Xuyên Không [Edit] Từng Bước Kinh Hoa: Lười Nhác Tiểu Yêu Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Yumiko2002, 10 Tháng chín 2020.

  1. Yumiko2002

    Bài viết:
    0
    TỪNG BƯỚC KINH HOA: LƯỜI NHÁC TIỂU YÊU PHI

    [​IMG]

    Tác giả: Mục Đan Phong

    Dịch giả: Lephung202

    Nguồn: wikidich.com

    Thể loại: Nguyên sang, Cổ đại, Tình cảm, Huyền huyễn, Xuyên việt, HE

    Lịch đăng: 2c/ 1 tuần.

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Lephung202

    Văn án:

    Thức dậy sau một giấc ngủ, phát hiện chính mình trần truồng, bị nhốt trong chiếc lồng sắt. Bên cạnh còn có một đôi mắt nhìn chằm chằm ngươi, ngươi sẽ làm sao?

    Lạc Thanh Vũ trả lời là, một roi quất qua đi!

    Xuyên qua? Không sao cả, nàng thân là đặc công đầu bảng, đổi thời đại khác cũng có thể như cũ hô mưa gọi gió.

    Đích nữ không được sủng ái? Ha hả, nàng sẽ làm lão già kia hối hận đến ruột phát xanh.

    Đích nữ của Lạc phủ, vốn là thần nữ nhưng trong người không có niệm lực. Mấy năm nay lại lưu lạc ở bên ngoài, ngoại hình xấu xí. Vì thế, uy hiếp lại uy hiếp, từ hôn cứ từ hôn.

    Nữ nhân mà mọi người cho rằng xấu xí, ngây thơ kia sớm đã thay đổi. Dưới lớp da xấu xí lại là dung mạo tuyệt thế khuynh thành. Trong đôi mắt ngây thơ ấy vụt lên ánh sáng âm mưu quỷ kế.
     
    AmiLeePhi Vũ thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng chín 2020
  2. Yumiko2002

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Ngộ sát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Danh hiệu: Hồ Ly

    Họ tên: Hạ Hướng Vãn

    Chiều cao: 1.83

    Nghề nghiệp: Sát thủ thần bí nhất của tập đoàn Hắc Ưng.

    Vũ khí: Các loại vũ khí, bất cứ thứ gì đều có thể trở thành vũ khí của hắn. Cao thủ Tae Kwon Do đai đen cấp chín.

    Khuôn mặt của Lạc Thanh Vũ không cảm xúc nhìn lướt qua thông tin. Ánh mắt dừng trên ảnh chụp phía dưới, đầu ngón tay có chút run run.

    Ảnh chụp rất rõ ràng, chàng trai mặt mày sơ lãng*, xinh đẹp nho nhã như ngọc, khóe môi mỉm cười, nhìn qua giống như là anh trai tốt ở nhà bên, trên người tỏa ánh mặt trời; rất khó tưởng tượng một người như vậy là sát thủ máu lạnh đã giết vài đặc công cấp dưới cao cấp của mình!

    "Chị Đại, khen thưởng em đi, vì lấy được thông tin của hắn, mạng già này của em thiếu chút nữa cũng không còn.". Lão Tam của tập đoàn Vân Long ngửa đầu uống một cốc nước lớn, tranh công.

    Tập đoàn Vân Long là tổ chức đặc công bí mật của nước Z, phục vụ cho nước Z; số lượng đặc vụ nhiều như mây, mỗi người phụ trách một mặt, mọi nhiệm vụ giao cho bọn họ đều được hoàn thành.

    Mà tập đoàn Hắc Ưng là tổ chức sát thủ của nước M, sức mạnh ngang bằng với tập đoàn Vân Long.

    Nước M là đối thủ một mất một còn của nước Z, vì thế hai tập đoàn lớn cũng là đối thủ sống còn. Mấy năm nay giao đấu rất nhiều lần, hai bên đều có thương vong.

    Mà đặc công cùng sát thủ đều là nghề nghiệp bí mật, cho nên thành viên của hai tập đoàn lớn đều vô cùng thần bí, rất khó lấy được thông tin về tập đoàn của đối phương.

