Bài viết: 66 

Chương 50 Anh bảo đi tìm vợ về cho cha mẹ
Ngày mồng 1 sau khi mở được mắt ra Thu Hoài vội vàng tìm điện thoại. Cô nhìn vào màn hình vẫn không thấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ nào của anh. Tất cả đều là của bạn bè người thân chúc tết. Cô có chút hụt hẫng khi thấy tin nhắn của mình anh đã đọc nhưng lại không nhắn lại. Anh là đang giận dỗi cô sao? Nhưng có giận gì thì năm mới cũng phải chúc mừng năm mới với cô một câu chứ. Mồng 1 cô không muốn gọi điện trách cứ đôi co với anh vì cô sợ nếu thế thì mối quan hệ của anh và cô sẽ xui xẻo cả năm. Cô tự đánh lừa bản thân cho rằng anh đang rất bận nên chưa có thời gian dành cho mình. Cô ngồi dậy họng có chút đau đây là vì hôm qua đi chơi hát hò reo vui cùng mọi người nhiều.
Cả một ngày cô đi chúc tết nói cười nhưng lại luôn hướng về chiếc điện thoại.
Thanh Tùng cũng một ngày mồng 1 bận rộn.
Đến tối hơn 9h Thu Hoài nằm trên giường nhìn điện thoại mắt có chút nóng lên ươn ướt thì thấy điện thoại nổi lên là anh gọi. Cô nước mắt tự nhiên chực trào nhiều hơn nghẹn ngào cầm điện thoại:
"Alo."
Thanh Tùng vừa đến nhà cô đang ngồi đối diện trong chiếc taxi gọi điện nghe thấy giọng cô có chút ướt át:
"Sao vậy? Em đang ở đâu?"
Thu Hoài tủi thân nghẹn ngào khóc nấc lên không nói được gì.
Thanh Tùng có chút sốt ruột hỏi:
"Em bị làm sao? Em đang ở đâu nói anh nghe nào?"
Thu Hoài nghẹn ngào nói trong điện thoại:
"Tại.. tại sao từ hôm qua.. tới giờ.. anh.. anh mới gọi điện cho em."
Thanh Tùng thở nhẹ ra thả lỏng người:
"Em đang ở chỗ nào?"
Thu Hoài cầm điện thoại vẫn thút thít khóc:
"Ở.. ở trong nhà."
Thanh Tùng mím môi:
"Em ra ngoài cửa xem có gì trước nhà không?"
Thu Hoài nghe xong có chút ngạc nhiên khó tin:
"Anh nói gì?"
Vừa nói cô vội vàng chạy vội đến ban công nhìn xuống phía dưới thì thấy một chiếc taxi màu xanh đậu đối diện nhà có chút không tin hỏi lại:
"A, anh đến đây thật sao?"
Thanh Tùng nghe thấy giọng cô có chút mỉm cười:
"Nhanh khoác áo vào rồi xuống."
Cô vội vàng vào phòng thay quần áo rồi khoác áo khoác chạy vội xuống nhà.
Bà Thu Hải, ông Thành Luân và mấy vị khách đến chơi nhà cô nhìn thấy cô chạy như ma rệt xuống nhà thì nhìn ngơ ngác. Bà Thu Hải có chút nóng ruột:
"Con đi đâu mà sao xuống không chào hỏi gì ai chạy thế kia thật không có ý tứ gì cả."
Thu Hoài lúc này mới nhìn thấy mọi người vừa đi về phía cửa nhà để thay giày vừa chào mọi người:
"Ôi con chào các bác, các bác đến chơi ạ. Con có chút việc bạn đang đợi nên hơi gấp, lát nữa con về muộn một chút mẹ ạ."
Bà Thu Hải nhìn con gái lắc đầu:
"Các bác thấy đấy ông ấy cứ chiều nó cho lắm vào lớn rồi vẫn còn không có ý tứ gì cả."
Ông Thành Luân cười cười:
"Ui tuổi trẻ bọn chúng lâu ngày mới có dịp tết về gặp nhau cho chúng nó đi chơi cho thoải mái."
Mấy bác trong nhà cũng cười cười phụ hoa đồng ý đừng có quản nghiêm quá.
Thu Hoài ra đến cửa nhìn ngó nghiêng hai bên rồi chạy ù về phía xe taxi.
Mở cửa lên xe thấy đúng là anh bằng da bằng thịt thì cô cười tươi ôm lấy tay anh vừa nói vừa thở:
' Đúng.. đúng.. là.. anh đến.. thật rồi. "
Thanh Tùng nhìn cô từ lúc ra khỏi nhà cho đến lúc lên xe thở hổn hển thì có chút buồn cười. Anh xoa nhẹ đầu cô rồi nói địa chỉ cho taxi chạy.
Thu Hoài biết lúc này có người ngoài nên cũng không dám ôm anh. Cô ngồi cứ nhìn anh mãi. Tới lúc xe taxi dừng trước một ngôi nhà khang trang mới xây xong thì có chút choáng ngợp.
Lúc này cô mới sực nhớ mình và anh đang đi chỗ nào.
Cô đi xuống xe cùng anh rồi nhìn nhìn xung quanh sau quay lại nhìn anh:
" Đây là.. "
Anh xoa nhẹ đầu cô rồi mở cửa đi vào.
Cô đi theo sau như một con cún con về nhà mới nhìn rồi ngó linh tinh.
Anh nhập mật mã cửa xong đẩy cửa vào rồi bật đèn.
Thu Hoài vào đến nhà thì có chút choáng ngợp:
" Anh.. anh xây khi nào? "
Anh đóng cửa lại cười cười kéo cô vào lòng cúi xuống đặt lên môi cô nụ hôn sau bao ngày xa cách nhớ nhung chặn lại những câu hỏi của cô.
Thu Hoài vì quá choáng ngợp trước bất ngờ của anh nên không kịp thời thích ứng với nụ hôn của anh.
Anh cắn nhẹ môi cô:
" Phạt tội không tập trung. "
Cô lúc này mới thức tỉnh mà nhảy lên ôm chặt lấy cổ anh vòng chân lên eo anh gục đầu vào hõm cổ anh:
" Anh làm em bất ngờ. "
Thanh Tùng đưa hai tay đỡ lấy bế cô lên đi vào phòng khách ngồi xuống sofa:
" Tại vì ai mà anh phải đến vào lúc này hả? "
Thu Hoài ngẩng đầu nhìn anh:
" Biết thế này em làm cho anh đến từ hôm trước cơ? "
Thanh Tùng cúi xuống hôn lên môi cô:
" Còn dám mạnh miệng phải không? "
Nói rồi anh ôm chặt cô hôn đến lúc cô không thể nào hít thở được mới nhẹ thả ra.
Cô đỏ bừng mặt gục đầu vào vai anh:
" Em rất nhớ anh, cả ngày nay không nhận được tin nhắn của anh em không làm được việc gì nên hồn cả. Suốt ngày nhìn điện thoại. Em cứ nghĩ anh đã quên em rồi. "
Vừa nói cô vừa đưa tay đùa giỡn tóc anh.
Anh cắn nhẹ vào tai cô:
" Nhớ anh mà đi chơi thâu đêm nhỉ? Nghĩ đến anh mà vui vẻ cùng người khác đến quên cả thời gian về nhà phải không? "
Thu Hoài nghe nhột nhột nơi tai buồn cười:
" Mới không có, chỉ đến gần 2h giờ sáng rồi về thôi làm gì có chuyện thâu đêm chứ. Em vui cùng bạn bè nhưng mà em vẫn nhắn tin cho anh còn gì. "
Anh hừ nhẹ đưa tay nhéo nhẹ eo cô:
" 2h sáng mà còn không phải thâu đêm nhỉ? Làm gì tới 2h sáng nào? "
Thu Hoài nhột vì bị anh nhéo cười ngặt nghẽo:
" Không làm gì cả, đi xem chương trình đón năm mới rồi đi thăp hương hái lộc đầu năm sau đó tụ tập hát hò vui một lúc mới về. "
Thanh Tùng cụng vào trán cô:
" Em cũng bận rộn quá nhỉ? "
Thu Hoài vòng hai tay siết chặt lấy cổ anh:
" Em rất nhớ anh. "
Thanh Tùng đặt nụ hôn lên môi cô:
" Rất nhớ nhưng cũng rất ham chơi đúng không? "
Thu Hoài cười rộ:
" Anh là người đặc biệt nên dù có ham chơi em cũng biết phương hướng của anh để về. "
Thanh Tùng cắn nhẹ lên môi cô:
" Cái miệng này chỉ giỏi nói lời ngọt ngào thôi phải không? "
Thu Hoài dựa vào lòng anh:
" Hì hì có giỏi chút chút thôi. "
Rồi như nhớ ra điều gì Thu Hoài ngẩng đầu nhìn anh:
" Thế anh đi về đây thế này ở nhà mọi người nói sao? "
Thanh Tùng cục nhẹ trán mình vào trán cô trêu đùa:
" Anh bảo đi tìm vợ về cho cha mẹ nên mọi người đều ủng hộ. "
Thu Hoài nghe xong mặt đỏ bừng:
" Hừ ai là vợ anh chứ. "
Thanh Tùng hôn nhẹ lên môi cô:
" Thế em là vợ của ai? "
Thu Hoài gục đầu vào hom cổ anh:
" Là vợ của ai em làm sao biết được."
