Ngôn Tình [Edit] Xuyên Thành Cẩm Lý Thê Của Nam Phụ - Giản Diệc Dung

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi huyen2002ph, 4 Tháng tư 2020.

  1. huyen2002ph

    Bài viết:
    0
    Xuyên thành cẩm lý thê của nam phụ

    Hán Việt: Xuyên thành nam phối đích cẩm lý thê

    Tác giả: Giản Diệc Dung

    [​IMG]

    Editor: Huyen2002ph

    Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Xuyên sách, Nữ phụ

    Nguồn: Wikidich

    Văn án

    Nguyễn Du Du xuyên không vào một quyển sách, thành pháo hôi nữ phụ. Nguyên chủ là cô nhi, sinh hoạt gian nan, đột nhiên bị một nhà hào môn tìm được, nói là lúc sinh ra bị ôm nhầm nữ nhi thân sinh. Sau khi trở lại hào môn, nguyên chủ nghe theo trong nhà an bài, gả cho đại thiếu gia phế vật của Thẩm gia.

    Nguyên chủ không thích Thẩm đại thiếu gia, cô lại lưu luyến, si mê trong sách nam chủ. Cô điên cuồng ghen ghét chiếm của cô thân phận hào môn thiên kim nữ chủ, cuối cùng khiến cho chúng bạn xa lánh, thê thảm vô cùng..

    Nguyễn Du Du nhìn trong gương khuôn mặt nhỏ nhắn, đếm tiền tiêu vặt của mình, thở dài: 'Tội gì phải như vậy?'

    Yêu quý mạng sống, rời xa nữ chủ, rời xa nam chủ.

    Còn có tiện nghi trượng phu Thẩm đại thiếu gia, Nguyễn Du Du nâng cằm nhỏ tỏ vẻ:

    "Ngoan ngoãn chờ ly hôn."

    Thẩm đại thiếu gia: 'Hừ, tưởng bở!'

    Đám hoàn khố đệ tử Yến Thành đều biết Thẩm đại thiếu cưới về một người vợ khốn cùng, mấy người đều chờ xem náo nhiệt.

    Một hôm, di động của Thẩm đại thiếu vang lên, anh không cẩn thận ấn vào loa ngoài, một thanh âm mềm mại, mang theo một tia ủy khuất vang lên: 'Tiểu Bạch, em có một đề cao số không biết làm.'Thẩm đại thiếu bỗng nhiên đứng dậy, vội cầm áo khoác ở trên ghế nhanh chóng đi ra ngoài: 'Không cần nóng vội, anh bây giờ sẽ trở về.'

    Ăn dưa quần chúng: Dưa rơi đầy đất.

    1. Ngọt văn, song khiết, 1v1

    2. Thẩm đại thiếu không phải phế vật, đây chính là đại Boss lợi hại nhất.

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Huyen2002ph
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng năm 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. huyen2002ph

    Bài viết:
    0
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Răng rắc.

    Tiếng sấm nặng nề truyền đến, một tia chớp dữ tợn cắt qua bầu trời tối đen, Nguyễn Du Du chậm rãi mở to mắt, xoa xoa thái dương đau đớn. Ánh mắt nhìn đến khăn trải giường cùng với gối đầu màu trắng, cô ngạc nhiên, chậm rãi ngồi dậy. Lúc này cô mới phát hiện nơi này không phải là phòng ngủ của mình.

    Gối đầu, khăn trải giường, vách tường đều màu trắng, trong phòng chỉ có mấy vật dụng đơn giản, bàn học, tủ quần áo. Nhìn bố trí thì giống như một căn phòng dành cho khách vậy. Ánh mắt dừng ở trên tay của mình, chân mày của Nguyễn Du Du nhăn lại. Bởi vì hàng năm không thấy ánh mặt trời, làn da của cô vẫn luôn rất trắng. Nhưng bây giờ tay của cô không chỉ có chút đen, thậm chí lòng bàn tay còn có vết chai mỏng, đây chính là do làm việc nhiều mà tạo thành.

    Cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, tấm gương lớn ở bồn rửa mặt phản chiếu rõ khuôn mặt của cô. Lông mày, đôi mắt, cái mũi, miệng, lỗ tai đều giống cô, nhưng lại đen không ít, làn da cũng thô ráp hơn nhiều. Mái tóc dài đến eo xõa tung, có chút xoăn. Nguyễn Du Du nhéo mặt mình, đau đớn nhắc nhở cho cô đây không phải là mơ. Bởi vì tâm tình buồn bực, buổi sáng, thừa dịp cha mẹ không ở nhà, cô trộm chạy ra ban công ngắm mưa, không may bị một tia sét đánh trúng. Không thể tưởng tượng được sét không những không đánh chết cô mà còn làm cho cô đen đi, tóc cũng dài hơn.

    Trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp. Cô trở lại phòng ngủ, nhìn xung quanh. Bên cạnh gối đầu có để di động cùng với một cái ví màu hồng. Nguyễn Du Du đem ví mở ra, bên trong chỉ có mấy trăm đồng tiền, còn có một tấm thẻ ngân hàng, còn có cả sổ hộ khẩu. Trên đó có tên, ảnh chụp, thậm chí ngày sinh đều là của cô, nhưng địa chỉ cô lại không có một chút quen thuộc nào. Dùng vân tay mở khóa di động, ứng dụng của di động cũng không phải là cái mà cô thường hay dùng.

    Ánh mắt của cô dừng ở chiếc túi xách nằm trên ghế. Trong đó chỉ có vài đồ dùng sinh hoạt đơn giản cùng với một túi văn kiện. Túi văn kiện là loại trong suốt nên cô có thể thấy rõ ràng dòng chữ màu đỏ'Báo cáo xét nghiệm ADN."Trong lòng đột nhiên xuất hiện một dự cảm chẳng lành. Cô nhanh chóng đem văn kiện lấy ra, lật đến tờ cuối cùng, kết quả giám định viết: '.. Chu Quốc Vượng là cha của Nguyễn Du Du về mặt sinh học..'

    Đầu Nguyễn Du Du 'Ong--' một tiếng.

    Cô không ngờ bản thân lại xuyên vào quyển sách tối hôm qua đã đọc.

    Ngày hôm qua, cô nhặt được một quyển tiểu thuyết của một người giúp việc nào đó, trùng hợp là tên của pháo hôi nữ phụ rất giống cô. Cô liền ở trong chăn, dùng di động để chiếu sáng, thức đêm xem hết. Trong truyện Nguyễn Du Du là cô nhi, có một cuộc sống khổ cực, tuyệt vọng. Tuy nhiên, có một ngày, Nguyễn Du Du đột nhiên bị Chu gia ở Yến Thành tìm được, nói cô là thân sinh nữ nhi của Chu Quốc Vượng.

    Bởi vì lúc sinh ra, bệnh viện xảy ra việc ngoài ý muốn, khiến cho Chu gia cùng với đến Yến Thành làm việc Nguyễn gia ôm sai hài tử. Chu gia bí mật tìm được Nguyễn Du Du, lấy đi tóc của cô, cùng Chu Quốc Vượng làm xét nghiệm ADN. Cứ như vậy, trước sinh nhật một ngày, Nguyễn Du Du thành Chu gia thiên kim tiểu thư, cô tới Yến Thành, sống ở Chu gia.

    Ngôi biệt thự nguy nga, tráng lệ, ánh mắt xa cách của cha mẹ, những người hầu khe khẽ nói nhỏ, tất cả đều làm cho Nguyễn Du Du cảm thấy sợ hãi. Còn có thiếu nữ mặc váy công chúa tinh xảo, hoa lệ, lôi kéo cánh tay của mẹ, dùng cao ngạo, lạnh nhạt ánh mắt đánh giá cô, càng làm cho cô cảm thấy tự ti và phẫn nộ.

    Tuy nhiên, cô cũng không sống lâu ở Chu gia, vài ngày sau, cô nghe theo trong nhà an bài, gả cho Thẩm gia đại thiếu--Thẩm Mộc Bạch. Nghe nói Chu gia cùng Thẩm gia sớm có hôn ước, Thẩm gia lão gia tử thân thể sắp không được, hy vọng của ông là trước khi chết có thể nhìn thấy trưởng tôn kết hôn, vì thế Nguyễn Du Du cùng Thẩm Mộc Bạch vội vã lãnh giấy kết hôn, rời khỏi Chu gia.

    Chỉ là Nguyễn Du Du không thích Thẩm Mộc Bạch, cô lại đối với trong sách nam chủ động tâm. Cô lưu luyến, si mê nam chủ, đối với nữ chủ Chu Dung Dung càng ghen ghét, phẫn hận. Nếu Chu Dung Dung không chiếm thân phận hào môn thiên kim của cô, cùng nam chủ bên nhau sẽ là cô. Lòng thù hận khiến cho cô mất đi lý trí, sau khi Thẩm Mộc Bạch ngoài ý muốn chết đi, cô liên tiếp hãm hại Chu Dung Dung, bi bắt vào tù, cuối cùng chết thảm ở trong ngục.

    Sau khi đọc xong quyển sách này, Nguyễn Du Du cảm thấy buồn bực vô cùng, nhưng bởi vì pháo hôi nữ phụ tên giống cô nên cô một bên phun tào, một bên thức đêm xem xong.

    Càng không thể nghĩ tới chính là, nguyên chủ không chỉ có tên giống cô, diện mạo cũng giống nhau, thậm chí ngày sinh ra đều giống. Tuy nhiên thân thể của nguyên chủ so với cô khỏe mạnh hơn nhiều, hoàn toàn không giống cô, thân thể yếu ớt vô cùng, không chú ý liền sinh bệnh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tư 2020
  4. huyen2002ph

    Bài viết:
    0
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguyễn Du Du một bên đem báo cáo xét nghiệm ADN cho vào túi, một bên suy nghĩ làm thế nào để rời khỏi thân thể này. Tuy rằng cơ thể này rất khỏe mạnh khiến cho cô hâm mộ nhưng dù sao đây cũng không phải cơ thể của cô.

    Cô cầm di động lên, thuần thục mà đánh số điện thoại của mình.

    "Thực xin lỗi, số điện thoại ngài gọi hiện không liên lạc được." Một giọng nữ máy móc từ di động truyền đến. Nguyễn Du Du kinh ngạc, mở to hai mắt, lại nhanh chóng gọi số di động của cha mẹ. Kết quả vẫn là không liên lạc được.

