Chương 30: Tình cờ gặp lại

Khoảng một tháng sau, đường phố thành Lãnh Nam bất ngờ rộn ràng, người người ra vào tấp nập, ai nấy như hay tin có đoàn người từ kinh thành đến, lũ lượt sắp xếp hàng quán, múa xiếc, diễn trò, bày bán nhiệt tình hơn thường ngày rất nhiều. Nam thanh nữ tú trong thành thì đặc biệt ăn diện chải chuốt. Nam nhân thì mong muốn gặp được cơ hội làm quen quan triều đình, có thể bước nửa chân vào chốn quan trường. Nữ nhân thì đặc biệt làm dáng, lượn lờ tới tới lui lui nhằm lọt vào mắt xanh của vị đại nhân nào đó. Hôm nay trùng hợp tôi ra ngoài cùng Mộng nhi mua sắm chút quần áo, trang sức, chứng kiến cảnh tượng trăm năm khó gặp này, tôi chỉ bất đắc dĩ cười cười lắc đầu không ý kiến, bọn họ thực cho rằng chuyện một bước lên mây như vậy đơn giản sao.
- Aizzz.. Đường đông như vậy, trời lại nóng, Khiết tỷ, chúng ta trở về thôi.. – Mộng Nhi hơi nhăn mày vì nóng, nàng kéo tay tôi lại nói.
- Ôi trời, cũng muội nói buồn chán muốn ra ngoài, ta đây chiều muội. Muội thì hay rồi, đi hết mấy con tiệm, lựa đến đau cả tay, vẫn chưa vừa lòng món nào. Giờ đã đòi về. Muội đây là cố ý lãng phí thời gian của ta mà. – Tôi buồn cười giả vờ hơi giận liếc xéo nàng.
- Aizzz.. Tỷ tỷ tốt của muội.. Là muội thấy tỷ suốt ngày trong phòng đi tới đi lui, ngột ngạt như vậy, liền kiếm tỷ dạo chơi một chút. Tỷ thực là không biết lòng tốt của muội mà.. – Mộng nhi bắt đầu nhõng nhẽo với tôi. Tôi bất đắc dĩ chỉ chỉ vào trán nàng, không biết làm thế nào liền kéo tay nàng hô lên:
- Được được là ta đây xấu xa, không biết Mộng Nhi cô nương tốt thế nào.. Hazzzzz.. Đi thôi đi thôi. – Nàng thấy tôi kéo nàng, vừa nói cười, liền vui vẻ mặc tôi cầm tay nàng theo hướng Phượng Hoàng Lâu trở về.
Tôi mỉm cười mặc nàng xoay người, cái nắng gay gắt làm chói mắt tôi, lớp mặt nạ da người trở nên hơi bí bức, được lão tiền bối tỷ mỉ chạm khắc theo khuôn mặt tôi, ngay lúc này Hạ Khiết quả thực là một người xa lạ. Giữa ngã tư đường, người qua kẻ lại, vạt áo vì cái xoay người lung lay như trái tim đang bắt đầu nghẹn đau của tôi. Cả người tôi ngẩn ngơ đứng đó, từ phía đối diện, cách chúng tôi chừng hai mươi bước chân, một nam tử xuất chúng đứng ở đó, sửng sốt nhìn chúng tôi. Ngực tôi bắt đầu phập phồng, đôi mắt tôi nóng bừng, hai bàn tay nắm chặt lại, nước mắt cố gắng kìm nén, cơ thể hơi run rẩy nhìn đối phương. "Ca ca", tôi bồi hồi bật thốt trong lòng, "Sao huynh lại ở đây? Là cùng đến với Hoàng thượng sao? Huynh.. Sao kinh ngạc như vậy.. Là nhận ra muội muội này sao? Không thể nào"
Mộng nhi bên cạnh thấy tôi bất động, mắt nhìn không chớp phía đối diện, tay lại run như vậy, bèn lo lắng hỏi han:
- Tỷ tỷ.. Sao vậy? Tỷ.. Không phải trúng nắng đấy chứ?
Cảm xúc bồi hồi khiến tôi không thể nào nghe rõ Mộng Nhi hỏi cái gì, tâm trí như cuộn phim quay chậm, ký ức như nước chảy ùa về trong tiềm thức. Nhớ ngày đầu cùng ca ca và phụ thân cưỡi ngựa, bắn cung, nhớ cái đêm cùng ca ca và mẫu thân đi thả đèn hoa đăng, nhớ ngày ca ca tiễn tôi nhập cung, nhớ từng lời dặn đầy quan tâm của ca ca trước đêm tuyển tú. Thời gian như cấu xé chúng tôi, một năm trong hoàng cung đầy hung hiểm, một năm trôi dạt không có ngày mai, hai năm rồi, phải qua hai năm dài đằng đẳng tôi mới có thể gặp lại người thân.
Bước chân bất giác nhấc lên, cả cơ thể hướng đổ về phía trước, tay nhẹ gạt lệ nơi khóe mắt, hiện tại bất chấp người qua đường, bất chấp bị người khác phát giác, bất chấp xung quanh có binh lính mang quân hiệu triều đình, tôi chỉ đơn giản muốn chạy lại, ôm lấy ca ca. Nhưng huynh muội tâm linh tương thông, ca ca như cảm nhận tôi xúc động, ca ca liền nhẹ lắc đầu, lập tức xoay người bỏ đi, chỉ để lại một ánh nhìn kiên định, kiên định rằng chúng tôi rồi sẽ có cơ hội gặp trực tiếp.
