Chương 30: Bạn bè
Editor: Minh Nguyệt Mạn
Editor: Minh Nguyệt Mạn
Rất mau đã tới trưa, Cung Tư Dạ không yên lòng về cô.
Hàn Mạt Mạt mặc dù một mực nói muốn cùng hắn nói chuyện, nhưng ánh mắt hắn lại thường thường liếc về phía di động.
"Anh có chuyện gấp gì cần phải xử lý sao? Em không phải là đang quấy rầy đến anh chứ?"
"Không, không có."
Cô gái ngốc này, cũng đã đến giờ ăn cơm trưa, như thế nào còn không gọi điện thoại cho hắn!
Hàn Mạt Mạt nhìn đồng hồ một chút, đã mười hai giờ một phút.
"Giữa trưa anh muốn ăn gì?"
"Em muốn ăn gì, anh đi mua cho em."
"Em muốn đi ra ngoài ăn."
"Cái này.." Cung Tư Dạ lại nhìn về phía di động, vẫn đang không có điện thoại gọi đến hay tin nhắn của Tô Lạc.
Hắn cố ý không để lại chìa khóa cho Tô Lạc, chính là muốn cô phải cần đến mình.
Chờ cô đói bụng, cô chỉ có thể chủ động gọi hắn trở về, chủ động gọi hắn cùng nhau ăn cơm.
Lại không nghĩ rằng, ại tuyệt không hề giống với mong muốn của hắn.
Cho dù tới giờ cơm trưa rồi, cũng không đợi được điện thoại cô sốt ruột thúc giục hắn trở về.
"Đi đi, vậy đi ra ngoài ăn đi."
"Chờ anh một chút, anh đi thay quần áo."
"Ân."
Hắn cầm theo điện thoại di động, sợ bỏ lỡ của tin nhắn hoặc điện thoại của cô.
Nhưng mà Tô Lạc bên kia, cô sớm đã ăn no đồ ăn vặt, còn đang ngủ.
Cho đến buổi tối tám giờ, Cung Tư Dạ mới về nhà.
Hắn trong tay cầm theo đồ ăn đã đóng gói cẩn thận, đẩy cửa ra đi vào nhà, Tô Lạc cầm ly nước, cau mày nhìn về phía hắn.
Hơi nhỉ giọng yếu ớt nói: "Đồ ăn vặt ăn hết rồi."
"Ngốc quá." Hắn đem đồ ăn đặt ở trên bàn trà trước mặt cô.
Thay cô mở hộp ra, "Vì sao không gọi điện thoại cho tôi?"
"Anh không phải là đi hẹn hò sao? Tôi gọi anh trở về, chẳng phải là rất không hiểu chuyện sao."
"Em nha, xứng đáng đói chết."
Tô Lạc lúc này cũng mặc kệ hắn nói cái gì thì nói, cũng không muốn để ý tới, thầm nghĩ nhanh ăn lấp đầy bụng rỗng.
"Ăn từ từ, không ai tranh với em."
Tô Lạc ăn no xong xoa xoa miệng, thỏa mãn sờ sờ cái bụng.
Cung Tư Dạ nhìn thấy cô gái trước mắt này có điểm ngốc nghếch rồi lại có điểm đáng yêu, luôn kìm lòng không đậu.
Thừa dịp cô không chú ý, một tay đặt lên chỗ tựa lưng trên sô pha, một tay đặt ở dưới thân cô.
"Cung, Cung Tư Dạ, anh, anh làm gì?" Tô Lạc bị hắn làm kích động đến mức nói lắp.
"Em không biết sao? Ấm no tư dâm dục!"
Hắn ngữ khí tràn ngập hơi thở mập mờ, ánh mắt nhìn Tô Lạc từ trên xuống dưới, giống như muốn nhìn xuyên thấu mỗi một tầng quần áo trên người cô vậy.
Sau đó hơi hơi nhắm mắt lại, môi chậm rãi đến gần cô.
Tô Lạc hai tay bị hắn gắt gao đè lại, hai chân cũng bị hắn chặn lại, cả người cô vô lực, chỉ có thể giãy dụa nhắm hai mắt lại.
Hắn ôn nhu hôn môi cô, hôn mấy chục giây.
Hắn buông cô ra, ôm lấy cằm của cô, cách mặt cô rất gần rất gần.
Thanh âm thâm trầm mà kéo dài nói: "Tôi nói rồi, tôi sẽ không cưỡng bách em nữa. Nhưng tôi cũng sẽ không cho phép em quên hương vị của tôi, hôn tôi hay là muốn làm gì khác nào!"