    Một năm gần đây, thành viên trong tập đoàn Vân Long liên tục rơi vào ám toán, tổn thất rất lớn, làm các thành viên trong tập đoàn hận đến ngứa răng. Trải qua một cuộc điều tra gian khổ, kỹ càng, cuối cùng biết được tất cả án mạng đều do một người thuộc phe đối phương có danh hiệu là sát thủ 'Hồ Ly' làm, nhưng người tên 'Hồ Ly' này là nam hay là nữ, là tròn hay là dẹp đều không biết được.

    Hiện tại, rốt cuộc lấy được thông tin của sát thủ 'Hồ Ly', tất cả thành viên trong tập đoàn Vân Long như tiêm thuốc kích thích, tiếng ngón tay va chạm vang dữ dội. Chỉ cần có tên, có ảnh chụp, bọn họ không lo không tìm được hắn, không lo không báo được thù!

    Không hề có người hoài nghi tính chân thật của thông tin, bởi vì lão Tam của tập đoàn Vân Long là cao thủ tình báo. Tình báo hắn làm ra có xác suất chính xác là trăm phần trăm, chưa từng xuất hiện sai lầm.

    "Người này nhìn không giống như là sát thủ.." Một cô gái mới tiến vào tập đoàn không lâu lẩm bẩm, vẻ mặt không thể tưởng tượng: "Nhìn qua giống một sinh viên chưa tốt nghiệp.."

    Lão Tam vỗ vỗ vai cô gái: "Tiểu Thập Cửu, sát thủ sẽ không đem hai chữ 'sát thủ' viết trên mặt. Người nhìn không có khả năng càng có khả năng." Hắn hất mặt nhìn về hướng của Lạc Thanh Vũ: "Nhóc nhìn Chị Đại của chúng ta giống đặc công sao?"

    Lạc Thanh Vũ một đầu tóc dài đẹp, ăn mặc thời thượng, gợi cảm; làn da tinh tế, trắng nõn; hai mắt tròn xoe mà có hồn, hơi hơi chuyển động ánh mắt liền như có lớp nước nhẹ nhàng lay động, câu lấy thần trí; lông mi cong vút, lúc mỉm cười, hai bên má xuất hiện hai lúm đồng tiền; giờ phút này thân mình dựa nghiêng trên ghế, hình tượng có chút lười nhác, nhìn qua chỉ như một cô gái đi dạo ngoài phố, không hề giống hình tượng đặc công trong tưởng tượng của người khác.

    Mọi người trong tổ đặc công đều biết, Lạc Thanh Vũ rất lười, có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể nằm tuyệt không ngồi. Nhưng chính là một người như vậy, dù là trí tuệ hay kỹ năng đều cực kỳ lợi hại. Tuy gần 26 tuổi, nhưng từ khi ra làm việc tới nay, mỗi nhiệm vụ đứng đầu đều hoàn thành cực kỳ xuất sắc. Ba năm gần đây, xác suất thất bại bằng không, danh hiệu của nàng là 'Mẫu Đơn', trở thành thần thoại đứng đầu trong nghề.

    Cô gái kia là thiên tài xuất sắc, mới tiến vào tổ đặc công nửa năm, cô ấy nhìn Lạc Thanh Vũ liếc mắt một cái, lắc đầu: "Không giống". Trước kia, khi cô chưa đến tổ đặc công, cho rằng 'Mẫu Đơn' là một phụ nữ lạnh lùng, nghiêm khắc, ngạo mạn; không nghĩ rằng khi thấy được người thật lại làm cô mở rộng tầm mắt
     
    AmiLeePhi Vũ thích bài này.
    Last edited by a moderator: 10 Tháng chín 2020
  3. Yumiko2002

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Ngộ sát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô suy tư, lại nói thêm: "Đặc công cùng sát thủ là không giống nhau chứ? Em nghe nói quanh thân sát thủ đều bao phủ sát khí, mọi cử động đều tràn đầy khí phách.."

    Lão Tam cười ra tiếng, cứ như là anh đang nghe một câu chuyện rất buồn cười: "Nhóc nghe ai nói?"

    "Tiểu thuyết.. những quyển tiểu thuyết viết về những người phụ nữ mạnh mẽ đều nói như vậy..". Tiểu Thập Cửu không phục, từ sau khi vào tổ đặc công, cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết về thể loại này, đọc rất nhiều lần, từ đó liền đưa ra kết luận như vậy.

