Cả hai sóng bước ra ngoài khách sạn Thanh Tùng nhìn cô:
"Giờ chúng ta ăn sáng đã nhỉ?"
Thu hoài cười cười:
"Tất nhiên, anh muốn ăn gì tôi có thể dẫn anh đi ăn món mà anh muốn ăn ngon nhất ở đây."
"Ồ, vậy làm phiền cô rồi. Tôi món gì cũng ăn được nên nhờ chủ nhà giới thiệu giùm đi."
Lúc này nhìn vẻ mặt khả ái hòa hoãn của anh càng làm cho Thu Hoài si mê anh hơn. Cô dẫn anh đến quán ăn quen thuộc của mình mà món ăn ở đây rất ngon. Đậm vị lại phong phú tha hồ chọn:
"Tôi ăn phở còn anh thích ăn gì thì gọi. Ở đây món gì cũng ngon mà đảm bảo. Tôi ăn ở đây cũng tròn mấy năm chưa thấy phát sinh bệnh tật nan y nào nên anh cứ yên tâm về vấn đề an toàn thực phẩm." Thu Hoài không khách khí giới thiệu cho anh như một nhân viên PR thực thụ lão luyện của quán.
Thanh Tùng nhíu mày nhìn cô bé trước mặt, thật có kiểu đãi khách nhiệt tình thế này sao:
"Như cô gọi đi, tôi dễ nuôi."
Thu Hoài cười đắc ý nhìn anh rồi quay sang gọi với chủ quán:
"Dì Hoa ơi, cho cháu hai bát phở nhé."
Dì Hoa đang đứng phía trong nghe giọng nói quen thuộc thì tươi cười:
"Được rồi nhóc con, hôm qua bị rửa ruột hay sao mà hôm nay mới sáng sớm đã đến đây thế này."
Hay da, thật là mất mặt quá, biết thế này không nên dẫn tới quán quen. Làm lộ hết hàng họ kìm hãm của mình. Thu Hoài làm vẻ mặt ngượng ngùng nhìn đi nơi khác.
Thanh Tùng nghe câu nói của chủ quán cũng phải nhếch mép nhưng không cười thành tiếng.
Sau một hồi cũng có đồ ăn được mang lên. Dì Hoa đon đả đi đến nhìn Thu Hoài rồi lại nhìn vị khách xa lạ đi cùng cô mà nở nụ cười tươi rói:
"
Nhóc ham ngủ siêu lười, hôm nay có khách đẹp trai thế này nên mới chịu hoạt động dạ dày sớm hay sao?"
Thu Hoài thật không biết sáng sớm mẹ cô đã niệm thần chú gì mà đi đến đâu cũng tiếng xấu đồn xa đeo bám cô thế này không biết:
"Dì à, cháu lớn rồi thật là không cho cháu chút thể diện gì cả."
Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng đỏ mặt của cô dì Hoa thấy có sự áy náy cười cười:
"À, gì đùa thôi, cháu tuy ham ngủ lười chút nhưng độ ngoan thì tuyệt đối. Đợi thằng nhóc Hùng nhà gì nó về phép đợt này nhất định phải bắt nó sang nhà làm vệ sĩ cho cháu mới được."
Nghe được câu nói này của dì Hoa không biết tại sao Thanh Tùng có chút dao động nhẹ cảm giác khó chịu khi nghe những điều này nhưng bằng bản lĩnh thương trường hơn 10 năm của mình vẻ mặt anh vẫn không đổi sắc cứ thế nghiễm nhiên mà nhận lấy đồ ăn của mình ăn vui vẻ.
Thu Hoài cười cười nhìn dì Hoa như phao nổi của mình cứu lấy chút thể diện:
"Cảm ơn gì, cháu sẽ nhớ và chờ anh Hùng về làm vệ sĩ không phụ lòng tốt của dì đâu?"
Tay đang cầm lọ gia vị bỗng nhiên bị khựng lại khi nghe câu nói của Thu Hoài. Cô bé này thật là vừa háo sắc lại đa tình hay sao. Đang trước mặt anh rắc thính thả câu thế mà nghe người khác giới thiệu là lại táy máy chân tay nữa hay sao. Anh hơi khó chịu ra mặt mà cau mày nhìn cô một cái nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, tiếp tục việc của mình xem như không có chuyện gì xảy ra.
Dì Hoa nghe thấy Thu Hoài nói thế cười tươi hơn đưa tay xoa xoa đầu cô:
"Được được, nhờ câu nói của cháu dì sẽ bảo thằng con của dì nghỉ phép sớm một chút không thì không có vợ cho nó cưới."
Thu Hoài hí hửng nhìn dì Hoa:
"Vâng, nhưng để việc đại sự của con trai thành công dì có nên thể hiện chút thành ý của mình trước không nhỉ hì hì."
