[Dịch] Tây Du Tinh Nghĩa - Ngộ Nhất Tử Ft. Ngộ Nguyên Tử

Discussion in 'Truyện Drop' started by Nguyễn Anh Tú, Dec 8, 2020.

  1. Nguyễn Anh Tú Nguyen Anh

    Messages:
    0
    HỒI THỨ TƯ

    Ngộ Nguyên Tử chú giải

    Ngộ Nguyên Tử nói: Hồi trên đã nói toàn thốc ngũ hành. Hòa hợp tứ tượng, hoàn đan thành tựu, căn bản kiên cố, tức có thể thoát sinh tử mà trường sinh. Tuy nhiên chưa đến chỗ thuần dương, chung quy bị tạo hóa câu thúc, không thể cùng thiên địa trường cửu. Bởi thế hồi này nói thứ tự hỏa hậu, vận dụng khiếu diệu, tuần tự mà tiến, có thể đạt đến chỗ thuần dương vô âm vậy.


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kim đan đại đạo có hai thứ là hoàn đan và đại đan. Hoàn đan ấy, tức là trở về lúc mới sinh, trở về lương tri lương năng vốn có vậy. Trở về bản lai diện mục, tức như từ hạ giới mà thăng thiên cung. Cần gấp phải đem vật bản lai đó mà ôn dưỡng, không được để một chút lậu tiết, biệt lập càn khôn, tái tạo đỉnh lô mà luyện đại đan, cho đến khi đả phá hư không mới liễu đạo. Bởi thế mà Ngộ Không lên trời, Ngọc Đế cho giữ chức quan giữ ngựa Bật Mã ôn vậy. 《Kiền》chí dương tức rồng (long), tức ngựa (mã), ngự mã tức có thể dưỡng dương vậy. "Ngày đêm không ngủ, bồi dưỡng ngựa", tức 《 Dịch》nói "quân tử chung nhật kiền kiền, tịch dịch nhược lệ". "Thiên Mã thấy Ngộ Không thì sợ hãi cụp tai thu vó", đó là dùng pháp chế vậy. "Nuôi dưỡng cho đến lúc béo tốt phì nhiêu", đó là kết quả đạt được vậy. "Bất giác nửa tháng có dư trôi qua", nửa tháng tức mười năm ngày, 'có dư' ấy, là dương chi cực vậy. Hoàn đan ôn dưỡng đã đủ, phân chia có hỏa hậu, có công dụng, mà nay có thể rời 'Ngự Mã giám' được rồi vậy. Bởi thế mà Ngộ Không hỏi quan hàm phẩm, mà biết rằng chưa được 'nhập lưu' vào hàng quan phẩm, tức thì nổi giận nói: "Không làm nữa! Không làm nữa! Ta đi đây", nói rồi hô lên một tiếng, đạp đổ công án, đó là thoát nhiên siêu quần vậy. Bật Mã ôn đại thiên 'dưỡng mã', tức là 'quan thiên đạo' vậy. Theo mệnh trời mà làm, vậy cớ sao lại 'đạp đổ công án', việc này khiến độc giả khó giải thích được.

    Bởi đạo kim đan, là đạo tiên thiên mà không phải 'thiên'; đắc chân mà bao la thiên địa, cùng thái hư đồng thể, mà 'thiên' cũng nằm bên trong, thế thì làm sao lại chịu thiên mệnh, làm sao cứ giữ mãi chức quan coi ngựa được. Bật Mã Ôn đại thiên dưỡng mã, tức hậu thiên mà phụng thiên thời vậy.'phụng thiên thời' đó, tức là lúc chân dương chưa thuần, cần phải ôn dưỡng cho đủ. Hoàn đan đã kiên cố, căn bản đã lập, chính là lúc biệt lập càn khôn, tái tạo lô đỉnh, là lúc làm việc lớn, đó không phải việc 'phụng thiên thời' nữa. Đến đây phải thực hiện kế lâu dài, là lúc hướng đại đạo mà chân bước thực địa, thẳng đến chốn thần tiên, làm sao một chức quan giữ ngựa có thể coi là cực đại được? Đó là với người phàm thì là cực đại, mà ở nơi thiên cung thì nói là chưa 'nhập lưu', tức kim đan đại đạo chưa được toàn thủy toàn chung vậy. Kinh phật nói: "Bách xích can đầu bất động nhân, tuy nhiên đắc nhập vị vi chân. Bách xích can đầu canh bính bộ, bặc đinh thế nghệ thị toàn thân." Nên nói rằng: "Không làm nữa, không làm nữa, đem công án đạp đổ", đó là muốn được 'bách xích can đầu canh bính bộ' vậy, đại hóa mà nhập vào thánh vực vậy. "Mọi người thấy Ngộ Không vác gậy đánh ra cửa Ngự Mã giám, thẳng đến cửa Nam Thiên. Thiên binh biết Hầu vương có tên trong sổ tiên, là Bật Mã ôn, không dám ngăn cản, để mặc Hầu vương ra khỏi cửa trời", đó không phải Ngộ Không đi, mà đạo khiến phải đi vậy. Đề cương nói: "Quan phong bật mã tâm hà túc", thành sự chưa đủ vậy. Ngộ Không trở về động nói với đám khỉ rằng: "Ngọc Đế không biết dùng người, thấy ta hình dạng thế này, phong ta làm" Bật Mã Ôn ", làm cái việc nuôi ngựa, chẳng liệt vào hàng quan nào cả.. tahất đổ bàn tiệc, không nhận chức quan đó, liền bỏ trở về". Đó là đã hoàn đan xong, mà bắt đầu đại đan. Đại đan công phu, không đến địa vị thuần âm vô dương thọ cùng thiên địa thì không dừng lại, tuy không muốn 'đạp đổ công án' mà không thể không làm vậy.

