Băng Tâm Ngự Thần - Lãnh Nhược Tuyết

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lãnh Nhược Tuyết, 5 Tháng sáu 2018.

  1. Lãnh Nhược Tuyết

    Bài viết:
    0
    Băng Tâm Ngự Thần

    Tác giả: Lãnh Nhược Tuyết

    Thể loại: Nữ Cường, Huyền huyễn

    Văn Án

    Xuyên qua nàng trở thành công chúa điêu ngoa ngang ngược Ngự Thần Quốc, dân chúng khinh thường chán ghét, vị hôn phu từ hôn, Thì sao nàng Dương Như sẽ thay đổi tất cả, nếu ông trời đã cho nàng cơ hội sống lại lần nữa nàng sẽ hảo hảo sống tốt, xem nàng khuynh Thành nghịch thiên mà đi.

    Nàng muốn trở thành cường giả, tung hoành dị thế.

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Tất Cả Các Tác Phẩm Của Lãnh Nhược Tuyết
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng tư 2020
  2. Lãnh Nhược Tuyết

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Xuyên qua thế giới xa lạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Hôm nay là ngày đặc biệt của mình.

    Nhìn nên trời Dương Như thì thào nói, từng rọt nước mắt rơi xuống, nàng luôn nghĩ rằng mình là người hạnh phúc nhất thế giới, bởi vì nàng có một gia đình rất hạnh phúc, ba mẹ rất yêu thường nàng.

    Nhưng không ngờ ngày Sinh Nhật 15 tuổi của mình cũng là ngày gia đình tan vỡ, mọi năm đến ngày sinh nhật của mình nàng lại uống rượu, cũng như mọi năm, năm nay nàng cũng uống rượu, nàng cũng không ngờ vì uống rượu say mà nàng bị xe tông.

    Cũng vì thế mà cuộc sống của nàng sang trang mới.

    * * *

    Dương Như tỉnh lại bên tai không ngừng có tiếng khóc hình như rất thảm đi, còn rất ồn ào nữa.

    - Cái gì mà Công Chúa đừng chết, cái gì mà Lãng Vô Tình hại chết, cái gì mà báo thù, chẳng lẽ trong bệnh viện đang chữa bệnh cho người điên, kệ họ.

    Nhưng thật sự ồn quá đi, nàng tức giận quát:

    - Các người có để cho người khác ngủ không hả, ồn chết đi được!

    Mọi người xung quanh đều không thể tin nhìn nàng, một người mĩ nhân bước lại gần giường ôm lấy nàng nghẹn ngào:

    - Yên nhi, con vẫn còn sống phải không đừng làm nương sợ!

    Mĩ nhân trung niên ôm nàng làm cho nàng cảm thấy rất ấp áp, cảm giác giống nhự mẹ của nàng về với nàng vậy.

    - Ta, ta không sao!

    Không biết vì sao vị mĩ nhân này lại gọi nàng như vậy, rõ ràng nàng đã bị xe tông nương ở đâu ra, chẳng lẽ nàng mượn xác sống lại, nhìn vị mĩ nhân phu nhân khóc không hiểu sao nàng lại rất đau, nước mắt không kìm được chảy xuống.

    - Yên nhi, sao vậy, sao con lại khóc?

    Tội nghiệp Yên nhi của nàng, nàng nhất định không cho Yên nhi gặp lại tên tiểu tử nhà họ Lãng kia mới được, mĩ nhân trung niên vừa vuốt an ủi Mộng Yên vừa nghĩ thầm.

    Cảm giác ấm áp làm Dương Như ích kỷ nghĩ nếu thời gian dừng lại thật tốt.

    Nàng không biết đây là chỗ nào, cũng không biết vì sao mĩ nhân phu nhân này gọi mình là Yên nhi. Đầu của nàng giờ đây rất đau, một trí nhớ xa lạ ùa về não của nàng bắt nàng phải thừa nhận, nàng rất mệt muốn được nghỉ ngơi, yên tĩnh một mình để tiếp thu tất cả. Thấy nàng mệt mỏi mĩ phu nhân buông nàng ra, tự tránh mình nói:

    - Thấy Yên nhi tỉnh mẫu thân vui quá quên thân thể của con còn rất yếu, con nghỉ ngơi mẫu thân sai người làm đồ ăn cho con!

    Nói rồi mĩ phu nhân sửa chăn cho nàng, thấy nàng nhắm mắt, liền nhẹ nhàng đi ra ngoài, những người ồn ào lúc nàng hôn mê cũng nhẹ nhàng lui ra ngoài, căn phòng giờ yên ắng rất nhiều, có lẽ do mệt mỏi nàng nhắm mắt không bao lâu đã ngủ.

    * * *

    Ở một nơi khác.

    - Nàng chưa chết?

    Một nữ nhân xinh đẹp nàng mặc pháp y màu trắng dung nhan động lòng người lúc này tức giận mà có vẻ làm phá hoại hình tượng thánh khiết của nàng.

    - Theo thám tử hồi báo quả.. quả thật nữ nhân Ngự Mộng Yên chưa chết!

    Choang! Nữ nhân xinh đẹp giận giữ hất đổ đồ trên bàn xuống.

    - Tiện nhân Ngự Mộng Yên chưa chết?

    Nữ nhân xinh đẹp nguy hiểm hỏi lại.

    - Dạ!

    Hắc y nhân run run trả lời.

    - Phế vật, một đám phế vật nhiều cao thủ như vậy, lấy mạng một người cũng không song, các ngươi còn sống để làm gì nữa.

    - Cổ tiểu thư tha mạng!

    Hắc y nhân quỳ xuống cầu xin.

    - Lôi ra ngoài giết hết cho ta!

    Dứt lời một đám người mặc đồ tử sĩ lôi hắc y nhân ra ngoài.

    - Hai da, tiểu thư đừng vì đám lâu la phế vật này mà giận tổn hại sức khỏe, mặc dù không giết được tiện nhân Ngự Mộng Yên nhưng ít ra thì Lãng công tử cũng đã từ hôn, chỉ có tiêu thư mới xứng với lãnh công tử.

    Nghe Hoan nhi nói Cổ Lưu Nguyệt nguôi giận bình tĩnh lại.

    Đúng chỉ có nàng mới xứng với Vô Tình ca ca, Ngự Mộng Yên kia vốn không xứng với Vô Tình ca ca, ả vừa ngu lại còn sấu làm sao xứng với Vô Tình ca ca của nàng được, nếu không bởi vì gia thế làm sao có thể trở thành vị hôn thê của Vô Tình ca ca, nói đến gia thế, nàng cũng đâu có thua kém gì ả, tại sao lãnh gia chọn ả không chọn nàng.

    Càng nghĩ Cổ Lưu Nguyệt càng tức giận, thấy tiểu thư lại sắp bốc hỏa Hoan nhi liền nói:

    - Tiểu thư, tiện nhân Ngự Mộng Yên chưa chết nhưng ít nhất ả cũng phải hai, ba tháng để chữa thương dù sao cũng là nội thương, một tháng nữa là Ngự thần tông chiêu sinh, đến lúc đó người chỉ cần một ngón tay cũng có thể giết ả!

