Bạn được Trung Lưu mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
83 ❤︎ Bài viết: 22 Tìm chủ đề
5793 351
Kiếm tiền
Hina love BB đã kiếm được 57930 đ
Tên tác phẩm: Tra Nữ Tiến Công

Tên tác giả: Ngữ Nhiên Á

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết [Hina_love_BB]

Tình trạng truyện: Hoàn thành 591 chương

Tình trạng edit: Đang cố gắng lết theo..

Thể loại: Không CP, Cổ đại, Hiện đại, Tình cảm, Khoa học viễn tưởng, Huyền huyễn, Hệ thống, Xuyên nhanh, Nữ phụ, Vị diện, Sảng văn, Nữ cường, Ngược tra.

Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các truyện edit của hina love bb

Phương châm edit: "Edit do sở thích - Hay dở tùy người đọc - Cảm tạ, phàn nàn cầu nhẹ nhàng - Yêu thích xin hành động."



151529775-256-k443852.jpg



Văn án:

Luôn có một ít cặn bã tổn thương người khác nhưng vẫn yên tâm thoải mái tồn tại như trước, bởi vậy, linh hồn hiến tế gọi ác ma lên sân khấu!

Như vậy cũng thật là ngại ngùng, cậu cặn bã, tôi hoàn toàn có thể dùng thủ đoạn cặn bã hơn để nghiền áp cậu!

Ps của tác giả: Bổn văn vô nam chủ, nữ chủ là ác ma, không thích đừng vào!

Ps của editor: Truyện đều toàn là nữ chính ngược quằn quại người ta, không có lối sống. Nữ chính vô tình máu lạnh thích giả vẻ dịu dàng, nữ chính tà ác nguy hiểm thích giả người bị hại, đầu óc thông minh, thủ đoạn căn bã không thể nào cặn bã hơn.. Toàn văn chính là câu chuyện về phần khuất của xã hội.

Khuyến cáo: Thanh niên nghiêm túc, trẻ có tư tưởng hướng về pháp luật, yêu cái thiện ghét cái ác, thiếu nữ có tâm hồn nhạy cảm, yếu đuối dị ứng với tội ác của xã hội. Toàn văn khoa học viễn tưởng không dành cho những thanh niên quá mức lí trí. [nói quá=] ]
 
83 ❤︎ Bài viết: 22 Tìm chủ đề
Chương 1: Những học sinh 'tốt' của tôi [1]

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết



"Bọn họ hủy hoại cuộc đời của tôi, tôi cũng muốn hủy hoại cuộc đời bọn họ!" Trong một không gian tối đen, duy nhất một chỗ có ánh sáng, một người phụ nữ ngồi ở nơi đó, vẻ mặt dữ tợn kinh khủng.

"Được." Một giọng nói nghe không rõ là nam hay là nữ quanh quẩn vang lên.

- -

Trường cấp ba Thịnh Thế có một lớp học, vượt qua lớp năm ba, lớp này gọi là ban mười tám.

Bọn họ tự tạo thành phái, bọn họ đều là thiên tài, bọn họ không thích giáo viên! Bọn họ trốn học trèo tường, bọn họ học tập siêu tốt.

Sau khi đuổi đi mười bảy vị giáo viên thì bọn họ lại nghênh đón một vị giáo viên mới.

"Cộp, cộp, cộp." Tiếng giày cao gót vang lên trên hành lang yên tĩnh, cửa phòng ban mười tám khép hờ, trong lớp yên lặng vô cùng.

Một người phụ nữ mặc chiếc váy liền áo màu lam, diện mạo thanh tú chậm rãi đi đến ban mười tám.

Trong lòng ngực cô ôm một con hồ ly màu đỏ, nó nhắm chặt mắt lại, hình như là đang ngủ.

Trong ánh mắt mong đợi của học sinh trong ban mười tám, cửa phòng học bị đẩy ra rồi sau đó một thùng nước từ trên cửa rớt xuống dưới.

Trong lúc tất cả mọi người cho rằng xô nước này sẽ làm người mặc bộ đồ màu lam kia ướt như chuột lột, thì người ấy nhảy bật lên, xoay chuyển đá một cú xinh đẹp trên không trung.

Thùng nước bị đá xoay một vòng tròn trên không trung giữa phòng học, nước bẩn trong thùng rải đầy toàn bộ phòng học.

Người phụ nữ kia lại tựa như không có chuyện gì xảy ra, dịu dàng cười tiến vào phòng học.

Yên tĩnh, yên tĩnh giống như đã chết!

"Bộp, bộp, bộp!" Tiếng thùng nước rơi xuống mặt đất gọi về lý trí của mọi người trong phòng học.

"Á! Tóc của tôi!"

"Á, bộ đồ tôi mới mua!"

"Máy tính của ông mày!"

"Bà mày vừa mới trang điểm!"

Trong phòng học đầy tiếng mắng chửi, bên trong còn kèm theo từng tiếng thét chói tai.

Qua khoảng chừng năm phút, những âm thanh này mới chậm rãi biến mất, mọi người đều tức giận trừng mắt nhìn người trên bục giảng.

Niệm Mị dịu dàng cười nói: "Chào mọi người, tôi là giáo viên mới của các em, Thiển Tích Tích!"

"Cô giáo, em trượt tay!" Một hộp trang điểm bỗng ném về phía Niệm Mị.

Ánh mắt Niệm Mị híp lại, nghĩ đến người phụ nữ đã dùng linh hồn triệu hoán cô, nụ cười càng thêm dịu dàng. Những học sinh này thật là không hiểu lễ phép mà!

Niệm Mị đến từ khu vực thiên sứ ba ngàn thế giới, khu vực thiên sứ ở đây không phải là nơi ở của thiên sứ. Mà trên trăm triệu năm chỉ sinh ra duy nhất một sinh vật, đó chính là cô! Ác ma Niệm Mị!

Chỉ cần chấp niệm của họ đủ sâu, chỉ cần oán niệm của họ đủ mạnh, thì họ có thể dùng linh hồn triệu hồi ra cô! Để cô tới thực hiện nguyện vọng của họ!

Mà cái giá phải trả, chính là những linh hồn của người triệu hoán đều sẽ trở thành đồ ăn của cô!

Người triệu hoán cô lần này tên là Thiển Tích Tích! Một giáo viên cấp ba.

Hai mươi bốn tuổi, tốt nghiệp đại học danh tiếng, nỗ lực thi lấy bằng giáo viên.

Là một người vô cùng tràn ngập hy vọng và chờ đợi với tương lai của bản thân, nhưng mà mọi thứ của cô ta đều bị hủy hoại trong bàn tay của lớp học này.

Đôi mắt Niệm Mị dịu dàng nhìn hộp trang điểm đang bay tới, cô không có động, hộp trang điểm mắt thấy liền sẽ đập ở trên mặt cô.

Hồ ly trong lòng ngực cô nhảy bật lên, móng vuốt mạnh mẽ vỗ vào hộp trang điểm một cái làm nó bị vỗ về phía người ném hộp trang điểm.

"Bốp!"

Hộp trang điểm từ trên mặt nam sinh trượt xuống, lộ ra khuôn mặt dính đầy nước bẩn cùng với phấn trang điểm đủ màu.

Một vệt màu đỏ hiện ra nổi bật trên khuôn mặt, một dòng máu mũi từ trong lỗ mũi nam sinh chảy ra.

Vẻ mặt nam sinh dại ra, cả đám bạn học cũng trưng ra vẻ mặt không hiểu chuyện gì.

"Thật xin lỗi nha! Bạn học, A Li nhà tôi trượt chân!" Niệm Mị nhẹ nhàng cười.

Hồ ly đỏ đứng trên bả vai Niệm Mị, khinh bỉ trong mắt không thèm che dấu.


Nam sinh theo bản năng duỗi tay sờ sờ dưới mũi của mình, l au một cái liền thấy một thứ màu đỏ xuất hiện trên ngón tay cậu ta.

"Chảy máu?"

Niệm Mị cười dịu dàng, cả đám học sinh cũng lấy lại tinh thần, bọn họ nhìn hồ ly trên vai Niệm Mị, trong mắt tò mò lẫn yêu thích không che dấu được.

Tuy rằng bọn họ nhìn không hiểu ánh mắt của hồ ly, nhưng mà cũng biết chắc chắn nó không phải là một con hồ ly bình thường.
 
Chỉnh sửa cuối:
83 ❤︎ Bài viết: 22 Tìm chủ đề
Chương 2: Những học sinh 'tốt' của tôi [2]

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Niệm Mị lấy hồ ly từ trên vai xuống, ôm vào trong lòng.

"Cô giáo, con hồ ly của cô thật đáng yêu, có thể tặng cho em không?" Một người nữ sinh cười cười nhìn Niệm Mị.

Niệm Mị dịu dàng cười nói: "Không thể, nó là đồng bạn của tôi!"

Biểu cảm trên mặt nữ sinh thay đổi, nụ cười bỗng trở nên kì quái.

"Chuyện này không phải là do cô giáo không muốn cho thì không cho được nha! Các bạn học mau tới đoạt con hồ ly nào."

Vài người hàng phía trước lập tức đứng lên, Niệm Mị đặt hồ ly lên trên bàn giáo viên, rồi nói: "A Li, tự mình đi thôi!"

Hồ ly kêu lên một tiếng: "Được, thưa chủ nhân!"

A Li lập tức liền nhảy lên trên người của một người trong đó, móng vuốt vươn về phía mái tóc của nữ sinh.

Ba phút sau, quần áo của vài người đứng ở hàng trước trở nên rách tung tóe, giống như ăn mày, tóc cũng như ổ gà, trên mặt nữ sinh lúc trước nói chuyện còn có mấy cái dấu chân.

Một chữ ngốc viết hoa xuất hiện trên mặt bọn họ, cả lớp yên tĩnh một giây liền phát ra một trận cười vang.

"Ha ha, bài ca đưa đám khi nào mà các cậu trở nên yếu đi như vậy? Ngay cả một con súc sinh đều đánh không.."

"Bộp bộp bộp!" Nam sinh còn chưa nói dứt lời thì móng vuốt hồ ly chụp liền lấy cổ cậu ta, chân trước tiếp đón với mặt của nam sinh.

Cả lớp lại một lần nữa chìm vào yên tĩnh, nam sinh vội kéo hồ ly trên người mình ra rồi quăng mạnh xuống mặt đất.

Hồ ly nhảy lên một cái, về tới trên bàn giáo viên.

Niệm Mị vỗ vỗ đầu nó, thật là một tên nhóc tùy hứng mà.

"Được rồi, mời các em ngồi xuống, chúng ta bắt đầu học thôi!" Niệm Mị dịu dàng cười, cả người tản ra hơi thở ôn hòa thân thiết.

Nam sinh bị đánh sờ lên mặt của mình, cảm giác đau truyền tới khiến cậu ta hút một ngụm khí lạnh.

"Mẹ nó, đây là cái đồ chơi gì, lại có thể nghe hiểu tiếng người, còn có sức lực lớn như vậy!"

Tất cả người trong phòng học đều an an phận phận ngồi xuống, Niệm Mị lấy ra phấn viết lên trên bảng đen viết một hàng đề mục.

"Nghe nói các em đều là thiên tài, cho nên chúng ta không học tập những nội dung cấp ba này nữa, mà trực tiếp nhảy vào đại học!"

Trong phòng học không có người nói chuyện, toàn bộ đều cúi đầu làm chuyện riêng của mình.

"Mời mọi người nghiêm túc nghe giảng bài, cất di động và máy tính của các em lại, bằng không tôi không cam đoan chúng nó sẽ còn hoàn hảo không tổn hao gì nha!"

Niệm Mị dịu dàng nhìn học sinh bên dưới, bọn học sinh ngẩng đầu, xem thường nhìn cô, rồi vẫn tiếp tục chơi!

Niệm Mị cười cười, đem máy tính của mình lấy ra, nhanh chóng gõ.

Một phút đồng hồ sau..

"Sao không có wifi rồi?"

"Á, nhân vật trong trò chơi của tớ sao lại bị giết chết?"

"Sao internet bị ngắt rồi?"

Niệm Mị cất máy tính lại, cười nói: "Mời các bạn học nghiêm túc nghe giảng bài!"

Một học sinh nữ đứng lên: "Là cô làm à? Cô không nên quá phận như vậy!"

Niệm Mị cười nói: "Bạn học mời ngồi xuống! Hiện tại là thời gian đi học!"

"Đi học? Được rồi!"

Nữ sinh ngồi xuống, mở âm nhạc trong máy tính lên, đem âm lượng vặn tới lớn nhất!

"Không có mạng cũng không sao, chúng ta nghe nhạc!" Nữ sinh la lớn.

Một đám học sinh cũng theo sau để âm nhạc nổi lên.

Niệm Mị vẫn cười dịu dàng như trước, rồi lại lần nữa lấy máy tính ra.

Nhanh chóng gõ bàn phím, một chuỗi số hiệu liền xuất hiện phía trên.

Khi ngón tay cô dừng lại, nháy mắt trong phòng học liền an tĩnh xuống, tất cả máy tính cùng di động toàn bộ chết máy.

Niệm Mị cười nói: "Các bạn học chúng ta nên học thôi!"

"Học cái gì! Cô làm máy tính của chúng tôi toàn bộ chết máy, chúng tôi muốn cô bồi thường!"

"Đúng vậy, bồi thường!"

"Còn có di động của tôi!"

Niệm Mị khó hiểu nhìn mọi người mà nói: "Tôi làm máy tính của các em chết máy bao giờ?"

