Băng Tâm Ngự Thần - Lãnh Nhược Tuyết

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lãnh Nhược Tuyết, 5 Tháng sáu 2018.

  1. Lãnh Nhược Tuyết

    Bài viết:
    0
    Ngoại truyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngự khí sư gồm có 11 cấp bậc:

    Ngự khí sư - Ngự linh sư - Ngự không sư - Ngự thiên sư - Ngự quân sư - Ngự vương sư - Ngự hoàng sư - Ngự đế sư - Ngự thần sư - Ngự Thánh sư.


    Chia cấp bậc tu luyện: Ngự khí sư nhất tầng - nhị tầng - tam tầng - tứ tầng - ngũ tầng - lục tầng - thất tầng - bát tầng - cửu tầng, sau đó sẽ đột phá Ngự linh sư, ngự linh sư sơ kì - trung kì - hậu kì - viên mãn, sẽ đột phá các tầng tiếp theo, các tầng tiếp theo cũng được chia cấp như vậy cấp bậc càng cao tu luyện càng khó. Tu luyện đến Ngự đế sư sẽ phải độ kiếp (thiên kiếp), nếu qua được độ kiếp sẽ được thiên đạo công nhận con đường tu luyện càng dễ dàng, sau khi tu luyện đến Ngự Thánh sư sẽ tu luyện đến cảnh giới tối cao "Phá toái hư không" tu luyện giả có thể xé rách không gian, đi đến bất cứ đại lục nào mình muốn.

    Tiền sử dụng là: Kim nguyên.

    Linh thạch cũng được dùng để trao đổi, mua đồ nhưng do linh thạch rất khan hiếm nên sử dụng kim nguyên là chủ yếu.
     
    GiangPhan369caheocantiendedanh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 30 Tháng mười hai 2019
  2. Lãnh Nhược Tuyết

    Bài viết:
    0
    Chương 20: "Cái gì, nàng không thể thi đấu?"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chẳng bao lâu trong điện xuất hiện một mĩ phu nhân mặc xuyêm y thêu hoa mẫu đơn, bà chính là Hoàng Hậu Thiên Liễu (mẫu thân của Mộng Yên).

    - Thần thiếp khang kiến bệ hạ, không biết ngài cho gọi thần thiếp có chuyện gì!

    - Liễu nhi nàng không cần đa lễ lại đây gồi gần trẫm, trẫm có truyện quan trọng muốn nói với nàng!

    Thần đế thấy Hoàng Hậu Thiên Liêu vội nói, Thần đế chỉ khoảng trống bên cạnh ông, thấy vậy hoàng hậu Thiên Liễu bước lên ngồi cạnh Thần đế, ông lấy ra tấm thẻ bạc đưa cho Hoàng Hậu Thiên Liễu,

    - Đây là!

    Cầm trong tay thẻ bạc bà kinh ngạc nhìn Thần đế, bà biết đây là thứ gì vì trước kia bà đã may mắn được Cha bà kể về nó, đây chính là thẻ chiêu sinh của Thánh Tông mười năm chỉ có mười hai tấm, người nhận diện thẻ thiêu sinh Thánh Tông rất ít, ít đến nỗi có thể đếm trên đầu ngón tay, vậy mà bà có thể may mắn cầm trên tay. Nhìn Liễu nhi nhìn ông như vậy, Thần đế liền đem tất cả kể lại cho Hoàng Hậu Thiên Liêu biết.

    - Vậy là trưởng lão Thánh Tông muốn thu Yên nhi làm đệ tử, để thiếp đi nói tin vui này cho yên nhi biết!

    Hoàng Hậu Thiên Liễu vui vẻ định đi nói cho Mông Yên biết,

    - Không được, không thể nói cho Yên nhi biết trưởng lão Thánh Tông muốn thu Yên nhi làm đệ tử được!

    - Tại sao chứ truyện này có gì không tốt sao!

    Bà nhìn Thần đế khó hiểu hỏi.

    - Không phải là không tốt mà nàng có từng nghĩ đến nếu Yên nhi vì thế mà kiêu ngạo, không để ai vào mắt sẽ đắc tội với rất nhiều người, nếu lỡ Trưởng lão đó đổi ý không thu Yên nhi làm đệ tử nữa thì nàng nghĩ Yên nhi sẽ ra sao, nàng cũng biết Thánh Tông rất khó thu đệ tử mười năm chỉ có mười hai thẻ chiêu sinh mà đệ tử được thu thì chỉ có năm đệ tử!

    Nghe Thần đế nói, Hoàng Hậu Thiên Liễu mới hồi thần: "Đúng vậy lời bệ hạ nói rất đúng, nếu nói cho Yên nhi biết chỉ khiến Yên nhi càng thêm kiêu ngạo mà thôi, nếu vì thế mà Yên nhi không được Thánh Tông chọn làm đệ tử thì bà thật sự không dám tưởng tượng Yên nhi của bà sẽ ra sao nữa."

    - Là Thần thiếp suy nghĩ quá đơn giản, người nói bây giờ thiếp phải làm sao!

    Hoàng Hậu Thiên Liễu nhìn Thần đế có chút không biết phải làm sao.

    - Nàng mau sai người dùng truyền âm phù pho viện trưởng lão nói Yên nhi không được tham gia vòng thi cuối cùng nữa, nếu lỡ Yên nhi được trưởng lão Thần Tông thu làm đệ tử, mà bây giờ chúng ta đang có thẻ chiêu sinh Thánh Tông cả hai chúng ta đều đắc tội không nổi!

    Thần đế xoa chán có chút sâu xa nói, nếu giờ đắc tội với Thần Tông mà Yên nhi được trưởng lão Thánh Tông thu làm đệ tử thì không sao, nhưng Yên nhi mà không được Thánh Tông thu làm đệ tử thì đến lúc đó Thần Tông sẽ quay sang bỏ đá xuống giếng, ông âm thầm cảm thấy may mắn mình nghĩ ra sớm bây giờ chắc chắn Yên nhi chưa tham gia vòng thi cuối cùng. Nghe Thần đế nói Hoàng Hậu Thiên Liễu vội sai người gửi truyền âm phù cho Viện trưởng lão, bà và Thần đế hai người ngồi trong điện tiếp tục bàn bạc.

    * * *

    Mộng Yên bóp sinh phù không bao nâu nàng đã xuất hiện ở bên ngoài, nhìn Mộng Yên toàn thần đầy máu mấy nữ đệ tử không thích Mộng Yên đêu vui vẻ khi người gặp họa, chẳng bao lâu Viện trưởng lão và Sơn trưởng lão ra ngoài, Viện trưởng lão vội vàng đưa Mộng Yên đi chữa thương, nhìn Mông Yên đi rồi mọi người một số thì có chút đồng cảm, một số thì cảm thấy Mộng Yên bị vậy là đáng đời. Mộng Yên bây giờ đang nằm trên giường được đại phu băng bó vết thương vốn dĩ vết máu trên người Mộng Yên toàn là máu Yêu Thú nàng chỉ bị thương ngoài da, do nàng đánh nhau với yêu thú chỉ bị mất sức thôi. Viện trưởng lão thấy Mộng Yên chỉ bị thương nhẹ liền yên tâm ra ngoài, về phòng ông liền mở truyền âm phù ra, nghe song Viện trưởng lão có chút khó hiểu nhưng ông vẫn làm theo, ông đi đến phòng của các trưởng lão và trủ trì nói:

    - Mộng Yên bị thương nặng không thể tham gia vòng thi cuối cùng được cho nên ta sẽ đưa nàng hồi cung, mong các vị ở đây thông cảm!

    Nghe Viện trưởng lão nói các vị trưởng lão nhìn nhau bàn bạc, một vị trưởng lão thay mặt trả lời:

    - Nếu Mộng Yên bị thương nặng như vậy, Viện trưởng lão ông nên đưa nàng hồi cung cũng phải thôi, đi đi gửi lời hỏi thăm của chúng ta chờ nàng!

    - Đa tạ!

    Nói rồi Viện trưởng lão ra ngoài biên mất, thấy Viện trưởng lão đi rồi các vị trưởng lão ở đây nhìn nhau sau đó tiếp tục bàn bạc về vòng thi cuối cùng. Viện trưởng lão bước vào phòng Mộng Yên đang chữa thương nhìn thấy Viện trưởng lão Mộng Yên liền nói:

    - Viện trưởng lão ta chỉ bị thương ngoài da thôi có thể tiếp tục cuộc thi rồi!

    - Ngài không thể tham gia vòng thi cuối cùng này được nương nương kêu ta đưa ngài hồi cung!

    - Cái gì ta không thể tham gia vòng thi cùng, tại sao chứ!

    - Ngài có thể hỏi nương nương!

    Nói rồi ông lấy ra quận quận truyền tống phù ông đặt tay lên vai Mộng Yên niệm pháp quyết cả hai cùng biến mất. Đợi khi truyền tống kết thúc Mộng Yên đã xuất hiện ở phòng nàng, nhìn căn phòng quen thuộc Mộng Yên ngạc nhiên: "Quận truyền tống thần kì thật đó", Viện trưởng lão đưa Mộng Yên hồi cung sau đó ông cũng biến mất, nhiệm vụ đưa công chúa hồi cung đã song bây giờ ông phải quay lại với đệ tử học viện để thi nốt vòng tiếp theo. Thấy Viện trưởng lão biến mất Mộng Yên đang tính hỏi mà ông đã đi mất rồi, nàng bĩu mỗi "Thôi vậy để hỏi mẫu thân."
     
    GiangPhan369caheocantiendedanh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 30 Tháng mười hai 2019
  3. Lãnh Nhược Tuyết

    Bài viết:
    0
    Chương 21: Xuất phát rời khỏi Ngự Thần Quốc đến Thánh Tông.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Hương nhi, Hương nhi em đang ở đâu vậy ta về rồi nè!

    Mộng Yên khó hiểu nàng tìm cũng gọi nãy giờ rồi rốt cuộc hương nhi đang ở đâu vậy vì sao nàng gọi mà không trả lời,

    - Người đâu!

    - Khang kiến công chúa người về rồi!

    Một nha hoàn nghe Mộng Yên gọi liền chạy vào thấy Mộng Yên vội hành lễ.

    - Hương nhi đâu rồi!

