Ngôn Tình [Edit] Xuyên Thành Cẩm Lý Thê Của Nam Phụ - Giản Diệc Dung

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi huyen2002ph, 4 Tháng tư 2020.

  1. huyen2002ph

    Bài viết:
    0
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ bé đến lớn Du Du đi bệnh viện rất nhiều lần, tuy nhiên đến bệnh viện thăm người bệnh vẫn là lần đầu tiên.

    Cô đi theo Thẩm Mộc Bạch tới khu phòng bệnh VIP, toàn bộ hành lang đều im ắng, trong phòng bệnh có một bảo mẫu khoảng hơn bốn mươi tuổi đang dọn dẹp phòng. Nằm trên giường là một lão nhân, thân hình gầy gò, ốm yếu. Khi ông nhìn thấy bọn họ bước vào, trên khuôn mặt thon gầy lộ ra một nụ cười yếu ớt.

    "Mộc Bạch tới rồi."

    "Ông nội." Thẩm Mộc Bạch đi nhanh tới bên giường bệnh, cầm tay của Thẩm lão gia.

    "Ông cảm thấy sao rồi?"

    Bởi vì bệnh nặng nên sắc mặt của lão gia tử cũng không tốt nhưng nụ cười lại rất thỏa mãn.

    "Đại tôn tử của ông kết hôn, ông tất nhiên phải vui rồi, còn đây là.. cháu dâu của ông sao?"

    Thẩm Mộc Bạch quay đầu về phía Du Du, vẫy tay gọi cô đến gần.

    "Ông nội, cô ấy là Du Du."

    "Du Du sao, tên rất êm tai." Lão gia tử nheo lại đôi mắt.

    "Tới, tới gần một chút."

    Du Du ngoan ngoãn đến bên giường bệnh.

    "Cháu chào ông nội."

    "Tốt, tốt, thật là một tiểu nha đầu xinh đẹp." Lão gia tử cười nói.

    "Các cháu kết hôn, Mộc Bạch bên cạnh cũng có người, ông cũng không có gì vướng bận nữa. Chờ đến khi ông không còn nữa, Du Du giúp ông chăm sóc cho Mộc Bạch, Mộc Bạch, cháu cũng phải đối xử tốt với Du Du."

    Du Du ngồi ở bên cạnh giường bệnh, tiểu tâm chú ý không áp đến chỗ của lão gia tử.

    "Ông nội yên tâm, cháu sẽ chiếu cố Tiểu Bạch thật tốt, ông nội cũng sẽ sống lâu trăm tuổi."

    Tiểu Bạch?

    Lão gia tử sửng sốt một chút.

    Thẩm Mộc Bạch kéo kéo khóe miệng, con ngươi đen nhánh liếc nhìn Du Du một cái, khóe môi hơi mỏng gợi lên một nụ cười như có như không.

    Đôi mắt đen bóng, ngây thơ của Du Du vô tội chớp chớp hai cái, cùng ánh mắt của Thẩm Mộc Bạch đối diện, giống như muốn nói: Không phải anh bảo em ở trước mặt của ông nội gọi thân thiết một chút sao?

    Lão gia tử thấy bọn họ "thâm tình đối diện", tươi cười trên mặt càng thêm sung sướng vài phần, ông đem túi văn kiện đặt ở trên đầu giường đưa cho Du Du.

    "Du Du gả vào Thẩm gia, ông cũng không có thứ gì tốt cho con cả. Đây là 5% cổ phần của Thẩm thị, ông cho cháu, coi như là lễ gặp mặt của ông nội đi."

    Du Du cũng không nhận ngay lập tức mà giương mắt nhìn Thẩm Mộc Bạch.

    Ánh mắt của Thẩm Mộc Bạch dừng ở trên túi văn kiện. Theo như hắn biết, từ khi ông nội bệnh nặng, phụ thân nắm trong tay 40% cổ phần của Thẩm thị, trong tay hắn cũng có 5%, còn 5% này là cổ phần của ông nội ở Thẩm thị. Nếu ông giao cho Du Du, thì từ bây giờ ông nội sẽ không còn quan hệ gì đối với Thẩm thị nữa.

    Vì trong tay của ông nội có 5% cổ phần nên phụ thân cùng mẹ kế không biết suy nghĩ bao nhiêu biện pháp để có được. Nề hà, ông không chịu đưa ra, nguyên lai là lưu trữ cho cháu dâu.

    Thẩm Mộc Bạch khẽ gật đầu, Du Du lúc này mới đưa hai tay tiếp nhận túi văn kiện.

    "Cháu cảm ơn ông nội, cháu cũng có lễ vật muốn đưa cho ông nội.

    " Vậy sao? "Lão gia tử cảm thấy hứng thú.

    " Ông từ trước tới nay nhận không ít lễ vật, nhưng chưa nhận được lễ vật của cháu dâu đâu. "

    Du Du lấy bùa chữa bệnh từ trong túi xách ra, giấy vàng gấp chỉnh tề thành hình tam giác, cô cầm ở trong tay đưa qua cho Thẩm lão gia.

    " Đây là bùa chữa bệnh, cái này đối với thân thể của ông rất có lợi. "

    Lão gia tử cao hứng tiếp nhận.

    " Đây là bùa mà Du Du chuyên môn đi chùa cầu cho ông nội sao? Du Du thực sự hiếu tâm. "

    Thẩm Mộc Bạch nhớ tới chuyện cô nhờ Lưu An mua giấy vàng và chu sa, biểu tình trên mặt tức khắc trở nên" một lời khó nói hết ".

    Quả nhiên, giọng nói mềm mại của Du Du vang lên.

    " Không phải đâu ạ, cái này là đích thân cháu vẽ ra. "

    Tay của lão gia tử dừng một chút, hiển nhiên cũng không nghĩ tới cô sẽ trả lời như vậy. Tuy là một người đã trải qua vô số sóng to gió lớn, cũng không tránh khỏi nói lắp một chút.

    " Là như vậy sao? Du Du đúng là.. đa tài, đa nghệ. "

    Cằm nhỏ của Du Du khẽ điểm hai cái, đôi môi hồng nhuận giương lên.

    " Dạ, cũng không có gì là đa tài đa nghệ, cháu cũng không biết đánh đàn dương cầm, học cũng không tốt, nhưng vẽ bùa lại rất lợi hại. "

    Nghe cô nói dõng dạc như vậy, khóe môi của Thẩm Mộc Bạch không khống chế được trừu một chút. Du Du cũng không có phát hiện, cô có chút tiếc nuối nói:

    " Cháu cũng không biết là ông tỉnh, nếu không đã vẽ cho ông nội bùa nuốt. "

    Lão gia tử nhéo tấm bùa hình tam giác, rất là quy củ hỏi:

    " Bùa nuốt là cái gì? "

    Du Du kiên nhẫn giải thích.

