Bài viết: 16 

Chương 10:
Hạ vừa xấu hổ bước xuống phòng khách, cô quyết định sẽ lén đi tham quan nhà anh một vòng vậy, phải bù đắp cho sự thiệt thòi tối nay phải ngủ ở sofa của bản thân. Nghĩ thế liền nhẹ nhàng đi vào phòng bếp phía bên phải. Đúng như dự đoán, phòng bếp rất đẹp, hiện đại đầy đủ tiện nghi, với người đam mê nấu ăn như Hạ, suýt chút nữa là hét lên. Phòng bếp không quá rộng nhưng cách bài trí vô cùng ấm áp, hài hòa. Hạ phải kìm nén để không lao vào nấu một thứ gì đó, hiện tại hơi 'ngứa tay ngứa chân' rồi. Hạ dạo một vòng quanh gian bếp, nhìn đến bộ nồi hồi cô giúp anh chọn đang được để trên giá, bất giác mỉm cười với tay lấy xuống. Ngắm ngiá tự tưởng tượng xong tít mắt lại cười, Hạ lại lắc đầu nguầy nguậy, tự chép miệng trách dạo này bị bệnh suy diễn quá nhiều, chắc do chăm đọc ngôn tình. Hạ bước tới mở hai cánh tủ lạnh to chà bá để xem xét một chút vì mai cô định dậy sớm nấu một chút đồ ăn sáng cho Vũ rồi mới đi làm. Đúng là chiếc tủ lạnh điển hình của người ít khi nấu ăn ở nhà. Trong tủ chỉ có một ít thịt bò ở tầng đông, một ít quả kiwi còn nguyên tem mác chưa bóc ở tầng thứ hai, một ít rau gì đấy đang bỏ trong bịch ở tầng thứ ba, ba khay trứng gà ở tầng cuối cùng, và rất nhiều Yakul xếp dọc theo cánh tủ bên phải. Còn cánh tủ bên trái thì đầy bia, nước ngọt và sữa. Hạ đưa tay đỡ trán, tại sao phải cần một cái tủ lạnh siêu to như thế này để đựng mấy thứ kia. Cô đóng lại cửa tủ, lê chân ra lại phòng khách. Hạ đang định đứng dậy tiến lại tham quan cái phòng nhỏ ngay phía dưới cầu thang thì điện thoại lại vang lên, là của trưởng khoa các cô, Hạ hơi ngạc nhiên nghe máy:
- Alo? Có chuyện gì vậy sếp?
- Ngày mai em được nghỉ nhé, để chuyên tâm cho hôm tới thi tay nghề, cố gắng ôn luyện kĩ càng vào. Thi tốt nhé. Cố lên.
Sau đó tắt máy cái rụp. Hạ ngơ ngác nhìn điện thoại, hình như là cô được nghỉ, xong rồi hình như vị trưởng khoa các cô còn chúc cô thi tốt, còn bảo cô cố lên. Hạ rùng mình mấy cái, dù sao được nghỉ cũng là chuyện vui rồi. Hạ lại đi tới cái phòng ở chân cầu thang, Hạ tự nhiên cảm thấy mình làm như này Vũ phát hiện có ghét cô không, sau đó điều chỉnh lực để mở cửa không phát ra tiếng động. Cánh cửa mở ra, trong phòng tối om, Hạ với tay theo thói quen tìm công tắc, ' Tách'. Ánh đèn màu trắng đột ngột bât lên làm Hạ nheo mắt lại một chút, căn phòng này thực sự là hơi bé, vì nó chỉ để đồ thôi. Cô còn tưởng rằng đây là một khu cấm địa của mấy vị công tử nhà giàu giống trong truyện. Lại bị ám ảnh trong truyện nhiều quá rồi. Hạ nhìn thấy một vài bộ truyện được để trên cái tủ gỗ đã cũ, tuy là nơi để đồ nhưng rất ngăn nắp và sạch sẽ. Có giá treo, kệ sách thiết kế rất tinh xảo, rất đẹp. Hạ đi một vòng cái kệ gỗ màu cánh gián trước mặt, nhìn thấy một quyển album ở ngay ngang tầm mắt phía cuối kệ. Cô với tay lấy xuống. Cảm nhận đầu tiên là cuốn album này hơi nhiều bụi. Hạ dấy lên lòng thương cảm với quyển album bị đối xư bất bình, phủi phủi một chút rồi lần lượt mở ra. Sau một lúc thì cô đã xem gần hết các ảnh, đa phần đều là ảnh Vũ cùng gia đình hồi còn nhỏ. Hạ đã có được câu trả lời cho nhan sắc của Vũ là từ đâu, thì ra đều được thừa hưởng từ mẹ anh. Hạ định đóng cuốn album lại thì tay chợt dừng lại ở một tấm ảnh chụp chân dung hai người ở cuối album. Bức