Xuyên Không [Edit] Phượng Hoàng Ngàn Năm - Thiên Nhiễm Quân Tiếu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Đào Bảo, 24 Tháng tám 2020.

  1. Đào Bảo

    Bài viết:
    0
    Chương 20: Ăn vào như nào thì nhớ ra thế ấy.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hương Phiến tựa hồ tương đối sợ Thẩm Nhàn, không dám đến quá gần, tiến đến vài bước liền dừng lại, có bài bản hẳn hoi nói:

    "Tướng quân nghe nói công chúa muốn đi nhà kho lấy đồ bổ, lại nghe lúc trước thái y nói công chúa thân thể suy nhược không được dùng đồ quá bổ, bằng không lợi không bằng hại. Tướng quân không cho công chúa dùng thuốc bổ cũng là vì tốt cho người, hiện đặc biệt mời đại phu tới chuẩn đoán xem. Nếu sức khỏe công chúa chưa tốt lên, chỉ đành đợi người dưỡng bệnh cho khoẻ rồi bồi bổ sau."

    Nói xong Hương Phiến liền làm theo lệnh để đại phu tiến lên bắt mạch cho Thẩm Nhàn.

    Thẩm Nhàn mặt không gợn sóng, còn tương đương phối hợp mà vươn tay ra.

    Đại phu trầm ngâm trong chốc lát, lắc đầu nói:

    "Phu nhân thân thể hư nhược lại bị tổn thương, thời gian này quả thực không nên dùng thuốc bổ, tránh cho cơ thể không hấp thu được. Vẫn là chờ phu nhân thai nhi ổn định rồi lại xem."

    Thẩm Nhàn cười nhạo hai tiếng, thân thể nàng nàng tự mình biết rõ.

    Chờ thai nhi ổn định lại, đồ Liên Thanh Châu đưa tới ước chừng toàn bộ đã vào bụng Liễu Mi Vũ.

    Thẩm Nhàn nhàn nhạt nói:

    "Thật là vất vả cho đại phu đây trợn mắt nói nói láo! Có mệt hay không? Triệu mama thưởng cho ông ta chén trà."

    Đại phu có chút không nhịn được, nói: "Không, không cần."

    Hương Phiến mơ hồ có hai phần trào phúng cười nói:

    "Xem ra công chúa thật đúng là không có có lộc ăn rồi, phu nhân nhà ta sau khi tẩm bổ quả thực có tác dụng. Lần sau Triệu mama không cần đên nhà kho nữa, vì nghĩ cho công chúa và đứa bé trong bụng nên nhà kho sẽ không đưa đồ ra đâu."

    Thẩm Nhàn híp mắt, không tỏ ý kiến.

    Hương Phiến lại xem thường nói:

    "Tướng quân và phu nhân đang chờ nô tỳ trở về bẩm báo, công chúa cứ nằm phơi nắng đi."

    Dứt lời, nàng liền dẫn đại phu nghênh ngang rời đi.

    Triệu thị tuổi tác lớn hơn Hương Phiến rất nhiều, cũng nhịn không được tức giận.

    Đều vì chủ tử, Triệu thị trước kia tuy không phải người bên cạnh Thẩm Nhàn, nhưng hết thảy đều là vì hài tử trong bụng Thẩm Nhàn.

    Tướng quân không muốn đứa nhỏ này, nàng bất luận như thế nào cũng phải giữ được huyết mạch của tướng quân.

    Sau khi Hương Phiến mang đại phu rời đi, Thẩm Nhàn tiếp tục nhắm hai mắt hưởng thụ ánh mặt trời, ánh sáng ấm áp hướng trên người nàng thành một tầng ấm vàng.

    Gió nhẹ thổi bên tai nàng, vài sợi tóc bị nhuộm thành lưu kim, nếu không có vết xẹo dài trên khuân mặt trắng nõn của nàng, cũng sẽ là bộ dáng đẹp mê người.

    Triệu thị cho rằng, nếu công chúa không bị hủy dung mà nói, với tâm tính và dáng vẻ này, hẳn là càng được tướng quân sủng ái mới phải.

    Trách chỉ trách trước kia, công chúa có chút ngu đần, đối tướng quân lại quá mức cố chấp.

    Aizz, chuyện cũ không nhắc vẫn hơn.

    Thẩm Nhàn nghe thấy Triệu thị thở dài, gợi lên một bên khóe miệng từ từ nói:

    "Nếu là đồ của ta, kể cả có vứt cho chó, cũng không đến lượt Liễu Mi Vũ há miệng đón ăn!"

    Muốn xử nàng, còn sợ không có biện pháp?

    Những thứ đó Liễu Mi Vũ như thế nào ăn vào, ta sẽ bắt nàng như thế mà nhổ ra.

    Phủ tướng quân to như vậy, Thẩm Nhàn cơ hồ cả ngày đều không thấy được Tần Như Lương.

    Khi ở nhà, Tần Như Lương đại đa số thời gian đều là cùng Liễu Mi Vũ ở một chỗ.

    Thẩm Nhàn không đi quấy rầy bọn họ ân ái nam nữ, Tần Như Lương tự nhiên cũng tùy nàng ở trong phủ tự do đi lại.

    Thẩm Nhàn cũng nên ra khỏi viện tử hít thở không khí rồi.

    Thời tiết dần dần ấm áp lên, hậu hoa viên xuân ý dạt dào, hoa thắm liễu xanh.

    Ngày hôm đó Thẩm Nhàn tính đi lại ở hậu hoa viên.

    Nàng mặc một bộ kiện trường y hạnh sắc, góc áo bên trên thêu triền chi hoa văn, cao khâm áo cổ đứng, cổ áo hai khỏa cẩm tú nút bọc, phác họa ra thân hình cao gầy thon dài.

    (* Trường y hạnh sắc: Bộ áo dài màu cam vàng)

    Thẩm Nhàn thân mình có chút mảnh khảnh, lúc này còn không hiện bụng.

    Cái này rõ ràng là áo cũ, nhưng mặc ở trên người nàng lại hiện ra phong cách cổ xưa cùng khí chất dịu dàng, tự nhiên mà lưu động mỹ lệ.

    Nếu nàng không bị hủy dung mà nói.

    Trên mặt thương đã khỏi hẳn, làn da hiện lên màu hồng phấn, nhìn xem rất là chói mắt.

    Trong lúc mang thai, Thẩm Nhàn tự biết không thể tô son điểm phấn, nàng cũng không yêu thích những thứ này.

    Ở trong phủ tướng quân ra vào, nếu có thể lúc nào cũng dùng gương mặt này chọc tức Tần Như Lương cùng Liễu Mi Vũ, cũng vẫn có thể xem là một thú vui.

    Hiện tại kia hai người tận lực không cùng nàng đối mặt, ngay cả dùng bữa cũng khác thời gian.

    Trước khi ra ngoài nàng tiện tay mở trang hộp, trong hộp cũng không phải để son phấn và trang sức đẹp đẽ, mà là phụ tử phấn nghiền thành trước đó không lâu.

    Triệu thị thấy nàng lười biếng mà dựa nghiêng ở bên cạnh bàn, tùy tiện dùng móng tay ngón út từ trong hộp lấy ra một ít bột phấn.

    Nghe nói Liễu Mi Vũ thường thích ở trong đình bên hồ đánh đàn thưởng xuân.

    Thời điểm Thẩm Nhàn đi vẫn còn sớm, không thấy Liễu Mi Vũ tới.

    Nàng phất y ở trong đình ngồi xuống, hồ bên này là một mảnh nhỏ Hạnh Hoa lâm, thời tiết này Hạnh Hoa đang nở thập phần sum xuê, Bạch Khiết không rảnh.

    Nơi này cảnh trí quả nhiên tốt, chỉ là ngồi ở trong đình thổi thổi dào dạt xuân phong, nhìn xem hạnh hoa bay tán loạn thành vũ, cũng là một sự mãn nguyện.

    Thẩm Nhàn ngồi chưa bao lâu, liền thấy trên đường mòn cạnh Hạnh Hoa xuất hiện một thân ảnh thướt tha.

    Có lẽ chính là Liễu Mi Vũ.
     
  2. Đào Bảo

    Bài viết:
    0
    Chương 21: Cẩn thận phản tác dụng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc đó Liễu Mi Vũ đang mang theo Hương Phiến đi về phía bên này, giương mắt thấy Thẩm Nhàn ở trong đình, bước chân chần chừ một lúc, vẫn là rất có dũng khí mà không có quay đầu trở về.

    Lý trí nói cho Liễu Mi Vũ, nàng không nên cùng Thẩm Nhàn chính diện nảy sinh xung đột.

    Nhưng đây là nơi Liễu Mi Vũ yêu thích, hiện giờ bị Thẩm Nhàn bá chiếm đi, nàng nếu ngay lúc này lùi bước, sau này có phải hay không đến nơi chốn cũng nhường nhịn Thẩm Nhàn?

    Cũng may Tần Như Lương là nơi chốn của Liễu Mi Vũ, nếu Liễu Mi Vũ ở chỗ này xảy ra chuyện gì, Thẩm Nhàn cũng sẽ không có kết quả tốt.

    Nghĩ như vậy, trong tâm Liễu Mi Vũ mới ổn định được chút.

    Liễu Mi Vũ chậm rãi đi vào đình hóng mát, nói:

    "Công chúa cũng tới đây thưởng hoa?"

