Xuyên Không [Edit] Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử - Nam Phương Lệ Chi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi BánhMì trắng trẻo, 10 Tháng mười 2020.

  1. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 30: Trứng gà muối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mai tỷ nói: "Hai cái móng heo này không tính là gì, tới lúc đó ngươi đến trước một ngày, ta có thể đem cho ngươi".

    "Cảm ơn Mai tỷ" Lâm Thanh Hòa gật đầu nói.

    Hai người nói chuyện một hồi, Lâm Thanh Hòa lại nói đến dầu lửa. Mai tỷ kêu cô ngày mai lại đây cùng mang về, mắt thấy có một vị khách đến bên quầy của Mai tỷ, lúc này mới tạm biệt.

    Lâm Thanh Hòa cũng không vội trở về, phủ chiếc khăn trải bàn dưới đáy giỏ. Đi qua đi lại rất nhiều nơi, mua một ít ớt cay, gừng khô, tỏi và những thứ tương tự, sau đó mới về nhà.


    Gần về tới nhà, Lâm Thanh Hòa lúc này mới từ trong túi không gian lấy ba cân trứng gà ra, còn thịt thì không lấy.

    Đó là chuyện của ngày mai.

    Nhưng cô vẫn lấy hai cái bánh bao ra, ba đứa nhỏ đã vài ngày không ăn thịt, dù sao cũng cho bọn chúng ăn một chút.

    Kỳ thật đây là tiêu chuẩn của cô. Nếu so với tiêu chuẩn trong thôn, không nghi ngờ ba đứa trẻ kia đang sống một cuộc sống đầy ngọt ngào.

    Mỗi ngày đều có trứng gà ăn, lâu lâu lại ăn kẹo sữa, quả táo, quả lê cùng với táo đỏ.

    Nếu như vậy còn ủy khuất, vậy muốn như thế nào mới tốt?

    Nhưng Lâm Thanh Hòa cũng không nghĩ đến điểm này.

    Về nhà, Lâm Thanh hòa cùng mẹ Chu nói về giò heo, tỏ vẻ đến lúc đó muốn mua phải đến trước một hai ngày.

    Mẹ Chu thấy rằng cô thật sự có cách, trong lòng cảm khái rất nhiều.

    Hướng mắt nhìn đến trong giỏ của cô, Lâm Thanh Hòa cũng không sợ bà nhìn, trực tiếp cầm hai cái bánh bao ra.

    "Bánh bao trắng!" Chu Khải cùng Chu Toàn đôi mắt đều sáng lên.

    Mấy ngày gần đây quỷ tinh Chu Toàn đều chạy tới gần cô, trong miệng kêu ăn, ăn.

    Tuy rằng có một thời gian không ăn bánh bao, nhưng hắn vẫn có ấn tượng tốt, vì nó ăn rất rất ngon!

    "Chu Khải đi vào lấy dao chia một nửa, nhớ rõ ngươi là anh cả, phải làm cho công bằng" Lâm Thanh Hòa đem hai cái bánh bao cho Chu Khải nói.

    Chu Khải nói: "Ta đương nhiên sẽ làm công bằng và công bằng!"

    Chu Khải lại không yên tâm, đi theo hắn vào phòng bếp.

    Chỉ là cắt bánh bao mà thôi, sang năm liền sau tuổi, chuyện này cũng không có gì quá lớn, Lâm Thanh Hòa tự nhiên yêm tâm giao cho hắn.

    Chu Khải liền cắt xong, đưa cho Chu Toàn một nửa, em út một nửa. Nhưng lo lắng em út tự ăn, một thân quần áo toàn dầu sẽ khó giặt sạch, liền chưa cho hắn, dùng cái chén bỏ vào đưa cho mẹ.

    "Một nửa kia mang cho bà nội ăn" Lâm Thanh Hòa tiếp nhận chén cùng thìa của bé út, nói.

    Mẹ Chu vừa định nói không cần, Lâm Thanh Hòa ôm bé út vào nhà đút ăn, bên ngoài trời quá lạnh.

    "Bà nội, người nếm thử, bánh bao này rất thơm và ngon" Chu Khải đưa cho bà nội và nói.

    "Thơm!" Chu Toàn cũng gật đầu.

    Mẹ Chu nhận lấy bánh, bên trong bánh bao là trứng gà và thịt, không thơm mới lạ.

    Thấy con dâu không ngại cho bà ăn, mẹ Chu cũng liền ăn, thật sự mà nói.. thơm ngon đến mức xém nuốt cả đầu lưỡi.

    "Mẹ, giữa trưa có muốn ở lại ăn cơm không?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

    "Không cần, ngươi đã về ta cũng trở lại nhà Chu gia" Mẹ Chu nói.

    "Chu Khải, Chu Toàn đưa bà nội về" Lâm Thanh Hòa nói.

    "Bà nội, để bọn cháu đưa bà về" Chu Khải và Chu Toàn liền nói.

    Mẹ Chu cũng không từ chối, đường về cũng không có cua trái hay cua phải, hơn nữa năm nay cả hai mặc nhiều quần áo ấm hơn năm ngoái.

    Bà còn thấy được, trong nhà củi lửa có rất nhiều, mùa đông này không sợ không có củi đốt. Trên người Chu Khải còn có áo len, của Chu Toàn cũng may được một nửa.

    Trong nhà còn có rất nhiều cuộn len, dường như bé út cũng có phần.

    Về tới nhà, mẹ Chu kêu hai đứa cháu trở về đi, mẹ Chu liền về phòng.

    Cha Chu đang ngủ gà ngủ gật, thấy bà đã trở lại liền nói: "Sao đã trở lại?".

    "Con dâu lão tứ đã về nhà, ta còn ở lại làm gì" Mẹ Chu nói.

    Cha Chu cái mũi giật giật: "Mùi gì vậy?"

    "Ở bên kia ăn nửa cái bánh bao" Mẹ Chu liền nói.

    Trong nhà bây giờ còn có thịt, nhưng tưởng tưởng đến hương vị cái bánh bao kia, cha Chu đều nhịn không được có chút hoài niệm.

    Đời này hắn đã ăn qua một cái bánh bao, hương vị đó, quả thật cả đời này không thể quên được.

    "Muốn ăn?" Mẹ Chu nhìn thấy vẻ mặt này liền biết đang nghĩ gì, cười nói.

    "Ăn gì, con dâu lão tam sắp sinh, không cần tạo rắc rối, lưu trữ cho con dâu ăn đi" Cha Chu xua xua tay, nói.

    Hiện tại cuộc sống so với trước kia đã khá hơn nhiều, cả gia đình đều viên mãn. Ông cũng hài lòng với cuộc sống bây giờ, đối bánh bao, không ăn cũng không sao cả.

    Lại không nghĩ đến bên này, Chu Toàn nói: "Mẹ, bà nội ăn nhưng ông nội chưa ăn".

    Ông nội bình thường đối với bọn họ rất tốt.

    Chu Khải cũng gật gật đầu: "Trước kia chúng ta đói bụng, ông nội sẽ kêu trong nhà làm chút gì cho chúng ta ăn".

    Tuy rằng không phải cái gì ngon, nhưng có thể ăn no bụng.

    Bởi vì nguyên chủ không quan tâm, trước kia đói bụng đều tìm ông bà nội, cho nên đối với những việc này còn nhớ rõ.

    Lâm Thanh Hào cũng lý giải, nói: "Ngày mai mẹ đi mua thịt sẽ mua thêm bánh bao trở về, các ngươi lấy đem qua cho ông nội ăn. Nhưng phải đưa lặng lẽ, nhìn ông ăn".

    "Được" Chu Khải, Chu Toàn đều gật đầu.

    Lâm Thanh Hòa cười, sờ đầu bọn họ: "Đều không tồi".

    Hai đứa trẻ đôi mắt sáng lấp lánh.

    "Giữa trưa muốn ăn gì" Lâm Thanh Hòa hỏi.

    "Ăn sủi cảo trứng gà" Chu Khải liền nói.

    Chu Toàn gật đầu.

    Sủi cảo đã được gói tối hôm qua, thời tiết này để qua đêm cũng không có vấn đề gì.

    Cho nên Lâm Thanh Hòa liền nấu sủi cảo cho bọn họ, còn bỏ thêm tôm khô vào canh, hương vị không tồi.

    Bây giờ ở nhà mỗi ngày cũng không có gì làm, Lâm Thanh Hòa liền muốn ngâm trứng muối.

    Cái này cô biết làm, hơn nữa dùng phương pháp sản xuất thô sơ, cô đã học từ bà của mình, đặc biệt là dầu.

