Bạn được QuynhMunie mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1,722 ❤︎ Bài viết: 191 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 19: Mạt Thế Băng Hà (19)

8azW4h0.gif

Thông báo: Từ chương này trở đi, bạn phải đăng nhập và bấm like mới đọc được.

Nếu chưa có nick, bấm vào ***đây*** để đăng kí. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện.

Cần đăng nhập và nhấn Thích để xem đoạn này
 
Chỉnh sửa cuối:
1,722 ❤︎ Bài viết: 191 Tìm chủ đề
8azW4h0.gif


Chương 24: Mạt Thế Băng Hà (24)​

Cảm ơn bạn @Yuki Sora đã like toàn bộ từ chương 1 đến chương 23. Tặng bạn chương 24 nhé.

Editor: EC.

Khi Tinh Vân xuống tầng, phát hiện bác cả Tô nằm trên ghế sa lon ngủ thiếp đi, trên người đắp chăn bông dày, tiếng ngáy phát ra đều đều.

Nha Nha nằm trong một góc cạnh sa lon, khi phát hiện Tinh Vân thì lập tức đứng dậy, đôi mắt vẫn mang theo cảnh giác.

Tinh Vân ra dấu im lặng với Nha Nha, sau đó yên lặng đi đến phòng bếp.

Nha Nha do dự, đôi mắt nó nhìn về phía bác cả Tô vẫn không hề phát giác, nằm ngáy o o, sau đó nó quay người đi theo Tinh Vân.

Đi vào trong bếp, Tinh Vân nghe cánh cửa inox đang đóng truyền đến âm thanh loạt xoạt, hình như có người đang cố gắng mở cửa.

Chúng đến rồi.

Buổi sáng Tinh Vân đã ngó ngoài ngó trong căn biệt thự, phát hiện nếu muốn vào nhà dưới tình huống không có dụng cụ hỗ trợ, thì cửa sau là nơi đột nhập tốt nhất.

Nếu là bình thường còn có thể bò vào từ ban công tầng hai.

Nhưng thời tiết quá lạnh, hiện tại bên ngoài bức tường cũng kết lớp băng mỏng cực kỳ bóng loáng, hoàn toàn không phù hợp leo trèo, không cẩn thận sẽ bị trượt ngã.

Lúc này Tinh Vân chỉ nghĩ đến xem thử, không ngờ trùng hợp may mắn bắt gặp bọn họ.

Nha Nha đánh hơi thấy mùi của người lạ, chuẩn bị há miệng sủa nhưng lại bị Tinh Vân tinh mắt, nhanh tay đè xuống.

"Không cho phép sủa."

Tinh Vân thấp giọng nói, còn tặng Nha Nha một ánh mắt cảnh cáo đầy sắc bén.

Nha Nha tủi thân vô cùng, nó bực bội dùng móng chân gãi mặt đất nhưng lại bị cô liếc sang, trừng mắt cảnh cáo.

Cuối cùng Nha Nha ngoe nguẩy cái đuôi, hất tay Tinh Vân ra, mặc dù không phát ra âm thanh nữa, lại nhìn chăm chú cánh cửa, bày tư thể sẵn sàng công kích.

Bên ngoài cửa, Lưu Vinh nhìn người trước mặt sử dụng thành thạo các công cụ mở khóa, trong lòng không được dễ chịu.

Lần trước ở quán quà vặt, hắn đã nhận ra một vấn đề, hình như bọn họ đặc biệt quen thuộc việc trộm cắp, nói đơn giản thì giống như đội trộm cắp chuyên nghiệp!

Hắn còn mờ mịt hỏi vài câu, kết quả đại ca bọn họ rất thẳng thắn, nói lúc trước từng làm trộm, chỉ là bây giờ rửa tay gác kiếm, không làm nữa.

Nguyên nhân hiện tại lại dùng nghề cũ cũng vì sống sót, ai bảo bây giờ họ không tiền, không vật tư hả?

Lúc ấy Lưu Vinh cũng có chút hối hận, hắn muốn kiếm nhiều tiền, không phải làm tên ăn cắp!

Nhưng hắn đã rơi xuống nước, đám người này cũng sẽ không để hắn lên bờ dễ dàng.

