Ngôn Tình Kết Hôn Với Vợ Cũ - Mộc Mộc Tầm Tầm

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Mộc Mộc Tầm Tầm, 8 Tháng mười hai 2020.

  1. Mộc Mộc Tầm Tầm Hạnh phúc là trạng thái gì?

    Bài viết:
    62
    Chương 30: Sinh nhật (2).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quách Nhạn đứng một bên đưa ánh mắt tán thưởng cho Đường Tiểu Yên. Cũng có lúc Ngụy Lăng Thiên bị người khác làm khó như vậy thật là chuyện lạ mà.

    Ngụy Lăng Thy âm thầm đưa ngón tay cái với chị dâu mình. Chị dâu thật là tuyệt. Người có thể làm cho anh trai cô 'tắt đài cạn ngôn' phải khổ sở suy nghĩ cách ứng phó chắc chị dâu là người đầu tiên. Nếu ba cô mà nhìn thấy cảnh này chắc hả hê lắm. Thậm chí còn mừng rỡ vì có được một cô con dâu xuất sắc như vậy. Cũng may cô biết sắp có kịch hay xem nên đã âm thầm đưa điện thoại quay lại cảnh này. Về nhà cô sẽ gửi cho ông bà Ngụy xem để lãnh thưởng mới được.

    Mọi người ai cũng chờ đợi câu trả lời của Ngụy Lăng Thiên. Đường Tiểu Yên nhướng mày nhìn anh đầy thách thức. Nhưng nào ngờ cái nhướng mày này của cô đã làm lộ ra thân phận của cô. Ở phía cuối chân mày của cô có một nốt ruồi son. Lúc trang điểm chuyên viên cho rằng đây cũng là điểm nhấn khác biệt cho gương mặt nên đã không dùng phấn che lại. Nhờ như vậy mà lúc này Ngụy Lăng Thiên có lẽ đã nhận ra cô.

    Ngụy Lăng Thiên cười nham hiểm. Cô gái chết tiệt thiếu chút nữa anh đã để cho cô được phen lên mặt rồi. Không ngờ cô ta cũng có thể thay đổi kinh khủng như vậy. Chắc là đội ngũ chuyên viên kia do Ngụy Lăng Thy mời về cho cô rồi. Muốn đấu với anh sao chờ kiếp sau đi.

    "Đường Tiểu.." Ngụy Lăng Thiên vừa mở miệng định gọi thẳng tên cô nhưng không ngờ đúng lúc này lại có một cô gái xen vào góp vui.

    "Ngụy tổng không ngờ anh lại còn nhớ em đấy."

    Mọi người đều ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của cô gái trước mắt. Đường Tiểu Yên cũng bất ngờ, cô cũng không rõ cô gái này là ai. Vừa rồi cô nghe được anh ta đã nói hai chữ Đường Tiểu cô còn nghĩ anh ta sẽ gọi tên cô chứ. Không phải cô sao là gọi cô gái trước mặt này à. Vậy cô có bà con với cô gái này mà cô không biết chăng? Cũng họ Đường giống cô kìa.

    Quách Nhạn và Ngụy Lăng Thy cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sao kịch đang hay lại nhảy thêm một vai nữa rồi. Lại tình tiết mới gì nữa đây.

    Ngụy Lăng Thiên cũng như mọi người nhìn cô gái trước mặt đầy khó hiểu. Cô ta đang nói gì thế? Anh đã từng gặp cô ta sao. Đúng lúc này có một người lên tiếng giải đáp thắc mắc của mọi người.

    "Đường Tiểu Hoa, cô tưởng cô là ai. Một diễn viên hạng bét như cô mà cũng nghĩ rằng Ngụy tổng sẽ nhớ cô sao. Cô mơ cao quá đấy." Một cô gái sang trọng bước đến.

    Cô gái được gọi là Đường Tiểu Hoa quay đầu trừng mắt nhìn cô gái vừa đến. Cô gái vừa đến lại nhếch khóe môi với cô.

    Đường Tiểu Hoa sao? Trời đất, này thì định chim sẻ muốn thành phượng hoàng sao. Mọi người lại nhao nhao bàn luận.

    Ngụy Lăng Thiên ánh mắt ghét lạnh. Muốn lấy anh ra làm trò đùa sao. Muốn mượn quan hệ với anh để lên cao. Cô ta nghĩ cô ta là ai.

    "Bảo vệ." Ngụy Lăng Thiên lạnh lùng.

    Lập tức có mấy bảo vệ tiến đến đứng bên cạnh chờ lệnh của Ngụy Lăng Thiên.

    Đường Tiểu Hoa sợ hãi lùi lại phía sau luôn miệng nói:

    "Các người dám bắt tôi. Các người có biết tôi là ai không hả?"

    Đường Tiểu Yên cùng Ngụy Lăng Thy và Quách Nhạn không hẹn mà cùng chung phản ứng, cả ba đều bước lên trước muốn khuyên can Ngụy Lăng Thiên không nên tính toán, dù sao hôm nay cũng là tiệc sinh nhật của anh không nên gây mất vui. Nào ngờ cả ba người có nói có khuyên thế nào cũng không vào tai Ngụy Lăng Thiên được. Anh vẫn cố chấp sai người lôi cô gái tên Đường Tiểu Hoa ra ngoài. Nhưng lại có chuyện bất ngờ kế tiếp xảy ra. Một người đàn ông trung niên nhanh chóng đi từ bên trong ra đến trước mặt Ngụy Lăng Thiên. Theo sau ông ta là mấy vệ sĩ lập tức giải cứu cho cô gái kia.

    Đường Tiểu Hoa được giải cứu òa khóc nức nở chạy nhanh đến bên cạnh người đàn ông. Cô kêu la đòi người đàn ông đòi lại công bằng cho cô. Đến lúc này mọi người mới vỡ lẽ người đàn ông kia chính là ba của Đường Tiểu Hoa. Cô gái lúc nãy châm chọc Đường Tiểu Hoa cũng lập tức im bặt lặng lẽ chuồn ra ngoài. Cô ta đương nhiên nhìn ra người đàn ông kia không phải nhân vật tầm thường. Nếu cô ta còn ở lại Đường Tiểu Hoa biết đâu lại không tha cho cô ta thì sao. Không ngờ một diễn viên nát như Đường Tiểu Hoa lại có gia thế không bình thường như vậy chứ.

    "Ngụy tổng, Cậu đang khi dễ tôi hay khi dễ nhà họ Đường." Người đàn ông trung niên lạnh lùng lên tiếng.

    Lúc này thư ký Giản đã có mặt bên cạnh Ngụy Lăng Thiên kề tai anh nói nhỏ gì đó. Ngụy Lăng Thiên khẽ nhíu mày sao đó lại cười nhếch mép. Chẳng ai biết được anh đang suy tính chuyện gì. Và không biết anh sẽ làm như thế nào để giải quyết êm đẹp chuyện này. Bởi vì có người đã nhận ra được người đàn ông trung niên kia là ai.

    Đường Thắng cục trưởng cục cảnh sát thành phố. Nhà họ Đường ba đời đều là quân nhân, ông nội của Đường Tiểu Hoa còn từng giữ chức thiếu tướng. Nghe nói nhà họ Đường chỉ có một cô cháu gái là Đường Tiểu Hoa. Là con gái cưng của cục trưởng Đường Thắng. Cô gái này muốn làm gì đều được Đường Thắng cho phép. Ngay cả việc cô ta chạy đi làm diễn viên cũng là do Đường Thắng dọn đường cho cô vui đùa. Đúng vậy ông ta chỉ xem như con gái mình vui đùa mà chiều chuộng thôi.

    Ngụy Lăng Thiên được thư ký Giản nhắc nhở mới nhận ra Đường Thắng là ai. Anh chỉ khẽ nhíu mày sau đó lại cười nham hiểm. Ngụy Lăng Thiên anh không sợ trời không sợ đất chẳng lẽ sợ một người đàn ông bụng to này sao. Ông ta cũng coi thường anh quá rồi.

    "Cục trưởng Đường, Tôi không phạm pháp nên cũng không có gì phải nể mặt ông. Tôi cũng chẳng thiếu tiền đến mức phải lấy lòng nhà họ Đường." Ngụy Lăng Thiên bình tĩnh đáp trả.

    Quách Nhạn trừng mắt với cậu. Ngụy Lăng Thiên điên rồi hay già thêm tuổi lại mắc bệnh đãng trí. Cậu ta dám nói như vậy khác nào tự chuốc phiền phức cho công ty. Tuy nói rằng anh ta không phạm pháp nhưng chỉ cần ông ta sai người cố ý gây khó dễ thì công ty phải tổn thất bao nhiêu. Còn nữa nhà họ Đường ai không biết là nhà có quyền lực nhất thành phố này. Nhà họ Ngụy tuy có thể nói giàu nhất nhưng quyền thế làm sao bì. Cậu ta đúng là bị úng não mà.

    "Ngông cuồng." Cục trưởng Đường tức giận.

    Ngụy Lăng Thy cũng cảm thấy có vẻ tình thế không ổn. Nếu còn để anh cô nói chuyện tiếp có khi cục trưởng Đường sẽ tức giận mà lôi súng ra bắn nát đầu anh trai cô nữa. Cô bối rối không biết phải làm sao nên khẽ kéo tay Đường Tiểu Yên. Hy vọng chị dâu cô sẽ có cách giải quyết tình huống này.

    Đường Tiểu Yên ngược lại đang mang tâm trạng ngưỡng mộ và ước ao dành cho cô gái có tên gần giống với cô kia. Đương nhiên cô biết cục trưởng Đường là ai. Từ khi còn đi học, cô thường đùa cô là cháu rơi khác ông nội của cục trưởng cục cảnh sát thành phố. Ba cô cũng họ Đường đấy thôi. Trùng hợp là tên cũng gần giống cục trưởng kia. Ba cô tên Đường Thăng còn cục trưởng là Đường Thắng nếu nhìn nhanh trong giấy tờ rất dễ nhầm không phải sao. Đang tư tưởng bay xa thì cô nhận ra có người đang kéo tay cô. Cô nhìn sang trông thấy Ngụy Lăng Thy đang nhíu mày đưa ánh mắt cầu cứu với cô. Cô giật mình, cầu cứu cô làm gì. Cô thì có quyền hạn gì để lên tiếng ở đây chứ. Cho dù có thì Ngụy Lăng Thiên sẽ nghe lời cô nói chắc.

    "Cục trưởng nghe nói con trai trưởng của ngài vừa lên chức làm trợ lý đặc biệt của tổng thống phải không?" Đường Tiểu Yên sáng mắt lên tiếng.

    Cô đột nhiên nhớ ra hôm qua cô có đọc được tin tức này. Cô biết cục trưởng Đường rất tự hào về đứa con trai trưởng này. Nếu có người nhắc đến chắc chắn ông sẽ lập tức khoe khoang về con trai ông nhiều hơn nữa. Vì vậy cô quyết định dùng điều này để đánh lạc hướng cục trưởng. Và sự thật cô đã thành công.

    "Cô gái này cô nắm thông tin nhanh thật. Con trai tôi xuất sắc thế đấy." Cục trưởng Đường hãnh diện cười đắc ý.
     
    linhk48, H.Lan, Ha chinh3 người khác thích bài này.
  2. Mộc Mộc Tầm Tầm Hạnh phúc là trạng thái gì?

    Bài viết:
    62
    Chương 31: Đóng Kịch.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngụy Lăng Thy sáng mắt âm thầm đưa ngón tay cái với Đường Tiểu Yên. Chị dâu cô thật thông minh chuyện như vậy chị cũng kịp nghĩ ra. Anh trai cô không biết có phải kiếp trước làm thầy tu không mà kiếp này lại tốt số cưới được chị dâu tốt như vậy.

    Ngụy Lăng Thiên cũng bất ngờ trước hành động xen ngang của Đường Tiểu Yên, càng ngạc nhiên hơn cô vậy mà còn thành công chuyển dời sự chú ý của cục trưởng Đường. Cô cũng điều tra kỹ thông tin về nhà họ Đường quá nhỉ chẳng lẽ muốn tìm cơ hội 'thấy sang bắt quàng làm họ' sao. Cô cũng họ Đường trùng họ với cục trưởng. Ngụy Lăng Thiên híp mắt nhìn cô. Anh muốn xem thử cô sẽ giải quyết chuyện này làm sao. Cô giải quyết được người cha thì sao, căn nguyên chuyện này là con gái ông ta. Con gái ông ta chưa quên mà ông ta quên thì cũng chẳng ảnh hưởng gì. Chẳng êm đẹp được bao lâu. Con gái ông ta lại nhắc nhở ông ta thì ông ta lại 'lên cơn' nữa thôi.

    "Ba à! Ba quên.." Đường Tiểu Hoa còn chưa kịp nói xong Quách Nhạn đã bước đến trước mặt cô đưa tay ra mỉm cười 'quyến rũ'.

