Ngôn Tình [Edit] Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá - Quyển Thành Đoàn Tử

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi nguyethatuyen, 21 Tháng chín 2020.

  1. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 20: Nam chính có chút giống zombie (20)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hệ thống cũng không có dò xét ra đá năng lượng tồn tại, cẩn thận tính toán một cái, Trầm Mộc Bạch phát hiện, cô ở cái thế giới này mới ngốc có ba tháng.

    Mà thời gian cô và nam chính ở chung, cũng kém không nhiều ba tháng, ân, còn kém một ngày liền ba tháng.

    Cô bên này đếm từng ngón tay tính, đối với việc nam chính tới gần lại không hề hay biết.

    Lúc phát giác được phía trên một mảnh bóng râm hạ xuống, cô ngẩn người, nghĩ thầm làm sao trời lại tối rồi, nhưng là ngay sau đó nghĩ đến chỗ cô ở không phải ngoài trời mà là nhà trọ, mờ mịt ngửa mặt lên, bắt gặp đoi mắt băng lam đồng mâu không chứa bất kỳ tâm tình gì.

    Hoắc Quân Hàn nhìn xuống cô, cái cằm khẽ nâng lên, cực kỳ giống một ma cà rồng quý tộc trong tranh sơn dầu cao quý không thể xâm phạm, chỉ là trước mặt người nay còn có khí tức nguy hiểm bên trong lại ẩn giấu một cỗ hung tàn.

    Trầm Mộc Bạch chớp chớp có chút chua xót con mắt, đầy mặt đều là dấu chấm hỏi.

    Hoắc Quân Hàn duỗi ra một cái tay có chút trắng bệch, dùng hai ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng nắm cằm Trầm Mộc Bạch, tiếng nói băng lãnh, giống như ngọc được cất giấu ở vạn trượng sông băng "Lần trước cô cho tôi là cái gì?"

    Trầm Mộc Bạch ngốc, hỏi hệ thống ta có nên nói láo hay không.

    Hệ thống: "Cô ăn ngay nói thật, thuận tiện bịa ra vì sao biết rõ lý do."

    Trầm Mộc Bạch nói với hệ thống ta sẽ làm rất tốt xong.

    Thế là cô bắt đầu nói, từ lúc cô vừa sinh ra đời nếu có thiên sinh dị tượng đến cô đều có thể phát giác được người khác thì không phát hiện được năng lượng dao động. Nếu không cẩn thận bị người khác phát hiện sẽ bị xem là quái vật, không chỉ có bị người nhà xa cách, một người lẻ loi hiu quạnh cũng không có bằng hữu. Thẳng đến mạt thế, cô mới ngẫu nhiên có cơ hội biết rõ loại đá chứa năng lượng đặc thù này lại có tác dụng mà không ai biết.

    Sau đó gạt ra mấy giọt nước mắt, nói cho Hoắc Quân Hàn bản thân vẫn là lần đầu tiên gặp được Zombie đối tốt với cô như vậy.

    Cô miêu tả sinh động như thật, làm cho người khác không khỏi vì đó động lòng.

    Nếu không phải biết rõ nội tình, hệ thống thiếu chút nữa tin.

    Nhưng là Hoắc Quân Hàn trên mặt thế nhưng như cũ không biểu tình gì, hắn nhìn chằm chằm gương mặt Trầm Mộc Bạch, lạnh lùng phun ra mấy chữ: "Nói xong?"

    Trầm Mộc Bạch nháy nháy mắt: "Anh còn muốn nghe sao?"

    Sự thật chứng minh Hoắc Quân Hàn đối với việc cô kể không có một tia hứng thú, hắn thờ ơ dùng móng tay sờ sờ cái cằm Trầm Mộc Bạch, giọng nói có chút trầm thấp ẩn ẩn nguy hiểm phát ra "Cô nhìn như rất ngon."

    Nghe ra đối phương giấu giếm uy hiếp, Trầm Mộc Bạch sợ run cả người.

    Hoắc Quân Hàn có chút cúi đầu xuống, dung đầu lưỡi lạnh buốt trên mặt cô lướt qua, trên mặt lại vẫn không có một tia biểu lộ, con ngươi màu băng lam bên trong lại làm cho người ta cảm giác sợ nổi da gà, nguy hiểm, giống như giòi trong xương, dinh dính đến làm cho người ta một trận nổi da gà.

    "Nếu như cô dám chạy trốn, tôi sẽ cắn đứt cổ cô."

    Hoắc Quân Hàn nói xong câu này liền rời đi.

    Trầm Mộc Bạch run rẩy sờ soạng cổ một cái, đối với hệ thống nói: "Ta về sau cũng không dám lại ăn cổ vịt."

    Hệ thống; "Cô cẩn thận một chút."

    Trầm Mộc Bạch nghe lời này một cái thì càng run run, "Hệ thống ngươi đừng làm ta sợ."

    "Nếu để cho hắn cắn cô một cái, cô liền rất có thể bị nhốt ở cái thế giới này." Hệ thống ngữ khí có chút nghiêm túc.

    Trầm Mộc Bạch cả người cũng không tốt, cảm thấy thịt bò khô trong tay đều ăn không vô nữa.

    Hệ thống an ủi, "Chỉ cần cô không chạy trốn, Hoắc Quân Hàn hẳn là sẽ không ăn.. Cắn cô."

    Cũng không biết là có phải do ban ngày nghĩ nhiều đêm nằm mơ hay không, Trầm Mộc Bạch buổi tối liền mơ thấy ác mộng.
     
  2. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 21: Nam chính có chút giống zombie (21)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong mộng cô ăn thành một người đại mập mạp, Hoắc Quân Hàn vẫn là bộ dáng tuấn mỹ làm cho người khác ngạt thở, hắn dùng con mắt màu băng lam nhìn chằm chằm Trầm Mộc Bạch, miệng nhếch lên một đường cong lạnh sắc nhọn, thanh âm lạnh giống như trời tháng mười hai, "Cô có vẻ nhìn rất ngon, tôi đã đợi không kịp."

    Toàn thân toàn mồ hôi, Trầm Mộc Bạch bất an giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trên trán thấm đầy mồ hôi, trong miệng vô ý thức kêu: "Nóng.. Nóng quá.."

    Một cỗ hơi thở lành lạnh đến gần cô, Trầm Mộc Bạch vô ý thức co về phía đó, hai tay nắm chắc đồ vật lạnh băng băng, hai con ngươi vẫn như cũ đóng chặt lại, khuôn mặt nhỏ không tự chủ được cọ xát, thấp giọng nói, "Thật thoải mái.."

    Buổi sáng một khi tỉnh dậy Trầm Mộc Bạch chỉ cảm thấy thân thể khỏe mạnh kỳ lạ, kỳ quái hơn là, cô không cần nhìn xung quanh liền có thể phát giác trong phòng chỉ có một mình cô.

