Truyện Teen (Fanfic Naruto) Revenge - Linhvipno121

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Linhvipno121, 31 Tháng ba 2020.

  1. Linhvipno121 Bạch Vị Lai

    Bài viết:
    11
    (Longfic Sasusaku) Revenge - Chap 9:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm tại tập đoàn Uchiha.

    Một nhóm người trong đồng phục cảnh sát bước vào cầm theo huy hiệu vượt qua hàng bảo vệ một đường lên thẳng tới văn phòng Tổng giám đốc trên tầng chót.

    "Uchiha Sasuke, anh đã bị bắt vì nghi ngờ có dính líu tới những vụ buôn bán ma túy và chất kích thích. Xin mời đi theo chúng tôi." Viên cảnh sát nói, những viên cảnh sát đằng sau tản ra khắp phòng thu thập lại tất cả tài liệu trong phòng để tiện cho công cuộc điều tra.

    "Không cần còng đâu. Tôi đi cùng các người." Sasuke hoàn toàn không có vẻ gì là ngạc nhiên, giơ tay cản lại động tác lấy còng ra của viên cảnh sát.

    "Cảm ơn vì sự hợp tác. Mời!"

    * * *

    Trên tầng thượng của công ty xuất hiện bốn con người đúng ra lúc này không nên ở đây. Từ trên cao nhìn xuống Sasuke khuất bóng trong chiếc xe cảnh sát, bọn họ đều phát ra một tiếng thở dài.

    "Chúng ta phải làm gì đây? Dù tôi không ưa cậu ta lắm nhưng không thể trơ mắt nhìn cậu ấy ngồi tù được!" Naruto lo lắng.

    "Vậy cậu nghĩ chúng ta đang đứng đây làm gì?" Ino liếc qua ba người còn lại. "Tớ cạn ý tưởng rồi, có ai có cao kiến gì không?"

    Shikamaru mệt mỏi đỡ trán: "Mới sáng sớm mà đã có đủ thứ chuyện rồi. Xưởng sản xuất gặp hỏa hoạn, hàng hóa bị thiêu rụi. Hiện giờ chúng ta đang bị trễ hẹn với khách hàng. Từ sáng đến giờ có cả trăm cuộc gọi phàn nàn đến đây rồi. Một số bên không chịu lùi ngày giao hàng đã hủy luôn hợp đồng rồi."

    "Bây giờ chúng ta đang thiếu vốn, không hiểu sao các ngân hàng lần lượt từ chối cho vay. Sasuke thì lại thành ra thế này." Ino thở dài, cả hôm qua liên hệ với bao nhiêu ngân hàng quen lẫn không quen bọn họ cũng đều từ chối.

    "Sakura sáng nay đã nộp đơn xin nghỉ việc." Tenten ở bên Quản lý nhân sự chợt nói. "Tớ nghĩ cậu ấy đã dừng lại rồi."

    "Không, thế này chưa đủ với cậu ấy đâu." Ino khẳng định. "Một khi cậu ấy đã trả thù thì không bao giờ là đủ cả! Nhất là khi trong tay cậu ấy đang nắm giữ thế lực khổng lồ của gia tộc Asuna."

    Nhắc tới cái tên Asuna lại chỉ càng khiến Ino ở bộ phận pháp lý đau đầu vì vụ kiện mấy hôm nay. Không hiểu Sakura đã động tay động chân tới mức nào mà khiến Ino lẫn thiên tài IQ 200 không tài nào tìm ra được bất kỳ kẽ hở gì để chống lại vu cáo của Asuna.

    "Chúng ta không thể xử lý hai việc cùng một lúc được, phải chia ra thôi. Chắc chắn Không thể trông chờ gì vào mấy lão già ở ban quản trị rồi, chúng ta đành tự lực cánh sinh vậy." Shikamaru tạm vạch ra một kế hoạch ứng chiến tạm thời.

    "Ino, Naruto và tôi sẽ xử lý vụ kiện. Tenten, cậu trong ngày hôm nay gọi Neji và Hinata từ Osaka về. Neji và Hinata xuất thân từ gia tộc tài chính, cậu cùng bọn họ tìm cách xoay sở một khoản vay đi. Cố gắng đừng kinh động tới các vị phụ huynh."

    "Hiểu rồi."

    * * *

    Ở nhà, Sakura sau khi gửi đơn xin nghỉ việc qua mail liền ra ngoài xem con ma men ngoài sô pha đã dậy chưa. Nãy cô đã gọi Sasori rồi, chắc tầm mười phút nữa sẽ tới thôi.

    "Kíng Koong!"

    Vừa nhắc tới Tào tháo Tào tháo tới ngay. Cửa không khóa, Sakura để Sasori cứ thế đẩy cửa vào. Nhưng ngoài dự đoán của Sakura, khi nhìn thấy cô gái nằm bất tỉnh trên salon, trên khuôn mặt luôn treo lên ý cười cợt nhả nhưng hờ hững với mọi thứ xung quanh của Sasori vậy mà lộ ra vẻ lo lắng sốt sắng.

    "Cô ấy làm sao vậy?"

    Sasori vừa tới liền lao vọt tới cạnh cô gái kia, hoàn toàn đem đứa em gái này gạt phăng sang một bên.

    "Em không ăn thịt cô ta đâu."

    Thấy Sasori như muốn lật ngược con ma men đáng thương kia lên vài lần để kiểm tra xem cô ta có làm sao không, Sakura không nhịn được hừ lạnh một tiếng bĩu môi. Lúc này Sasori mới đứng dậy lúng túng ho khan vài tiếng giải thích.

    "Anh chỉ lo cô ta say rượu lại làm liều gì với bản thân thôi."

    "Cô ta tự làm tự chịu, liên quan gì tới anh. Sasori, từ khi nào anh rảnh tới mức quan tâm tới một người lạ vậy." Sakura một hơi liến thoắng. "Còn nữa, tại sao cô ta biết nhà em? Cô ta tới đây làm gì? Anh là gì với cô ta? Anh có biết cô ta có quan hệ với Sasuke?"

    Sasori bị từng câu hỏi dồn dập của Sakura khiến cho đơ nào mất vài giây, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó câu cuối cùng lại lọt vào tai anh một cách vô cùng rõ ràng. Sắc mặt Sasori nháy mắt sầm xuống.

    "Em nói cái gì?"

    Sắc mặt Sakura hiển nhiên cũng không cách nào tốt lên nổi khi nhắc về thứ đã ám ảnh cô cả đêm hôm qua tới mất ngủ. Sasori đã hỏi thì cô cũng không ngại nói thẳng:

    "Em nói cô ta có quan hệ với Sasuke! Mà không phải chỉ là quan hệ bình thường đâu, cô ta chính miệng thừa nhận với em rằng cô ta chính là hôn thê của Uchiha Sasuke đấy! Hôm qua cô ta tới đây say khướt, ăn vận giống như vừa từ quán bar trở về, anh nói xem, cô ta có thể đến đó với ai!"

