Ngôn Tình [Edit] Ảnh Đế Trà Xanh Sau Khi Bị Lừa Muốn Đào Tôi Đi - Tứ Tàng

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi violet98, 12 Tháng mười một 2020.

  1. violet98

    Bài viết:
    28
    Tên truyện: Ảnh đế trà xanh sau khi bị lừa muốn đào tôi đi

    Tác giả: Tứ Tàng

    Editor: Violet98

    Thể loại: showbiz, hiện đại, ngôn tình, xuyên nhanh, truyện ngọt, truyện sủng, xuyên không, mất mặt

    Số chương: 55 chương + 6 ngoại truyện

    Lịch ra truyện: 1 tuần 1 chương

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Edit Của Violet98

    Giới thiệu

    Ps: Nữ chính và chồng chỉ là vợ chồng hợp đồng, không phải vợ chồng thực sự, nam chính là chú út ảnh đế, ảnh đế là CP của nữ chính, sẽ đào nữ chính đi.

    Pps: Chú út là chú hai của chồng hợp đồng của nữ chính, không có quan hệ máu mủ gì với nữ chính.
     
    Leedo1901, Gill, Serena Azure2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng tám 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. violet98

    Bài viết:
    28
    Chương 1: Full level nghỉ hưu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời tối, bên ngoài trời mưa, cửa sổ lớn sát đất đang mở, Đô Khả ngồi cạnh giường, tâm trang lên xuống theo tiếng mưa.

    Bên tai truyền tới âm thanh của hệ thống đi theo cô vô số thế giới ----

    "Ký chủ, đã dựa theo yêu cầu nghỉ hưu của ngaài đưa ngài về thế giới ban đầu của ngài, mới ngài bắt đầu hưởng thụ cuộc sống nghỉ hưu của ngài."

    Cô, cuối cùng đã hoàn thành xong tất cả các nhiệm vụ xuyên nhanh, từ một người xuyên nhanh chuyên nghiệp về thế giới ban đầu nghỉ hưu!

    Hệ thống giống như một ông lão đang dặn dò bên tai cô, cô đã rời khỏi thế giới này được 3 năm rồi, thời gian cô quay lại thế giới này là 3 năm sau.

    Cô đứng dậy đi vào phòng tắm, bật đèn lên, thấy mình trong gương, trên người còn mặc bộ đồ ngủ dài tay lúc 3 năm trước rời khỏi, điều khác duy nhất là trước đây mặc rộng thùng thình, bây giờ chỗ nào ra chỗ nấy.

    Khuôn mặt trong gương cũng giống như là dậy thì lần nữa, rực rỡ hẳn lên, thu hút ánh nhìn.

    Đây là phần thưởng của xuyên nhanh, cô vẫn giữ được thân thể tuyệt diệu được dưỡng trong thế giới xuyên nhanh, cô gần như đã quên dáng vẻ trước đây của mình, dường như ngũ quan vẫn như vậy, nhưng rất gầy, đầy vẻ bệnh tật, bởi vì hai chân tàn phế cô ngày ngày u uất không vui, gầy trơ xương.

    Hóa ra mới có 3 năm trôi qua, cô ở thế giới xuyên nhanh không ngừng làm nhiệm vụ trong thế giới mới, còn cho rằng đã trôi qua mấy trăm năm rồi.

    3 năm trước gia đình cô sa sút, bố mẹ đều mất, trước lúc kết hôn cô bị tai nạn xe, hai chân tàn phế.

    Càng thảm là vị hôn phu nhà giàu của cô dẫn tiểu tam tới phòng bệnh đề nghị cô giải trừ hôn ước, tra nam Phó Cẩn Ngôn.

    Hệ thống: ".. Ký chủ, Phó Cẩn Ngôn là nam phụ của thế giới trước trước nữa của thế giới xuyên nhanh 'Sau Khi Trở Thành Người Phụ Nữ Bị Ruồng Bỏ, Tôi Nổi Tiếng Rồi', không phải vị hôn phu ở thế giới ban đầu của ngài."

    "?" Đô Khả nghĩ một lúc, xuyên nhanh quá nhiều lần, cô có chút hỗn loạn, vị hôn phu ban đầu của cô tên là gì nhỉ?

    "Tên là Phó Tu." Hệ thống: "Anh ta không giải trừ hôn ước với ngài, sau khi ngài xảy ra tai nạn xe vẫn đăng ký kết hôn như trước."

    Cái tên này như một đầu dây, kéo lại ký ức lúc trước, Đô Khả nhớ ra rồi, khuôn mặt lạnh lùng của Phó Tu xuất hiện trong đầu cô.

    Câu chuyện của cô và Phó Tu thì đơn giản hơn nhiều, Phó Tu là tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng, cô là "người vợ hợp đồng" môn đăng hộ đối với Phó Tu, là hôn ước từ nhỏ được ông của Phó Tu định trước, nhưng Phó Tu không thích cô, chỉ vì mối quan hệ kinh doanh và hoàn thành tâm nguyện của ông Phó với đáp ứng cuộc hôn nhân này.

