[Edit] Bạo Chúa Nhà Thái Tử Phi Lại Lên Cơn Ghen - Lam Nhãm Tình Đích Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi uyen1411, 29 Tháng mười một 2020.

  1. uyen1411

    Bài viết:
    1
    Chương 10: Sợ trúng phải điềm xấu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguồn: Wikidich (Tamami)

    Editor: Uyen1411

    Nghĩ đến đây, Vân Châu Nhi hít một hơi, cảm thấy thân thể bỗng nhiên không không thể đứng vững. Nếu không nhờ a hoàn bên cạnh đỡ nàng, thiếu chút nữa là đã tẽ trên mặt đất.

    Ở Li Quốc, Li nhi được xưng là tuyệt thế giai nhân hiếm có trên thế gian. Thái Tử coi trọng nàng thì cũng là điều bình thường, chỉ là..

    "Ân Phàm, chúng ta trởi về!" Vân Châu Nhi chậm rãi xoay người, nàng vốn lo lắng cho Vân Lâm Li, định đến chuẩn bị giúp nàng để không ai ở này khi dễ nàng. Nhưng thấy được một màn vừa rồi, nàng không cần nghĩ nữa liền đi. Thái Tử điện hạ đac hạ ý chỉ, Ân tổng quản tự nhiên không dám vi phạm!

    "Thái Tử Phi, ngài vì sao không đi?" Tỳ nữ Ân Phàm hỏi.

    "Không cần!"

    Ân Phàm cũng không dám hỏi lại.

    Vân Châu Nhi nghĩ, nếu trong lòng Thái Tử thật sự coi trọng Li nhi, sau một thời gian, Thái Tử sẽ nghĩ cách đen Li nhi lần nữa trở về Liên Hoa Cung. Ngày Li nhi trở về, cũng là ngày nàng sẽ cùng Li nhi tranh sủng. Li nhi không phải là người sẽ tranh sủng với nàng, nhưng Thái Tử đã thích, hắn nhất định sẽ nghĩ cách chinh phục!

    Đến lúc đó, cái chức Thái Tử Phi của nàng này, chỉ sợ là một cái hư danh thôi! Hiện giờ, nàng chỉ có đi một bước, xem một bước!

    Sau khi Vân Lâm Li được Lữ Dạ kịp thời cứu, Ân tổng quản cho người mang nàng về phòng, sai người cởi quần áo Vân Lâm Li ra. Bà ta liền thấy những vết thương dữ tợn trên người Vân Lâm Li, kinh ngạc một chút, tất cả đều chưa lành, lại vựa rồi bị một trận roi hữa. Nữ nhân này, trên mặt sao còn có thể cười? Nàng ta không đau sao?

    Thương thế nghiêm trọng như thế này, lại còn kiên trì giặt giũ. Trên mặt lúc nào cũng mang dáng vẻ bình tĩnh. Giờ phút này ngay cả Ân tổng quản cũng hoài nghi nữ nhân này thật là mất đi thần kinh cảm giác đau!

    "Cho phép ngươi nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau lại tiếp tục giặt quần áo!" Ân tổng quản ném xuống những lời này, sau đó rời đi!

    Bà ta không phải đau lòng Vân Lâm Li, mà là sợ bởi vì bị thương nặng mà chết. Người chết rồi, Thái Tử điện hả hỏi trách, bà ta không đảm đương nổi trách nhiệm này.

    Ba ngày sau, Lý Bắc Mục vừa mới thượng triều về, liền nghe Lữ Dạ báo cái: "Thái Tử điện hạ, nghe nói Vân Lâm Li buổi sáng đi giặt đồ bị té xỉu trên mặt đất."

    Sắc mặc Lý Bắc Mục trở nên khó coi: "Cái gì? Giặt quần áo? Mấy ngày trước, ta cho ngươi đi truyền ý chỉ với Ân tổng quản, ngươi không có đi sao?"

    "Bẩm điện hạ, thần đã truyền đạt lại khẩu dụ của của ngài, Ân tổng quản cũng đã cho Vân Lâm Li nghỉ ngơi ba ngày. Hôm nay mới bắt đầu làm việc lại, không nghĩ tới sẽ té xỉu!"

    Lý Bắc Mục không nói gì, lập tức xoay người đi tới Tẩy Y Phòng.

    "Thái Tử điện hạ giá lâm!"

    Mọi người ở Tẩy Y Phòng đều kinh ngạc. Thái Tử chưng từng tới đây bao giờ. Những nữ nhân trẻ tuổi đang giặt giũ tụ lại một nhóm nói to nói nhỏ. Chỉ là nghe nói đương kim Thái Tử dung mạo anh tuấn, khí chất bất phàm. Hôm nay vừa thấy, còn quả thật là hơn như thế.

    "Cung nghênh Thái Tử điện hạ!" Ân tổng quản cung kính quỳ nghênh đón.

    "Vân Lâm Li đâu?" Giọng điệu Lý Bắc Mục lạnh lùng, hỏi thẳng vấn đề.

    "Nàng đang ở trong phòng nghỉ ngơi, nô tỳ đã cho gọi lang y chữa trị, nói là bởi vị miệng vết thương bị nhiễm trùng nên mới bị hôn mê!" Ân tổng quản trả lời.

    "Phòng nghỉ ngơi ở đâu? Mau dẫn đường, bổn cung muốn đích thân đi xem!" Lý Bắc Mục nghiêm túc nói.

    "Thái Tử điện hạ, nơi này là chỗ ở của hạ nhân, điện hạ không nên đi vào, nô tỳ sợ ngài sẽ bị trúng điềm xấu!" Ân tổng quản nhẹ giọng nói.
     
    karan, Nganha93Phan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười một 2020
  2. uyen1411

    Bài viết:
    1
    Chương 11: Là tiểu nha đầu sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguồn: Wikidich (Tamami)

    Editor: Uyen1411

    Li Bắc Mục lạnh lùng trầm giọng nói: "Nghe không hiểu ta nói?"

    Ân tổng quản bị Lý Bắc Mục làm cho sợ hãi, cả người run lên, lập tức nói: "Vâng, nô tỳ liền dẫn đường!" Nói xong, bà ta cung kính đứng dậy dẫn đường cho Lý Bắc Mục.

    Bước vào phòng nghỉ của Vân Lâm Li, một không gian tối tăm thiếu ánh sáng, Ân tổng quản vội vàng thắp đèn. Lý Bắc Mục liền nhìn thấy Vân Lâm Li nằm một góc trên giường, gương mặt trắng bệch đang đắp một cái chăn bông cũ nát. Hắn nhíu chặt mày tiến lên, nhìn gương mặt hôn mê của Vân Lâm Li, hắn đưa tay sờ lên trán của nàng.

    Cái trán nóng bỏng, nàng đang phát sốt rất nghiêm trọng.

    Lý Bắc Mục có chút áy náy, nháy mắt liền trở nên sốt ruột hơn: "Lữ Dạ, mau truyền ngự y!"

    "Vâng, điện hạ!"