Mà vì trời đổ tuyết lớn, vật tư khan hiếm, nếu không trộm cắp, họ quả thật không vượt qua nổi.

"Rắc", một tiếng vang nhỏ.

Cửa được mở ra.

Lưu Vinh nhìn đối phương cẩn thận từng tí mở cửa, ghé nửa mình vào quan sát, rồi gọi bọn họ tiến vào.

Trong phòng đen kịt, giơ bàn tay cũng không nhìn thấy năm ngón, Lưu Vinh trợn to mắt nhìn, cố gắng lắm mới thấy vài món đồ.

Phòng bếp nhà họ Tô rất rộng, một nửa là bếp điện, ngày thường dùng để nấu cơm, còn nửa còn lại là bếp nung từ đất, có thể đốt củi, có không ít củi nhóm lửa chất đống trong góc khuất.

Ba người rón rén đi được vài bước, bỗng dưng, đằng sau vang lên tiếng đóng cánh cửa khe khẽ.

Cửa bị đóng.

"Này, đứa nào đóng cửa vậy?"

"Em.. Em không đóng! Lưu Vinh đi cuối cùng, có phải mày đóng không!"

Lưu Vinh nuốt ngụm nước bọt, cũng không dám ngoái đầu nhìn, thậm chí giọng hơi run rẩy: "Không.. không phải em! Em đi cuối cùng nhưng không.. không đóng cửa ạ."

Cơ thể ba người cứng đờ, một cơn gió lạnh chạy dọc sống lưng làm họ rùng mình.

Không ai mở miệng, không gian rơi vào sự yên tĩnh kì dị.

"Ha ha." Tên đi đầu cười khan hai tiếng.

"Có lẽ là gió thổi."

Gió thổi?

Gió không phải thổi từ bên ngoài vào à?

Vậy cũng phải thổi giữ chặt cửa chứ!

Sao có thể thổi đóng cửa!

Hai người khác không đáp lại, gó rét căm căm ngoài trời cọ xát ô cửa sổ mãnh liệt, phát ra tiếng rít thê lương.

Trong hoàn cảnh như thế này, lòng người bỗng dưng cảm giác sợ hãi, dường như có một thứ gì đáng sợ tồn tại, ẩn náu trong bóng tối.

"Này, chúng ta đừng tự hù dọa mình, tìm đồ trước đi."

Ừ, đúng, đúng, tìm đồ trước. "

" Cẩn thận vào, đừng tạo ra âm thanh quá lớn, lấy đồ liền rời đi, đừng ở lại quá lâu. "

Hai người khác vội gật đầu, họ không biết tại sao, rõ ràng đây đâu phải lần đầu làm việc này, nhưng cảm giác sau lưng lần này sởn tóc gáy.

Đi về phía trước vài bước, tên cầm đầu bỗng cảm giác canh đầu truyền đến âm thanh xé gió, hắn ta chưa kịp phản ứng." Bốp "một cái, đầu bị đập nặng nề.

Đầu hắn ta bị đập còn không hết, dưới người lại truyền đến cảm giác đau đớn khiến hắn ta hét thảm thiết, cơ thể mềm nhũn, trực tiếp ngã lăn trên đất.

" A.. "

Bác cả Tô bị tiếng kêu đánh thức mà tỉnh dậy.

Ông ấy mờ mịt chớp đôi mắt ngái ngủ, rồi đưa tay dụi mắt, sao ông lại ngủ thiếp đi vậy?

Hồi sau, hình như trùng hợp nghe tiếng gì đó.

Bác cả Tô bỗng đứng dậy, phát hiện không thấy Nha Nha đâu cả.

" Nha Nha! "

Bác cả Tô hô một tiếng nhưng không nghe tiếng Nha Nha đáp lại, mà mơ hồ có âm thanh lạ truyền đến.

Bác cả ghé tai, cẩn thận nghe, phát hiện âm thanh có lẽ vang lên từ phòng bếp..

Có trộm!

Trong phòng bếp.

Tinh Vân xử lý xong người đầu tiên bằng hiệu suất cao, cây gậy gỗ trong tay lại vung cao, hung ác đánh về phía đằng sau kẻ cầm đầu.