    Cô sinh ra cùng ngày với nguyên chủ, các cô sống cùng một niên đại. Cha mẹ là danh nhân ở Yến Thành, bọn họ số di động không thể nào không liên lạc được. Nguyễn Du Du chưa từ bỏ ý định, gọi đến số điện thoại bàn của gia đinh nhưng vẫn như cũ không liên lạc được. Nguyễn Du Du mờ mịt cầm di động, thế giới của cô cùng với thế ở trong sách chẳng lẽ là hai thế giới song song. Nếu là vậy, liệu cô có thể trở về được thế giới của mình hay không?

    Không biết khi nào, cơn mưa đã ngừng hẳn, ánh nắng mùa hè không chút nào keo kiệt mà tỏa ra nhiệt tình, trong không khí truyền đến mùi bùn đất và mùi tanh. Bên ngoài mơ hồ truyền đến thanh âm nói chuyện, Nguyễn Du Du không tự giác mà lắng tai nghe.

    "Người kia ở lầu hai đến bây giờ vẫn chưa chịu dậy, hôm nay chính là sinh nhật của tiểu thư Dung Dung, cô ta tại sao lại lười biếng như vậy?"

    "Không phải coi bản thân là thiên kim tiểu thứ chứ?"

    "Cô ta thì giống thiên kim tiểu thư sao? Làn da so với tôi còn thô ráp hơn nhiều."

    "Nghe nói từ nhõ đã một bên làm việc một bên đi học, chậc, thật nghèo."

    Sinh nhật?

    Đây là sinh nhật của Chu Dung Dung, sinh nhật của nguyên chủ và cũng là sinh nhật của cô. Xem ra đây chắc chắn là ngày hôm sau, sau khi nguyên chủ trở về Chu gia.

    Nguyễn Du Du nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, cô bây giờ đang ở lầu hai phòng dành cho khách, nhưng mà tiếng nói nhỏ ở lầu một, cô vẫn có thể nghe rõ. Chẳng lẽ nguyên chủ giống cô, cũng có thính lực nhạy bén hơn người thường. Nhưng mà điều này trong sách cũng không nhắc tới.

    Nguyễn Du Du đứng lên, đi vào nhà vệ sinh, tắm rửa một lát, bọc khăn tắm mở tủ quần áo ra. Tử quần áo treo mấy cái váy, có lẽ là Chu gia chuẩn bị cho cô, cũng có khả năng là quần áo của Chu Dung Dung.

    Cô nhớ rõ trong sách có viết. Nguyên chủ chọn một kiểu váy công chúa để mặc, nhưng mà cô vừa đen lại vừa gầy, nhút nhát, sợ hãi, so với Chu Dung Dung cũng mặc váy công chúa nhưng lại vừa xinh đẹp vừa hào phóng. Chính vì vậy, nguyên chủ giống như một người hầu trộm mặc váy công chúa, phụ trợ cho Chu Dung Dung.

    Nhưng lần này, Nguyễn Du Du chọn một cái áo thun trắng đơn giản kết hợp với một cái váy màu đen. Đến khi bên ngoài dần dần náo nhiệt cô mới đi xuống lầu.

    Chu gia chỉ là nhà giàu mới nổi ở Yến Thành lại có thể liên hôn với đại thế gia lâu đời Thẩm gia, lần này sinh nhật của thiên kim Chu gia, ngoài bạn tốt của Chu Dung Dung, còn đến không ít người Chu Quốc Vượng và Phan Như Yến kết bạn làm ăn, có một số người là xem ở mặt mũi của Chu gia, một số người lại muốn mượn quan hệ của Thẩm gia. Đương nhiên cũng có người chỉ đơn giản là đến xem náo nhiệt, rốt cuộc việc Chu gia tìm được thân sinh nữ nhi đã lặng lẽ truyền ra bên ngoài.

    Đại sảnh ở lầu một cùng hoa viên ở phía sau biệt thự đã tụ tập không ít người. Nguyễn Du Du từ trên lầu xuống, lập tức có vô số ánh mắt từ trên người nàng đảo qua.

    Chu Quốc Vượng cùng Phan Như Yến đang chiêu đãi khách, Chu Dung Dung thì ở bên cạnh ôm cánh tay của bà ta.

    Phan Như Yến mặc một bộ sườn xám màu xanh thẫm, tóc búi lên chỉnh tề. Chu Dung Dung trang điểm tinh xảo, mặc váy hở vai màu đen, trên mái tóc dài cuộn sóng đeo một cái vương miện. Một nhà ba người giống như là quốc vương, hoàng hậu và công chúa vậy.

    Khi nhìn thấy Nguyễn Du Du, quốc vương hướng cô gật gật đầu, hoàng hậu thì chần chừ một chút rồi mỉm cười, có vẻ từ ái. Công chúa cằm hơi nâng lên một ít, tươi cười điềm mỹ, cao ngạo.

    Bọn họ cũng không gọi Nguyễn Du Du đến, cũng không giới thiệu cô cho mọi người. Ánh mắt của mọi người trở nên ý vị thâm trường, ở hai người Nguyễn Du Du và Chu Dung Dung dao động. Nguyễn Du Du cũng chẳng thèm để ý, hơi gật đầu về phía mọi người rồi đi thẳng đến bàn tiệc lớn.

    Bàn tiệc lớn được phủ bởi một cái khăn trải bàn màu trắng, ở giữa là một bó hoa tươi kiều diễm, xung quanh để đầy đồ ăn. Ánh mắt của Nguyễn Du Du lướt qua salad cùng sushi, dừng ở trên bánh kem Black Forest.

    Cô còn chưa ăn cơm sáng, bụng bây giờ trống trơn. Ở thế giới trước, bởi vì thân thể không tốt, cô đã thật lâu chưa hưởng thụ mỹ thực rồi.

    Phảng phất đã ngửi thấy được mùi hương của chocolate cùng với bơ, Nguyễn Du Du không chần chừ thêm nữa, cầm lên một đĩa bánh kem nhỏ, cầm dĩa, không quan tâm đến xung quanh có vài ánh mắt dừng ở trên người cô, đi đến sô pha ở đại sảnh ngồi xuống.

    "Cô nói, vị này thật là thiên kim tiểu thư sao, xem khuôn mặt thì không giống lắm."

    "Nghe nói là có cả bản xét nghiệm ADN nữa."

    "Xét nghiệm ADN chưa chắc đã là thật, có thể làm giả được."

    "Hazz, Chu gia có phải là ứng phó với hôn sự của Thẩm gia nên mới cố ý tìm một cái cô nhi đến."

    "Rất có khả năng, tôi đã sớm nói qua, bọn họ luyến tiếc gả Chu Dung Dung cho đại thiếu gia phế vật của Thẩm gia."

    "Chậc, Chu gia đúng là thiếu đạo đức, tìm một cái nha đầu nghèo nàn, vừa đen vừa gầy cho Thẩm đại thiếu gia."

    "Có thể tìm được cũng chẳng dễ dàng, phải là cùng một bệnh viện sinh ra, còn phải là cô nhi, bằng không Chu Dung Dung thành nhà người khác thì làm sao bây giờ."

    Nguyễn Du Du bình tĩnh nghe bọn họ nghị luận. Ở trong sách, nguyên chủ đúng là được Chu gia tìm về để đối phó Thẩm gia, bản xét nghiệm ADN cũng là giả.

    Chu gia chưa từng công khai nguyên chủ là thân sinh nữ nhi, chỉ là thả ra một chút tiếng gió mà thôi. Thẳng đến khi nguyên chủ vào tù, Chu gia mới nói đây chỉ là hiểu lầm, tóc cầm đi xét nghiệm chính là của Chu Dung Dung mà không phải của nguyên chủ. Chỉ là lúc đó Thẩm Mộc Bạch đã chết, nguyên chủ ở trong tù, không có ai truy cứu chuyện này.

    Mọi người xung quanh thấp giọng nghị luận diện mạo, dáng người vừa đen vừa gầy lại còn thô ráp của Nguyễn Du Du.

    Nguyễn Du Du dứt khoát đem những thanh âm nghị luận ngăn cách ở bên ngoài, bắt đầu chuyên chú hưởng thụ một rừng bánh kem. Mùi hương của Chocolate, bơ, vị anh đào thanh mát.. Tất cả hương vị cô đã thật lâu không ăn qua.

    Đầu lưỡi giống như nổ tung, cô thỏa mãn than nhẹ một tiếng.

    Bánh kem quá mức mĩ vị, hấp dẫn toàn bộ thể xác và tinh thần thế nên cô không nghe được tiếng mọi người chào hỏi:

    * * *Thẩm đại thiếu đến.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tư 2020
  5. huyen2002ph

    Bài viết:
    0
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Yến Thành hào môn nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chỉ cần một chút, ai cũng có thể nhấc lên quan hệ. Ở trước khi Chu Dung Dung sinh nhật, Chu gia liền tìm về một cái thế thân nữ nhi, chỉ trong một buổi tối, cái gì nên biết đều đã biết.

    Đám hồ bằng cẩu hữu của Thẩm Mộc Bạch đều tức giận kêu lên.

    "Cái gì ý tưởng, đây là thấy Chu Dung Dung đến tuổi kết hôn liền vội vàng tìm đến một cái thế thân tới lừa gạt Thẩm ca."

    "Không cần cái kia thế thân, nhất quyết phải là Chu Dung Dung, bọn họ nếu không đưa cho Thẩm ca, chúng ta sẽ không để yên cho Chu gia."

    "Chu gia chỉ là nhà giàu mới nổi, trên đùi bùn còn chưa rửa sạch sẽ đâu, cũng dám xem thường Thẩm ca."

    "Muốn dùng chim sẻ thay phượng hoàng, Thẩm ca cũng không cần."

    Chim sẻ phượng hoàng?

    Ngón tay thon dài của Thẩm Mộc Bạch ở trên bàn khẽ gõ hai cái. Chim sẽ có phải chim sẻ hay không cũng không xác định nhưng cái gọi là phượng hoàng cũng không phải phượng hoàng. Đôi môi khẽ gợi lên một tia ý cười không rõ.

    "Đi, cho thiên kim Chu gia mừng sinh nhật."

    Bởi vì Thẩm Mộc Bạch sớm có hôn ước với Chu gia, đám hồ bằng cẩu hữu của hắn đối Chu gia rất quen thuộc.

    "Đến, đến, đến Chu gia." Mấy cái thiếu gia ăn chơi trác táng đi trên những chiếc xe thể thao vừa đủ mọi màu sắc vừa phong cách, gào thét đi thẳng đến Chu gia.

