Chương 3.2
Thân Đông nói: 'Không, tôi không uống nước cậu rót đâu.'.
Đôi mắt Thịnh Khâu nheo lại, nguy hiểm nhìn con ma men trước mặt vô cớ gây rối. Trong giây lát, hắn trấn định lại bản thân, thấp giọng nói: 'Uống nước đi, đừng náo loạn nữa, tôi sẽ kêu khách sạn làm cho em một chén canh giải rượu, nếu không ngày mai em sẽ bị đau đầu.'.
"Không uống, không uống." Thân Đông lắc đầu, lì lợm nói: 'Cậu đi đi, tránh xa tôi ra chút.'.
"Em liền như vậy không muốn gặp tôi à?".
Thân Đông nhăn mi lại, ngay thẳng suy nghĩ trong chốc lát, hừ nói: 'Phi thường không muốn.'.
Thời điểm cậu uống say không chút nào che dấu sự chán ghét đối với hắn, điều này làm cho Thịnh Khâu thập phần tức giận. Lúc đối mặt với con ma men này, hắn chỉ có thể đem phần phẫn nộ này áp chế đi: 'Vì cái gì mà em chán ghét tôi?'.
Thân Đông lui về phía sau một bước, đoạn kí ức bao năm qua hai người làm bạn bị cướp hết danh tiếng bỗng phiến diện mà hiện lên trong đầu, thế là cậu đột nhiên hung hãn xông tới tát Thịnh Khâu một cái.
Cùng với một tiếng vang thanh thuý, Thịnh Khâu mặt thoáng thiên khai, lại chuyển qua ánh mắt thâm tịch mịch tĩnh, nhan sắc đen nhánh kia phảng phất ấp ủ một hồi gió lốc.
Thân Đông lại cho rằng mình còn ở trong mộng, cậu có thể không kiêng dè mà đánh Thịnh Khâu, trước là tát hắn một cái, sau là một chân đá hắn.. Thế nhưng Thịnh Khâu hôm nay bị cậu đánh có chút không thích hợp, bất đồng với bộ dáng bị đánh nước mắt nước mũi giàn dụa tứ tung trong dĩ vãng, lần này hắn có chút nguy hiểm.
"Cậu còn dám trừng tôi.." Thân Đông có chút sợ hãi, rốt cuộc thì hiện thực Thịnh Khâu đối với cậu vẫn có uy hiếp rất lớn. Nhưng cậu lại nghĩ rằng đây là giấc mộng, dũng khí lại lần nữa được thu hồi, nhào lên tay đấm chân đá Thịnh Khâu, tự cho là từng cú đấm bay da bay thịt nhưng thực tế lại mềm như gãi ngứa phảng phất như việc quấy rối tình dục làm Thịnh Khâu càng nắm chặt ly thuỷ tinh hơn.
Hắn đột nhiên đem cái ly đặt trên máy lọc nước, một tay đem Thân Đông ấn trên tường.
Thân Đông hoảng sợ, trong chốc lát lại tức giận nói: 'Cậu, cậu còn dám phản kháng, xem tôi như thế nào thu thập cậu, cậu.. cậu tránh xa tôi ra.'.
Tỉnh táo lại một chút cậu biết rằng mình không phải đối thủ của Thịnh Khâu, giờ phút này không nên nói nhiều, Thịnh Khâu tuỳ ý cậu gãi mình như mèo cào, duỗi tay nắm cằm cậu.
Thân Đông từ nhỏ sống trong nhung lụa, xúc cảm làn da thập phần tốt đẹp. Thịnh Khâu gần đây lúc cùng Thân Đông ở bên nhau liền cọ cọ người cậu một chút, thường xuyên câu hắn dục hỏa đốt người. Giờ phút này ngón tay cái đang nhéo lên chiếc cằm tinh tế làm Thịnh Khâu khó có thể chịu đựng.
Ngón tay hắn tinh tế cọ xát trên cằm cậu, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào hương vị rượu vang đỏ thổ lộ dày đặc trên môi cậu, cánh môi kia còn nhẹ nhàng mấp máy, nhưng Thịnh Khâu đã không rảnh nghe cậu nói cái gì.