    Hai độc giác quỷ vương đến hiến hoàng bào là có ý nghĩa trong đó vậy.'Hai' ấy, số chẵn vậy (chỉ vạch âm - -). 'Độc Giác quỷ vương' tức âm ở phía trên vậy; 'hoàng bào' ấy, 'hoàng' thái quá thành 'xích' sắc, nghĩa thái quá (kháng). Đó là tượng quái《Quải》, Ngộ Không là ngũ dương, Quỷ vương là một cặp, không phải quẻ 《Quải》hay sao? 《Quải》tận cùng sẽ thuần dương, không phải là Tề Thiên đại thánh hay sao? "Thác tháp Thiên Vương Lý Tĩnh là hàng ma đại nguyên soái", 《Quải》thượng quái vậy; "Na Tra là tam đàn hội hải đại thần", tức 《Quải》hạ quái vậy; "Cự linh thần là tiên phong", nhất âm 《Quải》quái vậy. "Hầu vương đánh một gậy làm chiếc búa của Cự Linh thần gẫy làm đôi", là cương 'quyết' nhu vậy. Hầu vương cười nói: "Đồ vô tích sự, Đồ vô tích sự! Ta tha chết cho ngươi, mau về báo tin đi!", đó là 'kiện mà duyệt, quyết mà hòa' vậy. "Na Tra biến thành ba đầu sáu tay, hung ác tay cầm sáu loại binh khí, hùng hổ đánh tới", đó là 《Quải》cửu tam, đó là tráng khí biểu hiện bên lên mặt (tráng vu quỳ), đó là tượng 'quyết' mà bất hòa vậy. "Đại thánh bèn hô một tiếng" biến ", liền biến thành ba đầu sáu tay, cầm gậy sắt bịt vàng vung tít, và cũng biến thành ba cây gậy. Sáu tay cầm ba cây gậy đánh đỡ", tức "quải" cửu tam: 'quân tử quải quải', tượng 'quyết' rồi lại 'quyết'. "Ngộ Không luồn ra phía sau Na Tra, nhằm vai trái đánh một gậy, Na Tra nhận một gậy, đau quá bỏ chạy", tức "quải" sơ cửu: Tượng "tráng vu tiền chỉ, vãng bất thắng vi cữu" (mạnh ở đầu ngón chân, ra đi không thắng mà gặp nguy). Thiên vương nói: "Không cùng con khỉ này tranh thắng, hãy tạm trở về thượng giới, điều thêm binh tướng rồi tróc nã hắn sau", đó là 《Quải》cửu nhị: Tượng cho "dịch hào, mạc dạ hữu nhung, vật tuất" (cẩn thận, trong bóng tối có mai phục, chớ dùng binh), thong thả mà trì hoãn, muốn được trung đạo vậy. "Hầu vương đắc thắng trở về núi, kêu sáu huynh đệ cùng xưng đại thánh, bảy đại thánh tự do tự tại, tự thuần tự đại", các câu như thế, chung quy nói rằng, tu trì đại đan, lấy dương 'quyết' âm, thừa dịp mà động, tiên thiên mà không phải 'thiên', tự chủ mà không phải 'thiên' làm chủ. Thế nhưng kim đan đại đạo, cốt yếu cần phải cương nhu tương đương, nếu chỉ cương không nhu, dương cực tất âm, khó tránh được lại gặp nạn, bởi thế Kim Tinh tấu rằng: "Con yêu hầu đó chỉ biết nói ngoài miệng, không biết lớn nhỏ (đại, tiểu)", đại tức là dương, tiểu là âm, biết đại biết tiểu, có cương có nhu tức là đại thánh; chỉ có đại không có tiểu, chỉ cương mà không có nhu tức là 'yêu'. Phân thành 'yêu' 'thánh' chỉ tại biết được đại tiểu hay không biết đại tiểu đó mà thôi. Lại nói: "Phong nó làm" Tề Thiên đại thánh "nhưng chỉ có chức suông thôi, có quan mà không có lộc", tức là 《Kiền》thượng cửu, từ viết "Quý nhi vô vị, cao nhi vô dân", (quý mà không có địa vị, cao mà không được lòng dân), dương cương quá thịnh, táo khí chưa hóa, tự túc tự mãn, chỉ biết có mình, không biết có người, làm sao được 'hữu dân'? Kim Tinh lĩnh chỉ đến Hoa Quả sơn gặp đại thánh, nói rằng: "Thông thường nhận chức quan đều phải từ nhỏ tới lớn, sao lại ngại chức quan nhỏ", thế mới biết có thể 'tiểu' mới có thể 'đại', không thể được lên cao mà không ở vị trí thấp, đại mà bất tiểu vậy. Ngọc Đế nói: "Tôn Ngộ Không lại đây, lệnh tuyên ngươi là Tề Thiên đại thánh, quan phẩm cực vậy, từ nay không được làm việc hồ đồ", đó là dương tiến đến chí cực, cần phải biết 'tiến thối tồn vong, mà không được vọng động mà hối hận vậy. "Tại ngay bên phải vườn đào, xây dựng một tòa phủ, trong phủ thiết lập hai ty: Một ty gọi là 'An Tĩnh ty', một ty gọi là 'Trữ Thần ty'", dương cực phải lấy âm tiếp, an tĩnh mà 'trữ thần', lấy âm mà dưỡng dương vậy, đó là đề cương nói rằng "Danh chú tề thiên ý vị trữ", đó là nghĩa dương thái quá mà khô nóng, như 'ý vị trữ', thế nên cần phải an tĩnh cho đến khi 'ý trữ' (ý an tĩnh). "Hầu vương tin tưởng phụng mệnh mà làm, cùng Ngũ Đẩu tinh quân uống rượu", đó là ngũ hành hỗn hợp, táo khí tất hóa, 'kiện mà duyệt, quyết mà hòa' vậy. Từ đó mới toại tâm mãn ý, vui mừng hớn hở, khoái nhạc với việc làm thiên quan, không có gì trở ngại. Dương khí thuần mà âm khí tận, công thành ghi danh thiên thượng, đại trượng phu công thành danh toại vậy. Thế nên "Tiên danh vĩnh chú trường sinh kiêm, bất đọa luân hồi vạn cổ truyện" vậy.

    Hồi này là do bởi hoàn đan mà có thể thực hiện đại đan, phát triển diệu dụng 'quyết âm' mà được thuần "kiền", bên trong có khẩu quyết, độc giả cần nghiên cứu cho rõ thâm ý.

    Quy căn phục mệnh thị hoàn đan, dưỡng đáo thuần dương tái hoán đàn.

    Bất hiểu cá trung tiêu tức ý, thánh cơ tuy nhập đạo nan hoàn


    (Quy căn phục mệnh là hoàn đan, dưỡng đến thuần dương lại hoàn.

    Chẳng bảo cho biết ý tiêu tức trong đó, tuy có thể nhập thánh cơ mà đạo khó trọn vẹn)
     
    nhd86 likes this.
    Last edited by a moderator: Dec 23, 2020
  2. Nguyễn Anh Tú Nguyen Anh

    Messages:
    0
    HỒI THỨ NĂM

    Loạn bàn đào đại thánh thâu đan

    Phản thiên cung chư thần tróc quái

    (Loạn hội bàn đào đại thánh trộm đan, phản thiên cung chư thần đánh quái)

    Ngộ Nhất Tử chú:


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngộ nhất tử viết: Đó là làm sáng tỏ thiên đạo, vật cực tất phản, đó là cơ mật mà quỷ thần không thể biết, chính là tiên thiên chân ất chi khí tự nhiên mà vận dụng, tuyệt không phải là chủ trương của đại thánh. Khởi đầu dùng giả danh để hình dung kỳ diệu vậy. Nếu nhận là tâm viên, lấy làm cơ sở để miêu tả, không biết đạo lý, lấy đó dùng làm văn vũ biến hóa thì sẽ sai một ly đi một dặm vậy.

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    nhd86, Clehea, An Pham Vu and 2 others like this.
    Last edited: Dec 31, 2020
  3. Nguyễn Anh Tú Nguyen Anh

    Messages:
    0
    HỒI THỨ NĂM

    Ngộ Nguyên Tử chú giải:


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngộ Nguyên Tử viết: Hồi trước đã nói bởi hoàn đan mà tu đại đan, 'thể' quy về thuần "kiền", tức có thể thọ 'tề thiên', tên đăng sổ tiên. Thế nhưng kim đan có diệu dụng dương hỏa âm phù, đương tiến dương hỏa thì tiến dương, đương vận âm phù thì vận âm, âm phù dương hỏa, không mất thời cơ, kim đan mới có thể thành thục. Nếu biết tiến dương mà không biết vận âm, thì kim đan ngay trước mặt mà chưa chắc thuộc về ta, bởi thế tiếp theo hồi trên, hồi này diễn giải tỉ mỉ diệu dụng vận âm phù vậy.

