Khi chúng tôi đến nhà Vương Viễn Thắng ở đầu làng, trời đã tối.
Di dời mộ kỵ ánh nắng ban ngày, nói chính xác hơn chính là ban ngày dương khí nặng, nếu bất cẩn, có thể gây ra ảnh hưởng xấu cho gia chủ, cho nên đều hành động vào buổi tối.
Ông nội đặt tên tôi là Trần Vô Kị, chính là hy vọng khi tôi ăn bát cơm này, có thể không kiêng kỵ gì. Ít dính vào mầm tai họa.
Ở nhà Vương Viễn Thắng ăn một bữa ngon, Vương Viễn Thắng dẫn đầu, ông nội và tôi theo sau, một đường đi bộ đến ngọn núi phía sau nhà Vương Viễn Thắng, đi đến một khe núi mới dừng lại. Phía trước có rất nhiều ngôi mộ, còn có một khu ngôi mổ vô danh, Vương Viễn Thắng chỉ vào ngôi mộ đó, nói rằng ngôi mộ này là mộ cô vợ bé của tổ tiên ông ta, lúc còn trẻ chịu không ít thiệt thòi dưới tay phòng lớn, đoán chừng là không cam lòng, cho nên chiếm phong thủy của phần mộ tổ tiên, ước chừng là không muốn phạm vào phong thủy mồ mả tổ tiên, không có phúc phận có đời sau, cho nên ông ta muốn dời.
Nhưng dù sao mà nói thì đây cũng là tổ mẫu, cho nên mới chọn phương thức cải táng lần hai, mong bà ấy nguôi ngoai đi phần nào oán khí.
Trong lòng tôi nghĩ cái tên Vương Viễn Thắng này còn biết chuyện vợ bé của tổ tiên phải chịu oan ức? Cũng không biết đó là thật hay là người này nói năng hồ đồ, linh tinh.
Ông nội không hỏi nhiều, lên tiếng bảo người phía sau cùng theo tới giúp đỡ chuẩn bị đào mộ, sau đó ông nội kêu tôi đốt đèn Định Quan, chuẩn bị làm việc.
Tôi đặt ngọn đèn dầu ở góc mộ rồi bắt đầu đọc thầm câu thần chú mà ông tôi đã truyền cho tôi.
"Người trong quan tài đừng sợ, hãy chuyển đến nhà mới, không đụng vào thần hồn phách, nhất định có thể đảm bảo an toàn."
Khi niệm chú xong, tôi quẹt que diêm trên tay, đèn quan tài sáng lên, mọi người bắt đầu đào mộ, tôi trở về bên cạnh ông nội, im lặng chờ đào xong huyệt và lộ ra quan tài.
Đợi khoảng nửa giờ đồng hồ, bên cạnh truyền đến tiếng bàn luận.
"Ra rồi!"
"Ấy, sao lại là màu đỏ?"
Cùng với tiếng bàn tán được phát ra, Vương Viễn Thắng thấp giọng nói: "Đang nói cái gì vậy, cái gì màu đỏ?"
Nói xong, Vương Viễn Thắng tự mình đi tới, vừa đi tới bên cạnh ngôi mộ liền hét lên một tiếng, sau đó nhanh chóng đi về phía ông nội.
"Tam gia, Tam gia, quan.. quan tài đỏ."
Nghe thấy lời của Vương Viễn Thắng, tôi sửng sốt, quan tài đỏ?
Vào lúc này, tôi để ý thấy lông mày của ông nội có vẻ hơi nhíu lại, cũng không nói gì, ông nội đứng thẳng và đi về phía quan tài, tôi vội vàng đi theo sau ông.
Khi tôi đi đến bên cạnh ngôi mộ, nhìn thấy chiếc quan tài lớn màu đỏ trong mộ, toàn thân tôi không khỏi cảm thấy lạnh lẽ, đúng vậy, chiếc quan tài lớn màu đỏ, nhìn qua trông rất kì lạ.
Rõ rằng ngay cả Vương Viễn Thắng cũng không biết tình hình của chiếc quan tài đỏ trước mắt, vẻ mặt của ông ta, không hề giống như giả bộ.
Mà theo như lời Vương Viễn Thắng nói, đây là vợ bé từ đời tổ tiên của ông ta, chắc chắn cũng phải trải qua gần 100 năm thậm chí còn lâu hơn? Nhưng làm thế nào mà chiếc quan tài màu đỏ đó lại trông như mới vậy?
Cứ coi như là sử dụng loại gỗ tốt nhất thì lớp sơn cũng phải bong ra chứ? Nhưng lúc này, chiếc quan tài lớn màu đỏ trông như một chiếc quan tài mới, có chút làm người ta kinh ngạc.
Ông nội trầm mặc không nói gì, mọi người xung quanh vẫn xì xào bàn tán, Vương Viễn Thắng cũng có chút sợ hãi nhìn vào quan tài, sau đó nhìn vào ông nội, vào lúc này e rằng có thể tin tưởng chỉ có ông nội tôi.
Xung quanh im lặng đáng sợ, không có bất kỳ một người nào lên tiếng.
Lúc này, giọng nói bình thản như trước của ông nội phá vỡ bầu không khí im lặng: "Nhìn dáng vẻ của các người này, không phải chỉ là một cỗ quan tài màu đỏ thôi sao? Có gì mà phải kinh ngạc như thế." Nhưng chỉ có tôi mới chú ý đến, gương mặt vốn phẳng lặng như mặt hồ của ông nội, không biết từ lúc nào, đã trở nên nghiêm nghị hơn.
