[Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm edit của angels of death

Thảo luận trong 'Dịch - Edit' bắt đầu bởi Angels of Death, 7 Tháng năm 2020.

  1. linh2020

    Bài viết:
    0
    Tác giả edit rất lôi cuốn mà sao tớ k vào xem được vậy?
     
  2. Triều Triệt

    Bài viết:
    0
    Aki Re Truyện Đệ nhất cuồng phi của Lộ Phi mà bạn đăng là bản convert chưa chỉnh sửa. Mình muốn đăng bản edit của truyện, nếu bạn không phiền thì sửa phần tiêu đề thành [Convert] để mọi người đỡ nhầm nhé. Với lại mình muốn xin bản convert full của truyện *qobe 47**qobe 47*
     
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chào bạn, truyện bên team mình làm là bản edit không phải bản convert. Mình đã đọc qua văn án của bạn, và nhận ra bản của bạn mới là bản convert cao cấp. Không biết bạn lấy đâu ra tự tin nhận bản edit của team mình là bản convert? Trong khi bản edit bên mình không có nhiều từ Hán Việt như bản của bạn, cấu trúc câu bên mình cũng đúng ngữ pháp. Mời bạn xem lại nguyên tắc dịch- edit. Có thể tham khảo bài viết sau: Nguyên tắc của edit - dịch truyện
     
  4. Triều Triệt

    Bài viết:
    0
    Thật xin lỗi, mình thấy bản edit của bạn có nhiều chỗ còn từ "a", hoặc cấu trúc chưa được ổn lắm, nên đọc lướt qua thì tưởng là bản convert, rất xin lỗi :(Còn phần edit thì mình nghĩ có một số chỗ cần để từ hán việt cho đúng văn cảnh (ở đây là xuyên không về cổ đại, nên có rất nhiều từ khi chuyển sang ver hiện đại thì mất nét hay của từ ngữ) nên mình để nguyên. Còn cấu trúc phần văn án thì cái đó mình mới tìm được và edit sơ để đăng lên, có thể một số chỗ chưa ổn, không hay (cái đó mình cũng nhận nó chưa hay thật), mình sẽ chỉnh sửa lại sau. Và cuối cùng, có một bạn góp ý với mình là bản edit của mình bị trùng, nên mình đã đọc lại bản của bạn và đã biết là đọc nhầm, vì thế mình đã thôi đăng bản của mình, nên bạn không phải lo chuyện đó. Còn một số chỗ mà mình thấy chưa được trong truyện, mình sẽ gửi cho bạn sau. Thanks!
     
  5. Triều Triệt

    Bài viết:
    0
    Gửi cho bạn một đoạn mình edit này :) bạn tự đọc xem thế nào nhé :)

    Đích nữ phế vật

    "Cái gì?" Thiếu niên gào lên, "Đế quân Trọng Tịch mới tại vị chín nghìn năm! Hắn còn trẻ như vậy, chẳng lẽ cứ thế.."

    "Già Nhược?" Lục Liên chậm rãi lên tiếng, ngăn cản hắn tiếp tục nguyền rủa đế quân.

    "Tốt thôi, dù sao ai làm đế quân cũng như nhau." Thiếu niên Già Nhược nhỏ giọng lẩm bẩm, từ trên đài chiêm tinh nhìn thoáng qua vạn ngọn đèn dầu của vạn nhà thành Già Lam, "Đế thần tinh sáng lên ở thành Già Lam, có nghĩa là tân đế quân sẽ tới từ thành Già Lam?"

    "Già Nhược, ngươi thông minh hơn rồi." Lục Liên tán thưởng một tiếng.

    "Ta luôn rất thông minh! Đế quân còn thường xuyên khen ngợi ta đó!"

    Lục Liên thấp giọng cười nhạt, tay áo rộng tung bay phần phật trong gió đêm. Đế thần tinh sáng ngời chợt lóe mà qua, biến mất ở phía chân trời.

    Bầu trời đêm một lần nữa bình lặng trở lại..

    Mà lúc này, trong đô thành Già Lam.

    Hậu viện phủ tướng quân, một trận lại một trận tiếng khóc truyền đến.

    "Phu nhân, Tam tiểu thư là do bọn họ hại chết, ngài đâu thể ngồi yên không để ý đến!" Lục y tiểu nha đầu quỳ trên mặt đất khóc lớn.

    "Tam tiểu thư tuy rằng ái mộ Thái tử điện hạ từ nhỏ, nhưng Thái tử đã sớm cùng Đại tiểu thư đính hôn, Tam tiểu thư dù có không biết lễ nghĩa, cũng đâu thể làm ra chuyện câu dẫn Thái tử? Này rõ ràng là Đại tiểu thư cố ý vu hãm!"

    Chuyện gì vậy? Nói cái gì kỳ cục, rốt cục chuyện là như thế nào..

    Hoa Hi cảm thấy thân thể lơ lửng, sau một lát, giống như dừng lại ở cái gì đó, cảm giác hư ảo lúc trước từ từ có chút chân thật lên.

    Nàng cảm giác được một đôi tay lạnh lẽo vuốt ve trên mặt mình, rõ ràng lạnh như vậy, lại giống như một dòng nước ấm rót vào linh hồn nàng.

    Nàng khó khăn mở to mắt, ánh vào mi mắt là một gương mặt dịu dàng hiền lành không ngừng rơi lệ.

    Hoa Hi hoảng hốt nhìn nàng, vô số ký ức dũng mãnh lao vào đầu, làm nàng ngơ ngẩn, không thể động đậy.

    Mặc Hoa Hi, Tam tiểu thư phủ Định quốc tướng quân, mười bốn tuổi, bình thường mềm yếu. Bởi vì ái mộ Thái tử từ nhỏ, ba ngày trước, ở yến hội của Ninh Quốc công phủ, bị nhị tỷ Mặc Thiên Vũ lừa đi thổ lộ với Thái tử.

