Chương 18: A.. A.. A. Chết vì trai là cái chết tê tái! Bấm để xem "A.. A.. A, không ăn, không ăn.. tha cho tôi" Bạch Hắc hét lên thảm thét, choàng tỉnh giữa màn đêm đen chỉ lập lờ ánh sáng mỏng manh của những con đom đóm. Bạch Hắc mặt mày đổ mồ hôi, quay ngang quay ngửa nhìn xung quanh thấy mình vẫn ở trong khu rừng. Con ma đầu nấm này dám bỏ mình lại đây để về trước. Gân xanh trên trán Bạch Hắc nổi lên, tính vung tay đánh một quyền vào không khí cho bõ tức mới phát hiện hình như bị cái gì nắm rất chặt. Một vật gì đó lạnh đến thấu xương như bàn tay của.. ma. Bạch Hắc giật bắn mình, quay đầu nhìn xuống. Ôi mẫu hậu ơi, không phải con ma bình thường mà là siêu cấp ma vương, mái tóc trắng muốt, lông mi cong dài, đôi môi hình trái tim, làn da trắng như sứ. Con ma này.. quá cuốn hút, quá mê hoặc rồi: Bạch Hắc nhìn đến nuốt nước bọt ừng ực. Quả thực giống mỹ nhân trong giắc mơ. Mỹ Nhân trong giắc mơ.. Bạch Hắc mới nghĩ tới đã rùng mình, thoát ra khỏi mộng cảnh. Bạch Hắc vội mò trong túi lấy điện thoại ra nhìn. 21h30' "23 cuộc gọi nhỡ của chị Huệ" "30 cuộc gọi nhỡ của chị Linh Chi" "15 cuộc gọi nhỡ của quản gia Trần" Ôi trời đã muộn thế này rồi "cậu chủ, cậu chủ tỉnh dậy" Hắn bị Bạch Hắc lắc đến đơ cả người, đưa tay dụi dụi mắt, nói bằng giọng ngái ngủ: "Sao vậy" Thấy hắn đã dậy, Bạch Hắc tức tốc gọn hành lí, chôn một đống xương thỏ xuống đất, rồi chạy lại xách hắn lên xe lăn cật lực đẩy. "Oa.. oa" hắn ngoáp một cái, hỏi: "Sao vội vậy" "Cả chiều nay em đã bỏ việc rồi, nếu còn không về chắc em bị cắt lương mất, dạo này em nghèo lắm nếu không có lương thì chết đói mất. " Cứ nói là Trắng Đen phục vụ tôi cả chiều là xong " " Cậu "Bạch Hắc vẫn cật lực đẩy, quên mất cả chuyện xe lăn của hắn rất sịn sò, nói:" Cậu có trả lương cho em đâu! Với lại.. " Đang nói giở câu, chợt.." bụp ", xe lăn của hắn mắc vào viên đá bên đường làm cả xe cả người mất đà ngã về phía trước, Bạch Hắc không kịp giữ cân bằng cũng ngã theo, nhưng trong ý thức bất giác quăng tất cả ôm chặt lấy hắn. Cả hai lăn xuống theo dốc núi thoải.." bụp "tiếng va chạm mạnh vào gốc cây. " A.. A.. A.. A.. A.. A. A. A. A. A. A. A. Gãy xương tôi rồi, huhuhu "Bạch Hắc kêu lên đau đớn. " Thật sự đau sao? "Giọng trầm yếu ớt của Khánh Minh cất lên làm Bạch Hắc dần dần định hình lại vấn đề. " Ể. Hình như không đau lắm! " " Nhanh xuống khỏi người tôi, A đau chân quá " Trong không gian tối thui, Bạch Hắc loạng choạng sờ sờ mò mò tìm cái điện thoại, đang mò thì tự dưng hắn kêu lên nhẹ"... " Quát" xuống " Cái vật gì đó mà Bạch Hắc vừa túm được hình như động đậy, Bạch Hắc giật bắn mình, giọng run run như sắp khóc, tay không dám động đậy để yên chỗ cũ:" Cậu.. cậu.. cậu chủ.. hình như tôi nắm phải.. con giắn " Trong bóng tối cả hai không nhìn thấy gì, nhưng hắn lại quả quyết nói to:" Không phải, xuống khỏi người tôi mau " Vật trong