    Trước lúc đính hôn cô và Phó Tu ký kết một hợp đồng bí mật, đại khái là sau khi kết hôn núi vàng núi bạc tùy cô sử dụng, chỉ cần cô đóng tốt vai Phó phu nhân, không can dự vào cuộc sống riêng của anh ta, anh ta sẽ không động cô, họ chỉ đóng vai vợ chồng. Đợi đến lúc ông Phó qua đời thì sẽ hòa bình ly hôn, anh ta sẽ cho cô biệt thự, siêu xe, cổ phần công ty và một khoản tiền lớn.

    Mà sau khi bố mẹ cô mất, mình lại xảy ra tai nạn xe, Phó Tu lại sửa hợp đồng thành --- Vẫn sẽ ly hôn, nhưng sau khi ly hôn anh ta sẽ nuôi cô cả đời.

    Lúc đó cô vừa mới trải qua những chuyện đau buồn nhất trên đời, lại biết Phó Tu có một bạch nguyệt quang nhớ mãi không quên, "bản hợp đồng sau khi ly hôn nuôi dưỡng" của anh ta làm cho Đô Khả vốn dĩ vô cùng khổ sở trở nên không còn chút hi vọng nào.

    Lúc đó cô là thực sự yêu Phó Tu, đặc biệt sau khi bố mẹ mất, cô đem công ty để cho Phó Tu quản lý hết, anh ta là niềm hi vọng duy nhất để cô tiếp tục sống.

    Trước lúc xảy ra tai nạn xe cô cho rằng có thể kết hôn trước rồi yêu sau, ủ ấm làm tan chảy khối băng Phó Tu này, nhưng sau khi xảy ra tai nạn xe cô vô cùng tự ti, cảm thấy Phó Tu thương hại cô, đồng tình cô, nuôi cô giống như nuôi một con sủng vật tàn phế.

    Nếu như không phải hệ thống xuyên nhanh đột nhiên xuất hiện, cô đã tự sát rồi.

    Chính là hệ thống đang lẩm bà bẩm bẩm như bố này, nó đã chọn cô, nói với cô rằng chỉ cần hoàn thành 100 nhiệm vụ xuyên nhanh, cô liền có thể khôi phục hai chân, nhận được bàn tay vàng đặc chế, tùy thích chọn thế giới nghỉ hưu dưỡng lão.

    100 nhiệm vụ xuyên nhanh, 100 thế giới, bây giờ cô quay lại thế giới ban đầu nhớ lại tình yêu ban đầu cô dành cho Phó Tu, chỉ có một cảm xúc duy nhất: Cô, quá thiếu hiểu biết rồi, tổng giám đốc bá đạo có vô số, Phó Tu rất bình thường.

    Mà bây giờ nhìn lại bản hợp đồng làm cô sụp đổ, Phó Tu chính là tổng giám đốc bá đạo có lương tâm, nhân nghĩa nhất!

    Trong số những tổng giám đốc bá đạo mà cô từng gặp có ai nhân nghĩa được như Phó Tu? Không cần tiến công anh ta, nịnh nọt anh ta, thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, còn không cần đi chiến đầu với bạch nguyệt quang đã cho cô biệt thự, cho cô khoản tiền lớn, chủ động ký hợp đồng muốn nuôi cô cả đời, con trai ruột cũng đâu có tốt như vậy.

    Người máy ưu tú.

    Hệ thống "bố ruột" của cô còn đang giải thích, bây giờ cô đang ở một căn chung cư nhỏ ở nước ngoài, 3 năm trước sau khi cô đáp ứng ràng buộc hệ thống xuyên nhanh đã đề nghị với Phó Tu đi ra nước ngoài chữa chân, thực ra là vì rời xa Phó Tu và người quen biết cô, để tiện xuyên tới thế giới khác không bị phát hiện.

    Sau khi cô xuyên đi thì hệ thống giúp cô giải quyết những chuyện còn lại, giả trang thành cô đang ở nước ngoài chữa trị.

    Cô không có người thân, cũng không có bạn bè gì cả, ông chồng tổng giám đốc bá đạo ngoại trừ cho tiền cũng không hề đến thăm cô, nhưng mà mẹ chồng cô có tới thăm cô mấy lần, hệ thống tìm người xuyên không khác thay cô diễn vài lần.

    Cho nên mọi người chỉ cho rằng xa rời quần chúng đi chữa bệnh ở nước ngoài 3 năm.

    Điện thoại trên giường rung một cái rồi sáng lên.

    Đô Khả đi lại đó, màn hình điện thoại là một tin nhắn wechat đến từ --- [Chồng]

    [Chồng]: Ngày mai anh đi công tác, không thể đón em được, anh sẽ phái thư ký Lý đi sân bay đón em, thư ký Lý sẽ liên lạc với em.

    Hệ thống nói với cô: "Ông Phó sắp không trụ nổi rồi, muốn gặp ngài lần cuối, người nhà họ Phó biết chân ngài đã chữa khỏi rồi, cho nên đặt cho ngài vé máy bay sáng sớm ngày mai về nước, tiễn ông Phó."

    Ông Phó là ông của Phó Tu.