    "Chẳng lẽ ta có kỹ năng đặc biệt?" Trầm Mộc Bạch chỉ cảm thấy hạnh phúc tựa như vòi rồng tới quá nhanh.

    Hệ thống lạnh lùng cắt đứt vọng tưởng của cô "Cô chỉ là đã thức tỉnh dị năng."

    Trầm Mộc Bạch đầu tiên là giật mình, sau đó cao hứng nói với hệ thống: "Ta có dị năng? Là dị năng gì? Có phải hay không rất ghê gớm?"

    Hệ thống: "Là lực lượng dị năng."

    Cái tên này nghe xong lên liền cảm giác lai lịch tương đối lớn, thế là Trầm Mộc Bạch gọi hệ thống giải thích một phen.

    Có được lực lượng dị năng so với người bình thường khí lực lớn hơn không ít, về phần trình độ tùy từng người mà khác nhau, dị năng giả có sức mạnh có thể nhấc lên mấy trăm cân mấy ngàn cân đồ vật.

    Nghe xong hệ thống giải thích Trầm Mộc Bạch hướng về phía vách tường kích động "Ta có thể hay không giống phim khoa học viễn tưởng trên tv ở trên tường đấm ra một lỗ thủng?"

    Hệ thống: "Cô thử xem."

    Thế là Trầm Mộc Bạch thử, nắm đấm hướng về phía vách tường liền đánh tới.

    Sau đó Trầm Mộc Bạch đau nhức gào khóc, cô đau đến nước mắt đều chảy.

    "Mi lại dám gạt ta."

    Hệ thống "Tôi chỗ nào gạt cô?"

    Trầm Mộc Bạch nước mắt lưng tròng.

    "Mi kêu ta thử xem, không phải là gạt ta sao?"

    Hệ thống nói tôi cũng không nghĩ tới cô như vậy ngốc bạch ngọt a.

    Ngay lúc hai người đang cãi nhau, Hoắc Quân Hàn đã trở về.

    Ủng da màu đen trên mặt đất ma sát ra thanh âm đặc thù, người tới đưa hai con mắt màu xanh lam nhìn chằm chằm Trầm Mộc Bạch, thẳng đến đi đến trước mặt cô.

    "Đứng lên."

    Thanh âm lành lạnh vang lên, Trầm Mộc Bạch đứng lên, nhìn Hoắc Quân Hàn quay người kèm theo một câu: "Đi thôi."

    Đi? Đi đâu?

    Trầm Mộc Bạch một mặt mơ màng, bất quá nghĩ đến bản thân đối với nam chính mà nói còn có giá trị lợi dụng, đi một lát cũng sẽ không sảy ra vấn đề lớn gì, liền ngoan ngoãn đi theo.

    Trên đường phố trống trải đìu hiu, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy thi thể Zombie máu thịt be bét, tiếng gió vun vút lộ ra càng chói tai, một cỗ mùi vị tĩnh mịch lan tràn trong không khí.

    Hoắc Quân Hàn đi ở đằng trước, một thân áo khoác màu đen bao trùm thân thể thon dài thẳng tắp, mái tóc màu đen bị gió thổi có chút lộn xộn, bước chân không nhanh không chậm, khí tức cao quý sạch sẽ, cùng mọi thứ chung quanh đều lộ ra không hợp.

    Trầm Mộc Bạch có chút thở hổn hển đuổi theo bước chân hắn, âm thầm trừng mắt liếc đôi chân dài.

    "Làm sao chậm như vậy?" Hoắc Quân Hàn xoay người, dùng giọng nói lành lạnh, mang vẻ một chút không kiên nhẫn.

    Trầm Mộc Bạch kém chút thốt ra câu ahihi có câu này ta nhất định phải nói, may mắn cô kịp thời nuốt xuống.

    Nâng người lên hít một hơi thật sâu, hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
     
  3. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 22: Nam chính có chút giống zombie (22)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoắc Quân Hàn mặt không biểu tình nhìn cô.

    "Không biết."

    Trầm Mộc Bạch: "..."

    Vì cái gì cảm giác bản thân giống như bị bắt nạt.

    "Cô cảm ứng được sao?" Đối phương đột nhiên tung ra một câu.

    Trầm Mộc Bạch ".. Cái gì?"

    Hoắc Quân Hàn nhìn cô chằm chằm, trong miệng phun ra mấy chữ "Đá năng lượng."

    Nói đến đá năng lượng, Trầm Mộc Bạch tại thành phố D ngốc lâu như vậy, hệ thống đều không có bất kỳ nhắc nhở nào, thế là cô trả lời "Không có, đá năng lượng tồn tại mười điểm thưa thớt, có thể nhìn nhưng không thể cầu."

    Hoắc Quân Hàn khẽ nhíu mày "Cô trong phạm vi bao nhiêu mới có thể cảm ứng được nó tồn tại?"

    Trầm Mộc Bạch hỏi hệ thống, hệ thống nói: "Cô liền trả lời mấy trăm mét, không muốn nói lớn chuyện ra cũng không cần nói nhỏ chuyện đi."

    Thế là Trầm Mộc Bạch giả bộ như suy tư một chút, trả lời: "Đại khái chừng năm trăm mét."

    Hoắc Quân Hàn gật đầu, đem thân thể quay trở về, ngữ khí bình thản: "Đi thôi."

    * * * Chờ đã, Trầm Mộc Bạch phát giác được có cái gì không đúng, cô đi theo sau lưng nam chính, thử dò hỏi: "Chúng ta không đi trở về sao?"

    Hoắc Quân Hàn không có trả lời, đi thẳng về phía trước.

    Trầm Mộc Bạch một mặt khổ sở nhìn bóng lung hắn nói chuyện với hệ thống: "Sao hắn không nói sớm?"

    Hệ thống: "Nói thì có thể làm gì?"

    Trầm Mộc Bạch một mặt tim đau thắt: "Đồ ăn vặt của ta."

    Hệ thống im lặng, Trầm Mộc Bạch mỗi lần ăn đồ ăn đều thích đem món ngon nhất để dành, mấy ngày nay cô đều tích lũy không ít, giống chuột đồng cất giấu đồ ăn.

    Không thấy đồ ăn vặt Trầm Mộc Bạch giống như một bộ cái xác không hồn đi theo sau lưng Hoắc Quân Hàn.

    Trên đường, có mấy con Zombie cơ thể cong vẹo du đãng đến du đãng đi, cảm thụ đến khí tức của Hoắc Quân Hàn, phảng phất như người nhìn thấy quỷ run lẩy bẩy ngồi xổm trong góc.

    Đại khái đi cỡ một giờ, Hoắc Quân Hàn cùng Trầm Mộc Bạch gặp được một tổ người có dị năng.

    Thanh âm hệ thống đồng thời trong đầu vang lên. "Một người trong đội ngủ của đối phương trên người có đá năng lượng tồn tại."

    Mấy người kia cũng nhìn thấy hai người Trầm Mộc Bạch, trên mặt lại không có bao nhiêu phản ứng, đại khái trong mắt bọn họ, một nam nhân cùng một nữ nhân không uy hiếp được gì.

    Phía trước là một con đường duy nhất, theo tính tình Hoắc Quân Hàn cũng không khả năng sẽ đi đường vòng, hắn thậm chí trong mắt không có sự tồn tại của những người kia, đi thẳng về phía trước.

    Theo sau lưng Trầm Mộc Bạch tiến lên một bước kéo tay hắn lại.

    Hoắc Quân Hàn quay đầu, mặc dù không có nói chuyện, thế nhưng hơi nhăn lông mày lại đại biểu hắn giờ phút này đáp lại.

    Trầm Mộc Bạch thấp giọng nói: "Một người trong bọn họ trên người có đá năng lượng."

    Quả nhiên, Hoắc Quân Hàn ngừng lại, hai con ngươi thẳng tắp nhìn chằm chằm mấy người kia.

    Trầm Mộc Bạch mặt mày nhảy một cái, sợ nam chính làm ra cái gì không thể vãn hồi sự tình trước vội vàng nói: "Chúng ta trước trà trộn vào đội ngũ bọn họ, lại nghĩ biện pháp."

    Hoắc Quân Hàn nhàn nhạt nhìn cô một cái, không nói gì.

    Tốt xấu gì cũng cùng nam chính ở chung lâu như vậy, Trầm Mộc Bạch vẫn là có thể nhìn ra cảm xúc không vui của đối phương.

    "Hắc, các vị bằng hữu bên kia, các người đi nơi nào?"

    Lúc Trầm Mộc Bạch nói chuyện, một người trong tổ người dị năng hướng bọn họ hô một tiếng.

    Trầm Mộc Bạch: "Hệ thống, ta nên trả lời như thế nào?"

    Hệ thống nói, "Cô nói với bọn họ muốn đi thành phố S."

    Thế là Trầm Mộc Bạch dựa theo trả lời.

    Người kia nghe được Trầm Mộc Bạch trả lời không biết cùng mấy người đồng bạn nói cái gì, một người trong đó nói "Chúng ta vừa vặn cũng muốn đi thành phố S, nếu không các người đi cùng chúng ta đi?"

    Tại mạt thế, vì có thể sinh tồn cùng đối kháng với Zombie, kết bạn đồng hành là một việc rất phổ biến. Mấy người kia đại khái là cảm ứng được trên người Hoắc Quân Hàn cùng Trầm Mộc Bạch có dị năng chấn động, mới có thể mời đi chung.
     
  4. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 23: Nam chính có chút giống zombie (23)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cơ hội đưa tới cửa, Trầm Mộc Bạch vẫn là đáp ứng rồi. Đợi đến gần, cô mới nhìn rõ bộ dáng mấy người kia.

    Tổ người dị năng này tổng cộng có bốn người, ba nam một nữ. Nữ thoạt nhìn rất trẻ, nhìn như hai mươi mấy tuổi, mà ba nam nhân khác tuổi tác cũng không giống nhau, một người thoạt nhìn bất quá 18 tuổi, một người ba mươi mấy tuổi, còn lại người kia thì khoảng chừng 28.

    Giống Trầm Mộc Bạch muốn nhập đội ngũ chính là nam nhân chừng hai tám tuổi, hắn nhìn bộ dáng Trầm Mộc Bạch, thần sắc có chút kinh ngạc, đại khái là không nghĩ tới cô sẽ còn trẻ như vậy.

    "Xin chào, tôi là Trầm Trường Thanh, là đội trưởng của đội ngũ, dị năng giả hệ Hỏa." Hắn nói.

    Những người khác nhìn không ra là thái độ gì, nhưng Trầm Trường Thanh mới mở miệng, những người khác nhao nhao giới thiệu bản thân.

    Nữ gọi An Ninh, bộ dáng thanh tú, là dị năng giả hệ Thủy.

    Người kia ba mươi mấy tuổi tướng mạo phổ thông gọi Lý Hạo Bằng, là người bình thường, bất quá trước mạt thế, đảm nhiệm giáo viên thể dục, các hạng thể năng đều tương đối tốt.

    Còn lại thiếu niên 18 tuổi, gọi Tần Ý Phong, dáng dấp rất đẹp trai, cũng là một dị năng giả hệ Hỏa.

    Đối phương thành ý rõ ràng, Trầm Mộc Bạch cũng chi tiết nói: "Tôi là Tống Thanh Thanh, dị năng giả hệ lực lượng."

    Mấy người nghe được lời cô nói, trên mặt nhao nhao đều có chút kinh ngạc.

    Trầm Mộc Bạch nhìn sắc mặt bọn họ đều có chút cổ quái, kỳ quái hỏi hệ thống: "Thế nào, ta nói sai cái gì sao?"

    Hệ thống: "Đại khái là cảm thấy cô tuổi còn trẻ, mà lợi hại như vậy."

    Trầm Mộc Bạch đương nhiên không có tin tưởng hệ thống nói, sự thật chứng minh cô đúng.

    Đại khái là ý thức được bầu không khí xấu hổ, Trầm Trường Thanh giải thích: "Một cô gái là dị năng giả hệ lực lượng chúng ta là lần đầu tiên nhìn thấy."

    Trầm Mộc Bạch ".. Có đúng không"

    Đại khái là biểu cảm trên mặt cô quá khéo léo, Tần Ý Phong nhịn không được phốc xuy một tiếng bật cười.

    Không khí nhẹ nhõm chỉ kéo dài mấy giây, bởi vì sau đó nhìn thấy một nam nhân cách đó không xa chậm rãi đi tới đứng ở sau lưng Trầm Mộc Bạch chỉ yên tĩnh đứng ở nơi đó, quanh quẩn ở bên trên người hắn là loại khí tức cường đại làm cho người ta không thể coi thường.

    Nhìn từ nơi xa, mấy người liền nhận ra người này không đơn giản, nhưng là thời điểm tiếp xúc ở khoảng cách gần lại cho người ta một loại cảm giác không giống.

    Đó là một loại áp bức mà đến khí tức cũng nguy hiểm, rõ ràng đối phương không hề làm gì, thậm chí ngay cả mí mắt đều chưa từng nhấc lên. Mấy người Trầm Trường Thanh trong lòng căng cứng, một loại nguy cơ gặp được mãnh thú ăn thịt cảm giác sợ hãi tự nhiên sinh ra.

    Nhưng là hiện tại hối hận cũng không có ích gì, đội trưởng Trầm Trường Thanh chỉ có thể kiên trì mở miệng nói, "Thanh Thanh, vị này là?"

    Hoắc Quân Hàn như cũ đứng tại chỗ, khóe mắt một đường cong lạnh lùng, vẫn là một bộ mặt cảm xúc, lại tự dưng để cho người ta kính sợ.