    - Hoan nhi ngươi nói đúng, mà cho dù ả không bị thương cũng không phải đối thủ của ta,

    Cổ Lưu Nguyệt cười lạnh khí tức bộc phát.

    - Chúc mừng tiểu thư đột phá Ngự khí bát tầng.

    Hoan nhi vui vẻ nói.

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Tất Cả Các Tác Phẩm Của Lãnh Nhược Tuyết
     
    chiqudoll, Khôi, GiangPhan3691 người nữa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 18 Tháng sáu 2023
  3. Lãnh Nhược Tuyết

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Ngự Mộng Yên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng đến thế giới này được mấy ngày rồi, thế giới này được gọi là Ngự Linh Giới, nàng là công chúa Ngự Thần Quốc, thân chủ của nàng xuyên qua tên là Ngự Mộng Yên.

    Ngự Mộng Yên là thiên tài Ngự thần Quốc, vì là thiên tài Ngự Mộng Yên rất là cao ngạo không coi ai gia gì, với lại nàng được nuông chiều từ bé.

    Lớn nên ngang ngược vô lí, nên cứ nhắc đến công chúa Ngự Mộng Yên chẳng ai thích cả.

    Vì vậy khiến vị hôn phu Lãng Vô Tình từ hôn, Ngự Mộng Yên tức giận nhiều hơn là đau lòng, khi còn bé nàng đã biết hắn (Lãng Vô Tình) là tướng công tương lai của mình cho nên nàng một mực chung tình, nàng yêu hắn lâu như vậy mà đổi lại hôm nay nhân được hưu thư làm sao nàng chịu được.

    Không nghĩ nhiều nàng xuất cung muốn hỏi cho ra lẽ không ngờ trên đường gặp phải thích khách, do thích khách nhiều nàng chỉ có một mình, bị đánh đến mất mạng, vì vậy nàng (Dương Như) mượn thân xác của Ngự Mộng Yên sống lại.

    Thế gới này có tam đại đại cường quốc, đứng nhất là Thần Minh Quốc, thứ hai là Thiên Giác Quốc, thứ ba là Ngự Thần Quốc.

    Có Tứ Đại gia tộc:

    Thứ nhất là Lãng gia,

    Thứ hai là Tô gia,

    Thứ ba là Mộc gia,

    Thứ tư là Cổ gia.

    Các gia tộc đều có thực lực rất mạnh, chiều đình không làm gì được nên vẫn giữ thế cân bằng.

    Thế giới này lấy thực lực làm chủ, cường giả có quyền, tính mạng con người như cỏ rác, cho dù ngươi nói đúng nhưng thực lực không mạnh thì là ngươi sai.

    Thế giới này chức nghiệp là:

    Ngự khí sư,

    Ngự thú sư,

    Luyện đan sư,

    Luyện phù sư,

    Luyện khí sư.

    Có thập đại môn phái:

    Ngự Thần tông môn,

    Ngự thánh Tông môn, (thần tông là tông môn dưới sự chỉ đạo của Thánh tông).

    Ma pháp sư (là những người tu luyện tà ác, phái tà đạo).

    Ngự Thú Tông (có thể hiểu ngôn ngữ yêu thú, thuần thú, khế ước yêu thú, chức nghiệp hiếm).

    Ngũ hành tông (tu luyện sức mạnh từ thiên địa, phân chia theo kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, sức mạnh thuần khiết trừ yêu diệt ma).

    Luyện đan Tông (đan dược thần kì, chức nghiệp luyện đan là chức nghiệp tôn quý nhất, vì luyện đan rất khó, vì người luyện đan có thể cứu người cũng có thể giết người, thà đắc tội cường giả còn hơn đắc tội luyện đan sư).

    Luyện khí tông (cũng là chức nghiệp tôn quý, vì hai người thực lực ngang nhau nhưng nếu một người có binh khí tốt tất nhiên phần thắng sẽ cao hơn).

    Luyện phù tông (có thể gọi là bút sư, chức nghiệp được hoan nghênh, có một lá bùa tương đương có nửa cái mạng).

    Trận pháp tông môn (trận pháp kì diệu, nếu tu luyện đến một mức nhất định có thể lấy một địch trăm).

    Thiên âm tông môn (làm giảm sức chiến đấu của tu luyện giả, chế ngự hung thú, lấy một địch mười).

    Thế giới này quả thật rất thần kì lúc nàng tỉnh dậy mẫu thân cho nàng một viên đan dược nghe thái y nói nàng bị nội thương, vậy mà nàng ăn viên đan dược vô không những khỏi thương thế còn chực tiếp đột phá Ngự khí bát tầng, quả là thần kì.

    - Hương nhi ta muốn đến thư phòng!

    Hương nhi là nha hoàn của thân thể này, Hương nhi hầu hạ nàng từ bé, Mộng Yên coi Hương nhi như tỉ muội,

    - Công chúa người thật muốn đến thư phòng!

    Hương nhi trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn công chúa nhà mình, không phải công chúa suốt ngày chê thư phòng nhàm chán sao còn muốn dẹp đi mà sao bây giờ lại muốn đến thư phòng, không phải công chúa tâm trạng không tốt muốn tự tay đốt đấy chứ, càng nghĩ Hương nhi càng cảm thấy suy nghĩ của mình là đúng.

    - Ta muốn đọc sách, đi thôi dẫn ta đến thư phòng!

    Thấy nha hoàn nhà nàng trầm tư không cần nói cũng biết trong đầu nàng đang nghĩ gì, càng nghĩ nàng lại thấy buồn cười "nha đầu này thú vị thật."

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Tất Cả Các Tác Phẩm Của Lãnh Nhược Tuyết
     
    GiangPhan369caheocantiendedanh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng tư 2020
  4. Lãnh Nhược Tuyết

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Không gian phù bút

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy công chúa đi ra ngoài Hương nhi vội vã chạy theo, được Hương nhi dẫn đường rất nhanh đã tới thư phòng, thư phòng ở xa nhất bởi vì thân chủ rất ghét đọc sách,

    - Công chúa người đừng mở cửa!

    Hương nhi còn chưa kịp ngăn lại thì Mộng Yên đã mở cửa thư phòng ra két cửa mở ra bụi bay khắp nơi, làm hại Mộng Yên ho khan không ngừng.

    - Công chúa tại người kêu thư phòng không cần phải dọn nên thư phòng từ đó đến giờ không có ai dọn nên rất nhiều bụi!

    - Sao em không khụ khụ nói sớm!

    Ngự Mộng Yên vừa ho khan vừa nói.

    - Tại người nhanh quá chưa kịp nghe nô tỳ nói chứ bộ!

    Hương nhi ủy khuất nói thôi nàng phục nha hoàn nhà mình rồi.

    - Được rồi ta với ngươi dọn!

    Nói xong Ngự Mộng Yên xắn ống tay áo vào thư phòng, bỏ lại nha hoàn nào đó miệng há thành hình chữ O.

    Không tin vào lỗ tai của mình là công chúa muốn dọn thư phòng.

