Huyền Ảo [Edit] Trấn Âm Quan - Ngũ Đấu Mễ

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Khoai lang sùng, 11 Tháng mười hai 2020.

  1. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Truyện: Trấn âm quan

    Tác giả: Ngũ Đấu Mễ

    Editor: Khoai Lang Sùng

    Thể loại: Linh dị thần quái, tiên hiệp, huyền huyễn

    Số chương: 757 chương

    Tình trạng: Đang cập nhật (Khi nào rảnh rỗi mình sẽ đăng vài chương :))

    Mình edit xong hết rồi nhưng còn lưu trên máy nên các bạn cứ đọc đi, đảm bảo không bị cắt ngang giữa chừng đâu. Bây giờ mình ra chương ào ạt luôn cho nhanh xong hehehe​

    Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Khoai Lang Sùng

    Nếu bạn chưa là thành viên của diễn đàn thì nhanh tay đăng kí đi nha: Đăng Ký

    [​IMG]

    Văn án:

    "Từ nhỏ, tôi không ít lần đánh nhau với những đứa trẻ trong làng, bởi vì chúng nói cha tôi là một người đàn ông vô dụng.

    Không có sức lao động của cha, nguồn thu nhập chính của gia đình tôi chỉ trông chờ vào ông nội.

    Nhắc đến gia đình chúng tôi, chỉ có ba người đàn ông là ông tôi, cha tôi và tôi, trong tâm trí tôi không có ký ức về bà và mẹ.

    Ông nội có thể coi là một Âm Dương tiên sinh ở làng chúng tôi, nhưng ông nội hơi đặc biệt, ông không tổ chức tang lễ cho mọi người mà chỉ nhận di dời mộ.."
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng bảy 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 1: Cải táng lần hai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ nhỏ, tôi không ít lần đánh nhau với những đứa trẻ trong làng, bởi vì chúng nói cha tôi là một người đàn ông vô dụng.

    Không có sức lao động của cha, nguồn thu nhập chính của gia đình tôi chỉ trông chờ vào ông nội.

    Nhắc đến gia đình chúng tôi, chỉ có ba người đàn ông là ông tôi, cha tôi và tôi, trong tâm trí tôi không có ký ức về bà và mẹ.

    Ông nội có thể coi là một Âm Dương tiên sinh ở làng chúng tôi, nhưng ông nội vị Âm Dương tiên sinh này hơi đặc biệt, ông không tổ chức tang lễ cho mọi người mà chỉ nhận di dời mộ.

    Theo kinh sách tang ma, phong thủy luân chuyển, nhỏ thì nửa giáp luân chuyển, lớn thì môt giáp (*), nên mộ phong thủy dù tốt đến đâu cũng sẽ bị hư sau một thời gian nhất định.

    (*) 1 Giáp = 60 năm

    Di dời mộ đã trở thành một cách để nhiều người duy trì phong thủy của phần mộ tổ tiên họ, cái gọi là di dời mộ là đào quan tài ra và tìm một chỗ phong thủy tốt khác hạ táng.

    Ngôi làng của chúng tôi nằm ở một vùng núi hẻo lánh ở tỉnh Kiềm, có thể hình dung nó như là vùng đất chim không thèm ỉa, phải mất hai giờ để đi bộ từ làng của chúng tôi đến đường chính.

    (*) Kiềm là tên gọi khác của tỉnh Quý Châu -Trung Quốc

    Bởi vì xa xôi, nên đối với những thứ này, người trong làng đều tin tưởng mà không có chút nghi ngờ.

    Điều này khiến công việc làm ăn, thu nhập của ông nội tôi cũng coi là ổn định.

    Tôi còn nhớ, lúc tôi 6 tuổi, lúc ông tôi di dời mộ, tôi đều đi theo sau lưng để giúp.

    Trong tay tôi có một cây đèn dầu, gọi là đèn Định Quan, sau khi đào mộ xong, tôi phải cầm đèn soi xuống dưới mộ, và buộc dây vào quan tài, ông nội bảo đây là chưởng quan (*).

    (*) Ôm đưa quan tài lên.

    Người chưởng quan, đối mặt với quan tài cần lấy hơi, không nhịn được nữa, thì phải quay đầu lên, tiếp tục lấy hơi để chưởng quan tiếp! Nói trắng ra là không được hít thở trực tiếp vào quan tài.

    Nếu đèn Định Quan tắt giữa chừng thì phải dừng ngay mọi việc lại và lấp quan tài, điều này chứng tỏ chủ nhân của ngôi mộ không đồng ý di dời quan tài, đương nhiên bao năm nay tôi chưa bao giờ gặp phải trường hợp này.

    Mỗi lần dời mộ về, ông tôi lại mang về một con gà trống, lúc đầu tôi chỉ nghĩ đó là một cách kiếm lời, sau này được ông chỉ dạy cho, tôi không dám nói như vậy nữa.

    Sau khi về, ông tôi sẽ giết con gà trống để làm thức ăn, mỗi lần tôi đều phải uống một bát tiết gà sống, ban đầu là tôi bị ông nội ép uống, lâu dần cũng thành quen.

    Tôi không phải là người có năng khiếu học hành, sau cấp ba tôi không đỗ đại học, nên tôi chỉ ở nhà làm việc với ông nội, nhưng ông tôi chỉ dạy tôi hai chuyện đó là chưởng quan và đốt đèn Định Quan.

    Tôi đã mấy lần kêu ông nội dạy tôi bản lĩnh di dời mộ, bởi vì tôi thấy học xong sau này có thể tự lo được công việc, đỡ đần phần nào cho gia đình.

    Nhưng ông tôi không chịu, ông nói tôi hiểu rõ chưởng quan đi rồi hẳn nói, điều này khiến tôi rất phiền não.

    Vốn cho rằng cuộc đời tôi cứ trôi qua bình thản như thế này, đến tuổi thì lấy vợ sinh con, sống ở ngôi làng này cả đời.

    Cho đến năm tôi 20 tuổi..

    Lúc đó trời mới bắt đầu vào thu, địa chủ ở làng đến tìm ông nội tôi, người này tên là Vương Viễn Thắng, nổi tiếng ở trong làng, nghe nói tổ tiên của ông ta là người giàu có, mặc dù từng bị chỉ trích, nhưng cũng may là giấu đi tất cả tài sản, để lại cho con cháu đời sau.

    Vương Viễn Thắng tuổi tầm trung niên, bụng phệ, vừa vào cửa, vẻ kiêu ngạo trên khuôn mặt thường ngày cũng bớt đi đôi chút, lộ ra ý cười.

    "Tam gia, có chuyện làm ăn e rằng phải làm phiền ông rồi!"

    Ông nội tôi tên là Trần Tam Cố, người quen sẽ gọi ông nội một tiếng Tam gia, nhưng tên Vương Viễn Thắng này ở làng chúng tôi nổi tiếng xấu, làm rất nhiều chuyện gian ác, thay ba đời vợ, chỉ đẻ được ba đứa con gái. Mọi người nói tên này khi còn trẻ quá độc ác, nên giờ nhận quả báo.

    Ông nội hút điếu thuốc lá khô, cũng không đáp lời, Vương Viễn Thắng dường như có chút sốt sắng, trực tiếp giơ năm ngón tay ra: "Năm vạn, Tam gia, giúp tôi một chuyện!"

    Nghe thấy lời này của Vương Viễn Thắng, tim tôi nhảy dựng lên, năm vạn, thường ngày một đơn cũng chỉ nhận được vài trăm hoặc vài nghìn nhân dân tệ, tôi thực sự muốn thay ông nội đồng ý.

    Đồng thời, tôi cũng đang tự hỏi, tên Vương Viễn Thắng này yêu cầu ông tôi làm chuyện gì? Di dời mộ không thể được giá cao như vậy.

    Đúng lúc này, giọng nói nhàn nhạt của ông nội truyền đến: "Nói xem là việc gì?"

    Ánh mắt Vương Viễn Thắng hơi né tránh, sau đó đến gần ông nội nói nhỏ: "Cải táng lần hai!"

    Khi giọng nói của Vương Viễn Thắng phát ra, tôi thấy rõ động tác hút thuốc của ông nội hơi dừng một chút, và đôi mắt đục ngầu của ông hơi mở ra.

    "Cậu còn biết cái này?" Chỉ sau một khắc, ông nội khôi phục sự bình tĩnh, nhìn Vương Viễn Thắng hỏi.

    Vương Viễn Thắng chỉ cười, không nói chuyện.

    Giờ phút này, tôi chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, cải táng lần hai? Cụm từ này có chút quen thuộc, hồi nhỏ có một lần tôi xem trộm cuốn sách cổ của ông nội, trên đó hình như có ghi chép, ấn tượng của tôi rất sâu sắc, bởi vì lần đó cái mông nhỏ của tôi bị đánh đến nở hoa.

    Trong cuốn sách ghi chép lại, việc cải táng lần hai là điều cấm kỵ trong việc di dời mộ, hầu hết mọi người không dám sử dụng cách cải táng lần hai một cách bừa bãi.

    Bởi vì kiểu di dời mộ này không chỉ bao gồm việc di dời quan tài mà còn phải mở quan tài, thu dọn di hài trong quan tài, mặc lại trang phục quần áo lần nữa, sau đó nhập quan hạ táng lần nữa, mà trong đó liên quan đến cấm kỵ, chính là tổn hại âm đức (*).

    (*) Âm đức: Âm thầm làm việc tốt, người mê tín cho rằng việc làm nhân đức trên dương gian đều được ghi công ở âm phủ

    Cụ thể thì tôi không biết nhiều về nó, lúc đó tôi bị ông nội bắt được, chỉ ghi nhớ được đến đây.

    "15 vạn, Vô Kị cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc xây nhà lấy vợ rồi, nếu cậu đồng ý con số này, tôi sẽ đi một chuyến!"

    Tôi chnợt nghe thấy giọng nói hờ hững của ông nội truyền đến, 15 vạn đấy! Trước đó tôi còn sợ ông nội không đồng ý, xem ra dạ dày của ông nội lớn hơn tôi nghĩ.

    Hiện tại xây một căn nhà hai tầng ở nông thôn chưa đến 10 vạn, còn thừa lại 5 vạn, trong lòng tôi kích động, ông nội cũng tính đến chuyện hỏi vợ cho tôi rồi.

    Nhưng trong lòng tôi còn nghĩ đến một chuyện khác, đó là đợi cầm được tiền, tôi muốn đưa cha tôi đến bệnh viện thành phố kiểm tra một chút.

    Vương Viễn Thắng đau đớn một hồi, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, ông nội hẹn ngày rồi nói đêm nay có thể bắt đầu hành động.

    Sau khi Vương Viễn Thắng rời đi, ông nội dập tắt điếu thuốc, đứng dậy khỏi ghế đẩu nói với tôi: "Đi chuẩn bị đồ đạc đi."

    Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc thường ngày, vừa ra khỏi cửa, tôi thấy cha tôi bước ra từ phòng nghỉ, khuôn mặt vẫn xanh xao như thường ngày.

    "Cẩn thận chút."

    Không hiểu sao cha tôi lại dặn dò tôi câu đó, tôi gật đầu bảo cha tôi đi nghỉ ngơi đi, còn chuyện đưa cha đến bệnh viện lớn để khám, tôi nghĩ sau khi có tiền thì đi cũng chưa muộn.