Tôi bần thần vì ca ca đã đi, tôi với tay như muốn níu kéo, níu kéo tình cảm này, máu mủ tình thâm, không ngờ lại khiến tim tôi đau nhói như vậy. Là tôi có lỗi với người nhà, hại bọn họ mất đi sự tín nhiệm của Hoàng thượng, mất đi một đời vinh quang, mất đi nữ nhi mà họ yêu thương bảo vệ. Tôi căn bản không xứng đáng với thân thể này, không xứng đáng với Hạ Hầu Ngọc Nhiên đã tạ thế. Nước mắt không cách nào ngăn được, cuối cùng từng hạt từng hạt thi nhau rơi xuống bàn tay vẫn còn đang ở lưng chừng giữa không trung.
- Tỷ tỷ.. Tỷ làm sao vậy.. Đừng làm muội sợ chứ? Tỷ.. Sao lại khóc thương tâm như vậy.. Aizzzz.. Chúng ta mau trở về thôi.. Đi thôi..
Bên tai vang lên tiếng của Mộng Nhi, nàng thực lo lắng dìu tôi trở về Phượng Hoàng lâu. Tôi cũng không rõ bản thân được nàng đưa về thế nào, chỉ biết vừa về tôi đã không lên tiếng, một bước trở về phòng, đóng kín cửa, tự giam mình lại. Tôi bó gối ngồi trên giường, mắt đờ đẫn nhìn đối diện, tôi cũng không biết mình nhìn cái gì, trước mắt tôi nhòa đi. Từng thước phim của quá khứ lại từ từ xâm chiếm cơ thể tôi.
Từng người từng người xuất hiện, cơ thể đẫm máu khi tôi sảy thai, cơ thể lạnh ngắt của Oánh Nhi, tiếng xin lỗi đau đớn của Thanh Hồng, tôi nhớ Phụ thân, mẫu thân, ca ca, Hoàn tỷ tỷ, tôi cảm kích vì lòng thương của Vương Gia, tôi hận Hoàng Thượng, hận cả Diệp Vân Hạo, Diệp Châu. Nước mắt lại không kìm được, trái tim quặn thắt vì bọn họ, vì những người tôi yêu quý, từng tin tưởng, từng yêu thương, cũng từng hận, từng đau lòng, cảm xúc như vỡ òa khiến tôi run rẩy không thôi.
Đêm đen lạnh lùng bủa vây, cơ thể co quắt trên giường, mắt cũng dần khô cạn, bên cửa sổ vang lên giọng nói trầm khàn:
- Muội.. Một năm rồi.. Sao vẫn còn thương tâm như vậy?
Tiếng nói quen thuộc đâm thủng mọi xúc cảm của tôi, tôi quay phắt đầu, nhìn thẳng về hướng cửa sổ, bóng người hằn lên, tôi kinh ngạc vội vàng rời giường, chạy lại, tôi mở cửa, đập vào mắt, một nam tử kinh diễm xuất hiện bên bệ cửa, tôi nghẹn ngào bật thốt:
- Ca ca.
- Nha đầu ngốc.
Ca ca nhảy vào phòng, ca ca gọi tôi, tôi vui buồn lẫn lộn ôm chầm lấy huynh ấy, tôi nhắm mắt tận hưởng cái ôm ấp ám của người thân, lúc này đây tôi mới hiểu, tôi nhớ bọn họ nhiều thế nào.
- Ngọc Nhi..
Tiếng gọi như đánh vào tâm trí tôi, tiếng gọi thân thương như vậy, bình dị mà thấm đẫm tình nghĩa, chúng tôi ôm nhau một lúc, ca ca liền buông tôi. Người nhìn tôi, vươn bàn tay hơi thô ráp xoa xoa gương mặt tôi, người mỉm cười trìu mến nói:
- Ngọc nhi, bọn ta lo cho muội lắm, biết không hả?
- Ca ca, là Ngọc Nhi có lỗi, khiến phụ mẫu và ca ca lo lắng.. Muội.. Muội.. Không có cách nào báo tin cho mọi người.. Muội không thể làm gì được.. - Tôi đau lòng lẩm bẩm, kéo ca ca ngồi xuống bàn, vừa bất đắc dĩ nói, vừa rót cho ca ca chung trà.
- Ngọc nhi.. Ta và phụ mẫu chẳng lẽ không biết cái khó của muội sao? Nhưng.. Tại sao lại từ chối Vương gia.. Ngài có lòng như vậy? – Ca Ca nhìn tôi đầy thương xót nói.
- Ca ca.. Muội.. Sao có thể liên lụy Vương Gia.. Hoàng thượng nếu biết muội còn sống, còn day dưa không rõ với Vương Gia. Liệu ngài ấy sẽ dễ dàng bỏ qua sao? Hơn nữa, muội giả chết rời khỏi, đây không phải chuyện đơn giản, liên lụy đến rất nhiều người, cả huynh, cả phụ mẫu.. Muội thực không dám mạo hiểm.. – Tôi buồn bực nói.