    " Dạ, chính là đem tấm bùa đốt đi, sau đó hòa cùng với nước uống lên. Còn tấm bùa mà ông nội đang cầm chỉ có thể mang trên người thôi. "

    Thẩm Mộc Bạch rất sợ cô sẽ thực sự cho lão gia tử uống bùa nuốt, vội chặn lại nói:

    " Mang cái này rất tốt, ông nội mau cất vào trong túi đi. "

    Lão gia tử kì thật cũng không tin một tiểu nha đầu hơn mười tuổi sẽ vẽ được bùa, nhưng ông chờ mong lâu như vậy, đại tôn tử cuối cùng cũng cưới vợ, cháu dâu cũng tặng lễ vật cho ông, lập tức trịnh trọng mà cất ở trong túi áo ngủ, vỗ vỗ.

    " Ông cảm ơn Du Du. "

    Ngồi nói được mấy câu, tinh thần của lão gia tử cũng mệt mỏi, mi mắt không khống chế được gục xuống. Nhìn thấy như vậy, trên khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Mộc Bạch hiện lên một tia đau xót. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve đôi bàn tay khô gầy của lão gia tử, giọng nói vẫn trầm thấp, bình tĩnh như cũ.

    " Ông nội nếu mệt mỏi liền ngủ một lát."

    Nhưng đôi mắt của lão gia tử đã nhắm lại, nặng nề ngủ, cũng không có nghe được lời nói của hắn.
     
  2. huyen2002ph

    Bài viết:
    0
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Mộc Bạch ngồi ở bên cạnh giường một lúc lâu mới đứng lên, quay sang nói với bảo mẫu:

    "Dì Phương, cháu cùng với Du Du đi về trước, ông nội liền làm phiền dì chăm sóc giúp, nếu có chuyện gì thì hãy gọi điện cho cháu."

    Dì Phương gật đầu đáp:

    "Mộc Bạch cùng với Du Du về đi, lão gia ở đây có tôi là được rồi."

    Sau khi vào trong xe, Du Du nghiêng đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch. Mắt của hắn là mắt phượng, hẹp dài, con ngươi đen nhánh không chứa bất cứ cảm xúc gì bên trong, thoạt nhìn rất lạnh nhạt, xa cách, giống như buổi sáng hôm nay khi lần đầu tiên cô gặp hắn. Đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhấp, ngón tay thon dài, sạch sẽ nắm chặt tay lái.

    Tuy rằng hắn không nói gì, nhưng Nguyễn Du Du biết hiện tại trong lòng hắn nhất định rất khổ sở. Bàn tay nhỏ mềm mại nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của hắn.

    "Thẩm tiên sinh, anh đừng lo lắng quá, ông nội nhất định sẽ không có việc gì."

    Thẩm Mộc Bạch chỉ cho rằng cô đang an ủi mình, hắn nhìn túi văn kiện trong lòng cô, nhàn nhạt lên tiếng.

    "Em không mở ra nhìn sao?"

    Nếu mà ba biết 10% cổ phần công ty của Thẩm thị đều vào trong tay của hắn cùng với cô vợ nhỏ, không chừng sẽ tức giận đến mức hộc máu mất.

    Nguyễn Du Du lấy ra hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, cô không hiểu những thứ này, chỉ mơ hồ lật ra từng trang một, lại ngoài ý muốn phát hiện trong đó còn kẹp theo tờ thư thông báo. Đó là thư thông báo nhập học của đại học Yến Thành.

    Nguyễn Du Du bây giờ mới nhớ tới nguyên chủ chỉ vừa tốt nghiệp trung học, thành tích của cô ấy miễn cưỡng phù hợp với điều kiện sơ tuyển của đại học Yến Thành, nhưng trên thực tế, bằng vào chính bản thân cô thì tuyệt đối không có khả năng vào đại học Yến Thành.

    Xem ra đây chính là món quà thứ hai mà ông nội muốn đưa cho cô.

    Ông nội đối xử với Thẩm Mộc Bạch đúng là rất tốt, hắn vừa mới lãnh giấy kết hôn, ông nội liền đem thư thông báo nhập học làm tới tay.

    "A a a a a a!". Nguyễn Du Du tay cầm thư thông báo nhập học, cái trán để ở trên tờ thông báo, cao hứng mà phát ra một tràng tiếng hoan hô vui mừng, hai chân hưng phấn mà đạp đạp.

    Trời ơi, cô cuối cùng cũng có thể đi học bình thường rồi. Vẫn là học đại học, có thể tự do chơi đùa mà không cần lo lắng gì.

    Thẩm Mộc Bạch kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ đột nhiên nổi điên, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai con mắt sáng lấp lánh, rực rỡ giống như đá quý, khuôn mặt bởi vì hưng phấn mà trở nên đỏ bừng, một bàn tay nhỏ bé, mềm mại gắt gao nắm chặt tay áo của hắn.

    "Em có thể đi học! Đi học! Là đại học Yến Thành."

    Lúc này Thẩm Mộc Bạch mới thấy rõ trong tay cô đang cầm thư thông báo nhập học, nếu nó được kẹp trong văn kiện thì hẳn là do ông nội an bài.

    Mới vừa rồi cô gái nhỏ xem hợp đồng chuyển nhượng cổ phần không có một tia dao động gì, mà sau khi nhìn thấy thư thông báo lại cao hứng thành như vậy. Từ khi nào mà cổ phần của Thẩm thị lại không có lực hấp dẫn gì nữa.

    Khóe miệng của Thẩm Mộc Bạch gợi lên một nụ cười trào phúng, nếu mà để ba biết, có lẽ ông ta sẽ lại tức giận mà lần thứ hai phun ra máu.

    Nguyễn Du Du không để ý đến hắn, cô yêu thương mà vuốt ve tờ thông báo, thở dài:

    "A, đại học Yến Thành, tôi đến rồi!"

    Cô tiện tay đem hợp đồng chuyển nhượng cổ phần nhét vào trong ngực của Thẩm Mộc Bạch.

    "Thứ này anh bảo quản đi."

    Sau đó cô trịnh trọng đem thư thông báo để vào túi xách của mình, cười tủm tỉm mà ôm túi xách, giống như là đang ôm bảo bối quý giá vô cùng.

