Tản Văn Đứng Giữa Dòng Chảy Của Thời Gian, Mấy Ai Giữ Được Mình - Mieacho

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi MIEACHO, 19 Tháng sáu 2020.

  1. MIEACHO

    Bài viết:
    21
    Đứng giữa dòng chảy của thời gian, mấy ai giữ được mình

    [​IMG]

    Nguồn: Internet.

    Tác giả: MIEACHO

    Thể loại: Tự truyện, Tản văn

    Link thảo luận- góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Bài Viết Của MIEACHO

    Ai cũng từng là một đứa trẻ, khác là.. mấy ai có thể giữ được đứa trẻ ấy.

    Lúc nhỏ, tôi cứ nghĩ không đúng có nghĩa là sai và không yêu có nghĩa là ghét. Khi bắt đầu biết suy nghĩ, tôi đã biết mình sai, vì không yêu cũng có thể không quan tâm, không nhất định phải là ghét. Hiểu chuyện rồi mới nhận ra, thật ra lúc trước tôi chưa từng sai, bởi vì Tôi căn bản không biết thế nào là sai, thế nào là đúng.

    Tôi không tin ai nữa, vì ngay cả bản thân mình Tôi cũng chẳng dám tin. Tôi không phải là tôi, tôi đã không còn sống lâu rồi. Tôi đã bỏ tôi lại bên đường, tôi từng cố gắng chạy theo Tôi. Dù tôi và Tôi không thể hòa làm một như lúc ban đầu, nhưng tôi vẫn còn tồn tại, thi thoảng khi Tôi mệt, tôi lại được sống. Rồi càng ngày tôi càng bị thứ gì đó kéo lại, tôi dốc hết sức mới không mất dấu Tôi. Đôi lúc Tôi vẫn mệt, nhưng tôi đã không sống lại được. Mọi thứ cứ kéo tôi lùi lại, tôi không còn sức để đuổi theo Tôi nữa, vậy là Tôi một mình tiếp tục chạy, tôi vẫn nằm lại bên đường. Tôi không chờ Tôi quay lại, vì tôi và Tôi đều không thể quay đầu, chỉ có thể tiếp tục chạy thẳng về phía trước, tôi và Tôi đều không thể thay đổi được.

    Có lẽ Tôi luôn mong, chỉ cần Tôi chạy nhanh một chút, xong một vòng là có thể quay lại gặp tôi. Lúc đó tôi đã có thể cùng Tôi tiếp tục chạy. Thế nên Tôi không chờ tôi nữa, một mình lao về phía trước. Không biết rằng đó là một đường thẳng, đi là đi đến mãi mãi.

    Tôi (tôi) không còn sống nhưng không có nghĩa là tôi đã chết, tôi vẫn còn tồn tại. Nhưng Tôi đã đi rất xa, tôi không thể sống lại nữa đành nằm lại bên đường. Tôi thấy Tôi lúc nhỏ, cha mẹ đang tập đi cho Tôi. Tôi cho tiền một người ăn xin. Tôi nhặt tiền trả lại cho người ta. Tôi nhường thang máy cho một bé gái. Tôi nói "Cha, chú kia vừa móc túi của chị..", nhưng cha không nói gì chỉ nắm tay Tôi đi tiếp. Tôi nghe lời cha không để ý nữa. Cả lúc Tôi bị cha đánh vì không thèm chào người lớn, mà người lớn đó rõ ràng là không tốt.

    Tôi (tôi) thấy Tôi vẫn tiếp tục chạy. Tôi đã không còn giống tôi, Tôi trưởng thành rồi.

    Tôi gặp ai cũng chào, lúc nào nụ cười cũng nở trên môi. Ai cũng nói Tôi cười trông rất phong độ, tôi lại ghét nó vô cùng.
    Tôi cái gì cũng khác ngày xưa. Tôi không cho tiền người ăn xin. Nhặt tiền cũng không trả lại. Chỉ có giống ngày xưa một chỗ, lúc thấy người ta bị cướp Tôi vẫn coi như không thấy.

    Mặc dù tôi không thích con người của Tôi bây giờ, nhưng tôi rất thích Tôi. Chẳng ai hiểu Tôi, ngay cả Tôi cũng không hiểu mình.

