Bóng lưng thanh thuần nhỏ nhắn, mái tóc đen mượt dài tới hông. Chỉ cần nhìn bóng lưng anh cũng đủ biết đây chính là người con gái luôn khiến trí óc của anh chẳng thể nào yên được.
- Anh Phong, anh ngây ngẩn gì đó? Mau đưa nước lên cho người ta đi.
Giọng nói bất đắc dĩ của bé Vy vang lên. Lâm Phong giật mình quay lại nhìn, thì thấy bé Vy đang cầm khay nước khóe môi giật giật nhìn anh. Anh vội cười gượng gạo vài cái rồi đi nhanh lên đưa nước cho bàn số ba.
- Xin lỗi vì đã để quý khách chờ lâu. Chúc quý khách ngon miệng!
Lâm Phong đặt mấy ly nước xuống bàn xong, cúi đầu nói nốt câu cuối. Định xoay người đi vào trong thì nghe tiếng của Tiểu Hân gọi lại.
- A, Lâm Phong? Sau cậu lại ở đây?
Có lẽ Khương Đàn cũng đã phát hiện ra Lâm Phong, cô đang nhìn anh với ánh mắt tò mò như Tiểu Hân.
- À, mình làm thêm ở đây.
Lâm Phong gãi đầu nói, cả hai cô gái đều gật gù tỏ vẻ đã hiểu.
- Hai cậu thường xuyên tới đây lắm à?
Lâm Phong cười nhạt hỏi.
- Không, quán này mới khai trương hồi tháng trước. Bây giờ mình với Tiểu Hân mới có dịp tới đây uống thử thì gặp cậu.
Khương Đàn cười dịu dàng nói, vẫn là nụ cười trong sáng thanh thuần ấy. Ánh nắng mặt trời dịu dàng bao bọc lấy cô làm nụ cười ấy càng thêm tươi sáng không nhiễm chút bụi trần.
- À, thì ra là vậy!
Lâm Phong cười gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
- Nước uống ở quán này khá ngon, thêm cậu có làm ở đây nữa. Tụi mình sẽ thường xuyên tới ủng hộ.
Tiểu Hân cười tinh nghịch nói, Khương Đàn dịu dàng gật đầu đồng tình. Lâm Phong gãi đầu tỏ vẻ cảm ơn hai cô nàng.
- Tiểu Phong, vào đây giúp tụi chị một chút.
Tiếng của Phượng Vũ từ phía trong vọng ra.
- Vâng, em vào liền.
Lâm Phong nâng cao tông giọng để bên trong có thể nghe được.
- Mình phải làm việc rồi hai cậu từ từ thưởng thức nhá.
Nói xong anh xoay người chạy vào trong. Vừa vào liền bắt gặp ánh mắt đầy gian manh của bé Vy.
- Anh Phong, một trong hai người đó có phải là cà rốt (Crush) của anh hông?
Bé Vy cười lém lỉnh hỏi, Lâm Phong chưa có thái độ ngượng ngùng như vậy với ai bao giờ. Ít nhất trong những quan sát của bé Vy là vậy. Dựa theo kinh nghiệm đọc ngôn tình bao nhiêu năm của bản thân mình, bé Vy liền kết luận ra được mọi việc.
- E-Em nói cái gì vậy?
Lâm Phong lắp ba lắp bắp nói, mặt đã đỏ đến tận mang tai.
- Ai? Có phải là cái chị tóc dài kia không? Nhìn chị ấy rất hợp với anh đó nha~
Bé Vy nhìn Lâm Phong như vậy càng lấn tới trêu chọc hỏi.
- Thôi đi Vy, em định trêu chọc Tiểu Phong tới khi nào nữa? Mọi người đang bận tối mặt đây này!
Giọng nói khó chịu của chú Hồng Quân vang lên.
- Em biết rồi!
Bé Vy xụ mặt nói, rồi chạy đi làm việc không thèm quan tâm tới ai nữa. Kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi, Lâm Phong lê bước về nhà trọ của mình. Tắm rửa xong rồi anh chỉ tùy tiện ăn một gói mì tôm lót bụng rồi soạn bài chuẩn bị ngày mai đi học.
Một đêm yên bình qua đi, sáng hôm sau khi mặt trời còn chưa ló dạng Lâm Phong đã ra khỏi cửa. Anh luôn có thói quen chạy bộ buổi sáng, chỉ có bữa nào bận quá mới không chạy chứ hầu như ngày nào cũng dành ra nửa tiếng để chạy bộ. Anh một đường chạy thẳng ra công viên, chạy quanh công viên vài vòng rồi Lâm Phong tùy tiện tìm một chỗ nào đó ngồi xuống trên tay là lon soda mới mua còn mát lạnh.
Mặc cho sương sớm rơi trên người mình, anh đưa ánh mắt trầm lặng nhìn bầu trời vẫn chưa được đón ánh nắng. Vài gợn mây chậm rãi trôi trên nền trời như chờ đợi ánh nắng đầu ngày. Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, một lúc sau tiếng bước chân dồn dập vang lên rõ ràng bên tai anh một cách kì lạ.
