Bài viết: 66 

Chương 10: Nhập học
Cuộc sống cứ tiếp diễn bình thường sau khi chị gia đình chị Thanh Loan rời đi. Tuy nhiên hai chị em vẫn thường hay trò chuyện với nhau. Cô biết thêm về con người cuộc sống của anh. Một cảm giác ấm áp gần gũi muốn được chạm vào thế giới của anh cứ được cô nhen nhóm dần dần trong tâm trạng hồi hộp chờ đợi. Cô thỉnh thoảng vẫn nhắn tin cho anh hỏi thăm anh có khỏe không nhưng vẫn không có câu trả lời nào. Rồi gần đến ngày nhập học, cô cũng nhắn tin cho anh hỏi xem anh có ở nhà cùng gặp mặt được hay không. Nhưng vẫn bặt vô âm tín không một câu trả lời. Cô cảm giác anh vẫn cự tuyệt cô nên có chút chán nản. Nhưng tận đáy lòng cô vẫn muốn biết tin về anh.
Ngày cô đến thành phố N nhập học ba mẹ cô có đưa cô đi nhập học đồng thời gặp mặt gia đình chị Thanh Loan nhưng tiếc là Thanh Tùng đã đi công tác ở nước ngoài nên không gặp mặt được. Vì chị Thanh Loan được gia đình hướng cho học trường tài chính tốt nên cô học sư phạm có chút xa. Tuy được gia đình chị Thanh Loan mời đến nhà ở hoặc ở trong căn chung cư của gia đình nhưng gia đình Thu Hoài vẫn nhất quyết cho rằng không nên làm phiền gia đình chị Thanh Loan vì Thu Hoài tính tình trẻ con có chút không được nề nếp nên ngại, muốn thuê phòng riêng cho cô ở cùng bạn trong lớp.
Sau khi làm thủ tục nhập học, cô cũng đã ở ghép cùng hai người bạn trong lớp là Thu Thủy và Hồng Vân ở một căn hộ chung cư gần trường học nên bố mẹ Thu Hoài cũng đã trở về thành phố V.
Những tháng đầu tiên sau khi nhập học khá trôi chảy và diễn ra khá yên bình.
Cô và hai người bạn cùng phòng vẫn ngày ngày tới lớp tối đến lại tán gẫu chuyện phiếm với nhau đến khuya rồi đi ngủ.
Vì chị Thanh Loan về nhà được gia đình hướng cho học trường tốt lại cộng thêm sự hiếu học của chị nên chị học thêm cả tiếng Anh và tiếng Đức. Chị khá bận rộn nên cô và chị cũng ít có thời gian gặp nhau chỉ nói chuyện qua điện thoại trao đổi một chút thông tin. Chị Thanh Loan cũng biết ý của Thu Hoài nên vẫn làm cầu nối dẫn dắt và thường hay kể chuyện về anh cho cô nghe. Nhưng vì anh không ở cùng gia đình mà thỉnh thoảng anh mới về nhà dùng bữa cơm với gia đình, gặp mặt em gái và cha mẹ xong lại bận rộn với công việc với các mối quan hệ của anh nên chị Thanh Loan vẫn không có thời gian tạo điều kiện cho hai người gặp mặt.
Cho đến một hôm, vì là ngày cuối tuần lại cảm thấy chán với những gì xung quanh cả phòng quyết định đi chơi.
Sau khi tìm hiểu thì Thu Thủy đã quyết định kéo hai kẻ sâu ngủ lười này ra ngoại thành đến làng văn hóa gần đó tham quan du lịch. Qua hai tuyến xe buýt thì họ cũng đến được đang trên đường đi vào làng thì Thu Thủy chỉ chỉ về một phía xa nhìn phong cảnh thật thích mắt nên không hẹn mà cùng nhau tụm lại chụp ảnh rồi lại chia nhau ra chụp ảnh riêng. Vì Thu Hoài có điện thoại đời mới cao hơn chụp ảnh sắc nét hơn nên cô được giao nhiệm vụ chụp hình. Do các cô quá chú tâm vào nhiệm vụ tạo dáng cũng như lấy khung hình nên Thu Hoài sau một hồi chụp tới chụp lui thì loay hoay lùi chân một bước, cô giẫm hụt chân nên lọt thỏm chân xuống một cái hố. Cô quỵ ngã tay đỡ xuống nền đầu gối chân cũng khụy xuống nhưng chỗ cô ngã lại vương ra những mảnh miểng chai sắc nhọn làm chúng cứa vào tay và chân cô.