    Thái tử đã đính hôn với đại tỷ của nàng Mặc Thiên Tuyết, nàng làm như vậy kỳ thật cũng không đúng, mơ ước vị hôn phu của trưởng tỷ, ở thời đại nào cũng đều không cho phép.

    Nhưng chỉ có trong lòng nàng rõ ràng, Thái tử sở dĩ sẽ cùng Mặc Thiên Tuyết đính hôn hoàn toàn là bởi vì nàng!

    Ba năm trước đây, trong đêm tuyết, người cứu Thái tử điện hạ rõ ràng là nàng, nhưng sau lại trời xui đất khiến biến thành Mặc Thiên Tuyết, nàng làm sao sẽ cam tâm?

    Nhưng những chuyện này, Thái tử điện hạ không biết.

    Cho nên, kết quả có thể nghĩ đến, nàng không chỉ có bị cự tuyệt một cách lạnh nhạt, còn bị vô số người chế nhạo, tiếp theo lời đồn nàng vô sỉ câu dẫn Thái tử bị truyền ra ngoài, trở thành trò cười của đế đô.

    Mặc Hoa Hi thiên tính mềm yếu chịu không nổi đả kích như vậy, quá thương tâm, nhảy hồ tự sát, hương tiêu ngọc vẫn..

    Đồ ngu ngốc, nàng ta chẳng lẽ nhìn không ra chuyện này căn bản là bẫy rập Mặc Thiên Vũ thiết hạ sao?

    Nàng ta chẳng những nhảy vào bẫy, còn vứt cả mạng đi.

    Nhưng.. Ai có thể nghĩ đến, Hoa Hi ở thế kỷ 21 tử vong, sẽ cơ duyên xảo hợp, linh hồn xuyên đến khối thân thể nho nhỏ này?

    Đồng dạng tên họ, bất đồng thân phận. Đổi thành nàng, tất cả đều không giống nhau!

    "Phu nhân, Tam tiểu thư mở mắt!" Lục y tiểu nha đầu Linh Nhi bỗng nhiên kinh hô một tiếng, rồi khóc lớn bổ nhào vào người Hoa Hi, "Tiểu thư, người cuối cùng cũng tỉnh.. Linh Nhi bị người hù chết, tiểu thư.."

    Người phụ nữ dịu dàng kia dùng khăn tay lau nhanh nước mắt trên gương mặt, mấp máy môi nhưng không nói được một lời.

    Nàng chính là chính thất phu nhân phủ tướng quân, cũng là mẫu thân thân sinh Mặc Hoa Hi, Độc Cô Phượng.

    Độc Cô Phượng trước nay không được tướng quân sủng ái, nếu không phải năm đó Hoàng Thượng tứ hôn, chỉ sợ đã sớm bị biếm thành di nương, hoặc bị đuổi ra khỏi nhà.

    Trong trí nhớ Mặc Hoa Hi rất oán hận mẫu thân, đặc biệt là sau khi xảy ra sự việc kia, nàng luôn cảm thấy bởi vì mẫu thân tự chủ trương, nên nhân duyên của nàng cùng Thái tử điện hạ mới bị chặt đứt.

    Mặc Hoa Hi tuổi nhỏ sẽ không hiểu, thực ra Độc Cô Phượng là dụng tâm lương khổ, nàng chỉ là phế vật, mà Thái tử là thiên chi kiêu tử, thiên tài của đế quốc, hai người bọn họ vốn không xứng đôi, dù có kết làm phu thê, cũng sẽ không hạnh phúc.

    Hoa Hi muốn nói gì đó, nhưng đến khi mở miệng lại nói không được. Linh hồn cùng khối thân thể này chưa dung hợp hẳn, còn đang giằng co ở bên trong..

    "Tứ Hỉ, đi thỉnh đại phu tới." Độc Cô Phượng đứng lên, rụt rè đoan trang, khẩu khí nhàn nhạt, ngày thường ở chung cùng nữ nhi bát nháo này, đã sớm khiến nàng đối với nữ nhi tâm ý nguội lạnh.

    Một nha hoàn khác kêu Tứ Hỉ vừa lau nước mắt vừa đi.

    Độc Cô Phượng cũng không ở lại lâu lắm, tùy tiện nhìn nàng một cái, liền rời đi.

    "Tiểu thư, người có biết hay không, đại phu nói không cứu sống được người, phu nhân thương tâm đến độ ngất đi rồi." Linh Nhi sụt sùi nói.

    Tuy rằng tiểu thư một lần lại một lần làm phu nhân thương tâm, nhưng phu nhân vẫn yêu thương, quan tâm tiểu thư như vậy.

    "Ta biết, mẫu thân đối với ta tốt nhất." Hoa Hi mở miệng, cuối cùng cũng dùng được thanh âm khàn khàn nói ra lời.

    Linh Nhi vui vô cùng, lau nước mắt trên mặt, thút tha thút thít mà nói: "Thật tốt, tiểu thư minh bạch thì tốt.. Phu nhân biết.. nhất định sẽ rất vui vẻ.."

    "Đừng khóc." Hoa Hi bất đắc dĩ nhìn nha hoàn này, nàng không thích nghe người khác khóc, bởi vì không biết an ủi như thế nào.

    Giọng nói của nàng bình đạm, nhưng trong đó ẩn ẩn một cỗ u lãnh trời sinh, làm Linh Nhi rùng mình một cái.

    Tiếng khóc dần dần ngừng.

    "Linh Nhi." Hoa Hi cau mày, hỏi: "Lúc ấy.. là ai đã cứu ta?"

    Trong trí nhớ của Mặc Hoa Hi, thời điểm nàng chìm trong nước, từng thấy một mạt bạch sắc như tuyết nhẹ nhàng chợt lóe mà qua.

    Tốc độ này, giống như chim yến phi nhanh qua mặt nước, làm nước lay động lắc lư, thân ảnh người nọ gần như vỡ ra..

