Chương 10: "Làm sao lại ở đây?"
Edit: Uyên.
Beta: Lệ Diệp.
Mặt mày anh thâm thúy, thời điểm rũ mắt xuống nhìn cô, con ngươi không có quá nhiều cảm xúc đặc biệt.
Chỉ nhàn nhạt, khiến người ta phỏng đoán không ra anh hỏi lời này là có ý gì.
Quý Thanh Ảnh tạm ngừng, chậm rì rì nói: "Nếu tôi nói là tôi đang đếm lông mi của anh anh tin không?"
"......"
Phó Ngôn Trí không lên tiếng.
Giống như là để chứng minh mình thật sự đang đếm, cô rất bình tĩnh bổ sung một câu: "Lông mi của anh so với phần lớn các cô gái còn dài hơn."
Phó Ngôn Trí ghé mắt nhìn cô, vẻ mặt của người trước mặt bình tĩnh, hoàn toàn không biết "Thẹn thùng" là cái gì.
Anh thoáng dừng lại, đang muốn nói thêm chút gì, đột nhiên bên kia bùng lên tiếng thét chói tai.
-- là nữ đoàn trên sân khấu thay đổi quần áo, mặc áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình, đang nhảy trên ghế múa.
Dáng người của các cô quyến rũ, động tác lớn mật, dẫn tới quần chúng thét chói tai liên tục.
Quý Thanh Ảnh giống như là bắt được cơ hội, lập tức đổi chủ đề: "Phó Ngôn Trí, anh cảm thấy cái này thế nào?"
"Cái gì?"
Có thể là vừa mới tỉnh ngủ, âm thanh của anh có chút khàn.
Quý Thanh Ảnh vừa nói vừa xem: "Vũ đạo trên sân khấu."
"Không biết."
"?"
Quý Thanh Ảnh nghẹn lại, đối với việc anh không biết tỏ vẻ im lặng.
Cô quay đầu nhìn anh, lúc này mới phát hiện anh đã sớm thu hồi ánh mắt.
Giống như đối với điệu múa nóng bỏng trên sân khấu không có một chút xíu hứng thú nào.
Quý Thanh Ảnh nhìn chằm chằm anh, kinh ngạc hỏi: "Anh không thích xem loại biểu diễn này?"
Phó Ngôn Trí bất đắc dĩ nâng ánh mắt lên: "Ừ."
Quý Thanh Ảnh: "...... Không phải nói đàn ông đều thích sao?"
Âm thanh lúc nói chuyện của cô nhỏ, Phó Ngôn Trí không nghe rõ.
"Hả?"
"Không có việc gì."
Quý Thanh Ảnh cong cong khóe môi, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của mình thật là độc đáo, còn tìm được bảo vật như này.
"Tôi khen anh hành xử khác người."
Phó Ngôn Trí: "......"
Vẻ mặt anh lạnh nhạt mà liếc mắt nhìn cô, không có tiếp lời.
Quý Thanh Ảnh cũng không thèm để ý ánh mắt của anh, tiếp tục nhìn sân khấu.
Hai người yên tĩnh trở lại.
Quý Thanh Ảnh chuyên chú xem biểu diễn trên sân khấu, Phó Ngôn Trí nhìn điện thoại. Ngẫu nhiên cô liếc mắt qua nhìn một cái, nhìn thấy chính là một đoạn chữ tiếng Anh màu đen nền trắng.
Quý Thanh Ảnh nhìn rõ ràng được mấy từ, biết luôn là anh đang xem cái gì.
-- anh đang xem tư liệu liên quan đến y học.
Còn là toàn tiếng Anh.
Thật là tuyệt.
-
Ở quán bar, sau khi đợi cho nữ đoàn biểu diễn kết thúc, ba người lên đường trở về.
Công việc của Diệp Trăn Trăn còn chưa làm xong, sau khi trao đổi qua với Quý Thanh Ảnh, hai người dự định thức đêm tiếp tục làm.
Phó Ngôn Trí nghe đối thoại của hai người, âm thanh có phần lạnh lùng hỏi: "Thức đêm?"
Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Em ấy cần phải đẩy nhanh tốc độ hơn, tôi chỉ có thời gian hai ngày này dạy em ấy, chỉ có thể thức đêm."
Cô ghé mắt, nhìn về phía Diệp Trăn Trăn: "Chịu được không?"
Diệp Trăn Trăn gật đầu: "Đương nhiên có thể ạ."
Cô nàng nhìn Quý Thanh Ảnh, có chút tò mò hỏi: "Ngày kia Quý học tỷ chị có công việc bận sao?"
"Ừm."
Quý Thanh Ảnh cười cười: "Chị nhận làm hướng dẫn trang phục cho phim, phải chạy theo đoàn phim, thời gian ở nhà hẳn là không nhiều lắm."
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Trăn Trăn sáng rực lên: "Vậy thật tuyệt nha, là phim gì vậy?"