"Vừa mới lúc nãy, chúng ta đều thấy!"

"Đúng vậy, chúng ta đều thấy!"
 
Chỉnh sửa cuối:
83 ❤︎ Bài viết: 22 Tìm chủ đề
Chương 3: Những học sinh 'tốt' của tôi [3]

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

"Các em có chứng cứ sao?"

Bọn học sinh cậu nhìn nhìn tôi, tôi nhìn nhìn cậu, cuối cùng phát hiện bọn họ quả thật không có chứng cứ!

"Em muốn kiện cô giội nước bẩn vào chúng em."

"Đúng vậy, hồ ly cô nuôi còn có ý định đả thương người!"

Niệm Mị nhẹ nhàng cười: "Tôi giội nước bẩn vào các em khi nào? Các em có chứng cứ sao? Hồ ly của tôi có ý định đả thương người, vậy hồ ly tôi đâu?"

Lúc này mọi người mới chú ý tới hồ ly của Niệm Mị đã không biết đi nơi nào.

"Trên thùng nước có dấu vân tay của cô!" Có người chỉ ra điểm này.

"Đúng vậy."

Niệm Mị tươi cười thật dịu dàng nhưng lại làm một đám người dưới bục sởn tóc gáy lên.

"Các em xác định trên cái thùng kia có vân tay của tôi sao?"

Có người không chắc lắm nói một câu: "Hình như là cô ta dùng chân đá thùng.."

Người trong lớp cũng nhớ tới chuyện này, toàn bộ đều căm giận ngồi xuống.

Niệm Mị thấy bọn họ cuối cùng cũng ngoan, vừa lòng nhìn phòng học một vòng, vừa nhìn việc này khiến nụ cười của cô càng dịu dàng thêm một phần.

"Mấy vị trí không người ngồi kia là của ai?"

Không có người trả lời, Niệm Mị cũng không ngại cười chỉ mấy bạn học đứng lên trả lời.

Cô viết chính là đề năm nhất, không thể nghi ngờ bọn họ trả lời tất cả đều đúng!

Quả nhiên đều là thiên tài, Niệm Mị tạm thời cũng không muốn làm khó bọn họ.

Một tiết học qua đi, Niệm Mị trở lại văn phòng của mình.

Mấy bạn học ban mười tám lập tức liền ra cửa trèo tường về nhà, hoặc là đến bệnh viện.


Người bị A Li đánh mặt đã sưng lên, cũng không sợ sẽ có người nhận ra, bị hộp trang điểm đập vào cũng không thấy rõ diện mạo. Quần áo bị cào phá mấy cái chỉ cần cúi đầu cũng có thể bảo đảm không ai có thể nhận ra bọn họ, như vậy liền không tồn tại vấn đề mất mặt này.

Vài người thường xuyên đi vào bằng cách leo tường, vài người từ trên tường rào nhảy xuống.

"Vệ ca, Hàng ca, Hình ca!"

Tất cả đều nhìn ba người chào hỏi.

Ba người kia đầu tiên là nhíu mày nhìn mấy người họ một hồi lâu rồi mới nhận ra đây là bạn học của bọn họ.

Vệ Tường nhíu mày hỏi: "Các cậu làm sao vậy?"

Mà Trần Hàng thì lại không cho mặt mũi nở nụ cười: "Ha ha, các cậu đừng nói với tôi rằng các cậu đây là chơi đùa nghệ thuật quá độ, muốn đi đầu đường ăn xin bán nghệ nha! Ha ha ha.."

Mộc Hình không nói lời nào, chỉ lạnh lùng bỏ tay vào túi quần nhìn mấy người kia chật vật.

Vài người đầu tiên là cười gượng hai tiếng rồi sau đó mới nói: "Là giáo viên mới tới kia, cô ta còn hỏi một chút về mấy người các cậu."

Trần Hàng cười nói: "Đi thôi, một giáo viên mà thôi, có thể có bao nhiêu lợi hại cơ chứ, Hàng ca đi báo thù cho mấy cưng."

Nam sinh bị A Li vả mặt gọi là Tạ Vũ Thiên, hắn chỉ chỉ vào khuôn mặt đã bị đập đến biến hình.

"Các cậu phải chú ý, ả phụ nữ kia có một con sủng vật, biết đánh người!"

"Đã biết, đã biết!" Trần Hàng không thèm để ý vẫy vẫy tay, lôi kéo hai người còn lại đi đến phòng học.

* * *

Bên kia, Niệm Mị trở lại văn phòng, một đám giáo viên toàn bộ nhìn chằm chằm cô.

Nụ cười dịu dàng trên mặt Niệm Mị vẫn không đổi: "Làm sao vậy?"


Một giáo viên nữ đứng lên, dạo qua một vòng xung quanh Niệm Mị, rồi c hép chép miệng nói: "Quả nhiên thật sự không có chuyện gì, cô không bị đám biến thái ban mười tám kia bắt nạt à?"

Niệm Mị cười nói: "Bọn họ ở chung khá tốt nha! Các người không cần nghĩ bọn họ xấu xa đến vậy đâu!"

Giáo viên nữ kia giật giật khóe miệng, nói: "Bọn họ vậy mà còn gọi là dễ ở chung? Bọn họ hoàn toàn là ác mộng của tất cả giáo viên! Chỉ có kẻ ngốc như cô mới có thể cảm thấy đám biến thái kia dễ ở chung."

"Bọn họ rất dễ chơi đùa!"

Giáo viên nữ này trực tiếp há to miệng, dùng ánh mắt như thấy quái vật mà nhìn Niệm Mị, lắc lắc đầu.


"Xong rồi, một đứa trẻ tốt như vậy lại bị đám biến thái kia làm cho tinh thần thất thường!"
 
Chỉnh sửa cuối:
83 ❤︎ Bài viết: 22 Tìm chủ đề
Chương 4: Những học sinh 'tốt' của tôi [4]

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Niệm Mị: .

Đám nhóc con kia quả thật rất dễ chơi đùa, tâm cao khí ngạo, có thể để cho cô chơi trong một đoạn thời gian.

Nữ giáo viên trở lại vị trí của mình rồi ngồi xuống, Niệm Mị cũng ngồi xuống trước bàn làm việc của mình.

Bởi vì ban mười tám không có giáo viên nào muốn dạy, cho nên giáo viên như Niệm Mị vừa là chủ nhiệm lớp bọn họ kiêm giáo viên của tất cả các môn.

Chuông vào tiết thứ hai vang lên, Niệm Mị cầm túi xách của mình rồi đi về phía ban mười tám.

Tới ban mười tám, Niệm Mị đẩy cửa ra, bên trong chỉ ngồi mấy người học sinh.

Những người khác đều không biết đi nơi nào.

Niệm Mị mang theo ý cười dịu dàng đi đến vị trí bàn giáo viên ngồi xuống, không nói gì.

Thừa dịp không ai chú ý, đem sủng vật A Li trong không gian lấy ra ôm vào trong ngực vuốt ve.

Camera theo dõi ban mười tám toàn bộ đều bị nhóm người này phá hỏng rồi, Niệm Mị làm như vậy cũng sẽ không bị người nào phát hiện.

Đã vào lớp trên dưới hai mươi phút, những học sinh kia mới lục tục từ bên ngoài tiến vào.

Toàn bộ bỏ qua Niệm Mị đang ngồi trên bục giảng.

Niệm Mị không nói gì, chỉ dịu dàng cười nhìn một đám người trở lại vị trí của mình ngồi xuống.

Trần Hàng ngồi ở vị trí của mình, nói với Vệ Tường bên cạnh: "Giáo viên này nhìn qua cũng không đến nỗi nào nha! Vừa thấy liền biết là cái quả hồng mềm, tôi còn nghĩ rằng sẽ là một chị đại đâu, kết quả là một chị gái dịu dàng!"

Mộc Hình rất ít nói chuyện lúc này lại mở miệng: "Không thể trông mặt mà bắt hình dong!"

Trần Hàng đụng vào bờ vai của hắn, trêu chọc nói: "Tại sao cậu lại nói như thế? Chẳng lẽ cậu thích loại hình như vậy à?"

Nói rồi còn đánh giá Niệm Mị vài lần: "Khuôn mặt chỉ có thể xem như thanh tú, tuy là làn da cũng không đến nỗi nào nhưng cũng không được tốt lắm!"

Mộc Hình không muốn nhiều lời với hắn, không thèm trả lời.

Trần Hàng hèn mọn cười hai tiếng: "Haha, đây không phải là do tôi nói trúng rồi à!"

Lúc này ngoại trừ người trèo tường đi ra ngoài, thì mọi người đều ngồi xuống vị trí của mình.

Niệm Mị đứng lên, cười nói: "Bạn học đến muộn đều đứng lên, cùng cô đi ra ngoài vận động một chút đi!"

Không có người nào phản ứng cô, nụ cười trên mặt Niệm Mị càng sâu vài phần: "A Li!"

Hồ ly lập tức nhảy xuống từ trên người Niệm Mị, tựa như một trận gió thổi qua trong phòng học.

Chờ nó lại lần nữa nhảy đến bàn giáo viên, thì trên má trái của cả đám người đều nhiều thêm cái dấu chân đỏ của hồ ly.

Tất cả mọi người đều cảm thấy trên mặt có chút đau, duỗi tay sờ một cái liền sờ đến một cái dấu chân mới vừa sưng lên.

Nụ cười Trần Hàng có chút cứng đờ, đang chuẩn bị đứng lên tức giận với Niệm Mị thì bị Vệ Tường bên cạnh giữ chặt.

Trần Hàng không cam lòng ngồi xuống chỗ ngồi, Mộc Hình thì không có biểu tình gì, Vệ Tường cũng không có bất luận cái gì tỏ vẻ.

Có nữ sinh hét lên một tiếng: "A, mặt tôi!"

"Tớ có phải bị hủy dung rồi hay không!"

Nam sinh thì đều trừng mắt Niệm Mị mà nói: "Cô giáo, đừng nghĩ rằng chúng tôi gọi cô một tiếng cô giáo thì cô thật sự cho rằng bản thân mình là giáo viên!"

Niệm Mị vẫn tươi cười ôn nhu như cũ, nói: "Các em có muốn cùng cô đi ra ngoài vận động không?"

"Đi! Đi cái gì mà đi! Ông mày phải về nhà!"

Trần Hàng trực tiếp đứng lên, lật đổ cái bàn xuống dưới đất.

Niệm Mị cười đi đến trước mặt hắn: "Bạn học, em đến muộn một tiết học, vận động phải nhiều hơn rồi!"

Trần Hàng vươn tay, muốn đẩy Niệm Mị ra.

Nhưng mà tay hắn đặt ở trên vai Niệm Mị cho dù đẩy như thế nào đi chăng nữa thì Niệm Mị đều không chút dịch chuyển.

Niệm Mị đem bàn tay trên vai cầm xuống, Trần Hàng muốn hất ra nhưng làm thế nào cũng hất không ra.

Vì thế quát: "Cô buông tay!"

Niệm Mị cười nhẹ rồi đè Trần Hàng lên trên chỗ ngồi, thấp giọng nói: "Bạn học, nếu em không ngoan ngoãn nghe lời, tôi không cam đoan đôi tay của em còn có thể hoàn chỉnh được nữa hay không đâu!"
 
Chỉnh sửa cuối:
83 ❤︎ Bài viết: 22 Tìm chủ đề
Chương 5: Những học sinh 'tốt' của tôi [5]

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết​

"Cô mau thả tôi ra!"

Mặt Trần Hàng có chút hồng lên, nhưng là do tức giận! Hắn là một tên đàn ông vậy mà bị một ả phụ nữ áp chế, thật là mất mặt.

Niệm Mị buông tay ra, trở về trên bục giảng.

"Bạn học đến trễ, đi theo tôi! Bằng không quần áo của các em có thể giữ được hay không thì tôi cũng không biết!"

Đây là uy hiếp, quang minh chính đại uy hiếp.

Bọn họ không sợ giáo viên, nhưng mà bọn họ lại không làm gì được con hồ ly kia.

"Cô có bản lĩnh liền thu con hồ ly kia lại!"

"Ồ? Tôi cảm thấy mình cũng rất có bản lĩnh, ít nhất tôi thuần phục được nó!"

Niệm Mị chặn xuống một câu làm đám học sinh đỏ mặt tía tai.

Quả thật, con hồ ly mà Niệm Mị thuần phục kia, bọn họ ngay cả chạm cũng không chạm được.

Nếu nói Niệm Mị không có bản lĩnh, như vậy chính là biến tướng nói bọn họ ngay cả một người không có bản lĩnh cũng không bằng.

Niệm Mị vỗ vỗ đầu hồ ly, cười nói: "Mọi người có đi hay không đây?"

Trần Hàng đứng lên.

"Đi! Chúng tôi chính là thiên tài, vận động một chút cũng không có gì!"

Một đám học sinh nghe xong cũng cảm thấy đúng, bọn họ là thiên tài, chẳng lẽ một vận động là có thể làm khó bọn họ sao? Huống chi đại thiếu gia Hàng thiếu này cũng không ngại, thì bọn họ còn để ý cái gì?

Chỉ là bọn họ không biết, đại thiếu gia trong lòng bọn họ thật ra là do không muốn bị Niệm Mị áp chế trước mặt mọi người một lần nữa, cho nên mới dẫn đầu đi trước.

Một đám người đi vào sân thể dục, trên sân thể dục có mấy người ở trong lớp khác đang học thể dục, người cũng không ít.

