Chương 10: Vai ác đại lão không dễ chọc 10 Bấm để xem Cố Kiêu: "Tôi bên này.. Cũng ướt, không bằng cô cũng lau rửa thay tôi?" "!" Ngọa tào! Vai ác khai xe lửa trước công chúng! Cô nên làm cái gì bây giờ! "Này.. Hay là như vậy đi, tôi bỏ tiền thay Cố tiên sinh thỉnh vài vị mỹ nữ tới?" Lời này của Cố Kiêu mang theo một chút ý vị khác, Nguyên Cửu đương nhiên muốn thuận theo hắn, đây cũng là biện pháp tốt nhất mà cô có thể nghĩ đến bây giờ, "Xem như bồi tội." Cố Kiêu hai mắt lãnh trầm, ngữ khí lại không chút để ý hỏi: "Cô cảm thấy, tôi là thiếu tiền hay vẫn là thiếu mỹ nữ?" Nguyên Cửu vẻ mặt chó săn, "Không thiếu, không thiếu, Cố tiên sinh anh cái gì cũng không thiếu, vậy chuyện kia.. cái kia.. Anh tính làm sao bây giờ? Tôi nhất định dùng hết khả năng tôi có mà thực hiện." Loại tình huống này Cố Kiêu hẳn là đã giận đến mức tận cùng, mới có thể không dao động một chút. "Vậy.. Cố tiên sinh hay là anh đi tắm rửa một cái đổi bộ quần áo, bằng không cả người bị ướt thế này cũng không thoải mái." Nguyên Cửu nhắc nhở nói, một bộ dáng ' ta vì ngươi suy nghĩ ': "Có vấn đề gì, đợi lát nữa chúng ta lại nói tiếp, có được không?" Cố Kiêu lành lạnh liếc mắt nhìn Nguyên Cửu một cái, nói: "Đi theo tôi trở về phòng." Đứng dậy, đồng thời đem Đoạn Cẩn Du ôm vào trong ngực, coi như là vật che đậy chỗ bị ướt kia. Đoạn Cẩn Du cúi đầu xuống, trong mắt xẹt qua một mạt ý cười ' gian kế thực hiện được ', ai bảo ngươi chê mẹ ta, đây là trừng phạt, hừ~ Nguyên Cửu vội vàng đứng dậy với tay lấy cái áo khoác che lên trên người Đoạn Cẩn Du, áo khoác rũ xuống, cũng che luôn chỗ bị ướt kia của Cố Kiêu, "Chuyện này tôi sẽ phụ trách, mong Cố tiên sinh không cần quá tức giận, tức giận ảnh hưởng thân thể." Đoạn Cẩn Du ngẩng đầu, một bộ dáng vô tội, hoàn toàn không biết chính mình đã phạm vào lỗi sai gì. Nguyên Cửu đi theo phía sau Cố Kiêu, nhận mệnh mà thở dài. Nam nhân đi đằng trước nhạy bén mà quay đầu, "Than thở cái gì? Cô có cái gì bất mãn với tôi?" "Sao có thể có đâu." Nguyên Cửu nghe thấy vậy lập tức lộ ra một nụ cười mỉm tiêu chuẩn 45 độ: "Ban nãy là tôi đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể kiếm tiền nhanh nhất, rốt cuộc tôi vẫn còn có đứa con trai phải nuôi a. Nhưng là nghĩ đến tình cảnh cùng năng lực của chính mình hiện giờ, liền có điểm khổ sở, cho nên mới thở dài, cũng không phải là có cái gì bất mãn đối với anh, đừng hiểu lầm đừng hiểu lầm." Bản lĩnh thuận miệng nói dối kia của cô vẫn rất là tốt. Cố Kiêu nheo hai mắt lại, nhẹ a một tiếng: "Xác thật, loại người giống như cô này muốn dung mạo không có dung mạo, muốn dáng người không có dáng người, còn không có đầu óc, đích xác rất khó kiếm được tiền. Lời này của cô, cũng coi như là có tự mình hiểu lấy." Nguyên Cửu: Ta muốn đánh người. 【 ký chủ bình tĩnh, bình tĩnh, ngẫm lại nhiệm vụ của cô, suy nghĩ một chút về tương lai! Bình tĩnh! 】 Được, cô nhịn! Ninja vô địch! Nguyên Cửu giơ lên khóe miệng, hơi hơi mỉm cười: "Đúng vậy đâu, tôi sẽ từ cái cơ bản nhất làm lên, cần cù bù thông minh, anh nói có đúng không?" Gương mặt tuy rằng mang theo ý cười, nhưng ngữ điệu âm dương quái khí vẫn bán đứng tâm tình của cô ―― khó chịu. "Vậy cô cố lên!" Cố Kiêu thu hồi tầm mắt, nhấc chân rời đi, cũng không quên thúc giục cô, "Đuổi kịp." Nguyên Cửu: . Anh cái đồ đại móng heo! Cố Kiêu ở trong phòng tổng thống, có hai cái phòng tắm, Nguyên Cửu trước mang Đoạn Cẩn Du đi vào một gian phòng khác tắm rửa, đổi tốt tã lót quần áo gì đó mới ra ngoài, chờ đợi đại vai ác phán quyết. Trong lúc này, Đoạn Cẩn Du làm ầm ĩ một hồi lâu, cho nên thời gian thoáng lâu hơn một chút. Thời điểm Nguyên Cửu từ trong phòng tắm đi ra ngoài, Cố Kiêu đã tắm xong, mặc áo tắm dài ngồi ở trên sô pha, hai chân vắt chéo đặt trên bàn trà. Một đầu tóc ướt dầm dề, đem mũi nhọn lạnh lẽo quanh thân thu liễm rất nhiều, lông mi dài rậm hơi rũ, một đôi mắt đen thâm thúy vô cùng giống như vực sâu đem người hút vào, môi mỏng hơi nhấp, nhìn không ra hỉ nộ. Xuống chút nữa, áo tắm dài rộng mở lộ ra xương quai xanh tinh xảo, phía dưới xương quai xanh có một đạo ấn ký, hình dạng giống như một con chim, nhưng Nguyên Cửu không biết chim này gọi là gì, nhưng rất xinh đẹp. Nguyên Cửu không dám xem nhiều, ôm Đoạn Cẩn Du từng bước đến gần. Nam nhân nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi ngẩng đầu, môi hé mở, thần sắc đạm mạc, "Lại đây, giúp tôi sấy khô tóc."
