Thơ Mỹ Hạnh - Âm Hưởng Tây Bắc Đầy Say Đắm

Thảo luận trong 'Học Online' bắt đầu bởi Lê Gia Hoài, 22 Tháng chín 2020.

  1. Lê Gia Hoài

    Bài viết:
    556
    Tác Phẩm: Thơ Mỹ Hạnh Âm Hưởng Tây Bắc Đầy Say Đắm

    Người viết: Lê Gia Hoài

    Thể Loại: Nghị Luận Văn Học

    Chưa, chưa một lần đến với Tây Bắc, đến với Sơn La - nơi địa đầu của tổ quốc với vẻ đẹp nguyên sơ của tạo hóa, với nét văn hóa cổ truyền rất đỗi đặc sắc của các dân tộc Tây Bắc, nhưng tôi đã rất vui rất hạnh phúc được biết, được chiêm ngưỡng và được hòa mình vào trong không gian và nét đẹp văn hóa Tây Bắc qua các tác phẩm thơ vừa trữ tình lãng mạn, vừa hiện thực huyền ảo của một người con gái mà tôi vẫn quen gọi là NỮ SĨ TÂY BẮC khi cùng giao lưu thơ văn với cô trong trang thơ văn MÙA SAY ĐẮM – nữ thi sĩ Mỹ Hạnh.

    Đến với những thi phẩm của Mỹ Hạnh ta thấy âm hưởng Tây Bắc toát lên từ chủ đề, đề tài đến ngôn từ và cả kết cấu, bố cục trong mỗi tác phẩm của chị. Trước hết ta thấy đề tài (Nội dung) trong thơ Mỹ Hạnh rất phong phú, đa dạng nhưng xoay quanh là thiên nhiên, con người, là tâm tư, tình cảm và nét văn hóa đặc sắc của người dân vùng cao.

    Thiên nhiên trong thơ chị hiện lên rất sáng tươi, trong trẻo, có lúc hoành tráng, kì vĩ, có lúc thơ mộng trữ tình đong đầy nét đẹp của sự nguyên sơ và rất đỗi tự nhiên. Thiên nhiên trong thơ chị là cỏ, hoa gạo, hoa lông chông, hoa hướng dương, là thác, suối, sa mạc, đền đài.. Hình ảnh thiên nhiên trong thơ Mỹ Hạnh rất gần gũi, rất xanh trong và mang vẻ đẹp quyến rũ đến lạ thường.


    Em nâng niu những chấm nhỏ li ti..

    Hoa trăng trắng vương màu lên đám cỏ..

    Cứ ngả nghiêng lựa theo chiều của gió.

    Chút nhịn nhường chẳng rực rỡ kiêu sa..


    Không hương thơm không nhan sắc đậm đà.

    Hoa giản dị sống cuộc đời lam lũ..

    Một chút thôi gặp mùa xuân cũng nhú.

    Vẫn rộn ràng khiêu vũ cùng bướm ong..


    (Hoa Cỏ)

    Bên cạnh những hình ảnh rất đẹp về thiên nhiên với cỏ cây hoa lá ta còn thấy thiên nhiên trong thơ chị là hình ảnh kì vĩ của thác, của núi đồi, của rừng già, của đền dài của sa mạc hoang vu.. tất cả đều gợi lên trước mắt người đọc một hình ảnh miền sơn cước đầy bí ẩn và đầy cuốn hút!

    Những sa mạc chìm trong cát bao la.

    Ở nơi đó những loài hoa khó sống.

    Chỉ có gió và mây trời lồng lộng.

    Cánh chim buồn chấp chới giữa mênh mông.


    (Sa Mạc)

    Lên lên cao khi về trời chạng vạng.

    Gặp bóng thông trầm mặc đứng chờ ai?

    Vài giọt sương đọng lên cánh hoa mai.

    Chân rảo bước hồn mơ theo cảnh vật.

    (Xúc Cảm Xa Pa)

    Ngoài hệ thống hình ảnh thiên nhiên rất đẹp chúng ta còn thấy nét văn hóa truyền thống của người dân Tây Bắc cũng được hiện lên rất phong phú đa dạng và đầy màu sắc riêng trong các thi phẩm của chị. Có thể thấy những điệu xòe, tiếng chiêng trống, điệu khèn môi, hình thức tắm tiên của các cô gái Thái bên suối.. đã là một "đặc sản" trong cách thể hiện của nữ sĩ vậy.

    Nồng nàn hơi thở rừng đêm..

    Tiếng khèn dìu dặt ru mềm ánh trăng..

    Âm thanh tựa giấc mơ lành..

    Lúc trầm lúc bổng long lanh điệu chờ..

    (Tiếng Khèn)


    Nàng buông váy áo còn đâu?

    Làn da trắng mịn bên màu nước xanh

    Đố ai có thể bước nhanh

    Sương hay làn nước buông mành trong mơ.