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Lamani105, nhd86, Clehea and 2 others like this.
    Last edited: Dec 31, 2020
  4. Nguyễn Anh Tú Nguyen Anh

    Messages:
    0
    HỒI THỨ SÁU

    Quan âm phó hội vấn nguyên âm

    Tiểu thánh thi uy hàng đại thánh

    (Quan âm phó hội hỏi nguyên do, tiểu thánh thị uy hàng phục đại thánh)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Lamani105, nhd86, Clehea and 3 others like this.
  5. Nguyễn Anh Tú Nguyen Anh

    Messages:
    0
    HỒI THỨ SÁU

    Ngộ Nguyên Tử chú giải:


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngộ Nguyên Tử rằng: Hồi trước nói từ "Kiền" mà "Cấu", từ "Cấu" mà "Độn", mượn hậu thiên thành toàn tiên thiên. Điều đó thiên địa thần minh không thể có được, không thể thăm dò được vậy. Thế nhưng kim đan đại đạo, là đạo âm dương tạo hóa, tất phải thông suốt âm dương, sáng rõ tiêu tức (tin tức), biết đầu biết cuối mới có thể thành công. Nếu chẳng biết âm dương biến hóa, tiêu tức nguyên nhân, đến lúc kim đan đến tay, tất chí dương cực mà âm. 《 kiền 》rồi《 cấu 》, 《 cấu 》rồi《 độn 》, 《 độn 》rồi《 phủ 》, 《 phủ 》rồi《 quan 》, 《 quan 》rồi《 bác, 《 bác 》rồi《 khôn 》, kim đan được rồi lại mất, làm sao có thể thành toàn đại đạo được? Thế nên hồi này kêu gọi người nghiên cứu rõ ràng âm dương tiêu tức, tùy thời mà vận dụng, như đề cương nói "Quan Âm phó hội hỏi nguyên nhân, tiểu thánh ra tay hàng phục đại thánh", đó là muốn 'quan' thiên đạo vậy, thừa mệnh trời mà hành vậy. "Quan" tức tĩnh quan mật sát vậy. "Âm" ấy, âm dương tiêu tức thời cơ vậy. Có thể 'quan' cái thời 'cơ' đó, ức chế âm phù trợ dương, không gì không như ý. "Quan Âm" hai từ, không phải chỉ ở hồi này có thể thấy, mà là đầu mối của toàn bộ tác phẩm. Bởi thế mà Tây Thiên lấy kinh, lấy 'quan' mà tiến khởi, lấy 'quan' mà kết thúc, là phép tắc tác phật thành tiên. Duy chỉ có 'quan' mới biết thiên đạo.

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  6. Nguyễn Anh Tú Nguyen Anh

    Messages:
    0
    HỒI THỨ BẢY

    Bát quái trung lô đào đại thánh

    Ngũ hành san hạ định tâm viên

    (Đại thánh trốn khỏi lò bát quái, dưới núi Ngũ Hành định tâm viên)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    nhd86, Clehea, An Pham Vu and 2 others like this.
  7. Nguyễn Anh Tú Nguyen Anh

    Messages:
    0
    HỒI THỨ BẢY

    Bát quái trung lô đào đại thánh

    Ngũ hành san hạ định tâm viên

    (Đại thánh trốn khỏi lò bát quái, dưới núi Ngũ Hành định tâm viên)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    nhd86, Clehea, An Pham Vu and 2 others like this.
    Last edited: Jan 9, 2021
  8. Nguyễn Anh Tú Nguyen Anh

    Messages:
    0
    HỒI THỨ TÁM

    Ngã phật tạo kinh truyền cực nhạc

    Quan âm phụng chỉ thượng Trường An

    (Ngã Phật tạo kinh truyền cực lạc, Quan Âm phụng chỉ đến Trường An)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngộ Nhất Tử chú:

    Ngộ Nhất Tử rằng: Bảy thiên trước, làm rõ kim đan đại đạo, đó là tu luyện tiên thiên chân ất chi khí mà thành, đan pháp đó, căn nguyên, hỏa hậu từ đầu đến cuối, hạ thủ bí quyết, bao quát không gì không đủ. Người học đạo tĩnh quan mật sát, lại được thầy chỉ điểm tức có thể chứng bồ đề, bước vào tiên vị. Tiên sư lại sợ thế nhân ngu muội: Hoặc cho rằng đạo tiên phật là rộng lớn vô cùng, phàm nhân không thể học đến tận cùng; hoặc lại nói tham ngộ chỉ tại nhất tâm, chỉ có thể cầu ở tự mình mà đắc. Bởi thế mà những hồi tiếp sau mới đề xuất hình tượng Huyền Trang để làm sáng tỏ ý nghĩa; đề xuất Ngộ Không, Ngộ Tĩnh, Ngộ Năng, Long Mã, để làm rõ diệu dụng. Thấy được tiên phật, người người đều có phần, nhưngkhông phải trời sinh đã thành; cũng cần phải ta-người giúp nhau mới thành, chứ không phải tự tu mà thành.


    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  9. Nguyễn Anh Tú Nguyen Anh

    Messages:
    0
    HỒI THỨ TÁM

    Ngã phật tạo kinh truyền cực nhạc

    Quan âm phụng chỉ thượng Trường An

    (Ngã Phật tạo kinh truyền cực lạc, Quan Âm phụng chỉ đến Trường An)


    Ngộ Nguyên Tử chú giải

    Ngộ Nguyên Tử nói: Bảy hồi trên, nói dược vật nội ngoại, cân lượng, hỏa hậu, đạo vô vi hữu vi

    Không gì không rõ, không gì không đủ. Nếu gặp được thầy chỉ điểm thì có thể hi vọng được tiên thiên. Thế nhưng đại đạo thâm u, nếu có một chút sai lầm, liền mất đi thiên lý. Bởi vậy mà tiên ông từ chỗ sơn cùng thủy tận, lánh khởi nhất ý, diễn giải diệu đạo, mượn Huyền Trang tây thiên thủ kinh, ba đồ đệ tức chân ngũ hành hộ trì, diễn tả hỏa hậu công trình, đại đạo kỳ diệu, khiến người tu chân thân thể lực hành, cước đạp thực địa, theo hữu vi nhập vô vi, bởi miễn cưỡng mà thần hóa, để liễu đạo tính mệnh song tu, không được có một chút sai nhầm, mà rời xa vạn dặm.


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Như đề cương nói: "Ngã phật tạo kinh truyền cực nhạc, quan âm phụng chỉ thượng trường an", độc giả thấy "ngã phật" hai chữ, liền nghi hoặc là liễu tính, nhất 'không' mà thôi, tu đạo ấy cần phải nhất vô sở hữu mới có thể thành chân; hoặc nghi rằng phật pháp cao thâm cần phải đắc phật pháp rồi mới thành đạo, tất cả đều không phải. Sở dĩ nói "ngã phật tạo kinh truyền cực nhạc", đạo vốn không thể dùng lời để làm rõ, tạo kinh để truyền tu đạo cực nhạc, khiến cho người người biết đến đạo đó. Nói rằng: "Quan âm phụng chỉ thượng trường an" đó, đạo quý ở 'ngộ', lại càng quý ở chỗ 'hành', 'quan' để biện rõ tu đạo pháp 'âm', tin tưởng thực hành, mà tu trì đạo đó. Tạo đó, truyền đó, quan đó, phụng đó, đạo vốn vô vi, mà pháp hữu tác. Lấy vô vi làm thể, hữu vi làm dụng, hữu vô kiêm đủ, khả dĩ từ Trường An mà nhập vào cõi cực nhạc. Nếu chỉ lấy 'không' mà hành sự, truyền cực nhạc đó là truyền cái gì? Trường an đó là tương ứng với cái gì?