    "Cô Đường hôm nay cô thật xinh đẹp. Cô có thể nhảy với tôi một điệu không?"

    Đường Tiểu Hoa ngạc nhiên sau đó đỏ mặt nhìn chàng 'soái ca' trước mặt. Cô gật đầu đồng ý đặt tay lên tay Quách Nhạn. Được Quách Nhạn dẫn cô đến sàn nhảy. Nếu có ai đó để ý sẽ thấy một tay anh cầm tay Đường Tiểu Hoa, tay còn lại anh để phía sau lưng ra dấu ok.

    Ngụy Lăng Thy bất ngờ trước hành động 'mỹ nam kế' của Quách Nhạn. Vậy mà anh ta lại thành công cơ đấy. Cô gái kia mắt mờ rồi sao, vậy mà cũng trúng kế của anh ta. Nhưng cũng nhờ thế mà mọi chuyện mới được giải quyết êm đẹp.

    Ngụy Lăng Thy cũng không rảnh rỗi cô cũng bước đến lôi kéo Ngụy Lăng Thiên lên sân khấu chuẩn bị cho màn 'thổi nến, cắt bánh' tuyên bố khai tiệc.

    Mặc dù Ngụy Lăng Thiên không muốn bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy nhưng anh cũng biết lúc này không phải lúc anh gây ồn ào ầm ĩ. Anh khẽ liếc về phía cục trưởng Đường đang thao thao bất tuyệt vời Đường Tiểu Yên mà nhếch mép. Già đời như ông ta cũng bị cô lừa dễ dàng như vậy. Thật uổng công cho ông ngồi cái chức cục trưởng lâu như vậy.

    "Cục trưởng ngài thật lợi hại. Có thể có những người con ưu tú như vậy chắc chắn đều là nhờ di truyền từ ngài." Đường Tiểu Yên vẫn cố gắng 'vuốt đuôi ngựa' cục trưởng Đường.

    Cục trưởng Đường thì vui vẻ cười híp mắt đắc ý càng nói nhiều hơn với Đường Tiểu Yên. Ông quên luôn việc mình đến đây vì chuyện gì cho đến khi giọng người dẫn chương trình vang lên. Ông mới quay người nhìn về phía sân khấu. Đường Tiểu Yên thở phào vì đến lúc này cục trưởng Đường cũng quên được chuyện lúc nãy. Cô nhìn về Ngụy Lăng Thiên đang đứng trên sân khấu mà thầm mắng anh trong lòng. Anh đúng là kiểu 'miệng thối không mọc được ngà voi.'Báo hại cô phải đi 'dẹp loạn' cho anh nữa.

    "Chúng ta cùng chúc Ngụy tổng sinh nhật vui vẻ nào." Tiếng người dẫn chương trình hét to.

    Mọi người đồng loạt la lớn chúc mừng sinh nhật cho Ngụy Lăng Thiên. Bài hát chúc mừng sinh nhật được vang lên sau đó Ngụy Lăng Thiên thổi nến cắt bánh cuối cùng anh cầm micro người dẫn chương trình đưa tới nói đôi lời. Cuối cùng anh tuyên bố buổi tiệc được bắt đầu. Mọi người vỗ tay hoan hô nhạc nổi lên mọi người vui vẻ bước ra sàn nhảy lần nữa. Trong đó có Đường Tiểu Hoa và Quách Nhạn.

    "Cô Đường nhảy thật đẹp, không biết tôi có thể được vinh dự cùng cô nhảy thêm một điệu nữa không?" Quách Nhạn mỉm cười làm điệu bộ mời với Đường Tiểu Hoa.

    Lúc đầu là vì Ngụy Lăng Thiên anh mới ra chiêu mỹ nam kế. Còn bây giờ anh muốn xem thử phản ứng của Ngụy Lăng Thy sẽ thế nào khi nhìn thấy anh vẫn không thả Đường Tiểu Hoa ra. Liệu cô có chịu ghen tuông vì anh thử một lần không? Anh rất mong chờ phản ứng của cô.

    "Nhạn ca ca anh thật dẻo miệng. Được nhảy với anh em cầu mà không được." Đường Tiểu Hoa cười quyến rũ e thẹn đưa tay đặt tiếp lên tay Quách Nhạn.

    Đường Tiểu Hoa thầm nghĩ nếu không có được Ngụy Lăng Thiên thì anh chàng Quách Nhạn này cũng được. Thậm chí còn tốt hơn nhiều cái tên Ngụy tổng khó ưa kia. Quách Nhạn không chỉ biết lấy lòng con gái còn rất ga lăng nữa. Hơn nữa ngoại hình cũng chẳng kém gì Ngụy Lăng Thiên.

    Quách Nhạn nghe được ba chữ ' Nhạn ca ca' mà anh nổi cả da gà, ớn lạnh cả người. Cái cô diễn viên hạng bét này đúng là mê phim cổ trang đến điên rồi. Luôn miệng gọi anh là Nhạn ca ca như kiểu anh và cô ta thân nhau lắm vậy. Hai người mới biết nhau chưa được mười phút mà cô đã gọi anh thuận miệng như thế rồi. Cô gái này đúng là không đơn giản chút nào. Vẫn là Lăng Thy của anh đáng yêu hơn nhiều. Quách Nhạn vừa nghĩ đến Ngụy Lăng Thy vừa đưa mắt nhìn về hướng cô đang đứng cùng với Đường Tiểu Yên.

    Ngụy Lăng Thy cảm nhận được có ánh mắt ai đó đang nhìn mình cô cũng đảo mắt nhìn quanh cuối cùng chạm vào ánh mắt của Quách Nhạn. Anh đang tay trong tay nhảy tình tứ cùng với cô con gái của cục trưởng Đường. Vậy mà anh còn không biết xấu hổ nháy mắt với cô. Ôm ấp người khác còn không quên tán tỉnh cô sao. Đồ đàn ông không đáng tin. Cô trừng mắt với anh một cái rồi quay phắt đầu sang chỗ khác.

    Quách Nhạn nụ cười cứng lại. Cô vừa trừng mắt với anh phải không? Anh không nhìn lầm phải không? Cô tỏ thái độ như vậy có phải cô đang ghen không? Nghĩa là cô cũng để ý đến anh rồi phải không? Cô thích anh rồi đúng chứ? Quách Nhạn không kìm chế được sự vui mừng anh bật cười thích thú làm Đường Tiểu Hoa cũng ngạc nhiên không hiểu chuyện gì.

    "Nhạn ca ca anh cười gì thế ạ?" Đường Tiểu Hoa khó hiểu ngước mắt nhìn anh.

    Quách Nhạn ho nhẹ một cái. Sau đó mỉm cười nhìn cô:

    "Anh đang nghĩ người con gái như em chắc sẽ có rất nhiều chàng trai theo đuổi, thế mà anh lại có cơ hội được nhảy với người đẹp. Vì vậy anh không kìm nén được tâm trạng hưng phấn của mình."

    Đường Tiểu Hoa đỏ mặt cúi đầu đầy ngượng ngùng. Cô không ngờ chỉ mới vừa gặp mặt như vậy mà Quách Nhạn đã thích cô như vậy sao. Cô thầm đắc ý trong lòng.

    "Tiểu Yên cháu nói chuyện rất hợp ý bác. Bác rất thích cháu nếu sau này có chuyện gì cần bác giúp đỡ, cháu cứ đến cục cảnh sát tìm chú nhé." Đường Thắng cười ha hả nói với Đường Tiểu Yên.

    Ông cũng không hiểu tại sao chỉ mới gặp mặt cô mà ông đã thích cô như vậy rồi. Ông còn có cảm giác rất thân quen với cô nữa. Tính ra có lẽ vì cô bằng tuổi con gái ông lại trùng hợp cùng họ với ông nên ông mới có cảm giác thân thiết như vậy cũng nên.

    Đường Tiểu Yên mừng rỡ cảm ơn rối rít. Không ngờ bất đắc dĩ 'dẹp loạn' dùm Ngụy Lăng Thiên mà cũng đem lại cho cô cơ hội 'dựa hơi' cục trưởng như vậy. Thật là quá may mắn rồi. Cục trưởng đã mở lời như thế chắc chắn ông sẽ giữ lời. Chỉ cần có lời hứa này của ông tương lai cô chẳng sợ ai ức hiếp nữa rồi.

    Ngụy Lăng Thy đứng bên cạnh cũng ngỡ ngàng, cô khó tin nhìn Đường Tiểu Yên. Chị dâu cô thật lợi hại chỉ 'xuất vài chiêu' thôi mà đã thu phục được cục trưởng Đường luôn rồi. Còn có được lời hứa 'vàng' của ông nữa chứ. Ngụy Lăng Thy cảm giác như mình đã tìm được một món đồ quý giá. Cô càng nhìn Đường Tiểu Yên càng không sao không thích cô được. Chị dâu này nếu cô là đàn ông cô nhất định sẽ cướp ngay về cho mình. Chẳng cần phải trông chờ anh trai cô nữa. Một người đàn ông không đáng tin thứ hai không ai dám tranh thứ nhất. À nếu có chắc là Quách Nhạn bạn thân của anh. Bọn họ đều không đáng tin như nhau.

    "Tiểu Yên cháu có bạn trai chưa thế? Ở chỗ bác có nhiều thằng nhóc tài giỏi ngoại hình cũng được lắm. Hay bác giới thiệu cho cháu làm quen nhé?" Đường Thắng thật lòng đề nghị.
     
    linhk48, H.Lan, Ha chinh3 người khác thích bài này.
  3. Mộc Mộc Tầm Tầm Hạnh phúc là trạng thái gì?

    Bài viết:
    62
    Chương 32: Ghen.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngụy Lăng Thy phản ứng tay nhanh hơn não, cô kéo Đường Tiểu Yên ra sau lưng mình, kiểu như 'cải trắng' nhà mình sắp bị người ta cướp mất vậy. Hành động của cô cũng làm cục trưởng Đường cũng như Đường Tiểu Yên khó hiểu. Hai người đồng loạt nhìn cô. Ngụy Lăng Thy đến lúc này mới biết mình vừa phản ứng hơi thái quá. Cô khẽ ho khan rồi cười giả lả viện ra một lý do:

    "Chị Tiểu Yên có bạn trai rồi đấy ạ. Nếu được cục trưởng có thể làm mai cho cháu một anh cảnh sát được không ạ? Cháu có sở thích đặc biệt với các anh có 'múi' đấy ạ."

    Người nói vô tình nhưng người nghe lại để ý. Quách Nhạn đang cùng Đường Tiểu Hoa đi đến chỗ ba cô ta thì lại nghe được câu 'chướng tai' này từ người con gái của anh. Cô nói cô có sở thích với trai có múi sao. Anh cũng chẳng thiếu múi nào đâu. Cơ thể của anh là chuẩn không cần chỉnh chỗ nào luôn đấy, thế cô còn đòi hỏi tìm kiếm ai nữa. Mấy tên cảnh sát thô kệch kia làm sao có thể tốt hơn anh chứ. Anh nhìn cô bằng ánh mắt âm u. Chắc là vì anh chưa cho cô nhìn thấy rõ 'múi' của anh nên cô mới không coi anh ra gì đây mà. Cơ thể này của anh có khối con gái thèm khát đấy.

    "Ba à! Ba đang nói chuyện gì thế ạ." Đường Tiểu Hoa xen ngang vào cuộc nói chuyện giữa ba người.

    Đường Tiểu Hoa khẽ liếc cô gái đứng gần ba mình. Cô giật mình chẳng lẽ mắt cô có vấn đề sao? Sao cô lại nhìn cô gái kia giống bà ngoại cô quá vậy. À không phải, giống bà ngoại cô lúc còn trẻ mới đúng. Chẳng lẽ ba cô cũng nhìn ra đều này nên mới nói chuyện vui vẻ với cô ta sao?

    "Tiểu Yên bác giới thiệu một chút nhé. Đây là con gái của bác, Đường Tiểu Hoa, nó cùng tuổi với cháu đấy." Cục trưởng Đường vui vẻ giới thiệu.

    Đường Tiểu Yên Khẽ mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi với cô gái kia. Ngược lại Đường Tiểu Hoa lại chẳng quan tâm gì đến việc làm quen với cô. Cô ta làm lơ luôn hành động chào hỏi của cô. Đường Tiểu Yên cũng chẳng để trong lòng, dù sao người ta cũng là đại tiểu thư quyền quý làm sao có thể muốn quen biết với dân thường nghèo nàn như cô chứ.

    "Ba ơi! Nhạn ca ca muốn chào hỏi ba này." Đường Tiểu Hoa kéo tay Quách Nhạn đến trước mặt cục trưởng Đường.

    Ngụy Lăng Thy cùng Đường Tiểu Yên trợn tròn mắt.'Nhạn ca ca' chỉ trong vòng một tiếng anh ta có thể khiến cô gái này đổ gục dưới tay anh ta rồi sao. Đã vậy còn gọi đến thân mật như vậy nữa. Người ta còn nắm tay dẫn anh ta đến giới thiệu với ba mình nữa. Quách Nhạn này lợi hại thật nhỉ.

