Trên màn hình điện thoại của Ngọc hiện ra hai chữ THẤT BẠI to đùng.
Quân nhếch mép mỉm cười đắc thắng.
Quyết đấu xong hai người họ mới để ý tới mấy món trên bàn ăn đã nguội tanh nguội ngắt.
Bảo Ngọc chán nản gắp hết đống thức ăn vào bát cậu.
- Ơ hay. Nhiều thế sao ta ăn hết được. - Cậu lấy đũa gắp lại vào bát cô.
- Không biết thì thôi chứ. Người ta đã có tâm gắp cho thì phải biết phép lịch sự mà ăn hết chỗ đó. - Cô lấy đũa chặn đũa cậu.
- Vâng vâng. Quý hóa quá.
Hai người đẩy qua đẩy lại.
- Rõ ràng vừa nãy còn khen ngon cơ mà. Ngon thế thì ăn đi.
- Không không. Ta biết là ngon nên mói nhường mi đó.
- Lâu lắm mới có dịp nấu cho anh trai yêu quý của em mà.
- Gớm khiếp! Nói không biết ngượng mồ..
Và kết quả là miếng khoai hạ cánh không hề an toàn xuống mặt bàn.
- Ha! Nó rơi xuống mặt bàn vậy chắc là duyên của ta với nó đã lỡ rồi, không cần ăn làm gì nữa. Ngon thì ngon thật nhưng vì cái bụng của ta, ta sẽ không ăn nó.
Cậu mở điện thoại ra chat với "Mai-sama" để bàn nốt về kế sách đối phó.
- Cái tên kia!
Đang ngồi nhắn tin bàn chuyện đại sự mà tự nhiên bị gọi hồn làm cậu giật mình rơi luôn điện thoại vào bát canh ngao.
Cậu bực bội:
- Tai ta không điếc, mi không cần phải hét lên như thế!
- Ngươi lên Vip 5 từ khi nào?
- Vài phút trước khi ăn. - Quân đáp.
- Ăn gian. Rõ ràng là ăn gian. - Cô giãy đành đạch như con cá sắp chết đuối.
- Tại mi không chịu để ý kĩ đấy chứ. Chính mi chấp nhận mà.
- Không công bằng! Rõ ràng là không công bằng. - Cô giận dỗi bỏ vào toilet không quên đóng rầm một cái thật mạnh.
Cậu bực mình cầm đũa gắp cái iphone 6s lên.
Má ơi. Điện thoại của con. 40 triệu của con. Biết thế mua cái chống nước. Dính cả hành nữa này. Mà nếu ta không nạp tiền vào game thì làm sao nắm chắc 100% phần thắng được. Mà làm thế này đúng là có hơi tội lỗi. Nhưng mà không được! Mình không thể phụ lòng những đứa con của mình được!
Một lúc sau, Ngọc thò đầu ra:
- À.. anh này.
- Gì? - Cậu nhăn nhó quay ra.
- Con trai sinh nhật thích được tặng gì?
Hứ! Lại định tặng quà sinh nhật cho Mạnh chứ gì. Tự mà nghĩ đi, đừng lôi ta vào mấy cái vụ này.
- Chịu.
- Ngày mai đi sinh nhật Mạnh rồi mà chẳng biết tặng gì cả.
- Tặng đại gì thôi.
- Thế nếu là anh thì anh muốn được tặng gì?
Câu hỏi này thực sự làm cậu khá lúng túng. Chỉ cần là quà cô tặng thì cái gì cậu mà chẳng thích. Chẳng lẽ lại nói như thế à?
- Ta đâu phải thằng Mạnh đâu mà biết. Với lại thằng Mạnh mà biết ta chọn hộ mi là nó buồn lắm đấy.
- Thế à. Thế thì thôi. - Cô bĩu môi.
- Tối mai mấy giờ mi về?
- Chịu. Chắc tầm 9 rưỡi 10 giờ gì đấy.
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng cậu vang lên inh ỏi, Quân quay ngoắt ra nói:
- Không được.
- Cái gì mà không được?
- Muộn quá.
- Ơ hay. Em lớn rồi.
- Không được. Bố giao cho ta trách nhiệm phải quản mi. Ta đi cùng.
Cô đưa tay lên đặt vào trán cậu.
- Hừm. Vẫn bình thường mà nhỉ.