    Đợi Hương nhi phục hồi lại tinh thần thì đã thấy công chúa đang dọn thư phòng, từ khi công chúa bị thương tỉnh dậy tính tình thay đổi, sở thích cũng thay đổi, không còn hở một tí là bắt bẻ hạ nhân. Không còn tìm mọi người trong cung gây rối nữa, công chúa tỉnh lại cũng mấy ngày rồi mà cũng không nhắc đến Lãng công tử nữa giống như đã quên rồi.

    Công chúa càng im lặng nàng lại càng cảm thấy đau lòng có lẽ do công chúa bị tổn thương quá lặng đi, càng nghĩ nàng lại cảm thấy công chúa nàng rất đáng thương.

    Nếu để Mộng Yên biết nàng rất đáng thương không biết nên khóc hay cười đây, vừa nghĩ nàng vừa chạy vô giúp công chúa dọn dẹp thư phòng.

    Đừng hỏi vì sao không ai giúp mà vì công chúa không cho nàng gọi người giúp.

    Mộng Yên vừa dọn vừa xem từng quyển sách ở đây có lịch sử kí.

    Sách giới thiệu về các tông môn, về yêu thú, đan dược, dược liệu, binh khí, các công pháp vv.

    Chẳng mấy chốc thư phòng đã được dọn sạch sẽ, thư phòng rất rộng, ở thư phòng được đặt một ghế quý phi.

    Ở cửa sổ bên ngoài cửa là ngự hoa viên, các kệ sách được bố trí rất đẹp mắt, các tranh chữ, tranh phong thủy được treo rất hài hòa nếu không phải người hiểu biết về mĩ thuật thì không thể nhìn ra được.

    Nàng nhìn thấy một chiếc hộp ở trong góc thế mà lúc nãy nàng với Hương nhi dọn lại không thấy, nàng đến gần nhặt chiếc hộp nên chiếc hộp được phủ một lớp bụi thật dày. Nàng cầm chiếc hộp nên xem, hoa văn cổ xưa không biết vì sao nàng cảm thấy chiếc hộp này có giá trị liên thành, nàng muốn mở chiếc hộp ra xem thử kì lạ chiếc hộp này không có chỗ mở, chỉ có một chỗ lõm xuống, chẳng lẽ đây là nút mở, không có do dự nàng thử ấn tay mình vào, kì tích chiếc hộp mở ra:

    - A!

    - Công chúa người bị sao vậy!

    Hương nhi vội vàng chạy đến lo lắng hỏi?

    - Ta không sao chỉ bị sứt da thôi

    - Công chúa người bị chảy máu mà nói không sao, công chúa người mau về bôi thuốc nếu không để nương nương biết sẽ đau lòng!

    Nàng tính nói không sao chỉ là vết thương ngoài da, những nghĩ đến mẫu thân nàng lại không lỡ để bà đau đau lòng.

    - Được rồi chúng ta về!

    Nàng thu chiếc hộp vào không gian rồi theo hương nhi về tẩm cung.

    Vừa đi Hương nhi không ngừng lải nhải.

    - Lần sau người nhất định phải cẩn thận đừng làm mình bị thương!

    Hương nhi vừa băng bó vừa nói.

    - Được rồi lần sau ta sẽ không để mình bị thương được chưa!

    Làm sao có thể thế giới này Cường giả vi tôn bị thương hay mất mạng là chuyện bình thường, huống hồ nàng còn muốn điều tra ai phái sát thủ ám sát thân thể này, nàng thật không hiểu ai lại có thâm thù đại hận với nàng.

    - Hương nhi ta muốn đi tắm!

    Cả buổi dọn thư phòng làm nàng cảm thấy cả người nhớt nhát khó chịu, nàng muốn đi tắm cho thoải mái, nàng còn muốn ngủ sớm sáng sớm mai còn phải đi học viện ngự thần (là học viện hoàng Tộc chỉ dậy các công chúa, hoàng tử, công tử, tiểu thư).

    Ở cạnh phòng nàng có ôn tuyền, ngâm ôn tuyền rất thoải mái, Hương nhi hầu hạ nàng tắm.

    Nàng còn có tám nha hoàn, năm ám vệ, bốn gia đinh, hai công công, hai ma ma, vì nàng không thích nhiều người hầu hạ, cho nên cho bọn họ ở ngoài viên hết rồi.

    Nàng lôi chiếc hộp hồi nãy tìm được ở thư phòng ra xem thử kì quái vì sao hộp lại nhẹ vậy, rõ ràng lúc đó nàng cầm nên rất nặng mà kì lạ lúc mở ra nàng còn thấy bên trong có một chiếc bút tinh xảo giờ chạy đâu rồi, rõ ràng chiếc hộp này không có vật gì, có thể làm nàng đứt tay được nàng nhớ rõ lúc mở ra nàng muốn lấy cây bút ra xem nhưng chưa kịp lấy ra đã bị một vật gì đó rất sắc, làm đứt tay càng xem chiếc hộp nàng càng cảm thấy kinh dị chẳng lẽ chiếc hộp này có ma. Nàng xem đi xem lại cũng không gì đặc biệt liền tiện tay ném hộp vào không gian, sau đó liền tiếp tục phao ôn tuyền.

    Đây là đâu sao nàng lại ở đây chỗ này là một nơi rất kì lạ xung quanh trắng xóa tầm nhìn của nàng bị hạn chế, nàng nhớ mình đang ngâm ôn tuyền vì sao nàng lại ở đây chẳng lẽ nàng lại xuyên không, không đúng nếu có xuyên không thì làm sao có thời đại gì trắng xóa thế này được, chẳng lẽ nàng chết rồi nơi này là thiên đường không.

    - Ha ha lâu lắm rồi, mấy vạn năm rồi.

    - Ai!

    Nàng cảnh giác nhìn xung quanh.

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Tất Cả Các Tác Phẩm Của Lãnh Nhược Tuyết
     
    chiqudoll, GiangPhan369caheocantiendedanh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười 2023
  5. Lãnh Nhược Tuyết

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Không gian phù bút (Tiếp theo)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng nhìn xung quanh vẫn một mảnh trắng xóa không có người, kì lạ vậy âm thanh phát ra từ đâu,

    - Ai, ra đây đừng ở đó giả thần giả quỷ!

    Mộng Yên tâm trạng không tốt nói.

    - Ha ha bản tôn ở ngay trước mặt ngươi.

    - Vậy vì sao ta không thấy ngươi!

    Nàng cố gắng nhìn thật kĩ cũng không thấy.

    - Vì bản tôn chính là ngươi, ngươi chính là bản tôn.

    - Cái gì ngươi là ta, ta là ngươi ta chính là ta không phải ai hết!

    Nàng cao ngạo nói, nghe nàng nói tiếng cười càng ngày càng gần nàng.

    - Ngươi vẫn cao ngạo như vậy ngươi có biết vì ngươi hắn trả giá bao nhiêu không!

    Tiếng nói của một nữ tử có phần ưu thương nói.

    - Ta không hiểu ngươi nói cái gì!

    Hắn trong miệng nàng ta là ai vì sao phải trả giá vì nàng, nàng cảm thấy mờ mịt khó hiểu.

    - Ngươi quyên mất rồi còn hắn phải đau khổ suốt mấy vạn năm, người đó nói đúng ngươi là Băng Tâm làm sao biết yêu, ha ha ngươi đã không yêu hắn ngươi còn quay trở lại làm gì!

