Ngôn Tình [Edit] Tổng Tài Sủng Vợ Có Chút Ngọt Ngào - Khúc Nhất Nhất

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi penhi1412, 22 Tháng tư 2020.

  1. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 10: Tự mình, em cũng còn mặt mũi để nói

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Khúc Nhất Nhất

    Trở lại xe, Giang Diệc Sâm nhìn thấy Cố Niệm đang rùng mình nên ra lệnh cho tài xế tắt điều hòa.

    Cố Niệm ôm mũi hắt hơi, người yếu ớt hỏi: "Có khăn khô không? Tóc tôi bị ướt rồi!"

    Một chiếc khăn khô được ném vào tay cô.

    Cố Niệm cầm khăn lau tóc, nghe giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên: "Có chuyện gì vậy?"

    Cố Niệm lau mặt cho sạch sẽ, đờ đẫn nói: "Không có gì."

    "Sao cô ngồi ở ven đường như một kẻ ngốc. Khóc à?".

    Cố Niệm cảm thấy đau nhói trong tim, trong lòng thầm mắng: Anh mới là đồ ngốc!

    Giang Diệc Sâm đưa tay nắm cằm cô, nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt thăm dò: "Có phải bị bắt nạt không?"

    Cố Niệm không phải là người hay khóc, lâu lắm rồi anh mới thấy cô khóc, nhưng sau đó không gặp lại. Một giọt nước mắt rơi xuống, cho nên Giang Diệc Sâm có chút tò mò, dùng ngón tay xoa xoa chiếc cằm nhỏ nhắn và thanh tú của Cố Niệm: "Nói cho tôi biết, tôi sẽ làm chủ cho em, được không?"

    Cố Niệm nhìn đôi mắt của anh có chút rụt rè, đôi mắt đó rất sâu và quyến rũ, nhìn nhiều hơn. Trong nháy mắt nhìn xuống dưới, hầu hết mọi người đều không dám nhìn Giang Diệc Sâm, cô im lặng quay mặt đi: "Buổi phỏng vấn không thành công nên có chút buồn bực."

    "Chỉ vì cái này?" Giang Diệc Sâm chế nhạo. Rõ ràng là không tin, nhưng cũng không hỏi thêm. Ánh mắt anh rơi vào chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng của Cố Niệm, anh mơ hồ có thể nhìn thấy khung cảnh bên trong.

    Cố Niệm cảm thấy ánh mắt thiêu đốt của anh và vội vàng dùng tay chặn lại.

    Giang Diệc Sâm buông cằm cô ra, lãnh đạm nói: "Bị thất bại thì thôi, ngày mai tôi giúp em xem trong tập đoàn Giang thị có vị trí thích hợp với em hay không." Ôi trời ạ, Giang Diệc Sâm muốn tìm việc cho cô. Làm việc đi, đừng có mơ tưởng nữa!

    "A, không cần đâu." Cố Niệm vội vàng từ chối.

    Giang Diệc Sâm nheo lại đôi mắt sâu lại, giọng nói nặng nề áp chế: "Vì sao?"

    Cố Niệm xua tay giải thích: "Tôi không muốn đi cửa sau, tôi vẫn muốn dựa vào chính mình."

    Đây là một câu nói bình thường, ít nhất trong lòng Cố Niệm thấy như vậy. Là lời nói, nhưng vẻ mặt của Giang Diệc Sâm lập tức có chút lạnh lùng, sau đó anh mỉm cười: "Tự mình, em còn mặt mũi để nói sao?"

    Hơi thở của Cố Niệm cứng đờ một hồi, tất cả lời nói đều bị chặn lại trong cổ họng. Sau khi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy xót xa nên nói từng chữ một: "Anh Giang, tôi sẽ từ từ kiếm tiền trả lại cho anh!"

    "Hừ!" Giang Nghiêu chế nhạo, vươn tay vỗ nhẹ lên má cô, không nặng không nhẹ. Anh cũng đánh giá hai từ: "Vô tội!"

    Bầu không khí ngay lập tức giảm xuống dưới không độ, và không khí xung quanh như đông cứng lại.

    Cố Niệm nhất thời cảm thấy sự lạnh lùng của mình bị lu mờ, sau khi bị làm nhục cô không dám nói nữa, ngồi im lặng nhìn xuống ngón tay mình.

    Xe đi vào đường cao tốc, tài xế quay đầu hỏi: "Giang tổng, anh đi Minh Kính đài à?"

    "Không, về nhà đi."

    Vẻ mặt Giang Diệc Sâm có chút không kiên nhẫn, quay mặt lạnh lùng nhìn Cố Niệm: "Em về thay quần áo nhanh lên. Còn nữa, đem đệm đi giặt lại đi."

    Vẻ mặt của Gu Nian có chút phiền muộn: "Đệm?"

    "Em làm nên không giặt sạch được à?"

    Cố Niệm gần như ướt đẫm cả người, quả thực là nguyên nhân dẫn đến chiếc xe hơi cao cấp của anh. Đệm cũng bẩn, nhưng Giang Diệc Sâm sao lại keo kiệt như vậy, không phải tất cả đệm xe đều do người làm lau sạch sao?

    Nhưng Cố Niệm không dám phản kháng, đờ đẫn nói: "Được rồi." Khi xe chạy đến Vườn Thiên Hà, Giang Diệc Sâm đã trực tiếp quay lại dưới chiếc ô của mình.

    Người lái xe giúp cô tháo đệm xe, Cố Niệm một tay lúng túng và xấu hổ với chiếc đệm trong khi tay kia cầm ô.

    Sau khi Cố Niệm trở về nhà liền vội vàng đi tắm rửa thay quần áo, Giang Diệc Sâm nửa dựa vào ghế sô pha trong phòng khách, mím môi, ánh mắt thâm thúy. Mọi người không thể nhìn thấy những gì họ đang nghĩ.

    Điện thoại trên bàn cà phê vang lên, anh liếc nhìn màn hình rồi mở ra.

    Giọng mẹ Giang vang lên: "Con trai, con đã trở về Trung Quốc, khi nào con sẽ đưa Niệm Niệm qua thăm mẹ?".
     
  2. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 11: Hội tụ sau khi kết hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Khúc Nhất Nhất

    Giọng của JGiang Diệc Sâm có chút lười biếng: "Con mới vừa trở về Trung Quốc, gần đây có rất nhiều việc." Công ty có dự án mới, dự án phát triển lại bế tắc chưa được thông qua đã lâu, Giang Diệc Sâm gần đây gặp quá nhiều việc.

    Mẹ Giang bất mãn khịt mũi: "Mẹ biết con đang bận nên mẹ sẽ không gọi điện cho con. Mẹ đã nhờ bạn mình mang ít thuốc Bắc đến cho Niệm Niệm để bồi bổ cơ thể. Khi nào rảnh thì đến đây."

    "Đúng rồi, con trai, tin tức nói về con và ngôi sao nhỏ đó có đúng không?" Giọng mẹ Giang trở nên lạnh lùng.

    "Không, nó được báo chí viết nguệch ngoạc."

    "Tốt rồi, để mẹ nói cho con biết, con có
    biết là sắp kết hôn chưa?"

    "Con biết rồi!" Giang Y Kiện nhẹ giọng nói.

