Ngôn Tình Tuổi Trẻ Nồng Nhiệt - Chou Chou

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Amelinda Chou, 16 Tháng năm 2020.

  1. Amelinda Chou

    Bài viết:
    28
    Chương 20: Cậu đúng là ngốc mà!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thanh ngơ ngác nhìn người con trai bên cạnh.. Đầu óc Long choáng váng, mắt mờ dần đi và.. cậu đã ngã xuống sàn..

    Đôi đồng tử dãn rộng, mắt mở to hết cỡ.. Long.. ngất rồi sao? Rốt cuộc thứ phản ứng mà nhỏ làm ra là cái gì mà.. Giờ nhỏ phải hết sức bình tĩnh, hết sức bình tĩnh.. khí độc hay quái gì nhỏ cũng không biết, điều quan trọng là phải cứu cậu ấy đã.. Nếu Long có mệnh hệ gì thì nhỏ ân hận cả đời mất.. Nam Thanh gọi người giúp đưa cậu ấy vào trong bệnh viện..

    * * *

    Trước cửa phòng cấp cứu..

    Nam Thanh chỉ biết ngồi gục xuống, cầu mong cho cậu ấy không sao. Thanh Duy, Du, Hạo giúp nhỏ đưa Long vào viện rồi về trước, còn trong trường dường như không có ai biết sự việc này. Giáo viên trong trường mà biết học sinh điều chế ra khí độc gây nguy hiểm thế này thì chắc chắn sự việc sẽ trở nên rắc rối..

    Lâu lắm rồi.. cái cảm giác đầy lo sợ ấy lại nặng nề trong người nhỏ.. Lo sợ sẽ mất đi người đó, lo sợ người ấy sẽ không còn bên cạnh nhỏ nữa, lo sợ họ sẽ mãi rời bỏ nhỏ mà đi.. để lại nhỏ một mình chống chọi với thế giới đầy lạnh lẽo này.. Những hình ảnh sáu năm trước cứ dần dần len lỏi trong đầu Thanh.. ngày đó nhỏ chính thức mất đi ba mẹ.. phải một mình đối diện với mọi thứ.. nhỏ thực sự rất sợ, rất rất sợ..

    Cứ như vậy, nhỏ ngồi chờ khá lâu trước phòng bệnh.. Bỗng tiếng cửa khẽ mở, một vị bác sĩ bước ra.. Thanh vội vàng hỏi:

    "Bác sĩ.. Bạn cháu sao rồi ạ? Có nặng lắm không ạ?"

    "Rất may mắn. Nếu không đưa vào bệnh viện sớm, chỉ chậm vài phút nữa thôi có thể cậu ta sẽ tử vong. Bạn cháu đã hít phải một lượng khí độc rất lớn.. Còn giờ thì không sao rồi, nhưng tạm thời vẫn phải nằm viện vài tuần để theo dõi."

    "Bây giờ cháu có thể vào trong được không ạ?"

    "Được, nhưng đừng để cậu ấy kích động mạnh."

    "Vâng."

    * * *

    Nam Thanh bước vào phòng.. may quá cậu ấy không sao. Cậu ấy mà có mệnh hệ gì thì không biết nhỏ phải làm sao nữa..

    "Xin lỗi Long! Tất cả là do mình cậu mới thành ra như thế này." Thanh cúi cúi mặt vừa nói vừa nhìn cậu bạn nằm trên giường bệnh. Mắt cậu ấy lim dim như còn hôn mê. Chắc cậu ấy không nghe thấy nhỏ nói gì đâu nhỉ..

    Im lặng một lát, Long hé hé nhìn nhỏ rồi thều thào:

    "Cậu đúng là ngốc mà!"

    Nhỏ nghe thấy thứ âm thanh nhỏ từ miệng cậu ta thì đổi sự thành khẩn lúc đầu. Ghé sát đầu xuống gần người Uy Long, nhỏ giả bộ:

    "Cậu.. vừa nói gì cơ? Nói lại xem nào?"

    "Ngốc!"

    "Ơ.. hơ.. cậu muốn ăn đòn à? Lại còn nói mình ngốc, nên nhớ cậu còn đang nằm trên giường bệnh đấy."