ảnh có nếp hằn của khuôn như trước đây được để trong khung ảnh rất lâu, màu ảnh cũng đã hơi phai một chút, chắc là ảnh cũng lâu rồi nhưng chất lượng còn rất tốt. Trong ảnh là một cô gái rất xinh đẹp. Đây là cảm nhận đầu tiên của Hạ khi nhìn thấy. Cô gái hơi gầy khoảng tầm hai mốt tuổi, tóc đen dài, khuôn mặt thanh tú đang cười rất ngọt ngào nhìn về phía máy ảnh, cả người đứng trọn trong vòng tay của một người con trai. Người con trai kia không ai khác chính là Vũ. Vũ trong ảnh rất trẻ, tóc để kiểu cũng rất ngây ngô, anh đứng ôm cô gái kia trong lòng, nở nụ cười ấm áp dịu dàng nhìn cô gái. Khung cảnh trong tấm ảnh có vẻ là công viên hoặc nơi nào đó rất nhiều cây xanh, dưới cuối cùng bức ảnh còn chú thích: ' Vân- Vũ
.'. Hạ để lại quyển album về chỗ cũ, rời khỏi phòng. Trong lòng cảm giác hơi chua xót một chút, cô cũng hiểu người con gái tên Vân kia là ai, cũng hiểu được nụ cười mà anh nhìn cô gái đấy chân tình như thế nào và chắc cô cũng hiểu được vì sao bức ảnh đó còn được để trong cuốn album này. Hạ ngồi xuống ghế sofa, tâm trạng vô cùng nặng nề. Nhớ lại tất cả những việc Vũ từng làm với mình, cô lại cảm thấy, hình như tất cả chỉ là tự cô đa tình. Người ta chỉ là vô ý trêu đùa cô, cô thì lại cứ cho rằng đó là cảm xúc bền lâu. Hạ thu lại sách vở bỏ vào túi, nhìn đồng hồ đã chỉ gần 12 giờ, đành đi tắt điện rồi nằm xuống ghế sofa để chuẩn bị đi ngủ. Đang nằm trằn trọc, Hạ lại nghe thấy tiếng bước đi rất khẽ. Cô nhắm chặt mắt, không phải là có trộm đấy chứ. Cô tự chửi trong lòng mấy người thiết kế nhà này không có tâm một chút nào, lại chuyển sang trách Vũ dù ở trong khu đô thị này an ninh tốt nhưng cũng đừng chủ quan, đến cả trộm cũng dễ dàng vào nhà như thế hại cô bây giờ biết phải làm sao.
Hạ mím môi nhắm chặt mắt, trong phòng bật điều hòa hơi lạnh nhưng cô không có chăn đắp, cô đành quây hết gối xung quanh người, đang định âm thầm kéo cái gối bên cạnh lên để che đầu thì cô cảm nhận được cả người bỗng nhiên được nhấc lên sau đó là nằm gọn trong lồng ngực của ai đó. Hạ nghe rõ tiếng nhịp tim hơi nhanh của người kia, cô lo sợ sắp khóc đến nơi, không phải là tên trộm này vào nhà không nhìn thấy đồ quý giá định vác cô đi bán nội tạng hay làm gì đó chứ. Hạ ngay cả việc thở cũng không dám thở mạnh, đang suy nghĩ xem bây giờ nên phản kháng như thế nào vì tên trộm này ôm cô hơi chặt thì thây hắn ta bước từng bước đều đều lên cầu thang. Hạ trong đầu lóe lên ý nghĩ, hắn định dùng cô để uy hiếp Vũ giao đồ quý giá ra ư, trong lòng thầm khinh bỉ tên trộm này ngu ngốc rồi, đen đủi cho hắn là cô chẳng là gì của Vũ cả, nên đến một đồng xu cũng sẽ không có đâu. Cũng vì đang nằm gọn trong lòng của tên này nên Hạ cũng không dám nhúc nhích, bây giờ mới phát hiện ra mùi trên người này rất quen, hít lại vài lần nữa, Hạ hơi nhận ra hình như là giống mùi của người trong nhà này, là Vũ. Vũ mở của phòng, sau đó đặt cô lên giường, kéo chăn lên. Hạ vẫn đang tiếp tục giả vờ ngủ, cảm nhận được Vũ vẫn đang ở trong phòng, cô tự thắc mắc sao anh còn chưa đi ra ngoài đi để cô vén lại mấy sợ tóc đang vương lên má thì lại đột nhiên cảm nhận được một cái gì đó ấm ấm chạm nhẹ trên chán, mấy sợi tóc ngang ngược kia được kéo ra sau tai, giọng trầm ấm của Vũ vang lên rất nhỏ như thì thầm:
- Ngủ ngon.