    Ân tổng quản nhìn biểu tình trên mặt Lý Bắc Mục, đáy lòng càm thêm sợ hãi, bất đắc dĩ bà ta cảm thấy kỳ quái - Thái Tử điện hạ sao lại có thể tự mình đến thăm một tỳ nữ, lại còn có vẻ trông rất là khẩn trương?

    "Các ngươi đều ra ngoài hết đi!" Lý Bắc Mục ra lệnh cho Ân tổng quản cùng với hai nô tỳ phía sau.

    "Vâng, nô tỳ cáo lui."

    Sau khi tất cả đều lui ra, ánh mắt Lý Bắc Mục càng thêm lo lắng.

    Hắn yên lặng nhìn nàng đang hôn mê. Khi tỉnh táo, nàng là một người kiêng cường, cứng rắn, hoàn toàn không có một chút dịu dàng của một nữ nhân nên có. Nhưng khi đang hôn mê như thế này, lại nhìn rất giống một nữ nhân bình thường. Khuôn mặt nàng nhăn nhó, nhíu chặt mày lại, tựa hồ như cảm thấy không được thoải mái.

    Vân Lâm Li tuy đang nhắm chặt mắt, nhưng trong miệng lại đột nhiên kêu lên: "Tiểu ca ca.. Tiểu ca ca.."

    Nàng thốt lên câu tiểu ca ca này, làm cho Lý Bắc Mục nhớ lại mười năm trước, hắn ở Li Quốc làm khách đã từng cứu một tiểu nha đầu. Lúc ấy, tiểu nha đầu đó đang hôn mê trên cành cây lớn bổng rơi xuống, dưới gốc cây toàn những con sói hung tợn đói khát, không thể chờ đợi liền gấp gáp há miệng to chờ thức ăn tới.

    Nếu không phải hắn kịp dùng mũi tên bắn chết mấy con sói đó, tiểu nha đầu này đã sớm trở thành bữa ăn cho chúng.

    "Tiểu ca ca, tiểu ca ca, huynh.. huynh phải đi sao? Huynh phải về nhà, phải không?" Vân Lâm Li mơ mơ màng màng lần nữa mở miệng nói.

    Lý Bắc Mục nghe vậy toàn thân chấn động, vì sao lời nàng nói lại rất giống với lúc ấy khi hắn cứu lấy tiểu nha đầu kia như vậy?

    Vân Lâm Li là người của Li Quốc, sau khi cứu tiểu nha đầu đó, hắn liền để nàng ở lại trong hoàng cung của Li Quốc. Hắn ở lại hoàng cung của Li Quốc một thời gian, có đi xem nàng như thế nào, hắn cũng thường hay gọi nàng là tiểu nha đầu. Chẳng lẽ, nàng chính là tiều nha đầu đáng thương lúc trước mà hắn từng cứu?

    Không ngờ tới, hắn vừa dứt lời, Vân Lâm Li mơ hồ liền kêu lên: "Tiểu ca ca, tiểu ca ca.." Nàng vừa kêu, vừa một bên giơ tay lên lung tung bắt lấy trong không trung. Nàng tựa như phải bắt được tay của tiểu ca ca trong miệng nàng.

    Cuối cùng, nàng bắt được tay của Lý Bắc Mục, đem tay hắn nằm chặt lại, mi tâm nàng đang nhíu lại thế nhưng đang dần dần giãn ra.

    Nàng bắt được tay của tiểu ca ca nên cảm thấy vui mừng và an toàn! Cái tay kia, tựa như cũng đủ có thể giúp thân thể nàng giải bỏ những đau đơn trên người.

    Đột nhiên, Lý Bắc Mục cảm nhận trong lòng mình như có thứ gì đó đang cắn xe nhau, loại cảm giác cực kỳ khó chịu, rất khó chịu!

    "Bái kiến Thái Tử điện hạ!" Phía sau vang lên âm thanh của ngự y.

    Lý Bắc Mục vội vàng gỡ tay đang bị nắm của Vân Lâm Li ra, nhìn ngự y nói: "Nàng ta đang sốt rất nghiệm trọng, ngươi nhanh chóng tìm ra biện pháp hạ nhiệt cho nàng ta!"
     
    karan, Nganha93Phan Kim Tiên thích bài này.
  3. uyen1411

    Bài viết:
    1
    Chương 12: Bị nhiễm bệnh mà chết.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguồn: Wikidich (Tamami)

    Editor: Uyen1411

    Ngự y nhanh chóng tiến lên, nhẹ nhàng đưa tay sờ thử trán Vân Lâm Li, chỉ mới sờ được một chút, ngự y bị dọa hốt hoảng nói: "Sao lại nóng đến thế này?"

    "Trước kia nàng từng phải chịu nhiều hình phạt ở địa lao!" Lý Bắc Mục trả lời

    Ngự y là một nam nhân, không thể kiểm tra hết được vết thương trên người Vân Lâm Li, nhưng hắn cũng biết được nhất định đều là vết thương da tróc thịt bong. Ngự y sau sau khi suy nghĩ một hồi, liền kê đơn thuốc. Lúc ngự y gần đi, Lý Bắc Mục hỏi hắn: "Cơn sốt này bao lâu sẽ hết?"

    "Bầm Thái Tử, chậm thì ba ngày, lâu thì năm ngày, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, mỗi ngày dùng nước thuốc lau miệng vết thương mấy lần, thân thể sẽ tự hạ nhiệt!" Nói xong ngự y liền rời đi.

    Lý Bắc Mục cũng có ý rời đi, bỗng nghe thấy Vân Lâm Li mơ mơ màng kêu lên một tiếng: "Tiểu ca ca.."

    Tiếng tiểu ca ca này, lại lần nữa làm hắn dừng chân, quay đầu lại nhìn nàng nằm trên giường, thật là cực kỳ giống với tiểu nha đầu đáng thương mười năm trước.

    Năm ấy, hắn chỉ mới mười lăm tuổi. Tuy nhiên, khi hắn hỏi thăm về tiểu nha đầu kia, thì được tin rằng nàng lại bị nhiễm bệnh mà chết!

    Cho nên, Vân Lâm Li không có khả năng là tiểu nha đầu!

    Lý Bắc Mục dừng lại một chút, mới đi tới cửa nói với Lữ Dạ: "Buổi tối cho người đem nàng tới nơi ở của ngươi để nàng dưỡng thương tốt hơn, không được để cho bất cứ ai biết được!" Chính mình nói ra những lời này, Lý Bắc Mục cũng không hiểu sao mình lại như vậy!

    Có lẽ bởi vì hắn nhớ tiểu nha đầu đáng thương kia, cho nên trong lòng sinh ra sự thương hại, không đành lòng để Vân Lâm Li tiếp tục dưỡng bệnh tại nơi này.

    "Chuyện này.. Thái Tử điện hạ, nàng là nữ nhân, ở lại chỗ của thần, chỉ sợ có chút không tiện! Chúng thần!"

    Lý Bắc Mục ngắt lời của Lữ Dạ: "Ngươi sắp xếp cho tốt, mang nàng đến cung của bổn cung, về sau nàng sẽ ở lại nơi đó!"