    Bước ra khỏi nhà, thời khắc này tôi lại hồn nhiên không biết, việc này đã đẩy một nhà gia đình tôi xuống vực thẳm..
     
    songreasoek, Muối, Rin Le165 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười hai 2020
  4. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 2: Quan tài không động

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi chúng tôi đến nhà Vương Viễn Thắng ở đầu làng, trời đã tối.

    Di dời mộ kỵ ánh nắng ban ngày, nói chính xác hơn chính là ban ngày dương khí nặng, nếu bất cẩn, có thể gây ra ảnh hưởng xấu cho gia chủ, cho nên đều hành động vào buổi tối.

    Ông nội đặt tên tôi là Trần Vô Kị, chính là hy vọng khi tôi ăn bát cơm này, có thể không kiêng kỵ gì. Ít dính vào mầm tai họa.

    Ở nhà Vương Viễn Thắng ăn một bữa ngon, Vương Viễn Thắng dẫn đầu, ông nội và tôi theo sau, một đường đi bộ đến ngọn núi phía sau nhà Vương Viễn Thắng, đi đến một khe núi mới dừng lại. Phía trước có rất nhiều ngôi mộ, còn có một khu ngôi mổ vô danh, Vương Viễn Thắng chỉ vào ngôi mộ đó, nói rằng ngôi mộ này là mộ cô vợ bé của tổ tiên ông ta, lúc còn trẻ chịu không ít thiệt thòi dưới tay phòng lớn, đoán chừng là không cam lòng, cho nên chiếm phong thủy của phần mộ tổ tiên, ước chừng là không muốn phạm vào phong thủy mồ mả tổ tiên, không có phúc phận có đời sau, cho nên ông ta muốn dời.

    Nhưng dù sao mà nói thì đây cũng là tổ mẫu, cho nên mới chọn phương thức cải táng lần hai, mong bà ấy nguôi ngoai đi phần nào oán khí.

    Trong lòng tôi nghĩ cái tên Vương Viễn Thắng này còn biết chuyện vợ bé của tổ tiên phải chịu oan ức? Cũng không biết đó là thật hay là người này nói năng hồ đồ, linh tinh.

    Ông nội không hỏi nhiều, lên tiếng bảo người phía sau cùng theo tới giúp đỡ chuẩn bị đào mộ, sau đó ông nội kêu tôi đốt đèn Định Quan, chuẩn bị làm việc.

    Tôi đặt ngọn đèn dầu ở góc mộ rồi bắt đầu đọc thầm câu thần chú mà ông tôi đã truyền cho tôi.

    "Người trong quan tài đừng sợ, hãy chuyển đến nhà mới, không đụng vào thần hồn phách, nhất định có thể đảm bảo an toàn."

    Khi niệm chú xong, tôi quẹt que diêm trên tay, đèn quan tài sáng lên, mọi người bắt đầu đào mộ, tôi trở về bên cạnh ông nội, im lặng chờ đào xong huyệt và lộ ra quan tài.

    Đợi khoảng nửa giờ đồng hồ, bên cạnh truyền đến tiếng bàn luận.

    "Ra rồi!"

    "Ấy, sao lại là màu đỏ?"

    Cùng với tiếng bàn tán được phát ra, Vương Viễn Thắng thấp giọng nói: "Đang nói cái gì vậy, cái gì màu đỏ?"

    Nói xong, Vương Viễn Thắng tự mình đi tới, vừa đi tới bên cạnh ngôi mộ liền hét lên một tiếng, sau đó nhanh chóng đi về phía ông nội.

    "Tam gia, Tam gia, quan.. quan tài đỏ."

    Nghe thấy lời của Vương Viễn Thắng, tôi sửng sốt, quan tài đỏ?

    Vào lúc này, tôi để ý thấy lông mày của ông nội có vẻ hơi nhíu lại, cũng không nói gì, ông nội đứng thẳng và đi về phía quan tài, tôi vội vàng đi theo sau ông.

    Khi tôi đi đến bên cạnh ngôi mộ, nhìn thấy chiếc quan tài lớn màu đỏ trong mộ, toàn thân tôi không khỏi cảm thấy lạnh lẽ, đúng vậy, chiếc quan tài lớn màu đỏ, nhìn qua trông rất kì lạ.

    Rõ rằng ngay cả Vương Viễn Thắng cũng không biết tình hình của chiếc quan tài đỏ trước mắt, vẻ mặt của ông ta, không hề giống như giả bộ.

    Mà theo như lời Vương Viễn Thắng nói, đây là vợ bé từ đời tổ tiên của ông ta, chắc chắn cũng phải trải qua gần 100 năm thậm chí còn lâu hơn? Nhưng làm thế nào mà chiếc quan tài màu đỏ đó lại trông như mới vậy?

    Cứ coi như là sử dụng loại gỗ tốt nhất thì lớp sơn cũng phải bong ra chứ? Nhưng lúc này, chiếc quan tài lớn màu đỏ trông như một chiếc quan tài mới, có chút làm người ta kinh ngạc.

    Ông nội trầm mặc không nói gì, mọi người xung quanh vẫn xì xào bàn tán, Vương Viễn Thắng cũng có chút sợ hãi nhìn vào quan tài, sau đó nhìn vào ông nội, vào lúc này e rằng có thể tin tưởng chỉ có ông nội tôi.

    Xung quanh im lặng đáng sợ, không có bất kỳ một người nào lên tiếng.

    Lúc này, giọng nói bình thản như trước của ông nội phá vỡ bầu không khí im lặng: "Nhìn dáng vẻ của các người này, không phải chỉ là một cỗ quan tài màu đỏ thôi sao? Có gì mà phải kinh ngạc như thế." Nhưng chỉ có tôi mới chú ý đến, gương mặt vốn phẳng lặng như mặt hồ của ông nội, không biết từ lúc nào, đã trở nên nghiêm nghị hơn.

    Trực giác nói cho tôi biết, cái cỗ quan tài đỏ này, có vấn đề.

    Ngay khi tôi đang nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài lớn màu đỏ này, tôi đột nhiên bị ai đó kéo một cái, làm tôi đang lơ đãng bị dọa giật mình

    Quay đầu nhìn lại, tôi phát hiện ra Vương Viễn Thắng đang kéo tôi.

    Vẻ mặt tôi khó chịu và hỏi hắn ta đang làm gì vậy? Sao không gọi trước khi kéo? Vương Viễn Thắng nở một nụ cười ngượng nghịu, nói với tôi là ông ta đã gọi tôi rồi nhưng hình như tôi không nghe thấy.

    "Tam gia bảo cậu xuống dưới chưởng quan!"

    Vương Viễn Thắng chỉ vào ông nội đã rời đi, trầm giọng nói, nghe vậy tôi không để ý đến ông ta, mặc dù nói nhờ vào công việc làm ăn này của ông ta mà tôi mới có tiền lấy vợ, nhưng thường ngày cách làm người của ông ta ở trong làng, thật có chút làm người khác ghét.

    Không có chuyện gì thì thích nói móc dân nghèo, còn rất thích khoe khoang.

    Khi tôi đi đến bên cạnh ông nội, ông nội đã chuẩn bị sẵn sợi dây thừng chưởng quan, trực tiếp đưa cho tôi, lúc này không biết vì sao, trong lòng tôi có chút bất an. Tôi động vào quan tài từ năm lên sáu tuổi, lúc đầu cũng sợ nhưng sau đó quen dần, lên xuống hàng trăm lần nhưng chưa bao giờ gặp phải trường hợp này.

    Nhìn vào ông nội, tôi có chút lo lắng nói: "Ông ơi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đúng không?"

    "Nghĩ cái gì vậy, mau làm việc đi." Ông nội trừng mắt nhìn tôi rồi nói to, nghe được câu này từ ông nội, tôi chỉ dám mím chặt miệng, mang theo dây chuẩn bị xuống hố.

    Mới đi được hai bước, ông nội đột nhiên cất tiếng: "Nhóc, cẩn thận chút!"

    Nhìn khuôn mặt già nua của ông nội, tôi nở một nụ cười để làm cho ông yên tâm, 20 tuổi đầu rồi, không thể để cho ông nội lo lắng mãi được.

    Trước khi xuống hố, tôi nhìn thoáng qua đèn Định Quan bên cạnh, mọi thứ vẫn bình thường, sau đó tôi nhảy xuống dưới hố quan tài, hố quan tài vốn dĩ không to, đặt quan tài rồi chỉ vừa đủ cho một người đứng thẳng.

    Sau khi nhảy xuống hố quan tài, tôi đem đèn Định Quan tới, đặt nó lên trên quan tài.

    Do sơ ý, lòng bàn tay tôi chạm vào quan tài, lúc đó tay tôi rụt lại như bị điện giật, tôi cảm giác như mình chạm phải một cục băng.

    Cái lạnh buốt thấu xương truyền đến bàn tay tôi, mày tôi nhíu chặt lại, khi tôi chạm vào quan tài lần nữa thì cảm giác đó biến mất, giống như trước đó chỉ là ảo giác của tôi.

    Lần nữa nhìn đèn Định Quan vẫn bình thường, tôi nắm sợi dây trong tay bắt đầu đặt lên quan tài, trong lúc vô tình hình như tôi như nghe thấy bên tai truyền đến một âm thanh yếu ớt, cái âm thanh này, giống như tiếng kêu thê thảm khi bị oan ức.

    Nhưng khi tôi ngẩng đầu lên, âm thanh đó hoàn toàn biến mất, trong lòng tôi không khỏi rợn tóc gáy, động tác bắt đầu nhanh hơn, sau khi đặt dây cột quan tài, trên người đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh..

    Vì mồ hôi nhễ nhại kết hợp với cơn gió đêm thổi qua, nên thân thể tôi không khỏi run rẩy một chút, bò lên cái hố, lên tới trên tôi vội vàng ra hiệu cho những người bên cạnh.

    "Khởi quan."

    Khi giọng của tôi vang lên, những người này đã chuẩn bị xong thanh nhấc quan tài, sẵn sàng nhấc quan tài lên, khi một vài người nâng thanh nhấc quan tài chùn vai xuống, thì thanh nhấc quan tài đó phát ra một tiếng răng rắc, sắc mặt mỗi người đỏ lên, quan tài vậy mà không hề nhúc nhích.

    Một màn này tôi nhìn đến trợn cả mắt lên, chiếc quan tài này có thể nặng đến mức nào? Đây là tám người đàn ông khỏe mạnh, bình thường một người nâng được 100 kg hoàn toàn không thành vấn đề, bây giờ lại không nhấc được cổ quan tài này?

    Tiếp tục thử lần nữa, cuối cùng tám người đàn ông đó cũng đặt thanh nhấc quan tài xuống, nhìn ông nội nói: "Tam gia, nhấc không nổi!"

    Vẻ mặt của từng người bọn họ đều rất khó coi, rõ ràng chuyện tối nay có chút không bình thường.

    Trong lòng tôi đập thình thích một tiếng, đèn Định Quan vẫn bình thường nhưng quan tài lại không nhấc được?

    Đi theo sau ông nội nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống này.

    Lúc này, tôi thấy ông nội đứng dậy, chậm rãi đi về phía quan tài.
     
    songreasoek, Rin Le, Nhung83154 người khác thích bài này.
  5. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 3: Vật sống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đi đến bên cạnh hố quan tài, ông nội tắt điếu thuốc trên tay, nắm lấy con gà trống bên cạnh, tôi thấy ông bóp con gà trống hai lần, sau đó đặt con gà trống lên trên quan tài, con gà trống không cử động, như thể bị trúng thuật Định Thân vậy.

