Xuyên Không [Edit] Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước - Hoa Chưa Nở

Discussion in 'Truyện Drop' started by Thanhmai2008, Dec 26, 2020.

  1. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 20: Triều đại nào.

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Jan 31, 2021
  2. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 21: Tôi chỉ muốn học thần công.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hi vọng giàu nhanh chóng đã không còn.

    Thực ra mà nói, đôi giày cỏ này nói nó trước đời Chu cũng đúng. Nói nó từ thời Khai Nguyên cũng đúng.

    Nói cho cùng ai cũng không nghĩ rằng lịch sử cách hiện tại chỉ một lớp màng. Đâm thủng rồi thì rơi ra một người.

    "Nghe nói người chơi máy tính nhiều sẽ biến thành ngốc. Con ít chơi máy tính một chút, ra ngoài nhiều một chút."

    Hứa Văn Bân lười để ý đến anh ta. Đứng dậy ra ngoài.

    Cầm một đôi giày cỏ rách nói là đồ cổ thời Đường. Tại sao không nói là Lưu Bị bện ra đôi giày đó?

    "Ai ya, ba thử nhìn cẩn thận một lần xem sao." Hứa Thanh chưa chết tâm "Xem xem có thể làm được đồ cũ gì hay không.."

    "Ồ, con làm cũ là có thể thành đồ cổ? Nhìn con xem con.. Không phải ta nói con.. Có thể làm việc nghiêm chỉnh hay không?"

    Hứa Văn Bân trong lòng khó chịu. Đưa tay dùng sức chỉ chỉ anh ta: "Đừng cả ngày suy nghĩ có với không cái gì. Học tâpTần Hạo đi có được không?

    Lão Tần đến Xuyến Môn nói Tiểu Hạo làm cảnh sát rồi. Hỏi con làm gì, Ta không có mặt mũi mà nhắc đến."

    "Nghề tự do, nghề tự do." Hứa Thanh thu lại đôi giày cỏ. Cái này không thể để Khương Hòa nhìn thấy. Nếu không sẽ nghĩ anh ta bị biến thái.

    "Tự do.. Cái rắm."

    Hứa Văn Bân cao giọng nói ra hai từ. Đưa mắt nhìn cửa phòng để đồ, sau đó giọng lại nhỏ xuống, thanh điệu nhỏ lại như trẻ con.

    "Nếu không phải con đã lớn rồi, ta nhất định sẽ lấy cái gậy cho con một trận.."

    Nói xong hứa Văn Bân quay đầu nhìn một vòng. Không có gậy, sau đó thuận tay cầm lấy cây kiếm để ở sô pha "Tự do còn lấy một đôi giày rách giả tạo? Đây có phải là.."

    Giọng nói bỗng dừng lại. Hứa Văn Bân giống như vịt bị nắm yết hầu. Lăng lăng nhìn cây kiếm trên tay mình.

    "Đồ chơi, mua đồ chơi!"

    Hứa Thanh một phen đoạt lấy, cười ha ha nói: "Chỉ là chơi một chút.. Làm gì có cổ vật nào."

    Nếu kiếm bị lão đầu tử đem đi mất. Khương hòa có thể không tức giận sao. Đây là thứ mà cô ấy ăn cơm cũng đem theo.

    Hứa Văn Bân tháo xuống mắt kính lấy tay nhào nặn mắt, lại đeo lên lần nữa. Nhìn kiếm trên tay Hứa Thanh không buông.

    ".. Con đưa cho ta."

    "Không đưa." Hứa Thanh lắc đầu.

    "Có đưa hay không?"

    ".. Được được được, đưa cho người nhìn một chút."

    Hứa Thanh nhún nhún vai, cố giả vờ bình tĩnh đưa kiếm cho Hứa Văn Bân.

    Không có lý nào mà giày cỏ không phải đồ cổ, kiếm lại là đồ cổ.

    "Không phải thực sự là đồ cổ đi? Người thử đánh giá xem?"

    "..."

    Hứa Văn Bân không lên tiếng. Biểu tình ngưng trọng nhìn từ phần thân đến phần chuôi kiếm. Sau đó từ từ rút kiếm ra.

    Thân kiếm từng chút một hiện ra trước mắt. Hứa Thanh không khỏi ngừng thở.

    "Đi chết đi."

    Chỉ rút ra được một đoạn Hứa Văn Bân lại thở hổn hển đem kiếm khép lại. Ném trả Hứa Thanh quay thân chạy lấy người.

    Thật dọa người, suýt chút nữa đã tin tên tiểu tử không bình thường này.

    "Tìm công việc đi. Nếu không thì con cũng đi phỏng vấn làm một nhân viên công vụ đi. Vì nhân dân phục vụ."

    Tiếp tục bắt lấy cánh cửa dặn dò một câu. Hứa Văn Bân tiếp tục liếc nhìn một lần cửa phòng Khương Hòa. Đóng cửa đi ra ngoài.

    "..."

    Hứa Thanh buồn bực đem kiếm rút ra, lại đóng lại, lại rút ra, có một chút hiểu rõ rồi.

    Một chút phản ứng ô xi hóa đều không có. Thật giống một món đò chơi.

    Cửa phòng Khương Hòa mở ra, anh ta tiện tay ném kiếm qua nói "Cái này cất giữ cẩn thận, đừng tùy tiện đem ra."

    Khương Hòa đặt kiếm xuống. Hứa Thanh nhìn cô, có một chút hứng thú hỏi "Vừa nãy cô định gọi bố tôi là gì?"

    "Ta không biết phải gọi là gì."

    "Đó là ba của tôi, phụ thân của tôi, cha của tôi.. Cùng một ý nghĩa, cô gọi ông ấy chú là được rồi. Nếu một ngày nào đò gặp mẹ của tôi.. Ừm, cũng chính là mẫu thân của tôi, nương của tôi, cô kêu bà ấy là dì."

    Hứa Thanh không biết ở Thời Đường xưng hô như thế nào. Dù saohai chữ cha, nương chắc là sẽ không sai.

    "Chú, dì"

    Khương Hòa gật đầu, bày tỏ mình đã nhớ rồi.

    Dừng một lúc lại hỏi: "Ngươi không muốn học võ nữa sao?"

    Có đường tắt nào để có thể nhanh chóng trở thành cao thủ hay không? Hoặc là có công pháp nào lợi hại hay không? "

    " Chuyện luyện võ làm gì có lối tắt. "

    "... "

    Hứa Thanh thất vọng, mấy ngày trước còn thử luyện đứng trang một chút, mới có 5 phút mà anh ta đa không trụ được. 2 tiếng đồng hồ quả thực là muốn mạng.

    Bây giờ xã hội hòa bình, giá trị của việc luyện võ là rất thấp. So sánh với ở bên ngoài có thể nói là không có tác dụng gì. Làm người khác bị thương còn phải đền tiền.

    Luyện công? Luyện cái rắm.

    Cực khổ là vì hưởng thụ sau này. Không có một lợi ích nào thì khổ cực để làm gì. Đó là một loại bệnh.

    " Qua đây chơi trò chơi đi, việc luyện công sau này lại nói. "

    Học được cách sinh sống là chuyện làm từng chút từng chút một. Một đứa trẻ khi bắt đầu hiểu chuyện, cũng đều băt đầu từ việc chơi trò chơi mà tiếp nhận thế giới.

    Xếp gỗ, xếp hình là trò chơi, kiếm tam cũng là trò chơi không có gì khác biệt.

    Lão đầu tử đột nhiên chạy đến, chỉ một chút như vậy. Việc cần làm vẫn phải làm. Khương Hòa chơi trò chơi dưới sự chỉ điểm của Hứa Thanh. Bắt đầu từ sáng tạo nhân vật. Bất tri bất giác đã qua một buổi chiều.

    Một người trống rỗng xuất hiện, muốn nuôi sống chính mình. Cũng chỉ có thể ở trên thế giới mạng giả dối nghĩ biện pháp. Cách màn hình, đừng nói là một cổ nhân. Cho dù là một con mèo thành tinh dùng móng vuốt đập bôm bốp vào màn hình thì cũng chẳng ai biết.

    " Cái này phải kiếm tiền như thế nào? "

    Lúc ăn cơm, Khương Hòa mở miệng hỏi. Thực tại cô ấy không hiểu tiền ở thế giới này kiếm như thế nào.

    Không lẽ mọi người đều ngồi ở nhà, nhìn màn hình chơi trò chơi thì sẽ có người đem đồ ăn đồ uống tới. Thực tại quá kì quái rồi.

    " Đợi khi cô học xong rồi giúp người khác chơi. "Hứa Thanh nói.

    " Giúp người nào? "

    " Ừm.. Để tôi nghĩ xem nên giải thích thứ này với cô như thế nào. "

    Đối diện với ánh mắt ham học hỏi của Khương Hòa. Hứa Thanh không lựa cho qua loa có lệ. Chủ yếu là sợ cô ấy không có động lực, còn có thể hoài nghi mình lừa cô ấy.

    " Cái này là một hạng mục giải trí. Chính là ăn uống no đủ rồi, không có việc gì làm sau đó thì đem ra tiêu khiển. Chính là giống như vui đùa, có hiểu không? "

    " Ừm, trò chơi "Khương Hòa gật đầu biểu hiện đã hiểu.

    " Sau đó có rất nhiều người, mấy vạn, mấy chục vạn người cùng nhau chơi một trò chơi. Nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có người không có thời gian để chơi. Không phải ai cũng đều giống tôi.. giống cô nhàn rỗi. Họ không có thời gian để chơi, vì vậy sẽ trả tiền cho người nhàn rỗi giống như cô giúp họ chơi. "

    " Không có thời gian chơi trò chơi, cho nên tiêu tiền mướn người giúp mình chơi? "Khương Hòa có thể hiểu được chuyện này.

    " Đúng vậy, tôi đã bỏ tiền ra để mua trò chơi, còn muốn tôi phải bỏ thời gian ra để chơi? "Hứa Thanh cười, cúi đầu ăn một chút thức ăn. Cũng không tiếp tục trêu đùa Khương Hòa nữa. Nghĩ nghĩ rồi nói" Cô chính là tương đương giúp cho địa chủ lão tài nuôi dế. Đợi cô nuôi nó tốt rồi họ sẽ trực tiếp đem nó đi chơi. Như vậy thì hiểu rồi chứ?"

