[Edit] Bạo Chúa Nhà Thái Tử Phi Lại Lên Cơn Ghen - Lam Nhãm Tình Đích Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi uyen1411, 29 Tháng mười một 2020.

  1. uyen1411

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    Bạo Chúa Nhà Thái Tử Phi Lại Lên Cơn Ghen

    Tác giả: Lam Nhãm Tình Đích Ngư​

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, OE, Tình cảm, Hào môn thế gia, Cung đình hầu tước

    Độ dài: 204 chương.

    Nguồn: Wikidich (Tamami)

    Editor: Uyen1411

    Tình trạng: Mỗi ngày 3-4 chương

    Link góp ý - thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Uyen1411

    Văn án:​

     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười hai 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. uyen1411

    Bài viết:
    1
    Chương 1: Làm ơn cho ta chết đi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguồn: Wikidich (Tamami)

    Editor: Uyen1411

    Trên sườn núi hoang vắng, vang lên giọng nói ảm đạm của một nữ nhân trong gió!

    "Hề Nhi, con nhất định phải sống, phải sống tốt, phải sống.."

    Người phụ nữ còn chưa kịp nói xong, đã bị đàn sói tràn qua cắn xé cơ thể một cách tàn nhẫn, da thịt cô bê bết máu!

    Cảnh tượng đẫm máu, tàn bạo! Nữ nhân ấy cứ thế trở thành bữa ăn thịnh soạn của đàn sói hoang!

    "Mẫu phi, mẫu phi, không cần a, không cần.. Mẫu phi.."

    Cô gái nhỏ đang trèo trên cây cứng cáp, trên mặt không chút biểu cảm, cả người đều đắm chìm trong sự sỡ hãi cực độ.

    Nàng nhìn cảnh tượng đẫm máu dưới gốc cây, sởn tóc gáy, bất lực cất lên tiếng khóc, kêu gọi mẫu phi..

    Cho đến khi khàn cả giọng, nàng cũng không còn phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng bầy sói vẫn không ngừng những hành động hung ác của chúng.

    Cuối cùng dưới gốc cây chỉ còn lại những vết máu loang lổ trên mặt đất cùng với xương cốt, váy áo rách nát..

    Một con sói, nó ngẩng đầu lên về phía cô gái nhỏ trên cây, ánh mắt nó lấp lánh ánh sáng xanh lục lạnh lùng, như muốn nói, nàng sẽ giống như mẫu phi của nàng, sẽ trở thành bữa ăn ngon của tụi nó..

    Vân Lâm Li múa máy cánh tay, hai mắt nhắm chặt, trong miệng cứ lẩm bẩm: "Không cần, không cần ăn ta, không cần ăn ta.."

    Bỗng nhiên, con sói hoang thả người nhảy lên, cắn một ngụm ngay trên cằm nàng, một cơn đau ập tới..

    "Tránh ra, mau tránh ra, không cần ăn ta.." Trong giấc mộng, Vân Lâm Li vừa la lên, vừa đánh con sói.

    "Làm càn, ngươi dám động thủ với Thái Tử điện hạ!" Thị vệ của Thái Tử Lý Bắc Mục - Lữ Dạ vang lên âm thanh sắc bén.

    Vân Lâm Li bỗng từ trong mộng tỉnh dậy, vừa mở mắt ra liền thấy một người đang ngồi xổm bên mình, là Lý Bắc Mục. Mà tay hắn lúc này đang nhéo cằm nàng!

    Vậy ra, con sói hoang trong mộng kia chính là hắn! Đường đường là Thái Tử của Đại Hưng Quốc, tới địa lao này làm cái gì? Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo, nhỏ giọng nói: "Nói cho bổn cung biết, vì sao phải ám sát bổn cung?"

    Cơn đau ở cằm càng ngày càng mãnh liệt, nhưng Vân Lâm Li vẫn cố nén, không phát ra bất cứ âm thanh nào, kiên quyết cắn môi!

    Lý Bắc Mục ép nàng đối diện với ánh mắt của hắn, tuy bị bắt nhưng ánh mắt nàng lại không hề sợ hãi

    Lý do ám sát, nàng đã nói qua rất nhiều lần rồi, không muốn nói lại nữa. Chỉ là với lý do đó, Lý Bắc Mục căn bản cũng không tin!

    Lý Bắc Mục nhìn biểu hiện của Vân Lâm Li không thấy nàng có biểu hiện đau đớn nào, cũng không nói lời nào, liền tăng sức lực, vẻ mặt càng thêm hung ác.

    Nữ nhân này, thần kinh cảm giác đau bị phế bỏ hay sao?

    Lý Bắc Mục nhìn Vân Lâm Lí thấy vết máu loang lổ, váy áo bị đánh đến rách mướp, gặn từng chữ: "Vân, Lâm, Li, ngươi muốn chết như vậy sao?"

    Vân Lâm Li nhìn hắn, khoé môi cong lên một tia cười lạnh, nàng chịu đau đỡn tột cũng từ khắp cơ thể, khó khăn nói ra vài chữ: "Thái Tử điện hạ, ta muốn chết, làm ơn cho ta chết đi!"

    Tuy nói như thế, nhưng ánh mắt nàng đầy sự không cam lòng cùng không phục. Đáy lòng Lý Bắc Mục hung hăn run vài cái, nữ nhân đáng chết này, chết đến nơi rồi vẫn không chịu khuất phục, nhận tội!

    "Ngươi dám cả gan ám sát bổn cung, vốn là đáng chết, nhưng, như vậy thì quá tiện cho ngươi, ta muốn ngươi nếm trải hết những tra tấn khổ hình, cuối cùng chết trong vật vã đau đớn tận tim gan!"

    Lý Bắc Mục nói xong, buông nàng ra, đứng dậy rời, lại quay lại khinh thường bồi thêm một câu: "Ồ, ta thiếu chút nữa đã quen, ngươi sẽ không thấy đau!"

    Sau khi nhìn Vân Lâm Li đầy ẩn ý, hắn quay người rời đi mang theo thị vệ Lữ Dạ.

    Chưa bao lâu, Vân Lâm Li nghe thấy tiếng của một nữ nhân khóc la: "Các ngươi buông ta ra, buông ta ra, ta phạm vào tội gì? Các ngươi tại sao mang ta tới đây?"
     
    Sauandsam, Ngudonghc, AmiLee2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười hai 2020
  4. uyen1411

    Bài viết:
    1
    Chương 2: Ngươi có đau không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguồn: Wikidich (Tamami)

    Editor: Uyen1411

    Nữ nhân đang la hét là một cung nữ của điện Liên Hoa, tên là Thiên Diệp, đang bị áp giải tới nơi giam giữ Vân Lâm Li.