    Đời tư kín tiếng, không thích bộc lộ trước truyền thông, mấy vụ lùm xùm gần đây với Hạ Vãn Vãn cũng cố tình bịa ra, anh thường không có đủ giờ làm việc nên không có tâm tư để tâm đến những tin tức ngoài lề như vậy.

    Giang Diệc Sâm nghe điện thoại xong, liếc mắt nhìn đã là tám giờ tối.

    Không cần thiết phải đi dự tiệc.

    Sau khi tắm rửa xong, Cố Niệm thay quần áo xong liền cảm thấy đói bụng, hôm nay dì Dung về nhà nghỉ ngơi, không ngờ Giang Diệc Sâm lại ở nhà, cô đi xuống lầu, xõa tóc dài nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha đọc tạp chí tài chính. Khẽ mím môi: "Tối nay anh ăn tối chưa?"

    "Trông
    tôi
    giống như đã ăn rồi?". Giang Diệc Sâm nhướng mày, ánh mắt mang theo vẻ không hài lòng.

    Cố Niệm đã quen với giọng điệu hờ hững của anh: "Vậy anh muốn ăn gì?" Giang Diệc Sâm đặt tạp chí tài chính trong tay xuống, nhíu mày: "Tôi không muốn ăn".

    Cố Niệm vẫn rất ôn nhu nói: "Trong tủ lạnh vẫn còn một ít mì gói tự tay, nếu không ăn, buổi tối dạ dày của anh sẽ khó chịu hơn. Hay là nấu một ít mì đi?"

    Giang Nghiêu nhìn chằm chằm cô, nhìn cô cẩn thận hài lòng. Chế giễu: "Em nấu cho tôi."

    Cố Niệm thở ra, và với tay lấy mì từ trong tủ lạnh ra nhà bếp.

    Giang Diệc Sâm thực sự khá khó hòa đồng, cảm xúc và sự tức giận của anh là vô hình, và tính cách của anh rất lạnh lùng.

    Mười tám năm đầu của cuộc đời, Giang Diệc Sâm là một cậu bé ngoan hiền từ trong gốc rễ, mười tám tuổi bố vào tù rồi tự sát, sau khi gia đình đột ngột thay đổi, không ai biết anh đã đi đâu, mấy năm nay anh đột nhiên bắt đầu
    nổi tiếng
    ở Thành phố A và trở thành một người đàn ông hoàn kim.

    Cố Niệm không nhớ được mình yêu anh từ khi nào, hôm đó anh mượn xe đạp của cô và không hỏi nên cô nghĩ xe mới bị mất nên vội vàng kêu lên, sau đó anh xin lỗi và mua kem cho cô. Ngày hôm đó, cô đến phỏng vấn anh ở đại hội thể thao của trường, anh đưa huy chương cho cô và nói đưa hộ cho bạn.

    Cô cũng từng nghĩ đến chuyện kết hôn với anh, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc dùng cách xấu hổ này.

    Một lúc sau, Cố Niệm bưng mì đã nấu ra, Giang Diệc Sâm liếc mắt nhìn, rất bình thường, Cố Niệm đặt cái bát lên bàn, xoa xoa tay: "Anh ăn trước đi, ở nhà không có đồ ăn." nói với Giang Diệc Sâm. Một lúc lâu sau anh có chút đói bụng, ngồi xuống gắp mì, vừa định ăn liền thấy người phụ nữ đối diện đang lo lắng nhìn anh, nhưng trong mắt dường như có chút chờ mong.

    Chắc chắn, sau khi anh húp một ngụm mì, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Hương vị.. được rồi!"

    Cố Niệm thực sự có chút lo lắng, sợ rằng Giang tổng kén chọn sẽ không thích đồ ăn cô nấu.

    Giang Diệc Sâm ngẩng mặt lên, nhìn vẻ mặt vừa lo lắng vừa mong đợi của cô, đột nhiên muốn bật cười, nhưng cuối cùng anh vẫn nói: "Bình thường, tôi có thể nuốt được."

    Cố Niệm thở ra, coi đó là một lời khen ngợi, dù sao cô cũng không ghét bỏ. Nghiêm túc ăn mì trong tô của cô.

    Giang Diệc Sâm nhìn cô, lấy khăn giấy lau khóe miệng, như thản nhiên nói: "Cuối tuần này em có rảnh không?"
     
  3. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 12: Tôi uống thuốc không đi bệnh viện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Khúc Nhất Nhất

    Gu Nian sững sờ một lúc rồi gật đầu: "Có."

    Cô chắc chắn rằng sẽ không thể vượt qua cuộc phỏng vấn, hơn nữa cô cũng không muốn có bất kỳ ngã rẽ nào với Mộ Thiên Kiều, vì vậy cô lựa chọn từ bỏ gọn gàng.

    "Được rồi, cuối tuần trở về thăm mẹ. Mẹ muốn gặp em"

    Trong thời gian Giang Diệc Sâm vắng mặt ở Trung Quốc, Cố Niệm đều đến thăm mẹ Giang khi cô rảnh. Bà rất vui vẻ. Mẹ Giang đã thích cô ngay từ cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy cô. Đây cũng là lý do họ kết hôn. Sở dĩ hôn lễ thành công, nhưng mỗi lần đi đến đó đều không tránh khỏi bị hỏi mấy câu hỏi ngượng ngùng, đặc biệt là Giang Diệc Sâm vẫn chưa có về, một mình cô giải quyết thật sự rất mệt mỏi.

    "Ừ, tốt." Giang Diệc Sâm lại gật đầu. Cố Niệm hỏi: "Tôi cần chuẩn bị những gì?"

    "Không!" Giang Diệc Sâm liếc cô một cái, ôn nhu nói: "Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, không cần tôi dạy chứ!

    Tất nhiên Cố NIệm biết rằng anh và Hạ Vãn Vãn không thể nói với mẹ Giang về việc anh ấy và Hạ Vãn Vãn bị nhà báo chụp lại khi họ đi nghỉ dưỡng, và họ đã cố gắng hết sức để thể hiện tình cảm của mình với mẹ Giang.

    Tuy nhiên, khi Giang Diệc Sâm nói như vậy, Cố Niệm không thể cứu được anh, cô bắt đầu giả ngu:" Tôi có cần cố ý nói điều gì đó trước mặt mẹ Giang không? "

    Đôi mắt của Giang Diệc Sâm đột nhiên trở nên sâu thẳm, ánh mắt sắc bén và tò mò một lúc. Đứng dậy và nói:" Tôi sẽ quay lại đón em vào thứ sáu. "Sau đó, anh ngừng ăn và lên lầu.

    * * *

    Có lẽ là do trời mưa,
    trước khi đi ngủ Cố Niệm cảm thấy chóng mặt, choáng váng và đau đầu, nhưng cô không quan tâm lắm. S au khi tắt đèn c ô ngủ thiếp đi trong phòng ngủ. Giang Diệc Sâm vẫn đang làm việc trong phòng làm việc, và thời gian của anh gần như không có. Chính xác đến từng giây để tính toán, mỗi ngày đều bận rộn.

    Khi Cố Niệm tỉnh dậy lần nữa, đã hơn ba giờ đêm, cô cảm thấy cổ họng như bị nhét bông, đau và khô, mũi bị tắc và đầu đau dữ dội. Đây là cảm lạnh.