- Mi làm cái gì đấy? Bỏ tay ra. - Cậu vội gạt tay cô ra.
- Chiều tự dưng dở hứng đi nhắc bài, bình thường có bị đấm chết cũng không thèm nhắc một câu..
- Này này! Rõ ràng là em nhờ anh nhắc mà.
- Đã nói xong đâu. Hôm nay đã thế lại còn dở chứng quan tâm người khác.. Não bị chập à?
- Chịu.
- Mệt à?
- Ừ. Tại mi cả.
- Ớ. Sao lại thế?
Cậu không buồn trả lời câu hỏi ngớ ngẩn đó của cô, quay ra nói chuyện khác:
- Nói chung là.. tối mai ta đi cùng mi.
- Đi làm gì. Ở nhà đi. Xiu xiu.
- Mi quên mất là từ ngày mai là mi phải nghe lời ta à? Với lại mi đi rồi để ta ở nhà chết đói à. - Cậu lí luận.
- Nấu tạm mì mà ăn.
- Không được. Ta với mi đã giao ước rồi. Không hủy được.
- Xí! Ăn gian thì có.
- Thế mi thử nghĩ ra lí do ta không thể đi cùng mi đi đã.
- Không thích.
- Kệ mi.
Quân uể oải lết xác vào phòng.
Thả mình trên giường, cậu lại lấy gối đập vào mặt rồi lăn qua lăn lại.
Cậu đặt tay lên trán, xoa xoa rồi mỉm cười.
Quân lôi từ dưới gối của cậu ra một bức ảnh.
- Anh! Ra đây rửa bát đi.
* * *
- Quân!
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra. Cậu trùm vội tấm chăn lên người.
- Sao đấy? Mệt à.
- Uhm. Tại mi cả. - Cậu uể oải đáp.
- Này! Đừng có đổ tội bừa bãi thế.
- Cứ để đấy lát nữa ra ta rửa.
- Ừ.
Cánh cửa đóng lại. Cậu kéo chăn lên, ngó ngó ra ngoài không thấy ai rồi mới thở phào kéo chăn ra.
Tấm ảnh có hình một cô bé đeo băng bịt mắt bên phải đang đứng trước cánh đồng hoa nở nụ cười toe toét.
Hừm. Nhìn như kiểu cái con bị chuunibyou nhỉ (nữ chính anime "Dù em bị điên nhưng em vẫn yêu anh")
Ai mà biết cậu thủ tấm ảnh một bé gái ở dưới gối thì kiểu gì cũng nghĩ cậu là một thằng lolicon biến thái cho mà xem. Quân nhanh chóng cất tấm ảnh vào ví.
Cậu đi ra phòng bếp thấy cô đang đứng rửa bát.
- Tưởng mệt cơ mà. Ra đây làm gì? Vào trong kia nằm nhanh!
Cậu chưa kịp ú ớ nói gì thì đã bị cô đẩy vào phòng, trùm chăn kín mít đến tận cổ.
- Nằm đấy và cấm đi đâu.
Trên đầu cậu hiện ra dấu hỏi chấm to đùng. Chẳng lẽ cô tưởng cậu mệt thật? Ý là mệt não chứ đâu phải mệt người. Cậu không muốn cô phải lo lắng cho cậu nhưng trong lòng cậu vẫn tò mò không biết cô sẽ làm gì?
Khẽ mở cửa ngó ra. Cậu thấy cô đang ngồi xem cái gì đó và cười ha hả như con thần kinh.
Bực mình. Cái con vô tâm đó! Cái đồ động vật máu lạnh!
--------------------------------------------
Đẩy cửa vào phòng, cô nhìn cậu bằng ánh mắt đầy sự khó hiểu.
- Đọc đi. - Cậu đưa cô một tập giấy.
- Cái gì đây?
Nhìn cái mặt kìa. Nhăn nhăn mà thấy ghét. Chỉ cần nhìn thôi cũng biết nó nghĩ gì.
Nội quy:
Điều 1: Gọi ta là "Sói ca ca đẹp trai".
Thằng hâm suốt ngày tự luyến.
Điều 2: Tự gọi mình là "Thỏ muội muội".
Mịa! Cái gì đây? Sói và thỏ?