    "Là.." Linh Nhi thật cẩn thận mà nhìn nàng một cái, có chút khó có thể mở miệng, "Là Thất hoàng tử điện hạ.."

    Thất hoàng tử?

    Thất hoàng tử xuất thân ti tiện, còn bệnh tật ốm yếu?

    Trong ấn tượng, đó là một thiếu niên xinh đẹp, luôn im lặng không nói một lời, cô đơn chiếc bóng, bởi vì mẹ đẻ chỉ là một cung nữ vô quyền vô thế, ở cái đại lục chú ý quyền lực cùng thực lực trên hết này, hắn chú định chịu người xa lánh.

    Nhưng thân thủ của hắn khi cứu nàng, thật sự là phế vật như trong lời đồn đãi sao?

    "Có cơ hội nhất định phải gặp mặt cảm tạ hắn." Hoa Hi tự đáy lòng mà nói, mặc kệ thế nào, đây là ân tình, không thể không báo.

    Linh Nhi giật mình, mắt trừng lớn: "Tiểu thư, người không phải ghét Thất hoàng tử nhất sao? Người còn nói hắn ti tiện như cỏ, xách giày cho Thái tử điện hạ còn không xứng!"

    "Nói bậy, lần này nếu không có hắn, ta đã sớm chết." Hoa Hi lạnh lùng nói, Mặc Hoa Hi đã chết kia trong lòng chỉ có Thái tử, sao có thể nhìn đến người khác?

    Ngữ khí lạnh lẽo làm Linh Nhi trong lòng thấp thỏm bất an, không dám nói thêm nữa.

    Lạ thật, tiểu thư sau khi tỉnh lại, hình như thay đổi thành một người khác?

    Bị ủy khuất lớn như vậy, nhưng khóc cũng không khóc một tiếng..

    Kỳ lạ nhất chính là, tiểu thư thế nhưng không chán ghét Thất hoàng tử? Nàng không phải luôn miệng nói 'phế vật chính là phế vật, sống trên đời cũng chẳng có ích gì' sao?

    "Tam tiểu thư đã không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi, thật sự là kỳ tích!"

    Kỳ tích? Đúng là kỳ tích thật, mượn xác hoàn hồn cũng được xem như thiên cổ kỳ văn đó!

    "Thật tốt quá!" Hai nha hoàn đều cao hứng không thôi, xem ra Mặc Hoa Hi ngày thường tuy rằng não tàn một chút nhưng cũng không hư, nên nha hoàn mới có thể thực lòng thực dạ chiếu cố nàng.

    Hoa Hi cũng không khống chế được cong cong khóe môi. Nhớ lại kiếp trước, nàng không có thân nhân cũng không có bằng hữu, mà Mặc Hoa Hi, cái gì cũng có.

    Có lẽ ông trời cũng cảm thấy nàng quá đáng thương, cho nên kiếp trước nàng tuổi xuân chết sớm, lại cho nàng một cơ hội trọng sinh.

    Không tồi.

    Tứ Hỉ đưa đại phu ra cửa, trong phòng an tĩnh lại, lúc này, tiếng chiêng trống nhị hồ diễn kịch từ trong viện đằng trước truyền đến, cùng với tiếng nói cười. Phi thường náo nhiệt, không biết đang chúc mừng sự việc gì.

    Linh Nhi bưng chén thuốc đi vào, bỗng nhiên tay run lên, trên mặt dần hiện ra thần sắc phẫn hận bất bình, nước mắt ở hốc mắt doanh doanh đảo quanh.

    "Làm sao vậy?" Hoa Hi nhướng mày, trước đây hôn mê ba ngày nên nàng cũng không biết phủ tướng quân có hỉ sự gì.

    "Cái này.." Linh Nhi do dự không dám nói, nhưng thấy sắc mặt nàng nháy mắt trầm xuống, vẫn nói: "Đại tiểu thư đã trở lại, lần này đứng vị trí thứ bảy trong khảo nghiệm của Huyền Vân Tông, lão gia rất cao hứng, mở tiệc chiêu đãi đại quan quý nhân, còn mời gánh hát tới.."

    Linh Nhi nói không được nữa, lão gia vì Đại tiểu thư mà cao hứng, còn ăn mừng, trong khi Tam tiểu thư vẫn hôn mê, thậm chí đại phu còn nói đã chết, phu nhân đi mời lão gia rất nhiều lần, lão gia cũng không tới xem một cái.

    Mà Đại tiểu thư khảo nghiệm một cái liền chúc mừng, sủng lên tận trời.

    Phu nhân cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, lại còn phải nghe tiền viện cười vui, diễn kịch thâu đêm suốt sáng!

    Thật quá đáng!

    Hoa Hi yên lặng nghe, trong lòng cũng đại khái đoán được sao lại thế này.

    Trước kia Mặc Hoa Hi có lẽ sẽ thương tâm một chút, nhưng hiện tại nàng sẽ không.

    Nàng luôn luôn là người yêu hận rõ ràng, có ân với nàng, nàng tự nhiên sẽ báo đáp, đối xử với nàng không tốt, nàng cũng không để trong lòng. Nhưng nếu muốn hại nàng, vậy đừng trách nàng không khách khí!

    "Thì ra là thế này." Hoa Hi không thèm để ý nói, "Đứng vị trí thứ bảy mà thôi, đã ca ngợi thành như vậy, ta còn tưởng là đệ nhất cơ."

    Nhớ tới lúc Mặc Thiên Tuyết cùng Thái tử đính hôn, nàng ta còn trưng ra cái mặt kiêu ngạo đắc ý, thật là buồn cười. Nàng ta tưởng thực lực của mình làm Thái tử lau mắt mà nhìn sao? Nếu không có Mặc Hoa Hi, nàng dám cá, vị Thái tử lãnh khốc kia tuyệt đối sẽ không đáp ứng hôn sự này!

    Linh Nhi hơi hé miệng, nói không ra lời, lời này của tiểu thư là đang cười nhạo Đại tiểu thư sao?