    Cố Niệm vẫn còn đang đổ mồ hôi
    bên ngoài , sờ đầu nóng ran, chật vật đứng dậy, hộp thuốc do dì Dung thu dọn nên để ở kho bên cạnh.

    Cố Niệm đầu óc choáng váng, không dám bật đèn, sợ
    ồn ào Giang Diệc Sâm đang ngủ có chút âm thanh nhẹ sẽ liền tỉnh dậy, trong bóng tối Cố Niệm bước đến phòng đầu tiên ở gần cầu thang, mở cửa không bật đèn. Anh nghe thấy một tiếng hét chói tai:" Ai? "Sau đó đèn trong nhà bật sáng, Giang Diệc Sâm ngồi dậy từ trên giường nhìn ra cửa khá cảnh giác, khi nhìn thấy đó là Cố Niệm, ánh mắt anh hơi giãn ra và trở nên khó hiểu.

    Cố Niệm không ngờ bước đến bên cạnh anh đang nằm ngủ, cô vội vàng giải thích:" Tôi bị cảm, đến tìm thuốc. "

    Cô đau đầu kinh khủng, nhưng vẫn biết rõ mình đã chạm nhầm chỗ, vội vàng nói." Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi đến nhầm chỗ, anh ngủ đi, không sao cả. "Sau đó, cô nhanh chóng đóng cửa đi ra bên ngoài.

    Nghe thấy giọng nói khàn khàn của cô, Giang Diệc Sâm khẽ nhíu mày, từ trên giường đứng dậy, nhìn thấy ánh đèn trong phòng chứa đồ, bước tới liền nhìn thấy Cố Niệm đang lục tung hộp tủ tìm thuốc.

    Cố Niệm mặc một bộ đồ ngủ mỏng tanh, mái tóc dài đen nhánh xõa tung, tìm hồi lâu vẫn không thấy thuốc, khi ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông, cô sửng sốt.

    Đến gần hơn, Giang Diệc Sâm thấy sắc mặt cô đỏ bừng, dường như đang sốt cao, anh không nói nhiều mà nói thẳng:" Thay quần áo đi bệnh viện. "

    Nghe đến từ bệnh viện, cô đột nhiên mẫn cảm, cự tuyệt. Cơ thể co rút lại trong tiềm thức, kiên định nói:" Tôi sẽ uống thuốc và không đến bệnh viện. "Vẻ mặt của Giang Diệc Sam ngưng động.

    Cố Niệm đau đầu nhức óc, nhưng cô không thích đến bệnh viện chút nào, giống như tự nói với mình:" Uống thuốc thôi. "

    Giang Diệc Sâm trực tiếp đặt tay lên trán cô, bực tức nói:" Sốt rồi. Nếu không đến bệnh viện như thế này, cô muốn trở thành thần tiên?"Lòng bàn tay của người đàn ông hơi lạnh, thân thể Gu Nian đột nhiên cứng đờ.
     
  4. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 13: Lại lộn xộn tôi vứt em ra ngoài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Khúc Nhất Nhất

    Tuy nhiên, bản năng thể chất của cô vẫn chống lại việc đến bệnh viện, Cố Niệm cầm lấy viên thuốc màu xanh vừa tìm được và đứng dậy: "Tôi sẽ uống một ít thuốc, không có gì phiền phức cả."

    Cô sững sờ trở về phòng, lấy thuốc và đắp lên người. Vùi mình ở bên trong chăn bông.

    Cố Niệm một đêm ngủ không được, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, cả người như vừa vớt lên khỏi mặt nước, Giang Diệc Sâm ở bên kia cũng không có ngủ.

    Cuộc hôn nhân của anh với Cố Niệm ban đầu chỉ là một thỏa thuận, anh bị mẹ của Giang thúc giục kết hôn và
    do sự cố nên đã ngủ với
    Cố Niệm, cô muốn gả anh nếu như không cần tiền.

    Đòi hỏi tiền bạc chỉ là lợi ích trước mắt, còn cưới về được vé ăn dài hạn, trong lòng anh hiểu rõ nhưng vẫn đồng ý với cô, không chỉ vì mẹ Giang thích cô mà anh muốn xem cô có thể làm được gì.

    Một tiếng ho dữ dội không kìm nén được phát ra từ phòng bên cạnh, anh lập tức ngồi dậy, mặc áo khoác và bước ra ngoài.

    Cố Niệm bối rối và cảm thấy có ai đó đang bước vào. Một đôi bàn tay lạnh lẽo chạm vào má cô, và giọng nói của người đàn ông vang lên: "Đến bệnh viện."

    "Không.." Cằm của cô bị véo ngay khi một từ được thốt ra. Cố Niệm mở to mắt nhìn anh, người đàn ông lạnh lùng cắt lời cô: "Đừng nói với tôi không đến bệnh viện. Thân thể của em là của tôi. Tôi không quan tâm thì đừng mong người khác quan tâm!"

    "Anh.."

    Giang Diệc Sâm vô cùng sốt ruột. Nói: "L
    ại lộn xộn t
    ôi sẽ vứt em ra ngoài."

    Cô rất đau đầu: "Tôi đau đầu và không thể rời khỏi giường."

    Một đôi tay nhấc cô lên, và cô rơi vào một lồng ngực phẳng và mạnh mẽ, như thể Giang Diệc Sâm đang ôm cô.

    Cố Niệm nghĩ mình vẫn đang mơ nên đưa tay ra ôm chặt cổ Gang Diệc Sâm vì sợ anh buông tay.

    Thật tuyệt, hiếm khi thấy Giang Diệc Sâm dịu dàng như vậy, nhưng điều này chỉ giới hạn trong mơ của cô.

    Khi tỉnh lại, Cố Niệm nhìn bức tường màu trắng và nhận ra mình đang ở bệnh viện, cô nhìn y tá thay nước, giọng khàn khàn hỏi: "Sao tôi lại ở đây?" "Cô quên sao, chồng cô tối qua đã đưa cô đến đây!"

    Giang Diệc Sâm?

    Tối hôm qua anh thực sự tự bế mình sao?

    "Người kia thì sao?" Cô y tá nhỏ trông xấu hổ.

    Cố Niệm mím môi đoán già đoán non chắc anh sắp có cuộc họp nào, ngày nào cũng bận bịu nhiều việc, cô rất tự giác không dám mong đợi điều gì.

    Bác sĩ tiêm thuốc cho cô, đến buổi chiều, cơn sốt cao của cô đã giảm bớt, cô nhắn tin cho Giang Diệc Sâm
    nói răng cô không thể đến gặp mẹ Giang vào ngày thứ 6. Cô cầm điện thoại di động, băn khoăn không biết có nên nói thêm một câu nữa về bệnh tình của mình không. Để anh ấy đến thăm.

    Ý tưởng này nhanh chóng bị chặn lại, Giang Diệc Sâm chỉ cần vài câu nói sẽ khiến anh chế nhạo mình, tại sao lại muốn bị sỉ nhục và đau khổ?

    Cố Niệm đã xem nó từ sớm, vì vậy cô ấy nằm trên giường và xem TV.


    Ngay khi TV bật lên liền truyền đến t in tức địa phương đến, giọng nói ngọt ngào của phát thanh viên vang lên: "Hôm nay Công viên Công nghệ và khánh thành Thành Tây chính thức hoàn thành, Thị trưởng Lục Minh Thịnh đến thăm."