"Tạm thời giữ bí mật."
Diệp Trăn Trăn rất tự hiểu rõ gật nhẹ đầu: "Vậy thật tuyệt, có phải về sau là có thể nhìn thấy ở rạp chiếu phim không?"
Quý Thanh Ảnh bật cười, "Hẳn là có thể."
Sau khi ba người về đến nhà, Phó Ngôn Trí cho Diệp Trăn Trăn hai câu dặn dò, liền tùy cô nàng đi.
Sau khi Diệp Trăn Trăn vào nhà, anh rũ mắt nhìn về phía Quý Thanh Ảnh, "Vậy làm phiền cô."
"Không phiền đâu."
Mặt mày Quý Thanh Ảnh lại cười nói: "Nhưng có phải tôi có thể tìm anh muốn chút thù lao hay không?"
Phó Ngôn Trí: "......"
Anh hạ mắt xuống, lẳng lặng mà nhìn cô.
Trong đôi con ngươi kia, không có quá nhiều thâm ý và cảm xúc, nhưng vẫn hấp dẫn cô đi vào.
Quý Thanh Ảnh bị anh nhìn, không hiểu sao còn có chút khẩn trương.
Cô mím môi, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh: "Tôi nói đùa."
Lại chỉ chỉ: "Tôi rất tình nguyện dạy em ấy."
Phó Ngôn Trí đáp một tiếng, thấp giọng nói: "Tôi nghe em ấy nói cô không muốn nó nộp học phí?"
Quý Thanh Ảnh cười, cạn lời nói: "Tiện tay mà thôi, tôi cũng không có dạy cho em ấy cái gì."
Phó Ngôn Trí gật đầu, nói câu: "Về sau có cần giúp đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể nói."
Quý Thanh Ảnh ngẩng đầu nhìn người trước mặt, chớp chớp mắt: "Được nha."
Phục vụ đưa tới cửa, đương nhiên cô sẽ không từ chối.
Tuy nói cô giúp Diệp Trăn Trăn cũng không phải bởi vì Phó Ngôn Trí, nhưng nếu có thể một công đôi việc, sao lại không làm.
-
Đêm nay, trên cơ bản Quý Thanh Ảnh và Diệp Trăn Trăn không ngủ.
Ngoại trừ nửa đêm Diệp Trăn Trăn không chịu đựng nổi ngủ bên ngoài một giờ, trên cơ bản đều đang bận rộn.
Sườn xám thuần thủ công không hề dễ dàng như tưởng tượng, đo cơ thể, vẽ bản thảo, cắt, làm nút cài mỗi một bước đi đều cần tự tay mình làm lấy.
Thời điểm khâu vá, không cẩn thận xuất hiện sai lầm, có thể sẽ cần làm lại từ đầu.
Một đêm trôi qua, đồng hồ chuyển nửa vòng.
Tia sáng ngoài cửa sổ càng ngày càng sáng, một bộ sườn xám thành hình.
Sau khi làm xong và kết thúc công việc, Quý Thanh Ảnh mặc sườn xám lên trên ma nơ canh, trong nháy mắt toàn bộ phòng giống như đều sáng lên.
Một bộ sườn xám treo ở nơi này, trang trí cả phòng.
Khoảnh khắc nhìn thấy bộ sườn xám hoàn chỉnh này, buồn ngủ của Diệp Trăn Trăn bị đuổi đi trong nháy mắt.
Cô nàng kinh ngạc nhìn về phía Quý Thanh Ảnh: "Quý học tỷ! Thật là xinh đẹp nha."
Trong ánh mắt của Quý Thanh Ảnh đựng đầy ánh sáng như mấy chấm nhỏ, cô nhìn, cười nhạt dịu dàng nói: "Chúc mừng em, làm đặc biệt tốt đấy."
Diệp Trăn Trăn kích động không thôi, một tay ôm lấy người ta: "Cảm ơn chị Quý học tỷ!"
Quý Thanh Ảnh cười, có thể hiểu được tâm tình kích động của cô nàng.
"Không cần cảm ơn chịu, đại bộ phận đều là tự em hoàn thành, chị chỉ dạy em một chút điều cơ bản thôi."
Diệp Trăn Trăn lắc đầu, vừa định nói chuyện, chuông cửa vang lên.
Quý Thanh Ảnh sửng sốt, "Để chị đi mở cửa."
"Vậy em đi WC."
Phó Ngôn Trí nhìn người tới đây mở cửa, ánh mắt rơi vào trên mặt cô một lát: "Còn đang bận à?"
"Đã xong không sai biệt lắm."
Quý Thanh Ảnh kinh ngạc nhìn anh: "Làm sao anh lại tới đây?"
Phó Ngôn Trí "Ừ" một tiếng, đưa đồ trong tay cho cô: "Ăn chút bữa sáng rồi tiếp tục."