    Sao có thể, Đại tiểu thư chính là thần tượng của Tam tiểu thư mà!

    Xem ra chuyện với Thái tử điện hạ làm tiểu thư bị đả kích không nhỏ, đến tính cách cũng thay đổi.

    "Tiểu thư nói đúng, bọn họ cao hứng là việc của bọn họ, không liên quan đến chúng ta!" Linh Nhi chu cái miệng nhỏ, "Đại tiểu thư sẽ sớm phải đi Huyền Vân Tông, nơi đó cao thủ tụ tập, Đại tiểu thư chẳng là cái gì."

    Nha đầu này nói xấu Đại tiểu thư, muốn làm nàng vui vẻ.

    Hoa Hi lộ ra nét tươi cười nhợt nhạt, nhắm mắt lại.

    Huyền Vân Tông sao? Đại môn phái số một số hai trên đại lục, tụ tập vô số cao thủ, mỗi năm Huyền Vân Tông sẽ cử hành đại hội khảo nghiệm một lần chọn lựa đệ tử.

    Nếu có cơ hội, nàng cũng muốn đi Huyền Vân Tông thử một lần! Đó là nơi cao thủ tụ tập, dù đã chết một lần, lòng nàng vẫn hướng tới cường giả như cũ!

    Linh Nhi cho rằng nàng ngủ rồi, nên lặng lẽ kéo chăn lại cho chỉn chu, tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.

    * * *

    Ngày đầu tiên xuyên qua, Hoa Hi làm sao ngủ được? Đôi mắt nhắm chặt trong chốc lát liền mở, rời giường đến bên gương săm soi.

    Mặc Hoa Hi năm nay mười bốn tuổi, lớn lên thật xinh đẹp, ngũ quan tú lệ tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt, thật sự là quang mang rực rỡ. Chỉ là lúc trước vẫn luôn hèn mọn yếu đuối, lúc mặc quần áo, trang điểm lại thích bắt chước Mặc Thiên Tuyết, trong mắt người khác hoàn toàn là một nữ nhân đáng chê cười, bởi vậy rất khó có người có thể chú ý tới nàng trời sinh mỹ lệ.

    Nhưng hôm nay linh hồn thay đổi, Hoa Hi khí phách cuồng ngạo, trong khoảnh khắc liền đem ngũ quan mỹ lệ mà nàng có được bày ra một cách nhuần nhuyễn.

    Băng cơ ngọc cốt, môi hồng răng trắng, có vài phần tương tự Hoa Hi kiếp trước, chỉ là tuổi quá nhỏ, chưa có mỹ mạo đoan trang đại khí.

    Mặc Thiên Tuyết là đại mỹ nhân số một số hai trong đô thành Già Lam, nhưng trên thực tế, mỹ mạo của nàng so với Mặc Hoa Hi kém thật sự không phải chỉ một chút. Thật không rõ tại sao trước kia Mặc Hoa Hi lại không có chút tự tin nào đối với bản thân mình? Còn bị người ta nói là bắt chước bừa, thật buồn cười!

    Nàng tiện tay cầm một kiện áo choàng mặc vào, đi ra ngoài đổi gió, tiện thể nhìn xem nơi sau này nàng sẽ ở.

    Hôm nay hậu viện thực an tĩnh, tất cả mọi người đến tiền viện, nha hoàn cũng không thấy mấy người.

    Mặc gia là môn gia võ tướng, địa vị ở nước Phong Tây không thấp, bởi vậy phủ tướng quân xây cất đến phi thường xa hoa.

    Đình đài lầu các thấp thoáng sau tán cây xanh um, hết sức độc đáo, núi giả kỳ thạch, thác nước suối nước trong veo, dù là ban đêm cũng phủ một tầng ý thơ mông lung.

    Trong hậu viện có một hồ sen, mặt hồ phản chiếu ánh trăng, nhìn giống như được một lớp kim cương vụn phủ kín, tinh mang lập loè.

    Không hổ là cổ đại, không khí tốt như vậy, nhà bê tông cốt thép hiện đại cùng không khí ô nhiễm nghiêm trọng sao có thể so sánh được?

    Hoa Hi đứng dưới một gốc liễu, duỗi cánh tay, gió đêm nhẹ nhàng lướt qua. Sợi tóc mềm nhẹ bay bay, bên cạnh là nhành liễu tinh tế, giống như tinh linh nhảy múa dưới ánh trăng. Cách đó không xa, cẩm y thiếu niên đang đi tới bỗng sửng sốt, bước chân không tự chủ được dừng lại.

    "Thái tử điện hạ, đây là nội viện, nơi cư trú của nữ quyến phủ tướng quân." Nha hoàn nhu uyển mà nói, đối với Thái tử tuấn mỹ, khuôn mặt như quan ngọc trước mặt, đầu cũng không dám ngẩng lên.

    Ánh mắt Long Càn Ngọc mang theo hai phần men say chậm rãi thu hồi, trên khuôn mặt thiếu niên lãnh khốc có một tia thần sắc mất tự nhiên.

    Bất tri bất giác cư nhiên đi tới nội viện phủ tướng quân, còn gặp được nữ quyến trong phủ, xem ra đêm nay hắn uống nhiều quá.

    Thời đại này nam nữ chi phòng rất nghiêm, nếu không việc Mặc Hoa Hi thổ lộ sẽ không bị truyền đến bất kham như vậy.

    Long Càn Ngọc xoay người muốn chạy.

    Nhưng mà, Hoa Hi nghe được thanh âm, quay đầu lại nhìn thoáng qua, đuôi lông mày hơi nhếch.

    Thiếu niên tuấn mỹ khuôn mặt lãnh khốc, mặc trường bào sắc xanh đen, thần thái cao ngạo, đáy mắt đạm mạc vô tình kia, chính là Thái tử Long Càn Ngọc khiến Mặc Hoa Hi si tâm ái mộ?

    Thiên tài trẻ tuổi tuyệt thế trong truyền thuyết của nước Phong Tây?