    "Tiểu thuyết?". Lão tam cười ha hả: "Tiểu Thập Cửu, hèn gì từ sau khi nhóc vào tổ đặc công vẫn luôn banh mặt, hóa ra là bồi dưỡng* ra sát khí. Anh nói cho nhóc biết, cái nhóc nói đó không phải là sát thủ, là bia ngắm! Sát thủ và đặc công giống nhau, đều là nghề nghiệp bí mật, ngày thường cùng với mọi người trong xã hội giống nhau, như thế mới không để lộ dấu vết, mới không để lộ thân phận. Nếu sát thủ đều giống như nhóc nói, thì lúc đó, tất cả sát thủ trên thế giới sớm đã bị giết sạch! Xã hội muôn màu, thì sát thủ cùng đặc công phải có muôn vẻ, không thể quơ đũa cả nắm.". Lão Tam nhân cơ hội giáo dục cô.

    "Ờ.." Tiểu Thập Cửu hoang mang, cái hiểu cái không.

    "Hai cô cậu nói chuyện vô nghĩa xong chưa? Nói xong rồi, nên làm gì thì làm đi! Lão Tam, tổ chức mới vừa nhận được nhiệm vụ hàng đầu, cậu cùng lão Lục đi.. Lão Thất cùng lão Tứ tiếp tục hoạt động với danh hiệu ' Thứ Hổ '.." Lạc Thanh Vũ nói mấy câu liền phân phối nhiệm vụ của từng người.

    "Chị Đại, em làm gì?" Tiểu Thập Cửu thật sự rất muốn được hòa đồng với tập thể này.

    "Cô!" Lạc Thanh Vũ nhìn cô một cái: "Khi nào cô thay đổi mấy cái suy nghĩ kỳ lạ về sát thủ kia rồi nói sau!".

    Lão Tam hơi sửng sốt: "Vậy cái tên 'Hồ Ly' thì sao?". Anh vất vả lắm mới lấy được thông tin, chẳng lẽ không nên nhân cơ hội hành động, bắt tên 'Hồ Ly' kia?

    Lạc Thanh Vũ không quan tâm, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Tôi đi thu phục tên 'Hồ Ly' kia." Cũng là lúc nên kết thúc hết thảy.

    "Chị Đại, tên Hồ Ly đó cũng không phải là người dễ giải quyết, chính chị.." Lão Tam không yên tâm.

    "Yên tâm, tôi sẽ làm hắn phải trả một cái giá xứng đáng!" Lạc Thanh Vũ xoay người đi ra ngoài.
     
    AmiLeePhi Vũ thích bài này.
    Last edited by a moderator: 10 Tháng chín 2020
  4. Yumiko2002

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Ngộ sát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lạc Thanh Vũ ngẩng đầu, nhìn căn nhà nhỏ ở tầng thứ mười của mình, ánh mắt có chút rối rắm phức tạp. Như mọi ngày, nơi đó, ánh đèn đã sáng lên, cô tựa hồ thấy được bóng hình đó bận rộn ở phòng bếp, ngửi thấy được hương vị của đồ ăn..

    Nếu như không phải phần tài liệu kia, ai có thể nghĩ đến, người, hằng ngày nấu cơm cho cô, cứ trêu đùa một chút là mặt đỏ, chính là tên Hồ Ly giết người không chớp mắt?

    Không nghĩ tới, chính mình đường đường là lão đại của tập đoàn Vân Long, cũng sẽ lật thuyền trong mương, cùng đối thủ một mất một còn ở chung!

    Cô cùng Hạ Hướng Vãn nhận thức rất ngẫu nhiên, là ở một nơi vũ hội. Năm gần đây, con gái lớn lên xinh đẹp thì nguy hiểm, con trai lớn lên soái đều bị đùa giỡn. Lúc cô mới gặp Hạ Hướng Vãn, anh đang bị mấy cô gái nhà giàu vây quanh quấy rầy. Cô nhất thời tâm huyết dâng trào, tiến lên giúp anh giải vây, hai người nhảy mấy điệu nhảy liền làm quen. Sau đó, lúc cô đi du lịch nước ngoài lại ngẫu nhiên gặp được anh. Mấy ngày ở điểm du lịch chơi với nhau, tình cảm càng tiến thêm một bước. Hạ Hướng Vãn bắt đầu nhiệt liệt theo đuổi cô..

    Người ngoài chỉ hâm mộ đặc công cường đại cùng thần bí, không có người biết, ở thời khắc sinh tử, áp lực tâm lý của đặc công có bao nhiêu lớn, ở sâu trong nội tâm của bọn họ, đều khát vọng ôn nhu, khát vọng lãng mạn..

    Không biết nghe ai nói, nếu muốn giữ lấy trái tim của một người con trai, trước tiên phải giữ lấy dạ dày của người đó. Cũng tương tự như đạo lý này. Hạ Hướng Vãn có tài nấu ăn rất tuyệt. Lạc Thanh Vũ ăn qua đồ ăn của anh làm, từ đó không bao giờ muốn ăn cơm hộp..

    Vì thế hai người cứ vậy mà ở chung. Mãi cho đến hiện tại --

    * * *

    Thân phận của hắn đã rõ! Thứ thân phận mà cô muốn nghiền xương thành tro!

    Có phải hắn sớm đã biết thân phận của cô rồi, cho nên cố ý tiếp cận cô? Cô bị hắn lợi dụng?

    Một người với tư cách là đặc công, bảo mật là kỹ năng cơ bản nhất, liền tính là người thân nhất, cũng không thể để cho bọn họ biết. Rốt cuộc khi nào cô lộ ra dấu vết, bại lộ thân phận?

    Cô nắm trong tay chiếc súng lục tinh xảo nhỏ nhắn, hít một hơi.

    Những thứ đó đều không quan trọng, quan trọng là, cô hôm nay cần thiết giết hắn! Báo thù cho các anh em đã chết của mình. Cô chậm rãi đi vào thang máy..

    "Bảo bối, đã trở lại?" Vào phòng, Hạ Hướng Vãn như thường ôm lấy cô. Cánh tay ôm lấy vòng eo của cô đi vào trong nhà.

    Cái ôm quen thuộc, hương sữa tắm quen thuộc trên người của hắn, làm cô ngây người trong nháy mắt, đầu ngón tay nắm súng dần buông lỏng.

    "Hôm nay là ngày mấy? Sao lại nấu nhiều đồ ăn như vậy?" Trên bàn cơm, đồ ăn có mười mấy món, đều là những món Lạc Thanh Vũ thích ăn.

    "Bảo bối, nhắm mắt lại." Hạ Hướng Vãn nghiêng đầu, khẽ liếm một chút thùy tai của cô, hơi thở mờ mịt quẩn quanh bên tai của cô.

    "Làm gì?" Lạc Thanh Vũ trong lòng hơi trầm xuống. Hôm nay, Hạ Hướng Vãn tựa hồ có chút kỳ lạ, khí phách một ít..

    Hắn muốn ra tay?

    "Ngoan, nghe lời, nhắm mắt lại." Hạ Hướng Vãn cười.

    Lạc Thanh Vũ nhắm mắt lại, tay nằng nề đặt lên cò súng bên trong túi, mồ hôi trong lòng bàn tay dần thấm ra..

    Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, tựa hồ anh đã tắt đèn. Sống lưng của Lạc Thanh Vũ cứng đờ, theo bản năng muốn bóp cò súng. Ánh đèn lại sáng lên.

    "Được rồi, bảo bối, mở to mắt." Giọng nói dễ nghe của anh ở bên tai vang lên.

    Lạc Thanh Vũ mở to mắt, cứng đờ.

    Trên bàn tràn đầy những ngọn nến hồng nhỏ, ly rượu vang đỏ lay động dưới ánh nến.

    Ánh nến bữa tối*?

    Trong lòng Lạc Thanh Vũ hơi hơi run lên một chút, cười cười: "Hôm nay ngày mấy, tại sao lại lãng mạn như vậy?"

    "Em đoán đâu?" Hạ Hướng Vãn dựa vào cô rất rất gần, dưới ánh nến, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn cô.

    Lạc Thanh Vũ dứt khoát lắc đầu: "Đoán không được." Hôm nay không phải ngày nghỉ, cũng không phải sinh nhật của cả hai..

    Ánh mắt của Hạ Hướng Vãn hiện lên một mạt mất mát, khẽ thở dài: "Ngu ngốc, hôm nay là kỷ niệm một trăm ngày chúng ta ở bên nhau, chẳng lẽ không nên chúc mừng một chút?"