    "Thử lại lần nữa!"

    Giọng ông nội có chút khàn khàn truyền ra, ra hiệu cho tám người đàn ông thử khiêng quan tài lần nữa, tám người nhìn quan tài rồi nâng thanh nhấc quan tài.

    Lần này, quan tài từ từ được nâng khỏi hố, được nửa đường, tôi nhìn vào đèn Định Quan trên quan tài, vì chỉ cần đèn tắt đi, thì tôi lập tức kêu dừng mọi hành động lại! May mà đèn Định Quan vẫn không có gì thay đổi.

    Tuy nhiên, khi chiếc quan tài chỉ còn cách mặt đất không đến ba phân, nó đột nhiên nặng xuống rồi bịch một tiếng, rơi xuống mặt đất.

    Lúc này, cả khu nghĩa trang lại rơi vào sự im lặng chết chóc, mọi người đều không nói gì nhìn ông nội.

    Sắc mặt của ông cuối cùng trở nên ảm đạm hẳn đi, trong mắt dường như có một tia sáng loé lên, lúc này, ông nội đột nhiên nhìn tôi.

    "Nhóc, cháu đi đi, ngồi lên trên quan tài!"

    Nghe thấy lời ông nội, cả người tôi gần như nhảy dựng lên vì kinh ngạc, có chút khó tin, ông nội kêu tôi ngồi lên quan tài?

    Để xác nhận một chút, tôi chỉ vào mình, cười gượng: "Ông nội, ông bảo cháu.. ngồi lên trên quan tài?"

    Thậm chí tôi đã cố ý nhấn mạnh chữ, nhưng ông nội vẫn gật gật đầu.

    Điều này khiến tôi băn khoăn không biết nên trả lời như thế nào, lúc này ông nội đột nhiên nói: "Từ nhỏ cháu đã uống tiết gà sống rồi, bây giờ chỉ có dương khí ở trên người cháu, mới có thể chấn (*) được vật trong quan tài kia, nhớ là phải nín thở!"

    (*) một trong tám Bát quái, tiêu biểu cho sấm sét.

    Mặc dù tôi không biết vật bên trong mà ông nội nói cụ thể là gì, nhưng tôi biết, ông nội sẽ không hại tôi, trong nhiều năm làm việc cùng với quan tài như vậy, lần này là tôi cảm thấy sợ hãi nhất.

    Thấy ánh mắt kiên định kia của ông nội trước mặt, cuối cùng tôi ngoảnh đầu lại, nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài đỏ một lúc, xoay người bước tới.

    Nhắm mắt lại trong lòng lấy can đảm, tôi trực tiếp bước đến giẫm lên quan tài, sau đó tách hai chân ra ngồi xuống.

    Ngay lập tức, tôi cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cái cảm giác này khiến tôi không khỏi muốn hít vào thở, nhưng trước đó ông nội đã dặn tôi phải nín thở.

    Nghĩ đến đây, tôi vội che miệng lại, lúc này tôi không thể làm hỏng việc được, tiếng quát trầm thấp của ông nội từ trên cao truyền xuống.

    "Đứng ngây ngốc ở đó làm gì, khởi quan!"

    Sau khi tiếng quát của ông nội phát ra, tám người đàn ông mau chóng phản ứng lại, trực tiếp nâng thanh nhấc quan tài lên, lần này, quan tài được nhấc lên mà không xảy ra việc gì, cảnh này làm tôi chấn động không thôi.

    Cảm giác lạnh lẽo trên người khiến cho thân thể tôi không ngừng run lên, đây là một loại cảm giác từ sâu trong cơ thể truyền đến, cảm giác đó khiến cả người tôi dựng hết tóc gáy lên.

    Tôi cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu, cuối cùng quan tài cũng được đặt lên trên băng ghế (*), ông nội bảo tôi xuống, vào lúc nghe thấy lời của ông nội, tôi trở mình, có lẽ vì quá lạnh, thân thể tôi hơi cứng lại, suýt nữa ngã xuống đất.

    (*) loại ghế không có lưng tựa.

    Nhưng vừa bước xuống, cái lạnh trên người tôi hoàn toàn biến mất, đứng dậy, nhìn cổ quan tài đỏ bên cạnh, trong lòng tôi hiện lên một tia kinh hãi.

    Đồ vật này, thực sự có gì đó không ổn.

    Lúc này, tôi thấy ông nội bước đến, trên tay ôm con gà trống bắt đầu đi quanh quan tài, đây gọi là an ủi linh hồn, ý muốn người chết được yên nghỉ, tiếp tục phù hộ cho con cháu đời sau.

    Sự việc tiếp theo diễn ra suôn sẻ, sau khi ông nội hoàn thành công việc, nhìn về phía tôi lần nữa rồi bảo tôi đi, bảo tôi đi mở quan tài, tôi biết cải táng lần hai bắt buộc phải mở quan tài, hài cốt của người quá cố phải được dọn dẹp một chút, mặc quần áo mới rồi chôn cất lần nữa!

    Nói một cách đơn giản, là để người quá cố ra đi thanh thản hơn, họ cũng sẽ phù hộ cho con cháu đời sau, nghĩ đến cảnh tượng trước đó, tôi vẫn thấy hơi sợ.

    Nhưng việc này đã nhận làm rồi, vì 15 vạn, tôi không còn lựa chọn nào khác, tôi nhặt cái đục ở bên cạnh lên rồi đi đến trước quan tài, xác định một khe hở trên quan tài, tôi cắm cái đục vào bắt đầu dùng sức.

    Theo sức của tôi dùng, một tiếng vang nhỏ truyền ra.

    Thình thịch

    Cùng lúc đó một âm thanh kinh hô gần như phát ra cùng lúc với tiếng vang nhỏ này: "Nhóc, dừng tay.."

    Là giọng của ông nội, nghe thấy tiếng trong lòng tôi căng thẳng, tôi vội nhìn ra phía sau, lúc này tôi thấy ông tôi mở to hai mắt, vẻ mặt sợ hãi nhìn cái bàn trước quan tài, lúc trước bởi vì ông nội làm phép, mà đèn Định Quan được chuyển sang cái bàn dài.

    Lúc này, mặt của tôi đột nhiên co rút lại, cảm thấy hô hấp không được thuận lợi, bởi vì ngọn đèn Định Quan trên bàn đã tắt đi.

    Một làn khói xanh lơ lửng từ từ bay lên, phản ứng của tôi khi nhìn thấy cảnh tượng này là nhanh chóng đậy nắp quan tài lại, đột nhiên, một tiếng rên rỉ phát ra, âm thanh đó giống như chứa đầy nỗi khổ ai oán thê lương.

    Mọi người xung quanh nghe thấy âm thanh này, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hoảng sợ, không ngừng nhìn xung quanh, nhưng chỉ có tôi mới cảm nhận được rõ ràng nhất.

    Âm thanh đó được phát ra từ bên trong quan tài!

    Tôi quay đầu lại, thấy vẻ mặt vô cùng âm trầm của ông nội.

    Tôi nuốt một ngụm nước bọt, chiếc đục trong tay không khỏi rơi xuống đất, tôi vừa định lui lại.

    Đột nhiên, một bàn tay nhợt nhạt vươn ra từ khe hở trong quan tài nắm lấy cổ tay tôi.

    A..

    Tôi chưa từng trải qua chuyện này bao giờ, hét lên một tiếng, tôi chỉ cảm thấy một làn hơi lạnh băng truyền từ cổ tay đến toàn thân.

    "Nghiệp chướng.."

    Lúc này, ông nội ở phía sau gầm nhẹ một tiếng, cầm lấy ba ném hương đã đốt được một nửa, bước đến bên cạnh tôi, giơ ba nén hương cắm vào mu bàn tay tái nhợt kia.

    Ô ô..

    Một tiếng kêu thảm thiết thê lương từ bên trong quan tài truyền ra, tôi trợn to mắt, bởi vì ba nén hương trong tay ông nội trực tiếp xuyên qua bàn tay tái nhợt, máu tươi màu đen dọc theo ba nén hương chảy ra..

    Tiếng kêu xuyên thấu sợ hãi của nhóm người Vương Viễn Thắng truyền đến, sợ tới mức lui ra phía sau, cách quan tài hơn 10 thước.

    Chỉ có tôi và ông nội vẫn ở bên cạnh quan tài.

    Sau một kích này, bàn tay đang nắm lấy tôi rụt mạnh về lại quan tài, ông nội kéo tôi lui lại sau, tôi lảo đảo ngã xuống đất, chỉ ngắn ngủi thời gian, toàn thân tôi toát ra mồ hôi lạnh.

    Cổ tay vẫn còn lạnh, tôi nhìn xuống thì thấy chỗ bàn tay nắm lấy tôi ban nãy có một vết đen.

    Tôi sợ hết hồn, bây giờ tim vẫn đập rất nhanh, qua hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được.

    Lúc này, tôi để ý thấy ánh mắt ông nội dán chặt vào quan tài, thân thể căng cứng, cảm giác dường như có thể động thủ bất cứ lúc nào.

    Trong quan tài là thứ gì, đã chôn nhiều năm như vậy, căn cứ vào cái tay mới nãy kia, thi thể còn chưa thối rữa?

    Điều tôi không thể chấp nhận hơn nữa là thứ trong quan tài là vật sống?
     
    songreasoek, Rin Le, Nhung83149 người khác thích bài này.
  6. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 4: Đứa trẻ ngồi quan tài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông nội ở một bên nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài với vẻ mặt như ao tù nước đọng, ngay đến cả Vương Viễn Thắng lúc này cũng đang run lên vì sợ hãi.

    Chỉ sau khi thấy không có động tĩnh gì trong quan tài, mới từ từ bước tới.

    "Tam.. Tam gia, hay là.. chúng ta đặt quan tài về chỗ cũ, không di dời nữa!"

    Giọng nói đứt quãng của Vương Viễn Thắng vang lên, có thể thấy trên trán ông ta đã lấm thấm mồ hôi, đêm thu này không lạnh chút nào, rất dễ nhận ra là người này đang sợ hãi.

    Ngay khi âm thanh của Vương Viễn Thắng phát ra, tất cả mọi người bao gồm cả tôi đều nhìn ông nội, những gì Vương Viễn Thắng nói là suy nghĩ của tất cả chúng tôi. Bây giờ tôi đã không còn thiết tha 15 vạn kia nữa, nó không quan trọng, tính mạng con người vẫn là quan trọng nhất, đúng không?

    Nếu còn dây dưa ở đây, đừng nói đến là vợ, mà ngay cả sợi lông tôi cũng không thể nhìn thấy nữa.

    Nhưng ông nội lại không nói một lời, ông trầm ngâm một hồi lâu rồi nghe thấy tiếng thở dài của ông nội truyền đến, trên gương mặt già nua nở một nụ cười khổ, ông nội khàn giọng nói: "Tất cả đều muộn rồi, quan đã mở nắp rồi, người âm không đi!"

    Nghe được lời này, lòng tôi kêu lên một tiếng, lời nói của ông nội cũng không khó hiểu, nói cách khác, quan tài đã mở ra rồi, chứng minh thứ bên trong, không muốn rời đi?