    Nàng ta phẫn nộ nói.

    - Ta không biết ngươi là ai còn hắn ngươi nói ta cũng không biết!

    - Vậy để ta cho ngươi biết!

    Dứt lời một mảnh trắng xóa bao xung quanh Mộng Yên, nàng hoảng hốt không biết làm thế nào lúc này nàng lại khao khát thực lực hơn bao giờ hết, không có thực lực là cảm giác thế này sao không nàng không muốn nàng phải cường đại để không một ai có thể uy hiếp tính mạng của nàng, còn bây giờ nàng như con cá chờ làm thịt vậy, cảm giác thật bất lực.

    - A a aaa.. vì sao, vì sao ngươi vẫn còn bảo vệ nàng!

    Mọi thứ biến mất Mộng Yên tỉnh lại nàng vẫn ở ôn tuyền mọi chuyện xảy ra như mơ vậy, lúc nàng sắp bị xương trắng bắt lấy thì không biết tại sao mọi thứ lại biến mất, những lời người đó là sao, a a thật khó hiểu. Nàng cũng không muốn biết nữa thật mệt mỏi.

    - Hương nhi mặc đồ cho ta, ta muốn nghỉ ngơi!

    - Dạ, công chúa! Hương nhi đi vào mặc đồ cho nàng,

    - Công chúa sao vai người có một vết bớt vậy, hình thù thật kì quái!

    Nàng hầu hạ Công chúa từ nhỏ đến lớn rõ ràng là chiếc kia không có cái bớt này, với lại công chúa không thể là giả được vì nàng luôn ở cạnh công chúa nửa bước không rời mà.

    - Bớt!

    Mộng Yên nhìn vai của mình đúng là có một chiếc bớt, rất giống chiếc bút nàng nhìn thấy trong hộp nàng nhìn thấy ở thư phòng, rõ ràng lúc đó nàng mở ra thấy ở bên trong có một chiếc bút lúc nàng định lấy bút ra để xem thì có một thứ gì đó rất sắc làm đứt tay máu chảy xuống chiếc hộp nhưng lúc nàng lấy chiếc hộp nên xem thì không thấy vết máu, chiếc bút cũng biến mất, chẳng lẽ chiếc bút chạy nên vai nàng, không phải chứ cái này cũng quá huyền huyễn đi.

    - Hương nhi này, chuyện ta có chiếc bớt này ngươi đừng nói cho ai biết!

    Mộng Yên nghiêm túc nói, thấy công chúa nghiêm túc dặn Hương nhi ngật đầu cho dù có đánh chết nàng cũng không nói.

    Hương nhi cầm đồ mặc cho nàng là một chiếc xiêm y màu đỏ mặc vào rất thoải mái.

    - Hết màu rồi sao!

    Mộng Yên hỏi, từ lúc nàng tỉnh dậy đến giờ toàn mặc xiêm y màu đỏ, vị công chúa này cuồng đỏ căn phòng được trang trí toàn màu đỏ nói chung tất cả đều là màu đỏ.

    - Ách công chúa người nói chỉ có màu đỏ mới xứng với người không phải sao!

    Hương nhi kì quái hỏi?

    - Um à chỉ có màu đỏ mới xứng với ta!

    Trong lòng nàng lại không ngừng đổ mồ hôi, nàng lại không thích màu đỏ vì nàng mặc màu đỏ nhìn rất mị hoặc, Ngự Mộng Yên chỉ có mười ba, mười bốn tuổi đã xinh đẹp như vậy lớn nên không biết sẽ như thế nào, lúc đầu nàng nhìn thấy nhan sắc của mình cũng phải kinh ngạc, thật đẹp, nhưng lại có chút phiền vì xinh đẹp mà không có thực lực cường đại càng khó sống, nàng cũng hiểu cho thân chủ lúc nào ra đường cũng phải trét phấn như bà thím rồi, ra ngoài cường giả rất nhiều nếu đợi người khác bảo vệ, trước tiên mình phải tự bảo vệ mình trước.

    Chiếc giường của nàng màu đỏ trông rất chói mắt nhưng nằm rất thoải mái, nàng sờ bớt trên vai mình vì sao rõ ràng là vật, làm sao lại biến trở thành chiếc bớt trên vai mình được. Chẳng lẽ giống pháp bảo ở trong tiểu thuyết có thể biến hóa sao, không gian là nàng điều khiển bằng tinh thần để lấy đồ cất đồ, chẳng lẽ.

    Mộng Yên ngồi dậy, tinh thần lực tập trung vào chiếc bớt trên vai không lâu cả người biến mất, nếu có người nhìn thấy chắc chắn sẽ kinh ngạc làm sao một người đang sống lại biến mất được, Mộng Yên mở mắt ra nàng đã một không gian khác, nơi này rất đẹp rộng giống như một tiểu thế giới vậy nàng lại có liên kết với tiểu thế giới này:

    - Nơi này là đâu?

    - Nơi này là không gian phù bút!

    Một giọng nữ trong trẻo nói, nàng khoảng mười, mười một tuổi khuôn mặt bánh bao, mặc xiêm y màu hồng phấn, trông rất đáng yêu.

    - Vậy tiểu bánh bao em là ai?

    - Ta là không gian khí linh, còn nữa ta không phải tiểu bánh bao ta tên là Phù Linh Nhi!

    Phù Linh Nhi bĩu môi chống nạnh nói. Đang yêu quá đi Mộng Yên không nhịn được chà đạp Phù Linh Nhi.

    - Á ngươi làm gì vậy, ngươi không được khi lễ khí linh, nói cho ngươi biết là ta có quyền ở đây nhất đó!

    Phù Linh Nhi vừa không ngừng tránh móng vuốt của Mộng Yên vừa nói.

    - À được rồi ngươi là có quyền nhất ha ha.

    Mộng Yên luyến tiếc thu tay lại.

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Tất Cả Các Tác Phẩm Của Lãnh Nhược Tuyết
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng một 2020
  6. Lãnh Nhược Tuyết

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Đại đột phá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng còn muốn hỏi khí linh này rất nhiêu, Mộng Yên ngồi xuống cho băng linh nhi nàng hỏi:

    - Linh Nhi đây là một không gian như thế nào, lúc đó ta chảy máu không gian đã nhận chủ cho nên cây bút lúc đó mới biến mất và chiếc bớt trên vai ta là không gian phù bút!

    - Đúng giờ người là chủ nhân không gian phù bút, người chính là người mà người đó dặn ta tìm!

    Linh Nhi trả lời.

    - Người nhờ Linh Nhi tìm ta là ai?

    Nàng thật sự rất khó hiểu vì sao nàng luôn có cảm giác các hướng đi của nàng, đều là sự xắp đặt của người khác cảm giác này khiến nàng cảm thấy rất khó chịu.

    - Người bây giờ thực lực quá yếu để biết người đó là ai, đợi đến khi người cường đại tự nhiên sẽ biết người đó là ai.

    Lại là vấn đề thực lực, nàng phải lỗ lực để trở nên cường đại.

    - Vì sao không gian này lại gọi là không gian phù bút, đây là không gian của luyện phù sư sao!

    - Không gian này là do Thánh phù sư tạo ra, cây bút trên vai ngài chính là cây bút năm xưa ông ta dùng tạo ra không gian này, ông ta tạo không gian này được một ngàn năm thì phải chịu thiên kiếp do biết mình không chịu được thiên kiếp nên ông ta đã dùng tất cả sức mạnh đưa không gian vào phù bút, sau đó dùng Thần Mộc làm hộp phong ấn lại ném xuống linh giới, sau khi rơi xuống linh giới đã tạo ra oanh động không nhỏ vì thần mộc là vật của thần giới, lúc đó ta mới được không gian tạo thành, lúc đó có một người tìm được hộp thần mộc nhưng đáng tiếc người này lại là phàm nhân do đó ta và thần mộc ở phàm giới mấy vạn năm sau đó người đó tìm được hộp thần mộc ném ta ở đây chờ người, giúp người trở lên cường đại, đi tìm người đó!

    - Thiên kiếp lợi lại như vậy sao, tại sao ông ta đã tu luyện đến thánh bút sư còn không qua được thiên kiếp, người đó là ai vì sao ta phải đi tìm hắn!

    Mộng Yên hỏi không ngừng.

    - Người hỏi nhiều thế ta biết trả lời cái nào trước!

    Phù Linh Nhi trợn mắt nhìn Mộng Yên nói.

    - Vậy trả lời hết là được!

    Mộng Mên mặt không đỏ tim không đập nói.

    Nghe Mộng Yên nói linh nhi mặt đỏ bừng vì tức giận, không cam tâm tình nguyện trả lời:

    - Không hẳn là thiên kiếp lợi hại mà là ông ta nghịch thiên tạo ra tiểu thế giới, vì thế cho nên thiên đạo không chấp nhận tiểu thế gới mà ông ta tạo ra cho nên muốn hủy nó, dĩ nhiên thiên kiếp để hủy tiểu thế giới không hề tầm thường, còn người đó là ai ta không thể nói được!

    Thấy Linh Nhi không nói Mộng Yên cũng không còn khăng khăng muốn biết nữa. Có đôi khi biết nhiều cũng không tốt, nàng nhìn không gian mà vị luyện phù sư phải đánh đổi cả tính mạng để đổi lấy không khỏi cảm thán, nàng đối với ông có cảm phục, tôn trọng, một người có thể vì tâm huyết cả đời mà đổi cả tính mạng. Nàng sẽ giúp ông hoàn thành không gian mà ông chưa hoàn thiện.

    - Đẹp quá!

    Linh Nhi nhìn không gian thay đổi không khỏi thốt nên, những đồng cỏ tẻ nhạt mà mấy vạn năm nàng thấy bỗng chốc trở thành cánh đồng hoa linh lung rực rỡ, những con hồ điệp đủ màu sắc bay khắp nơi, những cái cây mà nàng tưởng như không có hoa, quả này lại đâm hoa kết quả, những chú chim xinh đẹp hót ríu rít, không gian sinh cơ bừng bừng, cảnh tượng khiến linh nhi xuốt đời khó quên.

    Còn Mộng Yên nàng đang cảm thấy rất thoải mái không ngừng có luồng linh khí vây quanh nàng, làm cho nàng cảm thấy rất ấm áp nhưng dần dần linh khí càng nhiều chúng giống như tìm được nơi ở, không ngừng chui vào đan điền kinh mạch của mộng yên, linh khí càng ngày càng nhiều bắt buộc mộng yên phải đả thông kinh mạch, để hấp thụ linh khí nếu không sẽ bị nổ tan xác mà chết cảm giác đau đớn làm mộng yên sắp trụ không nổi.

    "Chẳng lẽ nàng phải chết như vậy sao? Không, nàng không thể chết được!"

    Nghĩ đến mĩ nhân phu nhân xinh đẹp đã cho nàng cảm giác ấm áp khi xuyên qua, bà sẽ khóc nàng lại đau lòng không nàng phải kiên trì.

    Mộng Yên nhìn linh khí càng ngày càng nhiều nàng cắn chặt môi, thà đau ngắn còn hơn đau dài, nàng hấp thụ linh khí dẫn chúng đến đan điền, kinh mạch, toàn thân mộng yên phồng nên vì quá nhiều linh khí, linh khí không ngừng đánh vào bình chướng làm mộng yên không ngừng đột phá Ngự khí cửu tầng - cửu tầng sơ kì - cửu tầng trung kì - cửu tầng hậu kì - Ngự linh sư - Ngự linh sư sơ kì - ngự linh sư trung kì - ngự linh sư hậu kì mới dừng lại. Vì tu vi nàng tăng cao linh khí đối với nàng không còn trở ngại nữa, nhưng do tu vi tăng nhanh mộng yên cần phải củng cố tu vi để lần sau đột phá không gặp bình cảnh.

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Tất Cả Các Tác Phẩm Của Lãnh Nhược Tuyết
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng một 2020
  7. Lãnh Nhược Tuyết

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Tam Quốc Tái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì sợ Mộng Yên bị làm phiền cho nên Linh Nhi đã tạo kết giới bên ngoài phòng của Mộng Yên.

    - Công chúa người mau mở cửa, người mau dậy đi hôm nay là ngày Tam Quốc tái, người là người đại diện học viện ngự thần người mà đến trễ sẽ liên lụy đến học viện đấy.

    Hương nhi vừa đập cửa vừa gấp đến muốn khóc, nghiêm trọng hơn là còn liên quan đến thể diện Ngự thần quốc, không biết công chúa có việc gì lại tạo kết giới, nàng gọi công chúa từ sáng đến giờ công chúa vẫn không mở cửa, nếu công chúa đến trễ sẽ bị hủy tư cách tham gia, lần này còn có người của ngự thần tông đến chiêu sinh, ngự thần tông một tháng nữa mới chiêu sinh do vì năm nay tam quốc tái còn có các đại gia tộc tham gia, các tôn giả ngự thần tông tham gia để chọn đệ tử, nếu công chúa bị hủy tư cách tham gia không chỉ chức đội trưởng mất mà còn liên lụy đến hoàng hậu (là mẫu thân của Ngự Mộng Yên, tên Thiên Liễu) nếu công chúa không đến kịp chắc chắn nhị công chúa Ngự Tử Uyên sẽ thành đội trưởng, càng nghĩ Hương nhi càng muốn khóc. Mộng Yên mở mắt nàng cảm thấy trong người tràn đầy lực lượng, nàng cảm thấy mình mạnh hơn trước kia rất nhiều, thấy mộng yên tu luyện thành công linh nhi hủy kết giới bên ngoài phòng Mộng Yên, kết giới hủy Hương nhi ở bên ngoài gọi Mộng Yên bây giờ mới nghe được, nghe Hương nhi gọi, ngay lập tức Mộng Yên ra khỏi không gian nàng nhớ hôm nay phải đến học viên ngự thần, Mộng Yên thay nhanh y phục cột đại tóc đằng sau đi ra ngoài, thấy Mộng Yên, Hương nhi vội nói:

    - Công chúa xắp muộn rồi người mau cưỡi thiên mã mau đi đi, chỉ còn thời gian một nén hương thôi!

    - Không cần ta đi trước ngươi cưỡi thiên mã theo sau!