    Ánh mắt Sasori như muốn giết người, nhưng không phải với Sakura mà là muốn xiên chết tên khốn Uchiha kia. Hôm qua vì cái tên này đã khiến Sasori lần đầu tiên phải nặng lời với em gái bảo bối của mình, giờ chắc chắn vì cái tên này sẽ lại có một hồi sóng gió tới vùi dập mùa xuân mới tới của Sasori.

    Mà đâu chỉ có Sasori, Sakura càng nghĩ càng hận tới thấu xương. Hóa ra hắn đã có hôn thê, vậy mà vẫn còn cố tới đây trêu chọc mình! Lẽ nào hắn vẫn còn cho rằng cô gái nào sinh ra cũng chỉ để hắn chơi đùa chán thì bỏ sao!

    Sakura nhìn Sasori, phát hiện anh trai cũng đang nhìn mình, trong mắt hừng hực lửa cháy. Hai anh em không hẹn mà cùng quay đầu nhìn tới con ma men vẫn bất tỉnh nhân sự kia. Dường như cảm nhận được ánh mắt giết người buốt giá quanh đây, con ma men kia như sợ hãi rụt mình lại một chút nhưng vẫn không tỉnh dậy.

    * * *

    "Hiện tại chỉ có duy nhất hai sự lựa chọn cho chúng ta." Neji cùng Hinata vừa từ Osaka bắt chuyến bay sớm nhất trở về Tokyo, chỉ có thể tận dụng khoảng thời gian một tiếng ngắn ngủi trên chuyến bay để liên lạc và tìm kiếm các nơi để xoay sở một khoản tiền để có thể đủ để đẩy nhanh tiến độ sản xuất hàng cho vừa kịp lịch giao hàng.

    "Chủ tịch Asuna và Chủ tịch Katsuhiko đồng ý cho chúng ta vay ngay lập tức nhưng với lãi suất 200%."

    "200%? Bọn chúng bị điên à?" Naruto trố mắt. "Gã Asuna kia rốt cuộc có thù oán gì với chúng ta chứ!"

    "Không phải Asuna có thù oán với chúng ta." Ino lên tiếng đính chính lại. "Mà là Sakura có thù oán với Sasuke."

    "Thế lực của Asuna không phải thứ chúng ta có thể đùa được. Nhất là Sasori còn không phải con người đơn giản. Trừ" người kia "ra, Sasuke hay bất kỳ chúng ta đều không là đối thủ của anh ta. Lựa chọn Asuna tôi nghĩ nên loại bỏ đi thôi." Neji ít nhiều gì cũng đã nghe Hinata tóm tắt sơ qua tình hình liền thiên về Katsuhiko hơn.

    Shikamaru lại không cho là vậy. Có thể nói, trong thời điểm này muốn đưa tay giúp đỡ Uchiha chỉ có bọn điên hoặc có mục đích khác, nhất là khi Asuna còn đang kiện bọn họ. Katsuhiko lại đột nhiên đồng ý cho vay, cho dù là với lãi suất cao cắt cổ, Shikamaru dám cá tiền Katsuhiko không có mục đích tốt. Hơn nữa chín mươi phần trăm là Katsuhiko có thông đồng với Asuna.

    Nếu đúng là như vậy, Asuna với Katsuhiko, giờ chọn gì cũng như nhau thôi, phân tích nhiều làm gì cho mệt. Cứ để bọn họ tung hết chiêu thức ra đi. Gió chiều nào che chiều ấy vậy.

    "Vậy làm như ý cậu đi, Neji."

    * * *

    Tại văn phòng Chủ tịch tập đoàn Katsuhiko.

    "Đúng như em dự đoán, Sakura, bọn họ vừa liên hệ đồng ý điều kiện cho vay của chúng ta." Deidara không có lấy chút bộ dạng nào ra dáng vẻ của Chủ tịch cả, chân gác chềnh ềnh lên bàn tay cầm điện thoại ha hả cười nói với người ở đầu dây bên kia.

    "Vậy là tốt rồi. Nếu có tình hình gì mới phiền anh báo giúp em nhé. Cảm ơn anh, Deidara." Sakura cảm kích nói.

    "Ôi trời, khách sáo gì chứ! Em của thằng nhãi Sasori kia cũng như em của anh thôi."

    Hai người nói qua lại vài câu, bỗng nhiên Sakura chợt hỏi.

    "Deidara, anh là bạn thân nhất với Sasori. Anh có thấy gần đây.. ừm.. Sasori có qua lại không bình thường với cô gái nào không?"

    Deidara không hiểu: "Thế nào là không bình thường?" Từ trước tới giờ đã bao giờ không bình thường đâu! "Lẽ nào.. anh trai em lần này quan hệ bừa bãi cẩu thả gây ra mầm mống nào biết gọi là cô rồi à?"

    ".. Ý em không phải vậy.. Chính là loại quan hệ nam nữ yêu đương bình thường mà không dựa trên tiền đề là giải quyết nhu cầu ấy!"

    Deidara nghe xong còn hoảng hốt hơn, đứng bật dậy gần như hét vào điện thoại: "Cái gì? Sasori bị yếu sinh lý rồi sao mà không cần giải quyết nhu cầu nữa!"

    "..."

    "Chết không cơ chứ! Anh biết ngay mà! Anh đã nói thằng nhãi này quan hệ ít thôi, cẩn thận tinh tẫn mà chết, nó có nghe đâu cơ chứ! Giờ đúng là.. Chia buồn với bác trai giúp anh, dòng họ nhà em coi như đoạn tử tuyệt tôn từ đây!"

    "..."

    Sakura cự tuyệt nghe thêm bất kỳ thứ nhảm nhí gì nữa, lập tức chào tạm biệt rồi dứt khoát dập máy.
     
  2. Linhvipno121 Bạch Vị Lai

    Bài viết:
    11
    (Longfic Sasusaku) Revenge - Chap 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Shikamaru vẫn luôn biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, nhưng khi mọi thứ xảy tới, chính mình cũng không thể ngờ Sakura lại có thể quyết tâm đuổi tận giết tuyệt tới cùng như vậy.

    Khi Naruto chạy vào trong báo rằng toàn bộ lô hàng vừa sử dụng số tiền được Katsuhiko cho vay để sản xuất trong quá trình vận chuyển đã gặp sự cố, toàn bộ đều mất sạch, Shikamaru mới biết Sakura đâu chỉ muốn hủy hoại Sasuke mà còn muốn phá tan cơ nghiệp của anh. Shikamaru không phải không tính tới Sakura sẽ có thể ra tay với lô hàng ở nơi sản xuất hoặc trên đường vận chuyển, đã sai người bảo vệ nghiêm ngặt nhưng cũng không đánh lại được với thế lực đằng sau Sakura.