    Sắc mặt Vương Viễn Thắng như biến thành một miếng gan lợn, khó coi chết đi được, người này đương nhiên hiểu được ý trong lời của ông nội.

    "Tam gia, vậy.. vậy ông nói xem phải làm như thế nào? Chỉ cần có thể giải quyết chuyện này, thì tiền không thành vấn đề."

    Vương Viễn Thắng lắp bắp nhìn ông nội lên tiếng, từ trong ánh mắt của người này, tôi thấy rõ một tia hoảng sợ, có lẽ vì tên này đã làm quá nhiều việc xấu.

    Có câu tục ngữ nói, không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, nhưng làm quá nhiều điều xấu, cho dù là không có quỷ, thì trong lòng cũng sẽ hoảng sợ. Ông nội hút một điếu thuốc, một đôi mắt đầy nếp nhăn hơi hơi nheo lại, nhìn chiếc quan tài đỏ trước mặt, thở dài một hơi.

    "Aizz, còn có thể làm gì nữa, đã đào hết lên rồi, phải hoàn tất quá trình cải táng lần hai này."

    "Nhưng thứ bên trong quan tài có oán khí, cho nên bất chấp nhiều như vậy."

    Ông nội nặng nề nói, tôi vội hỏi ông bây giờ phải làm sao?

    Gạt tàn thuốc trên tay, ông nội nói thẳng, bây giờ đồ vậy bên trong quan tài sinh oán khí, nhưng không phải vật phàm, cho nên có một số điều không nên kiêng kị, trưa mai sẽ mở quan tài, bốc hài cốt, thay đồ mới. Vào buổi trưa, là thời điểm dương khí mạnh nhất, khi đó mở quan tài, thì dương khí nhất định có thể trấn áp được oán khí của vật trong quan tài kia.

    Thậm chí còn có thể làm tan đi oán khí của vật bên trong kia, đến lúc đó lại chôn vào, vậy là không có chuyện gì nữa

    Sau đó, ông nội nhờ những người đi theo giúp khiêng quan tài trở về nhà Vương Viễn Thắng, sau đó đợi đến trưa mai rồi nói tiếp.

    "A, Tam gia! Ông nói muốn đưa về nhà chúng tôi?"

    Vương Viễn Thắng có chút khó tin nhìn ông nội, hiển nhiên ông ta không ngờ rằng, quan tài phải đưa về nhà mình.

    "Nếu không thì thế nào, vật trong này âm khí quá nặng, còn có thể đợi đến khi xảy ra chuyện sao? Hơn nữa, đây là trưởng bối của cậu, để ở nhà cậu một buổi tối thì có làm sao?"

    Nhìn thấy bộ dạng của Vương Viễn Thắng, ông nội cáu kỉnh trừng mắt nhìn hắn ta.

    Vốn dĩ đây là việc của nhà ông ta, đây vẫn là vợ bé của tổ tiên Vương gia ông ta, cái người này có nhất thiết phải sợ đến mức như vậy không.

    "Không phải, tôi.. tôi không nói là không đồng ý, tôi đây là.. có một chút sợ hãi."

    Ông nội tức giận, Vương Viễn Thắng lập tức ngoan ngoãn, nở một nụ cười ngốc nghếch, nhanh chóng giải thích, nhưng lần này ông nội phớt lờ, tôi trừng mắt nhìn người này, không thèm nói chuyện với ông ta.

    Lúc này, ông nội nhìn thấy mấy người đó vẫn không nhúc nhích, liền nhìn về hướng Vương Viễn Thắng.

    Hiển nhiên, sau chuyện vừa rồi, trong lòng của những người này có chút sợ sệt.

    "Đều đứng nhìn cái gì? Mau chóng làm việc đi, lát nữa mỗi người được thêm một ngàn, nhưng việc tối nay nếu ai dám nói ra ngoài, thì người đó không xong với tôi đâu."

    Đứng trước mặt ông nội Vương Viễn Thắng không dám phát cáu, nhưng thời điểm đứng trước mặt những người giúp khiêng quan tài này lại tràn đầy khí thế oai phong, quát tới. Nghe nói được thêm 1 ngàn, những người này này cắn răng ra tay làm, dù sao tới làm những chuyện này, chắc chắn cũng là vì tiền, vì tiền có thể làm được tất cả.

    "Vô Kị, ngồi lên trên quan tài."

    Thấy những người đó bắt đầu động tác, ông nội nói với tôi, cất cái tẩu thuốc trên tay đi, tôi thấy ông nội quấn một góc chiếc áo dài cũ quanh eo, nó gần giống với dáng vẻ của chú Chín mà tôi đã thấy trên TV trước đây.

    Bởi vì phong cách ông nội mặc quần áo từ trước đến này đều là loại áo dài này, nên lộ ra một cổ cổ vận bên trong

    Ông nội cầm lấy một xấp tiền giấy ở trên bàn, lại nhìn tôi, ra hiệu cho tôi nắm chặt.

    Tuy là nhớ lại một màn lúc nãy, nhưng nhìn thấy ông nội ở ngay trước mặt tôi, tôi tin ông nội sẽ không hại tôi, tôi liền hạ quyết tâm, trèo lên nắp quan tài ngồi lên đó.

    Một cảm giác lạnh buốt xộc thẳng từ mông lên, cơ thể tôi trở nên căng cứng, nhưng tôi nín thở, cảm thấy thân thể dịu xuống, tôi mới thở ra một hơi.

    Ông nội nói với tôi, đây là một cách để ngăn chặn những thứ không sạch sẽ, khí vừa rồi là âm khí, nếu tôi không nín lại, vậy âm khí sẽ vào cơ thể, nhẹ thì đổ bệnh, nặng thì rất khó nói.

    Cho nên có lúc, gặp phải điều bất thường thì cũng đừng lo lắng, nếu hoảng sợ, có thể bạn sẽ nhụt chí, vậy mới dễ xảy ra chuyện.

    Thông thường những thứ không sạch sẽ không có cách nào trực tiếp hại người, bởi vì trên cơ thể người bình thường khỏe mạnh, có 3 đốm lửa, ở hai vai và đỉnh đầu, đây là 3 đốm dương hỏa mà con người ai cũng có.

    Chỉ khi nào dập tắt được một trong ba ngọn lửa này, thì những thứ đó mới có thể xâm nhập, làm hại người.

    Đây là lí do người xưa thường nói khi đi đường một mình vào buổi đêm, có người ở phía sau gọi thì cũng đừng ngoảnh lại.

    Bởi khi đó chính chúng ta sẽ dập tắt dương hỏa của chính mình.

    Lúc này, ông nội cầm trên tay ba nén hương, tung một nắm tiền giấy lên trời.

    "Âm quan mượn đường, người âm rút lui, khởi quan.."

    Trong miệng ông nội giống như đang hát lên một khúc ca du dương, chữ "quan" sau cùng được kéo dài, âm thanh sâu thẩm vang lên trong đêm khuya ở đây, lộ ra cảm giác lạnh lẽo.

    Quan tài ở dưới thân tôi dần dần chuyển động, bắt đầu loạng choạng đi về phía trước.

    Lúc trước, nếu tôi ngồi ở vị trí này thì sẽ gọi là "tọa quan đồng (*)", nhưng "tọa quan đồng" này chẳng có gì thú vị cả.

    (*) Cậu bé ngồi trên quan tài.

    Trái lại, nó rất đáng sợ.

    Nghe nói, ngày trước những đứa trẻ ngồi quan tài không có ai sống được đến 20 tuổi cả, cho nên ông nội chỉ cho tôi chưởng quan chứ không cho tôi tọa quan.

    Nhưng mà lần này, việc không giống như trước nữa.
     
    songreasoek, Rin Le, Nhung83142 người khác thích bài này.
  7. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 5: Muốn ra ngoài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng lúc này chỗ khác đó là, tôi không phải thật sự là tọa quan đồng.

    Ông nội từng nói với tôi, ngày xưa không phải thái bình như bây giờ.

    Hầu hết thời gian, di dời mộ có rất nhiều sự cố, thậm chí ngay sau khi chôn cất không lâu sẽ tìm thầy để di dời mộ, đây chính là việc điển hình vướng tay vướng chân, để phòng ngừa xảy hỗn loạn.

    Rất nhiều thầy cúng nuôi một đứa trẻ ở bên cạnh, cũng có thể gọi là đồ đệ, trẻ mồ côi ở thời đó rất dễ kiếm.

    Bát tự của bọn họ tương đối đặc biệt, Tứ Trụ (*) là dương hết đương nhiên tốt nhất, cho dù không đủ, thì ít nhất cũng phải có ba trụ.

    (*) Tứ Trụ là môn khoa học dựa trên Bát Tự gồm năm, tháng, ngày, giờ sinh.

    Tự bản thân của đứa trẻ mang theo hơi thở của đồng tử, cộng thêm dương khí trong bát tự, mỗi lần dời mộ, để tọa quan đồng ngồi lên trên quan tài, những vật bình thường, sẽ không tạo được sóng lớn gì cả, cho dù có sự cố ngoài ý muốn, thì chỉ cần chôn lại, là không có chuyện gì xảy ra nữa.

    Nhưng loại tình huống này, theo thời gian, dương khí trên người tọa quan đồng cũng có hạn, trong khoảng thời gian dài bị âm khí ăn mòn, một người bình thường sẽ không thể chịu nổi.

    Cho nên, hầu hết những tọa quan đồng này đều chết sớm, bởi vì bát tự của những tọa quan đồng rất đăc biệt, cũng không phải dễ tìm như thế, cho nên thầy cúng nào mà tìm được một tọa quan đồng như vậy, gần như phải đợi cậu bé đó chết rồi thì mới có thể tìm người thứ hai.

    Một số người có lương tâm tốt hơn chút, ở những năm cuối cùng, sẽ cho những tọa quan đồng một khoản tiền, để cho họ sống tốt qua ngày.

    Tuy nhiên, ở cái thời đại mà mạng sống rẻ như rơm cỏ, những người tốt như vậy rất hiếm.

    Nhưng điều tôi không ngờ là, sắp tới, tôi sẽ gặp một tọa quan đồng khác hẳn với tọa quan đồng khác.

    Đương nhiên, việc này để sau hãy nói..

    Vừa rồi nói tới, tôi ngồi ở trên quan tài, ông nội ở phía trước dẫn đường, dọc đường không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chúng tôi tới nhà của Vương Viễn Thắng, đây là biệt thự nhỏ duy nhất của làng.

    Về việc Vương Viễn Thắng tại sao lại giàu có như vậy, nhưng vẫn ở lại làng này, tôi cũng có nghe ông nội nói qua về chuyện này.

    Ông nói ngôi làng này là nơi Vương Viễn Thắng lập nghiệp, ông ta sống ở nơi này thì công việc mới thuận buồm xuôi gió, giữ được tài vận, nếu chuyển đi, tình hình có thể sẽ không giống như vậy nữa.

    Lúc đó tôi nghe ông nội nói như vậy, tôi nghĩ cái tên Vương Viễn Thắng này chắc chắn là đã tìm người xem phong thủy, nếu không thì với tính cách thối nát của người này đã sớm chuyển lên nội thành rồi.

    Vậy đó, cho nên là ngày nào cũng chạy lên nội thành, thậm chí còn một, hai ngày không về.