    "Hừ! Tội gì? Ngươi biết rõ Vân Lâm Li đối với Thái Tử có sát tâm, nhưng lại không trình báo, người phạm vào tội lừa gạt. Hôm nay, ta chờ phụng chỉ tróc nã ngươi! Bây giờ, ngươi có la nát giọng cũng vô dụng thôi!" Một tên trong phòng giam nói.

    Vân Lâm Li nhìn thấy đó là Thiên Diệp, toàn bộ cơ thể đột nhiên run lên một chút, vẫn là nàng liên luỵ đến Thiên Diệp.

    Thiên Diệp là người bằng hữu tốt nhất của nàng khi mới vào Đại Quốc Hưng, cũng là bằng hữu duy nhất!

    Lý Bắc Mục, hắn muốn làm gì?

    "Thiên Diệp, Thiên Diệp.." Vân Lâm Li kêu Thiên Diệp.

    Thiên Diệp bị đẩy vào nhà lao sát vách địa lao của Vân Lâm Li.

    Nghe thấy âm thanh của Vân Lâm Li, Thiên Diệp liền bò dậy về phía Vân Lâm Li. Cách một cột gỗ, Thiên Diệp thấy Vân Lâm Li váy áo rách mướp, vết máu loang lổ, liền nhịn không được mà khóc lên.

    "Li nhi, Li nhi, muội sao lại thành ra như thế này? Li nhi, muội có đau không? Hu Hu..". Trong hoàng cung của Đại Hưng Quốc, chỉ có Vân Lâm Li đối xử với nàng tốt nhất, vài lần có người khi dễ nàng, đều là Vân Lâm Li giúp đỡ nàng.

    Ở cái nơi luôn cậy quyền cậy thế, một hoàng cung lãnh đạm, thân phận cung nữ như nàng bất luận bị cái gì đều không có ai đứng ra giúp nàng, chỉ có Vân Lâm Li dám giúp nàng!

    Vân Lâm Li từ khe hở của cột gỗ, duỗi tay qua, gắt gao nắm lấy thay Thiên Diệp: "Muội không có việc gì, không sao hết! Muội một chút cũng không đau!"

    "Muội như thế này sao lại không có việc gì? Như thế nào mà không đau? Muội nhìn muội xem, trên y phục toàn là máu, còn bị rách nát đến như vậy, đây đều là bọn họ đánh muội gây ra sao?" Thiên Diệp nghẹn ngào hỏi

    "Thiên Diệp, đừng lo, muội thật sự không có việc gì"

    Khi cả hai đang nói chuyện, liền thấy hai nha dịch tay cầm roi, mở cửa nhà lao của Thiên Diệp đi vào. Vân Lâm Li hoảng hốt, nói: "Ngươi, các ngươi tới đây muốn làm gì?"

    Nha dịch không trả lời, trong đó có một tên, một khắc liền nắm đầu tóc của Thiên Diệp, nàng liền nằm ngã ầm xuống mặt đất. Tên nha dịch liền đem Thiên Diệp xách lên, buộc vào cột gỗ hình chữ thập dựa vào tường ở nhà lao.

    "Buông ta ra.." Thiên Diệp la hét, giãy giụa, nhưng tên nha dịch lại không chút nào chần chờ, liền giơ roi lên hung hăng đánh thẳng vào người Thiên Diệp.

    Nhìn roi dừng trên người Thiên Diệp, Vân Lâm Li đột nhiên run lên, tim thắt lại.

    "Dừng tay, dừng tay, ta kêu ngươi dừng tay, ngươi không nghe thấy sao? Chẵng lẽ ở đây không có vương pháp sao? Có thể tuỳ tiện đánh người như thế?" Vân Lâm Li lớn tiếng quát lên. Nàng biết, đây là cố tình muốn cho nàng xem. Giờ phút này, nàng thật sự bất lực, tuy võ công của nàng rất tốt, nhưng bị nhốt ở nơi này, tay chân đều bị thô xích sắt khóa lại, công phu cao cỡ nào cũng không có nửa phần tác dụng!

    Mặc dù những nha dịch đã tra tấn nàng đến tận cũng kiệt sức, dùng roi da đánh nàng, thiêu đốt mu bàn tay nàng bằng thanh sắt nung đỏ, đốt cháy lòng bàn chân nàng, dùng dao nhọn đâm vào lòng bàn tay nàng.. Nàng cũng không lần nào rên rỉ một tiếng. Cũng vì vậy, nàng làm cho Thái Tử Lý Bắc Mục vô cùng tức giận!

    Nàng là một người như thế nào? Chẵng lẽ là người sắt sao? Hay là thần? Sao có thể chịu đựng những thống khổ mà người thường không thể nào chịu được, cho dù là một tráng sĩ cường tráng, nếu trải qua những khổ hình này đều khó nhịn được mà rên rỉ một tiếng!
     
    Ngudonghc, AmiLee, Nganha931 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười một 2020
  5. uyen1411

    Bài viết:
    1
    Chương 3: Ta nhận tội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguồn: Wikidich (Tamami)

    Editor: Uyen1411

    Ông trời thật không chiều lòng người, khi Vân Lâm Li ám sát Lý Bắc Mục, đột nhiên một tia chớp sáng lên, làm cho động tác đâm hắng của nàng có chút vội vàng, lưỡi dao sắn bén bị lệch một chút không thế đâm chính xác vào tim hắn.

    Nếu nhắm chính xác hơn, đâm thẳng vào tim hắn, thì hiện giờ Lý Bắc Mục đã sớm lìa đời rồi!

    Vân Li Lâm nhìn Thiên Diệp bị roi đánh trúng, đáy lòng vô cùng áy náy, đau lòng. Thiên Diệp bởi vì nàng mới bị đánh. Nàng không muốn nhìn thấy tỷ muội tốt vì nàng mà chịu hình.

    Nhưng nàng lại không cam lòng, không tình nguyện đầu hàng thú nhận lời buộc tội ngoan độc của Lý Bắc Mục. Roi từng cái rơi xuống người Thiên Diệp, nhưng lại đau ở trong lòng Vân Lâm Li.

    Nàng nghĩ, có lẽ dùng hình với Thiên Diệp là để thử nàng thôi. Nếu nàng không thể hiện một chút phản ứng nào, bọn họ hẳn là sẽ bỏ qua! Cho nên nàng cố nhịn một chút, xem tiếp theo bọn chúng muốn làm thế nào!