    Một lọ trứng muối nhỏ được ngâm, cũng không nhiều lắm, ước chừng khoảng hai cân. Cô lại lấy từ trong túi không gian ra, lại có trứng gà hôm trước mua về.

    Khi ngâm trứng còn phải bỏ thêm một ít rượu trắng, ngâm khoảng một tháng. Bây giờ ngâm thì tháng sau có thể ăn.

    Làm trứng gà muối cũng kêu Chu Khải, Chu Toàn hỗ trợ. Chẳng hạn như rửa trứng gà sống liền giao cho bọn họ.

    Cô chính là không có ý định nâng niu chiều chuộng bọn hắn.

    Nhưng rửa trứng gà xong, cô lập tức dùng nước ấm rửa tay cho bọn hắn. Sau đó bôi kem chống rét bảo vệ da, liền tống cổ lên giường đất ăn táo.

    Đặt lọ trứng ngâm trong góc, cô cũng lên giường đất ngồi đan áo len.

    Hiện tại trong nhà đã ấm, củi lửa đủ dùng, giường đất đã đủ củi để thiêu, ấm áp thật sự.

    Nhưng hợp tác xã bên kia không có trái cây gì, thiêu giường đất sẽ tương đối khô người, ăn nhiều trái cây linh tinh một chút để dễ chịu hơn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng mười 2020
  2. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 31: Dầu mỡ heo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần trước ở hợp tác xã bên kia cô có nhìn đến cam quýt, nhưng lại không có. Lúc ấy nghĩ tới, trong túi không gian còn có táo, lê cùng quả nho nên cũng không mua.

    Bây giờ có chút hối hận.


    Cả ngày đều ở nhà, đan áo len tự nhiên cũng sẽ nhanh. Đến buổi tối ăn cháo tảo bẹ tôm khô, cô tiếp tục đan len một hồi, liền đan xong chiếc áo len cho Chu Toàn.

    Ngày hôm sau để hai đứa lớn ở nhà đợi, giường đất thiêu đã đủ ấm, hơn nữa cũng ăn no, chăm sóc bé út tốt là được, cô đi một chút sẽ về lại.

    Đi tương đối nhanh, bởi vì ở nhà còn ba đứa trẻ. Tới nơi liền cùng Mai tỷ nói chuyện, còn đưa cho Mai tỷ một khối xà phòng.

    Trong túi không gian của cô có vài hộp, một hộp xà phòng có mười khối, giặt quần áo hay tắm rửa đều có.

    Mai tỷ liếc mắt nhìn một cái, xà phòng này chắc là mua ở huyện thành, nếu không sao lại đẹp như vậy, vả lại còn rất thơm.

    Đương nhiên không dám hỏi cô về thứ tốt như vậy, Lâm Thanh Hòa đưa cho Mai tỷ: "Tỷ, ngươi mau nhận đi, đừng khách khí, ta chỉ cảm ơn vì ngươi đã giúp ta mua thịt thôi".

    Hai khối tiền, Trần Mai đưa cho cô nửa cân thịt mỡ, nửa cân thịt nạc, còn có ba cân xương sườn, hai cân xương cốt lớn, còn hơn một nửa lỗ tai heo.

    Nhiêu đây là đủ rồi.

    Trừ bỏ mấy cái đó, cô còn cho thêm hai lít dầu lửa.

    Tiền cô đã đưa, xà phòng tốt này tặng cho Mai tỷ, có ý định giao hữu lâu dài. Bởi vì cô nhìn ra được, tuy lần đầu gặp Trần Mai có chút kiêu ngạo, nhưng người không tồi.

    Xem cô nhiệt tình, thật lòng cho, lúc này Mai tỷ mới nhận lấy. Xà phòng dùng tốt thật sự, cô ấy cũng nhỏ giọng nói: "Lần này dầu lửa không nhiều, lần sau có loại mới, ta sẽ cho ngươi nhiều chút".

    "Cảm ơn Mai tỷ" Lâm Thanh Hòa gật đầu nói.

    Tạm biệt Mai tỷ, Lâm Thanh Hòa bỏ chúng vào giỏ, phủ lớp vải lên và về nhà.

    Về nhà, cô thuận thế lấy thịt mỡ từ túi không gian ra chuẩn bị làm dầu.

    "Cho các ngươi, đem qua cho ông nội đi" Lâm Thanh Hòa cho hai người bọn họ một cái bánh bao, đối với hai anh em thì không cho.

    Nhưng hai đứa Chu Khải và Chu Toàn nghe nói đem qua cho ông nội, cũng không một chút chần chừ.

    Dùng giấy dầu gói ôm trong lòng ngực, liền đưa đến lão Chu gia.

    Mấy ngày nay quá lạnh, cha Chu đều ở trên giường đất, hút một điếu thuốc cũng thoải mái.

    "Ông nội, chúng ta tới" Chu Khải, Chu Toàn nhếch miệng nói.

    "Cả hai các ngươi như thế nào lại tới?" Cha Chu cười cười hỏi.

    "Ông nội, đây là cho ông ăn" Chu Khải móc từ trong ngực móc ra giấy dầu, còn nóng hầm hập, đưa cho ông nội bọn họ.

    "Đây là cái gì?" Cha Chu ngây ra một lúc hỏi.

    "Ông nội nhìn xem sẽ biết" Chu Toàn chớp đôi mắt nói.

    Cha Chu cũng liền nhận lấy, sau đó nhìn cái bánh bao nóng hầm hập này, nói: "Đây là từ đâu ra?".

    "Mẹ chúng ta mua" Chu Khải nói.

    "Ngày hôm qua bà nội ăn, ông nội còn chưa có ăn. Cho nên hôm nay mẹ đi mua ít thịt sẵn tiện mua trở vè, ông nội mau ăn đi" Chu Toàn nói.

    Cha Chu đại khái biết, đây là bởi vì ngày hôm qua bà nội bọn hắn ăn, nhưng mình không ăn, cho nên hai đứa cháu này mới nói, mẹ bọn hắn lúc này mới mua trở về cho ông ăn.

    "Ông nội không cần ăn, các ngươi ăn đi" Cha Chu trong lòng thấy rất an ủi, cảm thấy nhà lão tứ gia thật sự ra dáng.

    "Chúng ta đã ăn qua" Chu Khải lắc đầu.

    "Vâng, ngày hôm qua đã ăn" Chu Toàn gật đầu, tuy rằng ánh mắt thèm thuồng, nhưng không muốn ăn phần của ông nội.

    Vì thế, cha Chu liền ăn cái bánh bao thứ hai trong đời.

    Giống như trong ấn tượng ăn ngon như vậy, ăn xong rồi vẫn còn lưu lại dư vị.

    "Ông nội, ăn ngon không" Chu Khải hỏi.

    "Khẳng định là đặc biệt ngon" Chu Toàn nói.

    "Ăn ngon" Cha Chu gật đầu, nói: "Cảm ơn hai đứa cháu đã cho ông ăn bánh bao ngon như vậy".

    Chu Khải cùng Chu Toàn nhếch miệng cười, sau đó cả hai trở lại với tâm trạng vô cùng tốt.

    Cha Chu tiếp tục lưu giữ hương vị, cái bánh bao này so với trí nhớ của ông còn ngon hơn, thơm ngon thật sự.

    Mẹ Chu cùng lúc đó trở về nói: "Chu Khải và Chu Toàn mới tới à?"

    "Ừ, tới tặng cho ta cái bánh bao" Cha Chu nói.

    Mẹ Chu ngây ra một lúc: "Thật là đem tới?"

    "Bọn họ nói ngày hôm qua ta không được ăn, hôm nay mẹ hắn liền mua trở về cho ta" Cha Chu nói.

    Mẹ Chu nghe thấy vậy tâm tình tốt hơn nhiều, nói: "Lão tứ gia kia kì thật cũng không phải là người không nói đạo lí".

    "Bánh bao này thật sự rất thơm" Cha Chu có hơi buồn ngủ, đập miệng nói.

    Mẹ Chu cũng không nói gì, bởi vì bà đã ăn qua, thật là ngon khỏi phải nói.

    Lâm Thanh Hòa bên này bắt đầu làm dầu mỡ heo.

    Hiện tại cái thời tiết này làm ra mỡ sẽ đông lại, không sợ bị hư. Hơn nữa tính khoảng cách Chu Thanh Bách trở về không còn xa nữa. Cuối tháng hắn sẽ trở lại, cô tự nhiên sẽ muốn mua hay làm thêm cái gì đó để trong nhà.

    Ngay khi hắn quay lại, cô phải thật cẩn thận, nếu không với sự nhạy bén của hắn, tám chín phần cô sẽ bị phát hiện. Chờ hắn trở về cô cũng không có ý định sẽ lấy đồ từ trong không gian ra.