- Aizzzz.. Ta thực đã làm khó muội rồi.. – Ca Ca nhìn tâm trạng của tôi không tốt lành gì, huynh ấy cũng buồn theo. Dừng một chút huynh ấy liền tiếp tục – Muội, có hận ngài ấy không?
- Ca ca.. Nói không hận là muội lừa người dối mình, nhưng để nói hận đến mức căm thù thì.. Muội vẫn không làm được. – Tôi nhìn ca ca đầy vẻ bất đắc dĩ nói.
Dứt lời, ca ca cũng thở dài cho số phận của tôi. Ca ca tiện thể hỏi cuộc sống của tôi chỗ này thế nào, có tốt không, có ăn uống được không, có bị ai ức hiếp không. Tôi mỉm cười hạnh phúc vì ca ca thực quan tâm tôi, tôi bèn đáp lời rằng mình thực sự sống ở đây rất tốt, người ở đây tốt bụng và hào phóng thế này thế kia. Còn kể chuyện Tam Nương cưu mang tôi thế nào, có Mộng Nhi bầu bạn thế kia, nói ca ca hãy yên tâm. Kể nhiều chuyện tôi chợt nhớ đến phụ mẫu, tâm lại đôi phần xáo động, tôi nắm chặt bàn tay run run hỏi ca ca:
- Ca ca.. Phụ thân.. Mẫu thân.. Trách muội lắm đúng không?
- Aiz.. Bọn họ làm sao trách muội đây, bọn họ đau lòng còn không kịp.. Mẫu thân.. Thực sự.. Hazzzzzz – Ca ca nói rồi lại thở dài nườn nược.
Chỉ như vậy tôi cũng biết, mẫu thân đau lòng, khổ sở, lo lắng vì tôi nhiều thế nào, nước mắt lại không tài nào ngăn nổi, bắt đầu từng hạt từng hạt rơi xuống, tôi lắp bắp nói:
- Ca ca.. Mẫu thân.. Không sao chứ? Muội.. Thực bất hiếu.
- Aiz.. Muội đừng tự trách nữa.. Mẫu thân đúng là ban đầu hay tin chuyện của muội trong cung, người sợ hãi, đau lòng đến mắc bệnh đến mấy lần, cả phụ thân cũng thương tâm. Nhưng cũng may nhờ Vương Gia, chúng ta đều biết muội đã an toàn rời khỏi. Ngọc Nhi, chúng ta không mong gì hơn, chỉ cần muội bình an sống tiếp.
- Ca ca.. Là muội có lỗi.. Thực có lỗi với mọi người.. - Khi ca ca nhắc đến bệnh tình của Mẫu thân, trái tim lại không ngừng co quắt. Tôi biết, ca ca đã nói bớt sự thật rất nhiều, tôi biết, tôi đau khổ bao nhiêu, mẫu thân, phụ thân đã đau đến gấp bội.
- Ngọc Nhi.. – Ca ca nắm lấy tay tôi an ủi – Muội đừng như vậy.. Đừng thương tâm nữa.. Phụ mẫu và ta đều không muốn muội như vậy.. Chúng ta chỉ mong rằng muội hạnh phúc mà thôi. Muội hiểu không.
Ca ca dứt lời, tôi lại ùa vào lòng người khóc nức nở. Hai năm qua đi, trong lòng đầy rẫy đau thương tột cùng mà hằng đêm cấu xé trái tim tôi, ác mộng không ngừng bủa vây linh hồn tôi, gần như không tối nào tôi ngủ yên. Nếu không mơ thấy hài tử nằm trong vũng máu gọi mẹ, thì cũng là Oánh Nhi bị kiếm đâm thẳng vào ngực, nắm chặt tay tôi hô cứu mạng. Nhưng sự xuất hiện của ca ca thực như liều thuốc mạnh mẽ nhất, điều đó nói cho tôi biết, ở kinh thành vẫn còn người thân từng ngày cầu mong tôi sống tốt, sống hạnh phúc. Cũng từ đêm nay, tôi sẽ không đơn thuần dùng cái tên giả Hạ Khiết che mắt người đời, tôi sẽ thực sự trở thành Hạ Khiết, một lần nữa dùng tất cả sinh mệnh còn sót lại để làm lại cuộc đời.
Xúc động vì gặp lại ca ca, người nói được giao nhiệm vụ đến đây thị sát dân tình cho Hoàng thượng, còn Hoàng thượng không có dự tính đi qua đây, người sẽ dạo một vòng ở Giang Nam và Hồi kinh luôn. Lúc nghe vậy tôi cũng thở phào nhẹ nhàng, nghĩ ngợi có lẽ không cần phải sử dụng mặt nạ da người mà lão tiền bối làm cho nữa. Nhưng dường như ca ca thấu hiểu dự tính này, người bèn nói, mặc dù không có Hoàng thượng, nhưng cùng đi với huynh ấy còn có một số quan triều đình khác nữa, sợ là có người nhận ra, tốt nhất tôi vẫn nên dịch dung thì hơn. Nhắc đến, tôi bèn mỉm cười thắc mắc, làm sao ca ca nhìn liền biết là tôi đây, chẳng lẽ kỹ thuật dịch dung này vẫn chưa tốt sao. Thế là ca ca liền gõ trán tôi buồn cười nói:
- Nha đầu này, cho dù muội hủy dung, dịch dung, hay làm bất kì cái gì, ca ca bất tài này của muội cũng sẽ nhận ra muội. Vì vậy cả đời này, muội cũng không gạt ta được cái gì đâu Ha.. Ha..