Cô hét lên đau đớn. Thu Thủy và Hồng Vân nhìn thấy đầy sợ hãi chạy vội đến đỡ cô dậy. Nhìn thấy chân tay Thu Hoài đầy thương tích máu me chảy ra không ngừng, Hồng Vân sợ hãi nôn thốc nôn tháo còn Thu Thủy cũng khiếp sợ mà cắn răng đỡ Thu Hoài.
Vì nơi này là ngoại ô thành phố lại khá yên tĩnh vắng vẻ xe cộ đi lại ít. Sau khi đỡ được Thu Hoài ngồi bên cạnh vệ đường, Thu Thủy nhìn lại vết thương của Thu Hoài cảm thấy không ổn, tính gọi điện để đưa đi bệnh viện thì phía xa có một chiếc xe ô tô đen từ phía trong làng đi tới.
Thu Thủy nhanh chóng đỡ Thu Hoài ngồi ngay ngắn rồi đứng dậy vẫy vẫy tay xin trợ giúp.
Mà lúc này khi Thanh Tùng vừa đi kiểm tra một số hạng mục công trình trong làng văn hóa về, đang ngồi trên xe ô tô nhắm mắt dưỡng thần thì nghe tiếng tài xế nói:
"Thưa giám đốc, phía trước có người cần giúp đỡ thì phải."
Thanh Tùng đang nhắm mắt dưỡng thần cũng mở mắt ra nhìn phía trước mà trợ lý của anh ngồi bên ghế phó lái lúc này đang gửi mail cũng ngước lên nhìn. Anh thấy phía trước có ba cô gái trông không ổn chút nào quay lại nhìn giám đốc như xin chỉ thị. Thanh Tùng cũng nhìn xa xa thấy vậy:
"Chậm chút dừng xe lại xem sao."
Sau khi xe dừng lại phía trước Thu Thủy nhanh chóng đi đến bên cạnh xe chố ghế phó lái xin nhờ vả:
"Chào các anh, bạn tôi.. bạn tôi gặp chút tai nạn nên có thể nhờ các anh chở giúp đến bệnh viện gần nhất được không?"
Trợ lý của anh lúc này cũng đánh mắt nhìn qua một lượt lúc nhìn thấy cô. Không phải đây là Thu Hoài đang nước mắt ngắn dài ngồi bên cạnh ven đường bê bết máu - cô chủ nhỏ ở thành phố V đã cưu mang em gái nhỏ của giám đốc sao. Anh vội vàng quay lại nhìn giám đốc:
"Thưa giám đốc hình như là cô Thu Hoài ở thành phố V."
Thanh Tùng lúc này vừa nghe thấy tên cô thì giật mình ngoái đầu ra phía cửa nhìn một cô nhóc ngồi bên lề đường đang khóc mà lại bê bết máu. Anh không còn đủ tâm trạng trả lời vội vàng xuống xe đến bên cạnh cô.
Không nhìn thấy thì thôi vừa nhìn thấy đập vào mắt anh là cả một khuôn mặt đẫm nước mắt mà người cô lúc này vì mặc một cái váy màu xanh nhạt đã thấm đầm máu cả tay và chân đang tua tủa máu không ngừng anh vội vàng ngồi xuống cầm tay rồi lại chân của cô:
"Sao lại xảy ra cơ sự này?"
Vì anh có chút gấp gáp mà giọng nói anh có chút to mang sự chỉ giáo nghiêm khắc. Thu Hoài lúc nghe thấy có chút quen quen nhìn anh lại nghĩ vì mình đau quá chảy máu quá nhiều lại công thêm suốt ngày suy tư đến anh mà sinh ảo giác hay sao. Nhưng cái nắm tay chân thực này không đúng cho lắm nên cô mím môi chặt không giám ngẩng đầu nhìn anh.
Thu Thủy thấy thế vội vàng lên tiếng:
"Lúc nãy vì chúng tôi mải chụp ảnh không để ý nên Thu Hoài sẩy chân ngã phải đống miểng chai kia."
Thanh Tùng nghe nói xong cũng đưa mắt nhìn về phía hung thần kia mà sợ hãi nhíu mày. Anh quay đầu nhìn Thu Hoài rồi vội rút chiếc khăn tay trong túi ra buộc chặt vết thương trên chân để tránh cho nó chảy máu nhiều hơn:
"Em sinh ra hai mắt để triển lãm bộ phận trên mặt cho đầy đủ khi chụp hình thôi hay sao?"