Mọi người thấy người của ban mười tám, đều theo bản năng nhìn nhiều hơn chút.

Người trong ban mười tám rất dễ nhận ra, bởi vì học sinh toàn trường cũng chỉ có bọn họ mặc đồ bình thường đi học, còn những người khác mặc đều là đồng phục học sinh.

"Oa, dấu vết trên mặt bọn họ là vẽ lên sao? Thật đáng yêu!"

"Rất thích dấu móng vuốt mèo trên mặt bọn họ nha!"

Người trong ban mười tám nghe thấy những âm thanh nghị luận này toàn bộ đều đen mặt. Khoảnh khắc khi các cô ấy ca ngợi, đối với người trong ban mười tám mà nói chính là sỉ nhục.

"Nhìn cái gì mà nhìn?" Trần Hàng hung tợn trừng liếc mắt một người đang nhìn người của hắn, mọi người đều thu hồi tầm mắt.

Học sinh ban mười tám bọn họ không thể trêu vào, vì thế đều làm bộ nhìn không thấy bộ dạng của bọn họ, tiếp tục làm chuyện của mình, cho dù có đánh giá cũng là loại rất khó hiểu.

"Hiện tại, trước tiên các em chạy vòng quanh sân thể dục mười vòng!"

Niệm Mị tươi cười dịu dàng, cứ như vậy mà nhìn học sinh ban mười tám. Còn hồ ly trong lòng ngực của cô cũng không biết đã biến mất tự khi nào.

"Tôi không chạy!"

"Mười vòng? Nơi này một vòng cũng đến năm trăm mét, mười vòng, cô là muốn mệt chết chúng tôi sao?"

"Mọi người không phải sợ cô ta, hồ ly của cô ta đã chạy, chúng ta đi ra ngoài chơi!"

Một đám học sinh giờ phút này tất cả đều muốn rời khỏi, đều không muốn vận động.

Bọn học sinh bắt đầu tốp năm tốp ba tản ra, Niệm Mị dịu dàng cười, không có sinh ra bất mãn với hành vi của bọn họ, tựa như một người mẹ bao dung đứa con tùy hứng của mình.

Tuy rằng cô chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng mà phần dịu dàng kia là thật sự xuất phát từ chân tâm.

"Các em chạy vài vòng đi, tuy rằng nửa tiết học đầu các em không tới, nhưng mà tôi cảm thấy các em cũng sẽ không vận động thường xuyên. Hiện tại các em đang ở trường, hẳn là vận động một chút sẽ tốt hơn!"

"Đầu óc chúng tôi tốt, không cần làm những vận động vô dụng này!"

"Ai cần cô lo?"

"Mắc mớ gì tới cô?"

"Thật là cho rằng làm giáo viên của chúng tôi thì có thể áp đến trên đầu chúng tôi sao?"

"Nói cho cô biết, cô sớm muộn gì sẽ bị chúng tôi đuổi ra khỏi cái trường học này!"

Người trên sân thể dục cho dù không dám nhìn người ban mười tám, nhưng cũng vẫn chú ý bọn họ như trước.

Lúc này nghe bọn họ nói lời bất kính với giáo viên, bọn học sinh nghe xong đều có chút phẫn nộ. Đến trễ nửa tiết học mà còn như vậy!

Những người giáo viên kia nhíu mày càng chặt, không tán đồng nhìn học sinh ban mười tám.
 
83 ❤︎ Bài viết: 22 Tìm chủ đề
Chương 6: Những học sinh 'tốt' của tôi [6]

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết​

Cho dù biết học sinh ban mười tám không dễ ở chung, nhưng một giáo viên tốt như vậy lại bị bọn họ đối xử như thế! Thật sự là có chút quá phận.

Người trong ban mười tám cũng không quan tâm những giáo viên đó lẫn đám học sinh kia sẽ nghĩ như thế nào, toàn bộ đều trực tiếp rời đi.

Niệm Mị đứng trên sân thể dục cúi đầu, dường như có chút ảm đạm mà trở về khu dạy học!

Tất cả học sinh đều yên lặng nhìn bóng dáng nhu nhược kia, giờ phút này bọn họ đối với ban mười tám trừ bỏ sợ hãi còn thêm một phân chán ghét.

Trên mặt Niệm Mị vốn mang theo nụ cười dịu dàng, lúc này nụ cười này lại có vẻ quỷ dị hơn.

Cô vốn dĩ không muốn phải thật sự dùng cách xử phạt về thể xác đám với đám học sinh kia, dùng cách xử phạt về thể xác thì quá đơn giản, mục đích của cô là đem chuyện người trong ban mười tám làm khó giáo viên lan truyền ra bên ngoài.

Đầu tiên phải xác định hình tượng những kẻ học sinh ác độc này cùng hình tượng người tốt của cô! Như vậy mới có phương tiện ứng phó trêu đùa đám học sinh 'tốt' này về sau được.

Cả một buổi sáng học sinh ban mười tám đều không hề trở lại học. Hiệu trưởng trường học tới tìm Niệm Mị, nhưng ông ta không phải tới chất vấn cô chuyện học sinh ban mười tám, mà ngược lại là tới an ủi Niệm Mị, bảo cô không cần để ý.

Mỗi một giáo viên tới ban mười tám dêdu sẽ không trụ được bao lâu liền sẽ từ chức, thậm chí có người còn phải vào bệnh viện tâm thần. Bởi vì lo lắng ảnh hưởng đến danh dự nhà trường, cho nên những việc này đều bị nhà trường đè ép xuống dưới.

Nhà trường cũng không phải chuea từng nghĩ tới đuổi đi những học sinh làm việc này, nhưng mà người trong ban mười tám không ai thừa nhận là chính mình làm, tra cũng tra không ra. Ban mười tám là vương bài của toàn bộ trường học, nhà trường căn bản sẽ không đuổi học bọn họ, phạt cũng không dám quá mức, cuối cùng chỉ có thể không giải quyết được gì!

Nếu không phải một lớp học không thể không có giáo viên, thì trường học có lẽ cũng sẽ không vì ban mười tám mà thay đổi hết giáo viên này đến giáo viên khác.

Niệm Mị tỏ vẻ cảm thấy học sinh ban mười tám rất tốt, bảo hiệu trưởng không cần lo lắng. Thái độ tốt đến mức hiệu trưởng cũng không dám nán lại lâu, chỉ sợ bản thân bị áy náy bao phủ, cuối cùng vội vàng rời đi!

Niệm Mị cười nhìn hiệu trưởng rời đi, vuốt ve hồ ly không biết khi nào xuất hiện ở trong tay!

Buổi chiều, Niệm Mị mặc một bộ quần áo thể thao màu hồng phấn, đổi giày cao gót thành giày thể thao, trên mặt mang theo nụ cười nhạt nhè nhẹ. Cả người trông giống như chỉ mới độ hai mươi, mặt thanh tú toát lên vẻ thanh xuân xinh đẹp, làm học sinh trong trường học thấy cô đều nhìn nhiều hai mắt.

Mặt Niệm Mị lớn lên cũng không mấy xinh đẹp, nhưng mà khí chất của cô lại làm người ta nhìn liền cảm thấy rất thư thái, nhịn không được sinh ra hảo cảm đối với cô.

Ban mười tám ở tầng cao nhất khu dạy học, toàn bộ tầng lầu cũng chỉ còn lại có duy nhất một mình ban mười tám.

Niệm Mị đứng trước cửa phòng học, không hề đẩy cửa.

Một bóng dáng bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau Niệm Mị, nhào về phía cô.

Niệm Mị nghiêng người tránh thoát, người kia liền đụng vào trên cửa, tuy rằng cửa được mở ra, nhưng mà người tới lại trực tiếp hét lên.

"Á! Đau! Á! Cứu mạng!"

Trong phòng học thật an tĩnh, một đám học sinh yên lặng ngồi trên vị trí của mình, nhìn học sinh thét chói tai kia.

"Bạn học, em làm sao vậy?"

Nụ cười trên mặt Niệm Mị biến mất, vội đi xem xét học sinh đã ngã trên mặt đất, lúc này cô mới thấy rõ ràng đây là một nam sinh, nam sinh đã đau đến mức bụm mặt trên mặt đất lăn lộn.

Niệm Mị thu hồi tay, trước tiên gọi điện thoại cấp cứu rồi mới đến đỡ nam sinh, học sinh ban mười tám trong phòng học cứ như vậy nhìn, không ai ra tay giúp đỡ.

Niệm Mị cố sức đem nam sinh nâng dậy, nam sinh đã đau đến sắp ngất, cho nên Niệm Mị không khác gì là kéo hắn.

Nhưng mà khi Niệm Mị thấy rõ mặt hắn..

"Á!" Niệm Mị hét lên một tiếng, sợ đến mức trực tiếp ném nam sinh xuống mặt đất lại, nam sinh phát ra một tiếng trầm vang!
 
83 ❤︎ Bài viết: 22 Tìm chủ đề
Chương 7: Những học sinh 'tốt' của tôi [7]

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Chỉ thấy mặt nam sinh đã bắt đầu hư thối, huyết nhục mơ hồ!

Niệm Mị cúi đầu cả người run rẩy, giống như là khiếp sợ quá độ.

Nhưng mà không ai thấy khóe miệng cô đang cong cong thành một vòng cung, cô chính là cố ý, cố ý nâng người này dậy rồi lại ném xuống mặt đất! Cô là ác ma, thứ gì có thể dọa đến cô? Cô chính là đáng sợ nhất, làm sao lại bị một khuôn mặt dọa được đây!

Học sinh ban này thật 'tốt' nha, nếu trước đó người đụng vào cửa là cô thì như vậy người nằm trên mặt đất cũng không phải ai khác, mà chính là cô rồi!

Thứ có tính ăn mòn cao đến vậy, những học sinh này quả thật là có ý định hủy hoại cả đời cô nha!

Trách không được oán khí của nguyên chủ lại lớn đến như thế!

Học sinh ban mười tám tỏ vẻ khinh thường, lạnh nhạt nhìn bạn cùng lớp nằm trên mặt đất và Niệm Mị đang đứng run rẩy.

Niệm Mị cũng không nghĩ tới những đứa nhóc mới hơn mười tuổi này có thể máu lạnh đến trình độ như vậy, nhưng mà như vậy cũng tốt, lúc này mới cùng loại với cô nha! Mới có thể để cô đối đãi 'thật tốt' với những ác ma này nha!

Qua một hồi lâu, Niệm Mị dường như mới lấy hết can đảm, lần nữa nâng nam sinh đã hôn mê lên.

Niệm Mị cau mày, nhìn học sinh ban mười tám.

"Các em có thể giúp một chút được không, dìu em ấy đi xuống tầng dưới."

Học sinh ban mười tám không nói gì, cứ như vậy nhìn Niệm Mị, tựa hồ nằm trên mặt đất chính là một thứ rác rưởi vô dụng, ngay cả nhìn cũng khinh thường không muốn nhìn.

"Em ấy là bạn cùng lớp của các em, có thể hạ mình xuống giúp được chứ?"

Giọng nói của Niệm Mị dịu dàng, dường như còn chứa một tia khẩn cầu.

Vẫn như cũ không nhận được trả lời cùng phản ứng, Niệm Mị giống như cuối cùng cũng hết hy vọng, một mình cố sức kéo nam sinh ra khỏi phòng học.

Kéo qua hành lang yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được vật nặng bị kéo đi, còn có tiếng thở dốc của Niệm Mị.

Kéo nam sinh tới cầu thang, Niệm Mị cố sức đỡ nam sinh lên trên lưng mình.

Bởi vì đang là thời gian đi học cho nên trên cầu thang không có lấy một bóng người, có vẻ yên tĩnh lạ thường, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân năngh nhọc của Niệm Mị, còn có tiếng nói chuyện.

"Bạn học em phải kiên trì! Về sau cho dù các em có dằn vặt tôi như thế nào tôi cũng sẽ không né tránh, em nhất định phải khỏe mạnh!

Thật ra các em thật sự rất đáng yêu, tuy rằng rất thích đùa giỡn người khác!

Nếu biết tôi né tránh sẽ là kết quả như vậy tôi nhất định sẽ không né tránh!

Em nhất định phải tỉnh lại, tôi thích bộ dáng thanh xuân dào dạt của các em!

Thực xin lỗi, buổi sáng tôi không nên phạt các em chạy bộ, bằng không các em cũng sẽ không muốn làm vậy với tôi, cũng sẽ không tạo thành kết quả như vậy!

Thực xin lỗi, tôi xin em.. nhất định phải kiên trì lên!"

Niệm Mị càng nói càng áy náy, tựa hồ nghẹn ngào lên, hô hấp đều có chút hỗn loạn.

Nhưng mà trái ngược với giọng nói chính là biểu cảm của cô, tươi cười dịu dàng nhạt nhẽo, vô cùng an hòa!

Cõng học sinh trên lưng xuống dưới lầu, chẳng bao lâu xe cứu thương liền đi vào trường học, khiến cho học sinh học ở lầu một nhìn chăm chú.

Khi bọn họ nhìn thấy là học sinh ban mười tám thì toàn bộ đều thu hồi tầm mắt, bọn họ đã quá quen với chuyện có người trong ban mười tám xảy ra chuyện. Dù sao thì họ cũng đều là những kẻ không an phận, thường xuyên đấu đá ngầm trong ban.

Có giáo viên còn đỡ, bọn họ sẽ nhất trí nhằm vào giáo viên, nếu không có giáo viên đó chính là lớp đấu đá đại loạn.