    Ngụy Lăng Thy chẳng hiểu sao lại cực chướng mắt khó chịu với cảnh trước mắt. Cô nắm tay lôi kéo Đường Tiểu Yên ra chỗ khác. Đường Tiểu Yên khẽ nhướng mày với Quách Nhạn sau đó đi cùng Ngụy Lăng Thy.

    Quách Nhạn dở khóc dở cười. Anh muốn cô ấy ghen vì anh nhưng khi nhìn thấy thái độ vừa rồi của cô, anh lại cảm thấy đau lòng. Đúng là tự đập đá vào chân mình mà. Giờ thì hay rồi anh còn gan to đến mức trêu chọc cả con gái của cục trưởng cục cảnh sát. Anh chê cuộc sống này quá dài rồi thì phải. Anh âm thầm mắng Ngụy Lăng Thiên trong lòng, nếu không phải vì dàn xếp êm chuyện của cậu ta, anh cũng chẳng đến mức dùng cách ấu trĩ này. Giờ thì chỉ giỏi tự hại chết mình.

    "Lăng Thy em ghen phải không?" Đường Tiểu Yên kéo tay cô đứng lại.

    "Ghen.. chị dâu.. chị nhìn thấy em ghen sao? Anh ta và em chẳng là gì của nhau để em phải ghen cả." Ngụy Lăng Thy hậm hực.

    Đường Tiểu Yên nhếch mép, thế này không phải ghen thì thế nào mới gọi là ghen nữa. Thân thiết với anh ta thế kia mà còn dám mạnh miệng chẳng quan hệ gì. Cô tuy chưa yêu lần nào nhưng đâu phải chưa ăn thịt heo thì không nhìn thấy heo chạy đúng không? Cái này phải nói 'người trong cuộc chưa rõ, nhưng ngoài ngõ đã tường' đúng hơn nhỉ.

    "Em không ghen chỉ là đang khó chịu. Chẳng có quan hệ gì chỉ là em không thích thấy anh ta gần gũi một cô gái khác ngoài em phải không?" Đường Tiểu Yên vu vơ hỏi.

    Ngụy Lăng Thy giật mình nhìn Đường Tiểu Yên. Cô đúng là có suy nghĩ như vậy thật. Không ngờ chị dâu cô chỉ cần nhìn đã biết cô nghĩ gì rồi. Chị dâu này mà anh trai cô dám để vuột mất, ba mẹ cô không từ anh, cô cũng từ anh luôn cho coi. Vừa nghĩ đến 'tào tháo', tào tháo liền đi đến.

    "Vịt hóa thiên nga cũng ra dáng đấy chứ. Vừa rồi còn dám lợi dụng định gài tôi nữa cơ đấy. Cô giỏi.. cực kỳ giỏi." Ngụy Lăng Thiên ánh mắt đầy sát khí nhìn Đường Tiểu Yên.

    Đường Tiểu Yên nuốt nước bọt. Cô tưởng xảy ra nhiều chuyện như vậy anh ta đã quên mất rồi chứ. Sao lại còn nhớ thế này. Đường Tiểu Yên bối rối cười gượng đang không biết phải làm sao thì cô em chồng này đã 'anh hùng cứu mỹ nhân'.

    "Anh đừng quên vừa rồi ai giúp anh dàn xếp ổn thỏa mọi việc. Cục trưởng Đường không phải người dễ đối phó." Ngụy Lăng Thy ném cho anh trai cô cái nhìn khinh bỉ.

    Vợ đẹp thế này không biết quý trọng, không khen thì thôi còn ở đó mỉa mai. Cô gái tốt thế này nếu anh trai cô để mất thì anh có tu lại mười kiếp cũng khó tìm được người thứ hai đâu. Cô bình thường đã bất bình với thái độ anh trai cô đối xử với chị dâu rồi. Hôm nay chị đã giúp anh như vậy, anh đáng ra phải nói cảm ơn chị mới phải. Đằng này còn thái độ gì vậy. Làm vợ thì phải chịu ấm ức à. Làm vợ thì không có quyền lên tiếng phản bác sao. Đạo lý nào có như thế. Sai là sai đúng là đúng. Không có chuyện anh làm chồng thì anh luôn đúng đâu. Có cô ở đây thì anh đừng hòng ức hiếp chị dâu 'idol' của cô nhé.

    "Quách Nhạn sắp làm rể của cục trưởng Đường luôn rồi. Em không quan tâm cậu ta đi, ở đây lo cho cô ta làm gì?" Ngụy Lăng Thiên thản nhiên.

    Vừa rồi anh cũng chẳng lên tiếng nhờ cậy cô ta giúp đỡ mà. Là tự cô ta nhiều chuyện muốn giúp thì liên quan gì đến anh.

    "Này! Anh ăn nói cho tử tế đấy. Già thêm một tuổi rồi mà suy nghĩ, ăn nói cũng không khá lên được à." Đường Tiểu Yên khó chịu.

    "Miệng của tôi mọc trên người cô chắc. Tôi muốn nói gì là quyền của tôi. Cô không thích nghe mời giả điếc. Hơn nữa tôi già sao? Thật tức cười, người ta gọi là chững chạc hơn hiểu không? Nghèo nàn văn chương thì bớt nói lý lẽ đi." Ngụy Lăng Thiên ngang ngược.

    "Anh.." Đường Tiểu Yên tức đến mức mặt đỏ bừng.

    Cô chưa từng gặp người đàn ông nào lại không biết lý lẽ còn không biết điều như anh nữa. Sao anh ta lại có thể đáng ghét đến thế chứ. Cô tức sắp nổ phổi luôn rồi. Nếu có thể bóp chết anh ta mà thần không biết quỷ không hay, cô chắc chắn sẽ giết chết anh ta ngay lúc này.

    Ngụy Lăng Thy cũng tức giận dùm chị dâu mình. Cô đang muốn tiếp tục cãi với anh trai mình thì đột nhiên có tiếng hét lên phía xa sau đó là tiếng súng kèm theo.

    "Cẩn thận."

    "Bằng."

    Đường Tiểu Yên cũng giật mình nghe được tiếng hét kia nhưng không hiểu chuyện gì. Sau đó lại nghe thấy tiếng súng cô cũng như mọi người sợ hãi, mọi người xô đẩy nhau chạy ra ngoài. Cô bị đụng trúng đẩy mạnh về phía Ngụy Lăng Thiên.

    "Bằng."

    Cô nhìn thấy Ngụy Lăng Thiên trợn to mắt nhìn cô. Cô đang khó hiểu thì nghe được tiếng Ngụy Lăng Thy hét lên phía sau cô:

    "Chị dâu."

    Lúc này cô đột nhiên cảm giác được hình như bả vai mình có thứ gì đó đang chảy ra. Và rồi cô chính thức nhắm mắt ngã khụy về phía trước.

    Ngụy Lăng Thiên bước một bước lên đỡ lấy cô. Anh ngạc nhiên nhìn người con gái trong lòng. Sau cô ta lại đỡ đạn cho anh chứ? Cô ta có ý gì? Cô ta mất não phải không?
     
    linhk48, H.Lan, Ha chinh3 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng một 2021
  4. Mộc Mộc Tầm Tầm Hạnh phúc là trạng thái gì?

    Bài viết:
    62
    Chương 33: Ai mất não?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngụy Lăng Thy khóc nức nở trước phòng cấp cứu. Cô không ngờ chị dâu của cô lại có thể hy sinh vì anh trai cô như thế. Bị anh trai cô sỉ vả coi khinh như vậy mà chị ấy vẫn không để bụng. Thấy anh trai gặp nguy hiểm sẵn sàng lau ra đỡ đạn thay anh. Trên đời này làm sao có một cô gái ngốc nghếch vì tình yêu thế chứ.

    Quách Nhạn đứng bên cạnh rất muốn ôm Ngụy Lăng Thy vào lòng an ủi cô nhưng anh lại không được sự cho phép của cô. Cũng tại Ngụy Lăng Thiên mà anh phải vướng phải nghi ngờ 'tán tỉnh' con gái cục trưởng thế này. Báo hại người con gái anh yêu hiểu lầm anh, chán ghét anh. Anh khổ sở không biết phải làm sao. Anh giải thích thế nào cô cũng không chịu nghe. Anh thật sự rất oan uổng mà.

    Không thể ôm cô anh chỉ đành cằm khăn giấy đưa cô lau nước mắt nước mũi thôi. Ít nhất cô cũng chịu nhận khăn từ anh. Vậy cũng đủ nhân từ cho anh rồi.

    Ngược lại với sự lo sợ khóc lóc của Ngụy Lăng Thy. Ngụy Lăng Thiên lại bình tĩnh ngồi trên ghế chờ. Chẳng ai biết anh đang suy nghĩ gì. Ngụy Lăng Thy nhìn thấy anh như vậy lại bùng nổ cơn giận.

    "Anh bình tĩnh như thế sao? Anh là người vô cảm thế sao? Chị ấy đỡ đạn cho anh đấy? Chị ấy là vì anh.. vì anh mới nằm trong phòng cấp cứu đấy." Ngụy Lăng Thy nói xong lại không kìm được nước mắt.

    Ngụy Lăng Thiên lại chẳng phản ứng gì. Cho đến khi đèn phòng cấp cứu tắt đi. Bác sĩ đi từ bên trong ra, anh mới đứng dậy đi đến.

    Ngụy Lăng Thy gấp gáp hỏi bác sĩ Đường Tiểu Yên thế nào. Cũng may Đường Tiểu Yên không sao. Viên đạn ghim vào bả vai cô nên không ảnh hưởng gì đến tính mạng cả. Cũng không nguy hiểm đến tim phổi. Cô chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian là được.

    Ngụy Lăng Thy thở phào nhẹ nhõm cảm ơn bác sĩ rối rít. Ngụy Lăng Thiên lại vẫn im lặng.

    Chờ Ngụy Lăng Thy đi đến phòng hồi sức thăm Đường Tiểu Yên. Quách Nhạn mới mở miệng hỏi Ngụy Lăng Thiên.

    "Cậu không cảm động hay lay động gì sao?"

    "Tôi không nhờ cô ta làm thế." Ngụy Lăng Thiên lạnh giọng.

    Đời này anh chẳng muốn mắc nợ ai điều gì. Thế mà bây giờ cô lại nợ cô một ân tình lớn như thế. Cô ta đang cố ý phải không? Cố ý để anh nợ cô ta. Cố ý để anh phải ghi nhớ ân tình này. Chỉ còn vài ngày nữa là hợp đồng hôn nhân giữa anh và cô sẽ kết thúc. Vậy mà cô lại để mình bị thương như thế. Cô chắc chắn không muốn ra đi đây mà.

    Quách Nhạn hít sâu. Anh đã hiểu tại sao vừa rồi ngay cả Ngụy Lăng Thy cũng vì người ngoài mà bùng lửa giận với anh rồi. Anh đây còn muốn nổi điên này.

    "Tôi cầu chúc cậu sau này sẽ bị vả mặt đau thật đau." Quách Nhạn nghiến răng nghiến lợi.

    * * *

    Ngụy Lăng Thiên đứng trước cửa sổ trong phòng bệnh nhìn ra ngoài bóng đêm. Anh không vô cảm cũng chẳng vô tâm như Quách Nhạn và Ngụy Lăng Thy nghĩ. Trái tim anh đâu phải sắt đá sao không có cảm giác được chứ. Nhưng anh sợ, sợ rằng quá khứ sẽ lập lại. Anh không đủ tự tin để tin tưởng một tình yêu mới nữa.

    "Ai ui.. đau chết bà đây rồi." Đường Tiểu Yên khẽ hít hà.

    Cũng may cái mạng nhỏ của cô không sao. Ai biết cô lại xui xẻo thế chứ. Đang yên đang lành lại bị người ta xô ra làm bia đỡ đạn cho tên khó ưa kia. Cũng may vết thương không nặng lắm, không ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng cũng không ảnh hưởng đến não bộ, tứ chi cũng không sao. Vậy là coi như cô tích đức ba đời rồi.

    "Tỉnh rồi sao."

    "Ôi trời đất ơi, giật cả mình. Anh là ma đấy à. Đứng trong phòng sao không bật đèn, hù chết tôi rồi.. ai ui.." Vì giật mình động vào vết thương nên Đường Tiểu Yên rên rỉ.

    Ngụy Lăng Thiên nghe cô rên rỉ trong bóng tối anh nhíu mày. Anh đi đến gần cửa phòng mở đèn trong phòng lên. Vừa rồi vì sợ ánh sáng ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô nên anh mới không bật đèn, nào ngờ lại làm cô giật mình ảnh hưởng vết thương như vậy.

    "Cô không sao chứ? Có cần tôi gọi bác sĩ không?" Ngụy Lăng Thiên nhẹ giọng.