    Một từ 'quan' đó, bao hàm ý nghĩa toàn thiên này. Muốn thức tỉnh người tu luyện, tham cầu ngoan không tịch diệt, như mài kính thành gương, tính tuyết làm lương thực, lông mao nuốt biển lớn, hạt cải nạp núi tu di, chẳng khiến cho kim sắc Đầu Đà cười đến mất tiếng? Sao lại cười? Cười bởi đạo tu chân, có thiên cơ chân không diệu hữu, người ngộ được lập tức nhập vào thập địa tam thừa, người ngưng trệ thì nhập vào tứ sinh lục đạo. Các loại tịch diệt, đều không biết dưới cây không bóng, trước bờ vực thẳm thôi nghĩ viển vông, địa lôi chấn động, phòng trống bừng sáng, như một tiếng chim đỗ quyên, trong âm phục dương, như tín hiệu mùa xuân vậy. Đường Tào Khê vốn không nguy hiểm, đường lên Lĩnh Thứu vốn không gian nan, chỉ bởi người đời không thức tỉnh, mà tự nguy hiểm tự gian nan, bởi thế cố nhân xa cách, ngay trước mặt mà không gặp được vậy. Nếu được minh sư điểm phá, mới biết ngàn dặm núi tuyết, có hoa sen ngũ sắc nở; điện cổ buông rèm, có hương thơm phảng phất. Khi ấy thì hiểu rõ căn nguyên, liền có được ba thứ chân bảo chỗ Long Vương, rõ ràng trước mắt, thuận tay lấy được, không phải ngoan không tịch diệt có thể ngộ được.

    "Như lai trở về tới chùa Lôi Âm, nói với chúng nhân:" Ta lấy tâm bát nhã thâm sâu vi diệu, quán xét khắp tam giới, căn bản tính nguyên, rốt cuộc đều là tịch diệt, đồng hư không tướng, nhất vô sở hữu. Diệt con khỉ đó, việc này khó nhận biết, gọi là khởi thủy sinh tử, pháp tướng như thế ". Bát nhã đó, là trí tuệ hoa nghiêm vậy. Nói bát nhã, nói tính nguyên, nói hư không tướng, nói pháp tướng, tức phi nhất không vậy. Nói" đều là tịch diệt ", nói" diệt con khỉ đó ", tức 'phi nhất vô sở vi' vậy. Chân không mà tàng diệu tướng, diệu tướng mà quy chân không, bởi vậy mới nói 'việc này khó nhận biết'. Chân không diệu tướng, thuận tức thức thần mượn linh mà sinh vọng, quy vào tử địa; nghịch tức nguyên thần thường minh bất muội, mà vượt qua sinh địa; 'gọi là khởi thủy sinh tử, tiêu diệt con khỉ đó', lấy định chế động, pháp tướng tương ứng vậy. Thử xem phật tổ kể ra xuất thân thạch hầu, pháp lực hàng phục, có thể thấy không phải là 'không không vô vật' có thể so sánh. Ôi! Trăm loại so sánh bỉ dụ, thuyết không đủ thức tỉnh ngu nhân thế gian; một cây gậy, không đủ đánh cho tỉnh những kẻ khờ trong thiên hạ. Bởi thế tiên ông không thể không khai mở pháp môn, xuất ra chân bảo, mượn phật tổ hiện thân thuyết pháp vậy.

    " Ngày rằm trung thu, có một chiếc bảo bồn ", cái bảo bồn ấy, là tam ngũ hợp nhất, viên đà đà, quang chước chước, như trăng ngày rằm, sáng tỏ trời đất, không chỗ nào không soi chiếu, bởi thế mà bên trong có trăm loại kỳ hoa, ngàn loại dị quả vậy." Tam tạng chân kinh, một tạng "pháp", bàn về trời, một tạng "luận", bàn về đất, một tạng "kinh", để độ quỷ ", không nói thiên địa nhân, mà nói thiên địa quỷ, quỷ tức nhân vậy, khắp trên thế gian, sống như say chết như mộng, nhập vào hư giả, mê mất bản chân, tuy sống như chết, tuy nhân mà như quỷ, độ quỷ tức độ nhân vậy. Tam tạng cộng lại gồm mười năm ngàn một trăm bốn mươi bốn quyển, mỗi tạng có đủ năm ngàn không trăm bốn mươi tám quyển, năm ngàn không trăm bốn mươi tám là bạch hổ thủ kinh, là lúc thiên tâm phục hiện, tức chân kinh nhất tạng. Tam tạng ấy, tam ngũ vậy." Cộng lại gồm đủ mười năm ngàn không trăm bốn mươi bốn quyển ", tam ngũ hợp nhất vậy. Phân ra, nhất ngũ mà biến thành tam ngũ vậy; cộng vào, tam ngũ biến thành nhất ngũ vậy. Cốt yếu là, nhất ngũ mà tổng quy thập nhấp; nhất mà ngũ, ngũ mà thập, thập mà bách, bách mà thiên, thiên mà vạn, nhất phân ra thành vạn, thuận hành tạo hóa nguyên lưu; vạn mà thiên, thiên mà bách, bách mà thập, thập mà ngũ, ngũ mà nhất, đó là vạn loài quy nhất bản, nghịch vận tạo hóa nguyên lưu; nghịch vận thuận theo, phân ra hợp lại, không rời xa ngũ, không rời 'nhất' vậy. Chính là kinh tu chân, chính là thiện môn, chính là từ xưa đến nay thánh hiền khẩu khẩu tương truyền, tâm tâm tương thụ chi nguyên lưu, đều là từ bảo bồn mà xuất ra." Đại chúng xin được chỉ rõ ",

    Có phải đại chúng không hiểu mà xin được chỉ rõ chăng? Đó là xin được chỉ rõ cho chúng nhân hậu thế trong thiên hạ vậy. Thế nhưng thế nhân đa phần đều coi tam tạng chân kinh đó, hoặc coi là thái chiến, hoặc hiểu là khuê đan; đó đều là những kẻ vô tri, sống thì là tội nhân giáo môn, chết đọa địa ngục, muốn chuyển sinh dương thế, liệu có được không?

    Năm ngàn không trăm bốn mươi tám, là âm cực sinh dương, thiên tâm lai phục chi thì. Thiên tâm lai phục tức là thủ kinh, tức chân kinh nhất tạng, đó liệu có thể là nữ tử mười bốn tuổi mà có kinh nguyệt được sao? Tu đạo tiên phật, cơ sở là nhất điểm tiên thiên chi khí trước lúc cha mẹ sinh, vô ảnh vô tung, vô thanh vô sắc, thuần túy chí tinh chi vật. Các vật hậu thiên hữu chất đó, đều là âm trong âm, đục trong đục, đều không thể dùng. Đó gọi là thấy thì không thể dùng, dùng thì không thể thấy. Thiên hạ mê đồ, không đạt được ý đó, nghe thuyết chân không, liền cho là thiền học; nghe nói diệu hữu, cho là chấp tướng, không hiểu thế này, thì lại hiểu thế kia, đều là hủy báng chánh đạo, không hiểu ý nghĩa chân thực diệu đạo, làm sao có được một kẻ chân chính, để mà chân kinh vĩnh truyền thế gian, khuyến hóa chúng sinh đây? Bởi thế mà phật tổ không thể không cử quan âm đại sĩ hướng đông thổ tìm người thủ kinh chân chính vậy.