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, nhìn bữa sáng vừa nhận lấy trong tay.
"Cảm ơn."
Phó Ngôn Trí không nhiều lời, thấp giọng nói: "Làm xong kêu Diệp Trăn Trăn trở về, tôi đi làm trước."
Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh đối với anh lãnh khốc vô tình tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Được."
Sau khi nhìn Phó Ngôn Trí tiến vào thang máy, lúc này Quý Thanh Ảnh mới đóng cửa.
"Quý học tỷ, ai vậy ạ?"
"Anh của em."
Diệp Trăn Trăn sửng sốt, nhìn về phía cửa lớn bên kia: "Anh ấy tới làm gì?"
"Đưa bữa sáng."
Diệp Trăn Trăn không thể tin tưởng nhìn đồ cô đặt ở trên bàn trà, cất cao giọng hỏi: "Khi nào anh của em lại tốt như vậy?"
"......"
Quý Thanh Ảnh nhịn cười: "Trước kia anh của em không tốt?"
Diệp Trăn Trăn lắc đầu: "Chỉ như thế thôi, không tốt cũng không xấu, quá lạnh."
Từ nhỏ tính cách của Phó Ngôn Trí đã lạnh nhạt, bất kể là đối với ai, đều có thái độ giống nhau.
Diệp Trăn Trăn cũng không ôm cái hy vọng gì, sớm đã thành thói quen.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa được anh chăm sóc một chút, còn có chút cảm giác là lạ.
Sau khi ăn bữa sáng, Quý Thanh Ảnh cho cô nàng làm công việc kết thúc.
Sau khi làm xong toàn bộ, trong nhà yên tĩnh trở lại.
Quý Thanh Ảnh ngáp một cái, sau khi nhận được tin nhắn của Diệp Trăn Trăn nói là về đến nhà rồi, chỉnh điện thoại về chế độ yên lặng, tiếp theo cũng ngủ bù.
-
Thẳng đến thời điểm tỉnh lại, Trần Tân Ngữ mang theo cơm chiều tới.
"Sao cậu lại còn đang ngủ?"
Cả người Quý Thanh Ảnh giấu ở trong chăn, rầu rĩ mà đáp một tiếng: "Hở, mấy giờ rồi?"
"6 giờ chiều, cậu nói đi?"
Quý Thanh Ảnh: "......"
Cô "À" một tiếng, nhắm hai mắt lại nói: "Tớ đây ngủ tiếp một giờ đi."
"Không được."
Trần Tân Ngữ kéo người lên, nghiêm túc nói: "Nhất định cậu phải đứng lên, đợi lát nữa buổi tối không ngủ được."
Cô nàng nhìn thấy sắc mặt của Quý Thanh Ảnh, nhíu nhíu mày : "Giữa trưa bận đến mấy giờ thế?"
"10 giờ hơn."
Trần Tân Ngữ cũng bất đắc dĩ: "Tớ biết cậu muốn giúp đỡ cho em gái của bác sĩ Phó, nhưng tốt xấu gì cậu cũng phải suy xét cho mình một chút chứ? Trước đó ở đêm qua cậu thức, đã chịu bao nhiêu ngày rồi. Chính cậu tính toán ra sao."
Trước đó vì chạy sườn xám cho đoàn làm phim, đã liên tục hơn một tuần lễ cô không nghỉ ngơi tốt.
Quý Thanh Ảnh trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Không phải."
"Cái gì không phải?"
Trần Tân Ngữ đi mở cửa sổ.
Quý Thanh Ảnh lại nằm lên trên giường lần nữa, nhìn chằm chằm trần nhà nói: "Không phải bởi vì em ấy là em gái của Phó Ngôn Trí mới giúp đỡ."
Trần Tân Ngữ tạm ngừng, quay đầu lại nhìn cô: "Tớ biết."
Cô nàng mím môi, tới gần đến bên giường của cô: "Tớ muốn nói chuyện này với cậu?"
Quý Thanh Ảnh nhìn cô nàng: "Tớ biết cậu muốn nói gì."
Trần Tân Ngữ: "......"
Cô nàng nghẹn lại, lời chuẩn bị xong đến bên miệng chuyển mấy vòng, cuối cùng vẫn đổi một câu: "Làm sao cậu biết tớ muốn nói cái gì?"
Quý Thanh Ảnh nhìn cô nàng.
Trần Tân Ngữ bình tĩnh nói: "Tớ muốn nói là, cậu biết Tam Thanh đi?"
Quý Thanh Ảnh vén chăn lên rời khỏi giường: "Ừm."
Tam Thanh là hàng nhãn hiệu xa xỉ trong nước, dưới trướng có nhiều công ty con, trang phục là do công ty này đánh giá chủ yếu.
Trần Tân Ngữ gật đầu: "Gần đây Tam Thanh đang chuẩn bị một giải thi đấu nhà thiết kế cho đại tân sinh, không có hạn chế báo danh."