    Thẩm Mộc Bạch vô ngữ nhìn hợp đồng nằm ở trong lòng mình, cô còn chưa ký tên của bản thân lên, cứ như vậy giao cho hắn, hắn đều có thể động tay động chân đem cổ phần chuyển tới danh nghĩa của chính mình. Tuy rằng hắn cũng không để ý cổ phần của Thẩm thị nhưng cô gái nhỏ này tâm cũng thật lớn.

    "Để cho tôi tới bảo quản sao?"

    Hắn cầm hợp đồng trong tay, một bên đuôi lông mày cũng hơi dương lên.

    "Đúng vậy, dù sao thì em cũng không hiểu những thứ này, cổ phần của Thẩm thị không phải từ anh tới bảo quản sao?"

    Nguyễn Du Du đúng lí hợp tình mà nhìn Thẩm Mộc Bạch, nghĩ nghĩ một lúc lại tựa hồ cảm thấy như vậy có chút làm phiền người khác, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra một tia áy náy.

    "Có phải hay không quá làm phiền anh, còn phải tham gia đại hội cổ đông gì đó?"

    Nói nói cô đột nhiên hoảng sợ lên.

    "A, sẽ không phải làm em ở trên đại hội cổ đông phát biểu gì đi? Sẽ không làm em đưa ra cái gì quyết sách đi? A a a, không được không được, em không hiểu! Thẩm tiên sinh, em đưa tất cả cổ phần chuyển nhượng cho anh được không?"

    Vẻ mặt cô cầu xin mà nhìn Thẩm Mộc Bạch, tay nhỏ mềm mại lại một lần nữa nắm tay áo của hắn, mắt hạnh đen bóng trong trẻo đáng thương hề hề mà nhìn hắn, tựa hồ chỉ hắn mới có thể cứu cô ra khỏi hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng này.

    Khóe miệng Thẩm Mộc Bạch kéo kéo, cổ phận của Thẩm thị đối với cô giống như một củ khoai lang nóng bỏng tay vậy, không những vậy còn đáng sợ và phiền toái, làm cho cô tránh còn không kịp.

    Hắn từ trong xe lấy ra một cây bút đưa cho Nguyễn Du Du, sau đó đem mấy tờ phía sau của hợp đồng cho cô.

    "Đi đến, ký tên."

    Đôi mắt đen lúng liếng của cô cảnh giác mà nhìn chằm chằm hắn.

    "Thẩm tiên sinh, anh sẽ không hố em đi."

    Thẩm Mộc Bạch vô ngữ mà liếc nhìn cô.

    "Sẽ không."

    Nếu hắn muốn hố cô, căn bản sẽ không làm cô ký tên trên hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.

    Nguyễn Du Du thuận theo mà ký tên của mình lên, nhìn Thẩm Mộc Bạch đem hợp đồng cất đi, hỏi:

    "Thẩm tiên sinh, buổi tối chúng ta đi chỗ nào ăn cơm?"

    Thẩm Mộc Bạch nhìn thời gian, đã hơn 5 giờ chiều rồi, hắn rất ít khi đứng đắn mà ăn một bữa cơm, có đôi khi là do vội vàng xử lí việc của công ty nên trễ giờ ăn, những lúc rảnh rỗi thì hơn phân nửa là cùng Ngô Trung Trạch, Triêu Húc Phong đi quán bar, không thì tùy tiện ở hội sợ ăn một hai miếng cho qua bữa.

    Hiện tại hắn nhiều thêm một cái đuôi nhỏ.

    Vẫn là một cái đuôi nhỏ thích ăn uống.

    "Em muốn ăn cái gì?" Hắn hỏi cái đuôi nhỏ.

    Cái đuôi nhỏ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bộ dáng nghiêm túc làm hắn cho rằng cô đang tự hỏi nhân sinh quan trọng nhất thời điểm lên đưa ra cái gì quyết định.

    "..."

    Cái đuôi nhỏ cuối cùng cũng nghĩ kĩ rồi, vẻ mặt cô hưng phấn nói:

    "Em nhận được thông báo nhập học của đại học Yến Thành, đây là một việc đáng giá để ăn mừng, Thẩm tiên sinh, hay để em nấu cơm cho anh ăn đi, chính là cái loại tự mình nấu nướng đó."
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. huyen2002ph

    Bài viết:
    0
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì sức khỏe kém nên Nguyễn Du Du luôn bị cha mẹ mình hạn chế hoạt động, không cho cô làm bất cứ gì, đặc biệt là việc hao phí tinh thần.

    Nhưng một người không thể suốt ngày ngồi yên mà bất động, cô không thể đọc sách, không thể học tập, không thể đánh đàn, nhưng thật ra cô có thể đi bộ ở trong phòng. Cô thường thường đi bộ đến nhà bếp, nhìn giúp việc nấu cơm. Vậy nên Nguyễn Du Du tự cho là mình đã có thể học xong nấu cơm, cô hưng phấn nói:

    "Chúng ta cùng nhau đi mua đồ ăn, sau đó em sẽ nấu cho anh ăn."

    Thẩm Mộc Bạch cũng không hoài nghi lời cô nói, ở trong nhận thức của hắn, Nguyễn Du Du vô cùng nghèo khổ, vì để tiết kiệm tiền mà cô có thể tự mình nấu ăn chính là điều bình thường.

    Trong nhà đã có đủ nồi, bát đũa nhưng mà không có đồ ăn, hai người liền lái xe đi siêu thị để mua.

    Thẩm Mộc Bạch đẩy xe mua sắm của siêu thị đi theo, đằng trước Nguyễn Du Du đang xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử.

    "Tôm ở đây không tệ, mua, có thể làm món tôm rang tỏi."

    "Con cá này nhìn trông rất tươi, mua, trở về làm cá hấp."

    "Sườn này thoạt nhìn cũng ăn rất ngon, mua về làm sườn xào chua ngọt."

    "Quả đu đủ kia chín vàng, chúng ta có thể làm đu đủ dầm sữa chua."

    Hai người mang theo một đống thượng vàng hạ cám, không thiếu thứ gì, sau đó đẩy xe đi đến chỗ quầy thu ngân.

    "Xin chào tiên sinh, mấy thứ mà anh mua muốn trước tiên định giá cả mới có thể thanh toán được ạ!" Nhân viên thu ngân rất lễ phép nói.

    Đôi mắt đen lúng liếng của Nguyễn Du Du mở to, thế giới này không phải thế giới pháp chế xã hội sao? Cô kinh ngạc hỏi:

    "Đánh nhau, là cùng ai đánh nhau? Ở đây là chợ đen sao?"