    Chu Quốc Vượng vẫn luôn lo lắng điều này, chỉ sợ hôm nay Thẩm đại thiếu tới tìm phiền toái, cũng sợ Thẩm gia không chịu tiếp thu Nguyễn Du Du. Từ xa nhìn thấy Thẩm Mộc Bạch đến, ông ta vội vàng cùng Chu Dung Dung nói:

    "Mau lên lầu tránh đi."

    Chu Dung Dung hướng bên ngoài nhìn thoáng qua, thấy Thẩm Mộc Bạch mang theo mấy người tiến vào.

    Thẩm Mộc Bạch thân hình cao lớn, vai rộng chân dài, cao gần một mét chín, tiếp cận tỉ lệ hoàn mĩ. Làn da của hắn trắng nõn, mũi cao thẳng, môi mỏng, nghe nói người như vậy có chút bạc tình. Tóc mái màu đen dừng ở trên mi mắt, đôi mắt màu đen hiếm thấy, khi nhìn người khác có một loại thâm tình ảo giác.

    Chu Dung Dung mặt có chút nóng lên, hai nhà có hôn ước, nếu hắn không phải phế vật thì tốt biết bao, cô ta hôm nay đã có thể kết hôn.

    Đôi chân thon dài của Thẩm Mộc Bạch tiến vào đại sảnh, mí mắt nhảy lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn lại. Chu Dung Dung hoảng sợ, không dám dừng lại, mang theo mấy người khuê mật đi nhanh lên phòng ngủ ở lầu ba giống như chạy trốn vậy.

    Ánh mắt của Thẩm Mộc Bạch vẫn chưa dừng lại ở trên người Chu Dung Dung, chỉ tùy ý nhìn qua đại sảnh. Trong đại sảnh người rất nhiều, ở thời điểm hắn nhìn qua, đám người nhìn lén hắn đều nhanh chóng dời đi ánh mắt, giống như không có việc gì cùng người bên cạnh nói chuyện.

    Bỗng nhiên, ánh mắt của Thẩm Mộc Bạch dừng lại trên thân hình nhỏ bé đang ngồi ở một góc của Nguyễn Du Du. Cô yên tĩnh mà ngồi ở chỗ đó, cùng xung quanh không hợp nhau nhưng vẫn dương dương tự đắc. Giống như không phải cô không dung nhập được xã hội thượng lưu mà là những người thành công này đều không khiến cho cô chú ý. Cô lúc này đang chuyên chú hưởng thụ bánh kem Black Forest, đối với cô, trên đĩa tiểu anh đào còn quan trọng hơn cả một phòng phu nhân này.

    Thẩm Mộc Bạch nhìn cô nếm anh đào, khóe môi của cô gợi lên, đôi mắt hơi cong, hắn có thể tưởng tượng được, cô đối với cái bánh kem này rất hài lòng.

    Chu Quốc Vượng nhanh chóng đi đến nói:

    "Mộc Bạch đến."

    Ngô Trung Trạch một phen cầm cánh tay của ông ta, trên gương mặt tuấn lãng hiện rõ nụ cười có chút dữ tợn.

    "Chu thúc thúc, Thẩm ca đều đến, Chu Dung Dung đâu rồi?"

    Lực đạo trên tay hắn có chút mạnh, gương mặt của Chu Quốc Vượng run rẩy một chút, hắn đúng là sợ cái đám thiếu gia ăn chơi trác táng này sẽ nháo lên nhưng bất kể như thế nào, ông ta cũng luyến tiếc gả nữ nhi cho Thẩm Mộc Bạch.

    "Dung Dung cùng bằng hữu của con bé đang ở trên lầu, Mộc Bạch, con còn chưa gặp Du Du phải không?"

    Chu Quốc Vượng hướng tới Nguyễn Du Du vẫy tay:

    "Du Du, đến đây."

    Thẩm Mộc Bạch cùng với đám nhị đại ăn chơi trác táng đồng loạt nhìn về phía Nguyễn Du Du, người trong đại sảnh đều chú ý đến động tĩnh của bọn họ. Thấy người thiếu nữ thế thân cho Chu Dung Dung ngay lập tức sẽ cùng Thẩm đại thiếu chính thức gặp mặt đều hưng phấn, trong lúc nhất thời, không khí ở trong đại sảnh trở nên vi diệu.

    Nguyễn Du Du ngước mắt nhìn lại.

    Thẩm Mộc Bạch phát hiện cô có một đôi mắt hạnh rất xinh đẹp, tròn tròn, giống như một con mèo con tò mò vậy.

    Nguyễn Du Du rất là tiếc nuối nhìn khu rừng bánh kem bây giờ chỉ còn lại một nửa, đem đĩa bánh để sang một bên, cầm khăn giấy lau khóe miệng, đứng dậy đi đến bên người Chu Quốc Vượng. Có thể làm chi Chu Quốc Vượng giới thiệu cô, chắc chắn Thẩm đại thiếu tới.

    "Du Du, đây là Thẩm Mộc Bạch, con có thể gọi là anh Mộc Bạch."

    Chu Quốc Vượng nói xong, khoa trương cười một tiếng

    "Ai u, Trương tổng đến, ta phải đi chiêu đãi một chút, các con cứ ở lại tâm sự đi."

    Chu Quốc Vượng rời đi, lưu lại Nguyễn Du Du, Thẩm Mộc Bạch cùng đám người Ngô Trung Trạch.

    Ngô Trung Trạch ôm cánh tay, bắt bẻ nhìn về phía cô.

    Tiểu cô nương cùng tuổi với Chu Dung Dung, bởi vì sinh hoạt gian nan cùng với không được bảo dưỡng, làn da có chút thô ráp. Nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện ngũ quan của nàng rất tinh xảo, khuôn mặt chỉ lớn hơn bàn tay một chút, mắt hạnh thanh triệt, đôi môi hồng nhuận. Khi mở miệng, thanh âm cũng mềm mại.

    "Chào anh, Thẩm tiên sinh."

    Ngô Trung Trạch nhướng mày:

    "Tại sao không kêu" Anh Mộc Bạch "?"

    Ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Mộc Bạch nhìn về phía Ngô Trung Trạch, hỏi:

    "Có mang theo sổ hộ khẩu không?"

    Nguyễn Du Du ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch, hắn cao hơn cô cả một cái đầu, khuôn mặt cực kì tuấn mỹ, đôi mắt đen nhánh, nhìn kĩ sẽ phát hiện hắn không có bất kì cảm xúc gì, cả người lạnh nhạt và xa cách.

    "Ở trên lầu."

    "Đi lấy."

    Nguyễn Du Du không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng lần đầu tiên gặp mặt, cô không muốn chọc giận hắn, miễn cho khi bản thân rời đi, lưu lại phiền toái cho nguyên chủ. Cô nghe lời lên lầu, khi mở cửa ra cô mới phát hiện Thẩm Mộc Bạch đi theo sau.

    Nguyễn Du Du chần chừ, quay đầu lại nhìn Thẩm Mộc Bạch.

    Cánh tay dài của Thẩm Mộc Bạch duỗi ra, vòng qua người cô cầm tay nắm cửa, đẩy ra.

    "Đem đồ vật của cô mang hết đi."

    "Hả?"

    Cô nghi ngờ bản thân nghe lầm, ý tứ của hắn là muốn mang cô rời Chu gia. Nhưng dựa theo cốt truyện, phải đợi mấy ngày mới có thể cùng Thẩm Mộc Bạch kết hôn. Tất nhiên hai người không tổ chức hôn lễ mà chỉ lãnh giấy kết hôn mà thôi.

    Thẩm Mộc Bạch rũ mắt liếc nhìn cô một cái.

    "Chỉ mang sổ hộ khẩu cũng được. Lát nữa sẽ cho người mang đồ của cô đi."

    Bây giờ cô thật sự minh bạch ý tứ của hắn.

    Lưu lại Chu gia mấy ngày cùng hiện tại rời đi cũng không có gì khác nhau. Cô đem di động, ví đều cho vào trong túi rồi đeo lên vai.

    "Được rồi."

    Cô đi theo phía sau hắn, hai người đi xuống lầu, xuyên qua đám người đi ra cửa. Chu Quốc Vượng cùng Phan Như Yến vẫn luôn lặng lẽ chú ý hai người, thấy bọn họ rời đi, nhìn nhau, vừa cảm thấy may mắn lẫn nghi hoặc. Mặc kệ Thẩm đại thiếu vì sao nhanh như vậy liền tiếp nhận Nguyễn Du Du, chỉ cần hắn không gây sự, Dung Dung của nhà bọn họ sẽ an toàn.

    Đến khi Du Du ngồi vào ghế phụ, đám người Ngô Trung Trạch mới hồi phục lại tinh thần, chạy tới.

    "Thẩm ca, đây là.."

    "Các người tự mình về đi, tôi còn có việc."

    Xe thể thao màu xám bạc chạy nhanh trên đường, Du Du bị cường đại lực lượng ép dán vào ghế phụ, cô nhìn bên cây cối bên đường không ngừng lướt qua, yên lặng kéo đai an toàn, cài tốt.

    Vào tuyến đường chính, xe thể thao liền đi chậm lại.

    Buổi sáng vừa mới đổ mưa, trong không khí có nhàn nhạt mùi đất, hương vị này Thẩm Mộc Bạch cũng không thích.

    Thân thể của Du Du đột nhiên hướng tới điều khiển, mái tóc dài xõa tung của cô rơi ở trên cánh tay của Thẩm Mộc Bạch, mềm mại sợi tóc làm cho cánh tay có chút ngứa.

    Đôi mắt của hắn nhìn nàng, chỉ thấy tiểu cô nương nhanh chóng nhìn thoáng qua đồng hồ đo, lại rụt trở về, đoan chính mà ngồi ở ghế phụ, biểu tình của cô giống như thở dài nhẹ nhõm.

    Buổi sáng, có lẽ cô vừa mới tắm xong, trên người còn mang theo mùi sữa tắm tươi mát. Tựa hồ còn lẫn cả mùi chocolate, bơ thơm ngọt, trong nháy mắt hòa tan mùi bùn đất, làm Thẩm Mộc Bạch nhớ tới một rừng bánh kem mà cô vừa ăn.

    "Nhìn cái gì?"

    Thanh âm trầm thấp, bình tĩnh của Thẩm Mộc Bạch không nghe ra vui buồn.

    Du Du quay đầu nhìn hắn một cái, cằm của hắn có đường cong sắc bén, đôi môi màu sắc tương đối nhạt, đen nhánh đôi mắt nhìn thẳng phía trước.

    "Xem tốc độ xe của anh."

    Vừa rồi Du Du đã thấy được, đồng hồ đo biểu thị tốc độ là 60, vừa vặn là tốc độ bình thường. Sau khi rời Chu gia cô còn tưởng rằng muốn một đường đua xe, không nghĩ tới hắn là một công dân tốt, tuân thủ pháp luật.

    "Không cần lái xe tốc độ cao." Nguyễn Du Du nghĩ nghĩ, lại nghiêm trang bỏ thêm một câu.

    "Cũng không cần uống rượu lái xe."

    Nam nhân nhẹ giọng cười nhạo nhưng cũng không mở miệng phản bác.

    Ngón tay nhỏ bé của Du Du nhéo túi xách, nhớ tới buổi sáng gọi điện tất cả đều không liên lạc được, chưa từ bỏ ý định hỏi:

    "Thẩm tiên sinh anh biết Yến Thành Nguyễn đại sư không?"

    "Cái gì Nguyễn đại sư?"

    "Nguyễn Hàm Chương, ông ấy là đại sư vẽ bùa. Bùa ông ấy vẽ cực kì linh nghiệm, một tấm bùa bình an muốn bán trăm vạn."

    Vẽ bùa?

    Thẩm Mộc Bạch nhíu mày, tiểu cô nương thế nhưng tin tưởng cái này.

    "Chưa từng nghe qua."

    "Vậy sao."

    Mặc dù đã sớm đoán được là kết quả này nhưng Du Du vẫn có chút uể oải.

    Số điện thoại của cô cùng cha mẹ đều trống không, Thẩm Mộc Bạch không nghe nói qua cha, phải biết rằng cha ở Yến Thành cực kì nổi danh.

    Đồng dạng, cô đối với Yến Thành hào môn cũng tương đối hiểu biết, nhưng cho tới bây giờ không có nghe nói qua Thẩm Mộc Bạch, Chu Quốc Vượng, hôm nay người đến tham gia sinh nhật một người cô cũng không quen biết.

    Xem ra, bọn họ đúng là hai thế giới song song.

    Xe thể thao dừng lại trước đèn đỏ, Thẩm Mộc Bạch quay đầu nhìn Du Du.

    Tiểu cô nương nửa rũ đầu, ngón tay vô ý thức nhéo dây túi xách, ánh mắt mờ mụt, ánh nắng mùa hè chiếu vào khuôn mặt của cô, lông mi dài ở mí mắt hạ xuống.

    "Cô muốn tìm Nguyễn đại sư, tôi có thể tìm giúp cô."

    Du Du nhỏ giọng đáp: "Được."

    Cô đã không ôm hi vọng rồi, phỏng chừng Thẩm Mộc Bạch cái gì cũng không hỏi thăm được, bất quá cô vẫn lễ phép trả lời:

    "Cảm ơn Thẩm tiên sinh."

    Thẩm Mộc Bạch không mở miệng nữa, ánh mắt nhìn đến mái tóc dài của tiểu cô nương bị gió thổi bay, tóc xõa tung, trên đầu dùng một cái kẹp nhựa để giữ. Cái kẹp tóc đính mấy viên thủy tinh nhỏ không có quy tắc. Có lẽ có mấy viên bị rơi mất.

    Hai người cũng không nói nữa, thẳng đến khi xe thể thao dừng lại.

    Du Du vốn dĩ cho rằng hắn sẽ đưa mình về nhà trước, không nghĩ tới trực tiếp đến Cục Dân Chính.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tư 2020
  6. huyen2002ph

    Bài viết:
    0
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một người nam nhân trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen đi lại đây, mở cửa xe thể thao.

    "Tiên sinh, đều đã an bài tốt."

    Bởi vì trước đó đã có sự chuẩn bị, bọn họ không có xếp hàng nộp phí làm thủ tục kiểm tra sức khỏe gì đó mà trực tiếp ký tên, nhận giấy kết hôn.

    Du Du mở ra giấy kết hôn, bối cảnh là một màu đỏ thẫm, hai cái đầu dựa vào đối phương, thoạt nhìn giống như một đôi vợ chồng vừa mới cưới vậy.

    Cứ như vậy mà kết hôn?

    Nếu đây là cuộc sống của cô, khẳng định sẽ không chỉ qua loa như vậy. Nhưng đây chính là cốt truyện trong sách, là nguyên chủ tự mình lựa chọn, cô không thể tùy ý sửa đổi. Dù sao, không bao lâu nữa cô sẽ rời đi, nguyên chủ vẫn phải tiếp tục cuộc sống như vậy.

    Du Du yên lặng thở dài, đem giấy kết hôn cho vào túi, đi theo Thẩm Mộc Bạch ra cửa Cục Dân Chính.

    "Bây giờ chúng ta sẽ đến đâu?"

    "Tôi sẽ đưa em đến bệnh viện."

    Ánh mắt của Thẩm Mộc Bạch dừng trên cái kẹp tóc của cô, mày không tự giác cau lại, sửa lời nói:

    "Trước tiên, tôi sẽ đưa em đi mua sắm đã, sau đó đi bệnh viện thăm ông nội. Em có hay không muốn.. quà sinh nhật?"

    Nghe đến lễ vật, hai mắt Du Du sáng lên.

    Cô muốn rời khỏi thân thể này, cần thiết phải dùng một tấm bùa đuổi quỷ, bùa cô có thể tự mình vẽ được, nhưng mà cô không biết nơi nào để mua giấy vàng và chu sa. Ở thế giới của Du Du, cô tuy rằng vẽ vô số lá bùa nhưng giấy vàng, chu sa đều là cha mẹ chuẩn bị cho.

    Du Du ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch.

    "Muốn cái gì đều có thể chứ?"

    Đứng ở một bên, trợ lí Lưu có chút lo lắng, từ trước tới nay Thẩm Mộc Bạch đối với nữ nhân khác không có một tia cảm xúc, có biết bao mỹ nhân không cần tiền tài đều bị hắn vô tình cự tuyệt, hiện tại vị phu nhân mới nhậm chức này định công phu sư tử ngoạm, chỉ sợ sẽ chết rất thảm.

    Thẩm Mộc Bạch cúi đầu nhìn Du Du.

    Thiếu nữ ngẩng đầu, mắt hạnh tròn tròn trong sáng, thanh âm mềm mại, nhu nhu, như là một con mèo con hướng về phía chủ nhân muốn cá khô nhỏ.

    Ngón tay Thẩm Mộc Bạch giật giật, ngón trỏ nhẹ nhàng nắn vuốt, thanh âm trầm thấp bình tĩnh.

    "Em muốn cái gì?"

    Đôi mắt Du Du sáng lấp lánh, từng ngón tay mảnh khảnh giơ lên, hưng phấn liệt kê.

    "Em muốn chu sa, giấy vàng, bút lông.."

    "Cái gì?" Thẩm Mộc Bạch hoài nghi bản thân nghe lầm rồi.

    Ngón tay Du Du dừng lại, chần chừ một chút, thanh âm cũng dần thấp hèn.

    "Chính là đồ vật dùng để vẽ bùa. Nếu không được, em có thể tự mình đi tìm."

    Tuy rằng cô cũng không biết nên đi nơi nào mua nhưng có thể nên mạng tìm một chút, biết đâu có manh mối.

    Thẩm Mộc Bạch tưởng rằng cô sẽ muốn phòng ở, xe, kim cương gì đó, không nghĩ tới cô thế nhưng muốn giấy vàng, chu sa. Nhớ tới cô hỏi thăm về chuyện "Nguyễn đại sư", đôi mắt đen hiện lên một tia nghi hoặc.

    "Lưu An, đi mua cho em ấy một bộ đồ dùng vẽ bùa."

    Lưu An lúc này đã trợn tròn mắt, gật gật đầu, thấy Thẩm Mộc Bạch không phân phó thêm gì nữa, chính mình lái xe rời đi.

    Thẩm Mộc Bạch mang theo Du Du đi đến thương trường cao cấp nhất ở Yến Thành.

    Du Du tò mò nhìn đông nhìn tây. Thân thể của cô vẫn luôn không tốt, suốt thời gian học cao trung chỉ học một ngày, trên cơ bản cô rất ít khi ra cửa, càng đừng nói tới thương trường đi dạo. Tất cả đồ vật của cô đều có người đưa tới cửa để bản thân lựa chọn.

    Hoàn toàn bất đồng với thương trường trong tưởng tượng của cô, chính là nhộn nhịp, tấp nập còn ở đây lại trống rỗng, không có nhiều khách hàng.

    Thẩm Mộc Bạch trực tiếp đưa cô tới quầy bán đồng hồ

    "Em chọn một cái đi."

    Du Du nhìn thoáng qua liền minh bạch vì sao thương trường này lại ít người như vậy, chiếc đồng hồ trước mặt cô rẻ nhất cũng hơn 50 vạn trở lên.

    Hai người bán hàng trang điểm tinh xảo đi lên đón tiếp, Thẩm Mộc Bạch vẫy vẫy tay, hắn từ trước đến nay không thích nữ nhân đến gần mình.

    Một người nhìn Thẩm Mộc Bạch mặc một bộ quần áo dù điệu thấp nhưng lại rất sang quý, lui lại mấy bước, dừng ở một chỗ cách không xa nơi đó.

    Du Du rất có hứng thú mà chọn lựa, dĩ vãng những thứ này cô đều là xem ở trên sách, hiện tại nhìn thấy vật thật, có một loại thể nghiệm thực bất đồng.

    Lại nói tiếp, tuy rằng là hai thế giới song song, nhưng những đồ quốc tế đại bài lại giống nhau. Trước kia cô cũng không thích cái thẻ bài này, những thứ này trong sách chụp đến quá sức tưởng tượng, khiến cho người khác có một loại cảm giác không có thật vậy. Nhưng khi nhìn xem vật thật, lại có mấy thứ thực hợp tâm ý của cô.

    Du Du nghĩ xem nên lấy cái nào, Thẩm Mộc Bạch thì đứng ở một bên kiên nhẫn chờ.

    Hai nhân viên bán hàng lén lút đánh giá hai người.

    Nam nhân khoảng hai mươi mấy tuổi, một thân hưu nhàn quần áo tuy điệu thấp nhưng lại không mất đi vẻ cao quý, mũi của hắn cao thẳng, cằm có một đường cong sắc bén, tóc mái màu đen dừng ở trên mi, chỉ an tĩnh đứng ở nơi đó, liền có một loại đặc biệt ưu nhã, lười biếng, giống như một vị quý tộc bước ra từ tranh sơn dầu vậy.
     