Cô đứng ở cửa phòng tắm : "Tớ cảm thấy cậu có thể đi thử một chút."
Quý Thanh Ảnh không hé răng.
Chờ sau khi đánh răng xong, cô mới đáp một câu: "Tớ không có thời gian."
"Cậu không có thời gian chỗ nào? Thời gian cũng phải tìm cách bỏ ra."
Cô nàng nhìn chằm chằm Quý Thanh Ảnh: "Tới cũng không phải kêu cậu tham gia cái giải cả nước kia, chỉ một cái này thôi cũng không nguyện ý?"
Cô nàng cũng không đợi Quý Thanh Ảnh phản bác, nói thẳng: "Chẳng lẽ cậu dự định cả đời này đều không tham gia thi đấu?"
Quý Thanh Ảnh vừa định nói chuyện, đã bị Trần Tân Ngữ cản lại: "Hay là nói cậu từ bỏ giấc mơ của cậu?"
Bên trong gian phòng an tĩnh hồi lâu.
Quý Thanh Ảnh khom lưng rửa mặt, sau khi lau khô bọt nước bên trên mặt, cô mới quay đầu nhìn về phía Trần Tân Ngữ.
Hai người giằng co một lát, cô rũ mắt xuống, thản nhiên nói: "Không có."
"Không có vậy thì đi báo danh."
Cô nàng trực tiếp sảng khoái nói: "Cậu chỉ cần vẽ bản thảo thiết kế là được rồi, những thứ khác tớ đi làm giúp cậu."
Không phải cô nhiều chuyện, cũng không phải cô muốn ép Quý Thanh Ảnh.
Nhưng nếu cô nàng không ép cô, cô có thể đem cả đời mình đều vây ở chỗ này.
Chỉ đứng mãi tại chỗ cũng không phải là không tốt.
Chỉ là, Trần Tân Ngữ biết cô muốn cái gì, biết trong lòng của cô khát vọng thứ gì, cũng biết khúc mắc của là cái gì.
Cô nàng không muốn nhìn cô cứ như vậy mãi.
Từ khi bắt đầu thấy cô nhận chỉ đạo trang phục cho đoàn phim, Trần Tân Ngữ liền biết đấy là một cái khâu đột phá.
Cô nàng nhìn chằm chằm Quý Thanh Ảnh, thấp giọng nói: "Nếu sau khi tham gia Tam Thanh xong cậu vẫn không có ý tưởng gì khác, cái giải cả nước kia, tớ sẽ không ép cậu nữa."
"Cậu suy nghĩ thật kỹ đi, trước ngày mười lăm trả lời cho tớ là được rồi."
Hai người không tiếp tục đề tài này nữa, sau khi ăn cơm xong, Trần Tân Ngữ liền rời đi
-
Thời điểm Phó Ngôn Trí về đến nhà, thời gian đã không còn sớm.
Anh vừa đi ra khỏi thang máy, liền thấy được người đang ngồi xổm trước cửa nhà mình.
Trên người cô mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng nhạt, lộ ra mắt cá chân trắng nhỏ, trên chân mang dép lê. Tóc buộc lỏng lẻo rũ xuống, che gần nửa khuôn mặt.
Nguyên nhân bởi vì dáng người gầy, nhìn qua rất là nhu nhược đáng thương.
Sau khi nghe thấy tiếng vang, ánh mắt của Quý Thanh Ảnh dịch chuyển từ trên điện thoại, ngửa đầu nhìn anh.
Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn cô: "Làm sao lại ở đây?"
Quý Thanh Ảnh "À" một tiếng, chậm rãi nói: "Vừa rồi có một trận gió, đóng cửa nhà tôi lại."
Phó Ngôn Trí quay đầu, nhìn về phía khoá mật mã trên cửa.
Quý Thanh Ảnh thuận mắt nhìn theo, bổ sung nói: "Vốn là tôi định khóa trái cửa đi ngủ, cho nên có mật mã cũng không mở ra được."
Phó Ngôn Trí nhìn chằm chằm cô nửa ngày, "ừ" một tiếng: "Làm sao không gọi điện thoại cho thợ mở khóa?"
Quý Thanh Ảnh chớp mắt, nhìn về phía anh: "Tôi không có số điện thoại của thợ mở khoá. Hơn nữa hiện tại đã 10 giờ rồi, hẳn là người ta cũng đã nghỉ ngơi."
Cô nhấp môi dưới, mang theo chút cẩn thận từng li từng tí: "Tôi có thể ở nhờ nhà anh bên này một đêm không? Tôi sẽ không quấy rầy anh, tôi ngủ ở sô pha là được."
"......"
Phó Ngôn Trí nhìn cô chằm chằm, cúi đầu mở cửa.
Đẩy cửa ra đi vào trong hai bước rồi, anh quay đầu lại nhìn người còn đang ngồi xổm ở tại chỗ kia, thanh tuyến nặng nề nói: "Đi vào."