    Sau khi đánh hơn chục roi trên người Thiên Diệp, tên nha dịch liền cầm lấy lưỡi dao sắt bén, không đợi Vân Lâm Li lên tiếng, lưỡi dao sắt bén đã dừng trên ngón tay út của Thiên Diệp.

    "A.." Thiên Diệp thảm thiết la lên, nửa ngón út của nàng rơi trên mặt đất, nửa còn lại máu chảy nhưa tứa ra!

    Tâm Vân Lâm Li thắt lại, nhìn sắc mặt đau đớn tái nhợt của Thiên Diệp, nàng run rẩy, nhìn thẳng nha dịch quát lớn: "Dừng tay, không phải các ngươi muốn ta nhận tội sao? Nếu ta chết, các người đem toàn bộ cung nữ kia tới chịu hình, thì có quan hệ gì với ta?"

    Giờ phút này, ánh mắt Vân Lâm Li tràn ngập phẫn nộ! Giọng điệu run rẩy trầm thấp, từng câu từng chữ thật da diết, mạnh mẽ!

    Nàng vừa nói xong, phía sau truyền đến âm thanh khinh thường quen thuộc.

    "Ngươi dám không, Thái Tử đã nói qua rằng, điện hạ không ban cho ngươi chết, thì ngươi không được chết. Ngươi nếu như chết đi, thì nàng ta cũng sẽ chết theo, không chỉ nàng ta mà tất cả cung nữ trong Liên Hoa Cung đều phải chết. Tất cả đều vì ngươi mà chết, nếu ngươi muốn mang mấy chục mạng người đem chết hết, vậy ngươi cứ việc đi tìm chết đi"

    Người vừa nói chuyện là lão thái giám tên Minh Tứ hầu hạ Lý Bắc Mục ở Đông Cung. Minh Tứ vừa nói, vừa bước vào nhà lao của Thiên Diệp, giọng điệu đầy hung ác nói với nha dịch: "Ngươi tiếp tục chém ngón tay nàng ta, nếu Vân Lâm Li còn không chịu nhận tội, ngươi cứ tiếp tục chém, chém hết ngón tay, tiếp tục chém ngón chân, chém xong ngon tay cùng với ngón chân, vẫn còn có bàn tay, bàn chân.."

    Những lời Minh Tứ nói ra như những lời từ trong miệng ma quỷ thốt ra, thật kinh hoàng!

    Thái giám trong cung của kẻ máu lạnh, cũng đều mang máu lạnh như nhau, đều độc ác, mất đi nhân tính!

    Vân Lâm Li mím chặt môi, toàn thân không ngừng run rẩy! Nếu ở đây không phải là địa lao, nếu không phải bị xích sắt trói buộc, nàng thật muốn giết chết tên thái giám già cực kỳ tàn ác này!

    "Còn thất thần làm cái gì? Mau chém!" Giọng nói lạnh lùng của Minh Tứ vang lên, thúc giục tên nha dịch.

    "Tuân lệnh"

    Sau khi nha dịch lên tiếng, liền cầm lấy lưỡi dao sắt bén, chuẩn bị bổ về phía ngón áp út của Thiên Diệu. Đao còn chưa rơi xuống, liền nghe thấy âm thanh của Vân Lâm Li la lên: "Ta sai rồi, ta nhận tội, các ngươi thả nàng ta ra, nàng ấy vô tội.."

    Minh Tứ nghe Vân Lâm Li hoảng sợ la lên, khoé môi giơ lên nụ cười lạnh, phất tay nói với nha dịch: "Ngươi lui xuống trước đi"

    Hắn nhìn Vân Lâm Li với ánh mắt khinh miệt, nói: "Ngưới như vậy sớm một chút, Thiên Diệp cũng sẽ không mất đi một ngón tay, bất quá, những lời ngươi vừa nói, đối với Thái Tử điện hạ thì mới có thể cứu lấy Thiên Diệp!"

    Vân Lâm Li toàn thân xụi lơ, ngã xuống ngồi trên mặt đất!

    Đường đường là một Thái Tử của Đại Hưng Quốc lại có thể đê tiện đến nông nỗi này, dùng loại biện pháp điên rồi này làm nàng khuất phục! Làm nàng nhận tội!
     
    Ngudonghc, AmiLee, Nganha931 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười một 2020
  6. uyen1411

    Bài viết:
    1
    Chương 4: Xin điện hạ thưởng phạt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguồn: Wikidich (Tamami)

    Editor: Uyen1411

    Làm cho nàng trước mặt hắn chính miệng mình thựa nhận nàng sai rồi!

    Cho dù nàng khuất phục, chấp nhận sai lầm, nhưng nỗi hận thù trong lòng vẫn còn đó. Chỉ cần nàng sống một ngày, nỗi hận vẫn luôn còn trong lòng nàng!

    * * *

    Đông Cung.

    Lý Bắc Mục đặt tay sau người, đứng ở trước cửa trên hành lang, mày nhíu chặc, khép hờ hai con mắt.

    Những hình ảnh luôn tồn tại trong đầu hắn dần hiện ra, là khi ở Li Quốc, lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh của Vân Lâm Li!

    Lúc ấy hắn bị Vân Lâm Li làm cho kinh ngạc trước gương mặt của Vân Lâm Li.

    Vân Lâm Li nổi bất giữa một đám vũ nữ đang nhảy nhót. Trên mặt các vũ nữ đều nở nụ cười, riêng nàng mang theo vẻ mặt phiền muộn. Cho dù là phiền muộn nhưng cũng không che đậy được vẻ đẹp cá tính và trầm lặng kia.

    Đặc biệt là đáy mắt đen nhánh sáng ngời của nàng, ẩn chứa khí chất u buồn cùng oán hận sâu sắc!

    Lý Bắc Mục dưới đáy lòng âm thầm tán thưởng. Với gương mặt đẹp thần sầu, sợ là tiên nữ giáng xuống trần giang, trên đời chưa từng có!

    Khi đó hắn có cảm giác nhịp tim đập thật nhanh, đến bây giờ ký ức ấy vẫn còn mới mẻ.

    Hắn hỏi ca ca của Vân Châu Nhi, hiện đang là quốc vương của Li Quốc. Nữ nhi làm cho tim hắn đập nhanh như vậy là người ra sao? Vân Châu Diễm nói cho hắn, đó là chỉ là tỳ nữ trong cung, hơn nữa đã thành thân!