    " Quan âm "ấy, là tĩnh quan mật sát chi thần, người tu hành cùng lý tận tính chí mệnh, từ đầu đến cuối dựa vào nó, trong một chốc lát mộc hóa thành hỏa, thẳng đến lúcđả phá hư không đại thànhmới có thể không dùng đến nữa. Kim đan đại đạo, an lô lập đỉnh, biện dược nhập dược, văn phanh vũ luyện, kết thai thoát thai, mộc dục ôn dưỡng, phòng nguy lự hiểm, dược vật già non, hỏa hậu chỉ túc, tiến thối trì hoãn, cát hung hối lận, sự hữu đa đoan, toàn bằng giác ngộ nó làm lực lượng," Tây Du "đó lấy'quan âm'là đường hướng chính yếu vậy. Phật nói: Cần phải quan âm đại sĩ thần thông quảng đại đi mới xong được.

    Lại dùng năm kiện bảo bối, trong đó có một bộ cẩm lan cà sa, cửu hoàn tích trượng nhất lĩnh (một bộ). " Cà sa "ấy, là trang phục mặc vào sớm tối," cẩm lan "ấy, có năm màu sắc, mang đủ năm màu sắc kim, mộc, thủy, hỏa, thổ của ngũ hành;" nhất lĩnh "(một bộ) ấy, nhất mà thống lĩnh ngũ, gọi là ngũ hành hợp nhất, ngũ hành toàn thốc mà thành đan, người có thể mặc vào, thì trường sinh bất tử, nên nói:" Mặc áo cà sa của ta thì thoát khỏi luân hồi "." Tích trượng ", tích (thiếc) là kim loại, kim loại nhưng mềm dẻo, trượng (gậy) mà làm từ 'tích', là vật cương nhu như nhất. Trên có chín cái vòng (cửu hoàn), kim hoàn chí cửu, thuần dương vô âm, cương kiện trung chính, thủy hỏa không làm biến đổi, đao binh không làm tổn thương, nên nói:" Cầm tích trượng của ta thì không gặp tai họa ". Cà sa ấy, tức đạo thể vậy; tích trượng ấy, đạo dụng vậy. Nhất thể nhất dụng, kim đan có thể thành tựu vậy. Đó là chân chính giáo ngoại biệt truyền y bát, người theo ngoan không, liệu có thể nhìn ra bí quyết trong đó hay không?

    " Lại có ba chiếc cô nhi, hình dáng như nhau, mà tác dụng bất đồng, lại có ba thiên 'kim' 'khẩn' 'cấm' chú ngũ ", kỳ diệu thay! Đó là tiên ông bảo với mọi người dụng trong dụng, quyết trong quyết vậy.'cô nhi' làthu lại mà không phóng ra, 'kim' tức vật cương cường quả quyết, tu đạo cần phải giữ lấy cương cường mà quả quyết.'khẩn' (siết chặt) ấy, nghĩa là miên miên bất tuyệt, đạo kim đan quý ở chỗ ngày càng tinh tấn, 'cấm' (nhẫn nhục) ấy, thong dong mà không nóng vội, đạo kim đan cần chuyên tâm mà phải nhu hòa. Đó đều là cái vòng (cô), mà tác dụng bất đồng vậy." dựa vào chú ngữ, niệm nhất niệm, thấy da thịt mọc rễ, khiến hắn phải chịu quản giáo môn ta ", nếu có thể y theo pháp ấy, nhất niệm hồi cơ, liền như đã có được, sát na thành phật, chẳng đợi đến kiếp sau, trước mắt liền được thần thông phật. Bởi thế mà Bồ tát đến ngay dưới linh sơn, liền có Kim Đính đại tiên ở đó chờ đón tiếp vậy. Nên nói:" Ước chừng khoảng hai ba năm, có thể tới nơi ", đó là nói chân chính trượng phu, dũng mãnh nam tử, được thầy truyền thụ, khổ công tu luyện, chừng hai ba năm, có thể hoàn thành đại đạo, tiến vào cõi cực lạc. Đó không phải lời giả dối, đều là lời lẽ chân thực, chỉ lo rằng thế gian không thực có nam tử trượng phu chân chính thôi! Ở trên từ lúc phật trở về linh sơn nói hơn trăm chữ, lời lời đều là mưu ni, chữ chữ đều là cam lộ, không có nói lời nào thừa, đều là ý nghĩa" ngã phật tạo kinh truyền cực nhạc ", không phải là không không nhất tính có thể nhìn ra được vậy!

    Nói" Bồ tát nửa mây nửa gió (bán vân bán vụ) mà đi, ghi nhớ rõ lộ trình ", chỗ này trong trăm vạn người không người nào có thể nhận thức được, không biết được đạo ấy, cho rằng nó giống như nhàn nhã mà nói chơi; hoặc người có biết một chút về đạo, liền cho rằng đó là 'cược đạp thực địa'. Ôi! Nói là cước đạp thực địa, thì cũng đúng ý nghĩa, nhưng còn chưa tận hết ý nghĩa. Bởi sau này đường tăng tây thiên thủ kinh, vượt trăm ngàn dặm được, mới là cước đạp thực địa. Nay nói 'bán vân bán vụ', đâu có phải chân thực là cước đạp thực địa? Đại đạo thánh hiền, là sự học về cùng lý tận tính chí mệnh, Quan âm sang đông thổ độ tăng, là cái lý 'không' thực học, chứ không phải là cùng lý tận tính chí mệnh thực hành, bởi thế mà không đi ở trên không trung, mà cũng không đi ở dưới đất, mà 'bán vân bán vụ' mà đi vậy. Ngũ hành có tiên thiên hậu thiên chân giả, nếu có thể biện rõ chân giả thấu triệt, thì không có nhầm lẫn mà biết được chân thực. Biết được chân thực, tức hiểu được rõ ngọn nguồn, mới có thể bỏ giả theo chân, mà không gặp gian nan vậy.

    " Lưu sa hà ", sa (cát) là thổ khí kết thành thạch nhưng phân tán theo dòng nước, cát mà theo dòng nước chảy, nước chảy làm sụt nở đất, bởi thế mà thổ lưu tính bất định, nên mới là ba ngàn dặm nước yếu (nhược thủy tam thiên), mà người thường khó mà vượt qua." Yêu quái ở dưới sông tay cầm một cây bảo trượng ", bảo trượng ấy tức chân thổ chi bảo trượng. Nói là chân thổ, tại sao lại làm yêu quái? Mà đặc biệt lại làm yêu quái ở Lưu Sa hà? Là yêu mà không phải vốn là yêu quái vậy." Tự xưng là quyển liêm đại tướng hạ giới ", liêm (mành), buông mành tức nội ngoại cách biệt, quyển liêm (cuốn mành) tức u- minh tương thông. Vốn là Linh Tiêu điện quyển liêm đại tướng, rõ ràng là hòa hợp tạo hóa, thông suốt âm dương chi vật." Tại hội bàn đào đánh vỡ chén pha lê mà bị đánh tám trăm gậy đầy xuống hạ giới ", dương căn sinh âm, mất đi bảo vật quang minh, tiên thiên chân thổ biến thành hậu thiên giả thổ, phân tán tám phương, thác loạn không hoàn chỉnh, thổ tùy vận chuyển, Linh Tiêu điện quyển liêm đại tướng, chẳng thành yêu ma ở Lưu Sa hà hay sao?" Bảy ngày một lần có phi kiếm đâm vào ngực ", thất nhật nhất dương lai phục, thiên tâm phát hiện, tự biết hung hiểm, khổ não như thế, tinh thần bất an vậy." Hai ba ngày nhảy ra khỏi sóng nước bắt người ăn thịt ", tam nhị tức ngũ, ý thổ vọng động vậy. Ý thổ vọng động, thương thiên hại lý, nhảy ra khỏi sóng nước, ăn thịt người là tất nhiên. Tận cùng lý về thổ, cùng đến chỗ này, hiểu biết chân thực, có thể thấy chân thổ vốn tĩnh tịnh, mà không để giả thổ làm loạn, làm sao có thể bị phi kiếm đâm vào ngực mà chịu khổ? Thứ nước ở Lưu Sa hà này ngay cả lông ngỗng cũng không thể nổi lên được, tại sao chín cái đầu lâu người lấy kinh lại không thể chìm được? Bởi Lưu Sa hà là chỗ tàng ẩn chân thổ, chân thổ có khả năng toàn thốc ngũ hành, hòa hợp tứ tượng, thống nhiếp toàn số" Hà Đồ ". Chín cái đầu lâu, là cửu cung của" Lạc Thư "." Hà Đồ "ấy, là âm dương hỗn hợp, ngũ hành tương sinh, thế nên nó là đạo thể." Lạc Thư "ấy, âm dương giao hội, ngũ hành tương khắc, là đạo dụng. Nhất sinh nhất khắc, khắc không rời sinh; thể bất ly dụng, dụng bất ly thể, chín cái đầu lâu đó liệu có thể chìm được không?" Đem chín cái đầu lâu đó xuyên lại thành vòng, đeo ở trước ngực, sau này người lấy kinh qua đây sẽ cần dùng đến ", đó là" Hà "," Lạc "kim đan đại đạo, vận dụng chân thổ, là cùng lý chân thổ vậy.