tay Bạch Hắc lại cựa quậy nhẹ làm cô càng hoảng, tưởng giọng Khánh Minh đã đánh động nó nên gắng hết sức kìm giọng xuống:" Huhu cậu nói nhỏ thôi không nó "dậy" bây giờ, nó to lắm đấy như cổ chân ý " " Không phải là không phải, cô xuống nhanh lên, đau chân tôi quá "Bạch Hắc càng nói làm hắn càng bực bội, lấy sức đẩy cô xuống, mò tay vào túi rút điện thoại ra mở đèn. Ánh sáng vừa xuất hiện lộ ra vẻ mặt đầy lo lắng của Bạch Hắc còn hắn thì mặt đỏ bừng như cà chua chín. Không hiểu sao hắn giận, quát lên:" Về, đi về " " Nhưng còn con giắn, nó đâu rồi " " Về " * * * Đi suốt cả dọc đường về nhà, hắn tuyệt nhiên chẳng nói câu nào, cứ lầm lâm lì lì, Bạch Hắc cũng bị một vố hết vía nên cũng im lặng Bạch Hắc vốn rất dũng mãnh, gặp ma diệt ma, gặp quỷ diệt quỷ, gặp chuột thì lại có bữa thịt chuột ngon lành, rán thì gặp con nào bốp chết con ấy.. nhưng cô lại rất sợ mấy con động vật bò bò chườn chườn như kiểu sâu, rết, đỉa, đặc biệt là loài rắn. Nhưng cái không khí im lặng đến ngột thở này thực sự đáng sợ, có khi nào hắn đang cay cú vụ cô làm hắn ngã vừa rồi nên đang tính kế hành hạ cô. Không được, phải nhanh xin lỗi làm phân tâm hắn chứ đợi hắn nghĩ xong kế chắc mình chết mất, hắn vừa kêu đau chân hay là mình về bóp chân cho hắn vậy.. Mà khoan.. ĐAU CHÂN.. không phải hắn.. TÀN PHẾ rồi sao! Bạch Hắc liếc sang nhìn Khánh Minh đầu còn cắm mấy cọng lá khô, một thân trắng lóa giờ thì nhem nhuốc những bùn với đất, lòng thầm nghi hoặc. Bạch Hắc nheo mắt suy nghĩ một hồi rồi chạy lên trước mặt thẳng chân co cẳng đá chân hắn một cái. Hắn không kịp phản ứng, hứng trọn một cước của Bạch Hắc hai chân run rẩy, mặt mày tím tái, cúi xuống bám chặt hai chân, hét lên" chán sống rồi sao " Bạch Hắc thấy phản ứng của hắn thì sửng sốt, hai mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên nhìn thẳng con mắt nổi lửa của hắn." Chân cậu thấy đau sao? Không phải cậu tàn phế sao " Hắn bị câu hỏi Bạch Hắc làm đờ đẫn"... " Bạch Hắc cúi xuống nhìn hai chân hắn một lượt, vừa xờ vừa nắn, thấy chân hắn có phản ứng lại thì mắt sáng rực lên:" OA không lẽ là nhờ mỗi ngày em mát xa chân cho cậu nên giờ tình hình bệnh được cải tiến, cậu chủ cứ tiếp tục thế này có khi cậu sẽ sớm đi lại được đó " " Không cần "hắn hất tay Bạch hắc ra, lăn xe đi về phía cổng nhà" thế này là tốt rồi " Bạch Hắc nào để yên chạy lên phái trước kéo xe hắn lại, định nói gì đó nhưng cái ánh mắt xanh sâu thẳm vô hồn ghê rợn kia như khóa chặt miệng cô lại. Môi hắn dần dần nhếch lên một nụ cười nhẹ, giọng hắn còn trầm hơn cả màn đêm:" Trắng Đen biết tại sao khu vườn trên núi kia lại đẹp như vậy không.. bởi vì không ai biết đến sự tồn tại của nó nên nó mới giữ được vẻ đẹp trong lành như thế, biết tại sao mọi sinh vật chỉ hoạt động về sáng còn về đêm thì lẩn trốn về tổ không.. bởi nếu không có ánh sáng chúng sẽ không thể hoạt động được, chúng sợ màn đêm bởi chúng không nhìn thấy gì, con người cũng vậy chứng luôn sợ thứ gì mình không biết nên muốn tránh càng xa càng tốt. " " Nhưng, đây là cuộc sống của cậu, tương lai của cậu, sao phải lẩn trốn vào đêm khi ánh sáng đẹp như vậy " " Nếu thế chắc TÔI ĐÃ CHẾT TỪ LÂU RỒI"