    Tuy rằng trong trí nhớ đã có hắn, nhưng chính mắt gặp qua mới biết được, lời đồn đãi đều không phải giả dối.

    Hắn lớn lên đúng là rất xuất sắc, hơn nữa thân phận cao quý, thực lực thiên tài, quả thực chính là thiên chi kiêu tử, trong thành Già Lam không biết bao nhiêu nữ tử hồn điên bát đảo vì hắn.

    Chỉ tiếc, nghĩ đến lúc hắn cự tuyệt Mặc Hoa Hi lạnh nhạt vô tình, còn có lúc nàng bị mọi người cười nhạo nhục nhã thì thờ ơ, ánh mắt Hoa Hi nhìn về phía hắn chỉ còn lại triệt để lạnh băng!

    Nếu không như thế, làm sao Mặc Hoa Hi sẽ tứ cố vô thân, tuyệt vọng đến mức nhảy hồ tự sát?

    Năm đó Mặc Hoa Hi toàn tâm toàn ý cứu hắn, gần như vứt bỏ tánh mạng chính mình, suýt chút nữa chết ở dưới kiếm Ma tộc. Đáng tiếc.. nông phu cứu rắn, không phải bị cắn ngược lại một cái, thì là rắn quên đi nông phu, dù sao cũng không có khả năng đến được với nhau.

    Đối với Long Càn Ngọc, Hoa Hi không có hận ý, cảm tình của Mặc Hoa Hi không liên quan tới nàng, nhưng cũng tuyệt đối không có hảo cảm là được. Dù sao về sau nước giếng không phạm nước sông, mọi người coi nhau như người xa lạ, hắn đi cầu dương quang của hắn, nàng đi cầu độc mộc của nàng, không liên quan tới nhau!

    Bởi vậy, Hoa Hi chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, liền lạnh lùng thu hồi ánh mắt, dọc theo con đường nhỏ bên hồ sen chậm rãi rời đi.

    "A? Kia không phải Tam tiểu thư sao?" Nha hoàn bên người Long Càn Ngọc bỗng nhiên mở miệng, thanh âm không nhỏ, "Không nghĩ tới nàng còn sống, hừ! Thật là người không có giáo dưỡng, thấy Thái tử điện hạ mà dám không hành lễ!"

    Hoa Hi vốn đã đi được một đoạn, nghe nàng ta nói thế, đôi chân đang bước đi đột nhiên dừng lại, chậm rãi xoay người.

    "Ngươi là nha hoàn bên người Mặc Vân Tường?" Hoa Hi ngữ điệu thanh lãnh, vô hình trung có chút lãnh đạm cao cao tại thượng.

    "Không sai! Ta là nha hoàn bên người Đại thiếu gia Phỉ Thúy!" Nha hoàn tự hào mà nói, Đại thiếu gia là nhi tử duy nhất của tướng quân, tương lai tuyệt đối là chủ nhân trong phủ, Tam tiểu thư này tính là gì?

    Con vợ cả lại như thế nào? Tương lai vẫn phải gả ra ngoài!

    "Khó trách." Hoa Hi châm chọc không chút che dấu, "Con vợ lẽ ti tiện, nha hoàn cũng dạy dỗ không tốt."

    "Ngươi nói cái gì?" Phỉ Thúy tức giận đến dậm chân, xông lên định động thủ với nàng, hoàn toàn làm lơ tôn ti.

    Mặc Hoa Hi lạnh lùng nhìn nha hoàn không biết sống chết.

    Tìm chết sao?

    Loại người này cũng dám khiêu khích nàng?

    "Dừng tay." Phỉ Thúy vọt tới nửa đường, bỗng nhiên Long Càn Ngọc lên tiếng.

    Tuy rằng ngữ khí nhàn nhạt, nhưng trong đó có uy nghiêm, Phỉ Thúy chỉ là một tiểu nha hoàn, nào dám ngỗ nghịch?

    "Thái tử điện hạ, nàng.." Phỉ Thúy xoay người còn định cáo trạng, Long Càn Ngọc đã nâng tay lên, ngăn cản nàng.

    Nha hoàn động thủ với chủ nhân, hành động này quả thật rất hoang đường.

    Mặc Vân Tường đúng là không dạy dỗ nha hoàn, nhưng hắn ở đây, tự nhiên sẽ không ngồi yên không nhìn đến, chỉ là..

    Hắn nhìn phía Hoa Hi, nói: "Mặc Tam tiểu thư, mọi người vốn đều tôn sùng người có thực lực, lấy thực lực của Mặc Vân Tường, dù là thứ xuất, cũng nên được tôn trọng."

    "Tôn trọng?" Hoa Hi mắt lạnh liếc hắn, cười nhạt một tiếng, "Ý Thái tử điện hạ là, nếu thực lực của ta có một ngày vượt qua ngươi, cũng có thể không đem ngươi để vào mắt?"

    Tôn trọng Mặc Vân Tường? Có lầm hay không? Tôn trọng phải là tôn trọng lẫn nhau, lúc trước Mặc Vân Tường không biết khi dễ Mặc Hoa Hi bao nhiêu lần, nàng không lập tức đi ám sát tên tiểu tử thúi kia đã là phá lệ khai ân.

    Tôn trọng hắn? Loại xuân thu đại mộng này mơ đến kiếp sau đi!

    Ấn đường Long Càn Ngọc nhíu lại, tựa hồ không dự đoán được hắn sẽ bị nàng chế nhạo lại.

    Thiếu nữ luôn luôn mềm yếu, thấy hắn đầu cũng không dám ngẩng lên, cũng dám nói lời lạnh nhạt với hắn?

    Nhìn đáy mắt nàng đầy sự khinh thường, Long Càn Ngọc bỗng thấy đáy lòng có cảm giác khó tả..

    "Vượt qua Thái tử điện hạ?" Phỉ Thúy xì một tiếng, cười lớn, "Chỉ bằng ngươi loại người thiên phú bằng không?"

