Xuyên Không [Edit] Xuyên Nhanh: Luận Tư Thế Phản Công Chính Xác - Đông Trùng Hạ Uyển

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi EC.Bắc.Hà, 18 Tháng bảy 2020.

  1. EC.Bắc.Hà

    Bài viết:
    62
  2. EC.Bắc.Hà

    Bài viết:
    62
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng mười hai 2020
  3. EC.Bắc.Hà

    Bài viết:
    62
  4. EC.Bắc.Hà

    Bài viết:
    62
  5. EC.Bắc.Hà

    Bài viết:
    62
    [​IMG]

    Chương 33: Mạt Thế Băng Hà (33)​

    Thân gửi @Natasha311 đã thích truyện, tặng bạn chương này.

    Editor: Harry.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng mười hai 2020
  6. EC.Bắc.Hà

    Bài viết:
    62
  7. EC.Bắc.Hà

    Bài viết:
    62
  8. EC.Bắc.Hà

    Bài viết:
    62
    [​IMG]

    Chương 36: Mạt Thế Băng Hà (36)​

    Editor: EC

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay, cô biểu hiện lúc bắn bia vượt xa người bình thường, thêm thuật cận chiến không rõ học từ đâu, khắp người cô gái này thật sự tràn đầy bí ẩn.

    Nếu là trước hôm nay, có lẽ hắn sẽ nghi ngờ.

    Nhưng bây giờ..

    Bùi Thận Chi ngồi thẳng người, hỏi Tinh Vân một vấn đề ngoài dự liệu của cô.

    "Tại sao cô biết chú Bùi Nghĩa Xương?"

    Bùi Nghĩa Xương?

    Tinh Vân hơi sửng sốt, trước bão tuyết một ngày, cô đã gửi tin nhắn cho Bùi Nghĩa Xương, nội dung liên quan đến con đường tương đối an toàn sau bão tuyết, đặc biệt nhắc nhở hắn những nơi nguy hiểm.

    Không lẽ Bùi Nghĩa Xương nói gì liên quan đến cô?

    Tinh Vân không biết Bùi Nghĩa Xương đã nói gì, trong đầu cô hiện lên vài suy nghĩ, cuối cùng cẩn thận trả lời: "Trước đây tôi báo cảnh sát một việc, được chú Bùi xử lý."

    Bùi Thận Chi cẩn thận quan sát nét mặt của Tinh Vân nhưng không có bất kì phát hiện nào, nét mặt cô bình tĩnh, không có nửa phần chột dạ.

    "Còn gì không?"

    "Không còn."

    Bùi Thận Chi lại hỏi thêm vài vấn đề nhưng Tinh vân không trực tiếp phủ nhận hay khẳng định.

    Bùi Thận Chi im lặng, khi mở miệng nói chuyện lần nữa, giọng nói đượm buồn.

    "Bùi Nghĩa Xương là chú tôi, chú dặn nếu gặp được cô thì phải chăm sóc cả nhà cô thật tốt."

    Tinh Vân hơi nhíu mi, trong lòng có một dự cảm không tốt.

    "Chú Bùi thế nào?"

    "Chú tôi hy sinh rồi."

    Xảy ra chuyện gì?

    Tinh Vân giật mình, trong trí nhớ nguyên chủ, Bùi Nghĩa Xương đưa bọn họ đến căn cứ Thanh Vân, về sau còn làm người quản lý, phân công tất cả người giám sát của căn cứ Thanh Vân.

    Lần này cô còn nói trước đường đi cho hắn, tại sao lại chết?

    Thật sự không lừa cô sao?

    Nhìn bộ dáng không tin của Tinh Vân, Bùi Thận Chi lại nói: "Tôi không biết quan hệ giữa cô và chú tôi là gì, nhưng trong di ngôn của chú có nhắc đến cô. Chú tôi nói rất cảm ơn sự giúp đỡ của cô, nhờ cả gia đình họ Bùi chiếu cố cô và người nhà trong khả năng. Bây giờ cô cần tôi giúp gì không?"

    Tinh Vân không nói gì, đến giờ phút này cô vẫn có chút không dám tin, Bùi Nghĩa Xương hy sinh?

    Nhiều người tiếp tục sống nhờ lời cảnh báo của cô như vậy, vì sao hắn chết?

    Bùi Thận Chi không thúc giục mà kiên nhẫn chờ Tinh Vân trả lời.

    Tinh Vân lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía Bùi Thận Chi nói: "Nếu có thể, bây giờ tôi muốn rời đội."

    "Được. Các hạng huấn luyện tân binh của cô đều đạt chuẩn."

    "Chiều nay tôi muốn xin phép nghỉ, ra ngoài một chuyến."

    "Được."

    Chờ Tinh Vân ra khỏi phòng làm việc, Bùi Thận Chi ngả người về phía sau, tựa lưng vào ghế.