Nói xong, hắn nhìn cô cười cười, đứng dậy trở về phòng mình.
Tô Lạc như trước tựa vào sô pha, đè lại chỗ trái tim.
Vì sao tim cô lại đập nhanh như vậy?
Cô vội vàng đứng dậy, đi đến toilet, dùng nước lạnh vuốt hai má.
Tiếp theo thu dọn sạch sẽ đồ ăn trên bàn trà, lau lau chùi chùi rồi chuẩn bị đi ngủ.
Nằm trên giường, lại như thế nào cũng không ngủ được.
Vì sap tim đập nhanh, cô không nên có phản ứng mãnh liệt như vậy đối với hắn.
Có lẽ cô không nên tiếp tục ở đây cùng Cung Tư Dạ như vậy nữa!
Cô mặc áo khoác bên ngoài đồ ngủ, đi ra ngoài, gõ cửa phòng Cung Tư Dạ.
Cung Tư Dạ mới vừa tắm xong, lau qua loa mái tóc ướt át rồi ra mở cửa.
"Như thế nào? Muốn đến phòng ngủ của tôi?" Hắn vui đùa nói.
Tô Lạc vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi muốn trở về!"
Nhất thời, hắn ngừng tươi cười, sắc mặt trầm xuống.
"Hắn gọi em trở về?"
"Không phải."
"Vậy vì sao đột nhiên nói muốn trở về?"
Cô chần chờ trong chốc lát, cuối cùng vẫn là nói dối.
"Trong tiệm Cửu Cửu bận rộn, tôi từng đáp ứng với cô ấy, phải về giúp đỡ. Cổ hay mua cho tôi rất nhiều thứ, về lý thì tôi nên tuân thủ hứa hẹn."
"Chỉ vì vậy?"
"Ân! Đúng vậy."
"Cổ nếu thiếu nhân lực, cái này tôi kêu Nhã Nhã an bài người đi hỗ trợ."
"..."
Nghe hắn nói như vậy, cô vội vàng xua tay, "Quên đi, không cần, không cần~" Ngay sau đó cứng ngắc cười cười.
Kẻ có tiền làm việc chính là có rất nhiều phương pháp, nhưng lại không nghĩ tới hắn sẽ ra chiêu này!
Cô ấy ôm chặt lấy quần áo, cúi đầu thất thần bước về phòng.
Nhìn thấy bóng dáng Tô Lạc, khóe miệng hắn lại hơi hơi gợi lên nụ cười.
Hắn cố ý đem cô đưa đến nơi này, chính là để bồi dưỡng cảm tình, sao có thể dễ dàng thả cô về!
Chỉ là trong kế hoạch này, không có dự đoán trước được sự xuất hiện của Hàn Mạt Mạt.
Sáng sớm hôm sau, Cung Tư Dạ vẫn như bình thường rời giường thu dọn xong xuôi, liền chuẩn bị đi mua bữa sáng choTô Lạc.
Tô Lạc mất ngủ một cả đêm, khi trời gần sáng rốt cục mới ngủ được.
Lúc này đang ngủ say, Cung Tư Dạ gõ cử phòng cô, không nghe thấy đáp lại.
"Lạc Lạc, tôi đi mua đồ ăn sáng, em đi cùng không?"
"Lạc Lạc.."
Không ai đáp lại, hắn vội vàng chạy ra bên ngoài, từ cửa sổ nhìn vào bên trong.
Hóa ra còn đang ngủ.
Liền không quấy rầy, tự mình đi ra cửa.
Đã gần tám giờ.
Hắn mới ra cửa không bao lâu, cửa trong sân lại bị mở ra.
Là Hàn Mạt Mạt!
Cô đi giày cao gót, dáng người cao gầy, tư thế tao nhã.
Trang phục là một chiếc áo khoác len dài khoác bên ngoài tà áo, trên đầu đội một chiếc mũ nồi, mái tóc xoăn nhẹ, buông dài phía sau.
Trang điểm tinh xảo, làn da trắng nõn, môi tô son Dior kinh điển.
Đứng trong sân, dường như thêm phần ngỡ ngàng trước mùa thu vàng nhạt này.
Lần này cô tới nơi này, cũng không có đến nhà của Cung Dịch Khiêm, mà là đi bên nhà của Cung Tư Dạ.