    Đường Tiểu Yên chớp chớp đôi mắt, sau đó đưa tay sờ lên trán mình. Không sốt, không phải sốt đến sinh ra ảo giác. Vậy đột nhiên anh ta tốt bụng quan tâm cô như thế là sao? Chẳng lẽ trời sắp sập sao? Hay sắp có sao hỏa rơi xuống trái đất? Đột nhiên cô sáng mắt lên.

    Sao cô lại quên mất chắc chắn anh ta nghĩ cô cố ý đỡ đạn cho anh nên mới tốt với cô như thế. Vì sao cô biết anh ta và mọi người hiểu lầm? Bởi vì lúc đó ánh mắt bất ngờ của anh ta đã cho cô biết. Nếu đã hiểu lầm thì cô cũng không điên mà giải thích. Như vậy có phải cô có quyền sai khiến anh ta không? Dù sao mạng của anh ta là do cô cứu nhỉ. Đường Tiểu Yên âm thầm tính toán trong lòng.

    "Không sao. Anh ở đây làm gì? Đừng nói anh ở đây chăm sóc tôi nhé. Tôi không nghĩ anh mất não như vậy." Đường Tiểu Yên cố tình mỉa mai mắng anh.

    Ngụy Lăng Thiên đương nhiên hiểu được ý đồ của cô. Anh cũng không phải thằng ngốc. Vốn dĩ anh cũng chẳng muốn ở lại. Chỉ vì Ngụy Lăng Thy một mực khăng khăng bắt anh ở lại, anh mới nán lại đây thôi. Giờ thì hay rồi lòng tốt của anh còn bị cô đem ra mỉa mai.

    "Tôi mất não hay cô thì tự cô biết. Tôi cũng chẳng muốn tranh cãi với người bệnh. Nếu cô không muốn thấy tôi ở đây thì ok thôi, về ngủ khỏe." Ngụy Lăng Thiên thản nhiên.

    Đường Tiểu Yên trợn to mắt. Anh ta nói vậy có ý gì? Ai mất não chứ? Cô tức giận:

    "Tôi mất não mới cứu người như anh. Hừ."

    Đường Tiểu Yên nghĩ kiểu gì anh ta cũng nói gì đó trả đũa cô nhưng ngoài dự đoán. Anh ta chỉ đứng lại khoảng năm giây sau đó mở cửa đi ra ngoài. Cô ngạc nhiên há hốc mồm. Hôm nay Ngụy Lăng Thiên thật sự rất không giống ngày thường. Cô chắc chắn anh ta đã đánh rơi não chỗ nào rồi. Chắc hẳn là vậy. Chứ đời nào anh ta chịu thiệt về mình đâu.

    Bên ngoài Ngụy Lăng Thiên nở nụ cười tự giễu. Có lẽ anh mất não thật chỉ có mất não anh mới không muốn cãi lại cô. Ngụy Lăng Thiên vừa đi thì Đường Tiểu Bắc đẩy xe lăng đi đến.

    "Chị! Chị thật sự không sao chứ?"

    Khi Đường Tiểu Bắc nghe nói Đường Tiểu Yên bị đạn bắn bị thương cậu đã rất sợ hãi. Cậu sợ không may cô có mệnh hệ gì thì cậu sẽ như thế nào? Cậu biết đền đáp ai đây? Cậu cũng không muốn sống nữa nếu thật sự Đường Tiểu Yên chết đi. Nhưng cũng may sau đó cậu hỏi thăm y tá chăm sóc cho cậu. Cô ấy nói cô không sao, không nguy hiểm đến tính mạng. Lúc ấy cậu mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

    Đời này cậu chỉ còn mình cô là người thân. Cô đã vì cậu mà hy sinh rất nhiều. Thậm chí lần này vì để có tiền chạy chữa cho cậu mà cô đã hy sinh luôn hạnh phúc của mình.

    Cậu đã từng tự nói với lòng rằng. Sau này cậu nhất định sẽ bảo vệ cô, nhất định sẽ không để cô hy sinh vì cậu nữa. Sau khi cô kết thúc hợp đồng ly hôn. Cậu sẽ cùng cô rời khỏi nơi này. Đi đến nơi mà không còn ai nhận ra cô và cậu là ai nữa để sống tiếp. Cậu biết một người con gái đã từng ly hôn dù thế nào cũng sẽ khiến người ta nói ra nói vào. Cô muốn tìm một người đàn ông thật sự yêu cô để kết hôn lần nữa thì rất khó. Vì vậy chỉ có từ bỏ nơi này mới là lựa chọn tốt nhất. Cậu định sẽ tìm cơ hội nói với cô về dự định của cậu trước khi cô ly hôn. Nào ngờ lại nghe tin cô đỡ đạn cho anh ta. Chẳng lẽ cô đã yêu anh ta thật rồi sao.

    "Tiểu Bắc à, chị không sao làm em lo lắng rồi." Đường Tiểu Yên mỉm cười an ủi Đường Tiểu Bắc.

    "Chị, chị thật sự thích anh ta rồi sao?"[/CREDITS]
     
    linhk48, H.Lan, Heo đần2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng hai 2021
  5. Mộc Mộc Tầm Tầm Hạnh phúc là trạng thái gì?

    Bài viết:
    62
    Chương 34: Cuộc nói chuyện giữa hai chị em họ Đường.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Tiểu Yên kinh ngạc. Em trai cô đang nói gì thế. Cô thích anh ta, anh ta là ai? Cô thích ai được chứ? Cô suy nghĩ một chút thử xem Đường Tiểu Bắc đang nói ai. Cuối cùng cô nghĩ đến một cái tên duy nhất. Chỉ có thể em trai cô đang nói đến anh ta thôi. Chắc chắn em trai cô cũng hiểu lầm cô hy sinh bản thân chắn đạn cho anh ta đây mà. Tự nhiên xui xẻo lại trở thành nữ anh hùng trong mắt người khác. Trong khi bản thân lại chẳng phải cố tình làm như vậy.

    Đường Tiểu Yên cũng chẳng muốn giải thích rõ việc này vì dù sao hiểu lầm này chỉ có lợi cho cô. Riêng em trai cô thì cô lại không muốn che giấu. Vì vậy cô kiên nhẫn kể lại toàn bộ mọi chuyện diễn ra hôm đó cho Đường Tiểu Bắc nghe. Sau đó nhìn xem phản ứng của cậu.

    Đường Tiểu Bắc kinh ngạc nhìn Đường Tiểu Yên. Hóa ra mọi chuyện là như vậy, không phải chị ấy vì yêu nên hy sinh bản thân mà chỉ là vô tình bị người ta chen lấn xô đẩy. Sau đó lại thành ra hiểu lầm như thế. Vì cô nghĩ cũng chẳng có hại gì cho chị ấy nên chị ấy mới không giải thích. Nhưng như vậy có phải là xấu tính lợi dụng ân tình của người khác quá không?

    "Chị à, chị thật sự không có tình cảm gì với anh ấy thật sao? Em trông anh ta cũng đẹp trai, lại có tiền giống như mẫu người lâu nay chị mơ ước quá rồi còn gì, sao chị lại không rung động vậy?" Đường Tiểu Bắc hỏi luôn ra thắc mắc trong lòng của mình.

    Đúng thật là mẫu người như Ngụy Lăng Thiên chính là hoàng tử trong mộng của cô. Tuy nhiên với người khác cô có thể gục ngã nhưng với anh ta, cô chỉ có thể tiếc mạng của mình quá dài nếu bắt đầu yêu anh ta. Anh ta tất cả đều hoàn hảo chỉ cần anh ta đừng mở miệng nói chuyện. Tuy nhiên bởi vì Đường Tiểu Bắc chỉ gặp mặt các thấy được vẻ ngoài của anh ta thôi, chưa nhìn thấu được sự thâm độc bên trong cho nên mới có thể suy nghĩ như vậy.

    Cô thở dài còn một chuyện càng đau lòng hơn anh ta là giới tính kia, thì làm thế nào còn có cửa ngõ cho cô vào. Đột nhiên cô giật mình nhìn Đường Tiểu Bắc. Em trai cô đẹp trai như vậy, đẹp trai hơn cả thư kí Giản của anh ta. Lại còn là 'tiểu thịt tươi' xanh ngon nữa. Lỡ như anh ta thấy được em trai cô sau đó thích em trai cô thì sao. Không được, tuyệt đối không được. Em trai cô chính là người nối dõi của nhà họ Đường, nòi giống sao này của nhà họ Đường trông cả vào cậu. Nếu cậu bị anh ta bẻ cong thì biết phải làm sao.

    "Anh ta vẫn chưa gặp em lần nào phải không? Nghe chị dặn đây, tuyệt đối cách xa anh ta ra mười mét cho chị. Thấy anh ta đi đường này, em phải đi đường khác cho chị. Nhớ rõ chưa hả." Đường Tiểu Yên bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.

    Đường Tiểu Bắc khó hiểu tuy không biết là chuyện gì xảy ra. Tại sao chị của cậu lại đột nhiên nói như thế nhưng cậu vẫn gật đầu đồng ý. Tuy nhiên cái gật đầu qua loa của Đường Tiểu Bắc lại chẳng vừa lòng Đường Tiểu Yên.

    "Em cố gắng đừng chạm mặt anh ta cho chị. Chỉ cần qua vài ngày nữa sẽ kết thúc hợp đồng, chị em ta sẽ rời khỏi nơi này." Đường Tiểu Yên lại làm vẻ mặt trầm trọng.

    Từ nhỏ em trai cô đã xuất sắc hơn cô về mọi thứ. Từ nhan sắc đỉnh cao cho đến IQ hơn người. Tuy cô cũng thông minh học cũng tốt nhưng số với cậu lại chẳng có gì đáng để khoe. Nhiều lúc cô cũng không biết có phải cô không phải con ruột của ba mẹ cô không? Sao lại có sự khác biệt xa như vậy. Mẹ cô là mỹ nhân tại sao cô lại không giống bà một chút xíu nào chứ. Cứ như là phiên bản lỗi gen của ba mẹ cô vậy. Còn em trai cô lại thừa hưởng hết tất cả. Có công bằng không chứ.

    "Chị muốn em nghỉ học ở đây. Sang nơi khác bắt đầu lại em không trách chị chứ?" Đường Tiểu Yên xấu hổ hỏi Đường Tiểu Bắc.

    Cô sợ cậu sẽ phản đối. Vì sao cậu cũng đã học đại học ở đây rồi. Lúc đầu cô dự định sẽ chia số tiền Ngụy Lăng Thiên trả cho cô ra làm hai phần, đưa một phần cho em trai cô, để cậu có thể ở lại đây tiếp tục việc học. Còn cô sẽ bỏ đi nơi khác một thời gian. Nhưng suy đi nghĩ lại cuối cùng cô quyết định muốn Đường Tiểu Bắc đi cùng cô. Cô chỉ còn một người thân này cô không muốn phải sống xa cách như vậy.

    "Em cũng đang muốn bàn với chị chuyện này." Đường Tiểu Bắc lên tiếng cắt dòng suy nghĩ của cô.

    Cậu bắt đầu nói ra mọi dự tính của mình cho hai chị em cho cô nghe. Cậu nhìn thấy Đường Tiểu Yên đỏ mắt, cuối cùng là ôm chầm lấy cậu khóc nức nở. Không ngừng nói cảm ơn cậu trong nghẹn ngào. Cậu cũng cảm thấy đỏ mắt với hành động này của chị gái.

    Hai chị em nương nhờ nhau, sống dựa vào nhau. Chị cậu đã hy sinh cho cậu quá nhiều rồi, nếu lúc này vì tương lai của cậu mà đành bỏ rơi chị ấy lúc này. Cậu không làm được như vậy. Cuộc đời này cậu có thể không hạnh phúc nhưng cậu nhất định sẽ tìm hạnh phúc và tạo những điều tốt nhất cho chị gái mình.

    Đã hiểu được tất cả suy nghĩ và dự tính của nhau. Hai chị em cùng bàn bạc thảo luận lại địa điểm sẽ đến sau khi rời khỏi đây. Dự định cả tương lai sẽ làm gì để kiếm tiền.

    "Chị sẽ dùng phân nửa số tiền anh ta chị để mở quán mỳ. Chị sẽ bán quán ăn, em nghĩ có được không?" Đường Tiểu Yên thử hỏi ý kiến Đường Tiểu Bắc.

    Đương nhiên Đường Tiểu Bắc sẽ không phản đối rồi, ngược lại còn cực kỳ ủng hộ cho ý định này của chị gái. Cậu cũng nói với Đường Tiểu Yên khi đến nơi ở mới. Cậu sẽ bắt đầu ôn thi để thi lại vào trường đại học ở nơi đó. Cậu muốn tiếp tục việc học để sau này có thể có tương lai hơn, có thể kiếm được nhiều tiền rồi thì chị cậu sẽ không cần mua bán cực khổ nữa. Đường Tiểu Yên cũng ủng hộ quyết định của cậu. Dĩ nhiên cô sẽ không đồng ý nếu cậu bỏ ngang việc học của mình. Cậu thông minh như thế nếu bỏ ngang chắc chắn sẽ là tổn thất rất lớn với nền kinh tế nước nhà.

    "Hai ngày nữa em sẽ được xuất viện. Em sẽ về nhà thu xếp trước hành lý cũng như các giấy tờ thủ tục. Đồng thời cũng lên mạng tìm thử nơi ở mới, sau khi chúng ta đến đó khỏi phải tốn công tìm chỗ ở nửa." Đường Tiểu Bắc đã có tính toán chu đáo tất cả làm cho Đường Tiểu Yên chỉ biết mỉm cười tự hào vì có một đứa em trai chu đáo như vậy.

    "Chị chắc chắn anh ta sẽ ly hôn như hợp đồng phải không? Anh ta sẽ không nuốt lời giữa đường chứ." Đột nhiên Đường Tiểu Bắc hỏi cô.

    Đường Tiểu Yên giật mình. Anh ta có mất trí mới không đồng ý ly hôn với cô. Cô cũng không có gì đáng để anh ta nếu kéo cả. Nếu nói trong cuộc hôn nhân hợp đồng này người muốn níu kéo không muốn ly hôn chỉ có thể là cô thôi. Bởi vì theo cách nghĩ bình thường của bất kỳ cô gái nào, nếu lấy được người đàn ông giàu sang lại đẹp trai như anh ta thì dại gì lại đi lý hôn chứ. Cho dù có làm bình phong cho anh cả đời họ cũng sẽ đồng ý thôi.

    "Em nghĩ anh ta có lý do để không muốn ly hôn với chị sao?"
     
    linhk48, Romano, Ha chinh1 người nữa thích bài này.
  6. Mộc Mộc Tầm Tầm Hạnh phúc là trạng thái gì?

    Bài viết:
    62
    Chương 35: Ngụy Lăng Thiên khốn kiếp.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngụy Lăng Thiên chắc chắn không phải anh ruột của em, em không có người anh trai vô tâm vô phế vô tình vô nghĩa như vậy." Ngụy Lăng Thy tức giận.

    "Ừ, Ngụy Lăng Thiên là tên khốn. Cậu ta được ba mẹ em nhặt bên đường về đấy." Quách Nhạn ngồi bên cạnh gật gù.

    Ngụy Lăng Thy liếc xéo anh, anh cũng biết 'gió chiều nào theo chiều đó' quá nhỉ. Nói bạn thân mình như vậy mà chẳng chút nào chột dạ ạ. Để anh trai cô biết anh dám nói anh ấy là được nhặt về coi anh có chết chắc không. Tuy nhiên ít nhất anh cũng không đứng về phía Ngụy Lăng Thiên lúc này.

    Nhìn ánh mắt của cô, Quách Nhạn chớp chớp mắt đồng tình, cố làm ra vẻ anh cũng đang đứng về phía cô. Rằng Ngụy Lăng Thiên là một kẻ chẳng ra gì. Con gái người ta đã hy sinh tính mạng vì anh ta như vậy mà anh ta lại chẳng chút động lòng. Vào thăm hỏi cũng chẳng có gì gọi là thật lòng thật tâm. Thân là bạn thân 'anh em sống chết có nhau' à sống có nhau thôi, chết thì miễn đi. Cậu ta vô tình với con gái như thế kiểu gì cũng có ngày bị gái ngược chết sớm thôi. Anh là người thâm tình, chung thủy nên chắc chắn sống thọ nên chẳng muốn bị cậu ta liên lụy đâu. Hơn nữa, Lăng Thy nhà anh, anh còn chưa thu phục được đây này.

    "Chẳng phải hai người anh em hoạn nạn có nhau sao? Anh ấy là tên khốn, anh cũng chẳng tốt lành gì." Ngụy Lăng Thy bực bội.

    "Anh xin thề đời này, kiếp này trên sổ hộ khẩu nhà anh chỉ có thể là tên em." Quách Nhạn đưa tay lên trời thề thốt.

    Nếu biết trước có ngày này, anh chẳng thèm đi lấy lòng Ngụy Lăng Thiên trước làm gì. Thà đi lấy lòng vợ trước còn hơn. Anh vợ đồng ý nhưng vợ thì ghét cay ghét đắng, không đồng ý ký tên vào giấy chứng nhận thì cũng thôi rồi. Thất sách thật là thất sách, cũng may anh kịp quay đầu về hướng vợ sớm. Tránh xa Ngụy Lăng Thiên ra, bởi vì vợ và anh vợ dĩ nhiên vợ là nhất. Anh em chí cốt cũng ra vỉa hè, vợ là nhà cần phải xây cho vững.

    "Anh thề uống nước no chết hay đi bộ bị mỏi chân chết?" Ngụy Lăng Thy mỉa mai khinh thường.

    Nếu miệng của anh trai cô là độc miệng, khiến người ta tức chết, thì miệng của Quách Nhạn bạn thân anh ấy là làm người ta ngọt đến chết. Một người đàn ông lúc nào cũng mỉm cười thân thiện, miệng nói lời ngon ngọt lấy được lòng tất cả phụ nữ như anh ta. Anh ta nói gì cô tin anh ta mới thật sự là cô bị điên.

    Quách Nhạn khóe miệng khẽ giật, sao Lăng Thy nhà anh lại học được tính cách xấu của anh trai cô ấy rồi. Sao lại biết mỉa mai anh thế này. Thật là nếu anh lấy được cô làm vợ, nhất định anh sẽ hạn chế cho vợ anh quay về tiếp xúc với ông anh vợ miệng lưỡi đầy độc kia. Anh đang định trả lời lấy lòng lại cô thì có điện thoại gọi đến. Nhìn tên trên màn hình anh nhíu mày, thầm kêu khổ trong lòng. Người anh theo đuổi thì lại chẳng bao giờ gọi điện cho anh trước. Còn người anh chẳng ngó ngàng lại gọi anh suốt thế này.

    Ngụy Lăng Thy thấy anh nhìn điện thoại nhíu mày không nghe máy thì cô khó hiểu. Sau đó cô nhẹ nhàng rướn người về phía trước lén nhìn vào điện thoại anh, thấy cái tên trên màn hình cô nhướng mày, rồi cười khinh bỉ. Lưu số điện thoại luôn đấy, vào giờ này còn gọi đến cũng thân thiết gê nhỉ.

    "Mỹ nữ gọi đến? Con rể cục trưởng không định nghe máy à?" Ngụy Lăng Thy lại nói móc anh.

    Quách Nhạn cười chua chát, đời này sai lầm lớn nhất của anh chính là đi giải vây cho Ngụy Lăng Thiên lần đó. Bây giờ thì hay rồi, chẳng có cách nào để anh có thể 'chuồn' êm được. Con gái cục trưởng đấy, anh mà dám giở trò có khi chẳng cần lý do gì đã không hiểu tại sao mình phải vào tù ăn cơm đâu. Anh đã cố gắng hết sức có thể tạo khoảng cách với cô gái này, nhưng chẳng hiểu sao cô ấy lại nghĩ anh đang lạc mềm buộc chặt. Giờ lại làm vợ anh hiểu lầm anh nữa. Lần này có khi anh nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nổi oan ức này.

    "Tiểu Hoa." Quách Nhạn nhẹ giọng.

    Ngụy Lăng Thy đứng lên rời ra khỏi quán cà phê. Cô cũng không rảnh rỗi đến mức ngồi nghe anh tán gái.

    "Ừ, anh đang chuẩn bị đi ngủ." Quách Nhạn nhìn Ngụy Lăng Thy rời đi mà đau khổ không thôi.

    Lần này cô trở về là cơ hội tốt cho anh, để anh có nhiều thời gian chinh phục cô hơn. Thế nhưng nữa đường lại lòi ra 'Đường Tiểu Hoa' làm mọi kế hoạch của anh đều đổ vỡ. Càng khó khăn hơn là vài ngày nữa anh không biết làm thế nào để có thể dụ cô đi du lịch với anh vài ngày, để Ngụy Lăng Thiên có thể êm đẹp ly hôn với vợ hờ của anh ta nữa. Thật là tại sao số anh lại khổ như vậy chứ, cứ bị họ Đường và họ Ngụy hành xác thế này.

    * * *

    "Thư ký Giản, anh thu xếp mua thêm cho cô ấy một căn hộ tốt một chút." Ngụy Lăng Thiên dặn dò.

    "Ngụy tổng, nếu đã có tình cảm sao không thử cho mình cơ hội?" Thư ký Giản thử khuyên nhủ.

    Anh đã nhận ra Ngụy Lăng Thiên đã có tình cảm với bà chủ 'hờ' vì vậy mới kêu anh chuẩn bị nhiều thứ cho cô như vậy. Anh biết đây không phải chỉ vì trả ơn cứu mạng, cũng chẳng phải vì bồi thường như hợp đồng. Nếu là như vậy, Ngụy Lăng Thiên đã không cần phải suy nghĩ nên mua nhà ở đâu, khu vực nào, xe thế nào, gửi vào tài khoản bao nhiêu tiền như vậy. Nếu anh ta không để ý anh ta sẽ giao mọi chuyện cho anh tự quyền quyết định, miễn là hợp lý là được. Vì vậy chỉ có tình cảm mới quan tâm nhiều và cẩn trọng như thế.

    Anh thật không hiểu, nếu anh ta đã xác định có tình cảm sao còn ly hôn làm gì. Hợp đồng thì xé rách là không phải xong rồi sao. Hai người cũng đăng ký kết hôn rồi về mặt pháp luật đã là vợ chồng hợp pháp. Nếu anh không đồng ý ly hôn thì cô ấy cũng có thể làm gì. Mà chắc gì cô ấy đã muốn ly hôn. Có cô gái nào lại từ chối một người chồng nhiều tiền lại còn yêu thương mình đâu. Hơn nữa anh còn nhìn ra được mặc dù cô ấy không có tình cảm sâu đậm với anh ta nhưng hình như cũng có cảm tình mà. Nếu không cô ấy cũng chẳng liều mình cứu anh ta đúng không?

    "Không phải cứ có tình cảm là bắt buộc phải cho nhau cơ hội. Không phải của nhau, níu kéo thế nào cũng vô dụng." Ngụy Lăng Thiên cười chế giễu.

    "Nhưng không thử thì làm sao biết có phải của nhau hay không?" Thư ký Giản lại kiên trì.

    "Có những thứ chỉ cần nhìn cũng đã rõ ràng, không cần đến thử mới biết đâu." Ngụy Lăng Thiên buồn bã nói.

    Thư ký Giản thật sự hết cách với Ngụy Lăng Thiên. Anh không biết có phải quá khứ anh ta từng bị con gái lừa hay không mà bây giờ anh ta lại bi quan như vậy. Nói thế nào cũng có thể tìm được cách phản biện.

    "Hy vọng Ngụy tổng sẽ không hối hận với quyết định hôm nay."
     
    linhk48, Dangphuongthaotranducdat thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng hai 2021
  7. Mộc Mộc Tầm Tầm Hạnh phúc là trạng thái gì?

    Bài viết:
    62
    Chương 36: Tiệc chia tay.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian trôi qua cũng rất nhanh. Hôm nay là ngày cuối cùng Đường Tiểu Yên làm bà Ngụy. Vết thương trên người tuy chưa lành hẳn nhưng cũng không còn đau như trước. Sáng sớm cô đi siêu thị mua rất nhiều đồ về, cô muốn nấu một bữa ăn thịnh soạn coi như là tiệc chia tay với 'chồng hờ'. Cô còn chuẩn bị cả bánh gato cho Ngụy Lăng Thy, vì hai ngày nữa sinh nhật Ngụy Lăng Thy nhưng cô đã không còn ở đây. Nên cô quyết định làm trước một chiếc bánh để vào tủ lạnh. Ngụy Lăng Thy đối xử với cô rất tốt, cô cũng muốn làm gì đó để thể hiện lòng biết ơn của mình.

    Cô làm bánh nấu ăn loay hoay cũng hết ngày. Sau khi làm xong tất cả cô gọi điện thoại cho Ngụy Lăng Thiên, tuy nhiên bấm gọi cô lại nghe thấy tiếng chuông vang lên bên ngoài, thì ra Ngụy Lăng Thiên đã về. Cô vui vẻ ra mở cửa chào hỏi anh. Dù sao từ ngày mai hai người cũng không gặp lại nhau nữa nên cô cũng muốn để lại một chút ấn tượng tốt đẹp trong lòng anh.

    "Anh về rồi sao? Tôi có nấu ít món làm tiệc chia tay, anh mau vào rửa mặt rửa tay chúng ta cùng ăn." Đường Tiểu Yên mỉm cười vui vẻ.

    "Cô không định độc chết tôi trước khi đi chứ?" Ngụy Lăng Thiên nhướng mày.