Sau đó là tiếng tắt đèn, tiếng bước chân xa dần rồi tiếng cửa đóng cạch một cái. Hạ mở choàng mắt dậy, ngơ ngác nhìn căn phòng trống tối đen xì, trong lòng hỗn độn bao nhiêu cảm xúc. Đêm nay cô làm sao mà ngủ được nữa.
Vũ sau khi gọi điện cho giám đốc bệnh viện xin nghỉ cho Hạ, anh ngủ thiếp đi một lúc, tỉnh dậy đã hơn 12 giờ. Vội vàng rút kim truyền đi xuống lầu xem cô gái kia đang ngủ ở đâu. Như anh dự đoán là Hạ đang ngủ trên sofa, nhiệt độ trong phòng lạnh như thế, thầm trách cô không sợ bị cảm lạnh hay sao. Sợ đánh thức Hạ nên Vũ cố gắng đi thật khẽ, cau mày nhìn dáng ngủ kì quoặc của cô, sau đó liền bế cô lên phòng mình, cô gái trong lòng anh hình như ngủ say quá, thở rất nhẹ. Cũng chính vì biết Hạ ngủ say như thế mà khi đặt cô xuống giường, Vũ không kìm được mà hôn lê trán cô. Anh trầm ngâm nhìn cô một lúc, vì hời hứa hôm Hạ nói với anh sau khi thi tốt nhất định cô sẽ mời anh đi ăn mà anh phải ép cả hai người trợ lí đi cùng mình làm việc nhanh chóng rút gọn thời gian công tác vốn dĩ là năm ngày xuống còn có ba ngày. Cũng vì thế mà về nước anh mới bị suy nhược cơ thể như thế này. Vũ đứng dậy đi ra khỏi phòng, anh thực sự biết vị trí của cô gái đang nằm kia ở trong lòng mình càng ngày càng lớn rồi.
Vì không ngủ được nên Hạ dậy rất sớm, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân cô mới phát hiện ra có rất nhiều đồ dùng một lần xếp ngăn nắp trên kệ, chắc là anh phải đi công tác thường xuyên nên mới mua nhiều đồ như thế. Xong xuôi liền rón rén đi xuống nhà như ăn trộm. Tối qua Vũ bế cô từ trên ghế lên nên hiện tại Hạ đang đi chân trần, định ghé qua sofa để lấy dép thì thấy Vũ đang nằm đó, sợ làm anh tỉnh giấc, cô đành ngậm ngùi nhìn đôi dép từ xa sau đó đi vào phòng bếp nấu đồ ăn sáng. Dự định của Hạ là sẽ âm thầm nấu đồ ăn sáng cho Vũ, sau đó cũng âm thầm rời khỏi đây trong lúc anh ngủ, như thế sẽ bớt cảm thấy ngại ngùng vì những chuyện xảy ra tối qua. Thế nhưng người ta có câu, người tính không bằng trời tính, lúc đang chuẩn bị bát đũa ra bàn, Hạ giật mình suýt rơi cả đồ khi thấy Vũ đang đứng nhàn nhã tựa lưng ở cửa nhìn mình chăm chú. Thấy Hạ nhìn lại, Vũ cười:
- Chào buổi sáng.
- Anh.. anh.. anh dậy từ lúc nào vậy?
Hạ lại nói lắp, vẫn đứng đơ nhìn Vũ.
- Cũng lâu rồi
Nói rồi Vũ tiến vào lấy bát từ trong tay Hạ để xuống bàn, thản nhiên kéo ghế ngồi xuống. Sau đó thấy Hạ vẫn đứng im đó thì kéo tay Hạ:
- Em còn đứng đấy làm gì?