    Thẩm Nhàn híp mắt nhìn Liễu Mi Vũ từ trên xuống dưới, ngón tay trắng nõn ở trên mặt bàn nhàn nhã mà gõ gõ, nói:

    "Ta không thể tới sao?"

    Liễu Mi Vũ chưa mở miệng, Hương Phiến bên cạnh lại chen vào nói:

    "Đây là nơi phu nhân thích đến, phu nhân yêu thích hạnh hoa, vườn hạnh hoa này cũng là tướng quân trồng riêng cho phu nhân. Nếu công chúa cũng thích hạnh hoa thì có thể ngắm ở nơi khác, phu nhân không thích ồn ào, muốn ngồi ở đây một mình."

    Liễu Mi Vũ ôn thanh trách mắng:

    "Không được vô lễ với công chúa."

    Nói xong liền ngồi xuống phía đối diện Thẩm Nhàn:

    "Công chúa nếu thích, đương nhiên có thể tới."

    Hương Phiến giúp Liễu Mi Vũ đem cầm trải lên, chỉ chốc lát sau liền nghe tiếng đàn lượn lờ.

    Tiếng đàn nhu uyển, làm người say mê.

    Chờ một khúc kết thúc, Liễu Mi Vũ nhẹ thở một hơi, đổ chút mồ hôi, nói:

    "Công chúa chê cười rồi."

    "Ngươi đàn cũng không tồi. Khó trách Tần Như Lương thích như vậy."

    Lúc này có nha hoàn đang từ bên kia đi tới, trong tay còn bưng đồ vật.

    Hương Phiến vừa thấy liền cười nói:

    "Phu nhân, chắc là trong phòng bếp hầm tổ yến xong rồi, để nô tỳ đi lấy."

    Một chén tổ yến, mấy thứ điểm tâm tinh xảo để lên bàn, hương khí bay vào mũi.

    Liễu Mi Vũ cầm thìa, thấy Thẩm Nhàn không chớp mắt mà nhìn nàng, liền cười nói:

    "Công chúa cảm thấy có cái gì không đúng sao?"

    Thẩm Nhàn nhìn thoáng qua tổ yến, cười như không cười nói:

    "Đây là đồ Liên Thanh Châu đưa tới sao?"

    Liễu Mi Vũ sắc mặt ngưng một chút.

    Hương Phiến liền nói:

    "Đại phu nói thân thể của công chúa không nên ăn những thứ này, để cũng là lãng phí. Lần trước công chúa ép phu nhân uống mấy ngụm canh, khiến cho phu nhân suy nhược mấy ngày, tướng quân thương phu nhân thể không tốt, mới sai người lấy những thứ đó cho phu nhân bồi bổ thân thể cũng là đạo lý thường tình."

    Liễu Mi Vũ giọng nói êm ái:

    "Những thứ này vốn là chuẩn bị cho công chúa, chỉ là tướng quân nhất quyết bắt muội ngày nào cũng phải tầm bổ, nhanh chóng hồi phục sức khoẻ."

    Thẩm Nhàn cong cong khóe môi, nói:

    "Ta xem ngươi khí sắc thực sự không tồi."

    Liễu Mi Vũ hưởng thụ mà ăn một lát, nói:

    "Công chúa sẽ không giận ta chứ?"

    Thẩm Nhàn nói:

    "Giận giữ hại thân, ta sẽ không ngu ngốc tổn thương bản thân mình vậy đâu. Ngươi chậm rãi dùng, cẩn thận bổ quá mà phản tác dụng."

    Thẩm Nhàn phất tay áo đứng dậy, khó khăn từ bên người Liễu Mi Vũ đi qua, sau đó một đường thưởng thức hạnh hoa hướng Trì Xuân Uyển đi, bộ dạng tâm tình không tồi.

    Tần Như Lương thân là tướng quân, buổi sáng phải đi giải quyết công vụ, liên tiếp ba ngày, Thẩm Nhàn đã canh giờ, cũng sẽ chọn địa điểm, Liễu Mi Vũ đều có thể gặp phải nàng.

    Ở trước mặt nàng ăn vốn là những thứ nên đưa cho nàng, Liễu Mi Vũ không tin nàng trong lòng một chút cũng không tức giận.

    Mỗi khi Liễu Mi Vũ ăn đều thập phần tận hứng.

    Thẩm Nhàn xem chừng không sai biệt lắm.

    Kết quả liền nghe nói Liễu Mi Vũ trong viện nháo ra động tĩnh không nhỏ.

    Buổi sáng hôm nay còn tốt, buổi chiều mới ăn qua chi thảo trà, còn không có bao lâu Liễu Mi Vũ liền bắt đầu chảy máu mũi, hơn nữa như thế nào đều dừng không được.

    Tần Như Lương mới từ bên ngoài trở về, bị kinh động, một mặt sai người đi thỉnh đại phu, một mặt vội vàng đi vào nội viện Liễu Mi Vũ.

    Lúc đó Thẩm Nhàn đang ngồi ở phía trước cửa sổ, trong tay cầm một tách trà, trên đùi đặt một quyển thư.

    Nhìn ra được, Thẩm Nhàn đối với nơi này sinh hoạt thập phần thích ứng trong mọi tình cảnh. Trước kia khi là minh tinh thật sự bận rộn, hiện tại cuối cùng cũng có thời gian nhàn nhã mấy ngày.

    Nàng đang đọc sách, nghe Triệu thị nói chân mày cũng không một chút phản ứng. Hết thảy đều ở trong dự kiến của nàng.

    Triệu thị đương nhiên biết là do phụ tử gây nên.

    Phụ tử tính tân nhiệt (nóng), lại có công hiệu lưu thông máu, liên tiếp mấy ngày Thẩm Nhàn đều bỏ vào thuốc bổ của Liễu Mi Vũ, máu mũi Liễu Mi Vũ có thể dừng mới là lạ!

    Phụ tử vào trong miệng Liễu Mi Vũ, sớm đã bị tiêu hóa hết. Cho dù thái y chẩn bệnh, nhiều lắm cũng chỉ có thể chẩn ra Liễu Mi Vũ bổ đến quá hung, hư hỏa quá vượng.

    Ngoài ra không còn mặt khác.

    Triệu thị vẫn là có chút lo lắng nói:

    "Đã nhiều ngày công chúa cùng nhị phu nhân tiếp xúc, nếu nhị phu nhân nhất quyết nói việc này có liên quan đến công chúa thì phải làm sao?"
     
  3. Đào Bảo

    Bài viết:
    0
    Chương 22: Nha hoàn chân chính.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Nhàn đầu cũng không ngẩng, vân đạm phong khinh nói:

    "Đầu tiên đại tướng quân muốn đặt chân vào tiểu viện này phải được ta đồng ý."

    Nàng tùy tay phiên trang sách, lại nói:

    "Phiền Triệu mama đi tìm quản gia một chút, để hắn phái người đi mời Liên Thanh Châu tới đây."

    Lần trước Liên Thanh Châu rời đi có để lại địa chỉ, nếu Thẩm Nhàn yêu cần hắn, đương nhiên có thể phái người đi tìm.

    "Ài."

    Triệu thị đồng ý liền vội vàng đi về phía cửa viện.

    Liên Thanh Châu tới không phải một người tới, bên người hắn mang theo một nha đầu.

    Vừa mới tới viện, nha đầu kia liền từ phía sau Liên Thanh Châu vọt ra, dọa Thẩm Nhàn hoảng sợ.

    Nha đầu thấy Thẩm Nhàn liền hai hàng mắt nước lưng tròng, hấp tấp hành lễ xong không quan tâm mà bắt lấy Thẩm Nhàn tay, nói:

    "Công chúa chịu khổ rồi, không nghĩ tới Liên công tử nói đều là thật sự, bọn họ cư nhiên đem công chúa biến thành bộ dạng này!"

    Thẩm Nhàn nhức đầu nói:

    "Con quỷ thích khóc này ở đâu ra vậy?"

    Liên Thanh Châu đi tới ôn ôn nói:

    "Đây là Ngọc Nghiên, trước kia đã từng hầu hạ công chúa, từ sau khi công chúa gả vào phủ tướng quân, những người hầu hạ bên cạnh đều bị điều đi hết. Ta liền làm chủ đem Ngọc Nghiên giữ lại, nghĩ sau này sẽ hữu dụng với công chúa, liền mang về chiếu cố cuộc sống hàng ngày của công chúa. Lần trước nên mang đến, chỉ là lúc ấy lại quên mất."

    Ngọc Nghiên này dường như thật sự quan tâm Thẩm Nhàn.

    Thẩm Nhàn nói:

    "Nếu đã hầu hạ bên cạnh ngươi, cuộc sống có lẽ tốt hơn một ít, đến nơi này làm cái gì?"

    Liên Thanh Châu nói:

    "Công chúa bên người ít nhiều cũng phải có một người tin được."

    Thẩm Nhàn nhướng mày nói:

    "Không phải có Triệu mama sao."

    Lúc này Triệu thị đang đi sắc thuốc cho Thẩm Nhàn.

    Liên Thanh Châu tiến một bước nói:

    "Triệu mama có tốt, cũng là người trong phủ tướng quân. Khi lợi ích của công chúa cùng tướng quân đối nghịch nhau, bà ta sẽ giúp công chúa hay là tướng quân?"

    Thẩm Nhàn gật gật đầu, hướng hắn cười nói:

    "Liên Thanh Châu, ngươi đúng là gian như hồ ly vậy, về sau ta vẫn nên gọi ngươi là Liên hồ ly đi."