    - A Hương nhi được Hoàng Hậu nương nương gọi đến điện của nương nương rồi hình như có chuyện gì muốn nói, đúng rồi nương nương còn nói bao giờ công chúa về thì kêu nô tì dẫn người đến Phượng Tường cung điện của nương nương!

    - Đi thôi, ta cũng đang có chuyện muốn hỏi mẫu thân!

    Nói rồi Mộng Yên đi trước, nhìn Mộng Yên đi trước nha hoàn tên Tiểu Cúc vội chạy theo.


    * * *

    - Hương nhi ngươi theo Yên nhi được bao lâu rồi!

    Hoàng Hậu Thiên Liễu ngồi trên ghế quý phi khắc phượng hoàng cầm ly trà nhấp môi nhìn Hương nhi đang quỳ ở bên dưới hỏi?

    - Thưa nương nương Tám năm rồi!

    Hương nhi nhìn Hoàng Hậu nói,

    - A lâu vậy rồi, vậy người cảm thấy Yên nhi đối sử với ngươi có tốt không!

    - Công chúa đối sử với Hương nhi rất tốt, công chúa coi nô tì như tỉ muội vậy!

    - Vậy ngươi có bằng lòng bất chấp tính mạng bảo vệ Yên nhi không!

    - Có, vì công chúa cho dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng nô tì cũng không từ!

    Hương nhi kiên định nói.

    - Tốt, rất tốt ngươi mau đưng lên, bôn cung biết ngươi muốn trả thù cho người trong gia tộc của ngươi, nhưng một mình ngươi làm sao có thể trả thù được ngươi lên quên mối thù một lòng bảo vệ Yên nhi, mạng của người là do bản cung cứu cho nên những lời bản cung nói ngươi hiểu chưa!

    Hoàng Hậu Thiên Liễu nguy hiểm nhìn Hương nhi nói lời của bà cũng kèm theo cảnh cáo đối với Hương nhi, bà không cho phép nguy hiểm đối với Yên nhi bà biết nếu nha đầu này nói cho Yên nhi biết về mối thù của Hương nhi bà dám trắc rằng Yên nhi sẽ bất chấp trả thù cho Hương nhi, bà không cho phép điều này sảy ra, kẻ thù diệt tộc Hương nhi rất lợi hại cho dù Ngự Thần Quốc và Ám thành liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ của bọn họ. Nghe Hoàng Hậu nói Hương nhi cúi đầu cắn môi, nàng biết Hoàng Hậu chỉ muốn tốt cho nàng bởi vì kẻ thù của nàng rất mạnh, nhưng trong lòng nàng vẫn không thể quên được mối thù, cho dù nàng biết trả thù nàng sẽ không thể trống lại mấy kẻ đó nàng sẽ bị chúng giết chết, nhưng nàng làm sao có thể quên được mọi người thân trong tộc bị chúng giết chết được. Nhìn Hương nhi như vậy Hoàng Hậu Thiên Liễu không khỏi thở dài: "Một đứa trẻ đáng thương mới năm tuổi đã phải chứng kiến cảnh gia tộc người thân của mình từng người từng một chết trước mặt."

    - Đại Công chúa đến!

    Nghe vậy Hoàng Hậu Thiên Liễu ngừng suy nghĩ nhìn về cửa điện: "Yên nhi của bà đến rồi."

    - Mẫu Hậu!

    Mộng Yên chạy đến ôm lấy Hoàng Hậu Thiên Liễu cọ cọ.

    - Con đó không có phép tắc nào!

    Hoàng Hậu Thiên Liễu sủng nịch nói, Mộng Yên nhìn Hoàng Hậu Thiên Liễu lè lưỡi.

    - Mẫu Hậu đang yên đang lành tại sao con không được tham gia vòng thi cuối cùng chứ!

    - A là việc đó sao, tại vì Ngự Thần Quốc ta vừa được một thẻ chiêu sinh từ Thánh Tông cho nên mẫu thân và phụ hoàng con quyết định cho con đi đến Thánh Tông, cho nên con không thể tham gia vòng thi cuối được, bởi vòng thi cuối này có sự tham gia của các vị trưởng lão Thần Tông, nếu con được một vị trưởng lão chọn làm đệ tử nhưng mẫu thân và phụ hoàng con đã cho con tham gia chiêu sinh Thánh Tông!

    - À vì mẫu hậu lo nếu con tham gia vòng thi cuối sẽ đắc tội cả Thánh tống hoặc Thần tông!

    - Đúng vậy!

    Nghe Mộng Yên nói bà không khỏi thở ra, may mắn mộng Yên không tiếp tục hỏi nếu không bà cũng không biết phải giải thích thế nào nữa, bà lấy thẻ bạc chiêu sinh đưa cho Mộng Yên, cầm thẻ bạc Mộng Yên lật qua lật lại tò mò, biết Yên nhi muốn biết Hoàng Hậu Thiên Liễu liền nói:

    - Đây là thẻ chiêu sinh Thánh Tông con phải giữ cho cẩn thận không được làm mất!

    Hoàng Hậu Thiên Liễu cẩn thận dặn đi dặn lại, Mộng Yên gật đầu cam đoan nàng sẽ giữ thật cẩn thận nhìn Yên nhi cam đoan Hoàng Hậu mới yên tâm, Hoàng Hậu Thiên Liễu lấy ra một túi nhỏ đây là túi không gian nói:

    - Đây là lộ phí mẫu thân cho con, nhớ không được tiêu sài hoang phí!

    - Mẫu Hậu yên tâm con sẽ tiêu thật tiết kiệm mà!

    Cầm lấy túi không gian Mộng Yên nói.

    - Vậy bao giờ con có thể xuất phát đến Thánh Tông!

    - Ngày mai!

    - Tại sao đi gấp vậy!

    - Hây tại vì con phải đến Ám Thiên Thành để xin gia gia bản đồ đến Thánh Tông, con chỉ có ba tháng bên ngoài rất nguy hiểm ta và phụ hoàng con đã tính hết rồi, con đi đến Thánh Tông ít nhất cũng phải mất hai tháng hai mươi ngày.

    Nghe mẫu thân nói Mộng Yên mới hiểu thì ra là vậy, vậy là ngày mai nàng được ra thế giới bên ngoài rồi, nhìn mẫu thân bỗng chốc Mộng Yên có chút không lỡ, nhưng đây là thế giới cường giả nàng phải mạnh mẽ lên bảo vệ mẫu thân và những người nàng yêu thương,

    - Yên nhi xíu con qua Thần điện gặp phụ hoàng, bệ hạ cũng có nhiều truyện muốn nói với con đó, Yên nhi ở bên ngoài nhiều kẻ sấu quan hệ rất phức tạp con ra ngoài rồi không được kiêu ngạo quá tự mãn, núi này cao còn có núi kia cao hơn, bên ngoài cường giả như mây làm việc gì cũng phải suy nghĩ kĩ biết không!

    - Mẫu Hậu! Mộng Yên mắt đẫm lệ nhìn Hoàng Hậu ôm trầm lấy bà,

    - Được rồi, những gì cần nói mẫu thân cũng nói hết rồi bây giờ con về phòng chuẩn bị đồ đi, Hương nhi cũng sẽ đi cùng con Hương nhi rất giỏi trận pháp có thể giúp đỡ bảo vệ con!

    Nghe mẫu hậu nói Hương nhi giỏi trận pháp nàng có chút vui mừng, vậy là nàng có một đồng đội đầu tiên trên con đường tung hoành dị giới rồi, không biết thế giới bên ngoài thế nào thật đáng mong chờ.

    - Vậy con về đây, Hương nhi chúng ta đi thôi!

    Mộng Yên nhìn mẫu thân cười hì hì nói, sau đó quay sang nháy mắt với Hương nhi nhìn công chúa nháy mắt với mình Hương nhi vui vẻ đuổi theo Mộng Yên, ra khỏi Phượng Tường cung Mộng Yên kéo Hương nhi lại gần tò mò hỏi:

    - Mẫu Hậu kêu em đến để nói chuyện gì vậy!

    - A không, không có chuyện gì chỉ kêu nô tì trên đường bảo vệ chăm sóc cho người thôi!

    Hương nhi hơi ngập ngừng cười trừ trả lời.

    - Thật không, chỉ vậy thôi sao!

    Mộng Yên hơi nghi ngờ hỏi lại.

    - Thật mà hắc hắc!

    Hương nhi đổ mồ mồ hôi trả lời.

    - Mẫu Hậu đúng là tốt với ta mà Hương nhi sau này ta và người sẽ cùng ra ngoài ta sẽ bảo vệ em!

    Mộng Yên khoác vai Hương nhi mỉm cười nói nhìn công chúa nói bảo vệ mình Hương nhi trong lòng ấm áp, đúng vì bảo vệ công chúa nàng phải quên mối thù diệt tộc.
     
    GiangPhan369caheocantiendedanh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 30 Tháng mười hai 2019
  4. Lãnh Nhược Tuyết

    Bài viết:
    0
    Chương 22: Cải nam trang

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thần điện.

    - Xuỵt!

    Mộng Yên làm dấu hiệu im lặng với lão công công đang định thông báo với Thần đế, thấy công chúa ra hiệu mọi lính gác im lặng tiếp tục ai làm nhiệm vụ lấy, Mộng Yên đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào trong,

    - Đã đến rồi còn không ra đây nấp ở đó làm gì!

    Thần đế mắt nhìn vào sách không hề ngẩng đầu lên nhìn Mộng Yên nói, nghe vậy Mộng Yên đang lấp sau tấm rèm bĩu môi "bị phát hiện rồi", nàng mới thò đầu ra, chạy lại chỗ Thần đế cười hì hì nói:

    - Phụ hoàng thật lợi hại không ngờ có thể phát hiện ra con!

    - Không phép tắc!

    Thần đế mặt uy nghiêm gõ đầu của Mộng Yên nói, Mộng Yên sờ đầu uy khuất nhìn Thần đế, ông tiếp tục đọc sách làm như không nhìn thấy nhưng khoé miệng lại khẽ nhếch.

    - Phụ hoàng con sắp đi!

    - Ừm!

    - "-"!

    - Ngày mai là con phải đi rồi đó!

    - Ừm!

    - "-"!

    - Người không cho con cái gì sao bên ngoài rất nguy hiểm đó!