    Theo lời nói của ông nội, quan tài được để ở ngoài sảnh, trang trí linh đường đơn giản, ông nội cắm ba nén hương trước quan tài, lại bảo tôi đi đốt ba nén hương để thắp trên bàn thờ nhà Vương Viễn Thắng.

    Mặc dù nói chỉ là dời mộ cho vợ bé của tổ tiên Vương Viễn Thắng, nhưng vì giữa chừng có sự cố ngoài ý muốn, nên quan tài mang về nhà, cho nên cũng phải thông báo cho tổ tiên của Vương Viễn Thắng.

    "Vương Viễn Thắng, qua đây thắp hương cho tổ tiên của cậu đi." Sau khi mọi việc xong xuôi, ông nội nhìn xung quanh, phát hiện cái tên Vương Viễn Thắng đang trốn ở một góc xa.

    "A, Tam gia, không cần đâu."

    Trên mặt Vương Viễn Thắng nở một nụ cười khổ, cũng không đi qua ngay, mà là nhìn ông nội tôi mở lời, nhìn thấy cái cảnh Vương Viễn Thắng như vậy, tôi có chút như đang nằm mơ.

    Hình như ngay từ lúc bắt đầu, cái tên Vương Viễn Thắng này đã rất kiêng dè vị vợ bé của tổ tiên ông ta, bất kể là lúc đào mộ, hay là trong bất cứ quá trình tiến hành công việc, hắn đều cách rất xa.

    Kể cả khi chúng tôi đưa chiếc quan tài này về, người này cũng đi từ sớm không đợi chúng tôi.

    Cái người này không đến mức phải nhát gan thành cái bộ dạng này chứ? Dù sao thì những người xung quanh thêm cả người đào quan tài, cũng có hơn 10 người!

    "Chỉ bảo cậu đi thắp nhang thôi mà, có phải bảo cậu chui vào trong quan tài đâu, vẻ mặt của cậu là như thế nào?"

    Trên mặt ông nội có chút không vui, tuy rằng không phải là thân thích, nhưng dù sao cũng là vợ bé của tổ tiên thì vẫn được gọi là tổ tiên của ông ta, bảo người này đi thắp hương, lại bày ra cái dáng vẻ khó khăn như thế.

    "Viễn Thắng, làm gì mà ồn ào vậy?"

    Lúc này, trong phòng truyền đến tiếng nói của một người phụ nữ, rất nhanh cửa mở ra, một người phụ nữ mặc váy hai dây mỏng xuất hiện ở cửa với đôi mắt ngái ngủ, đây là vợ thứ ba của Vương Viễn Thắng, chúng tôi đều biết, dù gì thì hôn lễ cũng được tổ chức trong làng vào mấy năm trước.

    Người phụ nữ này tên là Lưu Hiểu Thúy, dung mạo đẹp không còn gì để nói, nhỏ hơn Vương Viễn Thắng mười mấy tuổi, hai năm trước, cô ta cũng chỉ sinh được cho Vương Viễn Thắng một đứa con gái, nhưng vì người phụ nữ này xinh đẹp nên không bị Vương Viễn Thắng đá đi.

    Bình thường, những ngày trong tuần cô ta và Vương Viễn thắng đều ở trấn trên, nhưng một tháng họ sẽ về đây ở khoảng mười ngày.

    Lúc này, tôi nhận thấy tất cả những người xung quanh đang nhìn vào mảng trắng nõn đang lấp ló trước ngực Lưu Hiểu Thúy, ánh mắt như phát sáng, vốn dĩ người phụ nữ này rất trẻ với ăn mặc khá thoáng, chiếc váy mỏng thấp thoáng nửa kín nửa hở.

    "A, cái này? Sao các người lại mang cái thứ này về đây?"

    Vừa mở cửa, Lưu Hiểu Thúy nhìn thấy cỗ quan tài lớn màu đỏ ở cửa, cả người sợ đến mức nhảy lên, Vương Viễn Thắng vội đi qua và đẩy cô ta vào trong.

    "Đàn bà, nhiều chuyện thế? Mau vào dỗ con ngủ đi."

    Một lúc sau, Vương Viễn Thắng trở lại, sau đó đi đến bên cạnh ông nội, ngượng ngùng cười.

    "Tam gia, tôi đến thắp hương."

    Ông nội cũng không để ý đến người này nữa, đi tới một bên hút thuốc, Vương Viễn Thắng rút ba nén hương trên bàn, sau đó cho vào nến thắp, cũng không cúi chào cái quan tài này, trực tiếp cắm vào lư hương.

    Tuy nhiên, ngay trước khi ba nén hương trong tay Vương Viễn Thắng cắm vào lư hương, thì lúc này cả cỗ quan tài bỗng rưng rung lắc.

    Thình thịch! Thình thịch!

    Một giọng nói nặng nề đột nhiên phát ra từ bên trong quan tài, giống như bên trong quan tài có thứ gì đó, đang không ngừng dùng lực để mở nắp quan tài.

    "A! Tam gia.. cứu, cứu tôi.."

    Cả người Vương Viễn Thắng bị cảnh tượng đột ngột xảy ra này làm ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt

    À.. ô..

    Cùng lúc đó, có một tràn tiếng hét đầy thê lương khác vang lên, trong âm thanh này dường như tràn đầy nỗi ai oán, cái loại cảm xúc không cam tâm, tức giận, đều có thể nghe thấy.

    Ông nội đang ngồi trên chiếc ghế đẩu bỗng đứng dậy, thân thể chuyển động, nhảy lên nắp quan tài, vẻ mặt của ông vẫn tĩnh lặng như mặt hồ, cùng với việc ông đứng trên quan tài, nắp quan tài được đẩy lên một chút giờ đã bị đóng lại bằng một tiếng "cạch".

    Giây phút đó, tôi chưa bao giờ thấy thao tác của ông nội lại nhanh đến thế.

    Tuy nhiên, âm thanh đó vẫn không ngừng vang lên, tựa như không cam tâm mà gõ vào nắp quan tài, giống như muốn chui ra khỏi quan tài.

    Ông nội quỳ một gối trên nắp quan tài, đưa một tay ra sau nắm lấy con gà trống trên bàn.

    Sau đó, ông nội lại hướng về phía tôi: "Vô Kị, mau mang một cái bát đến đây."

    Nghe thấy giọng nói lo lắng của ông nội, tôi nhanh chóng lấy một cái bát ở trên kệ đưa cho ông nội.

    Rầm!

    Đột nhiên, sức mạnh ở bên trong quan tài dường như tăng lên, cho dù là ông nội đang đứng bên trên quan tài, cũng bị đẩy lên một chút.

    Thứ ở bên trong, muốn ra ngoài?
     
  8. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 6: Đèn định quan tắt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc dù nắp quan tài đang không ngừng nhấp nhô, nhưng thân hình ông nội quỳ phía trên lại tạo ra một loại cảm giác vững như núi Thái Sơn, tôi thấy ông nội bẻ gãy cổ con gà trong tay.

    Mí mắt của tôi giật giật, nói thật, nếu muốn bóp chết một con gà thì không khó, nhưng để trực tiếp cầm đầu con gà kéo ra thì cần phải dùng rất nhiều lực, thậm chí động tác của ông nội còn cực kì nhanh, ngay cả một tiếng kêu cũng không có.

    Đầu con gà đứt rơi vào bát đất, tiết gà không ngừng chảy xuống, mắt thấy tiết gà đã đầy hơn nửa, ông nội ném con gà đi với tay lấy ba nén hương trong lư hương.

    Đặt chiếc bát đất lên nắp quan tài, móng tay ông nội kẹp và gảy vào ba nén hương, tàn hương bên trên liền rơi vào trong bát đất hòa cùng với máu gà.

    Tôi thấy ngón tay của ông nội cho vào bát đất khuấy hai cái, sau đó bắt đầu đổ đều trên nắp quan tài, một lá bùa đỏ sẫm lập tức xuất hiện trên nắp quan tài.

    Máu gà vốn dĩ là màu đỏ, có lẽ do tàn hương bên trong hòa cùng với bùa chú, sau khi hoàn thành, nắp quan tài vốn dĩ đang rung động cũng dần dần yên tĩnh lại.

    Nhìn thấy thế tôi thở phào nhẹ nhõm, mặc dù chuyện hôm nay là chuyện kỳ lạ nhất mà tôi và ông nội từng làm, nhưng ông nội vẫn thành thục giải quyết được.

    Không những thế còn khiến tôi nhận thức được sâu sắc hơn về khả năng của ông nội, có lẽ còn cao hơn vẻ bề ngoài.

    Nhìn thấy quan tài không có chuyện gì, tôi vội vàng bước đến hỏi ông nội: "Ông nội, không sao chứ?"

    Đối diện với câu hỏi của tôi, ông nội lại nhìn chằm chằm vào miệng quan tài trước mặt, sắc mặt không dịu đi chút nào còn lắc đầu, nhìn cảnh này, trong lòng tôi nhất thời lo lắng, ông nội thế này là có ý gì?

    Chẳng lẽ chuyện này vẫn chưa giải quyết xong?

    "Tam.. Tam gia, vất vả rồi!"

    Lúc này Vương Viễn Thắng đứng từ xa, trên trán toát mồ hôi lạnh, sợ hãi thốt lên nhìn về phía ông nội.

    Ông nội không nói gì trừng mắt nhìn Vương Viễn Thắng, nhưng tôi rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt của Vương Viễn Thắng có chút chột dạ trốn tránh, cái tên này dường như lúc nào cũng kỳ lạ.

    "Nhìn tình hình này, muốn cải táng lần hai e rằng không còn cách nào nữa."

    Ông nội thở dài, vì vừa mới giải quyết xong chuyện, tôi thấy trên trán ông lấm tấm vài giọt mồ hôi, dù sao ông nội tuổi cũng đã cao, ông bước về phía Vương Viễn Thắng.

    Nghe vậy, Vương Viễn Thắng nhíu mày, vội vã cầm lấy tay ông: "Tam gia, đừng, dù thế nào ông cũng phải chôn cái vật này xuống đất, ông không thể cứ để nó như thế này được, đúng không?"

    "Tiền không đủ thì ông nói một tiếng, hai mươi vạn, sau khi thành công tôi sẽ đưa ông hai mươi vạn, tôi cũng không cần cái gì mà cải táng lần hai, chỉ cần ông tìm được chỗ đem cái thứ này chôn xuống, đừng để nó ra ngoài làm loạn là được."

    Nghe ông nội nói, Vương Viễn Thắng rõ ràng nghĩ rằng ông nội không muốn quan tâm đến chuyện này, anh ta nhìn ông nội với ánh mắt cầu xin.

    Nhưng chỉ có tôi biết, từ nhỏ ông nội đã nói với tôi, chỉ cần là tiếp nhận một công việc, cho dù phải trả giá bằng cả mạng sống, cũng phải hoàn thành công việc đó, bởi vì loại chuyện này liên quan đến nhân quả.

    Nếu những người trong nghề chúng tôi mà bỏ cuộc giữa chừng thì nó sẽ gây ra những hậu quả nghiêm trọng, sẽ liên lụy đến nhân quả của người thân chúng tôi hay thậm chí là cả thế hệ sau, đến lúc đó xảy ra chuyện gì không ai có thể biết trước được.