    Liên Thanh Châu văn nhã cười, đôi tay dịch ở trong tay áo, thần sắc ôn ninh nói:

    "Công chúa quá khen. Không biết công chúa hôm nay đặc biệt kêu tại hạ tới, có gì phân phó?"

    Thẩm Nhàn khẽ môi cười, nhướng mày nói:

    "Không có việc gì, chính là mời ngươi uống trà, nói chuyện phiếm."

    Lúc này không đợi Thẩm Nhàn phân phó, Ngọc Nghiên đã tự quen thuộc mà đi chuẩn bị pha trà.

    Vừa thấy nàng chính là thiện nghệ, những việc này được làm vô cùng quen thuộc.

    Chỉ chốc lát sau, tách trà đậm nhạt thỏa đáng liền đặt ở trước mặt. Thẩm Nhàn uống một ngụm, rất có lý do tin tưởng Ngọc Nghiên chính là người phụng dưỡng bên mình ngày trước.

    Nàng đem khẩu vị của mình được hiểu thấu.

    Thời gian nửa chén trà nhỏ, Liên Thanh Châu từ trong tay áo lấy ra một cái bình sứ tới đưa cho nàng, nói:

    "Này là thuốc mỡ đối với vết sẹo trên mặt công chúa hẳn là có tác dụng."

    Thẩm Nhàn trái tim vừa động, híp mắt nói:

    "Ngươi đúng là người rất thích hợp làm ăn, mọi mặt chu đáo, không sót thứ gì."

    Ngọc Nghiên thay Thẩm Nhàn nhận lấy.

    Liên Thanh Châu cười nói:

    "Tạ công chúa khích lệ."

    Sau đó Liên Thanh Châu phất phất ống tay áo, đứng dậy liền đi rồi.

    Thẩm Nhàn nằm ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, Ngọc Nghiên liền chuyển đến bên cạnh nàng, duỗi tay giúp nàng xoa huyệt thái dương.

    Ngọc Nghiên thủ pháp cực tốt, làm Thẩm Nhàn có loại cảm giác yên ổn quen thuộc.

    "Ngươi đã ở trong phủ của hắn một thời gian, ngươi nói xem hắn là người như thế nào?"

    Thẩm Nhàn bỗng nhiên nói.

    Ngọc Nghiên tự hỏi một lát, đáp:

    "Liên công tử người rất tốt."

    Thẩm Nhàn trừu trừu khóe miệng.

    Nàng từ từ nói:

    "Ngươi xác định ngươi không phải gian tế hắn phái tới giám thị ta?"

    Ngọc Nghiên sau một lúc lâu không có động tĩnh, Thẩm Nhàn không khỏi liếc nàng nhìn một cái.

    Như thế nào, Ngọc Nghiên bẹp miệng dùng nước mắt u oán mà nhìn nàng.

    Thẩm Nhàn da mặt cứng đờ, tiểu nha đầu khóc lên thật muốn mệnh.

    Ngọc Nghiên nói:

    "Nô tỳ chính là nha hoàn của người, sẽ không nhận lệnh của ai ngoại trừ công chúa. Liên công tử chỉ là tạm thời thu lưu nô tỳ, bằng không lần trước nô tỳ không phải bị đưa về cung thì chính là lạc đầu đường, nào còn có thể dễ dàng trở về.. Hiện tại công chúa đến nô tỳ cũng quên không còn một mảnh.."

    Thẩm Nhàn nói:

    "Ta chỉ là thuận miệng hỏi, ngươi đừng khóc."

    Triệu thị đưa dược tiến vào, Ngọc Nghiên trên mặt còn treo nước mắt.

    Ngọc Nghiên xoa xoa nước mắt, biết phải nghe lời mà cùng Triệu thị chào hỏi, hiểu biết lẫn nhau. Sau này mọi người đều ở tại Trì Xuân Uyển này.

    Ngọc Nghiên vốn chính là cung nữ bên người Thẩm Nhàn, hiện giờ trở về tướng quân phủ hầu hạ, cũng không có ai dám nói cái gì.

    Triệu thị mang Ngọc Nghiên theo sau đi làm quen phủ tướng quân một chút.

    Thời điểm chạng vạng, trong viện ráng màu nhàn nhạt.

    Liễu Mi Vũ bên kia cuối cùng cũng yên tĩnh.

    Liên Thanh Châu rời đi sau không lâu, Thẩm Nhàn liền buồn ngủ mệt mỏi. Thời tiết ấm áp, Thẩm Nhàn thích ở trong sân dưới tàng cây nghỉ ngơi.

    Bất tri bất giác nàng ngủ đã được một thời gian.

    Thời điểm Tần Như Lương đi vào trong viện nàng, vừa nhấc mắt, liền thấy nữ tử thân mặc cao cổ lập khâm xuân sam lẳng lặng mà nằm ở ghế.

    Hoàng hôn nhàn nhạt hướng trên người nàng một tầng nhu hòa ánh sáng.
     
  4. Đào Bảo

    Bài viết:
    0
    Chương 23: Bốn lạng đẩy ngàn cân.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng mặc áo tay bó, trường áo bên ngoài có một tầng thủy sắc sa mỏng, góc áo nhẹ nhàng rũ xuống. Mái tóc mềm mại rơi rụng ở ngoài ghế nằm, phiêu phiêu mù mịt.

    Nữ tử tĩnh đẹp như họa. Trừ bỏ vết sẹo trên mặt, còn lại làn da trắng mịn.

    Đây là nữ nhân Tần Như Lương chán ghét nhất. Hắn lần đầu tiên như vậy cẩn thận mà ngắm nhìn Thẩm Nhàn.

    Nhưng khi hắn thấy một hình ảnh tĩnh lặng, dưới chân cũng nhịn không được ngừng lại một chút.

    Hắn vừa trở về liền ở bên cạnh Liễu Mi Vũ, một khắc đều chưa từng nghỉ ngơi.

    Nghĩ Liễu Mi Vũ chịu khổ, Tần Như Lương là mang theo ngập tràn hỏa khí tới tìm Thẩm Nhàn hưng sư vấn tội.

    Kết quả Tần Như Lương đứng ở bên người Thẩm Nhàn, từ trên cao mà nhìn xuống, còn không đợi mở miệng nói chuyện, Thẩm Nhàn liền cảm giác được bên cạnh có người, không khỏi mày giật giật.

    Nàng rất lười, động cũng không muốn động một chút.

    Tưởng Ngọc Nghiên đã trở lại, mí mắt cũng chưa nâng, trong thanh âm mang theo nhập nhèm khàn khàn, cực kỳ ôn nhu êm tai nói:

    "Ngọc Nghiên về rồi à, đã quen với Triệu mama chưa?"

    Đợi không được Ngọc Nghiên trả lời, Thẩm Nhàn lại nói:

    "Ta mỗi ngày sinh hoạt rất đơn giản, một ngày ba bữa cùng uống thuốc dưỡng thai, nếu người khác không xúc phạm chúng ta, ngươi cũng không cần.."

    Thẩm Nhàn lời nói còn chưa nói xong, cảm thấy không đúng liền tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy ánh mắt lãnh đạm của Tần Như Lương.

    Nàng sóng mắt yên lặng mà thâm thúy, đem Tần Như Lương sở hữu phản ứng đều rõ ràng mà chiếu vào trong mắt.

    Cho dù chỉ là một động tác nhỏ của nàng cũng bị Tần Như Lương bắt được.

    Tần Như Lương ý thức được, nàng cũng không giống như trước mong muốn mình tới, thậm chí còn có chút chán ghét.

    Tần Như Lương vốn dĩ có chút diệt đi hỏa khí, đột nhiên lại bùng lên.

    Thẩm Nhàn ngồi dậy, mặt mày gảy nhẹ, lười biếng nói:

    "A, thật là khách quý hiếm gặp. Ta nghe nói hôm nay Liễu Mi Vũ bị chảy máu mũi, tướng quân sao lại rảnh rỗi đến viện của ta thế?"

    Tần Như Lương thẳng tắp nhìn nàng, thanh âm căng chặt:

    "Ngươi không biết ta vì cái gì tới?"

    Thẩm Nhàn vén sợi tóc bên tai, động tác thực tươi đẹp, nghiêng đầu nhìn hắn nói:

    "Nói thật ta đúng là không biết."

    "Ta nghe nói, đã nhiều ngày Liễu Mi Vũ luôn gặp phải ngươi."

    "Mọi người cùng sống dưới một mái nhà, cũng không thể không nhìn mặt nhau."

    "Ngươi đã làm gì nàng ấy?"

    Thẩm Nhàn vân đạm phong khinh nói:

    "Chẳng lẽ là ta đánh vào mũi?"

    Nàng híp mắt lại nở nụ cười, chậm rãi nói:

    "Nếu như bị đánh vào mũi, vậy thì thật khó coi, thật tiếc một gương mặt mỹ nhân."

    Tần Như Lương thanh âm phát trầm nói:

    "Chuyện lần trước ta còn chưa tính sổ với ngươi, ta đã nói nếu ngươi còn dám động nàng ấy ta tuyệt không sẽ bỏ qua. Lần này ngươi dám nói nàng ấy chảy máu mũi không liên quan tới ngươi?"

    Thẩm Nhàn khóe miệng khẽ cong:

    "Tần Như Lương, nói đến lòng lang dạ sói ngươi xếp thứ hai, không ai dám đứng nhất."