    Mộng Yên đáng thương nhìn Thần đế, nghe Mộng Yên nói ông mới ngẩng đầu lên nhìn sau đó từ trong người rút ra một cái túi không gian ném cho Mộng Yên, chụp lấy túi không gian Mộng Yên vui vẻ "Bên trong này chắc chắn có rất nhiều
    bảo bối."

    - Phụ hoàng người có thể cho con hai ám vệ được không!

    Mộng Yên kéo góc áo Thần đế khẩn cầu nói, nhìn Mộng Yên như vậy Thần đế khoé miệng giật giật, sau đó thở dài thôi được rồi ông sẽ cho Yên nhi hai ám vệ.

    - Dạ, Sát!

    Nghe Thần đế gọi trong điện bỗng suất hiện hai nam nhân cúi người chờ lệnh, Thần đế nhìn Mộng Yên đang hứng thú nhìn hai ám vệ nói:

    - Hai người bọn họ sau này sẽ là ám vệ của con!

    - Thật sao, đa tạ phụ hoàng yêu người nhất! Mộng Yên ôm cổ ông vui vẻ nói,

    - Từ nay đại công chúa sẽ là chủ nhân của các người, còn không mau khang kiến chủ nhân.

    Thần đế uy nghiêm nhìn hai ám vệ nói, thấy Thần đế đã nói đại công chúa là chủ nhân của bọn hắn liền tiến lên trước mặt Mộng Yên quỳ xuống.

    - Khang kiến chủ nhân!

    - Được rồi các người về chỗ của mình đi!

    Hai ám vệ nghe vậy liền biến mất, có được bảo bối với hai ám vệ Mộng Yên vui vẻ cảm thấy thỏa mãn nhìn Thần đế nói:

    - Phụ hoàng nữ nhi về đây!

    - Ừm đi đi!


    - "-"!

    Phụ hoàng không nói được câu nào khác sao nàng buồn bực đi ra ngoài.

    - Bao giờ có thời gian nhớ về thăm Liễu nhi!

    Nghe vậy Mộng Yên dừng lại nước mắt không ngừng chảy xuống nhưng nàng vẫn bước ra khỏi Thần điện, về đến điện công chúa Mộng Yên vội thu dọn đồ đạc: "Nàng muốn đi ngay trong đêm nàng sợ đợi đến ngày mai nàng sẽ không muốn đi nữa."

    - Hương nhi thu dọn đồ đạc chúng ta chuẩn bị đi, em đi kiếm cho ta mấy bộ đồ nam nhân em mấy bộ luôn, chúng ta sẽ cải nam trang!

    - Cải, cải nam trang công chúa người không đùa chứ! Hương nhi thấy Mộng Yên về liền chạy đến nhưng vừa nghe Mộng Yên muốn cải nam trang thì không thể tin nói.

    - Em nhìn mặt ta giống đùa lắm sao, nhanh lên chúng ta phải rời khỏi trong đêm em đi chuẩn bị đồ ta nói đi!

    Nghe vậy Hương nhi còn định nói tiếp nhưng vẫn nhịn xuống chạy ra ngoài tìm nam trang, đợi Hương nhi lấy được đồ về Mộng Yên đã dọn song đồ đạc, cầm nam trang Hương nhi tìm được Mộng Yên thay ra, sau đó kẻ lông mày tạo yết hầu nữa là song, Mộng Yên nhìn mình trong gương hài lòng sau đó mới ra khỏi tấm bình phong nhìn Hương nhi nháy mắt.

    - Công chúa là người sao! Hương nhi không thể tin được nhìn nam nhân trước mặt, a công chúa cải nam trang đẹp quá đi,

    - Dĩ nhiên là ta chứ ai vào đây, em mau thay đồ đi ta giúp em cải trang!

    Hương nhi nghe công chúa nói vậy liền chạy đi thay đồ Hương nhi thay đồ song liền Mộng Yên liền giúp Hương nhi cải trang,

    - Hương nhi nhìn em hảo soái! Mộng Yên nhìn Hương nhi trêu ghẹo nói, nghe công chúa nói Hương nhi đỏ mặt, nhìn Hương nhi xấu hổ Mộng Yên cười ha ha cười thì cười nhưng Mộng Yên vẫn không quên mục đích phải rời khỏi cung, Mộng Yên kéo Hương nhi bay ra khỏi công chúa điện, chẳng bao lâu Mộng Yên đáp xuống Liêu trai viện nơi để kiệu, Mộng Yên vào viện chọn một chiếc kiệu to rộng nhất dắt ra ngoài, Mộng Yên nhìn chiếc kiệu hài lòng "Giờ nàng chỉ cần tìm phu xe nữa là được", nhìn hai tên lính gác đang nhìn nàng, Mộng Yên ra lệnh

    - Các ngươi đi tìm cho bổn công chúa một xa phu mau lên! Mộng Yên cầm lệnh bài ra lệnh, hai tên lính lúc đầu thấy Mộng Yên đều tưởng là thích khách nhưng sau đó thấy nàng rút lệnh bài ra liền im lặng, bây giờ thấy Mộng Yên ra lệnh liền chạy vội đi tìm xa phu, không để Mộng Yên đợi lâu hai tên lính đã tìm được một xa phu, tên xa phu vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra nửa đêm nửa hôm hắn đang ngủ tự nhiên bị hai tên quan gia này lôi dậy kéo tới đây,

    - Đại công chúa chúng ta đã tìm được cho ngài một xa phu! Một tên lính cười hì hì nói

    - Ừm các ngươi làm tốt lắm về làm việc của mình đi!

    Nghe Mộng Yên nói hai tên lính về lại chỗ cũ tiếp tục công việc của mình, Mộng Yên vỗ vai tên xa phu nói:

    - Còn người sẽ là xã phu của ta nhanh lên còn không mau đến đánh xe bổn công tử muốn rời khỏi cung trước bình minh đấy!

    - Dạ dạ! Tên xa phu nghe Mộng Yên nói mới hồi thần dạ liên tục thấy Mộng Yên đã lên xe, hắn vội trèo lên đánh xe nhưng mà hắn nhìn thấy yêu thú kéo xe là Hắc Long Mã thì tên xa phu xém chút nữa té từ trên kiều xuống. "Này đây là yêu thú cửu cấp là Hắc Long Mã thì cần gì phải xa phu chứ chỉ cần nói là chúng nó cũng hiểu rồi!" Hắn nhìn vào trong kiệu suy nghĩ "Rốt cuộc hai vị này có thân phận gì chứ, có thể để Hắc Long Mã kéo xe mà không phải một con mà đến ba con lận", may lúc nãy hắn không có đắc tội hai vị này, thấy yêu thú kéo xe là Hắc Long Mã mọi lính canh đều nhường đường chẳng bao lâu đã đến cửa hoàng cung,

    - Dừng lại lệnh bài đâu!

    Một
    vị giữ thành chặn xe nói, nghe vậy xa phu đang định hỏi Mộng Yên thì từ trong kiều bay ra một lệnh bài, xa phu vội chụp lấy đưa cho vị quan giữ thành coi, nhìn lệnh bài vị quan giữ thành vội nhìn lính gác ra lệnh,

    - Nhanh lên mau mở cửa thành!

    Sau đó khuôn mặt tươi cười lấy lòng trả lệnh bài lại cho xa phu, nhìn quân sai còn phải e ngại hại vị trong kiệu xa phu càng chắc chắn rằng hai vị này thân phận không bình thường, cửa mở Hắc Long Mã phi như bay ra ngoài với tốc độ của nó đến trời sáng là có thể ra khỏi Ngự Thành.
     
    GiangPhan369caheocantiendedanh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 30 Tháng mười hai 2019
  5. Lãnh Nhược Tuyết

    Bài viết:
    0
    Chương 23: Cứu huynh muội Triệu gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hương nhi nhìn trằm trằm hai con yêu thú đang ngồi trong lòng Mộng Yên hai mắt phát sáng,

    - Tiểu thư hai chúng nó là!

    - Thú sủng của ta!

    Mộng Yên tùy tiện nói, Thiên Hàn nghe Mộng Yên nói hắn là thú sủng xém chút hắn không nhịn được chửi "Dám nói hắn là thú sủng nữ nhân này đúng là to gan mà" hắn nhịn quân tử trả thù mười năm chưa muộn, nghe công chúa nói hai yêu thú đáng yêu này là thú sủng Hương nhi cũng không quá ngạc nhiên, nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thấy loại thú sủng nào đáng yêu như chúng cả, nàng không nhịn được nhìn Mộng Yên bằng ánh mắt mong chờ nói:

    - Công chúa cho nô tì sờ chúng được không!

    - Được chứ!

    Mộng Yên nhìn Hương nhi như vậy không khỏi cảm thấy buồn cười, đưa Quân Ngọc cho Hương nhi bế.

    "Yên Yên ta phản đối ta không muốn." Quân Ngọc truyền âm nói hắn phản đối ngoài Yên Yên ra hắn sẽ không cho ai đụng vào cả.

    "Chỉ sờ thôi mà." Mộng Yên truyền âm nói.

    "Sờ cũng không được." Quân Ngọc giãy giụa rúc vào áo Mộng Yên không ra.

    - Ách Hương nhi thật xin lỗi chúng không thích người lạ!

    Mộng Yên nhìn Hương nhi xin lỗi nói.

    - Không sao, nô tỳ chỉ cảm thấy chúng thật đáng yêu!

    Hương nhi tiếc nuối nhìn hai yêu thú của Mộng Yên.

    Thấy Hương nhi như vậy Mộng Yên thở dài chúng không phải thú sủng của nàng cho nên nàng không thể bắt chúng làm những gì chúng không muốn được, nhìn bản đồ Mộng Yên hai mắt trợn tròn "Không ngờ Ám thiên thành xa như vậy, hây za thảo nào mẫu thân kêu nàng xuất phát sớm là đúng rồi."

    - Xa phu chúng ta đến đâu rồi!

    Mộng Yên vén rèm nhìn bên ngoài trời đã sáng hỏi,

    - A công tử chúng ta đã ra khỏi Ngự Thành với tốc độ của Hắc Long Mã đến chiều tối là có thể đến Thành Nhật Lạc thành này cũng khá phồn vinh, không biết hai vị công tử muốn đi đâu!

    - Công tử nhà ta muốn đến Ám Thiên Thành!