    Cặp mắt màu băng lam đồng mâu nhẹ nhàng quét qua mấy người một chút, môi mỏng phun ra lời nơi lạnh buốt. "Hoắc Quân Hàn, dị năng giả hệ Lôi."

    Nghe được nam chính trả lời, Trầm Mộc Bạch thái dương chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, kinh khủng nói với hệ thống "ahihi hắn làm sao đem tên thật nói ra, không đúng.. Trước ngươi không phải nói hắn không có ký ức là người sao?"

    Hệ thống: "Khả năng ý thức lưu lại để cho hắn chỉ nhớ rõ tên mình."

    Cũng may Trầm Trường Thanh mấy người đối với cái tên này cũng không có phản ứng gì, chỉ là trong mắt nhiều hơn một phần kính sợ, phải biết có được lôi hệ dị năng người tại mạt thế có thể nói là hi hữu tồn tại.

    Loáng thoáng phát giác được lai lịch đối phương không đơn giản, mấy người cảm thấy có chút cảnh giác, âm thầm hối hận quyết định trước đó. Nhưng bây giờ cũng không thể đổi ý, chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh. Mặc dù không biết thực lực đối phương, nhưng nếu nam nhân trước mắt này gây bất lợi cho bọn họ, mấy người liên hợp lại ứng phó không biết có bao nhiêu phần thắng, huống chi đối phương chỉ có hai người, mà bọn họ có bốn người.
     
  5. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 24: Nam chính có chút giống zombie (24)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhóm người Trầm Trường Thanh đem Trầm Mộc Bạch hai người dẫn tới dừng chân, mấy người xe hết xăng, vật tư cũng còn thừa không nhiều, vốn là nghĩ đi tìm kiếm vật tư cùng xăng, nhưng không biết có phải do vận khí không tốt hay không, mấy người đi một đoạn đường cũng không có vơ vét được cái gì, ngược lại còn gặp không ít Zombie.

    Nói đến đây, sắc mặt mấy người Trầm Trường Thanh đều có chút không tốt.

    "Cũng không biết làm sao, mấy ngày nay thành phố D Zombie càng ngày càng nhiều, giống như là từ chỗ khác tụ tập mà đến." Trầm Trường Thanh nói.

    Đây cũng là lí do vì sao bọn họ mạo hiểm mời Trầm Mộc Bạch gia nhập đội ngũ, trong đội ngũ bọn họ có ba dị năng giả, nếu là bình thường, chỉ bằng vào năng lực của bọn họ đương nhiên sẽ không sợ. Nhưng là thật trùng hợp, mấy người vừa tới thành phố D, liền nghe được tin tức thành phố này Zombie càng ngày càng nhiều. Trước mấy ngày có một tổ ba người có dị năng muốn rời khỏi thành phố D, lại gặp một đám Zombie, cuối cùng chịu khổ bỏ mình.

    Mấy người hôm nay cũng là ôm hi vọng ý nghĩ đi ra ngoài tìm vật tư cùng xăng, lại không nghĩ rằng sẽ gặp phải những người khác, mà trên người hai người này đều có dị năng do động, bọn họ mới có chủ ý muốn cùng đồng hành.

    Mấy người Trầm Trường Thanh lúc này còn không biết Trầm Mộc Bạch căn bản cũng không biết tình huống này, bọn họ cho rằng đối phương khẳng định cũng là biết được, bằng không cũng sẽ không đồng ý gia nhập đội ngũ.

    "Ngày mai chúng ta còn muốn tiếp tục ra ngoài tìm vật tư cùng xăng, nếu như tìm được mà nói, chúng ta dự định mau chóng rời đi thành phố D, bởi vì dựa theo tình huống hiện nay, rời đi càng sớm càng tốt, các người cảm thấy thế nào." Trầm Trường Thanh sắc mặt nặng nề, bởi vì căn cứ tình hình lúc ban ngày, đã cấp bách.

    Trầm Mộc Bạch còn ở trong đầu cùng hệ thống nghiên cứu thảo luận đá năng lượng đến cùng là ở trên người nào, nghe được câu này, trả lời: "Chúng ta không thành vấn đề."

    Lúc này Hoắc Quân Hàn ngồi ở bên cạnh cô, nhắm mắt, lông mi dài tại của hắn đánh lên một đường nhàn nhạt bóng tối, đường cong khuôn mặt toát ra sự lạnh lùng, quanh thân cỗ khí thế cường đại mang đến cho mấy người Trầm Trường Thanh cảm giác áp bách không thể coi thường.

    Trầm Trường Thanh do dự nói, "Thanh Thanh, mặc dù có chút đường đột, không biết cô cùng vị tiên sinh này quan hệ là?"

    Trầm Mộc Bạch nhìn thoáng qua nam chính, trong đầu vận chuyển lấy tốc độ cao, nghĩ thầm liền đúng tính tình của nam chính, khẳng định không thể chiếm tiện nghi nam chính.

    Thế là cô nói, "Hắn là ân nhân cứu mạng của tôi."

    Mấy người Trầm Trường Thanh co rút da mặt, nhìn thế nào đối phương cũng không giống bộ dáng chúa cứu thế, nhưng là Trầm Mộc Bạch đều đã nói như vậy, bọn họ coi như nghi vấn cũng không có gì để nói, thế là không giải quyết được gì.

    Sắc trời đã bắt đầu tối, bận rộn cả một ngày cũng đều đói bụng, vì để bày tỏ thành ý, thời điểm phân phát vật tư cũng cho Trầm Mộc Bạch cùng Hoắc Quân Hàn một phần.

    Mỗi người đều giống nhau, một túi lương khô cùng một bình nước.

    Có lẽ là bởi vì trong đội ngũ có một dị năng giả hệ Thủy, Trầm Trường Thanh bọn họ cũng không keo kiệt.

    Mặc dù nam chính không ăn những vật này, nhưng vì che giấu tai mắt người khác, Trầm Mộc Bạch cũng không có cự tuyệt những vật này.

    Hoắc Quân Hàn thản nhiên nhìn một chút đồ ăn trước mặt, dùng ánh mắt như nhìn rác rưởi làm cho Trầm Mộc Bạch có chút kinh hồn táng đảm.

    Bất quá may mắn Trầm Trường Thanh bọn họ đều không chú ý tình huống bên này.

    Trầm Mộc Bạch cầm lấy lương khô một bên khổ sở nói với hệ thống "Mi biết ta hiện tại đang suy nghĩ gì sao?"

    Hệ thống nói, "Đồ ăn cô để dành đem cất giấu."

    Trầm Mộc Bạch nói tiếp "Vậy mi biết ta hiện tại lại đang suy nghĩ gì sao?"
     
  6. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 25: Nam chính có chút giống zombie (25)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hệ thống không trả lời, chỉ nói một câu "Hết hy vọng đi."

    Trầm Mộc Bạch đem lời nói còn lại đều nghẹn trở về, sống không còn gì luyến tiếc cầm trong tay lương khô hướng miệng đưa tới.