Chương 19: A.. A.. A. Điên mất.. a đau mông quá Bấm để xem Hắn ngồi yên trên chiếc xe lăn, đôi mắt sâu thẳm nhìn Bạch Hắc nhưng lại như nhìn vào quá khứ đen tối, mịt mù. Cơn gió mùa thu thoảng qua làm bầu không khí càng lạnh hơn, lạnh như sống lưng Bạch Hắc bây giờ. Làm tiểu thuyết gia đã lâu, những chuyện đời như thế này không thoát nổi con mắt nhạy bén của Bạch Hắc. Còn nhớ hôm đầu hắn trói cô vào phòng thí nghiệm, Vũ Khánh Minh đã hỏi cô "Bà ta đã gài cô vào đây để giết tôi phải không", lúc đó cô còn hỏi "bà ta là ai?" về sau bắt gặp "tô lịch" chửi bới Vũ Khánh Minh thậm tệ thì mới hiểu. "Mẹ cậu ta chết khi cậu ta lên 6, đến năm cậu ta 7 tuổi thì chủ tịch cưới phu nhân hiện tại, cũng năm đó cậu ta bị tai nạn trở thành tàn phế dần dần trở thành con người tự kỉ, lập dị không ra ngoài nửa bước" ngay lúc này những lời nói của chị Huệ cứ văng vẳng bên tai Bạch Hắc. Nhà Bạch Hắc tuy nghèo lại đông anh em nên nhiều khi sống rất vất vả nhưng Bạch Hắc luôn thấy thứ quý giá nhất trên đời mà cô có chính là Gia Đình.. Còn Vũ Khánh Minh đến thứ tình cảm tối thiểu cũng bị cướp mất. Dưới ánh trăng mập mờ, đôi mắt Bạch Hắc long lanh như thể dâng tràn nước, nhìn hắn chằm chằm, chân đi về phái hăn, tay bất giác đưa lên má hắn vuốt nhẹ: "Vất vả cho cậu rồi, Khánh Minh thiếu gia" Bình thường gần hắn Bạch Hắc cũng thấy lạnh rồi, cơ thể luôn sẵn sàng trong tư thế phòng thủ, nay tự dưng căn bệnh ủy mị, lương thiện lại tái phát. "Khánh Minh"... " Khánh Minh".. Trắng Đen vừa gọi tên hắn. Cô thực sự vừa gọi tên hắn. Đã lâu lắm rồi chưa ai gọi tên hắn.. lâu đến nỗi hắn sắp quên mất mình là ai, mình tồn tại để làm gì.. Rác rưởi Phế vật "Mẹ tại sao con lại tên là Khánh Minh ạ" đôi mắt tròn xoe của cậu bé 5 tuổi nhìn người phụ nữ với dung nhan tuyệt sắc. "'Khánh' là khởi đầu, 'Minh' lấy trong 'Bình Minh', bởi vì con là bảo bối mẹ yêu quý nhất nhất nhất trên đời, đối với mẹ con như ánh mặt trời soi sáng tất cả vậy nên mẹ đặt tên con là Khánh Minh." Người phụ nữ nhìn cậu bé âu yếm nhẹ nhàng vuốt má nó. Hắn đờ đẫn nhìn Bạch Hắc, nhìn đôi mắt đen vừa thân thuộc lại vừa xa lạ. Bỗng một làn gió thổi qua làm chiếc khăn trên mặt Bạch Hắc chệch ra ngoài. Bạch Hắc chỉ định nhẹ nhàng chạm hắn rồi sẽ về ngay, nhưng lúc cô định rút tay lại, một tay hắn nắm lấy cổ tay cô, một tay ôm eo kéo vào lòng. Bạch Hắc bị một lực mạnh kéo nhất thời không phản ứng kịp, ngồi "phịch" trên lòng hắn rồi mà vẫn ngơ ngác. Hai mắt chạm nhau, Bạch Hắc mở to đồng tử, hăn thì nheo mắt lại như một nụ cười. "Định đối sử tốt với cô mà xem