    Tần Như Lương trong lòng trầm xuống, trong cơn giận dữ.

    Nàng nhìn hắn nói:

    "Ngươi dùng đồ bổ của ta để nàng ta bồi bổ thân mình, kết quả bổ quá hóa hư, xong lại quay sang trách ta?"

    Tần Như Lương cũng chỉ là nghe Hương Phiến vừa nói như vậy, mấy ngày nay Liễu Mi Vũ luôn gặp phải Thẩm Nhàn, trên thực tế hắn cũng không có chứng cứ.

    Trước mắt Thẩm Nhàn bốn lạng đẩy ngàn cân.

    Tần Như Lương sắc mặt rất khó coi, lạnh nhạt nói:

    "Mi Vũ sức khỏe yếu, còn không phải ngươi tạo thành, để nàng ấy dùng những thứ đó đồ bổ thân thể thì có gì sai?"

    Dứt lời hắn phất tay áo xoay người rời đi:

    "Chuyện này tốt nhất là không liên quan đến ngươi."

    Ở chỗ này ở lâu một lát đều làm hắn cảm thấy vô cùng chán ghét.

    Nào tưởng Thẩm Nhàn ở đằng sau lên tiếng gọi lại hắn.

    Nàng lại cười nói:

    "Hôm nay Liên công tử qua đây ngươi có biết không?"

    Lúc ấy Tần Như Lương bận rộn chăm sóc Liễu Mi Vũ, nào có thời gian quản chuyện này. Hắn cũng là xong việc nghe nói Liên Thanh Châu đã tới, còn tặng cho Thẩm Nhàn một nha hoàn.

    Tần Như Lương đứng lại.

    Thẩm Nhàn không mặn không nhạt nói:

    "Lúc trò chuyên nói đến chuyện thuốc bổ, vì cơ thể ta suy nhược không hợp tẩm bổ nên đã noi sẽ trả lại toàn bộ số thuốc bổ quý hiếm nguyên đai nguyên kiện không sứt mẻ chút nào cho hắn."

    Tần Như Lương hít sâu một hơi, tức giận đến không nói được.

    Hắn quay đầu lại thì thấy Thẩm Nhàn ý cười dạt dào:

    "Ta cũng đã hẹn đúng ba ngày sau sẽ đem chỗ đồ đó mang đến phủ trả cho hắn."

    Nàng đứng dậy hoạt động một chút, lại nói:

    "Ngươi cứ xem rồi sắp xếp đi, ta đã nói ra miệng rồi, nếu không trả đồ về được sẽ làm người khác nghĩ phủ chúng ta tham lam giữ đồ của họ không buông. Ngươi là đồ vô liêm sỉ, nhưng bản công chúa vẫn cần mặt mũi đó."

    "THẨM NHÀN." Tần Như Lương tức đến mặt mày biến sắc.
     
  5. Đào Bảo

    Bài viết:
    0
    Chương 24: Thẩm Nhàn, ngươi có bản lĩnh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Nhàn hướng hắn quay đầu mỉm cười, nói:

    "Ta biết có một phần bị Liễu Mi Vũ ăn rồi nhưng không phải còn ba ngày sao, ngươi nên nghĩ cách đem phần nàng ta ăn mất mà bù lại."

    Bất quá coi như là có thể bồi bổ lại, cũng sẽ làm Tần Như Lương mất một lượng lớn.

    Liễu Mi Vũ ăn mỗi một thứ đều xa xỉ.

    Thẩm Nhàn nếu chính mình ăn không hết, nàng liền đem đồ vật trả về.

    Tần Như Lương biết nàng cố ý, dù biết lại có thể như thế nào!

    Nàng làm sai sao, hình như một chút sai đều không có.

    "Ngươi muốn phủ tướng quân táng gia bại sản sao?" Tần Như Lương cắn răng hỏi.

    Thẩm Nhàn nói:

    "Nếu ta nhớ không lầm, hình như ta không được hưởng gì từ phủ ngươi hết. Đầu tiên là trong ngày đại hôn, đã cho ngươi và Liễu Mi Vũ mặt mũi rồi, bây giờ lại còn vì tham ăn mà mắc nợ, nhưng dù sao những thứ đồ bổ đó đều đắp lên người Liễu Mi Vũ nhà ngươi mà."

    Nàng chớp chớp mắt, rất là vô tội, ánh mắt tựa sao đêm:

    "Là ta bắt ngươi cưới tiểu thiếp sao? Là ta đổ thuốc bổ vào miệng Liễu Mi Vũ sao? Đại tướng quân của ta, làm người phải có chút lương tâm, bằng không ra cửa bị sét đánh, đi đường bị xe đâm thì phải làm sao?"

    Tần Như Lương tức đến phát run:

    "Thẩm Nhàn, ngươi có bản lĩnh."

    Thẩm Nhàn nhìn hắn, tay xoa bụng:

    "Đại tướng quân nói không sai, ta có bản lĩnh mới mang thai được chứ."

    Lúc Triệu thị cùng Ngọc Nghiên trở về, Tần Như Lương phất tay áo rời đi.

    Hai ngày trước Liễu Mi Vũ còn vì dùng thuốc bổ của Thẩm Nhàn mà đắc chí.

    Sau khi xảy ra chuyện, về sau nàng lại biết tin tức này, gấp đến độ đêm không thể ngủ. Trong người lại đang suy yếu, hỏa khí lại vượng, lúc này mới là chân chính hư bất thụ bổ.

    Ước chừng phải điều dưỡng mất một thời gian mới có thể phục hồi như cũ.

    Không biết Tần Như Lương đi nơi nào lấy được cực phẩm huyết tổ yến, còn có linh chi tham thảo, mang Liễu Mi Vũ bồi bổ trở lại. Nhưng nghĩ đến hắn phải bỏ tiền túi ra mới kiếm được liền tức đến nghiến răng nghiến lợi, Thẩm Nhàn liền cảm thấy sung sướng.

    Kỳ thật lúc ấy Thẩm Nhàn cũng không có cùng Liên Thanh Châu nói muốn đem đồ vật trả về.

    Lúc Tần Như Lương thật sự đi trả lại, mới biết được Liên Thanh Châu đối với điều này cũng không cảm kích gì.

    Thẩm Nhàn đáng chết, đây rõ ràng là đang bẫy ta.

    Mất một đống tiền không nói, còn tức đến hộc máu.

    Tần Như Lương không biết xấu hổ lại đem đồ vật trả về, mặt lạnh buông đồ vật xuống liền rời đi.

    Đi được vài bước, thân hình cao lớn dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn Liên Thanh Châu đang dựa khung cửa, thanh sắc đông lạnh nói:

    "Liên Thanh Châu, ngươi tốt nhất nên nhớ rõ thân phận của mình, văn võ toàn triều đều không dám liên quan với nàng ta, ngươi chỉ là một bình dân thì định làm gì? Ngươi cho rằng hiện giờ thế đạo còn như năm đó?"

    Liên Thanh Châu rũ mắt, khóe miệng mỉm cười, không có độ ấm nói:

    "Chính vì Tần tướng quân từng ở cái ngày trong cung máu chảy thành sông, bảo vệ công chúa một lần. Nên công chúa mới ngây thơ mà cho rằng ngươi cũng sẽ bảo vệ nàng cả đời, đúng là rất ngu ngốc. Cũng may công chúa hiện giờ cũng coi như nhận rõ hiện thực."

    Tần Như Lương xoay người không quay đầu lại, nói:

    "Lúc đó còn nhỏ chưa hiểu sự đời, nhưng không có ai sẽ dung túng nàng ta ngu ngốc mãi như vậy. Nếu như ngươi không muốn rước họa vào thân, thì đến từ đâu hãy về lại nơi đó, tốt nhất vĩnh viễn đều không xuất hiện ở kinh thành nữa."

    Liên Thanh Châu đứng phía sau chậm rãi nói:

    "Khả năng phải làm tướng quân thất vọng rồi, lần này tới kinh thành, nếu chưa kiếm được bạc đầy thùng đầy kho, thì tại hạ làm sao nỡ rời bỏ chốn phồn hoa này chứ."

    Tần Như Lương liền tự mình rời đi. Liễu Mi Vũ thực sự nuốt không trôi cục tức này liền dẫn Hương Phiến đến tiểu viện của Thẩm Nhàn.

    Thẩm Nhàn sáng sớm thức dậy muộn, giờ này vẫn sẽ còn đang ở trong phòng ngủ.

    Liễu Mi Vũ cùng Hương Phiến tự nhiên sẽ bị Ngọc Nghiên cùng Triệu thị ngăn ở bên ngoài.

    Ngọc Nghiên đương nhiên biết Liễu Mi Vũ là người tướng quân sủng ái, bằng không lúc trước tướng quân cũng sẽ không vì nàng mà đối đãi với công chúa như vậy. Hơn nữa mặt của công chúa là bị hủy trong tay hai người này, đừng hy vọng Ngọc Nghiên có thể cho một sắc mặt tốt.

    Hương Phiến vênh mặt hất hàm sai khiến nói:

    "Phu nhân có chuyện muốn hỏi công chúa, thức thời liền đi kêu công chúa ra đây mau."

    Ngọc Nghiên mắt liếc nhìn nàng, không cam lòng yếu thế nói:

    "Ngươi là cái gì, tại sao công chúa nhà ta lại phải nghe ngươi?"

    Ngọc Nghiên thân thể tuy nhỏ, ngữ khí lại ngạo.