    Nghe phu xa hỏi Hương nhi trả lời, nghe vậy vị phu xa ngật đầu thì ra là muốn đến Ám Thiên Thành, Mộng Yên vừa ăn điểm tâm vừa xem thông tin Thành Nhật Lạc không ngờ tốc độ của Hắc Long Mã lại nhanh như vậy theo nàng xem bản đồ thì Thành Nhật Lạc cách Ngự Thành cả trăm dặm vậy mà với tốc độ của chúng chỉ một ngày là có thể đến nơi, Mộng Yên ngồi trong xe suốt mấy tiếng đồng hồ xem bản đồ xem đến nỗi nàng thuộc luôn cái bản đồ, rất nhàm chán nàng muốn cưỡi Hắc Long Mã hơn là để chúng kéo nàng rồi đó nhưng mà chúng là để kéo cái cỗ kiệu lớn này rồi không thể lấy một con ra để nàng làm tọa kỵ được, nàng suy nghĩ một lúc chợt nhìn đến Quân Ngọc đang nằm trong lòng nàng hai mắt phát sáng và thế rồi Mộng Yên đang cưỡi hồ ly trắng đi ở bên ngoài "Hây bên ngoài thật thích thoải mái hơn là ngồi ở trong xe nhiều."

    - Ngọc có thể nhanh nữa không chúng ta tiến về phía trước!

    Mộng Yên ngồi trên lưng hồ ly trắng vỗ đầu hồ ly nói nàng muốn xem tốc độ của Quân Ngọc thế nào.

    "Yên yên nàng bám cho chắc." Quân Ngọc phi nhanh về phía trước.

    "Tốc độ thật nhanh." Mộng Yên ôm lấy cổ Quân Ngọc thích thú nhìn xung quanh.

    Nhìn Mộng Yên cưỡi yêu thú biến mất, xa phu dụi dụi mắt khó tin, "Làm sao có thể Hắc Long Mã đang chạy song song với yêu thú của vị công tử áo xanh, vậy mà có thể bị yêu thú của vị công tử áo xanh bỏ lại phía sau, yêu thú của vị công tử này thật lợi hại."

    Mộng Yên cưỡi Quân Ngọc cũng được một lúc rồi nàng mới nhớ nàng đã bỏ xa Hương nhi mất tiêu rồi, thả chậm tốc độ. "Thôi vậy đi chậm lại chờ xa phu và Hương nhi là được rồi."

    - Quân Ngọc tốc độ của ngươi tuyệt thật đó!

    - Cái này còn phải nói yên yên ta còn có thể chạy nhanh hơn nữa đó! Quân Ngọc dương dương đắc ý nói,

    - Lão hồ ly nhà người tốc độ còn không bằng một ngóc của bổn vương còn khoe khoang! Nghe Quân Ngọc đắc ý Thiên Hàn không nhịn được khinh bỉ nói,

    - Con báo mặt than nhà ngươi, ngươi nói cái gì, cái gì mà tốc độ của ta không bằng một góc của ngươi, con báo đáng chết nhà ngươi muốn đánh nhau phải không! Quân Ngọc nghe Thiên Hàn nói không nhịn được tức giận muốn đánh nhau,

    - Hừ đánh thì đánh ai sợ ngươi! Thiên Hàn làm tư thế sẵn sàng,

    - Thôi được rồi hai người có thể thôi đi không!

    Thấy hai yêu thú sắp đánh nhau Mộng Yên tức giận nói, thấy Mộng Yên tức giận Quân Ngọc mới nhịn xuống, còn Thiên Hàn không phải hắn sợ Mộng Yên mà do chỗ này có rất nhiều nhân loại, nếu hắn và lão hồ ly đánh nhau thì sẽ rất phiền phức, nhìn đi ra đi vào càng lúc càng nhiều người Mộng Yên kinh ngạc không ngờ tốc độ của Quân Ngọc lại nhanh như vậy bây giờ cách chiều tối còn lâu vậy mà nàng đã đến được Thành Nhật Lạc, nàng nhảy xuống đất cưỡi Quần Ngọc sẽ gây nhiều nhân chú ý đi bộ vậy, thấy Mộng Yên không cưỡi hắn nữa Quân Ngọc biến thành hình dáng dự vệ nhảy vào lòng Mộng Yên, nhìn cửa thành trước mặt nàng vui vẻ chạy vào thành,

    - Đứng lại mỗi người vào thành phải mất hai kim nguyên!

    Một linh gác thành ngăn Mộng Yên nói, nghe vậy Mộng Yên không nghĩ nhiều đưa cho lính giữ thành hai kim nguyên, thấy Mộng Yên đưa tiền thủ vệ hài lòng cho Mộng Yên vào thành,

    - Một người hai kim nguyên hai người bốn kim nguyên không có thì không được vào thành!

    - Vị đại nhân này xin người đại nhân đại lượng cho chúng tôi vào thành đi, tôi và ông ấy là người nhà mà làm ơn chúng tôi chỉ còn có hai kim nguyên mà thôi! Người phụ nữ trung niên không ngừng cầu xin.

    - Vậy chỉ có một người vào thôi, một người ở bên ngoài!

    - Xin ngài nhà chúng tôi ở bên trong thành mà ngài không cho chúng tôi vào thì chúng tôi biết ở đâu!

    Người phụ nữ trung niên vẫn không ngừng cầu xin

    - Thật quá đáng lúc trước vị thành chủ mới chưa lên thì chúng ta đâu phải nộp thuế vào thành đâu, Thần đế thật không có mắt tại sao lại để ông ta lên làm thành chủ cơ chứ!

    - Đúng vậy, từ khi vị thành chủ mới đến nhận chức ông ta đặt ra bao nhiêu thứ thuế bắt chúng ta phải trả, người dân chúng ta phải biết sống thế nào đây!

    - Rốt cuộc hai người có nộp tiền không nộp thì cút gia đây không rảnh!

    - Đây là bốn kim nguyên cho hai người bọn họ vào thành đi!

    Một vị công tử tướng mạo anh tuấn đưa tiền cho thủ vệ nói, thủ vệ cầm tiền hài

    Lòng tiếp tục thu thuế những người dân tiếp theo.

    - Đạ tạ Triệu An công tử Triệu Ngọc Trinh cô nương!

    Người phụ nữ và người đàn ông hồi nãy không ngừng cảm ơn hai huynh muội Triệu gia,

    - Không cần cảm ơn đại ca con chỉ giúp hai người được lần này thôi! Triệu Ngọc Trinh nói,

    Tuy vậy nhưng người phụ nữ và người đàn ông bên cạnh vẫn rất cảm kích nhìn họ sau đó dìu nhau vào thành, nhìn bọn họ đi xa Triệu Ngọc Trinh nhìn ca ca nói:

    - Ca bây giờ chúng ta không có nhiều tiền để huynh thương hại người khác, vậy ai thương hại gia tộc chúng ta!

    - Huynh biết!

    - Vậy sao huynh còn giúp người ta chứ!

    - Huynh!

    Triệu An không nói nên lời trước chất vấn của muội muội hắn đành cúi người đi về, thấy ca ca như vậy Triệu Ngọc Trinh tức đến dậm chân đuổi theo ca ca. Mộng Yên chú ý hai huynh muội bọn họ từ lúc cứu người cho đến khi bọn họ rời đi và đương nhiên nàng đã nghe hết "chậc chậc có việc làm" Mộng Yên đuổi theo bọn họ.

    - Các ngươi nói đó có phải huynh muội Triệu gia không?

    Một vị công tử gương mặt cũng khá tuấn tú nhìn tên người hầu đằng sau hỏi?

    - Dạ đúng thưa công tử!

    Tên đầy tớ cười hì hì nói, nghe tên người hầu nói Ngô Kì cười xấu xa dẫn đám thuộc hạ chặn đường huynh muội Triệu gia, Triệu An đang đi tự nhiên dừng lại nhìn đám người đằng trước có chút không vui nói:

    - Ngô Kì ngươi làm vậy là ý gì!

    - Triêu An ngươi hỏi rất hay, bổn công tử ta hôm nay không vui nên tìm người chuốc giận biết đâu chưng đánh ngươi song ta cảm thấy vui vẻ giảm tiền nợ cho Triệu Gia thì sao ha ha!

    - Ngô Kì ngươi là kẻ tiểu nhân ti bỉ, vô sỉ!

    Triệu Ngọc Trinh không nhịn được chỉ vào mặt Ngô kì mắng,

    - A là Triệu tiểu thư sao nàng vẫn xinh đẹp như ngày nào, nếu nàng chịu chấp nhận gả cho ta làm thiếp thì gia tộc nàng giờ đâu có nợ nhiều như vậy!

    Ngô Kì đưa tay nâng cằm Triệu Ngọc Trinh nói.

    - Phi, dù ta gả cho ăn mày cũng không đồng ý gả cho ngươi!

    Ngô Kì đưa tay lau mặt, tức giận định đánh Triệu Ngọc Trinh.

    - Ngươi dám đụng đến muội muội ta, ta sẽ không tha cho ngươi!

    - A ta quên còn có Triệu công tử đây đánh hắn cho bổn công tử, đánh mạnh vào!

    - Ca ca, Ngô Kì ngươi là tên súc sinh!

    - Mắng hay lắm!

    Mộng Yên đang ngồi ngồi một góc không nhịn được nói,

    - Ai là tên nào ra đây cho bổn công tử! Ngô Kì tức giận tìm xung quanh lại có người dám cười nhạo hắn còn kêu tiện nhân Triệu Ngọc Trinh mắng hắn hay tên này chán sống,

    - Là ta!

    Mộng Yên xuất hiện sau lưng Ngô Kì đá hắn một phát "Rầm" tên Ngồ Kì bị Mộng Yên đá bay vào mấy giỏ hàng mới dừng lại tuy Mộng Yên không dùng đến một nữa sức lực nhưng với tu vi của nàng bây giờ cái tên Ngô Kì này phải mất nửa cái mạng, tất cả mọi người đều muốn rớt cằm xuống đất không thể tin là có người dám đánh Ngô Kì con trai Thành chủ, mấy tên người hầu của Ngô Kì đang đánh Triệu An đều dừng lại mau chóng đưa công tử bọn họ hồi hồi phủ.

    - Ngươi là ai dám đánh công tử Thành chủ có ngon thì đừng chạy, ta sẽ kêu thành chủ chu di cửu tộc nhà ngươi!