Vào bệnh viện lại là chuyện thường tình.

Toàn bộ hành trình Niệm Mị đều đi theo xe cứu thương tới bệnh viện, nam sinh bị đưa vào phòng cấp cứu tiến hành cấp cứu.

Niệm Mị gọi điện thoại cho hiệu trưởng, cô mới đến trường học, hồ sơ của đám học sinh này còn chưa xem, cũng không biết nam sinh là ai, đương nhiên không thể liên hệ với phụ huynh.

Những người trong trường học này, cô lại chỉ có số điện thoại của hiệu trưởng, cũng chỉ có thể gọi cho hiệu trưởng.

Điện thoại vang trên dưới bảy âm mới kết nối.

"Alo!" Giọng nói bên kia có chút trầm thấp.
 
83 ❤︎ Bài viết: 22 Tìm chủ đề
Chương 8 Những học sinh 'tốt' của tôi [8]

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Hiệu trưởng bên này sắc mặt rất khó coi, trong lòng ngực ông ta ôm một người phụ nữ, cũng là giáo viên của trường học này. Lúc này hai người đang ở trong tư thế mập mờ, hiệu trưởng là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, vẻ ngoài không đẹp, cũng may trên người không có biến dạng, nhìn qua cũng nhân mô cẩu dạng*.

*nhân mô cẩu dạng: Thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.

Người phụ nữ trong lòng ngực ông ta thoạt nhìn cũng mới hai lăm hai sáu tuổi, tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu với Niệm Mị. Lúc này vai cô ta nửa lộ, ngồi trên đùi hiệu trưởng, làm nhiệt độ cơ thể của hiệu trưởng tăng lên, nhưng mà khí áp quanh thân lại vô cùng trầm.

Niệm Mị nghe thấy tiếng thở dốc thô nặng của hiệu trưởng, làm bộ như không nghe được, mà chỉ là nôn nóng nói: "Hiệu trưởng, ban mười tám có một học sinh đã xảy ra chuyện, tôi không biết em ấy là ai, hiện tại tôi ở trước cửa phòng cấp cứu ở lầu hai của bệnh viện XX.."

"Cô nói cái gì?" Giọng nói hiệu trưởng khẽ thay đổi.

"Ban mười tám có một nam sinh đã xảy ra chuyện, ngài mau tới bệnh viện!"

"Từ từ, không nên gấp gáp, cô mau nói rõ, là học sinh nào đã xảy ra chuyện?"

"Là một nam sinh, tôi không nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng là từ quần áo có thể phán đoán ra gia cảnh của nam sinh này không quá tốt, hiện tại em ấy đã xảy ra chuyện, đang ở bệnh viện cấp cứu!"

"Tôi đã biết! Một chút nữa tôi sẽ tới, trước tiên cô cứ ở đó trông coi đi!"

Hiệu trưởng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cắt đứt điện thoại, rồi đẩy người phụ nữ trong lòng ngực ra.

"Em đi về trước, hiện tại anh có việc cần xử lý!"

Người phụ nữ không hài lòng nhíu mày, bĩu môi nói: "Chuyện gì mà quan trọng đến vậy?"

Hiệu trưởng hôn một cái trên mặt cô ta.

"Ngoan, hôm nào lại đến tìm anh!"

Người phụ nữ thấy hiệu trưởng quả thật có hơi sốt ruột, mím môi rời đi.

Người phụ nữ đi rồi, hiệu trưởng liền gọi điện thoại cho Chủ Nhiệm Giáo Dục, bảo anh ta đem chuyện này áp xuống, nhất định không thể để lọt ra một chút tiếng gió, lúc này mới lấy túi hồ sơ của học sinh ban mười tám rời đi.

Đi tới bệnh viện, ở bên ngoài phòng cấp cứu chỉ có một mình Niệm Mị, cô ngồi trên ghế công cộng, rũ đầu, trông vô cùng sa sút.

Hiệu trưởng đi qua vỗ vỗ bả vai cô rồi nói: "Cô đi về trước đi! Chuyện này để tôi xử lý!"

Niệm Mị không hề ngẩng đầu, rầu rĩ nói: "Không sao!"

Hiệu trưởng cũng không miễn cưỡng cô, cách một vị trí với cô rồi ngồi xuống.

"Cô nói cho tôi nghe một chút, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra vậy!"

"Buổi sáng hôm nay có một đám học sinh đến muộn nửa tiết học, tôi muốn phạt bọn họ chạy vài vòng, thuận tiện rèn luyện thân thể một chút. Sau đó bọn họ cùng tôi tới sân thể dục rồi toàn bộ rời đi hết!

Buổi chiều, khi tôi tới phòng học, thấy cửa phòng học có chút lạ, tôi nghĩ bọn họ muốn đùa giỡn với tôi, nên tôi không có đến đẩy cửa.

Nào ngờ có một học sinh vọt về phía tôi, tôi theo bản năng lùi lại một bước, cậu ấy đụng vào trên cửa, sau đó!"

"Sau đó làm sao? Có phải đụng trúng rồi bị thương hay không?" Hiệu trưởng quan tâm hỏi.

"Không phải, sau đó em ấy liền bụm mặt thét chói tai, lúc tôi nâng em ấy dậy thì thấy mặt em ấy đã hư thối! Trên cái cửa kia có lẽ là đã bị quét lên một thứ có tính ăn mòn rất cao, hiệu trưởng ngài gọi điện thoại bảo người đi xử lí một chút, đừng cho cái cửa kia lại làm bị thương đến những bạn học khác!"

Hiệu trưởng nghe thấy Niệm Mị nói như vậy, lập tức liền đi ra ngoài gọi điện thoại!

Điện thoại được kết nối, hiệu trưởng liền mở miệng:

"Chủ Nhiệm Giáo Dục, kiểm tra camera bên ngoài hành lang ban mười tám từ giữa trưa hôm nay cho đến bây giờ, nhìn thử xem là học sinh nào đã động tay động chân trên cánh cửa, đuổi học toàn bộ bọn chúng!"

"Được hiệu trưởng."

"Còn nữa, tìm người đổi cửa phòng học ban mười tám đi, nhất định phải làm tốt công tác xử lý phòng hộ, trên cửa có thứ có tính ăn mòn rất cao!"

"Vâng!"

Dặn dò xong, hiệu trưởng liền cúp điện thoại, lấy ra một điếu thuốc muốn bậc lửa, lại nghĩ tới nơi này là bệnh viện, đành phải đem chúng cất vào.
 
83 ❤︎ Bài viết: 22 Tìm chủ đề
Chương 9 Những học sinh 'tốt' của tôi [9]

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Bởi vì Niệm Mị không thấy rõ mặt của nam sinh, mà phẫu thuật lại đang tiến hành nên hiệu trưởng cũng không thể nhìn thấy cậu vậy, chỉ có thể ngồi chờ như vậy.

Không liên lạc được với phụ huynh, tất cả chỉ có thể yên lặng theo dõi.

Phẫu thuật tiến hành trong một tiếng, đèn trong phòng cấp cứu tắt đi, bác sĩ bên trong lần lượt đi ra.

Niệm Mị và hiệu trưởng cùng nhau tiến đến.

"Bác sĩ, thế nào rồi?"

Một nữ bác sĩ gỡ khẩu trang xuống nói: "Làn da bên ngoài của bệnh nhân tổn thương nghiêm trọng. Tính mạng không có gì nguy hiểm, nhưng hủy dung là nhất định!"

Hiệu trưởng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Hiện tại tôi có thể đi nhìn em ấy không?"

"Hiện tại thì không được, ngày mai lại đến. Tuy rằng bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn phải quan sát một đoạn thời gian!"

Hiệu trưởng cau mày, gật gật đầu cảm ơn bác sĩ.

Niệm Mị không nói gì, rũ mi mắt không biết suy nghĩ cái gì.

"Cô giáo Thiển, cô tự mình về trước đi, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ."

Niệm Mị không nhìn hiệu trưởng, cũng không kiên trì muốn lưu lại, nghe lời về nhà.

Nhưng mà sau khi cô đi qua một hẻm nhỏ, dừng bước chân một chút rồi tiếp tục đi.

Niệm Mị đi đến nơi càng ngày càng hẻo lánh, đã không nhìn thấy có người ra vào.

Niệm Mị bỗng nhiên dừng lại bước chân, đem bao trong tay ném về phía sau.

Đứng ở phía sau cô chính là một người đàn ông trẻ tuổi trên dưới một mét tám, Niệm Mị không hề nhìn mặt người nọ, trực tiếp cho ăn một trận đấm đá.

"Cái tên biến ~ thái nhà anh, lại dám đi theo tôi! Tôi đánh chết anh! Đánh chết anh!"

Giọng nói của Niệm Mị rất hoảng loạn, giống như đã bị dọa, xuống tay càng lúc càng mạnh.

Nhưng mà biểu cảm trên mặt cô lại trái ngược với giọng nói của cô, tươi cười dịu dàng lại yên bình.

Người đàn ông trẻ tuổi bị đánh tới mặt mũi bầm dập mới từ trong tay Niệm Mị chạy ra. Bước chân hắn ta lảo đảo trực tiếp chạy, thật là đáng sợ, phụ nữ thật sự quá dọa người!

Niệm Mị vỗ vỗ hồ ly trong lòng ngực, nhìn bóng người đang chạy trối chết, khóe miệng tươi cười dịu dàng như cũ.

"A Li, đám học sinh này có chút ấu trĩ ghê! Nghĩ tôi như bao tải, bọn họ có phải cảm thấy tôi rất dễ bắt nạt hay không?"

Hồ ly thuận theo lông của mình đã bị vò loạn, một bước nhảy ra khỏi lòng ngực của Niệm Mị.

"Chủ nhân, cô giả dịu dàng quá mức, trông thật sự rất dễ bắt nạt!"

"Dịu dàng không phải do tôi sai, tôi thật là một người rất dịu dàng nha!"

Ngày hôm sau, Niệm Mị đi vào lớp, đẩy cửa tiến vào phòng học.

Đợt này không có bất cứ chuyện gì xảy ra, nhưng mà lớp học lại thiếu đi năm người. Lần này Niệm Mị không hỏi cái gì, trực tiếp lên trên bục giảng ngồi xuống.

"Cô giáo!"

"Ừ?"

Niệm Mị nhìn về phía người đang gọi mình, có chút thắc mắc.

Là một nam sinh, trên mặt không có biểu cảm gì, khuôn mặt đẹp trai nhưng lại có chút lạnh lùng.

"Cô giáo có thể ra ngoài không?"

Nam sinh nói xong liền nhấc chân đi ra ngoài, vốn dĩ không cho Niệm Mị có cơ hội từ chối.

Niệm Mị theo đi ra ngoài.

Đi vào một chỗ góc khuất, bước chân nam sinh mới dừng lại.

"Cô giáo, camera nơi này là cô bảo nhà trường sửa sao?"

Niệm Mị cười gật gật đầu.

Nam sinh bỗng nhiên tươi cười, vươn tay muốn đem Niệm Mị để trên tường.

Niệm Mị trực tiếp bắt lấy tay nam sinh, kéo qua vai rồi quăng nam sinh ngã trên mặt đất.

"A! Bạn học thật ngại quá, đây là phản ứng bản năng của tôi!"

Mộc Hình nằm trên mặt đất "..."

Cậu ta còn có thể nói cái gì, đã nói xong ép tường đâu?

Nói xong bá đạo cuồng phách kéo đi đâu?

Nói tiểu nữ sinh đỏ mặt đâu?

Không phải nói con gái đều thích như vậy sao?

Không phải nói chỉ cần cậu lạnh lùng như vậy thì không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại sao?

Mộc Hình nhìn trần nhà, cả người đều không vui.
 
83 ❤︎ Bài viết: 22 Tìm chủ đề
Chương 10 Những học sinh 'tốt' của tôi [10]

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết


Niệm Mị đá mạnh vào một chân của cậu ta, nhưng mà giọng điệu lại rất mềm mại: "Bạn học, em không sao chứ!"

Đừng tưởng rằng cô không biết trên người cậu ta có bút ghi âm!

Mộc Hình lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên.

"Cô giáo cô đây là đang làm gì?"

"Tôi muốn đỡ em lên!" Giọng nói Niệm Mị ũ rũ, nụ cười nhẹ nhàng.

Rồi cô lại đá mạnh một chân vào phần bên trong đùi của Mộc Hình.

"Á!" Mộc Hình không thể tin được mà nhìn Niệm Mị.

Niệm Mị đến gần bên tai cậu ta dùng giọng nói thật nhỏ dường như không thể nghe thấy mà nói: "Bạn học, tới góc khuất camera, chỉ ghi âm thôi thì vô dụng nha!"

Tiếp theo Niệm Mị lại cho cậu ta một đấm, có thể làm cậu ta không quá mức đau, cũng không lưu lại dấu vết.

Đương nhiên chỉ là hiện tại không phải quá đau mà thôi, còn qua hai ngày sẽ là cái dạng gì, Niệm Mị tỏ vẻ không liên quan tới cô nha!

Dù sao kiểm tra không ra, cô có kỹ xảo, cô tùy hứng!

Sau khi đánh Mộc Hình một trận, tinh thần Niệm Mị vô cùng sảng khoái rồi rời đi.

Mộc Hình bò dậy khỏi mặt đất, phát hiện trên người không có một chút vết thương, hơn nữa cũng không đau.

Ánh mắt có chút phức tạp nhìn Niệm Mị.