Beta: Lệ Diệp.
Mặt mày anh thâm thúy, thời điểm rũ mắt xuống nhìn cô, con ngươi không có quá nhiều cảm xúc đặc biệt.
Chỉ nhàn nhạt, khiến người ta phỏng đoán không ra anh hỏi lời này là có ý gì.
Quý Thanh Ảnh tạm ngừng, chậm rì rì nói: "Nếu tôi nói là tôi đang đếm lông mi của anh anh tin không?"
"......"
Phó Ngôn Trí không lên tiếng.
Giống như là để chứng minh mình thật sự đang đếm, cô rất bình tĩnh bổ sung một câu: "Lông mi của anh so với phần lớn các cô gái còn dài hơn."
Phó Ngôn Trí ghé mắt nhìn cô, vẻ mặt của người trước mặt bình tĩnh, hoàn toàn không biết "Thẹn thùng" là cái gì.
Anh thoáng dừng lại, đang muốn nói thêm chút gì, đột nhiên bên kia bùng lên tiếng thét chói tai.
-- là nữ đoàn trên sân khấu thay đổi quần áo, mặc áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình, đang nhảy trên ghế múa.
Dáng người của các cô quyến rũ, động tác lớn mật, dẫn tới quần chúng thét chói tai liên tục.
Quý Thanh Ảnh giống như là bắt được cơ hội, lập tức đổi chủ đề: "Phó Ngôn Trí, anh cảm thấy cái này thế nào?"
"Cái gì?"
Có thể là vừa mới tỉnh ngủ, âm thanh của anh có chút khàn.
Quý Thanh Ảnh vừa nói vừa xem: "Vũ đạo trên sân khấu."
"Không biết."
"?"
Quý Thanh Ảnh nghẹn lại, đối với việc anh không biết tỏ vẻ im lặng.
Cô quay đầu nhìn anh, lúc này mới phát hiện anh đã sớm thu hồi ánh mắt.
Giống như đối với điệu múa nóng bỏng trên sân khấu không có một chút xíu hứng thú nào.
Quý Thanh Ảnh nhìn chằm chằm anh, kinh ngạc hỏi: "Anh không thích xem loại biểu diễn này?"
Phó Ngôn Trí bất đắc dĩ nâng ánh mắt lên: "Ừ."
Quý Thanh Ảnh: "...... Không phải nói đàn ông đều thích sao?"
Âm thanh lúc nói chuyện của cô nhỏ, Phó Ngôn Trí không nghe rõ.
"Hả?"
"Không có việc gì."
Quý Thanh Ảnh cong cong khóe môi, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của mình thật là độc đáo, còn tìm được bảo vật như này.
"Tôi khen anh hành xử khác người."
Phó Ngôn Trí: "......"
Vẻ mặt anh lạnh nhạt mà liếc mắt nhìn cô, không có tiếp lời.
Quý Thanh Ảnh cũng không thèm để ý ánh mắt của anh, tiếp tục nhìn sân khấu.
Hai người yên tĩnh trở lại.
Quý Thanh Ảnh chuyên chú xem biểu diễn trên sân khấu, Phó Ngôn Trí nhìn điện thoại. Ngẫu nhiên cô liếc mắt qua nhìn một cái, nhìn thấy chính là một đoạn chữ tiếng Anh màu đen nền trắng.
Quý Thanh Ảnh nhìn rõ ràng được mấy từ, biết luôn là anh đang xem cái gì.
-- anh đang xem tư liệu liên quan đến y học.
Còn là toàn tiếng Anh.
Thật là tuyệt.
-
Ở quán bar, sau khi đợi cho nữ đoàn biểu diễn kết thúc, ba người lên đường trở về.
Công việc của Diệp Trăn Trăn còn chưa làm xong, sau khi trao đổi qua với Quý Thanh Ảnh, hai người dự định thức đêm tiếp tục làm.
Phó Ngôn Trí nghe đối thoại của hai người, âm thanh có phần lạnh lùng hỏi: "Thức đêm?"
Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Em ấy cần phải đẩy nhanh tốc độ hơn, tôi chỉ có thời gian hai ngày này dạy em ấy, chỉ có thể thức đêm."
Cô ghé mắt, nhìn về phía Diệp Trăn Trăn: "Chịu được không?"
Diệp Trăn Trăn gật đầu: "Đương nhiên có thể ạ."
Cô nàng nhìn Quý Thanh Ảnh, có chút tò mò hỏi: "Ngày kia Quý học tỷ chị có công việc bận sao?"
"Ừm."
Quý Thanh Ảnh cười cười: "Chị nhận làm hướng dẫn trang phục cho phim, phải chạy theo đoàn phim, thời gian ở nhà hẳn là không nhiều lắm."
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Trăn Trăn sáng rực lên: "Vậy thật tuyệt nha, là phim gì vậy?"