    "Yên tâm đi, tiền không phải đưa thêm, tôi là đang nói không có cách nào cải táng lần hai, bởi vì vật này đã thành hình, bắt buộc phải nhanh chóng chôn xuống, hơn nữa chỗ lúc trước tìm không được, không áp chế nổi, tôi phải tìm chỗ mới một lần nữa đi."

    Ông nội rút tay từ trong tay của Vương Viễn Thắng ra, châm cho mình điếu thuốc.

    Nhìn ông nội không phải là không quan tâm đến chuyện này, Vương Viễn Thắng cũng nhẹ nhõm, trên mặt anh ta lộ ra nụ cười mệt mỏi lau đi mồ hôi trên trán.

    "Tôi biết Tam gia ông không phải là loại người như vậy."

    Ông nội cũng không đáp lời của Vương Viễn Thắng, ông ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lúc rồi đứng dậy.

    "Được rồi, tôi ra ngoài tìm mảnh đất mới, hai đứa ở nhà chờ tôi trở về."

    Nghe thấy ông nội chuẩn bị đi, Vương Viễn Thắng trợn tròn mắt: "A, Tam gia, vật này sẽ không có chuyện gì chứ?"

    Nhìn một chút quan tài phía sau, trong ánh mắt của ông nội có chút ngưng trọng, nói: "Trước lúc khai quật đã bị ta đả thương, bây giờ lại dùng bùa chú trấn áp, tạm thời sẽ không có chuyện gì, đợi tôi về đi."

    Nói xong, ông nội quay sang nhìn tôi bảo tôi trông trừng tốt đèn Định Quan ở dưới quan tài, chờ ông trở về.

    Tôi nặng nề gật đầu nhìn ông nội rời khỏi nhà của Vương Viễn Thắng.

    Sau khi ông nội rời khỏi, tôi để ý thấy Vương Viễn Thắng còn có những người giúp việc khiêng quan tài, từng người ở đây đều có chút sợ hãi, nói thật, sao tôi lại cảm thấy những người đàn ông này còn không bằng một đứa vừa mới hai mươi tuổi như tôi chứ?

    Tôi cũng không nói gì thêm, tìm một cái ghế ngồi ngay cạnh quan tài, sau đó chú ý đến đèn Định Quan phía dưới quan tài.

    Trước đây cũng chưa từng xuất hiện chuyện phức tạp như vậy, bởi vì sau khi đào xong quan tài sẽ lập tức chôn cất ngay, đèn Định Quan cũng không cần phải canh chừng lâu như vậy.

    Nhìn thời gian, ông nội ra ngoài gần nửa tiếng cũng nên về rồi, tôi ngồi xổm xuống chuẩn bị thay tim đèn cho đèn Định Quan.

    Tí tách..

    Đúng lúc tôi vừa mới ngồi xổm xuống, đột nhiên truyền đến âm thanh của tiếng nước chảy, tôi nhanh chóng nhìn về phía trước.

    Ngay sau đó, cả hai mắt tôi trợn tròn, bởi vì trong góc quan tài, từ khe hở có máu rỉ ra, nhỏ từng giọt về phía mặt đất.

    Không, chính xác mà nói dường như đây không phải là máu, bởi vì trông nó có chút đen sẫm.

    Tí tách..

    Đột nhiên, một giọt máu chảy ra từ dưới đáy quan tài, rơi ngay trên đèn Định Quan.

    Đèn Định Quan vốn đã yếu, ngọn lửa vụt một cái liền bị dập tắt, trong lòng tôi thầm nói một tiếng không ổn, cả người tôi từ dưới quan tài vội vàng đứng dậy.

    Bang!

    Trên đỉnh đầu tôi vang lên một tiếng động, tôi chăm chú nhìn thấy nắp quan tài bị một lực lớn đập vào lỗ hổng.

    "Hỏng rồi!"

    Sắc mặt tôi tái nhợt, không ngờ trong lúc này vật này lại làm loạn lên lần nữa, nói thật, nếu như không có ông nội ở đây, tôi căn bản không biết phải làm như thế nào.

    Bang!

    Lại là một tiếng va đập, tôi nhìn thấy khe hở trên nắp quan tài ngày càng to, thông qua khe hở tôi có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong quan tài hai cánh tay vô cùng nhợt nhạt đang không ngừng gõ vào nắp quan tài.

    "Vô Kị, cậu, cậu nhanh nghĩ cách đi, cái này làm thế nào bây giờ?"

    Vương Viễn Thắng ở đằng xa nhanh chóng nhìn tôi hét lên, nghe tên này nói khiến lòng tôi càng cảm thấy khó chịu, nếu tôi mà biết phải làm thế nào, không phải đã sớm ra tay rồi hay sao?

    Aaa..

    Trong quan tài đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, tiếng gầm lên đầy phẫn nộ, có thể cảm nhận được sự tức giận của vật đó ở bên trong cực kỳ nghiêm trọng, bùa chú của ông nội cũng mất tác dụng, e rằng vật này sẽ ngay lập tức thoát ra ngoài.

    Những kẻ khiêng quan tài xoay người bỏ chạy, căn bản không để ý đến thứ đồ ở phía sau.

    Nhưng Vương Viễn Thắng lại không chạy, nhìn ra được tên này cũng đang rất sợ, nhưng tôi cũng không biết vì sao, lúc này anh ta thế mà lại không chạy, dù cho cả hai chân của anh ta đều đang run rẩy hết lên rồi.

    Lúc này, tôi đột nhiên nhìn về phía cửa chính trước mặt.

    "Nhanh, vào đại sảnh."
     
  9. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 7: Vương Viễn Thắng nói dối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay khi tôi nói xong, tôi và Vương Viễn Thắng vội vã chạy vào trong đại sảnh.

    Lúc nãy vẫn còn hơn chục người, bây giờ tất cả đều chạy hết rồi, chỉ còn lại tôi và Vương Viễn Thắng.

    Cái tên này cũng không có cách nào khác, dù sao đây cũng là nhà anh ta, nếu như anh ta chạy mất, chuyện này nhất định sẽ không xong, hơn nữa vợ con anh ta vẫn còn ở trong nhà này.

    "Vô Kị, cái này, đại sảnh này thật sự có tác dụng sao?"

    Vương Viễn Thắng ở bên cạnh kéo lấy hai cánh tay tôi, cả người run lên bần bật, có lúc tôi thật sự nghi ngờ, Vương Viễn Thắng này thật giống một phụ nữ, sao lại sợ thành cái bộ dạng như thế này chứ?

    "Không biết!"

    Tôi không khách khí trả lời Vương Viễn Thắng.

    Có điều tôi cũng không biết thật, trước mắt trong đầu tôi cũng chỉ có thể nghĩ ra cách này, cũng chỉ có cách này, bậc của của những ngôi nhà cổ tương đối cao, trong đó bậc cửa của đại sảnh là cao nhất, cao gần bằng đầu gối của một người trưởng thành.

    Có người nói bậc cửa này là để ngăn chặn một số thứ dơ bẩn.

    Bởi vì thứ dơ bẩn trôi nổi, đạo hạnh mà không đủ thì căn bản không có cách nào bay lên được, chỉ có thể kiễng chân bước đi, gặp chỗ cao đều phải đi đường vòng, huống chi là loại bậc cửa phòng chính như này.

    Còn nữa, nghe nói trước đây người chết thảm, trá thi (*) không ít, bởi vì người chết không cam tâm, trong lòng phẫn nộ liền hóa thành trá thi, thứ trá thi này vừa nhảy vừa đi.

    (*) Xác chết vùng dậy.

    Những thứ trước khi chưa thành hình, sẽ không nhảy được quá cao, bậc cửa có thể ngăn cản không cho nó nhảy vào.

    Đây là một số phương pháp ông nội nói với tôi, tôi không biết có tác dụng hay không, nhưng giờ chuyện cấp bách thế này tôi cũng chỉ có thể nghĩ đến có bấy nhiêu thôi.

    Bang!

    Âm thanh trầm thấp trong quan tài trở nên gấp gáp hơn, như thể khoảnh khắc tiếp theo thứ đồ trong đó sẽ đẩy nắp quan tài mở ra hoàn toàn.

    Vù vù..

    Một tiếng khóc thút thít của người phụ nữ truyền đến, một lúc sau, một lực lớn trực tiếp đẩy nắp quan tài ra, lật trên không trung vài vòng rồi rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng ầm lớn.

    A..

    Cả người Vương Viễn Thắng bị một màn này dọa sợ trực tiếp nằm xuống đất, bây giờ tôi không có thời gian để ý đến cái tên này, trái tim tôi cũng đang đập thình thịch, cổ họng khô khan, bởi vì bản thân tôi cũng sợ.

    Chỉ có điều không giống như Vương Viễn Thắng, ánh mắt tôi dán chặt vào quan tài, đột nhiên bóng người mặc váy trắng bước ra từ trong quan tài quay lưng lại với tôi.

    Từ quần áo nhìn ra được là một người phụ nữ, hơn nữa tuổi cũng không lớn. Tôi thầm nghĩ vợ bé của Vương Viễn Thắng trẻ như vậy đã chết rồi sao? Oán hận lớn như vậy, thật sự là cái chết bình thường sao?

    Lúc này, tôi còn có thể nhìn thấy một đôi tay, da tay nhợt nhạt không thể tin được, hơn nữa trên năm ngón tay đó là những móng tay dài màu đen, khiến toàn thân ớn lạnh.

    Vù vù..

    Trong miệng của người phụ nữ không ngừng phát ra những âm thanh ghê rợn, lúc này, ánh mắt tôi đột nhiên mở to, bởi vì tôi nhìn thấy cô ta từ trong quan tài đang từ từ quay lại.

    Khoảnh khắc tiếp theo, cổ họng tôi như bị thứ gì đó chặn lại, nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn đó, tôi phát hiện ra hô hấp của bản thân mình đều trở nên không thông nữa rồi.

    Có thể nói khuôn mặt của cô ta đã biến dạng đến không thể nhìn được nữa, ngay cả ngũ quan cũng đều biến dạng, hai mắt lồi ra, có thể tưởng tượng được trước lúc cô ta chết nhất định rất thê thảm, thậm chí trong hốc mắt còn có huyết lệ chảy ra.

    Khoảnh khắc quay người lại, tôi nhìn thấy ánh mắt của người phụ nữ dường như đangdán chặt vào trong đại sảnh, thậm chí tôi còn có một loại áo giác dường như cô ta đang nhìn tôi chằm chằm.

    Mặc dù đi theo ông nội lâu như vậy, nhưng tôi chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng như thế này, lúc này tôi chỉ cảm thấy hai chân dường như không còn chịu sự khống chế của bản thân mình nữa, không cử động được.

    Grừ grừ..

    Một tiếng thét chói tai bỗng nhiên từ trong miệng của ma nữ phát ra, cả người cô ta trực tiếp từ trong quan tài nhảy ra ngoài, mạnh mẽ bổ nhào về phía đại sảnh, tim tôi như sắp bay đến cổ họng luôn rồi.

    Mắt thấy ma nữ sắp tới gần, nhưng sau đó cơ thể của ma nữ lại nhanh chóng rơi xuống.

    Bùm!

    Chính vào lúc ma nữ đến trước cửa đại sảnh, đôi chân đi giày trắng trực tiếp đá vào bậc cửa phòng, cơ thể cô ta cũng vì lực đạo này mà phản tác dụng, trực tiếp ngã xuống đất, không nhảy vào được.