    Cho nên cần thiết phải chuẩn bị nhiều dầu một chút.

    Đương nhiên lọ dầu phộng trong nhà kia cũng sắp hết, trong túi không gian cũng không còn nhiều.

    Làm mỡ heo hương thơm vô cùng. Nhưng lúc trước mới phân thịt, rất nhiều nhà đều làm mỡ heo. Trước mắt nhiều nhà vẫn chưa ăn xong đâu, đều sẽ lưu trữ từ từ ăn, cho nên hương vị thịt thật bình thường.

    Năm cân mỡ heo ước chừng đổ đầy một bình, còn thừa Lâm Thanh Hòa dùng một cái bình khác đổ vào, ước chừng được thêm nửa bình.

    Đối với tóp mỡ này, cô liền đặt ra một cái đĩa.

    Khi xào râu bỏ một chút vào, thậm chí không cần bỏ dầu, xào vẫn thơm nức.

    Ba đứa kia cũng rất thích ăn tóp mỡ, Lâm Thanh Hòa cũng không ngăn cản bọn họ. Nhưng cô không cho ăn nhiều, mỗi người cho ăn ba khối, nhiêu đó cũng đủ thấy mỹ mãn.

    Giữa trưa ăn cháo gạo kê, Lâm Thanh Hòa chuẩn bị hầm nước xương sườn trước, còn có tóp mỡ xào rau xanh, ba đứa nhỏ ăn đến vừa lòng, chính Lâm Thanh Hòa cô cũng rất hài lòng, cảm thấy cuộc sống như vậy thật không tồi.

    Hiện tại mỗi ngày bốn mẹ con đều ăn ăn, hôm nay ăn cái gì, ngày mai ăn cái gì, tất cả bốn mẹ con đều là đồ tham ăn.

    Cuộc sống vui sướng không còn mấy ngày. Sau cơn mưa mùa thu lại có cơn mưa khác đổ xuống. Trận mưa này cũng đã mưa vài ngày, trời bây giờ sự lạnh rét, nhiệt độ có lẽ chỉ có bốn hay năm độ, lạnh băng giá.
     
  3. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 32: Vai ác cha trở về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng sáu 2021
  4. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 33: Cho cha của vai ác ăn uống no đủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng ba 2021
  5. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 34: Cha của vai ác ở lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngữ khí của mẹ Chu hiếm khi nhỏ nhẹ như vậy.

    Thật ra bà nghe con trai nói đã trở về tối hôm qua, bà tự nhiên liền lo lắng vì tối hôm qua tuyết rơi lớn như vậy.

    Đi về nhà chắc phải chịu đông lạnh?

    Con trai thứ tư liền nói vợ mình dậy và nấu nước gừng cho mình uống, còn nấu nước ấm ngâm chân, hấp bánh bao cùng canh sủi cảo ăn xog, lúc này mới đi ngủ.

    Vừa nghe như vậy, trong lòng bà thoải mái hơn nhiều. Xem Lâm Thanh Hòa ăn xài phung phí tiền thuận mắt hơn trước.

    Ít nhất vẫn sẽ chăm sóc tốt cho con trai bà, về điểm này cũng đủ để mẹ Chu đối xử với cô ôn hòa.

    Lâm Thanh Hòa liếc nhìn Chu Thanh Bách, Chu Thanh Bách cũng nhìn cô. Hai mắt nhìn nhau, cô vẫn có chút không tự nhiên, liền nhìn về phía bọn đại oa: "Các ngươi đã ăn chưa?"

    "Ăn rồi" Chu Khải và Chu Toàn nói.

    Vì thế Lâm Thanh Hòa mặc kệ bọn họ, tự mình vào phòng bếp. Trong phòng bếp, bếp nồi còn nóng hổi, cha con bọn họ hấp mấy cái bánh bao ăn.

    Bánh bao làm mấy ngày trước, bởi vì trời tuyết lạnh, bánh đông cứng lại, sẽ không hư, muốn ăn có thể hấp lại. Nhưng cũng không phải ngày nào cũng ăn bánh bao, cho nên vẫn còn thừa một ít.

    Đương nhiên đây là mấy cái cuối cùng rồi.

    Bụng cũng không đói lắm, cô ăn một cái đã no.

    Lúc này bé út vào được, Lâm Thanh Hòa liền đem hắn bế lên: "Bé út, ăn cơm có no không?"

    "Không ăn" Bé út Chu Bách lắc đầu.

    Ý tứ này có nghĩa là đã ăn qua, no rồi không ăn nữa.

    Lâm Thanh Hòa liền ôm hắn ra, mẹ Chu còn ở đây, chủ yếu lâu lắm không gặp con trai, muốn nhìn thêm chút.

    Có bốn đứa con trai, bà cưng nhất chính là lão tứ này, ở trong lòng bà đứa con này là đệ nhất, mấy đứa con trai con gái khác để sang một bên.

    Lâm Thanh Hòa liền ôm bé út trở về phòng, hai đứa lớn kia cũng vào theo.

    Chu Thanh Bách liếc nhìn bóng dáng của cô.

    Mẹ Chu nhỏ giọng nói: "Mẹ của bọn đại oa mấy ngày này rất quan tâm đối xử với chúng, quần áo giày vớ trên người đều là một tay nó thu xếp sợ mùa đông lạnh đấy. Còn cầm thịt và bánh bao qua cho ta và cha ngươi ăn".

    Lần trước làm bánh bao, Lâm Thanh Hòa lại kêu Chu Khải và Chu Toàn cầm hai cái sang bên nhà Chu gia, đưa cho cha mẹ Chu ăn.

    Cha mẹ Chu cũng sẽ không đem đồ hiếu kính cho mình đem ra ngoài, nếu để nhà lão tứ gia biết sẽ nghĩ như thế nào?

    Hơn nữa nhà Chu gia nhiều cháu trai cháu gái như vậy, hoặc là cho, hoặc là đều không cho.

    Hai cái bánh bao này phải chia làm sao? Vì thế hai vợ chồng họ dứt khoát tự mình ăn, như vậy ai cũng không nói được gì, muốn nói thì chỉ có thể nói lão tứ gia hiếu thuận vợ chồng già.

    Chu Thanh Bách gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã biết.

    "Bên mẹ cũng không nói nhiều, chính là vợ của con có cái tật xấu tiêu tiền phung phí không sửa. Đại oa bọn họ cũng ngày càng lớn, lúc đó mọi thứ đều phải cần đến tiền. Con dâu ăn xài như vậy, nhưng nửa phần cũng không chịu tiết kiệm ít tiền" Mẹ Chu nói.

    Điểm này Chu Thanh Bách trong lòng hiểu rõ.

    Trong nhà có thêm một cái bếp lò than đá, nửa túi than đá, một cái nồi sắt không gỉ, hai cái chăn lớn hoàn toàn mới, còn có quần áo bọn nhỏ mặc trên người.

    Những cái khác cũng không ít, trong phòng cũng đầy lương thực, gạo và mì trắng, tất cả đều cực tốt.

    Khẳng định là tốn rất nhiều tiền.

    Nhưng Chu Thanh Bách không cảm thấy đó là tật xấu, bởi vì cô chăm sóc bọn nhỏ rất tốt, chuẩn bị đồ dùng trong nhà cũng rất tốt.

    Chỉ cần cô chăm sóc gia đình, bên ngoài cứ để hắn lo.

    "Ta đã biết" Chu Thanh Bách gật đầu nói.

    Mẹ Chu nhìn đôi mắt hắn cứ nhìn vào trong nhà, cũng biết hai vợ chồng đã lâu không gặp. Tuy rằng có tâm nói với con trai vài câu, nhưng cũng không ở lại lâu hơn, nói: "Mẹ đi về trước đây".

    "Được" Chu Thanh Bách đưa bà ra ngoài.

    Mẹ Chu liền đi trở về, Chu Thanh Bách còn lại vào nhà. Trong phòng Lâm Thanh Hòa đang thoa kem bảo vệ da tay cho ba đứa nhỏ, còn nói bọn họ: "Chưa thoa kem này lại tự ý đi ra ngoài với cha ngươi, nếu tổn thương do giá rét, đến lúc đó xấu xí khó coi".

    "Mẹ, cha đã trở lại" Chu Khải nói.

    Chu Toàn mắt cũng sáng lấp lánh.

    Lâm Thanh Hòa xem hai đứa như vậy, liền biết bọn họ vừa lòng với cha mình, cười cười, nói: "Sáng nay cha gọi các ngươi đi ra ngoài à?"

    "Vâng, chúng ta tỉnh ngủ, cha mặc quần áo cho chúng ta ra ngoài, còn nói đừng làm mẹ tỉnh dậy" Chu Khải gật đầu nói.