Người kia giơ cánh tay cản lại, hít mạnh một hơi lạnh lẽo.

Rất đau!

Hắn vẫn chưa thấy đối phương để phản đòn thì đã cảm giác có sức mạnh dồn lên bụng, cơ thể bị đạp mạnh một cái, ngã trúng đống củi nhóm lửa.

Tinh Vân rút chân phải về, hoạt động khớp cổ tay, cổ chân, trong lòng vẫn không hài lòng lắm.

Nếu là cơ thể trước kia của cô, trực tiếp đá một phát thì đã đạp bay người này.

Hiện tại..

Được rồi, có thể đá ngã cũng không tệ, cũng là kết quả cô kiên trì rèn luyện trong mấy hôm nay.

Cả người Lưu Vinh đều ngơ ngác, hắn trơ mắt nhìn hai đồng bọn bị đánh ngã mới phản ứng lại..

Đây là cạm bẫy nha!

Gậy ông đập lưng ông rồi!

Lưu vinh không nói hai lời, quay người bỏ chạy.

Nhưng mà, vừa chạy bước đầu tiên thì hắn đã té chổng vó.

Lưu Vinh giãy giụa một trận, cảm giác hơi nóng truyền đến cái cổ lộ bên ngoài, có thể nghe được tiếng thở bên tai, đồng thời một mùi chua hôi không thể nói rõ liền xộc thẳng lên đầu hắn khiến ý thức hắn cứng đờ trong nháy mại.

Mượn ánh sáng lờ mờ qua cửa sổ, Lưu Vinh nhìn thấy hàm răng sắc nhọn đặt gần mặt hắn tỏa ánh sáng lạnh lẽo.

Mả mẹ nó!

Chooó!

Lưu Vinh khộng sợ chó nhưng không bao gồm con chó săn lớn thế này!

Hơn nữa hắn từng nghe đồn rằng con chó nhà này rất hung dữ!

Chó không nên sủa ầm ĩ, thông báo chủ nhân à!

Thế mà lén lút trốn một bên chơi trò đánh lén!

Lưu Vinh nằm rạp trên đất, không dám động đậy. Hắn sợ không làm con chó hài lòng liền bị ngoạm mất cái cổ này, có thể ảnh hưởng đến tính mạng!

Người bị đạp lăn vào đống củi cũng không bị thương quá nặng, hắn ta bò dậy từ đống củi, vừa đứng thẳng thì đã cảm giác bên cạnh có thêm một người.

Hắn sờ tay vào túi quần, lấy ra một con dao gọt trái cây, bật lưỡi dao lên, vung cánh tay về phía người bên cạnh.

Lưỡi dao vạch ra đường cong sáng màu bạc trong bóng tối, Tinh Vân nghiêng đầu, thoát công kích.

Đối phương đâm một phát không trúng, vừa chuẩn bị đâm tiếp cái thứ hai.

Cơ thể Tinh Vân loạt hoạt di chuyển một cái, lại đến bên cạnh hắn ta, vung cây gỗ trong tay, đánh trúng cổ tay phải đổi phương.

" Cạch"một tiếng, con dao sắc bén rơi khỏi tay đối phương xuống mặt đất.

Chân Tinh Vân đá đến, trực tiếp đá con dao vào xó xỉnh.

Ngay sau đó, Tinh Vân đá vào đầu gối bên phải của đối phương khiến hắn nửa quỳ trên mặt đất.

Tiếp theo, đặt gậy gõ sang bên, một tay đè bả vai hắn ta, một tay nắm cánh tay, bẻ cong về sau.

Gỡ khớp xương cánh tay hắn ta.

P/s: Mỗi lần bão like toàn bộ chương truyện đã đăng, chương tiếp theo sẽ miễn phí. Cảm ơn sự ủng hộ của tất cả các bạn.

Tuyển editor (yêu cầu đọc hiểu convert).

Quyền lợi: Đọc miễn phí hơn 200 chương truyện edit Luận Tư Thế Phản Công: 333

Cách liên hệ: Nhắn qua tường nhà EC (trên dembuon.vn).
 