    Hương Phiến vừa nghe liền tức giận, nói:

    "Cái gì mà công chúa, nếu không phải tướng quân rộng lượng thu lưu nàng, hiện giờ còn không phải là chó nhà có tang."

    Ngọc Nghiên cũng tức giận, vừa định cãi lại, phía sau thình lình mở cửa phòng ra.

    Thẩm Nhàn mặc bộ quần áo trong, buồn ngủ nhập nhèm, đứng ở khung cửa.

    Nàng hạ thấp mi mắt, liền nhìn Hương Phiến nói:

    "Ngươi nói ai là chó nhà có tang?"
     
  6. Đào Bảo

    Bài viết:
    0
    Chương 25: Thật xin lỗi, ta không chấp nhận.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hương Phiến không dự đoán tới Thẩm Nhàn sẽ nghe được, nhất thời khó chịu, lại không dám cãi lại.

    Thẩm Nhàn từ từ nói:

    "Ta tuy không có người thân, nhưng tốt xấu gì cũng là chính thất đích phu nhân, Triệu mama, mới vừa rồi lời nàng ta nói ngươi đều nghe rõ cả?"

    Triệu thị trả lời:

    "Nô tỳ nghe rõ."

    "Vậy đem nàng ta đưa tới cho quản gia đi, nguyên lời nói truyền cho quản gia, đối chủ tử bất kính theo gia pháp nên đánh bao nhiêu thì đánh bấy nhiêu."

    "Vâng."

    Hương Phiến sắc mặt biến đổi, Triệu thị tiến lên tóm lấy nàng.

    Liễu Mi Vũ vội nói:

    "Hương Phiến không lựa lời, trở về ta sẽ tự quản giáo, không nhọc công chúa lo lắng."

    Thẩm Nhàn ngáp một cái, cười tủm tỉm nói:

    "Ta không phiền."

    Liễu Mi Vũ quay đầu lại liền đối với Hương Phiến quát:

    "Còn không mau nhận lỗi với công chúa!"

    Hương Phiến mặt biến sắc lúc trắng lúc đỏ, cắn môi nói:

    "Là Hương Phiến nói không lựa lời, xin công chúa thứ tội!"

    Thẩm Nhàn nhìn nàng, câu môi lãnh đạm mà cười cười, nói:

    "Thật xin lỗi, ta không chấp nhận."

    Nói xong ngữ khí mãnh liệt:

    "Triệu mama, còn không mau mang xuống!"

    Hương Phiến một mực phản kháng, nhưng Triệu thị thân thể to khoẻ, chỉ chốc lát sau liền đem Hương Phiến chế trụ.

    Ngọc Nghiên ở bên cạnh xem đến thực hăng hái, nhanh nhẹn tiến vào trong phòng cầm dây thừng trói đôi tay Hương Phiến lại, đem một đầu dây thừng giao cho Triệu thị, nói:

    "Triệu mama kéo lấy cái dây này là có thể đem nàng kéo tới chỗ quản gia đó rồi, lúc phạt trượng Triệu mama hãy ở bên nhìn, miễn để bọn họ tùy tiện cho có."

    Triệu thị nhìn Ngọc Nghiên với ánh mắt ' đã hiểu ', Hương Phiến theo sau chỉ biết hét lên rồi bị kéo đi.

    Ngọc Nghiên còn hướng Triệu thị vẫy vẫy tay:

    "Triệu mama an tâm đi, công chúa nơi này giao cho ta."

    Liễu Mi Vũ sắc mặt trắng bệch, sở sở nhu nhược. Nàng muốn đuổi theo, nhưng lại không bỏ được nơi này, vô cùng nôn nóng.

    Thẩm Nhàn lúc này mới thanh thản hỏi:

    "Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?"

    Liễu Mi Vũ không có người tâm phúc, thanh âm trôi nổi nói:

    "Ta nghe nói ngươi khiến tướng quân phải đi trả lại số đồ bổ đó."

    "Đúng, vậy thì sao?"

    Liễu Mi Vũ ánh mắt oán trách, không thể nào nắm chắc khí đạo, nói:

    "Ngươi biết rõ tướng quân thương ta cho nên mới cầm một ít cho ta bồi bổ thân thể, ngươi lại muốn hắn bù lại toàn bộ số lượng. Ngươi biết hắn tiêu bảo nhiêu tiền tốn bao nhiêu công sức không?"

    "Ta không biết a."

    Liễu Mi Vũ lộ ra biểu tình tức giận, nói:

    "Công chúa tốt xấu cũng là tướng quân phu nhân, vì sao còn giúp người ngoài, chẳng lẽ muốn bắt tay với người ngoài đào rỗng phủ tướng quân sao?"

    Thẩm Nhàn buồn cười nói:

    "Liễu Mi Vũ, hiện tại ngươi lại chịu nhận ta là tướng quân phu nhân sao? Ngươi nói một chút, ta khi nào bắt tay với người ngoài, những thứ đó không phải đều là lấy cho ngươi ăn sao, ta tuy rằng sẽ bại gia, nhưng ngươi so với ta càng bại gia a. Ngươi không chỉ có bại gia, mà lúc gặp họa còn muốn ăn vạ trên đầu người khác, càng không biết xấu hổ."

    Liễu Mi Vũ sắc mặt trắng hồng đan xen, nói:

    "Ngươi cho dù oán hận ta thì ít nhiều cũng nên suy nghĩ vì tướng quân một chút chứ. Ngươi làm như vậy là đem chàng để ở đâu?"

    Thẩm Nhàn tựa mình ở cạnh cửa, nói:

    "Ta vì sao phải suy nghĩ vì hắn? Thời điểm các ngươi đem ta đuổi ra khỏi nhà, ép ta uống thuốc phá thai, vì sao lại không vì ta suy nghĩ một chút chứ?"

    Chớp chớp mắt, lại cười nói:

    "Chẳng qua mọi người đều là người một nhà, những chuyện đó đều là quá khứ có thể không đề cập tới. Liền tính Tần Như Lương đem đồ vật đi trả lại, ta cùng Liên Thanh Châu là bạn tốt, chỉ cần ta ra mặt, Liên Thanh Châu vẫn sẽ lại đưa tới."

    Liễu Mi Vũ sắc mặt hòa hoãn một chút, nói:

    "Công chúa nếu có thể không so đo hiềm khích trước đây, chịu ra mặt chính là giúp ta một ân lớn rồi."

    Thẩm Nhàn nói:

    "Mi Vũ, vì mấy thứ đồ bổ kia, ngươi liền từ bỏ thể diện của phủ tướng quân? Ngươi luôn mồm phải vì Tần Như Lương suy nghĩ, ta ngược lại muốn hỏi ngươi một chút, ngươi đem hắn để ở đâu?"

    Liễu Mi Vũ biết nàng ý định trêu đùa, sắc mặt lại biến đổi, nói:

    "Ta là muốn ngươi ra mặt, liên quan gì tới tướng quân? Ngươi không chịu vãn hồi tổn thất cho phủ tướng quân thì thôi, hà tất phải hùng hổ dọa người như thế."

    "Không cần đi xem Hương Phiến sao, nha đầu kia da thịt non mịn, nhỡ đâu đánh chết rồi, vậy thì không còn thú vị rồi."

    Nói xong Thẩm Nhàn liền xoay người vào phòng.

    Liễu Mi Vũ thân mình lạnh run run rẩy, đôi tay gắt gao nắm chặt lại, vừa hận lại vừa giận.

    Cuối cùng vẫn là lo lắng cho Hương Phiến, không nghĩ nhiều, quay đầu liền lảo đảo mà chạy đi.

    Khi Liễu Mi Vũ chạy tới tiền đình, Hương Phiến như quỷ khóc sói gào, bản tử còn không có rắn chắc đánh vài cái.

    Thấy Liễu Mi Vũ tới, Hương Phiến nước mắt nước mũi giàn giụa, kêu lên:

    "Phu nhân cứu nô tỳ! Cứu nô tỳ!"

    Liễu Mi Vũ thân mình phát run, giọng the thé nói:

    "Đều dừng tay lại cho ta!"
     
  7. Đào Bảo

    Bài viết:
    0
    Chương 26: Nàng còn thích hắn không.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong phủ tướng quân rốt cuộc vẫn là Liễu Mi Vũ quản lý, quản gia lại cương trực công chính, nói:

    "Hương Phiến đối chủ tử bất kính, dựa theo gia pháp.."

    Lời còn chưa nói xong, đã bị Liễu Mi Vũ ngắt quãng:

    "Ta mới chủ tử của nàng!"

    Liễu Mi Vũ không quan tâm mà chạy tới đem bản tử đẩy ra, lại nói:

    "Ta muốn nhìn xem hôm nay ai còn dám đánh!"

    Nói xong trong mắt súc nổi lên nước mắt, u oán mà nhìn quét ngoại tràng mọi người:

    "Có phải các ngươi thấy tướng quân không ở đây cho nên cảm thấy chủ tớ chúng ta dễ bắt nạt!"

    Mọi người đều im lặng.

    Vẫn là quản gia đứng ra nói:

    "Phu nhân thứ lỗi, lão nô cũng là theo quy củ làm việc. Nếu Hương Phiến đã bị phạt, việc này như vậy bỏ qua, chốc lát lão nô sẽ sai dược phòng đưa dược qua."

    Liễu Mi Vũ nâng Hương Phiến khập khiễng về tới nội viện.