    Nhìn cảnh này, cả người tôi thở phào một hơi, khoảnh khắc vừa rồi, trán của tôi bất giác lấm tấm mồ hôi, nhưng cái tên khốn nạn Vương Viễn Thăng này từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên nhìn.

    Bỗng nhiên hai mắt tôi co rụt lại, tôi nhìn thấy ma nữ kia vậy mà không từ bỏ, lại một lần nữa hướng về phía bậc cửa của đại sảnh nhảy đến, dường như cô ta có vẻ rất muốn vào trong đại sảnh. Từ nét mặt hung dữ trên khuôn mặt có thể thấy được lửa hận trong lòng cô ta đang không ngừng dâng lên, tôi không hiểu được bên trong đại sảnh này rốt cuộc có thứ gì khiến cô ta phải căm phẫn đến như vậy.

    Nếu như lấy thứ này ra, cô ta khẳng định sẽ không đuổi theo chúng tôi nữa, nhưng vấn đề ở đây là, tôi cũng không biết đó là cái gì.

    Tôi nhìn trái nhìn phải, xung quanh ngay cả vũ khí cầm tay cũng không có.

    Nhưng âm thanh u u từ trong miệng của ma nữ này vẫn cứ phát ra, như cũ vẫn không ngừng nhảy nhót, muốn xông vào đại sảnh.

    Bùm! Bùm! Bùm!

    Mỗi lần hai chân va đập trên bậc cửa, cơ thể của cô ta đều bị đẩy lùi ra sau, nhưng cô ta vẫn cứ lặp lại động tác giống nhau như thế, ngay sau đó hô hấp cả người tôi như ngừng thở, bởi vì tôi phát hiện, mỗi lần cô ta nhảy cơ thể lại hướng vào đại sảnh, hơn nữa mức độ còn đang không ngừng tăng lên.

    "Chết tiệt!"

    Ý thức được tình hình lúc này tôi không nhịn được bật ra một câu chửi thề, nếu tiếp tục như vậy, cô ta sẽ trực tiếp ngã vào đại sảnh do quán tính.

    "Vương Viễn Thắng, không muốn chết thì mau đứng dậy."

    Tôi đá vào cơ thể của Vương Viễn Thắng, cái tên này nằm trên mặt đất run rẩy, anh ta tưởng rằng như vậy thì sẽ không chết sao?

    Nghe thấy lời tôi nói, Vương Viễn Thắng sợ hãi kêu lên một tiếng, chân tay lúng túng nhanh chóng bò dậy, trốn sau lưng tôi.

    Khi thấy Vương Viễn Thắng đứng dậy, cả khuôn mặt của ma nữ kia càng tỏ ra ghê rợn hơn, huyết lệ trong hốc mắt bắt đầu không ngừng rơi xuống, động tác nhảy của cô ta càng lúc càng nhanh, hai tay cào về phía trước.

    Lòng tôi chấn động, oán hận của cô ta ở trên người Vương Viễn Thắng?

    Tôi quay đầu trừng mắt nhìn Vương Viễn Thắng, phát hiện cái tên này đang vùi đầu vào trong, căn bản không dám nhìn về phía trước mặt. Trong lòng bùng lên lửa giận, lúc này cơ hồ đoán ra được cái tên khốn kiếp Vương Viễn Thắng này, nhất định là giấu tôi với ông nội chuyện gì đó, chân tướng chắc chắn không phải như những gì anh ta nói.

    Có thể nói, oán hận của ma nữ này đối anh ta đã ăn sâu vào tận xương tủy.

    Bùm!

    Lại một tiếng va đập truyền đến, đột nhiên tôi nhìn thấy bậc cửa kia bị ma nữ trực tiếp đá thành từng mảnh.

    Trong lòng tôi đập thịch một tiếng.

    "Hỏng rồi!"

    Bậc cửa này vỡ rồi, nhất định là không ngăn cản được vật này.
     
  10. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 8: Chôn sống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đột nhiên tôi nhìn lên phía trên hai cánh cửa đang mở của đại sảnh.

    Lúc này ma nữ đó lại nhảy dựng lên với vẻ mặt gớm ghiếc, ngón chân chạm vào cánh cửa đã bị đá văng ra, cả người lại ngã rầm một cái xuống đất.

    Vương Viễn Thắng phía sau tôi bị cảnh tượng này dọa sợ hét lên một tiếng, sau đó cả người mềm oặt trên mặt đất, cái tên khốn khiếp này thế mà lại bị dọa ngất luôn rồi? Đúng là tên đồng đội heo.

    Thấy ma nữ đó sắp dậy, tôi bước về phía trước xé bức họa thần cửa trên cửa xuống.

    Đúng lúc này ma nữ đó đột nhiên bật dậy, đầu ngón chân cô ta chạm trên mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Vương Viễn Thắng bất tỉnh.

    Miệng cô ta vừa to vừa dài còn phát ra tiếng động lạnh cả sống lưng, hai tay cô ta với lấy Vương Viễn Thắng.

    Lúc này tôi không quản được nhiều, trực tiếp cắn đầu lưỡi, nỗi đau xuyên thấu tam can làm cho con người ta tỉnh táo hơn rất nhiều, trong miệng trào ra vị mặn mặn, tôi trực tiếp phun máu lên bức họa thần cửa trong tay.

    Tôi bước đến trước mặt Vương Viễn Thắng, đẩy bức họa thần cửa về phía ma nữ, hai tay ma nữ đó chạm vào bức họa liền đau đớn hét lên, cả người đột nhiên lùi về phía sau.

    Tôi thầm nghĩ quả nhiên có tác dụng, lúc này hai tay ma nữ không ngừng run rẩy, trên mu bàn tay hình như có vài vết bỏng.

    Mặc dù do Vương Viễn Thắng nói dối nên mới dẫn đến hậu quả thế này, nhưng tôi cũng không thể nhìn anh ấy chết dưới tay ma nữ được.

    Còn về bức họa thần cửa, thần cửa vốn dĩ được dùng để trừ tà ma, nhưng những bức thần cửa bình thường không được khai quang, ông nội từng nói với tôi, trên cơ thể con người có ba vật dương.

    Thứ nhất là ba ngọn lửa dương, thứ hai là máu ở đầu lưỡi, thứ ba là máu ở đầu ngón tay.

    Máu ở đầu lưỡi hay còn được gọi là Âm Dương Tiễn, là nơi dương khí dồi dào nhất trong ba loại, lợi dụng máu đầu lưỡi phun lên bức họa thần cửa có thể coi là cách đơn giản nhất để khai quang.

    Lúc này đầu lưỡi đau buốt khiến cả người rất khó chịu, nhưng tôi vẫn cố gắng gượng cầm bức họa thần cửa trong tay, cẩn thận nhìn ma nữ trước mặt, trong ánh mắt cô ta hiện lên muôn vàn oán hận.

    Trong lòng tôi cũng không chắc lắm, dù có bức họa thần cửa trong tay nhưng tôi cũng không dám đảm bảo mình có thể chịu được mấy đòn tấn công của ma nữ này.

    Đang lo lắng trong lòng thì đột nhiên ma nữ quay đầu nhìn một cái rồi quay đầu lại, trong mắt cô ta toát lên vẻ sợ hãi, trong cổ họng phát ra tiếng.

    Hừ hừ hừ..

    Tôi thấy ma nữ đó đột nhiên quay người nhảy ra khỏi đại sảnh, bóng dáng cô ta rất nhanh liền mất hút trong màn đêm, nhìn thấy cảnh tượng này tôi có chút không kịp phản ứng lại.

    Đã đi rồi ư?

    Nhưng tôi vẫn không thả lỏng cảnh giác, cho đến vài phút sau, tôi thấy một bóng người trong đêm đang chạy đến chỗ chúng tôi.

    Khi bóng người này chạy đến gần, tôi kinh ngạc chạy ra ngoài.

    "Ông nội!"

    Tôi gọi người chạy đến từ xa, người đến chính là ông nội tôi vừa chạy đi tìm mảnh đất khác, ông bước nhanh vào phòng với vẻ mặt u ám, ông nhìn chằm chằm nắp quan tài đã bị mở ra rồi hỏi tôi.

    "Vô Kị, đã xảy ra chuyện gì?"

    Tôi vội vàng kể hết cho ông nghe những gì đã xảy ra trước đó, ông nội tôi nghe xong liền vỗ đùi "bốp" một cái.

    "Tên khốn khiếp Vương Viễn Thắng này, cậu ta đâu rồi?"

    Tôi nói với ông là tên khốn nạn đó đã bị dọa cho chết ngất, vẫn đang nằm trong đại sảnh. Ông tôi ngay lập tức bước vào đại sảnh.

    Lúc này tôi mới để ý đến trên nắp quan tài bị mở ra có vô vàn vết xước lộn xộn, có vẻ như đó là vết bị móng tay cào. Còn có cả những vết đỏ sẫm, đó chắc là vết máu bị khô lại.

    Tôi nhíu mày, đi đến cạnh chiếc quan tài thì thấy hai bên chiếc quan tài đều có những vết xước giống nhau, nhưng trên nắp vẫn có nhiều vết nhất.

    Điều này làm tôi nghi ngờ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

    Lắc lắc đầu, tạm gác chuyện này sang một bên, tôi đi vào đại sảnh liền phát hiện Vương Viễn Thắng đã bị ông tôi kéo lên ghế, còn ông tôi đang yên lặng ngồi cạnh, vẻ mặt rất khó coi.

    Tôi cảm thấy ông nội tôi đang rất tức giận, ông đang đợi Vương Viễn Thắng tỉnh lại, bởi vì chỉ khi anh ta tỉnh lại, chúng tôi mới có thể biết rõ được chân tướng của toàn bộ sự việc là như thế nào.

    Đợi khoảng 10 phút thì ông nội kêu tôi đi lấy 1 bát nước lạnh. Tôi biết ông tôi đã hết kiên nhẫn rồi.

    Sau khi tôi lấy nước, ông tôi liền dội thẳng bát nước lạnh vào mặt Vương Viễn Thắng, tên này giật mình tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là hốt hoảng nhìn xung quanh.

    "Tam gia, cuối cùng Tam gia cũng đến rồi, suýt chút nữa là tôi không được thấy ông rồi!"

    Lúc thấy ông nội, cả người Vương Viễn Thắng mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt ông và bắt đầu khóc. Không phải anh ta giả vờ, nước mắt của anh ta tuôn ra cuồn cuộn. Đối mặt với dáng vẻ của Vương Viễn Thắng, ông nội hừ một tiếng rồi đứng lên.

    "Hừ, tôi nghĩ cậu nên chuẩn bị chết là vừa!"

    Nghe thấy những gì ông nội nói, khuôn mặt của Vương Viễn Thắng lập tức tái mét vì sợ hãi và bò đến trước mặt ông nội.

    "Tam gia, ông phải cứu tôi, tôi thêm tiền, thêm tiền còn không được hay sao?"

    Lần này ông nội tôi trực tiếp đá Vương Viễn Thắng ra.

    "Vương Viễn Thắng, cậu vẫn tưởng rằng chỉ cần có tiền là được hay sao? Đến bây giờ vẫn nói tiền tiền? Tôi nói cho cậu biết, ông đây tôi đếch cần tiền nữa đấy, chuyện này cậu tìm người khác làm đi!"