Chỉnh sửa cuối:
1,722 ❤︎ Bài viết: 191 Tìm chủ đề
8azW4h0.gif


Chương 36: Mạt Thế Băng Hà (36)​

Editor: EC

Bạn cần 200 Xu để xem nội dung này, kiếm xu hoặc nạp xu tại đây


Hôm nay, cô biểu hiện lúc bắn bia vượt xa người bình thường, thêm thuật cận chiến không rõ học từ đâu, khắp người cô gái này thật sự tràn đầy bí ẩn.

Nếu là trước hôm nay, có lẽ hắn sẽ nghi ngờ.

Nhưng bây giờ..

Bùi Thận Chi ngồi thẳng người, hỏi Tinh Vân một vấn đề ngoài dự liệu của cô.

"Tại sao cô biết chú Bùi Nghĩa Xương?"

Bùi Nghĩa Xương?

Tinh Vân hơi sửng sốt, trước bão tuyết một ngày, cô đã gửi tin nhắn cho Bùi Nghĩa Xương, nội dung liên quan đến con đường tương đối an toàn sau bão tuyết, đặc biệt nhắc nhở hắn những nơi nguy hiểm.

Không lẽ Bùi Nghĩa Xương nói gì liên quan đến cô?

Tinh Vân không biết Bùi Nghĩa Xương đã nói gì, trong đầu cô hiện lên vài suy nghĩ, cuối cùng cẩn thận trả lời: "Trước đây tôi báo cảnh sát một việc, được chú Bùi xử lý."

Bùi Thận Chi cẩn thận quan sát nét mặt của Tinh Vân nhưng không có bất kì phát hiện nào, nét mặt cô bình tĩnh, không có nửa phần chột dạ.

"Còn gì không?"

"Không còn."

Bùi Thận Chi lại hỏi thêm vài vấn đề nhưng Tinh vân không trực tiếp phủ nhận hay khẳng định.

Bùi Thận Chi im lặng, khi mở miệng nói chuyện lần nữa, giọng nói đượm buồn.

"Bùi Nghĩa Xương là chú tôi, chú dặn nếu gặp được cô thì phải chăm sóc cả nhà cô thật tốt."

Tinh Vân hơi nhíu mi, trong lòng có một dự cảm không tốt.

"Chú Bùi thế nào?"

"Chú tôi hy sinh rồi."

Xảy ra chuyện gì?

Tinh Vân giật mình, trong trí nhớ nguyên chủ, Bùi Nghĩa Xương đưa bọn họ đến căn cứ Thanh Vân, về sau còn làm người quản lý, phân công tất cả người giám sát của căn cứ Thanh Vân.

Lần này cô còn nói trước đường đi cho hắn, tại sao lại chết?

Thật sự không lừa cô sao?

Nhìn bộ dáng không tin của Tinh Vân, Bùi Thận Chi lại nói: "Tôi không biết quan hệ giữa cô và chú tôi là gì, nhưng trong di ngôn của chú có nhắc đến cô. Chú tôi nói rất cảm ơn sự giúp đỡ của cô, nhờ cả gia đình họ Bùi chiếu cố cô và người nhà trong khả năng. Bây giờ cô cần tôi giúp gì không?"

Tinh Vân không nói gì, đến giờ phút này cô vẫn có chút không dám tin, Bùi Nghĩa Xương hy sinh?

Nhiều người tiếp tục sống nhờ lời cảnh báo của cô như vậy, vì sao hắn chết?

Bùi Thận Chi không thúc giục mà kiên nhẫn chờ Tinh Vân trả lời.

Tinh Vân lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía Bùi Thận Chi nói: "Nếu có thể, bây giờ tôi muốn rời đội."

"Được. Các hạng huấn luyện tân binh của cô đều đạt chuẩn."

"Chiều nay tôi muốn xin phép nghỉ, ra ngoài một chuyến."

"Được."

Chờ Tinh Vân ra khỏi phòng làm việc, Bùi Thận Chi ngả người về phía sau, tựa lưng vào ghế.

Hắn không biết quan hệ của chú và Tinh Vân thực sự là gì, lời dặn dò của chú hắn có thể bị lọt ra từ người truyền tin.

Hiện tại hắn hoài nghi bản lãnh của Tinh Vân do chú hắn dạy, dù sao bọn họ sống cùng thành phố, Tinh Vân còn học cùng trường với em họ của hắn.