    Hương Phiến mặt đầy nước mắt, lúc này lại rất biết chừng mực, nhẹ nhàng đẩy Liễu Mi Vũ, rưng rưng khóc nói:

    "Nô tỳ là nha hoàn bên người phu nhân, nào có đạo lý chủ tử đỡ nha hoàn, muốn đỡ cũng là nô tỳ đỡ phu nhân."

    Liễu Mi Vũ dung động nói:

    "Ngươi và ta cần gì nói những điều này."

    Hương Phiến nằm ở trên giường, khóc rống một hồi.

    Liễu Mi Vũ ở bên liên tiếp gạt lệ.

    Hương Phiến nghiến răng nghiến lợi nói:

    "Những ác nô đó chính là nhìn tướng quân không ở trong phủ, mới khi dễ chủ tử chúng ta như vậy! Nô tỳ không phải vì chính mình kêu oan, nô tỳ là vì phu nhân không đáng! Công chúa vừa trở về liền lần nữa khi dễ phu nhân, còn không biết về sau là cái tình cảnh gì.."

    Nàng chui đầu vào trong chăn liền ô ô mà khóc lên.

    Liễu Mi Vũ nhẹ nhàng nói:

    "Hương Phiến, hôm nay để ngươi phỉ chịu ủy khuất rồi."

    Hương Phiến nắm lấy tay Liễu Mi Vũ, đỏ mắt nói:

    "Nô tỳ không ủy khuất, nô tỳ chính là sợ phu nhân ủy khuất. Hôm nay vốn là đi tìm nàng ta nói lí lẽ, không nghĩ tới ngược lại bị khuất nhục."

    Hương Phiến nhìn Liễu Mi Vũ gắt gao vê khăn quanh ngón tay, móng tay đều cắm vào da thịt, lại nói:

    "Cũng may phu nhân vẫn luôn được tướng quân sủng ái, chờ tướng quân trở về nhất định sẽ vì phu nhân làm chủ."

    Đúng vậy, chỉ có Tần Như Lương đối nàng sủng ái mới là vũ khí đắc lực nhất. Bất kể là Thẩm Nhàn trước kia hay là sau này, nàng mới là người chấp chưởng trong nhà.

    Liễu Mi Vũ buông lỏng tay, nâng nâng cằm, đáy mắt hận ý thu liễm, nhẹ giọng nói:

    "Hương Phiến, ngươi ngày thường thêu xong để cây kéo ở đâu?"

    * * *

    Buổi chiều Tần Như Lương tới Trì Xuân Uyển.

    Triệu thị thấy Tần Như Lương đến hiển nhiên là vui mừng, nói không chừng đây là cơ hội hai người dần dần hòa hảo.

    Cho nên thời điểm Tần Như Lương vừa xuất hiện ở Trì Xuân Uyển, Triệu thị liền nài ép lôi kéo mà dẫn Ngọc Nghiên lui xuống.

    Ngọc Nghiên thực không yên tâm, cảm thấy Tần Như Lương tới không phải có ý tốt, liền đẩy Triệu thị ra nói:

    "Không được, ta phải đi theo nhìn một cái, vạn nhất tướng quân khi dễ công chúa thì phải làm sao?"

    Triệu thị vội vàng giữ chặt Ngọc Nghiên, nói:

    "Lúc này ngươi đi làm loạn cái gì, công chúa đã không phải là công chúa trước đây, tướng quân cũng không lại khi dễ nàng. Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tướng quân có thể cùng công chúa hòa hảo sao?"

    Ngọc Nghiên trầm mặc không nói.

    Nàng biết từ trước công chúa thập phần thích Tần tướng quân.

    Chính là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Tần tướng quân lúc trước đối công chúa thái độ lạnh nhạt ác liệt, thật sự làm người khó có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước.

    Ngọc Nghiên hỏi:

    "Triệu mama, ngươi cảm thấy công chúa còn sẽ thích tướng quân sao?"

    "Nữ nhân mà, tâm đều làm từ nước, chỉ cần tướng quân sửa lại thái độ, công chúa cũng sẽ mềm lòng mà thôi."

    Triệu thị thấy Ngọc Nghiên biểu tình mênh mông, lại nói:

    "Lui một vạn bước mà nói, công chúa trong bụng còn có hài tử của tướng quân."

    Ngọc Nghiên méo miệng, trong lòng không cho là đúng.

    Nếu nàng nhớ không lầm, lúc trước Tần tướng quân là ước gì có thể loại bỏ đứa nhỏ này. Nàng nghĩ như thế nào không quan trọng, mấu chốt đến cùng là xem công chúa nghĩ như thế nào.

    Tần Như Lương mặc một thân lam y, dáng người đĩnh bạt, phong thần tuấn lãng.

    Khung cửa phảng phất một bức họa, thời điểm hắn bước vào, đã giam không được phong thái yểu điệu.

    Chẳng qua khi Tần Như Lương giương mắt nhìn Thẩm Nhàn, trong mắt không có độ ấm, vẫn như cũ lạnh như băng.

    Nếu là ngày nào đó Tần Như Lương đột nhiên có vẻ mặt ôn hòa với nàng, Thẩm Nhàn nhất định sẽ cảm thấy hắn uống lộn thuốc. Hắn như bây giờ thái độ ác liệt, Thẩm Nhàn ngược lại quen đến không thể quen hơn.

    Thẩm Nhàn thực không thích khí tức trên người hắn, liền mở cửa thông gió.

    Tần Như Lương hồi lâu cũng chưa nói chuyện, Thẩm Nhàn mở miệng nói:

    "Mới từ chỗ Liên Thanh Châu trở về liền tới tìm ta hưng sư vấn tội sao? Khả năng hắn sẽ nói cho ngươi, ta chưa từng cùng hắn nhắc tới chuyện muốn trả lại đồ bổ."

    Thẩm Nhàn dựa vào cửa sổ quay người lại, liền thấy Tần Như Lương nhấc chân, đi đến trước mặt, cúi đầu nhìn nàng.

    Đôi mắt thâm thúy kia, giống như một đáy biển sâu không thể thoát ra được.

    Thẩm Nhàn không sợ hãi mà nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.

    Mà khi nàng ý thức được trong mắt Tần Như Lương ngập trời tức giận, vừa định nói chuyện, thình lình Tần Như Lương liền giơ tay lên, động tác bay nhanh, mang theo mười phần lực đạo, hung hăng mà tát Thẩm Nhàn một cái.
     
  8. Đào Bảo

    Bài viết:
    0
    Chương 27: Ngươi có từng tin ta một lần?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Nhàn thân hình không tự chủ được ngã về hướng cửa sổ, búi tóc rời rạc, tóc hai bên thái dương hỗn độn.

    Nửa bên mặt nàng đều mất đi cảm giác, trong tai ong ong không ngừng.

    Hồi lâu, Thẩm Nhàn mới thở hổn hển một hơi, ngón tay lau lên khoé miệng, phát hiện khóe miệng chảy máu.

    Thẩm Nhàn nhìn vết máu đỏ thắm, hít một hơi, trong ánh mắt hiện ra tia lạnh lẽo:

    "Tần Như Lương, mẹ nó ngươi điên rồi?"

    Tần Như Lương tức giận không nguôi, trở tay lại là một cái tát khác đi tới.

    Khi đó Thẩm Nhàn phản ứng nhanh, giơ tay ngăn cản, nhưng Tần Như Lương so với nàng động tác càng nhanh, một tay kia đem tay Thẩm Nhàn dùng sức ấn lên trên cửa sổ, hận không thể bóp nát xương cổ tay nàng.

    Cái tát vẫn mạnh mẽ mà dừng trên mặt Thẩm Nhàn.

    Tần Như Lương lúc trước cùng Thẩm Nhàn lớn lên về sau lại sống cùng một minh tinh như nàng, kiếp trước chưa từng có bất luận một người nam nhân nào dám đánh lên mặt nàng.

    Vết sẹo trên mặt Thẩm Nhàn mới mọc da non tức khắc lại đau đớn giống như là bị xé rách.

    Thẩm Nhàn hít một hơi, cơ hồ theo bản năng một chân đạp lên trên chân Tần Như Lương, đầu gối liền hướng hạ thân đá một cái.

    Toàn bộ động tác nước chảy mây trôi, nhanh mà chuẩn một cách tàn nhẫn.

    Tần Như Lương ánh mắt biến đổi, giơ tay liền chặn đầu gối nàng lại. Nào ngờ, hắn quá coi thường Thẩm Nhàn, đầu gối còn lại nâng lên căn bản nằm ngoài dự kiến của hắn, hắn nhất thời không có phòng bị, lui về sau hai bước.

    Thẩm Nhàn thấy có sơ hở liền phản kháng đạt được tự do, tiện tay.. chén trà bên cạnh liền hướng trên mặt Tần Như Lương ném tới.

    Tần Như Lương tay mắt lanh lẹ, một quyền đem chén trà đánh trúng dập nát. Mảng vỡ chén trà cắt lên tay hắn thấm ra vết máu, hắn cũng bị nước trà bắn đầy mặt.

    Hai người giương cung bạt kiếm, còn lại cả phòng hỗn độn vắng lặng.

    Thẩm Nhàn trên mặt hiện ra rõ ràng năm ngón tay, hơi thở hổn hển, ngữ khí ngả ngớn đến lợi hại, nói:

    "Không phải chứ Tần tướng quân, chẳng qua chỉ là tổn thất một chút tiền, ngài cũng không phải là nhà mất mạng vong, liền muốn chó cùng rứt giậu rồi?"