Nhìn ca ca đắc ý tôi hơi liếc liếc nhưng cũng liền vui mừng khôn nguôi, có ca ca yêu thương như vậy, đời này của tôi cũng không bi ai đến vậy.
Nói cười một lúc, ca ca liền rời đi, huynh ấy phải về dịch quán, đi lâu rất dễ bị người khác phát hiện. Tiễn người đi, tâm trạng tôi lại tốt lên không thôi, tôi lên giường, không bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ sâu, kì lạ lần này ngủ một chút mộng mị kinh hoàng cũng không có. Gương mặt tôi có lẽ chỉ để lại nụ cười hạnh phúc không dễ có được giữa dòng đời đầy rẫy đau thương.
Sáng hôm sau, Tam nương liền giống trống khua chiêng gọi tất cả mọi người dậy từ rất sớm, tôi rất lâu rồi không ngủ thoải mái như vậy, vừa nghe thấy tiếng chiêng trống bên ngoài liền bực mình lăn qua lại. Tôi thực không muốn dậy, tôi thực muốn ngủ thêm, nhưng sự đời luôn là vậy, đâu có dễ theo ý muốn của mình. Mộng Nhi gõ cửa rầm rầm gọi tôi, nàng la oai oái rằng nếu tôi không bước ra ngoài nữa thì Tam Nương sẽ trực tiếp phá cửa, dùng tất cả mọi thủ đoạn bỉ ổi nhất để kéo tôi ra khỏi giường. Tôi đành bất lực giơ tay đầu hàng, bước xuống giường bắt đầu thay đổi nam trang, vừa làm vừa gọi với ra:
- Ra đây.. Ra đây.. Aiz.. Mới sáng sớm đã nhiều lời vậy rồi..
Thế là cả đám người Phượng Hoàng Lâu, từ tiểu nhị đầu bếp cho đến các mỹ nữ biểu diễn, nhạc sư, chưởng quầy, tất tần tật đều có mặt đầy đủ dưới đài lớn phía ngoài, nơi vẫn thường xuyên tiếp đãi khách nhân. Trên đài, Tam Nương hôm nay mặt mày tươi cười sáng sủa, quần áo phẳng phiu, một màu cam nhạt quyến rũ hô lớn:
- Mọi người nghe đây, Phượng Hoàng lâu chúng ta danh lớn vang dội, nổi tiếng tam thành phía nam, người người yêu mến, từ thư sinh áo vãi cho đến quan lại phú hào, không ai không biết, không ai không ngưỡng mộ. Chúng ta có những cô nương tài nghệ bậc nhất, có nhạc sư lợi hại nhất, đồ ăn cũng được chọn từ nguyên liệu chất lượng nhất, thông qua tài nấu nướng siêu đỉnh của đầu bếp đệ nhất, chúng ta, ngày hôm nay, tự hào là tửu lâu đệ nhất. Mọi người nói có phải không nào? Có phải không nào?
- Tam nương.. Vào chuyện chính đi. – Tam nương quanh co tự luyến như vậy, tôi cùng đám người làm không thể không biểu thị một chút ánh nhìn chế giễu được. Thấy mọi người nghe quen đến phát chán, tôi cười cười nhìn thẳng Tam nương, cất giọng lớn nhắc nhở.
- Phải đấy.. Lão bản à.. Nói trọng tâm đi.. - Lão Nghiêm trù phòng nổi tiếng ít nói, vậy mà cũng ngán ngẩm hùa theo tôi mà lên tiếng ngăn Tam Nương.
Cả đám người bụm miệng chê cười Tam nương khiến nàng hơi đỏ mặt xấu hổ, nàng phất tay, vội chữa lại:
- Aiz.. Aiz.. Được được.. Ta nói chuyện chính đây.. Ta chính thức tuyên bố, tối mai, giờ Dậu ba khắc, Phượng Hoàng Lâu được quan Tri Phủ ủy thác tổ chức tiệc chiêu đãi Quan Triều đình.. Ha.. Ha.. Ha.. Các ngươi nói xem.. Thực tốt quá.. Thực là chuyện tốt.. Thực kinh thiên động địa mà.. Ha.. Ha..
- Ối giời.. Ta còn tưởng chuyện gì.. Chẳng phải cách đây cả tháng người đã nói bọn ta biết để chuẩn bị rồi sao? – Lão Nghiêm vừa nge xong liền than vãn.
Đám người phía dưới nghe xong cũng xùy xùy bỏ đi, vừa đi vừa lầu bầu:
- Lão bản làm sao vậy? Phấn khích như vậy, không phải cả lâu, ai cũng biết rồi sao? Có cần hưng phấn vậy không..
Tôi cũng cười cười nhìn Tam nương bó tay lắc đầu, chỉ thấy nàng kinh ngạc ngó người này nhìn người kia gọi:
- Này.. Này.. Các ngươi sao lại như vậy.. Này này..