    Cười chết mất!

    Nghe nói Tam tiểu thư rơi xuống nước, chỉ sợ đầu cũng bị ngấm nước rồi! Dám nói ra lời nói như vậy với Thái tử điện hạ đệ nhất thiên tài đương thời!

    Mắng nàng thì có thể, liên lụy đến Độc Cô Phượng, vậy không thể!

    Nhưng nhìn bộ dáng Long Càn Ngọc rõ ràng bị chọc tức, trong lòng nàng vẫn rất sảng khoái.

    "Các ngươi nói gì mà vui vẻ như vậy?" Thiếu nữ mặc bạch y, mỹ mạo giống như tiên tử nhẹ nhàng đi tới, tựa như mới nhìn thấy Long Càn Ngọc, nhợt nhạt cười, "Thì ra Thái tử điện hạ cũng ở chỗ này."

    Long Càn Ngọc biểu tình bình thản, chỉ là lễ phép gật đầu đáp lại.

    Hoa Hi chuyển mắt nhìn sang, không nghĩ tới có thể thấy Mặc Thiên Tuyết nhanh như vậy, đúng là vĩnh viễn không thay đổi, tỷ tỷ có thực lực cùng mỹ mạo này luôn đeo một gương mặt thuần khiết ôn nhu. Thậm chí, lúc đoạt hôn ước vốn thuộc về Mặc Hoa Hi, khi nàng giả mạo người cứu Long Càn Ngọc, cũng là một tư thái ôn nhu thiện lương như thế này.

    Đáng thương Mặc Hoa Hi vậy mà không nhìn thấu ngụy trang của nàng, còn coi nàng là thần tượng, cảm thấy nàng là thiên tiên chuyển thế, nhất cử nhất động đều tràn ngập trí tuệ cùng nội hàm. Dù Mặc Thiên Tuyết đối xử với nàng lạnh nhạt đến cỡ nào, nàng vẫn vô tri vô giác đi theo nàng ta, bắt chước nàng ta. Từ mặc quần áo trang điểm đến thần thái cử chỉ, đều nhớ rồi bắt chước từng cái một.

    "Đại tiểu thư người tới rồi, Tam tiểu thư vừa mới ở chỗ này khẩu xuất cuồng ngôn đó! Chẳng những bất kính với Đại thiếu gia, còn nói cái gì mà giỏi hơn Thái tử điện hạ!" Phỉ Thúy vừa nhìn thấy Mặc Thiên Tuyết liền giống như bị tiêm máu gà, kích động cáo trạng.

    Con ngươi đen nhánh của Long Càn Ngọc hơi động, nhìn thoáng qua Hoa Hi, thiếu nữ kia không nhìn hắn, chỉ là nhợt nhạt cười với Mặc Thiên Tuyết, giống như chuyện vừa rồi chưa xảy ra.

    "Thì ra Tam muội muội cũng ở đây." Mặc Thiên Tuyết thật ra có vài phần kinh ngạc, suýt nữa không nhận ra, Mặc Hoa Hi hôm nay cùng quá khứ khác nhau rất lớn.

    Sao bỗng dưng lại xinh đẹp như vậy? Nhất định là buổi tối sinh ảo giác, Mặc Hoa Hi trước nay đều không có điểm nào thu hút.

    Nàng là Mặc Thiên Tuyết ôn nhu thiện lương, sao có thể tức giận được?

    "Phỉ Thúy, Tam muội muội sao có thể nói những lời như vậy? Ngươi cũng không nên nói bậy, nếu Đại phu nhân nghe thấy, nàng sẽ không tha cho ngươi."

    Nhẹ nhàng ném cho Độc Cô Phượng cái thanh danh bá đạo tàn nhẫn, còn làm bộ hảo tâm nhắc nhở.

    Phỉ Thúy không để bụng bĩu môi, Đại phu nhân mỗi ngày ăn chay niệm phật? Ai sẽ sợ?

    Trong lòng cười lạnh một tiếng, Hoa Hi thuận miệng nói: "Mọi việc nương ta đã sớm mặc kệ, nhưng đại tỷ tỷ chắc chắn sẽ nói cho La Di nương biết ngươi đánh ta, để ngươi nếm thử mười tám khổ hình của La Di nương!"

    La Di nương là mẹ đẻ của Mặc Thiên Tuyết, bên ngoài cũng là một bộ tư thái thánh mẫu, nhưng ai biết, thủ đoạn của nữ nhân kia không thua khổ hình ở địa lao!

    Mặc Thiên Tuyết sắc mặt biến đổi, xem Hoa Hi nghiêm túc đầy mặt, biết nàng luôn không lựa lời, không đầu không đuôi, lập tức nói: "Hi nhi, ngươi nói bậy gì đó? Chuyện này là Phỉ Thúy lắm mồm, ngươi đừng dùng mấy lời nói dối hù dọa nàng."

    Dứt lời còn cười nhẹ, khóe mắt hướng Thái tử mặt không biểu tình liếc một cái, trong lòng hận Mặc Hoa Hi mà không nói ra được! Trước kia là ả ngu xuẩn, hiện tại lại càng ngu!

    "Ta nào có nói bậy? Bọn họ rõ ràng cũng sợ La Di nương kìa." Hoa Hi nhỏ giọng nói vài câu, gương mặt nhỏ vẫn còn nét trẻ con tràn đầy ủy khuất.

    Mặc Thiên Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn nàng, nha đầu thúi, còn dám nhiều lời nữa, chờ Thái tử điện hạ đi rồi, nhất định sẽ không tha cho ngươi!

    Nhìn thấy ánh mắt nàng ta, Hoa Hi buồn cười cúi đầu, không nói tiếp nữa.

    Đóa bạch liên hoa Mặc Thiên Tuyết này, xem nàng còn có thể giả bộ được bao lâu?