    Không ai biết đến sự tồn tại của tôi ngoài Tôi và chẳng ai hiểu Tôi ngoài tôi.

    Tôi là một đứa con ngoan, nhưng Tôi không phải người tốt. Nhưng Tôi hiểu được vì sao cha lại làm vậy. Còn tôi là một đứa trẻ ngoan, nhưng tuyệt đối không phải một đứa con hiếu thảo.


    Tôi ngước lên nhìn bầu trời rộng lớn. Mây đen quá, trời sắp mưa rồi. Mặt trời chói quá làm tôi không nhìn thấy con chuồn chuồn nào hết. Tôi nhắm mắt lại, giữa tiếng gió tôi nghe thấy tiếng Tôi: "Ngủ ngon nhé, Tôi để mất tôi rồi".

    Hết
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười một 2021
  2. Love cà phê sữa

    Bài viết:
    543
    Bài viết rất sâu sắc!
     
  3. MIEACHO

    Bài viết:
    21
    Cảm ơn bạn đã đọc bài của mình.
     
  4. Trúc Phượng

    Bài viết:
    67
    Nhân sinh bỏ qua nhau là chuyện thường tình, bạn đôi lúc có thể đổ thừa cho bất kì một lý do khách quan nào đấy, nhưng chuyện quyết định bản thân sống như nào vẫn thực sự nằm trong tay của bạn, do bạn lựa chọn!

    Tại thời điểm này, nếu vẫn có thể mở mắt dậy mỗi sáng, hãy cứ làm việc mình muốn, kết hôn với người mình thực sự yêu thương, không sống theo miệng người khác, có lập trường đúng đắn của riêng mình. Để khi nhắm mắt xuôi tay, bản thân cũng không hối hận vì mình đã có một đời ý nghĩa

    Nguồn: Tư Duy Đột Phá facebook
     
  5. MIEACHO

    Bài viết:
    21
    Cảm ơn bạn đã giành thời gian cho bài viết của mình.
     
    Trúc Phượng thích bài này.
  6. hatin10 Giành được một nụ cười của người ~ BJYX

    Bài viết:
    30
    Chào bạn, mình là thành viên của bang Land Of Oblivion, mình ghé qua cảm nhận một xí. Truyện của bạn thật sự rất xuất sắc. Mà mới đọc dô lúc đầu bị rối não xíu vì từ "tôi" quá nhiều.

    "Ai cũng từng là một đứa trẻ, khác là.. mấy ai có thể giữ được đứa trẻ đó." Câu này quá chuẩn, dòng đời, gia đình, xã hội, những thứ vô hình chung tác động lên mỗi con người khi nhỏ đến lớn. Khi lớn mình sẽ suy tư hơn, suy nghĩ nhiều hơn, sẽ chững chạc hơn, chỉ cần không bị lay động thì vẫn là chính mình. ~
     
    Mạnh ThăngMIEACHO thích bài này.
  7. MIEACHO

    Bài viết:
    21
    Chào hatin10,

    Cảm ơn bạn đã góp ý cho bài viết của mình nhé. Mình rất vui khi bạn tìm được câu văn phù hợp với suy nghĩ của bạn trong bài viết của mình.

    Thân.
     
    hatin10 thích bài này.
  8. SoNguyet

    Bài viết:
    349
    Ừm.. Bài viết của cậu rất sâu sắc đối với những ai thật sự hiểu ý nghĩa trong đó, và nó cũng rất hắc não đối với những ai không phân biệt được tôi và Tôi, có người đọc vào lại chẳng hiểu gì haha.. Nhưng tớ rất thích phong cách hắc não này của cậu bởi vì tớ cũng thường hay sử dụng những câu đại loại như vậy để hắc người ta hehe..

    Đúng là "tôi của quá khứ" sẽ có hình hài, suy nghĩ, cảm xúc, tư duy quan niệm và thế giới quan khác với "tôi của hiện tại". Con người luôn luôn thay đổi theo thời gian, mình nghĩ mình là người như vậy và luôn khẳng định mình sẽ không bao giờ trở thành người như vậy, nhưng cuộc sống đưa đẩy không ai lườn trước được chữ ngờ, để rồi chính mình trở thành một con người mình từng chán ghét lúc nào không hay. Bất cứ ai khi đặt mình vào dòng lũ của cuộc đời mà không ướt, không bị cuốn trôi, gột rửa hay dính bẩn, trừ khi bạn tách mình khỏi cuộc đời này và không làm người nữa, hễ làm người thì luôn vướn vào thất tình lục dục chẳng thể thoát được.

    Tớ từng nói câu thế này "Ta là ta nhưng không phải ta, nhưng ta lại chính là Ta mà cũng chẳng phải Ta". Và câu này tớ đã làm tất cả bạn bè chửi tớ bị khùng, tụi nó còn tưởng tớ học nhiều quá nên bị điên, rồi né xa tớ một đoạn thời gian đến khi tớ bình thường trở lại. Cái này cũng giống như câu nói rất nổi tiếng của một tác giả "Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông" vậy đó, nhưng tiếc là tớ không nhớ tên tác giả đó là ai. Thường thì tớ sưu tầm rất nhiều câu nói hay nhưng chẳng bao giờ tớ ghi lại tên tác giả của câu nói đó, tớ chỉ để ý nội dung câu nói đó có hay không và có giúp ích cho tớ hay không mà thôi.

    Tớ tâm sự với cậu về ý nghĩ của tớ như thế thôi, vì lâu rồi tớ mới bắt gặp một người cũng hay chơi kiểu hắc não bạn bè và đọc giả như tớ. Tớ cũng chưa từng quen cậu, không biết cậu là ai, nhưng tớ biết tớ thích bài viết này của cậu, thế là đủ rồi.

    Chúc cậu ngày mới tốt lành và luôn tràn đầy năng lượng để có thêm nhiều ý nghĩ hắc não nhiều đọc giả hơn nữa nhé, haha.. Không biết đọc tới đây cậu có tức điên vì lời chúc hài hước của tớ không? Cậu rất may mắn nhé vì tớ chưa bao giờ cà khịa với 1 người lần đầu tiên trò chuyện bao giờ, cậu là người đầu tiên đấy. Tất nhiên sau này tớ sẽ còn khịa nhiều người hơn nữa, cậu chỉ mở màn mà thôi đừng ảo tưởng. Hôm nay tớ chợt nhận ra mình có thể khịa rất nhiều người bằng cách này, yên tâm cậu không cần ái náy khi mở ra cho tớ ý tưởng này, để tớ càng nghĩ càng thấy ý này hay và một phát không thể vãn hồi haha.. Cậu thấy tiếng cười ác ma của tớ như thế nào?

    Ha ha ha ha ha ha..

    Tớ cũng cảm ơn cậu đã viết nên tác phẩm này, cũng cảm ơn tớ vì tớ đã bắt gặp và đọc được nó. Mong mọi điều tốt lành sẽ đến với cậu, chúc cậu luôn thành công trong cuộc sống nhé!
     
    MIEACHOMạnh Thăng thích bài này.
  9. MIEACHO

    Bài viết:
    21
    Cảm ơn SoNguyet nhiều nha!

    Tự dưng cảm thấy áy náy với những đối tượng tiếp theo của SoNguyet quá. Mà mình gần ra trường rồi nên chắc phải tu tâm để khỏi thất nghiệp. Đợi có việc rồi mình mới quay lại đường cũ (ha ha ha ha ha ha.. - Nguồn: Giọng cười của SoNguyet - SoNguyet ).

    Chào vị bằng hữu này!
     
    SoNguyet thích bài này.
  10. SoNguyet

    Bài viết:
    349
    Haha mình đã qua cái thời sinh viên 5 năm rồi, mà trên diễn đàn này thì khá nhiều bạn sinh viên trẻ và cả học sinh nữa, nên mình nhớ lắm thời còn trên ghế nhà trường, khịa các bạn ấy vui lắm.

    Hồi còn là sinh viên năm nhất có người nói với mình câu này "Từ khi bước chân vào đại học là bước ra khỏi nhà mãi mãi", câu này rất đúng với mình luôn, đi ra ngoài dã quen rồi về nhà với ba má ít hôm lại muốn đi, và một câu nữa "Tốt nghiệp = Thất nghiệp" haha câu này thì không biết đúng hông nhưng lúc đó mình làm tự do 3 năm mới tìm được công ty làm đến tận bây giờ haha..
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...