    "Vâng, Thái Tử điện hạ!"

    Sau khi rời đi, Lý Bắc Mục không quay về Đông Cung của mình mà đi tới Liên Hoa Cung của Vân Châu Nhi.

    Vân Châu Nhi nghe hạ nhân báo Thái Tử điện hạ tới, liền chạy nhanh ra hành lễ nghênh đón.

    Lý Bắc Mục khom người đỡ Vân Châu Nhi đứng lên, đáy lòng Vân Châu Nhi sợ hãi, sợ Thái Tử đến hỏi nàng đã điều tra ra được gì! Nàng sợ hãi khẽ nói: "Thái Tử điện hạ, người cho thần thiếp thêm chút thời gian, thần thiếp sẽ hỏi kỹ càng Li nhi nguyên do vì sao âm sát điện hạ!"

    Lý Bắc Mục được hỏi một đằng nhưng trả lời một nẻo: "Nàng còn nhớ rõ, mười năm trước, ta trên đường đi tới Li Quốc của nàng, đã từng cứu một tiểu nha đầu, về sau nàng ở lại trong cung của nàng dưỡng thương, hiện tại giờ nàng đang ở nơi nào?"

    Đáy lòng Vân Châu Nhi bỗng chấn động, tiểu nha đầu? Có phải là Li nhi được người nhà nàng nhận nuôi mười năm trước? Mười năm trước, li nhi không phải do phụ vương cứu trở về sao? Vì sao Thái Tử điện hạ lại nói là do hắn cứu?

    "Bổn cung đang hỏi nàng đấy!" Lý Bắc Mục không thấy Vân Châu Nhi trả lời vấn đề của mình, cảm thấy không vui, giọng nói cũng vì vậy có chút nghiêm khắc.

    Vân Châu Nhi phục hồi lại tinh thần, lập tức nói: "Bẩm điện hạ, tiểu nha đầu đó, thân thể sau này không có gì đáng ngại, liền được phụ vương dẫn về nhà, sau đó, lại nghe được nàng nhiễm bệnh qua đời!"

    Những lời này là lúc trước phụ vương nói cho nàng nghe.

    Tuy rằng, giờ phút này nàng cảm thấy rất nhiều nghi hoặc, nhưng nàng vẫn tin tưởng lời nói của người nhà mình.

    Lý Bắc Mục nghe xong, tâm bỗng chùng xuống, quả nhiên vẫn là cùng với kết quả khi đó hắn hỏi thăm.

    Tiểu nha đầu đáng thương kia, lúc ấy thoát được sói dữ, nhưng lại khống thoát được bệnh tật.
     
    karan, Nganha93Phan Kim Tiên thích bài này.
  4. uyen1411

    Bài viết:
    1
    Chương 13: Đánh rơi ngọc kiếm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguồn: Wikidich (Tamami)

    Editor: Uyen1411

    Lý Bắc Mục không nghi ngờ lời nói của Vân Châu Nhi.

    Vân Châu Nhi tới Đại Đại Hưng Quốc đã gần một năm, hắn hiểu rõ nàng là người thế nào, nàng nhát gan, cẩn thận, luôn sợ sai sót khi làm bất cứ chuyện gì! Cho nên, nàng nhất định sẽ không nói dối hắn chuyện này.

    Vẫn là, Vân Lâm Li thật sự không phải tiểu nha đầu đáng thương kia.

    Nhưng tại sao khi hắn nhìn thấy bộ dạng đó của nàng trong lòng lại khổ sở như vậy? Vì sao nghe thấy nàng mơ hồ kêu lên tiếng tiểu ca ca kia, hắn lại cảm thấy rất quen thuộc, chât thật như vậy..

    Có lẽ, tiểu nha đầu đáng thương đó trong lòng hắn có ấn tượng rất là sâu.

    "Nàng có biết, nàng ấy tên gọi là gì?" Lý Bắc Mục chưa từ bỏ ý định truy vấn nói.

    "Thần thiếp không có nghe nói qua, nhưng thần thiếp có thể viết phong thư gửi cho huynh trưởng, nhờ huynh ấy tìm hiểu một chút, bất quá, người đã mất nhiều năm, chỉ sợ.."

    Lý Bắc Mục thở dài, xua tay nói: "Thôi!" Hắn nói xong, liền đứng dậy rời đi.

    Li Bắc Mục mới vừa đi tới cửa, Vân Châu Nhi đột nhiên khẩn thiết nói: "Điện hạ, hay là, người ở lại cùng thần thiệp dũng bữa tối, có thể chứ?"

    Lý Bắc Mục không hề dừng bước, chỉ là nhàn nhạt nói: "Bổn cung còn có việc!"

    Nhìn bóng dánh Lý Mắc Mục rời đi, trong lần Vân Châu Nhi dâng lên một trận khó chịu!

    Nàng ngàn dặm xa xôi gả đến Đại Hưng Quốc, nếu là không chiếm được sủng ái của Thái Tử, thì nàng còn có cái gì? Không có người thân, cô đơn lẻ bóng.

    Ngảy cả Vân Lâm Li, lúc trước trà trộn vào đội ngũ hòa thân của nàng, nói là tới bảo hộ nàng, giả trang thành tỳ nữ thân cận, là muội muội của nàng, giờ cũng trở nên xa lại, có cả gan ám sát Thái Tử..

    "Thái Tử Phi, đồ vật này là của người sao?" Âm thanh của Ân Phàm kéo suy nghĩ của Vân Châu Nhi lại.

    Ân Phàm cầm trong tay một vật ước chừng dài mười tấc, thiết kế ngọc thạch xung quanh, đưa cho Vân Châu Nhi.

    Vân Châu Nhi hơi hơi nhíu mày, đây không phải là đồ vật mà Li nhi quý nhất sao? Ngọc Kiếm này luôn ở bên người Li nhi, bây giờ sao lại ở trên tay của Ân Phàm?

    "Ngươi nhìn thấy nó ở đây?" Vân Châu Nhi hỏi.

    "Bẩm Thái Tử Phi, là ở trong phòng Li nhi, nô tỳ và một vài người đang dọn dẹp, phát hiện ở một góc có món vật này, Li nhi là một cung nữ, không thể có một món đồ quý giá như vậy. Đây là Ngọc Kiếm dùng ngọc tốt nhất chế tạo thành. Lúc trước, Thái Tử Phi thường hay lui tới phòng của Li nhi, nên nô tỳ đoán là do Thái Tử Phi làm rơi!

    Vân Châu Nhi cẩn thận nhìn Ngọc Kiếm, không có nói bất luận lời gì.

    Như vậy Ngọc Kiếm này, đích thực không phải người bình thường có thể có được, phần lớn là ở trong vương cung của Vương gia hoặc bọn công tử hào môn, dùng làm phụ tùng để treo ở bên hông.

    Nàng nghĩ, Li nhi xem Ngọc Kiếm này như bảo bối, nên chắc là đồ vật do cha mẹ nàng để lại!

    Chỉ là, nàng chưa từng nghe Li nhi nói qua lời nào về người nhà của mình hay thân phận của nàng.