    Một tên người hầu của Ngô Kì chỉ mặt Mộng Yên nói, nghe hắn nói chu di cửu tộc Mộng Yên không nhịn được cười ha ha, nhìn vị công tử áo xanh đánh con trai thành chủ song bị tên người hầu nói sẽ chu di cửu tộc lại còn cười được mọi người dân xung quanh cho rằng nàng sợ đến phát điên, Triệu An đứng dậy nhìn Mộng Yên nói:

    - Vị Huynh đệ này huynh mau chạy đi, nếu không sẽ không kịp!
     
    GiangPhan369 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 30 Tháng mười hai 2019
  6. Lãnh Nhược Tuyết

    Bài viết:
    0
    Chương 24: Bổn công tử sẽ tru di mười tám tộc nhà ngươi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe Triệu An nói Mộng Yên sửng sốt nàng không ngờ Triệu An lại nói như vậy đáng lẽ hắn phải cùng muội muội tránh xa nàng mới đúng, nàng đã đánh Ngô Kì con trai thành chủ sẽ bị thành chủ bắt còn hắn lại lo lắng kêu nàng chạy đi, hắn không sợ bị tội chung với nàng sao nhìn vết thương trên người Triệu An "Chỉ là ngoại thương một, hai ngày là khỏi", nàng tùy tiện lấy một viên đan dược nhét vào tay Triệu An nói:

    - Ngươi tự lo cho mình trước đi!

    Thật ra thì nàng không tính cho hắn đan dược đâu tại vì thấy hắn cũng là người trượng nghĩa đáng kết giao nên nàng mới cho hắn đan dược. Nhìn bóng lưng Mộng Yên đi xa Triệu Ngọc Trinh vẫn còn ngơ ngẩn "Nàng từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân tuấn mĩ như vậy", nhìn Mộng Yên đi xa Triệu Ngọc Trinh tiếc nuối nàng còn chưa kịp hỏi vị công tử tuấn mĩ đó tên gì, nàng thật sự rất muốn đuổi theo hỏi tên vị công tử áo xanh đó nhưng ca ca nàng đang bị thương nàng phải đưa ca ca đi chưa thương trước, nàng chạy lại dìu ca ca nhưng kì lạ ca ca lại không đi mà chỉ nhìn trằm trằm vào viên đan dược vị công tử hồi nãy đưa nàng kì quái hỏi?

    - Ca viên đan dược này có vấn đề sao!

    - Đây là trung phẩm chữa thương đan, giá của nó ít nhất cũng là sáu trăm triệu kim nguyên huynh phải mang viên đan dược trả lại cho vị huynh đệ áo xanh đó!

    Nói rồi Triệu An bỏ tay của Triệu Ngọc Trinh chạy theo hướng Mộng Yên biến mất do bị thương Triệu An chạy có chút loạng choạng sắp té, thấy ca ca mình như vậy Triệu Ngọc Trinh vội chạy lại đỡ ca ca khuyên nhủ nói:

    - Ca bây giờ huynh đang bị thương có trả thì mai trả cũng được mà, bây giờ trời cũng sắp tối vị công tử đó cũng không thể đi được không ai dám đi qua Lạc Nhật xâm lâm vào tối cả!

    Nghe ca ca nói trị giá kim nguyên của viên đan dược nàng cũng rất kinh ngạc, lúc đầu thấy vị công tử áo xanh đưa ca ca đan dược nàng cứ tưởng là viên hạ phẩm đan dược bình thường không ngờ lại là trung phẩm đan dược quý như vậy, đùng nói là ca ca đến nàng cũng không dám nhận. Nghe muội muội nói Triệu An mới dừng lại ý nghĩ tìm Mộng Yên trả đan dược, "Đúng rồi sao hắn lại quên mất đi qua thành Nhật Lạc là đến Lạc Nhật sâm lâm nguy hiểm nhất là vào ban đêm chứ, các tu luyện giả không ai dám đi qua Lạc Nhật sâm lâm vào buổi tối cả", thấy ca ca thôi không khăng khăng đòi trả lại viên đan dược nữa Triệu Ngọc Trinh liền đỡ ca ca về lại Triệu gia.


    Mộng Yên đứng ngoài thành chờ xa phu, Hương nhi cuối cùng nàng cũng thấy kiệu xe xuất hiện, thấy Mộng Yên xa phu cho hắc Long mã dừng lại, xe dừng lại biết đã đến nơi Hương nhi từ trong xe đi ra ngoài, thấy Mộng Yên Hương nhi chạy đến bên cạnh Mộng Yên nói:

    - Công chúa.. a công tử không ngờ yêu thú của người lại chạy nhanh vậy đến Hắc Long Mã còn đuổi không kịp!

    - Dĩ nhiên rồi yêu thú của ta dĩ nhiên lợi hại, ta chờ ngươi cũng lâu lắm đó!

    - Hì hì, vậy bây giờ chúng ta đi tiếp hay là vào thành nghỉ lại ngày mai mới lên đường!

    - Không thể đi qua thành Nhật Lạc vào ban đêm được bởi vì muốn đi qua thành Nhật Lạc phải đi qua Lạc Nhật sâm lâm, sâm lâm là địa bàn của Huyết sói, Huyết sói hoạt động vào ban đêm cho nên không thể đi tiếp được phải đợi đến sáng mai mới có thể đi tiếp!

    Xa phu nói, nghe xa phu nói vậy Mộng Yên và Hương nhi nhìn nhau không ngờ lại nguy hiểm như vậy,

    - Ngươi tên gì!

    Mộng Yên hỏi?

    - Tiểu nhân tên Mộc Vân Sơn, không biết quý danh hai vị đây là?

    - Ta tên là Lâm Ngự, còn đây là đồng đội cua ta tên là Lâm Hiên!

    Vừa nói Mộng Yên vừa nhìn Hương nhi nháy mắt, nghe công chúa nói nàng là đồng đội Hương nhi trong lòng cảm động đôi mắt ngấn lệ nhìn Mộng Yên, thấy Hương nhi nhìn mình như vậy Mộng Yên cảm thấy buồn cười nha đầu này ngốc thật.

    "Lâm Ngự, Lâm Hiên sao hắn chưa bao giờ nghe hai cái tên này vậy, chẳng lẽ là tên giả, ừm rất có khả năng."

    Mộc Vân Sơn vừa nghe Mộng Yên giới thiệu liền có chút khó hiểu hai vị này thân phận không tầm thường đáng lý ra hắn phải có chút ấn tượng mới đúng, có lẽ là tên giả nên hắn mới không có ấn tượng, hắn càng suy nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình đúng, vẻ mặt hắn vẫn cung kính.

    - Vân Sơn ngươi trông Hắc Long Mã ta và Hiên sẽ vào thành tìm quán trọ nghỉ lại, ta chút việc riêng cần phải giải quyết có gì ngươi đi trước ta và Hiên sẽ đuổi theo sau!

    - Dạ tiểu nhân sẽ trông Hắc Long Mã cẩn thận, hai vị yên tâm!

    Nghe Lâm Ngự (Mộng Yên) giao phó Mộc Vân Sơn vỗ ngực cam đoan tuy hắn không biết Lâm Ngự (Mộng Yên) có việc gì cần làm, hắn cũng không hỏi hắn chỉ chờ Lâm Ngự (Mộng Yên) giao phó là được rồi. Thấy Mộc Vân Sơn cam đoan Mộng Yên hài lòng nhìn Hương nhi nói:

    - Đi chúng ta vào thành!

    Nói rồi Mộng Yên đi trước thấy Mộng Yên đi Hương nhi vội đuổi theo sau,

    - Một người hai kim nguyên hai người bốn bốn kim nguyên, nộp phí mới được vào thành!
     
    caheocantiendedanh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 30 Tháng mười hai 2019
  7. Lãnh Nhược Tuyết

    Bài viết:
    0
    Chương 25: Bổn công tử sẽ chu di mười tám tộc nhà ngươi (tiếp theo)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe tên lính thu phí vào thành nói Hương nhi nhíu mày "Luật pháp Thần quốc không cho phép thành chủ thu phí vào thành, tên thành chủ này đúng là to gan hắn không sợ bị phát hiện sẽ bị quy vào tội tham ô, coi thường luật Thần đế đưa ra sẽ bị xử tử sao", Hương nhi đang tính mắng tên lính to gan dám lớn tiếng chước mặt công chúa thì bị Mộng Yên kéo lại, Mộng Yên nhìn Hương nhi lắc đầu thấy vậy Hương nhi liền nhịn xuống trừng mắt nhìn tên lính thu phí.

    - Mới mấy khắc chước ta đã trả phí vào thành, hồi nãy ta mới ra đón đệ đệ cùng vào thành đáng lí ra các ngươi chỉ thu phí vào thành của đệ đệ ta thôi mới đúng,

    Mộng Yên nắm tay Hương nhi nhìn tên lính thu phí nói.

    - Không cần biết ngươi đã trả phí vào thành mấy khắc trước hay mới lúc nãy, muốn vào thành phải trả phí không trả phí thì không được vào thành!

    Tên lính thu phí nhìn Mộng Yên và Hương nhi không kiên nhẫn nói.

    - Ngươi!

    Mộng Yên vội nhìn Hương nhi nháy mắt ra hiệu không được nói, thấy công chúa cản mình mắng tên lính thu phí, Hương nhi trong lòng buồn bực cúi mặt xuống, thấy Hương nhi không nói nữa Mộng Yên trong lòng thở ra, đưa tiền cho tên lính thu phí, thấy tiền tên lính vẻ mặt thay đổi cười hắc hắc cho Mộng Yên và Hương nhi vào thành.

    - Công tử tại sao hồi nãy người không để cho tiểu nhân mắng tên lính à không phải đánh hắn một trận mới đúng!

    - So với đệ ta càng muốn đánh hắn hơn, nhưng mà hắn cũng chỉ là nghe theo lệnh làm việc mà thôi, tên đáng đánh, đáng bị chửi là tên thành chủ mới đúng, à mà sau này gọi ta là ca ca đi chúng ta sẽ là huynh đệ!

    Mộng Yên khoác vai Hương nhi nói, nghe vậy Hương nhi sững sờ "Công chúa vừa nói coi nàng là huynh đệ nàng không nghe lầm đi, từ nhỏ đến lớn tuy rằng công chúa luôn đối sử với nàng không tệ có thể quan hệ của nàng và công chúa gần như tỷ muội, nhưng mà công chúa vẫn rất coi trọng thể diện, dù sao nàng cũng chỉ là nô tỳ thân phận thấp hèn", Hương nhi lau nước mắt nhìn Mộng Yên ngật đâu, thấy Hương nhi ngật đầu Mộng Yên khoé môi khẽ nhếch. "Trường Vãn Lâu" nơi này không tệ Mộng Yên kéo Hương nhi vào trong,

    - Khách quan hai vị muốn dùng bữa hay ở trọ ạ!