"Tạm thời giữ bí mật."
Diệp Trăn Trăn rất tự hiểu rõ gật nhẹ đầu: "Vậy thật tuyệt, có phải về sau là có thể nhìn thấy ở rạp chiếu phim không?"
Quý Thanh Ảnh bật cười, "Hẳn là có thể."
Sau khi ba người về đến nhà, Phó Ngôn Trí cho Diệp Trăn Trăn hai câu dặn dò, liền tùy cô nàng đi.
Sau khi Diệp Trăn Trăn vào nhà, anh rũ mắt nhìn về phía Quý Thanh Ảnh, "Vậy làm phiền cô."
"Không phiền đâu."
Mặt mày Quý Thanh Ảnh lại cười nói: "Nhưng có phải tôi có thể tìm anh muốn chút thù lao hay không?"
Phó Ngôn Trí: "......"
Anh hạ mắt xuống, lẳng lặng mà nhìn cô.
Trong đôi con ngươi kia, không có quá nhiều thâm ý và cảm xúc, nhưng vẫn hấp dẫn cô đi vào.
Quý Thanh Ảnh bị anh nhìn, không hiểu sao còn có chút khẩn trương.
Cô mím môi, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh: "Tôi nói đùa."
Lại chỉ chỉ: "Tôi rất tình nguyện dạy em ấy."
Phó Ngôn Trí đáp một tiếng, thấp giọng nói: "Tôi nghe em ấy nói cô không muốn nó nộp học phí?"
Quý Thanh Ảnh cười, cạn lời nói: "Tiện tay mà thôi, tôi cũng không có dạy cho em ấy cái gì."
Phó Ngôn Trí gật đầu, nói câu: "Về sau có cần giúp đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể nói."
Quý Thanh Ảnh ngẩng đầu nhìn người trước mặt, chớp chớp mắt: "Được nha."
Phục vụ đưa tới cửa, đương nhiên cô sẽ không từ chối.
Tuy nói cô giúp Diệp Trăn Trăn cũng không phải bởi vì Phó Ngôn Trí, nhưng nếu có thể một công đôi việc, sao lại không làm.
-
Đêm nay, trên cơ bản Quý Thanh Ảnh và Diệp Trăn Trăn không ngủ.
Ngoại trừ nửa đêm Diệp Trăn Trăn không chịu đựng nổi ngủ bên ngoài một giờ, trên cơ bản đều đang bận rộn.
Sườn xám thuần thủ công không hề dễ dàng như tưởng tượng, đo cơ thể, vẽ bản thảo, cắt, làm nút cài mỗi một bước đi đều cần tự tay mình làm lấy.
Thời điểm khâu vá, không cẩn thận xuất hiện sai lầm, có thể sẽ cần làm lại từ đầu.
Một đêm trôi qua, đồng hồ chuyển nửa vòng.
Tia sáng ngoài cửa sổ càng ngày càng sáng, một bộ sườn xám thành hình.
Sau khi làm xong và kết thúc công việc, Quý Thanh Ảnh mặc sườn xám lên trên ma nơ canh, trong nháy mắt toàn bộ phòng giống như đều sáng lên.
Một bộ sườn xám treo ở nơi này, trang trí cả phòng.
Khoảnh khắc nhìn thấy bộ sườn xám hoàn chỉnh này, buồn ngủ của Diệp Trăn Trăn bị đuổi đi trong nháy mắt.
Cô nàng kinh ngạc nhìn về phía Quý Thanh Ảnh: "Quý học tỷ! Thật là xinh đẹp nha."
Trong ánh mắt của Quý Thanh Ảnh đựng đầy ánh sáng như mấy chấm nhỏ, cô nhìn, cười nhạt dịu dàng nói: "Chúc mừng em, làm đặc biệt tốt đấy."
Diệp Trăn Trăn kích động không thôi, một tay ôm lấy người ta: "Cảm ơn chị Quý học tỷ!"
Quý Thanh Ảnh cười, có thể hiểu được tâm tình kích động của cô nàng.
"Không cần cảm ơn chịu, đại bộ phận đều là tự em hoàn thành, chị chỉ dạy em một chút điều cơ bản thôi."
Diệp Trăn Trăn lắc đầu, vừa định nói chuyện, chuông cửa vang lên.
Quý Thanh Ảnh sửng sốt, "Để chị đi mở cửa."
"Vậy em đi WC."
Phó Ngôn Trí nhìn người tới đây mở cửa, ánh mắt rơi vào trên mặt cô một lát: "Còn đang bận à?"
"Đã xong không sai biệt lắm."
Quý Thanh Ảnh kinh ngạc nhìn anh: "Làm sao anh lại tới đây?"
Phó Ngôn Trí "Ừ" một tiếng, đưa đồ trong tay cho cô: "Ăn chút bữa sáng rồi tiếp tục."
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, nhìn bữa sáng vừa nhận lấy trong tay.