    "Không biết có người nào vừa còn xin lỗi ăn năn lắm mà.. giờ đã muốn đánh người rồi à?"

    Chết thật, cậu ta nghe thấy hết lời nhỏ nói lúc đầu rồi.. nhục để đi đâu cho hết..

    Một lúc sau thấy cậu ta nằm yên, không phản ứng gì, Thanh nói tiếp:

    "Cậu.. cậu không sao đấy chứ? Mình nói đùa thế thôi.. Vì mình là người làm ra chất độc đó cho nên mình sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm với cậu.. Yên tâm!"

    "Nhớ đấy!" Vừa nói Long vừa quay vào bên trong rồi nhắm nghiền mắt lại giả bộ ngủ. Khóe môi hơi cong lên, trông như hơi tủm tỉm vậy..

    Thấy cậu ta có vẻ buồn ngủ nên Nam Thanh cũng chẳng ở lại làm gì, nhỏ đi ra khỏi phòng:

    "Mình có chút việc phải đi rồi, giữ gìn sức khỏe.. Mai mình sẽ lại đến!"

    Sau khi rời bệnh viện, nhỏ lại bắt đầu công việc làm thêm buổi tối.

    * * *

    Sáng hôm sau - ngày chủ nhật.

    Tỉnh dậy, Long nhìn thấy hai gương mặt đang nhìn chằm chằm vào cậu. Có ông và quản lí nhưng cậu không thấy Nam Thanh đâu cả.

    "Cháu tỉnh rồi à? Có chuyện gì xảy ra vậy?" Lão gia Tống Uy hỏi.

    "Chuyện là.." Long định trả lời..

    Chợt, tiếng cửa phòng bệnh khẽ mở, một cô gái bước vào.. là Nam Thanh. Tống Uy Vũ vẫn chưa để ý đến, hỏi tiếp:

    "Sao hả Long?"

    "À chuyện là có vài sự cố xảy ra ở trường thôi, không có gì đáng lo đâu ông." Cậu liếc nhìn cô gái đứng ở phía cửa.

    Uy lão gia giờ mới để ý có một cô gái vừa mới bước vào phòng. Ra là cô gái Uy Long từng đưa vào căn biệt thự. Nam Thanh đứng nãy giờ cũng hiểu được vài chuyện, thì ra ông lão mà nhỏ tưởng là người làm vườn, lại chính là ông của Uy Long. Nhỏ đỏ mặt tía tai:

    "Ông.."

    "Sao cháu?" Uy Vũ đáp.

    "Thì ra ông là ông của Uy Long.. vậy mà lần trước cháu không biết. Lần trước cháu có nói gì không phải mong ông tha lỗi cho cháu với."

    "Không sao cả. Nghe nói cháu đưa Long vào bệnh viện.. may là không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.. cảm ơn cháu nhiều." Uy lão gia vừa nhìn Nam Thanh vừa nói. Sống hơn nửa đời người, ông vừa thoáng nhìn là biết Uy Long đối với cô gái này không chỉ là bạn học bình thường.. Uy Vũ nói xong cũng ra ngoài luôn, để hai người ở lại trong phòng..

    Ngày hôm sau, tin Long vào bệnh viện khiến cả trường náo loạn, lũ fan và mấy bạn nữ cùng lớp rủ nhau đến thăm cậu.. Ai cũng đều rất xót xa vì "nam thần" của họ xảy ra chuyện, vốn dĩ người vào viện phải là Nam Thanh mà giờ lại là Uy Long.. bọn họ càng nghĩ càng tức.. Lần này có lẽ Uy Long phải ở trong bệnh viện đến hết giáng sinh sắp tới.

    "Lũ con gái trong lớp mà biết là do thứ khí độc mà cậu làm ra thì.. cậu chết chắc.." Vân Du trêu Thanh.

    "Cũng do 'nam thần của họ' tự ý cầm lấy bình thí nghiệm của mình, chứ không cũng đâu có xảy ra chuyện.. Mà thật sự mình cũng không hiểu sao hôm đấy làm thí nghiệm rất cẩn thận mà lại thành ra vậy được nhỉ?" Nam Thanh nói.