    Một tiểu nhị khuôn mặt tươi cười nhìn Mộng Yên và Hương nhi nói.

    - Cả hai cho chúng ta một phòng mang thức ăn lên trên!

    - Dạ, Lầu hai phòng số ba, mang đồ ăn lên phòng số ba!

    Nói song tiểu nhị cung kính dẫn Mộng Yên, Hương nhi đến phòng số ba tiểu nhị nói:

    - Đây là phòng của hai vị, hai vị khách quan cần gì cứ gọi!

    - Ừm!

    Hương nhi tùy tiện lém cho hắn một hà bao, cầm hà bao tên tiểu nhị tươi cười nịnh nọt lui xuống. Mộng Yên kéo ghế ngồi xuống thấy công chúa ngồi, Hương nhi cũng ngồi xuống hai người nhìn nhau.

    - Công tử đệ có việc muốn nói!

    - Hiên ta có việc muốn nói!

    Mộng Yên và Hương nhi nói cùng lúc.

    - Đệ nói trước đi!

    - Ca nói trước đi!

    Hai người nhìn nhau im lặng cuối cùng Mộng Yên cũng nói:

    - Được rồi đệ nói trước đi!

    - Thật ra đệ muốn nói thành chủ thành Nhật Lạc này có vấn đề!

    - Chuyện ta muốn nói chính là về thành chủ thành Nhật Lạc, hắn nói là muốn tru di cửu tộc nhà ta đó.

    - Tên thành chủ này đúng là to gan hắn không biết người là ai mà, công tử người muốn xử lý hắn như thế nào!

    - Bổn công tử sẽ tru di mười tám tộc nhà hắn, thật ra ta muốn đích thânxử lý tên thành chủ đáng ghét này, nhưng nếu ta xử lý thân phận của ta cũng sẽ bị phát hiện, cho nên Hiên đệ có biết ai có quyền bắt thành chủ không?

    - Có là Khâm sai Đại Thần ngài ấy là người Thần đế giao trách nhiệm cắt chức, xử phạt.. các thành chủ nếu bị phạm tội!

    - Tốt vậy đệ mau ghi lại tất cả những việc ta và đệ chứng kiến, nhớ ghi đầy đủ thêm việc hắn muốn tru di cửu tộc ta luôn, kêu hắn sáng mai đến sớm đi ta thật sự muốn xem tên thành chủ này bị xử lý!

    Mộng Yên cười nham hiểm nói, nghe Mộng Yên nói Hương nhi trong lòng thầm than "Tên thành chủ thành Nhật Lạc thật xui xẻo, ai bảo hắn chọc vào công chúa nhà nàng chứ", Mộng Yên ném cho Hương nhi lệnh bài nói:

    - Ngửi luôn cái lệnh bài thân phận của ta luôn chắc chắn vị Khâm Sai Đại Thần sẽ không dám chậm trễ!
     
    caheocantiendedanh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 30 Tháng mười hai 2019
  8. Lãnh Nhược Tuyết

    Bài viết:
    0
    Chương 26: Thành chủ thành Nhật Lạc bị cắt chức, "Vậy ai sẽ là thành chủ?"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cầm lệnh bài Mộng Yên đưa, Hương nhi thầm than "Có lệnh bài của công chúa chắc chắn vị Khâm Sai Đại Thần sẽ thúc thiên mã như bay đến, tên thành chủ thành Nhật Lạc này sắp toi rồi, ai bảo tham ô ức hiếp dân chúng chọc ai không chọc lại chọc vào công chúa nhà nàng."

    "Cốc cốc." Thấy gõ cửa Hương nhi ra mở cửa, tiểu nhị hồi hãy mang thức ăn lên cười nói:

    - Tiểu nhân chúc hai vị công tử ăn ngon miệng, hai vị cần gì cứ gọi!

    Nói rồi tiểu nhị lui ra ngoài còn không quên đóng cửa lại,

    - Được rồi chúng ta ăn trước có việc gì để xíu làm tiếp có vẻ thức ăn ở đây không tệ đâu, à mà mai đệ nhớ mua thức ăn dự trữ dù sao chúng ta sắp bước vào sâm lâm phải chuẩn bị trước!

    - Dạ công tử yên tâm đệ sẽ làm tốt!

    - Hửm, gọi ta là ca ca đi công tử nghe xa lạ lắm!

    - Dạ ca ca!

    Nghe Hương nhi gọi ca ca Mộng Yên hài lòng dùng bữa, Hương nhi cúi đầu ăn nhưng tròng lòng cứ cảm thấy như là mơ vậy, "Bây giờ nàng đã có ca ca à không tỷ tỷ chứ nàng không phải cô độc nữa rồi, từ khi còn bé nàng luôn muốn có người thân quan tâm yêu thương nàng, đáng lẽ nàng cũng có gia đình hạnh phúc nhưng tất cả là tại lũ người đó khiến cho cả gia tộc nàng bị giết, chỉ còn mình nàng sống sót được mẫu thân của công chúa cứu, nàng không thể tha thứ cho đám người xấu đó được nàng muốn trả thù, tuy nàng luôn muốn quên nhưng mối thù giết phụ mẫu làm sao nàng có thể quên được, bằng bất cứ giá nào nàng cũng phải tìm ra đám người đó để trả thù, tuy nàng biết nương nương vẫn luôn muốn ngăn cản nàng tìm đám người đó để trả thù, nàng biết nương nương làm vậy là muốn bảo vệ nàng, bảo vệ công chúa, nàng sẽ không để công chúa biết, nàng sẽ giấu công chúa đi tìm đám người đó trả thù, công chúa cho em xin lỗi kiếp sau em sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp người."

    * * * Đường phân cách vui vẻ * * *

    - Lão gia ngài phải làm chủ cho Kì nhi phải bắt tên tiểu tặc dám đánh Kì nhi của thiếp, hu hu Kì nhi sao giờ này con còn chưa mở mắt nhìn nương!

    Một mĩ phu nhân khóc hoa lê ai vũ khiến cho ai nhìn thấy cũng phải động lòng,

    - Được rồi, phu nhân nàng đừng khóc nữa, ta nhất định sẽ bắt được cái tên tiểu tử dám đánh Kì nhi của chúng ta ra lông lỗi này, bắt hắn phải trả giá cho việc hắn làm!

    - Lão gia nếu ngài bắt được tên tiểu tử đó phải chu di cửu tộc nhà hắn, hu hu Kì nhi đáng thương nếu con mà có mệnh hệ gì làm sao nương sống nổi!

    - Được ta sẽ chu di cửu tộc nhà hắn, phu nhân nàng đừng khóc nữa ta đã tìm đại phu giỏi nhất về chữa trị cho Kì nhi, chắc chắn Kì nhi sẽ không sao nàng đừng lo lắng quá!

    Một nam nhân trung niên khuôn mặt bình thường, dáng người hơi mập làn da đen sạm, không ngừng an ủi mĩ phu nhân, nghe ông nói mĩ phu nhân ngừng khóc tựa vào ngực nam nhân trung liên làm nũng nói:

    - Ngài nhất định phải bắt được tên tiểu tử đó đấy, thiếp muốn ngày mai nhìn thấy cả nhà hắn bị xử tử, ngài sai ngươi đi bắt tên tiểu tặc đó luôn đi mà lão gia!

    - Được được ta sẽ bắt tên tiểu tử đó!

    - NGƯỜI ĐÂU!

    - Dạ, có tiểu nhân!

    Một nam nhân mặc áo giáp bước vào cung kính nói ;

    - Ngươi mau dẫn người đi tìm tên tiểu tử to gan dám đánh Kì nhi của bổn thành chủ, dù có phải lật tung Thành Nhật Lạc cũng phải tìm tiểu tử đó cho bổn thành chủ, không tìm được thì mang cái đầu của ngươi về đây!

    - Dạ dạ tiểu nhân nhất định sẽ bắt được tiểu tử đó!

    Nói rồi hắn không dám chậm trễ lui ra ngoài, "Hây phận làm nô tài thật khổ, theo nhầm chủ nhân càng khổ nửa đêm nửa hôm còn bị bắt đi tìm người không tìm được cái đầu của hắn, sợ là ngày mai phải chuyển nhà rồi."


    * * * Đường phân cách vui vẻ * * *

    Phủ Khâm Sai Đại Thần.

    - Mau khởi hành đến thành Nhật Lạc!

    - Đại nhân bây giờ trời tối có việc gì ngày mai đi không được sao!

    - Nói nhiêu quá ta là Đại nhân hay ngươi là Đại nhân!

    - Dạ ngài là đại nhân tiểu nhân đi chuẩn bị liền!

    Không biết xảy ra chuyện lớn như thế nào có thể khiến cho Khâm Sai Đại Thần phải gấp như vây, thôi phận làm nô tài chỉ cần nghe theo chủ nhân là được rồi.

    * * * Đường phân cách vui vẻ * * *

    Kinh thành, Phượng Tường cung.

    - Bệ hạ Yên nhi sẽ không sảy ra chuyện gì chứ thiếp lo Yên nhi từ nhỏ đã được nuông chiều bây giờ ra ngoài chỉ sợ không chịu được khổ!

    Hoàng Hậu Thiên Liễu đầu tựa vào ngực Thần Đế nói, Thần đế ốm lấy bà nói:

    - Yên nhi sẽ không sao nàng đừng quá lo nắng dù sao Yên nhi cũng đã trưởng thành biết tự chăm sóc cho bản thân mình, đây cũng là trải nhiệm tốt đối với Yên nhi, Liễu nhi nàng đừng lo nữa ngủ đi!

    Nghe Thần đế án ủi bà mới thả lỏng nhắm mắt trong lòng không ngừng cầu nguyên cho Yên nhi của bà.

    * * * Đường phân Cách vui vẻ * * *

    - Vô Tình trong thư Tông chủ kêu chúng ta về Thần tông gấp, chắc có chuyện gì đó quan trọng từ lúc vào tông môn đến giờ ta chưa thấy Tông chủ gửi thư mà có từ về gấp đâu!