    Cô còn gần gũi với ông Phó hơn cả Phó Tu, ông cụ và người ông đã mất của cô là đồng đội, cho nên ông cụ từ nhỏ đã đối xử với cô vô cùng tốt, nhìn cô lớn lên, sau này cô thích Phó Tu, lấy thân phận vị hôn thê của Phó Tu chăm sóc ông cụ bị bệnh 3 năm liền, cô thực sự coi ông cụ là ông của mình.

    Lúc này về nhà cũng tốt, cô còn có thể gặp ông cụ lần cuối.

    Đô Khả lật xem lịch sử trò chuyện của cô và Phó Tu, lịch sử trò chuyện của họ chỉ có hai trang, nội dung hai trang toàn là:

    * * * Anh chuyển tiền cho em rồi.

    * * * Cần tiền không?

    * * * Chuyển rồi.

    * * * Em có thể trực tiếp quét thẻ của anh, chuyển khoản rắc rối.

    * * * Chuyển rồi.

    * * *

    Ngoài trừ những cái này ra không còn bất kỳ một câu nói nào khác, còn thực sự là quan hệ nuôi dưỡng đơn giản.

    Đô Khả nghĩ một lúc rồi đổi tên anh ta thành [Người máy], như thế này thích hợp hơn nhiều.

    Cô còn chưa trả lời Phó Tu, một tin nhắn wechat mới hiện lên, tên gọi là --- [Mẹ Phó] .

    Là mẹ của Phó Tu, mẹ chồng của cô.

    Cô mở ra đoạn ghi âm mẹ Phó gửi qua, một giọng nói mềm mại truyền tới ---

    "Khả Khả ngủ chưa? Sáng ngày mai một mình con đi máy bay ổn không? Cần mẹ tìm người đưa con đi ra sân bay không? Phó Tu có nói ngày mai đi đón con không? Con nhất định phải cẩn thận, chân con mới khỏi, nhất định phải cẩn thận nhé."

    Đoạn ghi âm 40 giây, trong đầu cô hiện lên khuôn mặt được bảo dưỡng tốt của mẹ Phó - Tưởng Mẫn Mẫn.

    Nói cũng thật buồn cười, nhà họ Phó từ ông cụ đến Tưởng Mẫn Mẫn, ai ai cũng đều thích cô, vừa ý cô, chỉ có mỗi Phó Tu vô cùng không thích cô.

    Điều này nói lên điều gì? Nói lên rằng tính cách Phó Tu có chút khuyết điểm, chẳng ra sao cả.

    Cô trả lời mẹ Phó: Phó Tu nói anh ấy ngày mai đi công tác, phái thư ký tới đón con, ngài yên tâm đi, một mình con cũng được.

    Vừa trả lời chưa đến 1 phút, mẹ Phó đã gọi điện thoại tới.

    Sau khi nghe máy giọng nói tức giận của bà ấy truyền ra từ điện thoại: "Cái gì mà đi công tác? Công tác gì quan trọng hơn cả đón vợ? Con đã cô đơn một mình ở nước ngoài dưỡng bệnh 3 năm rồi, nó đến thời gian đi đón con cũng không có sao? Công ty không có nó một ngày cũng không được sao? Không có thời gian đón con, hôm qua thì có thời gian hộ đứa bé nhà họ Tống kia dọn nhà.."

    Tưởng Mẫn Mẫn tức giận còn hơn cả mẹ ruột.

    Đô Khả nằm trên chiếc giường mềm mại, tâm trạng thoải mái, như thế này cũng quá sướng đi mất.

    Chân khỏi rồi, cũng sắp ly hôn rồi, sau khi ly hôn còn có núi vàng núi bạc đang đợi cô, cô trẻ trung xinh đẹp, ngồi hưởng khoản tiền nuôi dưỡng khổng, mẹ chồng hướng về phía cô, ông cụ thương cô, mối quan hệ đơn giản, không cần phấn đấu ngược cặn bã, chỉ cần nằm trở thành thiếu phụ xinh đẹp ly hôn nhàn rỗi thắng lợi.

    Điều này dường như là cuộc sống nghỉ hưu hoàn mỹ, không uổng công cô vất vả làm nhiệm vụ xuyên nhanh.

    Cô không nhịn nổi cười thành tiếng.

    Tiếng cười đó cắt đứt giọng nói của Tưởng Mẫn Mẫn, bà dường một chút, còn tưởng là Đô Khả đang khóc, vội hỏi: "Khả Khả đang khóc à? Con khóc ư? Ai da, Khả Khả đừng buồn đừng buồn, bây giờ mẹ sẽ gọi điện cho Phó Tu, bắt nó đi đón con!"

    Đừng mà đừng mà, thực sự không cần người tới, chỉ cần cho chiếc xe Rolls-Royce tới đón cô là được, để cho Phó Tu chịu khó kiếm tiền cho cô.

    "Không cần, mẹ, thực sự không cần." Đô Khả vội nói: "Con không khóc, lúc nãy là con đang cười."