    Không đợi Hương nhi kịp nói mộng yên nhún người biến mất, thiên mã là tam cấp yêu thú tương đương với Ngự khí cửu tầng tu luyện giả công chúa lại muốn tự đi đến học viện mà không cưỡi thiên mã làm sao đến kịp, Hương nhi lo lắng thừa có lẽ Mộng Yên trước kia chắc chắn là không đến kịp nhưng bây giờ đến học viện chỉ trong vòng nửa nén nhang. Hương nhi vội vàng cưỡi thiên mã theo sau,

    * * *

    "Sao giờ này Yên nhi còn không đến." hoàng hậu Thiên Liễu không ngừng lo nắng nhìn về phía cổng học viện.

    - Nha, cái giá của đại công chúa Ngự Thần Quốc đúng là cao bắt Tam Quốc, Tứ đại gia tộc chờ, mọi người đều đến đông đủ chỉ có mình đại công chúa là chưa đến.

    Một tiêu thư nhịn không được châm chọc nói.

    - Đúng bây giờ còn chưa đến muốn mọi người chờ đến bao giờ chi bằng hủy tư cách tham gia đi!

    Một tiểu thư đứng lên phụ họa.

    - Còn thời gian một nén nhang mọi người chờ chêm chút nữa đi, nghe nói đại công chúa ngự thần quốc gặp thích khách, bị thương nặng mọi người thông cảm cho nàng đi chờ thêm chút nữa!

    Cổ Lưu Nguyệt nói.

    - Lưu Nguyệt tiểu thư thật tốt không hổ nằm trong bài danh thiên hạ mĩ nhân!

    Nam đệ tử nói.

    - Được nhưng chỉ cho thời gian nửa nén nhang thôi, nếu còn không đến coi như hủy tư cách tham gia!

    Mọi người nói.

    Người chủ trì thấy mọi người nói vậy liền tuyên bố:

    - Nếu trong thời gian nửa nén nhang công chúa ngự thần quốc còn chưa đến sẽ bị hủy tư cách tham gia.

    Đồng nghĩa với việc học viên ngự thần phải chọn ra đội trưởng mới để tham gia nếu không ngự thần quốc sẽ bị hủy tham gia Tam Quốc tái lần này.

    - Nếu lát nữa đại công chúa Mộng Yên còn chưa đến nhị công chúa Tử Uyên sẽ là đội trưởng!

    Đại trưởng lão học viện ngự thần ra quyết định. Thời gian nửa nén nhang sắp hết, người chủ trì lên tuyên bố hủy tư cách tham gia của Mộng Yên.

    - Ta tuyên bố Đại Công chúa Ngự Mộng yên hủy..

    - Đợi đã, ta đến rồi!

    Nàng đứng trước mặt người trủ trì chỉ nén nhang nói:

    - Nhang chưa cháy hết vì sao lại muốn hủy tư cách tham gia của ta!

    Mộng Yên buồn bực nói.

    Sao nhìn nàng dữ vậy? Mộng Yên kì quái nhìn mọi người xung quanh chẳng lẽ trên mặt nàng dính cái gì, còn mọi người giờ đang gây ngốc nhìn bóng dáng đỏ trên lôi đài, dáng người thướt tha, tóc xõa xuống dùng một sợi dây để cố định, khuôn mặt tinh sảo, lông mày lá liễu nàng xinh đẹp yêu mị mê hoặc chúng sinh.

    - Thật xinh đẹp!

    Không biết ai không nhịn được thốt lên.

    - Ai vậy?

    - Ta tháo không phải vị đại công chúa ngự Mộng Yên sao!

    Có kinh ngạc có khiếp sợ, không thể tin, nghe mọi người bình luận Mộng Yên mới biết vì sao mọi người nhìn nàng như vậy ách nàng quyên mất Mộng Yên trước kia đều trang điểm trước khi ra ngoài tại hồi sáng nàng vội quá quên mất, mà việc này không quan trọng mà là vì sao lại muốn hủy tư cách tham gia của nàng không phải còn thời gian sao.

    - Ta hỏi người đó vì sao lại muốn hủy tư cách tham gia của ta!

    Mộng Yên nhìn chủ trì đang ngây người nhìn nàng, hỏi lại lần nữa.

    - À cái này!

    Vị chủ trì không biết trả lời thế nào, đúng là còn thời gian, ông đang đuối lý không thể nói vì vị công chúa đến sau cùng mà hủy tư cách được vì vẫn còn thời gian.

    - Là vì cô bắt mọi người đợi nâu quá rồi ai cũng đến chỉ có mình cô đến sau!

    Công chúa Minh Ngọc nói.

    - Vậy đây là lí do muốn hủy tư cách tham gia của bản công chúa, vậy bây giờ ta đến rồi bắt đầu đi ta không có thời gian nói truyện với các ngươi!

    Ở đây thực lực nói nên tất cả nói nhiều không giải quyết vấn đề, nắm đấm là nhanh nhất.

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Tất Cả Các Tác Phẩm Của Lãnh Nhược Tuyết
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng một 2020
  8. Lãnh Nhược Tuyết

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Mộng Yên khí phách

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe nàng nói khiến mọi người kinh nổi tiếng kiêu ngạo ngang ngược, vô lí làm sao hôm nay lại dễ dàng bỏ qua như vậy, đáng lẽ ra bây giờ phải có kịch hay để coi mà mỗi lần như vậy mất mặt luôn luôn là mộng yên, nàng không ngốc mà tiếp tục truy cứu dù sao thì nàng cũng là người đến muộn nhất.

    - Thật xin lỗi để mọi người chờ lâu!

    Mộng Yên làm dáng tiêu chuẩn, có thể làm cho người nghe cảm thấy nàng thành tâm mà không mất thân phận.

    Nghe nàng nói xém chút làm mọi người rớt cằm xuống đất đây thật là công chúa Ngự Thần Quốc không bị thay người đi.

    Sau khi nói xong Mộng Yên tiêu sái đi về chỗ của mình, nhìn bóng lưng màu đỏ quả thật không có gì để bắt bẻ, vui mừng nhất là Hoàng Hậu Thiên Liễu.

    "Yên nhi của bà lớn rồi."

    * * *đường phân cách vui vẻ* * *

    - Một ngàn trung phẩm linh thạch!

    Một nam nhân mặc xiêm y đỏ vui vẻ nói, hắn thật muốn ngửa mặt nên trời cười to, từ lúc hắn quen biết Lãnh Vô Tình, Hách Tiêu Nghiên.

    Toàn bị hai tên này lừa người thua luôn luôn là hắn cuối cùng hắn cũng thắng (ahihi) thống thoái.

    Ngồi cùng nam nhân mặc xiêm y màu đỏ có hai nam nhân, một nam nhân mặc xiêm y màu trắng hắn như trích tiên không nhiễm bụi trần khuôn mặt tuấn mĩ phi phàm.

    Nam nhân còn lại mặc xiêm y màu tím khuôn mặt như tạc, xiêm y màu tím làn tôn lên vẻ tiêu sái, phóng khoáng, nam nhân mặc xiêm y màu đỏ khuôn mặt yêu nghiệt đến nữ nhân cũng phải ghen tị.

    - Yêu nhân ngươi chỉ là ăn may thôi!

    Hách Tiêu Nghiên hừ lạnh nói,

    - Ha ha ăn may thì sao ta cũng thắng đấy thôi, mà ta nói Tiêu Nghiên thua cũng thôi sao Vô Tình ngươi cũng thua vậy không phải nàng là vị hôn thê của ngươi sao!

    Hiên viên vô Thương ngả ngớn nói, "Bốp!"

    - A đã nói là không được đánh mặt ta biết khuôn mặt của ta đẹp ngươi không cần phải ghen tị.

    - Muốn chết!

    Lãnh Vô Tình cầm ly ném về phía Vô Thương, thấy Lãnh Vô Tình dùng năm phần nội nực hắn (Hiên Viên Vô Thương) cũng nghiêm túc nên vừa vận chuyển chân khí vừa nói:

    - Vô Tình ngươi cũng quá tàn nhẫn.

    Hiên Viên Vô Thương nhìn về phía Hách Tiêu Nghiên.

    - Tiêu nghiên cứu ta.

    Còn người nào đó làm ngơ.

    - Chuyện này không liên quan đến ta.

    * * *đường phân cách vui vẻ* * *

    - Công Chúa, nô tì còn tưởng người không đến kịp làm nô tì lo chết đi được!

    Hương nhi thở dài nhẹ nhõm nói.

    - Ta nói đến kịp là kịp ngươi không tin ta sao!

    - Đúng là hoàng đế không vội thái dám đã vội.

    Mộng Yên buồn cười nói.

    - Tin, nô tì tin người!

    Nàng càng ngày càng tín nhiệm công chúa, tín nhiệm không cần lí do gì cả. Nghe Hương nhi nói trong lòng Mộng Yên như có dòng nước ấm trải qua. Tất cả đều đông đủ trủ trì tam Quốc, Tứ đại gia tộc tuyên bố luật thi.

    - Năm nay có ba vòng thi. Thứ nhất, phải vượt qua sinh tử cảnh. Quốc gia, gia tộc nào còn nhiều đệ tử nhất là thắng. Thứ hai, giết yêu thú ở Vực sâu sâm lâm. Quốc gia, gia tộc nào giết được nhiều yêu thú nhất sẽ thắng. Thứ ba, trận cuối là tỉ thí chọn gia, quốc gia, gia tộc nào đứng nhất, bây giờ chuẩn bị vào bí bí cảnh!

    Trọng tài tuyên bố xong các đệ tử gia tộc, học viên các quốc gia đều vào vị chí, các gia tộc, quốc gia, được tham gia 20 đệ tử họ đều là các tinh anh (thiên chi kiêu tử),

    - Bây giờ Mộng Yên đến Mộng Yên sẽ là đội trưởng, các đại gia phải cố hết sức mang về vinh quang cho Ngự Thần Quốc!

    Viện trưởng nghiêm túc nói

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Tất Cả Các Tác Phẩm Của Lãnh Nhược Tuyết
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng một 2020
  9. Lãnh Nhược Tuyết

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Sinh Tử Cảnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Rõ!

    Mọi người đồng thanh đáp, thấy mọi người đáp Viện trưởng hài lòng ngật đầu nhìn qua Mộng Yên nói:

    - Mộng Yên lần này là liên quan đến thể diện Ngự thần quốc con là đệ tử giỏi nhất học viện, con có trách nhiệm dẫn đội, bảo vệ các đệ tử cũng như chỉ huy đội, tất cả đội đội viên đều phải nghe lời đội trưởng (Mộng Yên) nếu không sẽ bị xử phạt, mọi người đã rõ chưa!

    Viện trưởng nghiêm túc nói.

    - Rõ thưa viện trưởng!

    Nghe viện trưởng nói mọi người lưỡng nự nhưng dù sao Mộng Yên cũng lợi hại nhất cho dù bọn họ không phục những cũng không làm gì được.

    - Ta sẽ không bảo vệ bọn họ "không cần chết tự nhiên sẽ sống" chết hay sống là do bọn họ!

    Mộng Yên hờ hững nói. Nghe nàng nói viện trưởng kinh ngạc đây thật là công chúa Mộng Yên mà ông biết nàng thay đổi rồi, nếu là trước kia ông nói nàng sẽ gật đầu đồng ý. Ông nhìn mộng yên có chút phức tạp nói:

    - Được chỉ cần con có trách nhiệm với đội là được.

    - Được!

    Việc này thì nàng còn làm nàng không ngu mà đi bảo vệ đám con ông cháu cha này, mọi người có chút khó phục nhưng thấy viện trưởng trừng mắt liền im lặng không nói gì.

    * * *đường phân cách--------------

    - Tiểu thư!

    Hoan nhi thấy Cổ Lưu Nguyệt không vui từ lúc mộng yên xuất hiện liền lo nắng hỏi.

    - Ta không sao, chỉ không ngờ ả còn có thể xuất hiện tại tam quốc tái lần này!

    Làm sao mà nàng không không sao được chứ Ngự Mộng Yên xinh đẹp như vậy đến nàng còn phải ngẩn người bây giờ ả chưa hoàn toàn trưởng thành nếu đợi thêm mấy năm nữa nàng thật sự không dám tưởng tượng ả sẽ khuynh quốc khuynh thành thế nào, tuy Vô Tình ca ca đã từ hôn với ả nhưng gia chủ (phụ thân Lãnh Vô Tình) không đồng ý, với lại ả (Mộng Yên) cũng chưa đồng ý, nàng sẽ không để ả an toàn trở ra ở Sinh tử bí cảnh được. Thấy mọi người chuẩn bị song, trủ trì tuyên bố vào bí cảnh.

    - Các đại gia nghe đây khi vào bí cảnh sẽ không sử dụng được túi không gian, mọi người chỉ có thời gian bảy ngày vật tư sẽ được phát, nếu trong vòng bảy ngày mà không ra khỏi bí cảnh sẽ bị truyền tống ra khỏi bí cảnh, coi như bị loại l, luật ta đã nói song, mọi người vào bí cảnh!

    Sinh tử bí cảnh được Tam Quốc, Tứ Đại gia tộc phát hiện, nhưng không mở được cửa vào, nhờ Thần Tông mở phong ấn cho nên nần này cũng là nhờ các trưởng lão thần Tông mở bí cảnh l, nhưng lần này Thần Tông lại phái ba đệ đệ tử mở bí cảnh l, đứng trước kết giới bí cảnh Mộng Yên cảm thấy hồi hộp nàng không biết nguy hiểm thế nào đang chờ nàng phía trước nữa có chút lo lắng, nhiều hơn là phấn khởi có chút mong đợi, phiu có ba người xuất hiện mặc đồ có ấn kí của Thần Tông, nhìn ba nam nhân tuấn mĩ phi phàm khiến các nữ đệ tử mặt đỏ.