    " Phúc lăng sơn ", an tĩnh mà có lợi cho người;" Vân san động ", hư huyễn mà có khả năng giam hãm người; đó là tượng trong ân tình có sát hại, trong sát hại có ân tình. Trong núi xuất hiện một con yêu quái, tay cầm 'nhất bính đinh ba', tự xưng là thiên bồng nguyên soái ở sông thiên hà, đó nghiễm nhiên là mộc hỏa vậy." Bính "(柄) hợp thành từ chữ" mộc "(木) và hỏa (火). " Đinh ba "(钉钯), đinh (丁) tức là âm hỏa, ba (巴) tức là tỵ (巳), cũng nghĩa là mộc hỏa mà 'bả bính'." Thiên hà "ấy, tức nhâm thủy vậy, nhâm thủy tại hợi, hợi tức trư vậy. Giáp mộc trường sinh tại hợi, là chỗ sinh khí xuất hiện, bởi thế là thiên bồng nguyên soái." Chỉ tại say rượu, chêu ghẹo Hằng Nga, Ngọc đế tức giận đánh hai nghìn chùy, đầy xuống trần gian, chân linh chưa mất, lạc đường mà nhập vào trư thai ", mộc tính phù mà tính linh, 'tửu' là vật âm làm loạn tính, tính loạn tâm mê, trêu ghẹo Hằng nga, bại hoại bởi tửu sắc, đó là tiên thiên chân linh chi tính biến thành hậu thiên thực sắc chi tính, làm sao không lạc mà nhập vào đường súc sinh? Nói là" đánh hai nghìn chùy ", nhị là số hỏa, mộc động sinh hỏa, hỏa sinh tại mộc, ngũ hành thuận hành, mà pháp giới biến thành hầm lửa vậy." Mão Nhị tỷ "ấy, ất mộc vậy. Giáp là dương mộc, ất là âm mộc, mão là giáp thê (vợ giáp), hợp lý vậy." Ở rể chưa được một năm nàng ấy đã chết, cả một cái động tự mình sử dụng, ngày tháng trôi qua, không có cách gì nuôi thân, bắt người qua đường ăn thịt ", đó là âm dương không gặp gỡ, mà mất đi sinh cơ vậy. Ở trong núi, không có cách gì sinh sống, thành yêu quái ăn thịt người, là lẽ tất nhiên. Tận cùng lý về mộc hỏa, tận đến chỗ này mới có thể ngộ được mộc hỏa chân tính, vốn là lương năng, mà không bị hòa lẫn cùng thực sắc giả tính, làm sao có thể thành yêu mà ăn thịt người được? Đó là cùng lý về mộc hỏa vậy.

    " Giữa không trung treo ngược một con ngọc long, tự xưng là con của tây hải long vương, bởi vì phóng hỏa thiêu đốt minh châu trên cung điện. Ngọc đế đánh ba trăm cái, vài ngày nữa xử trảm ", không nói 'kim long' mà nói 'ngọc long', dương phản thành âm, chân biến thành giả, không lấy được vật cũ. Vật cũ đã mất, thông minh mà dùng sai lầm, phóng túng thoải mái, không gì không làm, hư huyễn không thực, bởi thế mà thiêu đốt điện minh châu, bị treo giữa không trung có gì khác?" Đánh ba trăm cái ", long là" kiền "dương, 'tam' đó, hàocửu tam, hào từ viết:" Quân tử trung nhật kiền kiền, tịch dịch nhược lệ, vô cữu ". Nay thiêu đốt minh châu, có phải là sớm chiều cẩn thận (trung nhật tịch dịch) không? Đã không thể sớm chiều cẩn thận, tức ngỗ nghịch mất trung chính, trái lẽ trời mất đi căn bản, tất sẽ gặp nguy, mà 'vài ngày nữa xử trảm'." Bồ tát tâu lên Ngọc Đế, nghiệt long có thể trợ sức cho người lấy kinh ", chỗ này có diệu nghĩa. Kim đan đại đạo, không có 'đại cước lực' không thể hành, sớm chiều cẩn thận mới có thể." Thả xuống khe sâu, đợi người lấy kinh đến mà trợ lực tới tây phương, tiểu long nghe lệnh ẩn thân ", tuy có nguy hiểm mà cuối cùng được vô sự vậy. Đạo lý về 'cước lực', tận cùng đến chỗ này mới có thể đắc được kim đan đại đạo, nếu không biết tiềm tu mật luyện chân chính thì không thể có 'cước lực' mà thành công. Đó là cùng lý về 'cước lực' vậy.

    " Ngũ hành sơn "là chỗ tàng ẩn kim trong thủy, kim trong thủy có đủ tiên thiên chân nhất chi khí. Khí đó tại tiên thiên mà sinh ngũ hành; tại hậu thiên mà tàng trong ngũ hành, là thiên địa chi căn, sinh vật chi tổ; thành thánh thành hiền bởi nó, thành tiên thành phật bởi nó, tên gọi là chân chủng tử. Nên mới có kim quang vạn đạo, ngàn tia khí lành. Người biết mà tu có thể nhập vào địa vực thánh nhân, có thể thọ tề thiên, trường sinh bất tử. Nhưng muốn đắc khí đó, cần phải được giáo ngoại biệt truyền khẩu quyết, mới có thể thành tựu. Nếu chẳng được khẩu quyết, khí đó cuối cùng cũng ở trong ngũ hành, tuy có lúc hiển lộ, trước mặt cũng không biết, mà không thuộc về ta. Đó là chỗ" ngũ hành sơn giam hãm đại thánh "vậy. Có hai nghĩa: Một nghĩa hữu vi, một nghĩa vô vi. Bởi kim đan đại đạo, nhất định cần phải tính mệnh song tu, công phu cần có hai đoạn: Hữu vi ấy là việc tu mệnh, để mà phục hoàn kim thủy, mà quy về thuần dương, Trang Tử nói:" Nhiếp tinh thần mà trường sinh "là như vậy; vô vi ấy là việc tu tính, sở dĩ nung chảy kim thủy, đả phá hư không, như Trang tử nói:" Vong tinh thần mà vô sinh "là như vậy. Chưa tu tính, trước tiên tu mệnh, ở trong hậu thiên ngũ hành, luyện thành kim thủy đó; sau khi đã liễu mệnh, tức thì tu tính, ở chỗ ngũ hành hỗn thành, thoát khỏi kim thủy đó. Nếu biết liễu mệnh mà không biết liễu tính, thì pháp thân khó thoát hóa, như đại thánh ở trong hộp đá, miệng có thể thuận lợi nói, mà thân không thể cử động, bị ngũ hành giam hãm là như vậy. Bồ tát ngâm một bài thơ, nói tính mệnh không thể song tu, âm dương thiên lệch cô độc, tức là không thể phụng công mà hành, không thể phụng công mà hành tức là cuồng vọng. Tự cậy mình tài, không cầu chân sư khẩu quyết, nên bị Như Lai chân ngôn giam hãm, biết đến ngày nào mới có thể thoát ra đây? Đó là chưa liễu tính mà nói, cũng là chưa liễu mệnh mà nói; hoặc nói liễu tính mà chưa liễu mệnh, hoặc nói liễu mệnh mà chưa liễu tính, đều là khuyết điểm trong tu hành. Bởi thế mà đại thánh nói:" Ai là người vạch trần khuyết điểm của ta "?