Tôi cùng Mộng nhi ở bên dưới cười vui vẻ cũng bỏ đi theo sau những người khác, Tam nương liền xấu hổ xuống đài đuổi theo. Không khí ở Phượng Hoàng lâu luôn là như vậy, vui vẻ, hào phóng dễ gần, tôi thực may mắn, cả những người ở đây cũng vậy. Hoa Tam Nương quả thực là một lão bản kì lạ nhưng cũng vô cùng tốt tính. Được gặp nàng, kết giao bằng hữu, được ở đây cùng nàng và mọi người qua ngày tháng, ông trời quả thực thương xót tôi..
- Aizzz.. Đường đông như vậy, trời lại nóng, Khiết tỷ, chúng ta trở về thôi.. – Mộng Nhi hơi nhăn mày vì nóng, nàng kéo tay tôi lại nói.
- Ôi trời, cũng muội nói buồn chán muốn ra ngoài, ta đây chiều muội. Muội thì hay rồi, đi hết mấy con tiệm, lựa đến đau cả tay, vẫn chưa vừa lòng món nào. Giờ đã đòi về. Muội đây là cố ý lãng phí thời gian của ta mà. – Tôi buồn cười giả vờ hơi giận liếc xéo nàng.
- Aizzz.. Tỷ tỷ tốt của muội.. Là muội thấy tỷ suốt ngày trong phòng đi tới đi lui, ngột ngạt như vậy, liền kiếm tỷ dạo chơi một chút. Tỷ thực là không biết lòng tốt của muội mà.. – Mộng nhi bắt đầu nhõng nhẽo với tôi. Tôi bất đắc dĩ chỉ chỉ vào trán nàng, không biết làm thế nào liền kéo tay nàng hô lên:
- Được được là ta đây xấu xa, không biết Mộng Nhi cô nương tốt thế nào.. Hazzzzz.. Đi thôi đi thôi. – Nàng thấy tôi kéo nàng, vừa nói cười, liền vui vẻ mặc tôi cầm tay nàng theo hướng Phượng Hoàng Lâu trở về.
Tôi mỉm cười mặc nàng xoay người, cái nắng gay gắt làm chói mắt tôi, lớp mặt nạ da người trở nên hơi bí bức, được lão tiền bối tỷ mỉ chạm khắc theo khuôn mặt tôi, ngay lúc này Hạ Khiết quả thực là một người xa lạ. Giữa ngã tư đường, người qua kẻ lại, vạt áo vì cái xoay người lung lay như trái tim đang bắt đầu nghẹn đau của tôi. Cả người tôi ngẩn ngơ đứng đó, từ phía đối diện, cách chúng tôi chừng hai mươi bước chân, một nam tử xuất chúng đứng ở đó, sửng sốt nhìn chúng tôi. Ngực tôi bắt đầu phập phồng, đôi mắt tôi nóng bừng, hai bàn tay nắm chặt lại, nước mắt cố gắng kìm nén, cơ thể hơi run rẩy nhìn đối phương. "Ca ca", tôi bồi hồi bật thốt trong lòng, "Sao huynh lại ở đây? Là cùng đến với Hoàng thượng sao? Huynh.. Sao kinh ngạc như vậy.. Là nhận ra muội muội này sao? Không thể nào"
Mộng nhi bên cạnh thấy tôi bất động, mắt nhìn không chớp phía đối diện, tay lại run như vậy, bèn lo lắng hỏi han:
- Tỷ tỷ.. Sao vậy? Tỷ.. Không phải trúng nắng đấy chứ?
Cảm xúc bồi hồi khiến tôi không thể nào nghe rõ Mộng Nhi hỏi cái gì, tâm trí như cuộn phim quay chậm, ký ức như nước chảy ùa về trong tiềm thức. Nhớ ngày đầu cùng ca ca và phụ thân cưỡi ngựa, bắn cung, nhớ cái đêm cùng ca ca và mẫu thân đi thả đèn hoa đăng, nhớ ngày ca ca tiễn tôi nhập cung, nhớ từng lời dặn đầy quan tâm của ca ca trước đêm tuyển tú. Thời gian như cấu xé chúng tôi, một năm trong hoàng cung đầy hung hiểm, một năm trôi dạt không có ngày mai, hai năm rồi, phải qua hai năm dài đằng đẳng tôi mới có thể gặp lại người thân.
Bước chân bất giác nhấc lên, cả cơ thể hướng đổ về phía trước, tay nhẹ gạt lệ nơi khóe mắt, hiện tại bất chấp người qua đường, bất chấp bị người khác phát giác, bất chấp xung quanh có binh lính mang quân hiệu triều đình, tôi chỉ đơn giản muốn chạy lại, ôm lấy ca ca. Nhưng huynh muội tâm linh tương thông, ca ca như cảm nhận tôi xúc động, ca ca liền nhẹ lắc đầu, lập tức xoay người bỏ đi, chỉ để lại một ánh nhìn kiên định, kiên định rằng chúng tôi rồi sẽ có cơ hội gặp trực tiếp.
