Chương 10
Editor: Hieuha2910
Không đợi Mạnh Hiểu Đồng nói chuyện, Minh Quân lấy di động ra, nhấn nút phát một đoạn ghi âm. Đầu tiên là thanh âm châm chọc của Minh Quân: "Anh cùng Mạnh Hiểu Đồng đồng tâm hiệp lực, thật đúng là chuyện gì cũng làm ra được."
Cố Chấm Hàm hiển nhiên không hiểu ra sao: "Quân Quân, em nói như vậy là có ý gì? Anh khi nào cùng Mạnh Hiểu Đồng đồng tâm hiệp lực?"
"Nhờ Mạnh Hiểu Đồng ban tặng, Hạ Đồng Đồng bị đưa vào đồn công an. Anh nên trở về và nói với Mạnh Hiểu Đồng rằng nếu là một người thông minh, không muốn bị người khác khinh rẻ thì nên cư xử cho đúng vào. Tôi đã muốn thành toàn cho các người, phần tâm tư cẩn thận này của cô ta nên thu liễm lại đi."
Giọng nói tức giận của Cố Chẩm Hàm vang lên: "Nói bậy bạ gì đó? Cái gì mà thành toàn? Anh không phải đã nói qua với em là anh với cô ta chỉ là nhất thời hồ đồ, anh như thế nào cùng với loại nữ nhân này ở chung một chỗ. Quân Quân, mặc kệ là như thế nào, người mà anh muốn kết hôn, thủy chung chỉ cho em. Nếu khai trừ cô ta có thể tiêu đi tức giận của em, khi quay về anh liền thôi việc cô ta."
Mạnh Hiểu Đồng hung hăng trừng mắt nhìn Minh Quân, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Một nữ nhân bị hạ thấp đến loại trình độ này, thật hèn mọn, đê tiện.
Minh Quân thu hồi điện thoại, nói với cô ta: "Cô đã đi quá xa rồi, một vừa hai phải, bằng không người khóc sẽ là cô."
Mạnh Hiểu Đồng lúc này đúng là sắp khóc, nếu không phải đang ở công ty, cô sẽ không kìm chế được mà hét lên.
Hiện tại mặc kệ là Minh Quân mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ xinh đẹp, hay từng món đồ trang sức đắt tiền trên người, tất cả đều đang kích thích thần kinh Mạnh Hiểu Đồng một cách mãnh liệt.
Nước mắt của cô ta đã sắp trào ra, nhưng vẫn cố gắng hết sức để nén lại. Mục tiêu của Minh Quân đã đạt được, vân đạm phong khinh mà bước ra khỏi công ty.
Mạnh Hiểu Đồng đứng dưới nắng hơn mười phút mới hoàn thần lại. Khóe môi lạnh run, biết kế tiếp còn phải trấn an Cố Chẩm Hàm, bạch cốt tinh Minh Quân, hại người rất nặng!
Trở lại tạp chí xã, Minh Quân cẩn thận suy nghĩ những gì Lương Thần đã nói. Cô cẩn thận xem xét thái độ nên có đối với vấn đề này, sau khi xác nhận được thái độ, cô vẫn phải đưa ra quyết định đúng đắn nhất, bằng không thì khó đạt được kết quả tốt nhất.
Lương gia giữa trưa ăn cơm đoàn viên, đã đặt một vị trí tốt nhất ở Thẩm Phương viên. Lương Thần ở nước ngoài lăn lộn nhiều năm, chính là ngẫu nhiên trở về.
Hứa Bội Bội vào thời điểm nhớ con trai, liền gọi điện thoại trách cứ: "Suýt chút nữa anh đã quên cánh cửa mở ra từ hướng nào rồi phải không?"
Hiện tại thì tốt rồi, đứa con của chính mình rốt cục trở về công tác. Khi nào nhớ đến, gọi một cuộc điện thoại liền có thể nhìn thấy. Trừ bỏ Lương Thần còn có Lương Tĩnh Xu cũng theo nước ngoài trở lại.