    Không giao được hàng, đừng nói là có tiền trả khoản nợ của Katsuhiko mà đến kinh phí để duy trì hoạt động của trên dưới tập đoàn Uchiha trong nửa tháng tới cũng không đủ.

    "Bên Katsuhiko gọi điện báo đã đến hạn trả nợ. Chúng ta phải làm sao đây?" Ino lo lắng nói. "Hiện tại ngoại trừ" người kia "ra, chắc chỉ có cách kinh động tới các vị phụ huynh may ra chúng ta đủ xoay sở."

    Đây là phương án mà bọn họ chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày phải dùng tới. Shikamara, Naruto, Ino, Tenten và cả anh em Neji, khi bọn họ đều tới đây đầu quân cho Sasuke đều có chung một mục đích, chính là có thể tự trưởng thành trên đôi chân của mình mà không phải sống sau cái bóng của của cha mẹ và thế lực gia tộc. Trường hợp của Sakura tuy hy hữu nhưng không phải sẽ không xảy ra, và xem nơi nay dưới tay bọn họ đã sắp đi đến bờ vực phá sản thế nào. Cho dù ngày đó Sasuke không gián tiếp tiếp tay cho Sakura, với bản lĩnh và thế lực của Sakura và Asuna, muốn diệt bọn họ không thiếu cách!

    "Chết tiệt!" Shikamaru chửi thề một tiếng. "Tôi ghét phải thừa nhận nhưng có vẻ chúng ta thực sự thất bại rồi!"

    "Vẫn chưa hoàn toàn đâu."

    Cánh cửa không báo trước bị đẩy ra, một người đàn ông mà chỉ mới vài giây trước xuất hiện trong lời nói của bọn họ vậy mà giờ đã vượt qua ngàn dặm giữa các lục địa về tới đây.

    "Anh Itachi!"

    Ino là người đầu tiên hô lên. Lần đầu tiên khi nhìn thấy người anh trai già dặn mặt lúc nào cũng nghiêm nghị này của Sasuke mà thấy vui mừng.

    Shikamaru cùng Naruto cũng ngạc nhiên không kém, há hốc mồm lắp bắp. "Làm.. Làm thế nào mà anh lại trở lại đây?"

    "Làm thế nào là thế nào!" Itachi gắt. "Nghe tin tập đoàn sắp đóng cửa, đứa em trai vì dại gái mà có khả năng ngồi tù ăn cơm nhà nước không dưới ba mươi năm, mấy đứa nói thử xem, anh còn tâm trạng mà yên tâm làm việc ở Mỹ được không!"

    Càng nói Itachi càng nổi giận, thấy bọn Shikamaru như bị mắng đần mặt ra đấy, giọng lại cao thêm một bậc: "Còn ngồi đấy làm cái gì! Biết bây giờ đang trong thời khắc nước sôi lửa bỏng một giây cũng có thể mất hàng triệu Yên không! Triệu tập hết lên phong Chủ tịch ngay!"

    Phòng Chủ tịch không phải ở đâu xa mà ngay đối diện văn phòng Tổng giám đốc trên tầng cao nhất của tòa nhà. Và hiện tại, chủ nhân của chiếc ghế Chủ tịch tối cao kia không phải ai khác chính là Uchiha Itachi, con trai cả của tiền Chủ tịch Uchiha Fugaku.

    Khi tất cả bọn Shikamaru đã có mặt đầy đủ trước bàn Chủ tịch, không một ai dám có lấy nửa điểm cợt nhả đối diện Itachi, ngay cả Naruto bình thường vớ vẩn lúc này cũng phải nghiêm chỉnh cùng đồng bạn báo cáo trên dưới tất cả tình hình đã xảy ra, bao gồm cả chuyện của Sakura cũng không dám giấu.

    Nghe xong, Itachi trầm ngâm trong giây lát rồi lập tức đưa ra phân phó.

    "Về khoản nợ với tập đoàn Katsuhiko, trợ lý của anh trong năm phút sẽ chuyển từ chi nhánh bên Mỹ về. Còn về vụ kiện từ Asuna.. Ino, em liên hệ với bọn họ đặt một cuộc hẹn với Chủ tịch Asuna Sasori, nếu bọn họ từ chối, nói người hẹn là Uchiha Itachi."

    Ino không hiểu sao Itachi tự tin chắc Sasori sẽ đồng ý gặp nhưng không dám nhiều lời lập tức đi làm.

    * * *

    Đến tối, tại một quán trà cao cấp.

    "Mời ngài đi lối này." Phục vụ dẫn Itachi tới một căn phòng bao riêng, bên trong đã có Sasori đang chờ sẵn.

    "Là người hẹn lại để khách chờ, đây không giống tác phong của cậu, Itachi." Sasori đặt chén trà Bích Loa Xuân thượng hạng xuống bàn.

    "Xin lỗi. Tôi có chút việc gia đình." Itachi ngồi xuống đối diện Sasori, không vòng vo nhiều lời vào thẳng chủ đề chính. "Nhờ phúc của anh em nhà cậu, tôi phải vận dụng rất nhiều mối quan hệ mới đưa Sasuke ra khỏi trại giam được."

    Sasori cười một tiếng, thản nhiên đáp lại lời gươm giáo của Itachi: "Chỉ là tạm thời thôi. Cho tới khi tôi nộp thêm một số thứ hay ho nữa lên cục cảnh sát vào ngày mai, e là không mối quan hệ nào có thể cứu được em trai cậu ra nữa đâu."

    "Ý cậu là thứ này?" Itachi ném lên bàn một bộ hồ sơ, trong khi chờ đợi Sasori đọc xong nó liền tự rót cho mình một chén trà. Trà ngon không thể để phí được. "Cậu vẫn không hề thay đổi, Sasori. Không phải tôi đã nhắc cậu rất nhiều lần là phải biết giữ đồ của mình thật cẩn thận sao?"

    Sasori đọc xong cũng biết là tập tài liệu trong tay mình hoàn toàn trở nên vô dụng rồi. Itachi chắc chắn trước khi tới đây đã tẩy trắng mọi giấy tờ lẫn dữ liệu về những việc làm ăn trong bóng tối của tập đoàn Uchiha rồi. Những chứng cứ Sasori nộp lên trước đây để kết tội Sasuke e là cũng vậy. Thủ đoạn làm việc kín kẽ gọn gàng không ai phát giác của Itachi chưa bao giờ khiến Sasori phải nghi ngờ.

    "Xem như cậu thắng ván này. Rồi sao? Cậu nghĩ tôi sẽ để yên cho em trai của cậu tiếp tục tung tăng nhởn nhơ chắc!"