Điều 3: Sáng không được hất nước vào người "Sói ca ca đẹp trai". Phải gọi dậy nhẹ nhàng "Sói ca ca đẹp trai ơi dậy đi!"
Vậy là ta vẫn được vẽ vào mặt hử?
Điều 4: Sáng phải rửa mặt cho "Sói ca ca đẹp trai".
Rửa mặt á! Ok. Bà rửa nát mặt mày luôn.
Điều 5: Trước khi đi ngủ phải chúc ca ca ngủ ngon .
Make color. Nổi hết cả da vịt.
Điều 6: Không được ngắm, liếc trộm người khác giới. Thôi hơi khó nên cho muội muội liếc trộm ca ca
Ảo tưởng sức mạnh. Ta ngắm đứa khác thì mi biết được chắc.
Thực chất là bạn nam chính đều biết hết đấy.
Điều 7: Không được động chạm đến bạn trai khác ngoài "Sói ca ca đẹp trai".
Vô lý! Quá vô lý!
Điều 8: Ra ngoài không được mặc váy, mặc đồ quá bắt mắt trừ khi đi diễn. Về nhà thích mặc gì thì mặc.
Mặc ở nhà thì để cho ai ngắm!
Điều 9: Luôn phải mang điện thoại. Gọi phải nghe, nhắn phải trả lời.
Điều 10: Đi chung xe với ca ca để tiết kiệm điện năng, bảo vệ trái đất.
Cao cả ghê.
Điều 11: Ngoài lúc đi diễn và ở nhà ra thì mi chỉ được cách ca ca trong bán kính 5 m.
Mất hết cả tự do!
Điều 12: Mi phải gội đầu cho ca ca đẹp trai.
Ơ. Nếu thế thì ta ướt hết à?
Kí tên
Nguyễn Anh Quân
- Đấy mới chỉ là sơ lược. Còn có gì ta bổ sung thêm.
Mịa. Còn bổ sung nữa á?
Đến lần này thì Bảo Ngọc chính thức đè Quân ra lấy cái cặp nhiệt độ đút vào mồm cậu ta.
- Ngậm năm phút cho ta.
Quân ngoan ngoãn im lặng ngồi ngậm cái cặp nhiệt độ.
- Đừng có mà cắn! Ngứa răng à?
- Ừ. Ngứa. - Quân hờ hững đáp.
- Đã bảo là đừng có cắn mà!
- Cắn thì có làm sao. - Anh Quân hờ hững đáp.
- Vỡ chứ sao.
- Vỡ thì mua cái mới.
- Sao ngươi tự nhiên ngu thế? Vỡ ra thì ngươi bị làm sao ta không chịu trách nhiệm đâu.
- Ừ.
Bảo Ngọc bực mình rút cái cặp nhiệt độ ra.
- Để em bảo bố cho anh đi khám thần kinh.
- Vớ va vớ vẩn. Không cần. Ngô Tất Tố* đi ngủ nhanh. - Cậu ra lệnh.
- Vâng.
(Ngô Tất Tố: Tác giả của tác phẩm "Tắt đèn"; ý cả câu muốn nói là tắt đèn đi ngủ)
--------------------6 giờ sáng-----------------
Suốt cả cái đêm dài dằng dặc Quân chả thể chợp mắt nổi, ngủ cứ chập chờn cho đến khi cái báo thức kêu.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu thức dậy sớm hơn cô.
Hừm.. phải tranh thủ.
Cậu quay người sang chỗ con bé bên cạnh.
Hai cái má phúng phính nhìn chỉ muốn véo cho vài phát.
Quân lấy ngón trỏ chọc chọc.
Trò này cũng vui thật.
Cậu lấy cái bút lông mà cái con bé kia suốt ngày thủ ở dưới gối.
Gậy con đập lưng con nha con.
Cậu vén tóc của cô sang một bên.
Trước vẽ một vòng tròn,
Lại thêm vòng tròn nữa,
Lại thêm một hạt đậu dài,
Thêm một vòng tròn,
Thêm một vòng tròn nữa nha.
Tháng 6 ngày 6.
Và hiện tại là UFO.
Giờ bay bên này,
Giờ bay bên kia.
Cuối cùng là rơi xuống nè.
Hai cái ao nho nhỏ.
Vẽ đã xong rồi nè.
Vẽ thêm một cái hồ chứa đầy nước nữa nào.