    Một bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng đoạt đi lương khô trong tay cô, mang theo từng tia hàn khí lạnh buốt.

    Trầm Mộc Bạch giương mắt, lọt vào trong tầm mắt là khuôn mặt nam chính tuấn mỹ không người nào có thể sánh bằng, cặp mắt màu băng lam đồng mâu chính trực thẳng thắn nhìn cô chằm chằm.

    Trầm Mộc Bạch đói bụng, nhưng cô không dám cướp về, chỉ có thể dùng con mắt nhạt nhẽo nhìn lương khô trong tay hắn.

    Hoắc Quân Hàn cao hơn cô, cho dù là ngồi, thời điểm cụp mắt xuống suy nghĩ cũng cho người ta một loại cảm giác cao ngạo, hắn dùng giọng nói đạm mạc mà điềm nhiên: "Không cho phép cô ăn đồ ăn của bọn họ."

    Trầm Mộc Bạch đói bụng, nghe lời này một cái liền không vui, một đôi mắt đẹp bị cô trừng có chút tròn xoe, "Bằng cái gì a?"

    Hoắc Quân Hàn nhìn cô, hơi nheo mắt lại, "Hả?"

    Trầm Mộc Bạch rất không tiền đồ sợ: ".. Thế nhưng tôi đói bụng."

    Cô rất khó chịu nghĩ đến, thà bị cắn chết còn hơn bị chết đói nha.

    Hoắc Quân Hàn đôi mắt màu băng lam đồng mâu lướt qua mấy người trong đội ngũ, nói với Trầm Mộc Bạch "Chờ tôi."

    Không có người chú ý tới Hoắc Quân Hàn thế nào ra ngoài, đợi đến thời điểm tổ người dị năng phát hiện hắn đã trở về.

    Hoắc Quân Hàn dĩ nhiên không phải tay không trở về, trong tay hắn mang theo so lương khô không biết ngon hơn gấp bao nhiêu lần.

    Trầm Mộc Bạch nhìn chằm chằm những đồ ăn kia cảm động đến mức nước mắt kém chút rơi xuống.

    Hệ thống không nhìn thấy, chỉ cảm thấy kí chủ nhà mình ngu xuẩn bị bán còn muốn giúp người ta kiếm tiền.

    Trong túi đầy thịt bò khô, sô cô la, khoai tây chiên, cá nhỏ khô, quả hạch, bánh mì, còn có một bình bách sự cô ca. Tâm tình cực kì bi ai, đau long của Trầm Mộc Bạch giảm đi một chút, cô nhìn mấy người Trầm Trường Thanh, lại nhìn Hoắc Quân Hàn một chút.

    Hoắc Quân Hàn không nhìn cô, ngồi lại chỗ cũ, nhắm mắt lại, một bộ người lạ chớ tới gần.

    Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, nam chính không muốn để cho cô ăn đồ ăn của mấy người Trầm Trường Thanh, nhưng lại không nói không được cho mấy người Trầm Trường Thanh đồ ăn.

    Thế là dựa vào có qua có lại, cô cùng nam chính lại gia nhập trong đội ngũ này, Trầm Mộc Bạch cầm đồ ăn đến gần mấy người bên cạnh, đương nhiên, ở trong đó còn kèm theo một tia tư tâm.

    Quả nhiên, ngay từ đầu mấy người này còn không dám cầm đồ ăn Hoắc Quân Hàn mang về nhưng lúc Trầm Mộc Bạch nói dăm ba câu, mỗi người mới dám cầm.

    Rất lâu chưa ăn qua những đồ tốt như này, mọi người lập tức đối với Trầm Mộc Bạch thái độ thân thiết không ít.

    Trầm Mộc Bạch cố ý muốn biết đá năng lượng đến cùng ở trên người người nào, thế là nguyên một đám sát nhau nói chuyện mấy lần.

    Cuối cùng hệ thống xác định nói "Là Tần Ý Phong."

    Thời điểm Trầm Mộc Bạch đi tới, Tần Ý Phong còn đang gặm quả hạch.

    Hắn ngẩng đầu nhìn Trầm Mộc Bạch một chút nói, "Cô mạt thế cũng vẫn là học sinh đi."

    Trầm Mộc Bạch gật đầu nói "Đúng vậy, anh bao nhiêu tuổi."

    Tần Ý Phong trực tiếp đem một quả hạch bỏ vào trong miệng răng rắc một tiếng cắn nát, "18, cô thì sao."

    Trầm Mộc Bạch nghe đều cảm thấy đau răng, cô nhìn chằm chằm hai hàm răng trắng Tần Ý Phong, có chút hâm mộ nghĩ đến, người này ăn hạch đào nhất định rất thuận tiện.

    "Tôi mười bảy tuổi."

    Tần Ý Phong nhìn chằm chằm nét ngây thơ chưa hết trên khuôn mặt nhỏ, "Tôi còn tưởng rằng cô mới mười ba tuổi đâu, dáng dấp ddefu giống em gái của tôi."

    Trầm Mộc Bạch "..."

    Đại gia ngươi mới mười ba tuổi.

    Tần Ý Phong nhìn xem thần sắc trên mặt cô cười ra tiếng, đưa cho cô một quả hạch nói: "Tôi đùa cô thôi, ăn quả hạch không?"

    Trầm Mộc Bạch "Không ăn."
     
  7. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 26: Nam chính có chút giống zombie (26)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Ý Phong nói đùa, "Có phải do mở không ra hay không, có muốn tôi giúp không?"

    Trầm Mộc Bạch cầm qua quả hạch trên tay hắn, lấy tay nhéo nhéo, răng rắc một tiếng, toàn bộ quả hạch mở ra hai bên, lộ ra thịt quả bên trong nát hoàn toàn nát.

    Tần Ý Phong, "..."

    Đột nhiên cảm thấy đầu có chút đau.

    Trầm Mộc Bạch cũng bị chiêu này của làm cho khiếp sợ, bất quá trên mặt cô vẫn bất động thanh sắc, chỉ nhìn Tần Ý Phong một mặt vô tội nói "A, hình như tôi dung lực hơi lớn."

    Tần Ý Phong có chút bị dọa đến nói không ra lời.

    Hệ thống: ".. Cô làm gì dọa hắn?"

    Trầm Mộc Bạch: "Ta đùa hắn thôi."

    Hệ thống, "..."

    Vẫn rất mang thù.

    Tần Ý Phong tốt xấu gì cũng là dị năng giả hệ hỏa, rất nhanh liền tĩnh táo lại, ngay sau đó bất động thanh sắc cùng Trầm Mộc Bạch kéo xa khoảng cách.

    Trầm Mộc Bạch chưa phát giác được, cô ở trong lòng cao hứng nói với hệ thống "Hệ thống, không nghĩ tới ta nguyên lai lợi hại như vậy."

    Hệ thống "Tôi cũng không nghĩ tới."