Cậu ta vốn dự tính tỏ tình với Niệm Mị, sau đó ghi lại tình trạng xấu hổ của cô rồi dùng đoạn ghi âm này để uy hiếp cô.

Mộc Hình mở ghi âm lên, giọng nói bên trong của Niệm Mị đều là quan tâm dịu dàng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng động cậu ta bị đánh nhưng bị giọng nói của Niệm Mị trung hòa giống như là chính cậu ta tự té vậy!

Mộc Hình tức giận quăng bút ghi âm xuống mặt đất, bị đánh oan uổng! Thứ gì cũng không lấy được.

Mộc Hình xoay người làm như không có việc gì mà trở về phòng học. Tuy rằng bị đánh, nhưng cậu ta sẽ không nói ra. Bởi vì thật sự quá mất mặt, cậu ta lại có thể bị một người phụ nữ đánh!

Niệm Mị vẫn dịu dàng như cũ đứng ở trên bục giảng, sau đó một nữ sinh xinh đẹp bỗng đứng lên.

"Cô giáo, cô có thể đổi nơi khác để đứng có được không!"

"Vì sao?" Niệm Mị cười nhìn cô ta.

"Bởi vì cô giáo cô thật xấu, em không muốn mỗi lần ngẩng đầu liền nhìn thấy cô!"

"Ha ha ha!" Cả lớp cười vang!

Niệm Mị cũng không tức giận, chỉ là nhẹ nhàng cười.

"Bạn học em có thể đừng nói những lời này được không?"

"Cô giáo là không thích em nói thật sao?"

"Không phải, là giọng nói của em quá khó nghe, tôi không muốn lỗ tai của mình bị ô nhiễm!"

"Cô! Cô cô!" Nữ sinh nổi đóa.

Cả lớp lại tiếp tục cười vang.

Nữ sinh phẫn nộ ngồi xuống, mắt mang hận ý nhìn Niệm Mị.

Nụ cười của Niệm Mị vẫn không đổi, cô lấy ra máy tính chơi tiếp.

Dù sao những học sinh này không cần học tập, vừa lúc cô cũng vui vì được rảnh rỗi.

Về phần người bị hiệu trưởng xử phạt, bị trường học này đuổi ra, thì trường học trong nước cũng không dám nhận!

Nhưng mà đây cũng chỉ là mới bắt đầu thôi!

Sau này bọn họ phải chịu, là bị xã hội khinh bỉ, bị người trong nước xa lánh!

Hại một người lại một người giáo viên, mỗi một người học sinh rong lớp học này cũng đều tham gia vào!

"Cô giáo, đi học mà chơi máy tính có phải là không chuyên nghiệp rồi hay không?"

Vệ Tường không biết từ khi nào đứng ở cửa, một đầu tóc màu nâu, tóc mái che khuất lông mày, đôi mắt thoạt nhìn ngăm đen lại có hồn.

Niệm Mị cười nhẹ nhàng liếc nhìn cậu ta.

"Các em đều là thiên tài, nên tôi muốn dạy các em một ít thứ mới, hiện tại vẫn đang download đây! Nhưng mà bạn học em lại đến muộn!"

Vệ Tường cười nhạo một tiếng, mặc kệ Niệm Mị cố tình bịa chuyện, trở lại chỗ ngồi của mình.

Hắn cũng không phải là mắt mù, hình ảnh trò chơi trên máy tính Niệm Mị chẳng lẽ còn là giả sao?

Niệm Mị tiếp tục vui vẻ chơi trò chơi của mình, về phần dạy những học sinh này?

Ngại quá, cô thật sự không có tâm tình này!

Tuy rằng những học sinh này rất hợp khẩu vị của cô, nhưng mà những người này là đối tượng cô phải trả thù, đương nhiên không có khả năng đi giúp đỡ!
 
83 ❤︎ Bài viết: 22 Tìm chủ đề
Chương 11 Những học sinh 'tốt' của tôi [11]

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Niệm Mị chơi một ván trò chơi, mở ra kỹ năng hacker của chính mình, nhanh chóng phá hủy một cái lại một cái máy tính. Sau đó cô đem một đoạn ghi âm cùng video gửi lên, thiết lập thành mười ngày sau tự động phát tin sau đó liền lui trở về!

Thời gian mười ngày đủ để cô xử lý những học sinh này!

Những học sinh này thật sự thật sự quá tốt, hoàn toàn không cần cô chủ động xuất kích. Cô chỉ cần chuẩn bị tốt đối sách là có thể nhanh chóng hố bọn họ một trận!

Lấy hồ sơ học sinh lớp học ra, Niệm Mị lật xem.

Sau khi xem xong, nụ cười của Niệm Mị càng lúc càng ngọt ngào. Những học sinh trong lớp học này có một nửa là phú nhị đại, nhưng mà cũng không phải cái loại phú nhị đại có thể khống chế một thành phố hoặc là một tỉnh.

Về phần quan nhị đại, cho dù có mấy người cũng chỉ là quan nhị đại nhỏ bé! Cũng không phải là đối tượng đặc biệt khó vặn ngược!

Không có vốn liếng gì lại còn kiêu ngạo như vậy, thật không biết đám học sinh này nghĩ như thế nào. Chẳng lẽ cho rằng học tập tốt liền có thể muốn làm gì thì làm sao? Phải biết rằng trong trăm người thì vô dụng nhất chính là thư sinh!

Bởi vì có mấy người bị đuổi học nên học sinh trong lớp an phận hai ngày, nhưng bọn họ lại phá hỏng camera nữa rồi!

Niệm Mị nhìn thoáng qua vị trí camera, dịu dàng cười, đẩy cửa đi vào.

Yên lặng, vẫn yên lặng một cách quái lạ như cũ!

Không có gì ngoài ý muốn xảy ra, nụ cười trên mặt Niệm Mị sâu thêm vài phần.

Toàn bộ học sinh đều yên lặng nhìn Niệm Mị, dường như là rất chờ mong cô có thể dạy bọn họ một tiết học.

Niệm Mị đi vòng quanh lớp vài vòng, nhưng mà không lên bục giảng.

"Cô giáo, sao cô không dạy học cho chúng em?"

"Những gì các em biết đã đủ nhiều rồi, còn cần tôi dạy sao?"

"Làm sao như thế được, cô giáo mau giảng bài cho chúng em đi! Chúng em đang rất chờ mong! Phải không? Các bạn học!"

Trần Hàng trưng khuôn mặt chờ mong nhìn Niệm Mị.

Người trong lớp cũng theo đó mà đồng tình.

"Đúng vậy! Cô giáo mau mau giảng bài đi!"

"Cô giáo cô mau mau giảng bài cho chúng em đi!"

Niệm Mị cười đi lên bục giảng: "Được rồi, nếu các em đã chờ mong đến như vậy, tôi cũng nên dạy cho các em một tiết học!"

Niệm Mị mới đi lên bục giảng thì một con rắn liền từ bàn giáo viên chạy vọt tới.

"A! Rắn!"

Niệm Mị hét lên một tiếng, nắm con rắn một phát quăng ra ngoài, quăng tới trên người Vệ Tường. Con rắn trực tiếp cắn vào Vệ Tường còn có bạn cùng bàn của cậu ta - Trần Hàng.

Thấy rắn bị ném xuống lớp, tất cả học sinh đều hét lên, loạn thành một đống.

"Mau, rắn ở nơi đó! Đánh nó!"

"Á! Con rắn này làm sao mà lại đến được chỗ này của tớ!"

"Nó cắn!"

Niệm Mị dịu dàng cười, loại rắn này là rắn độc đọc nhất ở trong thế giới này.

Tuy rằng cô giống như là bị dọa trực tiếp ném, nhưng cô vẫn thấy rất rõ hình dáng của con rắn này.

Bị loại rắn này cắn mà nói, nhẹ thì biến thành bệnh tâm thần, cũng có khả năng biến thành người thực vật, còn nặng thì liền sẽ trực tiếp tử vong.

Niệm Mị nhìn cả lớp rối loạn một hồi lâu mới hô: "Mọi người bình tĩnh một chút, nhanh ra khỏi phòng học gọi điện thoại cấp cứu, đưa bạn học bị cắn đến bệnh viện đi!"

Niệm Mị nói còn chưa xong trong chốc lát người trong phòng học dường như đều đi hết.

Chỉ còn lại vài người bị cắn nằm trên mặt đất trong phòng học.

Toàn bộ người bị cắn đều hôn mê!

Niệm Mị nhìn rắn bò loạn bên trong phòng học, cũng không hề hoảng sợ. Cô nhanh chóng gọi điện thoại đến bệnh viện gần nhất, bảo bệnh viện đưa mấy xe cứu thương tới cứu người.

Cô tin chắc rằng đám học sinh đã rời đi kia căn bản sẽ không gọi điện thoại cứu hộ. Đoán chừng là ước gì người trong phòng học đều chết hết luôn. Dù sao mỗi người bọn họ cũng đều là thiên tài học tập, năm nay thi đại học khẳng định mỗi người đều có thể đạt điểm tối đa, nhưng mà Thủ khoa chỉ cần một người là đủ rồi!

Nếu nhiều thì không còn quan trọng nữa! Có thể loại trừ một đối thủ đối với bọn họ mà nói đều là chuyện tốt!
 
83 ❤︎ Bài viết: 22 Tìm chủ đề
Chương 12 Những học sinh 'tốt' của tôi [12]

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Cả đám học sinh đều trực tiếp chạy tới sân thể dục. Giống như Niệm Mị đã nghĩ, cả đám người không có một ai tự nguyện lấy di động ra gọi điện thoại.

Toàn bộ đều là một bộ dạng kinh hoảng chưa bình phục.

Cho đến khi xe cứu thương đến, cả đám cũng chưa có phản ứng lại. Là ai gọi điện thoại cho bệnh viện đây?

Niệm Mị đã nói rõ ràng những học sinh này là bị loại rắn gì cắn, cho nên nhân viên y tế trực tiếp mang theo huyết thanh lên tầng năm, tiến hành cấp cứu cho học sinh trúng độc.

Nhưng mà bởi vì bị cắn trong một đoạn thời gian, tuy rằng người đã được cứu, nhưng lại điên điên khùng khùng, có người thì biến thành người thực vật.

Trong lần trước xảy ra chuyện chỉ có một học sinh, người học sinh kia có điều kiện gia đình kém, cho nên mọi chuyện đã bị trường học đè ép xuống.

Nhưng mà học sinh lần này xảy ra chuyện không chỉ một người, động tĩnh cũng rất lớn. Hơn nữa bên trong có hai quan nhị đại, có ba phú nhị đại.

Đối mặt với tình huống như vậy, trường học đã không còn năng lực trấn áp.

Mọi chuyện rất nhanh bị làm náo loạn lên, xôn xao cả nước.

Trường học vì bảo toàn chính mình, đem tất cả trách nhiệm đều đẩy lên trên người Niệm Mị.

Niệm Mị trở về nhà, mở ra máy tính của mình, nhanh chóng mở ra một cái lại một cái video kích mở truyền phát tin.

Sau khi xem xong video, Niệm Mị liền tiến hành chỉnh sửa video, cắt giảm!

Sau đó đánh phá mấy phần mềm tương đối nổi tiếng, đem video thả vào bên trong, bố trí hai ngày sau tự động truyền phát tin!

Thu tay lại, Niệm Mị rất vừa lòng đối với hành vi của bản thân!

Niệm Mị bị những phụ huynh của mấy học sinh đó kiện lên tòa. Bởi vì một ít phụ huynh có chút quyền thế quạt gió thêm củi. Cho nên ngày hôm sau sau khi học sinh xảy ra chuyện, Niệm Mị đã bị bắt giữ, ngày thứ ba khai thẩm!

Ba mươi người trong ban mười tám, hiện tại chỉ còn lại có mười tám người, trở thành ban mười tám thật sự.

Mấy người bị đuổi học lúc trước, hiện tại lại vào bệnh viện mấy người.

Về phần những người bị đuổi học, vào thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, Niệm Mị đã sớm nhét thuốc phiện cho bọn họ, không sợ bọn họ tồn tại, nhưng sợ bọn họ đã chết!

Còn là học sinh mà dính phải thuốc phiện, cả đời khẳng định hủy hoại!

Cho dù học tập của bọn họ có giỏi đến mức nào đi chăng nữa cũng vô dụng!

Mấy người tiến vào bệnh viện càng không thể cứu, có thể bảo đảm làm cho bọn họ sống cũng không được! Mà chết cũng không xong!

Thiển Tích Tích một lòng vì bọn họ, nhưng mà lại rơi vào thảm kịch cả đời tàn phế. Hiện tại Niệm Mị cô cũng là toàn tâm toàn ý vì bọn họ, nhưng mà lần này không phải là cả đời cô tàn phế, mà là cả đời của bọn họ bị hủy hoại!

Giờ phút này ở trên tòa án Niệm Mị vẫn mặc quần áo của mình như trước, nụ cười vẫn rất là dịu dàng.

Bởi vì mọi chuyện liên quan đến học sinh, lại xôn xao khắp cả nước, nên tòa án thẩm vấn là hiện trường phát sóng trực tiếp.

Thẩm phán nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, Niệm Mị đứng ở phía dưới thẩm phán, đối mặt với ông ta.

"Cô Thiển, có người kiện cô cố ý đả thương người, làm cho tám người bị thương nghiêm trọng. Nhân chứng với vật chứng đều có, cô có còn giải thích gì nữa không?"