    Cô chưa từng đi siêu thị bao giờ, cũng không biết mua đồ ăn ở đây lại cần phải dùng đến sức chiến đấu. Cô không muốn đánh nhau, cũng không muốn làm Thẩm Mộc Bạch đánh, nhưng nếu muốn cô từ bỏ những thứ tốt vất vả chọn lựa từ nãy giờ, cô lại có chút không cam lòng.

    Nguyễn Du Du nhìn Thẩm Mộc Bạch một lượt từ trên xuống dưới, hắn cao gần 1m9, hai cánh tay rắn chắc, lộ rõ cơ bắp, hẳn là có chút sức chiến đấu.

    Cả người cô dựa gần hắn, nhỏ giọng hỏi:

    "Anh có đánh thắng được không?"

    Thẩm Mộc Bạch cúi đầu, không còn lời gì để nói mà nhìn cô, tuy rằng hắn không biết "định giá" trong lời nhân viên nghĩa là gì nhưng chắc chắn không phải là ý mà cô đang nghĩ đến.

    Nhân viên thu ngân bật cười ra tiếng.

    "Không phải là cùng người đánh nhau, là những đồ ăn này cần phải được đem đi cân trước, sau đó dán giá cả lên, quầy thu ngân mới có thể quét mã được,"

    "Nga.. Nga!" Bây giờ Nguyễn Du Du mới biết là do mình hiểu lầm, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng, cũng không dám xem nhân viên thu ngân với vẻ mặt đang cố nín cười kia, lôi kéo Thẩm Mộc Bạch giống như đang chạy trốn mà ra khỏi siêu thị.

    Trên mặt của Thẩm Mộc Bạch xuất hiện một tia nghi hoặc, hắn đẩy xe, lời nói vẫn trước sau như một không chút để ý hỏi:

    "Du Du trước giờ chưa từng đi qua siêu thị sao?"

    "Chưa từng!" Nguyễn Du Du buộc miệng thốt lên lại vội vàng sửa miệng nói:

    "Em chưa tới siêu thị kiểu này bao giờ."

    Nguyễn Du Du quay đầu nhìn trộm vẻ mặt của Thẩm Mộc Bạch, thấy hắn không có sinh ra nghi ngờ, cũng không tiếp tục truy vấn, cô mới nhẹ nhàng thở ra.

    Cô chỉ có thể ở trên TV xem được cảnh mọi người đi siêu thị, đáng tiếc là trên TV cũng không có chiếu cảnh hàng hóa cần phải cân nặng mới được thanh toán này.

    Có lần trước giáo huấn, lúc này Nguyễn Du Du cũng cẩn thận hơn, cô thực chú ý quan sát mọi người xung quanh làm như thế nào, sau đó ngoan ngoãn xếp hàng đem đồ ăn đều đóng gói kĩ rồi mới tính tiền, lần này cô chú ý tránh đi chỗ của cô nhân viên thu ngân vừa nãy.

    Hai người xách theo bao lớn, bao nhỏ đồ ăn về đến nhà, Nguyễn Du Du đem tất cả tóc buộc lên trên đỉnh đầu, tiếp theo đeo lên chiếc tạp dề mới mua, rất là hào khí mà nói:

    "Thẩm tiên sinh, anh chờ một lát là có thể ăn cơm rồi."

    Thẩm Mộc Bạch đối với biểu hiện vừa nãy của cô khi ở siêu thị rất là nghi ngờ, bất quá hắn suy đoán có thể lúc trước cô chỉ mua đồ ăn ở chợ, hai bên lưu trình khác nhau nên cô không biết cân nặng trước rồi mới định giá cũng có khả năng. Thấy bộ dáng tự tin kia của cô, gật gật đầu.

    "Vậy làm phiền Du Du rồi."

    Dù sao hắn cũng không biết nấu cơm, một thiếu gia sống trong nhung lụa như hắn cũng chưa tự mình làm cơm bao giờ, dứt khoát rời đi phòng bếp, đi thư phòng, đem máy tính mở ra, bắt đầu xử lí công việc tích góp cả một ngày hôm nay. Nghĩ nghĩ một lúc lại không yên tâm, hắn lại mở cửa thư phòng, như vậy thì nếu nhà bếp có chuyện gì hắn cũng có thể kịp thời nghe thấy được.

    Nguyễn Du Du nhìn một đống đồ ăn, bắt tay vào làm món đơn giản nhất là trứng xào cà chua.

    Cô nhớ lại một chút các bước mà người hầu trong nhà làm trứng xào cà chua, lại cảm thấy có chút mơ hồ, dứt khoát lấy ra điện thoại tìm kiếm công thức trên mạng.

    "Được rồi, trước tiên là cắt hành, cà chua sau đó đem đi xào.."

    Nguyễn Du Du đem cà chua cắt thành những miếng lớn, sau đó cắt một ít hành, cô rất cẩn thận, không có cắt chúng tay của mình.

    Đem nồi đặt lên trên bếp gas, cô xoay nút, chỉ nghe thấy mấy tiếng "tư, tư, tư.." lại không thấy có lửa.

    Nguyễn Du Du có chút kì quái, cô thấy người hầu trong nhà đều xoay nút như thế này liền có lửa, như thế nào đến lượt cô làm lại không có.

    Thẩm Mộc Bạch ở thư phòng nghe tiếng "tư, tư, tư.." nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được đi tới nhà bếp, cô gái nhỏ lúc này quai hàm phồng lên, tức giận giống như một chú ếch xanh, tay nhỏ hận không thể đem cái nút cũng vặn luôn xuống dưới.
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng bảy 2023
  4. huyen2002ph

    Bài viết:
    0
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy hắn đi tới, ếch xanh nhỏ liền đúng lí hợp tình mà chỉ trích:

    "Cái bếp gas này của anh hỏng rồi, nó căn bản không có lửa."

    Thẩm Mộc Bạch thoáng liếc nhìn quả cà chua mà cô cắt, toàn bộ quả liền cắt thành năm, sáu miếng, di động bên cạnh vẫn còn hiển thị công thức làm trứng xào cà chua, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một chút dự cảm xấu, gật gật đầu:

    "Đúng vậy, có thể là đã hỏng rồi, chúng ta không cần làm nữa."

    Nguyễn Du Du thở phì phì mà "hừ" một tiếng, nghĩ nghĩ, lại cầm lấy di động, bắt đầu lên mạng tìm kiếm xem làm cách nào để bếp gas có lửa, một lát sau, phảng phất như là đã hiểu ra:

    "A, em đã biết rồi!"

    Cô hơi dùng lực ấn nút xuống, sau đó xoay sang một bên, ngọn lửa màu lam rất nhanh đã xuất hiện.

    Nguyễn Du Du đắc ý mà liếc nhìn Thẩm Mộc Bạch một cái.

    "Vừa nhìn là thấy anh cái gì cũng không biết rồi, anh mau ra ngoài đi, đừng cản trở em nấu cơm."

    Thẩm Mộc Bạch nhìn mấy miếng cà chua to kia, do dự một chút, chung quy là cũng chưa nói cái gì về thư phòng, chỉ là đôi tai vẫn cảnh giác mà lắng nghe động tĩnh ở nhà bếp.

    Mơ hồ ngửi thấy mùi hương của hành bay tới, Thẩm Mộc Bạch chỉ mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, liền nghe thấy được một tiếng thét chói tai, trong lòng hắn trầm xuống, bay nhanh mà lao ra khỏi thư phòng, chân dài bước hai bước vào nhà bếp. Chỉ thấy nồi xào quăng ngã ở một bên, dầu ở trong đã chảy ra mặt bàn, mấy miếng cà chua hồng hồng dính ở đáy nồi, ngọn lửa màu lam của bếp gas vẫn còn vui sướng mà cháy lên. Hắn vội vàng đem lửa tắt đi, hỏi:

    "Xảy ra chuyện gì?"

    Đôi tay của Nguyễn Du Du để ở sau lưng, cánh môi có chút trắng bệch, nhỏ giọng nói:

    "Không có việc gì, anh đi ra ngoài trước đi."

    Thẩm Mộc Bạch nheo lại đôi mắt nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, đột nhiên duỗi tay, đem tay cô từ sau lưng kéo ra, bàn tay trái có mấy vết đỏ, bên bàn tay phải thì có vết bỏng lớn hơn, vừa đỏ vừa sưng.

    "Em còn nói không có việc gì."

    Thẩm Mộc Bạch dùng một tay đem cô kéo đến bồn nước, nắm tay cô kéo xuống dưới vòi nước, làm nước chảy trực tiếp đến chỗ bị bỏng.

    "Không được đi khỏi, muốn đợi đến năm phút."

    Hắn mở ra ngăn đá của tủ lạnh, đem mấy viên đá bên trong bỏ vào một chậu nước, sau đó đem đôi tay của Nguyễn Du Du ấn vào nước đá.

    "Ngâm."

    Nước đá lạnh lẽo làm giảm bớt sự đau đớn ở bàn tay, Nguyễn Du Du nhìn nhìn mặt bàn lộn xộn, ảo não mà nhíu mày.

    Rõ ràng là cô dựa theo công thức để làm, nhưng lúc đem mấy miếng cà chua bỏ vào nồi, dầu trong đó lại đột nhiên bắn lên, đầu tiên là bị bỏng mấy vết ở tay trái, cô cuống quýt rụt tay, lại đụng phải tay cầm của nồi, không chỉ làm đổ nồi xào, tay phải của cô cũng bị bỏng.

    Nguyễn Du Du nhìn trộm vẻ mặt của Thẩm Mộc Bạch.

    Hắn cúi đầu, ánh đèn từ nhà bếp chiếu vào đỉnh đầu của hắn, màu tóc đen như là sinh ra một vầng sáng, cái mũi cao thẳng lưu lại trên khuôn mặt trắng nõn một bóng ma, đôi môi hơi mỏng khẽ mím lại, đôi mắt đen sì dừng ở đôi tay đang ngâm mình trong nước đá của cô.

    "Ách, vừa rồi đó là chuyện ngoài ý muốn."

    Lời nói của Nguyễn Du Du có chút không đủ tự tin.

    "Em đợi lát nữa sẽ cẩn thận hơn."

    "Em còn muốn tiếp tục làm sao?" Thanh âm của hắn rất nhẹ, dường như ôn nhu mà dò hỏi.

    Nguyễn Du Du lại không khỏi mà rụt rụt cổ.

    "Em cảm thấy.. hẳn là.. không thành vấn đề."

    "Vậy em nói cho anh tôm rang tỏi làm như thế nào?"

    Nguyễn Du Du ngay lập tức tự tin.

    "Cái này rất đơn giản, đầu tiên là lột vỏ ngoài của tôm, sau đó bỏ tôm vào trong chảo đảo chín, cuối cùng là cho tỏi đã băm nhỏ vào."

    Thẩm Mộc Bạch cũng không biết tôm rang tỏi làm như thế nào, bất qua nghe mấy bước làm này lại tựa hồ cảm thấy không thích hợp chỗ nào, hắn lại hỏi:

    "Thế cá hấp nấu sao?"

    Nguyễn Du Du quơ quơ đầu nhỏ.

    "Món này lại càng dễ hơn, đem con cá kia bỏ vào mâm, bỏ thêm hành, gừng, tỏi, gia vị, sau đó cho vào nồi hấp chín là được."

    Thẩm Mộc Bạch nhìn con cá vẫn còn chưa có xử lí kia, rốt cuộc minh bạch không đúng ở chỗ nào, hắn nhẹ giọng hỏi:

    "Du Du, con cá kia trước khi hấp không cần xử lí một chút sao."

    "Xử lí cái gì?" Đôi mắt xinh đẹp của Nguyễn Du Du trợn tròn, khó hiểu hỏi:

    "Con cá kia không phải đã chết rồi sao."

    Thẩm Mộc Bạch nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, vô cùng nghiêm túc mà nói:

    "Anh cảm thấy con cá kia cần phải mổ bụng, cạo sạch vẩy, sau đó lấy nội tạng gì đó ra."

    "..."

    Nguyễn Du Du kinh ngạc mà chớp chớp mắt. "Là như thế này sao, em ăn cá đều không có vảy cùng với nội tạng."

    Thẩm Mộc Bạch lặng yên mà nhìn chằm chằm vào mặt cô, biểu tình của cô một chút cũng không giống nói dối, chính là biểu hiện của cô lại giống như một đại tiểu thư luôn sống trong nhung lụa, không dính khói lửa phàm tục, cô có thật là cái kia nghèo khổ Nguyễn Du Du không.

    Nguyễn Du Du chung quy cũng không quá tin tưởng, quyết định lên mạng tìm xem cách hấp cá là như thế nào làm.

    "Để em tìm thử."

    Tay cô vừa mới từ nước đá cho lên, Thẩm Mộc Bạch tay mắt lanh lẹ mà lại ấn xuống.

    "Phải ngâm đủ năm phút."