    Dù sao thì cũng miễn cưỡng gọi là một công việc. Hứa Thanh giải thích rất tỉ mỉ. Khương Hòa cũng thật chăm chú lắng nghe.

    Làm một cô gái nghiện mạng còn tốt hơn là nửa đêm giả quỷ ra ngoài dọa người. Trong lòng Hứa Thanh chính là ý niệm này.

    Về phần tương lai.. Trước tiên phải hiểu được cách sống, mới có thể nói chuyện tương lai.

    Ăn xong bữa tối, Khương Hòa tiếp tục mò mẫm trong thế giới trò chơi. Hứa Thanh mở chiếc tivi mới mua xem tin tức phát sóng trực tiếp.

    Đông Qua ăn rất no, lười nhác ở phòng khách đi dạo một vòng. Giống như đang đi tuần tra một vòng ở lãnh địa của mình. Sau đó dừng lại trước ghế sô pha. Nhìn hai người do dự một lúc, nhảy lên đùi của Khương Hòa nằm.

    Đêm đến ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà trong thành phố sáng lên, mỗi một cái là một cuộc sống khác nhau.
     
    Last edited: Jan 27, 2021
  3. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 22: Không có mắt.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ban đêm, ánh sao sáng lấp lánh.

    Tần Hạo ngồi dựa vào cửa sổ. Một thân cảnh phục chỉnh tề, nhìn qua sạch sẽ, lưu loát.

    Sau khi làm vệc anh ta mới phát hiện lý tưởng và hiện thực cách nhau thật lớn.

    Không có anh hùng giao đấu, bảo vệ quốc gia. Chỉ có những chuyện vụn vặt không đâu.

    Cũng không có sự vệc chính khí, lẫm liệt nào. Anh ta nghiêng đầu nhìn mấy vị tiền bối trực ban cùng. Hai người ở bên xử lý lại văn kiện một bên phun trào nói gần đây gặp chuyện kỳ ba. Một người đang cầm bấm móng tay chỉnh sửa lại móng tay. Còn một vị trong tay cầm hồ sơ, chân vắt trên bàn lắc lư lay động.

    Tần Hạo khó chịu kéo áo, vẫn luôn cảm thấy mình không hợp với nơi này. Sự thực cũng chính là như vậy. Nếu sư phụ của anh ta thấy được thì có trách hay không. Mỗi một người mới đều phải trải qua quá trình này.

    "Việc làm tốt là được rồi, khó được nhàn rỗi một chút, ngồi thẳng như vậy cho ai nhìn?"

    Lúc mới ra nhập vào ngành sư phụ đã nói như vậy.

    "Có đói không? Cùng nhau gọi đồ ăn đi?" Đồng nghiệp họ Cố vừa xử lý xong một chồng văn kiện, ngẩng đầu mời.

    "Gọi cái gì? Kim củng môn?"

    "Được a, còn ai nữa? A Hạo cậu có đói không?"

    "Tôi không phải là rất đói, cảm ơn." Tần Hạo lịch sự từ chối.

    Bởi vì tùy lúc đều có thể sảy ra chuyện, phải ra ngoài, cho nên đại đa số mọi người đều gọi chút đồ ăn nhanh. Phương thức đơn giản mau lẹ. Thực tế nếu vận khí không tốt thì còn phải ăn trên đường đi. Đây cũng là sư phụ dạy anh ta.

    Anh ta không thích ăn đồ ăn nhanh, cho nên lúc trực ban bữa tối đều ăn nhiều một chút.

    "Hôm nay thật là nhàn rỗi a, không có việc gì để làm"

    Nhìn bọn họ ở đó gọi đồ ăn. Tần Hạo từ cửa sổ nhìn ra chiếc xe cảnh sát đỗ ở ngoài, thuận miệng nói.

    Lời vừa dứt, trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.

    Thấy được ánh mắt của bọn họ nhìn lại. Tần Hạo có chút mờ mịt không hiểu, gãi gãi đầu "Sao vậy?"

    Lão Cố cầm điệm thoại gọi món ăn nhếch mép, biểu tình quái dị "Dương Nhi không dạy cậu không được nói những lời như vậy?"

    "Loại lời nào?" Tần Hảo có chút dự cảm không tốt.

    Lời vừa dứt, điện thoại ở một bên vang lên, mấy người nhất thời cùng nhau than một tiếng.

    "Đêm nay bận rộn cả đêm đi."

    "..."

    5 phút sau, Tần Hạo cùng Lão Cố đã lái xe ra ngoài. Đón ánh trăng thẳng tới khu vực có người báo án.

    "Sau này ngàn vạn, ngàn vạn đừng ở trong cục nói 'hôm nay thật nhàn rỗi a, hôm nay không có việc gì a' những loại tương tự như vậy. Nhớ kỹ, ngàn vạn không được nói."

    Lão Cố một bên lái xe một bên dặn dò Tần Hạo.

    "Tại sao?" Tần Hạo vẫn có điểm lờ mờ. Trực giác mach bảo anh ta lời vừa rồi đã phạm vào điều kiêng kị.

    "Đây mẹ nó, là huyền học. Không thể giải thích rõ ràng được. Tóm lại nếu có người nói câu này thì chắc chắn cả ngày đừng mong được nhàn rỗi. Chắc chắn bận đến điên."

    Lão Cố một mặt oán niệm "Gia hỏa Dương Nhi cũng không biết nói cho cậu một chút.."

    "..."

    Tần Hạo ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Tuy rằng không tin nhưng anh ta vừa dứt lời thì có việc phải làm rồi..

    Đến địa điểm, hai người từ trên xe cảnh sát bước xuống. Phân biệt phương hướng, đi về hướng nhà của người báo án.

    Đây là một tiểu khu cũ. Không có thang máy, đèn cảm ứng ở hành lang cũng không hoạt động. Tần Hạo mở đèn pin ở điện thoại để soi. Nhanh nhẹn đi lên lầu 6.

    Không biết vì sao nửa đêm xảy ra chút chuyện nhạy cảm này lại cảm thấy có chút hưng phấn. Cảm thấy có thể gặp được vụ án có phân lượng.

    Nhưng hiện thực cũng thật tàn khốc. Bên trên không có kẻ trộm, không có kẻ cướp hung ác. Chỉ có một hán tử say khướt ngồi ở bên cửa. Miệng chửi bới, tay dùng sức đập cửa.

    "Làm gì vậy?"

    Tần Hạo soi lên biển số trên cánh cửa. Ở đây không sai, dừng một chút trừng mắt nhìn, chiếu đèn pin lên người đàn ông say rượu.

    "Tôi.. Tôi về nhà.. Vợ không.. Không mở cửa cho tôi." Người đàn ông say rượu bị ánh đèn chiếu, mắt nheo lại. Vừa mở miệng mùi rượu suýt chút nữa làm Tần Hạo ngã nhào.

    "Đây là nhà anh?"

    Lão Cố nhíu mày.

    Nhìn anh ta một cái. Bước lên trước một bước gõ cửa. Một khắc sau một giọng nói nhẹ sau cánh cửa vang lên. Từ bên trong mở ra, lộ ra thân ảnh của một người phụ nữ.

    "Chúng tôi nhận được báo án, nói ở đây có người gây rối.. Là chị báo án phải không?"

    "Đàn bà thối, cô còn dám.."

    "Không hỏi ngươi!"

    Lão Cố chán ghét liếc nhìn anh ta.

    "Không phải." Người phụ nữ có mờ mịt. Đối diện với cảnh sát còn có chút khẩn truơng nhè nhẹ. Cúi đầu nhìn người đàn ông say rượu đang ngồi một bên vô thố đáp "Chắc là hàng xóm báo.. Vừa rồi anh ta vẫn luôn đập cửa.. Thật ngại quá, đã làm phiền hai người rồi..'

    " Người này cô có quen không? "

    " Là chồng tôi, chỉ là giận dỗi không cho anh ấy vào. Bởi vì anh ấy uống quá nhiều rượu. Lần trước đã nói với anh ấy rồi.. "

    " Tôi không uống nhiều! "Người đàn ông say rượu ngồi dưới đất nói chen vào.

    " Nếu không chúng tôi đưa anh về cục, cho anh thanh tỉnh một chút? "Lão Cố nói.

    "... "

    "... "

    " Thật sự không có việc gì chứ? "Anh ta quay lại hỏi vợ.

    " Không sao, không sao! "

    Người vợ liên tục xua tay, đem cửa mở rộng ra cho người đàn ông say rượu đi vào.

    " Không có việc gì thì tốt, nửa đêm các người nhiễu dân như vậy. Hàng xóm xung quanh không hiểu tình huống, còn tưởng rằng đòi nợ. Gọi đện thoại tới cục nói là sắp đánh nhau.. "

    Giải quyết xong việc nhỏ, mất nửa ngày leo được lên trên, lại cẩn thận soi đèn để đi xuống. Ra khỏi hành lang, Tần Hạo ngẩng đầu lên nhìn một trời đầy sao. Thâm thúy, sâu sắc như một bức họa cuộn tròn.

    Lại giải quyết xong một đại án, thật lợi hại.

    Tần Hạo sâu kín thở dài, vẫn chưa đi được hai bước, cảnh vụ thông lại reo lên.

    "... "

    "... "

    Lão Cố buông tay" Xem đi "

    * * *

    Nhà và tiểu khu

    Hứa Thanh đang ngủ say, bị tiếng động trong phòng khách làm cho giật mình tỉnh giấc.

    Mở mắt ra, con ngươi nhìn lên trần nhà một lát. Sau đó đứng dậy rời giường.

    Đem cửa mở ra sau đó trộm nhìn ra bên ngoài. Anh ta nhìn thấy một bóng đen lay động. Nghĩ một chút sau đó liền dứt khoát đem điện ở phòng khách bật lên" Cô có phải là lại muốn ra.. "

    Ánh đèn sáng lên, Hứa Thanh cùng người trong phòng khách bốn mắt nhìn nhau. Cả hai người đều sửng sốt.

    Trước mắt không phải Khương Hòa mà là một thanh niên đang ở trên bàn lục lọi mờ ám.

    " Tôi.. Kiềm, Ngươi là ai? "

    Hứa Thanh lờ mờ trong phút chốc. Nửa đêm não vẫn chưa được thanh tỉnh. Cửa phòng Khương Hòa được mở ra. 3 người ngơ ngác nhìn nhau. Phòng khách rơi vào im lặng lạ thường.

    Thấy vẻ mặt của thanh niên kia lộ vẻ hung ác. Hứa Thanh giật mình, hướng Khương Hòa nói" Kẻ trộm vào nhà! "

    Lời vừa dứt Khương Hòa giật mình. Tiếp theo thân vừa động, ở lúc người thanh niên kia vẫn chưa kịp phản ứng, đã đến trước mặt hắn.

    Phanh!

    Một tiếng trầm đục.

    Thanh niên kia đã bị Khương Hòa một tay bóp cổ, ném xuống sàn. Hai cánh tay theo bản năng khuấy động lôi kéo tay của Khương Hòa. Ngay cả một tiếng kêu cũng không có, chỉ có thể phát ra tiếng" hưa hưa'.

    "Dừng"

    Trái tim của Hứa Thanh kinh hoàng, vội vàng hô dừng: "Lại dùng thêm lực thì sẽ thành giết người đấy! Mau buông tay!"

    "Hô, khụ khụ khụ!"

    Thanh niên cuối cùng cũng được thả lỏng, quỳ rạp trên mặt đất ho khan. Nhìn Khương Hòa trong mắt mang theo vẻ sợ hãi.

    Vừa rồi phát sinh ra chuyện gì?

    Hắn ta bây giờ vẫn chưa kịp phản ứng. Chỉ cảm thấy mình suýt chút nữa là chết rồi.

    "Mẹ nó, đây không phải là tự tìm phiền phức sao?" Hứa Thanh gãi gãi đầu. Đến cửa sổ nhìn, khung cửa sổ đã bị phá hỏng rồi.

    Anh ta quay đầu nhìn, tiểu tử giống như một con gà con vẫn chưa khôi phục, lại nhìn Khương Hòa đang đứng ở một bên mà đau đầu.

    Một tháng này Khương Hòa biểu hiện nhu hòa, làm anh suýt chút nữa đã quên mất thân phận ban đầu của Khương Hòa.

    Vẫn may chưa nháo ra mạng người.
     
  4. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 23: Lén lút.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Màn bạo lực vừa rồi Hứa Thanh nghĩ lại mà sợ.

    Trong nháy mắt dùng một tay bóp cổ một người trưởng thành, ném xuống đất. Bây giờ trên cổ vẫn còn nhìn thấy mấy vết hồng hồng.

    Quá hung tàn rồi.

    Đứng tại chỗ bình tĩnh một chút. Anh ta quay người nhìn cậu thanh niên giống như một chú gà con, đang quỳ ở dưới đất không dám nhúc nhích. Xoa bóp quả đấm nói "Đừng loạn động, đợi tôi gọi điện cho người bạn cảnh sát, gọi cậu ta tới đây."

    "Khụ khụ.. Đại ca, tha cho tôi một lần đi."

    Thanh niên nghe nói tới cảnh sát. Đang quỳ ở dưới đất ngẩng đầu lên, liếc nhìn Khương Hòa, ánh mắt mang theo sự sợ hãi. Quay sang Hứa Thanh cầu xin nói: "Bây giờ đánh cũng đã đánh rồi.. Khụ khụ, tha cho tôi một lần đi. Tôi là do mê mẩn mới vậy, lần sau không dám nữa."

    "Đánh ngươi là xứng đáng, có tay có chân làm cái gì mà không được? Tiền của tôi là gió thổi tới hay sao?" Hứa Thanh phun ra một tràng. Chỉ có điều động tác đi về phòng dừng lại. Quay đầu nhìn hắn ta nói: "Lần đầu tiên?"

    "Lần đầu tiên, lần đầu tiên.. Khụ khụ đừng báo cảnh sát. Tôi thật sự sẽ không có lần sau đâu." Thanh niên thử đứng dậy. Thấy Khương Hòa não khẽ động, dừng một chút lại ngoan ngoãn quỳ xuống.

    Thật sự là không hay ho mà. Nghe nói ở nơi này bị quỷ nháo. Buổi tối mọi người đều đi ngủ sớm. Hắn ta rối rắm thật lâu, lá gạn lớn một chút mới dám tới xem. Kết quả vừa mới bắt đầu, liền bị người ta suýt chút nữa thì bóp chết.

    Người con gái này là thuộc đội của quốc gia hay sao?

    "..."

    Hứa Thanh chìm vào suy tư. Nói đúng ra thì là giả vờ suy tư. Sờ sờ cằm nhìn người thanh niên, trong lòng cũng trăm lần không muốn báo cảnh sát.

    "Nói xin lỗi"

    "Xin lỗi"

    "Thôi bỏ đi, vẫn là báo cảnh sát thì hơn. Trước tiên tôi sẽ gọi điện cho người bạn cảnh sát của tôi, hỏi xem đây có được coi là phòng bị chính đáng không. Nếu quẳng sảy ra vấn đề thì sẽ cùng cảnh sát đưa ngươi đi bệnh viện một chuyến." Hứa Thanh quay người muốn đi lấy điện thoại.

    "Đừng, tôi không sao! Đại ca, anh tha cho tôi một lần đi.. Khụ khụ.. Là tôi không cẩn thận nên bị ngã."

    "Sợ báo cảnh sát như vậy, thật sự là lần đầu tiên?"

    "Thật sự, thật sự"

    "Vào như thế nào thì cút ra như thế."

    "..."

    Thanh niên ngẩn người, phản ứng kịp thì vui mừng như điên. Nhanh chóng bò dậy, động tác này ảnh hưởng tới chỗ bị đau vừa nãy, không nịn được nhếch miệng. Cúi thấp đầu chịu đựng cơn đau từ cửa sổ trèo ra ngoài.

    Nửa đêm đèn trong phòng khách sáng trưng. Hứa Thanh đợi cho hắn ta rời khỏi, mới đi qua dọn dẹp một chút cửa sổ. Quay người nhìn về phía Khương Hòa.

    "Đến nơi này để trộm thật sự là không có mắt."

    "Cứ như vậy để hắn đi?" Khương Hòa hỏi.

    "Nếu không còn có thế thể như thế nào.. Báo cảnh sát còn không biết cô có bị truy cứu vì vừa nãy đã đánh hắn hay không. Còn có thân phận của cô nữa." Hứa Thanh lắc đầu "Thật phiền phức."

    "Hắn ta tới đây trộm đồ, còn truy cứu ta đánh hắn?"

    "Cụ thể thì còn phải xem tình hình thương tích của hắn.. Cô không ngủ? Tại sao vẫn còn mặc quần áo?"

    Hứa Thanh cảm thấy rất kì quái. Nửa đêm mà quần áo Khương Hòa vẫn hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Chẳng lẽ lại muốn lén lút chạy ra ngoài?

    "Tôi quen mặc y phục ngủ."

    "Ồ, không phải là muốn chạy ra ngoài sao?"

    "Không phải, chỉ là muốn nghe xem ngươi muốn làm gì. Sau đó.." Khương Hòa không nói hết câu, nghe thấy động tĩnh bên ngoài cô nghĩ là Hứa Thanh. Còn tưởng rằng nửa đêm anh ta muốn làm việc gì đó.

    "Sao có thể, cô tưởng rằng ai cũng giống cô, nửa đêm chạy ra ngoài làm cú đêm.. Mau tiếp tục ngủ đi. Cửa sổ ngày mai tôi sẽ gọi người tới sửa."

    Hứa Thanh quay lại phòng ngủ. Đến cửa phòng lại dừng lại, quay đầu nói: "Nếu nửa đêm tôi lén lén lút lút.. cái kia gì?"

    Khương Hòa mặt không chút biểu tình nhìn anh ta "Gì cái gì?"

    "Ha.. Không có, mau đi ngủ đi."

    "..."

    Đèn phòng khách một lần nữa lại được tắt đi. Hứa Thanh vào phòng đóng cửa lại. Lát sau Khương Hòa liếc nhìn bên ngoài cửa sổ. Bước trong bóng tối đi về phòng,

    * * *

    * * *

    Ngày hôm sau Hứa Thanh tức dậy từ sớm. Sau khi rửa mặt, đánh răng Khương Hòa cũng quần áo chỉnh tề đi ra.

    "Cô có phải là trốn ở trong phòng lén lút luyện công?"

    Thấy trên trán Khương Hòa đổ mồ hôi, Hứa Thanh không khỏi hỏi một câu. Mỗi lần thức dậy sớm, đều có thể nhìn thấy Khương Hòa có bộ dáng như vậy.

    Cố tình hết lần này tới lần khác không nghe thấy động tĩnh gì..

    "Phải."

    Khương Hòa không phủ nhận, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục. Đó là sự tu dưỡng của người luyện võ.

    "Lần sau có thể mở cửa ra không, để tôi xem cô luyện như thế nào?"

    "Có thể"

    Không ngờ Khương Hòa đồng ý dứt khoát như vậy. Hứa Thanh có điểm ngoài ý muốn, có điều không nói gì. Quay về phòng, cầm điện thoại cùng chìa khóa. Đợi Khương Hòa xong xuôi mọi thứ thì quay đầu về phía cô ấy.

    "Đi, ra ngoài ăn sáng. Nhân tiện tìm phương thức liên lạc với người sửa cửa sổ"

    "Đưa ta cùng đi?"

    "Đương nhiên rồi, hôm qua tôi đã nghĩ cả một buổi tối. Cứ ở nhà học lý luận xuông thì không được. Muốn học được cách sống, phương thức tốt nhất là đi thể nghệm cuộc sống."

    Hứa Thanh vừa nói vừa đưa Khương Hòa ra cửa. Ra hành lang hô hấp hít thở một chút không khí trong lành của buổi sớm. Vì các-bon-đi-ô-xít của Giang Thành mà góp một viên gạch.

    "Nhìn nhiều, nghe nhiều, học nhiều."

    Anh ta nâng tay quét một vòng xung quanh: "Nơi nơi đều là cuộc sống, có biết phải học như thế nào không?"

    "Học như thế nào?" Khương Hòa có một chút mong đợi.

    "Vứt bỏ lối suy nghĩ và ý tưởng của quá khứ. Quên đi nơi ở khi trước của cô. Đem tất cả đều trở thành mới." Hứa Thanh bỏ hai tay vào túi, chậm rì rì đi về phía trước "Tự do, bình đẳng, văn minh, hài hòa, dân chủ giàu mạnh, công chính, pháp trị. Chuyện nghiệp, yêu nước thành tín, thân thiện, trước tiên nhớ kỹ hai mươi tư chân ngôn. Nhắc lại một lần."

    "..."

    Khương Hòa há mồm nhưng lời nói nghẹn ở họng, nói không lên lời.

    Chỉ nghe một lần nhớ cái quỷ!

    "Giống như kẻ trộm tối qua, nếu lại gặp tình huống tương tự như vậy có thể chế ngự hắn nhưng không được hạ thủ quá nặng. Tối qua cô có phải là muốn vặn gãy cổ của hắn?"

    "Không có, ta đã thu lại rất nhiều lực đạo."

    "Vậy thì tốt.. ở đây làm người khác bị thương là một chuyện rất phiền phức. Cho dù hắn ta có là người xấu, cô cũng không thể làm hắn chết. Tất cả để quan sai làm."

    Hứa Thanh dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Nhưng xét thấy năng lực của cô về cơ bản không ai có thể uy hiếp được cô nữa. Cho nên bất luận ở thời điểm nào cũng không được hạ sát thủ."

    "Vậy có thể đánh đến mức độ nào?"

    "Xem tình huống, ví dụ.. Vì sao cô muốn đánh người?"

    "Ví dụ ngươi nửa đêm lén lén lút lút vào phòng của ta, ta nên ra tay nặng đến mức nào?" Khương Hòa hỏi.

    ".. Cái này về cơ bản là không thể nào, đổi một cái nếu khác đi" Hứa Thanh bĩu môi "Tôi giống người như vậy sao?"

    "Rất giống."

    "..."

    Nhân phẩm bị nghi ngờ Hứa Thanh nổi giận

    "Tôi là thiếu hiệp, đạo đức tốt, một thiếu hiệp chính khí lẫm liệt, đã hiểu chưa?"

    Khương Hòa nhếch miệng "Tôi tạm thời tin."

    "Cái gì gọi là tạm thời? Đợi đợi, tại sao cô lại sản sinh ra ý nghĩ tôi lén lén lút lút vào phòng cô, tại sao lại có ý nghĩ kì quái như vậy?" Hứa Thanh buồn bực, mình nhìn không giống người xấu a.

    Hơn nữa bình thường cũng không có làm qua điều gì.. Hình như chính là đem đôi giày cỏ của cô ấy vứt trong thù rác nhặt lại, còn lại không có làm điều gì.

    "Tối qua là ngươi tự nói."

    "Tối qua?" Hứa Thanh gãi đầu, mới nhớ ra lời nói đùa đêm qua nói "Chỉ là nói đùa thôi.. Nếu thật sự có thể làm chuyện như vậy, tôi còn có thể nói ra hay sao?"

    Khương Hòa không nói chuyện, tối qua cô ấy đã rối rắm, nếu sau này thật sự phát sinh chuyện đó thì phải làm như thế nào. Thật sự không thể đánh anh ta mất nửa cái mạng được.

    "Nói trở về nếu như thật sự chuyện đó phát sinh, cô sẽ làm thế nào? Hứa Thanh hỏi.

    " Ta sẽ đánh ngươi một quyền. "Khương Hòa nói.

    " Một quyền? "

    " Một quyền."

    Hứa Thanh nhìn tay của cô ấy, một quyền này sợ là không phải muốn mạng của anh ta.
     
  5. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 24: Đây là phúc báo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm qua Hứa Thanh thực sự đã nghĩ rất lâu. Trải qua sự việc bị trộm nháo nên không thấy buồn ngủ. Anh ta nằm ở trên giường, cân nhắc sự việc của Khương Hòa.

    Nhặt được một người cổ đại là một việc rất mới mẻ. Nhưng trong cuộc sống thấy được những chuyện phiền phức và những chuyện không phiền phức đều có một đống. Giống như một quả bom hẹn giờ không biết lúc nào sẽ phát nổ.

    Tránh ở nhà là đúng, nhưng vẫn còn phải học được cách sống. Anh ta không thể nuôi cô gái này cả đời.

    Lui một vạn bước mà nói. Cho dù mình có vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng hấp dẫn Khương Hòa. Sau đó hai người bala bala.. Cô ấy cũng phải quen với thế giới này. Không thể giống với Đông Qua biến thành một phế vật ngoài ăn thì chính là ngủ.

    "Nhớ kỹ ngày hôm nay"

    Hứa Thanh đi đến cửa của cửa hàng bán đồ ăn sáng, quay đầu nói với Khương Hòa. Sau đó tìm một vị trí ngồi xuống gọi đồ ăn.

    Bánh quẩy, bánh bao, dưa cải và còn có cháo, một bữa sáng tiêu xứng.

    Ánh mặt trời của buổi sớm vàng rực rỡ, xuyên qua cửa sổ chiếu lên bàn. Bên ngoài xe lưu thông qua lại ngày càng nhiều. Thành phố bắt đầu thức tỉnh. Khách trong cửa hàng cũng dần dần đông lên, mua về hoặc là ngồi xuống ăn.

    Hai người an tĩnh ăn bữa sáng, từ bên ngoài nhìn vào không có gì dị thường. Ai cũng không thể nghĩ được cô gái đang ăn bánh bao là đến từ cổ đại.

    Khương Hòa uống một ngụm cháo, ngẩng đầu nhìn trên đường. Thứ mà cô thích nhất ở thế giới này đó là có đủ các loại thức ăn. Tuy rằng chưa từng được nhìn đồ ăn của Hoàng Đế, nhưng Khương Hòa có thể khẳng định đồ ăn ngon như bánh bao và bánh quẩy ngay cả trong hoàng cung cũng không có.

    "Ăn chưa no thì vẫn còn nữa, cháo ở đây có thể lấy tùy ý. Bánh bao muốn ăn có thể đi qua nói với bà ấy muốn bao nhiêu cái. Một lát nữa tôi sẽ thanh toán."

    Hứa Thanh ăn 3 cái bánh bao thì đã no bụng, lại nghĩ tới lúc Khương Hòa bước ra khỏi cửa mồ hôi trên trán, đoán người luyện võ khẩu vị đều lớn. Hướng Khương Hòa thông báo một tiếng.

    Khương Hòa nghe thấy lời của Hứa Thanh thì nghĩ nghĩ "Bánh bao này có đắt không?"

    "Không đắt, đồ ăn sáng có thể nói là rẻ nhất rồi.." Hứa Thanh nhỏ giọng phổ cập khoa học cho Khương Hòa "Ở đây cơ bản không phải lo vấn đề ăn uống. Ăn no mới là chính, chỉ ăn một chút như vậy không tốn bao nhiêu tiền, cô yên tâm ăn đi."

    Bánh quẩy 1tệ một cái, bánh bao chay 6 hào, bánh bao nhân thịt 1tệ. Nếu không đến nhà hàng xa hoa ăn tiệc lớn, bình thường chỉ ăn đồ ăn hàng ngày thì người có công việc hoặc có thu nhập không ai là không thể ăn được. "

    Khương Hòa cân nhắc một chút đứng dậy đi tới khu vực gọi đồ ăn, nhìn một chút" Thêm mười.. năn, mười lăm cái bánh bao. "

    " Khụ khụ.. Khụ! "

    Hứa Thanh sặc một ngụm cháo, khụ khụ mấy tiếng sau đó quay đầu, bổ xung nói" Đóng gói! "

    Thu ngân tiểu muội muội gật đầu không nói gì.

    " Cô có thể ăn hết không? "

    Đợi Khương Hòa quay lại, Hứa Thanh không khỏi đặt câu hỏi.

    " Không sai biệt lắm.. Có phải là ăn quá nhiều rồi không? "Khương Hòa cầm cái bát không rối rắm, không biết có nên đi lấy thêm một bát cháo to về ăn hay không.

    " Nói cô yên tâm ăn thì cứ yên tâm ăn, chỉ là.. quá làm người khác chú ý rồi, ở bên ngoài giữ nguyên sức ăn bình thường, mua mang về rồi tiếp tục ăn.. Cháo cô có thể ăn thêm hai bát, không sao cả. "

    " Đợi ta chơi trò chơi có thể kiếm được tiền sẽ trả lại cho ngươi. "Khương Hòa nhỏ giọng nói một câu, đứng dậy đi lấy thêm cháo.

    Hứa Thanh từ chối cho ý kiến, trả lại hay không trả lại.. Chỉ là ăn chút cơm mà thôi. Chẳng lẽ anh ta còn đi đòi nợ một người cổ đại?"

    Cháo nồng, đặc Khương Hòa rất thích. Khi cô ấy ở thời đại của mình ăn cháo không khác gì uống nước. Chưa từng nhìn thấy loại cháo nào gạo nhiều hơn nước. Cho dù cháo nhà địa chủ có sệt hơn một chút, cũng không dám hoang phí như vậy.

    Đợi Khương hòa ăn hết 3 bát cháo, giống như là ăn qua cơn nghiện rồi. Hai người mới mang theo túi bánh bao chay ra ngoài. Trước đây mặc dù có ăn sáng, chỉ có điều đều là gọi đồ ăn bên ngoài. Gọi bao nhiêu Khương Hòa ăn bấy nhiêu, từ trước tới giờ cũng chưa nói tới vấn đề ăn có no hay không. Bây giờ Hứa Thanh mới nhận thức chính xác được sức ăn của Khương Hòa.