    Lục Minh Thịnh trước ống kính là hơi thở điềm tĩnh, khí chất điềm đạm của một quan chức lâu năm.

    Cố Niệm đột nhiên nghĩ đến Lục Trạm, tâm trạng buồn bực vô cùng.

    Lục Minh Thịnh là cha của Lục Trạm, Lục Trạm là một quan chức đời thứ hai, có nguồn gốc vững chắc, nhưng anh ta vẫn hành xử như trước và khiêm tốn, giống như những người bình thường.

    Một ngày nọ ở trường trung học, Cố Niệm và Lục Trạm đang đi trên đường và ăn oden, nói chuyện và cười đùa suốt chặng đường, cho đến khi một chiếc ô tô dừng lại trước mặt họ, và khoảnh khắc cửa sổ được đổ xuống, Lục Trạm nhìn thấy khuôn mặt của cha mình và bị sốc. Đã nuốt trọn một miếng chả cá.

    Sau đó, Cố Niệm đã tìm ra danh tính của Lục Trạm, con trai của thị trưởng và ông nội cũng là một lãnh đạo cấp cao của chính quyền trung ương.

    Nhớ lại chuyện quá khứ, lòng Cố Niệm chợt buồn, cô không có nhiều bạn, Lục Trạm là bạn tốt hiếm hoi có thể nói chuyện với nhau, thật đáng tiếc..

    Cửa phòng lúc này được mở ra, TV vẫn đang chiếu
    thị trưởng
    Lục và các tin tức liên quan.

    Ánh mắt của Giang Diệc Sâm nhìn người đang nằm trên giường bệnh với đôi mắt buồn bã, trong long đột nhiên nỗi lên cơn tức giận không tên.
     
  5. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 14: Chơi trò lạt mềm buộc chặt là như thế này sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Khúc Nhất Nhất

    Cố Niệm vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, sẽ không chú ý tới Giang Diệc Sâm đã đến.

    Tin tức đưa tin thị trưởng Lục đang phát biểu bài diễn văn, hăng hái, Giang Diệc Sâm thờ ơ nhìn, mặc không lên tiếng.

    Truyền hình đưa tin tức người dẫn chương trình vẫn còn đang lải nhải khen thị trưởng Lục, giữa hàng lông mày của người đàn ông bỗng nhiên nhíu chặt, trực tiếp đưa tay cầm lấy điều khiển bấm tắt, nói: "Không thấy ầm ĩ sao?".

    Cố Niệm đột nhiên nhìn thấy người đàn ông đi đến, có chuuts quái lạ, cô mở to hai mắt rất thành thực mà hỏi: "Ầm ĩ hả?".

    "Tôi ghét ầm ĩ".


    Lúc này, Cố Niệm có ngốc cũng biết Giang Diệc Sâm đang tức giận, tuy rằng cô không biết vì sao, thế nhưng lựa chọn vẫn là im lặng.

    Giang Diệc Sâm có tính khí âm tình bất định, phương thức an toàn nhất là không nói lời nào.

    Lúc này là buổi tối khoảng chừng sáu giờ, bụng Cố Niệm một trận kêu ùng ục, buổi trưa cô ăn một chén cháo, bây giờ đã sớm đói bụng.

    Không biết Giang Diệc Sâm lúc nào thì mang theo bình giữ nhiệt, để ở trên bàn, thanh âm lạnh lùng, không có một chút cảm xúc: "Ăn cơm".

    Cố Niệm giương mắt nhìn anh: "Anh đã ăn rồi sao?".

    "Ừ".

    Nói xong anh cũng không có dự định cùng cô nhiều lời, trong nháy mắt Cố Niệm nhìn thấy vết thương màu đỏ trên mu bàn tay của anh, vội vàng hỏi: "Tay anh làm sao vậy?".

    Giang Diệc Sâm nâng mắt nhìn tay, không chút để ý nói: "Vết thương nhỏ, không có chi".

    Tối hôm qua thời điểm anh đưa Cố Niệm vào bệnh viện, lúc ở bãi đỗ xe không cẩn thân đụng phải một vật thể sắc bén nào đó, nhưng mà trong lúc đó trong ngực đang ôm người, cho nên cũng không quản, đến bệnh viện mới phát hiện vết thương rất sâu, chảy không ít máu.

    "Đã xử lý vết thương chưa? Không sẽ để lại sẹo".

    Tay Giang Diệc Sâm thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, vết sẹo chắc chắn sẽ phá hủy tổng thể.

    "Cô nói quá nhiều". Giọng điệu của Giang Diệc Sâm vẫn cứng đờ như trước, nhưng mà cẩn thận nghe trong lời nói,
    có thể cảm nhận được sự mềm mại nhỏ xíu. Anh ngồi xuống ghế sôfa, bắt đầu trả lời tin nhắn.

    Cố Niệm mở bình giữ nhiệt ra nhìn thoáng qua, thốt ra: "Như này dễ tiêu?".

    Nói ra khỏi miệng cô liền hối hận, Giang Diệc Sâm đưa cơm cho cô, vẫy là đã nể mặt lắm rồi, cô như thế nào còn dám chọn ba chọn bốn, cái miệng này nên quản lí lại thật cẩn thận.

    "Bị ốm thì nên chịu chút ăn đồ dễ tiêu, cô muốn ăn cái gì?". Cuối cùng một câu nói phát ra, Giang Diệc Sâm nhướng mày, hỏi ngược lại.

    "Không có không có, cái này rất tốt". Cố Niệm chột dạ cười.

    Chốt lát sau điện thoại của Giang Diệc Sâm vang lên, trên màn hình hiện rõ ba chữ Hạ Vãn Vãn, anh trả lời điện thoại không chút lảng tránh.

    Cố Niệm dùng ánh sáng dư thừa nhìn thoáng qua Giang Diệc Sâm, ánh mắt anh bình thản, khóe miệng mang theo chút ý cười, bộ dạng thoạt nhìn rất điềm đạm.

    Cô phỏng đoán hẳn là Hạ Vãn Vãn gọi đến, bằng không biểu cảm của anh sẽ không điềm đạm như vậy.

    Chờ anh cúp điện thoại, Cố Niệm ngẩng mặt, xé ra một nụ cười, thoạt nhìn dịu dàng vô hại: "Anh có chuyện gì thì đi đi, thủ tục xuất viện mình tôi làm được rồi".

    Cô như vậy thành thục đôi lúc còn rất hiểu chuyện, Giang Diệc Sâm đổi lại cũng không có nhiều vui vẻ, ngón tay thon dài của anh vuốt ve chiếc điện thoại trơn nhẵn, giọng điệu nhỏ nhẹ lạnh lùng: "Gửi tin nhắn không chỉ nhắc tôi đến, mới mấy phút đã tôi đi, chơi trò lạt mềm buộc chặt sao?".

    Cố Niệm nghe thấy hiểu lầm khá lớn, vội vàng nói: "Không đúng không đúng, tôi là nhìn thấy anh có công việc, tôi sợ làm chậm trễ công việc của anh".
    Những lời này hiển nhiên không làm cho Giang Diệc Sâm hài lòng, nhưng anh cũng không nhiều lời, đứng lên nói: "Nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi."

    "Được!"