  7. huyen2002ph

    Bài viết:
    0
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một người như vậy, so với người mẫu của nhãn hiệu các cô còn anh tuấn hơn.

    Tiểu cô nương đứng ở bên cạnh hắn tuổi còn nhỏ, áo thun trên người kết hợp với váy đen thoạt nhìn không tồi, nhưng chiếc kẹp trên tóc cùng với cái túi có vẻ cũ bại lộ bản chất của cô là nghèo kiết hủ lậu.

    Hai người nhân viên liếc nhau, cười nhạo một tiếng, thấp giọng nghị luận.

    Thẩm Mộc Bạch không nghe được hai người đang nói cái gì, thấy tiểu cô nương có vẻ như đã chọn xong một món, ngón trỏ đặt ở trên pha lê, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, khuôn mặt nhỏ chậm rãi đỏ lên, ngón trỏ cũng cuộn tròn lên.

    "Làm sao vậy?"

    Thẩm Mộc Bạch cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ mà nàng đã chọn, hơn 150 vạn.

    "Nếu quyết định không được, vậy thì những thứ em thích đều mua hết."

    Du Du nhấp khóe miệng, quay đầu nhìn về phía hai nhân viên bán hàng đang nghị luận.

    "Tôi không phải tiểu tam của anh ấy."

    Ánh mắt của Thẩm Mộc Bạch đột nhiên sắc bén.

    Hai nhân viên sửng sốt một chút, xấu hổ cười nói:

    "Đúng vậy, không có ai nói ngài là tiểu tam."

    Du Du lấy ra giấy kết hôn để trong túi.

    "Hôm nay chúng tôi kết hôn."

    Hai người trên mặt vẫn treo nụ cười tiêu chuẩn.

    "Vậy thật sự chúc mừng hai ngài."

    Ngón tay mềm mại của Du Du nắm chặt giấy kết hôn, bởi vì dùng sức, ngón tay có chút trắng.

    Cô chưa từng trải qua chuyện như vậy.

    Hôm nay, bất kể mọi người ở Chu gia nghị luận, vẫn là hai nhân viên trước mặt này khinh thường, đều khiến cho cô cảm thấy, trong sách, tính cách của nguyên chủ dần vặn vẹo cũng không phải là không có nguyên nhân.

    Nghĩ đến, sau khi bản thân rời đi, nguyên chủ nhất định sẽ dựa theo cốt truyện ban đầu, cuối cùng đi hướng hủy diệt, tâm tình của Du Du hạ xuống.

    Cô ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mộc Bạch, vành mắt có hơi đỏ, thanh âm cũng không giấu được sự ủy khuất.

    "Hai người này đang nghị luận em lớn lên xấu như vậy, mặc quần áo nghèo như vậy lại còn cũ nữa, còn có thể làm tiểu tam của anh."

    Thẩm Mộc Bạch không nghe được hai người nói cái gì, nhưng nhìn biểu tình xấu hổ, chột dạ của các cô, liền biết những điều Du Du nói là sự thật.. Hắn mặt vô biểu tình, liếc hai người, ánh mắt lạnh lẽo làm các cô không tự chủ được rùng mình, nụ cười chuyên nghiệp trên mặt cũng không giữ được nữa.

    Du Du kéo kéo quần áo của Thẩm Mộc Bạch.

    "Em không thích nhà này, không muốn mua ở nơi này."

    Thẩm Mộc Bạch gật đầu, thấy biểu tình uể oải của tiểu cô nương, sờ sờ tóc cô, trấn an.

    "Chúng ta bây giờ đi nhà khác, em thích mua cái gì thì mua cái đó."

    Thương trường vốn dĩ không có nhiều khách hàng, động tĩnh ở đây đã sớm bị chú ý, giám đốc ăn mặc một thân tây trang, giày da, dáng người bụ bẫm chạy đến.

    "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, hai vị muốn mua cái gì, tôi.. Thẩm, Thẩm đại thiếu!"

    Thẩm Mộc Bạch quay đầu nhìn hai người kia, trầm giọng nói:

    "Đem quầy chuyên doanh này xóa bỏ, từ nay về sau, ở đây không cho phép xuất hiện thứ gì nhãn hiệu này."

    Hai người kia kinh ngạc mở to miệng, giám đốc béo mồ hôi lạnh cúi đầu khom lưng.

    "Được, được, tôi lập tức đi xử lý."

    Thẩm Mộc Bạch cúi đầu nhìn Du Du.

    "Muốn đi nhà ai?"

    Du Du đã không có hứng thú.

    Cô tùy tay chỉ chỉ.

    "Nhãn hiệu này năm nay vừa mới đưa ra thị trường một khoản đồng hồ màu đen, xung quanh nạm 68 viên kim cương. Nhãn hiệu này mùa xuân ra một khoản túi xách màu trắng, kết hợp với những đóa hoa anh đào, còn nhà này muốn hai món trang sức ở trên đầu màu đỏ.."

    Nhìn cô thập phần quen thuộc, tư thế giống như đến tiệm cơm gọi món vậy, đôi mắt của Thẩm Mộc Bạch sâu thêm vài phần. Hắn từ trong bóp tiền lên ra một cái thẻ đen đưa cho ông giám đốc béo.

    "Nghe theo lời em ấy nói."

    Thẩm Mộc Bạch mang theo Du Du vào phòng dành cho khách quý, trong chốc lát, giám đốc đã trở lại. Mang theo những thứ mà Du Du chọn.

    Thương trường này chính là sản nghiệp của Thẩm gia, Thẩm đại thiếu giá lâm, ba nhà đều tặng những món lễ vật nhỏ, bên đồng hồ đưa là một khoản cổ tay áo kim cương, vật trang sức đưa một cái cà vạt, chỉ có quầy túi xách tặng đồ vật của nữ nhân - một cái ví cùng bộ.

    Du Du cho sổ hộ khẩu, thẻ ngân hàng và tiền lẻ đều cho vào ví tiền, đem túi xách cũng thay đổi, đồng hồ đeo ở trên tay, chiếc kẹp trên đầu cũng thay thế. Nhìn chiếc gương lớn ở phòng dành cho khách quý, toàn thân trên dưới không có gì là không ổn, cô hỏi:

    "Hiện tại chúng ta đi bệnh viện thăm ông nội sao?"

    Thẩm Mộc Bạch lắc đầu:

    "Đi ăn cơm trước đã, đến buổi chiều mới đi bệnh viện. Em muốn ăn cái gì?"

    Đôi mắt của Du Du sáng lên.

    Đồ cô muốn ăn rất nhiều!

    Bởi vì thân thể không tốt, rất nhiều thứ cô không thể ăn, bánh kem, chocolate, bơ đều không được ăn, càng đừng nói đến chua, cay, lạnh.

    "Muốn ăn cay! Ăn lẩu cay nóng!"

    Trời nóng ăn lẩu, khóe miệng Thẩm Mộc Bạch khẽ trừu một chút, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt chờ mong cùng hưng phấn của tiểu cô nương, hắn thật đúng là không có biện pháp cự tuyệt, cũng may hắn biết một tiệm lẩu không tồi.

    Hai người từ phòng khách quý đi ra, có vài người đứng ở quầy chuyên doanh lúc trước, hai nhân viên bán hàng khinh thường cô khóc lóc, khiến cho cả khuôn mặt đều là nước mắt.

    Hai người biểu tình tự nhiên mà đi ra thương trường, xe thể thao màu xám bạc hướng tiệm lẩu chạy đến. Đã tới giữa trưa, ánh mặt trời có chút chói mắt, Du Du dùng tay che chắn. Nhìn động tác của cô, Thẩm Mộc Bạch đột nhiên hối hận khi đi xe thể thao, buổi sáng lái xe tới Chu gia, trời vừa mới mưa, thời tiết mát mẻ, lúc này lại có chút nóng.

    "Mỗi tháng tôi sẽ cho em mười vạn tiền tiêu vặt, cho người gửi vào trong thẻ hay dùng thẻ của tôi."

    Du Du thực khẳng định:

    "Gửi vào trong thẻ của em."

    Nếu số tiền này vào trong thẻ ngân hàng của nguyên chủ thì đây chính là tiền của nguyên chủ. Nhưng nếu dùng thẻ của hắn, chỉ cần hắn đem thẻ đóng băng, thì nguyên chủ cái gì cũng không có. Không biết trong cốt truyện nguyên chủ làm như thế nào, hiện tại để cô lựa chọn, tự nhiên muốn thay nguyên chủ an bài điều tốt nhất.

    "Nếu tiền không đủ thì hãy nói với tôi, đem số thẻ của em cho tôi. Đúng rồi, trước tiên đem số di động của tôi nhớ kĩ đã."

    Thẩm Mộc Bạch một bên lái xe một bên nói số điện thoại, Du Du dùng điện thoại của mình gọi một lần, tiếng chuông vang lên liền cắt đứt, cô đem số của thẻ ngân hàng gửi vào di động của Thẩm Mộc Bạch, sau đó đem số của hắn lưu vào. Tên của số đó là Thẩm tiên sinh, nghĩ một lát, cô lại lo lắng nguyên chủ tỉnh lại không biết ai là Thẩm tiên sinh, lại đổi thành 'Thẩm Mộc Bạch'.
     
  8. huyen2002ph

    Bài viết:
    0
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiệm lẩu không xa, rất nhanh liền đến đó. Hai người chọn vị trí gần cửa sổ, Thẩm Mộc Bạch đưa thực đơn cho Du Du, còn bản thân thì lấy ra di động, đầu tiên là lưu số điện thoại và số thẻ ngân hàng của cô, sau đó gọi điện thoại cho trợ lý Lưu.

    Du Du cao hứng cầm thực đơn, đem những món mà ngày thường muốn ăn nhưng lại không dám ăn đều gọi hết: Thịt dê cuốn, tàu hũ ky.. Gọi xong các món, thấy Thẩm Mộc Bạch đã cất di động đi, đem thực đơn đưa cho hắn, hỏi:

    "Anh có ăn cay được không? Chúng ta gọi lẩu chín ngăn hay là lẩu uyên ương?"

    Thẩm Mộc Bạch tiếp nhận thực đơn, thấy tiểu cô nương đã 'thượng vàng hạ cám' (1), gọi một đống lớn đồ ăn và nước ô mai ướp lạnh, chỉ còn lẩu là chưa gọi. Hắn nhớ tới vẻ mặt hưng phấn, chờ mong của cô khi nói muốn ăn 'lẩu cay nóng', trực tiếp gọi lẩu chín ngăn, sau đó đưa thực đơn cho phục vụ.