Trên bầu trời không là một mảnh trăng non.
Sau khi xong mấy cái cây là xong cả Doraemon.
Này thì Doraemon.
Đúng là tác phẩm của Nguyễn Anh Quân có khác. Pơ phẹch.
Mắt cô giật giật.
Cậu theo phản xạ có điều kiện bật người dậy.
Mở mắt ra đã thấy cái tên nào đó ngồi chiễm chệ trên giường nhìn cô chằm chằm.
Giật mình cậu bị đá bay ra khỏi giường lộn cổ xuống.
Cô nhanh tay vớ lấy con dao giấu dưới gối ra cầm. Nhìn xuống, cô thấy cái tên đó đang xoa mông.
Con này còn thủ cả con dao à?
- Mi bị điên à mà sáng sớm đã đạp ta? - Quân nhăn nhó cau có.
- Quân à?
- Chứ còn ai nữa! Đeo cái kính vào.
Cậu vớ lấy cái kính rồi đưa cho cô.
- Mi có phải là thằng trộm hay thằng cướp gì đó đã âm mưu sẵn từ lâu, hóa trang thành Quân rồi vào đây có ý định làm gì đó không?
Mặt cậu nghệt ra.
Cái gì? Trộm? Âm mưu? ATSM vừa thôi.
Cô vẫn lăm lăm con dao trên tay:
- Quân đâu?
Cậu cướp con dao rồi búng vào trán cô:
- Gọi ta là "Sói ca ca đẹp trai".
- "Sói ca ca đẹp trai" là thằng nào?
Quân bực mình:
- Thằng anh mi chứ thằng nào!
Cậu lắc đầu, chán nản bỏ ra ngoài.
- Không nhanh là không có ăn sáng gì hết nhé.
Cô bừng tỉnh, nhanh chân chạy vào toilet, thấy cái tên nào đó ngang nhiên đứng trước mặt cô chặn cửa toilet.
Cậu chỉ chỉ vào mặt.
Ngọc hiểu ý, cầm lấy cái tuýp, bóp phọt ra tay rồi xoa xoa xong vỗ vỗ vào mặt cậu hai phát.
- Mi rửa mặt cho ta hay tát ta đấy? - Quân khó chịu.
- "Thỏ muội muội" làm gì dám tát "Sói ca ca đẹp trai". Làm hủy hoại nhan sắc của Sói ca ca đẹp trai thì chỉ đáng tội chết. Không dám, không dám.
Nghe cô nói cậu thấy sướng hết cả người. Được khen đẹp trai mà còn là lời nói nghe rất chân thành thì thằng nào mà không vui?
Ngọc lấy khăn mặt vò vò rồi đập một phát lên cái mặt cậu.
- Đau. Mi định làm gì ta thế?
- Rửa mặt ạ.
Cô sờ sờ xoa xoa cái mặt của cậu. 10 cái ngón tay cứ sờ soạm lung tung, mân mê cái mặt cậu.
- Sờ nữa là bắt trả tiền đấy.
* * *
- Đau!
Trên gương mặt Quân hằn hai vết đỏ.
- Láo toét! Ai cho ngươi cấu ta?
- Muội nghĩ ca ca chưa tỉnh ngủ. Muội không thèm sờ nhé!
- Hỗn. Dám cấu ta.. Thôi, rửa cái mặt đi.
* * *
* * *
- N-G-U-Y-Ễ-N-A-N-H-Q-U-Â-N!
Từ ngoài cửa một cái đầu ngó vào, nhướn mày tỏ vẻ thách thức:
- Có việc gì?
- A.. à Doraemon ca ca vẽ đẹp lắm ạ. Đúng là tác phẩm của "Sói ca ca đẹp trai" có khác. Hoàn hảo. Quá hoàn hảo.
- Quá khen. - Cậu nhếch mép cười đểu.
-----------------------------
- Có cái gì ăn chưa? Ta đói rồi.
- Cái bánh mì này nguội tanh nguội ngắt mà mi bảo ta ăn à?
- Bánh mì vụn hết ra thế này nó chọc vào để chảy máu chân răng à?
- Ăn xong chỉ biết nhấc đít lên mà đi à? Không thấy cái đống vụn bánh mì này à? Lấy cái chổi ra quét!