Đôi mắt Thịnh Khâu nheo lại, nguy hiểm nhìn con ma men trước mặt vô cớ gây rối. Trong giây lát, hắn trấn định lại bản thân, thấp giọng nói: 'Uống nước đi, đừng náo loạn nữa, tôi sẽ kêu khách sạn làm cho em một chén canh giải rượu, nếu không ngày mai em sẽ bị đau đầu.'.
"Không uống, không uống." Thân Đông lắc đầu, lì lợm nói: 'Cậu đi đi, tránh xa tôi ra chút.'.
"Em liền như vậy không muốn gặp tôi à?".
Thân Đông nhăn mi lại, ngay thẳng suy nghĩ trong chốc lát, hừ nói: 'Phi thường không muốn.'.
Thời điểm cậu uống say không chút nào che dấu sự chán ghét đối với hắn, điều này làm cho Thịnh Khâu thập phần tức giận. Lúc đối mặt với con ma men này, hắn chỉ có thể đem phần phẫn nộ này áp chế đi: 'Vì cái gì mà em chán ghét tôi?'.
Thân Đông lui về phía sau một bước, đoạn kí ức bao năm qua hai người làm bạn bị cướp hết danh tiếng bỗng phiến diện mà hiện lên trong đầu, thế là cậu đột nhiên hung hãn xông tới tát Thịnh Khâu một cái.
Cùng với một tiếng vang thanh thuý, Thịnh Khâu mặt thoáng thiên khai, lại chuyển qua ánh mắt thâm tịch mịch tĩnh, nhan sắc đen nhánh kia phảng phất ấp ủ một hồi gió lốc.
Thân Đông lại cho rằng mình còn ở trong mộng, cậu có thể không kiêng dè mà đánh Thịnh Khâu, trước là tát hắn một cái, sau là một chân đá hắn.. Thế nhưng Thịnh Khâu hôm nay bị cậu đánh có chút không thích hợp, bất đồng với bộ dáng bị đánh nước mắt nước mũi giàn dụa tứ tung trong dĩ vãng, lần này hắn có chút nguy hiểm.
"Cậu còn dám trừng tôi.." Thân Đông có chút sợ hãi, rốt cuộc thì hiện thực Thịnh Khâu đối với cậu vẫn có uy hiếp rất lớn. Nhưng cậu lại nghĩ rằng đây là giấc mộng, dũng khí lại lần nữa được thu hồi, nhào lên tay đấm chân đá Thịnh Khâu, tự cho là từng cú đấm bay da bay thịt nhưng thực tế lại mềm như gãi ngứa phảng phất như việc quấy rối tình dục làm Thịnh Khâu càng nắm chặt ly thuỷ tinh hơn.
Hắn đột nhiên đem cái ly đặt trên máy lọc nước, một tay đem Thân Đông ấn trên tường.
Thân Đông hoảng sợ, trong chốc lát lại tức giận nói: 'Cậu, cậu còn dám phản kháng, xem tôi như thế nào thu thập cậu, cậu.. cậu tránh xa tôi ra.'.
Tỉnh táo lại một chút cậu biết rằng mình không phải đối thủ của Thịnh Khâu, giờ phút này không nên nói nhiều, Thịnh Khâu tuỳ ý cậu gãi mình như mèo cào, duỗi tay nắm cằm cậu.
Thân Đông từ nhỏ sống trong nhung lụa, xúc cảm làn da thập phần tốt đẹp. Thịnh Khâu gần đây lúc cùng Thân Đông ở bên nhau liền cọ cọ người cậu một chút, thường xuyên câu hắn dục hỏa đốt người. Giờ phút này ngón tay cái đang nhéo lên chiếc cằm tinh tế làm Thịnh Khâu khó có thể chịu đựng.
Ngón tay hắn tinh tế cọ xát trên cằm cậu, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào hương vị rượu vang đỏ thổ lộ dày đặc trên môi cậu, cánh môi kia còn nhẹ nhàng mấp máy, nhưng Thịnh Khâu đã không rảnh nghe cậu nói cái gì.