    "Aizzzzz chắc do cậu làm không cẩn thận thôi.. hoặc có thể do người khác chơi xấu.. thế gian kẻ xấu đầy rẫy biết đâu được.."

    "Uhmm thôi kệ vậy, chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi.."
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng bảy 2020
  2. Amelinda Chou

    Bài viết:
    28
    Chương 21: Mua đồ ăn sáng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đều đều mỗi ngày, hôm nào Nam Thanh cũng cầm cơm đến phòng bệnh cho cậu..

    "Này, ăn cơm thôi." Nhỏ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, mở hộp cơm xếp đầy thức ăn.

    Uy Long ngồi tựa đầu vào thành giường, cầm khay cơm ăn ngon lành.

    "Tôi phải trốn ăn bán trú để vào bệnh viện đấy. Còn đây là vở ghi tiết học hôm nay, cậu xem đi nhé." Vừa nói nhỏ vừa lôi chồng vở trong cặp ra.

    "Ừm. Cảm ơn. Cậu không phải trốn gì cả nữa, mai tôi sẽ xuất viện."

    "Ơ.. ơ.. không được, bác sĩ nói còn phải theo dõi bệnh của cậu thêm nữa. Giờ cậu xuất hiện có mệnh hệ gì tôi không chịu nổi trách nhiệm đâu." Nhỏ vừa nói vừa xua xua tay.

    "Mỗi ngày đều phải nhìn ngắm quang cảnh bệnh viện.. truyền nước.. tôi ngán lắm rồi.."

    "Người như cậu.. tôi tưởng chỉ thích một mình ngồi nghe nhạc hóa ra cũng biết chán à?"

    Uy Long không nói gì cả, chỉ hừ nhẹ một cái..

    "Ey.. ey.. mình đùa tí thôi mà.. nhưng chuyện xuất viện thì để sau đi.. nhá.. nhá.." Thanh đồi cách xưng hô, thái độ trở nên nịnh nọt, giọng vẫn đều đều.

    * * *

    Trên trường học..

    Trần Minh Hạo và một anh bạn tan học ngồi bên sân vận động.. Họ vừa chơi tennis xong, Minh Hạo bỗng hỏi cậu bạn:

    "Ey! Trương Tĩnh là gấu của mày đó à?"

    "Đúng rồi." Cậu bạn kia vừa nói vừa cười.

    "Sao mà cưa được vậy?"

    "Làm gì?"

    "Tham khảo."

    "Mày muốn cưa ai?"

    "Cưa đổ rồi sẽ nói với mày."

    "Tại sao?"

    "Nếu không thì mất mặt lắm."

    "Ờ."

    Nghĩ một lát, cậu bạn kia quyết định nói với Minh Hạo:

    "Đến lớp cô ấy, tự giới thiệu bản thân.. Còn nữa, tôi hy vọng cậu làm bạn gái tôi."

    "Một mình á? Hay là rủ mấy anh em đi cho đỡ run?"

    "Một mình, vì tao sợ làm cô ấy sợ."

    "Chỉ thế thôi?" Hạo có vẻ rất kinh ngạc.

    "Còn nữa chứ, sau hôm đó tao mua bữa sáng cho nàng bảy ngày liền tù tì."

    "Ờ há.. mua bữa sáng.." Cuối cùng Minh Hạo cứ lẩm bẩm như vậy, miệng cười tủm tỉm..

    * * *

    Thanh không hiểu tại sao Trần Minh Hạo mỗi sáng đều đặt đồ ăn sáng lên bàn nhỏ, mặc dù điều này thực sự khiến người ta bối rối.. Vì ngày nào trước khi đi học nhỏ đều ăn sáng trước xong mới ra khỏi nhà. Nhưng hiềm một nỗi là trông Hạo có vẻ lầm lì, vậy nên Nam Thanh hoàn toàn phải biết thân biết phận miễn cưỡng ăn hết suất ăn sáng dư này.

    Ngày nào cũng như ngày nào..