    Lạc Thanh Vũ cười gượng, nếu không biết thân phận của hắn, cô sẽ bị sự lãng mạn của hắn làm cho cảm động, hiện tại -- trong lòng không biết rõ là tư vị gì.

    "Bảo bối, tặng cho em." Hạ Hướng Vãn cũng không biết ở nơi nào biến ra một bó hoa đưa qua.

    Ánh mắt của Lạc Thanh Vũ đột nhiên co rút lại, Mẫu Đơn! Mẫu Đơn màu đỏ rực, phú quý nhiệt liệt giống một bó lửa.

    "Vì cái gì -- đưa cái này?" Giữa người yêu với nhau tặng hoa không phải hẳn là tặng hoa hồng sao? Hắn vì cái gì tặng cô hoa Mẫu Đơn? Là muốn ám chỉ cái gì?

    Lạc Thanh Vũ tâm trầm đi xuống. Khuôn mặt bình tĩnh mà nhìn lướt qua toàn thân của hắn. Ánh mắt lại co rút lại!

    Hắn hôm nay ăn mặc thực lịch sự, một thân tây trang chỉnh chu, thắt cà vạt, khuôn mặt tuấn tú, văn nhã ẩn dưới ánh nến lúc tối lúc sáng, có chút cảm giác lười nhác.

    Ánh mắt của Lạc Thanh Vũ lướt qua túi trái trên chiếc quần tây hắn mặc. Nơi đó tựa cất giấu thứ gì, phình phình..

    Nơi đó giấu -- súng?

    Ngày thường hắn đều mặc quần áo ở nhà, cô lần đầu tiên thấy hắn mặc đồ trang trọng như vậy ở nhà! Lạc Thanh Vũ liếc mắt nhìn bó hoa Mẫu Đơn trong tay một cái, hôm nay, hắn rất kỳ quái! Chẳng lẽ, hôm nay hắn cũng tưởng giết nàng.
     
    AmiLee thích bài này.
  5. Yumiko2002

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Ngộ sát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bảo bối, Mẫu Đơn là vua của loài hoa a, em không cảm thấy thực thích hợp với em sao?" Hắn thân mình một nghiêng, tới gần cô: "Như thế nào, không thích?" Ngữ khí thực nhẹ, phảng phất gió xuân thổi vào mặt.

    Lạc Thanh Vũ quyến rũ mà cười cười: "Thích." Ở bên má của hắn khẽ hôn một cái. Trên đời này không chỉ có hắn biết diễn kịch, cô cũng sẽ.

    "Sao lại ăn mặc trang trọng như vậy?" Lạc Thanh Vũ bình tĩnh, giống ngày thường kéo ra ghế dựa, ngồi xuống.

    Hạ Hướng Vãn ngồi xuống gần bên cô, cười thần bí: "Chút nữa cho em một bất ngờ."

    "Rửa mắt mong chờ." Lạc Thanh Vũ nâng chiếc ly lên, dưới ánh nến, rượu vang đỏ trong ly nhẹ nhàng lay động, sắc màu có chút mê mang. Chút nữa, không biết ai sẽ khiến ai bất ngờ..

    Từ lúc vào cửa, cô có nhiều cơ hội để giết hắn, nhưng mà-- nhìn hắn ân cần, cô nhất thời không ra tay được.

    Có thể là tình báo của lão Tam sai rồi? Lạc Thanh Vũ nghi ngờ.

    Có lẽ cô nên thăm dò một chút? Đừng giết hại người tốt..

    Cô dùng dao nĩa cắt ba phần bò bít tết, như là dùng lực hơi lớn, dao nhỏ trong tay bay ra ngoài, ánh kim chợt loé, mũi dao hướng về Hạ Hướng Vãn!

    Cũng không biết cố ý hay là vô tình, Hạ Hướng Vãn bỗng nghiêng người đi lấy bình rượu đặt trên bàn. Không biết xui xẻo sao, dao nhỏ bay lướt qua tay áo của hắn..

    "Bảo bối, em tưởng giết chồng a?" Hạ Hướng Vãn giống như mới phản ứng lại, kinh hồn chưa định mà vỗ vỗ bộ ngực.