    Nụ cười trên gương mặt Đường Tiểu Yên cứng đờ. Tại sao anh ta lại không thể giả vờ giữ chút hình tượng đẹp trong lòng cô chứ? Tại sao đến giờ phút này rồi còn cố ý gây sự với cô? Đường Tiểu Yên hít thở sâu, cố gắng kiềm chế lại lửa giận trong lòng. Tự nói với bản thân cố gắng nhịn anh ta một chút, ngày mai đã thoát khỏi thế giới của anh ta rồi. Sẽ không còn nghe anh ta nói lời châm chọc mỉa mai nữa.

    Đường Tiểu Yên đi trước vào bếp bê các món còn lại lên, sau đó kéo ghế ngồi xuống chờ anh. Ngụy Lăng Thiên bước vào phòng ăn, nhìn một bàn đầy thức ăn anh khá ngạc nhiên. Đúng là cô cũng bỏ không ít tâm tư nhỉ. Chẳng lẽ việc ly hôn với anh, rời xa anh làm cô vui đến mức ấy sao? Anh kéo ghế ra ngồi vào, tuy nhiên không biết nghĩ đến chuyện gì, lại đứng lên quay người đi lên lầu.

    "Anh đi đâu thế? Chẳng lẽ không thể ăn cùng nhau một bữa cuối cùng à?" Đường Tiểu Yên ngạc nhiên khi thấy anh đã ngồi xuống bàn lại đứng lên rời đi.

    "Tôi lên lấy ít đồ." Ngụy Lăng Thiên nói vọng lại.

    Đường Tiểu Yên khẽ gõ ngón tay lên bàn suy nghĩ, anh ta có thể lên lấy gì nhỉ. Chắc là đơn ly hôn phải không? Chắc là vậy rồi. Cô còn đang suy tư thì Ngụy Lăng Thiên đã quay trở lại. Cô thấy một tay anh ta cầm chai rượu, tay còn lại là túi tài liệu. Cô nhướng mày, chắc là đơn ly hôn trong túi tài liệu anh ta cầm nhỉ? Vậy còn rượu làm gì? Cô đang là người bị thương đấy. Anh ta cũng không độc ác đến mức ép người bệnh uống rượu chứ.

    "Tất cả những giấy tờ này đều cần chữ ký của cô. Đương nhiên có cả đơn ly hôn tôi đã ký." Ngụy Lăng Thiên vừa đưa túi tài liệu cho cô vừa nói.

    Đường Tiểu Yên nhận lấy túi tài liệu mở ra. Trong đó bao gồm nhiều tờ giấy khác nhau. Trên cùng là đơn ly hôn đã có chữ ký của anh. Cô mỉm cười lấy bút ra ký tên vào tờ đơn ly hôn sau đó mới xem những tờ còn lại là gì. Cô ngạc nhiên khi đọc đến tờ thứ hai. Giấy tờ nhà, tên chủ sở hữu là cô. Cô không vội ký tên vào mà lật tiếp những tờ kế tiếp. Có đến ba tờ giấy tờ nhà, bao gồm biệt thự cạnh biển, một căn hộ chung cư cao cấp, và một căn nhà ở khu phố trung tâm thành phố. Khoé miệng cô không khỏi co giật, cô lật tiếp những tờ còn lại thì trợn tròn mắt. Bốn tờ còn lại là giấy tờ sở hữu xe, nào là BMW, Lexus, Audi, sau cùng là Mercedes-Maybach Excelero. Anh ta cũng ra tay hào phóng quá rồi, có điều những thứ này cô không thể lấy được.

    "Tôi không thể nhận.. anh.." Đường Tiểu Yên chưa nói hết câu đã nghe Ngụy Lăng Thiên lên tiếng cắt ngang.

    "Cô cứ nhận hết đi, đó là tiền công của cô." Ngụy Lăng Thiên lạnh giọng.

    "Anh hiểu lầm rồi, ý tôi là anh có thể quy ra thành tiền chuyển khoản cho tôi không? Đỡ tốn công sau này tôi cũng phải mang đi bán đổi lấy tiền." Đường Tiểu Yên mỉm cười thành thật.

    Ngụy Lăng Thiên cứng đờ người, tại sao anh có thể suy nghĩ được rằng cô gái này sẽ từ chối nhận những thứ anh đưa chứ. Cô ta yêu tiền đến mức không biết liêm sỉ mà xin một phiếu ăn miễn phí dài hạn. Vậy có lý do gì làm cô ta từ bỏ một số tài sản có thể cả đời này cô ta cũng không thể kiếm được chứ. Anh cố gắng hít thở sâu để không phải nổi điên lên bóp chết cô. Anh gật đầu với lời đề nghị của cô, nếu cô ta đã muốn tiền thì anh cũng chẳng có lý do gì mà không làm vừa lòng cô ta. Dù sao đó cũng là số tiền cuối cùng 'tiễn' cô ta ra khỏi thế giới của anh.

    "Tôi sẽ làm theo ý cô. Giờ có thể uống với nhau một ly chứ." Ngụy Lăng Thiên rót ly rượu đưa cho cô.

    Đường Tiểu Yên vừa định từ chối bởi vì cô còn đang bị thương, thế nhưng khi ly rượu được đưa đến trước mặt, cô ngửi được một mùi thật thơm. Cô suy nghĩ chắc uống thử một chút cũng không ảnh hưởng vết thương mấy đâu. Thế là cô không từ chối nhận lấy.

    Nửa tiếng sau.

    "Ngụy Lăng Thiên, tôi muốn uống nữa, rượu này ngon quá đi mất." Đường Tiểu Yên uống hết ly rượu đặt cộp xuống bàn.

    Lúc đầu cô định uống thử một chút nhưng sau đó càng uống càng thấy ngon rồi không bỏ được. Dẫn đến bây giờ cô đã say khướt, cô kêu Ngụy Lăng Thiên đi lấy tiếp cho cô uống. Ngụy Lăng Thiên tuy không say như cô nhưng cũng đã ngà ngà say. Anh ngăn không cho cô uống nữa nhưng cô cứ đòi hỏi nói mãi anh điếc tai đành đứng lên đi lên phòng lấy một chai khác.

    Đường Tiểu Yên thấy Ngụy Lăng Thiên đứng lên đi lên lầu nên cô cũng đứng lên đi theo sau. Ngụy Lăng Thiên vừa mở cửa phòng đi vào đã thấy Đường Tiểu Yên cũng đi theo vào cùng. Thế là hai người lại ở trong phòng khui tiếp một chai rượu nữa.

    Mười lăm phút sau.

    "Ngụy Lăng Thiên này, anh đẹp trai thế này mà lại làm gay uổng thật đấy." Đường Tiểu Yên tựa đầu vào vai anh nói.

    "Tôi không phải gay." Ngụy Lăng Thiên nhắm mắt trả lời.

    "Hai người đàn ông thì quan hệ thế nào được nhỉ? Ngụy Lăng Thiên, anh nằm trên hay nằm dưới? Chỗ này có cương lên không?" Đường Tiểu Yên mơ mơ màng màng vừa hỏi vừa lấy tay chạm vào 'cậu nhỏ' của Ngụy Lăng Thiên.

    Tay cô vừa chạm vào, Ngụy Lăng Thiên khẽ hít vào một hơi. Anh cầm lấy tay cô không cho cô sờ lung tung nữa nhưng cô cứ không biết sống chết, không những cố gắng chạm vào còn khẽ 'bóp' một cái. Miệng còn khen to thật. Sau đó còn dùng tay còn lại chọt chọt vào ngực anh, khen anh ngực chắc, dáng vóc tốt, 'cậu nhỏ' to thế mà lại không sử dụng được. Luôn miệng than thở.

    Ngụy Lăng Thiên tuy đã say nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để biết cô đang chê bai anh điều gì. Anh cố mở to mắt, đưa tay nâng mặt cô lên nhìn thẳng vào mắt cô.

    "Tôi sẽ cho cô biết, tôi có được hay không?" Sau đó cúi đầu hôn cô ngấu nghiến.

    (Lời tác giả: Ai hóng cảnh (chap) tiếp theo thì cho Tầm xin bình luận nhé. Yêu mọi người)
     
    linhk48, Romano, tranducdat1 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng hai 2021
  8. Mộc Mộc Tầm Tầm Hạnh phúc là trạng thái gì?

    Bài viết:
    62
    Chương 37: 'Động phòng' (H++)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Tiểu Yên ngơ ngác bị hôn đến cả người xụi lơ, lúc đầu cô còn đập tay vào lưng anh tỏ ra phản kháng nhưng anh cũng chẳng buông tha cô. Càng hôn cô càng bũng rủn cuối cùng mặc kệ tất cả phó mặc cho anh dẫn dắt.

    Chẳng biết vì quá say hay bởi vì muốn mượn rượu để trải nỗi lòng bị người khác khinh thường giới tính quá lâu mà Ngụy Lăng Thiên càng hôn càng mãnh liệt. Hai người đang ngồi trệt dưới đất, hôn được một lúc anh ôm ngang Đường Tiểu Yên lên đặt lên giường. Đường Tiểu Yên đôi mắt mơ màng nhìn anh. Cô cũng không biết đây là mơ hay là sự thật, bởi vì thật sự cô đã quá say rồi. Chẳng còn phân biệt được gì nữa. Vì thế lúc này cô đột nhiên đưa tay kéo cổ Ngụy Lăng Thiên nằm xuống bên cạnh cô. Sau đó cô ngồi lên nhìn sang anh mỉm cười ngốc nghếch, rồi trèo lên ngồi luôn trên người anh.

    Cũng không biết Ngụy Lăng Thiên đã tỉnh hay vẫn còn say mà anh chẳng phản ứng gì. Chỉ mở to mắt nhìn biểu hiện của cô. Đường Tiểu Yên sau khi dang rộng chân ngồi lên người anh, cô cúi đầu gần đến trước mặt anh. Đưa tay chỉ vào chán, vào mắt, vào mũi cuối cùng dừng lại ở môi anh.

    "Đã làm gay thì tại sao còn phải đẹp như vậy làm gì?" Đường Tiểu Yên than thở.

    Cô cúi đầu hôn chụt một cái lên đôi môi của anh, sau đó lại lấy tay vuốt nhẹ lên đôi môi anh, rồi lại cúi xuống hôn chụt một cái nữa.

    "Hôn ở đây cũng thích thật đấy." Vừa nói cô vừa cúi xuống hôn thêm một cái nữa.

    Ngụy Lăng Thiên cứ như xác chết, chẳng có phản ứng gì với hành động của cô. Anh chỉ mở mắt nhìn cô không hề dời ánh mắt đi đâu khác.

    Đường Tiểu Yên hôn mấy lần thì không hôn nữa, chuyển sang cởi áo anh. Cô đưa tay cởi từng nút từng nút, đến khi nút áo cuối cùng được mở ra cô vạch áo sang hai bên, lộ ra bộ ngực săn chắc của anh. Cô mỉm cười thích thú đưa tay chọt chọt vào ngực anh, sau đó còn vẽ vòng trên đó. Còn mở miệng đếm múi bụng của anh. Rồi bất ngờ nằm bẹp xuống trên ngực anh, cọ mặt tới lui trên ngực anh.

    "Ngực anh thật chắc, không phải đàn ông cần gì phải có nhiều múi thế chứ. Thật phí của trời có biết không?" Đường Tiểu Yên lên tiếng trách móc.

    Những tưởng như thế là xong, cô sẽ yên ổn nằm ngủ luôn trên người anh cũng nên. Thế nhưng cô lại đem đến hết ngạc nhiên này đến bất ngờ khác cho Ngụy Lăng Thiên. Nằm im được một lúc, cô lại ngóc đầu ngồi lên. Đôi mắt lim dim nhìn anh, tiếp tục đưa tay đến thắt lưng anh, chậm chạp cởi ra, rồi đến khóa quần. Đến lúc này, Ngụy Lăng Thiên mới chịu phản ứng lại hành động của cô. Anh nhíu mày vừa định chống tay ngồi dậy, nào ngờ không biết cô lấy sức lực từ đâu lại đẩy mạnh anh nằm xuống trở lại, còn hùng hổ tuyên bố.

    "Anh nằm yên cho tôi kiểm tra, chỗ đó của anh có lớn như tôi nghĩ không? Anh mà dám chống cự, tôi làm thịt anh luôn đấy." Đường Tiểu Yên vẻ mặt hung hăng.

    Ngụy Lăng Thiên cho dù trước đó có thật sự say đến không biết gì thì sau khi trải qua sự giày vò tra tấn của cô, anh cũng tỉnh không ít, anh cảm nhận được cơ thể mình càng ngày càng nóng, phía thân dưới 'cậu nhỏ' đã từ từ thức dậy dựng cờ chống đối anh. Anh cố gắng hít thở sâu để kìm nén lại cơn lửa đang từ từ bốc lên.

    "Anh nặng chết được, nâng mông lên một chút để tôi cởi quần cho dễ coi." Đường Tiểu Yên vừa cởi quần anh vừa cằn nhằn.