    "Hả?" Tưởng Mẫn Mẫn khó hiểu/

    Đô Khả cười nói với bà: "Nghĩ tới lập tức có thể gặp ngài nên con vui quá không nhịn nổi cười, không cần để Phó Tu đến đón con, để anh ấy làm chuyện chính trước, công ty còn phải nhờ anh ấy nhiều." Hi vọng chồng cô phát triển công ty càng ngày càng lớn, thay cô kiếm càng ngày càng nhiều tiền, tiền đến tài khoản là được, không cần người đến gặp cô đâu.

    Cô lại khuyên bảo Tưởng Mẫn Mẫn một lúc, để bà đừng lo lắng.

    Tưởng Mẫn Mẫn thở dài nói: "Khả Khả quá ngoan rồi. Được, chúng ta không tức giận vì đàn ông nữa, ngày mai mẹ đi đón con."

    Nói xong liền cúp điện thoaại.

    Đồng thới hệ thống nhắc nhở cô: "Ký chủ, phần thưởng nghỉ hưu của ngài --- hệ thống bàn tay vàng tùy chỉnh đã được kích hoạt, dựa theo yêu cầu của ngài, hệ thống lần này là: Càng nhàn rỗi càng may mắn."

    Đúng vậy, Đô Khả nhớ ra rồi, phần thưởng nghỉ hưu còn có một hệ thống bàn tay vàng tùy chỉnh theo yêu cầu của cô, cô chỉ có một yêu cầu duy nhất: Nhàn rỗi dưỡng lão.

    Càng nhàn rỗi càng may mắn, hệ thống này có vẻ không tệ lắm.

    Điện thoại lại sáng lên, ngân hàng gửi tới một tin nhắn, có người chuyển cho cô 20 vạn.

    Tưởng Mẫn Mẫn gửi tin nhắn wechat: Tiền của Phó Tu, đi mua cái túi xách nguôi giận đi.

    Wow, càng nhàn rỗi càng may mắn.

    Đô Khả đi tắm xong rồi thoải mái nằm bẹp trên giường, wechat có người gửi lời mời kết bạn cho cô, tên wechat là --- [Nam Cung. Đát Kỷ. Điệp Chi Thương] .

    "?" Đô Khả bị cái tên này làm giật mình, sao vậy? Bây giờ trong thế giới văn nghệ phục hưng lại trào lưu cái tên trên mạng mấy trăm năm trước "Binh Chi Lệ. Lưu Ly Công Chúa" như này sao?

    Người bạn online này gửi liên tiếp 3 lần, là thư ký Lý mà Phó Tu nói sẽ liên hệ với cô sao? Thư ký Lý.. rất mơ mộng.

    Đô Khả đồng ý lời mời kết bạn.

    [Nam Cung. Đát Kỷ. Điệp Chi Thương] gửi một icon [mèo con nũng nịu] qua trước.

    [Nam Cung. Đát Kỷ. Điệp Chi Thương]: Em nên gọi chị là Phó phu nhân hay là tiểu Khả Khả đây.

    Đô Khả - Vẻ mặt như người già đi tàu điện ngầm nhìn điện thoại.

    Cô trả lời hỏi: Anh là thư ký Lý mà Phó Tu sắp xếp tới đón tôi ư?

    [Nam Cung. Đát Kỷ. Điệp Chi Thương] Trạng thái đang gõ chữ đột nhiên dừng lại, sau đó mới trả lời: Đúng vậy, chị Đô, nếu như chị thích, sau này sẽ là thư ký riêng của chị~[Xấu hổ]

    Thư ký Lý này.. Xuyên không từ thế giới Mary Sue tới ư? Đầy mùi vị cosplay truyện làm cô mặc dù cách một màn hình nhưng vẫn thấy ngại ngùng.

    [Đô Khả]: Gọi tôi là Phó phu nhân hoặc Đô tiểu thư.

    [Đô Khả]: Anh biết thông tin máy bay tôi đi chứ? Hi vọng anh đúng giờ tới.

    Cô giữ thái độ giải quyết việc chung gửi đi, đối phương rất nhanh liền trả lời.

    [Nam Cung. Đát Kỷ. Điệp Chi Thương]: Chị Đô một mình đi máy bay sao? Phó tổng dù bận thế nào cũng phải rút thời gian đón chị chứ, sao anh ấy lại yên tâm được? Nếu như là em thì em nhất định xe vứt hết mọi việc sang một bên, bay sang đó rồi đón chị về, em nhất định sẽ không để chị một mình đi máy bay, xách hành lý, chị đi nhiều một chút thôi em cũng sẽ đau lòng.

    Đô Khả - Vẻ mặt đen sì hỏi chấm, tràn đầy mùi vị trà xanh.

    Thư ký Lý là coi trọng Phó Tu rồi cho nên nói năng kiểu trà xanh để cô và Phó Tu cãi nhau?

    Chị ơi chị à, đối xử với chồng chị vô cùng tốt.

    Đô Khả mặt không thay đổi report [Nam Cung. Đát Kỷ. Điệp Chi Thương] .

    Mặc kệ đào hay không đào Phó Tu, chủ yếu là cô không thích trà xanh cấp thấp, nhìn mà ngượng.