    "Cha hấp bánh bao, mỗi người ăn một cái" Chu Toàn nói.

    Bình thường mẹ bọn họ chỉ cho ăn nửa cái, sau đó cho uống cháo.

    Lâm Thanh Hòa nói cha các ngươi lấy bánh bao ra làm các ngươi thay đổi thái độ với ta. Nhưng cô cũng hy vọng cha con bọn họ thân thiết như vậy, nói: "Hắn là cha ruột các ngươi, đối với các ngươi đương nhiên tốt. Ta là mẹ kế cho nên chỉ cho các ngươi ăn một nửa".

    "Mẹ là mẹ kế, ta đây chính là con ruột của người" Chu Toàn cười hì hì, nói.

    "Không có mặt mũi, cha với mẹ chính là vợ chồng!" Chu Khải khinh bỉ hắn, nói.

    "Thoa xong rồi, có thể đi ra ngoài" Lâm Thanh Hòa tống cổ bọn họ, nói.

    Lời này nói xong, Chu Thanh Bách liền đi vào, Lâm Thanh Hòa theo bản năng quay lại nhìn, liền cùng hắn đối diện. Lâm Thanh Hòa cũng không biết nói gì cho được, liền hỏi: "Nhà mẹ đẻ đã đi?"

    "Ừ" Chu Thanh Bách gật đầu.

    Lời ít ý nhiều, một chữ đều không dư thừa.

    Lâm Thanh Hòa: Không trách được nguyên chủ không thích hắn, cái miệng này đúng là không phải nói chuyện cho nữ nhân vui vẻ.

    "Hai anh em ra ngoài chơi đi" Chu Thanh Bách nhìn Chu Khải và Chu Toàn nói.

    Chu Khải, Chu Toàn liền nhìn về phía mẹ, Lâm Thanh Hòa biểu hiện các ngươi nhìn ta làm gì, ta đương nhiên không hy vọng các ngươi đi ra!

    Nhưng cô cũng biết hắn có chuyện muốn cùng cô nói.

    Lâm Thanh Hòa nói: "Nghe lời cha các ngươi, đi ra ngoài chơi"

    Vì thế hai bọn họ liền đi ra ngoài, muốn đi khoe với những đứa trẻ khác là cha bọn chúng đã về rồi!

    Chu Khải và Chu Toàn đi rồi, bé út ở trên giường đất chơi, Lâm Thanh Hòa một bên cùng chơi với con trai, một bên biết rõ còn cố hỏi: "Lần này trở về ở lại mấy ngày?"

    Chu Thanh Bách hơi chậm chạp, Lâm Thanh Hòa tuy rằng đưa lưng về phía hắn. Nhưng có cảm giác được người đàn ông này có chút khẩn trương, cô coi như mình không biết gì, tiếp tục cùng chơi với bé út, bé út bị cô chọc đến cười khanh khách.

    Nhìn bé út cười, Chu Thanh Bách lúc này mới nhìn về phía cô, bối rối nói: "Lần này trở về liền không định đi nữa"

    Lời này vừa nói ra, cô chợt xoay người lại nhìn hắn: "Không đi nữa là ý gì"

    "Ta xuất ngũ rồi" Chu Thanh Bách thở hắt ra.

    Lâm Thanh Hòa nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp, chẳng hạn như giải thích trên người có vết thương gì đó, nhưng mà cũng không có..

    Khó trách nguyên chủ trực tiếp trở mặt, này đúng là khó hiểu phong tình.

    Không biết lý tưởng của "cô" chính là làm quan thái thái sao?
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng một 2021
  6. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 35: Cha của vai ác nhẹ nhàng thở ra

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Thanh Hòa nhìn về phía người đàn ông này, trong mắt hắn thấy được một loại bất an, khiến cô hơi giật mình. Thì ra hắn còn có bộ mặt như này, như thế nào lại sợ hãi, như thế nào lại lo lắng bất an?

    Trong lòng hắn kỳ thật rất lo lắng, chẳng qua không biểu đạt tình cảm tốt, cho nên nhìn giống như không quan tâm.

    Chu Thanh Bách cũng nhìn cô, hắn thấy được sự ngạc nhiên từ trong mắt cô, không thể tin tưởng, còn có một loại mất mát. Nhưng không có sự thất vọng cùng tuyệt vọng trong ấy.

    Điều này làm hắn hơi sửng sốt.

    Càng làm hắn thêm sợ hãi đó là Lâm Thanh Hòa kế tiếp còn nói.

    "Xuất ngũ thì xuất ngũ, dù sao trong nhà cũng cần có một người đàn ông, nếu không ban đêm ta ngủ cũng không an tâm" Lâm Thanh Hòa giống như chấp nhận số phận của mình, bả vai sụp xuống, nói như vậy.

    Những lời này thành công khiến Chu Thanh Bách chú ý, hắn nhớ lại tối hôm qua trở về gõ cửa, cô còn nói những lời tàn nhẫn.

    "Ban đêm có người dám đến quấy rầy?" Chu Thanh Bách trầm giọng nói.

    Lâm Thanh Hòa vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, nói với vẻ bất lực: "Không có, chỉ là ta cảm giác ở sau vườn có người đi vào, lúc ấy ta không ngủ liền lập tức hét lớn, ngươi biết hàng xóm đều là người, kẻ cắp kia liền chạy, thực tế không có tổn thất gì".

    Chu Thanh Bách sắc mặt thâm trầm: "Là lỗi của ta".

    Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, hắn không thể tưởng tượng nổi hậu quả.

    Lâm Thanh Hòa vẻ mặt biểu tình nhìn hắn một cái, nói: "Bắt đầu từ đêm nay, ngươi để ta ngủ phòng bên kia".

    Cô cũng bội phục chính mình, đánh bậy đánh bạ, vậy mà lấy được cớ để ra ngủ riêng.

    Chu Thanh Bách kỳ quái nhìn cô, hắn rút lui là chuyện lớn như vậy, thế nhưng cô cũng không nói gì khác. Không mắng, cũng không kêu hắn trở lại?

    "Nhìn cái gì mà nhìn!" Lâm Thanh Hòa giận, trừng mắt nhìn hắn, nói.

    Chu Thanh Bách nghĩ, như thế này mới đúng này.

    "Ta cũng nói với ngươi, ngươi đã xuất ngũ, ta cũng không định làm việc, gả cho ngươi rồi, ta không có ý định xuống đất làm việc đâu!" Lâm Thanh Hòa nói.

    "Ta làm là được" Chu Thanh Bách gật đầu nói, hắn cũng không nghĩ sẽ để cô xuống đất làm việc, cái đó quá mệt mỏi, có hắn là được rồi.

    "Còn việc nhà, ngươi cũng làm nốt!" Lâm Thanh Hòa lại nói.

    "Được" Chu Thanh Bách cũng đồng ý.

    "Xuất ngũ có tiền không, có bao nhiêu? Đều đưa ta cất giữ!" Lâm Thanh Hòa nói.

    Chu Thanh Bách liền đem cái bao tối hôm qua hắn mang về ra, trong bao có hai bộ quần áo, trừ cái đó còn có một lò ấm nước.

    Nhìn cái lò ấm nước này mắt Lâm Thanh Hòa sáng lên, trong nhà có một cái, nhưng không đủ lớn để dùng, bây giờ có thêm cái này nữa là đủ rồi.

    Còn có một ba lo, giày vớ linh tinh.

    Ba lô phình phình, Chu Thanh Bách trực tiếp đưa ba lô qua cho cô, nói: "Đều ở đây"

    Lâm Thanh Hòa kỳ thật có chút xấu hổ, nhưng vẫn nhận lấy, sau đó cô liền sợ ngây người: "Nhiều tiền như vậy? Trong này có bao nhiêu?"

    "3000" Chu Thanh Bách nhìn cô một cái.

    "Sao có nhiều như vậy?" Lâm Thanh Hòa khiếp sợ nói.

    Trong túi cô còn dư lại khoảng 200 đồng, nhưng đây đã là một số tiền khổng lồ. Không nghĩ tới Chu Thanh Bách thế này lại mang về 3000 đồng, đây là cái khái niệm gì?

    "Lập công, bên trên gửi xuống cho ta" Chu Thanh Bách nói, cũng coi như bồi thường an ủi cho hắn.

    "Còn có nhiều phiếu như vậy à!" Lâm Thanh Hòa kinh ngạc nói.

    Phiếu công nghiệp, phiếu gạo, phiếu vải tất cả đều có, hơn nữa đều là phiếu thông dụng và sẽ không hết hạn!

    Chu Thanh Bách xem lực chú ý của cô đều đặt ở trên đó, nghĩ thầm có phải như thế là xong rồi không.