    Trầm Mộc Bạch: "Ta có khi đã thăng cấp dị năng?"

    Hệ thống một hồi mới trả lời "Hình như là như vậy, không nghĩ tới tinh thần lực của cô vẫn rất mạnh."

    Trầm Mộc Bạch có chút mừng khấp khởi, con mắt nhịn không được cong thành hình trăng lưỡi liềm, giống như là tràn đầy tinh quang, sáng chói chói mắt.

    Tần Ý Phong đối diện có chút nhìn sững sờ.

    Trầm Mộc Bạch nhìn hắn, hỏi "Anh nói cho tôi nghe một chút tình huống của thành phố S đi."

    Tần Ý Phong nhìn hai con ngươi của cô đang sáng lấp lánh, có chút nhịn không được dời đi ánh mắt, trên mặt hơi nóng, đem tình huống bây giờ của thành phố S êm tai nói.

    Các dị năng giả từ mọi nơi đều đến căn cứ tại thành phố S gia nhập làm cho căn cứ càng ngày càng lớn mạnh, bây giờ bất luận là ở phương diện nào đi nữa, đều so những căn cứ khác mạnh hơn không ít. Cho nên dị năng giả hơi có chút dã tâm, đầu tiên cân nhắc nghĩ đến nơi muốn đi chính là tiến về thành phố S. Không chỉ bởi vì nơi đó có thể che chở bọn họ, còn bởi vì nơi đó có hoàn cảnh sinh hoạt cùng điều kiện tốt hơn.

    Bất quá muốn gia nhập căn cứ cũng không phải là việc đơn giản.

    Ưu tiên là dị năng giả được hưởng thụ đãi ngộ tốt hơn, mà người bình thường thì phải nộp lên số Tinh Hạch tương ứng mới có thể gia nhập.

    Mấy người Trầm Trường Thanh mấy không quá lưu ý tình huống bên này, trong mắt bọn hắn, Trầm Mộc Bạch cùng Tần Ý Phong tuổi tác tương tự, tương đối mà nói còn có cảm giác thân thiết.

    Đang nói chuyện trong chốc lát, Trầm Mộc Bạch ánh mắt lướt qua cổ Tần Ý Phong, giả bộ như lơ đãng nói, "Ngọc trên cổ anh thoạt nhìn rất xinh đẹp."

    Tần Ý Phong đem khối ngọc đeo trên cổ kia đem ra, cười tủm tỉm nói, "Đẹp đúng không, đây là mẹ tôi lưu cho con dâu tương lai."

    Trầm Mộc Bạch, "..."

    Tần Ý Phong thở dài một hơi, nói tiếp, "Cũng không biết vợ tương lai của tôi bây giờ ở nơi nào."

    Trầm Mộc Bạch nhìn chằm chằm khối ngọc kia, cảm thấy có chút tuyệt vọng, trong lòng nói với hệ thống "Hệ thống, mi đã nghe chưa? Làm sao bây giờ nha?"

    Hệ thống so với cô tỉnh táo hơn nhiều.

    "Nếu không cô cướp được liền chạy."

    Trầm Mộc Bạch: "Như vậy không tốt lắm đâu.."

    Hệ thống: "Vậy cô ở lại làm vợ hắn đi."

    Cuối cùng Trầm Mộc Bạch vẫn là không có cướp đi, đương nhiên cũng sẽ không lưu lại làm vợ của Tần Ý Phong, cô ánh mắt u oán nhìn chằm chằm Tần Ý Phong.

    Tần Ý Phong bị cô nhìn toàn thân nổi da gà, tay cầm quả hạch ngừng một lát, có chút sững sờ nói "Ăn quả hạch sao?"

    Trầm Mộc Bạch buồn bã: "Ăn."

    Vốn Tần Ý Phong chỉ là nghĩ mời khách khí có chút không muốn đem túi quả hạch đưa cho cô.

    Sau đó Trầm Mộc Bạch liền đem quả hạch còn lại ăn hết sạch.

    Tần Ý Phong kém chút đem vỏ quả hạch đều ăn hết, vẫn không thể nào đuổi kịp tốc độ Trầm Mộc Bạch một tay bópquả hạch, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem quả hạch cuối cùng rơi vào miệng người khác.

    Trầm Mộc Bạch vừa lòng sờ bụng một cái, cùng Tần Ý Phong trên mặt u oán tạo thành khác biệt rõ ràng.
     
  8. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 27: Nam chính có chút giống zombie (27)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Mộc Bạch ăn xong quả hạch, ngáp một cái, trên mắt giống như nhiều thêm một tầng hơi mỏng sương mù.

    Tần Ý Phong vừa định nói chút gì, ánh mắt chạm tới chỗ phía sau cô, trong cổ họng lời nói không tự chủ được nuốt xuống.

    Một cái tay thon dài khớp xương rõ ràng xách lấy cổ áo Trầm Mộc Bạch, dễ dàng nhấc cô lên.

    Con mắt màu băng lam của Hoắc Quân Hàn thản nhiên nhìn Tần Ý Phong một chút, ngay sau đó đem ánh mắt phóng tới khuôn mặt ước chừng lớn chừng bàn tay.

    "Đi ngủ."

    Lời nói lanh buốt như thường ngày không có chút cảm xúc nào, Trầm Mộc Bạch lúc này lại có thể phát giác tâm tình nam chính lúc này có chút không tốt.

    Có chút mơ màng nhìn nam chính khẽ rũ xuống mắt mặt không biểu tình nhìn chằm chằm cô, Trầm Mộc Bạch hỏi hệ thống: "Nam chính sao vậy? Ta thế nào lại có cảm giác hắn có chút không cao hứng."

    Hệ thống: "Đúng, không phải là ảo giác."

    Đã biết đá năng lượng ngay trên người Tần Ý Phong, một lát cũng không gấp được.

    Thế là Trầm Mộc Bạch vừa ngáp một cái vừa nói: "Tôi ngủ, ngủ ngon."

    Tần Ý Phong bị cái nhìn kia làm cho phía sau ra một tầng hơi mỏng mồ hôi lạnh, đại não giống như là bị khống chế, nháy mắt mọi thứ đều trống không. Nam nhân rõ ràng chẳng hề làm gì, nhưng trên người hắn lại có một loại khí tức cực kì nguy hiểm giống một tấm lưới đang chăm chú chuẩn bị bao vây con mồi.

    Tần Ý Phong không khỏi có chút bội phục thoạt nhìn cô gái không mảy may phát giác được không khí không thích hợp.

    Hắn không dám đối diện với cặp mắt màu băng lam đồng mâu nữa, có chút cứng ngắc đối với Trầm Mộc Bạch kéo ra một nụ cười, mở miệng trả lời: "Ngủ ngon."

    Ban đêm cũng là lúc cực kỳ nguy hiểm, nơi này lại cực kì quỷ dị, phụ cận Zombie cực ít xuất hiện, nhưng mấy người vẫn kiên trì muốn thay phiên gác đêm.

