Chương 3: Gặp lại.
Lâm Phong cứ ngây ngốc mặc cho Khương Đàn kéo mình chạy về lớp. Không biết qua bao lâu, anh đã đứng trước cửa lớp rồi. Khương Đàn sớm đã bỏ tay ra ái ngại nhìn anh.
- Xin lỗi cậu, khi nãy gấp quá tớ không kịp nghĩ gì cả đã kéo cậu chạy khắp nơi.
Nghe giọng nói quen thuộc vang lên làm Lâm Phong hoàn hồn, anh vội xua tay nói.
- Mấy chuyện đó có gì đâu, cậu đừng để bụng. Tớ cũng không để ý đâu.
Khương Đàn nghe anh nói vậy, liền mỉm cười rạng rỡ sự ái ngại trên khuôn mặt cũng mất tăm. Lâm Phong thấy Khương Đàn thì lại ngẩn người. Biết sao bây giờ, nụ cười của Khương Đàn nó trong sạch, ấm áp lại ngây ngô không tì vết. Nụ cười ấy chưa bao giờ xuất hiện trong thế giới của anh, ngay thời khắc này tia sáng ấy cứ ngày một lớn dần. Và có lẽ ngay cả chính bản thân anh cũng không hề hay biết.
Chốc lát, Lâm Phong hoàn hồn lại. Trong lòng thầm rủa chính mình. Thấy cô cười là ngây ngẩn thật không có tiền đồ, người ta sớm đã về chỗ mày còn ở đây làm gì? Ngắm cảnh chắc?
Bỗng một bàn tay vỗ vai anh, làm Lâm Phong giật bắn mình. Nhanh chóng xoay người ra sau muốn nhìn người vỗ vai mình thì thấy một chàng trai với mái tóc gọn gàng, ngũ quan thanh tú sáng sủa, nước da màu đồng làm nổi bật đôi mắt đen láy đầy nghịch ngợm. Cậu ta cao bằng Lâm Phong, trông khá điển trai. Bộ đồng phục vốn rất chỉnh tề lại bị cậu ta mặc thành không ra gì. Áo sơ mi trắng bị bỏ một vạt áo ra ngoài, tay áo thì một bên xắn một bên không. Quần tây thì bị xắn lên hai nấc, không chút chỉnh tề. Balo thì được cậu ta mang một bên. Nhìn từ trên xuống dưới cứ như một tên côn đồ ấy. Cậu ta nhìn Lâm Phong với ánh mắt: "Mình biết ngay mà"
Lâm Phong ngao ngán nhìn cậu ta, tên này là bạn thân những năm cấp hai của anh. Nghịch ngợm số dách, đến cả thầy cô cũng không có cách trị nhưng học lực của cậu ta rất khá nên thầy cô cũng không nói gì nhiều.
- Hi friend, trùng hợp thật không ngờ tao với mày lại học chung trường còn chung lớp nữa. Mày xem đây có phải định mệnh sắp đặt hay không?
Giọng nói của cậu ta rất hay, chất giọng hơi cao lại trong trẻo mang cho người nghe thêm năng lượng tích cực. Rất hợp với tính cách của cậu ta, năng động nghịch ngợm lại rất vui tươi. Xung quanh cậu ta giống như đều được ánh sáng vây quanh. Trái ngược hoàn toàn với Lâm Phong.
- Định mệnh sắp đặt cái gì, tao cố ý đấy. Mày tin không?
Lâm Phong đáp lại cậu ta giọng điệu bông đùa xen lẫn xem thường. Anh cũng không để tâm đến cánh tay đang khoác trên vai mình, cả hai cùng nhau bước vào lớp.
- Xì, có ma mới tin mày. Mày mà cố ý tao chết tại chỗ cho mày coi.
Cậu ta làm ra bộ dáng ghét bỏ nói, nhưng cánh tay vẫn thân thiết khoác trên vai anh. Lâm Phong nhếch môi cười nhạt, có cậu bạn này cũng không nhàm chán mấy năm cấp ba.
- Giáo viên sắp vào lớp rồi, mày còn không chỉnh lại đồng phục của mày à? Coi chừng giáo viên đuổi mày ra khỏi lớp đấy. Mới đầu học kì như vậy không hay đâu thưa thiếu gia Trịnh Khắc Tuấn.
Lâm Phong nhìn bộ dáng không ra gì của Trịnh Khắc Tuấn trêu chọc nói.
- Hay mày sửa lại giúp tao đi!
Trịnh Khắc Tuấn nhìn anh cười sáng lạn, Lâm Phong làm bộ mặt ghét bỏ nói.
- Tao đâu phải người hầu của mày.