    Tóm lại, liễu tính liễu mệnh, đều cần phải có chân sư truyền khẩu quyết, khẩu quyết tức ngã phật giáo ngoại biệt truyền ý chỉ. Biết được khẩu quyết đó, thì có thể biết kim trong thủy đó. Nó là bất không, bất không mà không, chí vô mà hàm chí hữu, chí hư mà bao hàm chí thực, nhất đắc vĩnh đắc. Hữu vi vô vi, liễu tính liễu mệnh, 'nhất' quán thông xuyên suốt, đó là tận cùng thủy kim chi lý vậy. Kim đạn đại đạo lấy toàn thốc ngũ hành mà thành. Nếu có thể ở trong ngũ hành, biết đầu biết cuối, thấu triệt đạo lý mà minh tâm, tâm minh mà kiến tính, quy y phật, quy y pháp, quy y tăng, lại thêm 'kiền kiền bất tức chi cước lực', mà trường an đại đạo, vừa đi đã đến vậy. Đề cương nói:" Quan âm phụng chỉ thượng trường an ", chỗ 'phụng' ấy, tức ngũ hành thực lý đó, ý nghĩa là'kiền kiền cước lực'. Thế nhưng cước lực bởi ngũ hành mà thiết lập, ngũ hành bởi cước lực mà thành toàn, có cước lực mà không rõ ngũ hành," như đem thủy hỏa nấu nồi không "vậy; rõ ngũ hành mà không có cước lực," hào phát soa thù, bất kết đan", lý về ngũ hành, không thể không thấu triệt đến cùng, đạo lý về cước lực, cũng không thể không tận cùng thấu triệt. Tận cùng đến mức đó mà có thể thực lý thực hành, thông suốt đầu đuôi. Đả phá toàn bộ nghi ngờ, mà sơn hà đại địa như trong lòng bàn tay. Gặp Như Lai lấy kinh, không gặp khó khăn vậy.

    Quan âm trước độ cho tam đồ cùng bạch mã, sau mới dò xét người lấy kinh. Đó là ngộ rồi mới thực hành, mà trước tiên cùng lý vậy; sau khi đường tăng thu tam đồ cùng bạch mã, rồi mới đi tới tây thiên, đó là thực hành những điều sở ngộ, cước đạp thực địa vậy. Bậc thượng đức, cần phải học theo tam đồ quy phật, mà tự quý tự trọng, chớ đánh vỡ chén pha lê, chớ say rượu trêu ghẹo Hằng nga, chớ thiêu đốt minh châu, chớ vội vàng mà để bị áp trụ dưới ngũ hành sơn; bậc hạ đức, học theo Đường Tăng dựa vào tam đồ, tự tỉnh tự ngộ, ngộ cái tĩnh, ngộ cái năng, ngộ cái không; vượt lưu sa hà, qua Lão trang, giải Sầu Giản; lật Ngũ Hành, tu kim đan, hóa quần âm; gặp Như Lai, lấy chân kinh, quy chính quả có thể được vậy.

    Thơ rằng:

    Kim dịch hoàn đan giáo ngoại truyện, ngũ hành tứ tượng hỏa công toàn, cầu sư quyết phá kì trung áo, liễu ngộ nguyên lưu hảo thượng thuyền.

    (Kim dịch hoàn đan truyền ngoài giáo điều, ngũ hành tứ tượng hỏa công toàn vẹn, cầu thầy bí quyết khám phá sự ảo diệu trong đó, liễu ngộ nguyên lưu lên con thuyền tốt)
     
  10. Nguyễn Anh Tú Nguyen Anh

    Messages:
    0
    HỒI THỨ CHÍN

    Trần Quang Nhị phó nhâm phùng tai

    Giang Lưu tăng phục thù báo bổn

    (Trần Quang Nhị đi nhậm chức gặp tai vạ, sư Giang Lưu (Huyền Trang) phục thù báo bổn)

    Ngộ Nhất Tử chú:

    Ngộ Nhất Tử nói: Đọc sách mà không hiểu thấu đáo ý nghĩa trong sách, làm mai một đi khổ tâm của cổ nhân. Giống như món ăn quý mà không biết thưởng thức, như ngọc trong đá mà người không nhìn ra. Tuy nhiên, cũng rất khó vậy! Kinh sử thông thường, ý nghĩa không thâm sâu, để mà hiểu rõ đôi khi còn rất khó khăn. Huống chi kinh thư ẩn dụ khái quát rất nhiều, không tránh khỏi sai lầm, hoặc không biết hết được ý nghĩa. Ô hô! Đọc kinh sách thánh hiền đã khó, đọc sách thần tiên còn khó hơn. Đọc sách thần tiên mà không biết là sách của thần tiên, lại muốn biết ý nghĩa huyền diệu trong sách thần tiên, không phải là quá khó sao? Đọc sách thần tiên, muốn hiểu ý nghĩa trong đó, lại muốn người người đều biết được sự kỳ diệu trong đó, trong khi không phải là thần tiên, liệu có khó hay không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Như ở thiên này, độc giả bất quá cho rằng là tự thuật một đoạn cuộc đời phàm tục của đường tăng, không có ý nghĩa gì thâm sâu. Vả lại câu chuyện lại có mâu thuẫn, ngay cả đối với thế pháp cũng không phù hợp, rất khó tin. Như trên lầu treo đèn, tung cầu chọn rể, hôn lễ sao không có rước dâu? Thân mẫu trạng nguyên, cớ gì lại sống một mình ở bên ngoài? Con gái tể tướng yếu đuối, sao lại hộ tống chồng đi nhậm chức? Con gái ném cầu lấy chồng, hà cớ gì mà mười mấy năm không trở lại? Tư cách làm quan, tuy rằng ít nhất mười tám năm mới điều chuyển, nhưng dù sao cũng là con gái lấy chồng, mà sao mười tám năm lại không có chút tin tức? Tìm thân nhận mẹ, làm sao có thể đến thẳng trong phòng mà không hề trở ngại? Lúc cầm quân đi diệt kẻ gian tặc, sao không bố trí người từ bên trong thăm dò trước, mà đến khi sự thể thành bại đã định, lại xuất đến sáu vạn binh lính làm chi? Rất nhiều chỗ không hợp lý, độc giả đều có thể nhận thấy. Người xưa xem thấy thì cho là sự thể trong đó, có thể là hợp lý có thể không hợp lý. Ôi! Tổ sư học thức bao quát cổ kim, thông suốt tạo hóa, am hiểu nhân tình thế thái, hiểu rõ điển chương phép tắc, làm sao lại viết văn có nhiều sơ hở như thế được? Không biết rằng tiên sư khởi ý lập ngôn đều có chỗ kỳ diệu, chính tại bởi như thế, mà chúng nhân không có nhiều người có thể hiểu hết được vậy. Tiên sư chỉ thẳng chỗ phụ mẫu sinh thân của Huyền Trang, để mà chỉ rõ căn bản của kim đan đại đạo vậy. Hậu thiên tám mươi mốt nạn có cơ sở như thế, chính quả thành chân cũng có căn bản ở chỗ đó, chung quy không ngoài cứu sống 'kim sắc lý ngư', lấy thủy sinh kim, ý nghĩa điên đảo phản phúc vậy.