    Bởi vì có hai thành viên mới gia nhập, Trầm Trường Thanh bọn họ lại lần nữa phân công một lần.

    Lý Hạo Bằng là người thứ nhất gác đêm, đến rạng sáng đổi ca, hắn chậm rãi đi đến chỗ thành viên mới bên kia.

    Còn chưa có tới gần vị trí đối phương, nam nhân còn đang nhắm chặt hai mắt liền mở ra đôi mắt màu băng lam đồng mâu, một chút liền nhìn thấy vị trí của Lý Hạo Bằng đang từ hướng này đi tới.

    Bị cặp mắt không mang theo tí xíu tình cảm nhàn nhạt quét mắt một chút, Lý Hạo Bằng động tác hai chân cứng ngắc ngay tại chỗ, thẳng đến đối phương dời ánh mắt, một cỗ cảm giác sợ hãi còn đang dao động ở trong tim, thật lâu không thể bình tĩnh.

    Cưỡng chế cảm giác sợ hãi trên tâm lý, Lý Hạo Bằng cũng không dám ra một hơi, chỉ có thể âm thầm oán trách quyết định hôm naycủa đội trưởng.

    "Cậu.."

    Một chữ mới vừa nói ra miệng, nam nhân một ánh mắt liền đem lời kế tiếp nghẹn tại trong cổ họng, Lý Hạo Bằng chỉ có thể ở trong lòng kêu khổ, làm sao lại gia nhập một người nguy hiểm như vậy. Hơn nữa bọn họ đều không biết thực lực đối phương rốt cuộc mạnh cỡ nào.

    Lúc này, trong khuỷu tay nam nhân có một người đang nằm.

    Trầm Mộc Bạch nhắm chặt hai mắt, ngủ rất say, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhiễm lên một tia nhàn nhạt ửng đỏ.

    Hoắc Quân Hàn cúi đầu nhìn cô trọn vẹn năm phút đồng hồ.

    Lý Hạo Bằng đang đứng tại chỗ chỉ cảm thấy mình giống như bị cưỡng ép ăn thức ăn cho chó.

    Đem người nhẹ bỏ qua một bên, dùng chăn mỏng đắp lên, Hoắc Quân Hàn đứng lên, cùng Lý Hạo Bằng tâm tình không ổn muốn chửi má nó đổi ca gác đêm.

    Trầm Mộc Bạch khi tỉnh dậy chỉ cảm thấy là lạ ở chỗ nào, đợi cô khẽ ngẩng đầu nhìn thấy cái cằm lạnh lùng của nam chính, cô mới phát hiện mình bị đối phương ôm cả người vào trong ngực.

    Trầm Mộc Bạch trước đó chưa từng kinh hãi, cô run rẩy nói với hệ thống: "Ta đang nằm mơ?"

    Hệ thống: "Cô có thể cắn mình một cái."
     
  9. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 28: Nam chính có chút giống zombie (28)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có lẽ là cảm nhận được động tĩnh của người trong ngực, Hoắc Quân Hàn mở con mắt màu băng lam, sau đó có chút cúi đầu, cau mày nói một câu, "Tỉnh liền đứng lên."

    Tiếng nói lành lạnh tại thời điểm rạng sáng như vậy phá lệ thấu tâm.

    Trầm Mộc Bạch lập tức từ trong ngực Hoắc Quân Hàn bò lên, vẫn không quên hỏi hệ thống "Đến cùng chuyện gì nha? Ta tại sao lại ở trong ngực nam chính ngủ nha, ta rất sợ hãi."

    Hệ thống "Đừng hoảng hốt, khả năng hắn sợ cô vụng trộm chạy."

    Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, cảm thấy hệ thống nói rất có đạo lý, thế là rất nhanh tỉnh táo lại.

    Các thành viên tổ dị năng cũng dần dần tỉnh lại, lúc này, Trầm Trường Thanh người canh gác cuối cùng từ bên ngoài đi vào.

    "Kỳ quái, mặc dù gần đây không có bao nhiêu Zombie, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có mấy con tới gần nơi này, nhưng là tối hôm qua đến bây giờ một con Zombie cũng đều không nhìn thấy." Trầm Trường Thanh vừa nói, trên mặt xuất hiện thần sắc như có điều suy nghĩ.

    An Ninh đang thu dọn đồ đạc, nghe được câu này ngẩng đầu nói "Đội trưởng, cái này có thể chứng minh trong thành phố Zombie đã không còn nhiều như vậy hay không?"

    Trầm Trường Thanh cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy "Ta cảm thấy chuyện này có chút không đúng, hôm nay ra lúc ngoài tìm xăng cùng vật tư thuận tiện có thể quan sát một chút tình huống bây giờ của thành phố D."

    Lúc ăn điểm tâm, Hoắc Quân Hàn vẫn không động những đồ ăn kia.

    Hoắc Quân Hàn trên người khí lực quá mạnh mẽ, cũng bởi vì biết được tính tình của hắn, Trầm Trường Thanh mấy người cũng không dám tùy ý đáp lời, chỉ có thể âm thầm đè xuống nghi ngờ trong lòng cùng không hiểu.

    Trầm Mộc Bạch tự nhiên cũng biết bọn họ suy nghĩ cái gì, nhưng cô có thể làm sao, cô cũng rất tuyệt vọng nha.

    Hệ thống nói với cô "Cho nên cô dự định lúc nào đem ngọc đem tới tay?"

    Trầm Mộc Bạch đang ăn đồ ăn, nghe được hệ thống lời nói mơ hồ không rõ trả lời, "Ta cũng không biết nha."

    Hệ thống, "..."

    Mấy người dự định tìm được vật tư liền mau rời khỏi thành phố D, xe cứ đi thẳng một đường, tận lực tránh Zombie.

    Hiện nay khẩn trương nhất chính là xăng, cho nên Trầm Trường Thanh bọn họ dự định đi những trạm xăng dầu cỡ nhỏ vắng vẻ thử vận may. Về phần tại sao không đi trạm xăng dầu lớn, tự nhiên là bởi vì những sợ những nơi đó tụ tập đông Zombie.

    Mấy người dừng xe ở bên trong một trạm xăng dầu cỡ nhỏ, cảnh giác đề phòng quan sát bốn phía, phát hiện cũng không có cái gì không đúng sau mới xuống xe.

    Trạm xăng dầu cỡ nhỏ này lộ ra đến mười điểm yên tĩnh, trên mặt đất đồ vật rơi loạn thất bát tao theo gió thổi phát ra tiếng vang rất nhỏ.

    Đội trưởng Trầm Trường Thanh đi ở đằng trước, sau đó quay đầu vừa định làm một cái thủ thế, liền ngây ngẩn cả người.

    "Hoắc.. Tiên sinh đâu?" Hắn tận lực hạ giọng nghe có vẻ hơi trầm thấp.