    "Đổi ngày khác sẽ đưa cô đi ăn tự trợ".

    Hứa Thanh nhìn quán lẩu tự trợ ở phía xa thầm đánh giá. Hẳn là Khương Hòa sẽ rất thích.

    "Đó là cái gì?" Khương Hòa lại nghe được một từ mới.

    "Chính là chi một ít tiền sau đó có thể lấy đồ ăn tùy thích. Ăn đến khi nào không ăn được nữa thì thôi. Giống như cháo lúc nãy, chỉ có điều trong đó không phải chỉ có cháo, còn có rau củ, có thịt.. Đợi hôm khác đưa cô đi ăn cô sẽ rõ."

    "Còn có chuyện tốt như vây?"

    Khương Hòa rất kinh ngạc "Đó giống như một tổ chức cứu tế?"

    "Không, là một cửa hàng ăn thông thường, đó chỉ là một phương thức kinh doanh."

    Hứa Thanh chỉ chỉ bánh bao trên tay, mở túi lấy ra một cái bánh bao vừa đi vừa ăn, ý bảo cô ấy cũng có thể ăn nói "Mọi người ở đây đại đa số đều là lao động trí óc. Giống như Thánh Thượng, khi đã ngồi xuống là ngồi cả ngày, xử lí các loại công việc. Cơ bản không cần phí lực cho nên ăn sẽ ít, nếu như cô ở trong cửa hàng ăn mười mấy hai mươi cái bánh bao sẽ làm người khác chú ý. Chúng ta cần phải nói nhỏ.

    Cũng như vậy, bởi vì chúng tôi ăn không nhiều cho nên một số thương nhân mở cửa hàng như vậy. Giao một chút tiền tùy ý ăn. Dù sao chúng tôi cũng không ăn được bao nhiêu. Nhất là con gái và trẻ nhỏ, đưa 100 tệ nhiều nhất có thể ăn trong 3 tuần, như vậy cửa hàng có thể được lãi hơn một nửa."

    Khương Hòa nghe anh ta nói như vậy thì hiểu được một chút "Có một số người ăn nhiều, lỗ một chút cũng không sao, kiếm tiền từ những người ăn ít là có thể bình trở lại?"

    "Rất thông minh!" Hứa Thanh đối với trí thông minh của Khương Hòa cảm thấy kinh ngạc. Phải biết rằng lúc nhỏ cùng Hứa Văn Bân đi ăn tự trợ anh ta còn thán phục ông chủ là người tốt rất lâu, để cho mọi người ăn tùy thích.

    "Có điều sức ăn kém tại sao lại đi ăn? Tiền quá nhiều sao?" Đây là điều mà Khương Hòa không thể hiểu được.

    "Nhiều chủng loại, muốn ăn gì thì ăn cái đó. Đây chính là rất thuận tiện và làm mọi người thỏa mãn. Không cần phải rối rắm gọi món cũng không cần phải rối rắm với giá cả."

    Hai người ở trên đường lớn vừa đi vừa ăn, Hứa Thanh ở trong cửa hàng đã ăn no được tám phần, chỉ ăn 2 cái sau đó câm túi để Khương Hòa ăn dần.

    Đối với một người trống rỗng như Khương Hòa mà nói, bất kể cùng cô ấy nói điều gì thì cũng đều là học tập. Thế giới này tuy rằng phức tạp, nhưng rất nhiều thứ đều có sự gắn kết với nhau. Mọi mặt trong cuộc sống kết hợp với nhau tạo nên một mức độ nhất định, sẽ có những biến đổi về chất làm cho cô ấy bỗng nhiên ngộ ra phương thức vận hành của thế giới này.

    Có nhu cầu tất có cung cấp. Tồn tại liền có sự hợp lý, tìm thấy cái 'lý' đó mới là một cách làm đúng đắn nhất.

    Những chuyện không có 'lý', kính nhi viễn chi là tốt, những thứ đó hơn phân nửa không phải là thứ gì tốt.

    Quan niệm đơn giản thô bạo, cũng là điều mà trước mắt Khương Hòa cần nhất.

    "Được rồi, cô vẫn còn 15 phút nữa để giải quyết chỗ bánh bao này."

    Về đến nhà nhìn thời gian, Hứa Thanh nói với Khương Hòa. Sau đó từ trong tủ lạnh lấy ra một lon coca mở ra uống vài hớp "9 giờ bắt đầu chơi trò chơi, đến trước 12 giờ trưa. Ngoại trừ uống nước và đi vệ sinh, những cái khác không cần làm. Đây là cuộc sống của đại đa số những người bình thường, sáng 9 chiều 5, để cô thể nghiệm một chút."

    "Đại đa số người?"

    "Phải.. Trên lý luận, để cô hưởng thụ 996 phúc báo, quá khó khăn cho cô rồi."

    Hứa Thanh cười "Ăn xong bữa trưa cô có thể nghỉ ngơi đến 1 rưỡi, sau đó tiếp tục chơi trò chơi cho đến 5 giờ chiều thì kết thúc. Trong lúc đó thì không cần nghĩ tới việc gì khác, chỉ chuyên tâm chơi trò chơi."

    Sau hơn một tháng đến hiện đại, Khương Hòa rất đột ngột tiếp nhận cuộc sống của một động vật xã hội từ 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều.
     
    Last edited: Feb 8, 2021
  6. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 25: Cô bé này thật thanh tú.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Jan 27, 2021
  7. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 26: Lười biếng là bản chất của nhân loại.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn hết một đống ảnh trong điện thoại, trong lòng Chu Tố Chi có điểm cân nhắc.

    Người ta bất kể là đi, ngồi hay là đi dạo, Hứa Thanh đều thuận tay chụp mấy tấm ảnh. Cho dù tạm thời vẫn chưa phải là bạn gái nhưng tiểu tử này đối với người ta là có ý tứ.

    Hứa Thanh có hứng thú với cô bé đó~mà cô bé đó lại ở nhờ chỗ của Hứa Thanh.

    Rõ ràng là có ý với nhau a.

    "Nhìn có vẻ còn rất trẻ, 18 đúng không? Học ở đâu?"

    "Không học."

    "Không học? Lớn lên thanh tú như vậy sao có thể không đi học?"

    "Đi học cùng với lớn lên xinh đẹp thì có quan hệ gì?" Hứa Thanh buồn bực "cũng không phải cuộc thi tuyển chọn người đẹp. Người ta gia cảnh bần hàn không có điều kiện đi học, như vậy không phải hợp tình hợp lí hay sao?"

    "Nếu là người tài cao thì sẽ vừa mắt con trai bà hay sao? Ngày ngày chơi bời lêu lổng, ở nhà ôm máy tính, ngay cả công việc cũng không có" Hứa Văn Bân giễu cợt nói.

    "Hừ, ba muốn gặm con còn không cho đâu."

    "Hai đứa quen nhau như thế nào?" Chu Tố Chi lười để ý đến hai cha con nhà này cãi nhau. Vẫn đang tiếc nuối cô gái tuổi còn trẻ như vậy mà không đi học "Con bé không phải là người Giang Thành?"

    "Vẫn nên nói chuyện của con đi" Hứa Thanh bất đắc dĩ, không muốn nói thêm về chuyện của Khương Hòa.

    Nữ hiệp người ta còn chưa rõ làm sao để sống tiếp ở thế giới này, ở đây đã an bài kéo dây tơ hồng cho người ta rồi. Không nên, thực sự là không nên.

    Ăn cơm xong đã gần 8 giờ 30 tối, bóng đêm thâm trầm. Chu Tố Chi thu dọn chén đĩa mang vào phòng bếp rửa sạch sẽ. Hứa Văn Bân ngồi trên sô pha uống trà xem tivi. Hứa Thanh chờ một lát, nhìn cũng nhìn rồi, hỏi cũng hỏi rồi. Không có vệc gì làm, liền đứng dậy muốn rời đi.

    "Con về đây, hai người ngủ sớm đi. Mẹ, người đừng ngày nào cũng chơi mạt chược để bố con chịu đói."

    "Bà ấy không đánh mạt chược so với việc con không quấn ổ ở nhà còn khó hơn." Hứa Văn Bân có một loại năng lực rất thần kỳ. Nói cái gì cũng có thể bật đến trên người Hứa Thanh.

    "Đợi một chút, mẹ nghe nói chỗ con bị quỷ nháo, nói là nửa đêm có tiếng con gái khóc, cái gì mà 'hồng y lệ quỷ'.. Không sao chứ?"

    Lúc ăn cơm vốn dĩ Chu Tố Chi định hỏi vấn đền này, lại bị mấy tấm hình của Khương Hòa làm chậm trễ, bây giờ mới nhớ ra.

    Hứa Thanh không thể ngờ được chuyện này đã trở thành chuyện ma quái của thành phố rồi. Gãi gãi đầu cân nhắc một chút, nghiêm túc nói: "Là thật, con cũng nghe được."

    "A? Là thật?"

    "Phải! Ba, tiền thuê nhà của người phải giảm xuống một nửa cho con. Đó là hung trạch, nếu không con sẽ không thuê nữa."

    ".. Nói hươu nói vượn."

    "Mấy ngày trước đã có đạo sĩ tới làm phép rồi, con không phải là không nhìn thấy.."

    "Giảm, giảm cho nó một chút." Chu Tố Chi nói giúp "Không quan tâm có quỷ hay không, kết giao bạn gái rồi tiêu phí cũng nhiều hơn."

    "Nó nói không phải."

    "Phải, cô ấy chính là bạn gái của con." Hứa Thanh nói như chém đinh chặt sắt.

    "..."

    * * *

    * * *

    Khi về tới nhà Khương Hòa còn chưa ngủ. Đèn trong phòng khách sáng trưng. Không biết cô ấy lại đem kiếm ra từ lúc nào, ôm ở trong ngực. Quay đầu nhìn Hứa Thanh bước vào cửa.