Hạ luống cuống cởi tạp dề treo lên giá treo, rửa tay rồi tiến ra cửa đi về. Vũ thấy Hạ ra khỏi phòng bếp vội vàng đứng dậy kéo cô lại:
- Em đi đâu vậy?
- Em tưởng anh bảo em về.
Hạ rút tay khỏi bàn tay Vũ đang giữ, Vũ cũng không níu kéo thêm thả tay cô ra. Vũ cau mày:
- Anh muốn em ngồi xuống ăn sáng.
- Em có việc bận rồi, anh ăn một mình nhé. Anh không cần cảm ơn em đâu, xem như hôm qua tới giờ em đi công đức làm việc thiện đi.
Nói xong Hạ liền chạy về phòng khách lấy túi nhanh chóng tiến ra cửa lớn. Vũ thấy hơi ngạc nhiên với thái độ của Hạ hôm nay, vừa đi ra theo sau vừa nói:
- Để anh đưa em về.
Chỉ thấy cô khoát tay dứt khoát:
- Không cần.
Vũ đứng nhìn bóng Hạ rời đi khuất sau cổng, cau mày khó hiểu đi vào nhà. Đang định vào phòng bếp để ăn sáng thì anh phát hiện ra cánh cửa phòng đồ dưới chân cầu thang không đóng. Từ lâu rồi anh không vào đó, tại sao lại bị mở thế kia. Vũ tiến đến mở cửa vào phòng, quan sát một lượt cũng phát hiện ra điều bất thường. Cầm cuốn album để lại đúng vị trí. Cuốn album này anh xếp theo chiều dọc, nhưng bây giờ lại nằm ngang trên kệ, cô giúp việc theo giờ thì không được vào đây. Hàng lông mày trên mặt đang nhíu lại liền giãn ra, anh ra khỏi phòng. Vui vẻ vào phòng bếp ăn bữa sáng mà Hạ chuẩn bị.
- Alo? Có chuyện gì vậy sếp?
- Ngày mai em được nghỉ nhé, để chuyên tâm cho hôm tới thi tay nghề, cố gắng ôn luyện kĩ càng vào. Thi tốt nhé. Cố lên.
Sau đó tắt máy cái rụp. Hạ ngơ ngác nhìn điện thoại, hình như là cô được nghỉ, xong rồi hình như vị trưởng khoa các cô còn chúc cô thi tốt, còn bảo cô cố lên. Hạ rùng mình mấy cái, dù sao được nghỉ cũng là chuyện vui rồi. Hạ lại đi tới cái phòng ở chân cầu thang, Hạ tự nhiên cảm thấy mình làm như này Vũ phát hiện có ghét cô không, sau đó điều chỉnh lực để mở cửa không phát ra tiếng động. Cánh cửa mở ra, trong phòng tối om, Hạ với tay theo thói quen tìm công tắc, ' Tách'. Ánh đèn màu trắng đột ngột bât lên làm Hạ nheo mắt lại một chút, căn phòng này thực sự là hơi bé, vì nó chỉ để đồ thôi. Cô còn tưởng rằng đây là một khu cấm địa của mấy vị công tử nhà giàu giống trong truyện. Lại bị ám ảnh trong truyện nhiều quá rồi. Hạ nhìn thấy một vài bộ truyện được để trên cái tủ gỗ đã cũ, tuy là nơi để đồ nhưng rất ngăn nắp và sạch sẽ. Có giá treo, kệ sách thiết kế rất tinh xảo, rất đẹp. Hạ đi một vòng cái kệ gỗ màu cánh gián trước mặt, nhìn thấy một quyển album ở ngay ngang tầm mắt phía cuối kệ. Cô với tay lấy xuống. Cảm nhận đầu tiên là cuốn album này hơi nhiều bụi. Hạ dấy lên lòng thương cảm với quyển album bị đối xư bất bình, phủi phủi một chút rồi lần lượt mở ra. Sau một lúc thì cô đã xem gần hết các ảnh, đa phần đều là ảnh Vũ cùng gia đình hồi còn nhỏ. Hạ đã có được câu trả lời cho nhan sắc của Vũ là từ đâu, thì ra đều được thừa hưởng từ mẹ anh. Hạ định đóng cuốn album lại thì tay chợt dừng lại ở một tấm ảnh chụp chân dung hai người ở cuối album. Bức ảnh có nếp hằn của khuôn như trước đây được để trong khung ảnh rất lâu, màu ảnh cũng đã hơi phai một chút, chắc là ảnh cũng lâu rồi nhưng chất lượng còn rất tốt. Trong ảnh là một cô gái rất xinh đẹp. Đây là cảm nhận đầu tiên của Hạ khi nhìn thấy. Cô gái hơi gầy khoảng tầm hai mốt tuổi, tóc đen dài, khuôn mặt thanh tú đang cười rất ngọt ngào nhìn về phía máy ảnh, cả người đứng trọn trong vòng tay của một người con trai. Người con trai kia không ai khác chính là Vũ. Vũ trong ảnh rất trẻ, tóc để kiểu cũng rất ngây ngô, anh đứng ôm cô gái kia trong lòng, nở nụ cười ấm áp dịu dàng nhìn cô gái. Khung cảnh trong tấm ảnh có vẻ là công viên hoặc nơi nào đó rất nhiều cây xanh, dưới cuối cùng bức ảnh còn chú thích: ' Vân- Vũ