    Giang Diệc Sâm đi ra ngoài cửa, Cố Niệm bỗng nhiên thốt lên lại kêu anh: "Chờ một chút".
     
  6. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 15: Có phải hay không tôi đây phải cảm ơn cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: : Khúc Nhất Nhất

    Bước chân người đàn ông dừng lại.

    Cố Niệm mím môi, hướng tay tới phía anh chỉ chỉ một chút, giọng nói mềm mại: "Đừng quên bôi thuốc cho vết thương!".

    "Còn có, trên đường đi cẩn thận".

    Giang Diệc Sâm tiếp tục lạnh lùng không để ý đến cô, đóng cửa lại anh bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút xúc động, là bởi vì người phụ nữ này đang lo lắng cho anh sao?

    Cô yêu tiền ham mê hư vinh, lòng nặng trĩu, khác hẳn lúc mới gặp,
    cô ấy quan tâm cùng dịu dàng chỉ muốn anh thêm tiền vào bệnh viện cho mẹ cô ấy, không có gì phải quan tâm.

    Cánh cửa phòng bệnh đóng lại, Cố Niệm nằm trên gối mềm mại khẽ thở dài, nhiệm vụ của cô bây giờ chính là dỗ dành chủ nợ Giang Diệc Sâm, chăm chỉ kiếm tiền, nếu có ngày Giang Diệc Sâm chán ghét trò chơi này, như vậy cô còn phải suy nghĩ cho tương lai của chính mình.

    Chỉ chốc lát điện thoại ở trên đầu giường vang lên, cô liếc mắt một cái, là Chu Tiểu Bắc gọi đến.

    "Chị Cố Niệm, gần đây chị thiếu tiền sao?".

    Cố Niệm hừ nhẹ: "Tôi khi nào thì thiếu tiền hả?".

    "Đúng vậy, nhóm em đang tuyển diễn viên, chị có muốn hay không đến thử một chút, giá cả đều dễ bàn".

    Chu Tiểu Bắc là một người bạn mà cô khá tin tưởng, nhỏ hơn cô ba tuổi, mười lăm tuổi gia đình gặp biến cố phải nghỉ học ra ngoài xã hội lăn lộn, hiện tại cô ấy làm công việc bán thời gian trong đoàn phim.

    Cố Niệm tính toán một chút, c
    ô ước tính rằng mình đã không có việc làm trong một tháng rồi, vì vậy cô hỏi, "Được rồi, khi nào?" "Cuối tuần, chưa có thời gian cụ thể, có em sẽ báo chị liền".

    "Không thành vấn đề, đến lúc đó liên lạc em".


    Vào thứ Sáu, Cố Niệm đã tự mình làm thủ tục xuất viện, về nhà dọn dẹp một lúc rồi đi đến trung tâm thương mại, cô đi vào và chọn một chiếc khăn lụa mang phong cách dân tộc cho mẹ Giang.

    Mẹ Giang tên là An Thiên Huệ, bình thường thì yêu thích các sản phẩm đồ thủ công mỹ nghệ, nhất là trang phục của người dân tộc.

    Thời niên thiếu bà cũng là con gái của một người nổi tiếng, gia sư xuất sắc và không bao giờ chịu thiệt thòi, khó khăn nhất là giai đoạn Giang Thanh Viễn tự tử sau khi bị bắt giam, tóc bạc cả đêm gần như rối loạn tinh thần, may mắn là bà đã vượt qua.

    Bây giờ tâm nguyện của mẹ Giang cơ bản đã hoàn thành, đứa con trai cũng đã có vợ, chỉ còn thiếu một đứa cháu trai mập mạp.

    Buổi tối, Giang Diệc Sam quay lại đón Cố Niệm.

    Vì muốn gặp bố mẹ nên Cố Niệm đã cố tình ăn mặc điềm đạm, mặc áo sơ mi thêu hoa màu xanh nhạt và váy khâu màu xanh vàng, nước da trắng mịn không tỳ vết, trang điểm nhẹ nhàng, xinh đẹp.

    Cô đúng chuẩn là một mỹ nhân, ngoài khuôn mặt xinh đẹp, cô còn có một thân hình hoàn hảo, khí chất tuyệt vời, nói cách khác, cô chắc chắn có thể phát huy ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn, thoạt nhìn sạch sẽ thoải mái, cô là mẫu người được người lớn tuổi thích..

    Ánh mắt của Giang Diệc Sâm lưu lại trên người cô mất mấy giây, khẽ hừ nhẹ: "Tôi lần trước có nói qua rồi còn nhớ chứ?".

    Cố Niệm nghiêng đầu một lúc rồi nói rất to: "Hiểu rồi, tôi không thể nói một lời không nên nói. Nhân tiện, tôi mua một món quà cho mẹ."

    Tâm tình cô hôm nay thoạt nhìn không tồi, giọng điệu nhẹ nhàng.

    Giang Diệc Sâm lấy cô nguyên nhân lớn nhất chính là cho mẹ Giang vui vẻ, cho nên anh nói chuyện cũng có chừng mực, chọn cái nói có thể nói được, không được thì sẽ không nói lời nào.

    Nghe vậy người đàn ông chỉ cười lạnh một tiếng: "Mỗi ngày vắt óc tìm mưu kế nghĩ cách lấy lòng như vậy, có mệt hay không?".


    Cố Niệm không quan tâm đến sự giễu cợt của anh và ngay thẳng nói: "Đây là chữ hiếu, anh không có thời gian để đi cùng mẹ, bà ấy ở một mình rất cô đơn, vì vậy tôi sẽ đi cùng với bà ấy nhiều hơn và mua cho bà một ít quà. Bà sẽ rất hạnh phúc.."

    "Có phải hay không tôi đây phải cảm ơn cô?".

    Cố Niệm đương nhiên nghĩ đến, nhưng dối trá nói ra ngoài miệng: "Không cần, đây là cái tôi nên làm."

    Người đàn ông khịt mũi khinh thường, người phụ nữ này thì nhanh mồm nhanh miệng, ăn nói có đường lối, sớm muộn gì anh cũng phải cho cái miệng này buồn bã.

    Tới lúc lên xe, Giang Diệc Sâm thắt dây an toàn, hỏi: "Công việc rơi xuống có sao không?".
     
  7. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 16: Thực sự dát vàng lên mặt mình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Khúc Nhất Nhất

    Anh xem như là chủ động quan tâm chính mình đây sao?

    Cố Niệm bỗng nhiên có chút được sủng ái mà lo sợ, đại não vòng vo mấy vòng, đầu lưỡi trở nên không linh hoạt, vài giây sau mới nói: "Không, tôi vẫn đang tìm".

    Cô híp mắt cười nói: "Anh không cần lo lắng, tôi học trường cùng với chuyên nghành cũng không tệ, tìm việc làm cũng là chuyện sớm hay muộn thôi".

    "Thực sự dát vàng lên mặt mình".

    Hôm nay tâm tình Cố Niệm rất tốt, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó nói: "Lần trước bà hỏi tôi anh như thế nào ba tháng không quay về, tôi nói anh đi công tác, nếu có hỏi, anh cũng nên nói như thế nha!".

    Giang Diệc Sâm cười: "Tôi không phải đi công tác chẳng lẽ là đi chơi sao?".