ra khó quá" Cậu ta nói vậy là có ý gì? Mình lại làm gì sai sao. Không đợi Bạch Hắc kịp nói câu gì, một tay giữ chặt cô, một tay rút trong túi chiếc kim tiêm chứa dung dịch trong như nước. "Chích" tiếm kim tiêm nhẹ nhàng đâm vào da thịt. Bạch Hắc vội quay đầu nhìn vào mông mình nơi hắn vừa chích một cái. Đồng tử co giật, mất mấy giây định hình Bạch Hắc cố vùng ra khỏi tay hắn, định chạy lại vấp phải viên đá ngã ngồi xuống đất. Bạch Hắc một tay sờ mông, một tay chỉ vào mặt Khánh Minh, cơ mặt điên tiết cực độ: "Cậu.. cậu lại vừa làm gì tôi?" Hắn bình thản nhìn Bạch Hắc dưới đất, miệng nhoẻn lên thành nụ cười: "Tiêm thuốc phòng chống H5N1" "Cậu.. cậu con ma đầu nấm trắng nhà cậu, cậu tiêm vào người tôi thứ thuốc ăn mòn xương hay ăn mòn mạch máu, ăn mòn não." Bạch Hắc nước mắt lưng chòng, giọng nói run rẩy "tên điên, thần kinh phân liệt tôi đối tốt với cậu như vậy, lúc nào cũng nghĩ đến cậu mà làm việc, đến mặt cũng bị người ta hủy rồi" Bạch Hắc tức tối giật luôn cái khăn trên mặt ra để lộ khuôn mặt đầy sẹo còn chưa lành "vậy mà cậu hết lần này đến lần khác muốn giết tôi" "Sao có thể giết Trắng Đen được, cô mà chết thì tôi buồn lắm" hắn nói mà miệng vẫn cười toe toét như thể trêu ngươi Bạch Hắc. Kiểu gì thì cũng chết, có chết tôi cũng phải kéo cậu lót đường đi đến âm phủ. Bạch Hắc tự dưng đầu óc hơi mơ hồ đi gần chiếc giỏ, rút con dao, quay ra nhìn hắn, đi từng bước xiên xẹo gần hắn Phải giết hắn Phải giết hắn Phải.. buồn ngủ quá. "Bịch" Bạch Hắc ngã xuống đất, chiếc điện thoại trong túi rơi ra ngoài. Hắn từ từ đi lại gần Bạch Hắc nhặt chiếc điện thoại, bấm bấm gì đó, đưa lên tai. "Alo quản gia Trần sao, tôi đại thiếu gia đây!" Đầu giây bên kia giọng đầy lo lắng, ấp úng nói: "Đại.. thiếu gia, Bạch Hắc đâu thưa cậu, Bạch Hắc.. có làm sao không" "Hừm, bà lo cho trắng Đen quá ha! Yên tâm đi cô ấy vẫn ổn, chỉ là hôm nay làm việc chỗ tôi mệt quá nên nghỉ ở đây rồi thôi" "Cậu cho tôi nói chuyện với Bạch Hắc được không ạ" "Cô ấy ngủ rồi, sáng mai sẽ về!" Quản gia Trần đầu bên kia im lặng một lúc mới nói "vâng". Tắt máy. Hắn liếc mắt nhìn con dao trong tay Bạch Hắc cười nhẹ, cúi người xuống bế cô vào lòng đi vào nhà.
Chương 20: A.. A.. A. "Chơi" tôi vui lắm sao! Bấm để xem "dậy nấu cơm cho đại thiếu gia, tinh tinh tinh, dậy nấu cơm cho đại thiếu gia" "Ưm buồn ngủ quá, chị Huệ tất hộ em" Bạch Hắc cằn nhằn kéo chăn lên vùi kín cả đầu. "Dậy nấu cơm.." Bạch Hắc thò chân trần ra khỏi chăn một cái lại rụt vào vì lạnh, thò tiếp cái thứ hai thì tung chưởng đạp cái đồng hồ không thương tiếc. * * *5' sau. Bạch Hắc chồm dậy, người quấn chăn kín mít như con nhộng, hai mắt nhắm tịt, dựa vào thói quen mà đi vào nhà vệ sinh. "Cốp" "Cốp" "Bịch" "Bị ngốc hay sao mà đâm đầu vào tường" một giọng nam trầm chắn trước mặt. Bạch Hắc đờ đẫn, người đứng yên, hai mắt vẫn nhắm, từ từ loát não. Giọng