    Hách Tiêu Nghiên cầm thư trên tay nhìn Lãnh Vô Tình và Hiên Viên Vô Thương nói, nghe Tiêu Nghiên nói Lãnh Vô Tình chầm tư sau đó nói:

    - Nếu đã vậy bây giờ chúng ta liền hồi Thần tông!

    Ba người nhìn nhau ngật đầu biến mất cùng lúc.
     
    GiangPhan369caheocantiendedanh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 30 Tháng mười hai 2019
  9. Lãnh Nhược Tuyết

    Bài viết:
    0
    Chương 27: Thành chủ thành Nhật Lạc bị cắt chức, "Vậy ai sẽ là thành chủ?"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thần tông.

    Nhìn ba đồ đệ ưu tú nhất Thần tông đang quỳ bên dưới Thần tông môn chủ nói:

    - Đứng lên đi!

    - Đạ tạ Tông chủ!

    Cả ba cùng nói.

    - Vô Tình, Vô Thương, Nghiên ba người các ngươi là đồ đệ khiến ta hài lòng nhất, gọi ba ngươi về Thần tông gấp là chuyện liên quan đến Thánh Tông!

    - Là vì thẻ bài chiêu sinh của Thánh Tông sao!

    Lãnh Vô Tình nhìn tông chủ nói, hắn biết việc Thánh Tông chiêu sinh mười năm chỉ có mười hai thẻ bài mỗi lần chiêu sinh Thần tông đều được một thẻ bài, hắn lỗ lực tu luyện chính là muốn trở thành đệ tử Thánh Tông, nhưng Nghiên và Thương cũng muốn trở thành đệ tử Thánh Tông, ba người nhìn nhau chẳng lẽ trong ba bọn họ chỉ có một người được chọn thôi sao, ba bọn họ tuy chỉ là huynh đệ kết nghĩa, nhưng mấy năm qua bọn họ sống chết có nhau, còn thân hơn huynh đệ ruột thịt nay phải chọn một trong ba, trong lòng cả đều rất khó chịu.

    - Đúng, ta gọi ba ngươi về chính là chuyện này!

    Nghe Lãnh Vô Tình nói ông thoải mái trả lời, trong lòng đối với Lãnh Vô Tình hài lòng đồ đệ này của ông không chỉ thực không tầm thường còn rất thông minh.

    - Vậy người tính chọn một trong ba người bọn con sao!

    - Ha ha không phải, mà là cả ba người các ngươi đều được một thẻ bài chiêu sinh của Thánh Tông, năm nay riêng thần tông chúng ta là có được ba thẻ chiêu sinh Thánh Tông!

    Nghe Tông chủ nói Lãnh Vô Tình, Vô Thương và Tiêu Nghiên đều kinh ngạc nhiều hơn là vui mừng bọn họ đều được đến Thánh Tông,


    - Nhưng các ngươi phải đến Ám Thiên Thành một chuyến mượn bản đồ đến thánh tông, nhớ phải cố gắng trở thành đệ tử Thánh Tông vì danh dự Thần tông không thể để thua môn phái khác được!

    Thần tông chủ nghiêm túc nói, ông lấy ba thẻ bài ném cho lãnh Vô Tình, Vô Thương và Tiêu Nghiên, nhìn thẻ bài màu bạc trong tay ba người bọn họ đều vui mừng coi như lỗ lực cả ba bỏ ra là không uổng phí, ba người nhìn Tông chủ quỳ xuống nói:

    - Chúng đệ tử sẽ cố hết sức không phụ lòng của người!

    - Tốt, bây giờ các ngươi mau chóng xuất phát đến Ám Thiên Thành đi, Ám thành chủ không phải người dễ gặp các người phải chờ đến khi ông ta cho gặp, nhớ là không được đắc tội với người của Ám Thiên Thành, được rồi đi đi!

    Ba người bọn họ cúi chào rồi đi ra ngoài, nhìn ba người bọn họ đã đi Tông chủ thở dài ông thật sự không hiểu rốt cuộc trong hồ lô của thánh tông bán thuốc gì, mọi năm thánh tông phát thẻ bài đều đưa bản đồ nhưng không hiểu sao năm nay lại không cho bản đồ, lại để tất cả người có được thẻ bài phải đi đến Ám Thiên Thành mượn bản đồ và dĩ nhiên bọn họ đều gặp nhau hơn nữa còn phải đi chung đến Thánh Tông, làm vậy thì bọn họ được gì chẳng lẽ bọn họ muốn để tất cả người có được thẻ bài cùng chiến đấu chung sao để bọn họ trở thành đồng đội của nhau sao.

    * * * đường phân cách vui vẻ * * *

    - Ấy Vô Tình thành chủ Ám Thiên Thành không phải là gia gia của vị hôn thể của ngươi sao, vậy cũng là gia gia của ngươi rồi, ha ha lần này tất cả nhờ vào ngươi rồi!

    Hiên Viên Vô Thương hai mắt phát sáng nhìn Lãnh Vô Tình nói,

    - Ngươi im đi ta đã từ hôn rồi, nàng không còn là vị hôn thê của ta nữa rồi!

    - Ây za đầu của ngươi đúng là bị lừa đá mà Mộng Yên công chúa người ta là một mĩ nhân xinh đẹp như vậy mà người cũng từ hôn được!

    Hiên Viên Vô Thương tiếc hận nói, "Bốp", A một tiếng thét như tiếng mổ heo vàng lên.

    - Lãnh Vô Tình mặt của ta, a đã nói là không được đánh mặt mà, cứ thế này có ngày ta cũng bị Vô Tình ngươi hủy dung mất!

    Hiên Viên Vô Thương vừa ôm mặt nhìn Lãnh Vô Tình ai oán nói. Lãnh Vô Tình nghe Vô Thương nói hừ lạnh sau đó không để ý đến hắn nữa tiếp tục lên đường.

    * * *đường phân cách vui vẻ* * *

    - Mau, lục soát từng nhà một cho ta, gặp hai tiểu tử nào lạ mặt bắt hết về đây cho ta!

    Một nam nhân mặc giáp khác với các tên lính còn lại, vừa chỉ huy vừa gấp ngáp dẫn người lục soát từng nhà, mấy tên lính cũng không dám chậm trễ đến lục soát tìm kiếm từng ngõ ngách,

    - Chuyện gì vậy, các ngươi làm gì vậy đêm hôm cũng không để chúng ta được yên sao!

    Một nam nhân mặc áo xám tức giận chỉ vào tên lính mắng, bị mắng tên lính tức giận đá vào bụng nam nhân mặc áo xám, "A" nam nhân bị đá té xuống đất đau đớn la lớn,

    - Chết tiệt ta kêu ngươi tìm người ai cho ngươi ra tay đánh người!

    Nam nhân mặc áo khác màu các tên lính còn lại tức giận mắng tên lính, bị mắng tên lính vội quỳ xuống nhận sai,

    - Tô đại nhân tha mạng, là tiểu nhân hồ đồ!

    - "Hừ" còn không mau đỡ người ta dậy, các ngươi nghe đây không được làm hại dân chúng,

    - Là, đại nhân!

    Thấy bọn họ như vậy ông hài lòng tiếp tục tìm người, bọn họ cũng tiếp tục công việc.

    * * *đương phân cách vui vẻ* * *

    - Công chúa bây giờ chúng ta phải làm sao!

    Hương nhi nhìn mấy tên lính đang lục soát bên dưới nhìn Mộng Yên nói.

    - Em gửi thư chưa!

    - Rồi nếu không vấn đề thì có lẽ Khâm sai Đại nhân đã nhận được thư!

    - Vậy sáng là có thể đến Thành Nhật Lạc, được rồi chúng ta đi phủ thành chủ làm khách!

    Mộng Yên cười nham hiểm nói, sau đó nhảy xuống từ cửa sổ nhìn công chúa nhảy xuống Hương nhi không nghĩ nhiều liền nhảy theo, Tô Từ nhìn Mộng Yên và Hương nhi không biết từ bao giờ đã xuất hiện trước mặt ông, hơi kinh ngạc sau đó thì ông nhíu mày suy tư "Đây là hai tên tiểu tử mà thành chủ đại nhân kêu ông tìm, ông cứ nghĩ sẽ khó khăn lắm, nói không chừng hai tên tiểu tử này đã cao chạy xa bay, nhưng tại sao bây giờ lại không sợ hãi xuất hiện trước mắt ông". Nhìn Tô Từ kinh ngạc Mộng Yên trong lòng muốn cười nhưng mặt không chút thay đổi nói:

    - Không phải các ngươi là muốn bắt ta sao, nào bắt đi!

    Nghe Mộng Yên nói vậy Tô Từ ngớ người, không chỉ riêng ông mà mọi người xung quanh đều không thể tin được "Tên này bị điên rồi sao" đây là câu nói trong lòng mọi người xung quanh ở đây, Tô Từ phục hồi tinh thần ra lệnh:

    - Bắt hai tên tiểu tử này lại!

    Nghe vậy các tên lính xung quanh phục hồi tinh thần bao vây Mộng Yên và Hương nhi lại, thấy Mộng Yên và Hương nhi không phản kháng mấy tên lính định áp giải Mộng Yên và Hương nhi.

    - Không cần ta tự đi được!

    Nghe vậy bọn họ lùi lại nhưng vẫn áp sát, đi theo Tô Từ dẫn đường Mộng Yên và Hương nhi bị giam vào đại lao phủ thành chủ, nhìn nhà lao xung quanh được làm bằng sắt còn có kiềm hãm tu vi, Mộng Yên thầm than "Không hổ là đại lao đứng thứ hai đại lao kinh thành."
     
    GiangPhan369caheocantiendedanh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 30 Tháng mười hai 2019
  10. Lãnh Nhược Tuyết

    Bài viết:
    0
    Chương 28 (Tiếp theo)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hương nhi nhìn Mộng Yên nói:

    - Công chúa sáng mai chúng ta sẽ bị chém đầu!

    - Ừm!

    - =_=! (Hương nhi)

    - Ha ha, em yên tâm có ta ở đây ta sẽ không để ai làm hại đến em đâu!

    - Ừm, em tin người!