    Nói xong, ông nội đi về phía ngoài đại sảnh, Vương Viễn Thắng sợ tới mức vội vàng ôm lấy chân ông nội tội.

    "Tam gia, tôi biết sai rồi, xin ông đừng bỏ mặc tôi, lần này ngoài ông ra không còn ai có thể giải quyết việc này, ông nói gì tôi sẽ làm nấy có được không?"

    Có lẽ Vương Viễn Thắng phải phụ thuộc vào ông nội tôi rồi.

    Lúc này ông nội tôi cũng dừng bước, quay đầu nhìn Vương Viễn Thắng.

    "Được, nếu cậu muốn tôi làm thì giờ hãy đứng lên, kể lại cho tôi toàn bộ câu chuyện, nếu cậu dám nói dối nửa chữ thì đó là cậu tự tìm đường chết, lúc đấy tôi sẽ trơ mắt nhìn cậu chết."

    Những lúc thế này kiêng kị nhất là che giấu, bởi vì khi biết được một số điều khi còn sống của người đã chết chúng tôi sẽ dễ dàng xử lý hơn, nhưng vì trước đây tên khốn nạn Vương Viễn Thắng đã nói dối nên mới dẫn đến tình cảnh như hiện nay.

    Đây mới là nguyên nhân chủ yếu làm ông nội tôi tức giận.

    Thấy ông nội tôi không đi nữa, Vương Viễn Thắng mới đứng dậy tìm ghế ngồi, ánh mắt anh ta vẫn có chút né tránh, dường như không thể nói nên lời.

    Sau khi trầm mặc một lúc, Vương Viễn Thắng mới trầm giọng nói.

    "Cô ta.. cô ta là bị chôn sống."
     
  11. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 9: Bí mật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe xong giọng nói như muỗi kêu của Vương Viễn Thắng, tôi và ông nội trợn tròn mắt, thậm chí còn có chút không thể tin được những gì Vương Viễn Thắng vừa nói.

    Chôn sống?

    Vậy ra ma nữ đó trước đây bị chôn sống?

    Người chưa từng trải qua kiểu chết thống khổ đó sẽ mãi mãi không bao giờ hiểu được nó đau khổ dày vò như thế nào. Lúc này tôi không khỏi nhớ lại những vết xước do móng tay trên nắp quan tài mà tôi nhìn thấy vừa nãy.

    Đó là dấu vết của ham muốn được sống, không có ai muốn chết cả, càng huống hồ ở tình huống này, chôn người sống trong một không gian nhỏ hẹp là nỗi sợ hãi không thể nào tả được.

    Đó càng là sự dày vò bắt một người sống sờ sờ dần dần chấp nhận cái chết.

    Tôi và ông nội đều trầm mặc, Vương Viễn Thắng khẽ liếc nhìn chúng tôi rồi tiếp tục nói: "Cô ta.. cô ta không phải vợ bé của tổ tiên tôi, là.. là vợ thứ hai của tôi."

    Vương Viễn Thắng nói với giọng rất nhỏ, có lẽ lúc này trong lòng anh ta đang rất sợ, dù gì việc này không đơn giản chỉ là xấu hổ, đây là việc làm tán tận lương tâm.

    Nữ thi ở trong quan tài căn bản không phải là vợ bé của tổ tiên anh ta mà là vợ của anh ta.

    Bốp!

    Lần này nghe thấy câu nói đó, ông nội tôi liền không nhịn được trực tiếp tát một cái vào mặt Vương Viễn Thắng

    Cả người Vương Viễn Thắng đổ xuống dưới đất, đây là lần đầu tiên tôi thấy ông nội tức giận đến như vậy, mà Vương Viễn Thắng bị ông nội tôi đánh cho một cú bạt tai như vậy cũng không dám kêu oan, từ từ bò dậy không nói gì.

    Ông nội tôi tức giận nhìn thẳng vào mắt Vương Viễn Thắng, tôi cảm thấy ông đang cố kìm nén cơn thịnh nộ trong lòng.

    "Nói tiếp đi!"

    Giọng nói u ám của ông nội tôi truyền ra, lúc này Vương Viễn Thắng cũng không dám nhìn ông nội tôi, sau đó anh ta coi như cũng đã đem đầu đuôi câu chuyện kể hết.

    Người vợ đầu tiên của Vương Viễn Thắng sinh ra cho anh ta một cô con gái, đứa thứ hai cũng là con gái, nhưng nghe nói sinh ra đã chết luôn trong bệnh viện, nên Vương Viễn Thắng trực tiếp chôn cất người vợ.

    Sau đó anh ta cưới cô vợ thứ hai về, công nghệ lúc bấy giờ cũng được coi là phát triển, anh ta liền mang vợ đi thành phố lớn để khám, khám ba lần liên tiếp đều là con gái.

    Trong lòng Vương Viễn Thắng không thoải mái, mặc dù anh ta giàu có nhưng trong tâm vẫn có tư tưởng trọng nam khinh nữ của người trong làng, lúc đó trong làng nếu không có con trai sẽ bị tất cả mọi người chê cười. Chê cười rằng anh ta không có người nối dõi tông đường, nói thẳng ra là chê anh ta tuyệt giống.

    Vương Viễn Thắng nhìn thấy vợ hai không thuận mắt, đương nhiên sẽ đánh sẽ mắng.

    Sau đó mọi người nghe nói Vương Viễn Thắng đã ly hôn với vợ hai và chuẩn bị cưới vợ mới về, từ đó về sau cũng không ai nhìn thấy vợ hai của Vương Viễn Thắng nữa.

    Mọi người đều tưởng do Vương Viễn Thắng đã đuổi đi, nhưng sự thực không phải như vậy.

    Một hôm Vương Viễn Thắng đi ra ngoài gặp được một Âm Dương tiên sinh, ông ta vừa nhìn đã biết hết tất cả vấn đề của Vương Viễn Thắng, ông ta còn nói với Vương Viễn Thắng rằng phong thủy nhà anh ta có vấn đề, hơn nữa là vấn đề rất lớn.

    Bắt buộc phải dùng một người để cúng tế hóa giải phong thủy của tổ tiên nhà anh ta, như vậy vấn đề của anh ta mới được giải quyết, mà thứ được dùng để cúng tế chính là vợ của anh ta.

    Chôn sống vợ hai của anh ta mới có thể cải thiện được phong thủy của nhà, loại chuyện như thế này tất nhiên không thể để cho người ngoài biết được, vì vậy Vương Viễn Thắng đã âm thầm làm theo lời thầy phong thủy kia, bỏ vợ hai vào trong quan tài rồi chôn sống người phụ nữ đó.

    Nghe những gì Vương Viễn Thắng kể lại, có thể nói trong lòng tôi nổi lên một cơn bão lớn, nếu không phải đích thân tôi trải qua chuyện như thế này, tôi thật sự không thể tin được trên đời này lại có loại cầm thú như Vương Viễn Thắng.

    Cái này không thể đơn giản coi là tư tưởng trọng nam khinh nữa được nữa, mà nó được coi là quan niệm hoàn toàn méo mó. Nếu anh thực sự nghĩ rằng không sinh được con trai là vì do vợ thì ly hôn người vợ đó rồi lấy vợ mới.

    Nhưng anh ta lại chôn một con người đang sống sờ sờ và nghĩ rằng làm như vậy là có thể giải quyết lời nguyền phong thủy trên cơ thể anh ta?

    Tất nhiên nguyên nhân việc này có một phần lớn là do thầy phong thủy kia, nhưng nếu Vương Viễn Thắng không tin thì sẽ không xảy ra thảm kịch như vậy, nhưng đáng hận là anh ta lại tin rồi. Hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ của Vương Viễn Thắng tôi liền không có tâm trạng giúp anh ta, thậm chí nếu cho tôi thêm một cơ hội, ban nãy tôi cũng không nên giúp anh ta ở đại sảnh.

    Cứ để anh ta chết dưới tay ma nữ kia là được rồi, bây giờ tôi mới hiểu tại sao ma nữ đó lại oán hận Vương Viên Thắng sâu đậm như vậy, bởi vì Vương Viễn Thắng không chỉ giết chết cô ta mà còn dày vò để cô ta chết dần chết mòn.

    Những vết xước cùng vết máu đỏ thẫm trong quan tài chính là bằng chứng rõ ràng nhất.

    Cô ấy chưa bao giờ từ bỏ cơ hội sống, nhưng một cô gái như cô ấy đã vắt kiệt sức lực cuối cùng nhưng vẫn chỉ có thể lưu lại vết xước móng tay trong quan tài.

    "Cái tên chó chết này, thế giờ mày đã có con trai chưa?"

    Lúc này ông nội tôi nhảy lên đá Vương Viễn Thắng ngã rầm xuống đất, tôi thấy ông nội nghiến răng, chỉ hận không thể giết chết tên Vương Viễn Thắng ngay lúc này.

    Vương Viễn Thắng nhìn thấy dáng vẻ ông nội tôi liền nhanh chóng run rẩy bò dậy.

    "Ông ta.. ông ta nói phải đợi vài năm nữa tôi cưới thêm vợ ba, phải sinh một đứa con gái nữa rồi tìm người di dời mộ người phụ nữ này đi, như thế phong thủy nhà tôi mới được cải thiện."

    Vương Viễn Thắng nói một cách ngắt quãng, có thể nói giờ anh ta không có chút tự tin nào, thật lòng mà nói tôi chỉ muốn kéo ông nội rời đi ngay bây giờ, không có tâm trạng quản chuyện này nữa.

    Nhưng trong lòng tôi vẫn nhớ những lời mà ông nội tôi từng dạy.

    Nghề nghiệp này của chúng tôi cần phải chú ý nhân quả báo ứng. Hiện giờ chúng tôi cũng được coi là có liên quan đến việc này, nếu giờ không xử lý ma nữ kia cẩn thận, sau này cô ta giết chết không chỉ có Vương Viễn Thắng mà còn có người vô tội bị cô ta hại chết thì nhân quả này sẽ tính vào ông nội tôi và tôi.

    "Ai? Là ai đã chỉ điểm cho mày?"

    Ông nội nhìn chằm chằm Vương Viễn Thắng với ánh mắt hung hãn hỏi. Đúng là Vương Viễn Thắng đáng chết, nhưng Âm Dương tiên sinh mới là tên đầu sỏ trong chuyện này, tôi biết, ông nội tôi muốn lôi tên đó ra ngoài, nhân tài như ông ta thật giống như một cái u ác tính.

    Hôm nay ông ta gặp Vương Viễn Thắng nói như vậy, thì liệu có tên Vương Viễn Thắng thứ hai hay không?

    Ánh mắt Vương Viễn Thắng né tránh ông nội tôi, đúng lúc anh ta mở miệng định nói thì có tiếng hét kinh hãi từ xa vọng đến.

    "Tam gia, cứu với, cứu với.."

    Nhìn ra bên ngoài, có một tia sáng của đèn pin lập lòe đang tiến lại đây, bóng người này ngày càng tiến gần, thì ra lại là trưởng làng Vương Tiên Phúc. Hơn nữa nhìn dáng vẻ ông ấy lúc này vô cùng thảm hại.

    Lúc trưởng làng chạy tới, tôi chú ý thấy mặt của Vương Viễn Thắng bắt đầu tái nhợt, trong mắt ngập tràn vẻ kinh hãi.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...