    "Lần trước dọa ta không nhẹ, ngươi ở nhà cũng tốt. Nhưng nói trước với ngươi, ta không làm công bên ngoài, mệt chết ta, ta ghét nhất làm việc nhà nông. Nhưng trong nhà cơm cho ba đứa nhỏ, ta đều phụ trách tốt, không cần ngươi nhọc lòng. Về sau ngươi cho ta ngủ phòng của Chu Khải và Chu Toàn, trong nhà củi lửa đầy đủ, không cần kiếm thêm, sau vườn còn có không ít đâu" Lâm Thanh Hòa nhìn hắn nói.

    Chu Thanh Bách biết trong nhà củi lửa đủ dùng, củi ở góc sân sau vườn không ít. Hỏi anh em Chu Khải Chu Toàn thì biết, là kêu Chu Đông vận chuyển dùng vào mùa đông.

    Chỉ là việc hắn rút lui như một cục đá lớn đè nặng trong lòng suốt đường dài đi về, liền như vậy bỏ qua?

    Nghe ý tứ của cô như vậy, bỏ qua chính là bỏ qua đi?

    Chu Thanh Bách không khỏi nhìn về phía cô.

    Lâm Thanh Hòa bởi vì tâm tình cực kỳ tốt, cũng mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, đem toàn bộ tiền trong ba lô đặt trong tay tự mình quản lí, sau đó mới nói nói: "Việc này ngươi cùng mẹ nói qua chưa?"

    "Chưa đâu" Chu Thanh Bách nhìn cô.

    "Vậy ngươi tự mình đi nói đi, việc này mất mặt, ta cũng sẽ không đi nói đâu" Lâm Thanh Hòa xua tay nói.

    Chu Thanh Bách nhìn cô một cái, ừ một tiếng, vì cô không không làm loạn, trong lòng chân chính nhẹ nhàng thở ra.

    Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp đem những thay đổi của cô chính là do bị kẻ trộm dọa đến sợ.

    Đối với việc ngủ bên phòng cách vách, hắn cũng không cảm thấy gì. Bởi vì trước kia hắn mỗi lần trở về, cô đều ước gì hắn rời đi nhanh chóng.

    Hiện tại hắn rút lui, cô càng sẽ không cho hắn ở chung phòng.

    Nhưng điều này cũng không là gì, cô không làm ầm ĩ khi hắn rút lui, điều này làm tảng đá trong lòng Chu Thanh Bách biến mất, nói: "Ta đi qua nhà cha mẹ bên kia".

    Đi nói với cha mẹ chuyện này không có gì gánh nặng. Vấn đề lớn nhất chính là vợ của mình, hiện tại giải quyết xong rồi, Cha mẹ bên kai hắn qua nói một tiếng là được.

    "Đi đi" Lâm Thanh Hòa gật đầu nói.

    Chu Thanh Bách liền tới nhà Chu gia.

    Cha mẹ Chu còn chưa kịp vui mừng khi con trai trở về, liền trực tiếp bị tin tức này làm cho sốc.

    "Cái gì, xuất ngũ, về sau không đi nữa?" Cha Chu cứng đờ, nói.

    "Đây là chuyện gì, đang êm đẹp sao lại xuất ngũ" Mẹ Chu càng sốt ruột nói.

    "Tới tuổi rồi, liền xuất ngũ" Chu Thanh Bách vẫn nói lời ít mà ý nhiều.

    Một bên, anh cả Chu, anh hai Chu, còn có anh ba đều là vẻ mặt hóa ngốc.

    "Như thế nào liền rút lui rồi, ngươi mới 27 tuổi, tương lai còn sáng lạn!" Anh hai liền nói với em thứ tư của mình.

    Anh cả và anh ba cũng hỏi nguyên nhân.

    Nhưng Chu Thanh Bách cũng chưa nói gì, một câu giải thích dư thừa đều không có.

    "Xuất ngũ thì xuất ngũ" Cha Chu trầm mặc nửa ngày sau, nói: "Vóc dáng lớn như vậy làm công việc rất tốt, bọn đại oa cũng mau trưởng thành, đến lúc đó cũng có thể làm việc, cũng không cần lo ăn uống nữa".

    Anh em Chu gia nhìn mặt lẫn nhau.

    "Lão tứ, ngươi cùng mẹ vào đây" Mẹ Chu nói.

    Chu Thanh Bách không nói gì, theo mẹ Chu vào phòng nói chuyện.

    "Lão tứ, ngươi nói với mẹ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Mẹ không tin ngươi tới tuổi phải xuất ngũ" Mẹ Chu nhìn con trai út này, nói.

    Chu Thanh Bách mình lừa gạt quá tầm thường, liền đem vết thương trên ngực cho bà nhìn. Tuy rằng đã khỏi hẳn, nhưng vết thương để lại sẹo rất lớn.

    Thiếu chút nữa là đến trái tim, mẹ Chu nhìn thấy tim liền đập chậm lại nửa nhịp, cũng không cần con trai nói thêm gì khác, bà đã hiểu rõ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng một 2021
  7. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 36: Khẳng định nén giận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mắt bà đỏ hoe, liên tục nói: "Xuất ngũ thì tốt, xuất ngũ thì tốt. Trong nhà tuy rằng không bằng bên kia, nhưng cơm ăn thì không thành vấn đề. Hơn nữa như vậy quá nguy hiểm, bọn đại oa còn nhỏ như vậy"

    Thật là thần phật phù hộ, nếu vạn nhất xảy ra chuyện, thật đúng là không dám tưởng tượng.

    Con dâu lão tứ khẳng định không dựa vào được gì, nếu con trai út xảy ra chuyện gì, nhất định là con dâu sẽ tái giá.

    Ba đứa cháu kia phải làm sao mới tốt bây giờ?

    "Đúng rồi, mẹ bọn đại oa bên kia có biết không? Con dâu vẫn muốn làm quan thái thái, ngươi hiện tại rút lui, vẫn có thể bỏ qua cho ngươi?" Bà nghĩ tới, sắc mặt liền thay đổi, vội vàng nói.

    Đối với dã tâm của nguyên chủ, mẹ Chu là rõ ràng nhất, cho nên sốt ruột, lo lắng cho con trai ở trong nhà bên kia.

    "Ta đã nói qua với cô ấy, cô ấy tuy có chút thất vọng, nhưng biết quay lại không có đường sống, nên không có ý kiến gì" Chu Thanh Bách nói.

    "Không có ý kiến?" Mẹ Chu cứng đờ nói: "Sao có thể?"

    Con mắt của con dâu lão tứ rất cao, cho tới bây giờ con dâu vẫn muốn làm quan thái thái, hơn nữa tự cho mình là quan thái thái, hoàn toàn chướng mắt đàn bà trong thôn. Nhiều năm như vậy đều không nói chuyện với mọi người trong thôn.

    Đương nhiên con dâu cũng rất khinh thường, căn bản không muốn làm bạn với người trong thôn.

    Nếu giấc mộng làm quan thái thái bị tan vỡ, liệu có khiến con dâu tức giận, ngay cả trời cũng có thể đâm thủng?

    "Lão tứ, vợ ngươi khẳng định là đang kìm nén, nếu vợ ngươi đòi ly hôn với ngươi, có chết cũng không được ly hôn. Nếu không bọn đại oa không có mẹ, đến lúc đó ngươi cũng không đứng dậy nổi!" Mẹ Chu liên tục nói.

    Chu Thanh Bách vẻ mặt bất đắc dĩ, muốn nói với mẹ không nghiêm trọng đến vậy, hắn không nhìn thấy điều này với vợ hắn.

    Nhưng Lâm Thanh Hòa có thể nhìn được mẹ Chu sẽ nói như vậy.

    Ngay cả khi cô xuyên qua đã đối xử tốt hơn trước, nhưng rốt cuộc nguyên chủ cho người ta ấn tượng ăn sâu bén rễ, đây không phải là một điều nhịn chín điều lành.

    Từ lúc nguyên chủ mới bước vào cửa không lâu, liền ỷ mang thai đòi chết đòi ra riêng thì có thể nhìn ra.

    Nhưng Chu Thanh Bách không thấy vợ mình sẽ gây rắc rối, trước lúc trở về hắn luôn thấp thỏm, cũng có chút lo lắng cô sẽ không bỏ qua, đến lúc đó trong nhà sẽ không yên bình. Nhưng hắn nhìn phản ứng của cô, biết được cô khó nén mất mát, như thể trụ cột tinh thần của cô bị sụp đổ.

    Nhưng loại trạng thái này chỉ duy trì cho tới khi hắn mang 3000 đồng tiền cùng một đống phiếu ra, sự bất mãn của cô liền tan thành may khói.