    "Sao lại cầm kiếm? Vừa luyện kiếm sao?" Hứa Thanh nhìn máy tính đã được tắt đi.

    Khương Hòa mấp máy môi nhưng không nói chuyện. Đứng dậy đi về phòng, một lát sau ôm quần áo đi tắm.

    "Cô đi tắm tại sao còn mang theo kiếm?"

    ".. Tôi muốn mang theo."

    ?

    Hứa Thanh đối với hành vi quái dị của Khương Hòa thì cảm thấy khó hiểu: "Cô đợi một chút, vừa nãy khi tôi ra ngoài đã sảy ra chuyện gì phải không?" Anh ta quay đầu nhìn cửa phòng, hỏi: "Có người vào?"

    "Không có."

    "Vậy cô đề phòng ai? Đề phòng tôi?"

    "Không có, anh là người tốt."

    "..."

    Không hỏi ra được nguyên nhân Hứa Thanh cũng không quấn quýt, dù sao không phải đề phòng mình là được.

    Đường đường là một đại hiệp Hứa Thanh, làm sao lại bị người khác đề phòng giống như phòng lang sói.

    Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Hứa đại hiệp ngồi trên sô pha nghiêng đầu lại nhìn.

    Huyết khí phương cương của tuổi tác tránh không được nghĩ đến một số hình ảnh có có không không. Có điều rất nhanh đã được điều chỉnh lại. Yên lặng nhắc nhở mình là một đại hiệp, khả năng là không chịu nổi một quyền, mới có thể đem tạp niệm trong đầu áp chế xuống.

    Mười mấy phút sau.

    Khương Hòa từ trong phòng tắm đi ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa tắm xong bị hơi nóng làm cho ửng đỏ. Một khuôn mặt mềm mại hoàn toàn không giống với một nữ hiệp hành tẩu giang hồ.

    Không phải lần đầu Hứa Thanh nhìn thấy, nhưng vẫn như cũ có chút ngây người "Luyện công còn có tác dụng làm đẹp?"

    "Hửm?" Khương Hòa vừa tìm máy sấy tóc vừa quay đầu nhìn Hứa Thanh.

    "Cô ngày trước phơi nắng phơi gió, da cho dù không bị thô ráp nhưng cũng không nên mịn màng như vậy chứ? Còn nói cô không biết nội công?"

    "Tôi muốn dạy anh, anh không học."

    ".. Đứng trang?"

    "Đương nhiên."

    Hứa Thanh phát sầu, người khác đều hỏi han một chút hoặc dùng hai tay vỗ một cái thì đều học được các loại tuyệt thế võ công. Đến lượt anh ta tại sao lại phải cực nhọc luyện trang gì đó?

    "Có lẽ sau này cô có thể mở một lớp luyện công dưỡng nhan, phỏng chừng.. Không đúng."

    Anh ta đối với sự nghiệp sau này của Khương Hòa vừa xuất hiện một ý tưởng, sau đó lại xóa bỏ nó. Nhiều người đã đăng kí thẻ học thể hình vài lần trong suốt cả năm và cuối cùng cũng không đi được mấy buổi, giảm béo đều giảm không được. Luyện công?

    Luyện cái rắm.

    "Tôi giúp cô, tóc dài sấy rất phiền phức, cô cứ ngồi đó là được."

    Khương Hòa cầm máy sấy tóc ra, không được tự nhiên bắt đầu sấy tóc. Hứa Thanh đi qua giúp cô ấy bắt lấy tay cầm. Khương Hòa do dự một lát nhưng không từ chối.

    "Mấy ngày trước pháp sư đó bắt được quỷ chưa?" Khương Hòa ngồi trên ghế an tĩnh một lát, sau đó mở miệng hỏi.

    "Không có, đều là gạt người."

    "Chứa bắt được?"

    "Đi đâu bắt?"

    Hứa Thanh trong lòng cảm thấy buồn cười. Nhân gian nháo quỷ có thể bắt không? Thật là ma huyễn.

    "Cô nửa đêm lén chạy ra ngoài bị người khác coi là quỷ, trên thế giới này làm gì có quỷ.. Nếu như bắt quỷ, trước tiên phải bắt cô."

    "Tôi?"

    "Không sai, chính là cô."

    "Không thể nào, tôi là người."

    "Phải, cô là người. Điểm mấu chốt là ai cũng chưa nhìn thấy công phu giống như cô, nhảy lên nhảy xuống. Nửa đêm mới bị người ta cho là quỷ, sau này nửa đêm đừng chạy ra ngoài trèo tường thì sẽ không có việc gì."

    "Tại sao các người không luyện võ?"

    "Có thể.. Bởi vì quá vất vả." Hứa Thanh đối với vấn đề này không biết giải đáp như thế nào. Nhưng không ảnh hưởng gì đến khái niệm giáo huấn Khương Hòa của anh ta: "Bây giờ điều kiện sống tốt, người dân đều đứng lên. Không cần vất vả luyện võ phòng thân, đều nghĩ đến việc làm thế nào để hưởng thụ. Võ nghệ giỏi cũng không có tác dụng gì. Sau đó một số công phu tự nhiên bị thất truyền.

    Đơn giản mà nói, mọi người càng an cư lạc nghiệp, người luyện võ càng ít. Mỗi ngày nghĩ luyện công tốt sau đó ra ngoài đánh đánh giết giết, giẫm đạp lên người khác, như vậy là có bệnh. Cô đừng phạm vào tật xấu này."

    "Luyện võ là vì muốn cho thân thể khỏe mạnh, làm gì có ai thích đánh đánh giết giết."

    "Khỏe mạnh cũng không có tác dụng gì a, nghe nói luyện võ sẽ để lại rất nhiều nội thương, có phải là thật hay không?"

    "Ngoại gia công phu thực có vấn đề này, nội gia công phu chuyên chú dưỡng khí, sẽ không có nội thương nào cả."

    "Chúng tôi ở đây không luyện võ nhưng đại bộ phận người đều sống đến 70 80 tuổi. Các cô ở đó luyện nội gia quyền thì sao?"

    "..."

    Khương Hòa không nói chuyện nữa.

    Hứa Thanh cầm máy sấy giúp Khương Hòa sấy tóc, nói: "Điều kiện cuộc sống càng tốt người luyện võ càng ít. Bởi vì con người đều thích hưởng thụ, nếu được lựa chọn ai lại chọn vất vả luyện võ? Cho nên cô nhìn xem, tôi lười luyện..

    Từ lịch sử cũng có thể nhìn ra, lúc trước A Thanh một cây kiếm gỗ phá tan 3 nghìn quân sĩ mặc áo giáp. Tiếp sau đó Quách Tĩnh thủ thành ngay cả mấy trăm vạn người đều khó chống lại. Sau đó là ai, Lệnh Hồ Xung học kiếm không cần nội công cũng có thể xưng bá thiên hạ. Lại đến thời của Vi Tiểu Bảo, xong đời rồi."

    "Tại sao tôi học lịch sử không thấy những người này?" Khương Hòa hoài nghi.

    "Ách.. Đây là lịch sử của Kim Lão Gia Tử, tóm lại công phu đã chết. Muốn sống thoải mái còn phải dựa vào khoa học kỹ thuật. Nếu ở thời đó cô có khoa học kỹ thuật của bây giờ thì tiền đủ tiêu, lương thực đủ ăn. Người trẻ tuổi khẳng định ngày nào cũng chơi điện tử. Ai còn luyện công phu? Lát nữa đem kiếm của cô cất đi, ôm nó làm cái gì."

    "Có quỷ, tôi ôm để phòng thân."

    "Quỷ ở đâu ra, nói linh tinh, đều là việc cô làm ra."

    "Tôi nhìn thấy rồi." Khương Hòa rụt cổ lại, yếu ớt nói.

    "Hả?"

    Động tác của Hứa Thanh dừng lại "Cô nhìn thấy gì rồi?"

    "Lúc anh ra ngoài tôi đã nhìn thấy quỷ."

    "..."
     
    Last edited: Jan 27, 2021
  8. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 27: Rất đáng sợ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng máy sấy tóc ngừng lại.

    Hứa Thanh dừng động tác giúp Khương Hòa sửa sang lại tóc, nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi: "Bộ dáng như thế nào?"

    Theo bản năng anh ta nghĩ Khương Hòa nhìn thấy thứ gì đó không hiểu. Ví dụ bác gái nào đó đắp mặt nạ đi nhận đồ linh tinh gì đó đi ngang qua cửa sổ.

    * * *

    "Tóc thật dài, so với tóc tôi còn dài hơn."

    Khương Hòa nói, xoay người đem tóc của mình vén ra đằng trước che khuất cả khuôn mặt, giải thích nói: "Đại khái chính là như thế này."

    "..."

    Hứa Thanh nhíu mày, nửa đêm Khương Hòa dùng tóc dài che khuất mặt, rất đánh sâu vào thị giác "sau đó thì sao?"

    "Sau đó mặt trắng bệch, vô cùng trắng, cùng với.. Trắng hơn cả tường." Khương Hòa chỉ chỉ bức tường trắng như tuyết.

    "Không phải chứ.."

    "Còn mặc y phục màu lam, một loại áo choàng rất cổ quái, ống tay dài như vậy.."

    Khương Hòa tiếp tục khoa chân múa tay.

    "Dừng dừng dừng!"

    Hứa Thanh không bình tĩnh được nữa, ngoảnh đầu nhìn quanh phòng khách, kết hợp với lời đồn nháo quỷ gần đây sau đó có chút chột dạ.

    Rốt cục Khương Hòa đã nhìn thấy gì?

    "..."

    "..."

    Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đều rơi vào trầm mặc.

    Khương Hòa dù sấy tóc kiếm cũng dựng ở một bên, tựa vào ghế dựa trên đùi.

    "Khụ.. Cái kia, quỷ không tồn tại, thế giới này không tồn tại trò đó. Phải nói tới khoa học.. Cô thử nghĩ xem nếu như quỷ thực sự tồn tại, một ngàn năm trước không biết đã chết bao nhiêu người, như vậy không phải là chết một đống người rồi hay sao? Bọn họ đâu hết rồi a, có đúng không?".