    "Thực xin lỗi, trượt tay." Lạc Thanh Vũ cười giải thích. Trong lòng lại trầm xuống đáy cốc.

    Vừa rồi, hắn nhìn qua như là may mắn, nhưng động tác vừa rồi tự nhiên nhẹ nhàng, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên!

    Hạ Hướng Vãn đặt tay lên mu bàn tay của cô: "Bảo bối, làm sao vậy? Có tâm sự?"

    "Không có.." Lạc Thanh Vũ lắc đầu, cười cười: "Em đang nghĩ không biết anh cho em bất ngờ gì?" Tay bị hắn đè nặng, cô không thể lấy súng..

    Hạ Hướng Vãn giơ tay, ấn nhẹ trên mũi cô: "Tạm thời bảo mật, bảo đảm em sẽ thích." Hắn chớp chớp mắt: "Bất ngờ này sẽ làm cuộc đời em bước sang một con đường mới." Ngữ điệu của hắn như là ngâm nga thánh ca, hai tròng mắt cũng sáng lấp lánh.

    Lạc Thanh Vũ: "..."

    Cô có nên giải nghĩa câu nói này là vì hắn muốn đưa cô ' lên đường '?

    Cô nhẹ hít một hơi, mỉm cười: "Anh khiến lòng hiếu kỳ của em bốc lên."

    "Ừm, vậy mau ăn, ăn no anh mang em đi một nơi rất tuyệt." Hạ Hướng Vãn hôn nhẹ một cái lên môi cô. Bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh ăn cơm.

    Một nơi tốt? Lạc Thanh Vũ bình tĩnh, xem ra, hắn muốn đổi nơi khác để ra tay, dù sao nơi này là khu dân cư, nếu xảy ra án mạng thì rất khó xử lý thi thể..

    * * *

    Nơi mà Hạ Hướng Vãn nói là một vách đá gần bờ biển. Vách đá không tính rất cao, nhưng phía dưới đầy những đá ngầm nhọn hoắc so le nhau cùng biển rộng sóng lớn, sóng biển từng đợt nảy lên, đánh vào đá ngầm, xôn xao.

    Hai người lái xe đi lên, sau khi xuống xe, Hạ Hướng Vãn vẫn luôn nắm tay cô, bước lên trên vách đá mới buông ra.

    Lạc Thanh Vũ nhìn lướt qua phía dưới vách đá, càng thêm xác định rằng hắn muốn giết người diệt khẩu. Ở chỗ này giết người, đem thi thể vứt dưới vực sâu, rơi vào biển rộng, trực tiếp cho cá ăn, thật đúng là thần không biết quỷ không hay, giống phong cách của tên Hồ Ly khi giết người!

    "Rốt cuộc anh muốn cho em bất ngờ gì?" Lạc Thanh Vũ đôi tay nhàn nhã mà cắm túi áo, dựa nghiêng trên một tảng đá lớn. Đôi mắt to lấp lánh tỏa sáng, gió biển thổi tóc dài của cô bay phất phới. Nhìn qua, vừa quyến rũ vừa thanh thuần, như ngày thường hắn cảm giác được.
     
    AmiLee thích bài này.
  6. Yumiko2002

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Ngộ sát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt của Hạ Hướng Vãn đen lại, sủng nịch mà cười: "Bảo bối, nhắm mắt lại."

    Lại là chiêu này? Lúc này mà nhắm mắt lại chẳng phải là bị hắn giết sao?

    "Anh lại thần thần bí bí." Lạc Thanh Vũ cười khanh khách, nhắm hai mắt lại, lần này cô không hoàn toàn nhắm mắt, lông mi của cô rất dày, dù có hé mắt một chút người khác cũng không nhận ra.

    "Khoảnh khắc quan trọng như vậy sao có thể không thần bí? Bảo bối, không được nhìn lén nha, khi nào anh nói rồi hãy mở.." Âm thanh của Hạ Hướng Vãn vừa trong sáng vừa nhẹ nhàng.

    Lạc Thanh Vũ âm thầm cười lạnh, quả nhiên là Hồ Ly giảo hoạt, nhiều lần dùng chiêu này giải trừ cảnh giác của cô..