Cô bước ra khỏi cánh cửa xoay của nhà hàng, vĩnh viễn luôn trong bộ dạng chỉnh tề nhất, ăn mặc đẹp không chê vào đâu được. Lương Thần đứng ở trong thang máy nhìn thấy cô, ngăn cản thang máy đi lên, cất tiếng gọi: "Chị, ở đây"
Lương Tĩnh Xu tăng tốc một chút, từng bước bước vào thang máy, liếc mắt cẩn thận quan sát anh một cái. Thầm nghĩ, bộ lễ phục của Lương Thần trông khá đẹp, nhưng không giống với phong cách của những người trong giới thời trang, so với những người kia thì anh lại lịch sự tao nhã quý khí hơn.
"Cảm giác thế nào? Công việc có thuận lợi không?"
Lương Thần nhướng đôi lông mày xinh đẹp phàn nàn: "Biên tập Minh của chị thật nóng tính, cô ấy căn bản không đem em để vào mắt."
Lương Tĩnh Xu nhìn chằm chằm từng con số đang nhảy lên, cười khẽ: "Cô ấy làm sao vậy?"
"Sáng sớm em đưa ra ý kiến cho kế hoạch sơ bộ của tập san lần này, cô ấy nhảy dựng lên, một bộ dáng muốn ăn thịt em. Cô ấy còn nói nếu không tìm ra được lý do khiến cô ấy chấp nhận, liền đừng mơ tưởng đến có thể thay đổi được quyết định của cô ấy."
Lương Thần ra vẻ ủy khuất: "Chị à, cô ấy rất bá đạo."
Lương Tĩnh Xu liếc mắt nhìn hắn: "Em ít đến đây, không tin cũng không được. Hơn nữa, Minh Quân chính là thích cố chấp, nhưng cũng không ngu ngốc đến nỗi làm hỏng chuyện. Nếu em cảm thấy ý tưởng của cô ấy có vấn đề thì nhất định phải tìm được lý do thuyết phục. Nếu tìm không ra, thì chứng tỏ sự cố chấp của cô ấy là đúng."
Lương Thần tấm tắc: "Em rốt cục biết sự sắc bén của cô ấy là học theo ai rồi."
Sắp đến.
Cửa thang máy mở ra, Lương Tĩnh Xu một bên bước ra ngoài vừa đi vừa nói: "Không cần biến thành chỉ trích chị."
Lương thần nói: "Em làm sao dám."
Hứa Bội Bội nghe được tiếng thang máy, liền bước ra khỏi phòng riêng đi tới.
Nhìn thấy hai người ở đó, sốt sắng hướng Lương Tĩnh Xu nói: "Tĩnh Xu, con về rồi."
Lương Tĩnh Xu gật đầu: "Dì Bội Bội, chào dì."
Cô đối với Hứa Bội Bội trước giờ luôn ôn hòa, nhưng vẫn kiên trì gọi bà 'dì Bội Bội'. Cô không định nhận thêm một người mẹ.
Một nhà đều đến đông đủ, Lương Kính Trung kêu phục vụ mang đồ ăn lên. Hôm nay Lương Kính Trung rất hưng trí, vui vẻ hớn hở nói: "Khó có dịp cả nhà cùng tụ hợp lại ăn một bữa cơm."
Tất cả mọi người đều quá bận rộn, lúc trước cho dù Lương Tĩnh Xu ở trong nước, cũng rất ít khi qua về Lương gia. Một là thực sự bận rộn, hai là trong lòng luôn mâu thuẫn.
Hiện tại, cô được chuyển ra nước ngoài, bọn họ chân chính trở thành người nhà. Lương Tĩnh Xu đem một bàn đồ ăn ngon nuốt xuống như đá. Đôi lúc thỉnh thoảng đánh giá Lương Thần, hắn nhưng lại vô cùng bình tĩnh. Bất kể gặp hắn ở hành lang tầng dưới, hay khi vào phòng ăn, biểu hiện đều như cũ.
Sau khi ăn xong, Lương Kính Trung và Hứa Bội Bội ngồi xe quay về Lương gia.