- Phong? Trùng hợp thật nha, cậu cũng ra đây chạy bộ à?
Một giọng nói trong sáng êm tai vang lên ngữ điệu đầy bất ngờ, làm Lâm Phong chú ý. Anh chậm chạp quay đầu lại nhìn thì thấy Khương Đàn đang mặc một bộ đồ thể thao năng động mái tóc đen dài được buộc lên kiểu đuôi ngựa gọn gàng. Trên cái trán trơ bóng có vài giọt mồ hôi đọng lại.
- Khương Đàn?
Tuy biết rõ nhưng Lâm Phong vẫn mở miệng hỏi như để chắc chắn rằng bản thân không nhận lầm người. Giọng nói của anh đã có chút khàn khàn.
- Là mình đây! Cậu cũng ra đây chạy bộ à?
Khương Đàn gật đầu đi tới bên cạnh Lâm Phong ngồi xuống. Mở miệng hỏi lại câu hỏi khi nãy.
- Ừm, hầu như ngày nào mình cũng ra đây chạy bộ!
Lúc Khương Đàn ngồi xuống bên cạnh Lâm Phong, một mùi hương thanh mát xộc lên mũi, đi thẳng đến đại não làm Lâm Phong có chút mụ mị.
- Mình cũng rất hay ra đây chạy bộ nha. Nhưng tại sao lại không gặp được cậu ta?
Khương Đàn nghiên đầu tự hỏi, làm cho khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại không ít. Cả người Lâm Phong cứng đờ không nhúc nhích. Bây giờ cả cơ thể đều không nghe theo sự điều khiển của trí não nữa rồi hoàn toàn làm theo bản năng vốn có của nó.
- Có lẽ lúc đó chúng ta chưa quen nhau thôi!
Lâm Phong tiện mồm nói bừa một cái lí do.
- Cậu uống nước không? Tớ đi mua cho!
Cảm giác mình sẽ không nói được gì tiếp theo Lâm Phong đành đứng phắt dậy nói.
- Cảm ơn cậu, mua cho mình một chai nước khoáng được rồi!
Khương Đàn hơi bất ngờ trước hành động của Lâm Phong, nhưng khi nghe anh nói thì cô chỉ cười nhẹ rồi dịu dàng nói.
Lâm Phong nghe cô nói rồi chạy biến đi mua nước. Trên đường đi còn thầm rủa bản thân quá không có vô dụng. Nói chuyện cũng không xong thì còn làm được cái gì cơ chứ?
Anh chậm rì rì mua nước rồi từ từ lê bước chân đi về chỗ cũ. Muốn kéo dài thời gian làm bản thân bình tĩnh lại. Nhưng gần tới nơi thì anh nghe thấy tiếng hét của Khương Đàn từ xa, Lâm Phong còn chưa kịp nghĩ gì thì chân đã nhanh hơn não chạy như bay tới chỗ Khương Đàn.
Khi tới nơi thì thấy cô bị một người đàn ông lôi lôi kéo kéo với vẻ mặt chẳng mấy tốt đẹp. Trên mặt người đó thiếu điều viết lên mấy chữ "Tao là người xấu" nữa thôi.
Lâm Phong vội vã chạy tới, kéo Khương Đàn ra sau lưng mình bảo vệ.
-
Nhóc con mày là ai hả? Đừng có ở đây lo chuyện bao đồng!
Gã đàn ông nhìn Lâm Phong với ánh mắt chả mấy tốt đẹp, giọng nói ồn ồn như vịt đực làm người nghe chói tai vô cùng.
- Tao là ai á? Tao là ông nội mày!
Lâm Phong không hề khách khí, đớp lại một cái. Tính cách côn đồ hoàn toàn không hề che giấu. Hừ, so về côn đồ anh cũng chả kém cạnh gì đâu nhá.
- Thằng nhóc chết tiệt! Đừng có ở đây lo chuyện bao đồng. Mau đưa con nhóc sau lưng mày cho bọn tao không thì đừng trách!
Hắn ta hung ác lên tiếng nói.
- Đưa cô ấy cho tụi mày? Não mày có vấn đề à?
Lâm Phong châm chọc đáp lại, nếu đưa cho hắn thì lúc đầu anh chạy tới đây làm quái gì? Coi kịch chắc?
- Mày là cái gì của nó hả? Mày có tư cách gì để quản chuyện này? Hả?
Lâm Phong nghe hắn ta nói vậy thì trái tim cứ như bị người ta mạnh mẽ bóp chặt lấy làm anh đau xót khó chịu. Mặc dù biết bản thân không hề có quan hệ nào với Khương Đàn nhưng anh đâu thể để cô đi với mấy tên khốn này được?
- Tao là bạn trai cô ấy, như vậy đủ chưa?
Lâm Phong lạnh mặt nói, giọng nói pha chút tức giận. Khương Đàn nghe Lâm Phong nói vậy liền đỏ mặt tía tai. Cúi đầu chôn đầu mình ở sau lưng của anh, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy vạt áo của Lâm Phong trong vô thức.