    Hắn không biết quan hệ của chú và Tinh Vân thực sự là gì, lời dặn dò của chú hắn có thể bị lọt ra từ người truyền tin.

    Hiện tại hắn hoài nghi bản lãnh của Tinh Vân do chú hắn dạy, dù sao bọn họ sống cùng thành phố, Tinh Vân còn học cùng trường với em họ của hắn.

    Nhưng hắn tin tưởng chú mình, người được chú dặn dò chăm sóc sẽ không có vấn đề.

    Lúc Tinh Vân ra khỏi quân khu, tuyết vẫn đang rơi, cô phát hiện căn cứ tăng thêm không ít người, cả cảnh sát tuần tra và người canh gác cũng nhiều hơn.

    Chắc là người sống sót từ nơi khác đến đây, lúc cô ở trong quân doanh cũng nghe nói, bởi vì một số lý do nên chính phủ đang không ngừng phái người tìm kiếm người sống sót ở phía Bắc.

    Lớp tuyết bị giẫm dưới chân phát ra âm thanh ma sát nhè nhẹ, Tinh Vân cũng không rõ mình đang muốn làm gì.

    Ban đầu do suy nghĩ cô hơi rối bời nên muốn ra ngoài.

    Giờ đứng lâu dưới gió lạnh như vậy, cô cũng nghĩ rõ ràng.

    Mọi việc trên đời không phải đã xảy ra thì sẽ không thay đổi, cô không thể dự đoán được vận mệnh của tất cả mọi người.

    Có người sống và cũng có người chết, không ai biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.

    Tinh Vân quyết định về thăm nhà, không biết ba mẹ Tô sống thế nào trong một tuần qua.

    Khi đi qua ngã rẽ của con hẻm nhỏ vắng vẻ, Tinh Vân nhìn thấy có hai người lôi một người liên tục giãy giụa, Tinh Vân khẽ liếc qua đôi mắt người đó thì thấy khá quen.

    Trong lòng Lư Nghê tràn đầy tuyệt vọng, cô không ngờ rằng mình sẽ gặp chuyện này.

    Không phải đây là khu vực gần căn cứ an toàn sao?

    Vì sao còn có người làm loại chuyện này?

    Miệng của Lư Nghê bị người ta bịt chặt, cô không thể kêu thành tiếng, đến cả hít thở cũng khó khăn.

    Đôi mắt của Lư Nghê chan chứa nước mắt, cô hy vọng có người cứu mình, nhưng mà nhìn xung quanh ngày càng vắng vẻ, Lư Nghê tuyệt vọng.

    Đầu cô choáng váng, khung cảnh trước mắt dần mơ hồ, cảm giác có bông tuyết lạnh rơi trên mặt mình.

    Cô phải chết ư?

    Rõ ràng tránh thoát bão tuyết, trải qua cơn rét lạnh thấu xương, lại phải mất mạng ở căn cứ an toàn à?

    Lư Nghê từ bỏ giãy giụa, cô cảm giác đầu mình thêm choáng váng..

    Bỗng nhiên, cô nghe tiếng kêu thảm thiết phát ra từ hai kẻ bên cạnh, sau đó bàn tay bịt chặt miệng và mũi cô cũng thả lỏng, lực ôm eo cô cũng trở nên yếu ớt.

    Cơ thể Lư Nghê nghiêng nhẹ, trực tiếp ngã sấp xuống đống tuyết.

    Lư Nghê thở hổn hển, hít mạnh không khí, cô bỗng bốc một nắm tuyết rồi xoa lên mặt.

    Lạnh lão tận xương tủy, cả người cô run lẩy bẩy, nhưng đồng thời đầu óc mơ màng của cô cũng tỉnh táo hơn một chút.

    Cô chống tay xuống tuyết, quay đầu nhìn thì thấy bóng lưng của một người mặc quân trang đang đánh hai kẻ kia té ngã xuống đất.

    Nhìn đối phương lưu loát đánh ngất xỉu rồi trói bọn họ chung một chỗ, Lư Nghê cuối cùng cũng ghé mặt vào đống tuyết mà khóc rống lên.

    Khóc hồi lâu, cô mới nhận ra mình vẫn chưa nói lời cảm ơn với ân nhân cứu mạng.

    Lư Nghê bò dậy từ đống tuyết, phủi quần áo, ngẩng đầu định nói tiếng cảm ơn với "anh trai bộ đội" đã cứu mình, lại phát hiện người trước mặt có vài phần thân quen.

    "Tô.. Tô Tuyết ư?
     
  9. EC.Bắc.Hà

    Bài viết:
    62
  10. EC.Bắc.Hà

    Bài viết:
    62
    Chương 38: Mạt Thế Băng Hà (38)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Tiểu Dương Mịch thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...