    Thẩm Mộc Bạch đem di động của cô cầm lên, chính mình tự tìm xem mấy cái công thức làm cá hấp, sau đó giơ di động lên trược mặt Du Du.

    "Ách.. Quả nhiên là phải cạo vảy, bỏ nội tạng." Nguyễn Du Du buồn rầu mà nhăn nhăn mày.

    "Cái này muốn như thế nào làm, trên thực đơn không có nói."

    Thẩm Mộc Bạch lại tìm tòi tôm rang tỏi cho cô xem, mặt của cô đều nhăn lại.

    "Rút bỏ chỉ đất. Chỉ đất là ở chỗ nào?"

    Thẩm Mộc Bạch đem di động của cô bỏ sang một bên, ngón tay thon dài trắng nõn nắm đầu vai của cô, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, vô cùng trịnh trọng nói:

    "Du Du, về sau em cũng không cần nấu cơm nữa."

    Mắt thấy thời gian cũng muộn, bụng của Nguyễn Du Du cũng đói rồi, phỏng chừng đợi cô làm tốt bữa ăn này, hai người đều phải chết đói.

    Cô tiếc nuối mà mím môi. "Được thôi, hôm nay em không làm cơm vậy."

    Thẩm Mộc Bạch cũng không so đo trong lời nói của cô lưu một tia đường sống, nhanh chóng gọi điện thoại.

    "Làm người đưa vài món thức ăn lại đây, ừ, mang cho tôi món tôm rang tỏi."

    Ánh mắt của hắn liếc nhìn Nguyễn Du Du, cô chột dạ mà tránh đi tầm mắt.

    "Lại muốn một món cá hấp."

    Nguyễn Du Du hổ thẹn mà cúi đầu.

    "Lại thêm món sườn xào chua ngọt, trứng xào cà chua, đủ đủ dầm sữa chua."

    Đầu nhỏ của Du Du đều xấu hổ đến mức muốn chôn mặt vào trong chậu nước.
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. huyen2002ph

    Bài viết:
    0
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Mộc Bạch cũng không phải gọi cơm hộp, mà là đồ ăn tại nhà của Dược Hoa. Nguyễn Du Du phỏng đoán quán ăn tại nhà này chính là sản nghiệp của Thẩm Mộc Bạch, bởi vì người đưa cơm tới rất là cung kính mà kêu hắn "Thẩm tổng".

    Người đưa cơm không chỉ có đem đồ ăn dọn ngăn ngắn, chỉnh tề để lên bàn, còn đem nhà bếp mà Du Du làm lộn xộn thu dọn sạch sẽ, thuận tiện đem cá, tôm, xương sườn mà hai người mua cũng xách đi luôn.

    Nguyễn Du Du trơ mắt nhìn tất cả nguyên liệu nấu ăn mà mình vất vả chọn lựa đều bị mang đi hết, cảm thấy có chút đau lòng.

    Nhưng quay lại nhìn trên bàn tôm rang tỏi, sườn xào chua ngọt, đu đủ dầm sữa chua, sắc, hương, vị đều đầy đủ cả, cô lại nghĩ đến việc rút chỉ tôm, cạo vảy cá gì đó, rốt cuộc vẫn là ngậm miệng lại.

    Ăn cơm xong, Nguyễn Du Du thực tự giác mà đem rác rưởi thu thập cho vào túi, buộc lại, đợi ngày mai ra ngoài có thể thuận tiện mang đi vứt.

    Thẩm Mộc Bạch làm Du Du đem số điện thoại của quán ăn Dược Hoa nhớ kĩ, lại đem vân tay của cô ghi nhớ ở thiết bị chống trộm được gắn ở cửa, sau đó trở về thư phòng.

    Du Du đi về phòng rửa qua mặt, nằm trên giường, nghĩ về một ngày trải qua, có thể nói là gợn sóng phập phồng. Bổng nhiên xuyên qua một quyển sách, tham dự sinh nhật, cùng đi đăng kí kết hôn với Thẩm Mộc Bạch - một người mà cô chỉ mới gặp lần đầu tiên, còn nhận được giấy thông báo nhập học của đại học Yến Thành.

    Cái này nhất định là một ngày trải qua phức tạp nhất trong cuộc đời của cô.

    Nguyễn Du Du đem điện thoại lấy ra, lật xem danh sách liên hệ, chỉ có ba người nhà họ Chu là cô nhận thức, còn lại là không quen biết. Cũng may là cô đến Yến Thành, lập tức liền phải đi đại học Yến Thành, phỏng chừng cũng không cùng mấy người trước kia lui tới, chắc chắn sẽ không bị phát hiện.

    Trong di động còn có Wechat, Nguyễn Du Du thử thử mật mã, quả nhiên là ngày sinh nhật, cô đem mật mã của website mua sắm đều thử một lần, tất cả đều là ngày sinh nhật.

    May mắn chỉ là mật mã đơn giản, nếu không thì phiền phức to rồi.

    Đùa nghịch di động một hồi cũng nên ngủ, nhưng Du Du nằm trên giường lật qua lật lại mấy lần, cứ có cảm giác không thoải mái.

    Cô buổi chiều đi ra bệnh viện, sau khi trở về lại ở trong nhà bếp bận rộn ra một thân mồ hôi, nếu không tắm rửa cô cũng không thể ngủ được.

    Nguyễn Du Du đi vào phòng khách, nhìn cửa phòng ngủ đang đóng của Thẩm Mộc Bạch, cô do dự một chút không biết có nên làm phiền hắn không.

    Cô đã đem bồn tắm ở bên ngoài làm hỏng rồi, hiện tại vẫn chưa thể đổi cái khác được, nếu muốn tắm rửa thì phải vào nhà tắm của phòng hắn.

    Nguyễn Du Du ở phòng khách đi qua đi lại vài vòng, vẫn là không thể hạ quyết tâm, trời đã tối rồi mà lại chạy đến phòng của nam nhân tắm rửa, hắn có thể hay không hoài nghi mình có ý đồ xấu, muốn câu dẫn hắn.

    "Em làm sao vậy?" Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.

    "A, em không có ý định câu dẫn anh." Nguyễn Du Du sợ tới mức nhảy dựng lên.

    Cô đã thay áo ngủ, đầu tóc mềm mại, dài đến eo để xõa tung, chân trần dẫm lên dép lê, trông dáng vẻ như là muốn đi ngủ.

    Ánh mắt của Thẩm Mộc Bạch đảo qua chân của cô, dáng người của cô gái nhỏ rất gầy, nhưng đầu ngón chân lại rất bụ bẫm, một viên một viên tròn tròn ngắn ngủn, nhìn vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.

