Huyền Ảo [Edit] Trấn Âm Quan - Ngũ Đấu Mễ

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Khoai lang sùng, 11 Tháng mười hai 2020.

  1. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 20: Thi cúi lạy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong màn đêm thi thoảng truyền đến tiếng côn trùng kêu vang, không biết là do ảo giác hay có chuyện gì xảy ra, khi đứng trước mộ phần, tôi liền cảm thấy bầu không khí không được thoải mái, rất âm trầm.

    Cuối cùng tôi vẫn lấy hết dũng khí đi vào mộ tổ nhà họ Vương, tôi cũng rất muốn biết, kẻ gửi tin nhắn cho tôi, rốt cuộc là ai.

    Sau khi đi vào trong mộ tổ, tôi cũng không dám gây tiếng động lớn, vốn định đứng tại chỗ đợi, nhìn xem tên kia có gửi tiếp tin nhắn cho tôi hay không, nhưng đứng ở đấy không tới một phút, cứ cảm thấy chung quanh là lạ.

    Dứt khoát tôi bèn nhấc chân lên, đi quanh quanh mấy cái nấm mồ đó, đi tới đi lui, đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng động, âm thanh này giống như có người đang dùng xẻng để đào đồ lên.

    Tôi vội vàng nín thở, tắt đèn pin đi, một tay sờ vào con dao bên hông, sau đó cẩn thận đi về phía trước.

    Bước chân của tôi rất khẽ, từ nhỏ lớn lên ở nông thôn như này, tốt xấu gì cũng nắm được lực đạo mạnh yếu, rất nhanh, tôi đã tới gần vị trí phát ra tiếng động, trong nháy mắt khi tôi thò đầu ra nhìn, hô hấp lập tức đình trệ.

    Tim giống như bị đẩy lên tận cổ họng, cách tôi khoảng hơn mười mét về phía trước, có một bóng người mờ ảo đang dùng xẻng không ngừng đào đất, thấy cảnh này, tôi thở cũng không dám thở mạnh. Bởi vì cái nấm mồ trước mặt tôi, lại chính là của Vương Viễn Thắng vừa mới chôn cất ngày hôm nay?

    Như vậy tên đang dùng xẻng đào đất này là ai? Tại sao tên này lại muốn đào mộ phần của Vương Viễn Thắng lên? Còn có, kẻ vừa mới gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi tới chỗ mộ tổ, là cái tên này sao? Đây là những nghi hoặc trong lòng tôi bây giờ.

    Nhưng tôi lại không biết làm thế nào để tìm đáp án, chẳng lẽ chạy lên hỏi cái tên này? Hiển nhiên không phải biện pháp hay, nếu cái tên này là kẻ đã nhắn tin cho tôi thì còn dễ nói, nhưng lỡ như không phải, như vậy tôi đang pahs hư chuyện của tên này sao, tên này còn không đánh tôi mới lạ?

    Tôi vẫn nín thở, không dám làm loạn một chút.

    Reng reng reng..

    Đúng thời khắc quan trọng này đột nhiên điện thoại trong túi quần tôi lại vang lên? Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, thứ đồ chơi chết tiệt này, sao lại nhằm đúng lúc này mà kêu chứ?

    "Ai?"

    Quả nhiên không chờ cho tôi móc điện thoại ra, bóng người đang cầm xẻng kia đã quát kên một tiếng, động tác trong tay tên này cũng dừng lại, nhưng tên này lại không hề quay đầu, mặc dù quát lên một tiếng, nhưng tên này vẫn đứng xoay lưng về phía tôi.

    Bởi vì đêm hôm khuya khoắt, cho nên tôi phải tận lực tắt đèn pin đi, nên giờ chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, căn bản không thấy rõ được kẻ đào mộ phía trước là ai?

    Hơn nữa tôi cũng không biết tên này đang có tâm tình như thế nào, nhưng tôi đã không nhịn được mà vuốt con dao phay, lòng bàn tay đều toát mồ hôi, chỉ sợ cái tên kia sẽ tới.