    Điều hòa của tiệm lẩu mở vừa đủ, những miếng thịt dê được cắt mỏng, ở trong nồi không bao lâu liền chín, chấm với tương vừng, mùi vị cay rát, Du Du thỏa mãn mà nheo lại đôi mắt, lại uống một ngụm lớn nước ô mai ướp lạnh.

    Thẩm Mộc Bạch ăn không nhiều, phần lớn thời gian hắn đều nhìn cô ăn. Tiểu cô nương ăn uống rất tốt, cô ăn nhiều đến nỗi miệng hồng hồng, trên chóp mũi còn xuất hiện mấy giọt mồ hôi.

    "Thẩm tiên sinh không thích ăn cay sao?"

    Du Du nuốt xuống một ngụm nước ô mai ướp lạnh, mắt hạnh xinh đẹp nhìn Thẩm Mộc Bạch, nếu so sánh với cô, hắn ăn rất ít. Thẩm Mộc Bạch nói:

    "Cũng được, tôi không kén ăn."

    "Nga."

    Du Du cực kì hâm mộ nhìn Thẩm Mộc Bạch, không kén ăn có nghĩa là thân thể của hắn rất khỏe mạnh, giống với nguyên chủ, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó.

    "Du Du."

    Cơ thể của Thẩm Mộc Bạch đột nhiên hướng về phía trước, cách nồi lẩu, ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm về phía cô.

    "Em nên gọi tôi là gì?"

    "Cái, cái gì?". Du Du sửng sốt.

    Cô luôn gọi hắn là 'Thẩm tiên sinh', nhưng hiện tại hai người đã kết hôn, chẳng lẽ muốn gọi'Lão công'.

    Buồn nôn quá! Du Du nổi lên một tầng da gà, cô chà xát cánh tay. Cánh tay của cô thoạt nhìn thập phần tinh tế, yếu ớt, giống như hắn chỉ cần dùng một chút sức lực liền bẻ gãy được.

    "Tùy tiện, chỉ cần khi ở trước mặt ông nội, em không cần gọi quá xa lạ là được."

    Du Du suy tư, gật đầu.

    Xem ra hắn rất để ý Thẩm lão gia tử, vì khiến cho Thẩm lão gia an tâm, thậm chí gặp cô lần đầu tiên liền trực tiếp đăng ký kết hôn.

    Nghĩ đến buổi chiều muốn đi gặp lão gia tử, Du Du đột nhiên nhớ tới một việc.

    "Đúng rồi, vừa nãy em không có mua quần áo, bây giờ cả quần áo đều dính lẩu.."

    "Không có việc gì." Thẩm Mộc Bạch nói "

    " Tôi đã bảo Lưu An mua cho em rồi, đợi lát nữa về nhà tắm rửa là được rồi. "

    Cô vừa nghe liền an tâm, xem ra trợ lý Lưu toàn năng sẽ chuẩn bị tất cả, cô chỉ cần vui vẻ hưởng dụng mỹ thực là được.

    Thẩm Mộc Bạch trơ mắt nhìn thức ăn trên bàn càng ngày càng ít, hơi kinh ngạc nhìn Du Du. Nói thật, hắn chưa từng gặp qua cô gái nào ăn tốt như vậy. Giống như bạn gái của Ngô Trung Trạch và Triệu Húc Phong, đều là gọi nhiều đồ ăn nhưng chỉ ăn hai, ba miếng, hắn tưởng Du Du gọi nhiều đồ ăn như vậy sẽ còn dư lại.

    Tiểu cô nương ăn xong miếng rau xà lách cuối cùng, thích ý buông đũa, thở dài một hơi. Thẩm Mộc Bạch cảm thấy cái thở dài này biểu hiện sự thỏa mãn cùng với không tha, thật giống như một người đói bụng thật lâu, đột nhiên ăn một bữa tiệc lớn, đáng tiếc lại phải quay lại trạng thái đói bụng.

    Thẩm Mộc Bạch không thể lý giải được, hắn hỏi:

    " Có muốn gọi thêm đồ ăn không? "

    Tiểu cô nương lắc đầu.

    " Không cần gọi nữa. "

    Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng thở ra, may mắn cô còn biết một vừa hai phải, hắn lo lắng nếu cô ăn thêm, sẽ làm hỏng dạ dày của chính mình. Bỗng nghe tiểu cô nương đầy cõi lòng khát khao mà nói:

    " Em muốn để bụng ăn kem. "

    Thẩm Mộc Bạch: '..'

    Du Du cũng biết chính mình ăn quá nhiều, nhưng đây là cơ hội duy nhất để cô có thể ăn mỹ thực, đặc biệt là loại đồ ăn lạnh, nhất là kem, lấy thân thể gầy yếu của cô, tuyệt đối là chịu đựng không được.

    " Thẩm Tiên sinh, em muốn ăn kem, anh có biết nơi nào bán không? "

    Tiểu cô nương ánh mắt trông mong nhìn hắn, mắt hạnh xinh đẹp như có gắn một viên đá tuyệt đẹp màu đen, tựa hồ là sợ hắn cự tuyệt, ngón tay đặt ở trên bàn xoắn vào nhau, Thẩm Mộc Bạch há miệng thở dốc, phát hiện bản thân không thể nói ra câu ngăn cản. Hắn vẫy tay gọi người phục vụ lại đây.

    " Đi cửa hàng bên cạnh mua kem lại đây. "

    Người phục vụ nhanh chóng nhìn lướt qua trên bàn, dù sao cũng là một người phục vụ ưu tú đã chịu huấn luyện, miễn cưỡng khống chế biểu tình trên khuôn mặt, mỉm cười nói:

    " Tốt, tiên sinh, thỉnh chờ một lát. "

    Du Du thân mình ngồi thẳng tắp, tay cô chỉ nhẹ nhàng đặt ở cạnh bàn, đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm cửa. Ở thời điểm người phục vụ xuất hiện, Thẩm Mộc Bạch phát hiện đôi mắt của cô lập tức sáng lên, như là một ngôi sao băng bay qua bầu trời đêm. Cô nhận lấy kem, ngẩng đầu lên nhìn người phục vụ:

    " Cảm ơn."

    Chú thích:

    (1) Thượng vàng hạ cám:

    đủ các thứ, các loại, từ cái quý nhất cho đến cái tầm thường nhất
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng năm 2020
  9. huyen2002ph

    Bài viết:
    0
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Biểu tình trên khuôn mặt của cô rất nghiêm túc, giọng nói cũng mềm mại, nhẹ nhàng. Được một tiểu cô nương vẻ ngoài xinh đẹp, giọng nói mềm mại cảm ơn, tâm trạng của người phục vụ trở nên ấm áp, vui vẻ hơn.

    "Không cần khách khí, chúc ngài dùng cơm vui vẻ."

    "Ừm, tôi thực sự rất vui."

    Du Du cười tủm tỉm nhìn cây kem trước mặt, một quả cầu màu lam mát mẻ, một quả thì màu hồng ngọt ngào. Lúc đến gần, cô có thể ngửi được một mùi thơm nồng đậm, cũng cảm nhận được một chút lạnh lẽo tỏa ra.

    Du Du giương mắt nhìn Thẩm Mộc Bạch, cô bây giờ mới chú ý tới chỉ có một phần kem. Cô mím môi, có chút khó xử, dò hỏi:

    "Thẩm tiên sinh, anh có ăn kem không?"

    "Tôi không ăn."

    Thẩm Mộc Bạch nói xong, tựa hồ cảm nhận được tiểu cô nương nhẹ nhàng thở ra. Cô cúi đầu, nhanh chóng đem hai quả cầu màu lam và hồng ăn cùng một lúc, để lại hai dấu răng rõ ràng.

    Thẩm Mộc Bạch vừa tức giận vừa buồn cười nhìn hành động của cô giống như một chú mèo con bảo vệ thức ăn vậy.

    Du Du tựa hồ nghe được tiếng cười trầm thấp của người nam nhân ngồi đối diện, nhưng khi cô giương mắt lên nhìn thì vẻ mặt của hắn lại lạnh nhạt. Du Du cũng không rảnh mà đi quan tâm hắn, cô cắn một miếng kem nhỏ màu hồng nhạt, mùi bơ kết hợp với hương vị tươi mát của trái dâu tây, tràn đầy khoang miệng. Một tia lạnh lẽo chạy dọc từ yết hầu xuống bụng, xoa dịu thân thể khi vừa trải qua lễ rửa tội cay rát. Quả thực quá sảng khoái. Đôi mắt hạnh đen nhánh của cô vì thỏa mãn mà cong thành hình trăng non.

    Thẩm Mộc Bạch vừa thấy biểu tình hưởng thụ này của cô thì biết cô rất hài lòng với món kem này. Tiểu cô nương nửa cúi đầu, từng chút, từng chút một ăn kem. Ngay cả miếng trứng cuốn ở phía dưới cô đều ăn ngon lành. Thẩm Mộc Bạch không biết bản thân lấy đâu ra kiên nhẫn mà nhìn cô ăn xong.

    "Cô ăn no chưa?" Hắn thậm chí còn quan tâm mà dò hỏi.

    Du Du sờ bụng của mình.

    "Em ăn no rồi. Thẩm tiên sinh, cảm ơn anh đã dẫn em đi ăn đồ ngon."

    Người ta thường nói "trộm được nửa ngày nhàn trong kiếp phù du", còn cô là "trộm được ba bữa ăn ngon trong kiếp phù du". Tuy rằng cô không biết vì sao bản thân lại xuyên vào trong sách, nhưng hôm nay cô được ăn một rừng bánh kem, ăn lẩu, còn có kem nữa, thì dù cô có rời đi thân thể này cũng không có gì tiếc nuối cả.

    "Bây giờ chúng ta đi đâu nữa?"

    Thẩm Mộc Bạch đứng lên.

    "Chúng ta sẽ về nhà, tắm rửa, sau đó nghỉ ngơi một chút, chờ đến buổi chiều thì đến bệnh viện."

    Khi từ bên trong tiệm lẩu bước ra, cửa xe của một chiếc Bentley dừng ở bên cạnh đột nhiên mở ra, Lưu An từ trong xe đi ra.

    "Tiên sinh, tất cả đồ vật tôi đều để ở phía sau xe rồi."