    Tâm trạng hắn lúc đó đột nhiên trầm xuống, cảm thấy vô cùng mất mát.. Không nghĩ tới, hắn lại nhìn thấy nàng một lần nữa, khi ấy, nàng là của hồi môn của Vân Châu Nhi đi tới Đại Hưng Quốc!

    Lý Bắc Mục đang nhớ lại những hồi ức, phía sau bỗng vang lên âm thanh của thái giám Minh Tứ: "Điện hạ, Vân Lâm Li đã nhận tội!"

    Li Bắc Mục bỗng nhiên mở to mắt, xoay người liền hướng địa lao phương hướng đi, danh bốn biết hắn muốn đi địa lao, liền theo sát đi lên.

    Đi ở phía trước Li Bắc Mục vừa đi vừa nói:

    Lý Bắc Mục bỗng nhiên mở to mắt, xoay người đi về phía địa lao, Minh Tứ biết hắn muốn đi địa lao, liền theo sát:

    "Sớm biết lấy Thiên Diệp ra dùng hình, có thể khiến nàng khuất phục nhận tội, cần gì phải lãnh phí thời gian trên người nàng!"

    Minh Tứ vừa nghe vậy, lập tức nói: "Điêj hạ thứ tội, tâm của Vân Lâm Li đó cứng như đó, chỉ đánh Thiên Diệp vài roi không khiến nàng ấy nhận tội, cho nên láo nô tự tiện làm chủ gia tăng hình phạt, chém ngón tay.."

    Lý Bắc Mục dừng chân lại: "Chém ngón tay? Tội Thiên Diệp phạm, không đến mức phải chém ngón tay, ngươi làm như vậy không ổn!"

    Minh Tứ vội vàng quỳ xuống: "Lão nô biết sai, xin điện hạ trừng phạt!"

    "Phạt là đương nhiên, phạt ngươi ba tháng bổng lộc!" Lý Bắc Mục nói xong rời đi.

    "Tạ điện hạ!"

    Minh Tứ bò dậy đuổi theo Lý Bắc Mục, hắn biết Thái Tử phạt hắn như vậy là nhẹ, đó là lý do hắn vẫn luôn bên cạnh phụng dưỡng Lý Bắc Mục

    Làm người đứng đầu thái giám bên cạnh Thái Tử, lại không làm theo mệnh lệnh của chủ nhân phân phó, dựa theo chính quy, hắn không chỉ bị phạt bổng lộc, còn phải bị đánh roi.

    - -

    Địa lao

    Thiên Diệp đã bị giải xuống từ cột chữ thập, nàng nằm trên mặt đất run rẩy, thân mình cuộn tròn thành một khối, ngón út bị chém vẫn còn chảy máu. Giờ phút này, sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt, vẻ mặt đầy thống khổ.

    Cách vách nhà tù Vân Lâm Li nhìn nằm trên mặt đất ngàn diệp, khổ sở trong lòng vạn phần.

    "Ngàn diệp, ngàn diệp, ngươi kiên trì trụ, Thái Tử hẳn là thực mau sẽ đến, ta cầu hắn tìm ngự y cho ngươi băng bó, ngàn diệp.."

    Ở nhà lao sát vách, Vân Lâm Li nằm trên mặt đất nhìn Thiên Diệp, trong lòng vạn phần khổ sở.

    "Thiên Diệp, Thiên Diện, tỷ cố cầm cự, Thái Tử hẳn sắp tới rồi, muội cầu xin hắn tim thái y băng bó giúp tỷ, Thiên Diệp.."

    Vân Lâm Li đang gọi Thiên Diệp, liền nghe thấy có bước chân từ bên ngoài truyền đến. Nàng không cần nhìn cũng biết, ngưới tới nhất định là Thái Tử.

    Ánh mắt Vân Lâm Li tràn đầy thù hận cũng phẫn nộ, khi tiếng bước chán càng lúc càng gần, nàng mới thu hồi lại ánh mắt, quỳ lạy Lý Bắc Mục: "Tiểu nhân đã thấy Thái Tử điện hạ!"

    Nha dịch mửa của nhà lao của Vân Lâm Li ra, Lý Bắc Mục nhìn thoáng qua cách vách thấy Thiên Diệp nằm la liệt trên mặt đất, chậm rãi bước vào nhà lao của Vân Lâm Li.
     
    Ngudonghc, AmiLee, Nganha931 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười một 2020
  7. uyen1411

    Bài viết:
    1
    Chương 5: Tâm phục khẩu phục

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguồn: Wikidich (Tamami)

    Editor: Uyen1411

    Lý Bắc Mục nhìn nàng cúi đầu quỳ lạy, lạnh lùng hỏi: "Ngươi có chuyện muốn nói?"

    Vân Lâm Li nói: "Có, tiểu nhân cầu Thái Tử điện hạ tìm gấp ngự cho Thiên Diệp băng bó lại ngón tay!"

    Lý Bắc Mục hơi híp mắt lại: "Là chuyện này?" Âm cuối hắn vang lên, giọng điệu cực kỳ bất mãn.

    Vân Lâm Li biết, nếu không phải chính miệng nàng thú nhận tội trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ không cứu Thiên Diệp. Tại địa lao âm u này, ngón tay của Thiên Diệp nếu không kịp thời băng bó, có thể sẽ khiến cho tính mạng thêm nguy hiểm.

    Dưới đáy lòng nàng tuy đã mắng chữi Lý Bắc Mục ngàn vạn lần, nhưng lại không thể cầu xin sự tha thứ.

    "Thái Tử điện hạ, tiểu nhân còn có chuyện muốn nói, tiểu nhân nhận tội, tiểu nhân không nên ám sát Thái Tử, tiểu nhân chết không đáng tiếc, chỉ cần Thái Tử khai ân, mời thái y tới giúp Thiên Diệp băng bó vết thương!"

    Lý Bắc Mục chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, âm thầm thở nhẹ một hơi.

    Nàng rốt cuộc cũng nhận tội, khuất phục, cầu xin hắn.

    Hắn xoay người nói với Minh Tứ: "Minh Tứ, đem cung nữ Thiên Diệp ra ngoài, sau đó truyền thái y!"

    Minh Tứ kinh ngạc, một cung nữ phạm tội, tuỳ tiện tìm đại một lang y nào đó là được, lại có đi truyền ngự y?

    Lý Bắc Mục không thấy hắn đáp lại, liền hỏi: "Ngươi không nghe thấy lời bổn cung nói sao?"

    "Vâng, Vâng, lão nô tuân mệnh!" Minh Tứ nói xong, liền cho người mang Thiên Diệu mang ra ngoài.