Nhưng hắn tin tưởng chú mình, người được chú dặn dò chăm sóc sẽ không có vấn đề.

Lúc Tinh Vân ra khỏi quân khu, tuyết vẫn đang rơi, cô phát hiện căn cứ tăng thêm không ít người, cả cảnh sát tuần tra và người canh gác cũng nhiều hơn.

Chắc là người sống sót từ nơi khác đến đây, lúc cô ở trong quân doanh cũng nghe nói, bởi vì một số lý do nên chính phủ đang không ngừng phái người tìm kiếm người sống sót ở phía Bắc.

Lớp tuyết bị giẫm dưới chân phát ra âm thanh ma sát nhè nhẹ, Tinh Vân cũng không rõ mình đang muốn làm gì.

Ban đầu do suy nghĩ cô hơi rối bời nên muốn ra ngoài.

Giờ đứng lâu dưới gió lạnh như vậy, cô cũng nghĩ rõ ràng.

Mọi việc trên đời không phải đã xảy ra thì sẽ không thay đổi, cô không thể dự đoán được vận mệnh của tất cả mọi người.

Có người sống và cũng có người chết, không ai biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.

Tinh Vân quyết định về thăm nhà, không biết ba mẹ Tô sống thế nào trong một tuần qua.

Khi đi qua ngã rẽ của con hẻm nhỏ vắng vẻ, Tinh Vân nhìn thấy có hai người lôi một người liên tục giãy giụa, Tinh Vân khẽ liếc qua đôi mắt người đó thì thấy khá quen.

Trong lòng Lư Nghê tràn đầy tuyệt vọng, cô không ngờ rằng mình sẽ gặp chuyện này.

Không phải đây là khu vực gần căn cứ an toàn sao?

Vì sao còn có người làm loại chuyện này?

Miệng của Lư Nghê bị người ta bịt chặt, cô không thể kêu thành tiếng, đến cả hít thở cũng khó khăn.

Đôi mắt của Lư Nghê chan chứa nước mắt, cô hy vọng có người cứu mình, nhưng mà nhìn xung quanh ngày càng vắng vẻ, Lư Nghê tuyệt vọng.

Đầu cô choáng váng, khung cảnh trước mắt dần mơ hồ, cảm giác có bông tuyết lạnh rơi trên mặt mình.

Cô phải chết ư?

Rõ ràng tránh thoát bão tuyết, trải qua cơn rét lạnh thấu xương, lại phải mất mạng ở căn cứ an toàn à?

Lư Nghê từ bỏ giãy giụa, cô cảm giác đầu mình thêm choáng váng..

Bỗng nhiên, cô nghe tiếng kêu thảm thiết phát ra từ hai kẻ bên cạnh, sau đó bàn tay bịt chặt miệng và mũi cô cũng thả lỏng, lực ôm eo cô cũng trở nên yếu ớt.

Cơ thể Lư Nghê nghiêng nhẹ, trực tiếp ngã sấp xuống đống tuyết.

Lư Nghê thở hổn hển, hít mạnh không khí, cô bỗng bốc một nắm tuyết rồi xoa lên mặt.

Lạnh lão tận xương tủy, cả người cô run lẩy bẩy, nhưng đồng thời đầu óc mơ màng của cô cũng tỉnh táo hơn một chút.

Cô chống tay xuống tuyết, quay đầu nhìn thì thấy bóng lưng của một người mặc quân trang đang đánh hai kẻ kia té ngã xuống đất.

Nhìn đối phương lưu loát đánh ngất xỉu rồi trói bọn họ chung một chỗ, Lư Nghê cuối cùng cũng ghé mặt vào đống tuyết mà khóc rống lên.

Khóc hồi lâu, cô mới nhận ra mình vẫn chưa nói lời cảm ơn với ân nhân cứu mạng.

Lư Nghê bò dậy từ đống tuyết, phủi quần áo, ngẩng đầu định nói tiếng cảm ơn với "anh trai bộ đội" đã cứu mình, lại phát hiện người trước mặt có vài phần thân quen.

"Tô.. Tô Tuyết ư?
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back