Thu Hoài không dám lên tiếng nước mắt cũng không biết từ đâu lại dạt dào rơi xuống. Thanh Tùng không nói lời nào nữa cúi xuống nhẹ bế cô lên. Thu Hoài giật mình khi thấy anh bế mình thì vội vàng hoảng sợ dang đưa tay không bị thương vòng qua cổ anh:
"Anh làm gì vậy, thả tôi xuống tôi tự đi được."
Thanh Tùng liệc nhìn nét mặt khó coi:
"Bị thương thành ra thế này em nghĩ mình có thể đi lại được hay sao?"
Thu Hoài mím chặt môi im lặng.
Ngày cô đến thành phố N nhập học ba mẹ cô có đưa cô đi nhập học đồng thời gặp mặt gia đình chị Thanh Loan nhưng tiếc là Thanh Tùng đã đi công tác ở nước ngoài nên không gặp mặt được. Vì chị Thanh Loan được gia đình hướng cho học trường tài chính tốt nên cô học sư phạm có chút xa. Tuy được gia đình chị Thanh Loan mời đến nhà ở hoặc ở trong căn chung cư của gia đình nhưng gia đình Thu Hoài vẫn nhất quyết cho rằng không nên làm phiền gia đình chị Thanh Loan vì Thu Hoài tính tình trẻ con có chút không được nề nếp nên ngại, muốn thuê phòng riêng cho cô ở cùng bạn trong lớp.
Sau khi làm thủ tục nhập học, cô cũng đã ở ghép cùng hai người bạn trong lớp là Thu Thủy và Hồng Vân ở một căn hộ chung cư gần trường học nên bố mẹ Thu Hoài cũng đã trở về thành phố V.
Những tháng đầu tiên sau khi nhập học khá trôi chảy và diễn ra khá yên bình.
Cô và hai người bạn cùng phòng vẫn ngày ngày tới lớp tối đến lại tán gẫu chuyện phiếm với nhau đến khuya rồi đi ngủ.
Vì chị Thanh Loan về nhà được gia đình hướng cho học trường tốt lại cộng thêm sự hiếu học của chị nên chị học thêm cả tiếng Anh và tiếng Đức. Chị khá bận rộn nên cô và chị cũng ít có thời gian gặp nhau chỉ nói chuyện qua điện thoại trao đổi một chút thông tin. Chị Thanh Loan cũng biết ý của Thu Hoài nên vẫn làm cầu nối dẫn dắt và thường hay kể chuyện về anh cho cô nghe. Nhưng vì anh không ở cùng gia đình mà thỉnh thoảng anh mới về nhà dùng bữa cơm với gia đình, gặp mặt em gái và cha mẹ xong lại bận rộn với công việc với các mối quan hệ của anh nên chị Thanh Loan vẫn không có thời gian tạo điều kiện cho hai người gặp mặt.
Cho đến một hôm, vì là ngày cuối tuần lại cảm thấy chán với những gì xung quanh cả phòng quyết định đi chơi.
Sau khi tìm hiểu thì Thu Thủy đã quyết định kéo hai kẻ sâu ngủ lười này ra ngoại thành đến làng văn hóa gần đó tham quan du lịch. Qua hai tuyến xe buýt thì họ cũng đến được đang trên đường đi vào làng thì Thu Thủy chỉ chỉ về một phía xa nhìn phong cảnh thật thích mắt nên không hẹn mà cùng nhau tụm lại chụp ảnh rồi lại chia nhau ra chụp ảnh riêng. Vì Thu Hoài có điện thoại đời mới cao hơn chụp ảnh sắc nét hơn nên cô được giao nhiệm vụ chụp hình. Do các cô quá chú tâm vào nhiệm vụ tạo dáng cũng như lấy khung hình nên Thu Hoài sau một hồi chụp tới chụp lui thì loay hoay lùi chân một bước, cô giẫm hụt chân nên lọt thỏm chân xuống một cái hố. Cô quỵ ngã tay đỡ xuống nền đầu gối chân cũng khụy xuống nhưng chỗ cô ngã lại vương ra những mảnh miểng chai sắc nhọn làm chúng cứa vào tay và chân cô.
Cô hét lên đau đớn. Thu Thủy và Hồng Vân nhìn thấy đầy sợ hãi chạy vội đến đỡ cô dậy. Nhìn thấy chân tay Thu Hoài đầy thương tích máu me chảy ra không ngừng, Hồng Vân sợ hãi nôn thốc nôn tháo còn Thu Thủy cũng khiếp sợ mà cắn răng đỡ Thu Hoài.