- À ha, bạn trai cơ đấy. Vậy để tao xem mày có khả năng bảo vệ bạn gái đáng yêu của mày tới cùng được hay không?
Gã đàn ông vừa mới dứt lời liền tung nắm đất về phía Lâm Phong. Anh nhanh tay nhanh mắt kéo Khương Đàn tránh đi, để cô cách xa chỗ này rồi anh yên tâm đáp trả cho gã mấy cú đấm chẳng kém cạnh. May mà khi nhỏ anh có một thời gian được học võ nhưng không cao lắm chỉ tới đai đỏ mà thôi.
Khương Đàn ở phía xa lo lắng nhìn qua bên này, trong lòng thầm mong Lâm Phong không có chuyện gì.
Bên này Lâm Phong đang tung cho gã đàn ông một cú đấm ngay bụng, gã nhanh chóng nghiêng người tránh đi đồng thời tung một cú đấm vào một bên mặt của Lâm Phong. Anh nhanh chóng hạ thấp trọng tâm của bản thân né tránh cú đấm. Khi gã thu tay lại anh bật lên tung ra một cước vào bụng gã, tốc độ anh khá nhanh làm gã không tránh được liền ăn một cú đau điếng không tự chủ lui về phía sau một bước kéo dài khoảng cách. Lợi dụng lúc gã lùi lại, anh lao tới dùng khủy tay đánh lên yết hầu của gã.
Nhưng vừa chạm tới anh đã ngừng lại, với tình trạng hiện tại Lâm Phong chỉ cần dùng thêm lực thì gã sẽ đi đời nhà ma. Khủy tay là bộ phận cứng rắn trên cơ thể con người, còn yết hầu lại là bộ phận yếu hại nhất. Điểm chí mạng của con người. Gã đàn ông đã đổ mồ hôi lạnh đầy mình, nuốt nước bọt.
- Được rồi, tao chịu thua.
Gã giơ hai tay lên sợ sệt nói. Tuy gã nói vậy nhưng Lâm Phong không hề tin tưởng.
- Cút!
Khủy tay anh vẫn đặt ngay trước yết hầu của gã ngăn cho gã không có ý định phản kích lại. Gã từ từ lùi về phía sau, tạo ra được khoảng cách gã nhanh chân đá một cái mạnh vào phần bụng của Lâm Phong rồi chạy biến đi mất. Rõ ràng gã không hề muốn chịu thiệt.
Lâm Phong bị ăn một cú, ôm bụng khó khăn thở một cái. Anh đâu ngờ gã ta trước khi đi còn phải đá thêm một cú mới chịu chạy chứ.
Khương Đàn thấy người đàn ông kia chạy đi rồi mới chạy lại. Vừa tới nơi thì cô thấy Lâm Phong đang ôm bụng khó khăn thở vài cái.
- Phong cậu có sao không?
Khương Đàn hoảng sợ đỡ lấy Lâm Phong dìu anh ngồi xuống cái ghế đá gần đó. Cô lo lắng hỏi.
- Không sao, không sao!
Thấy cô lo lắng cho mình như vậy Lâm Phong cảm thấy có chút ấm lòng. Tình cảm ấy lại ngày một lớn dần trong vô thức. Anh cười nhạt đáp lại.
Khương Đàn nghe anh nói thì thở phào nhẹ nhõm. Chợt nhớ đến khi nãy anh vô cùng tự nhiên nói mình là bạn trai của cô làm cô có chút ngượng ngùng.
- Cậu sao vậy?
Thấy mặt cô hơi đỏ, Lâm Phong quan tâm hỏi.
- Khi nãy.. cậu nói là bạn trai của mình. Mình với cậu là người yêu khi nào vậy?
Khương Đàn nói, giọng nói nhỏ xíu như muỗi kêu. May mà Lâm Phong có lỗ tai tốt nên mới nghe được.
- Ồ? Vậy cậu có muốn làm bạn gái của mình không? Tiểu Đàn Nhi?
Lâm Phong nghe Khương Đàn nói vậy trong đầu liền xẹt qua một ý nghĩ. Anh đưa tay nâng cái cằm nhỏ nhắn của cô lên đưa sát lại gần mình cười tiêu sái hỏi.
- Phong.. Phong cậu.. cậu..
Khương Đàn nghe Lâm Phong nói vậy liền đỏ mặt tới tận mang tai lan xuống đến cổ. Lắp ba lắp bắp nói không thành tiếng.
- Ha ha ha ha, nhìn cậu kìa. Cậu tưởng mình nói thật sao?
Lâm Phong nhìn thấy vẻ mặt này của Khương Đàn, tuy trong lòng đau xót nhưng vẫn cười ha hả nói. Anh biết cô gái này không dành cho anh, loại người như anh không xứng với cô. Anh luôn biết rõ..
Nghe Lâm Phong nói vậy cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn nét mặt của Khương Đàn lòng anh càng đau xót hơn. Lúc nãy nét mặt bối rối lại có chút khó xử của cô anh đã hiểu rõ mọi thứ. Dù sao anh và cô cũng chỉ mới quen nhau vài ngày mà thôi. Đâu thể tiến triển nhanh như vậy được?