    Điều này hắn vẫn nhìn ra được.

    Nhưng có thể cởi mở như vậy, có lẽ là nhờ tên trộm khiến cô thay đổi.

    Nghĩ đến đây, mặt mày của Chu Thanh Bách ngưng đọng lại.

    Mẹ Chu nhìn hắn như vậy nghĩ lời nói của mình đã nghe lọt vào tai, sợ trở về gây ra thêm mâu thuẫn, vội vàng nói: "Con dâu tính tình chính là nóng nảy như vậy, ngươi có chuyện thì nói chậm rãi với nó. Việc lớn như vậy ngươi phải từ từ mà an ủi, đừng nói lời gì để cho nó đoán. Vợ ngươi cùng ngươi ở chung còn chưa tới một tháng, nó sẽ không đoán ra được".

    Chu Thanh Bách đứng dậy nói: "Mẹ đừng lo lắng, không có việc gì".

    Mẹ hắn nói không sai, tuy rằng kết hôn nhiều năm như vậy, con trai lớn đã năm tuổi. Nhưng trên thực tế, hắn cùng cô ở chung chưa đầy một tháng.

    Cho nên đối với cô, hắn không đủ hiểu biết, cũng không thể dùng ánh mắt nhìn người. Chẳng hạn như lúc trở về đây, cô không phải đem ba đứa con trai chăm sóc cực tốt sao?

    Chu Thanh Bách đi ra, cùng cha mẹ Chu và anh em tạm biệt trở về.

    Chu đại ca về phòng cùng đại tẩu nói về chuyện này, đại tẩu ngẩn cả người: "Không quay lại? Về sau sẽ ở trong thôn?"

    "Ừ, ở lại đây luôn" Chu đại ca gật đầu.

    "Vợ của lão tứ đồng ý rồi?" Đại tẩu không khỏi nói.

    Chu đại ca nói: "Lão tứ ở lại cũng chả có vấn đề gì, sao lại không thể đồng ý. Bên ngoài dãi nắng dầm mưa cũng nguy hiểm, ở lại trong thôn có gì là không thể, không sợ thiếu ăn thiếu mặc, sao lại không đồng ý?"

    "Ngươi còn không biết vợ lão tứ chính là người như thế nào sao?" Đại tẩu nói.

    "Là sao?" Chu đại ca liền nói.

    "Không nói, có nói ngươi cũng không biết" Đại tẩu xua tay nói.

    Rõ ràng ý tưởng của Lâm Thanh Hòa, đại tẩu, nhị tẩu và tam tẩu đều biết.

    Nghe chồng mình nói chuyện này, đều sợ ngây người.

    Phản ứng đầu tiền của nhị tẩu và tam tẩu cũng giống đại tẩu, hỏi vợ lão tứ có thể đồng ý sao? Không làm loạn, không nháo nhào?

    Nhị tẩu không thể tin được, trực tiếp kêu đại tẩu và tam tẩu vào phòng đan áo len nói chuyện.

    Tất nhiên bọn họ đều phải mua len để đan quần áo mặc vào mùa đông, nếu không trời lạnh như vậy, làm sao có thể chịu đựng?

    "Đại tẩu, tam tẩu muội, tứ thúc xuất ngũ, các ngươi đã biết chưa?" Nhị tẩu đan áo len, ngoài miệng hỏi.

    "Đã biết" Đại tẩu nói.

    "Việc này sao giấu được" Tam tẩu cũng nói.

    Tứ thúc về sau đều ở lại trong thôn, nơi nào có thể lừa gạt người.

    "Tứ tẩu muội không biết ở nhà cãi nhau như thế nào, tâm tư của cô ấy các ngươi cũng biết. Ánh mắt chọn người rất cao, luôn nghĩ một ngày nào đó trở thành Phượng Hoàng, bây giờ trực tiếp ngã thành gà mái" Nhị tẩu nói.

    Ngữ khí vui sướng khi nhìn người gặp họa.

    Đại tẩu mới vừa cầm vải chung làm quần áo cho con trai mình, nói: "Ngươi cũng đừng nói như vậy, đều là người trong nhà, tứ thúc xuất ngũ đối với chúng ta cũng không có gì tốt. Ta còn đang nghĩ, nếu tứ thúc ở lại thì địa vị ngày càng thăng tiến, về sau có thể chăm sóc các cháu trai của nhà Chu gia một chút".

    Nhị tẩu nghe vậy, cũng nhịn không được thở dài: "Ai nói không phải đâu" Cô đương nhiên cũng có ý nghĩ này, tuy rằng con trai mình mới ba tuổi, nhưng nếu tứ thúc có tiền đồ, cháu trai của mình chẳng lẽ không chăm sóc một chút sao?

    Cũng bởi vì vậy cho nên nhiều năm như thế, có không thích nguyên chủ đến mấy cũng thu liễm lại không ít.

    Đối với tam tẩu, cô đang nghĩ khi cô ở cữ, chân giò có được hay không phải nhờ Lâm Thanh Hòa. Hơn nữa, lần trước còn lấy vải bông dư của bọn đại oa may áo khoác cho con gái mình, chiếc áo rất ấm áp, còn lọ đường đỏ cũng là bên kia đưa tới.

    Cho nên chuyện này tam tẩu cũng nghĩ thầm trong lòng, không nói ra miệng.

    Nhưng nhị tẩu nhịn không được, cùng hai chị em dâu nói ra nói vào, liền ra tới bên ngoài.

    Chu Thanh Bách xuất ngũ, về sau sẽ ở trong thôn làm việc, rất nhanh tin tức được truyền ra. Không bao lâu, ngay cả đội trưởng của đội cũng nhờ cháu trai của hắn gọi Chu Thanh Bách qua đây.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng một 2021
  8. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 37: Không giương oai không được

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Thanh Bách mới từ nhà Chu gia trở về không bao lâu, mới vừa uống nước gừng vợ nấu, đành đi qua nhà đội trưởng.

    Lâm Thanh Hòa không thèm để ý, lấy chén nước gừng đi rửa.

    Đương nhiên sẽ nấu thêm nước gừng cho hắn uống, tối hôm qua tuyết lớn như vậy, uống một chén gừng làm sao đủ.

    Cho nên thừa dịp hắn đi qua nhà Chu gia, liền nấu thêm một ít.

    Lúc này không chỉ có Chu Thanh Bách, mà Chu Khải, Chu Toàn và bé út cũng có mặt. Nhưng cho bọn nhỏ uống, cô đã cho một ít đường đỏ, nếu không chúng sẽ không uống được.

    Lâm Thanh Hòa cũng uống qua.

    Trời lạnh rất thích hợp để uống một chén nước gừng, khiến cơ thể ấm áp.

    Bây giờ lò than đá đang cháy, nấu cái gì cũng đều rất tiện, đưa bé út cho hai anh lớn trông, cô liền cầm khoai tây ra gọt.

    Giữa trưa sẽ ăn khoai tây hầm thịt ba chỉ, còn có canh tôm khô, nhiêu đó là đủ.

    Thịt ba chỉ vẫn là ngày hôm qua cô đi tìm Mai tỷ mua một chút, nhưng cũng rất nhiều.

    Thịt ba chỉ ba cân, lại còn xương sườn vài cân, nếu tiết kiệm, cũng có thể ăn được vài lần.

    Chẳng hạn lúc này cô hầm khoai tây với thịt lợn, thịt ba chỉ được cắt rất mỏng. Mặc dù nhìn thấy nhiều, nhưng cũng chỉ có hai hay ba lạng thịt, không thể nhiều hơn.

    Canh tôm khô thì đơn giản.

    Đem nguyên liệu chuẩn bị đầy đủ, nhìn thấy thời gian còn sớm. Trong nhà có đồng hồ treo tường, có thể xem giờ, nguyên chủ tích góp không ít phiếu công nghiệp của Chu Thanh Bách, mới mua được trở về.

    Nhưng hiện tại cô cũng ngồi không ăn bát vàng, tất nhiên không thể tránh khỏi cái thanh danh người vợ phá sản kia của nguyên chủ.

    Lâm Thanh Hòa cũng trở về phòng nhìn thoáng qua vật tư trong túi không gian. Cũng may cô có dự cảm, biết mấy ngày nay hắn sẽ trở về, cho nên gạo và mì trong nhà đều làm đầy. Trứng gà cũng làm đầy một ấm sành, đủ ăn trong một thời gian.

    Nhưng Lâm Thanh Hòa vừa lòng nhất, chính là lần này Chu Thanh Bách mang trở về 3000 đồng cùng một đống phiếu.

