Chào Gill Marock, mình rất ngưỡng mộ bạn vì vào những năm tháng cuối cấp ba đã đưa ra quyết định không lựa chọn sự giúp đỡ từ người nhà mà chấp nhận đến một thành phố khác tự mình cố gắng. Câu chuyện của bạn làm mình nhớ đến câu chuyện của mình. Đó là vào thời điểm mình sắp thi đại học. Mình từ một đứa chuyên khối B (Toán, Hóa, Sinh) và dốt anh cực kì đùng một phát chuyển qua khối A1 (Toán, Anh, Lý) vì mình muốn thi tuyển vào công an. Lúc ấy chỉ còn vỏn vẹn gần 100 ngày là tới ngày thi. Mình học đến sức cùng lực kiệt, mình chỉ biết cố hết sức có thể để theo đuổi cái đam mê của mình. Nhưng đời đâu như mơ, mình rớt công an khi chỉ còn thiếu đúng 0, 25 điểm nữa. Lúc ấy mình tưởng chừng tim mình bị bóp nghẹn lại, nước mắt cứ thế ùa ra không kiềm được, chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa là mình đã chạm tay được vào ước mơ trở thành cô công an rồi. Lúc ấy mình định sẽ ở nhà thêm một năm và thi tuyển vào năm sau. Nhưng nhà mình không đồng ý, bảo mình nên đi học ngành kinh tế đối ngoại (dù mình đã cố ý chỉ điền 2 nguyện vọng và nguyện vọng hai điểm cũng khá cao nhưng trớ trêu thay mình lại đậu). Lúc ấy, mình đã chọn theo ý gia đình. Từ những ngày sắp nhập học đến ngày vào đại học với mình như ác mộng. Sau đó mình biết được câu: "Lạc tử bất hối". Đã quyết định rồi thì phải đi tới cùng, không được hối hận. Tới bây giờ mình vẫn nhờ câu nói ấy mà vượt qua những giai đoạn khủng hoảng của bản thân. Mình rất cảm phục bạn, chúc bạn có một cuộc đời vui vẻ. Hana
Chưa có công việc ổn định và phù hợp với bản thân, áp lực từ gia đình, mông lung mỗi ngả, chẳng biết phải đi về đâu với đam mê viết lách đang dang dở :(Viết, viết mãi, viết hoài mà chẳng được một ai ngó đến, nhiều lúc thấy chán nản :( Và rồi, trong một lần lướt youtube, mình đã được nghe thần tượng nói 1 câu mà mình chưa bao giờ biết, dù đã theo dõi thần tượng thi đấu gần chục năm qua. "Có thể cúi đầu nhưng không được dừng bước" - Rio Ferdinand "Sống để nhìn thấy ngày mai mới khó, chứ chết thì dễ quá, ai chẳng làm được" - Lượm ở đâu quên rồi. :)
Người yêu cũ của mình từng bảo "Đừng bao giờ để người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình" khi thấy mình khóc. Thật ra sau khi chia tay rồi mình vẫn không ghét nổi cậu ấy, và câu nói đó đã theo mình đến mãi tận bây giờ. Mình còn nhớ hồi ôn thi đại học, mình stress cực kì, gánh trên vai trách nhiệm của một lớp trưởng gương mẫu, trách nhiệm của một đứa con-nhà-người-ta, mình thật sự đã nhiều lần muốn vứt bỏ hết tất cả. Nhưng câu nói ấy và giọng nói của cậu ấy cứ văng vẳng bên tai, khiên mình không cách nào từ bỏ được. Thật sự mình phải cảm ơn cậu ấy rất nhiều, tuy cậu ấy không có mặt trong thời điểm khủng hoảng đó của mình, nhưng cậu ấy chính là người dìu mình qua khoảng thời gian tồi tệ đó. Thật sự cảm ơn cậu, T.
Cuộc đời vốn là những cuộc trao đổi, vấn đề là đánh đổi nhiều hay ít, muốn nhận về nhiều hay muốn cho đi nhiều. Dù như thế nào cũng phải chọn lựa, tốt hay xấu là do chính bản thân mình nhận định và tạo nên.
Mình thi đỗ một trường đại học ngon cũng đứng top, cũng đỗ đúng một khoa ngành mà mình yêu thích. Nhưng mình vẫn xác định đặt chân lên máy bay, đến một đất nước xa lạ để học tập và rèn luyện bản thân vì đó là ý định của mình ngay từ năm lớp 11. Đến bây giờ khi đã sang đến Nhật Bản được hơn một năm, trải qua nhiều vất vả, nhiều thử thách khó khăn, đôi khi mình cũng rất chùn bước, muốn quay đầu lại. Nhưng mình chợt nhớ đến một câu mà mình nói với bố mẹ mình trước khi đi: "Đường này do con chọn, dù quỳ con cũng đi cho hết." Nếu con đường bạn chọn có thể dẫn bạn đến một tương lai đẹp, mà bạn nhìn thấy được thành quả tốt đẹp ở tương lai đó hãy cố lên bước tiếp về phía trước. Vì "hôm qua bạn đã cố gắng, hôm nay bạn chịu khổ, ngày mai có thể bạn đau đớn, nhưng ngày kia nhất định sẽ là một ngày tốt đẹp."