Dì Hoa nhìn cô:
"Nhóc con đừng có mà gài dì nhé. Sau này về một nhà ăn bao nhiêu cũng miễn phí nhưng giờ thì gì còn phải làm ăn không thể bỏ công bắt tép nuôi cò giúp con trai đâu."
Vẻ mặt Thu Hoài càng tỏ rõ sự ngây thơ vô tội hồn nhiên:
"Ồ thiện chí của mẹ chồng hờ này hơi tư bản nên có lẽ con dâu hờ này cũng cần có phương án dự phòng rồi dì nhỉ?"
Dì Hoa nhìn cái vẻ mồm mép của cô:
"Đúng là con của mẹ Thu Hải và bố Thành Luân không thể nào làm cho người ta dễ nuôi chút nào."
Thu Hoài cười ngả ngớn với dì Hoa:
"Vâng, đang ở F1 nên có chút trội hơn gì à. Nếu F2 mà không tìm được nửa trội khác quan trọng hơn thì có lẽ gì sẽ thấy dễ nuôi lắm."
Dì hoa đúng là không thể nào nói lại được cô:
"Thôi được rồi, ăn đi mới sáng sớm mà nói chuyện với cháu thì đúng là đòi mắng người thật sự. Dì không biết thời gian sau này ở sao với cháu đây có nên suy nghĩ lại không?"
Thu Hoài lại cười cười:
"Dì cứ suy ghĩ kỹ đi, thời gian còn dài cháu chưa vội như anh Hùng nhà dì nên thiệt hơn có lẽ gì cứ cân cho chắc về phía mình là được nha. Cháu thì không quan trọng lắm đâu."
Dì Hoa nhìn cô ngao ngán. Đúng là một con nhóc trẻ tuổi khiến người ta muốn mang về làm dâu cho con mình quá:
"Được rồi, bà mẹ chồng hờ này chịu thiệt vẫn muốn chờ cô về làm dâu đấy."
Nói rồi dì đi đến chỗ khách hàng khác đang gọi tính tiền.
Thanh Tùng ngồi ăn nhưng nghe câu chuyện đối đáp từ nãy tới giờ có phần thú vị tò mò:
"Cô cũng được lòng người lớn ở đây quá nhỉ? Tính làm dâu mấy nhà thế?"
Thu Hoài nhìn anh bằng ánh mắt hơi dò xét mà nở nụ cười nhẹ:
"Anh thử đoán xem, một bàn tay ra đếm hay cả hai bàn tay đây."
Thanh Tùng giờ mới thấm khẩu vị của cô bé này, thật khó lòng mà nuốt trôi:
"Tôi mới gặp nên cũng chưa rõ con người cô biết đâu đây là màn bày binh bố trận của cô thì sao."
Thu Hoài nghe xong vẻ mặt có chút bực mình:
"Anh đúng là tên tư bản đa nghi, một ngày này cho anh lựa chọn nơi đi tôi sẽ làm người cầm ô che nắng cho anh thảnh thơi ngắm cảnh lúc ấy suy nghĩ về tôi còn chưa muộn."
Thanh tùng nhìn vẻ mặt nhăn nhăn của cô có chút đắc ý:
"Tôi chỉ thuận miệng thế thôi chứ không có ý vị sâu xa nào cả nên không cần phải suy nghĩ nhiều về cô."
Thu Hoài buồn buồn:
"Được thôi, dù gì thì thêm bạn mới cũng tốt."
Thanh Tùng nhìn cô rồi lại có chút tự mãn:
"Tôi nhiều bạn rồi nên có lẽ kết bạn thêm có phần hơi phí thời gian thì phải."
Thu Hoài làm vẻ mặt bực bội thật sự với con người này:
"Vậy thứ lỗi làm phiền anh rồi, tôi nghĩ tiếp xúc với người xa lạ lại khác phái nên có lẽ cuộc đi chơi ngày hôm nay chấm dứt tại đây. Tôi có việc không làm phiền anh nữa."
Thanh Tùng lúc này mới ngớ người ra. Anh vì muốn trêu chọc cô mà quên mất nhiệm vụ quan trọng của mình. Chọc vào ổ kiến lửa của cô bé 18 tuổi đang hừng hực như ngựa non háu đá kia:
"Ồ không phải ý đó, tôi xin lỗi, chỉ qua là tôi muốn trêu đùa cô chút cho vui thôi. Là bạn chúng ta là bạn, là bạn rất thân hôm nay chúng ta đi chơi vui vẻ như những người bạn thân của nhau."