    "Thái tử điện hạ." Mặc Thiên Tuyết mỉm cười nhìn về phía Long Càn Ngọc, "Hi Nhi không hiểu chuyện, từ nhỏ chỉ biết nói bậy nói bạ, sự việc ngày đó cũng vậy, làm ngươi bối rối rồi, người làm tỷ tỷ như ta cũng nên xin lỗi."

    Cái hay không nói, nói cái dở, nhanh chóng chuyển sự chú ý của Thái tử sang Mặc Hoa Hi, làm hắn nhớ tới sự việc ngày đó, càng chán ghét Mặc Hoa Hi!

    Dù sao sự việc ba năm trước đây, vĩnh viễn sẽ không có người nhắc tới, Mặc Hoa Hi đã thề độc! Nàng ta tuyệt đối không thể nói ra!

    Chỉ cần khiến Thái tử điện hạ luôn chán ghét Mặc Hoa Hi, vậy là không thành vấn đề!

    Ai bảo nàng ta không biết tự lượng sức mình dám thích Thái tử điện hạ? Là đích nữ phủ tướng quân liền cho rằng có thể đoạt đồ vật của Mặc Thiên Tuyết nàng, nằm mơ đi!

    Mặc Thiên Tuyết đã hoàn toàn quên, trên thực tế, là nàng ta đoạt đồ vốn thuộc về Mặc Hoa Hi..

    Nghe nàng ta nói như vậy, Long Càn Ngọc ngẩn ra nửa giây.

    Ba ngày trước, thiếu nữ kia đứng trước mặt hắn, lần đầu tiên trong đời lấy hết can đảm tới gặp hắn, vừa khóc thút thít vừa kể ra tình yêu đơn thuần của mình..

    Một màn kia bỗng xuất hiện trong đầu, Long Càn Ngọc liếc nhìn Hoa Hi một cái, nàng cũng ngẩng đầu, cùng ánh mắt hắn tương giao.

    Ánh mắt kia, không có nóng cháy, không có lưu luyến si mê, không có sùng bái, chỉ còn lại đạm mạc, lạnh như băng.

    Đạm mạc, giống như nhìn Phỉ Thúy, nhìn Mặc Thiên Tuyết, nhàn nhạt như nước.

    Một người sao có thể thay đổi nhanh như vậy? Ngắn ngủi ba ngày, nàng đem cảm tình mấy năm qua vứt đi hết sao?

    Hắn hẳn nên thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bớt đi một gánh nặng, hắn đã đính hôn cùng Mặc Thiên Tuyết, nàng là muội muội Mặc Thiên Tuyết, vốn không nên dây dưa.

    Nhưng.. sủng vật ngày ngày bám lấy hắn bỗng nhiên hờ hững với hắn, hắn cũng sẽ cảm thấy mất mát mấy ngày. Nàng, giống như sủng vật của hắn vậy..

    "Hôm nay đa tạ Mặc tướng quân khoản đãi, cáo từ."

    Áp xuống cảm xúc trong lòng, Long Càn Ngọc không đáp lại Mặc Thiên Tuyết, bỏ lại một câu liền rời đi.

    Mặc Thiên Tuyết luôn tự tin với mỹ mạo cùng thực lực của mình, rất ít khi bị vứt sang một bên, ngẩn ra một chút, vội kêu: "Thái tử điện hạ xin dừng bước!"

    Long Càn Ngọc dừng lại, không mở miệng, cũng không quay đầu lại, lãnh khốc cách xa người ngàn dặm.

    Mặc Thiên Tuyết nhẹ nhàng cắn môi, trong lòng tràn ngập không cam lòng cùng ghen ghét, bọn họ đã đính hôn, nhưng hắn vĩnh viễn lạnh nhạt như vậy, nàng dù có làm thế nào cũng không đả động được hắn.

    Nàng áp hết xuống sự không cam lòng trong lòng, nét mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp nhất, nói: "Hai tháng sau chúng ta cùng nhau vào Huyền Vân Tông, trở thành đệ tử chính thức, lấy thiên phú của điện hạ, có thể tự mình lựa chọn sư phụ, không biết điện hạ định bái vị nào làm sư phụ?"

    Thực lực của nàng cũng không kém, nếu cùng Thái tử bái nhập môn hạ, chắc cũng không khó lắm.

    "Việc này ta chưa quyết định, để sau rồi nói." Long Càn Ngọc nhàn nhạt nói, thần sắc không nóng không lạnh.

    Dứt lời, tay trái hắn bắn ra một đạo quang nhận, vạt áo tung bay, cả người liền biến thành chùm tia sáng biến mất.

    Đã nắm giữ được quyết ngự quang thuật sao? Nàng đến bây giờ còn chưa đạt đến trình độ này chứ đừng nói là học..

    Mặc Thiên Tuyết cắn chặt môi, đôi tay nắm thành nắm đấm, càng ngày, chênh lệch thực lực của nàng và Thái tử điện hạ càng lúc càng lớn..

    Nhưng dù thế nào, nàng đã cùng Thái tử điện hạ đính hôn, nàng nhất định sẽ nỗ lực đi theo bước chân của hắn, tuyệt đối không tách xa hắn!

    Tuy rằng việc nàng đính hôn cùng Thái tử điện hạ nguyên nhân là..

    Nghĩ đến đây, Mặc Thiên Tuyết bỗng nhiên quay đầu, trên mặt thay đổi một bộ biểu tình âm độc, so với ôn nhu động lòng người ban nãy, hoàn toàn là hai người!

    "Mặc Hoa Hi!" Nàng lạnh lùng trừng mắt với Hoa Hi, "Vừa rồi có phải ngươi cố ý nói như vậy hay không?"

    "Nàng chắc chắn là cố ý!" Hoa Hi chưa mở miệng, Phỉ Thúy đã xen miệng trước một bước, "Nàng ta nói những điều đó chính là muốn Thái tử điện hạ chán ghét Đại tiểu thư, sau đó nàng ta mới có cơ hội! Hừ! Loại phế vật này, Thái tử điện hạ sao có thể coi trọng? Quả thực là si tâm vọng tưởng!"