Học sinh ban mười tám đều ngồi trong thính phòng, có một người làm nhân chứng, đứng ở trên vị trí nhân chứng nhìn Niệm Mị.

Niệm Mị cười nhẹ nhàng với thẩm phán, không có một tia suy sút cùng bất mãn.

"Làm phiền thẩm phán đưa ra một chút chứng cứ!"

Nơi chiếu phim xuất hiện một cái video, video có chút lung lay, xem ra là do một người tùy tiện quay.

Thông qua video, có thể thấy Niệm Mị ném một con rắn tới chỗ học sinh. Hình ảnh dừng lại lúc trong lớp đang loạn thành một đám.

"Cái người giáo viên này nhìn qua dịu dàng như vậy, làm sao lại độc ác đến thế, lại có thể dùng rắn để công kích học sinh!"

"Về sau tôi nhất định sẽ không đem con mình đưa cho giáo viên nữ như thế này dạy!"

"Thật sợ con tôi cũng gặp được một giáo viên như vậy!"

"Nhìn cái này tôi cũng không dám đem con của mình đưa đến trường học!"

Nghị luận trong thính phòng sôi nổi.
 
83 ❤︎ Bài viết: 22 Tìm chủ đề
Chương 13 Những học sinh 'tốt' của tôi [13]

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

"Yên lặng!" Thẩm phán gõ búa, lạnh lùng nhìn về phía thính phòng.

Thính phòng lập tức an tĩnh lại, nhưng mà người xem phát sóng trực tiếp đều ầm ĩ lên giọng, toàn bộ đều là âm thanh chửi mắng Niệm Mị.

Thẩm phán nhìn Niệm Mị nói: "Cô có còn vấn đề gì nữa không?"

Niệm Mị cười nói: "Thẩm phán, video này chắc hẳn được quay lại bằng di động. Bởi vì học sinh trong lớp thường xuyen phá hư camera, nên cameras lớp tôi dùng đềublaf loại mini, dùng nó để theo dõi thay thế lớp!"

Niệm Mị lấy ra một cái ÚB từ trong quần áo.

"Trong này là toàn bộ sự thật! Đồng thời tôi muốn kiện học sinh của tôi cố ý đả thương người!"

Thẩm phán bảo người lấy USB phát ra.

Hình ảnh nhanh chóng hiện ra. Đầu tiên là mấy học sinh cầm một cái túi vào phòng học, sau đó giấu đồ vật trong túi xuống dưới bàn giáo viên.

Sau đó hình ảnh vừa chuyển, biến thành Niệm Mị tiến vào phòng học, cả đám học sinh nhiệt tình mời cô lên bục giảng dạy học. Rồi một con rắn cứ như vậy từ bàn giáo viên lao ra, trực tiếp tấn công về phía Niệm Mị.

Sau đó chính là một màn xuất hiện trong video lúc trước.

Niệm Mị bị dọa, sắc mặt tái nhợt, theo bản năng nắm rắn đi.

Tốc độ của Niệm Mị rất nhanh, cho nên cũng không bị cắn.

Hình ảnh lại chuyển, biến thành Niệm Mị tái nhợt gọi điện thoại cứu hộ.

Hình ảnh dừng lại, biến hóa thành một hình ảnh khác.

Một người con gái xuất hiện bên trong video, nụ cười trên môi nữ sinh dịu dàng.

"Hôm nay là ngày đầu tiên mình đến trường. Vì để ký lục, mình quyết định quay lại những gì trải qua trong hôm nay cùng với những đứa trẻ đáng yêu này!"

Cô gái xuất hiện trong video chính là Niệm Mị.

Hình ảnh chuyển tiếp, thành một cái cửa, dường như là người quay video dừng bước. Sau đó video rung chuyển vài cái, trong video là một nam sinh nằm trên mặt đất kêu thảm thiết.

Giọng nói nôn nóng quan tâm của Niệm Mị từ trong video truyền ra.

Trong phút chốc Niệm Mị nâng nam sinh kia dậy, tất cả mọi người ở đây đều bị hoảng sợ.

Có tiếng nữ sinh thét chói tai truyền ra, sau đó là tiếng xin lỗi, trong video xuất hiện một khuôn mặt lạnh nhạt, thình lình chính là đám học sinh ban mười tám, tiếp theo chính là nữ sinh mang theo giọng cầu xin.

Nhưng mà cũng không có bất kỳ kết quả gì, người trong thính phòng cùng người xem phát sóng trực tiếp giờ phút này đều nhìn chằm chằm màn hình lớn. Bọn họ không nhìn thấy mặt cô gái trong video, nhưng những âm thanh kia bọn họ đều nghe thấy.

Có thể đoán, cô gái cố sức một người kéo một người nam sinh trên dưới 1 mét 8 qua hành lang. Rồi một mình tự cõng nam sinh xuống lầu, còn cả những câu nói tự trách.

Giờ phút này bọn họ đều cảm nhận sự bất lực lẫn áy náy từ sâu trong lòng cô gái ấy.

Hình ảnh dừng lại ở lúc nhân viên y tế đem nam sinh nâng lên xe cứu thương.

Thính phòng không một ai nói chuyện, toàn bộ đều yên lặng.

Một giáo viên như vậy, thế mà bọn họ lại chỉ trích cô ấy! Oan uổng cho cô ấy! Đây là một giáo viên tốt cỡ nào cơ chứ!

Nhưng mà người xem phát sóng trực tiếp nhìn thì bắt đầu bình luận sôi nổi phía dưới máy chiếu.

"Thật là rác rưởi, lại có những loại học sinh như vậy!"

"Ha ha, tôi cũng thật là mở rộng tầm mắt!"

"Một giáo viên tốt như thế lại bị hãm hại!"

"Tôi còn có thể nói được cái gì. Con của tôi hiện tại còn đang học cấp ba đây này!"

"Còn may là bạn học của con tôi không giống như đám học sinh này!"

"Đây là học sinh của trường học nào thế? Thật không biết xấu hổ! Tôi kiên quyết không muốn đưa con mình đến trường học này!"

"Đây là trường trung học phổ thông Thịnh Thế, con của tôi còn học ở trường học này nữa! Ngày mai, không phải! Hôm nay tôi phải cho con bé chuyển trường!"

Nhưng mà chưa đợi người xem điên đủ, hình ảnh đang dừng lại lại lần nữa chuyển tiếp.

Lần này tầm nhìn rõ ràng là từ một địa phương tương đối cao quay.

Quay cũng không quá rõ ràng!
 
83 ❤︎ Bài viết: 22 Tìm chủ đề
Chương 14 Những học sinh 'tốt' của tôi [14]

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Trong video là mấy nam sinh đang vác theo một cái thùng tài liệu không biết có gì. Rồi bọn họ đổ thứ trong thùng lên trên cửa.

Sau đó chính là bóng dáng Niệm Mị chậm rãi xuất hiện, cuối cùng ngừng lại trước cửa. Một bóng hình nhanh chóng xuất hiện, rõ ràng là muốn đẩy Niệm Mị lên trên cửa.

Cũng may Niệm Mị dịch sang bên cạnh một bước, nam sinh tự mình đụng vào trên cửa.

Sau đó chính là Niệm Mị tự người kéo nam sinh dậy.

Video tạm dừng.

Tất cả mọi người há miệng, bọn họ còn có thể nói cái gì?

Học sinh độc ác như vậy, mà trường học này lại không xử trí?

Haha, cuối cùng bọn họ cũng xem như là hiểu được cái gì gọi là đổi trắng thay đen!

Nhìn thấy những hình ảnh này trong video còn hoàn chỉnh hơn so với lúc nãy, có thể thấy được Niệm Mị vốn dĩ không hề làm bất cứ chuyện gì làm tổn thương đến những học sinh này. Toàn bộ đều là những người này tự làm tự chịu!

Thẩm phán nhấp môi, sắc mặt không tốt lắm.

Niệm Mị lại tươi cười dịu dàng, không hề có lấy một chút áp lực.

Cuối cùng nhận được trả lời là chờ tòa án tra chứng cứ Niệm Mị lấy có phải là thật hay không, sau đó lại tiến hành thẩm phán.

Niệm Mị không nói gì, cho dù những người này hủy hoại USB của cô đi, thì cô vẫn còn để dành trước rất nhiều ở trong những những máy truyền phát nổi tiếng.

Dù sao thời gian cô thiết lập tự động phát tin chính là hôm nay. Cho dù phát sóng trực tiếp bị chặn, thì những thứ kia vẫn còn tồn tại.

Lực lượng quần chúng khắp nơi vẫn lớn hơn những quan chức nhỏ bé này.

Chuyện này hoàn toàn không thể bị ép xuống, việc cô thắng đã là chuyện đương nhiên.

Chuyện của Niệm Mị bị đè ép xuống. Nhưng mà buổi chiều tòa án liền mở đợt thẩm vấn thứ hai bởi vì quá nhiều dân chúng báo bất bình vì Niệm Mị. Mọi chuyện đã trực tiếp ảnh hưởng tới phía trên tòa án.

Lần này Niệm Mị vẫn mặc một bộ đồ bình thường như hằng ngày, có điều là cô đang đứng ở vị trí người làm chứng. Mà đứng ở vị trí người hiềm nghi chính là học sinh ban mười tám đã tham dự trong chuyện này.

Chứng cứ ở trước mặt, tuy rằng có mấy học sinh vẫn cúi đầu đến chết cũng không nhận, nhưng mà vẫn bị phán hình như cũ.

Người ở đây khi đủ mười sáu tuổi đã có thể bị đi tù, mà học sinh nhỏ tuổi nhất trong ban mười tám cũng vừa tròn mười sáu.

Căn cứ vào tình huống nghiêm trọng của mức độ tham dự, hình phạt ít nhất chính là 5 năm tù có thời hạn, nhiều nhất chính là mười năm tù có thời hạn.

Niệm Mị vô tội được thả ra, người trong ban mười tám lại gần một nửa vào ngục giam, gần một nửa nằm ở bệnh viện.

Cuối cùng trong ban mười tám chỉ còn lại có sáu người.

Sáu người này Niệm Mị cũng không định buông tha.

Khi sáu người này hẹn nhau đi karaoke ca hát, trong lúc tách ra ăn cơm, Niệm Mị lẻn vào bên trong. Cô bỏ thuốc phiện vào trong rượu của bọn họ. Mấy kẻ nhiễm thuốc phiện, cả đời này đều hủy hoại!

Người trong lớp này đã từng tạt axit Thiển Tích Tích, ăn mòn một nửa thịt trên lưng cô ta.

Người trong lớp này cũng từng thả rắn cắn Thiển Tích Tích, làm cô ta rối loạn thần kinh, vào bệnh viện tâm thần.

Sau khi cô ta tiến vào bệnh viện tâm thì mỗi người bọn họ đều đến giễu cợt vài câu!

Tuy không hề tiêm thuốc phiện cho cô ta nhưng hủy hoại cả đời cô ta lại là sự thật.

Nhưng mà lúc này đây sinh hoạt của Thiển Tích Tích được Niệm Mị tiếp nhận, tất cả đều bị đảo loạn!

Một người trong ban mười tám cũng không tha.

Niệm Mị gần như đã hoàn thành xong nguyện vọng mà Thiển Tích Tích yêu cầu. Sau đó cô cũng nhanh chóng rời đi!

Nhưng mà trước lúc đó, Niệm Mị đến ngục giam nhìn học sinh ban mười tám một chút.

Cô cũng không phải là đi xem người trong ban mười tám sống có tốt hay không, mà chỉ là đến chỗ từng người giễu cợt một lần, giống như những người trong ban mười tám đã đối xử với Thiển Tích Tích trước đó.

Khi nhìn đến vết thương chồng chất trên thân của người trong ban mười tám, không một người nào là hoàn hảo cả, thì Niệm Mị yên tâm đi rồi!

Thiển Tích Tích rất vừa lòng đối với những thứ Niệm Mị đã làm. Linh hồn cô ta dâng hiến cho Niệm Mị, thân thể tử vong! Từ đây hoàn toàn biến mất trong ba nghìn thế giới!
 
83 ❤︎ Bài viết: 22 Tìm chủ đề
Chương 15: Để cho tình yêu chơi cùng bạn[1]

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Trong phòng công chúa màu hồng phấn, thiếu nữ có khuôn mặt tinh xảo tuyệt đẹp nằm trên chiếc giường lớn trắng tinh. Đôi mắt thiếu nữ khẽ mở, khóe miệng tự nhiên giương lên một nụ cười nhẹ nhàng. Một con mèo nhỏ ghé vào bên cạnh gối đầu của cô, cũng chậm rãi mở mắt.

"Chào ngày mới! A Li!"

"Meoz!" chủ nhân cô lại nhận nguyện vọng nào nữa vậy?

Niệm Mị dùng một bàn tay đỡ đầu mình, một bàn tay khác xoa xoa đầu mèo nhỏ.

"A Li, cưng như vậy nhìn qua thật đáng yêu!"

"Meoz!" Tôi không thích cái từ đáng yêu này tí nào!

Niệm Mị cười cười, lời nói của A Li ở trong những thế giới này chỉ có cô mới có thể nghe hiểu. Đương nhiên không ngoại trừ những người có năng lực đặc biệt, bọn họ cũng có thể nghe hiểu lời A Li nói.

Niệm Mị rời giường mặc xong quần áo, liền xuống dưới lầu.

Nơi này chắc là một biệt thự, kiến trúc Âu châu thời Trung cổ lộ ra phong thái quý tộc.