    Tần Như Lương từng bước ép sát, ngữ khí băng lãnh nói:

    "Ngươi hôm nay đã làm những gì? Nghĩ không ra đúng không, ta giúp ngươi từ từ mà nghĩ!"

    Hắn nắm vạt áo nàng, giống như dã thú phẫn nộ:

    "Một chút đau này thì có là gì, so với Mi Vũ toàn thân tím bầm, áo rách quần manh còn kém xa lắm! Ta nên sớm biết trước, ngươi không chỉ tâm địa rắn rết, mà còn ác độc vô cùng!"

    Thẩm Nhàn nhìn chằm chằm vào mắt Tần Như Lương, gằn từng chữ một nói:

    "Cô ta cả người tím bầm, áo rách quần manh, thì có liên quan gì đến ta?"

    Tần Như Lương chán ghét đến cực điểm mà nhìn nàng, nói:

    "Hôm nay Mi Vũ tới chỗ của ngươi phải không? Ngươi không chỉ đánh nha hoàn của nàng, còn đem nàng đánh đến mình đầy thương tích, ngươi nói, ta nên đối xử với ngươi như thế nào?"

    Thẩm Nhàn buồn cười nói:

    "Ta đánh cô ta? Con mắt nào của ngươi thấy?"

    "Ngươi dám nói ngươi không đánh nàng? Vậy thương tích trên người nàng là từ nơi nào tới? Tự mình ngã, hay là tự mình đánh!"

    Tần Như Lương phẫn nộ đến mất đi lý trí, hắn hận không thể một bàn tay cắt đứt cổ Thẩm Nhàn, lại nói:

    "Ngươi thật sự đem lời ta nói trở thành gió thoảng bên tai, ta nói rồi nếu ngươi dám làm thương nàng, ta cũng tuyệt sẽ không để ngươi sống tốt. Không phải nói nước sông không phạm nước giếng với nhau không liên quan sao, vậy ngươi lại làm cái gì, ngươi có bao nhiêu mối hận trong lòng, mới có thể ra tay nặng như vậy! Ngươi không nên ép ta, nếu không ta sẽ khiến ngươi so với trước kia càng thảm hại hơn."

    Thẩm Nhàn cười lạnh, nói:

    "Ngươi nghe cho rõ đây, ta Thẩm Nhàn muốn chỉnh cô ta, trước nhất định sẽ nói cho ngươi biết. Ngươi tận mắt nhìn thấy ta đánh cô ta, cô ta nói cái gì chính là cái đó phải không, từ trước đến nay đều là như thế này, có khi nào ngươi chịu nghe ta nói một câu?"

    Thẩm Nhàn cả người kéo căng, tiến sát lại hắn, nói:

    "Vậy ta thì sao, ta gương mặt này chẳng lẽ là ta chính mình tạo nên? Ta nói cô ta hủy đi khuân mặt của ta, ngươi có từng tin qua nửa chữ?"

    "Đó là do ngươi tự tìm, ngươi cho rằng ngươi là ai."

    Tần Như Lương giận không kiềm chế được, một tay dùng sức đem Thẩm Nhàn ngã văng ra ngoài.

    Tức khắc bàn ghế trong phòng đổ đầy trên đất.

    Ngọc Nghiên cùng Triệu thị nghe được động tĩnh chạy tới thì trông thấy đều trợn tròn mắt.

    Thẩm Nhàn ngã vào cạnh bàn, Tần Như Lương vừa vung tay ra, đúng lúc khiến cho góc cạnh cái bàn đập phải bụng nàng.

    Thẩm Nhàn đau đến không đứng dậy nổi, thở mạnh.

    "Công chúa!"

    Ngọc Nghiên thất thanh kêu lên, chạy nhanh vào, thấy Thẩm Nhàn sắc mặt trắng bệch, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ cũng trắng bệch theo, thanh sắc run rẩy nói:

    "Công chúa người sao rồi, đừng làm nô tỳ sợ.."

    Tần Như Lương còn đang nghĩ, Triệu thị thấy tình thế không đúng, lập tức cũng đứng ở trung gian, nói:

    "Tướng quân bớt giận, công chúa còn đang mang thai!"

    Tần Như Lương ngừng bước chân, mắt lạnh hờ hững mà nhìn Thẩm Nhàn thống khổ run rẩy.

    Ngọc Nghiên cùng Triệu thị vội vàng đi đỡ Thẩm Nhàn.

    Thẩm Nhàn đứng dậy, hai chân có chút run rẩy.

    Ngọc Nghiên tinh mắt, lúc nhìn thấy y phục Thẩm Nhàn thấm ra vết máu, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, từng giọt từng giọt nước mắt tràn ra:

    "Máu, chảy máu rồi.. Công chúa chảy máu rồi.."
     
  9. Đào Bảo

    Bài viết:
    0
    Chương 28: Không thể với tới.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Triệu thị sắc mặt cũng biến đổi, nói:

    "Sợ là đã ảnh hưởng đến hài tử, còn trì hoãn cái gì, Ngọc Nghiên mau đi mời đại phu tới!"

    "Đúng, đúng."

    Ngọc Nghiên lấy lại tinh thần, hoảng loạn chạy ra bên ngoài:

    "Nô tỳ liền đi mời đại phu!"

    Tần Như Lương ánh mắt ảm đạm, sắc mặt giận dữ bình ổn dần, thay thế là một mặt thâm trầm khó lường. Triệu thị quay đầu lại thất vọng nói:

    "Tướng quân tuy là không thích công chúa, cũng nên để tâm đến hài tử của mình!"

    Tần Như Lương mím môi, nhìn Thẩm Nhàn tựa vào bên cạnh bàn có chút bất lực, nói:

    "Nghiệt chủng này không còn cũng tốt, lần này cho ngươi chút giáo huấn, còn có lần sau ta tuyệt không tha cho ngươi."

    Thẩm Nhàn bụng đau quá, giống như có vũ khí sắc bén rạch trong bụng nàng. Nàng sắc mặt tái nhợt, cả người đều là mồ hôi lạnh, ngón tay dùng sức mà bóp mặt bàn, khớp xương đều trở nên vặn vẹo.

    Lúc Tần Như Lương sắp rời đi, nàng cuộn người, bỗng nhiên lên tiếng nói:

    "Tần Như Lương."

    Tần Như Lương dừng một chút, quay đầu lại phẫn nộ nhìn người đang đau đến vặn vẹo trên mặt đất đầy chán ghét, nói:

    "Tên của ta ngươi cũng xứng gọi? Ngươi nghe rõ cho ta, mặc kệ ngươi là ngốc thật hay là giả ngốc, người ta thích trước nay đều không phải là ngươi, về sau cũng không có khả năng là ngươi! Ngươi tốt nhất nên chết tâm đi, còn dám động thủ với Mi Vũ, ngươi động nàng một đầu ngón tay, ta băm ngươi một đôi tay!"

    Không biết sự tức giận từ nơi nào tới, có lẽ là tất cả chuyện cũ đều hiện lên trong lòng, nàng trầm thấp nói:

    "Đừng tự mình đa tình, ngươi cho rằng hiện giờ vẫn là ta trước kia sao. Thẩm Nhàn ngốc trước kia kể từ ngày hôm nay đã chết triệt để rồi, từ nay về sau Thẩm Nhàn là người ngươi không thể với tới. Cho dù ngươi quỳ gối trước mặt ta, ta cũng nhất định sẽ đem ngươi đạp dưới chân."

    Tần Như Lương ngước mắt, vừa lúc thấy nàng ngẩng đầu lên. Mặt trắng bệch không có chút máu phản chiếu đôi mắt trầm lặng, khóe mắt nàng hiện lên lạnh băng mà cười, tức khắc sự tức giận đều tiêu tan hết, giống như cái gì đều không có, tất cả đều là một bộ dạng vô tâm vô phế, vân đạm phong khinh mà nói ra một câu:

    "Tần Như Lương, nhất định sẽ có ngày đó."

    Thẩm Nhàn nói xong, sức lực cũng cạn, trước mắt tối sầm liền hôn mê. Bên tai còn nghe được tiếng kêu hoảng hốt của Triệu thị.

    Ngày này Trì Xuân Uyển có chút bận rộn.

    Đại phu ra ra vào vào, bà đỡ giàu có kinh nghiệm cũng tới cả, Ngọc Nghiên cùng Triệu thị bận tối mày tối mặt, mỗi một dây thần kinh đều căng chặt muốn chết, một chút cũng không được lơi lỏng.

    Thẩm Nhàn nằm ở trên giường, khuôn mặt trắng bệch, ngậm chặt miệng, không uống dược, cũng không có bất luận phản ứng gì.

    Tần Như Lương lúc đi bỏ lại một câu nói, làm đại phu kiệt lực giữ được mạng nàng, về phần hài tử trong bụng sống hay chết mặc cho số phận.

    Đại phu tiến vào phòng mới vừa ngồi xuống bắt mạch cho Thẩm Nhàn, Ngọc Nghiên liền bắt lấy hắn tay, đôi mắt dường như trừng đến sắp ăn thịt người, gằn từng chữ một nói:

    "Ngươi nhất định phải nghĩ hết mọi biện pháp giữ được hài tử của công chúa, nếu không chờ công chúa tỉnh lại, nhất định bắt ngươi bồi mệnh!"