    Hoa Hi nhíu mày, hai người kia cho rằng Long Càn Ngọc là cái bánh thơm lừng, ai thấy cũng muốn cắn một cái?

    Tuy rằng Mặc Hoa Hi trước kia đúng là muốn cắn một cái thật, nhưng nàng thích ăn đồ ăn tinh mỹ dụng tâm, không có sở thích gặm bánh trái.

    "Thái tử điện hạ là của ta! Mặc Hoa Hi ngươi là cái thá gì?" Mặc Thiên Tuyết bước lại gần, nổi giận đùng đùng nâng tay lên. "Đến bây giờ ngươi còn không chịu hết hy vọng sao? Ngươi vốn không có cơ hội!"

    Lãnh quang trong mắt Hoa Hi chợt lóe, nàng lạnh lùng đứng tại chỗ, không nhúc nhích. Tưởng nàng là Mặc Hoa Hi trước đây sao? Muốn đánh liền đánh?

    "Đại tiểu thư làm gì vậy?" Lúc nàng ta chuẩn bị động thủ, giọng của Tứ Hỉ bỗng vang lên.

    Sau đó đoàn người đi tới, là Độc Cô Phượng từ yến hội ở viện đằng trước tới, nàng nhìn thoáng qua bên này, Mặc Thiên Tuyết không cam lòng mà rũ tay xuống.

    Dù nói thế nào, chính thất phu nhân phủ tướng quân trước sau đều là Độc Cô Phượng, tuy nàng luôn mặc kệ sự tình trong nhà, tướng quân cũng không thích nàng, nhưng địa vị của chính thất vẫn như cũ không thể động đến, Mặc Thiên Tuyết cũng không dám quá kiêu ngạo.

    Tứ Hỉ đi lên, đem Hoa Hi bảo hộ ở sau người, ngẩng đầu nhìn thẳng Mặc Thiên Tuyết.

    "Nhìn ta làm gì? Ta đâu có đánh nàng ta?" Mặc Thiên Tuyết tức giận nói, qua loa hành lễ với Độc Cô Phượng, "Gặp qua Đại phu nhân."

    Độc Cô Phượng liếc nhìn bọn họ một cái, không mở miệng, loại tình huống này nàng đã thấy quá nhiều, đều là Hoa Hi chọc tức Mặc Thiên Tuyết, sau đó tự mình chuốc lấy cực khổ.

    Nữ nhi của nàng sinh ra bề ngoài hoàn hảo vô khuyết, nhưng đầu óc hồ đồ, nhiều năm qua một chút biện pháp nàng cũng không có, hơn nữa mấy năm gần đây, hai mẹ con nàng cũng ngày càng xa cách nhau.

    "Đi thôi." Độc Cô Phượng nhàn nhạt nói, một mình đi trước.

    "Hừ! Về sau nếu còn dám nói bậy, ta sẽ không tha cho ngươi!" Mặc Thiên Tuyết hung hăng cảnh cáo Hoa Hi, rồi căm giận dẫn Phỉ Thúy đi.

    "Tiểu thư, người không sao chứ?" Tứ Hỉ lo lắng nhìn Hoa Hi, sợ nàng bị Mặc Thiên Tuyết đánh.

    "Ta không sao." Hoa Hi cho nàng một nụ cười an ủi, nhìn thoáng qua bóng dáng Độc Cô Phượng, trong lòng bỗng thấy thương cho nữ nhân cô độc kia. Chỉ có thất vọng tột cùng đối với nữ nhi của mình, mới có thể lạnh nhạt như thế.

    Phủ tướng quân một tòa nhà lớn xa hoa, Độc Cô Phượng vẫn luôn một mình cô đơn mà sống, chỉ mỗi lần trong phủ có yến hội mới có thể xuất hiện một chút, thời gian còn lại, đều là La Di nương bồi tướng quân. Rất nhiều người trong thành Già Lam đều cho rằng chính thất phu nhân phủ tướng quân chính là La Di nương.

    Vào trong viện rồi, Độc Cô Phượng đi vào phòng, do dự một chút, vẫn quay đầu lại, nói: "Con vừa mới tỉnh lại, nhớ nghỉ ngơi thêm mấy ngày."

    Nói xong, cũng không đợi Hoa Hi trả lời, liền vội vàng đi vào.

    Hoa Hi ngẩn ra, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, nàng từ nhỏ không có người thân, đối với tình thân cảm thấy thực lạ lẫm, cũng thực mong chờ, cho nên khi đối mặt với Độc Cô Phượng, nàng thực không biết nên làm cái gì.
     
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Cảm ơn bạn đã góp ý cho team mình. Còn một chút lỗi nhỏ trong bản edit thật. Team mình sẽ bớt chút thời gian ra để beta lại. Mình không lo bạn edit trùng truyện với team vì diễn đàn đã có quy định rồi. ^^ Vấn đề, trong bản edit hạn chế thấp nhất sử dụng Hán Việt vì độc giả không phải ai cũng hiểu, nên nếu muốn để Hán Việt thì phải có trích dẫn giải nghĩa. Ngoài bản edit này, các bộ khác bên mình cũng cố gắng thuần Việt nhất có thể. Mình thấy bạn đăng ký vào team mình, phải chăng bạn muốn theo bộ này phải không? Vậy bạn liên hệ ib theo link của team nha Link
     
  7. mưa bóng mây

    Bài viết:
    0
  8. Bà Bông hàng xóm Chị thích thế rồi sao

    Bài viết:
    0
    Last edited by a moderator: 28 Tháng chín 2020
  9. Haizz...

    Bài viết:
    6
    Last edited by a moderator: 3 Tháng mười 2020
  10. Mod Đến từ thiên thần báo tử

    Bài viết:
    49
    Từ chương 30, bạn phải nạp xu ủng hộ tác giả thì xem được. Nếu bạn muốn xem free thì đợi họ mở free dần cho bạn xem.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...