Tuy miệng thì nói vậy nhưng tay vẫn giúp cậu ta chỉnh trang lại đồng phục. Lâm Phong từ tốn xả ống, gài nút tay áo lại. Lại giúp cậu ta bỏ áo vào quần đàng hoàng, xong lại vuốt thẳng nếp áo bị cậu ta làm cho nhăn nhúm. Động tác vô cùng thuần thục lưu loát giống như anh đã làm hàng trăm hàng ngàn lần. Khung cảnh đó hài hòa đến lạ, giống như người anh trai săn sóc đứa em út mà mình yêu thương vậy.
Đợi khi Lâm Phong chỉnh trang lại áo sơ mi của mình xong, Trịnh Khắc Tuấn cũng rất tự giác xả ống quần xuống. Đồ phục chỉnh tề từ trên xuống dưới, cậu ta không còn bộ dáng côn đồ nữa mà thay vào đó là một cậu trai sáng sủa hòa nhã lại nghịch ngợm không kém.
Cùng lúc đó tiếng chuông vào học đầu tiên của học kì mới vang lên. Ai nấy trong lớp cũng chọn đại cho mình một chỗ ngồi. Lâm Phong tự động ngồi ở bàn cuối cạnh của sổ, Trịnh Khắc Tuấn ngồi bên cạnh. Lâm Phong bất giác đưa mắt nhìn xung quanh lớp như muốn tìm kiếm bóng người con gái thanh thuần ấy. Trùng hợp đến không ngờ, cô ngồi ngay phía trên Lâm Phong. Khương Đàn quay xuống thấy Lâm Phong đang nhìn mình thì khẽ cười. Lâm Phong ngượng ngùng gật đầu.
- Chào các em, tôi là giáo viên chủ nhiệm của các em trong năm học này. Tôi mong các em giữ vững kỹ luật, nếu có trường hợp vi phạm tôi sẽ xử lí nghiêm.
Giọng nói nghiêm khắc của thầy chủ nhiệm vang lên, cả lớp đồng thanh dạ một tiếng vang vọng khắp lớp. Ông ta đưa mắt quét một vòng quanh lớp rồi mới cúi xuống bắt đầu đọc tên điểm danh. Dường như ông ta không hề có ý sắp xếp chỗ ngồi lại cho cả lớp. Từng cái tên của thành viên trong được ông ta đọc lên, tiếp sau đó là một tiếng dạ đảm bảo có mặt, cứ lặp đi lặp lại cho đến hết cả lớp.
- Được rồi, ngày đầu tiên nhận lớp không cần học hành gì cả. Các em chép thời khóa biểu đầy đủ. Rồi bắt đầu bầu cán bộ lớp.
Thầy chủ nhiệm vừa nói vừa ghi thời khóa biểu lên trên bảng. Nét chữ ông ta rất dứt khoát nhanh gọn, lại làm người khác cảm nhận được sự nghiêm khắc trên nét chữ của ông ta.
Ở phía dưới, Lâm Phong cúi đầu chép thời khóa biểu lâu lâu lại ngẩn đầu nhìn lên bảng rồi lại cúi đầu chép tiếp. Giống như không hề bị ảnh hưởng gì bởi khí thế của thầy chủ nhiệm.
Mười sáu năm sống trong căn nhà đó, chịu đủ mọi loại đối xử. Xỉ vả có, lăng nhục có, đánh đập có, làm trò cười cũng đã từng trải qua. Bên ngoài lại được thiên hạ gắn cho cái mác "con nhà giàu" hay "Lâm đại thiếu" gì đó. Lại còn phải đi tới mấy cái tiệc nhảm của lão cha trên danh nghĩa, cộng thêm việc anh ra trải đời sớm hơn các bạn cùng tuổi. Cho nên loại người nào anh cũng đã từng gặp, ít nhất là một lần. Ví như một người hôm nay đối xử tốt với anh ngày mai lại đâm sau lưng anh một nhát. Loại người đó anh cũng đã từng đụng phải.
Cho nên loại khí thế của thầy chủ nhiệm bày ra chỉ đủ dọa mấy đứa trong lớp chứ không ảnh hưởng tới anh dù chỉ là một chút.
Chép xong thời khóa biểu Lâm Phong đưa mắt nhìn quanh lớp, ai cũng đã chép xong. Có lẽ thầy chủ nhiệm cũng đã biết, ông ta đập bàn một cái làm cho cả lớp tập trung sự chú ý về phía ông ta. Ông ta khẽ hắng giọng một cái rồi mới lên tiếng.
- Cả lớp đã chép thời khóa biểu xong rồi thì bắt đầu bầu cử cán bộ lớp. Ai có đủ tự tin để đảm nhiệm vị trí lớp trưởng thì đứng lên, hoặc ai cảm thấy người nào đáng tin cậy thì giơ tay đề cử.