    "Dĩ nhiên là tôi không tin. Nhưng tôi muốn biết lý do." Itachi dừng lại một chút, lại nói: "Tôi đoán rằng việc này có phần liên quan tới người em gái đã mất tích cậu?"

    "Sao cậu không về hỏi đứa em trai yêu quý của cậu đi!" Ngữ khí Sasori trầm xuống. "Cho đến giờ, có thể nói tôi đã qua lại với rất nhiều phụ nữ, nhiều tới mức chính tôi cũng không thể nhớ hết được. Nhưng tôi vẫn luôn nhắc nhở mình phải nhớ rõ một quy tắc không được phép phá. Đó chính là không bao giờ chơi đùa với trái tim phụ nữ!"

    Nói tới đây, Sasori cũng không còn kiên nhẫn tiếp chuyện Itachi nữa, đứng dậy, chỉ bỏ lại một câu trước khi đi. "Giống như cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ làm tổn hại em trai mình, chừng nào Sasori này còn sống, tôi cũng sẽ không bao giờ để kẻ suýt chút nữa đã hại chết em gái tôi được sống yên ổn!"

    * * *

    Itachi tự mình lái xe trở về dinh thự Uchiha sau cuộc nói chuyện kết thúc trong không mấy vui vẻ với Sasori, việc đầu tiên anh làm là tìm thẳng tới phòng đang nhốt Sasuke. Vì sao phải nhốt? Vì Itachi sợ vì gái nó đã dám để mình thiếu chút nữa ngồi tù thì còn gì mà nó không dám làm nữa chứ!

    Thấy Itachi đẩy cửa đi vào cho đám vệ sĩ lui ra ngoài, Sasuke không nhịn được nói.

    "Em không tự sát đâu. Anh cho vệ sĩ về đi."

    "Anh không sợ cậu tự sát! Anh chỉ sợ cậu lại không kìm được lòng chạy tới gặp cô gái kia để hiến dâng bản thân như cách cậu hiến dâng tập đoàn thôi."

    ".. Anh có gì thì nói thẳng ra đi."

    Itachi ngồi xuống đối diện Sasuke trên salon. Sasuke biết giờ Itachi mới chính thức nghiêm túc đây.

    "Nói anh nghe toàn bộ chuyện đã xảy ra giữa em và Haruno Sakura."
     
  3. Linhvipno121 Bạch Vị Lai

    Bài viết:
    11
    (Longfic Sasusaku) Revenge - Chap 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nói anh nghe toàn bộ về chuyện đã xảy ra giữa em và Haruno Sakura."

    Sasuke đảo mắt, dường như không quá ngạc nhiên khi Itachi hỏi vậy. Đám bạn anh mà giữ được mồm mới là chuyện lạ ấy chứ. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là anh có thể tự mình nhắc về quá khứ yếu đuối đầy tội lỗi đó.

    "Đây là chuyện riêng của em."

    "Ừ. Nhưng khi nó ảnh hưởng tới sự tồn vong của cả một đế chế cụ chúng ta đã hy sinh để gây dựng thì nó là chuyện chung của tất cả các Uchiha. Và tình cờ ghê ha, anh cũng là một Uchiha!"

    "Anh quá lời rồi. Uchiha Madara đúng là có vất vả đấy nhưng không đến nỗi hy sinh tính mạng vì cơ nghiệp này."

    "Ừ. Madara đúng là không đến nỗi mất mạng, chỉ có vợ của ông trong thế chiến bị quân địch bắt rồi dùng bà để ép ông tự sát. Chỉ là trước khi bọn chúng thành công, bà đã nhảy xuống vách núi tự sát ngay trước mắt Madara để ông không phải khó xử. Thử hỏi nếu Madara chết, con cháu Uchiha liệu có được như ngày hôm nay không?"

    Sasuke sửng sốt, phiên bản đó anh chưa hề nghe tới. Itachi lại nói: "Sao? Nghe có thấy việc này quen quen không? Chỉ khác mỗi ở chỗ vợ Madara là tự nguyện, còn em là đẩy con gái nhà người ta xuống vách núi."

    Vòng đi vòng lại cũng chỉ về chuyện này. "Anh biết rồi còn tới đây hỏi làm gì nữa?"

    "Lý do." Itachi đáp. "Trước giờ em luôn là người có nguyên tắc và không làm việc gì mà không có lý do. Và đừng nói em chỉ muốn chơi đùa cô bé ấy, chơi chán rồi bỏ!" Itachi đã sớm đọc ra mấy cái suy nghĩ đã quá rõ ràng trên mặt em trai, liền ra đòn phủ đầu.

    "Sasuke, em là một Uchiha." Một Uchiha một khi đã nhận định một người cả đời sẽ không bao giờ thay đổi trái tim mình. Điều này Itachi không cần phải nói ra, nó đã luôn nằm trong huyết mạch của Uchiha các đời. Giống như cha có tất cả quyền cao chức trọng trong tay cũng chỉ thủy chung với một người duy nhất là mẹ bọn họ. Giống như sau khi vợ của Madara qua đời, ông sau khi dành hết tâm huyết gây dựng sự nghiệp bà đã hy sinh để bảo vệ và đã không bao giờ lấy bất kỳ người phụ nữ nào khác.

    Itachi vẫn chưa gặp được người phụ nữ của mình, nhưng anh đã rất vui khi nghe tin rằng em trai mình đã tìm được người đó, đồng thời sốc tới thế nào khi nghe Sasuke có thể nhẫn tâm đẩy người mình yêu xuống vực.

    "Em đã yêu cô ấy, đúng không? Vậy tại sao phải làm như vậy?"

    Bộ mặt thờ ơ vô cảm với tất cả mọi thứ xung quanh đeo trên mặt bao lâu này rốt cuộc Sasuke không giữ nổi nữa. Sasuke chôn mặt trong hai bàn tay, trong giọng nói không che giấu được tia tan vỡ.

    "Nếu khi đó em còn tiếp tục, bọn chúng nhất định sẽ không để yên cho cô ấy. Em không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đẩy cô ấy ra xa khỏi em. Nhưng Sakura sẽ không dễ dàng buông tay như vậy, vậy nên.."

    Sasuke đem lần lượt tất cả kể lại cho Itachi. Nghe xong, Itachi chỉ buông một tiếng thở dài, đứng dậy tới vỗ vai Sasuke rồi ra khỏi phòng.

    Cuộc nói chuyện tối qua giữa hai anh em đã khiến Itachi hiếm khi thấy trong lòng đầy phiền muộn thế này. Nghĩ lại cuộc trò chuyện đó, Itachi không biết làm gì hơn ngoài lắc đầu và thở dài. Chuyện này muốn giải quyết nói thì rất dễ. Trong tâm mỗi người bây giờ đều có khúc mắc. Sakura vì vẫn luôn oán hận em trai mình nhẫn tâm vô tình. Sasori cũng là vì em gái mình mà trút giận lên Sasuke. Cả hai đều là anh trai, Itachi có thể hiểu được suy nghĩ của Sasori.

    Ngẫm kỹ lại, anh thấy mình may mắn hơn Sasori rất nhiều, từ nhỏ anh đã được sống trong một gia đình toàn vẹn hạnh phúc, có cha có mẹ có em. Còn Sasori thì sao? Anh chỉ được hưởng hạnh phúc đó trong bảy năm đầu đời ngắn ngủi. Cha mẹ anh mất, cả hai được gửi vào cô nhi viện, một năm sau tuy được nhận nuôi nhưng lại phải xa cách với em gái, người thân cuối cùng. Mãi đến tận mười hai năm sau Sasori mới được đoàn tụ với em gái nhưng Sakura lại đang trong tình trạng đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Hỏi xem có người anh người chị nào lại không căm ghét cái kẻ hại em mình ra nông nỗi này! Anh không thể trách Sasori được, cả Sakura nữa, dù gì con bé cũng đã yêu Sasuke quá nhiều, bị phản bội như vậy ai mà chẳng hận chẳng muốn trả thù.

    Chuyện của bọn trẻ chỉ có bọn trẻ mới tự giải quyết được. Nhưng không có nghĩa là anh có thể trơ mắt để cơ nghiệp của tổ tiên bị hủy chỉ vì.. tranh chấp yêu đương được! Cách duy nhất là làm sao để Sasori không nhúng tay vào chuyện này nữa. Phía bên Deidara thì dễ rồi, tên đần đó lúc nào cũng dễ dụ nhất, chỉ có Sasori là hơi khó nhằn..

    Itachi trầm ngâm trong giây lát, cuối cùng nảy ra một cách. Itachi lướt qua mục danh bạ trên điện thoại, rốt cuộc tìm thấy cái tên mình cần, liền ấn gọi.

    Không quá ba giây sau, đầu bên kia có người bắt máy.

    "Anna, anh có chuyện muốn nhờ em.."

    * * *

    Ngày hôm sau, Sakura nhận được tin Itachi đã quay trở lại Mỹ, dĩ nhiên là sau khi đã xử lý hết sạch tất cả các kế hoạch anh em cô đã thiết kế bao lâu nay lên tập đoàn Uchiha. Tuy nhiên, đó vẫn chưa phải là điều khiến Sakura hận đế nghiến răng nghiến lợi.

    Từ sáng đến giờ Sakura chẳng những không thể liên lạc được với Deidara mà đến chính anh trai mình Sasori cô cũng không thể gọi được. Gọi trực tiếp vào số máy thì báo là số điện thoại không nằm trong vùng phủ sóng, gọi cho trợ lý thì anh ta cũng chịu không biết Chủ tịch nhà mình đã đi đâu.

    Giống như một kỳ tích hay cũng không biết là do ý trời nữa, tập đoàn Uchiha thoát qua đại nạn phá sản này. Nhưng dễ gì Sakura chịu để yên như vậy. Dù gì thì nói, trước khi Sasori đi vẫn để lại cho cô toàn bộ quyền lực của tập đoàn Asuna trong tay, hơn nữa, bản thân cô trước khi thôi việc cũng nắm không thiếu thứ thú vị trong tay đâu!

    * * *

    "Sakura nhất quyết không chịu buông tha cho chúng ta đúng không?" Shikamaru chán nản ném tờ báo mới nhất lên bàn Sasuke, người mới phục chức còn chưa tới hai ngày đã lại bị đưa lên mặt báo.

    "Nhờ ơn cậu cho cô ấy quyền truy cập vào hệ thống dữ liệu mật của chúng ta, hôm nay Sakura đột nhiên vui tính công bố tất cả thông tin này lên mạng rồi."

    Sasuke đọc xong cũng không có gì quá ngạc nhiên với tin tức này, khóe môi ngược lại lại kéo lên một nụ cười nhẹ khiến Shikamaru mấy hôm nay sắp tăng huyết áp vì bận rộn giờ chính thức tăng xông luôn.

    "Cậu cười? Cậu còn cười được chắc!"

    "Tại sao lại không?" Trên mặt Sasuke nhuốm đậm ý cười. "Cậu không thấy là Sakura có vẻ đã bị Itachi chọc tới phát điên rồi sao?"

    "Có phát điên thì người đầu tiên cô ấy tìm cách trút giận lên chính là cậu! Mà giờ bọn tôi cùng hội cùng thuyền cậu giờ nằm không cũng trúng đạn! Cậu có biết là Ino mấy hôm nay làm việc tới mất ngủ, cả hệ thống thần kinh bị chập rồi, đến mức giờ đi làm con cáo già kia cũng vác dao đi ấy chứ?"

    "Thay tôi xin lỗi Ino. Đồng thời thông báo tăng lương gấp đôi cho Ino, Naruto, Tenten với anh em Neji. Nói bọn họ yên tâm, tôi sẽ chấm dứt chuyện này sớm thôi." Nói tới đây ánh mắt Sasuke bỗng trở nên thâm sâu khó lường.

    Shikamaru hoàn toàn không có thêm bất kỳ can thiệp nào vào đôi uyên ương lấy chém giết nhau làm chuyện vui này nữa, nhưng, có một thắc mắc nho nhỏ.

    "Bọn họ đều được tăng lương, vậy tôi thì sao?" Ngữ khí có vẻ không cam lòng.

    Sasuke chỉ liếc qua Shikamaru một cái, mặt không đổi sắc nói: "Tăng gấp bốn."

    "Cậu cứ nghỉ ngơi suy nghĩ dần đi! Chuyện còn lại cứ để tôi lo! Đảm bảo một ngón tay cậu cũng không phải nhúng vào!"

    * * *

    "Tobi! Tất cả là tại cậu!" Hidan hung dữ buộc tội.

    Tobi ngơ ngác: "Hả? Tại sao lại là tại tôi?"

    Hidan: "Nếu không phải tại cậu ban nãy ăn nốt con tôm hùm sốt phô mai cuối cùng làm sao có thể khiến em gái Sakura của chúng ta buồn chứ?"

    Mọi người: "..."

    Gã Hidan này say thật rồi..

    Hiếm khi các thành viên Akatsuki lại cùng trở về Nhật và có dịp tụ họp đông thế này khi quanh năm bọn họ đều làm việc ở các đất nước khác nhau. Tuy thiếu Itachi, Sasori và cả "Thủ lĩnh tối cao" Yahiko nhưng điều đó không hề làm giảm độ náo nhiệt của bữa tiệc.

    Sakura vốn hôm nay đã mang tâm trạng không tốt cả ngày, giờ thấy Tobi vì mình mà bị vạ gió, liền đánh tiếng giải thích, không ngờ, mồm mới vừa mở ra đã bị Hidan chặn lại.

    Hidan một tay khoác vai Sakura một tay nâng lý rượu dụ dỗ.

    "Em gái à, hôm nay ngày lành tháng tốt, vừa hay em là người vô thần không theo đạo gì, anh trai muốn giới thiệu em vào đạo Jashin tôn quý thiêng liêng mà anh đang theo! Một điểm đặc trưng của đạo này là có thể tế sống đứa em ghét, em không muốn tế gã Sasuke đó để giải hận sao?"

    Rồi thôi xong..

    Không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới đã động ngay đúng chỗ đau của Sakura. Cô gần như không thể giữ được nụ cười gượng gạo trên môi nữa. Trừ Hidan đang say đứ đử ra, đến ngu ngốc như Tobi cũng nhận ra phiền muội của Sakura từ đâu đến.

    "Đủ rồi đấy, Hidan!" Kakuzu duỗi tay túm lấy cổ áo Hidan xách lên.

    "Bỏ tôi xuống! Tôi nói có gì sai chứ! Không phải lần này Sasori nhờ chúng ta quay lại đây cũng là vì.. Ưm!"

    Tobi thức thời lấy cái đùi gà tây nướng nhét vào miệng Hidan, vô cùng hiên ngang hứng lấy toàn bộ ánh mắt giết người của Hidan, xong lại nháy mắt ra hiệu cho Deidara đằng kia.

    Deidara hiểu ý, vội vàng nâng ly hướng về phía Sakura.

    "Nào nào! Từ đầu tới giờ anh quên mất chưa chúc mừng chiến thắng vinh quang của em, Sakura!"

    Kisame cùng Konan và Nagato cũng nâng lý, dứt khoát lờ đi cái đám hỗn độn đằng kia.

    "Chúc mừng! Em gái chúng ta đã trưởng thành rồi!"

    Deidara cố tìm chuyện để dẫn khỏi chủ đề người yêu cũ của Sakura, nào có ngờ đây mới chính là vấn đề khiến Sakura phiền não.

    "Em không nghĩ mình đã xứng đáng với lời chúc này hay với tất cả những thứ tốt đẹp này.." Trong giọng nói không che giấu được sự hoang mang, hoảng hốt và bối rối. Trước khi bất kỳ ai kịp nói gì, Sakura đã đứng dậy nói xin phép rồi tông cửa bỏ ra ngoài.

    Sự náo nhiệt ban đầu vì vậy mà cũng biến mất. Trừ Konan và Nagato ra, tất cả lúc này đều đang hướng ánh mắt giết người tới Hidan, tên đần khơi mào tất cả mọi thứ!

    "Yahiko nhắn tin rằng đã không thể giữ chân Sasori lại được nữa rồi." Konan thở dài cất điện thoại đi. "Nếu giờ Sasori trở về, bằng tính cách chiều em gái tới chết của cậu ta, mọi thứ Itachi sắp xếp không phải hỏng hết sao?"

    "Ngay cả Anna cũng không giữ chân nổi cậu ta sao?" Nagato ngạc nhiên.

    Hóa ra, cách để loại bỏ tất cả những người không liên quan tới xích mích của bọn trẻ lần này của Itachi chính là đưa Sasori, người có vẻ như rất vui lòng nhúng chân vào giẫm lên mặt kẻ đã bội bạc em gái mình, tách ra khỏi Sakura bằng cách sử dụng Anna, cô gái mà được cho là gần đây khiến con ngựa đực Sasori kia thần hồn điên đảo sẵn sàng bỏ cả một rừng hoa đào để theo đuổi. Vừa hay Anna lại rất vui lòng.

    Không có Sasori, lại thêm Itachi ngáng chân, có thể nói là tuy không thể thay đổi kế hoạch trả thù của Sakura nhưng cũng có thể làm giảm sức ép và ít nguy hại hơn tới tập đoàn Uchiha. Ân oán giờ sẽ chỉ là giữa hai bọn trẻ thôi. Nhưng có vẻ, Sasori đã nhận ra điều đó rồi, dứt khoát vứt lại hết rắc rối Yahiko cố tình gây nên với việc làm ăn của tập đoàn Asuna bên Anh, "gô cổ" Anna chống đối, giờ đang trên máy bay tư nhân trở về Nhật rồi.

    Khúc mắc bắt đầu dưới tay Sasuke, nhưng nút buộc đầu tiên và quan trọng nhất phải cởi, e rằng là từ Sakura rồi.

    "Cậu xử lý lũ.. điên kia đi. Tôi ra ngoài tìm Sakura."

    Nói rồi Konan đẩy ghế đứng dậy theo hướng Sakura vừa chạy ra mà đi.

    Nagato gật đầu, chờ Konan đi liền bắn ánh mắt lạnh buốt tới Hidan vẫn đang say đứ đử mà không biết mình vừa gây ra đại họa gì.

    "Tobi, tìm trong túi áo Hidan lấy thẻ tín dụng ra đây. Tôm hùm phô mai của nhà hàng này ngon đấy, chúng ta mua lại nhà hàng này."

    Tobi hai mắt sáng rực chỉ trực có vậy moi hết tất cả thẻ tín dụng trong ví Hidan vẫn đang hồn nhiên không hiểu gì gào thét hô đức thánh Jashin.

    Nagato lại nói: "Hôm nay ai có nguyện vọng hay muốn mua gì cứ nói luôn đi. Hidan đang rất" hào phóng "mà!"

    Deidara: "Nhà máy sản xuất bom!"

    Kakuzu: "Toàn bộ ngân hàng tại Nga!"

    Kisame: "Bộ sưu tầm cá mập! Tôi muốn xây thủy cung!"

    Nagato: "Đừng quên chúng ta còn phải mua quà cho Itachi, Yahiko và Sasori nữa chứ!"

    Hidan: "..."

    Sao bỗng nhiên lại có ảo giác những bịch tiền mọc cánh bay mất thế này?

    * * *

    Bổ sung thêm thông tin trong chuyện:

    Akatsuki là một tập đoàn lớn có nhiều nhánh nhỏ phân chia trên toàn quốc và quốc tế. Mỗi người điều hành một chi nhánh, đứng đầu toàn bộ các chi nhánh và người sáng lập ra chính là chủ tịch Yahiko và Konan.

    Deidara, Tobi, Konan, Kakuzu, Hidan, Itachi, Kisame, Sasori, Yahiko là bạn thân thời trung học và được biết dưới cái tên "Giang Nam Cửu quái".

    Sau này có Itachi, Sasori, Deidara tách ra làm công ty riêng theo gia đình, còn lại tất cả đều làm trong Akatsuki và giữ vai trò là giám đốc điều hành các chi nhánh.
     
  4. Linhvipno121 Bạch Vị Lai

    Bài viết:
    11
    (Longfic Sasusaku) Revenge - Chap 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sakura đi tới khu vườn phía sau nhà hàng. Những cơn gió cuối thu mang theo chút sương giá của mùa đông có lẽ sẽ giúp Sakura tỉnh táo lại để suy nghĩ về những gì cô đã dành sáu năm để theo đuổi.

    "Sakura." Khi Konan tìm tới liền bắt gặp bóng lưng cô đơn đứng đơn độc giữa khu vườn, tất cả vệ sĩ đã được cho lui ra ngoài.

    "Chị Konan?" Sakura nghe thấy tiếng gọi liền quay lại, khóe môi giương lên nụ cười gượng gạo khiến Konan thoạt nhìn còn thấy đau lòng.

    "Em lại đang suy nghĩ về cậu em trai của Itachi đúng không?" Konan đã nghe Itachi thuật qua câu chuyện năm đó, ít nhiều gì cũng nắm rõ tình hình hiện tại. "Em giờ đang không biết rốt cuộc mình đối với Uchiha Sasuke là như thế nào phải không?"

    "Đó là vấn đề mà em không bao giờ muốn làm rõ." Bởi vì Sakura sợ một khi mình đã làm rõ sẽ không còn đường quay lại nữa. Thứ duy nhất để giữ cô đứng vững trên con đường này bao lâu nay chính là hận thù với Sasuke. Nhưng đồng thời cô cũng biết tất cả hận thù này từ đâu mà xuất hiện, còn không phải vì cô đã từng rất yêu kẻ đã muốn giết mình sao? Né tránh, đó là tất cả những gì cô đang làm hiện tại.

    Thế nhưng, chỉ một câu của Konan đã khiến Sakura phải sững người.

    "Vậy nếu không làm rõ nó, giữ tất cả mọi thứ như bây giờ, em có thấy hạnh phúc với nó không?" Konan lại nói. "Sakura, em trả thù Sasuke, nhưng giờ tất cả các kế hoạch của em đã bị Itachi phá, em cảm thấy không cam lòng. Sasori không báo trước rời đi, em lại cảm thấy không an toàn, bất an với tất cả mọi thứ xung quanh. Và chị đoán đây không phải nguyên nhân duy nhất khiến em cảm thấy như hiện tại. Sasori nói em từng làm thư ký cho Sasuke một thời gian, trong thời gian đó hai người chắc chắn đã phát sinh chuyện gì mới có thể khiến em do dự đúng không?"

    Một chữ Konan nói cũng không sai, khả năng phán đoán và phân tích tình hình khiến Sakura ngây người há hốc mồm, ngoài gật đầu ra một từ cũng không thể đáp lại. Giờ thì cô rốt cuộc cũng hiểu tại sao ngay cả người bình sinh không sợ trời không sợ đất như Yahiko gặp Konan cũng phải tắt điện rồi.

    Konan đột nhiên chau mày, dường như nghĩ tới điều gì đó, chợt hỏi: "Em đã bao giờ nghĩ tới.. tại sao hai đứa vốn đang yêu nhau, lại chỉ vì sau một vụ bắt cóc mà Sasuke trở mặt đối xử lạnh nhạt với em chưa?"

    "Anh ta nói là vì đã chơi chán em rồi." Sakura gần như là rít qua kẽ răng mà nói, đổi lại tiếng cười nhạt của Konan.

    "Sakura, em không thấy cái lý do này quá ngu ngốc sao? Ngay cả anh trai em muốn từ chối đám ong bướm vo ve xung quanh cũng không thèm dùng cái lý do ngu xuẩn đấy! Chán thì trực tiếp tìm người khác là xong, cần gì phải tốn tiền điện thoại tin nhắn để hẹn em lên vách đá rồi lại phí mất viên đạn chứ! Không tin em hỏi Hidan xem, cậu ta phụ trách mảng buôn bán vũ khí chắc biết loại đạn chất lượng cao một viên cũng đắt thế nào!"

    Câu chuyện vốn nghe rất đau thương trong lời Konan lại trở thành lãng phí đạn dược và tiền điện thoại, giống như đang mắng Sasuke thừa tiền vậy. Dù sự thật đúng là như vậy nhưng trọng tâm câu chuyện không nằm ở đó!

    Sakura cúi đầu, giờ Konan nói cô mới để ý. Năm đó rời đi quá vội vã, hơn nữa cô hoàn toàn không muốn nhớ lại bất kỳ điều gì liên quan tới Sasuke nữa, có thể quên được điều gì thì quên đi thành ra không chú ý tới tình tiết bất thường đó.

    Konan cũng không quấy rầy cô suy nghĩ, chỉ nói: "Không có quyết định nào là hoàn toàn đúng hay hoàn toàn sai, đó chỉ là do em cảm thấy thế nào thôi. Sakura, bất kể em ra quyết định gì, mặc kệ đúng hay sai, miễn là em cảm thấy hạnh phúc với lựa chọn của mình, bọn chị sẽ luôn ủng hộ em. Em sẽ không bao giờ chỉ có một mình đâu!"

    Sáu năm trước đã lấy đi người đàn ông cô từng yêu nhưng đổi lại cô được ban tặng một gia đình, Sakura còn có thể đòi hỏi thêm điều gì chứ! Sakura cảm thấy khoé mắt ươn ướt, cô ôm chầm lấy Konan.

    "Cảm ơn chị, Konan."

    Konan mỉm cười đáp lại cái ôm đó.

    "Không có gì, em gái." Nói đoạn Konan kéo tay Sakura vào trong. "Gió đêm không tốt cho sức khỏe, vào trong thôi, mọi người đang chờ đó. Hơn nữa, lấy tính cách Nagato đoàn chừng giờ này đang bòn rút tiền Hidan rồi, em không muốn tranh thủ chút sao?"

    "Cướp tiền lúc người khác đang gặp hoạn nạn là không tốt!" Nét mặt Sakura nghiêm túc. "Nhưng thật tiếc, em chưa bao giờ là người tốt!"

    Konan bật cười.

    * * *

    Tiệc nào rồi cũng phải tàn, đến tầm ba bốn giờ sáng phần lớn cánh đàn ông đều đã gục đến mức không phân biệt được trời đất ở đâu, phải để cấp dưới đỡ về.

    Sakura vốn dĩ nên về cùng Konan trở về, tuy nhiên trước khi lên xe, Sakura phát hiện ra mình để quên điện thoại trên phòng ăn trong nhà hàng. Lẽ ra Sakura không nên quá cố chấp từ chối đề nghị của Konan, lẽ ra cô nên để vệ sĩ thay vì chính mình một mình trở lại nhà hàng đã sắp đóng cửa, mọi thứ có lẽ đã không diễn ra theo hướng không một ai mong đợi.

    Bọn họ đã là những vị khách cuối cùng, hầu hết nhân viên đều đã trở về nhà, chỉ có duy nhất chủ nhà hàng, à không, lúc này đã là chủ cũ cùng một số nhân viên tiếp tân hiện cũng đều tụ tập ở cổng chính để tiễn bọn họ. Một mình Sakura đi trên hành lang rộng lớn trang hoàng lộng lẫy không một bóng người, dù tất cả đèn vẫn sáng trưng, cái cảm giác rùng rợn như mình không ở một mình vẫn quấn lấy cô.

    Ngay khi lấy được điện thoại trên bàn, trên sàn bỗng nhiên phản chiếu nhiều hơn chỉ một cái bóng của mình Sakura. Gần như ngay lập tức, Sakura nắm lấy con dao bạc nằm trên bàn, xoay người một trăm tám mươi độ đâm mạnh vào bóng người phía trước.

    "Thân thủ không tệ nha!"

    Chỉ thấy phía trước là một gã cao lớn không dưới một mét tám toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, cánh tay xăm trổ những hình thù dữ tợn. Gã dễ dàng lách mình né tránh đường dao trong tay Sakura, bàn tay to lớn bắt lấy cổ tay mảnh khảnh, dùng sức siết.

    Sakura nghe thấy tiếng xương mình răng rắc kêu lên, bàn tay buông lỏng, con dao "cạch" một tiếng rơi xuống sàn. Biết mình không xong rồi, Sakura há miệng muốn kêu lên, ít nhất có thể đánh động tới Konan vẫn còn bên dưới chờ mình.

    Gã dưỡng như đã đoán được ý định của Sakura, liếc mắt tới đồng bọn đã lẻn tới phía sau cô. Đồng bọn lập tức lấy khăn đã tẩm sẵn thuốc mê từ phía sau thình lình bịt miệng cô lại trước khi bất kỳ âm thanh nào kịp thoát ra.

    Trước mắt Sakura hoa lên rồi nhanh chóng chìm vào một mảnh bóng tối.

    * * *

    Sasori sau khi xuống máy bay lập tức gọi cho Sakura, nhưng đáp lại ở đầu dây bên kia luôn chỉ là âm thanh máy móc của tổng đài thông báo thuê bao không thể liên lạc được. Khi xe đã gần tới nhà Sakura, đúng lúc này Sasori lại nhận được cuộc điện thoại của người mà anh chuẩn bị gọi tới hỏi tội.

    "Sasori, Sakura mất tích rồi!"

    "Cái gì?"

    Konan nghẹn ngào tường thuật lại cho Sasori qua điện thoại. Konan nói Sakura bảo rằng quay trở lại phòng ăn để lấy điện thoại, nhưng cô chờ hai mươi phút bắt đầu nhận thấy có điểm không bình thường, liền dẫn vệ sĩ trở lại vào trong. Không chỉ trong phòng ăn không thấy bóng dáng bất kỳ ai, vệ sĩ đã lục tung nhà hàng lên cũng không thấy bóng dáng Sakura đâu, gọi điện cũng không bắt máy.

    Konan cho người kiểm tra camera, nhưng không biết có phải trùng hợp hay không, tất cả camera trừ chiếc ở cổng ra, toàn bộ đều đã bị hỏng. Konan cũng là người lớn lên trong hào môn, cũng tiếp xúc không ít mặt tối đằng sau sự hào nhoáng giàu có bên ngoài, lập tức nhận ra tình hình có thể Sakura đã bị bắt cóc.

    Vận dụng thế lực, tất cả các con phố xung quanh trong phạm vi bán kính năm dặm đều bị phong tỏa, cơ quan cảnh sát giữa đêm đều bị đánh thức. Bởi vì thân thế người mất tích lần này không phải to bình thường, trên dưới cảnh sát không dám lơ là vớ vẩn, cho dù chưa đạt tới điều kiện thời gian để có thể báo cảnh sát và lập án, không ai dám lên tiếng từ chối những ông lớn bà lớn này.

    Tuy nhiên, dù đã tra tất cả camera giao thông cũng không thấy có bất kỳ một thứ gì khả nghi, giống như camera đã bị hack vậy! Một đêm không ngủ không tìm được bất kỳ manh mối gì, Sasori gần như đã sắp phát điên, mặc kệ Konan ngăn cản liền lấy xe lao tới trụ sở của tập đoàn Uchiha.

    "Thằng khốn! Sakura ở đâu? Mày đã làm gì em gái tao?"

    Sasori lên thẳng tới văn phòng của Sasuke, không nói không rằng tông cửa vào trong, trước sự kinh ngạc của Shikamaru lẫn Konan, lao tới vung quyền đấm thẳng vào mặt Sasuke.

    "Sasori! Bình tĩnh lại!"

    "Sasuke, cậu có sao không?"

    Konan hoảng hốt vội tới ngăn giữa hai người, Shikamaru cũng kinh hãi không kém tới kéo Sasuke dậy, lập tức ấn nút gọi bảo vệ lên.

    Sasuke quệt đi máu bên miệng, một bên mặt gần như đã đau tới mất cảm giác, một quyền này xem ra Sasori không hề nương tay chút nào. Sắc mặt Sasuke lạnh dần.

    "Sasori, tôi kính trọng anh vì anh là bạn anh trai tôi và là anh trai của Sakura, nhưng nếu anh không biết kiểm soát hành vi của mình, tôi cũng không cần giữ lịch sự với anh."

    Không nói thì thôi, đã nói lại càng chọc Sasori máu nóng dồn thẳng lên não.

    "Mày còn dám nhắc tới Sakura! Sáu năm trước nhờ ơn mày mà em gái tao suýt bỏ mạng trên biển. Giờ lại nhờ ơn mày mà giờ nó ở đâu tao cũng không thể tìm thấy nữa!"

    Ngay cả Konan cũng nghe ra lúc này Sasori vô lý tới mức nào, nhưng tâm trạng của người làm anh làm chị có có thể lý giải hành vi của Sasori lúc này. Chuyện sáu năm trước đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng Sasori, giờ nó đang tái diễn lại, Sasori sớm đã lo lắng tới mất hết lý trí không biết nên tìm một lý do nào để đổ lỗi, thành ra tất cả giận dữ lẫn tội lỗi đều đổ hết lên người đã gián tiếp đẩy tất cả mọi chuyện tới ngày hôm nay, chính là Sasuke.

    Sasuke rốt cuộc đã mơ hồ hiểu ra vấn đề.

    Sau khi Sasori nổi giận đùng đùng rời khỏi đây, trước khi Konan đuổi theo đã quay lại nói với anh vài câu, cũng là khẳng định suy đoán mà Sasuke vĩnh viễn không bao giờ ngờ tới nó có thể tái diễn lại lần nữa với Sakura.

    "Sakura mất tích rồi, khả năng cao là bị bắt cóc. Nếu cậu còn dù chỉ một chút tình cảm nào với con bé thì hãy giúp chúng tôi."

     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...