    Ngay lúc tôi đang bất an, thì đột nhiên nhìn thấy bóng người phía trước vứt bỏ cái xẻng trong tay, sau đó cả người chìm vào trong màn đêm vội chạy ra ngoài.

    Tôi trừng to mắt nhìn một màn này, bây giờ tôi như có chút mê mang, cái tên này vậy mà lại chạy? Vì sao tên này lại muốn chạy?

    Sau đó, tôi mới vội vàng cúi đầu đọc tin nhắn vừa mới nhận được. Vẫn là từ điện thoại của Vương Viễn Thắng gửi tới, phía trên chỉ ngắn gọi hai chữ: "Sau núi."

    Trong lòng tôi khẽ giật mình, quả nhiên, kẻ vừa đào mộ kia cũng không phải kẻ đã gửi tin nhắn cho tôi, mà sở dĩ kẻ này gấp gáp chạy trốn như vậy, chính là sợ người khác sẽ phát hiện ra kẻ này là ai.

    Nhìn vào màn đêm trước mắt, tôi vốn định đuổi theo tên này, nhưng lại nghĩ tới một mình mình cũng không nắm chắc được, đến lúc đó, nếu như tôi không đấu tên này hắn, thì mọi chuyện rắc rối rồi.

    Còn cả tin nhắn vừa nhận được nữa, phía sau núi?

    Nói đến sau núi, tôi lập tức liên tưởng tới vợ hai của Vương Viễn Thắng, bởi vì lúc đó, cải táng lần hai của vợ hai Vương Viễn Thắng, chính là ở sau ngọn núi lớn này.

    Chẳng lẽ kẻ gửi tin nhắn này muốn tôi đi ra sau núi?

    Trải qua chuyện vừa nãy, tôi nghi ngờ, kẻ gửi tin nhắn cho tôi rốt cuộc là ai? Tên đó dẫn tôi đến mộ tổ, chính là để tôi nhìn thấy màn đào mộ của cái tên vừa nãy sao?

    Thật ra tôi đang lo lắng không biết người gửi tin nhắn đến cùng có địch ý với tôi hay không? Nếu tên đó muốn hại tôi, thì nãy giờ chẳng phải tôi luôn bị hắn dắt mũi dẫn đi hay sao?

    Cuối cùng, tôi tạm thời buông xuống những suy nghĩ này, hít sâu một hồi, người ta đã muốn dẫn tôi đi, như vậy ngược lại tôi cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc cái tên đang chơi đùa tôi kia có bộ dạng như thế nào.

    Tôi lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của trưởng làng, sau đó dùng một tay để trên nút gọi rồi lại thả vào trong túi quần.

    Làng chúng tôi bởi vì rất vắng vẻ, cho nên tín hiệu không được tốt, trừ khi là dùng những dòng điện thoại ấn phím đời cũ, còn nếu dùng smartphone, không chừng còn không có tín hiệu, cho nên bình thường cũng không dùng đến.

    Một lát nữa, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ lập tức nhấn gọi điện thoại, đến lúc đó, trưởng làng nghe thấy giọng cầu cứu của tôi, nhất định sẽ đến. Đương nhiên, tốt nhất là tình huống này không nên xảy ra.

    Sau khi chuẩn bị xong, tôi bắt đầu cẩn thận từng bước đi về sau núi, trên đường đi, gió lớn thổi vào người, khiến tôi có chút run rẩy, nhắc tới cũng kỳ quái, gió hôm nay lạnh một cách bất thường.

    Tôi cũng không đi đường lớn ra phía sau núi, mà là rẽ vào đường nhỏ để đi.

    Đến chỗ đập lớn bằng phẳng, tôi còn nghiêng đầu ra nhòm một chút, nhưng không thấy gì cả, cả núi vẫn chìm trong bóng tối.