    Lý Bắc Mục bỗng khom lưng, nắm cằm của Vân Lâm Li, nét mặt lộ vẻ mỉm cười thắng lợi:

    "Ta còn tưởng rằng, ngươi thậy sự có ý chí sắt đá!" Giọng hắn nói đều mang theo ý cười.

    Vân Lâm Li bị hắn nắm cằm, đáy lòng bổng căng thẳng, tay nắm chặt tự nhủ: Lý Bắc Mục, nếu ta có thể sống sót thoát được, ta chắc chắn sẽ quay lại tìm cơ hội giết ngươi!

    Lý Bắc Mục nhìn biểu tình trên mặt Vân Lâm Li khẽ biến sắt, hắn hỏi với âm điệu thù địch:

    "Như thế nào? Xem thần sắc của ngươi này, là khẩu phục tâm không phục?" Hắn nói xong buông cằm nàng ra.

    Vân Lâm Li lập tức cuối đầu, nói: "Phục, tiểu nhân khẩu phục, tâm.. cũng phục!"

    Lý Bắc Mục cười nhẹ, nói: "Nếu tâm cũng phục, vậy bổn cung tạm thời tha cho ngươi!"

    Hắn nói xong liền đi đi ra khỏi địa lao.

    Khi Lý Bắc Mục trở lại Đông Cung, thấy Thái Tủ Phi Vân Châu Nhi quỳ gối trước cửa.

    Vân Châu Nhi thấy Lý Bắc Mục đến gần, liền mở miệng cầu xin.

    "Thái Tử điện hạ, hôm nay, thần thiếp tới thỉnh tội. Li nhi ám sát điện hạ, đều là lỗi của thần thiếp. Thần thiếp không nhận ra được động cơ của nàng ta. Thái Tử điện hạ, xin người hãy phạt thần thiếp!"

    Vân Lâm Li là tỳ nữ cận thân của Vân Châu Nhi. Vân Châu Nhi là công chúa của Li Quốc. Lúc trước bị đưa đi hòa thân ở Đại Hưng Quốc, Vân Lâm Li được đi cùng nàng.

    Nhưng, Vân Lâm Li thật sự không phải là tỳ nữ thân cận của nàng ta. Khi đó, Vân Lâm Li nửa đường đuổi theo Vân Châu Nhi đang trên đường đi hòa thân, đã giả trang thành tỳ nữ của Vân Châu Nhi cùng tiến vào Đại Hưng Quốc.

    Mục đích thật sự của nàng là ám sát Thái Tử.

    Vân Châu Nhi căn bản là không biết sự tình như thế nào. Tưởng rằng Vân Lâm Li chỉ cùng nàng đi tới Đại Hưng Quốc, sợ nàng ở nơi xa xôi như vậy bị người khác khi dễ..

    Vân Lâm Li từ nhỏ đã tập võ, công phu rất giỏi, mà Vân Châu Nhi từ nhỏ yêu thích sự dịu dàng, đối với võ công không hề thấy hứng thú.

    Lý Bắc Mục lạnh lùng nói: "Ngươi tự nhiên có tội.." Hắn nói được nửa câu, nhìn nhìn chung quanh thấy các thị vệ cùng tỳ nữ, lại nói: "Nàng đứng lên trước đi, vào bên trong rồi nói!"

    Vân Châu Nhi đi theo Lý Bắc Mục vào phòng, hắn liền cho các hạ nhân trong phòng đi ra ngoài, dặn dò không có lệnh không được tự tiện cho ai tiến vào.
     
    Ngudonghc, AmiLee, Nganha931 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười một 2020
  8. uyen1411

    Bài viết:
    1
    Chương 6: Thành ý hòa thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguồn: Wikidich (Tamami)

    Editor: Uyen1411

    Đám hạ nhân sau khi lui ra hết, Lý Bắc Mục mới lên tiếng: "Châu nhi, nàng là Thái tử Phi của bổn cung, ta đương nhiên sẽ không làm nàng mất thể diện trước mặt người khác. Nhưng ta cảnh cáo nàng, về sau nếu như có phát sinh những chuyện như vậy, ta đây không thể không hoài nghi thành ý hòa thân của Li Quốc cùng Đại Hưng Quốc chúng ta!"

    Vân Châu Nhi nghe xong, lập tức quỳ xuống: "Xin Thái Tử minh giám, thần thiếp thật sự đối với Thái Tử không hề có một chút tâm tư nào khác, Li Quốc đối với Đại Hưng Quốc luông thành tâm thành ý, tuyệt đối không hề có nữa ý mạo phạm!"

    Lý Bắc Mục: "Vân Lâm Li kia là tỳ nữ bên cạnh nàng. Nàng nói xem, đêm khuya ám sát bổn cung là bởi vì nhìn nhầm người - cho rằng bổn cung là thích khách. Thái Tử Phi, lời này, nàng tin được sao?"

    Vân Châu Nhi cả người run lên, những lời nói này kể cả đứa trẻ ba tuổi đều sẽ không tin, nàng đương nhiên là không tin!

    Nhưng nếu nàng nói không tin, Thái Tử sẽ hỏi nàng nguyên do, nàng nào biết nguyên do là gì. Nếu nói là tin, thì Thái Tử sẽ nói nàng không thật tâm thỉnh tội..

    "Cái này.." Trên trán Vân Châu Nhi chảy ra lớp mồ hôi mỏng, đáy lòng nàng cực kỳ sợ hãi. Lý Bắc Mục nhàn nhạt nhìn nàng một cái: "Nàng cũng không tin! Nếu nàng cũng không tin, vậy bổn cung lệnh cho nàng đem chuyện này đi điều tra ra nguyên do rõ ràng, cho nàng đoái công chuộc tội. Nếu nàng không tìm ra được.. vậy thì bổn cung tự nhiên muốn trị tội nàng!"

    Vân Châu Nhi vội vàng nói: "Tạ điện hạ, thần thiếp sẽ dốc hết sức lực!"

    Lý Bắc Mục: "Ta không quan tâm nàng có dốc hết sức hay không, cái ta cần là kết quả"

    Vân Châu Nhi nghe âm thanh lãnh đạm của Lý Bắc Mục, lập tức nói: "Vâng, điện hạ, thần thiếp nhất định đem sự tình ra điều tra nguyên do rõ ràng."

    "Được, vậy bổn cung chờ tin tức của nàng! Hiện tại, nàng có thể đi được rồi!"

    "Vâng, thần thiếp cáo lui!"

    Vân Châu Nhi đứng dậy, nơm nớp lo sợ, vừa đi được vài bước, ngẫm nghĩ, liền xoay người, rụt rè nhìn Lý Bắc Mục hỏi: "Điện hạ, người tính xử trí Li nhi như thế nào?

    Lý Bắc Mục không nhìn lấy nàng, chậm rãi bưng chén trà lên, nói:" Yên tâm, bổn cung tạm thời không xử trí nàng ta! "

    " Tạ điện hạ "

    Sau khi Vân Châu Nhi rời khỏi Đông Cung, trong lòng vẫn cứ luôn âm thầm trách cứ Vân Lâm Li - Li nhi ơi là Li nhi, ngươi vì sao lại phải làm như vậy? Ngươi như vậy không phải làm ta càng khó xử hơn sao? Thái Tử đối xử với ta cũng được coi là tốt, ngươi như vậy lại kính hắn một đao, chỉ sợ sau này Thái Tử sẽ không bao giờ tới Liên Hoa Cung nữa!

    Nàng cùng Vân Lâm Li từ nhỏ cùng nhau lớn kên, Vân Lâm Li là đứa trẻ được cha mẹ nàng nhận nuôi. Nàng nhớ rõ, khi Vân Lâm Nhi đến nhà bọn họ chỉ mới có tám tuổi!

    Tình cảm giữa hai người rất thân, so với tỷ muội ruột còn thân hơn, nhưng lần này Vân Lâm Li lại làm ra chuyện tới như vậy, nàng thật sự không nghĩ ra được lý do là vì sao!

    Vân Lâm Li làm như vậy, không những gây bất lợi cho Thái Tử Phi là nàng, mà còn gây bất lợi cho cả Li Quốc!

    Lòng Vân Châu nhi nóng như lửa đốt, nếu Thái Tử muốn nàng tìm ra nguyên do, vậy nàng chỉ có thể đến địa lao tìm Vân Lâm li hỏi rõ.

    Về phía Đông Cung, Vân Châu Nhi vừa mới đi, Lý Bắc Mục liền kêu Lữ Dạ tiến vào.

    Lữ Dạ tiến vào tẩm cung của Lý Bắc Mục, khom người nói:" Thái Tử điện hạ! "

    " Ngươi cho người đem Vân Lâm Li thả ra! "Li Bắc Mục nói với Lữ Dạ.

    Lữ Dạ:" Thái Tử điện hạ, sau khi thả Vân Lâm Li ra, vẫn để cho nàng về Liên Hoa Cung sao! Chỉ sợ là! "

    " Đương nhiên không thể để nàng về Liên Hoa Cung, cho nàng đi Tẩy Y Phòng! "[ nơi làm công việc giặt giũ]

    " Vâng, Thái Tử điện hạ!"

    Thái Tử điện hạ không ban chết cho kẻ ám sát mình, cư nhiên lại còn thả ra, an bài ở Tẩy Y Phòng. Đây là một ân huệ rất lớn! Còn vì sao Thái Tử muốn chiếu cố? Người khác không thể nào biết được!
     
    Ngudonghc, AmiLee, Nganha931 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười một 2020
  9. uyen1411

    Bài viết:
    1
    Chương 7: Mối quan hệ bền chặt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguồn: Wikidich (Tama)

    Editor: Uyen1411

    Địa lao, Vân Châu Nhi cho người mở cửa nhà lao Vân Lâm Li ra, nhìn thấy tình trạng thảm hại của nàng, đáy lòng Vân Châu Nhi cứng lại, khổ sợ tiếng lên ôm lấy nàng: "Li nhi, muội sao lại thành cái bộ dạng như thế này? Trên người chắc hẳn có rất nhiều vết thương? Tỷ có mang theo đan hoàn, mau uống vào đi, đan hoàn này trị nội thương rất tốt!"

    Nói xong Vân Châu Nhi liền từ trong người lấy ra một cái hộp tinh xảo, đem đan hoàn đưa cho Vân Lâm Li.

    "Tỷ Tỷ.." Vừa cất tiếng, Vân Lâm Li nhận ra mình đã lỡ lời, nàng nhìn nha dịch cách đó không xa, liền sửa lại lời nói: "Thái Tử Phi, tiểu nhân không có việc gì, không cần uống thuốc, đan hoàn cực kỳ quý, Thái Tử Phi vẫn nên giữ cho mình dùng đi!"

    "Li nhi, muội sao lại như vậy, ta giữ đan hoàn này cho mình làm gì? Muội mau uống vào đi, nếu muộn không mau hồi phục, người làm tỷ tỷ như ra làm sao an tâm được?"

    Vân Lâm Li nhìn nước mắt lăn trên mặt Vân Châu Nhi, nàng mỉm cười lau nước mắt trên mặt Vân Châu Nhi: "Được, muội uống.."

    Vân Châu Nhi nhìn Vân Lâm Li uống đan hoàn hoàn rồi mới an tâm.

    "Thái Tử Phi, nơi này, người không nên ở lâu. Người vẫn nên trở về đi! Tiểu nhân sẽ không sao đâu!"

    Vân Lâm Li không muốn Vân Châu Nhi ở lại chỗ này lâu, nàng sợ bị hỏi vì sao lại ám sát Thái Tử. Nàng tuyệt đối sẽ không đem nguyên do ám sát Thái Tử nói cho tỷ tỷ.

    Đáy lòng nàng đối với tỷ tỷ Vân Châu Nhi rất là áy náy, do nàng không đủ cẩn thận, không ám sát Thái Tử thành công, làm liên luỵ đến tỷ tỷ!

    "Li nhi, ta không thể đi, ta muốn muội nói cho biết, vì sao muội phải ám sát Thái Tử điện hạ?"

    Đúng là càng sợ cái gì nó càng tới, Vân Châu Nhi quả nhiên đến hỏi nàng nguyên do ám sát Thái Tử.

    Vân Châu Nhi thấp giọng hỏi xong, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, mong chờ biểu tình của nàng.

    Vân Lâm Li trả lời: "Thái Tử Phi, ta đã nói rồi, là dó lúc ấy đêm đã khuya và tối, ta nhìn nhầm Thái Tử là thích khách, cho nên mới ra tay với Thái Tử!"

    Đáy mắt Vân Châu Nhi tràn ngập sự thất vọng: "Li nhi, ngay cả ta muội cũng không chịu nói thật sao? Muội cảm thấy những lời này có thể làm Thái Tử tin sao?"