    Nhỏ đoán có thể Trần Minh Hạo nhìn chướng mắt cái vẻ gầy gò nhỏ bé của nhỏ chăng? Mặc dù đây thực sự không phải lỗi của Thanh, hơn nữa ngày nào cũng hai suất ăn sáng quả thực là no quá.. Có điều nhỏ vẫn vô cùng cảm ơn ý tốt của cậu ta, chỉ là, cái thói quen trong giờ học lấy bút chọc chọc vào tay nhỏ rồi luyên thuyên đủ thứ chuyện thật sự rất đáng ghét.. đáng ghét..

    * * *

    Tiết thể dục, Vân Du và Nam Thanh sau khi chạy xong thì ngồi nghỉ bên ghế đá.

    "Ơ.. cũng sắp đến giáng sinh rồi nhỉ?" Du quay sang nói với nhỏ.

    "Ừ. Vài ngày nữa thôi."

    "À há, cậu chuẩn bị quà gì chưa?"

    "Phải tặng quà nữa cơ à? Mình tưởng Noel chỉ chúc nhau vài câu là được.."

    "Thiệt thòi cho cậu quá. Trong giáng sinh, mọi người thường tặng cho người mình yêu quý một chiếc thiệp hoặc món quà nào đó. Noel này mình định tặng quà cho anh Thành mà không biết nên chọn gì.. Giúp tí đi.."

    "Ờ.. ờm.. hay là, khăn quàng cổ tự đan? Thế nào?"

    "Được đấy, mà cậu có định tặng quà cho ai đó không? Đôi găng tay cho mùa đông thêm ấm.. hehe.." Vân Du bất giác cười.

    "Mình thì biết đan cái quái gì đâu.." Nam Thanh ái ngại. À đúng rồi, giờ nhỏ mới nhớ ra là chưa trả Uy Long sợi dây chuyền.. aizzzz chầy bửa quá rồi.. Nhân cơ hội này có thể trả cho cậu ta, tiện thể chuộc lỗi vụ khiến cậu ta phải vào bệnh viện.. nhưng vấn đề là mấy chuyện may vá này nhỏ hoàn toàn không biết.

    "Lo gì, cậu yên tâm có chụy đây thì ok hết.." Cô bạn liền nháy mắt.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng bảy 2020
  3. Amelinda Chou

    Bài viết:
    28
    Chương 22: Cậu rảnh không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên fanpage của trường, đầy rẫy những bài đăng về ngày Noel sắp tới. Trong đó có một tus hay nhất, nhiều like nhất, được vô số học sinh chia sẻ:

    "Nghe nói, vào lúc 0 giờ đêm giáng sinh.. Bạn cùng với người nào đó xem pháo hoa thì có thể ở bên người đó mãi mãi."


    Thanh Duy vừa mới mở miệng nói cho Vân Du nghe thì cô đã nói lại:

    "Cậu không thấy điều này phi lí vô cùng à? Mỗi năm là một người khác nhau thì sao?"

    "Uhmm nhưng nó cũng có ý nghĩa của nó mà. Vân Du, hôm Giáng sinh cậu có rảnh không?"

    "Mình cũng không biết được nữa.." Du đang nghĩ xem tối hôm đó có nên rủ anh Thành đi đến quảng trường xem pháo hoa không, nhỏ vừa nghĩ tới đã thấy vui sướng vô cùng.

    "Ờ.. ờm, vậy đến hôm đó tính tiếp." Duy nghe xong thì có đôi chút thất vọng. Đương nhiên, cậu muốn Vân Du là người bên cạnh mình đêm Noel rồi.

    Lúc nào đến tiết hoạt động ngoài giờ đều thấy Vân Du lôi một đống sợi len ra đan chiếc khăn quàng cổ, có vẻ như đã đan được khá nhiều. Nam Thanh nhìn Du đan đi đan lại mãi mà không làm nổi, nhỏ vốn dĩ định đan găng tay cho Uy Long coi như chuộc lỗi với cậu ta mà giờ thì.. thôi.. không chuộc chiếc gì hết.

    Thanh càng nghĩ càng thấy Du đúng là đa tình thật mà, ngày nào cũng đưa bữa sáng cho anh Thành gì đó. Rồi lại tỉ mẩn đan khăn tặng anh ta, trong khi đó Thanh Duy lúc nào cũng quan tâm cô ấy mà lại không hề hay biết gì..