    Nhìn khoảng hơn mười phút vẫn không thấy động tĩnh gì, tôi bèn chậm rãi đi tới, đi về phía nấm mồ của vợ hai Vương Viễn Thắng, nấm mồ này lúc trước ở chính giữa đập lớn, tôi nhớ rõ lúc trước chính tay ông nội đã chọn cách huyền quan nhập thổ này, chính vì sợ nó sẽ sinh ra thứ gì đó.

    Sau đó tôi đi vào xem, thân hình lập tức cứng lại, không cách nào tiến lên phía trước, bởi vì tôi nhìn thấy ở trước nấm mồ kia một thân ảnh đang ngồi xổm.

    Khoảng cách xa như vậy, tôi không nhìn rõ cái tên đó là ai, nhưng trong nội tâm đã bắt đầu khẩn trương.

    Cách tôi khoảng hơn mười mét, tôi thử thăm dò lên tiếng.

    "Là anh gửi tin nhắn cho tôi sao?"

    Hai phút trôi qua, không có ai trả lời tôi, kẻ ngồi trước mộ vẫn duy trì tư thế như cũ, tôi thầm nghĩ tên này có bệnh à, giữ tư thế kia lâu như vậy, không thấy mỏi chân?

    Tôi mở điện thoại trong túi quần, tay kia sờ ra sau lưng lấy con dao phay, tiến gần về phía trước.

    "Rốt cuộc có phải anh gửi tin nhắn cho tôi hay không?"

    Tôi hét to về phía tên này này, nhưng tên này vẫn không hề trả lời, trong lòng tôi cũng trở nên khó chịu, nửa đêm tên này làm như vậy là cố ý dọa cho tôi sợ sao?

    Nghĩ thế tôi bèn đi về phía trước, đang chuẩn bị tức giận.

    Mà sau khi tôi tới gần, trong nháy mắt nhìn thấy kẻ đó, lông tơ toàn thân tôi lập tức dựng đứng lên, da đầu trở nên tê dại. Trên người cái tên này mặc một bộ áo niệm mới, bởi vì tới gần, cho nên tôi mới thấy rõ được cơ thể mập mạp của tên này.

    Là Vương Viễn Thắng..

    Giờ phút này, hai chân anh ta đang quỳ xuống đất, đầu cũng giữ nguyên tư thế cúi lạy.
     
  2. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 21: Bàn tay trên vai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi muốn quay người bỏ chạy, nhưng lúc này tôi cảm thấy chân mình nặng như bị đeo chì vào chân vậy.

    Người chết trước mặt tôi vẫn đang giữ nguyên tư thế quỳ gối cúi đầu, khiến tôi nghĩ tới một cảnh tượng cúng tế kỳ quái, giây phút tiếp theo, thậm chí tôi còn sợ Vương Viễn Thắng sẽ ưỡn thẳng lưng rồi nhìn về phía tôi.

    Ực..

    Tôi có thể nghe rõ tiếng nuốt nước bọt của tôi, tôi cảm nhận được chân đã có chút cảm giác rồi. Nói thật, tôi không cảm thấy tôi nhát gan, dám một mình đến đây vào ban đêm, tôi nghĩ như vậy đã rất can đảm rồi. Nhưng cảnh tượng trước mắt này, nếu không được tận mắt nhìn thấy, thật sự không cách nào nếm được nỗi sợ hãi tận đáy lòng.

    Một người vừa mới chết, đột nhiên nhìn thấy quỳ trước mộ của người khác vào ban đêm? Cảm giác này thật sự không thể diễn tả được bằng lời.

    Trong tình huống này, tôi không còn muốn truy cứu xem tại sao xác của Vương Viễn Thắng lại xuất hiện ở đây, hơn nữa lại còn duy trì cái tư thế này.

    Tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, mà cho dù có quay lại, tôi cũng phải gọi người trong làng tới.

    Trong lòng vừa nảy ra suy nghĩ này, đầu tiên là tôi phải rời khỏi nơi quái quỷ này, thật sự là quá đáng sợ rồi.

    Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, ngay khi tôi vừa mới bước được một bước.

    Thì "bốp" một tiếng, có một thứ gì đó trực tiếp đặt lên vai tôi, vào khoảnh khắc thứ đó đặt lên, tôi liền cảm thấy có một luồng khí lạnh lan tỏa từ vai ra khắp toàn thân, mà vốn dĩ tôi đang muốn mở khóa điện thoại, nhưng vì tay lạnh cứng nên điện thoại liền rơi xuống.

    Luồng khí lạnh đó khiến người tôi bất giác run lên, tôi cứng nhắc quay đầu lại và nhìn qua đầu vai.

    Đó là một bàn tay vô cùng tái nhợt, trên ngón tay là móng tay màu đen dài vài cm, lúc nhìn thấy cảnh tượng này, tim tôi ngần như ngừng đập.

    Mẹ ơi, bàn tay này? Không phải là vợ hai của Vương Viễn Thắng sao?

    Cái thứ đang xuất hiện này sao lại là của cô ta vậy?

    Phù.. phù..

    Sau lưng tôi có tiếng thở nhè nhẹ, cùng với tiếng thở đó, tôi cảm thấy như có một luồng khí lạnh thổi vào cổ, tôi nắm chặt tay rồi nín thở.

    Cùng lúc đó, tôi cũng đổi con dao trong tay thành một thanh kiếm gỗ đào.

    Sở dĩ tôi cầm theo con dao này là vì để đề phòng tên đã gửi tin nhắn cho tôi, mà để đối phó với những thứ ở trước mắt này thì hiển nhiên dùng kiếm gỗ đào vẫn tốt hơn.

    Sau khi đứng dậy tôi quỳ một chân xuống, cảm giác lạnh lẽo trên người dường như đã biến mất, nhưng khắp người vẫn có cảm giác vô cùng khó chịu, tôi biết vừa rồi rất có thể dương hỏa trên đầu vai tôi đã bị dập tắt rồi.

    Tình huống này đối với tôi mà nói, thật sự là rất tồi tệ.

    Trên người của nữ thi trước mắt có vết máu đỏ sẫm, rất hiển nhiên là do lúc trước cô ta bị thương bởi những thanh tre kia, mặc dù vết thương đã lành, nhưng vết máu trên quần áo thì vẫn còn.

    Khuôn mặt của cô ta trông vẫn đáng sợ như vậy, thậm chí tôi cảm giác được luồng khí đen đó trên người cô ta dường như còn trở nên đậm hơn vài phần, điều này khiến tôi cảm thấy cực kỳ bất an.

    Đôi mắt đỏ ngầu của cô ta nhìn chằm chằm tôi, ngũ quan trên mặt cô ta không ngừng vặn vẹo.

    Tôi nhìn chằm chằm vào nữ thi ở trước mặt, ngay sau đó, tôi không chút do dự rút đèn pin ra rồi chuẩn bị quay người bỏ chạy.

    Grừ..

    Tuy nhiên, cảm nhận của nữ thi đó có vẻ rất nhạy bén, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, tôi vừa mới chạy được hai bước, thì cô ta lập tức nhảy vọt lên trên trước mặt tôi.

    Hu hu!

    Tiếng u ám từ trong miệng cô ta truyền tới, cùng lúc cô ta mở miệng thì có một thứ chất lỏng đen sẫm chảy ra, cũng không biết thứ đó là gì, nhưng nó bốc ra một mùi hôi rất khó chịu.

    Cùng lúc đó, cô ta xông về phía tôi, hai tay cô ta trực tiếp giơ ra muốn bóp cổ tôi.

    Tôi cực kỳ hoảng sợ, tốc độ của nữ thi đó rất nhanh, thanh kiếm gỗ đào trong tay tôi trực tiếp đâm thẳng vào ngực cô ta. Kiếm gỗ đào đâm vào ngực cô ta, cố định khoảng cách giữa tôi và cô ta, hai tay của nữ thi vùng vẫy kịch liệt, trong miệng phát ra những tiếng gầm hét ghê rợn.