"Cảm ơn."
Phó Ngôn Trí không nhiều lời, thấp giọng nói: "Làm xong kêu Diệp Trăn Trăn trở về, tôi đi làm trước."
Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh đối với anh lãnh khốc vô tình tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Được."
Sau khi nhìn Phó Ngôn Trí tiến vào thang máy, lúc này Quý Thanh Ảnh mới đóng cửa.
"Quý học tỷ, ai vậy ạ?"
"Anh của em."
Diệp Trăn Trăn sửng sốt, nhìn về phía cửa lớn bên kia: "Anh ấy tới làm gì?"
"Đưa bữa sáng."
Diệp Trăn Trăn không thể tin tưởng nhìn đồ cô đặt ở trên bàn trà, cất cao giọng hỏi: "Khi nào anh của em lại tốt như vậy?"
"......"
Quý Thanh Ảnh nhịn cười: "Trước kia anh của em không tốt?"
Diệp Trăn Trăn lắc đầu: "Chỉ như thế thôi, không tốt cũng không xấu, quá lạnh."
Từ nhỏ tính cách của Phó Ngôn Trí đã lạnh nhạt, bất kể là đối với ai, đều có thái độ giống nhau.
Diệp Trăn Trăn cũng không ôm cái hy vọng gì, sớm đã thành thói quen.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa được anh chăm sóc một chút, còn có chút cảm giác là lạ.
Sau khi ăn bữa sáng, Quý Thanh Ảnh cho cô nàng làm công việc kết thúc.
Sau khi làm xong toàn bộ, trong nhà yên tĩnh trở lại.
Quý Thanh Ảnh ngáp một cái, sau khi nhận được tin nhắn của Diệp Trăn Trăn nói là về đến nhà rồi, chỉnh điện thoại về chế độ yên lặng, tiếp theo cũng ngủ bù.
-
Thẳng đến thời điểm tỉnh lại, Trần Tân Ngữ mang theo cơm chiều tới.
"Sao cậu lại còn đang ngủ?"
Cả người Quý Thanh Ảnh giấu ở trong chăn, rầu rĩ mà đáp một tiếng: "Hở, mấy giờ rồi?"
"6 giờ chiều, cậu nói đi?"
Quý Thanh Ảnh: "......"
Cô "À" một tiếng, nhắm hai mắt lại nói: "Tớ đây ngủ tiếp một giờ đi."
"Không được."
Trần Tân Ngữ kéo người lên, nghiêm túc nói: "Nhất định cậu phải đứng lên, đợi lát nữa buổi tối không ngủ được."
Cô nàng nhìn thấy sắc mặt của Quý Thanh Ảnh, nhíu nhíu mày : "Giữa trưa bận đến mấy giờ thế?"
"10 giờ hơn."
Trần Tân Ngữ cũng bất đắc dĩ: "Tớ biết cậu muốn giúp đỡ cho em gái của bác sĩ Phó, nhưng tốt xấu gì cậu cũng phải suy xét cho mình một chút chứ? Trước đó ở đêm qua cậu thức, đã chịu bao nhiêu ngày rồi. Chính cậu tính toán ra sao."
Trước đó vì chạy sườn xám cho đoàn làm phim, đã liên tục hơn một tuần lễ cô không nghỉ ngơi tốt.
Quý Thanh Ảnh trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Không phải."
"Cái gì không phải?"
Trần Tân Ngữ đi mở cửa sổ.
Quý Thanh Ảnh lại nằm lên trên giường lần nữa, nhìn chằm chằm trần nhà nói: "Không phải bởi vì em ấy là em gái của Phó Ngôn Trí mới giúp đỡ."
Trần Tân Ngữ tạm ngừng, quay đầu lại nhìn cô: "Tớ biết."
Cô nàng mím môi, tới gần đến bên giường của cô: "Tớ muốn nói chuyện này với cậu?"
Quý Thanh Ảnh nhìn cô nàng: "Tớ biết cậu muốn nói gì."
Trần Tân Ngữ: "......"
Cô nàng nghẹn lại, lời chuẩn bị xong đến bên miệng chuyển mấy vòng, cuối cùng vẫn đổi một câu: "Làm sao cậu biết tớ muốn nói cái gì?"
Quý Thanh Ảnh nhìn cô nàng.
Trần Tân Ngữ bình tĩnh nói: "Tớ muốn nói là, cậu biết Tam Thanh đi?"
Quý Thanh Ảnh vén chăn lên rời khỏi giường: "Ừm."
Tam Thanh là hàng nhãn hiệu xa xỉ trong nước, dưới trướng có nhiều công ty con, trang phục là do công ty này đánh giá chủ yếu.
Trần Tân Ngữ gật đầu: "Gần đây Tam Thanh đang chuẩn bị một giải thi đấu nhà thiết kế cho đại tân sinh, không có hạn chế báo danh."