    Sang năm Chu Thanh Bách sẽ phải làm việc, đến lúc đó trong nhà liền có lương đầu người. Chu Thanh Bách như vậy, khẳng định có thể lấy rất nhiều công điểm, cho nên cô không cần lo lắng gì về vấn đề tiền bạc.


    Đồ nội thất cô mua vào đều cần thiết, không cần phải qua huyện thành mua sắm cái gì nữa.

    Vì vậy bây giờ cô có 200 đồng tiền, cùng với 3000 đồng tiền kia, tổng cộng là 3200 đồng. Số tiền này cần thiết phải cất giữ lại.

    Lưu trữ nó về sau mở ra, xem có thể làm công việc gì không.

    Nếu không, đến lúc khắp nơi đều là hoàng kim, muốn làm gì đó nhưng lại không có vốn, thì thật đúng là khóc không ra nước mắt.

    Lâm Thanh Hòa dự định như vậy, mẹ Chu vừa đến.

    Nhìn thấy mẹ Chu, Lâm Thanh Hòa theo bản năng vô thức ngẩng mặt lên!

    Đúng vậy, cô có thể cùng Chu Thanh Bách hàm hồ bỏ qua, nhưng mẹ Chu thì không thể, nguyên chủ ở chung với Chu Thanh Bách cũng có bao nhiêu thời gian đâu.

    Còn với mẹ Chu thì khác, cùng sống chung một thôn, tính khí của nguyên chủ mẹ Chu đều hiểu rõ ràng.

    "Lão tứ gia à, ngươi biết chuyện lão tứ xuất ngũ rồi nhỉ?" Mẹ Chu thật cẩn thận nói.

    Thật là coi cô giống như con dâu a, Lâm Thanh Hòa nếu là người đứng xem, thì sẽ xem bà bà này lấy uy nghiêm như thế nào.

    Nhưng hiện tại cô chiếm thế hơn, trực tiếp nói: "Lão thái thái định nói gì? Đến chế nhạo ta sao, vậy thì thành công rồi đó, dù sao sống cuộc sống như này ta chưa từng nghĩ qua, vừa lúc chuẩn bị thu dọn đi về nhà mẹ đẻ!"

    Mẹ Chu liền biết sự tình nghiêm trọng, vội vàng nói: "Lão tứ gia, ngươi đừng xúc động. Hiện tại bọn đại oa đều lớn như vậy, ngươi có thể bỏ bọn họ mà đi hay sao. Lão tứ tuy rằng đã xuất ngũ, nhưng với thân hình như hắn, còn sợ không nuôi sống nổi bốn mẹ con các ngươi sao? Ta đã nói với hắn, kêu hắn trở về cùng ngươi nói chuyện. Trước kia ngươi sống như thế nào thì về sau cứ như vậy, không cần phải xuống ruộng, lão tứ hắn đều có thể làm!"

    Không có nổi giận với Chu Thanh Bách, đây là bản nháp mà cô đã chuẩn bị sẵn.

    "Ta trước kia như thế nào? Gả cho hắn nhiều năm như vậy, ta là vì cái gì, ta biết các ngươi đều hiểu rõ. Nhưng hiện tại hắn tay không trở về, chuyện này muốn ta cùng hắn tính, không thể nào!" Lâm Thanh Hòa la lối, khóc lóc nói.

    Thật là tội nghiệp, nhưng cô cũng đâu muốn làm như vậy, nhưng nếu không giương oai thì không được mà.

    Nếu không giương oai, khẳng định cô sẽ phải xuống đất làm việc. Xuống đất còn sẽ bị cho rằng đó là điều đương nhiên, là cô nên làm như vậy.

    Đây là trường hợp của loại người này. Người lười biếng ngẫu nhiên cần mẫn một chút, sẽ liền được mọi người khen. Người cần mẫn ngẫu nhiên lười biếng một chút, mọi người liền tấm tắc lắc đầu, trước kia nhìn sai người.

    Đây là hiện thực.

    Cô không muốn làm loại người thứ hai và cô cũng không thể làm loại người thứ hai được.

    Cho nên hiện tại muốn nhân cơ hội này, để cho mẹ Chu nghĩ chỉ cần cô không cần làm loạn ầm ĩ, chăm sóc tốt cho Chu Thanh Bách với mấy đứa cháu thì đã đủ cảm ơn lắm rồi. Khi đó, sau lưng sẽ không nhắc mãi việc cô không đi làm, ném tất cả cho con trai của bà, mà là nên cảm thấy may mắn khi cô chịu ở lại.

    Mẹ Chu liền biết cô khẳng định là không muốn dứt, liên tục khuyên giải an ủi nói: "Này con dâu, nào có thể nói như vậy, lão tứ là người tốt, ngươi gả cho hắn thật không mệt.."

    "Là nhà lão Chu gia không mệt, ta sinh cho nhà các ngươi ba đứa cháu trai. Ta còn trẻ đã gả lại đây, Chu Thanh Bách hắn nhiều năm như vậy về nhà đều không đến một tháng, ta sống khác gì là góa phụ, này rốt cuộc là ai không mệt!" Lâm Thanh Hòa đánh gãy lời bà, nói.

    Mẹ Chu vội vàng nói: "Mẹ không có ý này, chính là hiện tại lão tứ rút lui, nhưng hắn tuyệt đối không để ngươi chịu ủy khuất. Mẹ đại oa, ngươi cũng không nên xúc động quá!"

    "Còn nói không để ta chịu ủy khuất, ta đều đã ủy khuất đến không ủy khuất nữa rồi. Hắn hiện tại xuất ngũ, về sau ta ở trong thôn làm sao còn mặt mũi? Người trong thôn khẳng định ở sau lưng chê cười ta, ngay cả nhị tẩu kia cũng khẳng định là vui sướng không hết khi người gặp họa, sau lưng không biết nói ta như thế nào!" Lâm Thanh Hòa tỏ vẻ xấu hổ, buồn bực, nói.

    "Sẽ không sẽ không, nhị tẩu ngươi tuy tính tình thích xỉa xói người khác, nhưng đối với ngươi nhất định không dám" Mẹ Chu vội vàng nói.

    "Cái gì không dám, cô ấy không dám bởi vì cha của bọn đại oa. Nghĩ về sau con trai cô ta có thể có tương lai tốt là nhờ cha bọn đại oa, cho nên mới không dám. Hiện tại hắn đã xuất ngũ, cô ta đối với ta nào còn có khách khí!" Lâm Thanh Hòa nói, sau đó đem đề tài vòng trở về: "Lão thái thái, ngươi không cần khuyên ta, chuyện này ta sẽ không cùng Chu Thanh Bách bàn bạc!"

    "Lão tứ trên người có thương tích, ngươi cũng đừng làm cho hắn dưỡng thương không tốt, về sau để lại di chứng" Mẹ Chu vội vàng nói.

    Lâm Thanh Hòa nghe vậy liền lòng lang dạ sói, trực tiếp nói một câu: "Liên quan gì đến ta!".


    Ngoài cửa không biết khi nào Chu Thanh Bách đã về, liền nghe được mấy lời này: "..."
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng một 2021
  9. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 38: Miễn không đi ra ngoài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng một 2021
  10. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 39: Chuyện trong nhà ngươi làm chủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một câu nói đó đem Chu Khải ưỡn ưỡn ngực, đem Chu Toàn nói được, sẽ không thèm ăn, đôi mắt lóe sáng.

    Nhưng Chu Thanh Bách vẫn đem xương sườn cho mẹ con bọn họ, hắn ăn canh là được.

    Chu Khải, Chu Toàn vẻ mặt cảm động.

    Cha không nỡ ăn, cho bọn hắn ăn!

    Lâm Thanh Hòa: . Ngươi sẽ đau người à.

    Canh ngao này thực chất giống canh xương sườn nha!

    Tâm ý này cô hiểu được, nhìn hắn một cái, Chu Thanh Bách cũng nhìn cô.

    "Mau ăn, ăn xong lên giường đất nằm, hôm nay trời lạnh thật sự" Lâm Thanh Hòa giả vờ không thèm để ý, dời ánh mắt nói.

    Cả nhà ăn cơm, Chu Thanh Bách liền thu dọn chén đũa. Nhưng Lâm Thanh Hòa đem bé út cho hắn, cô tự mình thu dọn.

    Vẫn là câu nói kia, về sau có rất nhiều ngày phải làm việc, không cần phải gấp gáp.

    Nhưng Chu Thanh Bách rõ ràng không chịu ngồi không được, muốn hắn cả ngày đều nằm, hắn chịu không nổi. Ngủ trưa xong hắn liền ra sau vườn sửa sang lại.

    Thấy hắn không muốn nằm nữa, Lâm Thanh Hòa cũng không ngăn cản hắn.