    Cố Niệm ở trong lòng vẻ mặt khinh thường, anh không phải đi cùng Đại minh tinh đi nghĩ dưỡng sao?

    Đương nhiên chỉ có thể nói ở trong lòng.

    An Thiên Huệ vẫn sống một mình trong một ngôi nhà có ba phòng ngủ và một phòng khách, Giang Diệc Sâm lớn lên ở đây, trước khi Giang Thanh Nguyên bị bắt giam, ngôi nhà đã bị niêm phong trong một thời gian, sau khi hết niêm phong An Thiên Huệ đã quay trở lại dọn dẹp, vẫn ở như vvậykhoong chịu đi, nói nơi đây có hơi thở của lão Giang, bà không nỡ rời đi.

    Cố Niệm đã tới vài lần, bồi chuyện cùng với An Thiên Huệ, cô rất yêu mến mẹ chồng, hai người tán ngẫu chuyện trong gia đình cũng rất hợp với nhau.

    An Thiên Huệ cả đời được nuông chiều, nên không biết nấu ăn, dì giúp việc lại vừa xin nghỉ pháp nên khi Giang Diệc Sâm và Cố Niệm ra về, trông bà rất buồn: "Con trai, con về không thông báo trước, dì Lý vừa xin nghỉ phép và về nhà rồi, làm sao bây giờ, con ra ngoài mua một ít đồ nấu sẵn về ăn!".

    Cố Niệm vội vàng nói: "Không sao đâu, dì để đó con nấu cho, trong nhà có nguyên liêu nấu ăn không?".

    "Ôi chao, Niệm Niệm, như thế sẽ phiền con".

    "Không phiền không phiền".

    "Vậy để ta đi xem trong bếp còn có nguyên liệu gì?".

    Nói xong bà liền kéo Cố Niệm vào phòng bếp, lưu lại một khuôn mặt mơ hồ của Giang Diệc Sâm.

    Thì ra hai người nàydinhs vào liền quên anh?

    Giang đại tổng tài yên lặng đổi giày, ngồi ở trên ghế sôfa, chính mình lẻ loi ngồi ăn quả táo.

    Thời điểm Cố Niệm bận rộn ở trong phòng bếp, mẹ Giang cầm khăn lụa mới mua đi tới trước mặt anh: "Con trai, đẹp không?".

    "Đẹp, trẻ tuổi".

    "Ánh mắt của người trẻ tuổi rất tốt, còn dùng tâm tình, khiến con bé tốn kém".

    Giang Diệc Sâm ở trong cười lạnh, đó là tiền của con.

    An Thiên Huệ đối với con dâu khên không ngớt miệng, bà đem khăn lụa để xuống, mắt nhìn Cố Niệm ở phòng bếp, hạ thấp âm thanh nói: "Con lấy người ta về, phải đối với con bé tốt một chút, Niệm Niệm cũng là một người đáng thương, từ nhỏ đã không có ba, hiện tại mẹ cũng biến thành như vậy". Sau đó bà chỉ chỉ Cố Niệm ở phòng bếp: "Con đi giúp con bé một tay đi".

    Giang Diệc Sâm bĩu môi, anh như thế nào lại cảm thấy mình đang ở rễ không có tư cách ăn nói trong gia đình này, anh cự tuyệt: "Không đi!".

    An Thiên Huệ đạp anh một phát: "Nhanh đi, nhanh lên".

    Trong bếp, Cố Niệm đang nấu súp rau củ, khẩu vị của mẹ Giang khá dễ dàng nên cô nấu một ít đồ ăn dễ tiêu hóa.

    Giang Diệc Sâm đẩy cửa ra, mặt không chút thay đổi: "Phải giúp sao?".

    Anh cũng là bất đắc dĩ bị buộc, nếu không phải mẹ ra lệnh anh cũng không tới nơi này.

    Ban đầu Cố Niệm vốn muốn mở miệng nói không cần, nhưng nghĩ lại đây cũng là cớ hội hiếm có để sai bảo Giang Diệc Sâm, cô cầm cái vung trên tay, vỗ vỗ tay: "Đem tôm rửa sạch, bỏ vỏ rồi ướp gia vị!".

    Giang Diệc Sâm sửng sốt một hồi lâu khóe miệng gợi lên ý cười: "Chậc chậc, cho cô một chút ánh sáng mặt trời, cô vẫn sáng chói hử?".

    Khóe miệng Cố Niệm tràn đầy ý cười nhợt nhạt, có mẹ Giang cấp cho cô chỗ dựa, cô giống như không có một chút sợ sệt, ánh mắt liếc ra bên ngoài: "Giang tổng, đóng kịch phải đóng hết buổi đúng không, hơn nữa đó là ý của mẹ, tôi chỉ đang thực hiện mệnh lệnh thôi".

    Kỳ thực cô ở trong lòng cười trộm không ngớt, có thể sai bảo được Giang đại tổng tài này thật quá tốt.

    "Thêm bao nhiêu muối?". Giang Diệc Sâm nghiêm mặt sau khi đem vỏ tôm bóc sạch, quay mặt lại hỏi cô.

    "Anh thêm, tôi sẽ xem".


    Giang Diệc Sâm dùng cái thìa nhỏ múc một chút muối, cẩn thận thêm vào bên trong tôm.

    Đường cong trên khuôn mặt anh rất tinh tế và hoàn hảo, dáng vẻ chuyên tâm, đẹp trai nói không nên lời, trong khoảng thời gian ngắn Cố Niệm nhìn đến ngây dại, đến khi Giang Diệc Sâm hỏi đến lần thứ ba mới khôi phục tinh thần lại.
     
  8. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 17: Chồng, ăn tôm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Khúc Nhất Nhất

    Cố Niệm vội vàng thu hồi ánh mắt: "Không.. không nhiều lắm".

    Mặt cô ửng hồng kịch liệt, lan tràn từ mang tai cho đến cổ, cũng may lực chú ý của Giang Diệc Sâm đều dành cho dĩa tôm: "Sau đó?".

    "Anh đặt ở đó đi, tôi tự mình đến là được rồi". Cố Niệm vén tóc ra phía sau, thanh âm trầm trầm, hơi có chút chột dạ.

    Giang Diệc Sâm liếc một mắt dò xét, một lát sau cảm thấy rằng chính mình nghĩ thế nào cũng không ra được, cầm lấy một ít gừng: "Cái này cần thiết sao?".

    Cố Niệm nhìn anh chăm chú và chỉ nói đơn giản: "Phải, cần cắt thêm một củ tỏi nữa". Sau đó, cô có vẻ không tin tưởng: "Anh sẽ cắt nó sao".

    "Miễn cưỡng".

    Sau khi Cố Niệm đặt bắp cải con lên dĩa, cô liếc nhìn Giang Diệc Sâm đang cắt gừng,
    cô hơi ngạc nhiên, đây là người cô thầm mến nhiều năm, giờ lại rửa tay nấu canh cùng cô như cô từng nghĩ sao.

    Thế nhưng, cô vẫn có một chút buồn chứ?

    Trên bàn cơm, Cố Niệm
    đặt đũa, sau đó mời mẹ Giang và Giang Diệc Sâm để ăn tối.

    Mẹ Giang gắp một miếng khoai lang bỏ vào miệng khen: "Mẹ từng ăn món này ở vùng Đông Bắc hơn 20 năm trước. Con làm rất giống."