    Bọn họ đều cho rằng, là do nàng bị mất trí nhớ, hoặc cũng là do thân thế quá mức bi thảm không muốn nói. Sau này, cũng không có người nào đi hỏi nàng. Ngọc Kiếm tốt như vậy, là vật hiếm có, nếu thật sự là do cha mẹ nàng để lại vậy Vân Lâm Li cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ!

    * * *

    Vân Lâm Li được Lữ Dạ lén an bài đưa đến chỗ mới để dưỡng thương, còn tìm một cung nữ Minh Nguyệt tới để chăm sóc cho nàng.

    Vân Lâm Li lúc tỉnh, lúc hôn mê, cơn sốt vẫn lặp đi lặp lại, cả người nóng đến phờ phạc, môi khô nức tái nhợt!

    " Mẫu thân, mẫu thân, người đợi đã.. đừng đi.."
     
    Nganha93Phan Kim Tiên thích bài này.
  5. uyen1411

    Bài viết:
    1
    Chương 14: Đánh rơi ngọc kiếm (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguồn: Wikidich (Tama)

    Editor: Uyen1411

    Vân Lâm Li vẫn cứ thường xuyên nói mê sảng, Minh Nguyệt thấy môi nàng khô nứt không còn giọt máu, liền nhẹ nhàng nâng người nàng dậy, cho nàng uống một chút nước, rồi hạ nàng nằm xuống nghỉ ngơi.

    "Tiểu ca ca.. Tiểu ca ca.. Ngọc Kiếm này.. Thật là đẹp mắt.. Ta.. Rất thích.."

    Vân Lâm Li tiếp tục nói mê sảng, tay sờ sờ bên hông, bỗng chợt mở to mắt ra bật người dậy, miệng lẩm bẩm: "Đồ vật tiểu ca ca đưa cho ta đâu? Đồ vậy ta thích nhất đâu? Ở đâu? Ở đâu?"

    "Li nhi cô nương, ngươi nói đồ vật gì vậy?" Lúc ngươi tới, chúng ta thay đồ cho ngươi, không thấy trên người ngươi có đồ vật gì! "Minh Nguyệt nói với Vân Lâm Li.

    Vân Lâm Li nghe xong có chút tỉnh táo, chậm rãi nằm xuống, cố nhớ lại, Ngọc Kiếm đó rốt cuộc đang ở nơi nào?

    Từ khi nàng bị nhốt đánh trong địa lao, Ngọc Kiếm mà nàng thích nhất đã không thấy đâu! Có lẽ là ở trong phòng nàng ở lúc trước ở Liên Hoa Cung!

    Cũng có lẽ, đêm đó lúc nàng bị bắt đi đã đánh mất. Lúc ấy, nàng có giao chiến với vài thị vệ, những thị vệ đó do dùng ám khí nên mới bắt được nàng, bằng không với công phu của nàng hoàn toàn có thể chạy thoát.

    Đúng lúc này, Lý Bắc Mục lặng lẽ đi vào, hỏi Minh Nguyệt:" Nàng đã tỉnh rồi? "

    " Bẩm Thái Tử, Li cô nương vừa mới tỉnh được một lúc, nhưng vẫn còn hay nói mê sảng! "

    Lý Bắc Mục:" Nàng nói cái gì? "Trong tiềm thức của hắn, tựa hồ như trong mong lúc nàng nói mê sảng sẽ là tiếng tiểu ca ca..

    " Lúc đầu nàng kêu mẫu thân, đừng đi, sau lại kêu tiểu ca ca, rồi tỉnh lại nói tìm đồ vật, kêu đồ vật mà nàng thích nhất không thấy nữa! "

    Lý Bắc Mục hơi nhìu mày:" Đồ vật? Là đồ vật gì? "

    " Nàng không nói, tiểu nhân cũng không biết! "Minh Nguyệt trả lời.

    Lý Bắc Mục biết, tuy rằng Vân Lâm Li đang nói mê sảng, nhưng những lời nàng nói đó đều là những việc mà nàng từng trải qua.

    Hắn nhìn đôi mắt nhắm chặt của nàng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hẳn là còn sốt, môi khô nứt, trông có vẻ rất khó chịu!

    " Vì sao không cho nàng uống nước? Môi đều khô nứt hết rồi! "Lý Bắc Mục trách cứ nói.

    " Thái Tử điện hạ, nô tỳ vừa mới cho nàng uống chút nước xong! "

    Lý Bắc Mục duỗi tay sờ sờ trán Vân Lâm Li, cái trán nóng hừng hực, hắn đưa tay về, quay lại nói với Minh Nguyệt:" Lấy cho ta chậy nước và khăn tay! "

    " Vâng, điện hạ! Tiểu nhân mang tới ngay! "Cung nữ Minh Nguyệt mang tới một chậu nước cùng khăn tay tới cho Thái Tử. Thấy hắn đem khăn tay ướt vắt khô. Sau đó nhẹ nhàng đắp lên trán Vân Lâm Li.

    Trong hoàng cung này, có ai được Thái Tử điện hạ chăm sóc như vậy, sợ là cả Thái Tử Phi cũng không được Thái Tử đối xử như thế.

    Minh Nguyệt nhìn Vân Lâm Li được Thái Tử chăm sóc như vậy, trong lòng hâm mộ không thôi!

    Trước khi rời đi, Lý Bắc Mục quay lại nói với Minh Nguyệt không được nói là hắn đã tới đây!

    Vài ngày say, cơ thể Vân Lâm Li đã hạ nhiệt, nàng cảm thấy thân mình nhẹ đi không ít, vết thương trên người do mỗi ngày đều dùng nước thuốc rửa qua nên cũng dần tốt lên, vài vết thương nhẹ cũng đã bắt đầu kết vảy.

    * * *

    Sáng tinh mơ, Vân Lâm Li đã tỉnh lại, nàng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, liền có chút thấy nhớ Li Quốc!

    Nếu còn ở Li Quốc, giờ này chắc hẳn đang tìm một nơi yên tĩnh để luyện võ.

    " Hic.. hic.."Bên ngoài vọng vào tiếng nấc nhẹ. Nghe vậy, Vân Lâm Li liền chậm rãi ngồi dậy khoác thêm áo xuống giường mở cửa phòng. Nàng phát hiện âm thanh phát ra từ căn nhà đối diện, liền đi tới đẩy cửa ra.
     
    karan, Nganha93Phan Kim Tiên thích bài này.
  6. uyen1411

    Bài viết:
    1
    Chương 15: Cầu xin Thái Tử điện hạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguồn: Wikidich (Tama)

    Editor: Uyen1411

    Bước vào Vân Lâm Li liền thấy Minh Nguyệt đang ngồi trên mặt đất thủ thỉ khóc.

    Minh Nguyệt nghe thấy có tiếng mở cửa, liền ngẩng đầu lên, thấy là Vân Lâm Li vội xoa xoa mắt nói: "Li nhi cô nương, ngươi sao lại đứng lên rồi? Hiện giờ còn sớm, ta đỡ ngươi về nghỉ ngơi!" Nàng vừa nói vừa đứng dậy đỡ lấy Vân Lâm Li.