- Mi quét cái kiểu gì mà sạn thế hả? Mi quét có mỗi chỗ vụn bánh mì kia mà không quét chỗ này à? Phải tư duy lên tí chứ. Lấy cái máy hút bụi ra hút đi.
- Cái đấy không phải để ở đó. Để bên phải kia kìa. Mi làm lộn xộn hết cả rồi.
- Đem cái chậu hoa này ra trước cửa. Để cho nó gọn gàng vào.
- Mi lấy cái cắt móng tay cắt hộ ta cả tay cả chân.
- Đau! Cắt cái kiểu gì đấy! Cái này nó mới đỏ lên thôi. Lát là nó chảy máu đấy!
- Ra là cho ta cái bộ đồng phục đi.
- Thế này mà gọi là làm à? Là xong mà thấy nó nhăn nhăn nhúm nhúm thế này mà trông được à? Là lại.
Quân lấy một chồng sách từ trên giá sách xuống.
- Này! Cầm cái đống này.
- Cái gì mà nhiều vậy ca ca?
- Tự đọc.
"Ngữ văn 9 tập một", "199 BÀI VÀ ĐOẠN VĂN HAY Lớp 9", "ÔN TẬP THI VÀO LỚP 10 Môn NGỮ VĂN Năm học 2016 - 2017"
- Ca ca mua lúc nào vậy?
- Lúc đi cùng Phong. Còn cái tập này là photo của chị Mai Anh.
- Nhưng mà.. mới lớp tám mà?
- Ôn từ giờ đi là vừa. Đáng lẽ ra là ta thi năm nay.. nhưng mà thôi, năm nay đủ đông rồi.
- Anh Quân bị đúp đúp đúp là là là đup đúp đup đụp.
- Vớ vẩn.
- Không phải đúp thì còn là cái gì? Bài thi đọc tiếng Việt lớp một ca ca được bao nhiêu điểm ý nhỉ? Dốt quá bị đúp ahahaa!
Chưa đầy một giây sau trên đầu Ngọc có một cục u nho nhỏ.
- Huhu. Ca ca không thương muội. Đồ vũ phu.
- Vũ phu chứ zề. Quay ra đây ta búng phát nữa.
- Nố nồ nồ. - Ngọc giơ tay lên ôm lấy trán, kích hoạt skill "lùi không cần gương chiếu hậu".
- Sao mà phải chạy xa thế? Lại đây nào?
Cô lắc đầu nguầy nguậy.
- Ra đây mới học được chứ!
- Không cần học, muội giỏi sẵn rồi.
- Khi nào mi giỏi như chị Mai Anh thì ta cho miễn.
- Lại chị Mai Anh. Suốt ngày chị Mai Anh. Cứ hở ra tí lại chị Mai Anh. Chị Mai Anh thì giỏi rồi. Ca ca cũng giỏi rồi. Về đấy mà làm em chị Mai Anh. Cho anh Phong về đây với muội!
Bảo Ngọc bực mình ngồi vào cái ghế. Thả "bụp" quyển sách xuống bàn.
- Học gì?
- Thôi bây giờ mi học thuộc cho ta truyện Kiều đi. 10 phút nữa ta kiểm tra.
- Học hết hả?
- Ừ.
- Truyện Kiều có.. 3524 câu làm sao thuộc trong 10 phút? Đọc còn chưa xong nói gì đến thuộc?
- Tự dùng não.
- Dùng rồi nên mới hỏi chứ!
- Bình thường lúc nói chuyện với Linh mi thông minh lắm cơ mà. Toàn chê nó dốt cơ mà.
- Thế là học cái gì?
- Để xem nào.. - Cậu giở trang mục lục rồi nhìn nó với ánh mắt đăm chiêu - Trang 81.
Cô đọc lướt qua. 24 câu tất cả. 10 phút. 600 giây. Trung bình mỗi câu có 25 giây để thuộc.
- Vân Vân.. Kiều Kiều.. tố nga..
Đầu lòng hai ả tố nga
Thúy Kiều là chị em là Thúy Nga
- Đọc cái kiểu gì đấy? Thúy Nga nào?
- Kệ muội.
- Ừ đấy. Lát nữa mà sai là liệu hồn.
- Biết rồi.
-----------------2 minutes later-----------------
Cô xoay ghế lại nhìn cậu với ánh mắt đắm đuối như con cá chuối.