    Vân Lâm Li ngẩn đầu nhìn Vân Châu Nhi, sắc mặt bình tĩnh: "Là Thái Tử kêu người đến hỏi ta?"

    "Đúng vậy, Li nhi, muội có biết, nếu muội không chịu nói cho ta nguyên do thật sự, chỉ sợ Đại Hưng Quốc đối với Li Quốc chúng ta từ giờ sẽ có khúc mắc, tình hình ở biên giới sẽ càng thêm nghiêm trọng. Ca ca vừa mới kế thừa vương vị, còn chưa được vững vàng. Nếu Đại Hưng Quốc có ý định xâm chiếm Li Quốc chúng ta, chiến tranh sẽ liền nổi dậy, những người vô tội sẽ mất mạng, muội có từng nghĩ tới chưa?"

    Vân Châu Nhi tận tình khuyên bảo, thật sự hy vọng Vân Lâm Li có thể tự mình nói ra chân tướng.

    Nhưng Vân Lâm Li nàng có thể nói sao?

    Nếu nàng nói ra nguyên do, chỉ sợ Đại Hưng Quốc sẽ lập tức phái binh tấn công Li Quốc. Một đất nước nhỏ như Li Quốc, sao có thể trở thành đối thủ của Đại Hưng Quốc.

    Vân Lâm Li chỉ thấy hối hận, vì cái gì mà lại thất bại?

    Nếu không lỡ tay, sẽ không có người nghi ngờ nàng ám sát Lý Bắc Mục.

    Nếu không thất bại, Đại Hưng Quốc sẽ không có lý do ức hiếp Li Quốc.

    Lý Bắc Mục là Thái Tử của Đại Hưng Quốc, là đại vương tương lai. Đại Hưng Quốc có nền tảng vững mạnh, đất đai rộng lớn, dân số dồi dào, binh hùng tướng mạnh. Những nước láng giềng xung quang luôn thay đổi thủ đoạn để xu nịnh, chỉ sợ sẽ bị Đại Hưng Quốc tấn công, thâu tóm.

    "Thái Tử Phi, tuy rằng lý do ta nói thật khó có thể tin, cũng thật hoang đường, nhưng chính ta thật sự nhìn lầm, đem Thái Tử trở thành thích khách. Đêm đó, Thái Tử mặc một thân màu đen, khoác thêm áo choàng màu đen, ta thật không nhĩn thấy rõ ràng!"
     
    Ngudonghc, AmiLee, Nganha931 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười một 2020
  10. uyen1411

    Bài viết:
    1
    Chương 8: Không phải ta!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguồn: Wikidich (Tamami)

    Editor: Uyen1411

    Vân Lâm Li nói những lời này rất nhiều lần khi bị thẩm vấn!

    Nét mặt Vân Châu Nhi đầy thất vọng: "Li nhi, xem ra muội không muốn cho ta biết sự thật! Nhưng tỷ tỷ thật sự không hy vọng muội có gì giấu giếm ta!"

    Nghe nhưng lời Vân Châu Nhi nói, trong lòng Vân Lâm Li rất khó chịu, nhưng nàng thật sự không thể nói.

    "Thái Tử Phi, mời người mau trởi về. Yên tâm, muội sẽ không có việc gì đâu!"

    Vân Lâm Li gục đầu xuống, không nhìn Vân Châu Nhi đang tràn trề sự thất vọng.

    Vân Châu Nhi chậm rãi đứng dậy: "Vậy muội phải bảo trọng, ta sẽ thường xuyên tới xem muội!"

    Nàng vừa mới đi tới cửa, lại dừng bưới quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Li nhi, có phải trước khi cùng ta đi hòa thân, muội đã lên ý tưởng này! Ta.. Hy vọng chỉ là do ta suy nghĩ nhiều!"

    Vân Châu Nhi ra khỏi nhà lao, liền thấy mấy nha dịch đi tới, hành lễ với nàng. Sau đó vào nhà lao, áp giải Vân Lâm Li ra. Vân Châu Nhi thấy vậy liền chạy nhanh tới hỏi: "Các người muốn mang Li nhi đi đâu?"

    "Bẩm Thái Tử Phi, chúng thần chỉ phụng chỉ mang Vân Lâm Li đi tới Tẩy Y Phòng!"

    Vân Châu Nhi nghe xong, trong lòng nhẹ đi một nửa. Muội muội này của nàng, cuối cùng cũng không cần ở nơi địa lao ẩm ướt này nữa! Chỉ là, Vân Lâm Li vẫn không chịu nói ra nguyên do, nàng lấy gì để hồi đáp với Thái Tử.

    * * *

    Vân Lâm Li bị đưa vào Tẩy Y Phòng, liền thấy một đám tiểu cô nương khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi đang bị chịu hình, từng roi đáng tới, la lên thảm thiết. Có một tiểu cô nương, quần áo sau lưng đều bị phá nát, lộ ra đầy rẫy những vệt máu.

    Sự trừng phạt trong hoàng cung của Đại Hưng Quốc đối với Vân Lâm Li là thật sự tàn khốc. Giờ phút này, nếu không phải nàng đang mang cơ thể đầy thương tích, có lẽ nàng sữ nghĩ cách cứu tiểu cô nương kia.

    Sau khi đến đây, cho dủ toàn thân đều vô cùng đau đớn, nhưng Vân Lâm Li vẫn cùng với những người khác kiên trì làm việc. Nàng với đa số những người ở đây đều có số phận giống nhau, không có chỗ dựa, không có bối cảnh.

    Tuy rằng, Thái Tử Phi là tỷ tỷ của nàng, nhưng sau sự việc đó, bản thân tỷ ấy còn khó được bảo toàn!

    Nếu bị người trong Tẩy Y Phòng thấy nàng lười biếng, bẩm báo lên tổng quản, chắc nàng sẽ lại bị phạt. Hiện tại, nàng mà còn bị đánh, chỉ sợ cái mạng nhỏ này sẽ không còn nữa.

    "Đây là do ai làm?"

    Mọi người đều đang làm việc, đột nhiên vang lên giọng nói nghiêm khắc của Ân tổng quản

    Thật là sợ cái gì, thì nó càng tới!

    Mọi người nhìn về phía Ân tổng quàn, thấy trên tay bà đang cầm một vài bộ trang phục nữ màu nhạt, một góc trên trang phục bị dính màu xanh lam.

    Này hẳn là do khi tẩy chung với nhau bị nhuộm lẫn những màu khác.