    Hứa Thanh nỗ lực dùng khoa học để giải thích sự việc này: "Có thể áp lực của cô quá lớn, xuất hiện ảo giác, mau sấy khô tóc rồi đi ngủ đi."

    Một cô gái đơn độc đi tới một thế giới xa lạ, suy nghĩ lung tung là rất bình thường. Nếu là một cô gái yếu đuối một chút có khả năng đã suy sụp rồi..

    Khương Hòa rõ ràng không tin nhưng cũng không nói gì nữa. Xoay người để Hứa Thanh tiếp tục giúp mình sấy tóc, tay lặng lẽ sờ kiếm nắm thật chặt chuôi kiếm.

    "Ở chỗ của chúng tôi quỷ là một vật rất đáng sợ" Khương Hòa nói.

    "Ở chỗ của chúng tôi cũng giống như vậy, cũng là một thứ rất đáng sợ."

    "Thật vậy sao?"

    "Đương nhiên." Hứa Thanh vén mái tóc mềm mại của Khương Hòa, bổ xung nói: "Nhưng vấn đề là nó không tồn tại, hoàn toàn không tồn tại, có hiểu không?"

    "Vậy tại sao mấy ngày trước lại có pháp sư bắt quỷ?"

    "Bởi vì người khác nghĩ lầm là có quỷ, thực ra không có."

    "Có, tôi đã nhìn thấy rồi."

    "..."

    Trong phòng khách đèn điện sáng trưng, Hứa Thanh cảm thấy có chút lạnh.

    Khương Hòa đều đã tồn tại loại cảm giác này rồi, xuất hiện một con quỷ hình như cũng không phải là một việc không hợp thói thường?

    "Không biết kiếm của tôi có thể làm nó bị thương hay không" Khương Hòa nhăn mày nghĩ ngợi, làm thế nào để tự bảo vệ mình ở thế giới nguy hiểm này.

    "Đưng nói nữa, làm như thật sự có vậy.. Ngày mai tôi sẽ đi tìm chú Trệu, mượn cây kiếm gỗ đào của chú ấy xem có mượn được không."

    "Được."

    Tiếng máy sấy tóc kêu vang, hai người mỗi người đang miên man suy nghĩ vấn đề trong lòng. Mái tóc của Khương Hòa rất mau đã được hong khô, đứng dậy giũ giũ mái tóc, còn không quên xách kiếm lên.

    "Đa tạ thiếu hiệp."

    "Không cần đa lễ."

    Hứa Thanh một bộ dáng giống như đáp lễ. Rút phích cắm đem máy sấy tóc thu lại, thúc giục nói: "Mau đi ngủ đi."

    "Tôi.."

    Khương Hòa muốn nói lại thôi, rối rắm một chút sau đó lắc đầu đi về phòng của mình.

    Đèn ở phòng khách tắt, qua một lát Hứa Thanh nhớ ra mình vẫn chưa tắm lại một lần nữa bật đèn lên. Kéo đôi dép lê đi vào phòng tắm, bên trong vẫn còn sót lại một chút hơi nước, đem theo một chút ẩm ướt cùng mùi thơm dịu của sữa tắm.

    Một người ở với hai người ở chung quy vẫn có sự khác biệt rất lớn.

    Nếu như chỉ có một mình, nghe thấy miêu tả của Khương Hòa phỏng chừng có chút sợ hãi.

    Miên man suy nghĩ tới khi tắm xong, so với thời gian bình thường đã rút ngắn đi một phần ba. Lau khô thân thể ôm quần áo chạy ra, khi đang chuẩn bị tắt đèn trong phòng khách, ánh mắt lại đảo qua máy tính ở trên bàn. Động tác của Hứa Thanh dừng lại, một ý niệm toát lên trong lòng anh ta.

    Trong phòng ngủ, Khương Hòa nghe động tĩnh ở bên ngoài. Ngồi ở trên giường một lúc, kiếm cầm trong tay. Vốn dĩ giờ này sẽ luyện kiếm sau đó đi ngủ, nhưng cô ấy bây giờ một chút cũng không muốn động.

    Vài sấp quần áo Hứa Thanh mua cho cô được xếp gọn gàng trên đầu giường. Kiểu dáng tuy rằng có hơi cổ quái, có điều so với váy ngắn quần đùi mà cô nhìn thấy trên đường thì tốt hơn rất nhiều.

    Quần bò, áo dệt kim, áo khoác.. Khương Hòa mỗi lần ra ngoài đều cẩn thận quan sát tất cả. Khẳng định Hứa Thanh mua cho cô đều là những loại quần áo vô cùng bảo thủ.

    Thiếu hiệp là một người tốt..

    Ở dưới gối đầu là bộ quần áo bằng vải thô, chính là bộ y phục mặc lúc mới tới. Khương Hòa đem bộ quần áo từ bên dưới lấy ra để lên đùi, cúi đầu nhìn. Ngón tay mơn trớn trên miếng vá.

    Bộ quần áo này so với bộ y phục bây giờ đang mặc bả vai có chút chật, tay áo cũng ngắn hơn rất nhiều, chất vải rất thô sờ vào có cảm giác thô ráp.

    Nếu như ở trong trại, Nhị Nương hẳn là sẽ giúp cô sửa lại bộ y phục này? Thêm vào một đoạn ống tay, áo cũng sẽ phải rộng hơn một chút.

    Nhị Nương của Đại Đương Gia..

    "Võ nghệ là đánh mà ra, đừng sợ đau! Ai nhìn con không vừa mắt thì con hãy đánh hắn ta, đánh tới khi nào phục mới thôi. Như vậy sẽ không ai dám chọc giận con nữa!"

    ".. Tiểu cô nương ngay cả quần áo cũng không biết khâu, cả ngày múa đao lộng kiếm, xem sau này làm sao gả đi.. Đến đây thử xem bộ y phục này thế nào, không hợp thì đem lại đây ta sửa lại cho."

    Bất quá mới chỉ hơn một tháng nhưng lại như đã qua rất lâu rồi.

    Cách hơn một ngàn năm a.

    Khương Hòa vuốt ve miếng vá trên áo thô, thở một hơi thật dài. Cất y phục đi, nâng tay cầm kiếm ở bên cạnh lên.

    Bất kể là ở đâu, chung quy vẫn phải tiếp tục sống, sống thật tốt.

    Thế giới nguy hiểm này..

    Cô ấy hạ quyết tâm, luyện võ nghệ thật tốt để đối phó với con quỷ tóc tai bù xù đó. Đang định luyện kiếm..

    Đốc đốc đốc

    Âm thanh gõ cửa truyền đến.

    Cầm kiếm ra mở cửa, Khương Hòa hơi hơi run sợ. Hứa Thanh đang đen mặt đứng ở cửa.

    "Cô qua đây."

    Thấy Khương Hòa mở cửa, Hứa Thanh Không nói nhiều lời vô nghĩa. Quay người đi tới trước bàn chỉ vào máy tính nói: "Cô nhìn thấy là cái này?"

    Vừa rồi anh ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái. Tắm xong mở máy tính lên, máy tính không tắt chỉ là bị gập lại. Anh ta tiếp tục xem trích lục phát hình.

    Sơn thôn lão thi.

    Khương Hòa căng thẳng nắm chặt trường kiếm: "Đúng, chính là trên màn hình nhìn thấy."

    "..."

    Hứa Thanh cắn răng, không biết làm cách nào để giải thích thiên lý nhãnlà thiên lý nhãn, video là video, giám sát và điều khiển là giám sát và điều khiển.

    Anh ta làm UP trong ổ đĩa của anh ta có hơn ba trăm các loại video điện ảnh. Nếu để Khương Hòa tiếp tục xem thế giới cao võ đúng nghĩa, khoa học cái rắm!

    Thấy ánh mắt kinh sợ của Khương Hòa Hứa Thanh vừa bực vừa buồn cười. Khi còn nhỏ anh ta cũng bị Sở mỹ nhân dọa cho sợ không dám đi vệ sinh..

    "Bỏ đi, cô đi ngủ trước, ngày mai sẽ giải thích cho cho cô."

    "Nếu nửa đêm.."

    "Yên tâm, không có việc gì." HứaThanh ngắt lời, di chuột nhấp nhấp vài cái nói "Được rồi, tôi đã phong ấn cô ta lại rồi, yên tâm ngủ đi."

    "Khương Hòa rối rắm một chút, nhìn Hứa Thanh một bộ mặt thoải mái ung dung mới thoáng yên lòng, ôm kiếm quay về phòng
     
  9. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 28: Lần đầu tiên

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  10. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 29: Muốn giữ lại thì giữ lại.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đàn ông, mộng tưởng cần phải lớn, khẩu vị cũng phải lớn.

    Sự nghiệp chưa có, vì sao lại phải xây dựng gia đình? Ít nhất cũng phải làm hình cảnh, rời khỏi cái nơi tồi tàn này. Sau khi rời xa các bà thím cãi nhau, mới cân nhắc tới chuyện kết hôn, trước đó phụ nữ đều là phù vân.

    Tần Hạo nghĩ như vậy, cũng chính là làm như vậy, sùm sụp húp hết hai bát cháo, lại thêm hai cái bánh, sau khi ăn no thì đi về phòng của mình.

    Buổi tối vẫn cần phải đi làm, chuyện mắng Hứa Thanh thì để lần sau gặp sẽ nói. Có trộm mà không gọi anh ta, lần đầu tiên của anh ta vẫn còn chưa giao ra đâu.

    Lão đầu tử tính tình tuy rằng hung bạo, nhưng biết anh ta đã mệt một đêm nên cũng không làm phiền. Đợi tới buổi chiều mặt trời sắp lặn cũng đã hơn 4 giờ. Tần Hạo mới bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đi qua nghe điện thoại.

    "Hải Bì? Hải cái rắm, buổi tối tôi phải trực ban." Nghe bên kia nói xong, anh ta lầm bầm từ chối, ngắt điện thoại định nằm thêm một lúc, trở mình nhưng lại không có ý ngủ tiếp.