    Vừa report, Tưởng Mẫn Mẫn lại gửi ghi âm tới: "Mẹ vừa nhớ ra, con còn nhớ chú út không? Đại ảnh đế mới rút lui khỏi giới showbiz đó, chú hai của Phó Tu - Thiếu Thù, cậu ấy cũng muốn về nước thăm ông cụ, về cùng một ngày với con, hình như còn đi cùng một chuyến máy bay, nói không chừng có thể chăm sóc lẫn nhau, mặc dù tính tình cậu ấy không được tốt lắm, sức khỏe cũng không tốt lắm, quan hệ với gia đình cũng không tốt.. Thôi được rồi, Khả Khả vẫn nên tự chăm sóc mình đi, tính tình cậu ấy kỳ dị, mẹ còn sợ cậu ấy."

    Đô Khả nghe mà muốn cười, chú út kỳ quái? Đến Tưởng Mẫn Mẫn còn sợ? Sao cô không nhớ có người này nhỉ?

    Thiếu Thù? Tên này còn giống tên nam chính hơn cả Phó Tu, nhưng cô không hề nhớ tới có một người như vậy.

    Cô cũng không để ý, đang muốn thoải mái đi ngủ mộ giấc thì.

    Wechat lại có người gửi lời mời kết bạn ---

    Toàn bộ đến từ [Nam Cung. Đát Kỷ. Điệp Chi Thương] .

    Lần đầu tiên: ?

    Lần thứ hai gửi lời mời kết bạn là: Tức giận rồi? Tại vì em nói xấu Phó tổng làm chị không vui ư? Chị đối xử với chồng chị tốt quá, thật hâm mộ chồng chị. [Tan nát trái tim]

    Đô Khả khó hiểu, đây là trà nghệ gì.

    Thôi được rồi.

    Phó Tu là một người máy kiếm tiền dưỡng lão, không đáng để cô quan tâm nhiều, chỉ cần anh ta chịu khó phát triển sự nghiệp, anh ta thích uống trà gì thì uống.

    Đô Khả tắt điện thoại đi ngủ, hệ thống xuất hiện thông báo:"Khoản thu nhập nhàn rỗi của ngài vừa tăng lên một ít.
     
    Leedo1901Huyền Trần 22012001 thích bài này.
  4. violet98

    Bài viết:
    28
    Chương 2: Chú út đến rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Số ít?

    Cô không hiểu lắm thu nhập nhàn rỗi này, hệ thống giải thích cho cô, từ lúc mẹ Phó chuyển cho cô kích hoạt hệ thống [càng nhàn rỗi càng hạnh phúc] bắt đầu, thu nhập ban đầu nhàn rỗi của cô là 20 vạn, lúc nãy lại tích góp được số ít, bây giờ thu nhập nhàn rỗi là 200 vạn.

    Có thể tiêu đi, cũng có thể tích góp.

    Đô Khả nằm trên giường bị cảm giác hạnh phúc của nhàn rỗi làm đơ người rồi, cái gì cũng không làm, nằm thôi cũng kiếm được tiền, hệ-thống-mơ-mộng.

    Đẹp quá, đẹp quá, hi vọng Phó Tu lại kiếm thêm vài bạch liên hoa, trà xanh, bạch nguyệt quang, để cho cô cảm nhận cảm giác nằm mà kiếm được một tỷ.

    Cô thoải mái ngủ một giấc.

    Sáng sớm ngày hôm sau, lái xe mà thư ký Lý sắp xếp đúng giờ xuất hiện trước cổng, gõ cửa nhà cô, dùng tiếng Trung sứt sẹo nhắc nhớ cô nên dậy đi sân bay.

    Đô Khả mơ màng đáp một câu, nằm trên dường sờ điện thoại lấy lại tỉnh táo, có hai tin nhắn chưa đọc.

    Một tin nhắn wechat là [Mẹ Phó] nhắc cô đừng dậy muộn quá.

    Còn một tin nhắn khác là của số lạ, mở đầu là: Chào Phó phu nhân, tôi là thư ký của Phó tổng - Lý Di, Phó tổng để tôi phụ trách đón ngài về nước, cần xác nhận với ngài một chút về thông tin chuyến bay..

    Sau đó là thông tin chuyến bay của cô, chuyến bay sáng sớm, hạng thương gia.

    Trong tin nhắn còn xin lỗi nói, bởi vì lần này về nước vội quá, nhất thời không đặt được chỗ trong khoang hạng nhất, chỉ đành để cô vất vả ngồi khoang hạng thương gia.

    Không ngừng xin lỗi cô.

    Tin nhắn của thư ký Lý này nhìn có vẻ rất bình thường.

    Lái xe đang đợi cô ở bên ngoài chung cư, Đô Khả sợ trể giờ, tắt điện thoại đi nhanh chóng rửa mặt, chọn một bộ quần áo thoải mái, trang điểm cũng lười không làm, hành lý chỉ có một túi đeo, đồ còn lại cũng không lấy, về nước làm phú bà cần gì những thứ này.

    Cô đeo kính râm, đẩy cửa ra, không khí trong lành và cuộc sống nghỉ hưu tốt đẹp của cô đang tới.

    Ngoài cửa có một chiếc xe Maybach màu đen đang đợi cô, cạnh xe đứng một người đàn ông Ý tóc vàng mắt xanh, mặc bộ đồ tây màu đen cười chào hỏi cô, kéo cửa xe ra mời cô lên xe.