Không đợi Mạnh Hiểu Đồng nói chuyện, Minh Quân lấy di động ra, nhấn nút phát một đoạn ghi âm. Đầu tiên là thanh âm châm chọc của Minh Quân: "Anh cùng Mạnh Hiểu Đồng đồng tâm hiệp lực, thật đúng là chuyện gì cũng làm ra được."
Cố Chấm Hàm hiển nhiên không hiểu ra sao: "Quân Quân, em nói như vậy là có ý gì? Anh khi nào cùng Mạnh Hiểu Đồng đồng tâm hiệp lực?"
"Nhờ Mạnh Hiểu Đồng ban tặng, Hạ Đồng Đồng bị đưa vào đồn công an. Anh nên trở về và nói với Mạnh Hiểu Đồng rằng nếu là một người thông minh, không muốn bị người khác khinh rẻ thì nên cư xử cho đúng vào. Tôi đã muốn thành toàn cho các người, phần tâm tư cẩn thận này của cô ta nên thu liễm lại đi."
Giọng nói tức giận của Cố Chẩm Hàm vang lên: "Nói bậy bạ gì đó? Cái gì mà thành toàn? Anh không phải đã nói qua với em là anh với cô ta chỉ là nhất thời hồ đồ, anh như thế nào cùng với loại nữ nhân này ở chung một chỗ. Quân Quân, mặc kệ là như thế nào, người mà anh muốn kết hôn, thủy chung chỉ cho em. Nếu khai trừ cô ta có thể tiêu đi tức giận của em, khi quay về anh liền thôi việc cô ta."
Mạnh Hiểu Đồng hung hăng trừng mắt nhìn Minh Quân, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Một nữ nhân bị hạ thấp đến loại trình độ này, thật hèn mọn, đê tiện.
Minh Quân thu hồi điện thoại, nói với cô ta: "Cô đã đi quá xa rồi, một vừa hai phải, bằng không người khóc sẽ là cô."
Mạnh Hiểu Đồng lúc này đúng là sắp khóc, nếu không phải đang ở công ty, cô sẽ không kìm chế được mà hét lên.
Hiện tại mặc kệ là Minh Quân mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ xinh đẹp, hay từng món đồ trang sức đắt tiền trên người, tất cả đều đang kích thích thần kinh Mạnh Hiểu Đồng một cách mãnh liệt.
Nước mắt của cô ta đã sắp trào ra, nhưng vẫn cố gắng hết sức để nén lại. Mục tiêu của Minh Quân đã đạt được, vân đạm phong khinh mà bước ra khỏi công ty.
Mạnh Hiểu Đồng đứng dưới nắng hơn mười phút mới hoàn thần lại. Khóe môi lạnh run, biết kế tiếp còn phải trấn an Cố Chẩm Hàm, bạch cốt tinh Minh Quân, hại người rất nặng!
Trở lại tạp chí xã, Minh Quân cẩn thận suy nghĩ những gì Lương Thần đã nói. Cô cẩn thận xem xét thái độ nên có đối với vấn đề này, sau khi xác nhận được thái độ, cô vẫn phải đưa ra quyết định đúng đắn nhất, bằng không thì khó đạt được kết quả tốt nhất.
Lương gia giữa trưa ăn cơm đoàn viên, đã đặt một vị trí tốt nhất ở Thẩm Phương viên. Lương Thần ở nước ngoài lăn lộn nhiều năm, chính là ngẫu nhiên trở về.
Hứa Bội Bội vào thời điểm nhớ con trai, liền gọi điện thoại trách cứ: "Suýt chút nữa anh đã quên cánh cửa mở ra từ hướng nào rồi phải không?"
Hiện tại thì tốt rồi, đứa con của chính mình rốt cục trở về công tác. Khi nào nhớ đến, gọi một cuộc điện thoại liền có thể nhìn thấy. Trừ bỏ Lương Thần còn có Lương Tĩnh Xu cũng theo nước ngoài trở lại.
Cô bước ra khỏi cánh cửa xoay của nhà hàng, vĩnh viễn luôn trong bộ dạng chỉnh tề nhất, ăn mặc đẹp không chê vào đâu được. Lương Thần đứng ở trong thang máy nhìn thấy cô, ngăn cản thang máy đi lên, cất tiếng gọi: "Chị, ở đây"
Lương Tĩnh Xu tăng tốc một chút, từng bước bước vào thang máy, liếc mắt cẩn thận quan sát anh một cái. Thầm nghĩ, bộ lễ phục của Lương Thần trông khá đẹp, nhưng không giống với phong cách của những người trong giới thời trang, so với những người kia thì anh lại lịch sự tao nhã quý khí hơn.
"Cảm giác thế nào? Công việc có thuận lợi không?"
Lương Thần nhướng đôi lông mày xinh đẹp phàn nàn: "Biên tập Minh của chị thật nóng tính, cô ấy căn bản không đem em để vào mắt."
Lương Tĩnh Xu nhìn chằm chằm từng con số đang nhảy lên, cười khẽ: "Cô ấy làm sao vậy?"
"Sáng sớm em đưa ra ý kiến cho kế hoạch sơ bộ của tập san lần này, cô ấy nhảy dựng lên, một bộ dáng muốn ăn thịt em. Cô ấy còn nói nếu không tìm ra được lý do khiến cô ấy chấp nhận, liền đừng mơ tưởng đến có thể thay đổi được quyết định của cô ấy."
Lương Thần ra vẻ ủy khuất: "Chị à, cô ấy rất bá đạo."
Lương Tĩnh Xu liếc mắt nhìn hắn: "Em ít đến đây, không tin cũng không được. Hơn nữa, Minh Quân chính là thích cố chấp, nhưng cũng không ngu ngốc đến nỗi làm hỏng chuyện. Nếu em cảm thấy ý tưởng của cô ấy có vấn đề thì nhất định phải tìm được lý do thuyết phục. Nếu tìm không ra, thì chứng tỏ sự cố chấp của cô ấy là đúng."
Lương Thần tấm tắc: "Em rốt cục biết sự sắc bén của cô ấy là học theo ai rồi."
Sắp đến.
Cửa thang máy mở ra, Lương Tĩnh Xu một bên bước ra ngoài vừa đi vừa nói: "Không cần biến thành chỉ trích chị."
Lương thần nói: "Em làm sao dám."
Hứa Bội Bội nghe được tiếng thang máy, liền bước ra khỏi phòng riêng đi tới.
Nhìn thấy hai người ở đó, sốt sắng hướng Lương Tĩnh Xu nói: "Tĩnh Xu, con về rồi."
Lương Tĩnh Xu gật đầu: "Dì Bội Bội, chào dì."
Cô đối với Hứa Bội Bội trước giờ luôn ôn hòa, nhưng vẫn kiên trì gọi bà 'dì Bội Bội'. Cô không định nhận thêm một người mẹ.
Một nhà đều đến đông đủ, Lương Kính Trung kêu phục vụ mang đồ ăn lên. Hôm nay Lương Kính Trung rất hưng trí, vui vẻ hớn hở nói: "Khó có dịp cả nhà cùng tụ hợp lại ăn một bữa cơm."
Tất cả mọi người đều quá bận rộn, lúc trước cho dù Lương Tĩnh Xu ở trong nước, cũng rất ít khi qua về Lương gia. Một là thực sự bận rộn, hai là trong lòng luôn mâu thuẫn.
Hiện tại, cô được chuyển ra nước ngoài, bọn họ chân chính trở thành người nhà. Lương Tĩnh Xu đem một bàn đồ ăn ngon nuốt xuống như đá. Đôi lúc thỉnh thoảng đánh giá Lương Thần, hắn nhưng lại vô cùng bình tĩnh. Bất kể gặp hắn ở hành lang tầng dưới, hay khi vào phòng ăn, biểu hiện đều như cũ.
Sau khi ăn xong, Lương Kính Trung và Hứa Bội Bội ngồi xe quay về Lương gia.