Chap 20:
Cả ba người đi một đoạn xa. Căn nhà cũ nát đó bây giờ không còn xuất hiện trong tầm mắt nữa. Ánh nắng ngày càng mạnh lên, nó chiếu xối xả xuống con đường mòn thiên nhiên khiến vạn vật xung quanh nóng hừng hực. Bầu không khí nóng hổi, thấy rõ hơi nước bốc lên từ từ bên dòng sông. Ba người dừng lại nghỉ chân dưới bóng râm cây phong lớn, tán lá cũng dần như chịu trận trước sức mạnh của ánh sáng. Nó ỉu xịu, hạ thấp cái cành đầy lá pha màu cam vàng xuống, trông nặng ỳ. Shimito lấy chai nước nhỏ từ trong chiếc cặp màu đen cũ kỹ, đơn sơ và dịu dàng đưa nó cho Liam. Liam quay đầu sang một bên, tỏ ý không muốn nhận nó, rồi đưa ánh mắt hiền từ nhìn Flicker đang chìm trong giấc ngủ.
Liam thấy rõ những vệt áo rách trên người Flicker, những vết thương của cô đã lành lại hẳn khiến cho Liam cảm thấy ấm áp được phần nào, tinh thần cậu nhẹ nhõm hẳn đi. Cậu thở phào, rồi suy nghĩ đến tương lai, những sự việc sắp xảy ra trước mắt. Rốt cuộc, họ phải chịu như thế này đến bao giờ? Đây vẫn chưa phải kết thúc nhỉ? Các suy nghĩ vu vơ đó đưa cậu đến tổ chức Protection cùng với những bí ẩn của nó. Đặc biệt nhất là các thành viên trong tổ chức, rốt cuộc, họ là ai? Rồi cậu bất giác quay về phía Shimito, nhìn chằm chằm vào một cánh tay của cô, nó không hề được băng bó nữa, mặt khác, nó còn lại rất lành lặn.
- Shimito, chị không phải là người đúng không? - Liam hỏi với chất giọng đa nghi.
- Em nhận ra rồi sao? - Shimito lạnh nhạt hỏi ngược lại.
- Đúng vậy, Flicker mới cắn chị hôm qua thôi, làm sao người bình thường có thể hồi phục nhanh như thế? - Liam đáp ngay, cậu nhăn mặt, tỏ ý không hài lòng.
Một lần nữa, Liam lại nghĩ xấu về Shimito, nếu là lũ quỷ quái ác, chúng có thể làm mọi thứ để có cái ăn. Trong suy nghĩ của cậu, Shimito giết Tacan để lấy nguồn thức ăn từ hắn, mặt khác cô cũng không có ý định cứu cậu, Flicker, Lionel. Và cậu cùng hai người bạn của mình đang được cô đưa về lò mổ một cách nhẹ nhàng không tốn sức. Những ý nghĩa như thế cứ hiện lên trong đầu Liam ngày càng nhiều, Liam ngày càng khó xử với chúng. Một là bỏ chạy, hai là tiếp tục đâm vào ngõ chết trong khi mình đã biết nó đang ngay trước mặt. Mặt cậu tái đi rất nhiều, hai tay run cầm cập, đôi mắt sợ hãi tột độ, những giọt mồ hôi lạnh xuất hiện ngày càng nhiều, chúng lăn dần trên trán cậu.
- Nếu đúng là như vậy thì chị đã giết Flicker ngay lần đầu gặp con bé rồi. - Shimito nói, giọng nói của cô cắt đứt ngay dòng trạng thái hoảng loạn, sợ hãi, loa lắng khó tả của Liam.
Cậu bừng tỉnh, thoát ra khỏi vòng lẩn quẩn vô tận đó, cậu bình tĩnh, hít thở sâu, đều. Cạnh cậu là chai nước mát được đặt tự khi nào không hay, cậu vội chộp lấy nó, mở nhanh chiếc nắp cũ rồi vứt nó xuống đất. Trước khi đưa lên miệng, cậu nhìn kỹ vào trong chai. Nước trong suốt, không màu, không mùi, trông rất giống nước suối bình thường. Điều đó vẫn chưa đủ dập tắt cái tính đa nghi khó bỏ của cậu, cậu chầm chậm đổ một chút nước xuống thảm cỏ xanh mượt, thấy không có hiện tượng lạ nào xảy ra, cậu mới bắt đầu uống. Bên cạnh đó là tiếng cười thút thít của Flicker:
- Trông cậu đáng yêu thật đấy!
- Hả? Sao.. sao.. tớ đáng yêu á? - Liam đáp lại, mặt cậu đỏ ửng lên, hồng hồng hai bên má. Tâm trạng cậu bối rối, cảm giác cứ lâng lâng hòa lẫn với sự ngại ngùng trước người con gái tự nhiên kia.
- Cậu cứ như con nít ấy, chỉ là nước thôi mà! - Flicker hồn nhiên, nét mặt cô sáng bừng lên, nụ cười của cô đầy ắp sự trong sáng, đáng yêu, lạc quan. Có vẻ, cô không hề lo lắng trước Shimito. Điều đó là đương nhiên, vì Shimito là ân nhân cứu mạng cô đến tận hai lần. Một ngày nào đó, gần đây thôi, chắc chắn cô sẽ đền đáp ân nhân một cách chân thành nhất, và gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất xuất phát từ tận đáy lòng.
Liam lúc này thật sự lúng túng, mất bình tĩnh, cậu không biết nên hành xử thế nào trước Flicker. Cô thật sự là người con gái đầu tiên khiến tâm trí cậu bị mê hoặc, lú lẩn trong loại cảm xúc khó tả nhất. Nó cứ như một cơn sét đánh thẳng vào người cậu vậy, cơ thể Liam lúc này không còn nghe theo ý cậu nữa. Cậu chỉ có thể nói những câu ngập ngừng, không hoàn chỉnh, rất khó nghe, thậm chí gây khó chịu cho người nghe. Nhưng với Flicker thì không, cô thấy cậu toát lên một sự dễ thương, sự hài hước, dí dỏm. Nụ cười âu yếm đó vẫn nở trên khóe môi nhỏ ngọt ngào nhân ái, tạo nên một bầu không khí hấp dẫn, dễ thương, đầy ắp sự ngọt ngào.
Liam thấy rõ những vệt áo rách trên người Flicker, những vết thương của cô đã lành lại hẳn khiến cho Liam cảm thấy ấm áp được phần nào, tinh thần cậu nhẹ nhõm hẳn đi. Cậu thở phào, rồi suy nghĩ đến tương lai, những sự việc sắp xảy ra trước mắt. Rốt cuộc, họ phải chịu như thế này đến bao giờ? Đây vẫn chưa phải kết thúc nhỉ? Các suy nghĩ vu vơ đó đưa cậu đến tổ chức Protection cùng với những bí ẩn của nó. Đặc biệt nhất là các thành viên trong tổ chức, rốt cuộc, họ là ai? Rồi cậu bất giác quay về phía Shimito, nhìn chằm chằm vào một cánh tay của cô, nó không hề được băng bó nữa, mặt khác, nó còn lại rất lành lặn.
- Shimito, chị không phải là người đúng không? - Liam hỏi với chất giọng đa nghi.
- Em nhận ra rồi sao? - Shimito lạnh nhạt hỏi ngược lại.
- Đúng vậy, Flicker mới cắn chị hôm qua thôi, làm sao người bình thường có thể hồi phục nhanh như thế? - Liam đáp ngay, cậu nhăn mặt, tỏ ý không hài lòng.
Một lần nữa, Liam lại nghĩ xấu về Shimito, nếu là lũ quỷ quái ác, chúng có thể làm mọi thứ để có cái ăn. Trong suy nghĩ của cậu, Shimito giết Tacan để lấy nguồn thức ăn từ hắn, mặt khác cô cũng không có ý định cứu cậu, Flicker, Lionel. Và cậu cùng hai người bạn của mình đang được cô đưa về lò mổ một cách nhẹ nhàng không tốn sức. Những ý nghĩa như thế cứ hiện lên trong đầu Liam ngày càng nhiều, Liam ngày càng khó xử với chúng. Một là bỏ chạy, hai là tiếp tục đâm vào ngõ chết trong khi mình đã biết nó đang ngay trước mặt. Mặt cậu tái đi rất nhiều, hai tay run cầm cập, đôi mắt sợ hãi tột độ, những giọt mồ hôi lạnh xuất hiện ngày càng nhiều, chúng lăn dần trên trán cậu.
- Nếu đúng là như vậy thì chị đã giết Flicker ngay lần đầu gặp con bé rồi. - Shimito nói, giọng nói của cô cắt đứt ngay dòng trạng thái hoảng loạn, sợ hãi, loa lắng khó tả của Liam.
Cậu bừng tỉnh, thoát ra khỏi vòng lẩn quẩn vô tận đó, cậu bình tĩnh, hít thở sâu, đều. Cạnh cậu là chai nước mát được đặt tự khi nào không hay, cậu vội chộp lấy nó, mở nhanh chiếc nắp cũ rồi vứt nó xuống đất. Trước khi đưa lên miệng, cậu nhìn kỹ vào trong chai. Nước trong suốt, không màu, không mùi, trông rất giống nước suối bình thường. Điều đó vẫn chưa đủ dập tắt cái tính đa nghi khó bỏ của cậu, cậu chầm chậm đổ một chút nước xuống thảm cỏ xanh mượt, thấy không có hiện tượng lạ nào xảy ra, cậu mới bắt đầu uống. Bên cạnh đó là tiếng cười thút thít của Flicker:
- Trông cậu đáng yêu thật đấy!
- Hả? Sao.. sao.. tớ đáng yêu á? - Liam đáp lại, mặt cậu đỏ ửng lên, hồng hồng hai bên má. Tâm trạng cậu bối rối, cảm giác cứ lâng lâng hòa lẫn với sự ngại ngùng trước người con gái tự nhiên kia.
- Cậu cứ như con nít ấy, chỉ là nước thôi mà! - Flicker hồn nhiên, nét mặt cô sáng bừng lên, nụ cười của cô đầy ắp sự trong sáng, đáng yêu, lạc quan. Có vẻ, cô không hề lo lắng trước Shimito. Điều đó là đương nhiên, vì Shimito là ân nhân cứu mạng cô đến tận hai lần. Một ngày nào đó, gần đây thôi, chắc chắn cô sẽ đền đáp ân nhân một cách chân thành nhất, và gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất xuất phát từ tận đáy lòng.
Liam lúc này thật sự lúng túng, mất bình tĩnh, cậu không biết nên hành xử thế nào trước Flicker. Cô thật sự là người con gái đầu tiên khiến tâm trí cậu bị mê hoặc, lú lẩn trong loại cảm xúc khó tả nhất. Nó cứ như một cơn sét đánh thẳng vào người cậu vậy, cơ thể Liam lúc này không còn nghe theo ý cậu nữa. Cậu chỉ có thể nói những câu ngập ngừng, không hoàn chỉnh, rất khó nghe, thậm chí gây khó chịu cho người nghe. Nhưng với Flicker thì không, cô thấy cậu toát lên một sự dễ thương, sự hài hước, dí dỏm. Nụ cười âu yếm đó vẫn nở trên khóe môi nhỏ ngọt ngào nhân ái, tạo nên một bầu không khí hấp dẫn, dễ thương, đầy ắp sự ngọt ngào.