    Nhìn thấy hai tay cô ta sắp nắm lấy kiếm gỗ đào, tôi liền dùng hết sức đá mạnh vào bụng của của nữ thi.

    Bụp.

    Khi chân tôi đá vào bụng của nữ thi đó, cơ thể của cô ta liền bị tôi đá văng ra ngã về phía sau, còn tôi nhanh chóng đứng dậy, kéo xa khoảng cách với nữ thi đó, tôi cảm giác được lúc này tim tôi đập rất nhanh.

    Bởi vì tốc độ và sức lực của nữ thi đó không ngừng vượt qua sức tưởng tượng của tôi. Tôi biết rõ, tôi căn bẳn không phải là đối thủ của thứ này, nhưng dường như đến chạy trốn, tôi cũng không thể làm được.

    Cảm giác đầu lưỡi hơi đau, hai ngày nay đều sử dụng máu đầu lưỡi, vết thương vẫn chưa lành, không biết bây giờ lại có được không? Chắc chắn là ảnh hưởng đến cơ thể của tôi, nhưng nếu không dùng, tôi thật sự không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.

    Ý nghĩ này vừa léo lên trong đầu, nữ thi ở trước mặt bỗng nhiên nhảy lên, cả người cô ta đều xông về phía tôi, tốc độ lại cực kỳ nhanh, tôi lùi về phía sau không kịp tránh, chỉ trong nháy mắt cô ta đã xuất hiện trước mặt tôi, tay giơ ra muốn nắm lấy đầu vai tôi.

    Theo bản năng tôi đâm thẳng thanh kiếm gỗ đào trong tay tới, nhưng tay còn lại của nữ thi lại bất ngờ tấn công tới, nắm lấy thanh kiếm gỗ đào trong tay tôi.

    Khi tôi chưa kịp phản ứng lại, thì cô ta đã giật lấy thanh kiếm gỗ đào của tôi, cơ thể tôi lảo đảo nghiêng về phía trước, và tay kia của cô ta liền bóp lấy cổ tổi.

    Khụ khụ..

    Sức mạnh của ma nữ lần này hiển nhiên mạnh hơn rất nhiều sơ với lần trước, khoảnh khắc cô ta bóp lấy cổ tôi, cảm giác bị nghẹt thở nhanh chóng truyền tới, tôi ho dữ dội và mắt thì trợn tròn lên.

    Khuôn mặt xấu xí của nữ thi không ngừng tiến gần về phía tôi, mùi hôi nồng nặc từ trong miệng thở ra lại kinh khủng.

    Khoảnh khắc tiếp theo, tôi thấy đầu của cô ta di chuyển tiến gần về phía cổ tôi.

    Trong lòng tôi không ngừng dấy lên lo lắng sợ hãi, nữ thi này muốn cắn cổ tôi? Mẹ ơi, trước chưa nói đến vấn đề độc thi, trên cổ có động mạch chủ, nếu cô ta cắn nát động mạch chủ của tôi, thì tôi cũng không cần lo lắng sẽ chết vì độc thi nữa, mà trực tiếp chết vì mất máu quá nhiều luôn. Tôi liên tục dùng chân đá vào bụng của nữ thi, nhưng sau đó lại phát hiện ra, mấy cú đá của tôi không hề có tác dụng gì với cô ta cả.

    Lòng tôi như tro nguội, dường như cảm giác được mùi của cái chết đang cận kề, bởi vì dưới cảm giác nghẹt thở này, tôi liền phát hiện ra đến cắn lưỡi chảy máu, tôi cũng không còn sức để làm nữa.

    Vào lúc tôi đang tuyệt vọng, bỗng nhiên có một bàn tay từ sau lưng tôi giơ ra nắm lấy cánh tay của nữ thi rồi vặn mạnh.