Trên bàn cơm tại tầng một có một người phụ nữ và một người đàn ông. Mái tóc người phụ nữ màu vàng, cùng màu với đôi mắt, nhìn qua khoảng hai mươi lăm sáu tuổi, là một người đẹp tiêu chuẩn ở nước ngoài. Người đàn ông lại có mái tóc đen, ngũ quan sâu sắc, đẹp trai anh tuấn, trên người tản ra sức quyến rũ của người đàn ông trưởng thành, thoạt nhìn trên dưới ba mươi tuổi. Nhưng mà Niệm Mị biết tuổi tác của bọn họ đã hơn bốn mươi.

Người phụ nữ ngẩng đầu lên, sau khi thấy Niệm Mị liền lên tiếng chào.

"Bảo bối, buổi sáng tốt lành! Hôm nay con dậy thật sớm nha!"

Ánh mắt của người đàn ông sau khi nghe người phụ nữ nói cũng đưa tới trên người Niệm Mị. Niệm Mị ôm mèo nhỏ, cười nhẹ nhàng đi về phía hai người.

"Mommy, daddy, buổi sáng tốt lành!"

"Ô trời, bảo bối, con đang mặc bộ đồ cao bồi mẹ mua cho con ư! Thật không thể tin được, con vậy mà không mặc đồ màu hồng phấn con thích! Chỉ có điều nhìn con như vậy thật anh tuấn nha!"

Niệm Mị cười rồi ngồi xuống.

"Mommy mua quần áo rất đẹp. Hôm nay là lễ khai giảng năm học mới, cho nên con muốn mặc quần áo mommy mua cho con đấy!"

"Bảo bối thật ngoan, nhanh lên lại ăn bữa sáng nào, sau đó để daddy của con chở con đến trường học thôi!"

Người phụ nữ tóc vàng hiển nhiên đã bị Niệm Mị nói lấy lòng, gắp cho Niệm Mị một cái bánh quẩy để vào trong chén của cô.

Niệm Mị cười ăn xong.

Hiện tại thân phận của cô là thiên kim tiểu thư tập đoàn Giản thị, Giản Diệp Ni! Mẹ Giản Diệp Ni tên là Kim Ni. Johan! Còn cha thì tên là Giản Diệp Hoa. Có thể thấy được rằng, tên Giản Diệp Ni này là lấy từ tên của cha mẹ.

Giản Diệp Ni thân cao 1m75, là con lai, nhưng mà cũng may tóc cùng mắt của cô ta đều là kiểu của người Trung Quốc. Chỉ là ngũ quan thì sắc sảo hơn những người Trung Quốc bình thường nhiều, trông rất có khí thái hào hùng.

Khác biệt với diện mạo của cô ta chính là sở thích của cô ta.

Cô ta thích hồng nhạt, giống như một đứa bé gái.

Yêu thích như vậy làm cho cô ta chẳng ra cái gì cả.

Còn nguyện vọng của Giản Diệp Ni lại khiến Niệm Mị cảm giác có chút buồn cười. Nhưng mà cô cũng cảm thấy rất hứng thú nha.

Sau khi ăn bữa sáng xong, Giản Diệp Hoa liền lên chiếc siêu xe sa hoa điệu thấp của mình chuẩn bị đưa Niệm Mị đến trường học của cô.

Niệm Mị an tĩnh ngồi trên xe đi tới trường đại học của mình.

Đại học quý tộc, Hoa Thành!

Trường Đại học Hoa Thành là trường đại học quý tộc nổi tiếng ở Trung Quốc, nơi này cũng có người thường dựa vào thành tích thi tốt mà đậu vào, nhưng phần lớn đều là con cháu quyền quý nhà giàu hoặc con quan viên công chức!

Mà Giản Diệp Ni chính là thuộc về thành phần con nhà giàu!

Tài phú của Giản thị ở Trung Quốc đứng đầu bảng, chỉ là Giản Diệp Ni tiến vào Đại học Hoa Thành là dựa vào thực lực của chính mình mà có!

Thật ra Giản Diệp Ni có thể nói là một học sinh ba tốt.

Tính tình tốt! Học tập tốt! Gia thế tốt!

Nếu không phải cô ta thích màu hồng nhạt không ăn khớp với khuôn mặt của cô ta, chứ không thì diện mạo cũng chuẩn cmnr!
 
83 ❤︎ Bài viết: 22 Tìm chủ đề
Chương 16: Để cho tình yêu chơi cùng bạn[2]

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Giản Diệp Hoa dừng xe tại một chỗ cách cổng trường không xa, bởi vì nếu để xe ngừng trước cổng trường rất có khả năng sẽ chắn đường người khác. Làm một người có giáo dục, đương nhiên là Giản Diệp Hoa sẽ không làm như vậy.

Niệm Mị cười mở cửa xe, mở miệng cảm ơn Giản Diệp Hoa.

"Cảm ơn daddy! Con gái đi tới trường học báo danh trước đây!"

Giản Diệp Hoa cười gật gật đầu.

"Đi thôi! Có yêu cầu gì thì gọi điện thoại cho daddy!"

Niệm Mị gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã biết.

Cô đi tới trước cửa trường Đại học Hoa Thành, hai chữ Hoa Thành thật to màu vàng óng sừng sững trên tấm biển trước cửa.

Niệm Mị nhìn thoáng qua liền nhấc chân đi vào.

Lễ khai giảng vào 9 giờ sẽ cử hành, hiện tại là 8 giờ rưỡi, vẫn còn nửa tiếng nữa. Vì vậy Niệm Mị đi vòng vòng ở trong trường học.

Vì để phù hợp với diện mạo của mình, Niệm Mị đã sớm thu lại nụ cười, bày ra một bộ mặt than, khí lạnh toàn bộ tràn ra. Phảng phất trong nháy mắt, ngũ quan vốn dĩ bị nhu hóa của cô lại trở nên sâu sắc hơn, có sức quyến rũ lạ kỳ.

Niệm Mị lấy tay cắm vào trong túi quần, bước chân nhàn nhã dạo trên đường tạo thành một phong cảnh xinh đẹp.

Đại học Hoa Thành là một trường học quý tộc, đương nhiên sẽ không yêu cầu học sinh nhất định phải trọ ở trường, cho dù có trọ ở trường cũng là giống như ký túc xá trong chung cư hai phòng một sảnh, một bếp bên. Đồ vật bên trong đầy đủ mọi thứ, căn bản không cần mang theo cái gì. Cho dù nếu thiếu một ít đồ vật thì trường học cũng có thể mua được.

Nhà Giản Diệp Ni cách trường học cũng không xa, nhưng mà Niệm Mị lại muốn trọ ở trường!

Ký túc xá Đại học Hoa thành là hai người một phòng, mà bạn cùng phòng đó là mục tiêu nhiệm vụ thứ nhất của cô, Mộc Duyệt Nhi!

Cô là cháu gái của hiệu trưởng trường học này, làm chút chuyện mờ ám gì đó cũng thật quá đơn giản!

Niệm Mị đặc biệt chọn một đường ít người đi, đi một hồi thì một bóng hình cúi đầu ôm một đống tư liệu vội vàng đi về phía cô.

"Phanh."

Hai người đụng vào nhau, Niệm Mị bình yên vô sự.

Người đâm vào cô lại lùi về sau một bước, ngã ngồi trên trên mặt đất, tư liệu trong tay cũng rải đầy đất.

Nữ sinh ngẩng đầu, có chút hoảng sợ nhìn về phía Niệm Mị.

Niệm Mị mím môi nói: "Thật xin lỗi!"

Nói xong cô ngồi xổm xuống bắt đầu nhặt tư liệu trên mặt đất lên.

Nữ sinh vội bò dậy nói: "Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Tớ không phải cố ý!"

Nói xong nữ sinh cũng nhanh chóng nhặt tư liệu trên mặt đất lên.

Sau khi nhặt tư liệu xong, Niệm Mị đứng lên đưa tư liệu trong tay cho nữ sinh.

Nữ sinh cao trên dưới một mét sáu, đứng ở trước người Niệm Mị có vẻ nhỏ xinh lạ thường.

"Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi!"

Nữ sinh liên tục xin lỗi, cúi đầu không dám nhìn Niệm Mị.

"Không có gì! Đáng ra là tôi nói xin lỗi mới đúng, là tôi không cẩn thận!" Niệm Mị nhàn nhạt nói một câu.

Nữ sinh sau khi nghe thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn Niệm Mị.

"Tớ tên là Mộc Duyệt Nhi, về sau nếu có duyên, tớ mời cậu ăn cơm, cảm ơn cậu đã tha lỗi cho tớ!"

Mộc Duyệt Nhi nói xong liền xoay người, vội vàng chạy.

Niệm Mị đứng tại chỗ cong cong khóe miệng, tươi cười dịu dàng mê hoặc.

Mộc Duyệt Nhi - Thủ khoa thi Đại học năm nay. Lấy thành tích cao nhất cả nước thi vào Đại học Hoa Thành, cũng là đại biểu cho tân sinh năm nay.

Giản Diệp Ni có một vị hôn phu tên là Lăng Dịch, là con quan chức.

Đây là chuyện xưa cẩu huyết của cô bé lọ lem, nhưng mà Mộc Duyệt Nhi lại thật sự là cô bé lọ lem, cô là con gái ruột của nhà họ Mộc ở Trung Quốc, khi còn nhỏ ngoài ý muốn mất tích.

Nhà họ Mộc là quan chức có quyền thế ở Trung Quốc, chỉ có hơn chứ không kém gì nhà họ Lăng.

Lăng Trạch biết được tin tức, Mộc Duyệt Nhi chính là đứa con gái mất tích mười lăm năm trước của nhà họ Mộc.

Mà nhà họ Lăng nghe được tin tức, như vậy nhà họ Mộc khẳng định cũng nhanh chóng biết được tin.
 
83 ❤︎ Bài viết: 22 Tìm chủ đề
Chương 17: Để cho tình yêu chơi cùng bạn [3]

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Cho nên Lăng Trạch muốn tiếp cận Mộc Duyệt Nhi trước, chiếm được tâm của cô ấy, rồi lấy việc này để thỏa mãn lòng tự tôn của bản thân.

Nhưng mà sau khi hắn tiếp xúc với Mộc Duyệt Nhi lại thật sự thích cô ấy, Mộc Duyệt Nhi cũng vì sự tấn công mãnh liệt của hắn mà từ chán ghét chuyển thành yêu thích, hai người thành công bên nhau.

Lúc này Giản Diệp Ni tỏ vẻ chướng mắt đứng lên, vì không cho Giản Diệp Ni cản đường của mình, Mộc Duyệt Nhi cùng Lăng trạch kết hợp lật đổ Giản thị, thành công đuổi một nhà Giản Diệp Ni ra khỏi Trung Quốc. Sau đó vì Giản Diệp Ni say rượu mà bị người bắt cóc bán cho nhà thổ*, cuối cùng nhiễm bệnh đường sinh dục mà chết!

*Ổ mại d*m..

Cho nên Giản Diệp Ni dâng lên linh hồn của chính mình, triệu hồi Niệm Mị.

Niệm Mị thấy bóng dáng của Mộc Duyệt Nhi đã biến mất trong tầm mắt, vì thế cô xoay người, nhấc chân rời đi.

Niệm Mị dạo trong trường học hai mươi phút, rồi vòng tới nơi tổ chức lễ khai giảng - sảnh truyền bá của trường!

Trong phòng truyền bá giờ phút này đã có rất nhiều người đang ngồi chờ đợi, chỉ là bởi vì phòng truyền bá thật sự quá lớn, những người này nhìn qua có chút tán loạn. Niệm Mị lại ở bên ngoài ngây người trong chốc lát, không hơn kém tới khoảng cỡ 9 giờ, Niệm Mị mới đi vào tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.

Cửa giáo đường bị đóng lại, toàn bộ giáo đường tối sầm.

Đèn pha chiếu vào chính giữa sảnh truyền bá. Nơi đó có một người đàn ông ngoại quốc khoảng chừng trên dưới ba mươi, và cũng chính là cậu của Giản Diệp Ni, Hoa Tây. Johan!

"Chào mọi người! Tôi là Hoa Tây - Hiệu trưởng trường Đại học Hoa Thành! Đầu tiên chúc mừng các bạn đã thoát khỏi áp lực cao như núi của cấp ba.."

Hiệu trưởng dùng một giọng tiếng Trung tiêu chuẩn lên tiếng, sau đó còn nói cái gì thì Niệm Mị cũng không rõ. Cho đến một tiếng sau, lễ khai giảng kết thúc, cửa phòng truyền bá được mở ra, mọi người bắt đầu đi ra ngoài. Lúc này Niệm Mị mới đứng lên, xoay người rời đi.

Chuyện cô cần phải làm hiện tại chính là trở về ký túc xá rồi ngủ một giấc ngon lành. Lúc cô tỉnh lại đã là mười một giờ năm mươi phút, vừa lúc tới thời điểm ăn cơm trưa.

Niệm Mị vò vò đầu tóc của mình, mơ hồ mở cửa phòng ngủ, đi ra ngoài.

Mộc Duyệt Nhi đang ở trong phòng khách dọn dẹp, thấy bạn cùng phòng của mình ra đây, nghi hoặc nhìn qua.

Niệm Mị dịu dàng cười, đôi mắt quyến rũ mập mờ.

"Chào buổi sáng! Thân ái!"

Mộc Duyệt Nhi đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó liền đỏ mặt.