    Hai người nhìn nhau mỉm cười, "Yên Yên nàng yên tâm có gì ta sẽ đập nát cái nhà lao này đưa nàng chạy", nghe Quân Ngọc nói Mộng Yên hơi kinh ngạc không phải nhà lao này kiềm chế tu vi sao hơn nữa nhà lao này rất chắc chắn đập nát được sao, như nghe được tiếng lòng của Mộng Yên Thiên Hàn khinh thường nói "Nhà lao chỉ kiềm chế tu vi nhân loại còn ma thú không bị ảnh hưởng gì, hừ với cái loại sắt này bổn vương chỉ cần cho một chưởng là nát rồi", nghe vậy Mộng Yên sửng sốt vậy không phải sau này bắt tội phạm nhưng tên đó cũng có thú sủng không phải là có thể dễ dàng trốn thoát sao, sau này có dịp nàng nhất định phải nói với phụ hoàng mới được, phải sửa lại nhà lao (nhờ vậy sau này rất nhiều tu luyện giả bị bắt mà không thoát được).

    * * *đương phân cách vui vẻ* * *

    - Ca huynh định làm gì, cướp ngục sao, huynh đang bị thương đó!

    - Muội đừng cản huynh, huynh nhất định phải cứu vị huynh đệ đó!

    - Được muội không cản huynh, huynh biết mà nhà lao phủ thành chủ không phải nói cướp là cướp được huynh đi như vậy không chỉ không cứu được người, còn làm liên lụy đến Triệu gia chẳng lẽ huynh muốn mọi người sáng ngày mai sẽ bị chém chung sao!

    Nghe vậy Triệu An dừng lại hai tay nắm chặt đấm vào cột, "Ha ha hắn thật vô dụng muội muội nói đúng, hắn đi như vậy đúng là không cứu được vị huynh đệ đó nhưng vị huynh đệ đó ra tay đánh Ngô Kì cũng chỉ vì muốn cứu huynh muội hắn, hắn không thể thấy chết mà không cứu!" Triệu An bất lực ngồi xuống giá như hắn cường đại hơn thì hắn có thể bảo vệ người mà hắn muốn bảo vệ, sẽ không bất lực giống bây giờ. Nhìn ca ca như vậy Triệu Ngọc Trinh đau lòng nói thật nàng cũng rất muốn cứu vị công tử áo xanh nhưng nàng không thể nàng còn có mẫu thân, phụ thân, giá gia.. Nếu nàng chỉ có một mình thì nàng sẽ sẵn sàng liều mạng.

    * * *đường phân cách vui vẻ* * *


    Sáng hôm sau.

    Mộng Yên và Hương nhi bị giải đến pháp trường dân chúng ở bên dưới rất đông, bọn họ đều nhìn Mộng Yên và Hương nhi bằng ánh mắt đồng tình thương hại, bên trên có hai người đang ngồi một nam và một nữ, nữ nhân trung niên nhìn Mộng Yên bằng ánh mắt giết người căm thù, nam nhân nhìn Mộng Yên bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

    - Thấy thành chủ và phu nhân còn không mau quỳ xuống!

    Một bình lính chỉ và Mộng Yên và Hương nhi nói. Nghe vậy Mộng Yên hừ lạnh nói:

    - Hắn không có tư cách để ta quỳ xuống!

    - Hay cho bổn thành chủ không có tư cách, tên tiểu tử nhà ngươi đúng là to gan sắp chết đến nơi còn mạnh miệng, người đâu bắt hắn quỳ xuống cho bổn thành chủ!

    Ngô Bát tức giận vỗ bàn nói, nghe ông gia lệnh mấy tên lính đến đá đá chân Mộng Yên nhưng còn chưa đụng đến người Mộng Yên đã bị bay ra ngoài, thấy vậy Ngô Bát và tất cả mọi người đều kinh hãi "Tu vi của tên tiểu tử này không tầm thường", Triệu An và Triều Ngọc Trinh ở bên dưới nhìn một màn như vậy có chút kinh ngạc vị huynh đệ này có lẽ thân thế không tầm thường. Lấy lại bình tĩnh Ngô Bát quay sang nhìn Tô Từ (ông là người tu vi cao nhất) nói:

    - Mau ngươi mau bắt hắn quỳ xuống cho ta!

    - Là, thành chủ!

    Tồ Từ nhìn Mộng Yên tu vi bộc phát, Mộng Yên trên trán đổ mồ hôi nhưng vẫn đứng thẳng không quỳ xuống, Tô Từ kinh hãi "làm sao có thể ông đã là Ngự Thống Lĩnh Sư nhìn tên tiểu tử này khoảng mười bốn, mười lăm tuổi làm sao có thể chịu đựng được uy áp của ông chẳng lẽ tu vi sắp sắp bằng ông không thể, không thể nào", trên trán của ông không ngừng chảy mồ hôi bây giờ thì ông dám khẳng định tên tiểu tử này gia thế không tầm thường, lần này thì tiêu chắc rồi, ông vội thu hồi tu vi, nhìn Mộng Yên không chút cao ngạo nói:

    - Xin hỏi công tử cao danh, quý tánh!

    Tô Từ thu hồi tu vi Mộng Yên thở ra nhưng trong lòng vẫn có chút sợ không ngờ tu vi chỉ cách một hai bậc lại như trời với đất vậy, cũng may ông ta thu hồi tu vi lại nếu không nàng thật sự không dám chắc mình có thể chịu đựng được, nghe ông ta hỏi tên mình Mộng Yên kinh ngạc không chỉ Mộng Yên mà cả Ngô Bát và mọi người đều ngạc nhiên,

    - Ta tên Lâm Ngự Thần!

    Nghe Mộng Yên giới thiệu Tô Từ suy nghĩ lục cao danh vọng tộc cũng không có họ Lâm, chẳng lẽ ông đoán sai tên này chỉ là vô danh tiểu tốt, nếu là công tử gia tộc nào đó thì phải cao ngạo, làm sao có thể đứng yên không nói câu nào như vậy được, mấy tên tiểu tử gia thế hiển hách rất cao ngạo nhìn người bằng nửa con mắt, nhưng sao ông nhìn tên này mới là người có giá thế hiển hách nhỉ, "hây". Phập phập một đám binh sĩ mặc áo giáp bạc kéo vào bao vây pháp trường nhìn thấy bọn họ không biết ai hô lên:

    - Binh lính Đại Thần, là Khâm sai Đại nhân, Khâm sai đại đại thần đến!

    Nghe vậy dân chúng đều vui mừng Đại Thần đến đồng nghĩa với việc thành chủ sẽ bị cắt chức, bọn họ sẽ không bị áp bức nữa, ông trời đúng là có mắt mà. Ngô Bát ngồi trên ghế run run đứng dậy truyện này rốt cuộc là tại sao rõ ràng khâm sai đại thần đang ở Bạch đăng thành tại sao lại có thể xuất hiện ở đây, khâm sai đại nhân làm việc rất có quy tắc phải làm song việc mới có thể quản truyện khác, trừ phi có nhân vật nào rất lợi hại có thể gọi khâm sai đại thần đến đây, rốt cuộc là ai chứ. Tô Từ nghe Khâm sai Đại nhân đến giật mình nhưng ông lại nhìn Mộng Yên, thấy khoé miệng nàng khẽ nhếch, trên trán ông lại chảy mồ hôi, tất cả đều là do tên tiêu tử này sắp đặt. Huynh muội Triệu Gia nhìn nhau vui vẻ "vị huynh đệ áo xanh được cứu rồi". Khâm sai Đại Thần mặc giáp màu Bạch kim ông xuống tọa kị bước lên pháp trường thấy ông tất cả mọi người đều quỳ xuống trừ Mộng Yên, thấy Mộng Yên không quỳ huynh muốn Triệu gia lo lắng "người này thật quá tự cao" Triệu Ngọc Trinh tức giận nàng thật sự rất muốn đánh cho vị công tử này một trận rốt cuộc lóng lóng tự tôn quan trọng hay mạng sống quan trọng. Nhìn Mộng Yên Không quỳ Ngô Bát và phu nhân của hắn trong lòng hả hê vui khi người gặp họa. Nhưng ngoài dự liệu của mọi người Khâm sai Đại nhân lại quỳ xuống.

    - Là tiểu nhân cứu giá chậm để người chịu khổ mong công tử thứ tội!

    Nhìn và chứng kiến một màn như vậy khiến tất cả mọi người xém chút rớt tròng mắt xuống đất, Ngô Bát cả người mềm nhũn "Lần này thì ông tiêu thật rồi", Tô Từ ngớ người thảo nào hắn không sợ hãi khi bị áp giải đến pháp trường, còn nói thành chủ không có tư cách, giờ thì ông đã hiểu. Triêu An trong lòng hiểu ra thì ra là nhờ vị huynh đệ này khâm sai đại thần mới đến, thảo nào bị nói chu di cửu tộc vị huynh đệ này còn cười được còn cho hắn viên đan dược quý như vậy. Triệu Ngọc Trinh trong lòng phức tạp nhìn nam nhân trên pháp trường.

    - Đứng lên đi, chuyện ở đây giao cho ngươi giải quyết, cắt chức thành chủ đi hôm nay luôn đi!

    - Ách cái này, thành chủ Nhật Lạc bị cắt chức, vậy ai sẽ là thành chủ!

    - Hắn, ta tin hắn làm tốt!

    Mộng Yên chỉ vào Triệu An nói, nàng có liềm tin hắn sẽ là vị thành chủ tốt. Nhìn theo hướng Mộng Yên chỉ ông nhìn thấy một tiểu tử tuổi còn rất trẻ tu vi bình thường, ông nhìn Mộng Yên có chút nghi ngờ chức thành chủ giao cho tiểu tử đó sẽ không ổn, nhưng thấy Mộng Yên chắc chắn ông đành ngật đầu đồng ý làm theo lời Mộng Yên. Thấy mọi truyện giải quyết song Mộng Yên nắm tay Hương nhi nhún người cả hai cùng biến mất, trong lúc không có người để ý những chỉ có Triệu Ngọc Trinh là để ý nàng chứng khiến Mộng Yên đi mất nàng chỉ biết tên chàng là Lâm Ngự Thần, Thần ta yêu người sẽ có một ngày ta có thực lực để tìm ngươi, sánh vai với ngươi. Thành chủ Ngô Bát bị cắt chức, tân thành chủ Triệu An nhận chức dân chúng mở tiệc ăn mừng ba ngày.
     
    GiangPhan369 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 30 Tháng mười hai 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...