Lời thầy chủ nhiệm vừa kết thúc thì có một hai người đứng lên. Trên khuôn mặt tràn ngập tự tin, có vẻ đã từng là lớp trưởng. Hai người một nam một nữ, người nam có mái tóc gọn gàng, khuôn mặt khá thanh tú rất ưa nhìn, trên mặt tràn ngập tự tin. Hình như cậu ta tên là Mộc Trường Ninh. Còn người nữ có mái tóc dài tận hông, để mái xéo trông rất sắc sảo, ngũ quan khá ưa nhìn rất thanh tú nhưng cô ta không có nét thanh thuần của Khương Đàn cũng không có nét đáng yêu như Tiểu Hân. Cô ta có phần sắc sảo hơn hai người, làm người khác cảm thấy già dặn hơn người cùng lứa tuổi. Cô ta hình như tên là Lưu Giang.
Rất nhanh phiếu bầu chọn đã được đưa xuống, Lâm Phong xoay xoay cái bút trong tay có phần hơi do dự. Sau một hồi suy nghĩ cuối cùng cắm đầu viết một cái tên. Hai chữ Lưu Giang rồng bay phượng múa được viết lên giấy.
Kết quả cuối cùng là Lưu Giang được nhiều phiếu bầu hơn nên làm lớp trưởng, còn Mộc Trường Ninh thì làm lớp phó. Lớp phó lao động và lớp phó văn thể cùng tổ trưởng gì đó rất nhanh đã được bầu chọn xong.
- Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Các em nghỉ!
- Cả lớp!
Lời thầy chủ nghiệm vừa dứt thì lớp trưởng mới nhận chức cũng lên tiếng. Dứt lời cả lớp đứng nghiêm chào thầy chủ nghiệm. Thầy chủ nghiệm khẽ gật đầu thì ai nấy ngồi xuống thu dọn chỗ ngồi của mình.
Lâm Phong vừa thu dọn xong thì cùng lúc đó cánh tay của Trịnh Khắc Tuấn đã khoát lên vai anh.
- Xong rồi? Đi tham quan không?
Giọng nói trong trẻo pha chút biếng nhác vang lên. Cậu ta một tay khoát lên vai anh, cả người lại tựa cả vào người anh. Hành động dựa dẫm này làm Lâm Phong giật giật khóe miệng. Khẽ đẩy cậu ta ra nhưng cậu ta vẫn bám dai như đỉa. Lâm Phong có một cảm giác bất đắc dĩ đến cùng cực.
- Được rồi đi thì đi. Nhưng mày phải buông tao ra, nếu không thì đừng trách tao ác.
Lâm Phong vừa đưa mắt dõi theo bóng lưng mảnh mai đang đi ra khỏi lớp vừa lạnh nhạt nói. Dù sao vẫn còn sớm chưa tới giờ đi làm nên Lâm Phong cũng mặc cậu ta.
Trịnh Khắc Tuấn nghe vậy hai mắt sáng như sao, lập tức nắm lấy cổ tay của Lâm Phong lôi kéo chạy đi. Lâm Phong bị cậu ta kéo có một cảm giác như mình đang bị một đứa trẻ kéo đi mua kẹo vậy. Bất đắc dĩ không thể tả.
Trường khá rộng, xung quanh được trồng khá nhiều cây để che bóng mát, phía dưới tán cây cũng được trang bị vài cái ghế đá. Sân vận động cũng rất rộng rãi, phía sân sau trồng một bãi cỏ và một vườn hoa nhỏ, mỗi tuần các lớp sẽ thay phiên nhau chăm sóc chúng. Dãy phòng học có năm tầng nếu không tính sân thượng. Phòng các câu lạc bộ ở một khu riêng kế bên dãy phòng học. Còn có thêm một dãy dành cho các môn học khoa học tự nhiên, và một vài môn phụ. Phòng giáo viên ở cuối dãy phòng học. Căn tin cũng rất rộng và sạch sẽ, còn có cả một thư viện khá lớn và đầy đủ tiện nghi.
- Oa, không ngờ trông bên ngoài khá nhỏ nhưng phải đi cả buổi mới đi hết trường.
Trịnh Khắc Tuấn không có chút hình tượng ngồi trên ghế đá than vãn với Lâm Phong bên cạnh. Lâm Phong không hề để ý, anh xem đồng hồ nhận ra sắp tới giờ đi làm thêm của mình.
- Tới giờ đi làm thêm rồi, tao không rảnh chơi với mày nữa. Đi trước đây!
Anh nhàn nhạt nói, mang balo lên vai định chạy đi thì nghe tiếng của Trịnh Khắc Tuấn kêu lại.