    Buổi chiều mẹ Chu lại tới nữa, Lâm Thanh Hòa phát tác được gì đều phát tác. Đương nhiên không thể mãi nói lý không buông tha người, liền nói: "Muốn ta ở lại có thể được, nhưng về sau kêu ta nghe lời các ngươi nửa câu, ta liền lập tức thu dọn đồ đạc rời đi ngay lập tức!".

    Hôm nay mẹ Chu tâm trạng rất tệ, cha Chu ở nhà bên kia tâm tình cũng không tốt. Đương nhiên cha Chu không cảm thấy Lâm Thanh Hòa sẽ bỏ đi. Hắn là nghe vợ mình nói con trai bị thương mới rút lui, bất chấp, vội vã kêu mẹ Chu lấy chút tiền lại đây.

    Mẹ Chu tiền còn chưa lấy ra, liền nghe được những lời này của cô, vội vã nói: "Điểm này ngươi yên tâm, hiện tại đã ở riêng, nhà là của hai ngươi, nhà ngươi bên này thế nào cũng được. Nhà lão Chu gia bên kia không quản, sẽ không ai nói ngươi!".

    "Ta thấy miệng vết thương cha của bọn đại oa nếu không dưỡng thương thật tốt, về sau sẽ lưu lại căn bệnh tử. Ta nghĩ bây giờ nên bồi bổ cho hắn. Về sau còn phải cho hắn uống thuốc để khắc phục. Người nhìn xem xung quanh có nhà nào muốn bán gà không, nếu có cho ta mua hai con" Lâm Thanh Hòa nói, sau đó lại phụng phịu mặt, nói: "Cũng không biết đời trước tạo nghiệt gì, đời này lấy phải đàn ông như vậy. Đầu tiên là hầu hạ con của hắn, bây giờ lại hầu hạ hắn. Ta đây trời sinh mệnh khổ mà!"

    Tuy rằng nghe cô oán giận, nhưng cục đá trong lòng mẹ Chu đã được buông xuống.

    Oán giận thì để cho con dâu oán giận đi, cuối cùng nó cũng đồng ý ở lại, còn bồi bổ gà cho con trai mình, đây không phải tốt sao?

    "Nhưng gà nhà Chu gia ta sẽ không mua. Hiện tại tam tẩu sắp sinh, đến lúc đó ở cữ, thịt gà còn chưa ăn đã bị nhà ta ăn" Lâm Thanh Hòa nói.

    Mẹ Chu ban đầu muốn bắt hai con gà lại đây. Nhà Chu gia nuôi tám con gà mái đẻ trứng. Lúc này gà được nuôi tính theo đầu người, hai người một con gà.

    Tính thêm cháu trai cháu gái tổng cộng có mười bảy người, cho nên có thể nuôi tám con gà mái.

    Nhìn tám con gà mái thì có vẻ nhiều, nhưng thực tế không đủ ăn. Hơn nữa trứng gà chỉ dùng đem bán, có tiền mua muối và những thứ linh tinh.

    Cho nên sinh hoạt ở nhà Chu gia, trứng gà cũng là vật hiếm lạ.

    Vốn là muốn bắt hai con gà mái tới đây, nhưng vừa nghe Lâm Thanh Hòa nói như vậy, mẹ Chu chỉ có thể bỏ đi ý tưởng này trong lòng.

    Nhưng mẹ Chu có quan hệ với mọi người trong thôn rất tốt. Mua hai con gà mái này không phải vấn đề lớn, rất nhanh liền mua hai con gà mái mang trở về.

    Lâm Thanh Hòa vì không muốn lệch khỏi truyện gốc, cho nên một phân tiền vẫn chưa đưa cho mẹ Chu. Nhưng cố tình như vậy mẹ Chu lại càng không nói gì.

    Bởi vì bà biết rõ, hai con gà này là con dâu đem bồi bổ cho con trai mình. Ba đứa cháu cũng có thể ăn một chút, còn đối với Lâm Thanh Hòa nếu muốn ăn, thì có thể ăn nhiều ít?

    Bà âm thầm lấy hai trăm đồng từ túi ra.

    "Người đây là làm cái gì?" Lâm Thanh Hòa ngây ra một lúc.

    "Đây là tiền trước kia lão tứ gửi về đưa cho chúng ta dùng, rồi còn dư lại. Xây cho lão đại, lão nhị hai cái phòng, còn dư lại nhiều như vậy, ngươi lấy về đi. Về sau bọn đại oa trưởng thành cần phải dùng không ít tiền" Mẹ Chu tuy rằng cũng luyến tiếc, nhưng vẫn tuyệt đối đem hai trăm đồng ra.

    Lúc ấy lão tứ gia ra ở riêng, hai vợ chồng già vì để lấp kính miệng ba gia đình Chu gia còn lại, liền dùng tiền Chu Thanh Bách dư lại cho bọn hắn mỗi người một phòng đơn.

    Khi đó ngói gạch rẻ hơn bây giờ nhiều, vào thời điểm đó một mét vuông đất có giá bốn hay năm đồng tiền. Hơn nữa nhà Lâm Thanh Hòa không lớn, hai gian phòng thêm nhà chính tổng cộng chỉ có năm mươi mét vuông. Tiền công khi đó cũng không nhiều, đều là cha Chu đi kêu người cùng anh em Chu gia đến giúp đỡ, cho nên không tốn tiền là bao.

    Nhưng hiện nay một mét vuông đất rơi vào khoảng mười đồng, ước chừng còn có thể tăng gấp đôi.

    Lúc ấy cũng là dùng tiền của Chu Thanh Bách, cho nên xây cho ba gia đình Chu gia mỗi người một phòng, đều không có ý kiến gì.

    Đây là số tiền còn dư lại.

    Hai vợ chồng già còn một khoản tiền riêng, tất nhiên là sẽ không đem ra.

    Lâm Thanh Hòa chiếm tiện nghi cũng đã chiếm, nhưng đây là hai trăm đồng, ngẫm lại vẫn là không nên lấy.

    "Nếu nhận số tiền này, cha của bọn đại oa biết đến sẽ cùng ta cãi nhau một trận" Lâm Thanh Hòa nói.

    "Này vốn dĩ là tiền lão tứ kiếm được, năm đó ta cũng chỉ giúp hắn giữ mà thôi. Hiện tại hắn trở lại, tiền này cũng coi như tiền sinh hoạt cho hắn, ai cũng không thể nói cái gì, hai con gà này cũng là dùng tiền này mua" Mẹ Chu nói.

    Lâm Thanh Hòa không muốn nhận, nhưng mẹ Chu thật lòng muốn cho cô, do dự một lát, cũng nhận lấy, nói: "Ta sẽ không lấy về đem cho mẹ đẻ giữ, tiền này giữ để sinh hoạt".

    Mẹ Chu nghe vậy tỏ thái độ rất vừa lòng. Định nói thêm vài câu, kêu cô sinh hoạt tinh tế chút, đừng ăn xài phung phí, nhưng nghĩ là nói cô cũng không nghe, nên không nói nữa.

    Mẹ Chu khi trở về nói với các cô con dâu, lão tứ trả tiền bắt gà là được.

    Việc bà bắt gà cho lão tứ thì không giấu được, chi bằng tự mình nói thoáng hơn một chút.

    Đại tẩu và tam tẩu không nói gì, hai cô có điểm nhẹ nhàng thở phào ra. Đặc biệt là tam tẩu, tháng sau sẽ sinh, có thể bồi bổ thân thể một con gà. Nếu đem cho tứ thúc, đến lúc đó cùng lắm cô ăn nhiều trứng gà hơn là được.

    Đại tẩu cũng vậy, sang tháng ba năm sau liền sinh, cũng muốn giữ gà để bồi bổ.

    Nhị tẩu lại bĩu môi, trong tâm nói không biết lão thái thái ngươi trợ cấp cho lão tứ gia bao nhiêu tiền đâu!

    Nhưng chính mình trong lòng ngẫm lại, không dám nói ra. Đối với lão tứ gia kia có thể khiến lão thái thái chịu đựng, nhưng đối với các cô, lão thái thái chính là người lợi hại.


    Bên này Lâm Thanh Hòa trước tiên vào sau vườn giao lại tiền cho Chu Thanh Bách.

    "Căn bản ta không định lấy tiền của lão thái thái. Nhưng nhìn bà ấy như vậy nếu không nhận, trong lòng không biết sẽ nghĩ như thế nào. Ta nghĩ về sau còn phải đóng tiền trường cho bọn đại oa, nên đã nhận lấy" Lâm Thanh Hòa nói.

    Chu Thanh Bách đang dựng chuồng gà, nghe vậy nhìn cô nói: "Chuyện trong nhà ngươi làm chủ".
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng một 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...