    "Bố! Người làm gì mà thơm vậy?" Tần Hạo hô lên.

    "Tỉnh rồi thì cút dậy ăn cơm."

    "Oh"

    * * *

    "Tụ họp?"

    Hứa Thanh cũng đang nghe điện thoại. Nghiêng đầu liếc nhìn Khương Hòa cuối tuần vẫn đang tăng ca chơi điện tử, hỏi: "Ở đâu?"

    "Hải Bì a, một lát nữa sẽ gửi địa chỉ cho cậu. Tần Hạo tên tiểu tử đó không biết trực lông gà ban gì.." đối diện là bạn thân Vương Tử Tuấn đang huyên thuyên.

    "Đợi chút, trước tiên nói ở đâu, nếu là quán bar thì thôi đi, ăn một bữa cơm thì còn được.. Ừm, được, tôi đưa trẻ con trong thôn tới cho bạn bè quen mặt."

    Ngắt điện thoại Hứa Thanh quay đầu thì thấy Khương Hòa đang nhìn mình.

    "Khụ.. Buổi tối đưa cô đi Hải Bì."

    "Cái gì Bì?"

    "Chính là đi chơi, cảm thụ một chút cuộc sống hiện đại.. Ừm.. Dù sao thì buổi tối cũng sẽ biết."

    Hứa Thanh một chút cũng không cảm thấy ngại ngùng, bạn nhỏ trong thôn đi ra.. Thôn của Đường Triều cũng là thôn.

    Không lẽ còn có thể từ trong hoàng cung chạy ra?

    "Nhớ kỹ, nhìn ánh mắt của tôi để hành sự, đừng làm loạn."

    "Được"

    Khương Hòa nghiêm túc gật đầu, thực ra không cần Hứa Thanh nhắc nhở, cô ấy cũng biết phải làm như thế nào. Ở một hoàn cảnh không biết, bảo trì cảnh giác, người thông minh đều có nhận thức như vậy.

    Cô ấy đương nhiên là người thông minh.

    "Anh vừa nói, những thứ quỷ quái, võ công đó đều là giả?"

    "Phải, đều là chế tạo ra, dùng để tiêu khiển, bảng theo dõi là bảng theo dõi, điện ảnh là điện ảnh, không giống nhau. Chính là giống với trò chơi hiện tại của cô, giết thời gian."

    "Tại sao các người có thể làm ra thứ kì quái như vậy.. Đúng, chính là thứ rất kì quái?"

    Khương Hòa không giống như lúc đầu mới đến, không biết hỏi cái gì.

    Đối với một số sự vật nào đó khi đã hiểu, bạn sẽ bắt đầu suy nghĩ về lí do tại sao, sau đó sẽ sản sinh ra rất nhiều câu hỏi. Đây là giai đoạn học cấp tốc nhất.

    "Kỳ quái ở chỗ nào?"

    "Làm ra thứ đáng sợ như vậy để dọa người, không kì quái hay sao?"

    "Không a, vốn dĩ là tìm kiếm kích thích." Hứa Thanh ôm Đông Qua lên, xoa mèo béo, còn thật sự nghiêm túc giải thích "Chính là giống như nuôi mèo, sau khi nhu cầu sinh tồn của con người được dáp ứng, tự nhiên sẽ có nhu cầu tinh thần. Bất kể là sủng vật hay điện ảnh, hoặc là trò chơi, chính là thỏa mãn một số dục vọng của con người. Nơi đó của các cô không có tiểu thuyết chí dị sao? Liêu trai gì gì đó, cùng một ý tứ."

    "Liêu trai?"

    "Chính là sách viết những truyện quỷ quái.. Điện ảnh chỉ là dùng nhân vật để biêủ hiện, là càng tiến thêm một bước về phương thức giải trí.

    " Ồ.. "

    Khương Hòa cái hiểu cái không.

    " Trong quán trà đó gọi là gì? Thuyết thư nhân cũng thường xuyên giảng một số kì quái gì đó, truyền thuyết dân gian. Chính là vì thỏa mãn tâm lý hiếu kỳ của mọi người. Đơn giản mà nói, có nhu cầu thì sẽ có cung cấp, đã hiểu chưa? ".

    Hứa Thanh bẻ ra, xé nát. Hận không thể lập tức để Khương Hòa có thể dung nhập xã hội, biến thành một hiện đại nữ hiệp. Sau đó bắt tay vào giải quyết chuyện thân phận:" Bản chất của làm thuê chính là như vậy, người khác chi tiền tìm cô để giải quyết vấn đề.

    Cô giải quyết vấn đề xong thì có thể cầm tiền.

    Ở xã hội này mỗi người đều chi tiền để tìm người khác giải quyết vấn đề. Ví dụ chúng ta mỗi ngày ra ngoài ăn cơm, còn có lần đó uống trà sữa, gọi đồ ăn, còn có bảng theo dõi trên đường, cửa hàng bán quần áo. Đây đều là vì cô và tôi, tất cả đều cần có người giải quyết vấn đề, sau đó họ cầm tiền.

    Giống vậy, cùng lúc mỗi một người tìm người khác giải quyết vấn đề, nhưng cũng đang giúp người khác giải quyết vấn đề. Ví dụ cô chơi trò chơi, đợi sau khi học được rồi thì sẽ chơi giúp người khác. Cô sẽ có thể nhận được tiền. Sau đó dùng số tiền cô kiếm được tìm người khác giải quyết vấn đề ăn cơm, mua quần áo. Tất cả đều là giao dịch. Xã hội chính là được vận hành như vậy. "

    Khương Hòa sau khi nghe xong thì rơi vào trầm tư.

    Được Hứa Thanh giảng giải như vậy, rất nhiều vấn đề trước kia không hiểu bỗng nhiên đều thông thấu.

    Bởi vì gia hỏa này giống như địa chủ lão tài không cần ra ngoài làm việc, còn có người mang cơm tới?

    Bởi vì có một bảo vật là máy tính, không cần ra ngoài vẫn có thể giải quyết vấn đề.

    " Cho nên.. Sau khi việc ăn no uống đủ được giải quyết, cái điện ảnh quỷ quái đó, chính là giúp mọi người giải quyết vấn đề không có việc gì làm. Sau đó anh trả tiền để xem, họ lấy tiền chế tác. "

    " Không sai! Thông minh! "Hứa Thanh giơ ngón tay cái lên tặng cho cô ấy một cái khen thưởng. Ôm Đông Qua đi tới tủ lạnh, lấy ra một lon nước coca làm phần thưởng ném qua.

    " Vậy việc anh giúp đỡ tôi thì sao? "Khương Hòa hỏi.

    " Hửm? "

    " Giúp đỡ tôi không kiếm được tiền, cũng là bởi vì thỏa mãn nhu cầu tinh thần? "

    ".. Có lẽ. "Hứa Thanh nghĩ nghĩ" Nói thật, tôi cũng không biết, muốn giữ lại thì giữ lại thôi. "

    " Vậy sao? "

    " Đương nhiên. "

    Khương Hòa không tiếp tục nói chuyện, cầm lon coca mở ra, nắp lon coca hỏng làm bọt khí bên trong trào ra, nhất thời làm cô ấy có chút luống cuống tay chân.

    Hứa Thanh không nhịn được nở nụ cười, lại lấy khăn giấy ném qua, sau đó vuốt ve cái mặt béo phì của Đông Qua vài cái.

    " Nếu như làm bất cứ điều gì đều cần phải có mục đích, vậy thế giới này không có chút thú vị nào rồi. "

    Trời chiều rất nhanh hạ xuống.

    Buổi tối không ăn cơm ở nhà, Khương Hòa bị Hứa Thanh đốc thúc thay quần áo. Môt chiếc áo sơ mi sọc đen trắng phóng khoáng, và một quần ống rộng bằng vải lanh, kiểu dáng thịnh hành hiện nay, nó vừa vặn treo trên móc áo của Khương Hòa.

    " Lát nữa người có thể sẽ đông một chút, có điều không sao cả, cô muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, ngoài rượu ra thì có thể tùy ý. Chủ yếu là thể nghiệm một chút, những thứ đó đối với cô mà nói có chút mới lạ. "

    Hứa Thanh vừa ra cửa vừa dặn dò, Khương Hòa thỉnh thoảng lại gật đầu.

    " Các cô ở đó, nếu như có chuyện gì vui thì sẽ làm như thế nào? "Hứa Thanh hỏi.

    " Vui? Thì cười a. "Khương Hòa tuy rằng cảm thấy vấn đề này rất nhược trí, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời.

    " Không, tôi là muốn nói đến việc rất vui, chúc mừng như thế nào? "

    " Không sai biệt lắm, ở đây uống rượu, ăn thịt, hát hò. Phiền lòng đi ăn, vui vẻ đi ăn, buồn chán đi ăn. Hôm nay không phải là đi tụ họp hay sao, đổi hôm khác đưa cô đi ăn búp-phê, đừng quên nhắc nhở tôi. "

    Hai người nói chuyện, đi ra cổng lớn, lại cùng với Triệu chào hỏi. Khương Hòa cũng lịch sự gật đầu. Đây là Hứa Thanh dạy cô ấy, cho dù không quen biết nhưng cũng nên để lại chút ấn tượng.

    Buổi tối là giờ giao thông cao điểm, Hứa Thanh không đưa Khương Hòa ngồi phương tiện giao thông công cộng. Ra ngoài gọi một chiếc xe, báo địa chỉ mà Vương Tử Tuấn gửi cho. Một đường bị tắc đường, khoảng 7 giờ thì tới địa điểm hẹn.

    Kim Dã KTV

    Đèn led thật lớn trên biển quảng cáo, không ngừng nhấp nháy trong bầu trời đêm. Khương Hòa nheo ánh mắt ngẩng đầu nhìn lên, nghe tiếng hát ở bên trong ẩn ẩn truyền tới, hỏi:" Ở đây? "

    " Không sai. "Hứa Thanh giương cằm" Đi thôi, đêm nay cẩu nhà giàu mời khách, nhưng sức ăn bình thường là được rồi."

    Người cổ đại.. Không biết có thích hát không.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...