Trực giác nói cho tôi biết, cái cỗ quan tài đỏ này, có vấn đề.
Ngay khi tôi đang nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài lớn màu đỏ này, tôi đột nhiên bị ai đó kéo một cái, làm tôi đang lơ đãng bị dọa giật mình
Quay đầu nhìn lại, tôi phát hiện ra Vương Viễn Thắng đang kéo tôi.
Vẻ mặt tôi khó chịu và hỏi hắn ta đang làm gì vậy? Sao không gọi trước khi kéo? Vương Viễn Thắng nở một nụ cười ngượng nghịu, nói với tôi là ông ta đã gọi tôi rồi nhưng hình như tôi không nghe thấy.
"Tam gia bảo cậu xuống dưới chưởng quan!"
Vương Viễn Thắng chỉ vào ông nội đã rời đi, trầm giọng nói, nghe vậy tôi không để ý đến ông ta, mặc dù nói nhờ vào công việc làm ăn này của ông ta mà tôi mới có tiền lấy vợ, nhưng thường ngày cách làm người của ông ta ở trong làng, thật có chút làm người khác ghét.
Không có chuyện gì thì thích nói móc dân nghèo, còn rất thích khoe khoang.
Khi tôi đi đến bên cạnh ông nội, ông nội đã chuẩn bị sẵn sợi dây thừng chưởng quan, trực tiếp đưa cho tôi, lúc này không biết vì sao, trong lòng tôi có chút bất an. Tôi động vào quan tài từ năm lên sáu tuổi, lúc đầu cũng sợ nhưng sau đó quen dần, lên xuống hàng trăm lần nhưng chưa bao giờ gặp phải trường hợp này.
Nhìn vào ông nội, tôi có chút lo lắng nói: "Ông ơi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đúng không?"
"Nghĩ cái gì vậy, mau làm việc đi." Ông nội trừng mắt nhìn tôi rồi nói to, nghe được câu này từ ông nội, tôi chỉ dám mím chặt miệng, mang theo dây chuẩn bị xuống hố.
Mới đi được hai bước, ông nội đột nhiên cất tiếng: "
Nhóc , cẩn thận chút!"
Nhìn khuôn mặt già nua của ông nội, tôi nở một nụ cười để làm cho ông yên tâm, 20 tuổi đầu rồi, không thể để cho ông nội lo lắng mãi được.
Trước khi xuống hố, tôi nhìn thoáng qua đèn Định Quan bên cạnh, mọi thứ vẫn bình thường, sau đó tôi nhảy xuống dưới hố quan tài, hố quan tài vốn dĩ không to, đặt quan tài rồi chỉ vừa đủ cho một người đứng thẳng.
Sau khi nhảy xuống hố quan tài, tôi đem đèn Định Quan tới, đặt nó lên trên quan tài.
Do sơ ý, lòng bàn tay tôi chạm vào quan tài, lúc đó tay tôi rụt lại như bị điện giật, tôi cảm giác như mình chạm phải một cục băng.
Cái lạnh buốt thấu xương truyền đến bàn tay tôi, mày tôi nhíu chặt lại, khi tôi chạm vào quan tài lần nữa thì cảm giác đó biến mất, giống như trước đó chỉ là ảo giác của tôi.
Lần nữa nhìn đèn Định Quan vẫn bình thường, tôi nắm sợi dây trong tay bắt đầu đặt lên quan tài, trong lúc vô tình hình như tôi như nghe thấy bên tai truyền đến một âm thanh yếu ớt, cái âm thanh này, giống như tiếng kêu thê thảm khi bị oan ức.
Nhưng khi tôi ngẩng đầu lên, âm thanh đó hoàn toàn biến mất, trong lòng tôi không khỏi rợn tóc gáy, động tác bắt đầu nhanh hơn, sau khi đặt dây cột quan tài, trên người đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh..
Vì mồ hôi nhễ nhại kết hợp với cơn gió đêm thổi qua, nên thân thể tôi không khỏi run rẩy một chút, bò lên cái hố, lên tới trên tôi vội vàng ra hiệu cho những người bên cạnh.
"Khởi quan."
Khi giọng của tôi vang lên, những người này đã chuẩn bị xong thanh nhấc quan tài, sẵn sàng nhấc quan tài lên, khi một vài người nâng thanh nhấc quan tài chùn vai xuống, thì thanh nhấc quan tài đó phát ra một tiếng răng rắc, sắc mặt mỗi người đỏ lên, quan tài vậy mà không hề nhúc nhích.
Một màn này tôi nhìn đến trợn cả mắt lên, chiếc quan tài này có thể nặng đến mức nào? Đây là tám người đàn ông khỏe mạnh, bình thường một người nâng được 100 kg hoàn toàn không thành vấn đề, bây giờ lại không nhấc được cổ quan tài này?
Tiếp tục thử lần nữa, cuối cùng tám người đàn ông đó cũng đặt thanh nhấc quan tài xuống, nhìn ông nội nói: "Tam gia, nhấc không nổi!"
Vẻ mặt của từng người bọn họ đều rất khó coi, rõ ràng chuyện tối nay có chút không bình thường.
Trong lòng tôi đập thình thích một tiếng, đèn Định Quan vẫn bình thường nhưng quan tài lại không nhấc được?
Đi theo sau ông nội nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống này.
Lúc này, tôi thấy ông nội đứng dậy, chậm rãi đi về phía quan tài.