Tình cờ thấy Tô Lạc uể oải đi ra từ trong phòng, mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông, đầu cột tóc lại một cách tùy ý.
Chớp hai mắt mỏi mệt một chút, ngáp một cái.
Đột nhiên thấy Hàn Mạt Mạt ở ngay trước mắt, cô hoảng sợ, nháy mắt tỉnh hẳn ngủ.
"Cô là ai?" Cô hỏi.
Hàn Mạt Mạt không trả lời ngay, cô ta chính là Lạc Lạc trong miệng Tư Dạ đi!
Cô nhìn Tô Lạc từ trên xuống dưới.
Bên cạnh Cung Tư Dạ quả thật cũng không thiếu người ái mộ hoặc người theo đuổi, oanh oanh yến yến, các dạng nữ nhân đều có.
Hàn Mạt Mạt chưa bao giờ đem những cô gái này để vào mắt, nhưng khi nhìn cô gái vô cùng phổ thông bình thường này, cô ta thậm chí còn cao hơn cô cả nửa cái đầu, cô cư nhiên có một chút cảm giác nguy cơ.
(Editor có điều muốn nói, Mạt Mạt đích thực là chưa từng nói lời yêu với Cung Tư Dạ nhé, lúc trước toàn theo đuổi em trai nhà người ta, giờ lại có cảm giác nguy cơ với bạn gái giả của người anh trai người ta. Tâm tư cơ bản của bạch liên hoa là người mình yêu lẫn người yêu mình đều không muốn bỏ cái nào đó)
Cô ta rất là bình thường. Hưng lại có chút khác biệt với những cô gái mà trước đây cô từng thấy.
Cô cũng không nói được không giống nhau ở đâu, có thể là giác quan thứ sáu đi!
"Cung Tư Dạ chưa từng nói với cô về tôi sao?"
"Không." Nghĩ lại, "Giống như đã từng nói qua, cô là bạn của anh ta? Anh ta hẳn là đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, cũng sắp trở lại rồi, ncô ngồi chờ chút không?"
Cô ngắm nhìn Hàn Mạt Mạt trước mắt, đó là một cô gái rất xinh đẹp.
Cô ấy hẳn là chính là người Cung Tư Dạ hai ngày này đi chiếu cố đi, cũng là bởi vì cô ấy mới tự mình ở lại quán thịt nướng!
"Hắn chỉ nói chúng tôi là bạn bè sao?"
Hàn Mạt Mạt mặc dù một mực nói muốn cùng hắn nói chuyện, nhưng ánh mắt hắn lại thường thường liếc về phía di động.
"Anh có chuyện gấp gì cần phải xử lý sao? Em không phải là đang quấy rầy đến anh chứ?"
"Không, không có."
Cô gái ngốc này, cũng đã đến giờ ăn cơm trưa, như thế nào còn không gọi điện thoại cho hắn!
Hàn Mạt Mạt nhìn đồng hồ một chút, đã mười hai giờ một phút.
"Giữa trưa anh muốn ăn gì?"
"Em muốn ăn gì, anh đi mua cho em."
"Em muốn đi ra ngoài ăn."
"Cái này.." Cung Tư Dạ lại nhìn về phía di động, vẫn đang không có điện thoại gọi đến hay tin nhắn của Tô Lạc.
Hắn cố ý không để lại chìa khóa cho Tô Lạc, chính là muốn cô phải cần đến mình.
Chờ cô đói bụng, cô chỉ có thể chủ động gọi hắn trở về, chủ động gọi hắn cùng nhau ăn cơm.
Lại không nghĩ rằng, ại tuyệt không hề giống với mong muốn của hắn.
Cho dù tới giờ cơm trưa rồi, cũng không đợi được điện thoại cô sốt ruột thúc giục hắn trở về.
"Đi đi, vậy đi ra ngoài ăn đi."
"Chờ anh một chút, anh đi thay quần áo."
"Ân."
Hắn cầm theo điện thoại di động, sợ bỏ lỡ của tin nhắn hoặc điện thoại của cô.
Nhưng mà Tô Lạc bên kia, cô sớm đã ăn no đồ ăn vặt, còn đang ngủ.
Cho đến buổi tối tám giờ, Cung Tư Dạ mới về nhà.
Hắn trong tay cầm theo đồ ăn đã đóng gói cẩn thận, đẩy cửa ra đi vào nhà, Tô Lạc cầm ly nước, cau mày nhìn về phía hắn.
Hơi nhỉ giọng yếu ớt nói: "Đồ ăn vặt ăn hết rồi."