- Ấy khoan đã, để lại số điện thoại đi tên kia. Số kia của mày, tao gọi không được nữa.
Trịnh Khắc Tuấn nhanh tay nhanh mắt giữ tay Lâm Phong lại trước khi anh kịp chạy đi thì cậu ta đã lên tiếng nói. Tên khốn này, cho cậu ta số điện thoại giả đúng không? Mẹ kiếp mới gọi được một lần, gọi lần thứ hai liền "Số máy không tồn tại".
Nghe Trịnh Khắc Tuấn nói vậy, Lâm Phong mới nhớ ra, anh vừa thay sim mới hồi đầu hè. Nên Trịnh Khắc Tuấn gọi được cũng là bình thường.
- Nè lưu vào đi phiền quá. 0867755943.
Lâm Phong đọc nhanh một dãy số, rồi dằn khỏi tay Trịnh Khắc Tuấn chạy đi mất. Anh không hề quan tâm Trịnh Khắc Tuấn có nghe kịp hay không đã chạy mất tung mất tích rồi.
Lâm Phong một đường chạy tới quán cafe, cũng may là nơi anh làm việc gần trường không thì tên thiếu gia Trịnh Khắc Tuấn đó nên cầu nguyện ngày mai là ngày nghỉ đi, hừ.
- Em xin lỗi, em đến trễ!
Lâm Phong đứng trong quán thở hồng hộc nói.
- Không sao, dù gì cũng chưa tới ca của em vẫn chưa tính là trễ.
Anh làm ở quầy tính tiền cười hiền lành nói, ở đây Lâm Phong khá được lòng mọi người vì tính cần cù chăm chỉ lại lễ phép ổn trọng hơn nữa ứng phó với khách hàng rất tốt mấy khách hàng khó tính cũng không tìm được lỗi để bắt bẻ lúc Lâm Phong phục vụ họ.
- Em mau đi thay đồ đi, tránh để ông chủ mắng đó.
Một anh nhân viên gần đó nửa đùa nửa thật nói. Lâm Phong cười cười, xách balo vào phòng thay đồ dành cho nam. Khi Lâm Phong bước ra khỏi phòng thay đồ thì anh mặc trên người một cái áo phông trắng in nhãn hiệu của quán trước ngực, quần vải màu đen kết hợp với cái nón của quán trông rất hợp với anh.
- Mặc dù thấy em mặc đồng phục của quán nhiều lần rồi nhưng chị vẫn không thể không cảm thán nha. Ai da ông trời thật bất công mà.
Một nữ nhân viên trên tay đang cầm khay nước đang mang lên cho khách thì dừng lại nói với Lâm Phong. Chị ta được mọi người trong quán gọi là Phượng Vũ tỷ, không biết họ của chị ta nhưng theo Lâm Phong thấy thì đây là nickname trong game cơ.
- Bất công gì chứ chị Vũ, chị đẹp hơn em nhiều lắm nên đừng so sánh em với chị mãi được không?
Lâm Phong bất đắc dĩ nói, một đứa con gái ai đời lại đi so sánh với một thằng con trai như chị. Thật hết chỗ nói.
- Tiểu Phong nói đúng đó, em tối ngày đem nhan sắc của em ra so với thằng bé. Em không thấy tội cho nó à?
Một anh nhân viên phục vụ đang dọn mấy cái ly nước xuống chen miệng vào nói. Anh ta được mọi người thường xuyên gọi là Thiên Ân.
- Lão già nhà anh im đi, anh thì biết gì mà nói.
Phượng Vũ quay ngoắt qua nhìn Thiên Ân chằm chằm. Sắp có chuyện rồi, Lâm Phong cảm giác được sắp có chuyện xảy ra định ngăn lại thì một giọng nữ vang lên.
- Hai anh chị thôi giùm em một cái, bây giờ đang trong thời gian làm việc đó.
Một cô bé tầm mười lăm mười sáu tuổi lên tiếng nói, cô bé thường được mọi người gọi là bé Vy.
- Anh Phong, anh đem cái này lên bàn số ba giúp em.
Bé Vy đưa cho Lâm Phong một khay nước chứa hai ly trà sữa. Lâm Phong nhận lấy khay nước gật đầu cảm kích bé Vy lập tức rời khỏi chỗ này. Ở đây thêm một hai phút nữa có lẽ anh sẽ bị hai người này làm cho chết mất.
Đằng sau anh còn nghe văng vẳng tiếng nhắc nhở của cô bé với hai người kia. Lâm Phong lắc đầu cười khổ rồi mang khay nước lên bàn số ba cho khách theo yêu cầu.
Khi tới nơi thì anh nhìn thấy một bóng lưng nhỏ nhắn quen thuộc.