    Thẩm Mộc Bạch đưa chìa khóa của chiếc xe thể thao màu xám bạc cho Lưu An.

    "Cậu lái chiếc xe kia trở về."

    Du Du đu theo Thẩm Mộc Bạch, ngồi vào ghế phụ của chiếc Bentley. Bây giờ cô mới phát hiện điều hòa của xe vẫn luôn mở, ở bên trong rất thoải mái, mát mẻ. Cô cài tốt dây an toàn, sau đó ôm túi xách, tựa lưng vào ghế ngồi. Bây giờ đúng là thời gian ngủ trưa, hơn nữa lúc nãy cô cũng ăn quá no, trong xe lại lạnh lạnh rất thoải mái, Du Du có chút mệt mỏi rã rời.

    Xe chạy vững vàng và dừng lại ở trong gara, Thẩm Mộc Bạch quay đầu, nhìn thoáng qua Du Du. Tiểu cô nương ngủ rất ngon, cô ôm chiếc túi xách hoa anh đào vừa mới mua, thân thể theo hô hấp nhẹ nhàng, chậm chạp mà phập phồng, đôi môi hồng nhuận no đủ hơi giương lên. Ngủ đến mười phần ngoan ngoãn.

    Thẩm Mộc Bạch do dự không biết có nên đánh thức cô dậy hay không thì vừa lúc bên cạnh có một chiếc xe đang khởi động.

    "Tích.. tích.." Âm thanh khởi động vang lên làm cho Du Du bừng tỉnh. Lông mi vừa mảnh vừa dài giống như một con bướm bị chấn kinh, nhấp nháy hai lần, cô chậm rãi mở to mắt. Thẩm Mộc Bạch phát hiện đôi mắt cô hơn nữa ngày mới dần có tiêu cự, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn, ước chừng qua hai, ba phút, cô mới kêu lên một tiếng.

    "Thẩm tiên sinh, chúng ta về đến nhà rồi sao?"

    Thẩm Mộc Bạch "Ừm" một tiếng, dẫn đầu xuống xe, mở cốp xe ra để lấy đồ vật. Du Du đeo túi xách xong cũng đi lên giúp hắn. Rất nhiều chiếc túi, nhìn dáng vẻ là mua cho cô quần áo, trang sức, đồ trang điểm gì đó. Trên tay của hai người đều xách đầy, sau đó đi thang máy lên lầu.

    Thang máy trực tiếp đến trước cửa của căn hộ. Thẩm Mộc Bạch dùng vân tay để mở khóa cửa phòng trộm. Hai người vào phòng, đem tất cả đồ vật ở trên tay đều đặt ở dưới đất. Phòng khách được dọn dẹp rất sạch sẽ, giống như một căn phòng kiểu mẫu vậy.

    Thẩm Mộc Bạch lấy tay chỉ chỉ vào cánh cửa đang đóng chặt.

    "Đây là phòng ngủ của tôi."

    Sau đó chỉ cánh cửa bên cạnh.

    "Đây là thư phòng."

    Hắn đi lên trước hai bước, đẩy ra một cánh cửa đang khép hờ.

    "Đây là phòng ngủ của cô, chưa kịp thu thập tốt, nếu cô thích cái gì có thể nói với tôi, tôi sẽ kêu Lưu An chuẩn bị."

    Du Du đứng ở cửa phòng nhìn thoáng qua, căn phòng này chắc là mới bố trí xong, giấy dán tường màu xám nhạt, giường, tủ đầu giường, tủ quần áo đều màu đen, cùng một phong cách với phong khách, chỉ có khăn trải giường là màu hồng nhạt, bên trên còn có một con mèo kitty, có vẻ là vội vàng chuẩn bị cho cô.

    Xem ra Thẩm Mộc Bạch sống một mình ở nơi này, cũng không có cùng người nhà sống cùng nhau.

    "Cảm ơn Thẩm tiên sinh, em muốn cái gì sẽ cùng anh nói."

    Cô không biết nguyên chủ thích cái gì, cụ thể muốn gì thì nguyên chủ sẽ nói với hắn. Hiện tại, quan trọng nhất là nhanh chóng vẽ xong bùa đuổi quỷ. Vừa rồi, trong đống túi đó có một cái túi có ký hiệu của Đạo gia, chắc là Lưu An mua dụng cụ vẽ bùa cho cô.

    Khi cô vừa mới lấy cái túi ra thì giọng nói trầm thấp, lạnh lùng của Thẩm Mộc Bạch truyền đến.

    "Cô đi tắm rửa trước đi, nghỉ một lát sau đó đi bệnh viện. Chờ khi từ bệnh viện trở về thì lại chơi mấy thứ này."
     
  10. huyen2002ph

    Bài viết:
    0
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Du Du từ trong túi lấy ra hai cái váy ngủ. Một cái màu tím, được làm bằng chất liệu tơ tằm, rất mềm mại, vừa hoa lệ vừa quyến rũ. Một cái khác thì lại là màu hồng nhạt, trông rất thuần tịnh, quy củ, bên vạt áo màu trắng còn có đường viền hoa.

    Xem ra trợ lí Lưu vì không biết sở thích của cô nên dứt khoát mua hai loại với phong cách rất khác nhau để cô lựa chọn. Du Du đem cái váy ngủ màu hồng gấp ngăn nắp, sau đó mang vào trong nhà tắm.

    Vì cô vẫn còn nhớ đến chuyện vẽ bùa nên tắm rửa rất nhanh, cô mặc vào váy ngủ, đi ra phòng khách lấy đồ trang điểm.

    Trợ lí Lưu mua đồ trang điểm cũng là chọn hai bộ, từ bề ngoài hay màu sắc đều đầy đủ cả, Du Du lựa chọn kem dưỡng da, mặt nạ và những thứ khác. Trong lúc cô đang loay hoay, cố hết sức để mở cái hộp ra thì cửa phòng ngủ mở, Thẩm Mộc Bạch bước ra ngoài. Vừa rồi hắn cũng đi tắm ở phòng ngủ chính, mái tóc đen sấy khô được một nửa, rũ xuống che đi hơn phân nữa cái trán trắng nõn, dừng trên đôi mắt sắc bén.

    Khi nhìn thấy mái tóc ướt đẫm của cô cùng với cái váy ngủ bị dính nước, hắn hơi nhíu mày, giọng nói trầm thấp:

    "Đem tóc sấy khô đi."

    Du Du nhấc cái hộp trên tay lên.

    "Đợi em rửa mặt xong sẽ đi sấy tóc."

    Có lẽ bởi vì hơi nước của phòng tắm mà khiến cho đôi mắt thanh triệt của cô càng trở nên sáng lấp lánh, giống như một viên đá đen được nước rửa sạch vậy. Cô nhìn Thẩm Mộc Bạch, giọng nói mềm mại, nghiêm túc giải thích.

    "Trực tiếp sấy tóc sẽ khiến cho da mặt trở nên khó chịu nên em thích rửa mặt trước rồi mới sấy tóc."

    Mái tóc dài vẫn còn dính nước, chiếc váy ngủ vì bị ướt mà dán sát vào eo của cô, thân hình của tiểu cô nương nhỏ gầy, thoạt nhìn rất tinh tế, phỏng chừng chỉ cần một tay, hắn cũng có thể ôm hết.

    Trong không khí có hương hoa nhàn nhạt, là mùi sữa tắm mà cô vừa dùng. Trong lòng Thẩm Mộc Bạch dâng lên một chút bực bội, hắn đi vào trong nhà bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng, mở ra, ngửa đầu uống mấy hớp, đem cảm xúc trong lòng đều áp xuống.

    Hắn từ nhà bếp bước ra, khi đi ngang qua nhà tắm, quả nhiên nghe thấy được âm thanh của máy sấy. Du Du đem tóc sấy khô đến bảy, tám phần liền sốt ruột mà trở về phòng ngủ, suy nghĩ một chút, sau đó đem cửa phòng ngủ khóa lại. Cô muốn rời khỏi thân thể này, để nguyên chủ trở về trước khi đến bệnh viện. Thời gian không còn bao lâu nữa, cần phải nhanh chóng vẽ xong bùa.

    Phòng ngủ không có bàn, Du Du trực tiếp để giấy vàng ở trên tủ đầu giường. Đối với một người bình thường, vẽ bùa là một việc rất phức tạp, trình tự lại trang trọng, rườm rà, cần phải tắm rửa sạch sẽ, còn muốn bày bàn thờ để cúng bái. Nhưng Đạo gia cũng nói:

    "Một điểm Linh Quang tức là phù." Du Du chính là loại người có thiên phú này. Phụ thân Nguyễn Hàm Chương của cô là đại sư trứ danh ở Yến Thành, một tấm bùa bình an muốn bán trăm vạn. Đáng tiếc bùa của Nguyễn đại sư rất ít, cho nên dù giá cả có đắt thế nào thì cung vẫn không đủ cầu.

    Còn nguyên nhân vì sao, thì bởi vì người vẽ bùa không phải Nguyễn Hàm Chương mà là Nguyễn Du Du. Nhưng thân thể của Du Du vẫn luôn không tốt, chỉ một chút sơ ý thôi là sẽ bị bệnh, việc vẽ bùa càng làm cho tinh thần của cô bị tổn hại. Cố tình bùa của cô rất linh nghiệm, nhưng số lượng lại không nhiều. Đương nhiên, vật hiếm vì quý, không riêng gì Yến Thành mà ở toàn bộ Hoa Quốc đều có vô số người hi vọng có thể đem tiền đưa tới trước mặt Nguyễn đại sư, chỉ để đổi lấy một tấm bùa cứu mạng.

    Du Du vẽ nhiều nhất là bùa bình an và bùa khư bệnh, từ trước đến nay bùa đuổi quỷ cô ít khi vẽ nó. Cô nín thở, ngưng thần, một bút mà thành. Cầm lấy tấm bùa đuổi quỷ, vừa muốn dán lên người, cô đột nhiên lại nghĩ tới cái gì. Du Du đem bùa đuổi quỷ đặt ở một bên, vẽ một tấm bùa bình an, tinh tế mà cất cẩn thận vào trong ví tiền, cái này là để lại cho nguyên chủ. Tiếp theo, cô lại vẽ một tấm bùa mỹ dung nhan, để ở phía dưới gối đầu. Kỳ thật nguyên chủ và cô lớn lên giống nhau như đúc, Du Du cũng không cảm thấy bộ dạng của mình xấu. Chỉ là bởi vì nguyên chủ sinh hoạt gian nan nên làn da có chút thô ráp, hơn nữa người quá đen, lúc nào cũng tự ti, che dấu đi ngũ quan tinh xảo.