Hạ mím môi nhắm chặt mắt, trong phòng bật điều hòa hơi lạnh nhưng cô không có chăn đắp, cô đành quây hết gối xung quanh người, đang định âm thầm kéo cái gối bên cạnh lên để che đầu thì cô cảm nhận được cả người bỗng nhiên được nhấc lên sau đó là nằm gọn trong lồng ngực của ai đó. Hạ nghe rõ tiếng nhịp tim hơi nhanh của người kia, cô lo sợ sắp khóc đến nơi, không phải là tên trộm này vào nhà không nhìn thấy đồ quý giá định vác cô đi bán nội tạng hay làm gì đó chứ. Hạ ngay cả việc thở cũng không dám thở mạnh, đang suy nghĩ xem bây giờ nên phản kháng như thế nào vì tên trộm này ôm cô hơi chặt thì thây hắn ta bước từng bước đều đều lên cầu thang. Hạ trong đầu lóe lên ý nghĩ, hắn định dùng cô để uy hiếp Vũ giao đồ quý giá ra ư, trong lòng thầm khinh bỉ tên trộm này ngu ngốc rồi, đen đủi cho hắn là cô chẳng là gì của Vũ cả, nên đến một đồng xu cũng sẽ không có đâu. Cũng vì đang nằm gọn trong lòng của tên này nên Hạ cũng không dám nhúc nhích, bây giờ mới phát hiện ra mùi trên người này rất quen, hít lại vài lần nữa, Hạ hơi nhận ra hình như là giống mùi của người trong nhà này, là Vũ. Vũ mở của phòng, sau đó đặt cô lên giường, kéo chăn lên. Hạ vẫn đang tiếp tục giả vờ ngủ, cảm nhận được Vũ vẫn đang ở trong phòng, cô tự thắc mắc sao anh còn chưa đi ra ngoài đi để cô vén lại mấy sợ tóc đang vương lên má thì lại đột nhiên cảm nhận được một cái gì đó ấm ấm chạm nhẹ trên chán, mấy sợi tóc ngang ngược kia được kéo ra sau tai, giọng trầm ấm của Vũ vang lên rất nhỏ như thì thầm:
- Ngủ ngon.
Sau đó là tiếng tắt đèn, tiếng bước chân xa dần rồi tiếng cửa đóng cạch một cái. Hạ mở choàng mắt dậy, ngơ ngác nhìn căn phòng trống tối đen xì, trong lòng hỗn độn bao nhiêu cảm xúc. Đêm nay cô làm sao mà ngủ được nữa.
Vũ sau khi gọi điện cho giám đốc bệnh viện xin nghỉ cho Hạ, anh ngủ thiếp đi một lúc, tỉnh dậy đã hơn 12 giờ. Vội vàng rút kim truyền đi xuống lầu xem cô gái kia đang ngủ ở đâu. Như anh dự đoán là Hạ đang ngủ trên sofa, nhiệt độ trong phòng lạnh như thế, thầm trách cô không sợ bị cảm lạnh hay sao. Sợ đánh thức Hạ nên Vũ cố gắng đi thật khẽ, cau mày nhìn dáng ngủ kì quoặc của cô, sau đó liền bế cô lên phòng mình, cô gái trong lòng anh hình như ngủ say quá, thở rất nhẹ. Cũng chính vì biết Hạ ngủ say như thế mà khi đặt cô xuống giường, Vũ không kìm được mà hôn lê trán cô. Anh trầm ngâm nhìn cô một lúc, vì hời hứa hôm Hạ nói với anh sau khi thi tốt nhất định cô sẽ mời anh đi ăn mà anh phải ép cả hai người trợ lí đi cùng mình làm việc nhanh chóng rút gọn thời gian công tác vốn dĩ là năm ngày xuống còn có ba ngày. Cũng vì thế mà về nước anh mới bị suy nhược cơ thể như thế này. Vũ đứng dậy đi ra khỏi phòng, anh thực sự biết vị trí của cô gái đang nằm kia ở trong lòng mình càng ngày càng lớn rồi.