    Ngụy Lăng Thiên cũng rất hợp tác, làm theo lời cô nói. Bởi vì thật sự anh cũng sắp không chịu nổi rồi. Khi chiếc quần tây cùng chiếc quần lót được cởi ra, 'cậu nhỏ' của anh đã vương cao thẳng ngọn cờ. Anh hít thở nặng nề, tay siết chặt thành nắm đấm cố gắng nhẫn nhịn.

    "Ối! Ngụy Lăng Thiên, chỗ này của anh to thật đấy. Này, nó luôn đứng thẳng thế này à. Vậy làm sao anh mặc quần vào được thế? Nhìn nè, tôi đè nó xuống nó vẫn đứng lên này, ngộ thật." Đường Tiểu Yên không những vô tư chạm vào mà còn trêu chọc 'cậu nhỏ' của anh, miệng cười thích thú.

    Ngụy Lăng Thiên nghiến răng nghiến lợi. Anh đã không còn chịu đựng được nữa rồi. Anh đưa tay kéo cổ cô nằm xuống ngực anh, sau đó nhanh như chớp đảo ngược vị trí giữa hai người. Anh nằm trên cô nằm dưới ánh mắt mơ màng nhìn anh. Ngụy Lăng Thiên cúi đầu hôn lên môi cô, hai tay cởi áo cô ra, nhưng vì kinh nghiệm 'thực tế' anh chưa từng được trải qua nên khi đến chiếc áo ngực của cô, anh cứ mò mẫm mãi mà không cởi ra được.

    "Anh thật ngốc, áo của tôi cởi phía trước nhé."

    Đường Tiểu Yên vừa nói vừa tự đưa tay cởi chiếc áo ngực ra vứt sang một bên. Sau đó còn 'khuyến mãi' tốt bụng cởi luôn chiếc quần short ngắn giúp anh bao gồm cả chiếc quần lót bên trong. Hai người đến lúc này chính thức không mảnh vải che thân trước mặt nhau.

    "Thế nào? Dáng tôi chuẩn lắm đúng không? Mặt tôi có thể không xinh nhưng dáng tôi.." Đường Tiểu Yên còn chưa kịp nói hết câu miệng đã bị Ngụy Lăng Thiên chặn lại.

    Khi cơ thể cô phơi bày ra trước mặt anh, anh đã không thể nào nhịn được nữa. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, lần này anh còn tiến sâu vào bên trong khuấy đảo mọi ngóc ngách bên trong miệng cô, còn mút nhẹ đầu lưỡi của cô. Sau đó anh hôn từ từ xuống phía dưới, xương quai xanh, rồi cuối cùng dừng lại nơi đồi núi trập trùng của cô. Anh mút nhẹ một bên núi đồi, còn một bên anh dùng một tay vân vê, tay còn lại khẽ vuốt ve khắp cơ thể cô. Hành động của anh làm cô không chịu nổi nữa khẽ rên rỉ.

    Khi tay anh tìm đến khu vườn bí ẩn của cô, cô khẽ cong người lên rên rỉ:

    "Ngụy Lăng Thiên, thật khó chịu. Anh giúp tôi một chút đi.. ưhm.."

    Ngụy Lăng Thiên đưa tay vào khẽ động trong người cô. Anh càng động, cô càng rên rỉ nhiều hơn. Sau khi cảm giác đã đến lúc, anh lập tức rút tay ra làm cho cô lập tức cau mày nhăn nhó khó chịu trách móc anh.

    "Đường Tiểu Yên, tôi sẽ lập tức cho cô biết tôi có phải gay hay không?" Anh vừa nói xong lập tức đưa 'cậu nhỏ' của mình tiến vào bên trong cô. Vì không có kinh nghiệm, nên anh đã nhẫn tâm một phát đâm mạnh vào làm cô rên la đầy đau đớn. Anh cúi đầu hôn lên môi cô khẽ an ủi cô. Sau đó ra sức vận động trên người cô.

    "Ngụy Lăng Thiên, anh nhanh lên một chút, anh làm gay nên chậm chạp thế à." Đến lúc này Đường Tiểu Yên còn không biết sống chết khiêu khích anh.

    Ngụy Lăng Thiên khẽ nhếch môi, sau đó dùng hết sức lực vận động trên người cô. Đã bao nhiêu năm ăn chay trường, chưa được nếm mùi thịt bao giờ nên lúc đầu anh còn chưa bắt kịp nhịp. Nhưng sau đó khi đã 'vào trận' anh đã ăn được vị ngọt nên ra sức nỗ lực làm hài lòng sự khiêu khích của cô. Cuối cùng khi anh chạy nước rút, rồi bắn mạnh vào người cô người anh khẽ run lên. Còn cô không biết vì mệt mỏi nên đã ngủ mất hay là ngất xỉu anh cũng không biết nhưng khi kết thúc 'trận đấu' anh nhìn thấy cô đã nhắm mắt.

    "Đường Tiểu Yên, em nghĩ tôi có thể để em rời đi nữa không?"

    (Lời tác giả: Sẽ cố gắng ra chap đều nhưng hy vọng các bạn cho Tầm xin bình luận ủng hộ nhé. Thanks)
     
    linhk48, Romano, H.Lan1 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng hai 2021
  9. Mộc Mộc Tầm Tầm Hạnh phúc là trạng thái gì?

    Bài viết:
    62
    Chương 38: Bỏ chạy.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hơn nữa đêm, Đường Tiểu Yên vì khát nước nên tỉnh ngủ. Cô vừa động đậy thân người đã phát hiện ra đều bất thường. Chân chỉ cần khẽ nhúc nhích một chút thôi thân dưới của cô đã rất đau, cô nhíu mày khó hiểu. Đầu cô lại đang rất đau, cô không nhớ được hết những chuyện tối qua nhưng chuyện trước khi cô uống say thì cô còn nhớ rất rõ. Ngụy Lăng Thiên đưa giấy ly hôn và một số tài sản đứng tên cô cho cô ký tên, sau đó hai người đã uống rượu với nhau. Lúc đầu cô chỉ định uống thử một ít cũng coi như không muốn phụ lòng tốt của anh đã mời cô, nhưng vì rượu của anh quá ngon. Cô đã càng uống càng nhiều và kết quả cô say đến chẳng biết gì nữa.

    Đường Tiểu Yên khát khô cả cổ họng, cô định ngồi dậy xuống bếp rót nước uống. Nào ngờ chuyện kế tiếp còn làm cô kinh ngạc đến khủng hoảng, một cánh tay nặng nề gác trên người cô, cô trợn mắt nhìn theo cánh tay đó sang bên cạnh, lập tức bịt chặt miệng mình. Người đàn ông đang khỏa thân nằm cạnh cô, đang ôm cô chính là Ngụy Lăng Thiên. Trời đất ơi, chuyện quái quỷ gì đã xảy ra. Cô nhìn lại bản thân mình cũng không mảnh vải che thân, cô khóc không ra nước mắt.

    Chẳng lẽ tối qua say rượu nên cô đã làm càng sao? Cô đã cưỡng bức anh ta sao? Sao cô say lại không bằng cầm thú thế chứ? Ngay cả một người đàn ông không phải đàn ông cô cũng không buông tha. Cô đúng là không biết liêm sỉ mà, anh ta chắc là đã rất mệt mỏi. Ngủ say xưa thế kia, cô cảm thấy mình thật tội lỗi. Đường Tiểu Yên không ngừng tự mắng lấy mình.

    Cô bỏ tay anh sang một bên, rồi cố gắng lê bản thân không chút sức lực của mình ngồi dậy, cô đến tủ quần áo tìm đại một chiếc váy mặc vào. Sau đó cô ngồi thẫn thờ suy nghĩ. Thật sự bây giờ cô không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào nữa. Cô ngồi đó im lặng một lúc lâu. Cuối cùng cô quyết định cô phải bỏ đi ngay lúc này thôi, lúc anh ta còn chưa tỉnh ngủ. Cô nên sớm bỏ chạy thì hơn, nếu không cô sợ rằng nếu anh ta tỉnh lại, anh ta bắt cô chịu trách nhiệm hay bắt cô đền bù cho anh ta bằng cách trả lại số tài sản anh ta đã đưa thì cô coi như xong.

    Suy nghĩ là làm ngay, mặc dù còn đang khó chịu trong người nhưng cô vẫn cố gắng thu dọn tất cả đồ của mình nhanh chóng rời đi. Lúc mở cửa phòng bước ra, cô mỉm cười quay đầu nhìn lại người đàn ông đang nằm ngủ trên giường nói thầm:

    "Tạm biệt chồng cũ. Chúc anh sớm tìm được vợ mới thật sự."

    Cô khép nhẹ cửa lại rồi nhanh đem hành lý lặng lẽ rời đi. Giờ này là nửa đêm nên không có xe, cô lấy điện thoại ra gọi cho Đường Tiểu Bắc đến đón cô cũng như kêu Đường Tiểu Bắc thu dọn, bọn họ sẽ bỏ đi ngay lúc này.

    Đường Tiểu Bắc đang ngủ nghe điện thoại của Đường Tiểu Yên gọi đến thì tỉnh ngủ hẳn. Cậu bất ngờ nhìn đồng hồ, bây giờ mới hơn một giờ, sao đột nhiên chị cậu lại gấp gáp bỏ đi như vậy. Chẳng lẽ giữa chị ấy và anh ta đã xảy ra chuyện gì? Trong điện thoại nên cậu cũng không tiện hỏi nhiều. Cậu nhanh chóng làm theo lời của Đường Tiểu Yên. Cũng may mắn cậu đã thu dọn và chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng từ trước, chỉ đợi đến sáng mai cậu sẽ đến đón chị cậu và hai chị em sẽ rời khỏi chỗ này. Chỉ không ngờ là bây giờ lại rời đi sớm hơn mấy tiếng thôi.

    Hai tiếng sau.

    "Chị, đã xảy ra chuyện gì sao? Sao lại bỏ đi lúc nửa đêm nửa hôm thế? Anh ta làm gì chị sao? Hay anh ta ức hiếp chị, đuổi chị?" Đường Tiểu Bắc nhìn vẻ mệt mỏi của Đường Tiểu Yên mà nhíu mày lo lắng hỏi đủ thứ.

    Đường Tiểu Yên rất muốn nói với Đường Tiểu Bắc sự thật là cô mới là người ức hiếp anh ta. Vì sợ anh ta bắt chịu trách nhiệm cũng như đền bù nên cô mới sợ hãi bỏ chạy như thế. Nhưng cô biết có những chuyện cũng không thể nói rõ ràng cho Đường Tiểu Bắc hiểu được. Cô chỉ đành nói dối đổ lỗi cho Ngụy Lăng Thiên, rằng anh ta muốn cô rời đi trong đêm. Để ngày mai lỡ như có người nhà nào của anh ta bất ngờ quay về thì cô không thể đi được nữa. Lúc đó sẽ gây khó khăn cho anh ta.

    Đường Tiểu Bắc nghe nói như thế mới từ từ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhìn vẻ mặt đầy mệt mỏi của Đường Tiểu Yên, cậu cảm thấy rất có lỗi với cô. Tất cả mọi chuyện đều vì cứu mạng của cậu nên cô mới phải hy sinh nhiều như vậy.

    "Chị, tương lai chắc chắn sẽ có người đàn ông khác yêu thương chị. Chị sẽ hạnh phúc." Đường Tiểu Bắc nắm lấy tay Đường Tiểu Yên vẻ mặt nghiêm túc.

    Đường Tiểu Yên mỉm cười. Cô gật đầu với cậu ra hiệu đồng ý với cậu rồi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Cô thật sự rất mệt mỏi, gắng gượng đến giờ phút này cô đã quá sức chịu đựng của cô rồi.

    Một tiếng trước hai chị em cô đã lên tàu hỏa rời đi. Sở dĩ cô không chọn đi máy bay như lúc ban đầu dự định là vì cô sợ Ngụy Lăng Thiên sẽ tìm thấy cô, và bắt cô về đền bù cho anh. Nên cô đã kêu Đường Tiểu Bắc đổi sang đi tàu hỏa. Chỉ là thời gian đến nơi sẽ lâu hơn một chút. Chỉ cần đến thành phố mới thì cô sẽ không còn phải sợ hãi nữa, bởi vì cô biết chắc chắn anh ta sẽ không tìm ra được nơi ở của cô. Bởi vì nơi chị em cô chọn là thành phố rất ít người biết đến, nơi đó khá xa và hẻo lánh. Tuy nhiên, ngược lại không khí nơi đó rất thoáng mát, phong cảnh cũng rất đẹp. Tuy cô chưa đến đó nhưng Đường Tiểu Bắc đã đến đó tìm hiểu cũng như mua nhà trước ở đó rồi. Bây giờ chị em cô đến là có thể dọn vào ở ngay.

    * * *

    "Đường Tiểu Yên, chúng ta hủy đơn ly hôn đi được không?" Ngụy Lăng Thiên mắt chưa mở đã mở miệng nói. Tuy nhiên chờ rất lâu cũng không nghe thấy tiếng đáp lại anh giật mình mở to mắt nhìn sang bên cạnh.