    Có lẽ là ánh mắt cùng biểu tình của Ngọc Nghiên đều quá đáng sợ, lại đem đại phu hù dọa. Đại phu tự nhiên dùng hết toàn lực.

    Phù Dung Uyển, Tần Như Lương phân phó Hương Phiến chăm sóc thật tốt cho Liễu Mi Vũ, nói xong liền quay về thư phòng của mình.

    Hắn từ Phù Dung Uyển đi ra, trong đầu vứt không được lời nói của Thẩm Nhàn, còn có ánh mắt tự cao tự đại, đều làm Tần Như Lương cảm nhận được, hắn giống như hoàn toàn mất đi tình yêu của Thẩm Nhàn, hơn nữa lại trở thành giống như nước với lửa.

    Tần Như Lương từng khinh thường một kẻ ngốc thích hắn, nhưng kẻ ngốc này đột nhiên từ ngu dại trở nên thanh tỉnh, hơn nữa quyết đoán đến kì lạ, làm người khó có thể bỏ qua. Trước kia một kẻ ngốc thích hắn như vậy, đột nhiên đem hắn bỏ đi như đôi giày rách!

    Muốn bỏ cũng nên là hắn bỏ nàng, khi nào đến phiên nàng giọng khách át giọng chủ!

    Ước chừng từ rất lâu Tần Như Lương đều đem sự yêu thích của Thẩm Nhàn coi như chuyện đương nhiên, hắn một mặt chán ghét nhục nhã nàng, một mặt lại hưởng thụ loại cảm giác không bình đẳng này, giờ phút này đã xảy ra sự đảo ngược vị trí, mới làm hắn cảm thấy vô cùng tức giận.

    Trở lại thư phòng Tần Như Lương hỏa khí khó tiêu, một chưởng đem án thư chém thành hai nửa.

    Tần Như Lương phát hỏa như vậy. Khi tin tức truyền tới Phù Dung Uyển, Hương Phiến đang hầu hạ Liễu Mi Vũ dùng tổ yến.

    Lần trước cực phẩm huyết tổ yến là ăn không được, lần này chỉ có thể đổi thành bình thường.

    Liễu Mi Vũ đã tắm gội thay quần áo, bộ y phục kia bị nàng dùng cây kéo cắt đến rách nát trở thành rác rưởi vứt bỏ.

    Liễu Mi Vũ nhu lười mà dựa vào gối, sau khi dùng xong tổ yến Hương Phiến liền lấy thuốc mỡ bôi lên những vết bầm tính cho nàng.

    Lúc bôi đến chỗ đau, Liễu Mi Vũ liền nhíu mày hít một hơi.
     
  10. Đào Bảo

    Bài viết:
    0
    Chương 29: Kiếp này nàng là Thẩm Nhàn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hương Phiến hai mắt rưng rưng, nói:

    "Quá ủy khuất phu nhân rồi, đem chính mình biến thành như vậy, nô tỳ nhìn thấy mà đau lòng.."

    Liễu Mi Vũ nói:

    "Không có gì, qua hai ngày liền hết thôi."

    "Đều là tại tiện nhân xấu xí kia làm hại!"

    Hương Phiến hung tợn nói:

    "Nếu không phải tại nàng, phu nhân cũng sẽ không cần như vậy! Cũng may tướng quân chiếu cố, thay phu nhân ra mặt."

    Liễu Mi Vũ nói:

    "Đúng vậy, nếu không phải vì muốn đạt được sự quan tâm của tướng quân, ta cũng không làm bản thân bị thương như này. Tình hình bên Trì Xuân Uyển thế nào?"

    Nghe Liễu Mi Vũ hỏi, Hương Phiến trên mặt tức khắc tràn ra biểu cảm đắc ý, nói:

    "Phu nhân, tướng quân trong lòng vẫn là thương người nhất, cũng không biết tiện nhân kia mang thai nghiệt chủng ở đâu, nói không chừng căn bản không phải của tướng quân, phu nhân liền không cần để ở trong lòng, tính khi sinh hạ hài tử, tướng quân cũng sẽ không thèm quan tâm, đã định trước là phế tử rồi!"

    Hương Phiến biết hài tử trong bụng Thẩm Nhàn vẫn luôn là khúc mắc trong lòng Liễu Mi Vũ.

    Nếu đứa nhỏ này thật là của Tần Như Lương, chứng minh Tần Như Lương phản bội Liễu Mi Vũ thân cận Thẩm Nhàn, hắn ngoài miệng nói chán ghét công chúa ngốc kia, trên thực tế lại ham muốn thân thể nàng!

    Nhưng Tần Như Lương sau khi biết có đứa nhỏ này, không hề biểu hiện ra biểu cảm cao hứng.

    Dần dần Liễu Mi Vũ chỉ phải thuyết phục chính mình, đại khái là nam nhân kia nhất thời cầm lòng không được, cho nên phạm phải sai lầm.

    Hương Phiến dừng một chút, lại có hai phân dữ tợn nói:

    "Mang thai thì như thế nào, tướng quân sẽ không thủ hạ lưu tình với tiện nhân kia. Nô tỳ nghe nói, tướng quân xông vào Trì Xuân Uyển, không chỉ tát tiện nhân kia mấy tát, đánh sưng mặt ả không nói, còn đẩy ả ta ngã bụng đụng trúng cạnh bàn, lúc ấy liền chẩy máu luôn."

    Chân mày Liễu Mi Vũ giãn ra.

    Kia đều là Thẩm Nhàn tự tìm lấy!

    Hương Phiến lại nói:

    "Trì Xuân Uyển mời đại phu, đến bây giờ còn chưa ngừng nghỉ, tiện nhân kia vẫn nằm ở trên giường không chịu tỉnh, ước chừng hài tử là giữ không nổi. Phu nhân, tướng quân đối tiện nhân kia không chút lưu tình nào còn là tự tay muốn giết đứa bé kia, có thể thấy được tướng quân một chút cũng không lưu luyến, tướng quân trong lòng trước sau chỉ có phu nhân. Nô tỳ còn nghe nói, sau khi tướng quân trở về chủ viện cũng tức giận khó tiêu, ở thư phòng nổi trận lôi đình."

    Thẩm Nhàn ngủ dăm ba bữa, nàng mơ một giấc mộng dài.

    Trong mộng quang cảnh phần lớn giống như kiếp trước ở giới giải trí dốc sức tạo nên quang cảnh cưỡi ngựa, nàng là dựa vào thực lực từng bước một vững chắc mà bước lên đài kia, trở thành tiêu điểm vạn người mong ước.

    Thẩm Nhàn không khỏi ý thức được, sở dĩ sẽ mơ thấy những cái đó, ước chừng là kiếp trước đều như mây khói thoảng qua, nàng trở về không được.

    Linh hồn của nàng hạ xuống, rơi vào vực sâu, vừa trầm vừa nặng, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

    Ở kiếp này, nàng là Thẩm Nhàn. Là Tĩnh Nhàn công chúa không được sủng ái của Đại Sở. Khó khăn bước vào tướng quân phủ trở thành tướng quân phu nhân.

    Thẩm Nhàn cuối cùng nguyện ý mở mắt ra, Ngọc Nghiên ngày ngày canh giữ ở mép giường, không thể yên ổn nghỉ ngơi, thấy thế không khỏi vui quá mà khóc, nằm rạp xuống bên cạnh Thẩm Nhàn gào khóc, nói:

    "Công chúa người cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, nếu còn không tỉnh lại, Ngọc Nghiên liền phải lấy cái chết tạ tội.. Đều là nô tỳ sai.."

    Tiểu nha đầu này, đầy mặt mệt mỏi, lại thêm cảm giác áp lực, xem như chống được cực hạn, trước mắt toàn bộ đều xụp đổ, nước mắt như Hoàng Hà vỡ đê kéo dài không thôi.

    Khi đó đáy lòng Thẩm Nhàn hiện lên một cảm giác ấm áp.

    Nàng giơ tay ra sau lưng Ngọc Nghiên, khóe mắt hơi phiếm hồng, tiếng nói nhập nhèm mà lười biếng:

    "Khóc xấu như vậy, công chúa ta bất quá ngủ một giấc, vẫn chưa phải là lúc nên khóc đâu. Ngọc Nghiên nhớ cho kỹ, sau này phải luôn cười, không cười đến cuối cùng tuyệt không bỏ cuộc, đã hiểu chưa."

    Ngọc Nghiên gật đầu lia lịa:

    "Đã hiểu.. Nô tỳ hiểu rồi.."

    Triệu thị cũng nhẹ nhàng thở ra, không dám trì hoãn, chạy nhanh đi thỉnh đại phu tới tái khám.

    Đại phu nói:

    "Tình trạng của công chúa còn chưa ổn định, cần phải cẩn thận nằm trên giường tĩnh dưỡng."

    Hồi sau lưu lại một phương thuốc, lại để cho Triệu thị đi bốc thuốc.

    Ngọc Nghiên ở bên thật cẩn thận mà hầu hạ.

    Thẩm Nhàn nên nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, nhàn rỗi lại để Ngọc Nghiên lấy sách đến đầu giường cho nàng xem.

    Thái y lần trước trong cung tới tướng quân phủ chẩn bệnh cho Thẩm Nhàn đã được một tháng.

    Hôm nay Tần Như Lương thượng triều trở về, thuận tiện mang theo thái y hồi phủ.

    Đây cũng là chủ ý của Hoàng Thượng.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...