Tôi bần thần vì ca ca đã đi, tôi với tay như muốn níu kéo, níu kéo tình cảm này, máu mủ tình thâm, không ngờ lại khiến tim tôi đau nhói như vậy. Là tôi có lỗi với người nhà, hại bọn họ mất đi sự tín nhiệm của Hoàng thượng, mất đi một đời vinh quang, mất đi nữ nhi mà họ yêu thương bảo vệ. Tôi căn bản không xứng đáng với thân thể này, không xứng đáng với Hạ Hầu Ngọc Nhiên đã tạ thế. Nước mắt không cách nào ngăn được, cuối cùng từng hạt từng hạt thi nhau rơi xuống bàn tay vẫn còn đang ở lưng chừng giữa không trung.
- Tỷ tỷ.. Tỷ làm sao vậy.. Đừng làm muội sợ chứ? Tỷ.. Sao lại khóc thương tâm như vậy.. Aizzzz.. Chúng ta mau trở về thôi.. Đi thôi..
Bên tai vang lên tiếng của Mộng Nhi, nàng thực lo lắng dìu tôi trở về Phượng Hoàng lâu. Tôi cũng không rõ bản thân được nàng đưa về thế nào, chỉ biết vừa về tôi đã không lên tiếng, một bước trở về phòng, đóng kín cửa, tự giam mình lại. Tôi bó gối ngồi trên giường, mắt đờ đẫn nhìn đối diện, tôi cũng không biết mình nhìn cái gì, trước mắt tôi nhòa đi. Từng thước phim của quá khứ lại từ từ xâm chiếm cơ thể tôi.
Từng người từng người xuất hiện, cơ thể đẫm máu khi tôi sảy thai, cơ thể lạnh ngắt của Oánh Nhi, tiếng xin lỗi đau đớn của Thanh Hồng, tôi nhớ Phụ thân, mẫu thân, ca ca, Hoàn tỷ tỷ, tôi cảm kích vì lòng thương của Vương Gia, tôi hận Hoàng Thượng, hận cả Diệp Vân Hạo, Diệp Châu. Nước mắt lại không kìm được, trái tim quặn thắt vì bọn họ, vì những người tôi yêu quý, từng tin tưởng, từng yêu thương, cũng từng hận, từng đau lòng, cảm xúc như vỡ òa khiến tôi run rẩy không thôi.
Đêm đen lạnh lùng bủa vây, cơ thể co quắt trên giường, mắt cũng dần khô cạn, bên cửa sổ vang lên giọng nói trầm khàn:
- Muội.. Một năm rồi.. Sao vẫn còn thương tâm như vậy?
Tiếng nói quen thuộc đâm thủng mọi xúc cảm của tôi, tôi quay phắt đầu, nhìn thẳng về hướng cửa sổ, bóng người hằn lên, tôi kinh ngạc vội vàng rời giường, chạy lại, tôi mở cửa, đập vào mắt, một nam tử kinh diễm xuất hiện bên bệ cửa, tôi nghẹn ngào bật thốt:
- Ca ca.
- Nha đầu ngốc.
Ca ca nhảy vào phòng, ca ca gọi tôi, tôi vui buồn lẫn lộn ôm chầm lấy huynh ấy, tôi nhắm mắt tận hưởng cái ôm ấp ám của người thân, lúc này đây tôi mới hiểu, tôi nhớ bọn họ nhiều thế nào.
- Ngọc Nhi..
Tiếng gọi như đánh vào tâm trí tôi, tiếng gọi thân thương như vậy, bình dị mà thấm đẫm tình nghĩa, chúng tôi ôm nhau một lúc, ca ca liền buông tôi. Người nhìn tôi, vươn bàn tay hơi thô ráp xoa xoa gương mặt tôi, người mỉm cười trìu mến nói:
- Ngọc nhi, bọn ta lo cho muội lắm, biết không hả?
- Ca ca, là Ngọc Nhi có lỗi, khiến phụ mẫu và ca ca lo lắng.. Muội.. Muội.. Không có cách nào báo tin cho mọi người.. Muội không thể làm gì được.. - Tôi đau lòng lẩm bẩm, kéo ca ca ngồi xuống bàn, vừa bất đắc dĩ nói, vừa rót cho ca ca chung trà.
- Ngọc nhi.. Ta và phụ mẫu chẳng lẽ không biết cái khó của muội sao? Nhưng.. Tại sao lại từ chối Vương gia.. Ngài có lòng như vậy? – Ca Ca nhìn tôi đầy thương xót nói.
- Ca ca.. Muội.. Sao có thể liên lụy Vương Gia.. Hoàng thượng nếu biết muội còn sống, còn day dưa không rõ với Vương Gia. Liệu ngài ấy sẽ dễ dàng bỏ qua sao? Hơn nữa, muội giả chết rời khỏi, đây không phải chuyện đơn giản, liên lụy đến rất nhiều người, cả huynh, cả phụ mẫu.. Muội thực không dám mạo hiểm.. – Tôi buồn bực nói.
- Aizzzz.. Ta thực đã làm khó muội rồi.. – Ca Ca nhìn tâm trạng của tôi không tốt lành gì, huynh ấy cũng buồn theo. Dừng một chút huynh ấy liền tiếp tục – Muội, có hận ngài ấy không?
- Ca ca.. Nói không hận là muội lừa người dối mình, nhưng để nói hận đến mức căm thù thì.. Muội vẫn không làm được. – Tôi nhìn ca ca đầy vẻ bất đắc dĩ nói.