"Ngốc quá." Hắn đem đồ ăn đặt ở trên bàn trà trước mặt cô.
Thay cô mở hộp ra, "Vì sao không gọi điện thoại cho tôi?"
"Anh không phải là đi hẹn hò sao? Tôi gọi anh trở về, chẳng phải là rất không hiểu chuyện sao."
"Em nha, xứng đáng đói chết."
Tô Lạc lúc này cũng mặc kệ hắn nói cái gì thì nói, cũng không muốn để ý tới, thầm nghĩ nhanh ăn lấp đầy bụng rỗng.
"Ăn từ từ, không ai tranh với em."
Tô Lạc ăn no xong xoa xoa miệng, thỏa mãn sờ sờ cái bụng.
Cung Tư Dạ nhìn thấy cô gái trước mắt này có điểm ngốc nghếch rồi lại có điểm đáng yêu, luôn kìm lòng không đậu.
Thừa dịp cô không chú ý, một tay đặt lên chỗ tựa lưng trên sô pha, một tay đặt ở dưới thân cô.
"Cung, Cung Tư Dạ, anh, anh làm gì?" Tô Lạc bị hắn làm kích động đến mức nói lắp.
"Em không biết sao? Ấm no tư dâm dục!"
Hắn ngữ khí tràn ngập hơi thở mập mờ, ánh mắt nhìn Tô Lạc từ trên xuống dưới, giống như muốn nhìn xuyên thấu mỗi một tầng quần áo trên người cô vậy.
Sau đó hơi hơi nhắm mắt lại, môi chậm rãi đến gần cô.
Tô Lạc hai tay bị hắn gắt gao đè lại, hai chân cũng bị hắn chặn lại, cả người cô vô lực, chỉ có thể giãy dụa nhắm hai mắt lại.
Hắn ôn nhu hôn môi cô, hôn mấy chục giây.
Hắn buông cô ra, ôm lấy cằm của cô, cách mặt cô rất gần rất gần.
Thanh âm thâm trầm mà kéo dài nói: "Tôi nói rồi, tôi sẽ không cưỡng bách em nữa. Nhưng tôi cũng sẽ không cho phép em quên hương vị của tôi, hôn tôi hay là muốn làm gì khác nào!"
Nói xong, hắn nhìn cô cười cười, đứng dậy trở về phòng mình.
Tô Lạc như trước tựa vào sô pha, đè lại chỗ trái tim.
Vì sao tim cô lại đập nhanh như vậy?
Cô vội vàng đứng dậy, đi đến toilet, dùng nước lạnh vuốt hai má.
Tiếp theo thu dọn sạch sẽ đồ ăn trên bàn trà, lau lau chùi chùi rồi chuẩn bị đi ngủ.
Nằm trên giường, lại như thế nào cũng không ngủ được.
Vì sap tim đập nhanh, cô không nên có phản ứng mãnh liệt như vậy đối với hắn.
Có lẽ cô không nên tiếp tục ở đây cùng Cung Tư Dạ như vậy nữa!
Cô mặc áo khoác bên ngoài đồ ngủ, đi ra ngoài, gõ cửa phòng Cung Tư Dạ.
Cung Tư Dạ mới vừa tắm xong, lau qua loa mái tóc ướt át rồi ra mở cửa.
"Như thế nào? Muốn đến phòng ngủ của tôi?" Hắn vui đùa nói.
Tô Lạc vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi muốn trở về!"
Nhất thời, hắn ngừng tươi cười, sắc mặt trầm xuống.
"Hắn gọi em trở về?"
"Không phải."
"Vậy vì sao đột nhiên nói muốn trở về?"
Cô chần chờ trong chốc lát, cuối cùng vẫn là nói dối.
"Trong tiệm Cửu Cửu bận rộn, tôi từng đáp ứng với cô ấy, phải về giúp đỡ. Cổ hay mua cho tôi rất nhiều thứ, về lý thì tôi nên tuân thủ hứa hẹn."
"Chỉ vì vậy?"
"Ân! Đúng vậy."
"Cổ nếu thiếu nhân lực, cái này tôi kêu Nhã Nhã an bài người đi hỗ trợ."
"..."
Nghe hắn nói như vậy, cô vội vàng xua tay, "Quên đi, không cần, không cần~" Ngay sau đó cứng ngắc cười cười.
Kẻ có tiền làm việc chính là có rất nhiều phương pháp, nhưng lại không nghĩ tới hắn sẽ ra chiêu này!
Cô ấy ôm chặt lấy quần áo, cúi đầu thất thần bước về phòng.
Nhìn thấy bóng dáng Tô Lạc, khóe miệng hắn lại hơi hơi gợi lên nụ cười.
Hắn cố ý đem cô đưa đến nơi này, chính là để bồi dưỡng cảm tình, sao có thể dễ dàng thả cô về!
Chỉ là trong kế hoạch này, không có dự đoán trước được sự xuất hiện của Hàn Mạt Mạt.
Sáng sớm hôm sau, Cung Tư Dạ vẫn như bình thường rời giường thu dọn xong xuôi, liền chuẩn bị đi mua bữa sáng choTô Lạc.
Tô Lạc mất ngủ một cả đêm, khi trời gần sáng rốt cục mới ngủ được.
Lúc này đang ngủ say, Cung Tư Dạ gõ cử phòng cô, không nghe thấy đáp lại.
"Lạc Lạc, tôi đi mua đồ ăn sáng, em đi cùng không?"
"Lạc Lạc.."
Không ai đáp lại, hắn vội vàng chạy ra bên ngoài, từ cửa sổ nhìn vào bên trong.
Hóa ra còn đang ngủ.
Liền không quấy rầy, tự mình đi ra cửa.
Đã gần tám giờ.
Hắn mới ra cửa không bao lâu, cửa trong sân lại bị mở ra.
Là Hàn Mạt Mạt!
Cô đi giày cao gót, dáng người cao gầy, tư thế tao nhã.
Trang phục là một chiếc áo khoác len dài khoác bên ngoài tà áo, trên đầu đội một chiếc mũ nồi, mái tóc xoăn nhẹ, buông dài phía sau.
Trang điểm tinh xảo, làn da trắng nõn, môi tô son Dior kinh điển.
Đứng trong sân, dường như thêm phần ngỡ ngàng trước mùa thu vàng nhạt này.
Lần này cô tới nơi này, cũng không có đến nhà của Cung Dịch Khiêm, mà là đi bên nhà của Cung Tư Dạ.
Tình cờ thấy Tô Lạc uể oải đi ra từ trong phòng, mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông, đầu cột tóc lại một cách tùy ý.
Chớp hai mắt mỏi mệt một chút, ngáp một cái.
Đột nhiên thấy Hàn Mạt Mạt ở ngay trước mắt, cô hoảng sợ, nháy mắt tỉnh hẳn ngủ.
"Cô là ai?" Cô hỏi.
Hàn Mạt Mạt không trả lời ngay, cô ta chính là Lạc Lạc trong miệng Tư Dạ đi!
Cô nhìn Tô Lạc từ trên xuống dưới.
Bên cạnh Cung Tư Dạ quả thật cũng không thiếu người ái mộ hoặc người theo đuổi, oanh oanh yến yến, các dạng nữ nhân đều có.
Hàn Mạt Mạt chưa bao giờ đem những cô gái này để vào mắt, nhưng khi nhìn cô gái vô cùng phổ thông bình thường này, cô ta thậm chí còn cao hơn cô cả nửa cái đầu, cô cư nhiên có một chút cảm giác nguy cơ.
(Editor có điều muốn nói, Mạt Mạt đích thực là chưa từng nói lời yêu với Cung Tư Dạ nhé, lúc trước toàn theo đuổi em trai nhà người ta, giờ lại có cảm giác nguy cơ với bạn gái giả của người anh trai người ta. Tâm tư cơ bản của bạch liên hoa là người mình yêu lẫn người yêu mình đều không muốn bỏ cái nào đó)
Cô ta rất là bình thường. Hưng lại có chút khác biệt với những cô gái mà trước đây cô từng thấy.
Cô cũng không nói được không giống nhau ở đâu, có thể là giác quan thứ sáu đi!
"Cung Tư Dạ chưa từng nói với cô về tôi sao?"
"Không." Nghĩ lại, "Giống như đã từng nói qua, cô là bạn của anh ta? Anh ta hẳn là đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, cũng sắp trở lại rồi, ncô ngồi chờ chút không?"
Cô ngắm nhìn Hàn Mạt Mạt trước mắt, đó là một cô gái rất xinh đẹp.
Cô ấy hẳn là chính là người Cung Tư Dạ hai ngày này đi chiếu cố đi, cũng là bởi vì cô ấy mới tự mình ở lại quán thịt nướng!
"Hắn chỉ nói chúng tôi là bạn bè sao?"