    * * *

    Sáng hôm sau.. Tiết trời quang đãng, thanh mát đến lạ, không còn cảm thấy cái không khí lạnh cắt da cắt thịt như mấy hôm trước.

    Nam Thanh đi xe buýt đến trường, từ trong xe nhìn ra ngoài trời qua ô cửa kính rất tuyệt. Từng đợt gió rít lên ô cửa, giọt sương mai long lanh cũng vẫn còn đọng trên đó. Ngoài đường đều tấp nập nhộn nhịp, đúng vậy hôm nay là Giáng sinh mà.. Lúc nhỏ, năm nào cô cũng đón lễ cùng với ba mẹ, đều rất hạnh phúc. Nhưng 6 năm nay rồi, Thanh luôn một mình trong ngày Noel, thật sự rất cô đơn.

    Nhìn trời mây càng thêm man mác buồn..

    Sáng nay cũng vậy, trên bàn Thanh vẫn có đồ ăn sáng. Nhưng khác mọi hôm ở chỗ, lần này Minh Hạo vừa ngồi vừa chống cằm nhìn nhỏ chăm chú lắm.

    "Mặt mình có vấn đề gì à?" Thanh chỉ tay vào mặt mình, ngạc nhiên hỏi.

    "À.. ừm.. không.. ừm.. tối nay cậu có rảnh không? Mình cùng nhau đến quảng trường xem pháo hoa? Thế nào?" Hạo nói.

    "Chắc không được.. Tối nay mình phải đi làm thêm mất rồi, ngày noel nên khách đông."

    "Cậu cố đi.. đến đó mình có điều muốn nói với cậu.."

    ".. Mình.. mình thành thật xin lỗi."

    Haizzz.. Minh Hạo trở về chỗ ngồi kèm theo tiếng thở dài..

    "Cho cậu này!" Nam Thanh đặt một tấm thiệp giáng sinh lên mặt bàn của cậu ấy.. khiến Hạo vui hơn hẳn.

    Từ Vân Du, Thanh Duy ai cũng đều được nhỏ tặng một tấm thiệp.

    "Nam Thanh, quà của cậu đây." Du lôi từ trong cặp ra một túi quà rồi nháy mắt.


    Nhỏ bóc quà.. là một đôi găng tay màu nude xinh xắn.

    "Thích không?" Du hỏi.

    "Đẹp đấy! Cảm ơn Du nhaaa" Nhỏ nháy mắt quàng vai bá cổ cô bạn.

    "Haha. Không có gì."

    Tiết hoạt động ngoài giờ..

    "Vân Du.. thế nào, tối nay cậu đi với mình được không?" Thanh Duy chằm chằm nhìn Du.

    "Xin lỗi, mình có việc bận rồi.."

    Vừa nói xong, Du nhìn nét mặt của Thanh Duy có vẻ không thoải mái lắm. Vân Du áy náy:

    "A.. Duy này, thôi thì chiều nay Noel nên được về sớm. Mình đãi cậu đi ăn gà chiên nhá."

    Thanh Duy vẫn chưa phản ứng gì, Du lay lay tay cậu ấy liên hồi:

    "Đi đi mà.. Duy.."

    "Không nói gì coi như cậu đồng ý nhé. Lúc về gặp nhau rồi đi."
     
  4. Amelinda Chou

    Bài viết:
    28
    Chương 23: Giở trò

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giờ ra chơi, Vân Du chỉnh lại quần áo đầu tóc, xem lại hộp quà trong ngăn bàn. Bên trong chiếc hộp đó là một chiếc khăn quàng cổ do Du tự đan. Cô cầm chiếc hộp trên tay, cho vào một túi quà nhỏ, đi ra khỏi lớp.

    Vừa đi cô vừa tung tăng trong tay với túi quà. Không biết anh Thành sau khi nhận được món quà này sẽ như thế nào đây, cô thật sự rất hồi hộp.

    Dừng chân ở cửa lớp 12A1, Du lén lút nhìn vào bên trong phòng học..

    "Thành, nhân dịp Giáng sinh mình có món quà nhỏ muốn tặng cậu." Cô gái cầm túi quà đưa trước mặt Đức Thành.

    Anh vẫn chưa cầm lấy món quà kia, cũng chưa kịp nói gì.. anh thật sự quá bất ngờ..

