Ngủ đi em Thức chi em khi Sài Gòn đã ngủ Thức làm gì khi sương cũng đã tan Em suy tư hay là em thương nhớ Nhớ một người chưa từng nhớ em. Ngủ đi em khi ngày mai thức giấc Bình minh lên xua hết nỗi nhớ thương Ngủ đi em cho thời gian không vội vã Vết thương lòng rồi cũng sẽ hong khô. Ngủ đi em đừng thức thêm nữa Kẻo hao gầy vàng vọt tấm thân Ngủ đi em người ta đâu hay biết Em có mỏi mòn cũng chỉ hoài công. Ngủ đi em để tâm hồn khép lại Cửa sổ buồn em hé mở đêm đêm Rồi ban sáng em hững hờ đóng chặt Đến bao giờ mới có người nhớ thương Ngủ đi em, à ơi ngủ đi em Ta ru em trong đêm khuya tàn lụi Ngủ đi em, thôi ngủ đi em Ta ru em dẫu nắng đã lên vàng Đông Tàn.
Mệnh kẻ khùng Kẻ điên là mệnh của người Mệnh ta là mệnh.. Nàng ơi, mệnh khùng. Ta đây nào phải anhh hùng Gọi chi cho phỉ anh hùng thời nay. Thời nay có lắm người hay Tay cầm bàn phím đứng ngay giữa trời, Phong ba bão táp tơi bời Chém nhăng chém cuội chém rơi anh hùng. Mệnh ta là mệnh kẻ khùng Tìm nơi lặng lẽ sống cùng bình yên. - Đông Tàn - Ngẫu hứng từ một lời đề nghị.
Ngẫu hứng tự tử Nỗi buồn chất đống Tự tử cho xong Nghĩ mãi chẳng thông Làm sao tự tử? Nhảy lầu sợ cao, Dây thừng sợ xấu, Uống thuốc sợ đắng, Dùng dao sợ đau.. Nghĩ tới nghĩ lui Nghĩ xuôi nghĩ ngược Tự tử khổ quá Thôi sống cho rồi. - Đông Tàn - Ngẫu hứng lúc tâm trạng chạm đáy cùng cực nhưng quyết tâm phải ngôi lên cho bằng được
Vô đề Chẳng có gì vui cũng chẳng buồn. Cuộc đời nhàn nhạt chán thở than. Thời gian ì ạch vội vã chạy. Ngàn năm than thở chẳng huy hoàng. - Đông Tàn -
Lạnh Lạnh lẽo không em sống một mình? Vào ra quạnh quẽ chẳng ai trông. Người thì hờ hững tình thì muộn, Biết sẽ ra sao lúc xế chiều. Lạnh lắm không em mùa đông đến? Gió bấc thổi về qua tóc mây Bên ô cửa sổ mình em khóc Khóc cho vơi đi chút lạnh lùng. Lạnh đã dần phai mùa xuân đến Phố xá đông vui ngập tiếng cười Sao em vẫn thế lòng lạnh lẽo Bước chân xuống phố vẫn một mình? - Đông Tàn -
Đêm khuya Đêm khuya sương xuống trời se lạnh. Tình hết người đi duyên chẳng thành. Nước mắt chợt rơi dòng lả chả. Mấy bận đêm về nhớ thương anh. - Đông Tàn -
Hoa Trà My Tôi mang tên một loài hoa đẹp. Hoa trắng hồng cánh mỏng mong manh. Nhưng nó buồn nỗi buồn kiều diễm: Đẹp ngỡ ngàng nhưng lại không hương. Đông Tàn.
Vô đề Nếu một ngày em theo gió bay đi, Xin gửi lại nửa hồn nơi trần thế. Hoa vẫn nở và chim muôn vẫn hót. Cuộc đời này vẫn đẹp như hôm nay! Đông Tàn.
Ta có hẹn với tháng năm. Ta hẹn gì nhau giữa tháng năm? Tình đã tan, hai ta đã hết. Anh một bước, riêng em một bước. Hai khoảng trời, xa cách cách xa. Tháng năm này ta hẹn gì nhau? Hẹn bền lâu, hẹn bạc mái đầu. Hẹn yêu thương, hẹn ngày hạnh phúc. Có hẹn sao, một lời chia tay? Ta hẹn nhé, hẹn đến tháng năm. Hẹn cơn gió hong khô nước mắt. Hẹn ngày hè bình yên, oi ả, Em lại cười như nắng tháng năm. Đông Tàn. (Ngẫu hứng từ câu: Ta có hẹn với tháng 5).