    Răng rắc..

    Một tiếng kêu giòn giã vang lên, kèm theo tiếng la hét thảm thiết của nữ thi, sự đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt của nữ thi, cơ thể không ngừng lùi về phía sau, tôi đang vui mừng muốn quay lại nhìn xem là ai đã cứu mình, thì bàn tay to lớn đó trực tiếp đẩy mạnh vào ngực tôi, khiến cả người tôi trực tiếp bay ra phía sau.

    Cùng lúc đó, bên tai tôi truyền tới một giọng nói khàn khàn.

    "Chạy đi"

    [\BOOK]
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười hai 2020
  3. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 22: Đừng tin Vương Lão Yêu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cơ thể tôi đập mạnh xuống đất, chỉ cảm thấy có một cơn đau thấu tim từ mông và sau lưng tôi truyền đến, đau đến nỗi tôi nghiến răng nghiến lợi lại những vẫn vội vàng đứng dậy.

    Trước mặt tôi là một bóng người mặc áo choàng đen đang nhanh chóng buộc chặt lấy nữ thi, nhất thời cả người tôi cứng lại, trong lòng tôi thực sự rất lo lắng, người mặc áo choàng đen đó rõ ràng là đang giúp tôi.

    Mặc dù người đó bảo tôi chạy đi, nhưng tôi cũng không thể để người đó lại một mình trong tình huống nguy hiểm này, tôi không làm ra được chuyện như vậy.

    Tôi đứng ở bên cạnh, nhìn chằm chằm nữ thi đó, nếu như có nguy hiểm gì, tôi sẽ ra tay không chút do dự.

    Nữ thi đó không ngừng la hét, khí đen cuồn cuộn ở xung quanh cơ thể, nhìn rất đáng sợ, nhưng có thể nhìn ra được nữ thi đó dường như không phải đối thủ của người mặc áo choàng đen đó, lúc này cô ta đang dần trở nên yếu thế.

    Trong khoảnh khắc tiếp theo, tôi nhìn thấy trong tay người mặc áo choàng đen đó xuất hiện một lá bùa màu vàng, trực tiếp dán lên người nữ thi.

    Khi lá bùa được dán lên trước ngực của nữ thi, kèm theo đó là những tia lửa phát ra và một âm thanh va chạm mạnh vang lên.

    Uỳnh!

    Cơ thể của nữ thi bị một luồng sức mạnh va chạm đẩy bay ra phía sau phát ra tiếng kêu thảm thiết xuyên thủng màng nhĩ, trong lòng tôi vui mừng khôn xiết, hay lắm, xem ra người mặc áo đen này rất lợi hại.

    Nữ thi dường như không thể làm người đó bị thương một chút nào.

    Ngay lúc người mặc choàng đen chuẩn bị thừa thắng xông lên, thì đột nhiên một người mặc áo đen khác từ trong bóng tối lao ra, trực tiếp lao về phía người mặc áo choàng đen trước mặt tôi, mà phía sau người mặc áo đen đó là nữ thi đang bám theo.

    Trong lòng tôi dấy lên một nỗi lo lắng, người áo đen đột nhiên xuất hiện này là ai? Sao gã lại cùng một phe với nữ thi?

    Bỗng nhiên tôi nghĩ đến một khả năng, tất cả những chuyện này có phải đều là do gã ở trong bóng tối gây ra? Theo tôi biết thì cái chết của Vương Viễn Thắng là có người đứng đằng sau gây nên.

    Trước đây là tôi đã tận mắt nhìn thấy có người đào mộ của Vương Viễn Thắng, cũng có nghĩa là, nguyên nhân xác của Vương Viễn Thắng xuất hiện ở trước mộ của nữ thi, cũng là có người giở trò.

    Thậm chí nữ thi đã được ông nội phong ấn trong quan tài, bây giờ bỗng thoát ra ngoài, gã này với nữ thi lại cùng nhau đối phó với người mặc áo choàng đen đang giúp tôi sao?