    A, cuộc sống nghỉ hưu đơn giản đến rồi.

    Đến sân bay, cô vừa lên máy bay ngồi vào chỗ của mình, bên cạnh cũng có một thương nhân trung niên mặc bộ đồ tây chỉnh tề, đầu hói ngồi xuống, ông ta quan sát cô một lượt, sau đó ngồi trên ghế cởi cúc áo vét ra, lộ ra thắt lưng hãng hàng hiệu nào đó, cười với tiếp viên hàng không đang hỏi họ muốn uống gì không.

    Sau đó vô cùng tự nhiên nghiêng đầu nói với Đô Khả vừa ngồi xuống: "Rượu vang của hãng hàng không này cũng tạm được, so với rượu chất lượng kém ở siêu thị châu Âu ở những hãng hàng không tốt hơn, có thể nếm thử. Nếu như vị tiểu thư xinh đẹp này đã trưởng thành.."

    Điệu này cũng quá.

    Đô Khả cúi đầu thắt đai an toàn chỉ tỏ vẻ không nghe thấy, người qua đường thì đừng thêm kịch bản cho mình làm gì, cô không phối hợp đâu.

    Ông ta lại tự nhận mình có khiếu hài hước, phong độ giơ tay về phía Đô Khả: "Còn chưa giới thiệu, tôi tên là Vương Hưng Quốc, đang làm International Trade, cô là du học sinh đúng không? Hiếm lắm mới gặp được cô gái trẻ tuổi ở khoang hạng thương gia đắt tiền, lại còn sinh đẹp như vậy.."

    "Két" một tiếng, cô đã thắt xong dây an toàn, còn chưa ngẩng đầu từ chối, điện thoại trong túi rung lên, lấy ra nhìn một cái, điện thoại đã liên kết wifi trên máy bay.

    Cư nhiên lại là [Nam Cung. Đát Kỷ. Điệp Chi Thương] gửi lại yêu cầu kết bạn, hai lần liên tiếp.

    Thông tin yêu cầu kết bạn: Vợ đẹp như vậy tại sao Phó tổng yên tâm để cô ấy một mình đi, nhất định có rất nhiều tên đàn ông thối tha đến làm quen đi?

    Thông tin yêu cầu kết bạn: Khoang hạng thương gia sao lại xứng với chị Đô được, nếu như là em, sẽ bao hết khoang hạng nhất chuyến bay mà chị đi, đợi chị đến nơi.

    * * *?

    Lại nữa rồi lại nữa rồi, Đô Khả đã không biết trà này là muốn lục cô? Hay là lục Phó Tu nữa rồi?

    "Chào ngài, Đô tiểu thư." Tiếp viên hàng không đi tới, mỉm cười cúi người nói với cô: "Ngài có ngại chuyển đến khoang hạng nhất không?"

    Đô Khả sững người, cô được nâng khoang rồi? Không phải nói đã hết chỗ ở khoang hạng nhất rồi ư?

    Người thương nhân bên cạnh có chút kinh ngạc, không vui hỏi tiếp viên hàng không: "Quy tắc nâng khoang của hãng hàng không các người là gì? Mua cùng giá tiền vé máy bay, phụ nữ được ưu tiên nâng khoang ư?"

    Tiếp viên hàng không cười xin lỗi trả lời: "Vương tiên sinh, rất xin lỗi, Đô tiểu thư được nâng khoang là vì có vị tiên sinh ở khoang hạng nhất đồng ý nhường ra một chỗ ở khoang hạng nhất cho Đô tiểu thư."

    Người thương nhân ngơ ngác một chút, ngại ngùng lại không vui, nhường ra một chỗ ở khoang hạng nhất? Ý là vị tiên sinh ở khoang hạng nhất không chỉ đặt một chỗ ở khoang hạng nhất? Tỏ vẻ gì chứ, máy bay này tổng cổng chỉ có 4 chỗ ở khoang hạng nhất, có bản lĩnh thì đặt hết đi.

    Không đợi Đô Khả hỏi ra vị tiên sinh ở khoang hạng nhất là ai thì điện thoại của cô vang len.

    Là mẹ Phó - Tưởng Mẫn Mẫn.

    Đô Khả nghe máy, trong điện thoại truyền ra giọng nói gấp gáp của Tưởng Mẫn Mân: "Khả Khả à, con đang ở trên máy bay đúng không? Lúc nãy chú út của con gọi điện thoại cho mẹ, nói hai người còn ở cùng trên một chuyến bay, cậy ấy lại đặt thừa ra một chỗ ở khoang hạng nhất, bảo con qua đó nghỉ ngơi, bay mười mấy tiếng đồng hồ mệt như vậy, con qua khoang hạng nhất có thể dễ chịu hơn chút, trên đường đi con và chú út còn có thể chăm sóc lẫn nhau, con muốn đi không? Mặc dù tính cách chú út của con không được tốt lắm, người có chút dữ, nhưng khoang hạng nhất dễ chịu hơn.."

    Tưởng Mẫn Mẫn nói vừa nhanh vừa ỏn ẻn, lúc này Đô Khả mới nhớ tới "chú út" mà tối qua Tưởng Mẫn Mẫn nhắc tơi, người này còn có kịch bản sao? Cô cho rằng chỉ là bối cảnh thôi.

    Máy bay sắp cất cánh rồi, Đô Khả cũng không kịp hỏi nhiều, tùy tiện đáp rồi tắt điện thoại đi, dù sao thì khoang hạng nhất cũng thoải mái hơi khoang hạng thương gia nhiều, có phoòng riêng, không có người ngồi cạnh quấy nhiễu, có thể ngủ bù ngon lanh.

    Cô nhấc túi lên rồi đi theo tiếp viên haàng không tới khoang hạng nhất.

    Người thương nhân nhìn bóng dáng thướt tha của cô, cười quái gở, đây là bị người có tiền ở khoang hạng nhất nhìn chúng rồi, người ngồi ở khoang hạng nhất lúc đăng ký ông ta đã để ý rồi, ngồi trên xe lăn được trực tiếp đẩy đi vào lối đi VIP đi vào khoang hàng nhất, còn có bác sĩ cá nhân đi theo, mặc dù không nhìn rõ hiình dáng ra sao, nhưng chắc chắn là ông già bệnh sắp chết rồi.

    Khoang hạng nhất xa hoa của máy bay này không chỉ có phòng tắm, còn thể kéo vách ngăn ở giữa ra, ghép hai chiếc giường lại thành giường đôi..

    Chậc chậc chậc, đáng tiếc cho cô gái xinh đẹp như vậy, ông già thối hưởng nổi sao?

    Đô Khả đứng ở cổng khoang hạng nhất, nghe lời nhắc nhở của hệ thống, mơ hồ nhớ tới "chú út" này, chú hai của Phó Tu, món nợ thời trẻ của ông Phó - con riêng.

    Cô chưa từng gặp chú út này, nhưng có nghe nói sự tích của chú ấy.

    Nghe nói lúc nhỏ được nuôi ở ngoài, sau này ông cụ muốn đón chú về nối nghiệp nhưng bị từ chối.

    Chú ấy từ năm 16 tuổi bắt đầu từ chối tiền phụ dưỡng của ông cụ, trực tiếp thôi học từ học viện quốc tế mà ông cụ sắp xếp cho, đi vào giới showbiz, suýt chút nữa làm ông cụ tức chết, nhưng chú ấy lại sống như cá gặp nước ở giới showbiz, nhanh chóng nổi tiếng, từ thần tượng tới ảnh đế hàng đầu.

    Cũng chỉ mất có vài nam trở thành phú hào trẻ tuổi nhất trong bảng phú hào.

    Nhưng đáng tiếc những năm đó quá liều mang, hơn hai mươi tuổi chú đã kiểm tra ra bệnh ung thư, rút khỏi giới showbiz, mai danh ẩn tích đi chữa bệnh.

    Cũng chính là sau khi bị bệnh, ông cụ hết sức chăm sóc làm cho quan hệ bố con mới tốt hơn một chút.

    Sau này, nghe nói chú út đi ra nước ngoài chữa bệnh rồi, Đô Khả vẫn chưa nghe nói gì về chú ý còn tưởng rằng.. Chú ấy mất rồi.

    Năm nay chú ấy bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?

    Đô Khả cố gắng nhớ lại hình dạng của chú út, cô hình như đã từng xem qua một bộ phim điện ảnh của chú, nhưng thực sự đã trôi qua quá lâu rồi..

    "Đô tiểu thư, mời." Tiếp viên hàng không thay cô mở cửa khoang hạng nhất.

    Ánh đèn yếu ớ chiếu ra ngoài, một người mặc áo sơ mi trắng đứng lên từ ghế sô pha.

    Đô Khả vừa nhìn thấy anh ta cảm thấy cũng khá đẹp trai, đeo kính gọng vàng, nhìn có vẻ tầm như Phó Tu, đây là.. Chú út đó?

    "Xin chào, Đô tiểu thư." Anh ta đi tới bắt tay với Đô Khả, cười nói: "Tôi là bác sĩnh riêng của Thiếu Thù, tôi tên là Triệu Minh."

    Không phải "chú út" à.

    Bác sĩ Triệu nghiêng cười mời cô vào, nhẹ giọng nói: "Thiếu Thù vừa uống thuốc, đi ngủ rồi."

    Lúc này Đô Khả nhìn thấy người phía sau anh ta, dựa vào giươờng không hoàn toàn hạ xuống, hơi nghiêng đầu, trên đầu gối còn đắp một tấm thảm.

    Gầy, trắng, cao ráo nhưng bệnh tật.

    Đô Khả bị giật mình, chú út.. Trẻ như vậy, đẹp trai như vậy ư? Nhan sắc này, khí chất bệnh tật và phong cách này, hoàn toàn phong cách của nam phụ!

    Thế giới này nam chính lẽ nào là Phó Tu? Không lẽ là chú út Thiếu Thù này muốn phản công làm tổng giám đốc bá đạo, là nam phụ vai phản diện tranh đoạt nữ chính bạch nguyệt quang với nam chủ chứ?

    Nữ chính là bạch nguyệt quang của Phó Tu - Tống Giảo Giảo, Tống Giảo Giảo cũng là minh tinh nhỏ, thiết lập nghề nghiệp vô cùng hợp với chú út.

    Hệ thống đột nhiên lên tiếng nói: "Ký chủ, ngài đây là di chứng điển hình sau khi xuyên không, bệnh nghề nghiệp xuyên nhanh."

    A.. Quen rồi, quen rồi.

    Đô Khả thu hồi tầm mắt, đánh giá một lượt khoang hạng nhất, lộ vẻ khó hiểu.

    Khoang hạng nhát này mặc dù hào hoa nhưng hình như là kéo vách ngăn lên làm cho hai phòng thông với nhau.

    Hai chiếc giường chỉ cách nhau khoảng cách hai người.

    Bác sĩ Triệu vội nhỏ giọng giải thích với cô, nói là sức khỏe Phó Thiếu Thù không tốt cần người chăm sóc, cho nên kéo vách ngăn lên, tiện chăm sóc anh ấy, tránh xảy ra điều ngoài ý muốn.

    Mặc dù cô hiểu nhưng mà chỉ có hai phòng khoang hạng nhất, cô đến rồi thì bác sĩ Triệu phải làm sao đây?

    Bác sĩ Triệu lại nói: "Chỗ của tôi ở khoang hạng thương gia, chỉ là đến giờ thì lấy thuốc cho Thiếu Thù uống, Đô tiểu thư tới rất đúng lúc, có thể giúp tôi trông coi Thiếu Thù một lúc, nếu như có vấn đề gì thì gọi tôi."

    "?" Đô Khả càng thấy khó hiểu: "Chú hai đặt hai phòng khoang hạng nhất, rồi lại đặt một chỗ ở khoang hạng thương gia cho bác sĩ Triệu? Vậy tại sao chú ấy lại phải đặt hai chỗ ở khoang hạng nhất?" Giống như là cố tình để trống một phòng.

    Triệu Minh thở dài trong lòng, bởi vì anh ấy cẩu chứ sao, đặt hết toàn bộ khoang hạng nhất, làm cho mọi người lầm rằng tất cả cách phòng ở khoang hạng nhất đều có người, chỉ để trống phòng này, còn cố tình ghép thành giường đôi, lại để cho anh đi khoang hạng thương gia, tính toán tỉ mỉ để ra chỗ này.. Nghĩ thôi đã thấy cẩu rồi.

    Nhưng Triệu Minh vẫn cười ha ha nói: "Để cho rộng rãi, bệnh này của anh ấy à.. Hoàn cảnh kín mít sẽ làm cho anh ấy khó chịu."

    Á.. Đây không phải nói linh tinh chứ? Còn có bệnh ung thư giàu như này ư?

    Đô Khả nhìn "chú út" đang ngủ say, lại cảm thán nhan sắc của chú, trong lòng nghĩ: Chú ấy bị ung thư, chắc cũng chẳng còn bao ngày rôồi, có lẽ chú ấy muốn trong những ngày tháng còn lại sống thoải mái hơn, hiểu.

    "Nhưng mà Đô tiểu thư yên tâm, thuốc anh ấy uống có chất gây ngủ, anh ấy sẽ ngủ ít nhất 6 tiếng, sẽ không làm phiền tới cô đâu." Triệu Minh giải thích tỉ mỉ, lại nói với cô: "Ở đây có phòng tắm, nếu như Đô tiểu thư muốn tắm thì có thể tắm ở đây, đừng để ý tới người đàn ông uống thuốc ngủ say này."

    Cũng không cần, cô cũng không nhất thiết phải tắm trên máy bay, hơn nữa còn dưới tình huống "ở một phòng ghép" với chú út.

    Cô rất muốn tránh khỏi chào hỏi, yên lành ngủ mộ giấc.

    Triệu Minh nhanh chóng rời khỏi.

    Chỉ còn lại cô và chú út mắc ung thư ngủ say, cô ngồi trên ghế sô pha chơi game một lúc, xác định chú ấy thực sự ngủ xay mới yên tâm lên giường của cô nằm xem chương trình truyền hình.

    Chú ấy ngủ vô cùng yên tĩnh, cô vô cùng vừa ý, dựa vào giường rồi nhanh chóng ngủ say.

    Cũng không biết ngủ được bao lâu, chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh, lúc mơ hồ dường như có người đắp thảm cho cô..

    Chân cô dường như bị một bàn tay lạnh cầm lên, giống như nằm mơ, cô theo bản năng co chân lại.

    Nghe thấy có tiếng cười nhẹ, trầm thấp như trong mơ nói: "Đô tiểu thư, cởi giày đi ngủ dễ chịu hơn."

    Giọng nam.. Là tiếp viên hàng không ư?

    Cô mơ mơ hồ hồ ngủ mất, cũng không biết có phải đang nằm mơ không.

    Bàn tay lạnh đó tháo giày cô ra, nhấc chân cô đặt vào trong thảm, cách tấm thảm bóp nhẹ chân cô.

    "Thật mềm." Người đó lẩm bẩm.
     
    Leedo1901Huyền Trần 22012001 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...