BA (Kính tặng ba người con vô cùng kính trọng và yêu thương) Con thèm lắm một tiếng gọi "BA ơi!" Mỗi khi mâm cơm chỉ còn 3 bát nhỏ Một chỗ trống vẫn thường xuyên bỏ ngỏ Chạnh lòng nhìn rồi thầm nhủ "Phải quên!" Cuộc sống không ba con với mẹ phải quen Con tập sửa những món đồ bị hỏng Nhưng làm sao hết việc không tên nặng nhọc Nỗi nhớ Ba lại cứ thế dâng tràn.. Con thèm lắm những lúc an nhàn Con hao hức ngồi nghe Ba kể chuyện Về một tuổi thơ, một miền quê, chợ huyện Nơi Ba đã lớn lên và nơi đón Ba về. Mẹ bảo vẫn gặp Ba trong những cơn mê Vẫn như thể ngày nào Ba còn sống Và đôi lần trong chập chờn giấc mộng Con lại thấy Ba về trong nước mắt con rơi.. Con yêu ba hơn mọi thứ trên đời Ân hận lắm khi con chưa nói được Lời yêu thương giờ lại như vết xước Cào xé tận trong tim khi con mất ba rồi. Con thèm lắm một tiếng gọi "BA ơi!" Khi cuộc sống của con bế tắc Khi con buồn vì những điều oan ức Khi con vui vì may mắn mỉm cười.. Đôi lần con đau khi vấp ngã giữa đời Con thèm lắm bàn tay Ba nâng dậy Cõng con đi khi vết thương sưng tấy Và tặng cho con cảm giác yên bình.. Rất nhiều lần con thảng thốt giật mình Khi nhìn thấy Ba trong dáng hình của Nội Con giấu lệ rơi trong tiếng cười rất vội Con sợ Nội buồn và càng sợ mẹ đau.. Thời gian trôi qua ép ký ức cũ nhàu Con vẫn nhớ dáng người Ba gầy guộc Nếu Thượng Đế ban cho con điều ước Con sẽ chẳng ngại ngần xin lại được có Ba Con mất Ba chẳng có một mái nhà Tránh sao khỏi mỗi khi mưa bị dột Khi bão giông cuộc đời qua đột ngột Tránh khỏi sao những nghiêng ngả quay cuồng? Nhưng con biết vẫn còn đó yêu thương Ba trao gửi cho những người ở lại Để vực dậy niềm tin trên con đường xa ngái Vì biết có Ba luôn dõi theo bằng đôi mắt hiền từ.. Con hiểu cuộc đời chẳng có những giá như Nên con sẽ chẳng cứ mãi ôm nuối tiếc Sẽ cố gắng tự mình bước tiếp Và rồi sẽ gặp lại Ba trong tươi sáng nụ cười. (- Dương Hàn Linh - Thái Bình những ngày không ngủ) P/s: Sài Gòn hôm nay mưa rất to, rất to.. To như cái ngày con đưa Ba về nơi ấy.. Chạnh lòng nhớ ba.. Nhớ lắm! Hôm nay là father's day ba ạ! Ngày mà những đứa con dành tặng những món quà ý nghĩa nhất cho ba của mình còn con thì chỉ biết lặng lẽ ôm những kỷ niệm cũ mèm về một mái nhà đầy đủ.. Có chút tủi hờn khiến lòng chợt đắng! Nhưng, cho dù thế nào.. Con vẫn tin rằng, bằng cách nào đó, ba sẽ vẫn luôn ở bên mẹ, bên con và bên nhóc phải không ba? Ba à! Ở nơi đó.. Ba hãy bình yên và cứ ngủ thật ngon nhé! Con sẽ cố gắng sống một cuộc đời thật trọn vẹn! CON YÊU BA! YÊU BA! YÊU BA!