    "Vô Tình ca ca." Cổ Lưu Nguyệt kinh ngạc nhìn nam nhân áo trắng ở cửa bí cảnh nàng thật không ngờ sớm như vậy đã được gặp Vô Tình ca ca, nàng không ngờ lại gặp huynh ấy trong tình cảnh này, nàng vội nhìn về phía Mộng Yên lại kinh ngạc phát hiện Mộng Yên không cảm súc nhìn Vô Tình ca ca giống như không quen biết nếu là trước kia Mộng Yên sẽ dùng ánh mắt si mê nhìn Vô Tình ca ca, không chỉ mình Lưu Nguyệt là kinh ngạc mà Lãnh vô Tình hắn càng kinh ngạc hơn từ lúc hắn xuất hiện hắn đã chú ý Mộng Yên nhưng nàng nhìn hắn như người xa lạ, giống như trước đây chưa từng gặp nhau, cũng tốt không phải sao nhưng không biết tại sao trong lòng hắn có chút khó chịu. Hương nhi lo lắng nhìn công chúa sợ công chúa nhìn thấy Lãng công tử sẽ không chịu nổi mà đau lòng khó khăn lắm công chúa mới quên được Lãnh công tử nàng sợ công chúa gặp lại Lãnh công tử sẽ nhớ ra, lại giống chước kia thì thảm nàng vẫn thích công chúa của bây giờ hơn, nhưng lo lắng của nàng hình như thừa công chúa nhìn lãnh công tử giống như không quen biết vậy, thấy công chúa không sao Hương nhi thở phào nhẹ nhõm. Mộng Yên nhìn ba nam nhân bằng ánh mắt tán thưởng "Hảo soái" ba tên này mà ở hiện đại không biết sẽ nổi tiếng thế nào, nhưng không biết tại sao nàng nhìn lại không có chút rung động trước sắc đẹp của ba năm nhân này đáng lẽ ra nàng phải có chút rung động trước cái đẹp chứ nhỉ.

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Tất Cả Các Tác Phẩm Của Lãnh Nhược Tuyết
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng một 2020
  10. Lãnh Nhược Tuyết

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Vào bí cảnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Chào mọi người ta tên là Hách Tiêu Nghiên đệ tử thần tông, người mặc đồ trắng bên cạnh là Lãnh Vô Tình, còn!

    - Ta tên là Hiên Viên Vô Thương hạnh ngộ!

    Hắn còn không quên phóng mị nhãn nói, Hách Tiêu Nghiên còn chưa giới thiệu song đã bị Hiên Viên Vô Thương cướp mất, khuôn mặt đen thui tức giận nhìn về phía Vô Thương.

    "Cái tên yêu nhân đáng chết này!"

    Hiên Viên Vô Thương làm ngơ không ngừng phóng mị nhãn về phía các nữ đệ tử.

    Giới thiệu song Hách Tiêu Nghiên nhìn về phía trủ trì tam Quốc, tứ đại gia tộc gật đầu, Lãnh Vô Tình lấy ra một hạt châu bắn bề phía phong ấn bí bí cảnh.

    Vô Thương và Tiêu Nghiên cũng xuất ra hạt châu bắn về phía phong ấn bí cảnh, Lãnh Vô Tình sử dụng kiếm, cây kiếm hắn cầm trên tay là cực phẩm Bạch Phong kiếm.

    Hách Tiêu Nghiên sử dụng bình khí là thiên mệnh quạt, thiên mệnh quạt của hắn cầm trên tay tưởng chừng vô hại nhưng rất sắc bén.

    Hiên Viên Vô Thương hắn sử dụng binh khí là huyết đao, đao đỏ như máu rất hợp với bộ đồ hắn mặc, hắn cầm đao cho người ta có cảm giác hắn như tu la khát máu. Cả ba đều tập chung đánh về phía phong ấn bí cảnh ba người đều có thực lực rất mạnh, dựa thêm vào sức hạt châu chẳng bao lâu phong ấn đã bị phá.

    Cửa bí cảnh mở ra người trủ trì nhắc lại lần nữa:

    - Nhớ kĩ các đại gia chỉ có thời gian bảy ngày, nếu trong thời gian bảy ngày mà chưa ra khỏi bí cảnh sẽ bị hủy tư cách tham gia vòng tiếp theo, Bí cảnh đã mở mời các đại gia vào bí Cảnh, trước khi vào bí cảnh mỗi người sẽ được phát một tấm sinh phù nếu gặp nguy hiểm có thể bóp nát là được truyền tống ra ngoài đồng nghĩa đệ tử đó bị loại.

    Trủ Trì nói song trên tay các đệ tử đều xuất hiện một tấm bùa.

    Mộng Yên nhìn tấm bùa trên tay đây là sơ cấp sinh phù tuy là sơ cấp phù nhưng muốn luyện ra lại rất khó không dễ dàng gì, các đệ tử Quốc gia, gia tộc đều theo đội của mình vào bí cảnh.

    Mộng Yên nhìn đội của mình thầm than.

    "Mấy người này đâu có ưa gì nàng chỉ sợ vào bí cảnh là chia phái ra."

    Mộng Yên thở dài thôi đi đã rồi tính tiếp, Mộng Yên nhìn hoàng hậu Thiên Liễu bà cũng nhìn nàng mỉm cười, nhìn bà trong lòng Mộng Yên có cảm giác ấm áp, không ai thích nàng thì sao không phải nàng còn có mẫu thân sao, nàng xoay người bước vào bí cảnh.

    Bước vào bí cảnh nàng nhìn thấy có hai cửa, một cửa Sinh, một cửa tử, bên trên còn có một dòng chữ.

    "Sinh tử cảnh cửa nào cũng chết."

    Mộng Yên khoé miệng giật giật cái gì vậy chơi nhau à, cái gì mà cửa nào cũng chết.

    Mộng Yên trầm ngâm một hồi ra quyết định được rồi cửa nào cũng chết thì.

    - Chúng ta đi cửa Tử!

    Mông Yên nhìn đội của mình nói.

    - Ngự Mộng Yên tỷ điên hả muốn chết thì tự đi vào cửa tử một mình đi, đừng có kéo mọi người theo!

    Ngự Tử Uyên tức giận nói, "Ngự Mộng Yên ả không có não sao nàng thật không hiểu vì sao Viện trưởng có thể để cho ả làm đội trưởng!"

    - Đúng vậy chúng ta sẽ không theo cô vào Cửa Tử đâu, muốn chết thì tự đi một mình đi!

    - Đừng tưởng cô làm đội trưởng là có thể bắt đội viên chết cùng cô chúng ta muốn nhị công chúa làm đội trưởng!

    - Đúng chúng ta muốn nhị công chúa làm đội trưởng!

    Tất cả thành viên nói, hướng về phía Ngự Tử Uyên đồng thanh nói:

    - Đội trưởng!

    Nghe mọi người gọi mình là đội trưởng Tử Uyên đắc ý, nhưng vẫn khó xử nhìn mộng yên nói:

    - Tỷ, tỷ suy nghĩ lại đi chúng ta đi cửa sinh tỷ vẫn là đội trưởng của chúng ta!

    Nghe Tử Uyên nói mọi người càng tin chỉ có nhị công chúa mới xứng làm đội trưởng của bọn họ, nhị công chúa vừa thông minh, hiểu lí lẽ, luôn nhân từ giúp đỡ mọi người, ai như đại công chúa ngang ngược, vô lí.

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Tất Cả Các Tác Phẩm Của Lãnh Nhược Tuyết
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng một 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...