    Những cô nương đang đứng ở đó, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, một lúc sau, một cô nương chừng hơn hai mươi tuổi tiến lên, ngón tay chỉ về phía Vân Lâm Li nói: "Ân tổng quản, là do người mới tới kia làm!"

    Ân tổng quản nhìn về phía Vân Lâm Li, cười lạnh nói: "Là ngươi, ta tự thấy, một người có cả gan ám sát Thái Tử, ở một cái nơi Tẩy Y Phòng nhỏ nhoi này, sao có thể thành thật mà làm việc? Ta không biết ngươi làm sao mà có thể thoát tội, nhưng ở nơi này, ta tuyệt đối không dung túng ngươi như vậy đâu!"

    Đây lòng Vân Lâm Li nén một trận tức giận, nàng chịu đựng cơ thể đau đớn, chậm rãi đứng dậy, giọng điệu bình tĩnh quyết đoán: "Ân tổng quản, ta mới tới đây được hai ngày, hai ngày này ta đều phải giặt những mòn đồ lớn như chăn, khăn trải giường linh tinh, chưa có giặt qua trang phục!"

    Ở chỗ này mọi người đều biết, những kiện đồ to lớn khó giặt nhất, rất lao lực, cho nên những ngươi mới tai ai cũng như nhau đều phải giặt những mòn đồ này.
     
    karan, Ngudonghc, AmiLee2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười một 2020
  11. uyen1411

    Bài viết:
    1
    Chương 9: Tại sao lại bảo vệ nàng ấy?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguồn: Wikidich (Tamami)

    Editor: Uyen1411

    Hai con mắt Ân tổng quản híp lại, khinh thường nhìn Vân Lâm Li nói: "Không phải ngươi làm, vậy ngươi nói ta biết, là ai làm? Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời của một kẻ ám sát Thái Tử điện hả?"

    Vân Lâm Li vẫn đứng thẳng người, ánh mắt nàng kiên định nhìn Ân tổng quản, khoé miệng giơ lên một nụ cười lạnh. Ngược lại, Ân tổng quản bị nàng nhìn đến mức khó chịu

    "Ngươi, ngươi không phục?" Ân tổng quản phẫn nộ quát lớn tiếng.

    "Ta còn chưa làm, thì lấy gì mà phục!"

    "Tốt lắm, người đâu, mau chuẩn bị hình phạt! Không cho ngươi nếm chút đau khổ, ngươi không biết mình thấp hèn cỡ nào! Hừ!"

    Ân tổng quản vừa dứt lời, liền có người đi đến bên cảnh Vân Lâm Li, đem nàng kéo dài tới sân bên ngoài.

    Ân tổng quản là một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, bất luận là ai ở Tẩy Y Phòng đều đối xử với bà ta một cách tôn trọng. Riêng biểu hiện của Vân Lâm Li luôn không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, làm cho bà ta cảm thấy tức giận.

    Vân Lâm Li bị lôi vào sân, kẻ thi hình đã sẵn sàng, hắn là người rất to lớn, gương mặt đầy râu, nhìn rất hung ác khiến người khác sợ hãi. Chưa kể, người bị hắn ta dùng hình lại là một cô nương yếu đuối.

    Hắn giơ roi lên, hung hăn quất xuống người Vân Lâm Li. Trên mặt Vân Lâm Li không thể hiện một chút thống khổ, nàng cắn răng chịu đựng còn lộ ra ý cười làm người khác sợ hãi.

    Bất đắc dĩ lúc này nàng thật sự muốn tử bỏ ý định giết chết Lý Bắc Mục. Không còn cái mạng này, nàng làm sao ám sát hắn!

    Một roi rơi xuống, trang phục sau lưng nàng liền rách một mảng, máu tươi lộ ra.

    "Dừng lại!" Roi một lần nữa được giơ lên, liền có người kêu lên dừng lại. Người kêu là Lữ Dạ, thị vệ của Lý Bắc Mục

    "Tại sao lại đánh nàng ta?" Lữ dạ lạnh lùng hỏi.

    Ân tổng quả cung kính trả lời: "Bẩm Lữ thị vệ, nàng ta lén đem các trang phục của chủ tử giặt lẫn với nhau là cho trang phục bị nhiễm màu!"

    Lữ Dạ đến gần Vân Lâm Li: "Xem ra ngươi thật không muốn sống nữa. Nhưng ngươi đừng quên, Thái Tử điện hạ đã nói, nếu ngươi chết thì toàn bộ cung nữ trong Liên Hoa Cung đều sẽ chết cùng ngươi. Ngươi tốt nhất nên bảo vệ cái mạng nhỏ của ngươi cho tốt."

    Vân Lâm Li nghe xong, giọng nói vẫn kiên định như cũ: "Ta không có, những trang phục đó không phải ta giặt, những người ở đây hãm hại ta!"

    Lữ Dạ xoay người nhìn Ân tổng quản: "Ân tổng quản, nếu Vân Lâm Li đã nói những trang phục kia không phải do nàng giặt, vậy làm phiền bà tra xét lại cho tốt. Ta phụng chỉ đến nói cho Ân tổng quản một câu, Thái Tử điện hạ nói - Vân Lâm Li này còn chưa thể chết được, tạm thời giữ lại mạng cho nàng ta. Trên người nàng ta còn thương tích, nếu bởi vì bị các người trừng phạt, làm nàng ta chết đi, các người định giải thích thế nào với Thái Tử điện hạ?"

    Ân tổng quản vội vàng quỳ xuống: "Xin điện hạ tha thứ, nô tài về sau nhất định sẽ chú ý, tạ Lữ thị vệ nhắc nhở!"

    Ngoài cửa lớn, khi Lữ thị về kêu dừng lại, Thái Tử Phi Vân Châu Nhi cũng đúng lúc vừa đến. Nàng nghe thấy được những lời Lữ Dạ nói. Nàng không ngờ tới, Thái Tử lại cho Lữ Dạ tới truyền ý chỉ với Ân tổng quản.

    Thái Tử điện hạ đây là muốn bảo vệ Li nhi! Li nhi bị đánh thành như vậy, chỉ một chút nữa là có thể chết. Chính đêm đó nàng đem Thái Tử trở thành thích khách, các ám vệ đã điều tra qua nhưng cũng không có kết quả như cũ!

    Thái Tử không tin Li nhi, nhưng tại sao còn phải bảo vệ nàng?

    Chẳng lẽ, Thái Tử hắn.. có ý với Li nhi? Cho nên mới miễn tội chết cho nàng, đem đến Tẩy Y Phòng này?
     
    karan, Ngudonghc, AmiLee2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười một 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...