    Vậy người mặc áo đen xuất hiện ở phía sau, cho dù không biết thân phận của gã, thì tôi cũng có thể chắc chắn rằng, tất cả những chuyện này đều là do gã tạo nên, lúc nãy chính là gã đào mộ, và nghe thấy tiếng của tôi, vì vậy gã ngay lập chọn cách chạy trốn để không bị bạo lộ thân phận.

    Nhưng gã không ngờ rằng lại có người dẫn tôi đến chỗ này, phá vỡ hành động khác của gã, nên hắn đã ép nữ thi ra ngoài để giết tôi diệt khẩu.

    Nghĩ đến những chuyện này, dường như tôi đã hiểu ra rất nhiều chuyện, sợ rằng toàn bộ những chuyện này ngay từ đầu đã có một bàn tay nào đó xúi giục từ trong bóng tối.

    Nhưng gã làm ra tất cả những chuyện này là có mục đích gì?

    Đây là điều mà tôi vẫn chưa thể hiểu được, nhưng vào lúc này tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy, bởi vì tôi nhìn thấy trước mặt mình, người mặc áo choàng đen lúc nãy giúp tôi lại đang không ngừng lui về phía sau.

    Đồng thời đối mặt với nữ thi và người mặc áo đen đó, người này có chút không đối phó lại được.

    Nhìn thấy cảnh tượng này tôi không chút do dự xông tới, lần này một tay tôi cầm kiếm gỗ đào, một tay kia cầm dao, mặc kệ chém trúng ai thì chém.

    Khi tôi vừa lao đến phía sau người mặc áo choàng đen, thì bàn tay to lớn của ông ấy liền giơ ra đẩy tôi về phía sau.

    "Không muốn tôi chết, thì mau đi đi."

    Tiếng gầm trầm thấp của người mặc áo choàng đen vang lên, tôi thấy đôi mắt hung dữ của người này đang nhìn chằm chằm tôi qua chiếc khăn che mặt màu đen, khiến tôi cảm thấy ớn lạnh cả người.

    Ánh mắt của người này thật đáng sợ quá, nhưng tôi biết, chắc chắn cũng là vì người này muốn tốt cho tôi, với mấy chiêu công phu mèo cào của tôi, cũng là lúc còn nhỏ ông nội bắt tôi đứng tấn, luyện hai bộ Trường Quyền cơ bản nhất.

    (*) Tên võ thuật.

    Nhưng cho dù là hai người mặc áo đen này hay là nữ thi kia, thì tôi cũng không đối phó nổi, tôi ở đây có lẽ sẽ trở thành gánh nặng của người này.

    "Anh cận thận một chút." Cuối cùng, tôi cắn chặt răng nhìn người mặc áo choàng đen đó nói, nói xong liền trực tiếp quay người nhanh chóng chạy xuống núi, chỉ cần vào đến làng thì sẽ không cần phải sợ những người này nữa, dẫu sao trong làng các gia đình cũng không cách nhau quá xa, nếu như có động tĩnh lớn, thì chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.

    Chạy một hơi xuống đến lưng chừng núi, tôi quay đầu lại nhìn không hề có người bám theo sau, tôi lại quay lại chạy một mạch về nhà, tôi cũng không đi tìm trưởng làng.

    Truyện này nói trắng ra là có liên quan đến tà môn, hơn nữa người mặc choàng áo đen giúp tôi hiển nhiên là cũng không muốn bại lộ thân phận, nếu kéo mọi người đến khiến thân phận của người này bị bại lộ, thì tôi cũng không biết sẽ gây ra hậu quả gì không nữa.

    Hơn nữa chuyện này tôi cũng không biết nên nói bắt đầu từ đâu, tôi quyết định đợi đến lúc trời sáng sẽ đi tìm Yêu Công để nói cho ông ấy biết, xem xem Yêu Công sẽ có phản ứng gì.