Vì không ngủ được nên Hạ dậy rất sớm, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân cô mới phát hiện ra có rất nhiều đồ dùng một lần xếp ngăn nắp trên kệ, chắc là anh phải đi công tác thường xuyên nên mới mua nhiều đồ như thế. Xong xuôi liền rón rén đi xuống nhà như ăn trộm. Tối qua Vũ bế cô từ trên ghế lên nên hiện tại Hạ đang đi chân trần, định ghé qua sofa để lấy dép thì thấy Vũ đang nằm đó, sợ làm anh tỉnh giấc, cô đành ngậm ngùi nhìn đôi dép từ xa sau đó đi vào phòng bếp nấu đồ ăn sáng. Dự định của Hạ là sẽ âm thầm nấu đồ ăn sáng cho Vũ, sau đó cũng âm thầm rời khỏi đây trong lúc anh ngủ, như thế sẽ bớt cảm thấy ngại ngùng vì những chuyện xảy ra tối qua. Thế nhưng người ta có câu, người tính không bằng trời tính, lúc đang chuẩn bị bát đũa ra bàn, Hạ giật mình suýt rơi cả đồ khi thấy Vũ đang đứng nhàn nhã tựa lưng ở cửa nhìn mình chăm chú. Thấy Hạ nhìn lại, Vũ cười:
- Chào buổi sáng.
- Anh.. anh.. anh dậy từ lúc nào vậy?
Hạ lại nói lắp, vẫn đứng đơ nhìn Vũ.
- Cũng lâu rồi
Nói rồi Vũ tiến vào lấy bát từ trong tay Hạ để xuống bàn, thản nhiên kéo ghế ngồi xuống. Sau đó thấy Hạ vẫn đứng im đó thì kéo tay Hạ:
- Em còn đứng đấy làm gì?
Hạ luống cuống cởi tạp dề treo lên giá treo, rửa tay rồi tiến ra cửa đi về. Vũ thấy Hạ ra khỏi phòng bếp vội vàng đứng dậy kéo cô lại:
- Em đi đâu vậy?
- Em tưởng anh bảo em về.
Hạ rút tay khỏi bàn tay Vũ đang giữ, Vũ cũng không níu kéo thêm thả tay cô ra. Vũ cau mày:
- Anh muốn em ngồi xuống ăn sáng.
- Em có việc bận rồi, anh ăn một mình nhé. Anh không cần cảm ơn em đâu, xem như hôm qua tới giờ em đi công đức làm việc thiện đi.
Nói xong Hạ liền chạy về phòng khách lấy túi nhanh chóng tiến ra cửa lớn. Vũ thấy hơi ngạc nhiên với thái độ của Hạ hôm nay, vừa đi ra theo sau vừa nói:
- Để anh đưa em về.
Chỉ thấy cô khoát tay dứt khoát:
- Không cần.
Vũ đứng nhìn bóng Hạ rời đi khuất sau cổng, cau mày khó hiểu đi vào nhà. Đang định vào phòng bếp để ăn sáng thì anh phát hiện ra cánh cửa phòng đồ dưới chân cầu thang không đóng. Từ lâu rồi anh không vào đó, tại sao lại bị mở thế kia. Vũ tiến đến mở cửa vào phòng, quan sát một lượt cũng phát hiện ra điều bất thường. Cầm cuốn album để lại đúng vị trí. Cuốn album này anh xếp theo chiều dọc, nhưng bây giờ lại nằm ngang trên kệ, cô giúp việc theo giờ thì không được vào đây. Hàng lông mày trên mặt đang nhíu lại liền giãn ra, anh ra khỏi phòng. Vui vẻ vào phòng bếp ăn bữa sáng mà Hạ chuẩn bị.