    Bởi kim có thể sinh thủy, mất 'thủy' tất sẽ không bảo toàn sinh mạng; thủy có thể sinh kim, đắc kim thì có thể thông thần linh mà có khả năng cứu tử; có thể bảo toàn kim 'sinh', tất tự bảo toàn 'sinh'; cứu kim thoát tử (cứu con cá vàng), tức tự cứu mình thoát tử. Ý nghĩa nhất quán, cũng là quan âm phụng chỉ đến Trường An vậy. Bởi mẫu có thể sinh tử (con), tử lại có thể sinh mẫu, tử mẫu tương hỗ sinh, mà đan pháp đầy đủ vậy. Thử xem Mãn Đường Kiều tại Châu nha hạ sinh một đứa trẻ, bên tai nghe thấy nam cực tinh quân nói: "Phụng pháp chỉ Quan Âm, ngày sau cha con vợ chồng đoàn viên, nghe kỹ lời ta, mau tỉnh! Mau tỉnh!", đó chân thực là thức tỉnh con người hãy can đảm, liệu chỉ vì Mãn Đường Kiều mà thức tỉnh thôi sao? "Mãn Đường" ấy, là Kim vậy, khai sơn sở xuất vậy. "Giang Lưu" ấy, thủy vậy, Kim kiều sở sinh vậy, kim sinh thủy vậy. "Âm thầm ra bờ sông bỏ đi", kim sinh thủy vậy. "Trôi thẳng đến Kim sơn thì dừng lại", kim sinh thủy vậy. "Tại Giang Châu nha nội tìm mẫu thân", thủy sinh kim vậy; "Tiến thẳng vào bên trong phòng đem mẫu thân giải cứu", thủy sinh kim vậy. "Huyền Trang hốt hoảng liều mình kéo xuống", thủy sinh kim vậy. Thế gian không ai có thể thấy được một vị chân chính kim trong thủy, duy chỉ có Đại sĩ thần quan, mới có thể phụng chỉ mà thực hành.

    Quan âm phụng chỉ tới Trường An, muốn Trường An quan kiến đại đạo vậy. Tiếc rằng Trường An có "cải nguyên Trinh Quan", chỉ có thể phỏng theo Phật pháp, giống như sự chung trinh của nữ tử mà thôi. Trên có Trinh Quan làm chủ, tất sẽ không thể thấy được đại đạo; mà dưới lại có Ngụy Chinh (Ngụy Trưng) tương trợ, tự nhiên sẽ không mở được con đường lớn. "Ngụy" (巍) ấy, âm 'ngụy' (伪) vậy, giả tạo vậy. "Chinh" đó, là tra xét bên ngoài vậy. Xem thấy "trinh' đó bất đại vậy, tất" chinh "sẽ giả rối mà không chân thật. Ý nghĩa đó không phải ta xuyên tạc, mời xem tiên sư đề bốn chữ" Trinh Quan Ngụy Chinh ", thì hiểu rõ ràng.

    Xem lại chuyện của cha mẹ Huyền Trang để thấy sự giả ngụy: Khởi đầu là tuyển chọn trạng nguyên, trao cho tước quan đi mà nhậm chức, là Quang Nhị vậy, đi nhậm chức bị Lưu Hồng ám hại cướp mất chức quan, cầu hiền dùng người tài, có sự giả ngụy vậy; để nhi nữ ném cầu tự mối mai, mất đạo lý vợ chồng chính thống, hôn lễ có giả ngụy vậy. Mệnh quan chết vào tay đạo tặc, tặc đảng hoành hành trước cửa quan, quân tướng không hề hay biết, đạo quân thần có giả ngụy vậy; một vị quan mười tám năm không điều chuyển, để giặc cướp hoành hành mà không biết, tuyển chọn sử dụng người có sự giả ngụy; bắt một kẻ tặc đảng ở một châu huyện, thống binh sáu vạn, sử dụng quân đội không hợp lý, đó cũng là sự giả ngụy; văn chương đều dùng để tiến thân quyền lực, không biết rằng đều là cái họa sát thân, văn chương có giả ngụy; đường quan lại là chỗ vinh hiển thành đạt, không biết rằng mưu đồ thân vinh, bổng lộc, là công danh giả ngụy; xa lìa mẫu thân không biết đến sống chết, muốn vinh hiển mà để mẫu thân phải đi ăn xin, vinh nhục đó giả ngụy vậy; mang theo vợ đi nhậm chức, phân ly trong khoảnh khắc, ân ái đó giả ngụy vậy; nhiều năm trôi qua mà cha mẹ- con gái không hề biết tin tức của nhau, sống chết không hay, quyến chúc thân tình giả ngụy vậy; Quang Nhị được chức quan được vợ, là giả ngụy vậy; Lưu Hồng được quan được vợ, giả ngụy trong giả ngụy vậy; Quang Nhị được lòng vua, được lòng dân, giả ngụy vậy; Lưu Hồng được lòng vua được lòng dân, ngụy trong ngụy vậy; Quang Nhị chết rồi lại sống, giả ngụy vậy; Lưu Hồng sống rồi lại chết, ngụy trong ngụy vậy; Trương phu nhân có con mà như không có, mẫu- tử giả ngụy vậy; Ân tiểu thư có chồng mà như không có, vợ- chồng giả ngụy vậy; Khai Sơn phu phụ có con gái mà như không có, hiếu từ giả ngụy vậy.

    Nhất thiết đều là giả ngụy hết, nhất thiết đều là Trinh Quan vậy. Đều không được như 'kim sắc lý ngư' (cá chép vàng), từ đầu đến cuối đều như vậy, có thể quán triệt từ đầu đến cuối, khiến cho cốt nhục đoàn viên, được lợi chân thực vậy. Giúp cho đạo lý thành toàn, 'thủy' sinh 'tử' (con) báo ân mẫu thân vậy." Ân tiểu thư cuối cùng muốn tự vẫn vì trinh tiết ", để cho thấy 'trinh' tiết, cùng với ý nghĩa của thiên này là 'trinh quan' có sự tương chiếu, tạo ra kết cục của câu chuyện;" Giang Lưu muốn được an tĩnh cửa thiện", đó là 'quan' chi đại vậy, tương xứng với Quan Âm phụng chỉ tới Trường An, tương phản với 'Trinh Quan' giả ngụy vậy. Duy chỉ có người Thần Quan mới nhận thức được chân thực, mà có thể cầu được bản lai diện mục phụ mẫu sinh tiền vậy.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...