    Về đến nhà, tôi liền bật hết đèn trong nhà lên, cha tôi vẫn chưa về, đây chính là điều khiến tôi lo lắng nhất.

    Không biết cha tôi đang ở đâu, theo lời của ông nội thì tôi phải đưa cha tôi nhanh chóng rời khỏi làng, bây giờ nghĩ lại, lẽ nào ông nội phát hiện điều gì kỳ quái ở trong làng? Nên mới bảo tôi và cha tôi phải nhanh chóng rời đi?

    Nhưng bây giờ điện thoại của ông nội không liên lạc được, tôi cũng không biết làm thế nào để liên lạc được với ông nữa, tôi còn muốn hỏi ông xem rốt cuộc có phải ông đã phát hiện ra điều gì không? Lại cầm điện thoại lên gọi lại cho ông nội lần nữa, nhưng vẫn là tắt máy.

    Tôi đã gọi cho ông không dưới 20 cuộc điện thoại rồi, bây giờ tôi bỗng cảm thấy có chút cô độc và bất lực, ông nội không ở nhà, thậm chí đến cha tôi cũng không thấy đâu, không có tin tức gì của hai người bọn họ cả, cũng không biết bọn họ có an toàn hay không?

    Điều này khiến tôi rất hoảng sợ, bọn họ là người thân duy nhất của tôi trên đời này, tôi không dám tưởng tượng nếu bọn họ xảy ra chuyện thì sẽ như thế nào.

    Có lẽ do mệt quá, nghĩ tới đó thì cơn buồn ngủ ập đến, tôi nhanh chóng chốt cửa lại, rồi sau đó chèn ghế đẩu sau cửa rồi chuẩn bị vào phòng đi ngủ, chỉ cần có người xông vào, thì tôi sẽ phát giác ra ngay.

    Ngủ cả một đêm mà không hề có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.

    Sáng sớm hôm sau, tôi thức dậy như thường lệ, chẳng qua bình thường trong nhà rất nào nhiệt, nhưng bây giờ lại chỉ có một mình tôi ở nhà. Tôi ăn sáng qua loa rồi rời khỏi nhà để đi tìm Yêu Công.

    Trước khi ra khỏi nhà tôi lại gọi điện thoại cho ông nội lần nữa, nhưng vẫn không có phản hồi.

    Trên đường đi đến nhà Yêu Công, điện thoại tôi bỗng reo lên.

    Nghe thấy tiếng điện thoai reo tôi vội vàng lấy điện thoại ra, lại là tin nhắn được gửi đến bằng số điện thoại Vương Viễn Thắng, tôi nhanh chóng mở tin nhắn ra đọc, nhưng nội dung tin nhắn khiến tôi run lên.

    "Không được tin Vương Lão Yêu."

    Tôi nhìn dòng chữ này mà cảm thấy toàn thân sởn gai ốc, tên này làm sao biết tôi đang đi tìm Yêu Công? Tôi cẩn thận nhớ lại những người tôi đã gặp trên đường lúc đi đến đây, nhưng tôi nhận ra rằng tôi chưa gặp ai cả.

    Vậy tại sao người này lại biết được? Lẽ nào người này đang ở nơi nào đó theo dõi hành động của tôi?

    Nhìn chẳm chằm vào dòng tin nhắn một lúc, tôi hít một hơi thật sâu, sau đó trực tiếp bấm gọi dãy số này.

    Tôi muốn xem xem, người gửi tin nhắn này cho tôi, rốt cuộc hắn là ai?

    Đăng Ký để đọc chương tiếp theo. *vno 33*
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng bảy 2021
  4. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 23: Cuộc điện thoại cuối cùng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 24: Cậu không muốn biết chân tướng sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 25: Tôi.. lạnh.. quá. Á.. á.. á..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 26: Ai là người gửi tin nhắn?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 27: Điện thoại của ông nội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 28: Tin nhắn chưa gửi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 29: Gọi hồn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...