Cô đứng ở cửa phòng tắm : "Tớ cảm thấy cậu có thể đi thử một chút."
Quý Thanh Ảnh không hé răng.
Chờ sau khi đánh răng xong, cô mới đáp một câu: "Tớ không có thời gian."
"Cậu không có thời gian chỗ nào? Thời gian cũng phải tìm cách bỏ ra."
Cô nàng nhìn chằm chằm Quý Thanh Ảnh: "Tới cũng không phải kêu cậu tham gia cái giải cả nước kia, chỉ một cái này thôi cũng không nguyện ý?"
Cô nàng cũng không đợi Quý Thanh Ảnh phản bác, nói thẳng: "Chẳng lẽ cậu dự định cả đời này đều không tham gia thi đấu?"
Quý Thanh Ảnh vừa định nói chuyện, đã bị Trần Tân Ngữ cản lại: "Hay là nói cậu từ bỏ giấc mơ của cậu?"
Bên trong gian phòng an tĩnh hồi lâu.
Quý Thanh Ảnh khom lưng rửa mặt, sau khi lau khô bọt nước bên trên mặt, cô mới quay đầu nhìn về phía Trần Tân Ngữ.
Hai người giằng co một lát, cô rũ mắt xuống, thản nhiên nói: "Không có."
"Không có vậy thì đi báo danh."
Cô nàng trực tiếp sảng khoái nói: "Cậu chỉ cần vẽ bản thảo thiết kế là được rồi, những thứ khác tớ đi làm giúp cậu."
Không phải cô nhiều chuyện, cũng không phải cô muốn ép Quý Thanh Ảnh.
Nhưng nếu cô nàng không ép cô, cô có thể đem cả đời mình đều vây ở chỗ này.
Chỉ đứng mãi tại chỗ cũng không phải là không tốt.
Chỉ là, Trần Tân Ngữ biết cô muốn cái gì, biết trong lòng của cô khát vọng thứ gì, cũng biết khúc mắc của là cái gì.
Cô nàng không muốn nhìn cô cứ như vậy mãi.
Từ khi bắt đầu thấy cô nhận chỉ đạo trang phục cho đoàn phim, Trần Tân Ngữ liền biết đấy là một cái khâu đột phá.
Cô nàng nhìn chằm chằm Quý Thanh Ảnh, thấp giọng nói: "Nếu sau khi tham gia Tam Thanh xong cậu vẫn không có ý tưởng gì khác, cái giải cả nước kia, tớ sẽ không ép cậu nữa."
"Cậu suy nghĩ thật kỹ đi, trước ngày mười lăm trả lời cho tớ là được rồi."
Hai người không tiếp tục đề tài này nữa, sau khi ăn cơm xong, Trần Tân Ngữ liền rời đi
-
Thời điểm Phó Ngôn Trí về đến nhà, thời gian đã không còn sớm.
Anh vừa đi ra khỏi thang máy, liền thấy được người đang ngồi xổm trước cửa nhà mình.
Trên người cô mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng nhạt, lộ ra mắt cá chân trắng nhỏ, trên chân mang dép lê. Tóc buộc lỏng lẻo rũ xuống, che gần nửa khuôn mặt.
Nguyên nhân bởi vì dáng người gầy, nhìn qua rất là nhu nhược đáng thương.
Sau khi nghe thấy tiếng vang, ánh mắt của Quý Thanh Ảnh dịch chuyển từ trên điện thoại, ngửa đầu nhìn anh.
Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn cô: "Làm sao lại ở đây?"
Quý Thanh Ảnh "À" một tiếng, chậm rãi nói: "Vừa rồi có một trận gió, đóng cửa nhà tôi lại."
Phó Ngôn Trí quay đầu, nhìn về phía khoá mật mã trên cửa.
Quý Thanh Ảnh thuận mắt nhìn theo, bổ sung nói: "Vốn là tôi định khóa trái cửa đi ngủ, cho nên có mật mã cũng không mở ra được."
Phó Ngôn Trí nhìn chằm chằm cô nửa ngày, "ừ" một tiếng: "Làm sao không gọi điện thoại cho thợ mở khóa?"
Quý Thanh Ảnh chớp mắt, nhìn về phía anh: "Tôi không có số điện thoại của thợ mở khoá. Hơn nữa hiện tại đã 10 giờ rồi, hẳn là người ta cũng đã nghỉ ngơi."
Cô nhấp môi dưới, mang theo chút cẩn thận từng li từng tí: "Tôi có thể ở nhờ nhà anh bên này một đêm không? Tôi sẽ không quấy rầy anh, tôi ngủ ở sô pha là được."
"......"
Phó Ngôn Trí nhìn cô chằm chằm, cúi đầu mở cửa.
Đẩy cửa ra đi vào trong hai bước rồi, anh quay đầu lại nhìn người còn đang ngồi xổm ở tại chỗ kia, thanh tuyến nặng nề nói: "Đi vào."