    Vân Lâm Li lại đẩy tay nàng ra, thấp giọng hỏi: "Minh Nguyệt, đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

    "Li nhi cô nương, không có việc gì, chỉ là ta thấy nhớ cha mẹ nên trong lòng có chút khó chịu, đi thôi, ta đỡ ngươi về nghỉ ngơi!"

    Vân Lâm Li nhìn ánh mắt có vê trốn tránh của Minh Nguyệt, nàng biết chắc hẳn Minh Nguyệt đang gặp chuyện phiền toái!

    "Minh Nguyệt, ngươi nói dối, ngươi không phải vì thương nhớ cha mẹ mình. Ngươi yên tâm mau nói ta nghe sự việc như thế nào, có lẽ, ta có thể giúp được ngươi!"

    Minh Nguyệt nghe xong những lời Vân Lâm Li nói, ánh đột nhiên sáng lên, tựa hồ thấy được hy vọng!

    "Thật vậy chăng? Li nhi cô nương, ngươi thật sự nguyện ý giúp đỡ ta."

    Khi Vân Lâm Li sốt cao, Minh Nguyệt từng thấy Thái Tử hạ mình chườm nóng cho Vân Lâm Li, chỉ bằng điểm này, nàng cảm thấy Vân Lâm Li chắc có thể giúp được nàng.

    Vân Lâm Li nhìn Minh Nguyệt vừa hưng phấn vừa kích động liền nói: "Chỉ cần ta có thể giúp được, ta tuyệt đối sẽ giúp ngươi! Những ngày qua, ít nhiều gì cũng do ngươi chiếu cố chăm sóc cho ta!"

    "Li nhi cô nương, thật tốt quá, nếu ngươi có thể cứu tỷ tỷ của ta, ta xin dập đầu tạ ơn ngươi!" Vừa nói Minh Nguyệt liền muốn quỳ xuống dập đầu. Vân Lâm Li nhanh tay giữ chặt nàng lại: "Ngươi nói trước cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì?"

    "Li nhi cô nương, là như vầy, tỷ tỷ của ta Minh Trúc là cung nữ ở Phu Dung Các. Hôm qua trên đường đưa tiểu công tử đi tập võ như thế nào để bị lạc mất. Tuy rằng đã tìm được tiểu công tử nhưng tỷ tỷ ta lại bị dùng hình, còn bị đem vào địa lao. Lam Phi ở Phù Dung Các nói đem vào địa lao là còn nhẹ, nếu không tìm thấy được tiểu công tử thì tỷ tỷ ta sẽ bị tội chết.. huhu.. huhu.."

    Lam phi là phi tử của Đại Vương Lý Kế, cùng với sủng phi của Lý Kế Tân thị có mốt quan hệ rất tốt.

    "Nếu tiểu công tử đã tìm được rồi, tỷ tỷ ngươi cũng đã bị phạt, sao còn muốn đưa vào địa lao? Chuyện này thật quá đáng, Minh Nguyệt ngươi dẫn ta đi Phù Dung Các, ta đi gặp Lam phi!"

    Tinh thần hào hiệp của Vân Lâm Li lại nổi lên, bên cạnh đó, mấy ngày này đều là Minh Nguyệt dốc lòng chăm sóc cho nàng, nàng giúp tỷ tỷ của Minh Nguyệt, cũng coi như là trả một ân huệ đối với Minh Nguyệt.

    Minh Nguyệt vừa nghe Vân Lâm Li nói, liền bị dọa, không phải Vân Lâm Li nên đi cầu xin Thái Tử điện hạ hỗ trợ sao? Tự dưng lại muốn đi Phù Dung Các, chỉ sợ nàng lại bị bắt vào địa lao, dù gì Vân Lâm Li cũng từng là tội phạm ám sát Thái Tử!

    "Li nhi cô nương, ngươi vẫn nên đi cầu xin Thái Tử điện hạ hỗ trợ đi! Hai chúng ta cùng đi đến đó như vậy, ta thấy không ổn, chúng ta sẽ bị phạt!"

    Nhìn thần sắt của Minh Nguyệt, Vân Lâm Li biết nàng đang lo lắng cái gì.

    Nàng dừng lại một chút rồi nói: "Như vậy đi, ngươi nói cho ta biết Phù Dung Các ở đâu. Hoàng cung này quá lớn, ta lại chưa đi Phù Dung Các bao giờ, ngươi cũng không cần đi cùng ta. Ta đi Phù Dung Các cầu kiến Lam phi, nếu gặp được người, ta nhất định sẽ nghỉ cách thuyết phục người thả tỷ tỷ ngươi ra!"

    Minh nguyệt hơi hơi ngẩn ra một chút:

    "Cái này.. Li nhi cô nương vẫn nên đi cầu xin Thái Tử thì hơn! Lam phi chắc chắn sẽ nể mặt Thái Tử mà bỏ qua cho tỷ tỷ ta!"

    Vân Lâm Li lạnh lùng nói: "Vì sao ta phải đi cầu xin Thái Tử điện hạ? Lại nói, trong mắt điện hạ ta là tội nhân ám sát hắn, hắn làm sao có thể đáp ứng ta giúp ngươi được!"
     
    karan, Nganha93Phan Kim Tiên thích bài này.
  7. uyen1411

    Bài viết:
    1
    Chương 16: Ngươi nghĩ ngươi là ai?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguồn: Wikidich (Tamami)

    Editor: Uyen1411

    "Li nhi cô nương, điện hạ chắc chắn sẽ giúp ngươi. Ngươi không biết đâu, lúc ngươi bị hôn mê, chính Thái Tử đã hạ mình chườm nóng cho ngươi!" Minh nguyệt sốt sắn giải thích rằng Thái Tử không giống với những suy nghĩ của Vân Lâm Li, cho nên liền không nhớ tới lời căn dặn của Thái Tử.

    Vân Lâm Li bỗng ngẩn người: "Cái gì? Thái Tử từng tới đây?"

    Minh nguyệt bỗng nhiên phản ứng lại, giơ tay bưng kín miệng, chính là những gì không nên nói thì cũng đã nói, che miệng lại cũng vô dụng!

    "Ta.. Ta cái gì cũng chưa nói, li nhi cô nương, ngươi coi như cái gì đều không có nghe thấy!" Minh nguyệt vội vàng sửa lại.

    Nghe xong, Vân Lâm Li đi ra ngoài cửa, xoay người lại nói: "Minh Nguyệt, nếu ngươi muốn cứu tỷ tỷ, thì mau nói cha ta biệt Phù Dung Các ở đâu!"

    Minh Nguyệt vì sốt ruộc muốn cứu tỷ tỷ, liền chạy nhanh nói cho Vân Lâm Li biết: "Phù Dung Các ở phía tây hoàng cung, chỉ cần ra khỏi cửa đi về phía tây, chưa tới nửa canh giờ là tới."

    Vân Lâm Li trở lại phòng, thay y phục của cung nữ, sau đó một mình ra khỏi cửa.