Chương 11: Vai ác đại lão không dễ chọc 11 Bấm để xem Tầm mắt Nguyên Cửu dừng trên cái bàn đặt trước mặt Cố Kiêu, nhìn máy sấy tóc đã được cắm điện sẵn, thực mau liền rõ ràng yêu cầu của vai ác đại lão. Cô đem Đoạn Cẩn Du đặt ở bên kia trên sô pha, lại dặn dò nói: "Ngoan ngoãn ngồi, không được nghịch lộn xộn." Đoạn Cẩn Du ngẩng đầu, mở to mắt, nhấp môi gật đầu: "Ân ân." Cố Kiêu quét mắt liếc nhìn hắn, sờ đến điều khiển từ xa ở bên chân, click mở màn hình TV trước mặt Đoạn Cẩn Du, chuyển đến kênh thiếu nhi. TV đang ở phát đến mấy bộ phim hoạt hình, Đoạn Cẩn Du lập tức đã bị hình ảnh trên màn hình hấp dẫn toàn bộ tầm mắt, bất quá âm lượng của TV bị Cố Kiêu giảm đến 0, cho nên toàn bộ quá trình Đoạn Cẩn Du đều xem kịch câm. Nguyên Cửu cầm máy sấy lên đứng ở phía sau Cố Kiêu, "Cố tiên sinh, vậy tôi sấy tóc cho anh nha." "Ân." Nguyên Cửu: "Cố tiên sinh, nhiệt độ này đã được chưa?" Cố Kiêu điều chỉnh tư thế một chút, "Nóng hơn một chút." Nguyên Cửu một bộ thái độ của nhân viên hiệu cắt tóc vì khách hàng mà phục vụ, nhẹ giọng hỏi "Như vậy đâu?" Cố Kiêu tùy tay cầm một cái ôm gối nhét vào trong lòng ngực, dựa về phía sau, nhắm mắt lại chợp mắt: "Có thể." Sấy một hồi, đợi đến lúc tóc của Cố Kiêu không còn ướt như lúc trước nữa, tay Nguyên Cửu bắt đầu xuyên qua sợi tóc của hắn xoa xoa. Tóc Cố Kiêu thực mềm cũng mượt, Nguyên Cửu sờ lên.. Lại có chút cảm giác yêu thích không nỡ buông tay. Nguyên Cửu sấy khô tóc xong, nhịn không được lại đem đầu tóc Cố Kiêu xoa loạn, đôi mắt đều bất tri bất giác mà phát ra ánh sáng. Cố Kiêu nhíu mày, mở mắt ra: "Làm xong? Như thế nào tôi lại cảm thấy da đầu có điểm đau, cô đang làm cái gì?" Nguyên Cửu nhìn nhúm tóc bị cô xoa lộn xộn trên đầu hắn, vội vàng dùng tay hất ra, "Không, không có gì.. Chính là tóc của Cố tiên sinh anh cũng thật tốt, tôi nghĩ sấy chậm một chút, như vậy đối với da đầu cũng tương đối tốt. Da đầu đau sao, vậy tôi làm nhẹ một chút." Xong, chạy nhanh cầm lấy cái lược đặt ở một bên đem đầu tóc Cố Kiêu chải lại, "Xong, đã xong." Cố Kiêu: "Mới vừa nãy có phải cô định buộc tóc cho tôi hay không?" "Ân.." Nguyên Cửu theo bản năng trả lời, chợt cảm thấy có điểm không thích hợp liền vội vàng sửa lại, "Đương nhiên không phải!" Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Nguyên Cửu nhìn tóc của hắn, xác thật cũng dài đến nỗi có thể buộc được rồi. Người có bề ngoài lạnh lùng khí thế giống như Cố Kiêu, nếu buộc mấy cái bím tóc vào, hẳn là sẽ ôn nhu hơn rất nhiều đi. "Được rồi, mang con trai của cô trở về phòng nghỉ ngơi đi, cũng đã rất muộn rồi." Cố Kiêu đạm mạc nói, một bên nói một bên đứng dậy, dư quang liếc đến Đoạn Cẩn Du mơ màng sắp ngủ, hơi dừng một chút, khom người cầm lấy điều khiển từ xa đem TV tắt đi. Nguyên Cửu có chút thấp thỏm hỏi, "Kia.. việc Cá vàng tiểu ra quần anh?" "Bỏ qua." Cố Kiêu nói xong, chỉ chừa lại cho Nguyên Cửu một cái bóng cao lớn kiêu ngạo. "Cảm ơn Cố tiên sinh." Nguyên Cửu hơi hơi cúi người, sau đó vòng qua sô pha, đem Đoạn Cẩn Du sắp ngủ ôm vào trong ngực. Trước khi đi, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Đúng rồi, Cố tiên sinh, tôi đem số điện thoại mới của tôi viết cho anh đặt ở trên bàn, nếu muốn tìm tôi, liền gọi theo số này, tôi vẫn còn thiếu anh một phần ân tình đâu." Cửa phòng ngủ đã đóng lại, Nguyên Cửu không biết hắn có nghe được hay không, nhưng việc đã làm xong rồi, cô cũng liền rời đi, trở lại phòng của mình. Dỗ Đoạn Cẩn Du ngủ xong, Nguyên Cửu một mình ngồi ở cuối giường xem TV, âm lượng của TV mở rất bé, thậm chí còn bị tiếng hít thở của Cá vàng át mất. "Hệ thống, cậu nói xem thế giới này làm cái gì mới có thể kiếm được tiền một cách nhanh nhất đâu? Tuy rằng Diệp Nguyên Lâm cho tôi 8000 vạn, nhưng sau đó tôi còn phải đi tìm luật sư thưa kiện. Huống hồ, ai cũng không thể bảo đảm này số tiền dư lại này có thể cho chúng ta sống cả đời, rốt cuộc về sau Cá vàng lớn lên, chỗ phải bỏ tiền quá nhiều." Giờ phút này TV đang phát đến một tiết mục thi đấu nào đó. Nguyên Cửu có chút buồn rầu. 【 ký chủ, đi làm minh tinh thế nào? 】 Nguyên Cửu lắc đầu: "Minh tinh sao? Cậu xem người ta, có dung mạo, có thân hình, có tài nghệ, tôi lại cái gì cũng không có!" 【 không phải, ký chủ, trong kho hàng của chúng ta không phải còn có một cái mặt nạ sao? Lúc nhàm chán tôi có nhìn qua một chút, cái mặt nạ này sau khi mang lên, có thể thay đổi một số thông số và giọng nói, sau đó cô liền có thể diễn một người khác. 】 Nguyên Cửu ánh mắt sáng ngời, "Cậu nói cụ thể chút."
Chương 12: Vai ác đại lão không dễ chọc 12 Bấm để xem 【 cho cái ví dụ, nếu cô đi làm diễn viên, vậy sau khi nhận được kịch bản, đem kịch bản đặt ở trên mặt nạ, lựa chọn nhân vật bản thân phải sắm vai kia, sau đó đem mặt nạ mang lên, cô liền có thể biến thành người kia. Đương nhiên cái mặt nạ này chỉ giới hạn trong việc tiếp thu văn tự, hơn nữa mặt nạ sẽ không thay đổi dung mạo, chỉ là thay đổi một ngôn hành cử chỉ của một người. Tôi nói như vậy.. cô rõ ràng sao? 】 "Lúc tôi mang mặt nạ lên có thể giữ lại tính cách chính mình sao? Tôi hẳn là còn có ý thức của chính mình đi?" 【 đúng vậy, cái mặt nạ này là thuộc về ký chủ cô, từ cô thao tác, đương nhiên sẽ có ý thức của chính cô, mặt nạ này chỉ là làm cô tùy ý đổi nhân vật mà thôi. Đơn giản mà nói, mang lên cái mặt nạ này, cô sẽ biến thành diễn viên phái thực lực. 】 Nguyên Cửu: "Rõ ràng! Lúc phía tôi còn tưởng cái mặt nạ này là mặt nạ bình thường đâu." Trong giọng nói còn có chút mừng thầm. 【 đó là tự nhiên, ký chủ cô đều là do cục thời không sáng tạo ra tới, lễ bao cục thời không đưa đương nhiên cũng không phải là phế vật a. 】 Nguyên Cửu đem TV tắt đi, nghiêm túc thảo luận cùng hệ thống, "Chính là hiện tại tình huống này của tôi, không có bằng cấp gì, cũng chưa từng học qua lớp diễn nào, chẳng lẽ muốn đi diễn vai quần chúng sao? Diễn vai quần chúng tôi cũng không ngại, chính là sẽ mất rất nhiều thời gian." 【 có một biện pháp, tuy rằng khả năng sẽ có ảnh hưởng không tốt lắm. 】 Thời điểm hệ thống nói xong câu này, Nguyên Cửu đồng thời cũng nghĩ đến một cái biện pháp, "Tôi tôi tôi! Tôi nghĩ ra rồi! Tôi muốn mang vốn vào đoàn!" Hệ thống ( ̄︶ ̄) : 【 anh hùng ý kiến giống nhau. 】 * Hai ngày sau, công ty điện ảnh Hoa Tinh. 3000 vạn vốn đầu tư, không tính là nhiều, cũng không tính là ít, vừa đủ, Nguyên Cửu chú ý mấy cái công ty giải trí rất được ủng hộ, sau đó ở bên trong tìm phương thức liên hệ với mấy đoàn phim đang chiêu mộ nhân vật, chọn lựa ra mấy bộ phim truyền hình cảm thấy có thể hợp tác, sau đó nhất nhất gọi điện thoại dò hỏi. Tổng hợp yêu cầu của mấy đoàn làm phim cùng với nhu cầu hai bên, cuối cùng chọn công ty điện ảnh Hoa Tinh để quay phim, một bộ phim đề tài tiên hiệp từ nhân khí tác giả cải biên đến tác phẩm đều rất được ủng hộ. Mục tiêu của Nguyên Cửu là phải làm nữ chính, chỉ cần đạo diễn cùng nhà đầu tư nguyện ý để cô diễn thử, tin tưởng có mặt nạ thêm vào, cùng với việc cô mang vốn vào đoàn nhất định có thể bắt lấy nhân vật nữ số một này. Mặc kệ là giới giải trí hay là người xem bên ngoài, đối với diễn viên mang vốn vào đoàn luôn là ôm một chút ấn tượng không tốt lắm, tổng cảm thấy những cái người mang vốn vào đoàn này đều là ' minh tinh ' không có thực lực. Nhưng loại tình huống này, cũng có ngoại lệ. Bởi vì hạng mục này vừa mới bắt đầu, cho nên cũng có rất nhiều diễn viên tới thử kính, đương nhiên Nguyên Cửu một người cũng không quen biết. Mấy người tốp năm tốp ba ghé lại cùng nhau, ngược lại là Nguyên Cửu cô đơn một người ngồi cùng với bọn họ có vẻ có chút không hợp nhau. Nguyên Cửu bởi vì mới từ trong núi trở về, nói thật ngay cả trang điểm, cũng kém hơn nhiều so với những nữ sinh khác đến thử kính. Nhưng thử kính so cũng không phải chỉ là so mỹ mạo. "Người tiếp theo, số 127 Diệp Nguyên Cửu." * "Cố tiên sinh, việc ngài bảo chúng tôi tra hai năm trước kia có tin tức." Thời điểm Cố Kiêu đang mở họp, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, hắn vội ngừng hội nghị, đi sang phòng cách vách. "Hiện tại người ở đâu?" "Người Cố tiên sinh bảo tôi điều tra kia, theo như lời người nhà nói, đã chết từ hai năm trước." Cố Kiêu nghe, mày lập tức nhíu lại, "Tình huống là thật sao? Đã đi kiểm tra phần mộ chưa?" "Là chết ngoài ý muốn, thi thể cũng không tìm được." Thanh âm đầu bên kia điện thoại hơi có chút hùng hậu, âm sắc thực trầm, "Còn tiếp tục tra sao?" "Tiếp tục tra, tôi muốn nghe kết quả thật sự." "Tốt." Kết thúc cuộc trò chuyện, Cố Kiêu đứng tại chỗ một hồi lâu, sau đó hít một hơi thật sâu, mới trở lại phòng hội nghị.
Chương 13: Vai ác đại lão không dễ chọc 13 Bấm để xem Nguyên Cửu thành công lấy được vai nữ một bộ tiên hiệp. Nhưng đồng thời cũng phải hứng chịu rất nhiều ánh mắt bất thiện đến từ khắp nơi, địch ý kia cơ hồ muốn xuyên thấu thân thể của cô. Đơn giản là ―― Cô không hot cũng không nổi tiếng, sau lưng không có kim chủ cũng không có chỗ dựa, thậm chí là căn bản còn chưa có xuất đạo, cứ như vậy mang vốn vào đoàn cầm đi nhân vật mà bọn họ đã chuẩn bị nhiều ngày. Diễn tuy rằng chỉ là võng kịch, nhưng thanh danh trong ngành của đạo diễn cùng không tồi, có thể chỉ cần dựa vào một bộ phim liền hot hoặc là đoạt giải, hắn liền có thể bước lên tiến vào con đường đạo diễn nếu sau khi bộ phim này tung ra được hưởng ứng, thông qua xét duyệt, cũng đã trở thành sao trên trời, được đài truyền hình truyền phát. Cho nên đối với vài vị ở nơi này vai chính kia, bọn họ là nhất định phải lấy được. Mà ở trước khi Nguyên Cửu xuất hiện, căn bản một chút tiếng gió cũng không có. Cái này làm cho bọn họ có thể nào không tức. Còn nữa. "Nữ nhân này muốn tư sắc không có tư sắc, muốn dáng người không có dáng người, như thế nào lại được chọn làm nữ một?" "Đây là bò lên trên giường đạo diễn cùng nhà làm phim, cũng không có người nguyện ý đi. Quá xấu." "Mấy người cũng đừng nói, tôi vừa mới nghe nói giám khảo bị kỹ thuật diễn của người ta làm cho giật mình cả kinh rồi." Tầm mắt người nọ dừng ở trên thẻ thân phận của cô: "Cái gì mà Diệp Nguyên Cửu, nghe cũng chưa nghe qua." "Đừng có ghen, người ta chính là được chọn, lại có biện pháp nào đâu." Lúc đó, Nguyên Cửu mới từ trong phòng thử kính ra tới không bao lâu, nhóm người này tiếng còn rất lớn, không có ý tứ muốn che dấu, phảng phất như là cố ý nói cho cô nghe được, làm cô cảm thấy thẹn. "Cảm ơn, tôi đây đi về trước." Nguyên Cửu lễ phép mà cùng nhân viên công tác nói lời cảm tạ sau, xoay người rời đi. Đến nỗi những lời này, cô một chút cũng không thèm để ý. 【 ký chủ, cô muốn hay không đi qua giáo huấn bọn họ một chút? 】 Nguyên Cửu hỏi lại: "Vì sao tôi phải giáo huấn bọn họ?" 【 lời nói của mấy người đó khó nghe như vậy, cô đều không tức giận sao? 】 Thời điểm Nguyên Cửu đi đến cổng lớn, nhịn không được đỡ trán: "Làm một hệ thống, kỳ thật tôi cũng không có cảm xúc gì, cũng không tồn tại loại đồ vật như tức giận hay không này. Huống hồ, giới giải trí không phải đều là như vậy sao? Miệng mọc ở trên người người khác, tôi dùng thực lực vả mặt không được sao?" Hệ thống yên lặng giơ ngón tay cái lên. 【 ký chủ cô nói đúng. 】 Ở khu bên cạnh điện ảnh Hoa Tinh, có một khu vui chơi cho trẻ nhỏ, nếu người lớn cần phải rời đi một đoạn thời gian (trong vòng nửa tiếng), có thể đem hài tử gửi ở chỗ này, để cho bọn nhỏ ở công viên trò chơi chơi một hồi, thẳng đến cha mẹ tới đón. "Xin chào, tôi tới đón Đoạn Cẩn Du." "Thỉnh báo một chút tên của ngài cùng số di động, cùng với phiền toái ngài giao ra bảng số ngài lấy đi từ chỗ của chúng tôi." Cô nương trước quầy thoạt nhìn là cái người đặc biệt ôn nhu, thanh âm cũng nhu nhu, mặt mang nụ cười mỉm nói. "Của cô." Nguyên Cửu đem bảng số đưa cho nhân viên, lại lưu loát mà báo số di động, "Tên là Diệp Nguyên Cửu." Một lát sau, một nhân viên công tác khác dắt Đoạn Cẩn Du vẻ mặt đỏ bừng ra ngoài, vừa mới bởi vì chơi vui, tâm tình tốt, thời điểm nhìn thấy Nguyên Cửu, gia hỏa này hai mắt liền đỏ lên, lúc chơi quên mất mụ mụ, nhưng hiện tại nhìn thấy liền cảm thấy cả người đều khổ sở lên, gia hỏa hít hít nước mũi, chân ngắn tung ta tung tăng mà chạy về phía Nguyên Cửu, "Ma ma~" Nguyên Cửu hạ thấp người ngồi xổm xuống, ôm chặt Đoạn Cẩn Du đang nhào tới, dương môi mỉm cười, "Cá vàng thật ngoan, mẹ tới đón con về nhà." "Ân!" Mặt vùi vào trong lòng ngực Nguyên Cửu, thanh âm thực nãi thực mềm, thoạt nhìn có chút ủy khuất đáng yêu. Trước đó Nguyên Cửu cũng đã tìm người môi giới xem phòng ở, tuy rằng đã thanh toán tiền, nhưng phòng ở còn đang trong quá trình quét tước cùng hoàn thiện, cho nên muốn quá mấy ngày nữa mới có thể dọn vào ở, cho nên Nguyên Cửu cùng Đoạn Cẩn Du vẫn là muốn về khách sạn ở. Mới vừa tiến vào sảnh khách sạn, Nguyên Cửu đã muốn quay người rời đi. "Ba ba, ba ba!" Cá vàng mắt sắc không được, vừa nhìn thấy cái bóng dáng cao lớn kia liền giơ tay khua khua, lớn tiếng kêu gọi. Nguyên Cửu: . Con trai a, mẹ muốn trang đà điểu, con vì sao cao điệu như thế!