    Nắng chiều thơ thẩn thẫn thờ

    Một đàn ngỗng trắng ngẩn ngơ ngắm nhìn

    Lặng im, im lặng, lặng im

    Lắng nghe tiếng nước đang tìm nẻo đi.

    (Tắm)

    Nhìn chung nét đẹp văn hóa này là nét đẹp đại diện cho vẻ đẹp của một vùng quê nhưng cũng là đại diện cho nền văn hóa truyền thống của dân tộc Việt Nam. Hình ảnh văn hóa truyền thống ấy khi đi vào thơ Mỹ Hạnh đã mang đến cho chúng ta một sự đam mê muốn khám phá, muốn được chiêm ngưỡng tận mắt.. Mong sao trên đường đời chúng ta sẽ có dịp được thưởng thức những sản phẩm văn hóa ấy khi đến với Sơn la, đến với Tây Bắc.

    Chúng ta hãy cùng nghe Mỹ Hạnh nói về mình: "Sinh ra và lớn lên ở tỉnh Sơn La, miền Tây Bắc của tổ quốc. Nơi có những dãy núi cao kỳ vĩ, dòng sông Đà và những dòng thác bung mình cuộn chảy. Xứ sở của hoa ban, của tình người hồn hậu, chân chất. Xứ sở của những điệu khèn lá, khèn môi, khèn bè, đàn tính tẩu, hát đối, hát giao duyên, chúc rượu cả đêm, múa xòe bập bùng bên ánh lửa nhà sàn, đợi nhau hò hẹn, lễ hội say đắm bao mùa trăng.. Xứ sở của những con người yêu lao động, luôn cố gắng vượt qua bao khó khăn gian khổ do địa hình, thời tiết.." Như cây trên đá vẫn kiêu hãnh nở hoa.. "Đó là nguồn thi hứng bất tận cho Mỹ Hạnh.

    Thơ Mỹ Hạnh là tổng hòa của thiên nhiên và con người Tây Bắc. Có lúc dịu dàng cảm thông, có lúc rắn rỏi mãnh liệt, có lúc sâu sắc say đắm ngọt ngào. Mỹ Hạnh viết thơ hoàn toàn theo xúc cảm của tâm hồn. Hội nhập làng thơ chưa lâu, tự thân cảm thấy còn phải học hỏi nhiều. Rất mong quý độc giả đón nhận và yêu quý chút sắc màu, và hơi thở miền Tây Bắc.." (Mùa Say Đắm – tập I)

    Nói đến thơ Mỹ Hạnh không thể không nhắc tới mảng thơ tình của chị. Tình yêu trong thơ nữ sĩ đầy ắp cảm xúc được thể hiện ở tất cả các cung bậc cảm xúc khác nhau từ mê li say đắm, nồng nàn da diết đến u buồn sầu đau, day dứt, tan vỡ và cả những nỗi niềm luyến thương nuối tiếc..


    LỜI ĐÀN BÀ.

    Người đàn bà trong em chưa hết đam mê.

    Cứ rừng rực cháy bùng như ngọn lửa.

    Anh có đủ dũng cảm để yêu thêm lần nữa

    Hay hững hờ vội vã rời đi xa.


    Tình trong anh chưa say đắm thiết tha

    Cứ nhàn nhạt như nắng chiều ủ rũ.

    Tặng cho em nỗi buồn vần thơ cũ.

    Những lời xưa mơ ngủ trước bình minh.


    TÂM SỰ VỚI ANH..

    Em nhớ ai đi dọc con suối cạn.

    Nước không còn chỉ đá phủ màu rêu.

    Trời mùa hạ xanh tựa bức tranh thêu!

    Những nỗi nhớ cứ đều đều tuôn chảy..


    Ngắm đồi nương rực một màu nắng cháy.

    Thương cây đồi, cằn cỗi dẫu mùa sang.

    Anh nói yêu em? Xin chớ vội vàng.

    Đá cứng lắm, lại đường xa cách trở.

    Có thể nói tình yêu trong thơ Mỹ Hạnh mang tâm sự của một tâm hồn nữ sĩ vừa mộng mơ say đắm vừa cá tính góc cạnh vừa dễ rung cảm lại vừa sâu sắc. Tình yêu trong thơ chị có lúc nhẹ nhàng như giọt nắng mai nơi miền sơn cước, có lúc đằm thắm như khúc hát giao duyên của các cặp đôi trong phiên trợ tình, có lúc lắng sâu như vực thẳm phía cổng trời trên những dãy núi cao. Tất cả tất cả đều được tạo nên bởi tâm hồn rất nhạy cảm của tâm hồn nữ sĩ đầy đam mê khát vọng..

    Ngoài đề tài viết về miền quê Tây Bắc thì một yếu tố nữa không thể thiếu trong thơ Mỹ Hạnh để thể hiện hết vẻ đẹp hoang sơ và rất đỗi kì vĩ của nơi sơn lâm miền địa đầu tổ quốc đó là NGÔN TỪ rất đặc trưng trong thơ chị. Có một điều khá đặc biệt là nhan đề thơ của chị rất nhiều bài chỉ có một từ mà thôi: Cỏ, em, kể, kiệt, giận, giữ, tắm, xòe.. Mặc dù chỉ có một từ ở nhan đề nhưng nội dung thơ lại phả ánh những vấn đề có thể là rất lớn. Trong bài thơ "Kiệt" mới đọc nhan đề ta khó tưởng tượng ra chị định viết gì nhưng khi đọc xong mới thấy được chị đang phản ánh về hiện tượng con Sông Đà đang bị khai thác quá mức dẫn đến nước bị cạn kiệt và làm cho hệ sinh thái ven sông gần như bị chết khô.. Rất hay, rất cảm xúc!

    Trong mỗi thi phẩm của mình từ ngữ mang âm hưởng của miền sơn cước được chị dùng rất khéo, rất có duyên tạo nên nét độc đáo trong thơ mình. Các từ như: Xanh, lá, biếc, ngời, vi vu, mây ngàn, đá núi, thẳm.. được dùng thường xuyên tạo âm điệu, âm hưởng cho mỗi bài thơ của chị.


    TIẾNG MƯA..

    Tiếng mưa rơi trên lá

    Nghe tựa nốt nhạc xa..

    Cứ thì thầm khe khẽ

    Hôn nhè nhẹ mái nhà


    Giọt trong, rồi giọt đục

    Giọt đầy rồi giọt vơi

    Tiếng chân ai xa vời

    Dấu còn nguyên trên cỏ!


    YẾM THẮM..

    Lục bát màu xanh..

    .. long lanh..

    Mấy cô yếm đỏ tròng trành đong đưa..

    Tiết xuân trời vẫn mưa mưa

    Tứ thân trong gió

    .. ngày xưa..

    .. Mẹ cười

    Để kết thúc bài viết này xin được trích dẫn lời bình của nhà thơ Đỗ Hàn hiện là chánh văn phòng hội nhà văn Việt Nam để nói về một nữ sĩ đầy triển vọng của làng thơ Việt Nam: "Ta gặp trong MÙA ĐẮM SAY một sự dịu dàng nhưng không kém phần cháy bỏng của tâm hồn thi sỹ Mỹ Hạnh. Mỹ Hạnh có cái lãng đãng của một người thả mộng. Lại có cái lơ ngơ đặc trưng của kẻ mộng du..

    Khi thì Mỹ Hạnh như thở dài:


    " Cung điện mênh mông hoang vắng tứ bề

    Trong lộng lầy hạt tình yêu chẳng nở.. "

    Khi thì Mỹ hạnh như run lên với Hoa cỏ:

    " Một chút thôi gặp mùa xuân cũng nhú

    Vẫn rộn ràng khiêu vũ cùng bướm ong.. "

    Thế rồi Mỹ Hạnh thả hồn thơ với tiếng khèn, với cỏ lông chông, với thác, với múa xoè, với yếm thắm.. Một tâm hồn đa cảm, đa sắc, đa thanh – với sự đắm say của thi sỹ như thế, chắc rằng Mỹ Hạnh sẽ còn nhiều duyên nợ với thơ và ta tin rằng chị sẽ có những bước tiến dài trong thơ."

    Trang thơ văn MÙA SAY ĐẮM xin được trân trọng giới thiệu tới bạn đọc 25 thi phẩm của nữa sĩ Mỹ Hạnh in trong tập I tập thơ MÙA SAY ĐẮM. Cũng thay mặt cho các thành viên của trang thơ chúc nữ sĩ ngày càng dạt dào thi hứng để tiếp tục cho ra đời những thi phẩm hay, độc đáo hơn nữa để phục vụ công chúng yêu thơ!

    Đầu thu/ 2017.

    Lê Gia Hoài.


    [​IMG]
     
    Last edited by a moderator: 23 Tháng chín 2020
  2. Lê Gia Hoài

    Bài viết:
    556
    25 BÀI THƠ CỦA: MỸ HẠNH

    *

    Bài 1: DỰ CẢM

    *

    Em ngưỡng vọng về một thời dĩ vãng.

    Những đền đài lăng tẩm quá nguy nga..

    Những cuộc vui trong bóng tối xa hoa.

    Những nỗi niềm thẳm sâu vùi trong đá..

    *

    Những tội ác qua vạn năm phải trả.

    Dáng u hoài tựa bóng núi lặng câm..

    Dòng sông trôi trôi hiu hắt âm thầm.

    Nàng dại dột tự mình ăn trái cấm..

    *

    * Chót cả tin nhưng tình không sâu đậm.

    Nỗi u sầu thấm đẫm những cơn mê..

    Cung điện mênh mông hoang vắng tứ bề..

    Trong lộng lẫy hạt tình yêu chẳng nở..

    *

    Đừng buồn nữa đưa tay nào Anh đỡ..

    Chuyện của Người sao Em vận vào ta.

    Đi bên Anh ngắm tháp cổ xa xa..

    Tình cay đắng nhập nhòe theo màu khói..

    *

    Bài 2: XÚC CẢM SA PA..

    *

    Thị xã hẹp trong một tầm tay với.

    Những mái nhà ngóng đợi gió vờn mây.

    Núi nghìn năm lơ đãng xanh trong cây.

    Đá u uẩn nhấp nhô bao tâm trạng.

    *

    Lên lên cao khi về trời chạng vạng.

    Gặp bóng thông trầm mặc đứng chờ ai?

    Vài giọt sương đọng lên cánh hoa mai.

    Chân rảo bước hồn mơ theo cảnh vật.

    *

    Ngọn gió nào ru bờ lau lất phất.

    Em như mơ giữa vời vợi sắc hoa.

    Sương núi bay thấp thoáng bóng chiều tà.

    Gặp điệu hát ngân nga trong nỗi nhớ..

    *

    Nàng nàng ơi nếu một mai tình lỡ.

    Hãy đợi ta bên dòng thác trào tuôn.

    Mùa qua mùa còn nhớ những yêu thương..

    Chàng có đến hay không nào ai biết?

    *

    Điệu khèn môi nhớ ai mà da diết.

    Váy xòe hoa nhờ viết hộ câu thơ.

    Thị xã về đêm buồn trong ánh đèn mờ.

    Sa pa đó ta mơ ngày trở lại..

    *

    Bài 3: RUNG ĐỘNG..

    *

    Yên lặng quá hạ xanh mơ ngoài ngõ

    Tiếng thời gian gõ nhịp, ngỡ giọt đàn

    Giọng hát xưa cao vút đến mênh mang

    Xui nỗi nhớ lang thang qua vườn mộng.

    *

    Em có thấy trái tim mình rung động.

    Tình yêu nào từ kiếp trước gửi trao?

    Gió vô tình rung hoa nắng lao xao.

    Mây lơ đãng buông mắt nâu hiền dịu

    *

    Đã hết chưa? Tuổi mộng mơ nũng nịu..

    Qua nửa đời vẫn da diết chờ mong..

    Ngước nhìn lên say đắm sắc trời trong.

    Ngàn mắt lá dõi theo em mải miết..

    *

    Hãy cho đi những tình cảm tha thiết.

    Để yêu đời và trân trọng mình hơn.

    Dù đường dài muôn vạn dặm gió sương..

    Bàn tay ấm trao người không cần giữ..

    *

    Bài 4: CON ĐƯỜNG..

    *

    Có con đường thục sự nở ngàn hoa.

    Là con đường mỗi ngày con đến lớp.

    Mùa thu về trong tim em bất chợt

    Ngày khai trường anh đứng giữa các con.

    *

    Bài thơ nào mang nặng tình nước non.

    Có ngọn núi con sông có đường mòn trên biển.

    Yêu quê ta đi qua bao cuộc chiến.

    Thương tích đầy mình vẫn trăn trở hồi sinh.

    *

    Đêm tối xa rạng rỡ ánh bình minh.

    Lời thơ cũ bao ngày con sẽ thuộc?

    Lời giảng nào rạng ngời như ánh đuốc.

    Anh âm thầm gieo giữ những niềm tin.

    *

    Tuổi mộng qua sao em mãi kiếm tìm.

    Chút lấp lánh trong áng văn anh đọc.

    Thêm yêu nắng quê mình ánh lên từng hạt thóc.

    Thấy mẹ về tren đồng lúa mênh mông.

    *

    Có khi nào anh thấy chạnh lòng không?

    Nghề với nghiệp song hành cùng cơm áo..

    Người với người còn bao điều điên đảo.

    Anh có yên bình giữ lửa ấm trong tim?

    *

    Những bài thơ nằm trong góc lặng im.

    Quá khứ đi qua điêu tàn hay lộng lẫy.

    Hạt giống tâm hồn nở trong run rẩy..

    Bàn tay thầy đỡ lấy những mầm non.

    *

    Mùa thu về in dấu bước chân son.

    Ước nhỏ lại như thời còn thơ dại.

    Bao ước mơ ngời xanh lên mê mải.

    Nhặt lại nụ cười bên lớp học thân thương!

    *

    Bài 5: GIỮ

    Với: Lê Gia Hoài

    *

    Xin giữ giùm em nhành hoa phượng đỏ.

    Thủa học trò đầy trong sáng thơ ngây.

    Áo lụa thơm và mái tóc tựa mây.

    Bầu trời rộng đong đầy bao ước vọng.

    *

    Giữ hộ em chút mùa hè nóng bỏng.

    Nắng tháng năm vàng óng giấc mơ trưa..

    Mấy đứa đầu trần trốn học nô đùa.

    Trèo xoài, muỗng, bắt ve và đuổi bướm.

    *

    Mùa thi về chẳng đứa nào luống cuống.

    Vẫn mải chơi mải nghịch đến hồn nhiên.

    Học trò ngoan hay bắt nạt thầy hiền.

    Thầy chán nản thở dài, không quát nữa..

    *

    Mùa thi qua phượng hồng còn thắp lửa?

    Bàng âu sầu rớt lá ngủ dưới sân.

    Ai đã đi còn ai đứng tần ngần.

    Kỷ niệm cũ vẫn ngời trong nỗi nhớ!

    *

    Bài 6: SA MẠC..

    *

    Những sa mạc chìm trong cát bao la.

    Ở nơi đó những loài hoa khó sống.

    Chỉ có gió và mây trời lồng lộng.

    Cánh chim buồn chấp chới giữa mênh mông.

    *

    Em mơ về dòng sông.

    Và những câu chuyện không đầu, không cuối.

    Kim tự tháp qua nghìn nghìn năm tuổi.

    Yêu loài xương rồng mọc trên cát nở hoa.

    *

    Nỗi đau, tình yêu trong ánh nến xa xa..

    Bóng thiếu phụ chờ chồng ra chiến trận.

    Những biên ải mịt mù chồn chân ngựa chiến.

    Gió cát phương nào vùi lấp những hư vinh?

    *

    Sa mạc trên phim có vẻ rất yên bình.

    Em chưa đến nhưng có lần chạm phải.

    Một chữ tình lạc trong miền xa ngái.

    Vết chai sạn nào ẩn trong đá lặng thinh?

    *

    Bài 7: HOA CỎ..

    *

    Em nâng niu những chấm nhỏ li ti..

    Hoa trăng trắng vương màu lên đám cỏ..

    Cứ ngả nghiêng lựa theo chiều của gió.

    Chút nhịn nhường chẳng rực rỡ kiêu sa..

    *

    Không hương thơm không nhan sắc đậm đà.

    Hoa giản dị sống cuộc đời lam lũ..

    Một chút thôi gặp mùa xuân cũng nhú.

    Vẫn rộn ràng khiêu vũ cùng bướm ong..

    *

    Có thế nào buông hết với trời trong..

    Hoa nhỏ xíu khiến lòng ta dịu nhẹ..

    Chợt bồi hồi nhớ một thời thơ bé..

    Thả chân trần trên vạt cỏ mùa Xuân..

    *

    Bài 8: THÁC..

    *

    Giữa đại ngàn mênh mông và sâu thẳm..

    Trong hoang sơ trong tĩnh lặng cỏ cây..

    Nhấp nhô núi và lô xô mây..

    Chỉ còn gió lắm lời ưa tâm sự..

    *

    Những hang đá như bóng sư u uẩn..

    Giấu trong mình bao tàng tích cổ xưa..

    Vạn năm tu hành dãi nắng dầm mưa..

    Hiện thành suối đầu nguồn thanh khiết chảy..

    *

    Thời gian trôi bản hòa âm rực cháy..

    Những giọt trong đã hóa kiếp thành dòng..

    Dội vào vách đá những thanh âm..

    Trong hoang vắng suối khoe dòng nước xiết..

    *

    Bung hết mình cùng tình yêu tha thiết..

    Những giọt cuối cùng vắt kiệt, lại tái sinh..

    *

    Bài 9: SỐNG..

    *

    Tôi tự hỏi vì sao mình đang sống?

    Những người xưa đã mất khá lâu rồi

    Yêu thương nào trao gửi cuộc đời Tôi

    Nhiều dang dở Người muốn tôi làm hộ

    *

    Trong yên lặng thấy từng cơn sóng vỗ

    Nỗi đau nào khắc khoải những đêm sâu?

    Tình yêu nào chưa nói được thành câu?

    Để trôi mất trong nỗi sầu tuyệt vọng

    *

    Khuôn mặt buồn ngỡ như từng quả bóng

    Cứ vật vờ ám ảnh đến hư không!

    Mùa đông về đồng sương trắng mênh mông..

    Tôi tự hỏi vì sao mình đang sống

    *

    Tôi khẳng định

    .. thực ra mình phải sống..

    Sống làm sao không phí kiếp con Người

    Sống hộ những Người gửi gắm lại cho tôi

    Đêm đông tối, tim tôi ngời ánh lửa..

    *

    Bài 10: TIẾNG MƯA..

    *

    Tiếng mưa rơi trên lá

    Nghe tựa nốt nhạc xa..

    Cứ thì thầm khe khẽ

    Hôn nhè nhẹ mái nhà

    *

    Giọt trong, rồi giọt đục

    Giọt đầy rồi giọt vơi

    Tiếng chân ai xa vời

    Dấu còn nguyên trên cỏ!

    *

    Mưa thơ thẩn ngoài ngõ

    Mưa dầm dề bên hiên

    Mưa cứ trút triền miên

    Tóc dài buông miền nhớ

    *

    Cúc cuối đông vẫn nở

    Mở mắt ướt nhìn mưa

    Bong bóng bay xa mờ

    Em rũ thơ..

    .. chờ nắng..

    *

    Bài 11: XÒE..

    *

    Vòng xòe nới rộng đêm thâu!

    Bập bùng lửa cháy, đậm mầu dân gian

    Tay trong tay bước nhịp nhàng.

    Miền xuôi, miền ngược mơ màng theo nhau..

    *

    Bên Anh em chớ bước mau

    Nhẹ nhàng nhún nhảy thêm màu vào đêm

    Rừng thu đang ngủ giấc mềm

    Trăng in dáng núi êm đềm bóng mây!

    *

    Tình vơi vơi lại đầy đầy

    Chân chưa quen lối bóng cây ngả dài

    Vội vàng vai lại trao vai

    Tay trong tay cứ bước hoài thâu đêm

    *

    Bát rượu cạn lại rót thêm

    Dịu dàng duyên dáng ngồi bên anh nào

    Ngập ngừng đôi chút chênh chao

    Vòng xòe nới rộng nối vào đêm thâu!

    *

    Bài 12: NÀY! CÔ BÉ..

    *

    Này, cô bé quay lại đây Anh bảo

    Chớ nhìn đời bằng đôi mắt thơ ngây..

    Chớ tin người không cảnh giác một giây

    Anh từng trải nên thấy đầy bóng tối

    *

    Này, cô bé chớ nhìn ai bối rối

    Mùa sắp sang ta lỗi hẹn với nàng

    Đông điêu tàn, hè lại nắng chang chang..

    Ta chợt thấy tình yêu không đơn giản

    *

    Trời mưa buồn ngắm những vệt nước loang

    Em chợt nhớ tiếng đàn thời thiếu nữ

    Nhớ người xưa muốn dạy em đủ thứ

    Nhưng muôn đời ngu ngốc vẫn lên ngôi..

    *

    Và cuối cùng thời gian lặng lẽ trôi

    Ta với Người rẽ đôi đường đôi ngả

    Này, cô bé nếu trượt chân vấp ngã

    Hãy tự mình đứng dậy bước thử xem

    *

    Đêm mông lung chẳng sáng một ánh đèn..

    Em có thể không cần Anh dẫn lối

    Này, cô bé, em thật là nông nổi

    Thôi! Đủ rồi trôi nổi kệ mình em!

    *

    Bài 13: HOA LÔNG CHÔNG..

    *

    Lặng nhìn em như thấy cả quê hương.

    Hoa lông chông cứ lăn mình trên cát.

    Cỏ bờ đê quá cằn nhưng vẫn hát.

    Những hạt khi già bung tỏa thành hoa..

    *

    Ôi! Bông hoa nhẹ bẫng chẳng kiêu sa.

    Giỡn cùng gió bay la đà bờ sóng.

    Đất miền trung khô rang và nóng bỏng!

    Dấu chân người hằn trên cát mênh mông..

    *

    Ai xa quê chiều về có nhớ không?

    Nắng bạc lên vai áo trầm của Mẹ.

    Lông chông hoa vẫn theo con lặng lẽ.

    Như phận người trôi nổi trước bão dông..

    *

    Con trở về gặp lại những khúc sông.

    Oằn mình cõng buổi chiều hè nắng rát.

    Thấy nghèn nghẹn bao nỗi niềm đắng chát..

    Quê hương nghèo tựa nốt nhạc chơi vơi..

    HOA LÔNG CHÔNG MÃI DAY DỨT TRONG TÔI..

    *

    Bài 14: NGƯỢC..

    *

    Em ngược thời gian..

    Bằng đôi cánh chú chuồn chuồn đỏ

    Mặt sông buồn nhăn nhó

    Những đợt sóng dài xô đập không ngơi..

    *

    Em ngược gió..

    Trong miên man hương cỏ

    Yêu Người chẳng đắn đo

    *

    Em ngược đêm..

    Đêm..

    Không trăng sao tối mò!

    *

    Giá có thể đứng trên lò xo

    Bật ngược về quá khứ..

    Để ghét và yêu mọi thứ

    Như buổi đầu..

    *

    Sông có sâu

    .. như em tưởng tượng

    Núi u hoài

    .. đứng mãi chẳng rời đi..

    Em giấu gì câu trả lời bỏ ngỏ

    Lửa có vùi

    .. trong lớp lớp tàn tro?

    *

    Bài 15 YẾM THẮM..

    *

    Lục bát màu xanh..

    .. long lanh..

    Mấy cô yếm đỏ tròng trành đong đưa..

    Tiết xuân trời vẫn mưa mưa

    Tứ thân trong gió

    .. ngày xưa..

    .. Mẹ cười

    Ừ nhỉ!

    .. Bà đã tám mươi

    Răng đen nhưng nhức nhưng tươi hơn mình

    Bà kể mãi chuyện sân đình

    Có cô yếm thắm xinh xinh giòn giòn

    Mười lăm ai bảo đương son

    Một con nàng đã một con còn gì

    Đêm đêm Bà kể rù rì

    Trẻ con chẳng hiểu chuyện chi cũng buồn

    Ngày xuân mưa vẫn vương vương

    Yếm thắm rực rỡ đêm trường con mơ..