    "Hy vọng tấm bùa mỹ dung nhan này có thể giúp cho cô tự tin hơn, không cần để ý đến mấy lời nói khắc nghiệt."

    Du Du lầu bầu một câu, thay đổi bút lông, trên đó đã dính sẵn chu sa, ở trên giấy vàng đem sự tình hôm nay đơn giản công đạo một lần, do dự một chút, cô lại viết:

    "Du Du, Chu Quốc Vượng cũng không phải là phụ thân thân sinh của cô, bản xét nghiệm ADN chính là dùng tóc của Chu Dung Dung."

    Việc thiên kim thật giả này đã khiến cho tâm lý của nguyên chủ bắt đầu vặn vẹo. Cô ấy vẫn luôn cảm thấy chính Chu Dung Dung là người cướp đoạt đi cuộc sống hào môn vốn có của bản thân, nếu lúc trước hai người không bị ôm nhầm thì người yêu đương cùng nam chủ chính là cô ấy.

    Nhưng nguyên chủ lại không biết, căn bản là không có chuyện bị ôm nhầm, cô ấy cũng không phải nữ nhi của Chu gia, chẳng qua Chu gia không muốn Chu Dung Dung gả cho Thẩm Mộc Bạch, cho nên lấy "Li miêu hoán Thái tử", dùng cô ấy để đối phó hôn sự của Thẩm gia.

    Du Du không biết Thẩm Mộc Bạch "phế vật" ở điểm nào mà làm Chu gia ghét bỏ như vậy, nhưng kế hoạch của Chu gia hoàn toàn không cao minh. Từ những lời nghị luận mà cô nghe được ở trong bữa tiệc sinh nhật, cái này bất quá chỉ là một hồi âm mưu trong lòng hiểu rõ mà không nói ra mà thôi. Cố tình nguyên chủ tin là thật, tạo thành bi kịch cả đời của cô ấy.
     
  11. huyen2002ph

    Bài viết:
    0
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Du Du buông bút xuống, dọn dẹp tủ đầu giường một chút, nghĩ nghĩ cũng không còn gì để công đạo. Lời nói của cô nguyên chủ không nhất định sẽ tin tưởng, chỉ hi vọng lời nhắc nhở của mình sẽ có thể làm cho nguyên chủ chú ý một chút.

    Du Du đem tờ giấy để ở phía dưới của di động, ngưỡng mặt nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, đem bùa đuổi quỷ dán trên người mình.

    Một giây..

    Hai giây..

    Mười giây đồng hồ đã trôi qua, Du Du cái gì cũng không cảm nhận được. Cô chậm rãi mở to mắt, giấy dán tường màu xám, tủ đầu giường màu đen, di động đang được đặt phía trên tờ giấy.

    Cô không có rời đi.

    Du Du nhíu mày, một lần nữa đem bùa đuổi quỷ dán vào người, nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi vài phút, vẫn như cũ, không có gì xảy ra cả. Cô xoay người ngồi dậy, buồn rầu mà kéo kéo tóc, chẳng lẽ vì cô thay đổi thân thể nên bùa vẽ ra không được linh nghiệm. Vậy thì việc này cần phải nghiệm chứng.

    Du Du nhanh chóng vẽ ra một tấm bùa nhóm lửa. Cô cầm tấm bùa trong tay đứng lên, bây giờ mới phát hiện bản thân rất chóng mặt. Nơi ở của Thẩm Mộc Bạch là một căn hộ chung cư, cũng không có sân trước sân sau như biệt thự của nhà cô, vậy cô muốn đi đâu để "phóng hỏa" bây giờ?

    * * *Đúng rồi, đi phòng tắm.

    Bên trong phòng tắm vẫn còn lưu lại hơi nước, phía dưới đáy của bồn tắm còn có vệt nước chưa khô. Du Du không yên tâm, vặn ít nước vào trong bồn tắm, đứng cách xa vài bước, ngưng thần, đem bùa nhóm lửa trong tay ném vào trong bồn tắm.

    Ngọn lửa màu đỏ lập tức xuất hiện, kéo dài ở trên mặt nước khiến cho toàn bộ đáy của bồn tắm đều bị bao trùm bởi những ngọn lửa cao ước chừng phải hai, ba mươi centimet. Du Du hoảng sợ kêu lên một tiếng, chạy nhanh mở vòi hoa sen ra, hướng tới ngọn lửa mà phun vào. May mắn là cô trước tiên đã cho nước vào bồn tắm nên ngọn lửa rất nhanh liền bị dập tắt.

    Du Du vỗ vỗ đầu, nghĩ lại mà sợ, bỗng dưng, cô nghe thấy một âm thanh "Rắc.. rắc", cô chậm rãi ngẩng đầu, trước mắt cô là chiếc bồn tắm lớn màu trắng đang dần nứt ra thành nhiều khe nhỏ.

    Du Du: "..."

    Thẩm Mộc Bạch nghe thấy tiếng động đi đến: ".. Cô.. không thích cái bồn tắm này sao?"

    Du Du cứng đờ mà quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm, lúc này trong mắt có một tia nghi hoặc cùng khó hiểu, Du Du chột dạ mà tránh đi ánh mắt của hắn. Đối với việc chính mình vừa mới đến nhà người khác ngày đầu tiên mà đã làm hỏng bồn tắm của người ta, cô thật sự không biết giải thích như thế nào.

    Cô nhớ rõ bản thân lúc mới biết học vẽ bùa, cũng từng vẽ qua bùa nhón lửa. Nhưng cô nhớ rõ ràng là ngọn lửa kia so với lửa của cây nến chỉ lớn hơn một chút. Trời mới biết vì cái gì mà nó có thể thiêu cháy cả bồn tắm. Mắt hạnh đen nhánh xấu hổ chớp hai cái, miễn cưỡng cười một chút, Du Du nhỏ giọng, lắp bắp nói:

    "Ách, cái kia, tiền mua bồn tắm cứ trừ vào trong tiền tiêu vặt của em."

    "Được rồi." Thẩm Mộc Bạch nhìn thật sâu vào cô.

    "Cô đi thay quần áo đi, nửa tiếng nữa sẽ ra ngoài."

    Du Du rũ đầu, trở lại phòng ngủ. Bùa cô vẽ hiển nhiên vẫn linh nghiệm như cũ, thậm chí so với trước khia còn lợi hại hơn, nhưng bùa đuổi quỷ cũng không thể khiến cho cô rời khỏi thân thể này.

    Chẳng lẽ là giống như trước đây, tấm bùa nào cũng không có hiệu quả đối với cô. Vậy cô căn bản là không có khả năng rời khỏi đây.

    Du Du chui đầu vào trong gối. Đối với quá khứ trước đây của chính mình, Du Du cũng không có chút nào lưu luyến. Cuộc sống của cô không thể nghi ngờ là rất giàu có, nhưng cô lại không có tự do.

    Bởi vì thân thể gầy yếu, động một chút liền sinh bệnh, cha mẹ không cho cô làm bất cứ thứ gì. Cô không thể chơi đùa ở trong hoa viên, không thể đi học bình thường. Trước yêu cầu mãnh liệt của cô, cha mẹ mới đồng ý cho cô mỗi tuần đi học một ngày, nhưng bên cạnh luôn có bảo mẫu đi theo.

    Cô không thể tham gia bất cứ hoạt động nào làm tiêu hao tinh thần, không thể đánh đàn dương cầm, không thể học bài, làm bài, chẳng sợ là đọc tiểu thuyết, cũng chỉ có thể lén lút.

    Tất cả đều không phải là vì cha mẹ đau lòng cô, mà là bởi vì tinh lực và thể lực của cô đều phải sử dụng vào việc vẽ bùa. Ở trong mắt của cha mẹ, cô chính là một cái máy móc quý giá, có thể mang đến rất nhiều lợi nhuận và thanh danh hiển hách. Tuy nhiên, cũng cần phải tỉ mỉ bảo dưỡng, tuyệt đối không thể tùy tiện sử dụng, cũng không thể dùng vào những việc râu ria.

    Cô đã sớm kiếm đủ tiền cho cha mẹ xài mấy đời cũng không hết, ân sinh dưỡng cô đã báo đáp đủ. Còn có đệ đệ của cô, đây mới là đứa con mà cha mẹ chân chính yêu thương. Đối với sự ra đi của cô, cha mẹ cũng chỉ khổ sở vì không còn công cụ để kiếm tiền. Nếu có thể tiếp tục sống sót, cô kì thật rất vui. Chính là có chút xin lỗi nguyên chủ, không biết cô ấy đi nơi nào, có lẽ là xuyên qua một thế giới khác.

    Du Du cau mày suy nghĩ trong chốc lát, ngoài việc tiếp tục sống như vậy, cô cũng không còn biện pháp nào khác.

    Hazz, sớm biết cuộc sống sau này sẽ là của chính mình, cô cũng không trở về Chu gia, hôm nay cũng không nên cùng Thẩm Mộc Bạch lãnh giấy kết hôn. Nếu cùng một ngày mà lãnh giấy kết hôn, sau đó lại ly hôn.. tựa hồ có chút quá đáng. Đặc biệt là Thẩm Mộc Bạch cùng cô kết hôn cũng không phải là do tính kế mà là xuất phát từ sự hiếu tâm, muốn an ủi ông nội đang bị bệnh nặng. Nếu cô lôi kéo Thẩm Mộc Bạch đi lãnh giấy ly hôn, phỏng chừng ông nội ở bệnh viện sẽ trực tiếp bị tức chết.

    Du Du thở dài, việc hôn nhân này hiện tại không thể ly. Thẩm Mộc Bạch đã mang cô đi ăn đồ ngon, mua quần áo, trang sức, đồ trang điểm cho cô, lúc cô làm hỏng bồn tắm cũng không tức giận, mỗi tháng hắn còn cho cô tiền tiêu vặt..

    Đây rõ ràng là một người tốt. Du Du nâng cằm nhỏ, suy nghĩ một lát, quyết định đối xử với Thẩm Mộc Bạch tốt một chút, ít nhất là trong thời gian kết hôn, đem hắn trở thành người nhà hoặc bằng hữu.

    Nghĩ xong rồi, cô xoay người ngồi dậy, cầm bút lông, nín thở ngưng thần, vẽ một tấm bùa khư bệnh, tinh tế mà cất cẩn thận.
     
    Quỳnh Anh Kellydem co don thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...