    Cố Niệm cúi đầu có một chút xấu hổ.

    Mẹ Giang càng nhìn cô càng hài lòng, thậm chí bà còn cảm thấy cưới cô là quyết định đúng đắn nhất mà Giang Diệc Sâm từng làm. "Con dâu ta vừa xinh đẹp, tài nghệ lại tốt, đây là những phước lành mà con đã gieo trồng trong cuộc sống của con!"

    Một giọt mồ hôi lạnh đột nhiên rơi xuống trên trán Giang Diệc Sâm.

    Cố Niệm càng thêm xấu hổ: "Dì.. à, mẹ đừng khen con như vậy."

    "Thành thật mà nói." Mẹ Giang đang có tâm trạng tốt: "Diệc Sâm, con bóc một con tôm cho Niệm Niệm. Con bé đã rất vất vả để nấu một bàn nhiều món ăn như vậy. Con đừng nhẫn nhịn ăn như vậy."

    Giang Diệc Sâm vừa nhấc đũa tôm, có nhầm lẫn gì không? Để anh bóc tôm, kịch bản bình thường không phải cô sẽ là người bóc tôm, đưa lên miệng, nói với anh: "Chồng, ăn tôm, em bóc". "..."


    Tuy nhiên, sự khác biệt giữa mơ tưởng và thực tế là quá xa, anh không dám cãi mệnh lệnh của mẹ mà bỏ con tôm đã bóc vào bát của Cố Niệm, giọng nói không được tự nhiên: "Ăn tôm đi!"

    Cố Niệm mỉm cười: "Cảm ơn".

    Thời gian ăn tối xong cũng không còn sớm, Cố Niệm nhỏ giọng hỏi Giang Diệc Sâm: "Chúng ta lúc nào thì trở về vậy?".


    Tai của Mẹ Giang rất sắc bén, nghe vậy liền nói: "Con về làm gì? Cứ ở đây đi. Các phòng đều được dọn dẹp sạch sẽ. Mẹ đợi các con trở về, nhớ rằng tất cả đồ ngủ của con đều đã ở đó!"

    Cố Niệm đột nhiên hiểu ý của mẹ Giang, đó là bà muốn cô ở cùng phòng với Giang Diệc Sâm.

    Cô vừa muốn nói chuyện, Mẹ Giang đã nói: "Mẹ nhớ con đã nấu ăn ra rất nhiều mồ hôi, mẹ đi lấy quần áo cho con."

    "Không cần đâu mẹ, cứ để con tự đi lấy." Không nói được, Cố Niệm đành phải đứng dậy nghiêng người đi qua mẹ Giang.

    Bởi vì Giang Diệc Sâm còn có chuyện ở công ty, nên trước tiên đi xử lý công việc.

    Anh vừa bật máy tính để gửi email, cửa phòng làm việc được mở ra, An Thiên Huệ bưng một tách trà vào: "Con trai, mẹ pha cho con một tách trà."

    Giang Diệc Sâm vội vàng đưa tay nhận lấy: "Mẹ, mẹ đừng bận rộn như vậy, mẹ đi nghỉ ngơi đi. Con có chuyện cần giải quyết."

    An Thiên Huệ buông tay ra: "Được rồi, con uống trà trước đi."

    Giang Diệc Sâm nhấp một ngụm, cau mày nói: "Sao mùi vị có chút kỳ lạ, đây là loại trà gì?"

    "Trà hạt tỏi tây".

    "Mẹ lấy đâu ra thứ kỳ lạ này vậy?"

    "A, cái này làm sao có gì kỳ quái." An Thiên Huệ vỗ vỗ vai con trai: "Con có biết trà này làm gì không?


    Giang Diệc Sâm mơ màng hỏi:" Tác dụng gì vậy? ".

    " Tráng dương bổ thận".
     
  9. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 18: Bộ dạng ba của anh rất đẹp trai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Khúc Nhất Nhất

    May là Giang Diệc Sâm đã uống hết trà, bằng không khẳng định sẽ phun không còn một ngụm, thế nhưng anh vẫn ho khan hai tiếng, cầm lấy khăn tay bên cạnh bàn lau miệng, biểu cảm trên mặt có chút khó nói thành lời.

    Mẹ Giang tiếp tục nói: "Mẹ muốn sớm sớm ôm cháu đức tôn không được sao, con cũng đã lớn rồi, cần phải làm việc chăm chỉ hơn, cháu của dì Trương ở cách vách đã biết gọi bà nội".

    Giang Diệc Sâm đưa tay lên đỡ trán: "Chuyện này không thể cấp bách được".

    Mẹ Giang vỗ lưng Giang Diệc Sâm: "Trà cũng uống xong rồi, hảo hảo nắm chắc cơ hội tốt".

    "..."

    Cố Niệm tắm xong đang dùng dây để buột tóc lại, bình thường ở nhà cô đều đi chân không, nhưng hôm nay có chút đặc biệt, cho nên bên trong đồ ngủ cô vẫn mặc áo ngực.

    Nằm ngiêng một bên, đây cũng chính là nơi ở trước kia của Giang Diệc Sâm, trước mặt Cố Niệm là một gian phòng khác, lần đầu tiên đến chính là gian phòng của Giang Diệc Sâm, cho nên tay chân cô có chút luống cuống, sau khi làm khô tóc, đứng lắc lư trước giá sách.

    Lúc ấy Giang Diệc Sâm chính là một nhân vật làm mưa làm gió, có triển vọng đề cử đến ngôi trường đại học cao nhất ở Bắc Kinh, nhưng chẳng ai ngờ năm đó bố anh lại xảy ra chuyện, tất cả danh vọng của anh đều bị hủy bỏ, cuối cùng đã không tham gia thi vào trường đại học, không ai biết về sau anh đã đi đâu, thời điểm khi anh xuất hiện lần thứ hai trước mặt mọi người, đã là một doanh nhân thành đạt cao quý trong giới kinh doanh của A thị, tổng tài của tập đoàn Giang thị.


    Bên trong giá sách có tràn đầy một tủ sách, các thể loại đều có, đặc biệt có rất nhiều sách về quân sự và kinh tế, có hàng loạt các doanh hiệu trên bàn làm việc, quán quân giải vô địch chạy đường dài A thị, giải nhất kì thi học sinh giỏi toán bậc trung học, Cố Niệm xem qua từng cái một, c uối cùng, ánh mắt cô rơi vào tấm ảnh nhóm trên bàn làm việc.

    Cố Niệm cầm lên xem, là bức ảnh Giang Diệc Sâm cùng ba của anh chụp chung, bộ dạng bố Giang trông khí thế hào hùng, sạch sẽ lưu loát, con ngươi trong suốt, thoạt nhìn rất là quang minh chính đại, n
    hưng ông ấy là tên tội phạm tham nhũng bị hàng ngàn người kiện, hèn nhát tự sát vì sợ tội lỗi.

    Giang Diệc Sâm cùng với ông ấy có vài phần giống nhau, n hưng nó còn hơn thếnữa và kết hợp với các đặc điểm của mẹ Giang, cho nên ngũ quan càng thêm tuấn tú, đường nét cũng tinh xảo hơn.