    Cây đa xưa mãi đứng chờ

    Bóng nàng yếm thắm cùng thơ về làng..

    *

    Bài 16: NHẢY MÚA..

    Một đêm nhà sàn nhảy múa

    Chân trần, chân trần

    .. đua đua..

    Rừng sao thưa..

    thấp dần theo mắt lá

    .. đong đưa..

    Em nghiêng vạt áo

    rượu rót qua vai..

    Em nghiêng sông dài..

    Sóng từng sợi tóc

    Đại ngàn xa thẳm

    Rung theo tiếng nhạc

    .. lắc lắc..

    Em rắc sợi thương!

    Hoa vương trên đá

    Em thả chút buồn..

    Rừng đêm mệt lả..

    Say..

    Nghiêng ngả men tình

    Đêm ghé sát bình minh..

    *

    Bài 17: MÀU ÁO..

    *

    Đất nước mình có rộng lắm không Anh?

    Đêm giao thừa mộng sắc xanh áo lính..

    Biên cương trùng trùng trong biển mây yên tĩnh

    Anh âm thầm cùng nỗi nhớ người thương..

    *

    Đứng nơi đây xa thăm thẳm con đường

    Quê hương, Mẹ Cha đang rộn ràng sắm tết

    Biết bao nỗi niềm làm sao nói hết..

    Canh biển trời mong cuộc sống bình yên..

    *

    Biên giới mênh mông hay cồn cào sóng vỗ

    Bến bờ nào xa lắc bóng em yêu

    Gửi đến nơi Anh tha thiết bao điều

    Trong sắc vàng hoa mai, trong nụ đào rạng rỡ..

    *

    Trong hơi thở đất trời mà em cứ ngỡ..

    Gặp nụ cười bên sắc áo thân thương!

    Gặp màu cờ trong ánh nắng quê hương..

    Yêu thương lắm miền biên cương, hải đảo..

    *

    Bài 18: QUAN HỌ MỘT CHIỀU..

    *

    Quan họ một chiều vơi vơi..

    Mẹ buồnMẹ hát xa vời..

    tình riêng..

    Dáng ai ngồi tựa mạn thuyền..

    Sông xưa nước chảy liên miên u sầu

    *

    Tứ thân em đã cởi đâu?

    Tà bay theo gió qua cầu vấn vương..

    Chỉ tại cái dòng sông thương..

    Hay tại câu hát ngược đường Người ơi..

    *

    Người về câu hát vẫn rơi..

    Người đi Người ở giọng mời thiết tha..

    Thời gian soi bóng liễu xa..

    Một chiều ngơ ngẩn thương tà áo bay..

    *

    Bài 19: TIẾNG KHÈN..

    *

    Nồng nàn hơi thở rừng đêm..

    Tiếng khèn dìu dặt ru mềm ánh trăng..

    Âm thanh tựa giấc mơ lành..

    Lúc trầm lúc bổng long lanh điệu chờ..

    *

    Người ơi chớ mãi thờ ơ..

    Tiếng khèn như sóng dội bờ nhớ nhung..

    Trong đêm ánh lửa bập bùng..

    Tiếng khèn như nước chảy cùng thời gian..

    *

    Hợp hợp rồi lại tan tan..

    Tìm trong im lặng thở than cùng Nàng..

    Giọng hữu hạn, giọng miên man

    Giọng cao, giọng thấp giọng tràn bờ đau..

    *

    Trăng xanh lơ đãng úa màu..

    Ơi.. người tình nhỏ nhớ nhau thì về..

    Tiếng khèn khao khát đam mê..

    Gọi mùa xuân dậy tràn trề ước mơ..

    *

    Bài 20: PHẾ TÍCH..

    *

    Rồi tất cả chìm sâu vào im lặng..

    Quá khứ huy hoàng thành phế tích mà thôi..

    Nào lăng tẩm, đền chuông, nào cung điện sáng ngời..

    Vùi trong đất, thời gian và cỏ dại..

    *

    Ôi những gì nguy nga và vĩ đại..

    Lòng tham con Người đắp bồi mãi không ngơi..

    Ước mơ vươn tay với được cả bầu trời..

    Thăm thẳm đại dương Người cũng mơ lấy được..

    *

    Những trái tim lỳ đi vì vết xước..

    Những tấm lòng cằn cỗi bởi hư vinh..

    Hỏi đá hoài, sao đá mãi lặng thinh..

    Trong hoang vắng chợt thấy mình bé nhỏ..

    *

    Vẫn còn đó bao ước mơ chấp chới..

    Chợt ngời lên trong ráng đỏ hoàng hôn..

    Đêm sắp buông.. sương lạnh ướt tâm hồn..

    Ta lặng lẽ âm thầm xem đá khóc!

    *

    Bài 21: MÙA SAY ĐẮM..