Vì nơi này là ngoại ô thành phố lại khá yên tĩnh vắng vẻ xe cộ đi lại ít. Sau khi đỡ được Thu Hoài ngồi bên cạnh vệ đường, Thu Thủy nhìn lại vết thương của Thu Hoài cảm thấy không ổn, tính gọi điện để đưa đi bệnh viện thì phía xa có một chiếc xe ô tô đen từ phía trong làng đi tới.
Thu Thủy nhanh chóng đỡ Thu Hoài ngồi ngay ngắn rồi đứng dậy vẫy vẫy tay xin trợ giúp.
Mà lúc này khi Thanh Tùng vừa đi kiểm tra một số hạng mục công trình trong làng văn hóa về, đang ngồi trên xe ô tô nhắm mắt dưỡng thần thì nghe tiếng tài xế nói:
"Thưa giám đốc, phía trước có người cần giúp đỡ thì phải."
Thanh Tùng đang nhắm mắt dưỡng thần cũng mở mắt ra nhìn phía trước mà trợ lý của anh ngồi bên ghế phó lái lúc này đang gửi mail cũng ngước lên nhìn. Anh thấy phía trước có ba cô gái trông không ổn chút nào quay lại nhìn giám đốc như xin chỉ thị. Thanh Tùng cũng nhìn xa xa thấy vậy:
"Chậm chút dừng xe lại xem sao."
Sau khi xe dừng lại phía trước Thu Thủy nhanh chóng đi đến bên cạnh xe chố ghế phó lái xin nhờ vả:
"Chào các anh, bạn tôi.. bạn tôi gặp chút tai nạn nên có thể nhờ các anh chở giúp đến bệnh viện gần nhất được không?"
Trợ lý của anh lúc này cũng đánh mắt nhìn qua một lượt lúc nhìn thấy cô. Không phải đây là Thu Hoài đang nước mắt ngắn dài ngồi bên cạnh ven đường bê bết máu - cô chủ nhỏ ở thành phố V đã cưu mang em gái nhỏ của giám đốc sao. Anh vội vàng quay lại nhìn giám đốc:
"Thưa giám đốc hình như là cô Thu Hoài ở thành phố V."
Thanh Tùng lúc này vừa nghe thấy tên cô thì giật mình ngoái đầu ra phía cửa nhìn một cô nhóc ngồi bên lề đường đang khóc mà lại bê bết máu. Anh không còn đủ tâm trạng trả lời vội vàng xuống xe đến bên cạnh cô.
Không nhìn thấy thì thôi vừa nhìn thấy đập vào mắt anh là cả một khuôn mặt đẫm nước mắt mà người cô lúc này vì mặc một cái váy màu xanh nhạt đã thấm đầm máu cả tay và chân đang tua tủa máu không ngừng anh vội vàng ngồi xuống cầm tay rồi lại chân của cô:
"Sao lại xảy ra cơ sự này?"
Vì anh có chút gấp gáp mà giọng nói anh có chút to mang sự chỉ giáo nghiêm khắc. Thu Hoài lúc nghe thấy có chút quen quen nhìn anh lại nghĩ vì mình đau quá chảy máu quá nhiều lại công thêm suốt ngày suy tư đến anh mà sinh ảo giác hay sao. Nhưng cái nắm tay chân thực này không đúng cho lắm nên cô mím môi chặt không giám ngẩng đầu nhìn anh.
Thu Thủy thấy thế vội vàng lên tiếng:
"Lúc nãy vì chúng tôi mải chụp ảnh không để ý nên Thu Hoài sẩy chân ngã phải đống miểng chai kia."
Thanh Tùng nghe nói xong cũng đưa mắt nhìn về phía hung thần kia mà sợ hãi nhíu mày. Anh quay đầu nhìn Thu Hoài rồi vội rút chiếc khăn tay trong túi ra buộc chặt vết thương trên chân để tránh cho nó chảy máu nhiều hơn:
"Em sinh ra hai mắt để triển lãm bộ phận trên mặt cho đầy đủ khi chụp hình thôi hay sao?"
Thu Hoài không dám lên tiếng nước mắt cũng không biết từ đâu lại dạt dào rơi xuống. Thanh Tùng không nói lời nào nữa cúi xuống nhẹ bế cô lên. Thu Hoài giật mình khi thấy anh bế mình thì vội vàng hoảng sợ dang đưa tay không bị thương vòng qua cổ anh:
"Anh làm gì vậy, thả tôi xuống tôi tự đi được."
Thanh Tùng liệc nhìn nét mặt khó coi:
"Bị thương thành ra thế này em nghĩ mình có thể đi lại được hay sao?"
Thu Hoài mím chặt môi im lặng.
Last edited by a moderator: