Giang Sơn Hữu Hỉ - Tà Nguyệt Lâu Chủ

Discussion in 'Truyện Drop' started by Tà Nguyệt Lâu Chủ, Mar 7, 2020.

  1. Chương 30: Bao Tự

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited by a moderator: Jun 26, 2020
  2. Chương 31: Bao Tự (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại


    Vào đến đất Hạng, Trần Thế Khải coi như đã hoàn thành bổn phận, cùng các hộ vệ quay thuyền phản hồi Trần quốc. Trần Tĩnh Kỳ, Bao Bọc Vàng, và cả Bao Tự, bọn họ lại phải tiếp tục hành trình. Nhưng kể từ lúc này, thay vì binh sĩ Trần quốc thì họ được thuyền của Hạng quốc hộ tống vào kinh.

    Từ khi bước chân lên thuyền của Hạng quốc, cuộc sống của Trần Tĩnh Kỳ đã hoàn toàn thay đổi. Binh sĩ nước Hạng chẳng ai xem hắn là hoàng tử, là An Vương điện hạ nữa. Trong mắt bọn họ, Trần Tĩnh Kỳ so với Bao Bọc Vàng, Bao Tự cũng không khác biệt bao nhiêu.

    Trước thái độ lạnh nhạt của binh sĩ Đại Hạng, Trần Tĩnh Kỳ rất bình tĩnh tiếp nhận. Hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi. Hắn biết, ngay khoảnh khắc mình đặt chân lên con thuyền này thì bản thân đã biến thành một tù nhân.

    Tù nhân, ai sẽ tôn kính ngươi đây?

    Bên trong căn phòng chật hẹp mà binh sĩ nước Hạng đã sắp xếp cho, Trần Tĩnh Kỳ đang chăm chú đưa mắt nhìn Bao Tự. Không thể không nói, cô gái này sức khoẻ rất tốt, bị thương như vậy mà chẳng bao lâu đã liền có thể đi đứng, vận động bình thường rồi.

    - Ê, ông An Vương, ông làm gì mà cứ nhìn chằm chằm ta mãi vậy?

    Bao Tự lúc này đã lại cải trang, nhưng thay vì thuyền phu thì hiện nàng lại đang đóng giả làm một tiểu thái giám, ngồi trên hòm dược liệu của Bao Bọc Vàng hướng Trần Tĩnh Kỳ hỏi. Đối với cái nhìn chăm chú của vị An Vương này, nàng thực là không thoải mái chút nào.

    Lối xưng hô, thái độ của Bao Tự rõ ràng rất vô lễ, song Trần Tĩnh Kỳ lại chẳng hề khó chịu. Mấy ngày tiếp xúc, qua những lời kể của Bao Bọc Vàng, Trần Tĩnh Kỳ hắn đã hiểu thêm được rất nhiều điều về Bao Tự. Cô gái này tính tình bộc trực, không thích bị gò bó, là điển hình của những vị nữ hiệp trong chốn giang hồ.

    Lại nói, mạng của Trần Tĩnh Kỳ hắn là do được Bao Tự nàng cứu lại, hắn cảm ơn còn không hết, lý đâu khiển trách.

    - Hừm...

    Trần Tĩnh Kỳ ngồi trên một tấm ván, hỏi lại Bao Tự:

    - Vết thương của ngươi thế nào rồi?

    Bao Tự dùng tay vỗ vỗ vào ngực mình, đáp:

    - Ngươi coi!

    - Thể chất của người luyện võ các ngươi đúng là tốt thật nhỉ.

    - Thế nào? Ông An Vương có muốn học không? Rảnh rỗi ta sẽ dạy cho.

    Đối với đề nghị này của Bao Tự, Trần Tĩnh Kỳ chỉ mỉm cười lắc đầu. Trước mắt, vẫn còn rất nhiều chuyện mà hắn phải đi làm. Ở Hạng quốc này, so với Trần quốc thì hắn lại càng phải cẩn trọng.

    Ngồi trên chiếc hòm đựng dược liệu, trong bộ đồ của tiểu thái giám, Bao Tự thấy Trần Tĩnh Kỳ lắc đầu như vậy thì xem thường:

    - Thôi bỏ đi. Ta biết mấy người quyền quý như ông đâu có thể chịu khổ cực được.

    - Bao Tự.

    Trần Tĩnh Kỳ gọi.

    Bao Tự nghi hoặc:

    - Chuyện gì?

    Ánh mắt có chút ý tứ trêu đùa, Trần Tĩnh Kỳ lấy tay hướng vào ngực của Bao Tự chỉ chỉ:

    - Ngươi... không khó chịu sao?

    Bao Tự lườm một cái, nhưng cũng chẳng xấu hổ gì. Nàng đáp trổng:

    - Mọi khi hành tẩu giang hồ vẫn cải nam trang, quen rồi.

    - Ngược lại là ông đấy. An Vương ông bị người ta ném xuống khoang thuyền ẩm thấp này, mỗi bữa đều chỉ được cho ăn lương khô thô cứng, vậy mà vẫn chẳng thấy ông có chút khó chịu gì.

    Trần Tĩnh Kỳ cười:

    - Lãnh cung mà lớn, đã quen.

    Bao Tự đảo mắt, bộ dáng tò mò:

    - An Vương, ông thật sự là lớn lên tại lãnh cung sao? Ta nghe nói lãnh cung là một nơi rất đáng sợ trong hoàng cung. Mà, ta cũng nghe nói lần sang Hạng này là ông chủ động xin đi, có thật không?

    - Ngươi nghe nói? Là ai nói vậy?

    - Thì là...

    - Hừm!

    Bao Tự chưa kịp nói hết câu thì từ bên ngoài một tiếng hắng giọng truyền tới bên tai, khiến cho nàng phải im miệng.

    Thân hình gầy gầy của Bao Bọc Vàng nhanh chóng xuất hiện. Sau khi cung kính thi lễ với Trần Tĩnh Kỳ, lúc này hắn mới ngó sang Bao Tự.

    - Cha.

    - Con còn gọi ta là "Cha"? Ở trong mắt con còn có người cha này sao?

    Bao Tự cúi đầu:

    - Người ta lo lắng cho cha nên mới đi theo chứ bộ...

    Nghe con gái nhắc lại, Bao Bọc Vàng lại càng bực tức:

    - Còn dám nói? Thân là nữ nhi mà lại cải trang thành nam nhân, rồi còn cùng ở chung với một đám nam nhân khác, như vậy còn ra thể thống gì nữa!

    - Có sao đâu, thuật dịch dung của con đâu có ai phát hiện ra được. Mà, hồi xưa mẹ nói lúc gặp cha mẹ cũng đang cải trang nam nhân, nhờ vậy hai người mới...

    - Câm miệng!

    Bao Bọc Vàng tức đến dựng râu. Đối với đứa con gái này, hắn nhiều lúc cảm thấy rất là đau đầu.

    - Sau khi thương tích bình phục, con lập tức trở về Trần quốc cho ta!

    - Cha..!

    Bao Tự trăm ngàn lần không nguyện. Một mặt nàng muốn bảo vệ cho Bao Bọc Vàng, mặt khác nàng cũng có ý định chu du thiên hạ. Hạng quốc là nơi nàng chưa từng đặt chân đến, nay có cơ hội, nàng dễ gì buông.

    Nhưng bây giờ cha nàng lại nói như vậy...
     
  3. Chương 32: Đến Hạng Đô

    Bấm để xem
    Đóng lại


    "À, phải rồi..."

    Mắt Bao Tự loé ánh tinh quang, nàng nhìn sang Trần Tĩnh Kỳ cầu cứu.

    An Vương điện hạ à, người ta đã vì cứu ông mà súyt mất mạng a, mau nói giúp đi!

    Những lời trong lòng kia của Bao Tự, Trần Tĩnh Kỳ dĩ nhiên không nghe được, song hắn chẳng khó để hiểu. Ý tứ, nó hiện rõ ràng trên khuôn mặt đã cải trang của Bao Tự.

    - Hừm...

    Trần Tĩnh Kỳ hắng nhẹ một tiếng, nói với Bao Bọc Vàng:

    - Bao Bọc Vàng, ta thấy để Bao Tự ở lại cũng không phải không tốt.

    - Điện hạ...

    Trần Tĩnh Kỳ nói tiếp:

    - Chúng ta ở Hạng quốc, bốn phía đều là nguy cơ, nếu như ta bị người hành thích thì cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên. Võ nghệ của Bao Tự rất giỏi, có nàng theo bảo vệ ta mới an tâm.

    - Điện hạ, nhưng mà...

    - Bao Bọc Vàng, chẳng lẽ phải đợi ta quỳ xuống xin thì ngươi mới đồng ý?

    - Thần không dám!

    Thấy cha mình bị Trần Tĩnh Kỳ bắt ép, không thể không nghe như vậy, Bao Tự âm thầm cười trộm. Nàng thoáng liếc Trần Tĩnh Kỳ, nháy mắt cảm ơn.

    Trần Tĩnh Kỳ khẽ nhếch môi, một lúc sau thì nét mặt nghiêm lại:

    - Bao Bọc Vàng, ngươi ngồi xuống đi.

    - Điện hạ...

    - Cứ ngồi đi, ta có chuyện muốn nói.

    ...

    Bao Bọc Vàng, Bao Tự, cha con hai người cùng ngồi ở trước mặt Trần Tĩnh Kỳ, đợi nghe hắn nói. Bao Bọc Vàng thì an ổn ở dưới sàn, còn Bao Tự thì đã kéo luôn chiếc hòm đến để ngồi nghe.

    Thế là ngay lập tức Bao Bọc Vàng mở miệng giáo huấn:

    - Trước mặt điện hạ không được vô lễ, mau xuống!

    Bao Tự nhăn nhó, thần tình chẳng nguyện. Con người Bao Tự nàng không có thích bị gò bó, mấy cái lễ nghi phiền phức này xưa giờ nàng đều luôn rất ghét.

    Nàng lại đưa mắt nhìn Trần Tĩnh Kỳ.

    Trần Tĩnh Kỳ bảo:

    - Được rồi, cứ để nàng ngồi trên đó đi.

    - Điện hạ...

    Trần Tĩnh Kỳ khoát tay ngăn lại.

    Hắn thở ra một hơi, nói:

    - Chúng ta đã tiến vào đất Hạng, thân phận hoàng tử, An Vương điện hạ của ta hiện chẳng thể dùng nữa. Kể từ giờ chúng ta phải đổi cách xưng hô.

    - Ông An Vương, đổi thế nào?

    Bao Tự nhanh miệng hỏi.

    Bao Bọc Vàng quay sang lườm nàng. Kỳ thực ban đầu Bao Tự cũng không phải gọi như vậy, "ông An Vương". Lúc mới tỉnh dậy nàng gọi Trần Tĩnh Kỳ bằng "ngươi" kia, sau bị Bao Bọc Vàng hắn rầy la mới miễn cưỡng đem sửa đổi.

    Trần Tĩnh Kỳ đối với con người Bao Tự có phần cảm mến, nghĩ một chút rồi nói:

    - Bao Tự, ngươi cảm thấy muốn gọi ta như thế nào?

    - Theo ý ta sao?

    Bao Tự chỉ vào mặt mình, hồi đáp:

    - Hmm... Tĩnh Kỳ đệ được không? An Vương ông so với ta thì nhỏ hơn mấy tuổi a.

    - Hỗn xược!

    Bao Bọc Vàng quát ngay. Đứa con gái này của hắn thật đúng là chẳng biết phép tắc gì cả, lại dám coi An Vương điện hạ như tiểu đệ của mình. Đây là phạm thượng a!

    - Điện hạ, con gái thần hồ đồ...

    Trần Tĩnh Kỳ lại khoát tay, tỏ vẻ không sao cả.

    Hắn nhìn Bao Tự mỉm cười:

    - Bao Tự ngươi cũng thật là biết chiếm tiện nghi nhỉ?

    Hắn nói tiếp:

    - Ba tiếng "Tĩnh Kỳ đệ" này e là không thể để cho ngươi gọi. "Công tử" thì thế nào?

    - "Công tử"? Hmm... cũng được.

    Bao Tự nhanh chóng thuận tình nghe theo khiến cho Trần Tĩnh Kỳ không khỏi nghi hoặc. Mãi sau này, khi nghe Bao Tự giải thích thì hắn mới thực sự hiểu ra. Số là trong nhận thức của Bao Tự, trước nay nàng vẫn luôn đánh đồng "công tử" với sự yếu đuối, văn nhược. Hai tiếng "công tử" từ miệng nàng phát ra, đấy không phải kính trọng mà là xem thường.

    - Bao Bọc Vàng, sau này ngươi cũng đừng gọi ta là "điện hạ" nữa, cứ gọi "công tử" là được.

    - Việc này...

    - Thế nào? Ngươi không muốn nghe?

    - Thần không dám!

    Trần Tĩnh Kỳ lắc đầu:

    - Không gọi "điện hạ", cũng đừng nên xưng "thần". Các ngươi nhớ kỹ, ở đất Hạng, chúng ta sẽ chỉ là những lão bá tánh bình thường...

    ...

    Mấy ngày sau, nhóm người Trần Tĩnh Kỳ, Bao Bọc Vàng, Bao Tự rốt cuộc cũng đã đến được kinh đô nước Hạng.

    Đứng ở trên thuyền, Trần Tĩnh Kỳ đưa mắt nhìn Cảng Vân Đình - nơi chuẩn bị ghé vào. Hắn thấy khung cảnh ở đây thuyền bè vào ra tấp nập, không chỉ có thương nhân trong nước mà còn có cả những nhà buôn đến từ nước ngoài. Xem cách ăn mặc, chí ít cũng phải ba nước khác nhau.

    "So với Hương Cảng của Trần quốc ta thì Cảng Vân Đình này còn lớn hơn gấp rưỡi, hoạt động giao thương xem chừng cũng diễn ra sôi động hơn..."

    Trần Tĩnh Kỳ thầm nghĩ. Hắn nhận ra giữa Hương Cảng - bến cảng lớn nhất của Đại Trần - và Cảng Vân Đình có không ít sai biệt. Khiến hắn để ý nhất chính là phương diện con người. Nếu ở Hương Cảng của Trần quốc chỉ cần tùy tiện đảo mắt liền thấy được những cô nhi quả phụ ăn mặc lam lũ, ngửa tay xin tiền thì tại Cảng Vân Đình này, một bóng hành khất cũng không có. Qua lại trên đường chỉ những thương nhân, thuyền phu, dân chúng...
     
  4. Chương 33: Chất Tử Phủ

    Bấm để xem
    Đóng lại


    - Công tử.

    Trần Tĩnh Kỳ hướng hai cha con Bao Bọc Vàng gật đầu:

    - Chúng ta xuống thuyền thôi.

    Cùng với đám binh lính Hạng quốc, nhóm người Trần Tĩnh Kỳ nối nhau từ từ bước xuống thuyền.

    Trên bến cảng Vân Đình, cách bọn họ không xa có hai cỗ xe ngựa đang đợi sẵn. Từ chỗ ấy, một gã trung niên trong bộ quan phục màu đỏ đi tới đón, theo sau còn có tám tên tùy tùng.

    Cách Trần Tĩnh Kỳ khoảng bốn bước chân, gã trung niên dẫn đầu lên tiếng:

    - Châu Vân, quản sự phủ Thái tử bái kiến Trần quốc An Vương điện hạ!

    Mặc dù thanh âm điềm đạm, song vẻ cao ngạo lại hàm ẩn bên trong. Nơi đối diện, nhóm người Trần Tĩnh Kỳ thực chẳng khó để nghe ra. Đây rõ ràng là một sự khinh thị của Hạng quốc dành cho Trần quốc, mà cụ thể người đại diện ở đây là Trần Tĩnh Kỳ.

    Kẻ tới là một vị hoàng tử, tước vị Vương gia nhưng được nước Hạng cử đi đón tiếp lại chỉ là một tên quan thất phẩm, chức vụ bất quá quản sự trong Thái tử phủ, điều này... quá chênh lệch rồi.

    Bao Bọc Vàng cảm thấy bất bình lắm, nhưng phải nén nhịn. Trước khi tới Hạng đô hắn đã được Trần Tĩnh Kỳ dặn dò kỹ lưỡng, cho dù có thế nào thì cũng phải nhẫn.

    Bao Tự lại khác, trên mặt không có khó chịu gì hết. Nàng chỉ hiếu kỳ đưa mắt len lén quan sát sắc diện của Trần Tĩnh Kỳ, nhưng tiếc là chẳng thể nhìn ra được điểm nào bất thường.

    - Châu quản sự, làm phiền.

    Trần Tĩnh Kỳ hướng Châu Vân chào đáp.

    Châu Vân mỉm cười:

    - Thái tử điện hạ đã vì chất tử an bài phủ đệ chu đáo. Lễ vật cùng hành trang sẽ có người đưa đến đó trước, ta với ngài sẽ cùng ngồi trên xe ngựa kia.

    "Câu trước mới gọi An Vương, đến câu sau đã đổi thành 'chất tử', tên Châu Vân này là đang muốn nhắc nhở thân phận con tin của ta sao?"

    Trần Tĩnh Kỳ sớm đã chuẩn bị tâm lý nên cũng dễ dàng tiếp nhận. Hôm nay hắn thân ở địch quốc, là kẻ đứng dưới mái hiên, sao không khỏi cúi đầu.

    ...

    Bao Tự và phụ thân Bao Bọc Vàng của nàng ngồi chung một cỗ xe ngựa, cỗ xe ngựa còn lại thì dành cho Trần Tĩnh Kỳ và Châu Vân. Trên đường đi, Châu Vân không có nói nhiều, chỉ trò chuyện vài câu lấy lệ rồi thôi, thái độ rất là lãnh đạm.

    Trần Tĩnh Kỳ thấy đối phương lạnh nhạt như vậy thì cũng ngừng hỏi han, im lặng ngồi an ổn một bên.

    Cỗ xe thong thả chạy đi, sau khoảng nửa canh giờ rốt cuộc cũng đến nơi cần đến. "Chất tử phủ", đấy là cái cách mà Châu Vân dùng để gọi nơi này.

    Trần Tĩnh Kỳ vừa bước xuống xe thì đã thấy hai cha con Bao Bọc Vàng đi đến bên cạnh. Cả ba cùng đưa mắt nhìn toà kiến trúc trước mặt.

    Quả không ngoài dự tính của Trần Tĩnh Kỳ, Chất tử phủ này chả sang trọng gì cho cam, trái lại còn rất cũ kỹ, xung quanh cây cối um tùm, trên tường thì rêu đóng thành những lớp dày đặc. Trước đại môn, lúc này có một đám hộ vệ đang đứng canh giữ mà theo như suy đoán của Trần Tĩnh Kỳ hắn là dùng để giám sát chính bản thân mình.

    - Toà phủ đệ này là đích thân Thái tử điện hạ chọn cho chất tử, ngài có chỗ nào không hài lòng không?

    Châu Vân lên tiếng hỏi.

    Trần Tĩnh Kỳ vờ cười gượng:

    - Nếu là do Thái tử đích thân lựa chọn, ta đương nhiên cảm thấy hài lòng.

    Nhìn bộ dạng khép nép hèn nhát kia của Trần Tĩnh Kỳ, Châu Vân âm thầm khinh thị.

    - Chất tử ngài nếu thấy hài lòng thì tốt rồi.

    Nói xong hắn lên tiếng cáo từ luôn:

    - Trong Thái tử phủ vẫn còn nhiều việc quan trọng hơn đang đợi ta quay về xử lý, không phiền ngài nữa.

    Bao Bọc Vàng đứng gần bên, nghe Châu Vân nói ra câu ấy mà lòng tức anh ách. Ý tứ của đối phương rõ ràng chính là muốn nói so với sự vụ ở phủ Thái tử thì việc tiếp đón Trần Tĩnh Kỳ còn chả quan trọng bằng. Đúng là khinh người quá thể!

    Trần Tĩnh Kỳ tinh ý phát hiện, lập tức ra hiệu ngăn cản Bao Bọc Vàng, không cho hắn được mở miệng.

    Đợi đến khi đám người Châu Vân kia đi rồi, lúc này Bao Bọc Vàng mới có thể lên tiếng:

    - Công tử, Hạng quốc quá khinh chúng ta!

    - Có gì lạ?

    Trái với sự bực tức của Bao Bọc Vàng, Trần Tĩnh Kỳ lại rất điềm nhiên đón nhận. Hắn nói tiếp:

    - Chúng ta hiện chính là những kẻ ở tù, Bao Bọc Vàng ngươi còn mong gì hơn?

    - Nhưng mà...

    - Được rồi, chúng ta vào trong xem.

    - Hey...

    Bao Bọc Vàng phiền muộn rũ tay áo.

    Trong lớp ngụy trang, Bao Tự nhìn thấy phụ thân mình nghẹn khuất như vậy, dạ trộm cười nói:

    - Bao đại phu, công tử đã không bận tâm, ngài để ý làm gì?

    - Nào, Bao đại phu, chúng ta đi vào phủ thôi.

    Trần Tĩnh Kỳ đi trước, hai cha con Bao Bọc Vàng - Bao Tự nối bước theo sau, lần lượt tiến vào Chất tử phủ. Vừa qua cửa lớn, hình ảnh đầu tiên hiện ra trước mắt bọn họ là những đám cỏ dại mọc đầy sân, mấy bụi cây to, cành khô gãy đổ khiến cho người có cảm giác hoang vu vắng lặng...
     
  5. Chương 34: Đá Một Cái Liền Gây Họa

    Bấm để xem
    Đóng lại

    - Cái này...

    Lần này không chỉ Bao Bọc Vàng mà ngay đến Bao Tự cũng phải trố mắt "ngạc nhiên":

    - Chỗ này là nhà ở sao?

    Trần Tĩnh Kỳ im lặng. Thú thật là hắn cũng hơi bất ngờ. Hắn không nghĩ tình trạng bên trong Chất tử phủ lại tệ đến mức này. Ở giữa Hạng đô phồn hoa, tên Thái tử kia có thể tìm ra được một chỗ như vầy, nghĩ chắc cũng phải hao tốn một phen công phu a.

    - Công tử...

    Trần Tĩnh Kỳ thở ra một hơi, nhanh chóng bình tâm trở lại. Hắn tiếp tục bước đi.

    - Vào trong xem. Nội thất chắc sẽ không đến nỗi.

    Thời điểm vào tới đại sảnh của căn nhà, nhóm người Trần Tĩnh Kỳ lại cùng nhau đứng bất động thêm một lần nữa. Lý do là vì sảnh đường này, nó quá bẩn!

    Trên trần, dưới sàn, trên bàn ghế, cột trụ, rèm che... chỗ nào cũng đều có mạng nhện phủ giăng, bụi bám dày đặc!

    Bao Tự quay sang nhìn phụ thân mình:

    - Cha, chúng ta... thật sự sẽ ở đây sao?

    Bao Bọc Vàng không đáp, đưa mắt nhìn Trần Tĩnh Kỳ.

    Trần Tĩnh Kỳ cười khổ:

    - Chúng ta không ở đây thì còn có thể ở đâu được?

    Bao Tự chẳng nguyện, kiến nghị:

    - Ở đây là Hạng đô, thiếu gì chỗ ở. Công tử à, hổng ấy chúng ta đi ra ngoài mướn một cái khách điếm để ở đi.

    Trần Tĩnh Kỳ lắc đầu:

    - Bao Tự, không đi được. Phủ đệ này là Hạng quốc sắp xếp cho chúng ta, nếu chúng ta không ở thì chính là bất kính đối với họ, sẽ chuốc hoạ. Thêm nữa, ngươi không thấy đám hộ vệ canh giữ bên ngoài sao?

    - Nói vậy thì chúng ta thật sự phải ở lại đây rồi.

    Bao Tự nhăn mày.


    Nhóm người Trần Tĩnh Kỳ đi xem qua phủ đệ thêm một lúc thì quay trở lại đại môn. Số là những hành lý, lễ vật của bọn họ bị đám hộ vệ từ chối mang vào trong, do đó bất đắc dĩ chỉ đành tự thân vận động.

    Biết sao được, đám hộ vệ này là người của Thái tử phủ a.

    - Bao Bọc Vàng, ta với ngươi cùng đi ra khiêng đồ vào.

    - Vâng.

    ...

    Trần Tĩnh Kỳ sống trong lãnh cung, từ nhỏ đã có ý thức rèn luyện thân thể nên thể chất của hắn rất tốt. Phần Bao Bọc Vàng, mặc dù tuổi tác đã ngoài bốn mươi, song bởi nhờ am hiểu dược liệu, biết cách dưỡng sinh, thành ra sức khoẻ cũng còn rất khá. Nhưng dẫu vậy, để mang được hết chỗ hành lý, lễ vật vào bên trong phủ, hai người bọn họ vẫn phải hao tốn rất nhiều sức lực, chừng khi khiêng đến chiếc hòm lễ vật cuối cùng thì bước chân của Bao Bọc Vàng đã không còn đi nổi nữa, phải ngồi bệt luôn xuống đất; Trần Tĩnh Kỳ, hắn cũng đang tựa lưng vào gốc cây để mà thở dốc, cả hai ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi.

    Bao Tự được phân công quét dọn phòng ốc bên trong, đi ra xem thấy cảnh ấy liền chạy nhanh tới chăm sóc cho Bao Bọc Vàng. Khi phụ thân đã ổn định, lúc này nàng mới đứng lên, bước lại chỗ Trần Tĩnh Kỳ.

    Vừa lắc đầu nàng vừa nói:

    - Công tử đúng là "công tử" mà, yếu đuối như vậy...

    Thân là nam nhân, lại có ý thức rèn luyện từ nhỏ, Trần Tĩnh Kỳ rất tự tin khẳng định sức khoẻ của mình so với bất kỳ kẻ đồng trang lứa nào cũng đều không thua kém, bây giờ nghe Bao Tự - một cô gái - chê bai mình như vậy thì không phục, nói:

    - Khuân vác cũng đâu phải Bao Tự ngươi, ngươi đương nhiên là không biết mệt.

    Bao Tự bĩu môi:

    - Cái đấy còn chẳng do công tử ngài. Lúc nãy ta muốn đi mang đồ vật vào nhưng ngài lại bảo thương tích ta chưa bình phục, không cho đi.

    - Cho dù thương tích của ngươi đã khang phục, vị tất đã mang nổi?

    - Ta mà không mang nổi a?

    Bao Tự cười lạnh, đi đến chỗ chiếc hòm đựng lễ vật.

    - Có chút đồ vật này mà ta không mang nổi ư? Công tử ngài xem đây!

    Như hiểu sắp có chuyện gì xảy ra, Bao Bọc Vàng lớn tiếng cản ngăn:

    - Bao Tự, không được..!

    Lời nói đã muộn, chân của Bao Tự đã giơ lên. Nàng thuận đà đá mạnh vào chiếc hòm. Tức thì, chiếc hòm bay về phía trước, vừa khéo lọt qua ô cửa sổ của một căn phòng gần đó, đánh "ầm" một tiếng.

    Trần Tĩnh Kỳ trợn mắt đứng hình. Bên kia Bao Bọc Vàng cũng chết lặng.

    Bọn họ đây không phải vì kinh thán trước khí lực mạnh mẽ của Bao Tự mà là... Ở bên trong chiếc hòm kia, toàn bộ đều là lễ vật quý giá được Thiên Đức hoàng đế chuẩn bị để Trần Tĩnh Kỳ đem tặng cho các vương công quý tộc Hạng quốc! Vừa rồi Bao Tự đem nó đá bay như vậy, lại va chạm mạnh như vậy, những món đồ vật bên trong... liệu còn nguyên vẹn?

    Trần Tĩnh Kỳ sợ hãi, ngay khi lấy lại năng lực phản ứng thì liền chạy nhanh vào kiểm tra.

    Phía sau, Bao Bọc Vàng trừng mắt, hàm râu dựng ngược, tay chỉ Bao Tự:

    - Con... Con... Tức chết ta mà!

    Bao Tự đến bây giờ vẫn chưa hiểu gì, nhíu mày, trong miệng lẩm bẩm:

    - Tùy tiện giơ chân đá một cái thôi mà, có cần phải kích động vậy không?

    ...

    Trong căn phòng chất đầy hành lý, lễ vật, Trần Tĩnh Kỳ và Bao Bọc Vàng đang đứng bên một chiếc hòm đã được mở nắp.

    Càng xem xét, kiểm kê, khuôn mặt Bao Bọc Vàng càng tái đi. Cuối cùng hắn quỳ luôn xuống:

    - Con gái hồ đồ, cúi xin công tử tha tội!

    - Cha! Sao tự nhiên cha lại quỳ? Cha mau đứng lên...

    - Con còn nói?! Có biết đã gây hoạ rồi không?!

    - Con...

    Bao Tự nhìn vào trong chiếc hòm, nói:

    - Không phải chỉ là bể mấy món đồ vật thôi sao...

    - "Chỉ là"?

    Bao Bọc Vàng tức đến đỏ cả mang tai:

    - Những thứ này đều là lễ vật trân quý, mỗi một món đều đáng giá vạn lượng!

    Hả? Vạn... Vạn lượng?

    Bao Tự buột miệng:

    - Đắt như vậy sao?

    Bao Bọc Vàng nghe câu đó, miệng liền ho khan.

    - Cha..!
     
  6. Chương 35: Bán Thân Trả Nợ

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ...

    - Công tử, ai làm người ấy chịu. Ngài nếu muốn trách phạt thì hãy trách phạt ta!

    Bao Tự khảng khái nói.

    - Nha đầu con bớt hồ đồ, mau quỳ xuống!

    Bao Tự không muốn quỳ, đưa mắt nhìn Trần Tĩnh Kỳ, chờ nghe ý tứ.

    Trần Tĩnh Kỳ khoát tay:

    - Được rồi, Bao Bọc Vàng ngươi cũng đứng dậy đi.

    - Công tử...

    - Cứ đứng dậy rồi nói.

    Đợi cho Bao Bọc Vàng đã đứng lên, Trần Tĩnh Kỳ mới nhìn sang Bao Tự, nói tiếp:

    - Bao Tự ngươi vừa nói sẽ chịu trách nhiệm đúng không?

    - Phải.

    Bao Tự gật đầu.

    Trần Tĩnh Kỳ lại hỏi:

    - Những thứ bị hư hại, mỗi món đều có giá vạn lượng, Bao Tự ngươi chắc chắn không có tiền để đền. Vậy, ngươi nói ta nghe xem, ngươi chịu trách nhiệm thế nào?

    Bao Tự thoáng suy nghĩ, hỏi lại:

    - Ngài muốn thế nào?

    Trần Tĩnh Kỳ ra vẻ trầm ngâm, một hồi sau thì nói:

    - Bao Tự, ngươi bán thân trả nợ đi.

    Bao Tự: "..."

    Bao Bọc Vàng bên cạnh lo lắng lên tiếng:

    - Công tử, con gái...

    Trần Tĩnh Kỳ đưa tay ngăn lại:

    - Bao Bọc Vàng, ta muốn nghe Bao Tự trả lời, không phải ngươi.

    Bao Bọc Vàng nhìn sang Bao Tự, còn Bao Tự thì lại nhìn Trần Tĩnh Kỳ:

    - Bán thân trả nợ, ý ngài là sao?

    - Ta muốn ngươi làm người hầu của ta.

    Trần Tĩnh Kỳ đáp.

    Bao Tự nghi hoặc:

    - Không phải hiện giờ ta đã là người hầu của ngài rồi sao?

    Trần Tĩnh Kỳ lắc đầu:

    - Thân phận người hầu này của ngươi bất quá chỉ là đóng giả, hai tiếng "công tử" ta biết ngươi cũng không thực tâm kêu. Sở dĩ ngươi đối với ta tỏ chút tôn kính, hết thảy đều bởi phụ thân ngươi là thần tử Đại Trần, các ngươi là thần dân Đại Trần, mà ta: hoàng tử Đại Trần.

    - Nhưng, ở đây là đất Hạng, không phải Trần, thân phận trước đây chẳng còn ý nghĩa nữa. Bao Tự, ngươi có thể hiểu thế này: Ta muốn ngươi phải làm đúng bổn phận của một người hầu đối với ta, là thực sự chứ không phải chỉ có hư danh. Thế nào, ngươi đồng ý chứ?

    - Còn lâu!

    Nghe Trần Tĩnh Kỳ giải thích tận tường như vậy, Bao Tự rốt cuộc đã hoàn toàn thấu hiểu. Nàng sao có thể chấp nhận được chứ. Bây giờ nếu mà nàng gật đầu thì từ đây về sau sẽ trở thành vật sở hữu của Trần Tĩnh Kỳ hắn, mất hết tự do a. Phải biết trước giờ, văn nhân yếu nhược chính là loại nam nhân mà Bao Tự nàng rất xem thường.

    - Bao Tự ngươi không muốn bán thân, tốt thôi. Vậy mau đền đi.

    Nói đoạn Trần Tĩnh Kỳ chìa tay ra.

    - Đền cái gì?

    - Tiền.

    Trần Tĩnh Kỳ chỉ xuống chiếc hòm đựng lễ vật:

    - Tổng cộng có sáu món đồ vật bị hư hại, giá trị ước tính tám vạn lượng.

    Tám vạn lượng?

    Bao Tự tròn mắt. Số tiền lớn như vậy nàng làm gì có.

    - Không có phải không?

    - Nếu... Nếu ta không đền thì sao?

    - Nếu ngươi không đền à...

    Trần Tĩnh Kỳ đe doạ:

    - Những món đồ bị ngươi làm hỏng chính là lễ vật mà hoàng đế Trần quốc đã cho người chuẩn bị để ta đem tặng các vị vương công đại thần Hạng quốc, nay lễ vật không có, ngươi nghĩ coi, nếu ta thành thành thật thật đem mọi chuyện trình bày lại cho cả hai phía Trần - Hạng nghe, hậu quả sẽ thế nào? Trần quốc xa xôi thì cũng thôi, nhưng còn các vị vương công đại thần Hạng quốc... Hiện giờ chúng ta đang ở tại Hạng đô a. Ta biết Bao Tự ngươi võ nghệ cao cường, có thể dễ dàng trốn thoát, nhưng còn...

    Trần Tĩnh Kỳ liếc sang Bao Bọc Vàng bên kia.

    Bao Tự sao lại chẳng nhìn ra ý tứ. Nàng cắn môi, trong lòng có mấy phần tức giận.

    - Hừ! Tám vạn lượng có gì to tát! Ta sẽ đem tiền về trả cho ngài!

    - Khoan đã!

    Trần Tĩnh Kỳ lên tiếng ngăn cản.

    - Lại chuyện gì?

    - Bao Tự, ngươi muốn đi đâu?

    - Không phải việc của ngài.

    - Tính đi ăn trộm sao?

    Bao Tự khựng liền bước chân.

    Trần Tĩnh Kỳ nhếch môi cười lạnh:

    - Bao Tự, chớ quên thân phận hiện giờ của ngươi. Chuyện ngươi làm, nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến ta, đến Đại Trần, hiệp ước hoà bình giữa hai nước Trần - Hạng. Ta cho ngươi hay, hiện giờ đang giám sát chúng ta không chỉ có đám hộ vệ ngoài kia thôi đâu, mỗi một người dân nước Hạng ngươi nhìn thấy trên đường đều có khả năng là tai mắt của triều đình Đại Hạng.

    Bao Tự nhìn phụ thân mình, rồi lại nhìn Trần Tĩnh Kỳ, bực tức nói:

    - Rốt cuộc là ngài muốn thế nào?!

    - Ta nói rồi đó thôi, Bao Tự ngươi tự làm tự chịu, bán thân trả nợ đi.

    - Ngài..!

    - Công tử, xin ngài...

    Bao Bọc Vàng bất nhẫn lên tiếng, song một lần nữa lại bị Trần Tĩnh Kỳ khoát tay ngăn lại, thái độ rất là cương quyết.

    - Thôi được, ta đồng ý làm người hầu cho ngài, nhưng mà... ta có điều kiện.

    Bao Tự cuối cùng đã có quyết định. Nàng nói tiếp:

    - Tám vạn lượng tuy rằng không ít, nhưng cái giá đó thì còn lâu mới mua hết được tương lai của ta.

    - Ý ngươi là?

    - Phải giới hạn thời gian. Bao Tự ta sẽ chỉ phục vụ ngài một khoảng thời gian nhất định, hết hạn thì chúng ta không ai nợ ai.

    - Cũng được.

    Trần Tĩnh Kỳ gật đầu, định:

    - Ngươi theo hầu ta mười năm, tám vạn lượng lập tức xoá bỏ.

    - Mười năm? Không được! Một năm!

    - Một năm? Bao Tự, vừa bị ngươi hủy là những lễ vật trân quý trị giá tám vạn lượng đấy!

    Bao Tự tính toán, nhượng bộ:

    - Hai năm.

    - Quá ít.

    Trần Tĩnh Kỳ lắc đầu:

    - Ít nhất cũng phải năm năm!

    - Năm năm quá lâu. Hai năm!

    - Năm năm!

    - Hai năm!
     
Trả lời qua Facebook
Loading...