    Nhìn Vân Lâm Li đã đi ra, trong lòng Minh Nguyệt rất không đành lòng. Trên người Vân Lâm Li còn có vết thương, hiện tại chỉ mới tốt lên một chút liền đi giúp đỡ nàng. Tuy rằng có thể là không thành công, nhưng đáy lòng nàng vẫn cảm kích, mang theo mong đợi.

    Vân Lâm Li chậm rãi đi đến Phù Dung Các, sắc trời cũng đã sáng, giớ này mọi người hẳn cũng đã rời giường. Nàng nhờ cung nữ đi thông báo, muốn được gặp Lam phi.

    Lam phi nghe hạ nhân báo, một cung nữ ở Liên Hoa Cung muốn gặp nàng, liền khinh thường nói: "Còn không phải là người trong cung của Thái Tử phi sao? Để cho ả đợi, khi nào bổn phi muốn gặp sẽ triệu kiến!"

    Lam phi nói xong, liền ngồi xuống nắm lấy nhi tử, mềm mại nói: "Trí nhi, mẫu phi đưa con đi tập võ được không? Bây giờ sư phó đang đợi ngươi đấy!"

    "Ta không cần, ta không cần tập võ, tập võ một chút đều không thú vị.." Lý Bắc Trí 6 tuổi vừa nói vừa đem ly dĩa trên bàn hất xuống mặt đất: "Xoảng.."

    "Người đâu, mau dọn dẹp sạch sẽ!"

    Lam phi không hề trách cứ Lý Bắc Trí, nàng cho rằng là vương tử nên có chút cá tính, hất đổ mấy cái ly dĩa này thì tính là cái gì.

    Đúng lúc này, mẫu phi của Lý Bắc Thần, Tân phi cũng tới Phù Dung Các, thấy một cung nữ đang quỳ gối trước cửa. Nghe hạ nhân nói, người đang quỳ là cung nữ của Thái Tử phi.

    Lam phi nói.

    Đáy lòng nàng liền có chút ý nghĩ, đi vào Phù Dung Các liền nói: "Muội muội, nghe nói ngươi gần có chút đau đầu, ta tự mình cho người mang chút đan dược tới. Đan dược này trị đau đầu rất hiệu quả, là Đại Vương ban thưởng cho ta mấy tháng trước! Nghe nói là cống phẩm từ nước khác mang tới, trong đó có dược liệu cực kỳ trân quý!"

    "Tạ tỷ tỷ, khiến tỷ tỷ lo lắng, tỷ mau ngồi!" Lam phi nói.

    Tân phi ngồi xuống, cố tình hỏi tới cung nữ đang quỳ trước cửa: "Muội muội, ngoài kia hình như là cung nữ trong cung của Thái Tử phi, ngươi không nhìn thấy ả sao?"

    "Tỷ tỷ, xưa nay, muội không có qua lại nhiều với người trong Liên Hoa Cung, cũng không nghĩ ra ta lại đắc tội gì với Thái Tử phi, nên để ả ta quỳ đó trước đã!"

    Tân phi: "Muội muội, ngươi không cho ả vào, nếu ả có về bẩm báo lại, vẫn là ngươi đắc tội với Thái Tử phi. Không bằng, cứ để ả tiến vào hỏi một chút, xem bởi vì chuyện gì mà cầu kiến!"

    "Vậy cũng được, muội nghe theo tỷ vậy!" Lam phi nói xong, liền chon người kêu Vân Lâm Li vào.

    Vân Lâm Li bước vào liền quỳ xuống nói: "Thỉnh an Lam phi nương nương, tiểu nhân là tỳ nữ của Liên Hoa Cung. Lam phi nương nương, tiểu nhân nghe nói tiểu công tử không muốn tập võ nên mạo muội đến để khuyên bảo tiểu công tử!"

    Lam phi nghe Vân Lâm Li nói xong, mới liếc nhìn nàng một cái, ngữ điệu có vẻ khinh thường nói: "Ngươi tới để khuyển bảo tiểu công tử? Ngươi nghĩ ngươi là ai?"
     
    karan, Nganha93Phan Kim Tiên thích bài này.
  8. uyen1411

    Bài viết:
    1
    Chương 17: Trao đổi điều kiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguồn: Wikidich (Tamami)

    Editor: Uyen1411

    Tiểu nhân từ nhờ đã tập võ, biết rõ chỗ tốt của việc tập võ như thế nào, tuy khổ nhưng trong đó cũng có không ít thú vui. Nếu tiểu công tử có thể tìm được niềm vui đó, nhất định sẽ không khán cự lại việc tập võ! "

    Lam phi nhướng mày:" Vậy sao? Ngươi còn có bản lĩnh như vậy? "

    Một bên Tân phi vội vàng tiếp lời nói:" Muội muội, một khi dã như vậy, hay là để ả thử xem. Chắc ả cũng không dám làm gì tiểu công tử đâu, muội thấy thế nào? "

    Lam phi gật gật đầu:" Cũng được, Vân Lâm Li, ngươi nghe cho rõ, nếu ngươi có thể làm cho Trí nhi của ta ngoan ngoãn tập võ, bổn phi nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi, nếu làm không được, bổn phi sẽ phạt ngươi! "

    Vân Lâm Li nghe xong, không chút hoang mang nói:" Tiểu nhân đáp ứng Lam phi nương nương, nhưng cũng mong nương nương đáp ứng tiểu nhân một thỉnh cầu! "

    Lam phi nghe xong, sắc mặt đại biến, quát lớn nói:" Nô ty to gan, dám cùng với bổn phi ra điều kiện? Ai cho ngươi lá gan đó? "

    Vân Lâm Li không chút hoang mang, vững vàng trả lời nói:" Xin Lam phi nương nương bớt giận, tiểu nhân cho rằng đây không phải là đặt điều kiện, mà là trao đổi điều kiện. Tiểu nhân là người của Liên Hoa Cung, sẽ không vô cớ đến đây quấy rầy Lam phi nương nương! "

    Một vẻ mặt không rõ ràng thoáng lên trên mặt Tân Phi, không đợi Lam phi lên tiếng, liền nói:" Muội muội, cung nữ này nói chuyện thật có chút lớn mật, bất quá, muội muội không ngại nghe chút điều kiện của ả ta là cái gì? Nếu thật sự ả ta có thể làm cho Trí nhi ngoan ngoãn đi tập võ, thì không phải đây cũng là một chuyện tốt sao? "

    Lam phi ngày thường cùng Tân phi có quan hệ rất tốt, nàng nghe vậy, cảm thấy có đạo lý, liền nói:" Được, nể tình tỷ tỷ, ta chấp nhận nghe điều kiện ngươi trao đổi một chút! "

    Vân Lâm Li:" Tiểu nhân hy vọng nương nương có thể đem cung nữ Minh Trúc thả ra. Minh Trúc là người đã lỡ làm thất lạc tiểu công tử, nhưng không phải cố ý. Nguyên nhân chính là do tiểu công tử không muốn đi tập võ! "

    Lam phi nghe xong Vân Lâm Li nói, trong lòng dâng lên một tràn khó chịu, nhưng Vân Lâm Li nói lại đều là sự thật, nàng tuy rằng có chút tức giận trừng mắt với Vân Lâm Li, nhưng lại hy vọng Vân Lâm Li thật sự có thể làm nhi tử yêu thích việc tập võ. Nhi tử của Đại Vương, nếu từ nhỏ không chịu tập võ, không tinh thông võ nghệ kiếm thuật, sao có thể coi là trụ cột xuất sắc của đất nước?