    "Cậu nhận đi.. Mình.. mình có chuyện muốn nói với cậu.. Mình thích Thành, thật sự rất thích!" Cô gái rất thẳng thắn.

    Vừa nói xong, cô gái ấy dứt khoát ôm chầm lấy Đức Thành.. Kết quả, một màn cảnh tượng này diễn ra trước mắt Vân Du, trong lớp học không có ai, chỉ mình cô nhìn thấy.. Tim cô nhói lên từng cơn, tại sao vậy? Cô đến quá muộn sao? Chị gái kia còn xinh xắn đến như vậy nữa chứ, cô nhìn lại bản thân mà thấy thất bại thê thảm.. đúng vậy, chưa đấu đã thua! Vân Du tuy bề ngoài lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn, rất "đàn ông" trong mắt các chị em nhưng cô gần như sắp khóc rồi. Cô không muốn nhìn thấy gì thêm nữa, chạy thật nhanh đi chỗ khác..

    Suốt cả buổi, tâm trạng của Vân Du đều rất buồn bực, khó chịu. Thanh Duy đột nhiên bước đến, khiến Du không kịp phản ứng gì, chỉ cố gắng che đi sự nặng trĩu trong lòng.

    "Du.. Cậu không sao đấy chứ?" Duy vẫn nhận ra cảm xúc mà cô đang che dấu.

    "Hey, có gì đâu. Chiều nay chúng ta đi ăn gà rán!" Vân Du choàng tay lên vai cậu ta, khuôn mặt tỏ vẻ rất vui. Cô liếc xuống, nhìn hộp quà bên cạnh.. hứ.. dăm ba mấy tên đàn ông.. bà đây cũng không cần phải buồn..

    "Cho cậu.." Du cầm hộp quà đưa sang cho Thanh Duy.

    Cậu ta thật sự rất ngạc nhiên, Vân Du tặng quà Giáng sinh cho cậu sao? Vậy có phải là.. Du cũng có chút tình cảm gì với cậu chăng? Cậu ta suy nghĩ mãi, khuôn mặt với cặp kính tròn của Duy nở nụ cười trông đẹp hơn hẳn những lúc khác. Chỉ có hiện tại thôi, Thanh Duy nhìn Vân Du bằng ánh mắt long lanh, rất đặc biệt.

    "Cảm ơn, Vân Du."

    Cô cười cười, không hiểu sao bản thân lại làm vậy nữa. Có phải Du tặng quà cho Thanh Duy là vì chỉ muốn dồn sự tức giận lúc này thôi không? Món quà ấy vốn dĩ cô định tặng cho Đức Thành nhưng cuối cùng lại đưa nó cho Thanh Duy. Vậy hóa ra Duy đã tự mình ảo tưởng rồi?

    * * *

    Chiều chiều.. không khí Noel ngày một gần hơn. Đường Nam Thanh ngồi trong lớp học cả buổi mà "tâm hồn treo ngược cành cây". Buổi học vừa kết thúc, ai nấy đều háo hức mong chờ đến tối nay - đêm Giáng sinh. Nam Thanh lặng lẽ về nhà, cô chuẩn bị bắt đầu với công việc làm thêm ở nhà hàng.

    Nhà hàng hôm nay rất đông, người người ra vào.. Đường Nam Thanh vừa mặc bộ đồng phục nhân viên phục vụ lên người thì chuông điện thoại reo ngày một lớn.

    "Alo, xin hỏi đây có phải số điện thoại của cô Đường Nam Thanh - người giám hộ của bệnh nhân Tống Uy Long không?" Tiếng người phụ nữ phát ra từ điện thoại.

    "Dạ vâng, có việc gì ạ?" Nhỏ vừa nghe điện thoại vừa nghĩ, cô là người giám hộ của cậu ta khi nào cơ chứ.

    "Tôi là y tá của bệnh viện. Cô mau đến bệnh viện đi, cậu ta đang nằng nặc đòi xuất viện đây."