    Trầm Mộc Bạch quay đầu lại, nam chính vừa mới ở cuối cùng không nhanh không chậm đi tới lúc này đã không thấy bóng dáng.

    Theo lý thuyết, tự tiện rời khỏi đội ngũ bình thường đều sẽ bị các thành viên bất mãn cùng khiển trách, cũng có lẽ là bởi vì Hoắc Quân Hàn cho người ta cảm giác quá mức mãnh liệt, mấy người Trầm Trường Thanh chẳng những không có trách cứ bất mãn, ngược lại thở dài một hơi.

    Trầm Mộc Bạch, "..."

    Các ngươi biểu hiện rõ ràng như vậy tốt sao?

    Có lẽ là ý thức được quan hệ giữa Trầm Mộc Bạch cùng Hoắc Quân Hàn, Trầm Trường Thanh mấy người đang thả lỏng một hơi lại lần nữa lâm vào xấu hổ.

    Tần Ý Phong tiến đến bên người cô, nhỏ giọng thầm thì nói, "Cô cái kia ân nhân cứu mạng cũng thật là đáng sợ đi, hắn một mình đứng ở nơi đó tôi liền cảm thấy trong lòng phát sợ. Đội trưởng của chúng tôi cũng cảm thấy thực lực của hắn khẳng định rất cường đại, may mắn chúng ta không phải địch nhân." Hắn nói xong những lời kìm nén đã lâu, lập tức thoải mái rất nhiều.
     
  10. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 29: Nam chính có chút giống zombie (29)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Mộc Bạch nhìn hắn một mặt sợ hãi, lập tức cảm thấy có cảm giác cách mạng hữu nghị cùng chung chí hướng.

    Tần Ý Phong cảnh giác nhìn cô một cái.

    "Cô có thể tuyệt đối đừng kinh bỉ tôi."

    Trầm Mộc Bạch: "Làm sao có thể, anh xem tôi là loại người này sao?"

    Tần Ý Phong suy nghĩ một chút nói: "Nếu như cô không có cướp quả hạch của tôi ăn tôi liền tin tưởng cô không phải loại người này."

    Trầm Mộc Bạch, "..."

    Mặc dù khoảng cách mạt thế đã qua mấy tháng, nhưng có chỗ nguồn điện vẫn có thể dùng. Bình xăng đã bị sử dụng hết, mấy người đang đi lòng vòng bên trong, cũng có lẽ bởi vì vận khí tốt, tìm được ở trong góc nửa bình xăng bị vứt bỏ.

    Trên mặt mấy người Trầm Trường Thanh không che giấu lộ ra thần sắc cao hứng, xăng đã tìm được, bây giờ để đi đến thành phố S chỉ còn thiếu quần áo cùng đồ ăn.

    Mấy ngày nay nhiệt độ bỗng nhiên hạ xuống, ban ngày không có gì thay đổi, ban đêm lại là trở nên lạnh không ít. Có Trầm Trường Thanh là dị năng giả hệ hỏa cùng Tần Ý Phong cũng vẫn có thể gánh chịu được, nhưng Lý Hạo Bằng không có dị năng cùng An Ninh dị năng giả hệ Thủy liền trải qua không dễ dàng.

    Trầm Mộc Bạch một giấc ngủ tới hừng sáng không có chút nào phát giác.

    Thật vừa đúng lúc, trạm xăng dầu cỡ nhỏ này cách đó không xa có siêu thị cỡ trung.

    Đem xăng rót đầy, còn dư một phần ba, lúc này Hoắc Quân Hàn vẫn như cũ không thấy bóng dáng.

    Trầm Trường Thanh nhưng lại không lo lắng an nguy của hắn, coi như không biết thực lực đối phương, nhưng tự vệ là nhất định có.

    Lý Hạo Bằng là người tương đối ngay thẳng, trực tiếp nhìn về phía Trầm Mộc Bạch, "Hoắc tiên sinh làm sao bây giờ?"

    Trầm Mộc Bạch đoán gần đây chắc có Zombie cao cấp, nếu không nam chính sẽ không vô duyên vô cớ liền biến mất không thấy.

    Nhưng cô không có khả năng đem chân tướng sự tình nói cho bọn người Lý Hạo Bằng, thế là đành phải nói: "Hắn thường xuyên cũng sẽ như vậy, chúng ta trước đi siêu thị."

    Đúng lúc Tần Ý Phong ở bên cạnh cô nghe được câu này không khỏi nhìn cô nhiều một cái, thấp giọng nói đùa: "Vậy cô có thể sống đến bây giờ thật đúng là không dễ dàng."

    Trầm Mộc Bạch nghe vậy nghĩ thầm, nói không chừng nam chính ở gần đây, lỗ tai hắn rất thính nha.

    Thế là cô nghĩa chính ngôn từ nói "Ân nhân cứu mạng nhà tôi sẽ không để cho tôi có nguy hiểm."

    Ngoài miệng là nói như vậy, trên thực tế, Trầm Mộc Bạch ở trong lòng tuyệt vọng nghĩ đến, dù sao nam chính còn muốn ăn ta đây.

    Tần Ý Phong, "..."

    Đứng ở một bên Lý Hạo Bằng một mặt khó nói lên lời, hắn không hiểu suy nghĩ của các cặp tình lữ.

    Siêu thị cỡ trung ở bên ngoài có không ít dấu chân lộn xộn, còn có mấy cỗ thi thể Zombie, có thể nhìn ra được những người kia tới lui mười điểm vội vàng.

    Mấy người chú ý cẩn thận quan sát tình huống bốn phía, Trầm Trường Thanh thấp giọng nói với bọn hắn: "Bên ngoài không có tình huống gì, bất quá lúc đi vào vẫn phải cẩn thận một chút."

    So với siêu thị cỡ lớn khác, cái siêu thị cỡ trung này không có cái gọi là lầu hai, diện tích cũng có thể bao quát hết. Vì tiết kiệm thời gian, cũng vì tính an toàn, bọn họ quyết định phân tổ hành động, đồng thời mỗi người đều được phát vũ khí phòng thân tương ứng.

    Trầm Mộc Bạch không biết dùng súng, thế là cô lấy một cây côn sắt.

    Trầm Trường Thanh xem như người có thực lực mạnh nhất trong đội ngũ, cân nhắc đến nhân số yêu cầu, quyết định hành động đơn độc.

    Mà Trầm Mộc Bạch đi chung cùng Tần Ý Phong.

    Một bên cẩn thận từng li từng tí yểm hộ bản thân đi vào trong siêu thị, Tần Ý Phong hạ giọng nói: "Nếu phát hiện có cái gì không đúng, không nên do dự, trực tiếp đi trở về."

    Bây giờ thành phố D xưa đâu bằng nay, những Zombie kia mà đến thì khẳng định bên trong có không ít Zombie cao cấp, nếu không phải tình huống đặc biệt nguy cấp, mấy người cũng không có ý định cứng đối cứng.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...