    Lam phi:" Được, chỉ cần ngươi có thể làm cho Trí nhi yêu thích tập võ, ta sẽ đáp ứng ngươi, thả nô tỳ kia ra! "

    " Tạ Lam phi nương nương! Thỉnh nương nương cho phép tiểu nhân hiện tại mang tiểu công tử đi ra ngoài, chúng nô tỳ trước làm quen một chút, sau đó tiểu nhân có biện pháp làm tiểu công tử thích tập võ! "

    Lam phi nháy mắt ra hiệu với một cung nữ trong phòng, cung nữ liền tiến đến Lý Bắc Trí nói:" Công tử, tiểu nhân dẫn người đi ra ngoài chơi nhé! "

    Tiểu công tử Lý Bắc Trí đem cung nữ đẩy ra, tức giận nói:" Ta không muốn, các ngươi đều là người xấu. Các ngươi muốn gạt ta đi tập võ, ta không đi, không muốn đi, không muốn.. "

    Cung nữ đó bất đắc dĩ phải tiến lên ôm lấy hắn, lại bị hắn cắn một ngụm trên mu bàn tay.

    Nháy mắt xuất hiện dấu răng thật sau trên mu bàn tay của cung nữ ấy, ả chỉ có thể cắn răng chịu đựng không dám hô đau.

    Vân Lâm Li thấy thế, liền đứng dậy đến gần tiểu công tử, mỉm cười nói:" Tiểu công tử, tiểu nhân nghe nói, ngài thích chơi trốn tìm, hơn nữa khi trốn thì sẽ không ai tìm thấy được, ngài thật là lợi hại, tiểu nhân cũng thích chơi trốn tìm, tiểu công tử, muốn hay không tiểu nhân hiện tại mang ngài ta ngoài chơi? "

    Li bắc trí vừa nghe, liền vui vẻ đem hai chỉ tay nhỏ xoa ở trên eo, rất là đắc ý nói:" Đó là đương nhiên, bản công tử là cao thủ chơi trốn tìm, hôm nay bản công tử khiến cho ngươi một bài học, hừ! "

    Hắn nói xong, liền chạy ra cửa.

    Cứ như vậy, Vân Lâm Li nhẹ nhàng dụ dỗ được Lý Bắc Trí, đem hắn đi ra ngoài. Sau lưng có rất nhiều cung nữ khác đi theo khiến Lý Bắc Trí nổi nóng quay lại nói với bọn cung nữ:" Các ngươi đều lui ra. Tất cả các ngươi một chút cũng không hề thú vị. Nếu còn đi theo, ta sẽ bắt các ngươi làm ngựa cho ta cưỡi!"
     
  9. uyen1411

    Bài viết:
    1
    Chương 18: Cho ta bay lên lần nữa!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguồn: Wikidich (Tamami)

    Editor: Uyen1411

    Bọn cung nữ để đã nếm qua vị bị tiểu công tử bắt làm ngựa để cữi, thật là bị hành đến gần chết, bọn còn mong Lý Bắc Trí đuổi họ đi càng sớm càng tốt.

    Sau khi bọn cung nữ rời đi, Vân Lâm Li kêu Lý Bắc Trí trốn trước rồi nàng đi tìm.

    Nhìn hắn tìm được chỗ trốn, nàng cố ý đi vòng vòng xung quanh, một là chú ý sự an toàn của hắn, hai làm cho hắn cảm thấy mình trốn rất giỏi làm nàng không tìm được hắn.

    "Tiểu công tử, tiểu công tử, người mau ra đi, tiểu nhân không tìm thấy người!"

    Lý Bắc Trí đắc ý từ sau mặt núi giả chạy ra: "Hiện tại đã biết sự lợi hại của ta chưa! Nếu ngươi đã thua, vậy ngươi liền làm ngựa cho ta cưỡi!"

    Vân Lâm Li cố ý làm vẻ mặt ủy khuất nói: "Tiểu công tử, trước khi chúng ta chơi, không có định quá này quy định này!"

    Lý Bắc Trí chu lên cái miệng nhỏ: "Hừ, lời bản công tử lời nói chính là quy định, lúc trước ta chơi trốn tìm đều là chơi như vậy, cung nữ tìm không thấy ta, liền phải làm ngựa cho ta cưỡi!"

    Vân Lâm Li nhìn tiểu công tử mỉm cười ngọt ngào cười, nói: "Tiểu nhân biết tiểu công tử nói có lý, hơn nữa tiểu nhân còn biết tiểu công tử rất thông minh, về sau sẽ là một người rất lợi hại!"

    Lý Bắc Trí dù sao cũng là cái tiểu hài tử, nghe Vân Lâm Li khen như vậy, liền nói: "Đó là tất nhiên, rất nhiều người đều nói bản công tử rất thông minh!"

    Vân Lâm Li đáy lòng âm thầm nói - các gia nhân ai cũng là kẻ nịnh nọt! Mà giờ phút này nàng được xem như là đang nịnh nọt sao? Không không không, này hẳn là được coi là chiến lược!

    "Đúng đúng đúng, tiểu nhân cũng cảm thấy như vậy, tiểu công tử, ngươi cảm thấy, căn phòng này cao không?" Vân Lâm Li vừa nói, sau đó vừa đưa tay chỉ về cái nóc nhà cách đó không xa.

    "Đương nhiên cao!" Lý Bắc Trí trả lời.

    "Tiểu nhân có thể bay lên đó, không những có thể tự mình bay lên, còn có thể mang theo người cùng nhau bay lên đó!"

    Lý Bắc Trí nghe xong, có chút không tin nhìn nàng: "Phải không? Vậy ngươi hiện tại liền mang ta bay lên đi thử."

    "Vậy nếu như tiểu nhân mang ngươi bay lên đó, tiểu công tử sẽ nguyện ý đáp ứng ta một thỉnh cầu chứ?"

    "Được!" Lý Bắc Trí sảng khoái đáp ứng.

    Vết thương trên người Vân Lâm Li vứa mới tốt lên, bây giờ lại phải vận khí chắc chắn sẽ làm cho miệng vết thương đã kết vẩy tróc ra. Nhưng để cứu được tỷ tỷ của Minh Nguyệt, nàng không rảnh lo cho mấy vết thương kia.

    Tuy rằng đối phương chỉ là một đứa bé sáu tuổi, nhưng không cho nó một chút ích lợi, nó sẽ không chịu nghe lời.

    Trong nháy mắt, Vân Lâm Li đã đem Lý Bắc Trí bế lên, cả người nhẹ nhàng nhúng một cái, liền bay tới trên nóc nhà.

    Lý Bắc Trí đứng trên nóc nhà nhìn xuống dưới chỗ mà bọn họ vừa đứng - hòn non bộ, sân vườn liền hào hứng nói: "Oa, thất tuyệt quá, thất tuyệt quá, tay bay lên rồi, bay lên rồi!" Hắn vừa cười vừa kêu, tay nhỏ không ngừng vỗ vỗ.

    Trong lúc Lý Bắc Trí không chú ý, Vân Lâm Li đã ôm người hắn nhảy xuống dưới. Lý Bắc Trí cảm thấy chơi rất vui liền nói: "Ngươi lợi hại quá, mau mau mau, cho ta bay lần nữa đi!"

    Vân Lâm Li cố ý chớp chớp mắt: "Tiểu công tử, lời khi nãy vừa nói, ngươi còn nhớ chứ?"

    Lý Bắc Trí khó chịu nói: "Nói đi, nói đi, muốn ta đáp ứng ngươi thỉnh cầu gì?"

    Vân Lâm Li: "Tiểu công tử, người có muốn có thể tự mình bay được như vậy giống tiểu nhân không?"

    Lý Bắc Trí: "Muốn chứ! Đương nhiên ta muốn!"

    Vân Lâm Li: "Nếu tiểu công tử muốn, vậy thỉnh tiểu công tử đáp ứng tiểu nhân, từ hôm nay trở đi, liền đi theo sư phó tập võ cho thật tốt, tiểu công tử nếu có thể kiên trì tập võ, vài ngày sau liền có thể giống tiểu nhân bay lên nóc nhà, như vậy phụ vương người nhất định sẽ rất vui mừng!"
     
  10. uyen1411

    Bài viết:
    1
    Chương 19: Ta có thể cưới ngươi không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguồn: Wikidich (Tamami)

    Editor: Uyen1411

    Lý Bắc Trí vẻ mặt vô tội nhìn Vân Lâm Li: "Thật vậy sao? Chỉ cần ta kiên trì tập võ là có thể bay?"

    "Đương nhiên, ngươi về sau còn có thể bay lên cây đại thụ nữa!" Vân Lâm Li nói xong, liền chỉ tay về phía cây đại thụ cao lớn không xa. Lý Bắc Trí quay đôi mắt đen láy sang nhìn rồi nói: "Vậy ngươi mau bay lên cây đại thụ cho ta xem!"

    Hắn vừa dứt lời, Vân Lâm Li liền đã ở trên cây với tốc độ như tia chớp.

    Lý Bắc Trí sáu tuổi, bị khinh công Vân Lâm Li hoàn toàn chinh phục.

    Khi Vân Lâm Li trở lại, Lý Bắc Trí đưa ánh mắt sùng bái nhìn nàng: "Tỷ tỷ, ngươi thật là lợi hại. Sau này, ta có cưới ngươi được không? Nếu ngươi gả cho ta, về sau ta muốn đi đâu, người liền mang ta đi nơi đó, như vậy thật là tốt!"

    Vân Lâm Li muốn cười, nhưng vẫn là cực lực nhịn xuống, nghiêm trang nói: "Tiểu công tử, ngài là không thể cưới tiểu nhân, tiểu nhân là chỉ là một nữ. Tiểu công tử, ngài hiện tại có phải là nên đi tập võ rồi hay không? Tiểu công tử là nam tử hán, nói chuyện giữ lời, đúng không?"

    Lý Bắc Trí nghe xong, tay đặt lên ngực nói một cách tự tin: "Đó là tất nhiên! Bản công tử hiện tại liền đi tập võ! Nói chuyện giữ lời, sự việc ta đã đáo ứng, tuyệt đối không đổi ý!"

    "Tiểu nhân liền biết, tiểu công tử đường đường là nam tử hán! Về sau nhất định sẽ lợi hại hơn tiểu nhân nhiều!"

    Sau khi đồng ý, Vân Lâm Li đưa Lý Bắc Trí đi tập võ, vừa đi vừa nói với Lý Bắc Trí muốn bay thì phải học những kiến thức cơ bản. Lý Bắc Trí nghe nàng nói không một chút nghi ngờ, liền gật đầu đáp ứng.

    Vì vừa rồi phải vận khinh công bay lên cây cho Lý Bắc Trí xem, nên vết thương trên người chỗ đã kết vẩy bị xé rách ra, một trận đau ập tới. Nàng cắn răng đi về chỗ ở của Lữ Dạ.

    Minh Nguyệt đau lòng nàng, liền dùng nước thuốc giúp nàng rửa vết thương.

    Nhìn những vết thương trên ngươi nàng như vậy nhưng trên mặt nàng ngoài vẻ kiên cường ra thì không nhìn ra bất cứ biểu tình gì. Đáy lòng Minh Nguyệt cảm thấy bội phục nàng, không hề nghe thấy một tiếng đau từ nàng. Những người tập võ đều kiêng cường như vậy sao?

    Chiều hôm sau, Minh Nguyệt vui vẻ nói với Vân Lâm Li: "Li nhi cô nương, ta không biết phải cảm tạ ngươi thế nào mới được. Lam phi đã thả tỷ tỷ ta ra, con cho tỷ ấy về Phù Dung Các làm việc. Tiểu công tử hôm qua với sáng sớm hôm nay đều ngoan ngoãn đi tập võ!"

    Vân Lâm Li: "Mấy ngày này đều do ngươi dốc lòng chiếu cố ta, ta giúp tỷ tỷ người cũng là chuyện nên làm."

    Hai người đang nói, phía sau liền truyền đến âm thanh của một nam nhân, đó là Lý Bắc Mục: "Vân Lâm Li, ngươi cho rằng ngươi là ai? Dám đi nói điều kiện với Lam phi?"

    Vân Lâm Li cùng Minh Nguyệt chạy nhanh hành lễ: "Cung nghênh Thái Tử điện hạ!"

    Lý Bắc Mục dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Vân Lâm Li, trầm thấp thanh âm nói: "Xem ra, ngươi hay là nên quay về Tẩy Y Phòng đi, thả ngươi ra đúng là một tai họa! Người đâu! Đưa nàng về Tẩy Y Phòng, vết thương trên người đã không còn trở ngại, đã có thể tiếp tục làm việc!"

    Lý Bắc Mục vừa dứt lời, bên ngoài tiến vào hai người, liền áp Vân Lâm Li đi Tẩy Y Phòng. Hai tay Vân Lâm Li bị bắt chéo sau lưng, miệng vết thương trên cánh tay càng đau hơn, nhưng nàng vẫn không than một tiếng.

    Hiện giờ đã không còn xích sắt khóa lại, chỉ bằng cái Tẩy Y Phòng kia sao có thể giữ nàng được. Nàng muốn rời khỏi hoàng cung này là việc dễ như trở bàn tay!

    Nhưng nếu nàng rời đi, thì Vân Châu Nhi làm thế nào? Nếu Lý Bắc Mục nhắm vào tỷ ấy thì sao? Còn Li Quốc?

    Trong mắt Vân Lâm Li, Vân Châu Nhi là luôn là một nữ nhân yếu đuối mỏng manh.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...