    "Sao em bây giờ còn chưa ngủ? Là do lạ giường sao?" Thanh âm của hắn vẫn trầm thấp, bình tĩnh như cũ, chỉ là không tự chủ được mà phóng nhẹ một chút.

    "Không phải." Nguyễn Du Du khó xử mà nói.

    "Cái kia, em, em muốn tắm rửa."

    Thẩm Mộc Bạch bây giờ mới nhớ tới bồn tắm ở bên ngoài đã hỏng rồi, thì ra cô gái nhỏ vì nguyên nhân này mà bồi hồi ở bên ngoài phòng khách từ nãy giờ.

    "Vậy em đi phòng ngủ của anh tắm đi, ngày mai anh sẽ gọi người thay bồn tắm khác."

    "Cảm ơn Thẩm tiên sinh." Nguyễn Du Du cao hứng cầm sữa tắm, dầu gội, bông tắm đi vào phòng ngủ của hắn.

    Phòng của Thẩm Mộc Bạch cũng giống như phòng ngủ của cô, cũng được trang trí bởi giấy dán tường màu xám nhạt, giường lớn màu đen, tủ đầu giường, chẳng qua khăn trải giường của hắn là màu đen, thoạt nhìn mềm mại, bóng loáng.

    Bồn tắm của hắn so với cái bên ngoài kia lớn hơn, còn được trang bị cả mát xa nữa, làm cô tắm vô cùng vui sướng.

    Thẩm Mộc Bạch ôm notebook dựa vào đầu giường, vốn dĩ tính toán lại công tác một lúc, nhưng trong phòng tắm rầm rầm tiếng nước, còn có thanh âm cô ngâm nga khúc hát, rõ ràng là đang nhắc nhở hắn có một thiếu nữ đang ở phòng hắn tắm rửa, thiếu nữ xa lạ này từ hôm nay trở đi đã là vợ của hắn.

    Thẩm Mộc Bạch nhéo nhéo giữa mày, giờ khắc này hắn vô cùng thanh tỉnh mà ý thức được, từ đây ở bên người hắn nhiều thêm một người.

    "La, la, la!". Chỉ cần nghe tiếng hát thôi là cũng đủ biết tâm trạng lúc này của cô gái nhỏ vui sướng thế nào rồi.

    Thẩm Mộc Bạch đột nhiên nhớ tới cảnh cô tắm rửa sau khi ăn cơm trưa, mái tóc dài dính ướt áo ngủ, vải dệt bị ướt dán sát vào eo, vòng eo kia rất tinh tế, chỉ cần một tay cũng có thể ôm hết được..

    Trong lòng đột nhiên có chút bực bội, Thẩm Mộc Bạch xách theo notebook đi vào thư phòng

    Khi Nguyễn Du Du ra tới thì phát hiện Thẩm Mộc Bạch không có ở trong phòng ngủ, cô liền ôm đồ vật của mình đi ra khỏi nhà tắm, sau đó trở về phòng, ngoan ngoãn lau khô tóc rồi đi ngủ.

    Tám giờ Nguyễn Du Du mới tỉnh, cô trước kia làm việc và nghỉ ngơi vô cùng có quy luật, từ trước đều là mười giờ tối đi ngủ, sáu giờ sáng thức dậy, nhưng do tối hôm qua cô có chút hưng phấn nên ngủ có chút muộn.

    Cô đi vào phòng khách thì phát hiện Thẩm Mộc Bạch đã sớm thức dậy, hắn ăn mặc chỉnh tề giống ngư đang muốn chuẩn bị ra ngoài, trên bàn còn để cháo hải sản và sủi cảo hấp.

    "Bữa sáng anh để trên bàn, bây giờ anh còn có việc phải đi công ty."

    Nguyễn Du Du ngửi được mùi hương của cháo hải sản bay tới, bụng reo lên một tiếng, mắt cô trông mong mà nhìn đồ ăn sáng để ở trên bàn, lung tung mà gật đầu.

    "Vất vả cho anh rồi, Thẩm tiên sinh."

    Cô gái nhỏ vẫn còn buồn ngủ, trên khuôn mặt còn bị đè ép mà xuất hiện một vết đỏ, tóc rối bời, chỉ lo nhìn cháo hải sản, căn bản không thèm liếc hắn một cái.

    Bước chân của Thẩm Mộc Bạch bất chợt dừng lại, nói:

    "Buổi trưa anh cũng không trở về ăn cơm, nếu đói bụng em có thể gọi điện cho Dược Hoa mang đồ ăn đến, muốn ăn cái gì thì gọi họ mang đến đây."
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng bảy 2023
  6. huyen2002ph

    Bài viết:
    0
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cơm trưa anh cũng đừng lo, em sẽ tự mình giải quyết." Nguyễn Du Du đi thẳng vào nhà vệ sinh, cô đem tóc buộc gọn lại, sau đó lấy kem đánh răng bắt đầu đánh.

    Thẩm Mộc Bạch có chút do dự, xem ý tứ của cô gái nhỏ thì cơm trưa chắc cô đã tự mình an bài rồi, nhưng ngày hôm trước nhìn cô ăn lẩu cay cùng với kem mà trong lòng hắn còn sợ hãi, cô còn nhỏ, lại là cô nhi không cha, không mẹ, sống cô độc một mình, hiện tại đã trở thành vợ của hắn, vậy hắn phải có trách nhiệm trông nom cô.

    Hắn đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn cô.

    "Em đừng có gọi mấy loại cơm hộp lung tung, mấy thứ đó có chút không sạch sẽ."

    Nguyễn Du Du một bên đánh răng, một bên không rõ mà trả lời:

    "Em không có gọi cơm hộp, em muốn đi ăn hamburger, khoai tây chiên, Coca, khoai tây chiên đưa đến đây rồi thì cũng ăn không ngon nên em muốn đến tiệm ăn khi vừa mới chiên xong."

    Thẩm Mộc Bạch cảm thấy đau đầu, nói:

    "Những thứ đó là thực phẩm rác, không thể ăn."

    Đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô mở to, ở trong gương đối diện mà nhìn hắn, có chút ủy khuất mà lẩm bẩm.

    "Em từ trước tới nay còn không ăn qua nên muốn đi nếm thử."

    Thẩm Mộc Bạch từ trước tới nay cũng không ăn qua nên đã tượng tượng ra hình ảnh một cô gái nhỏ chỉ có thể ngồi gặm bánh bao, đến ngay cả hamburger và khoai tây chiên cũng không ăn được.

    "Vậy em nếm thử thôi cũng được, nhưng cũng không thể ăn thường xuyên."