    *

    Sao lại nói với em những lời như thế..

    Tình đã xa xuân cũng ngủ mê rồi..

    Em một mình với vạn nỗi đơn côi..

    Mùa say đắm ai mời xin giấu mặt

    *

    Sao lại nhìn Em với ngọt ngào ánh mắt..

    Để sóng buồn lưu luyến mãi không ngơi..

    Người đi rồi một khoảng trống vơi vơi..

    Mùa say đắm đang mời bên khung cửa

    *

    Nhơ nhớ ơi..

    Sao rơi trong thanh vắng..

    Một mình Em bình lặng ngắm màn đêm..

    Bản nhạc hôm qua ai hát quá êm đềm..

    Mùa say đắm lại về trong mơ ước..

    *

    Bài 22: CON MƠ..

    *

    Đồi vẫn cằn như thế đã bao năm..

    Cây khó sống Người nhọc công vất vả

    Anh đưa em về miền núi đá..

    Và hứa rằng hai đứa có tương lai..

    *

    Ơi.. ngôi sao Mai

    Nhớ ai mà sáng lạ..

    Hình bóng người Cha cuốc cày trên sỏi đá..

    Dao mẻ, cuốc cùn..

    Lưng áo đẫm mồ hôi..

    *

    Ta về thôi..

    Hoàng hôn buông sẫm đỏ..

    Mắt Mẹ buồn, trông bóng núi xa xăm..

    *

    Ôi tháng năm

    trôi biền biệt tháng năm..

    Tuổi trẻ của Mẹ tình yêu Cha còn đó..

    *

    Con mơ một đồi thông vi vút gió

    Cõng bóng chiều cho đất đỡ cô liêu

    Sông Đà trôi xuôi giấu diếm bao điều

    Chợt sững lại hóa hồ thôi không chảy..

    *

    Bài 23: CỎ..

    *

    Em chẳng thích gì thành phố vinh hoa..

    Ồn ào lắm Người và xe nườm nượp..

    Anh về xuôi còn Em thì ngược..

    Anh ước một lần hai đứa sẽ đi chung..

    *

    Thời gian trôi tuột cảm giác nhớ nhung..

    Ta mến nhau từ khi còn quá trẻ..

    Cuộc sống bắt đầu với bao điều mới mẻ..

    Em chẳng thể nào nói hết cùng Anh!

    *

    Em đã tự mình đi trọn vẹn khúc quanh..

    Nuốt giọt đắng vào trong mỗi khi trời trở gió..

    Chẳng là hoa thì em sẽ là cỏ..

    Cỏ hiền lành cỏ ấm áp yêu thương..

    *

    Mãi thế thôi mỗi đứa một con đường..

    Em chẳng dễ để sầu vương chắn lối..

    Gắng quay đi lúc thấy Anh tồi tội..

    Cỏ ngoan hiền nhưng có lỗi với Anh..

    *

    Anh vẫn hay đùa Em giống cỏ xanh..

    Dung dị

    .. mong manh

    .. xanh..

    *

    Bài 24: HOA GẠO..

    *

    Vậy mà đã tới tháng ba..

    Hoa gạo rụng xuống đỏ nhòa dòng sông..

    Thương cho bao phận má hồng..

    Theo chồng bỏ bạn phập phồng nổi trôi..

    *

    Màu đỏ da diết bồi hồi..

    Tuổi xuân rực rỡ màu môi đươm buồn..

    Xa nhà sống kiếp tha hương..

    Bỏ tình theo bạc đêm trường cô liêu..

    *

    Đất Người dông gió trăm chiều..

    Thân gầy phận mỏng liêu xiêu đường về..

    Ai buông câu hát tái tê..

    Ngày xuân vắng bạn chiều quê lạnh lùng..

    *

    Người đi lạc chốn mông lung..

    Hoa gạo rụng xuống trôi cùng niềm đau!

    *

    Bài 25: HOA HƯỚNG DƯƠNG

    *

    Tôi gặp Em giữa mùa xuân rực rỡ..

    Màu nắng chiều níu giữ khách xa quê..

    Vàng chi Em vàng mướt vàng mơ..

    Luôn chỉ ngoái say mê về một hướng..

    *

    Phía mặt trời sắc son một lý tưởng..

    Dù có ngày trời dông bão tối tăm..

    Màu vàng rực muốn thách thức tháng năm..

    Mọc thành rừng trên cao nguyên gió nắng..

    *

    Đứng bên Em bao nỗi buồn chợt lặng..

    Những gam trầm cũng bừng sáng sắc tươi..

    Cứ vô tư như hoa toét miệng cười..

    Buông thả hết những khókhăn phiền muộn..

    *

    Đời ngắn ngủi hãy sống như ta muốn..

    Trong đêm đen tâm hướng tới bình minh..

    Lúc sóng to giữ hạnh phúc yên bình..

    Bên cánh mỏng lung linh màu lý tưởng..

    [​IMG]
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...