    Bên cạnh anh làm gì còn có ai ở đó nữa. Anh đưa tay chạm vào vị trí của cô đã nằm, chỗ đó đã lạnh không còn hơi ấm của cô. Như vậy chứng tỏ cô đã tỉnh lại rất sớm, anh nhíu mày ngồi lên nhìn khắp xung quanh. Sau đó đi nhanh đến nhà tắm cũng không tìm thấy cô, anh đột nhiên có cảm giác chẳng lành. Anh lấy quần áo nhanh chóng mặc vào rồi đi nhanh xuống dưới lầu. Anh nhìn khắp phòng khách cũng không tìm thấy cô, anh đi vào phòng ăn cũng không thấy cô như mọi ngày ngồi đó chờ anh ăn cùng. Anh đi đến nhà bếp cũng không có bóng cô bận rộn nấu ăn trong đó. Anh thẫn thờ đứng tại chỗ.

    "Quách Nhạn chết tiệt, anh mau buông em ra. Chị dâu ơi, chị dâu, chị đang ở đâu?" Ngụy Lăng Thy la hét.

    Hai ngày trước, Quách Nhạn đột nhiên tìm đến cô nói ở Nhật Bản vừa có ban nhạc mà cô thích đến biểu diễn nên cô đã bị ánh lừa sang Nhật Bản. Kết quả sang đó rồi cô mới biết mình bị lừa. Cô hỏi anh tại sao phải lừa cô nhưng anh sống chết không chịu nói lý do. Cô lại càng nghi ngờ chắc chắn có chuyện gì đó không ổn. Nên ngày hôm sao cô đã mua vé máy bay sớm nhất quay về, thế nhưng xui xẻo thời tiết nhật bản đột nhiên chuyển biến xấu trong hai ngày không thể bay. Vì vậy đến hôm nay cô mới có thể quay về. Cô cũng không hiểu tại sao vừa vào nhà cô lại muốn tìm chị dâu cô đầu tiên. Nhưng gọi mãi vẫn không thấy người, cô lo lắng chạy đến phòng bếp thì gặp Ngụy Lăng Thiên đang đứng thẫn thờ.

    "Anh trai, chị dâu em đâu rồi? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không hả?"

    (Lời tác giả: Chúc mọi người năm mới vui vẻ và may mắn nhé. Hy vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ Tầm nè.

    Bạn nào thích đọc cổ đại có thể ghé qua app STORY ONES đọc thử PHONG NGUYỆT nhé. Nữ chính cũng có tính cách tương tự như nữ chính truyện này vậy. Cảm ơn mọi người)
     
  10. Mộc Mộc Tầm Tầm Hạnh phúc là trạng thái gì?

    Bài viết:
    62
    Chương 39: Ngụy Lăng Thiên bị đánh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngụy Lăng Thiên vẫn đứng yên đôi mắt vô thần không trả lời cũng không phản ứng lại Ngụy Lăng Thy. Quách Nhạn đi theo phía sau nhìn thấy cảnh này thì không khỏi thở dài. Anh đang muốn lên tiếng an ủi Ngụy Lăng Thiên đôi ba câu nhưng lại không có cơ hội. Bởi vì Ngụy Lăng Thy đang trách cứ anh trai cô, cô nói rất nhiều, ngay cả anh nghe đến muốn nổ cả tai. Vậy mà Ngụy Lăng Thiên vẫn không nói lại lời nào, đứng yên chịu trận.

    Ngụy Lăng Thy càng nói càng tức giận, bởi vì cô nói cả buổi vẫn không thấy anh trai mình phản ứng lại. Cô bỏ đi lên phòng tìm kiếm Đường Tiểu Yên, vừa đi cô vừa gọi Đường Tiểu Yên.

    "Biết ngay cậu sẽ có ngày này. Giờ thì tự lãnh lấy nghiệp do mình tạo ra đi." Quách Nhạn khẽ vỗ vai Ngụy Lăng Thiên nói một câu sau đó xoay người đuổi theo cô gái của anh.

    Những tưởng một mình Ngụy Lăng Thy trách anh là hết rồi. Nào ngờ sau đó không hẹn mà gặp, bà nội Ngụy cũng từ bệnh viện quay về, ông bà Ngụy cùng từ nước ngoài trở về.

    "Cháu dâu ơi, bà nội về rồi này." Bà nội Ngụy vừa vào nhà đã vui vẻ lớn tiếng gọi.

    Bà đã tỉnh lại lâu lắm rồi, bà rất muốn về nhà để nói chuyện với cháu dâu của bà. Nhưng Ngụy Lăng Thy cứ không cho bà về, con bé cứ nói phải để cho Ngụy Lăng Thiên tin tưởng bà thật sự bị bệnh nặng mới được. Nên bà cần phải ở trong bệnh viện thêm một thời gian nữa. Hôm nay cũng đúng một tháng bà 'nghỉ dưỡng' trong bệnh viện rồi nên bà nhất định phải về nhà. Mấy lần bà nghe cháu dâu vào thăm bà nói chuyện với bà, bà đã rất muốn mở mắt ra nói chuyện lại với con bé. Tuy bà chỉ nhìn thấy bóng lưng và giọng nói của con bé thôi. Nhưng bà biết đây sẽ là một cô gái tốt, một đứa cháu dâu hợp ý bà.

    "Mẹ, mẹ cũng về rồi ạ. Mẹ đã khỏe hẳn rồi sao?" Bà Ngụy bước vào nhà đã quan tâm hỏi thăm bà nội Ngụy.

    "Cô đừng đóng kịch nữa. Chuyện quan trọng bây giờ là cần gặp mặt cháu dâu." Bà nội Ngụy trừng mắt với bà Ngụy.

    Ông bà Ngụy đương nhiên cũng rất muốn gặp mặt con dâu rồi. Nhưng vào nhà cả buổi, kêu gọi nãy giờ vẫn không thấy cô cháu dâu nào ra chào. Chỉ có dì giúp việc ra đón ba người. Khi hỏi người giúp việc mợ chủ đâu, thì dì giúp việc cũng trả lời không biết. Sau đó ba người chuyển sang hỏi Ngụy Lăng Thiên đâu thì được dì giúp việc chỉ đến nhà ăn.

    Ba người đi đến nhà ăn thì thấy Ngụy Lăng Thiên đang ngồi thẫn thờ trên bàn ăn. Bà nội Ngụy và bà Ngụy đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cả hai đều có dự cảm không lành.

    "Tên bất hiếu, con dâu tao đâu." Ông Ngụy là người lên tiếng trước.

    Ngụy Lăng Thiên như người 'cõi trên' vẫn không phản ứng gì. Ông Ngụy nhíu mày, đi đến trước mặt Ngụy Lăng Thiên đập mạnh tay lên bàn. Làm bà Ngụy và bà nội Ngụy hoảng sợ.

    "Mày đang giả ngu với ai đấy hả? Nói mau mày dấu con dâu tao đâu rồi?" Ông Ngụy tức giận đến mức đỏ bừng mặt.

    Ngụy Lăng Thiên đến lúc này mới hồn về với xác. Anh nhìn thấy ba người trước mặt đang nhìn ảnh chằm chằm chờ câu trả lời của anh. Anh khẽ nhếch môi.

    "Con dâu ở đâu ra, con ly hôn rồi."

    "Mày nói cái gì?" Ông Ngụy hét lên. Bà Ngụy lo sợ ông Ngụy lại lên máu vì anh nên chạy đến đỡ lấy ông Ngụy. Bà cũng khẽ trừng mắt với Ngụy Lăng Thiên. Bà cũng muốn hỏi rõ xem mọi chuyện là thế nào nhưng bà cũng biết nếu lúc này bà lại xen vào thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa cho cuộc chiến giữa hai cha con.

    Bà nội Ngụy nghe Ngụy Lăng Thiên nói như vậy cũng tức giận thở hổn hển nói không nên lời. Trời đất ơi, bà cất công đóng kịch nằm viện bấy lâu, may mắn có được cô cháu dâu thuận mắt vừa lòng. Nào ngờ còn chưa được gặp thì đã ly hôn. Tại sao? Tại sao lại có chuyện như vậy? Nhất định là do thằng cháu trai chết tiệt của bà làm con bé uất ức đến nỗi phải ly hôn. Nhất định là thế. Ôi! Cháu dâu của bà, cháu dâu tội nghiệp của bà. Cháu chắt của bà cũng mất luôn rồi.

    "Anh trai, anh có thật là anh trai của em không? Tại sao anh lại tàn nhẫn, không bằng cầm thú như thế. Anh cướp đi đời con gái của người ta rồi lại ly hôn."

    Ngụy Lăng Thy đang tức giận đi xuống thì nghe được câu nói của anh từ dưới lầu. Khi bước vào phòng anh để tìm chị dâu, cô vô tình nhìn thấy trên giường là một đống lộn xộn, trực giác cho cô biết nhất định là đã xảy ra chuyện. Vì vậy cô đi đến bên giường đưa tay kéo chăn lên. Lập tức cô nhìn thấy một vệt máu hồng trên ga giường trắng tin rất nổi bật. Cô khẽ mỉm cười thở phào. Mặc dù bây giờ hai người mới xảy ra quan hệ nhưng như vậy thì khả năng hai người chia tay sẽ không có nữa rồi. Vậy thì biểu cảm của anh trai cô vừa rồi là thế nào? Chị dâu cô cũng đi đâu rồi. Cô ôm một bụng tò mò đi xuống lầu định hỏi anh trai cô cho rõ ràng nào ngờ nghe được một màn như vậy.

    "Bà buông tôi ra. Hôm nay tôi phải đánh chết thằng bất hiếu không bằng cầm thú này. Sao tao có thể sinh ra một thằng như mày. Ôi! Tức chết tôi rồi." Ông Ngụy vùng ra khỏi tay bà Ngụy bước đến vừa mắng vừa đánh Ngụy Lăng Thiên tới tấp.

    Bà Ngụy và bà nội Ngụy sửng sốt sau đó cả hai đều bật khóc nức nở. Làm Ngụy Lăng Thy cũng tức đến mức khóc theo hai người. Không ai đến ngăn cản ông Ngụy đánh Ngụy Lăng Thiên cả. Quách Nhạn đứng một bên chỉ biết thở dài, anh bước lên ôm Ngụy Lăng Thy vào lòng an ủi. Nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Ngụy Lăng Thiên đang đứng bị đánh bên kia. Anh cũng không đến khuyên can. Ngụy Lăng Thiên không ngờ lại là một tên vô liêm sỉ như vậy. Hôm nay ly hôn người ta vậy mà tối qua còn cướp đời con gái người ta. Cậu ta bị đánh như vậy cũng đáng đời.

    "Anh tránh xa tôi ra, anh cũng là một phe một loại người như anh trai tôi thôi." Ngụy Lăng Thy xô Quách Nhạn ra.

    "Anh xin thề đời trai của anh sẽ chỉ dành cho em. Nếu anh ăn em, anh có chết cũng chịu trách nhiệm đến cùng." Quách Nhạn đưa tay thề thốt.

    "Mặt dày." Ngụy Lăng Thy khẽ mắng anh rồi không quan tâm đến anh nữa bỏ đi về phòng.

    Quách Nhạn biết cô mắng anh như vậy nghĩa là cô đã thấm được lời anh nói rồi. Nhìn về phía Ngụy Lăng Thiên anh lắc đầu một cái rồi đi đến đỡ lấy ông Ngụy.

    "Bác trai đánh bao nhiêu cũng đủ rồi. Bác nghỉ ngơi chút đi, ngày mai rồi lại đánh tiếp."

    Ông Ngụy nghe Quách Nhạn nói có lý nên dừng lại không đánh Ngụy Lăng Thiên nữa. Đánh anh nãy giờ ông cũng mệt, mỏi tay rồi. Ông mắng anh thêm vài tiếng nữa rồi bỏ lên trên lầu.

    "Ta thật sự rất thất vọng với con." Bà nội Ngụy khóc thút thít nói một câu rồi cũng bỏ đi. Bà Ngụy cũng thở dài, rồi xoay người đi theo ông Ngụy.

    Mọi người đã đi hết chỉ còn lại Quách Nhạn và Ngụy Lăng Thiên. Quách Nhạn bước đến trước mặt anh ta, đỡ anh ta lên ghế ngồi. Sau đó vỗ vai anh an ủi.

    "Đây là nghiệp của cậu, nên cậu cố mà chịu đựng đi. Mình hy vọng cậu sẽ không làm cô ấy trúng thưởng, nếu không nghiệp cậu còn phải gánh dài dài."

    (Lời tác giả: Xin lỗi mọi người vì đã chậm ra chương, vì bận việc gia đình nên mới chậm trễ. Từ nay sẽ cố gắng ít nhất hai ngày một chap)
     
    linhk48, RomanoTrúc ly trần thích bài này.
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...