- Anh Quân~~~.. anh Quân.. anh Quấn Quân Quân Quân Quần!
- Mi gọi tên ta như gọi hồn ý nhở? Ta cho mi nói lại lần nữa.
- Anh Quân?
Cậu lắc đầu.
- Anh Anh Quân?
Cậu nhíu mày nhìn cô.
- Nguyễn Anh Quân?
- Gọi ta là "Sói ca ca đẹp trai"!
- Vâng vâng, sờ ói ca ca đẹp trai.
- Tạm chấp nhận. Mi gọi ta làm gì?
- Mấy giờ rồi ạ? - Ngọc mở to hai còn mắt cười nụ cười kiểu creepy.
- Đồng hồ của mi mua để làm cảnh à?
- 11 giờ 45 phút rờ ồi.
* * *
- "Sói ca ca đẹp trai" ~~
- Lại gì nữa?
- Ăn trưa.
Cậu đến quỳ cái con này. Chỉ biết ăn thôi chắc? Lúc nào cũng ăn ăn ăn thế mà không hiểu sao vẫn chưa béo như con lợn nữa. Đúng là cuộc đời thật lắm bất công mà!
- Học còn chưa xong mà cứ đòi ăn. Học xong đi đã.
- Ca ca. Muội mệt lắm. Cứ thế này không học được đâu.
- Mệt mệt cái gì mà mệt. Tại mi lười tập thể dục quá đấy. Từ ngày mai sáng nào cũng phải dậy tập thể dục.
Nhìn cái mặt kìa. Hai mắt thì mở to ra, môi thì chu ra. Trông như mấy con chó. Nghĩ ta sẽ tha cho nếu làm cái mặt đấy ư?
Đúng rồi đấy.
- Lát ta gọi cho cái pizza.
- Như mọi khi nhé a.
- Ừ.
- "Sói ca ca đẹp trai" hôm nay cứ bị đẹp trai ý nhỉ.
- Bị lặp từ rồi. Nói mà không ngượng mồm à?
Cậu tiếp tục cầm bút làm bài, tay cầm điện thoại lướt facebook nhắn tin.
- "Sói ca ca đẹp trai" à, đang làm bài tập thì đừng có cầm điện thoại.
- Kệ ta.
- Ca ca làm gì đó?
* * *
* * *
* * *
- Cái gì đây?
Hiện ra trước màn hình điện thoại là tấm ảnh một cô bé đang ngồi bô, tay cầm gói bim bim cười phớ lớ.
- Xóa đê! - Ngọc cố gắng dành giật điện thoại.
- Không. Mi không có quyền ra lệnh cho ta. Hãy nhớ là ta hơn tuổi mi.
- Cái đấy chả liên quan nhá! Xóa đê!
- Ta bảo không là không! - Cậu gắt.
- Huhu. Ca ca ác quá à! Ca ca định lấy ảnh này của em rồi gửi cho fan của em đúng không?
- Không.
- Thế sói ca ca định làm gì? Nếu ca ca không có ý định xấu thì xóa đi.
- Ca ca để đấy để khi nào cần thì mang ra trao lại cho chồng của muội.
- Ai cần. Xóa đi.
- Ta đâu có dại gì. Khi nào mi láo quá ta còn có cái đem ra để dọa chứ!
- Đưa đây!
- Ờm ờm.. hình như là sắp đến kiểm tra giữa học kì hay sao ấy nhỉ? - Cậu nhìn cô với vẻ mặt đắc chí.
Mặt cô bí xị.
- Vâng vâng. Thỏ biết rồi ạ. Kiểm tra vâng kiểm tra.
Thỏ chui vào trong phòng ngủ.
----------------8 minutes later----------------
- Dậy! Dậy! Cô gọi lên đọc bài kìa. - Quân vỗ vỗ vào vai cô.
Ngọc vội đứng lên:
- Con thư..
Mặt cô đơ ra hai giây.
- Anh lừa em! - Ngọc quay ra đánh một phát.
- Tại mi ngủ say sưa quá. Ta phải gọi dậy bắt mi đọc bài. Đọc đi.
Ngọc phụng phịu đứng lên.