    Dưới lớp lông mi dày, cô nhìn thấy đôi mắt của hắn lóe sáng trong đêm tối, mà tay của hắn thì mò vào lấy cái hộp phình phình trong túi..

    "Phanh!" Tiếng súng vang lên!

    Bởi vì trên súng có gắn ống giảm thanh, thanh âm cũng không lớn, tiếng súng bị tiếng sóng trên biển che lấp nên không có ai phát hiện.

    Thân hình của Hạ Hướng Vãn cứng đờ, hai tròng mắt mở to, tay che lại ngực, phịch một tiếng, chân sau ngồi quỳ trên mặt đất! Máu tươi như nước suối trào ra, vạt áo trước ngực của hắn nhanh chóng bị máu thấm một mảng đỏ thẫm.

    "Vì.. Vì cái gì?" Hắn gắt gao nhìn chằm chằm cô, mất máu quá nhiều khiến sắc mặt hắn trắng bệch. Miễn cưỡng mở miệng, thở dốc không ngừng.

    "Không cần giả vờ, Hồ Ly, trò chơi dừng ở đây." Chiếc súng tinh xảo trong tay Lạc Thanh Vũ vẫn còn chút khói nhẹ. Máu tươi thấm trên áo sơ mi của hắn khiến cô chói mắt, cô hơi nghiêng đầu sang một bên, cố tình xem nhẹ nỗi đau nhói trong lòng.

    Cô là tay súng thiện xạ, rất tin tưởng phát súng hồi nãy, cô đã bắn trúng trái tim của hắn. Chẳng qua vừa rồi trong lòng cô có chút loạn, lúc nổ súng tay có chút run, khiến cho phát súng hơi trật, cho nên hắn không có bị mất mạng ngay lập tức, nhưng kết quả cũng sẽ không khác nhau, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

    Cô rốt cuộc trừ bỏ tên đối thủ lớn nhất này, vì báo thù cho những thủ hạ đã vào sinh ra tử với mình, chính là, vì cái gì cô lại không cảm giác lòng nhẹ nhàng?

    Trái tim cô như là cũng bị phát súng hồi nãy làm cho bị thương..

    Cô lắc lắc đầu, không thể hối hận! Nếu vừa mới cô rat ay hơi chậm một chút, giờ phút này ngã xuống chính là cô!

    "Hóa ra -- em biết thân phận của anh, em là -- Mẫu Đơn?" Khóe môi của Hạ Hướng Vãn chảy xuống một dòng máu tươi, hai tròng mắt thâm như là ám dạ, ngóng nhìn cô.

    Quả nhiên, chính mình không có giết sai, hắn thật là tên sát thủ Hồ Ly đó!

    Lạc Thanh Vũ cũng không biết là nên thở dài nhẹ nhõm một hơi, hay là bi ai vì chính mình không biết nhìn người, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: "Không phải ngươi đã biết thân phận của ta nên mới ẩn nấp bên người ta sao? Hiện tại giả vờ vô tội làm gì?"

    Hạ Hướng Vãn cười khổ: "Anh và em ở bên nhau không phải vì ẩn núp.. còn về thân phận của em, anh cũng là vừa mới hoài nghi.. Chỉ là không dám xác định, cũng không nghĩ xác định.."

    Tuy rằng biết rõ có thể hắn đang nói dối, trong lòng Lạc Thanh Vũ vẫn nhảy dựng: "Vì cái gì?" Vì cái gì không nghĩ xác định? Hắn là tuyệt đỉnh sát thủ không phải sao?

    "Bởi vì -- anh yêu em a, ngu ngốc, anh không muốn chúng ta là đối thủ một mất một còn, cho nên.. Cho nên Hồ Ly biến thành đà điểu.." Hắn nhàn nhạt tự giễu, hơi thở dần dần nhẹ lại, thân mình chậm rãi ngã xuống..

    "Nói bậy! Rõ rang hồi nãy ngươi muốn giết ta! Ta chỉ là nhanh hơn ngươi một bước mà thôi." Lạc Thanh Vũ căn bản không tin.

    "Ta.. Ta không có.. Ta chỉ nghĩ đưa ngươi một bất ngờ.." Sắc mặt Hạ Hướng Vãn nhanh chóng tái nhợt, ngọn lửa sinh mệnh lay động không chừng, mắt thấy liền muốn tắt.
     
    AmiLee thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...