    Cậu ta lại gây sự gì à? Giờ cô đang trong giờ làm thêm.. đến đó làm sao được. Cô đi đi lại lại loanh quanh rồi nghĩ đi nghĩ lại, cũng là do nhỏ nên cậu ta mới phải vào viện.. giờ cậu ta dở chứng đòi xuất viện nhỡ may có mệnh hệ gì nhỏ đền sao nổi.. Chết mất thôi, dù sao nhỏ cũng phải có chút trách nhiệm.. Nghĩ xong, Thanh quyết định bỏ chiếc tạp dề phục vụ, xin nghỉ làm hôm nay.

    Vừa đến bệnh viện, nhỏ đã thấy cảnh tượng Tống Uy Long giằng co với mấy y tá đòi xuất viện. Cô chạy vội đến đó, ngăn cản:

    "Này, Tống Uy Long.. không có sự cho phép của tôi cậu không được xuất viện." Ôi, nhỏ nói hơi quá, nhưng mà thôi kệ đi.

    "Cậu không thấy gì sao, trong này ngột ngạt chết đi được." Trên tay Uy Long vẫn còn dây chuyền nước.

    Thấy cậu ta ý kiến thế này, Nam Thanh cũng khó xử. Quay sang hỏi chị y tá:

    "Cậu ấy khi nào mới xuất viện được vậy chị?"

    "Ít nhất cũng phải truyền xong 3, 4 chai nữa mới được. Nhưng nói gì thì nói cũng phải đến ngày mai rồi hãng ra viện."

    Nam Thanh nghe xong liền nói:

    "Cậu thấy chưa? Ở lại viện đi nhé, muốn mua thứ gì tôi sẽ đi mua giúp cậu."

    Tống Uy Long ngoan ngoãn vào phòng bệnh, thực ra cậu ta cố tình giở trò vờ vịt để gọi nhỏ đến đây thôi mà..

    "Đề phòng bạn em lại đòi xuất viện, hay em ở lại đây trông cậu ấy đi." Chị y tá lên tiếng nói với Thanh.

    Dù gì nhỏ cũng đã xin nghỉ làm hôm nay rồi, về nhà cũng chẳng có ai thôi thì coi như nghiệp quật phải ở lại trông cậu ta vậy.

    "Vâng, được rồi, em sẽ ở lại." Thanh đáp lời chị y tá.
     
  5. Amelinda Chou

    Bài viết:
    28
    Chương 24: Cậu ăn đi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Căn phòng lúc này chỉ còn hai người, Uy Long vẫn đang truyền nước.. Bỗng cậu ta mở miệng nói chuyện, mắt có vẻ sáng lắm:

    "Nam Thanh.. tôi muốn ăn canh gà."

    "Hả? À ừm.. đợi đó, tôi sẽ đi mua. Cậu đừng có nhân cơ hội mà bỏ trốn đấy."

    "Yên tâm, tôi sẽ không đi đâu hết." Tôi chỉ sợ cậu đi mất thôi.

    Đường Nam Thanh mở cửa rồi đi ra ngoài. Tìm khắp các quán đều không thấy quán nào bán canh gà, chắc do hôm nay là ngày lễ chăng? Nhỏ liền chạy nhanh ra siêu thị, không chỉ mua một con gà mà còn trao đổi với chị bán hàng gần 15 phút, ghi ghi chép chép, mua đủ các loại gia vị. Về nhà, trong nhà không có một ai.. Nhỏ làm theo đúng kinh nghiệm được truyền lại ở siêu thị, kiên nhẫn hầm món canh gà mà cậu ta bảo.

    Sau một chiến dịch bếp núc kinh hoàng, con gà đáng thương vì quá lửa mà anh dũng hy sinh. Nhỏ chạy đi mua gà và bắt đầu làm lại. Sau một hồi nỗ lực, cuối cùng nhỏ cũng đã thành công với món gà thơm phức. Cẩn thận cầm chiếc bình giữ nhiệt đựng canh gà và ra khỏi nhà. Trước khi đi, Thanh còn chạy lên phòng lấy sợi dây chuyền chưa kịp trả cho Uy Long.

    Đường phố buổi tối thật yên tĩnh, từng đợt gió đông lạnh buốt, những ngọn đèn trông sáng và lấp lánh hơn.. Dường như chứng sợ bóng tối với nhỏ đã hết từ lúc nào..