    Thẩm Mộc Bạch cuối cùng cũng thỏa hiệp, hắn từ trước tới nay cũng chưa nghĩ tới tính tình của hắn có thể tốt đến vậy.

    "Du Du, em muốn đi đến đâu ăn, để anh làm người đưa em đi."

    Nguyễn Du Du phun bọt kem đánh răng trong miệng ra, lắc đầu.

    "Không cần, em ăn qua cơm sáng xong sẽ đi tới hiệu sách lớn nhất, em xem qua bản đồ rồi, bên cạnh hiệu sách đó chính là cửa hàng bán thức ăn nhanh."

    "Vậy Du Du, em đi tới hiệu sách đó bằng cách nào?"

    Nguyễn Du Du sửng sốt, vấn đề này đúng thật là cô chưa nghĩ tới.

    "Em có thể ngồi xe buýt để tới đó."

    Tuy từ trước tới giờ cô chưa từng đi qua xe buýt nhưng mọi người đều đã đi rồi, cô có thể nhìn người khác làm như thế nào, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

    Thời tiết bây giờ là giữa hè, đây chính là thời điểm nóng nhất trong năm, Thẩm Mộc Bạch tưởng tượng cảnh cô mồ hôi đầy đầu mà chen ở trong xe buýt, tựa như hộp cá mòi, chỉ vì có thể ăn được hamburger cùng khoai tây chiên.

    Chậc, thật đúng là đáng thương mà.

    Thẩm Mộc Bạch đưa tay lên nhìn xem đồng hồ.

    "Nếu em nửa tiếng nữa có thể xuất phát, anh sẽ đưa em đi."

    Hiệu sách mà cô muốn đi vừa hay cách không xa công ty của hắn, tiện đường nên cũng có thể đưa cô đi được.

    Hai mắt của Nguyễn Du Du sáng lên, cô gật gật đầu, sau đó chạy nhanh rửa mặt, ngồi ở trên bàn bắt đầu ăn cháo hải sản cùng với sủi cảo hấp, còn chưa tới hai mươi phút thì cô đã đeo balo, chỉnh chỉnh tề tề mà đứng trước mặt Thẩm Mộc Bạch.

    Thẩm Mộc Bạch cũng chưa bao giờ chờ con gái ra cửa, nhưng mà hắn cũng từng nghe Triệu Húc Phong nói qua, con gái muốn ra cửa phải trang điểm, lựa chọn quần áo phù hợp, tất cả những việc này cần phải ít nhất một tiếng. Đến nỗi Đường Tùng Phương, mẹ kế của hắn, cần thời gian cũng càng lâu.

    Nhưng thực ra cô gái nhỏ rất là nhanh chóng.

    Thẩm Mộc Bạch nhìn nhìn mặt của cô, không có đánh phấn, vẽ mi, tô son môi. Không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy da của cô so với ngày hôm qua càng thêm trắng hơn một chút.

    Thẩm Mộc Bạch lái xe, thời gian này đã qua cao điểm, xe cộ đi lại cũng không nhiều lắm. Hắn đưa cô đến bên ngoài hiệu sách, sau đó mới rời đi.

    Giữa trưa đến rất nhanh, Lưu An tiến vào hỏi Thẩm Mộc Bạch cơm trưa sẽ an bài như thế nào, Thẩm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, luôn cảm thấy có chút không yên tâm.

    "Đợi chút lại nói."

    Thẩm Mộc Bạch cảm thấy bản thân giống như là phụ huynh đang lo lắng cho hùng hài tử nhà mình vậy, hắn lấy di động ra gọi cho Nguyễn Du Du, cuộc gọi vừa mới chuyển được đã bị cô cúp máy. Lông mày Thẩm Mộc Bạch giương lên, không dám tin mà nhìn điện thoại.

    "Reng reng." Tin nhắn của Nguyễn Du Du đã gửi qua.

    "Vì hiệu sách quá yên tĩnh nên em cũng ngượng ngùng nghe điện thoại, anh đợi em vài phút, em đi ra bên ngoài sẽ gọi lại cho anh."

    Qua hai phút, Thẩm Mộc Bạch nhìn di động, vẫn là không thấy cô gọi lại.

    Qua bảy phút..

    Qua tám phút..

    Thẩm Mộc Bạch bắt đầu lo lắng cho hùng hài tử nhà mình có phải hay không bị người đụng phải, có phải hay không bị người khác bắt nạt ở trong hiệu sách, hắn đã có thể tượng tượng ra vài cảnh bộ dạng hài tử nhà mình bị bắt nạt đến nước mắt lưng tròng, hắn rốt cuộc ngồi yên không được, lúc chuẩn bị đi tới hiệu sách thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

    "Thẩm tiên sinh, thực xin lỗi, em mua mấy quyển sách, người xếp hàng cũng nhiều nên hơi lâu một chút, đã làm anh phải đợi lâu rồi."

    Thanh âm ở trong điện thoại vẫn trước sau như một mềm mại, cũng không có bị người bắt nạt đến ủy khuất, nghẹn ngào nhưng mà nghe được có chút ủ rũ, giống như là gặp phải chuyện gì đó không vui, Thẩm Mộc Bạch âm thầm lo lắng, cuối cùng quyết định tự mình đi tới xem cô như thế nào.

    "Em đã ăn cơm trưa chưa, nếu chưa thì em đợi anh một chút, anh sẽ qua đó cùng ăn với em."

    "Nhưng mà, Thẩm tiên sinh, không phải anh nói đó là thực phẩm rác sao." Thanh âm của cô nghe ra có chút chần chờ.

    "Anh cũng muốn nếm thử xem.

    " Vậy em ở trong tiệm đợi anh, chờ anh đến rồi mới gọi đồ ăn."

    Thẩm Mộc Bạch làm Lưu An lái xe đưa hắn đi, đường cũng không xa, đi qua cũng mất không bao lâu thời gian, giữa trưa hắn cũng không muốn đội nắng đi qua. Nếu bản thân tự lái xe đi qua thì cũng rất khó để có thể tìm bãi đỗ xe ở cửa hàng thức ăn nhanh, làm Lưu An chở hắn qua rồi lái xe về công ty là đơn giản nhất.

    Chờ Thẩm Mộc Bạch xuống xe, nhìn đến cô gái nhỏ chạy từ trong cửa hàng ra, Lưu An mới bừng tỉnh. Trách không được Boss muốn đi ăn thức ăn nhanh, hóa ra là cô vợ nhỏ ở chỗ này.
     
    AlissaLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng ba 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...