Dứt lời, ca ca cũng thở dài cho số phận của tôi. Ca ca tiện thể hỏi cuộc sống của tôi chỗ này thế nào, có tốt không, có ăn uống được không, có bị ai ức hiếp không. Tôi mỉm cười hạnh phúc vì ca ca thực quan tâm tôi, tôi bèn đáp lời rằng mình thực sự sống ở đây rất tốt, người ở đây tốt bụng và hào phóng thế này thế kia. Còn kể chuyện Tam Nương cưu mang tôi thế nào, có Mộng Nhi bầu bạn thế kia, nói ca ca hãy yên tâm. Kể nhiều chuyện tôi chợt nhớ đến phụ mẫu, tâm lại đôi phần xáo động, tôi nắm chặt bàn tay run run hỏi ca ca:
- Ca ca.. Phụ thân.. Mẫu thân.. Trách muội lắm đúng không?
- Aiz.. Bọn họ làm sao trách muội đây, bọn họ đau lòng còn không kịp.. Mẫu thân.. Thực sự.. Hazzzzzz – Ca ca nói rồi lại thở dài nườn nược.
Chỉ như vậy tôi cũng biết, mẫu thân đau lòng, khổ sở, lo lắng vì tôi nhiều thế nào, nước mắt lại không tài nào ngăn nổi, bắt đầu từng hạt từng hạt rơi xuống, tôi lắp bắp nói:
- Ca ca.. Mẫu thân.. Không sao chứ? Muội.. Thực bất hiếu.
- Aiz.. Muội đừng tự trách nữa.. Mẫu thân đúng là ban đầu hay tin chuyện của muội trong cung, người sợ hãi, đau lòng đến mắc bệnh đến mấy lần, cả phụ thân cũng thương tâm. Nhưng cũng may nhờ Vương Gia, chúng ta đều biết muội đã an toàn rời khỏi. Ngọc Nhi, chúng ta không mong gì hơn, chỉ cần muội bình an sống tiếp.
- Ca ca.. Là muội có lỗi.. Thực có lỗi với mọi người.. - Khi ca ca nhắc đến bệnh tình của Mẫu thân, trái tim lại không ngừng co quắt. Tôi biết, ca ca đã nói bớt sự thật rất nhiều, tôi biết, tôi đau khổ bao nhiêu, mẫu thân, phụ thân đã đau đến gấp bội.
- Ngọc Nhi.. – Ca ca nắm lấy tay tôi an ủi – Muội đừng như vậy.. Đừng thương tâm nữa.. Phụ mẫu và ta đều không muốn muội như vậy.. Chúng ta chỉ mong rằng muội hạnh phúc mà thôi. Muội hiểu không.
Ca ca dứt lời, tôi lại ùa vào lòng người khóc nức nở. Hai năm qua đi, trong lòng đầy rẫy đau thương tột cùng mà hằng đêm cấu xé trái tim tôi, ác mộng không ngừng bủa vây linh hồn tôi, gần như không tối nào tôi ngủ yên. Nếu không mơ thấy hài tử nằm trong vũng máu gọi mẹ, thì cũng là Oánh Nhi bị kiếm đâm thẳng vào ngực, nắm chặt tay tôi hô cứu mạng. Nhưng sự xuất hiện của ca ca thực như liều thuốc mạnh mẽ nhất, điều đó nói cho tôi biết, ở kinh thành vẫn còn người thân từng ngày cầu mong tôi sống tốt, sống hạnh phúc. Cũng từ đêm nay, tôi sẽ không đơn thuần dùng cái tên giả Hạ Khiết che mắt người đời, tôi sẽ thực sự trở thành Hạ Khiết, một lần nữa dùng tất cả sinh mệnh còn sót lại để làm lại cuộc đời.
Xúc động vì gặp lại ca ca, người nói được giao nhiệm vụ đến đây thị sát dân tình cho Hoàng thượng, còn Hoàng thượng không có dự tính đi qua đây, người sẽ dạo một vòng ở Giang Nam và Hồi kinh luôn. Lúc nghe vậy tôi cũng thở phào nhẹ nhàng, nghĩ ngợi có lẽ không cần phải sử dụng mặt nạ da người mà lão tiền bối làm cho nữa. Nhưng dường như ca ca thấu hiểu dự tính này, người bèn nói, mặc dù không có Hoàng thượng, nhưng cùng đi với huynh ấy còn có một số quan triều đình khác nữa, sợ là có người nhận ra, tốt nhất tôi vẫn nên dịch dung thì hơn. Nhắc đến, tôi bèn mỉm cười thắc mắc, làm sao ca ca nhìn liền biết là tôi đây, chẳng lẽ kỹ thuật dịch dung này vẫn chưa tốt sao. Thế là ca ca liền gõ trán tôi buồn cười nói:
- Nha đầu này, cho dù muội hủy dung, dịch dung, hay làm bất kì cái gì, ca ca bất tài này của muội cũng sẽ nhận ra muội. Vì vậy cả đời này, muội cũng không gạt ta được cái gì đâu Ha.. Ha..
Nhìn ca ca đắc ý tôi hơi liếc liếc nhưng cũng liền vui mừng khôn nguôi, có ca ca yêu thương như vậy, đời này của tôi cũng không bi ai đến vậy.