    Đi đến bệnh viện, bước vào trong phòng, dù có điều hòa nhưng nhỏ vẫn rất lạnh. Đặt bình giữ nhiệt lên bàn xong, nhỏ xoa xoa hai tay vào nhau tạo cảm giác ấm hơn..

    Tống Uy Long quan sát cô từ đầu đến cuối, khuôn mặt Thanh trắng bệch, mũi đỏ ửng.. trông nhỏ như đang rất lạnh. Đột nhiên, cậu rướn người ra với lấy chiếc khăn quàng cổ ở trên bàn. Rất nhẹ nhàng, cậu kéo tay Nam Thanh tiến gần hơn về phía mình, lấy chiếc khăn đó quấn lên cổ nhỏ. Cậu tỉ mỉ, chăm chú chỉnh lại chiếc khăn, không để ý tới Đường Nam Thanh đang sững người, dùng đôi mắt đầy kì lạ nhìn mình.

    Chỉ một, hai phút thôi.. tim nhỏ trở nên loạn nhịp.. rồi mới dần dần trở về bình thường.

    "Ờm.. này, canh gà của cậu đây!"

    "Cậu đi mất hơn 3 tiếng đồng hồ!"

    Cái tên chết tiệt này, lại còn cằn nhằn chuyện thời gian nữa. Cậu ta rõ không biết nhỏ đã phải trải qua chiến dịch bếp núc kinh hoàng thế nào mà.. Bình tĩnh, nhỏ tự nhủ phải hết sức bình tĩnh, chút nữa là đem lời thô tục mắng ra rồi. Lại lập tức ý thức được mình đang ở trong tình huống gì, chăm sóc người bệnh, phải rồi chăm sóc người bệnh.

    "Ờ thì.. có hơi lâu một chút." Nhỏ hơi nhăn mặt.

    Long mở bình giữ nhiệt, mùi hương lan tỏa ra quả thật rất thơm. Khiến ai đó không thể chịu nổi, cứ chăm chú nhìn chiếc bình giữ nhiệt. Cậu ta hơi cười thầm trong lòng, điệu bộ thèm thuồng của Nam Thanh lúc này trông buồn cười vô cùng.

    "Ăn không?"

    "Cậu ăn đi." Nhỏ làm bộ ra vẻ không hề thích món này.

    Long lấy muỗng húp canh, một muỗng, hai muỗng.. thật sự không thể nhịn cười trước vẻ mặt của Thanh được rồi. Cậu cầm chiếc muỗng đầy canh gà đưa đến miệng đút cho nhỏ, rồi nói:

    "Ở trước mặt tôi cậu không cần phải giả vờ gì đâu. Trông điệu bộ của cậu buồn cười chết đi được."

    Đường Nam Thanh nghe xong nuốt miếng gà mắc nghẹn ngay cổ họng, khổ sở chụp lấy cổ mình. Uy Long vỗ vỗ vào lưng giúp nhỏ nuốt trôi. Nhỏ đỏ mặt tía tai.. cầm quả trứng gà nhét vào miệng Tống Uy Long:

    "Đừng nói gì và ăn đi!"

    Đột nhiên im lặng, dường như trong phòng phát ra tiếng gì đó. Cậu bỏ quả trứng gà ra khỏi miệng. Long vẫn ngồi yên cố gắng nghe.. thì ra là tiếng sôi bụng của ai đó. Chắc nhỏ đói lắm mới có tiếng động trong bụng to như vậy. Uy Long khẽ cười, cầm đồ ăn đến trước mặt Thanh:

    "Cậu ăn đi!"

    Nhỏ nghe xong chưa kịp phản ứng lại thì cậu ta đã nói tiếp:

    "Muốn tôi đút cho sao?"

    "Hả.. hả.. cái gì cơ?" Nhỏ lơ đãng, ngay từ đầu vốn không hiểu cậu ta đang nói gì.

    "Cậu đói đến mức sôi bụng mà vẫn ngồi yên được.. cậu nghĩ tôi dám ăn một mình sao? Ăn chung đi!"

    Vừa nói xong, Tống Uy Long đã một mạch múc từng muỗng canh gà vào miệng Thanh.. như đút cho một đứa trẻ vậy..
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...