- Em thưa anh em đọc:
Đầu lòng hai ảả tố ngaa
Thúy Kiều là chụy eym là Thúy Ng~Zân
Mai cốk cáck tuyết tinh trần
Mỗi người một vẻ mười phâng vẹn mừi
Zân sem trang trọng khác zời
Khuôn troăng đầy đoặn nét ngài nở nang
Hoa cừi ngọc thốt đoan trang
Mây thuaa nức tóoc tuyết nhường màu doa
Kiều coàng sắc soản mặng mòa
So bề toài sắc nại nà phần hơnn hai chấm
Loàng thu thủy nét suân sờ ơn
Hoa gheng thua thắm liễu hờnn kém sanh
Moọc hai nghiêng nức nghiêng thành
- Mi lại định đọc là Thúy Nga đúng không?
- He he. - Thỏ nhe răng cười.
- Thôi dẹp dẹp. Đọc thế thôi. Ra đây ăn pizza đi.
- Ơ nhưng mà đã đọc xong đâu?
- Thế à. Vậy đọc tiếp đi.
Cái mặt cô nhìn như vẻ không quan tâm đến cái bánh pizza mà mắt cứ liếc liếc.
- Cứ đọc đi, ta ăn hộ cho. - Quân với tay cầm lấy hộp pizza.
- Ê ê không được. Đây chẳng phải là lòng tốt của sói ca ca sao? Sao mà không nhận được.
Bảo Ngọc vội mở ra ăn.
Nhìn như là chết đói năm 1945 đấy. Khéo khi mai sau có thằng đồng ý bao ăn cả đời là đi theo làm vợ như trong tác phẩm "Vợ nhặt" luôn.
Anh Quân bỗng chột dạ.
Không được. Nhất định không để thằng khác làm cái trò đó. Không được để bất kì tên nào biết điều này.
Gật gật.
- Anh gật cái gì đấy?
~Lườm~
- À. Sói ca ca đẹp trai gật gì vậy?
~Lườm~
- Hả? Là sao? Thỏ làm gì sai?
- Sau này đừng để thằng nào biết mi tham ăn đấy. Không bọn nó chạy mất dép.
- Là sao?
- Thì ế đấy.
- Ôi dào. - Cô phẩy tay - Làm gì có chuyện đó. Muội vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu, vừa tốt bụng thế này người ta chả xếp hàng đầy ra đấy. - Cô chớp chớp mắt nhìn cậu.
~Lườm~
- Thế mi được bao nhiêu người tỏ tình rồi nào?
- Một.
- Đã thế còn chuyển hẳn lớp nữa nhỉ. Chắc vì sợ mi quá.
- Đâu có! Long bảo bạn ý bị bắt chuyển mà. - Ngọc cãi lại.
- Nó nói thế thôi con ạ. Nó thấy hối hận và xấu hổ vì quyết định của mình nên đã chuyển lớp để làm lại cuộc đời mình.
- Đâu! Làm lại cuộc đời thì phải chuyển nhà chuyển trường chứ!
- Khổ quá! Chuyển trường thì phải đi xa, nếu chuyển nhà thì lại tốn tiền mà lại mất thời gian. Người ta có câu "Thời gian là vàng là bạc" mà.
- Nhưng..
- Nhưng cái gì mà nhưng. Có mỗi một thằng thôi mà còn đòi mai sau xếp thành hàng. Ảo tưởng vừa thôi con ạ. Trèo cao ngã đau đấy!
- Nhưng mà Minh Châu bảo là có nhiều đứa thích thỏ lắm mà.
Nguyễn Anh Quân lúng túng một giây.
Lẽ nào là mấy cái tên cậu dọa hồi cấp 1?
- Nó thấy mi đáng thương quá nên an ủi thôi đó mà.
- Ớ..
- Tóm lại là mi mà cứ kiểu như thế thì chỉ có chó nó thèm yêu. E hèm. Trừ những người tốt bụng, rộng lượng mới có thể hốt mi về để bớt gánh nặng cho xã hội thôi.
- Mấy cô hoa hậu người mẫu vẫn có đại gia đấy thôi. Chắc họ cũng tốt quá.
- Thôi thôi. Không nói chuyện với mi nữa. Toàn cãi cùn.
Ăn xong. Bây giờ cũng đến 12 giờ 34 phút rồi. Lại phải đi học. Quanh ra quẩn vào cũng hết cả một buổi sáng.