Thu Hoài bĩu môi nhìn vẻ mặt thức thời của anh:
"Anh không cần miền cưỡng gượng ép như vậy. Dù là bạn bè thôi cũng phải xuất phát từ tâm, không nên chỉ vì một lợi ích nhỏ nào đó mà bán rẻ lương tâm như thế."
Thanh Tùng nhìn cô:
"Với cô đấy là một chuyện nhỏ nhưng với tôi và gia đình tôi đó là một việc vô cùng lớn lao. Chúng tôi đã lạc em ấy từ năm em ấy được 2 tuổi. Chúng tôi tìm kiếm trong vô vọng đến khi có được tin tức thì cũng là lúc xẩy ra chuyện lại một lần nữa thất lạc. Cô không hiểu cảm giác của gia đình tôi nên với cô là chuyện nhỏ."
Nhìn vẻ mặt giận dữ và đau lòng của anh Thu Hoài có cảm giác mình vừa mang một trọng tội nào đó làm cho gia đình họ ly tán:
"Thôi được rồi, chúng ta ăn sáng xong không đi chơi đâu cả. Kiếm quán nào ngồi nói chuyện nếu quả thật anh là anh trai của chị Thanh Loan tôi sẽ không làm khó dễ. Nhưng quả thật chị ấy đến với gia đình chúng tôi có chút khúc mắc trong lòng nên tôi cần thận trọng. Tôi không thể chủ quan mà tin tưởng người khác được nhưng nhìn anh tôi có cảm giác anh chân thật nên mới muốn tìm hiểu rõ mà thôi."
Thanh Tùng nghe xong giọng điệu mừng rỡ:
"Được, cảm ơn cô."
Sau khi ăn sáng xong hai người tìm một quán cà fe yên tĩnh mà ngồi nói chuyện.
Thì ra năm 2 tuổi em gái của anh bị người ta bắt cóc tại một trung tâm thương mại sau đó bị bán đi nhưng trong quá trình bán đi đó em gái của anh bị ốm nặng rồi bị thất lạc vì gặp phải đợt truy kích của công an mà em gái của anh bị ném vào một nhà dân ở trong bản làng gần biên giới. Nhà này có hai vợ chồng khá đứng tuổi nhưng không có con nên đã nuôi chị. Sau một năm chị ở cùng họ thì người vợ có mang và sinh được người con trai nên họ rất mừng xem ra chị là phúc tinh của gia đình. Nhưng niềm vui không được bao lâu thì đến năm chị được 16 tuổi em trai chị mang bệnh hiểm nghèo cần tiền chữa trị gia đình đã chạy vạy ngược xuôi không có cách nào đến khi có người đến bảo chị chịu lấy một người ở thành phố thì họ sẽ cho một khoản tiền lớn để chữa bệnh cho em trai. Nhìn cha mẹ nuôi cực khổ chạy vạy tiền nong rồi em trai ốm đau không có tiền chữa trị chị mới quyết định làm theo lời họ vì để đền ơn cưu mang nuôi dưỡng. Nhưng sau khi bị người ta đưa đi chị mới biết mình bị người ta lừa bán. Chị may mắn thoát được khi xe chở chị gặp tai nạn chị được người ta cứu giúp nhưng chị mất đi một phần trí nhớ. Sau đó chị ra viện và bắt đàu đi tìm việc. Chị đã lên một chiếc xe khách và đi đến thành phố nhỏ này rồi vào nhà của bố mẹ Thu hoài xin việc khi nhìn thấy có tờ giấy tuyển người làm gián ở ngay cổng nhà.
Thì ra gia đình anh đã không ngừng tìm kiếm chị trong vòng 17 năm qua. Khi tìm được thông tin về chị thì lại mất dấu. Cứ như vậy cho tới hôm nay anh đến đây.
Cô nghe xong ngậm ngùi nhìn anh và thương cho hoàn cảnh của chị. Dường như cả một quãng đời trưởng thành của chị là gắn liền với bi kịch buôn người rồi thất lạc. Cô lau nước mắt nhìn anh:
"Xin lỗi, tôi không cố ý giấu anh nhưng quả thật khi chị đến nhà tôi chị mang nhiều tổn thương nên gia đình tôi xem chị như người nhà. Tôi không muốn có người hại chị ấy nên không nói sớm cho anh được. Quả thật nếu anh là anh trai chị ấy tôi sẽ đưa anh đi gặp chị ấy. Chị ấy giờ là Thanh Loan đang làm việc ở nhà tôi và cũng đang học ngành kế toán."
Thanh Tùng mừng rỡ khôn xiết nắm chặt tay cô:
"Cám ơn cô, đại ân đức này nhất định gia đình tôi sẽ ghi nhận và đền đáp, cha mẹ tôi đã già nghe được tin này có lẽ họ đã trút được nỗi đau canh cánh suốt mười mấy năm qua."