Cả một ngày cô đi chúc tết nói cười nhưng lại luôn hướng về chiếc điện thoại.
Thanh Tùng cũng một ngày mồng 1 bận rộn.
Đến tối hơn 9h Thu Hoài nằm trên giường nhìn điện thoại mắt có chút nóng lên ươn ướt thì thấy điện thoại nổi lên là anh gọi. Cô nước mắt tự nhiên chực trào nhiều hơn nghẹn ngào cầm điện thoại:
"Alo."
Thanh Tùng vừa đến nhà cô đang ngồi đối diện trong chiếc taxi gọi điện nghe thấy giọng cô có chút ướt át:
"Sao vậy? Em đang ở đâu?"
Thu Hoài tủi thân nghẹn ngào khóc nấc lên không nói được gì.
Thanh Tùng có chút sốt ruột hỏi:
"Em bị làm sao? Em đang ở đâu nói anh nghe nào?"
Thu Hoài nghẹn ngào nói trong điện thoại:
"Tại.. tại sao từ hôm qua.. tới giờ.. anh.. anh mới gọi điện cho em."
Thanh Tùng thở nhẹ ra thả lỏng người:
"Em đang ở chỗ nào?"
Thu Hoài cầm điện thoại vẫn thút thít khóc:
"Ở.. ở trong nhà."
Thanh Tùng mím môi:
"Em ra ngoài cửa xem có gì trước nhà không?"
Thu Hoài nghe xong có chút ngạc nhiên khó tin:
"Anh nói gì?"
Vừa nói cô vội vàng chạy vội đến ban công nhìn xuống phía dưới thì thấy một chiếc taxi màu xanh đậu đối diện nhà có chút không tin hỏi lại:
"A, anh đến đây thật sao?"
Thanh Tùng nghe thấy giọng cô có chút mỉm cười:
"Nhanh khoác áo vào rồi xuống."
Cô vội vàng vào phòng thay quần áo rồi khoác áo khoác chạy vội xuống nhà.
Bà Thu Hải, ông Thành Luân và mấy vị khách đến chơi nhà cô nhìn thấy cô chạy như ma rệt xuống nhà thì nhìn ngơ ngác. Bà Thu Hải có chút nóng ruột:
"Con đi đâu mà sao xuống không chào hỏi gì ai chạy thế kia thật không có ý tứ gì cả."
Thu Hoài lúc này mới nhìn thấy mọi người vừa đi về phía cửa nhà để thay giày vừa chào mọi người:
"Ôi con chào các bác, các bác đến chơi ạ. Con có chút việc bạn đang đợi nên hơi gấp, lát nữa con về muộn một chút mẹ ạ."
Bà Thu Hải nhìn con gái lắc đầu:
"Các bác thấy đấy ông ấy cứ chiều nó cho lắm vào lớn rồi vẫn còn không có ý tứ gì cả."
Ông Thành Luân cười cười:
"Ui tuổi trẻ bọn chúng lâu ngày mới có dịp tết về gặp nhau cho chúng nó đi chơi cho thoải mái."
Mấy bác trong nhà cũng cười cười phụ hoa đồng ý đừng có quản nghiêm quá.
Thu Hoài ra đến cửa nhìn ngó nghiêng hai bên rồi chạy ù về phía xe taxi.
Mở cửa lên xe thấy đúng là anh bằng da bằng thịt thì cô cười tươi ôm lấy tay anh vừa nói vừa thở:
' Đúng.. đúng.. là.. anh đến.. thật rồi. "
Thanh Tùng nhìn cô từ lúc ra khỏi nhà cho đến lúc lên xe thở hổn hển thì có chút buồn cười. Anh xoa nhẹ đầu cô rồi nói địa chỉ cho taxi chạy.
Thu Hoài biết lúc này có người ngoài nên cũng không dám ôm anh. Cô ngồi cứ nhìn anh mãi. Tới lúc xe taxi dừng trước một ngôi nhà khang trang mới xây xong thì có chút choáng ngợp.
Lúc này cô mới sực nhớ mình và anh đang đi chỗ nào.
Cô đi xuống xe cùng anh rồi nhìn nhìn xung quanh sau quay lại nhìn anh:
" Đây là.. "
Anh xoa nhẹ đầu cô rồi mở cửa đi vào.
Cô đi theo sau như một con cún con về nhà mới nhìn rồi ngó linh tinh.
Anh nhập mật mã cửa xong đẩy cửa vào rồi bật đèn.
Thu Hoài vào đến nhà thì có chút choáng ngợp:
" Anh.. anh xây khi nào? "
Anh đóng cửa lại cười cười kéo cô vào lòng cúi xuống đặt lên môi cô nụ hôn sau bao ngày xa cách nhớ nhung chặn lại những câu hỏi của cô.
Thu Hoài vì quá choáng ngợp trước bất ngờ của anh nên không kịp thời thích ứng với nụ hôn của anh.
Anh cắn nhẹ môi cô:
" Phạt tội không tập trung. "
Cô lúc này mới thức tỉnh mà nhảy lên ôm chặt lấy cổ anh vòng chân lên eo anh gục đầu vào hõm cổ anh:
" Anh làm em bất ngờ. "
Thanh Tùng đưa hai tay đỡ lấy bế cô lên đi vào phòng khách ngồi xuống sofa:
" Tại vì ai mà anh phải đến vào lúc này hả? "
Thu Hoài ngẩng đầu nhìn anh:
" Biết thế này em làm cho anh đến từ hôm trước cơ? "
Thanh Tùng cúi xuống hôn lên môi cô:
" Còn dám mạnh miệng phải không? "
Nói rồi anh ôm chặt cô hôn đến lúc cô không thể nào hít thở được mới nhẹ thả ra.
Cô đỏ bừng mặt gục đầu vào vai anh:
" Em rất nhớ anh, cả ngày nay không nhận được tin nhắn của anh em không làm được việc gì nên hồn cả. Suốt ngày nhìn điện thoại. Em cứ nghĩ anh đã quên em rồi. "
Vừa nói cô vừa đưa tay đùa giỡn tóc anh.
Anh cắn nhẹ vào tai cô:
" Nhớ anh mà đi chơi thâu đêm nhỉ? Nghĩ đến anh mà vui vẻ cùng người khác đến quên cả thời gian về nhà phải không? "
Thu Hoài nghe nhột nhột nơi tai buồn cười:
" Mới không có, chỉ đến gần 2h giờ sáng rồi về thôi làm gì có chuyện thâu đêm chứ. Em vui cùng bạn bè nhưng mà em vẫn nhắn tin cho anh còn gì. "
Anh hừ nhẹ đưa tay nhéo nhẹ eo cô:
" 2h sáng mà còn không phải thâu đêm nhỉ? Làm gì tới 2h sáng nào? "
Thu Hoài nhột vì bị anh nhéo cười ngặt nghẽo:
" Không làm gì cả, đi xem chương trình đón năm mới rồi đi thăp hương hái lộc đầu năm sau đó tụ tập hát hò vui một lúc mới về. "
Thanh Tùng cụng vào trán cô:
" Em cũng bận rộn quá nhỉ? "
Thu Hoài vòng hai tay siết chặt lấy cổ anh:
" Em rất nhớ anh. "
Thanh Tùng đặt nụ hôn lên môi cô:
" Rất nhớ nhưng cũng rất ham chơi đúng không? "
Thu Hoài cười rộ:
" Anh là người đặc biệt nên dù có ham chơi em cũng biết phương hướng của anh để về. "
Thanh Tùng cắn nhẹ lên môi cô:
" Cái miệng này chỉ giỏi nói lời ngọt ngào thôi phải không? "
Thu Hoài dựa vào lòng anh:
" Hì hì có giỏi chút chút thôi. "
Rồi như nhớ ra điều gì Thu Hoài ngẩng đầu nhìn anh:
" Thế anh đi về đây thế này ở nhà mọi người nói sao? "
Thanh Tùng cục nhẹ trán mình vào trán cô trêu đùa:
" Anh bảo đi tìm vợ về cho cha mẹ nên mọi người đều ủng hộ. "
Thu Hoài nghe xong mặt đỏ bừng:
" Hừ ai là vợ anh chứ. "
Thanh Tùng hôn nhẹ lên môi cô:
" Thế em là vợ của ai? "
Thu Hoài gục đầu vào hom cổ anh:
" Là vợ của ai em làm sao biết được."