Chương 14: Vai ác đại lão không dễ chọc 14 Bấm để xem Cố Kiêu không biết đang làm cái gì, nghe tiếng Đoạn Cẩn Du gọi phải mất hai giây sau mới quay đầu lại. Ánh mắt thâm thúy đạm mạc dừng ở trên mặt Nguyên Cửu, tuấn mi khẽ nhíu. "Cố tiên sinh, thủ tục trả phòng của ngài đã được xử lí xong." Nhân viên tiếp tân đem giấy chứng nhận trả lại cho Cố Kiêu, nói nói, mặt có chút hồng, ánh mắt nhìn về phía Cố Kiêu cũng lóe quang mang. "Cảm ơn." Cố Kiêu duỗi tay tiếp nhận, cũng không thèm liếc mắt nhìn giấy chứng nhận lấy một cái liền đút vào trong túi, hai chân thon dài thẳng tắp chậm rãi đi về phía chỗ Nguyên Cửu đang đứng, sắc mặt thực trầm, phảng phất như là đang sinh khí, nhưng đáy mắt ngẫu nhiên toát ra vài phần ảm đạm lại làm người cảm thấy bi thương. Cố Kiêu đi đến trước mặt Nguyên Cửu liền dừng lại, tư thái từ trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt mang theo lực áp bách cực cường, làm Nguyên Cửu nhịn không được muốn lùi bước. Rốt cuộc bởi vì là giả thiết, cho nên Nguyên Cửu một cái hệ thống rất sợ hãi vai ác. "Cố tiên sinh, thật trùng hợp a, muốn ra ngoài sao?" Nguyên Cửu nỗ lực mà từ trên mặt kéo ra một nụ cười tươi, ổn định thân mình, ôm lấy Đoạn Cẩn Du, duỗi thẳng sống lưng, làm chính mình thoạt nhìn không đến nỗi quá túng. Nhìn vẻ mặt chờ mong của Đoạn Cẩn Du, Cố Kiêu không khỏi đem hắn từ trong lòng ngực Nguyên Cửu xách lên, một tay ôm vào trong ngực, một bên nói: "Cho cô mười phút thu thập hành lý, xử lí thủ tục trả phòng, đi theo tôi." Cúi đầu nhìn tay trống không, Nguyên Cửu động tác có chút trì độn mà nghiêng nghiêng đầu, "Ân? Anh nói cái gì, tôi không có nghe lầm đi?" "Mười phút không đủ? Kia năm phút." Cố Kiêu híp mắt, ngữ khí lạnh lùng nói. Nguyên Cửu đột nhiên phản ứng lại đây, theo bản năng mà ôm lấy cánh tay Cố Kiêu, ngăn hắn lại đưa ra quyết định năm phút kia, khóe miệng kéo ra một nụ cười tươi, "Đủ! Cho tôi mười phút! Lập tức hoàn thành!" Xong, lanh lẹ mà chạy về phía cửa thang máy phía trước, "Cố tiên sinh, anh mang theo Cá vàng ngồi trên sô pha đại sảnh chờ tôi một chút, tôi lập tức liền xong." Nguyên Cửu vẻ mặt cười hì hì, trong lòng nước mắt chảy thành sông. "Ân." Cố Kiêu thu hồi tầm mắt, ôm Đoạn Cẩn Du hướng sô pha phía bên kia đi đến. "Ba ba, ba định đưa con với mẹ về nhà sao?" Đoạn Cẩn Du mở to đôi mắt xinh đẹp, nãi thanh nãi khí hỏi. "Con họ Đoạn?" Cố Kiêu không trả lời vấn đề của hắn, mà là hỏi lại một câu. Đoạn Cẩn Du chần chờ một lúc, như là đang tự hỏi đáp án vấn đề là cái gì, thật lâu sau mới gật gật đầu nói, "Đúng vậy, con kêu Đoạn cá vàng." Tay Cố Kiêu chậm rãi đặt lên thân thể hắn, vòng đến chỗ cổ của Đoạn Cẩn Du, tay hắn thon dài lại lớn, đặt trên cổ Đoạn Cẩn Du khiến cổ hắn trông thực nhỏ. Cố Kiêu tay chỉ cần nhẹ nhàng hợp lại, sinh mệnh yếu ớt này liền sẽ biến mất. Nam nhân ánh mắt u lãnh thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Đoạn Cẩn Du, hơi thở hung ác nham hiểm quanh thân khó nén, thanh âm trầm thấp cũng thực nhẹ, khinh khinh phiêu phiêu, lại làm người sởn tóc gáy: "Con sẽ chôn vùi cô ấy." "Ba ba, ba đang nói cái gì vậy?" Đoạn Cẩn Du đặt cái trán ở trên cằm Cố Kiêu cọ cọ, mặt cười đến thực ngọt, không hề có nửa điểm sợ hãi, nhưng mà trong lòng lại thấp thỏm đến không được, "Ba ba, về sau ba sẽ chiếu cố con cùng mẹ có đúng không? Có ba ba thật tốt!" ".. Phải không?" Cố Kiêu ánh mắt nhẹ lóe, không biết là đang cùng Đoạn Cẩn Du đối thoại hay vẫn là đang tự hỏi chính mình. Hành lý không nhiều lắm, Nguyên Cửu một tay đem đồ nhét hết vào trong vali, sau đó hấp tấp mà chạy về phía thang máy, xuống lầu, siêu hoàn mỹ. Quả thực giống như chân dẫm Phong Hỏa Luân, tốc độ so với ngày thường nhanh hơn rất nhiều, Nguyên Cửu đem vali đẩy đến bên chân Cố Kiêu, "Cố tiên sinh trông giúp tôi một chút, tôi đi xử lý thủ tục trả phòng." "Chờ một chút, cô đem giấy chứng nhận đưa cho tôi, tôi đi." Cố Kiêu đột nhiên đứng dậy, đem Đoạn Cẩn Du nhét vào trong lòng ngực Nguyên Cửu, thuận tay lấy đi giấy chứng nhận trong lòng bàn tay cô. "A? Có thể chứ?" Nguyên Cửu nhìn nhìn quầy lễ tân, lại nhìn thoáng qua Cố Kiêu, được rồi, lấy thân phận của vai ác, hẳn là có thể. Cố Kiêu cúi đầu nghiêm túc mà nhìn thông tin trên giấy chứng nhận, ánh mắt trầm trầm.
Chương 15: Vai ác đại lão không dễ chọc 15 Bấm để xem Trên xe-– "Cái kia.. Cố.." Trên ghế sau, Nguyên Cửu nhìn phía trước, vẻ mặt tuy không có một chút cảm xúc nào, nhưng mày lại càng nhíu càng chặt, một lời cũng không dám nói, chỉ có thể âm thầm kêu rên trong lòng cùng với nhíu mày để biểu đạt chính mình. Rốt cuộc là Cố Kiêu chịu không nổi bộ dáng muốn nói lại thôi kia của Nguyên Cửu, liền dẫn đầu mở miệng: "Cô lắp bắp lâu như vậy, rốt cuộc muốn nói cái gì?" "Con đường này đi đâu a?" Nguyên Cửu lại thầm rên một tiếng, ghé mắt nhìn về phía Cố Kiêu đang ngồi ở ghế điều khiển, "Cố tiên sinh, anh bảo tôi trả phòng, lại bảo chúng tôi đi theo anh, anh rốt cuộc là muốn?" Đúng lúc này liền gặp đèn đỏ, Cố Kiêu dừng xe, sau đó quay đầu lại đáp: "Con đường này đi đến nhà tôi. Cô còn có cái vấn đề gì sao?" "Đi nhà anh.." Tầm mắt Nguyên Cửu ngó loạn khắp nơi vài lần, ngữ khí quái dị: "Cố tiên sinh, tôi.. tôi còn chưa có xuất đạo đâu, còn không phải chỉ là đi thử kính, ngài nhanh như vậy liền muốn bao dưỡng tôi sao?" "Thử kính?" Nguyên Cửu tìm việc này Cố Kiêu nhưng thật ra không có nghĩ tới, nghe Nguyên Cửu nói vậy cũng chỉ là dừng trong chốc lát, một lát sau giống như nghĩ tới cái gì lại câu môi cười, "Đây là biện pháp kiếm tiền nhanh nhất mà cô nghĩ đến?" Cố Kiêu, ẩn ẩn có xu thế muốn quay đầu cùng Nguyên Cửu hai mắt đối diện câu thông. Nguyên Cửu vội nhắc nhở nói, "Cố tiên sinh, đèn xanh." Cố Kiêu thu hồi tầm mắt, lái xe đi về phía trước. Hoãn trong một lát, hắn lại nói, "Đoàn làm phim nào luẩn quẩn như vậy, lại có thể để cho cô đi thử kính, cũng không sợ làm hỏng tên tuổi chính mình." A! Người này, miệng có thể hay không không cần độc như vậy! Bởi vì đây là thân thể của nguyên chủ thế nên tất cả cảm xúc lẫn phản ứng này của Nguyên Cửu đều là từ bản năng thân thể mà ra, mà nội tâm của cô lại là bình tĩnh không gợn sóng. Nguyên Cửu nghiêng đầu liếc mắt nhìn cửa sổ, tầm mắt nhìn về cái xe phía trước, hơi hơi mỉm cười: "Công ty điện ảnh Hoa Tinh. Cố tiên sinh, anh đã cứu tôi, tôi sẽ không kéo chân sau của anh, tin tưởng tác phẩm tôi diễn sẽ khiến cho anh trầm trồ khen ngợi." Cố Kiêu hơi hơi nghiêng đầu, xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn về phía nữ tử ngồi trên ghế sau, trong lòng ngực ôm Đoạn Cẩn Du đang ngủ say. Dung mạo cũng không tính là xuất sắc, trong mắt lại lóe ánh sáng kiên định, sợ là ngay cả chính cô cũng không nhận thấy được, trên người cô có một loại khí chất đạm nhiên như nước, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ tạc mao giả cười nhưng lại không có vẻ đột ngột. Cố Kiêu híp mắt mỉm cười, "Nga? Rửa mắt mong chờ." Nguyên Cửu không thể hiểu được mang theo con trai tiến vào trong phòng Cố Kiêu ở. Cố Kiêu một người ở tại này đống biệt thự, Nguyên Cửu cùng Đoạn Cẩn Du đến, xem như mang đến cho đống biệt thự này vài phần sinh khí. Đem Đoạn Cẩn Du đang ngủ say đặt vào trong phòng dành cho khách, Nguyên Cửu vốn định tìm vai ác đại nhân nghiêm túc nói chuyện, kết quả gia hỏa này trực tiếp nói một câu ngăn chặn tất cả tính toán của cô. "Tôi đi ngủ, cơm chiều cô tới phụ trách." Cố Kiêu chân đi dép lê ở nhà, từng bước từng bước đi lên trên tầng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn lại dừng bước xoay người, duỗi tay từ trong túi áo khoác móc ra một thứ ném tới trên sofa cách chỗ Nguyên Cửu ngồi gần nhất: "Đây là chìa khóa xe, tủ lạnh nếu là không có đồ ăn, chính mình đi mua." Nguyên Cửu theo bản năng duỗi tay đi tiếp, kết quả chìa khóa trực tiếp từ bên người cô xẹt qua tạo thành một đường parabol. ".. Được." Loại cảm giác vô lực này thật là thảm hề hề. * Cố Kiêu dễ dàng mất ngủ, nhưng hiện tại vừa nằm đến trên giường liền cảm thấy buồn ngủ, hơn nữa sáng nay cũng bởi vì mở họp mà dậy thật sớm, thực mau liền nặng nề mà ngủ. Trong cơn ngủ mê, hắn nhìn thấy hắn một người về tới 5 năm trước, khi đó hắn mới là sinh viên năm 4. Cố Kiêu đứng ở cổng trường, tầm mắt chung quanh dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng như sân khấu chào bế mạc mà biến thành màu đen hắc ám. Hắn nhìn không thấy đồ vật chung quanh, chỉ có thể dùng lỗ tai đi nghe, đi nhận biết. Cố Kiêu còn nhớ rõ, khi đó là lúc hắn về trường nộp hiệp nghị tốt nghiệp vào nghề cùng với một ít tài liệu. Mà lúc ấy, hắn xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn, hai mắt bị mù, cần một chút thời gian để khôi phục. Người trong nhà vì sự an toàn của hắn, làm hắn ngồi ở trên xe lăn. "Cố thiếu gia, tôi đi toilet một chút, phiền toái ngài ở chỗ này chờ tôi trong chốc lát." Cố Kiêu theo phương hướng của thanh âm, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Chương 16: Vai ác đại lão không dễ chọc 16 Bấm để xem "A! Chạy mau!" "Mau đi tìm giáo sư! Gọi điện thoại cho đội cứu hỏa!" "Trước chạy a! Mau mau mau!" Ba đạo âm thanh hoảng loạn mang theo sợ hãi vang lên ở cách vách, Cố Kiêu ở trong cái phòng hội nghị kia, có chút nghi hoặc mà nhẹ quay đầu. Tấm kính dùng để ngăn cách hai căn phòng bỗng nhiên nứt vỡ nổ tung, đoạn nhạc đệm này cũng chỉ phát sinh ở trong chớp mắt. Thanh âm chói tai phảng phất muốn xuyên thấu qua màng nhĩ. Ba đạo thanh âm thực mau liền biến mất, Cố Kiêu cũng nghe không đến bất luận một tiếng bước chân nào. Hắn bắt đầu cảm thấy nóng, giống như đang ngồi ở trong một cái lò lửa lớn, khói đặc ngăn chặn tầm mắt, tràn vào mũi miệng, Cố Kiêu ngăn không được ho khan lên. Phản ứng đầu tiên là từ trên xe lăn xuống dưới, hắn thấy không rõ chung quanh, chỉ có thể dùng tay đi sờ. "Két ――" Đồ vật bén nhọn xẹt qua lòng bàn tay, Cố Kiêu bất chấp vết thương trên tay, mùi máu tươi trong không khí cũng bị mùi khói nồng liệt gay mũi át đi. Cố Kiêu đi hai bước, dưới chân vướng một cái, hai chân theo quán tính khuỵu xuống, cả cơ thể theo bản năng mà ngã về phía trước. Chung quanh hỏa thế càng lúc càng lớn, lửa đỏ thiêu đốt mọi thứ, nhưng mà mấy cái đó Cố Kiêu đều nhìn không thấy, hắn chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng cháy, còn có ý thức càng ngày càng mơ hồ. "Nha đầu chết tiệt kia, làm gì đâu!" "Cứu người a." "Tất cả mọi người đều đang chạy, nơi nào có người a!" "Mình vừa mới ở cửa sổ thấy được.. Thật sự, cậu đi trước đi, mình đi kiểm tra một cái, không có liền lập tức đi ra." Trước khi hôn mê, Cố Kiêu mơ hồ nghe được hai đạo giọng nữ đang nói, hắn nghe không rõ ràng, nhưng thanh âm mở cửa thật mạnh kia lại như một cây búa nhẹ nhàng mà nện ở trong lòng hắn. Nữ sinh hét lớn: "Thật sự có người! Mau tới giúp mình." Cho đến khi có một bàn tay mềm mại mang theo chút hơi lạnh đặt lên má, Cố Kiêu cũng đã hoàn toàn ngất đi. Đó là một loại sợ hãi kề bên tử vong, so bóng đè còn muốn đáng sợ hơn nhiều, bởi vì hắn đã từng tự thể nghiệm qua. Cố Kiêu đột nhiên thanh tỉnh, từ trên giường ngồi dậy, một tay chụp ở trên chốt mở đèn trên tường, đèn ' bang ' một tiếng sáng lên, ánh đèn hơi vàng chiếu đến Cố Kiêu sắc mặt tái nhợt vô cùng, gắt gao nắm chặt quần áo trước ngực, từng ngụm từng ngụm mà hít thở, nửa ngày sau mới hoãn lại một chút. "Đinh!" Di động vang lên tiếng chuông nhắc nhở WeChat có tin tức mới, Cố Kiêu bình tĩnh mà nghiêng đầu qua nhìn, dư quang liếc về phía màn hình di động đang sáng lên, buổi tối sáu giờ ba phút. Cố Kiêu hướng đầu giường bàn vươn tay, muốn cầm di động, lại phát hiện tay chính mình còn đang run rẩy không ngừng. "Cốc cốc cốc." Lúc này, vang lên tiếng gõ cửa. Cố Kiêu dừng lại động tác, xốc chăn lên đứng dậy, đi chân trần qua mở cửa, môn mở ra, phía sau là khuôn mặt Nguyên Cửu lược hiện lên vẻ thấp thỏm, "Cố tiên sinh, tôi không có đánh thức anh đi?" "Không. Tôi vừa mới tỉnh." "Sắc mặt anh thoạt nhìn không tốt lắm." Nguyên Cửu chú ý tới trên trán hắn rịn ra một lớp mồ hôi tinh mịn, mở miệng hỏi, "Chẳng lẽ anh mơ thấy ác mộng sao?" Cố Kiêu mím môi, ánh mắt thâm thúy nặng nề mà nhìn chằm chằm Nguyên Cửu, "Trước kia cô gặp qua tôi sao?" Nguyên Cửu nghiêm túc nhìn một khuôn mặt giữa một đám soái ca đều thuộc về loại cực phẩm của Cố Kiêu, nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu nói: "Không có ai. Bất quá Cố tiên sinh ngài hỏi cái này để làm gì?" Nghe được cái đáp án này, Cố Kiêu lập tức giơ tay đem Nguyên Cửu đẩy ra bên ngoài, "Hiện tại tâm tình tôi không được tốt cho lắm, cô đi ra ngoài đi." "Phanh!" Nhìn cửa ở trước mặt chính mình đóng lại, Nguyên Cửu vẻ mặt muốn nói lại thôi, há mồm không biết nên làm như thế nào. "Không phải tôi tới là để nói chuyện a, chính là tới kêu anh xuống ăn cơm a.." Nguyên Cửu giơ tay nhéo nhéo mặt chính mình, hít một hơi thật sâu, tay nắm thành quyền lại một lần nữa gõ vang cửa phòng Cố Kiêu, tận mà khuyên nhủ: "Cố tiên sinh, tôi vừa mới làm cơm xong, xuống lầu ăn cơm đi. Tâm tình lại không tốt, cũng không thể bạc đãi dạ dày chính mình a." Nguyên Cửu lời này kỳ thật cũng chính là nói nói chút mà thôi, nói xong, xoay người liền muốn rời đi. Nhưng mà chân vừa mới nâng, cửa phòng lại bỗng nhiên bị mở ra. Một bàn tay lạnh băng lại mang theo chút mồ hôi đột nhiên hướng Nguyên Cửu duỗi tới, tay đặt ở cái gáy Nguyên Cửu hơi hơi dùng sức, kéo cô về phía chính mình, cúi đầu hôn đi xuống. "Cố.. Ngô!" Ngọa tào! Đại vai ác anh đây là đang làm cái gì! Nguyên Cửu sợ hãi.
Chương 17: Vai ác đại lão không dễ chọc 17 Bấm để xem Cô nên thẹn thùng mà đáp lại Cố Kiêu, hay vẫn là sinh khí mà đẩy hắn ra lại một cái tát vung qua? Nhưng mà mấy cái hành vi đó Nguyên Cửu không có thực hiện, bởi lúc đó Nguyên Cửu cả người đều―― ngốc. Nguyên Cửu: "Hệ thống, thời điểm tôi tiếp thu tri thức, được biết, hôn môi có hai loại giải thích, một loại là xuất phát từ cảm tình, là thích, là hành vi thân mật giữa người yêu với nhau. Một loại khác là tình dục, không có tình yêu, chỉ là vì nhu cầu sinh lý mà xúc động." Hệ thống (ˉ▽ ̄~) : 【 cho nên ký chủ cô nghĩ cái gì nha? 】 "Tôi cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn như vậy đại vai ác căn bản không có khả năng thích được tôi, cho nên sau khi loại trừ, kết luận là hắn cũng chỉ là xúc động nhất thời?" Nguyên Cửu, trong giọng nói mang theo lo lắng. 【 mặc kệ là cái loại nào, làm vai ác đối với cô có nửa phần ỷ lại không phải thực tốt sao? 】 Nguyên Cửu không tán đồng nói: "Tình dục loại này là thứ không đáng tin cậy nhất, khó bảo đảm được hắn chơi hai lần mà vẫn còn hứng thú đối với tôi, không có đảo mắt liền yêu thân thể nữ nhân khác." 【 làm như thích một người liền sẽ không di tình biệt luyến vậy. 】 Nguyên Cửu: "Cậu nói có đạo lý tôi thế nhưng vô pháp phản bác.." 【 cho nên, mặc kệ cái hôn môi này xuất phát từ loại mục đích nào, đối ký chủ cô tới mà nói đều là một sự khởi đầu tốt. Cô không phải muốn bẻ chính tam quan của vai ác sao, đương nhiên muốn trước tới gần người~gần người~ký chủ cố lên, tôi xem trọng cô! () ? 】 Nguyên Cửu thành công bị coi thành đồ quân dụng. Chờ cô cùng hệ thống cắt đứt liên hệ, lấy lại tinh thần, phát hiện Cố Kiêu chính là mặt vô biểu tình mà nhìn chằm chằm chính mình. Nhưng mà gia hỏa này khuôn mặt tuy rằng không có bất luận cảm xúc gì, nhưng cặp mắt kia lại làm người sinh ra ra vài phần khẩn trương. Nguyên Cửu chần chờ một chút, sau đó vẻ mặt bi tráng giống như nhận mệnh mà giơ tay lên, "Cố tiên sinh, tôi nghĩ, nếu anh đã là ân nhân cứu mạng của tôi, muốn bao.. bao dưỡng tôi, tôi có thể tiếp thu.." Cuối cùng, lại bồi thêm một câu: "Nếu sau này anh có người mình thích, hoặc là ghét bỏ tôi, tùy thời có thể kết thúc loại quan hệ này." Nguyên Cửu nói xong, đột nhiên nhắm mắt lại. Làm một con thống tử có tâm cảm thấy thẹn, loại lời này thật đúng là làm người quái ngượng ngùng. Lẳng lặng mà nhìn bộ dáng thấy chết không sờn của Nguyên Cửu, tâm tình buồn bực đến cực điểm của Cố Kiêu bỗng nhiên biến thành hư không, vì vậy thấp thấp mà cười khẽ lên, "Ai, trên thế giới như thế nào sẽ có người ngu như vậy." Lời này của Cố Kiêu, không biết là đang nói người đang đứng ở trước mắt mình, hay vẫn là nói người nhiều năm trước không màng nguy hiểm vọt vào cứu chính mình kia. Nhưng mà có thể xác định chính là, trong giọng nói của hắn mang theo ý sủng nịch khó có được. Nguyên Cửu nghe được tiếng cười, chậm rãi mở một con mắt đi nhìn Cố Kiêu, xác nhận hắn cũng không có bất luận phản ứng gì quá khích, cũng không có ý tứ sẽ tức giận, mới mở một bên mắt còn lại, ha ha cười gượng nói: "Đương nhiên, nếu anh không có cái ý tưởng này, liền coi mấy lời vừa rồi của tôi đều là nói giỡn là được, không cần để ý tới. Chúng ta đi xuống ăn cơm đi?" "Nguyên Cửu." Cố Kiêu bước về phía trước một bước, đem tay đặt ở trên vai Nguyên Cửu, hơi hơi khoanh tay lại đem người ôm vào trong ngực, dùng thanh âm trầm thấp mà dễ nghe nói: "Tôi có thể trở thành kim chủ của cô, cung cấp cho cô rất nhiều tài nguyên, nhưng về sau cô đóng phim, chạy thông báo, đại ngôn, đều phải đem 50% thù lao đưa cho tôi." Tay trên vai Nguyên Cửu là không có lá gan ném ra, cô chỉ có thể gồng mình lên, không bởi vì tư thế này khiến bọn họ có một chút ái muội. Mà đối với lời Cố Kiêu nói, Nguyên Cửu trả lời cũng thật mau, cơ hồ là không chút suy nghĩ liền trả lời, "Có thể có thể, đều giao cho anh." Chính là 90% cô cũng đều nguyện ý. Tiền đối với Nguyên Cửu tới mà nói đều là vật ngoài thân, quan trọng nhất chính là có thể cùng vai ác có quan hệ tốt, đây mới là mục tiêu của cô. Đối Cố Kiêu tới mà nói, mặc kệ Nguyên Cửu là xuất phát từ cái mục đích gì đáp ứng yêu cầu của hắn, hắn đều có tự tin, đem cô biến thành ―― người một nhà.
Chương 18: Vai ác đại lão không dễ chọc 18 Bấm để xem Phòng khách lầu một phía Đông Nam khu biệt thự có một khu được rào chắn lại, bên trong đều là món đồ chơi trẻ nhỏ thích chơi, các loại mô hình, thú bông linh tinh đều có. Trước khi Nguyên Cửu lên lầu kêu Cố Kiêu xuống ăn cơm đã đem Đoạn Cẩn Du đặt ở bên trong, hơn nữa có rào chắn che chở, cũng không sợ hắn chạy loạn. Chờ đến lúc Nguyên Cửu cùng Cố Kiêu xuất hiện ở lầu một, liền nhìn thấy trên người Đoạn Cẩn Du treo nửa cái áo khoác, chuẩn xác mà nói là hắn muốn cởi ra, nhưng lại loay hoay mãi mới cởi được một nửa, khuôn mặt đỏ lên, tựa hồ đang giận dỗi, vẫn là cái loại tự giận mình này. Xung quanh rào chắn để mấy con gấu bông, có con cao hơn một mét, còn có hai con thấp hơn một chút, nếu muốn dùng một câu để hình dung, hẳn là một nhà hùng. Đoạn Cẩn Du phồng lên quai hàm, hai tay vòng ra đằng sau lôi kéo, cùng áo khoác chính mình đấu tranh. Nguyên Cửu bật cười, nhanh hơn bước chân đi về phía hắn, "Cá vàng, trời lạnh, không thể cởi quần áo nga." Đi đến bên người Đoạn Cẩn Du, đem quần áo mặc lại cho hắn, Đoạn Cẩn Du lập tức tức giận, ủy khuất mà nhìn chằm chằm Nguyên Cửu, mắt to hàm chứa nước mắt, giống như đang lên án Nguyên Cửu đem áo hắn thật vất vả mới cởi được một nửa lại mặc vào. Nguyên Cửu ở trước mặt hắn ngồi xổm xuống, giơ tay sờ sờ hắn đầu, an ủi nói: "Ngày mai mẹ mang con đi công viên trò chơi, mua thật nhiều món đồ chơi, được không?" Một đạo hắc ảnh cao lớn xuất hiện trước mặt Đoạn Cẩn Du, thanh âm nghiêm khắc lại thanh lãnh vang lên cũng không màng hắn là cái hài tử: "Nam tử hán đại trượng phu, không thể rớt nước mắt." Đoạn Cẩn Du thực thích cái người mà hắn nghĩ là ba ba này, nhưng đồng thời nhìn đến Cố Kiêu ít khi nói cười lại cực kì lạnh nhạt, hắn vẫn là có điểm hơi sợ. Bẹp bẹp miệng, hít hít cái mũi, nhịn xuống xuyến nước mắt như quả nho, dùng thanh âm nức nở ừ nhẹ một tiếng, "Được~" Thanh âm mềm mại, lại mang theo âm điệu trẻ con, thật là đáng yêu. Cố Kiêu cũng không phải cái loại người máu lạnh, chỉ là nhìn đến Đoạn Cẩn Du, nghĩ đến hắn là con trai của Nguyên Cửu cùng nam nhân khác, vô luận như thế nào đều thích không nổi, thậm chí là có điểm oán khí. "Được rồi, rửa tay một chút, sau đó đi ăn cơm thôi." Nguyên Cửu đem Đoạn Cẩn Du bế lên, đi về phía toilet, Cố Kiêu bỗng nhiên duỗi tay đỡ lấy, đem Đoạn Cẩn Du kẹp ở dưới nách nói, "Tôi mang thằng bé đi rửa tay, cô vào bếp đem đồ ăn bưng lên, tôi đói bụng." "Được." Tầm mắt Nguyên Cửu dừng ở trên người Đoạn Cẩn Du, thấy vẻ mặt ngốc gà của con trai, không khỏi cảm thấy buồn cười, duỗi tay xoa loạn tóc Đoạn Cẩn Du, "Cá vàng, để Cố tiên sinh rửa tay giúp con, muốn rửa sạch sẽ nga." "Mẹ, đừng xoa." * * * Trên bàn cơm. "Tay nghề không tồi." Cố Kiêu nếm mấy ngụm đồ ăn Nguyên Cửu làm, chỉ cảm thấy trong miệng lưu hương. Nếu là người khác ăn mấy món này, nhất định sẽ nói là ăn phi thường ngon, nhưng Cố Kiêu người này một câu không tồi đã là nhận xét tốt nhất. "Cảm ơn." Nguyên Cửu một bên đút cho Đoạn Cẩn Du, một bên lưu ý sở thích của Cố Kiêu, về sau chú ý làm nhiều hơn một chút. Lúc này, di động của lại đột nhiên vang lên. Nguyên Cửu vội buông cái muỗng trên tay, xoa xoa tay, lúc này mới nghe máy, "Uy?" Đầu bên kia không biết nói cái gì, Nguyên Cửu rũ mắt, ngữ khí có chút lãnh ngạnh mà trả lời: "Cái gì kêu chứng cứ không đủ, vụ kiện này từ lúc bắt đầu tôi chính là người bị hại. Là có người đưa tiền cho mấy người không cho mấy người vì tôi thưa kiện lấy lại công đạo sao?" Tay nắm đũa của Cố Kiêu hơi dừng lại, đuôi lông mày nhướng lên, theo bản năng mà nhìn về phía Nguyên Cửu. Hắn trong lòng rõ ràng Nguyên Cửu chính là bị lừa bán. "Anh trước đem hai vị kia ở Đoạn gia mời đi theo, việc này vô luận như thế nào đều phải cho tôi một cái công đạo. Anh là chê ít.." Nguyên Cửu lời còn chưa có nói xong, Cố Kiêu bỗng nhiên duỗi tay đoạt lấy di động của cô. "Việc này không cần anh nhúng tay, cứ như vậy." Ngữ khí lãnh đạm nói với người đầu bên kia điện thoại, sau đó liền tắt máy. Nguyên Cửu nghi hoặc mà nhìn hắn, "Cố tiên sinh?" Cố Kiêu đem điện thoại đặt trên mặt bàn, đạm thanh nói: "Tôi sẽ mời luật sư thay cô, những gì thuộc về cô, tôi không chỉ giúp cô đòi lại.."
Chương 19: Vai ác đại lão không dễ chọc 19 Bấm để xem Nam nhân ánh mắt xẹt qua vài phần trầm nộ, "Ngược lại, tôi sẽ làm bọn họ.. trả lại gấp mười lần!" Nguyên Cửu nhận thấy được tức giận ẩn ẩn lưu chuyển quanh thân hắn, yên lặng cấp Cố Kiêu dán cái nhãn ' chịu trách nhiệm ', nội dung bao dưỡng này của hắn thật đúng là rộng a. Nguyên Cửu còn chuẩn bị nói hai câu cảm tạ, bên này Cố Kiêu đã gọi thông một chuỗi dãy số quen thuộc, ấn mở loa: "Đỗ Viễn, là tôi." "Lão bản. Ngài có gì phân phó?" Một bên Nguyên Cửu, nghe hai người nói chuyện, động tác ăn bữa sáng không khỏi chậm hơn một chút, đại khí cũng không dám ra một tiếng. Chỉ là Đoạn Cẩn Du hiển nhiên.. "Phanh!" Cái nĩa từ trên bàn rớt xuống dưới, Đoạn Cẩn Du tay không ngừng múa may, mắt to xinh đẹp chứa đầy sự tò mò. Còn gạt tay đem sữa bò của Nguyên Cửu đánh đổ, cũng may sữa bò là đổ về phía bên trong cái bàn, không có tràn ra bên ngoài. Nguyên Cửu vội vàng rút tờ giấy đi lau. "Đoạn Cẩn Du!" Nguyên Cửu tức giận mắng, "An tĩnh chút! Lại nháo mẹ liền đem con nhét vào thùng rác!" Đầu bên kia, Đỗ Viễn hồi lâu không nghe thấy đáp lại, tiểu tâm cẩn thận mà kêu: "Lão bản?" Cố Kiêu dư quang quét lại đây. Nguyên Cửu thân hình chấn động, ôm chặt Đoạn Cẩn Du, ngữ khí tăng thêm, "Ba ba đang nói chuyện điện thoại, không được quấy rầy hắn." Nghe được hai chữ ba ba này, Đoạn Cẩn Du mới an tĩnh chút, nhược nhược nga một tiếng. "A Cửu." Cố Kiêu tâm tình đột nhiên liền rất tốt, cứ việc bên này không khí có chút quái dị. Nguyên Cửu theo bản năng ngẩng đầu đáp lại, "Cố tiên sinh?" "Tôi không thích uống sữa bò, cô đem nó uống đi.", Đem cái ly trước mặt chính mình đưa đến trong tay Nguyên Cửu, sau đó nhìn về phía Đoạn Cẩn Du, đạm thanh nói: "Cá vàng, ngoan ngoãn ăn cơm, nhận sai với mẹ." Đoạn Cẩn Du tựa hồ rất sợ Cố Kiêu, cũng thực nghe lời hắn, "Dạ, ba ba. Mẹ, xin lỗi.." Tuy rằng con trai xin lỗi, nhưng Nguyên Cửu một chút cũng đều vui không nổi. Nam chủ đối vai ác thân thiết như vậy có phải hay không có điểm trái với quy luật a? Đối vai ác nói gì nghe nấy, sau này bị bóp chết còn không phải là đơn giản giống như bóp chết con kiến. Nguyên Cửu hoảng a. Vì che dấu dị thái chính mình, Nguyên Cửu lập tức đem cái ly Cố Kiêu đưa qua nâng lên, một hơi đem sữa bò uống cạn sạch. Tuy rằng ly sữa bò này Cố Kiêu không có uống qua, nhưng cái ly lại là ly chuyên dụng của hắn. Đầu bên kia Đỗ Viễn đã hỗn độn trong gió, mới sáng sớm lượng tin tức cũng quá lớn đi? Đại lão bản thế nhưng ẩn hôn? Còn có con! Nghe cái giọng sữa kia hẳn là thiếu gia đi? Đúng không? Đúng không! Cố Kiêu thu hồi tầm mắt, khóe miệng cố ý vô tình mà gợi lên một độ cong nhỏ, "Đỗ Viễn, tiếp tục chính sự." "Sếp." Đỗ Viễn kiềm chế nghi hoặc cùng tò mò trong lòng không ngừng tràn ra bên ngoài, ra vẻ trấn định mà nói tiếp. Cố Kiêu: "Tôi có một số việc cần luật sư Từ hỗ trợ." Đỗ Viễn: "Sếp, là vụ kiện về pháp luật công ty sao? Công ty không phải có cố vấn pháp luật chuyên môn, vì cái gì muốn điều động luật sư tư nhân?" Nguyên Cửu đem sữa bò uống một nửa, thình lình nghe được lời này của Đỗ Viễn, nháy mắt liền bị sặc, vội vàng đem sữa bò nuốt xuống sau đó kịch liệt ho khan. "Chậm một chút." Cố Kiêu ánh mắt quan tâm nhìn lại đây, "Không ai tranh cùng cô, cũng không vội." Nguyên Cửu: Không, tôi chỉ là bị dọa tới thôi.. Không nghĩ tới hiện tại phục vụ bao dưỡng đều cao cấp như vậy, ngay cả luật sư tư nhân của kim chủ cũng bị lôi ra tới dùng. Nguyên Cửu đột nhiên cảm thấy có lẽ địa vị của chính mình ở trong lòng vị kim chủ này cũng không tệ lắm, như vậy, Cố Kiêu hẳn là sẽ không giống những cái kim chủ tham luyến tình dục kia thực mau liền đem cô vứt bỏ. Cái đùi này của chính mình hẳn là có thể ôm lâu một chút! Ân! Đúng! Không sai! Chính là thế này!