    Giang Diệc Sâm trong bức ảnh chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, tóc hơi ngắn, áo khoác đồng phục học sinh màu xanh trắng, cười toe toét, lộ rõ hàm răng, trẻ trung như ánh mắt trời, về sau, anh không còn cười như vậy nữa.

    "Răng rắc" một tiếng cánh cửa bị đẩy ra.

    Nghe được âm thanh, Cố Niệm vội vàng đem khung ảnh để xuống, kết quả luống cuống làm rơi xuống đất.

    Cô lập tức ngồi xổm xuống nhặt lên, mới vừa đứng dậy.

    "Bịch!".

    Đầu của cô đập phải cạnh bàn.

    Trong lúc đó, Cố Niệm chỉ thấy trước mắt tối sầm, trời đất quay cuồng, sau đó truyền đến cơn đau kịch liệt, hốc mắt của cô nhất thời đỏ lên.

    Giang Diệc Sâm dừng lại ở trước cửa, lông mày của anh nhướng lên, anh bước nhanh vào trong, cơ thể ngồi xổm xuống, cầm tay cô, muốn đem Cố Niệm bế lên.

    Cố Niệm khoát tay, nhắm mắt lại và lắc đầu, sau đó mở ra, vịn cạnh bàn rồi từ từ đứng dậy sau đó ngồi vào chiêc ghế sau bàn làm việc, nhắm mắt hít một hơi thật dài.

    Cô đau đến mức không nói được lời nào.

    Ánh mắt của Giang Diệc Sâm rơi trên khung ảnh ở dưới mặt đất, đem nó nhặt lên, nhìn thoáng qua thật sâu, sau đó duỗi thẳng, lông mày của anh nhíu chặt, sắc mặt âm u.

    Cố Niệm hít sâu một hơi: "Không.. tôi không phá".

    Cô cẩn thận nhìn sắc mặt của anh, giải thích: "Tôi chỉ là tò mò, nhìn thoáng qua". Nhìn thấy sắc mặt của Giang Diệc Sâm vẫn không được tốt, cô mím môi và cười khúc khích: "Bộ dạng của ba anh rất đẹp trai, anh cùng ông ấy rất giống nhau".
     
  10. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 19: Có ngủ hay không

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Khúc Nhất Nhất

    Đối với Cố Niệm nịnh nọt, Giang Diệc Sâm không cho là đúng, anh liếc mắt Cố Niệm, thản nhiên nói: "Muốn xem thì quang minh chính đại mà xem, không ai cản em".

    Cố Niệm không có nghe ra lời của anh, cô nghĩ anh đang chế giễu cô vì đụng vào đồ của anh, bụm trán xấu hổ cười: "Lần sau sẽ không".

    Giang Diệc Sâm nhìn cô mà đau lòng, ân cần hỏi một câu: "Rất đau sao?".

    Cố Niệm có chút ủy khuất: "Đau".

    "Đáng đời!".

    Cố Niệm: "..."

    Đầu óc ngu ngốc của cô mới có thể cảm thấy Giang Diệc Sâm quan tâm cô!

    Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, qua lớp kính thủy tinh, c
    ô ấy thậm chí có thể cảm nhận được hình dạng cơ thể của người đàn ông.

    Cố Niệm hít một hơi thật sâu, sờ sờ khuôn mặt, suy nghĩ một chút, sau đó mở ngăn tủ bên cạnh ra, tìm một cái chăn bông và trải ra sàn, thể nhưng tìm cả buổi cũng không tìm ra.

    Cửa phòng tắm được mở ra, Giang Diệc Sâm quấn một khăn tắm ở phía dưới, trần trụi ở phía trên cứ như vậy mà đi ra.

    "Em đang tìm cái gì?". Giọng nam trầm thấp ở phía sau truyền tới, Cố Niệm vội vàng xoay người: "Có chăn mền dư không?".

    "Làm cái gì?".

    "Ngủ dưới sàn!".

    Giang Diệc Sâm sửng sốt một hồi, sau đó ý thức được cô muốn tách ra ngủ, anh nhướng mày, dùng khăn lau tóc, khóe môi cong lên: "Không có".

    Cố Niệm đương nhiên không dám hỏi mẹ Giang có chăn mền dư không, cô đành phải nói: "Tôi đây..".

    Giang Diệc Sâm có ý định trêu đừa cô: "Giường rất lớn, không chạm được em".

    "..."

    Cố Niệm đi làm cả ngày có chút mệt nhọc, cô ngáp một cái, sau đó nằm nghiêng sang bên kia chiếc giường, giọng điệu mơ hồ: "Vậy thì tôi sẽ đi ngủ trước!".

    Vài lần sau khi kết hôn anh không có chạm vào cô, chỉ có điều là khi anh ấy say, người đàn ông này bình thường nhìn lý trí, nhưng khi say thật sựu là đáng sợ, giống như một con thú, mặc cho cô khóc lóc cũng không bỏ qua cho cô.

    Giang Diệc Sâm đi đến cửa sổ sát ban công, khóa cửa lại, sau đó kéo rèm lại.

    Ngọc đèn ngủ màu vàng rọi xuống người Cố Niệm, ấm áp mà lại yên tĩnh, cô nhắm mắt lại, l
    ông mi dài phủ bóng đen trên khuôn mặt, môi hơi mím lại, môi tinh tế hoàn hảo.

    Cố Niệm rất đẹp, năm đó ấn tượng đầu tiên của cô đối với Giang Diệc Sâm cũng chính là xinh đẹp, thời điểm đó cô rất đáng yêu, không tính kế nhiều như vậy, chỉ tiếc rằng lúc đó có Lục Trạm ở bên cạnh, nhiều năm sau, thật không ngờ họ không còn ở bên nhau do nhầm lẫn.


    Ánh sáng phức tạp và mờ ảo lóe lên trong mắt Giang Diệc Sâm, anh tắt đèn, nằm lên giường.

    Cố Niệm thực ra chỉ là nhắm mắt lại, căn bản không có ngủ, tim cô đập liên hồi, hơi thở bạc hà mát lạnh của người đàn ông bên cạnh phả vào mũi cô, ngủ bên cạnh một người đàn ông, mặc cho ai không nhìn cũng không hoàn toàn hiểu ý.

    Thân thể cô có chút cứng nhắc, vì vậy trở mình một cái, đưa lưng về phía Giang Diệc Sâm, duy trì giữ nguyên tư thế khoảng cách này, Cố Niệm lại xoay người như một con rùa nhỏ, nằm thẳng lại.

    Trong bóng tối, thanh âm người đàn ông nặng trĩu pha lẫn tức giận vang lên: "Có ngủ hay không?".

    Cố Niệm thè lưỡi, giữ mười phút cô lại chuyển động, nhưng lại sợ Giang Diệc Sâm tức giận, nín thở và lắng nghe một lúc, lặng lẽ di chuyển chân của mình, kết quả là cánh tay bị bàn tay của người đàn ông giữ lại và ép vào thành giường.

    Giang Diệc Sâm xoay người, m ột khuôn mặt đẹp trai ngay lập tức được phóng đại trước mặt Cố Niệm, anh mở to đôi mắt, hơi thở sau khi tắm phả vào mặt Cố Niệm: "Ngủ không được hả?".

    Giọng điệu hơi cao lên, mang theo chút ái muội không nói nên lời.

    Thân thể Cố Niệm ngay lập tức cứng đờ.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...