Từ lúc ba tuổi cô ấy đã bắt đầu lớn lên ở cô nhi viện, đây vẫn là lần đầu tiên nghe thấy người khác gọi mình là thân ái.

Niệm Mị quay đầu, xoa tóc đi về phía tolet.

Trong miệng còn nhắc mãi: "Tóc dài thật là phiền toái, sau 1-5 nhất định phải đi cắt bớt!"

Sau khi Mộc Duyệt Nhi nghe thấy liền tiếc hận nhìn mái tóc của Niệm Mị, đen nhánh xinh đẹp, trông qua rất tốt nha! Nhưng thật là đáng tiếc.

Tới toilet, đóng cửa lại, Niệm Mị nhìn bản thân trong gương, dịu dàng cười.

Rửa mặt xong, Niệm Mị ra khỏi toilet liền thấy Mộc Duyệt Nhi ngồi ở trên sô pha, không biết suy nghĩ gì.

"Muốn đi ăn cơm không? Cùng nhau đi!" Niệm Mị cười dịu dàng nhìn cô ấy.

Mộc Duyệt Nhi lấy lại tinh thần.

"Cậu đang nói với tớ à?"

Nói xong cô ấy còn chỉ chỉ chính mình.

Niệm Mị dựa nghiêng người trên cửa, nhìn Mộc Duyệt Nhi.

"Nơi này chẳng lẽ còn có người khác sao? Thân ái!"

"Tớ.. Tớ.." Mộc Duyệt Nhi không biết nên nói cái gì, mặt bỗng đỏ rực, có chút không biết làm sao.

Niệm Mị nhướng mày nói: "Cậu đã nói sẽ mời tôi ăn cơm! Chẳng lẽ cậu đã quên rồi?"

"Mời cậu ăn cơm ư?" Mộc Duyệt Nhi thắc mắc nhìn Niệm Mị, nhìn một hồi lâu mới nhớ tới buổi sáng hôm nay cô là người mà mình va phải, liền xấu hổ cười cười với Niệm Mị.

"Thật xin lỗi, cậu bỗng nhiên trở nên.. Cái đó, nên tớ không có nhận ra!"
 
83 ❤︎ Bài viết: 22 Tìm chủ đề
Chương 18: Để cho tình yêu chơi cùng bạn [4]

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

"Thay đổi như thế nào? Là như thế này sao?" Nói xong, nụ cười của Niệm Mị vừa thu lại, lạnh lùng nhìn Mộc Duyệt Nhi.

Mộc Duyệt Nhi bị dọa rụt người vào sô pha.

Niệm Mị cười dịu dàng trở lại nói: "Thật xin lỗi! Dọa cậu rồi! Đó là ngụy trang của tôi trước mặt người ngoài!"

"Không, không có gì! Là tớ quá nhát gan!"

Mộc Duyệt Nhi có chút ngượng ngùng nhìn Niệm Mị, ngụy trang với người ngoài ư? Cho nên cô ấy coi mình như người một nhà sao? Lần đầu tiên có người coi mình như người một nhà, cảm giác thật vui vẻ.

Nghe nói lúc ba tuổi bản thân bị người ta đưa đến cô nhi viện, đã mười lăm năm! Người khác đều ghét bỏ cô ấy là cô nhi, không thích tiếp xúc với cô ấy. Dần dà, cô ấy cũng dưỡng thành thói quen làm gì cũng một mình. Bởi vì cô ấy là cô nhi, cho nên cô ấy rất tự ti, không thích bản thân mình tiếp xúc với người khác. Điều đó cũng khiến cho cô ấy không có lấy một người bạn cho đến nay.

Nghĩ lại, Mộc Duyệt Nhi liền bắt đầu ngây ngốc.

Niệm Mị về phòng cầm cặp của mình, lúc cô ra ngoài thì Mộc Duyệt Nhi vẫn còn đang thất thần. Cô đi qua vỗ vỗ vai cô ấy, Mộc Duyệt Nhi bị hoảng sợ, theo bản năng trừng mắt Niệm Mị.

Nụ cười dịu dàng của Niệm Mị không đổi, nhìn cô ấy nói: "Đi thôi! Thân ái, cậu nên mời tôi ăn cơm!"

Mộc Duyệt Nhi xấu hổ cười cười, đứng lên đi theo Niệm Mị ra ngoài.

Một bước ra khỏi cửa ký túc xá, Mộc Duyệt Nhi liền cảm nhận được khí lạnh trên người Niệm Mị, nhịn không được run lập cập.

Người này làm sao có thể biến hóa nhanh đến như vậy, kỹ thuật diễn nhất định rất khủng, ngay cả khí chất mà cũng có thể thay đổi.

Niệm Mị cùng Mộc Duyệt Nhi đi về phía nhà ăn của trường học.

Trường Đại học Hoa Thành có tổng cộng bốn nhà ăn, có một nơi là miễn phí, chỉ là rất ít có người đến đây ăn, dù sao thì những người học ở nơi này trên cơ bản đều là con quan viên công chức hoặc con cháu nhà giàu, bọn họ chưa bao giờ thiếu chút tiền ấy. Nếu như đến nhà ăn này ăn gì đó, ngược lại có chút rớt giá trị con người. Cái nhà ăn này có thể nói là làm cho những học sinh dựa vào thành tích thi tốt.

Đãi ngộ của Hoa Thành vô cùng tốt, với những học sinh có thành tích xuất sắc, học phí toàn miễn, ăn ngủ không cần! Cuối kỳ còn có một khoản học bổng xa xỉ!

Vào đại học ở nơi này, tìm công việc cũng dễ dàng hơn. Bởi vì nơi này chưa bao giờ thiếu con cháu nhà giàu, có thể bạn được một bạn học nào đó tán thưởng, sau khi tốt nghiệp là có thể đến công ty nhà người ta đi làm.

Về phần làm khó học sinh nghèo, đó là tiết mục chỉ có trong tiểu thuyết. Thân là quý tộc, mỗi người bọn họ đều được tiếp thu lễ nghi giáo dưỡng, chỉ cần bạn không trêu chọc vào bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không ngại giương khuôn mặt tươi cười chào đón bạn. Ngoại trừ trường hợp những tên nhà giàu chơi bời lêu lổng, sẽ không ai nhàm chán đến mức bắt nạt người thường. Nhưng mà có thể thi vào được trường Hoa Thành quý tộc đều có năng lực nhất định, không có khả năng tồn tại những tên nhà giàu ăn chơi tác tráng.

Đại học Hoa Thành chiêu sinh tương đối đặc biệt, nếu bạn là con quan viên công chức hoặc là con cháu nhà giàu, chỉ cần học tập không đến mức quá tệ là có thể tiến vào. Còn nếu bạn là người thường, vậy thì học tập cần phải đứng đầu trường học mới có thể nhận.

Đây là nơi mà tất cả những học sinh bình thường đều muốn tiến đến, nhưng mà một năm bọn họ chỉ tuyển năm học sinh bình thường, mà Mộc Duyệt Nhi lại đúng là một trong năm người được tuyển chọn đó.

Niệm Mị đi phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt, mắt nhìn thẳng đi về phía nhà ăn miễn phí kia. Mộc Duyệt Nhi đi theo phía sau cô, cúi đầu.

Đi tới trước cửa nhà ăn, Niệm Mị nhìn, cảm thấy cũng không tệ lắm. Trông như là cái loại quán ăn làm đồ ăn sáng nơi quê nhà.

Lúc này bên trong chỉ có vài người ngồi, mỗi người đều đang ăn thức ăn của mình, không nói gì. Niệm Mị nhìn thoáng qua người con trai ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhấc chân chuẩn bị đi vào bên trong.
 
83 ❤︎ Bài viết: 22 Tìm chủ đề
Chương 19: Để cho tình yêu chơi cùng bạn[5]

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

"Này!" Mộc Duyệt Nhi kéo góc áo của Niệm Mị lại.

Ánh mắt Niệm Mị lạnh lùng bắn tới làm cô ấy bị dọa vội buông lỏng tay ra.

"Cái đó, không phải là tớ mời cậu ăn cơm à?"

"Tôi tên Giản Diệp Ni."

"À.. Được rồi! Diệp Ni, không phải cậu muốn tớ mời cậu ăn cơm sao?"

"Ăn ở ngay chỗ này đi!" Niệm Mị nói rồi đi về phía bên trong.

"Nhưng mà đồ ăn nơi này đều là miễn phí, làm sao tớ có thể mời cậu được?" Mộc Duyệt Nhi đuổi theo tiến vào.

Niệm Mị tìm vị trí ngồi xuống, Mộc Duyệt Nhi đứng ở bên người cô, có chút giống với nha hoàn cổ đại.

"Ngồi đi!" Niệm Mị trực tiếp gọi người phục vụ tới, bắt đầu gọi món ăn.

Sau khi Mộc Duyệt Nhi ngồi xuống, thì nhìn Niệm Mị, dường như đang đợi cô trả lời.

Niệm Mị chọn đồ ăn xong, đem thực đơn đưa cho người phục vụ, sau đó mới nhìn về phía Mộc Duyệt Nhi.

"Mời khách không nhất thiết phải tiêu tiền, tôi muốn ăn đồ ăn ở đây!"

Mộc Duyệt Nhi không biết nên trả lời như thế nào, cuối cùng khô cằn nói một câu: "Sau này tớ lại mời cậu ăn cơm!"

Niệm Mị quả thật là muốn ăn đồ ăn nơi này, hơn nữa còn có một mục tiêu nhiệm vụ của cô ở chỗ này.

Mà Mộc Duyệt Nhi lại cảm thấy, Niệm Mị đang suy nghĩ cho cô ấy, vì để tiết kiệm tiền thay cô ấy, nên mới tới nhà ăn này ăn cơm. Những món ăn trong nhà ăn này tuy rằng cũng khá tốt, chỉ là nhóm con em quý tộc đều sẽ không tới nơi này ăn, một là sẽ rớt giá trị con người, hai là sợ bị người ta nói mình nghèo.

Mặc dù bọn họ không hề xem thường những người tới nơi này ăn cơm, nhưng mà cũng không quản được vướng bận trong lòng của mình, vẫn cảm thấy ăn cơm ở đây rất mất mặt.

Tuy Mộc Duyệt Nhi cũng mới đến trường học này, nhưng mà những điều nên biết cô ấy cũng biết gần như rõ ràng. Trong lòng cô ấy lập tức cảm động, cúi đầu, không muốn bị người thấy đôi mắt ửng đỏ của mình.

Lần đầu tiên, có người bằng lòng vứt bỏ mặt mũi của mình, chỉ vì cô ấy.

Niệm Mị không để ý đến sự khác lạ của Mộc Duyệt Nhi, cô thu khí thế trên người lại, nhìn chung vẫn rất lạnh lùng, nhưng tốt hơn nhiều so với lúc bất cận nhân tình trước đó.

*Bất cận nhân tình: Không để ý đến chuyện tình cảm

Một nam sinh đi tới cười nói với Mộc Duyệt Nhi: "Có thể giới thiệu làm quen không? Bạn học!"

Đôi mắt đỏ của Mộc Duyệt Nhi không hề nhìn nam sinh, mà là nhìn Niệm Mị.

Niệm Mị cầm di động ở trong tay ngắm nghía, làm lơ ánh mắt cô ấy.

Nam sinh cũng theo ánh mắt của Mộc Duyệt Nhi mà nhìn về phía Niệm Mị.

Hắn đang bị người làm lơ sao? Hai người kia, thật thú vị!

Lăng Trạch nhẹ nhàng lặp lại lời nói lúc trước một lần nữa.

Mộc Duyệt Nhi thấy Niệm Mị không có để ý đến ý kiến của người khác, đành phải tự chủ trương gật gật đầu.

Niệm Mị đầu hơi rũ, khiến Lăng Trạch không nhìn thấy mặt cô.

Lăng Trạch bắt đầu tự giới thiệu với Mộc Duyệt Nhi.

"Chào cậu, tôi tên là Lăng Trạch, tân sinh, đứng thứ ba cả nước trong kì thi Đại học năm nay! Độc thân! Còn các cậu?"

Nghe thấy Lăng Trạch cũng là tân sinh, Mộc Duyệt Nhi thả lỏng hơn rất nhiều, bắt chước Lăng Trạch cũng tự giới thiệu về mình.

"Tớ là Mộc Duyệt Nhi, tân sinh, đứng nhất trong kì thi Đại học năm nay, độc thân!"

"Không ngờ cậu cũng là tân sinh, chúng ta thực sự có duyên phận, chỉ có điều là cậu đứng nhất còn tôi đứng ba, cậu còn lợi hại hơn tôi nhiều!"

Mộc Duyệt Nhi được khen làm mặt có chút đỏ, bắt đầu ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại có chút đắc ý.

Mình là thứ nhất, đương nhiên lợi hại!

Lăng Trạch nhìn Mộc Duyệt Nhi dễ dàng liền đỏ mặt, cảm thấy rất thú vị.

Hai người cậu một câu, tôi một câu bắt chuyện lên.

Cho đến khi người phục vụ đem đồ ăn bưng lên bàn, Lăng Trạch dường như mới nhớ tới mình còn chưa gọi món ăn, không khỏi có chút xấu hổ.

Mộc Duyệt Nhi nhìn ra sự xấu hổ của hắn, hiểu ý mà nói: "Cùng nhau ăn đi! Tất cả đều là do Diệp Ni chọn!"

"Diệp Ni?" Lăng trạch chuyển ánh mắt tới trên người Niệm Mị, trong lòng có loại dự cảm không rõ.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back