CÔ BÉ BÁN DIÊM - Dương Hàn Linh - Em vốn là cô bé bán diêm Trót mang trong đời một tuổi thơ nghèo khó Băng qua những khu phố nhỏ Bằng đôi chân trần xơ xác máu tươi Giáng sinh đến rồi Tuyết trắng phủ đầy trên thân em lạnh giá Tấm áo mỏng manh.. Người em gầy là thế Gió sao vô tình? Đời sao bạc như vôi? Em đem nụ cười Hồn nhiên nhuộm vào những giấc mơ bé nhỏ Gia đình em, người thân em nơi đó Có cơm rồi, có hạnh phúc.. Bình yên Em vốn là cô bé bán diêm Bán lửa đêm đông để nhóm lên hơi ấm Để đánh thức những trái tim vô cảm Để nhen lên sự sống của tình người.. Ngủ đi nào em ơi! Tuyết sẽ khoác trên người em tấm áo bông tinh khiết Những suy tư và khổ đau rồi từ nay sẽ hết Đời trả em về với hạnh phúc tinh khôi.. Ngủ đi nào em ơi! Mưa sẽ hát ru em bằng những bản tình ca rả rích Hãy cứ tìm trong giấc mơ những gì em vẫn thích Màn đêm sẽ che chở cho em trước cạm bẫy cuộc đời.. Ngủ ngoan nhé em ơi! Có rất nhiều người canh cho em ngon giấc Hãy ngủ nhé, hãy mơ và hạnh phúc Để khi thức dậy vào một ngày mai em sẽ thấy bình yên.. Em vốn là cô bé bán diêm Bán lửa đêm đông để nhóm lên hơi ấm Để đánh thức những trái tim vô cảm Để nhen lên sự sống của tình người.. P/S: Rất thích truyện này.. Tặng cho những ai còn trăn trở về cuộc sống. Chúc cả nhà một mùa Noel ngập tràn hạnh phúc
Chuyện kể về hạnh phúc - Dương Hàn Linh - Cô bé mười lăm tuổi mái tóc xoăn gợn sóng Đôi mắt trong veo chưa vương chút tình bi Bỗng thở dài khẽ chớp chớp hàng mi Em đang tự hỏi mình cách tìm ra hạnh phúc? Tôi mỉm cười nhìn em bất lực Đôi môi xinh mím chặt tự bao giờ "Này bé con! Nhắm mắt lại và mơ Chị sẽ kể cho em câu chuyện về hạnh phúc.." Ngày xa xưa như trong truyện cổ tích Trên trời cao Tiên lấy nước làm nhà Mặt đất dành cho Con Người được sinh ra Và dưới nữa là nơi Yêu Tinh sống. Trong lòng đất tối tăm không hi vọng Biết bao lần Yêu Tinh muốn thoát ra Nhưng trần gian nào có chỗ làm nhà Khi Thượng đế đã phân chia ranh giới.. Căm phẫn sống ở trong lòng đất tối Yêu Tinh dựng nên một địa ngục oán hờn Và để trả thù loài Người luôn tính toán thiệt hơn Chúng quyết định sẽ giấu đi hạnh phúc.. Rất nhiều cuộc họp bàn được tổ chức Nhưng vẫn chẳng tìm ra nơi cất giấu an toàn Nào thì Thiên Hà với khoảng cách không gian Nào thì đáy biển sâu với hiểm nguy khắp lối.. "Hay là đem cất giấu nơi đỉnh núi? Núi rất cao và hiểm trở vô cùng" "Nhưng Loài Người vốn có lắm anh hùng Rồi sẽ lại nắm trong tay Hạnh Phúc" "Thế này nhé! Ta sẽ mang Hạnh Phúc Chôn giấu vào tận sâu nơi trái tim Người Bọn chúng chỉ mải mê tìm kiếm khắp nơi Mà không biết yêu thương những gì gần mình nhất" Rồi từ đó Hạnh Phúc dần biến mất Trần gian chẳng bình yên và thiếu vắng nụ cười Loài Người vẫn mải mê kiếm tìm mãi không thôi Nhưng chẳng phải ai cũng tìm ra Hạnh Phúc. Câu chuyện kết thúc.. Nhanh như lúc bắt đầu.. Tôi nhìn em thật lâu.. Có hay không hi vọng? Cô bé mười lăm tuổi mái tóc xoăn gợn sóng Đôi mắt trong veo chưa vương chút tình bi Bỗng mỉm cười khẽ chớp chớp hàng mi Đã biết chưa em cách tìm ra hạnh phúc?
Thành phố của em có những ngày mệt mỏi Đường phố chẳng xôn xao, ngọn gió cũng ngủ yên Buông rơi suy tư, mặc kệ những ưu phiền Em khép mắt nép mình vào chốn cũ. Có những ngày chợt trái tim nức nở Khi ký ức mải mê nhắc lại chuyện đã qua Buồn cười không khi chợt nhận ra là Em chẳng thể ngăn lệ chảy tràn khoé mắt? Có những ngày khoảng trời xanh hiu hắt Góc nhỏ vắng tanh, phố heo hút lặng người Bàn tay run run ngón từng ngón rã rời Em đơn độc, ôm trọn mình, tự hát. Thành phố của em.. Thành phố từng vỡ nát Em đang cặm cụi gom và xây lại từng ngày Đợi một ngày mai.. Ai đó ghé qua đây Và lần nữa.. Trái tim em mở cửa.. Em sẽ vẫn là em.. Dù thế nào đi nữa Vẫn khao khát yêu và muốn được anh yêu Chẳng cần đắn đo hay toan tính quá nhiều Em chọn cho đi và nhận điều em xứng. Đường đời gian nan, tâm càng cần phải vững Em chọn lấy bình yên trên mỗi bước chân mình Hạnh phúc, khổ đau.. Trải nghiệm kiếp nhân sinh Em ôm lấy, thương thêm mình rồi hát. Thành phố của em.. Thành phố từng vỡ nát Em vẫn cặm cụi gom và xây lại từng ngày Chờ một ngày kia.. Khi anh ghé qua đây Và lần nữa.. Trái tim em mở cửa.. Nhưng em sẽ vẫn là em dù thế nào đi nữa Nên xin hãy chỉ yêu.. Bởi em chính là mình Nhé anh? - DHL - 21.11.2020