Nói cười một lúc, ca ca liền rời đi, huynh ấy phải về dịch quán, đi lâu rất dễ bị người khác phát hiện. Tiễn người đi, tâm trạng tôi lại tốt lên không thôi, tôi lên giường, không bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ sâu, kì lạ lần này ngủ một chút mộng mị kinh hoàng cũng không có. Gương mặt tôi có lẽ chỉ để lại nụ cười hạnh phúc không dễ có được giữa dòng đời đầy rẫy đau thương.
Sáng hôm sau, Tam nương liền giống trống khua chiêng gọi tất cả mọi người dậy từ rất sớm, tôi rất lâu rồi không ngủ thoải mái như vậy, vừa nghe thấy tiếng chiêng trống bên ngoài liền bực mình lăn qua lại. Tôi thực không muốn dậy, tôi thực muốn ngủ thêm, nhưng sự đời luôn là vậy, đâu có dễ theo ý muốn của mình. Mộng Nhi gõ cửa rầm rầm gọi tôi, nàng la oai oái rằng nếu tôi không bước ra ngoài nữa thì Tam Nương sẽ trực tiếp phá cửa, dùng tất cả mọi thủ đoạn bỉ ổi nhất để kéo tôi ra khỏi giường. Tôi đành bất lực giơ tay đầu hàng, bước xuống giường bắt đầu thay đổi nam trang, vừa làm vừa gọi với ra:
- Ra đây.. Ra đây.. Aiz.. Mới sáng sớm đã nhiều lời vậy rồi..
Thế là cả đám người Phượng Hoàng Lâu, từ tiểu nhị đầu bếp cho đến các mỹ nữ biểu diễn, nhạc sư, chưởng quầy, tất tần tật đều có mặt đầy đủ dưới đài lớn phía ngoài, nơi vẫn thường xuyên tiếp đãi khách nhân. Trên đài, Tam Nương hôm nay mặt mày tươi cười sáng sủa, quần áo phẳng phiu, một màu cam nhạt quyến rũ hô lớn:
- Mọi người nghe đây, Phượng Hoàng lâu chúng ta danh lớn vang dội, nổi tiếng tam thành phía nam, người người yêu mến, từ thư sinh áo vãi cho đến quan lại phú hào, không ai không biết, không ai không ngưỡng mộ. Chúng ta có những cô nương tài nghệ bậc nhất, có nhạc sư lợi hại nhất, đồ ăn cũng được chọn từ nguyên liệu chất lượng nhất, thông qua tài nấu nướng siêu đỉnh của đầu bếp đệ nhất, chúng ta, ngày hôm nay, tự hào là tửu lâu đệ nhất. Mọi người nói có phải không nào? Có phải không nào?
- Tam nương.. Vào chuyện chính đi. – Tam nương quanh co tự luyến như vậy, tôi cùng đám người làm không thể không biểu thị một chút ánh nhìn chế giễu được. Thấy mọi người nghe quen đến phát chán, tôi cười cười nhìn thẳng Tam nương, cất giọng lớn nhắc nhở.
- Phải đấy.. Lão bản à.. Nói trọng tâm đi.. - Lão Nghiêm trù phòng nổi tiếng ít nói, vậy mà cũng ngán ngẩm hùa theo tôi mà lên tiếng ngăn Tam Nương.
Cả đám người bụm miệng chê cười Tam nương khiến nàng hơi đỏ mặt xấu hổ, nàng phất tay, vội chữa lại:
- Aiz.. Aiz.. Được được.. Ta nói chuyện chính đây.. Ta chính thức tuyên bố, tối mai, giờ Dậu ba khắc, Phượng Hoàng Lâu được quan Tri Phủ ủy thác tổ chức tiệc chiêu đãi Quan Triều đình.. Ha.. Ha.. Ha.. Các ngươi nói xem.. Thực tốt quá.. Thực là chuyện tốt.. Thực kinh thiên động địa mà.. Ha.. Ha..
- Ối giời.. Ta còn tưởng chuyện gì.. Chẳng phải cách đây cả tháng người đã nói bọn ta biết để chuẩn bị rồi sao? – Lão Nghiêm vừa nge xong liền than vãn.
Đám người phía dưới nghe xong cũng xùy xùy bỏ đi, vừa đi vừa lầu bầu:
- Lão bản làm sao vậy? Phấn khích như vậy, không phải cả lâu, ai cũng biết rồi sao? Có cần hưng phấn vậy không..
Tôi cũng cười cười nhìn Tam nương bó tay lắc đầu, chỉ thấy nàng kinh ngạc ngó người này nhìn người kia gọi:
- Này.. Này.. Các ngươi sao lại như vậy.. Này này..
Tôi cùng Mộng nhi ở bên dưới cười vui vẻ cũng bỏ đi theo sau những người khác, Tam nương liền xấu hổ xuống đài đuổi theo. Không khí ở Phượng Hoàng lâu luôn là như vậy, vui vẻ, hào phóng dễ gần, tôi thực may mắn, cả những người ở đây cũng vậy. Hoa Tam Nương quả thực là một lão bản kì lạ nhưng cũng vô cùng tốt tính. Được gặp nàng, kết giao bằng hữu, được ở đây cùng nàng và mọi người qua ngày tháng, ông trời quả thực thương xót tôi..
Chỉnh sửa cuối: