Ngôn Tình [Dịch] Ảnh Hậu Thị Phi Của Lục Tổng - Bán Chi Nhan Đầu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Heimi, 25 Tháng bảy 2020.

  1. Heimi

    Bài viết:
    2
    Chương 10: Lục công tử, tôi ghen rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bộ phim này chỉ quay trong một tháng. Lúc đó bụng cô sẽ không lộ rõ. Chỉ cần lấy được giải ảnh hậu quốc tế, thì cô có thể phát triển ra nước ngoài, chứ không chỉ bị giới hạn ở Giang Thành.

    * * *

    Lục Tiêu vừa bước vào cửa liền chau mày. Thuận theo âm thanh đi về phía nhà bếp.

    Đập vào mắt là áo sơ mi rộng thùng thình của mình, đang bọc lấy Nam Sơ.

    Cổ áo quá rộng để lộ xương quai xanh mê người.

    Dưới vạt áo, không có gì che đậy.

    Mười phần câu dẫn.

    Tay Lục Tiêu đút trong túi quần nắm chặt. Yết hầu khẽ động. Môi mỏng mím chặt.

    Sắc mặt Lục Tiêu trầm xuống. Còn chưa kịp mở miệng, Nam Sơ vỗn dĩ còn đang bận rộn trong bếp đột nhiên quay người lại.

    Khuôn mặt nhỏ tinh xảo, cười tươi rói:

    "Lục công tử, anh về rồi?"

    Cô không mang dép, cứ thế chạy bước nhỏ tới trước mặt Lục Tiêu. Trong tay còn cầm bát đũa. Đang gắp một miếng thịt kho tàu nóng hổi.

    Đó là món Lục Tiêu thích nhất. Không có lựa chọn khác.

    "Thử xem."

    Giọng nói ngọt ngào mềm mại, dáng vẻ rất là nịnh nọt:

    "Em đặc biệt tới học hỏi đầu bếp lớn của Ngự Hương Lâu, không biết mùi vị thế nào."

    Miếng thị kho tàu màu bóng bẩy được đưa tới bên miệng Lục Tiêu.

    Lại nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhịn nọt của Nam Sơ, Lục Tiêu vậy mà lại không dịu lại, trầm giọng:

    "Cô tới đây làm gì?"

    Nam Sơ thấy Lục Tiêu không ăn, cũng không tức giận. Cúi đầu xuống điệu bộ thành khẩn:

    "Đến xin lỗi."

    Bát đũa bị đặt lên trên kệ nhỏ. Bàn tay mảnh dẻ chủ động nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng cẩn thận.

    Sắc mặt Lục Tiêu lạnh lẽo, nhưng lại không từ chối.

    Gan Nam Sơ lại lớn thêm chút, cả cánh tay đưa qua, nhẹ nhàng lắc lư. Khuôn mặt xinh đẹp trông cực kỳ đáng thương, ủy khuất.

    "Lục công tử, em ghen rồi mà."

    Giọng của cô nhè nhẹ, rất dễ nghe,

    "Anh nắm tay Phương tiểu thư, em ghen. Lần sau em nhất định sẽ không giận dỗi nữa, được không."

    Nói xong, cô dựa vào Lục Tiêu, chủ động nhón chân hôn:

    "Anh xem em đều đến chịu hinh nhận lỗi rồi."

    Ngón tay trắng nõn vươn tới:

    "Người ta nói, yêu một người đàn ông, thì cần vì người đó rửa tay nấy cơm. Em học rất vất vả nhé. Lục công tử nể mặt chút?"

    Lục Tiêu vẫn cứ không nói gì, nhưng sắc mặt đã dịu đi nhiều.

    Nam Sơ tất nhiên nhìn ra được mỗi một phản ứng của Lục Tiêu, âm thầm thở phào một hơi.

    Cánh tay thon thả chủ động ôm lấy cổ Lục Tiêu. Lúc muốn kéo hắn thấp xuống một chút, thì Lục Tiêu lại giữ chặt khủy tay cô.

    "Làm cái gì?"

    Âm thanh trầm thấp, không nhìn ra được cảm xúc gì.

    Nam Sơ cười cong mi, miệng đỏ lúc mở lúc đóng, giọng nói trầm thấp đến dọa người. Nhưng lại hấp dẫn chí mạng:

    "A Tiêu.."

    Lục Tiêu bất giác buông lỏng.

    Nam Sơ thấp giọng bên tai hắn. Làn da trắng tinh theo đó phiếm hồng. Lục Tiêu ngược lại vẫn một bộ dạng bình thản đạo mạo.

    Biết Nam Sơ nói xong, lo lắng buông tay Lục Tiêu. Nhìn thấy người này không có phản ứng gì, có chút muốn chạy trốn.

    Thế mà Lục Tiêu lại mở miệng:

    "Không phải là làm thịt kho tàu?"

    "Ở đây."

    Nam Sơ phản ứng cực nhanh, lập tức đem đến trước mặt Lục Tiêu.

    "Đút cho tôi."

    Lục Tiêu mệnh lệnh.

    Nam Sơ ngoan ngoãn gắp một miếng thịt đút cho hắn. Nhìn người đàn ông này nuốt xuống, khuôn mặt căng thẳng.

    "Ngong không? Em tốn rất nhiều sức lực nhé!

    " Ừ, cũng không tệ. "

    " Không tệ là thế nào chứ. "

    " Nam Sơ! "

    Giọng nói của hắn lại cao hơn một chút.

    Cô lập tức ngoan ngoãn trở lại, thông minh chuyển đề tài:

    " Vậy em lại đi xò thêm món rau, lát nữa gọi anh ăn cơm? Anh đi tắm trước? Em vặn nước cho anh rồi."

    Lục Tiêu không trả lời, chỉ trầm trầm nhìn cô. Nam Sơ bị nhìn có chút không tự nhiên.

    Đột nhiên, hắn ôm ngang eo cô, tắt lửa. Trực tiếp ôm cô lên phòng tắm tầng hai.
     
    Vũ Thị Hoè thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tám 2020
  2. Heimi

    Bài viết:
    2
    Chương 11: Chủ động làm lành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hự.."

    Nam Sơ ai oán kêu một tiếng,

    "Lục công tử."

    Cô và quần áo đang mặc trên người đều bị ném vào trong bồn tắm. Làn nước nhiệt độ vừa phải không ngừng chuyển động, bao trùm lấy Nam Sơ, chỉ chừa lại khuôn mặt nhỏ thanh tú.

    Làn da của Nam Sơ bị che lấp bởi hơi nước, mắt mèo lấp lánh lấp lánh, lông mi cong dài giống như đôi cánh quạt vậy.

    Hơi nước trong phòng tắm mù mịt. Vừa ấm áp lại câu dẫn người.

    Lục Tiêu cứ đứng bên cạnh bòn tắm từ trên cao nhìn xuống, sự lạnh nhạt khó nói ra lời, môi mỏng khẽ mím.

    Nhưng đối với Nam Sơ mà nói, người này lại gợi cảm chết người.

    Nam Sơ cảm thấy, chỉ cần Lục Tiêu đứng trước mặt mình, thì cô có thể bất giác mà liên tưởng rất nhiều.

    Thực ra trước khi gặp được Lục Tiêu, cô thật không nghĩ tới với tính cách của mình sẽ bị kích động đến mức này. Vậy mà, Lục Tiêu lại có thể triệt để khiến cô thay đổi.

    Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, mỗi một lần đều là cô không nhịn được mà chủ động, không nhịn được mà khiêu khích.

    Đó là một loại suy nghĩ ngoan cố nhất, giống như điên mà muốn trêu chọc Lục Tiêu khiến hắn không thể trốn thoát.

    Ha ha--------

    Ý cười của Nam Sơ, âm thầm để lộ một tia tự ti, nhưng sự tự ti này được giấu rất tốt. Lúc đối diện với Lục Tiêu, cô lại cười rạng rỡ, rất là nịnh nọt.

    Yết hầu Lục Tiêu hơi động, ánh mắt càng lúc càng trầm.

    Bàn tay lớn dùng lực nắm lấy cằm cô, âm trầm nói:

    ' Làm cái gì? "

    " Hự. "Nam Sơ cợt nhả.

    Áo sơ mi trắng đã bị ướt đẫm hoàn toàn.

    Cô cười có chút xấu xa với Lục Tiêu, thanh âm mềm mại ngọt ngào:

    " Lục công tử. "

    Trong nháy mắt, Lục Tiêu không kịp phòng bị, bị Nam Sơ lôi vào trong bồn tắm. Nam Sơ giống như một con rắn, quấn lấy Lục Tiêu.

    " Lục công tử, anh nói xem tôi muốn làm cái gì. "

    Giọng nói có chút đắc ý, có chút xấu xa.

    Cô ngẩng đầu, hôn lên khóe môi Lục Tiêu.

    Cơ thể Lục Tiêu càng lúc càng căng cứng. Cằm nghiến chặt, bàn tay lớn bất giác nắm lại.

    Giống như một đế vương, hưởng thụ niềm vui mà phi tử của mình mềm mại nịnh nọt mang tới.

    " Nam Sơ. "

    Thanh âm của Lục Tiêu trầm đến dọa người.

    * * *

    Hơi nước dần dần che hết tất cả, trên mặt đất rải đầy quần áo ướt sũng, còn cả một căn phòng bừa bộn.

    * * *

    Đợi tới lúc sắc trời bên ngoài dần dần tối lại, Lục Tiêu mới đứng dậy rời khỏi, từ trên cao nhìn xuống Nam Sơ.

    Thanh âm của Nam Sơ thêm vài phần dụ hoặc:

    " Lục công tử, như thế này có đáng anh đem vai nữ chính của Đại Minh Cung giao cho tôi không?
     
    Vũ Thị Hoè thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tám 2020
  3. Heimi

    Bài viết:
    2
    Chương 12: Hai bên cùng có lợi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Tiêu nhàn nhạt nhìn Nam Sơ một cái, sớm đã không còn bộ dạng động tình như lúc nãy. Lấy áo choàng tắm ở một bên trự tiếp đi vào phòng tắm.

    Mặt Nam Sơ đen lại.

    Xem ra là bị người này chọc tức không nhẹ rồi!

    Không phải là chỉ có ba ngày không chủ động liên lạc với cái tên này sao, có đến mức giận lâu như vậy không?

    Có phải nhỏ nhen quá rồi không!

    Nam Sơ xoa bóp cơ thể có chút đau nhức, hậm hực xuống giường. Cô không có gan mà đối đầu với Lục Tiêu vào lúc này đâu.

    Cô cũng không theo vào, chỉ ngoan ngoãn quay lại bếp, bật lửa, xử lý nốt những món ăn chưa nấu xong.

    * * *

    Lục Tiêu tắm xong, bị mùi thơm hấp dẫn đi tới. Hắn cứ đứng dựa vào cửa bếp như vậy, nhìn người đang bận rộn ở bên trong.

    Nói không mềm lòng, thì là giả.

    Nhưng so với mềm lòng, Lục Tiêu càng muốn nhìn thấy bộ dạng của Nam Sơ hoảng hốt sai sót, mềm giọng cầu xin mình hơn.

    Vậy mà, khuôn mặt này của Nam Sơ, lúc nào cũng một dạng hoàn mỹ không tỳ vết. Ở trước mặt hắn, tất cả các tiết mục đều diễn cực kỳ nhập tâm.

    Năm năm, Lục Tiêu phát hiện, mình chưa bao giờ bước vào được trái tim của Nam Sơ.

    Hắn mãi mãi đều là hai bên cùng có lợi.

    * * *

    Nam Sơ tắt bếp, đang chuẩn bị đem món ăn ra ngoài thì thấy Lục Tiêu đứng trước cửa bếp. Cô cười với hắn, giống như lúc trước chưa từng có việc gì xảy ra.

    "Đồ ăn nấu xong rồi, có thể ăn cơm rồi." Giọng nói ngọt ngào, rất dễ nghe.

    Lục Tiêu không lạnh không nhạt ừ một tiếng, không nghe ra cảm xúc gì.

    Trong lòng Nam Sơ trầm xuống, nhưng không biểu hiện gì ra ngoài.

    Lúc bê đồ ănđi ngang qua Lục Tiêu, bỗng nhiên dừng chân, hôn lên khóe miệng hắn một cái;

    "Lục công tử, cái bộ dạng này của anh, gợi cảm chết đi được.'

    Mắt mèo nháy một cái, trêu chọc hết cỡ.

    Sau đó, dáng người thon thả đã lả lướt đi qua.

    Lục Tiêu ngẩn ra một lúc, vô thức vươn tay rờ lên khóe miệng chỗ cô gái nhỏ vừa hôn, có chút thất thần.

    Sau khi hoàn hồn lại, hắn thật sự bị chọc tức đến buồn cười. Lắc đầu, đi theo Nam Sơ.

    Nam Sơ đã sắp xong bát đũa, không thèm để ý đến cái mặt lạnh của Lục Tiêu. Không ngừng gắp đồ ăn, nịnh nọt nhing người này.

    " Lục công tử, tôm tít em bóc vỏ rồi, anh ăn thử xem. "

    Nam Sơ gắp tôm tít qua:

    " Lúc chiên tôm, em còn suýt nữa thì bị bỏng đấy. "

    Lục Tiêu chỉ nhìn một cái, không đáp lời. Nhưng lại rất phối hợp mà ăn con tôm được gắp sẵn.

    Nam Sơ trề môi, không nói gì.

    * * *

    Nhưng dù cho Nam Sơ có nịnh nọt như thế nào đi nữa, Lục Tiêu vẫn bộ dạng không mặn không nhạt. Khiến cho mấy lời nói của Nam Sơ đến bên miệng rồi mà vẫn không cách nào nói ra được.

    Một bữa cơm, Nam Sơ hầu hạ có chút không vui, đột nhiên cảm thấy mình bị thiệt rồi.

    Đã bán thân, nịnh nót, kết quả cái người này không nóng không lạnh.

    Quan trọng là, cô mò không ra suy nghĩ của Lục Tiêu.

    Khuôn mặt nhỏ trễ xuống, bỗng nhiên một chút khẩu vị cũng không còn.

    Đột nhiên, một con tôm tít bóc vỏ trực tiếp được đưa đến bên miệng Nam Sơ.

    " Không phải thích ăn sao? "

    Lục Tiêu nhếch mày," Không ăn thì thôi vậy. "

    Nói xong định thu tay lại.

    Nam Sơ cứ như vậy mà bắt lấy tay hắn, có chút bực:

    " Ăn, tại sao lại không ăn! "

    Nói rồi cô cắn mạnh một miếng:

    " Có thể được Lục công tử hầu hạ, tôi vinh hạnh lắm chứ, tại sao có thể không ăn. "

    " Diễn. "Bình luận của Lục Tiêu ngắn gọn thô bạo.

    Nam Sơ:"... "

    Ánh mắt cô chớp chớp, cuối cùng lại thản nhiên, không né tránh mà ôm lấy cổ Lục Tiêu, cọ xát:

    " Lục công tử, sai cũng nhận rồi, mặt mũi cũng không cần nữa, vậy ngài đem vai diễn đó trả lại cho em, được không?"

    Tóm lại làm cũng làm rồi, cô còn cần mặt mũi làm cái gì!
     
    Vũ Thị Hoè thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tám 2020
  4. Heimi

    Bài viết:
    2
    Chương 13: Chó khôn không ngáng đường.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam Sơ nịnh hót cả một đêm, kết quả là Lục Tiêu bị một cuộc điện thoại gọi đi. Đáp án mà cô muốn cũng không nhận được. Nam Sơ tức đến mức không nói được câu nào.

    Vậy mà anh Nam còn gọi điện thoại tới, đổ lửa vào dầu:

    "Bà cô nội của tôi ơi, ngày mai là buổi họp báo rồi, em xử lý xong chuyện của Lục tổng chưa? Ngày mai mà công bố, thì em hết cơ hội rồi đấy!"

    "Lão nương không thèm nữa."

    Nam Sơ u uất hét một tiếng, trức tiếp cúp điện thoại.

    Anh Nam: "..."

    Đây có lẽ là trong năm năm Nam Sơ vào nghề này, lần đầu tiên không thuận lợi như vậy.

    Đây đều là Lục Tiêu ban cho.

    Có lẽ anh Nam nói đúng, không có Lục Tiêu, thì cô ở trong showbiz này cái gì cũng không phải.

    Nam Sơ tự giễu mà cười một cái, một đêm mất ngủ đến sáng.

    * * *

    Ngày hôm sau, hội trường buổi họp báo.

    Nam Sơ mặc một chiếc váy ngắn bó người màu đen đơn giản. Đi đôi giày cao gót trắng, trang sức cùng màu, đơn giản búi tóc lên, xuất hiện tại hội trường.

    Khiêm tốn nhưng lại đủ để người hâm mộ tại hội trường hò hét.

    Đó chính là Nam Sơ, khí chất hơn người mà không cần bất kỳ thứ gì hỗ trợ cũng có thể dễ dàng đè bẹp những người xung quanh.

    "Em gần đây chọc giận gì Lục tổng vậy?"

    Anh Nam nghiến răng nghiến lợi hỏi Nam Sơ:

    "Em xem xem cái bộ dạng đắc ý của Phương Lôi, lại còn đi cùng Lục tổng tới, vai nữ chính này định chắc rồi!"

    "Ồ." Nam Sơ qua loa: "Em đi phòng vệ sinh chút."

    "..."

    Anh Nam hận thép không luyện thành sắt: "Nam Sơ, em mẹ nó có thể cố gắng chút được không?"

    "Em cố gắng, nhưng Lục tổng cũng phải cứng được thì mới được chứ!"

    Cô lành lạnh đáp một câu.

    Anh Nam quyết định im miệng.

    Anh hận nhất nha đầu Nam Sơ này là cái bộ dạng chọc tức chết người không đền mạng lúc chống đối với mình.

    Còn không kịp nói thêm câu gì, thì Nam Sơ đã đi mất bóng.

    * * *

    Lúc Nam Sơ từ phòng vệ sinh đi ra, thật sự muốn rời khỏi chỗ này ngay lập tức. Cô không muốn nhìn cái dáng vẻ hống hách đó của Phương Lôi.

    Kết quả, người tính không bằng trời tính.

    Cô còn chưa kịp đi, thì Phương Lôi đã dương dương tự đắc đứng trước mặt mình.

    "Có chuyện?" Nam Sơ chủ động trước: "Không có chuyện gì, thì nhường ra một chút, chó khôn không ngáng đường."

    "Cô.."

    Ngũ quan tinh tế của Phương Lôi đều sắp nhăn nhúm vào một chỗ rồi.

    "Nam Sơ, cô đúng là mặt dày, không có vai diễn nào, mà còn không biết ngượng xuất hiện ở chỗ này, là muốn tới ké độ hot sao?"

    Nam Sơ không tức giận, nháy mắt với Phương Lôi:

    "Phương tiểu thư, cô làm sao chắc chắn tôi không có vai diễn nào?"

    Phương Lôi: "..."

    Nhìn thấy sắc mặt điềm tĩnh như không có gì của Nam Sơ, lòng bàn tay Phương Lôi đã siết chặt lại thành nắm đấm.

    Thời gian này, cô ta và Lục Tiêu hầu như đều ra ra vào vào cùng nhau. Nhưng cho dù cô ta có dùng bất kỳ thủ đoạn gì đi nữa, đều không câu dẫn được Lục Tiêu.

    Cô ta căn bản chưa lên được giường của Lục Tiêu, càng không nói tới làm ảnh hưởng tới quyết định của hắn.

    Huống hồ, cho dù lúc trước có tin tức vai nữ chính là cô ta, nhưng đạo diễn Phương Hàn cũng biểu thị việc yêu mến Nam Sơ trong từng lời nói câu chữ.

    Thêm việc mấy năm nay, tài nguyên của Nam Sơ tốt tới mức, cho dù nữ chính đã được định, cuối cùng vẫn có thể dễ dàng đổi thành Nam Sơ.

    Phương Lôi không muốn lo lắng, cũng không được.

    Nam Sơ biết mình đã kích động được Phương Lôi, vai diễn như thế này Nam Sơ còn không thèm để vào mắt, cười lạnh một tiếng liền đi ra khỏi phòng vệ sinh.

    Vừa đi ra, Nam Sơ liền nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Lục Tiêu, hai tay đút túi quần.

    Cô nhếch mày, mặt không đổi sắc gọi một câu:

    "Lục công tử, tới tìm Phương tiểu thư sao?"

    Phương Lôi cũng nhanh chóng đi ra, nhìn thấy Lục Tiêu, khuôn mặt vui mừng. Chạy bước nhỏ qua, cứ như vậy ôm lấy cánh tay Lục Tiêu.
     
    Vũ Thị Hoè thích bài này.
  5. Heimi

    Bài viết:
    2
    Chương 14: Vai nữ chính Nam Sơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam sơ cười lạnh một tiếng, không thèm nhìn cái mặt đắc ý đó của Phương Lôi một cái nào.

    Cô trực tiếp quay người, liền đi về phía hội trường buổi họp báo.

    Lúc đi ngang qua lục tiêu, đột nhiên, nam sơ dừng lại.

    Mu bàn tay cô chạm vào cánh tay của lục tiêu. Da thịt sau khi tiếp xúc nhẹ, lại sinh ra một loại ám muội khó nói.

    "Nam tiểu thư có chuyện?" lục tiêu lạnh nhạt nhìn nam sơ.

    "Ồ."

    Thái độ của nam sơ lành lạnh, lại có chút đùa giỡn: "Không có có gì."

    Nhưng cơ thể cô lại không động đây, bàn tay nhỏ thon thả như không xương, ngón tay trắng nõn, bỗng nhiên cứ như vậy đặt lên áo sơ mi của lục tiêu.

    Đầu ngón tay linh hoạt đem mấy chiếc cúc chưa cài của hắn cái lại. Lại phủi phủi mấy hạt bụi vốn dĩ không tồn tại. Khuôn mặt cười rạng rỡ cười với lục tiêu một cái.

    "Cúc chừa cài mà thôi."

    Lần này ngay cơ xưng cũng không có.

    Trong ánh mắt của cô chỉ có mình lục tiêu. Không nhìn Phương Lôi cái nào, rất là tùy ý vỗ vỗ tay, lại cười dịu dàng:

    "Bây giờ thì được rồi."

    Nói xong, cô liền gật đầu ra hiệu với lục tiêu, nho nhã đi về hướng hội trường họp báo.

    Thậm chí không có bất kỳ xưng hô nào, giọng điệu cũng rất bình thường, nhưng lại luôn có thể khiến người khác cảm thấy được một loại lực đưa đẩy vô hình cực ăn ý giữa hai người.

    Không gian mà không bất kỳ người nào có thể chen vào.

    Cho dù tay Phương Lôi có đang khoác lấy tay lục tiêu, nhưng cô ta bỗng nhiên lại bị động tác của nam sơ biến thành kẻ thứ ba không biết xấu hổ.

    Phương Lôi tức điên nhìn nam sơ, lại nhìn ánh mắt lục tiêu trầm trầm dừng lại trên người nam sơ, đột nhiên hiểu được cái gì đó.

    Nhưng cô ta thông minh không nói lời nào, yên lặng khoác tay lục tiêu, từ tốn tiến về phía hội trường.

    * * *

    Hội trường buổi họp báo.

    MC rất biết cách náo động không khí, quyết định vai nữ chính được dành làm tiết mục cuối cùng, còn do đích thân lục tiêu công bố.

    Lục tiêu chỉnh lại trang phục, từ tốn bước lên sân khấu. Gật đầu ra hiệu với đạo diễn Phương Hàn, nhận lấy mic của MC đưa qua.

    Ánh đèn dừng lại trên người lục tiêu. Cao lớn rắn rỏi, khuôn mặt tuấn tú được phóng to trên màn hình điện tử. Ngũ quan góc cạnh, hoàn hảo không tì vết.

    MC ôm lấy lồng ngực, toàn bộ nữ minh tinh có mặt tại đó đều hét lớn.

    Nam sơ trề môi, nều như lục tiêu làm diễn viên, cho dù không cần diễn bộ phim nào thì cũng có thể thành sao nam cực hot.

    Ai nói hồng nhan họa thủy, nam sắc tuổi này mới là họa thủy!

    Ánh mắt nam sơ không tránh né mà nhìn lục tiêu. Hắn cảm giác được, liền nhìn thẳng về phía cô. Trong ánh mắt này, bất ngờ có sự chiếm đoạt, bá đạo, còn có một tia đùa giỡn.

    Đây là lần đầu tiên, lục tiêu ở nơi đông người, không một chút né tránh mà mắt đối mắt với cô.

    Tim của nam sơ, bỗng nhiên đập nhanh khó hiểu.

    Lòng bàn tay bởi vì căng thẳng mà đổ mồ hôi ướt cả một mảng.

    "Vai nữ chính của Đại Minh Cung!"

    Giọng nói trầm thấp của gợi cảm của lục tiêu truyền tới, ánh mắt nhìn chằm chằm nam sơ.

    Người dưới khán đài ngừng thở. Phương Lôi càng kích động thấy rõ.

    Nam sơ hừ lạnh một tiếng, bộ dạng khiêu khích. Dứt khoát cúi đầu chơi trò chơi, không thèm nhìn cái người đàn ông này.

    Cho đến khi bên tai cô truyền tới kết quả cuối cùng--------

    "Nam sơ!"

    Lục tiêu trầm ổn có lực tuyên bố kết quả.

    Ánh đèn cuối cùng dừng lại trên người nam sơ. Cô bịt miệng, vành mắt bỗng đỏ ửng.

    Không hiểu là vì vui quá mà khóc, hay là vì bị điều kinh hỉ đường đột của lục tiêu dọa.

    Cô thật sự cho rằng vai diễn này không còn mối liên quan nào tới mình nữa. Kết quả hắn lại không động tĩnh mà cho cô một kinh ngạc lớn như vậy.
     
    Vũ Thị Hoè thích bài này.
  6. Heimi

    Bài viết:
    2
    Chương 15: Lục tổng và Nam Sơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm qua rõ ràng Lục Tiêu vẫn còn là bộ dạng phớt lờ cô.

    Ngay cả hôm nay, cái người này vẫn còn khoác tay Phương Lôi xuất hiện tại đây.

    * * *

    Trong tiếng hét inh tai của người hâm mộ, những lời chúc phúc của các nữ minh tinh, Nam Sơ bước lên sân khấu, nhẹ nhàng đứng bên cạnh Lục Tiêu.

    Đúng mực, khiêm tốn.

    Nhân viên đoàn phim, các diễn viên khác cũng lần lượt bước lên, nhận phỏng vấn. Phương Lôi triệt để bị lạnh nhạt trong một góc.

    Kết cục như thế này, Phương Lôi chưa bao giờ nghĩ tới.

    Miếng thịt đã tới miệng còn bay đi, còn bị Nam Sơ giành lấy. Cục tức này, cô ta nuốt không trôi.

    Nhưng bề ngoài cô ta lại làm như không có gì, vô tay, tỏ vẻ phóng khoáng.

    * * *

    Nam Sơ ung dung khoác tay Lục Tiêu, tiếp nhận phỏng vấn. Vẻ hưng phấn trên mặt không cách nào giấu được.

    Ký giả trong giới showbiz đều là mắt chim ưng. Vai nữ chính này trước đây rõ ràng là đã định Phương Lôi, xoay một cái lại biến thành Nam Sơ.

    Chuyện này không có mờ ám gì, có đánh chết bọn họ cũng không tin.

    "Lục tổng, nữ chính của Đại Minh Cung tại sao bỗng nhiên lại đổi từ Phương tiểu thư thành nam tiểu thư vậy?"

    Có một ký giả đưa ra câu hỏi sắc bén.

    Có người châm ngòi thì liền có người nối theo:

    "Lục tổng và Nam Sơ có mối liên hệ gì sao? Vì vậy mới đối xử đặc biệt với Nam Sơ như vậy."

    * * *

    Đối mặt với những chất vấn, Lục Tiêu mặt không đổi sắc.

    Nam Sơ cười tươi, tay khoác lấy Lục Tiêu cũng không buông ra.

    "Mọi người cảm thấy nên để một người mới diễn chính an toàn, hay để một ảnh hậu thực lực diễn chính thì thích hợp hơn?"

    Lục Tiêu lạnh nhạt đem vấn đề ném trả lại.

    Ký giả anh nhìn tôi tôi nhìn anh.

    "Hơn nữa, tôi chỉ là nhà đầu tư. Nhà đầu tư lúc nào cũng hy vọng một kết quả một vốn mười lời.."

    Hắn nói thẳng:

    "Quyền quyết định nữ chính không phải là tôi, mà là đạo diễn Phương."

    Lời vừa nói ra, đạo diễn Phương liền nhận lấy mic, cười híp mắt:

    "Tôi và các nữ diễn viên có trò chuyện mấy lần, cuối cùng mới quyết định là Nam Sơ. Cô ấy phù hợp vai diễn Võ Mị Nương, hoàn toàn xứng đáng. Trong cái giới này, gây ấn tượng mạnh với tôi, có thể khiến tôi hài lòng thì chỉ có mình Nam Sơ."

    Lời của Phương Hàn, triệt để chặn được miệng của đám ký giả.

    Địa vị của Phương Hàn trong giới này là không thể phủ nhận. Có thể khiến ông ấy thẳng thừng bảo vệ như vậy----------

    Nam Sơ quả thật là người duy nhất.

    Cô rất biết chọn thời điểm mở lời. Ôm lấy lồng ngực, rõ ràng là động tác rất diễn, nhưng cô lại khiến người khác đỏ mặt tim đập.

    "Được đạo diễn Phương xem trọng như vậy, tôi mà diễn không tốt, thì tôi phải lấy cái chết đền tội rồi." Nam Sơ nói có chút khoa trương.

    Phương Hàn cười lớn, xem ra có vẻ như quan hệ với Nam Sơ rất tốt.

    Lục Tiêu từ đầu đến cuối mặt không cảm xúc đứng đó. Trừ việc phối hợp ngồi xuống thì đến một câu cũng không muốn nói.

    Lúc màn phỏng vấn kết thúc, hắn lập tức đứng dậy, Nam Sơ cũng đứng lên theo.

    Nhưng bị diễn viên bên cạnh không cẩn thận đụng một cái. Giày cao gót quá cao làm cô nghiêng ngả một chút.

    Tay Lục Tiêu nhanh chóng đỡ lấy cô, bàn tay lớn liền tự nhiên ôm lấy eo của cô như vậy. Nam Sơ ngẩn người một lát, liền cười dịu dàng với hắn.

    "Lần sau không được đi giày cao như vậy."

    Lục Tiêu cảnh cáo.

    "Được."

    Nam Sơ mềm giọng, tỏ vẻ nghe lời.

    Giọng nói rất nhỏ, chỉ có hai người mới nghe được. Nhưng cử chỉ thân mật quá mức như vậy, những người có mặt đều nhìn thấy rõ ràng.

    Đám ký giả không nhịn được hỏi theo một câu:

    "Lục tổng, ngài và nam có có quan hệ gì? Lại đối xử đặc biệt với cô ấy như vậy."
     
    Vũ Thị Hoè thích bài này.
  7. Heimi

    Bài viết:
    2
    Chương 16: Chỉ là thương phẩm đặc biệt.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam Sơ bởi vì câu hỏi của ký giả mà tim đập nhanh.

    Cô cũng rất muốn biết, Lục Tiêu ở trước mặt người ngoài, sẽ hình dung quan hệ của bọn họ như thế nào.

    Nhưng Lục Tiêu lại rất lạnh nhạt nhìn đám giả một cái, nửa cười nửa không:

    "Tò mò?"

    Toàn bộ hội trường lạnh ngắt như tờ.

    Bên cạnh hắn không có ít nữ minh tinh, nhưng có thể khiến hắn thừa nhận lại không có một ai.

    Tay hắn vẫn ôm lấy Nam Sơ, nhưng lời nói lại tàn nhẫn vô tình:

    "Nam Sơ đối với tôi, chỉ là một thương phẩm đặc biệt, đáng để đầu tư."

    Những người có mặt tại đó đều mất tự nhiên.

    Tim của Nam Sơ giống như bị ai đó dẫm mạnh một cái, nhưng bề ngoài lại không có động tĩnh gì. Cười tươi:

    "Được Lục tổng xem trọng, Nam Sơ nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng."

    Sau đó cô buông tay, vẻ mặt vô tội nhìn đám ký giả:

    "Các vị, tôi ngưỡng mộ Lục tổng rất lâu rồi, mọi người hỏi trực tiếp như vậy, không phải là chặt đứt con đường sau này của tôi hay sao."

    Không khí mất tự nhiên, chốc lát được Nam Sơ hóa giải.

    Lục Tiêu nhìn cô một cái, không cho cô thêm cơ hội nói bậy bạ gì nữa, liền ôm cô đi ra ngoài.

    Vừa rời khỏi hội trường, tay hắn liền buông cô ra. Vẻ mặt đừng chọc vào, liền đem theo trợ lý của mình rời khỏi.

    Lục Tiêu và Nam Sơ có chút tin đồn gì đó, bỗng chốc đều chưa đánh đã bại.

    Tin đồn nãy đã đồn năm năm rồi, hai người thẳng thắn đến mức không tìm ra bất kỳ chứng cứ nào. Thêm việc Nam Sơ được lòng người, đúng là chẳng có ai lôi việc này ra làm khó cô.

    Chuyện này, cứ như thế trôi qua.

    * * *

    Nghi thức mở máy kết thúc, Nam Sơ liền vội vàng rời khỏi.

    Phương lôi đi theo, chặn Nam Sơ lại trước cổng, dễ thấy được hận ý nồng đậm trong ánh mắt.

    Nam Sơ bộ dạng tự tại, đem câu nói của Phương Lôi trả lại nguyên vẹn cho cô ta:

    "Tiểu sư muội, đã nhường tôi rồi."

    "Nam Sơ, cô đừng đắc ý quá. Lẳng lơ như cô, sớm muộn cũng không giấu nổi nữa đâu!"

    Phương Lôi uy hiếp.

    "Tiếp đón mọi lúc." Nam Sơ không còn kiên nhẫn.

    Xe bảo mẫu đã tới, lúc Phương Lôi nhìn thấy anh Nam, bực tức giảm đi không ít. Dù sao thì anh Nam cũng là quản lý kim bài trong giới, cũng không đắc tội được.

    Nam Sơ lên xe, anh Nam rõ ràng thở phào một hơi, chúc mừng cô:

    "Em dọa chết anh rồi."

    "Em còn lịch trình gì tiếp theo? Nam Sơ không trả lời mà hỏi lại.

    " Buổi chiều có một phỏng vấn, sau đó thì có buổi chụp ảnh, buối tôi có một buổi họp báo. "

    " Ngoài phỏng vấn ra thì mấy cái khác hủy đi."

    Cô dứt khoát nói. Anh Nam cũng chỉ nhìn cô một cái, thì gật đầu chứ cũng không nói gì.

    Xe chạy thẳng tới đài truyền hình.

    Buổi phỏng vấn của Nam Sơ rất thuận lợi. Lúc ba giờ chiều thì đã kết thúc toàn bộ.

    Anh Nam lên xe bảo mẫu dụ đám ký giả người hâm mộ đi hướng khác. Nam Sơ lặng lẽ lái xe của mình, trực tiếp rời khỏi đài truyền hình, chuẩn bị đi tìm Lục Tiêu.

    Mặc dù Lục công tử đã đưa vị trí vai nữ chính cho cô, nhưng rõ ràng là hắn vẫn chưa hết giận.

    Bất kể là dỗ hắn hay là tự mình dâng lên cửa cảm ơn, thì Nam Sơ đều biết chuyến đi này mình không đi không được.

    Nhưng xe vừa ra khỏi đài truyền hình thì Nam Sơ lại thấy bực bội rồi.

    Cái lúc không phải giờ đi làm cũng không phải giờ tan ca như thế này, cô phải đi đâu tìm Lục Tiêu đây. Cũng không thể cứ đợi mãi trước cửa tập đoàn Lục thị.

    Nam Sơ dừng xe bên đường, lại nhìn tòa nhà cao chọc trời của tập đoàn Lục thị, cô cư nhiên lái xe đến đây thật.

    Hơi khó chịu, chiếc cằm thon của cô tựa lên vô lăng, đầu ngón tay cắt duỗi đẹp đẽ gõ có quy luật.
     
    Vũ Thị Hoè thích bài này.
  8. Heimi

    Bài viết:
    2
    Chương 17: Cô diễn, cứ diễn tiếp đi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mũ lưỡi trai lôi thấp xuống, che lại dung nhan tuyệt sắc của mình.

    Mắt mèo xinh đẹp nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, bên trên có điện thoại của Lục Tiêu.

    Lúc còn chưa nghĩ xong, Nam Sơ đã bị ma xui quỷ khiến mà nhấn nút gọi vào số Lục Tiêu. Nghe thấy âm thanh cuộc gọi, cô còn chưa kịp tắt thì hắn đã nhấc máy.

    Bình thường người này phải đợi ít nhất vang lên ba lần thì mới nhấc máy.

    "Ừ?"

    Lục Tiêu keo kiệt chỉ phát ra một tiếng.

    Nhưng chính vì lạnh nhạt như vậy, lại khiến cho Nam Sơ cảm thấy cái người chết tiệt này có giọng điệu.

    Hừ, không được không được, còn chưa mở miệng thì đã bị hắn dắt mũi rồi.

    Cô im lặng một lát, mới chậm rãi nói:

    "Lục công tử, không cẩn thận ấn nhầm cuộc gọi rồi, chắc là nhớ anh quá rồi."

    "Diễn." Bình luận của Lục Tiêu vẫn chỉ có một từ.

    Cô cũng không bận tâm:

    "Lục công tử, tối nay có thể hẹn anh ăn cơm không?"

    Dù sao thì cũng đã gọi rồi, còn không bằng nói thẳng ra mục đích của mình. Việc nói lòng vòng, kỳ thực không phải sở trường của cô.

    Cho dù là giả tạo, thì cô cũng là quang minh chính đại giả tạo.

    Đầu bên kia điện thoại, là tiếng cười nhẹ của hắn. Xem ra tâm tình khá tốt:

    "Muốn làm cái gì?"

    "Mời anh ăn cơm thôi."

    "Ở đâu?"

    Cuối cùng Lục Tiêu cũng không chịu nổi nữa, trức tiếp ngắt lời Nam Sơ.

    Cô biết người này sắp nổi giận rồi, lập tức chỉnh đốn lại:

    "Vẫn đang chụp ảnh đây, nhưng còn không phải là mặt dày đến cầu ngài, tối nay muốn cảm ơn ngài mà."

    "Lừa đảo." Hắn không khách khí mà vạch trần cô.

    Nam Sơ ngẩn ra.

    Sau đó có một người đàn ông mặc vest đen kính cẩn dừng lại bên cạnh xe của cô.

    Cô biết người này, là trợ lý của hắn Từ Minh.

    Sau đó, khóe môi cô cong lên, cầm lấy điện thoại, vẻ mặt nịnh nọt:

    "Lục công tử, ngài đây là đang mời tôi lên đó sao?"

    Trả lời cô là tiếng Lục Tiêu không khách khí cúp điện thoại.

    Nam Sơ: "..."

    Còn Từ Minh đã cung kính gõ cửa xe. Cửa xe hạ xuống, anh ta nói một cách công thức hóa:

    "Đây là thẻ ra vào, mời Nam tiểu thư từ thang máy của bãi đỗ xe VIP trực tiếp lên phòng làm việc của Lục tổng."

    Nói xong, anh ta lịch sự gật đầu ra hiệu, liền đầu cũng không ngoảnh lại mà rời đi.

    Cô chậc một tiếng, nhận lấy thẻ ra vào, hôn lên một cái liền ung dung lái xe xuống hầm để xe.

    Năm năm nay, lần đầu tiên bước vào tập đoàn Lục thị, nói cô không đắc ý là giả.

    Như thế này có phải là nói Lục Tiêu đối xử với cô không giống những người phụ nữ khác?

    Im lặng một lát, tay Nam Sơ lại vô ý thức mà đặt lên bụng mình. Sau một lúc hoàn hồn, mới bình tĩnh như không có gì đỗ xe, từ tốn đi về phía thang máy.

    * * *

    Từ lúc Nam Sơ bắt đầu bước vào phòng làm việc, đã tròn hai tiếng trôi qua.

    Nhưng cô cũng không để bụng, quan sát tỉ mỉ phòng làm việc của người đàn ông này. Cuối cùng ánh mắt dừng lại trê cánh tay dễ nhìn của hắn.
     
    Vũ Thị Hoè thích bài này.
  9. Heimi

    Bài viết:
    2
    Chương 18: Yêu tôi hay yêu tiền của tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Tiêu mười ngón tay đánh bàn phím rất nhanh, lâu lâu lại nhận cuộc gọi, chuyển đổi giữa nhiều thứ tiếng.

    Ngón tay giữ cây bút máy, nhíu mày ký tên, sau đó lại xoa xoa ấn đường.

    Mỗi một động tác đều khiến Nam Sơ nhìn không rời mắt.

    Lúc hắn trừng qua bên này, cô mới vội vàng giả vờ đàng hoàng thu hồi ánh mắt, cười dịu dàng với hắn, rồi chạy bước nhỏ qua.

    Giống như chú mèo cố tình nhịn nọt chủ nhân vậy.

    Bàn tay trắng trẻo của cô nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho hắn, giúp hắn giảm bớt áp lực.

    Lục Tiêu từ trước tới nay đều thích tài xoa bóp của Nam Sơ, nhắm mắt hưởng thụ, cũng không lên tiếng.

    "Lát nữa tôi đưa cô đi dùng bữa." Hắn đột nhiên mở lời.

    "Được." Cô nhẹ nhàng đáp.

    Thấy cô ngoan ngoãn, hắn liền muốn trêu đùa cô. Bắt lấy tay cô, dùng lực một cái, Nam Sơ liền ngồi lên đùi của lực tiêu.

    "Lục công tử.." Giọng điệu nũng nĩu, mức độ vừa phải, không làm người nghe chán ghét, mà lại mê hoặc lòng người.

    "Không phải là muốn mời tôi ăn cơm sao?" Hắn nhếch mày.

    Cô biết người này là đang trêu chọc mình, nhưng cũng rất phối hợp:

    "Lục công tử giàu có như vậy, một nữ diễn viên nhỏ bé như tôi lại giành thanh toán với anh, thì mất mặt lắm."

    Lục Tiêu bực đến buồn cười: "Nam Sơ, cô chính là có thể nói chết thành sống."

    Thái độ của hắn dịu đi, Nam Sơ liền thừa nước đục thả câu, nịnh nọt hôn hắn một cái: "Lục công tử, ngài không giận tôi nữa à."

    Mắt mèo đè thấp: "Lần sau tôi không dám nữa."

    "Hừ!" Hắn hừ lạnh một tiếng: "Xem tâm trạng."

    "Lục công tử, tôi yêu anh nhất." Chế độ cảnh báo đã được giải trừ, Nam Sơ vẻ mặt vui vẻ.

    "Yêu tiền của tôi, hay là yêu con người tôi?"

    Đột nhiên hắn hỏi một câu, bàn tay ôm lấy eo cô giữ chặt.

    Cô im lặng một lát, đem tâm tư giấu rất kỹ, cười đùa cợt nhả: "Yêu nhất tiền của Lục công tử."

    Lục Tiêu mặt không cảm xúc.

    Cô liền ngừng một lát, tiếp tục nói: "Ồ, còn có quyền lực của Lục công tử."

    Hắn vẫn không có biểu tình gì.

    "Đương nhiên, quan trọng nhất là bàn tay của Lục công tử."

    Nói rồi, ngán tay thon thả của cô đã đan vào mười ngón tay sạch sẽ gọn gàng của hắn.

    Hai màu da khác biệt, đan xen vào nhau.

    Đây là giới hạn của Lục Tiêu. Có thể yêu tiền yêu quyền của hắn, nhưng không được yêu chính con người hắn.

    Nam Sơ dám cược, nếu mình mà ngu ngốc nói yêu con người hắn, thì một giây sau sẽ lập tức bị đóng gói ném thẳng ra ngoài.

    Nhưng mà..

    Trong lòng cô cười khổ một tiếng. Có những chuyện, không kịp đề phòng, tâm tư của phụ nữ thực ra không hề kiên định chút nào.

    Lục Tiêu ngược lại cũng đã quen cái tính yêu thích kỳ lạ của Nam Sơ- cực kỳ thích bàn tay đẹp.

    Nhưng lúc cô nói không yêu mình, thì trong lòng hắn lại có một tư vị không rõ ràng.

    Cuối cùng, hắn đẩy cô ra, lạnh giọng xuống: "Ừm, ngoan ngoãn ngồi ở đây."

    "À." Nam Sơ gật gật đầu.

    Lục Tiêu nhìn Nam Sơ nghe lời từ trên người mình xuống, yên lặng một lát lại bổ sung một câu:

    "Còn khoảng hơn một tiếng nữa, tôi bảo Từ Minh đem laptop vào, tránh cho cô thấy nhàm chán."

    "Cảm ơn Lục công tử!" Cô hôn chụt hắn một cái.

    Sau đó liền lười biếng dựa vào sô pha, đợi Từ Minh đem máy tính vào cho mình. Không để ý gì tới hình tượng, cuộn tròn chơi trò chơi.

    Lâu lâu còn lướt weibo.

    Mắng cô, thích cô, cô đều xem không sót cái nào. Lâu lâu lại đổi thành nick cá nhân ngoi lên mắng trả lại mấy câu.

    Chỉ trong nháy mắt, thời gian cứ trôi đi như vậy.
     
    Vũ Thị Hoè thích bài này.
  10. Heimi

    Bài viết:
    2
    Chương 19: Trên người Lục công tử ấm áp nhất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Tiêu kết thúc công việc trong tay, liền nhìn thấy Nam Sơ cười không ngớt, ngón tay đánh cự nhanh lên bàn phím.

    Hắn gọi một tiếng, cô không trả lời.

    Cuối cùng hắn trực tiếp đi qua.

    Lúc nhìn thấy cô đang dùng nick cá nhân mắng tay đôi với người khác, hắn liền đau đầu: "Vô vị."

    Nam Sơ lúc này mời hoàn hồn, lập tức tắt máy tính:

    "Lục công tử, anh xong việc rồi à? Vậy chúng ta đi ăn cơm nhé."

    Độ cong của miệng cực kỳ đúng mực, không có chút cợt nhả nào.

    Bỗng nhiên, hắn lại nhớ tới ngay hôm đó, cô dựa vào lòng Dịch Gia Diễn, cười động lòng người, sắc mặt liền trầm xuống.

    Nam Sơ còn chưa kịp phản ứng lại người này sao lại trở mặt rồi, hắn đã nói:

    "Không được gần gũi với Dịch Gia Diễn như vậy."

    "Được." Nam Sơ rất nghe lời.

    Dù sao thì thời gian tới cũng không có bộ phim nào hợp tác với Dịch Gia Diễn. Hai người chủ yếu liên lạc bằng Wechat, lại còn là nick riêng.

    Lục Tiêu không thể biết được.

    Thấy cô nghe lời, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ôm lấy cô đi ra khỏi phòng làm việc.

    Phòng tổng tài vẫn còn không ít người tăng ca, lúc thấy Lục Tiêu đi ra cùng Nam Sơ, liền mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, không ai dâm liếc nhìn.

    Cho đến khi hai người vào thang máy, mọi người mới anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng vẫn không dám hé nửa lời.

    Dù sao thì Lục tổng có lúc nào để phụ nữ tới phòng làm việc của mình?

    * * *

    Nam Sơ thấy xe đã chạy ra khỏi thành phố, hướng về khu ngoại ô.

    Lúc này cô có chút kinh ngạc.

    Năm năm nay, hắn cùng cô đi ăn cơm, vì tránh tai tiếng, đều đến những câu lạc bộ tư nhân cao cấp nhất, cùng với đầu bếp ba sao michilin phục vụ bên cạnh.

    Những nơi này đa số đều nằm ở khu vực xa hoa nhất của trung tâm thành phố.

    Còn hôm nay?

    Nhưng cô rất thông minh mà không mở miệng.

    Mãi đến lúc xe dừng tại đỉnh núi Thiên Bình Sơn.

    Đây là cảnh điểm nổi tiếng của Giang Thành. Đứng trên đỉnh núi Thiên Bình Sơn nhìn xuống có thể ngắm được toàn bộ Giang Thành. Tất nhiên ở đây cũng có rất nhiều nhà hàng.

    "Lục công tử?" Cô im lặng một lát, khỏ hiểu hỏi.

    Nhưng hắn lại không nói gì, dừng xe. Mở cửa xe nắm lấy tay Nam Sơ liền trực tiếp đi tới phía trước.

    Sau đó----

    Nam Sơ ngây ngốc.

    Chỗ này căn bản chính là một thánh địa bí mật. Cấm khách du lịch, nhưng lại chiếm lấy vị trí tốt nhất trên núi Thiên Bình Sơn.

    "Lục thị cũng có đầu tư vào ngành du lịch." Lục Tiêu nhàn nhạt giải thích.

    "Vì vậy Lục công tử liền giữ riêng cho mình một nơi tốt như thế này?"

    Nam Sơ nhếch mày: "Như này bất công quá rồi."

    "Trên thế giới này vốn dĩ không có cái gọi là công bằng."

    "Cũng đúng."

    Cô gật gật đầu. Cô đã bị cảnh về đêm của Giang Thành thu hút không dời được mắt, lấy điện thoại chụp ảnh lia lịa.

    Còn người đàn ông đứng sau lưng lại có chút không kìm được mà lấy điện thoại mình ra, mượn cảnh đêm, lưu lại hình bóng của Nam Sơ.

    Lúc đèn flash nháy lên, cô nhạy cảm quay người:

    "Tiếng gì vậy?"

    "Chắc là tiếng gió."

    Lục Tiêu mặt không đổi sắc giải thích.

    Cô cũng không nghĩ nhiều. Gió trên đỉnh núi hơi lớn, cô giữ chặt mũ, dựng cổ áo lên, liền đột ngột ôm lấy hắn.

    Tính trẻ con mà cọ cọ.

    Hắn cứng người một lát, liền cũng tự nhiên mà ôm lại cô.

    "Người Lục công tử là ấm nhất."

    Cô nói thẳng, vẻ mặt hài lòng.

    "Cô xem tôi là máy sưởi?" Hắn nhếch mày.

    Nam Sơ mím môi lắc đầu:

    "Tôi nào dám chứ"

    Sau đó cô thông minh mà đổi chủ đề:

    "Hôm nay là ngày gì vậy, Lục công tử lại có hứng thú đưa tôi lên đỉnh núi."
     
    Quynhanh200880011Vũ Thị Hoè thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...