này nghe quen quên nhỉ (não) Quen thật nhưng buồn ngủ quá, kệ (mắt) * * * Dậy mau, chúng mày muốn chết hết hay sao. Giọng con ma đầu nấm đấy (tim) Bạch Hắc giật mình một dự cảm không lành, hai mắt mở to trừng trừng nhìn thấy hắn. Mặt đối mặt. Đôi đồng tử vẫn còn lờ mờ liếc nhìn xung quanh chuẩn đoán tình hình. Hắn thấy cô đơ đơ từ nãy đến giờ vẫn chưa nói gì thì nhéo mắt mỉm cười thân thiện "Trắng Đen chào buổi sáng" miệng chào, hai tay thuận tiện ôm ngang bụng cô giữ cho không ngã khỏi đùi hắn. Tư thế.. tư thế.. tư thế quái quỷ gì thế này? Cái.. cái.. cái áo hai dây mỏng dính này là sao? Thế cái cái quần, không lẽ! Bạch Hắc người toát mồ hôi lạnh, liếc cuống dưới nhìn. Hú hồn chim én, mình vẫn mặc váy đàng hoàng.. có điều cái váy sao tự dưng lại chếch lên sát giữa đùi thế này.. Dịch lên một tí nữa là nhìn thấy sịp mất. "Đại đại thiếu gia cậu đang làm gì ở phòng em vậy?" Khóe miệng hắn cong lên, liếc mắt quanh phòng ám chỉ: "Ừm, là phòng Trắng Đen sao! Vậy tủ quần áo đâu đi thay đi, không.. tôi không nhịn được mất!" Bạch Hắc nghe vậy mặt đỏ bừng, quay vội đi chỗ khác thì phát hiện. * méo phải phòng mình.. là xào huyện của yêu quái. Trước mắt cô là một căn phòng rộng lớn, trang trí khá đơn giản, mọi thứ đều gọi gàng ngăn nắp.. duy chỉ cái giường là bừa bộn, chăn gối loạn xạ.. nơi chân giường còn vất vưởng bộ nữ hầu của cô.. Ôi * * * * * * *.. Bạch Hắc trong vòng tay hắn cả người như phát hỏa, Bình tĩnh, bình tĩnh Bạch Hắc chưa chắc dã vượt "rào", hắn không thể, hắn không có khả năng, phải đi kiểm tra cái giường, đúng phải đi kiểm tra. Cô vội vùng khỏi tay hắn, định tức tốc phi thân lật chân lật chiếc xem rõ sự tình, nhưng vừa bước đi một bước phái bụng dưới đã quặn lại, một cảm giác tê tê nhẹ. Thôi xong. Cô đứng đơ một chỗ như trời trồng, mặt mày căng thẳng, cả người như bị ai đó hất gáo nước lạnh. Thấy Bạch Hắc vậy, hắn nào lại không hiểu cô đang nghĩ gì, lúc này chắc chắn trong đầu Bạch Hắc đang là thước phim quay chậm về.. cô và hắn. Bất giác mặt hắn cũng đỏ bùng lên, hai mắt định dịch lên người Bạch Hắc thì cô vụt chạy lao như tên bắn vào phòng vệ sinh, tiếp đó.. "A.. A.. A.. A.. A.. A.. A.. A.. A.. A.. A.. A.. A.. A.. A, huhuhuhuhuhhuuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu," Hắn ở ngoài không hiểu gì, phát hoảng tưởng cô chạy nhanh quá trượt chân ngã, lăn xe vội đến cửa, tính mở nhưng cửa đã bị khóa trái: "Sao thế Trắng Đen, cô có sao không?" Bạch Hắc bên trong, cả người không còn sức lực ngồi bệt xuống cửa, nước mắt cứ thế tràn ra như suối, nói trong tiếng nấc: "Sao với trăng gì, tên khốn nạn.. oa.. oa.. oa oa oa oa, tên khốn làm mà không chịu trách nhiệm!.. oa. Huhuhuhu" Trinh tiết, sự trong trắng của cô.. mất rồi.. huhuhuhuhuhu. Từ hồi quen biết Bạch Hắc đến giờ hắn chưa bao giờ thấy cô kêu khóc thảm thiết như thế! Lần đầu tiên bắt trói cô còn dọa kinh khủng như vậy mà cô còn bình tĩnh cho hắn một cú trời giáng. Lần thứ hai hắn nhỡ tay để chế độ cao nhất suýt nữa thì giật chết cô, cô cũng bình thường. Vậy mà lần này rõ ràng hắn chưa làm gì, cô đã khóc toáng lên rồi. "Sao vậy, cô lại ngã sao, mở cửa ra đi" Huhuhu lần đầu của mình thế là đi tong rồi, đã cố để dành cho người ấy vậy mà.. cứ ngỡ lần đầu phải sướng như lên tiên, điên cuồng, thoái lạc.. huhu thế mà mình méo nhớ gì, đến chút ấn tượng cũng không nhớ.. chưa kịp hưởng thụ đã qua rồi.. oa oa oa oa oa oa oa không cam.. bao nhiêu năm giữ chứng danh thiên hậu truyện 18+, đúc kết kinh nghiệm bấy lâu chỉ hóng ngày được phô hết tài năng.. huhu thế mà cuối cùng lại bị chích cho mũi làm cái xác không hồn cho người khác đánh chén. Không được! Bạch Hắc phấn chấn lên, chỉ là một màng "trinh" bé nhỏ thôi mà, quan trọng hơn.. hôm qua.. KHÔNG PHẢI NGÀY AN TOÀN, nhỡ nhỡ nhỡ chẳng may.. baby xuất hiện.. Bùng bùng bùng.. não Bạch Hắc nổ tung. Hắn ở ngoài vẫn không ngừng đập cửa: "Đêm qua cô ngã đập bụng vào viên đá to như thế nên mới đau thôi, không sao đâu, tôi có thể chữa mà, ra đây đi" Bạch Hắc nói trong tiếng nấc: "Đập.. bụng" Bạch Hắc vạch vội áo mình lên xem, ở chính giữa là một vết tím to đùng.. không đúng, nếu có làm chuyện đó thì phải đau bên trong thôi chứ? "Toàng" cánh cửa nhà vệ sinh bị Bạch Hắc đẩy ra không thương tiếc đập vào Vũ Khánh Minh, cô phi thân như tên bắn đến bên cái giường lật tung chăn chiếu lên, kĩ lưỡng nhìn qua mấy chục lượt nhưng cũng không tìm thấy vết máu đỏ. "Cô bị rơi đồ sao?" Nghe thấy giọng hắn Bạch Hắc tự dưng nóng hết cả người, từ từ xoay người lại, ánh mắt cụp xuống, ấp úng hỏi: "Đêm qua.. em với cậu.. chúng ta.. chưa làm gì chứ" Hắn ngơ ngác.. tỏ vẻ ngây thơ hỏi ngược lại: "Làm gì?" Bạch Hắc tự dưng đưa tay lên gãi đầu cười lớn: "Hahahahaha em nhầm, cậu quen ăn thịt công rồi thì làm gì để ý đến thịt gà chứ, haha" Mình đúng là nghĩ xa, con ma đầu nấm làm sao có thể chứ, với lại để gây thương tích đến nỗi sáng không bước được xuống giường thì chỉ có hàng cực khủng mới làm được.. ha Bạch Hắc đang cười thầm trong lòng thì hắn lên tiếng: "Thịt công vị cũng như thịt gà thôi" hắn nở nụ cười thân thiện "Trắng Đen, muốn thử không?" "Dạ thôi, em xin kiếu" Bạch Hắc vừa nói tay vớ vội bộ quần áo nữ hầu còn nằm ngổn ngang dưới đất ù té vào nhà vệ sinh để thay quần áo. * * * 1 giây * * *2 giây "A.. A.. A.. A.."
Chương 21: A.. A.. A. Đại thiếu gia "moa moa moa" Bấm để xem Sau trận la thất thanh, Bach Hắc lại phi thẳng ra ngoài: "ĐẠI THIẾU GIA.. đại thiếu gia.." Bạch Hắc túm lấy xe lăn của hắn, ghì sát mặt xuống, tròn xoe hai mắt, chỉ vào mặt mình: "CẬU. ĐÃ. LÀM. GÌ. EM" Hắn "..." Chưa kịp nói gì cô đã cắt lời. "Mặt em sao lại.. mịn thế này" Bạch Hắc vừa nói vừa xoa xoa mặt mình, miệng bắt giác cong lên tận mang tai "ôi trời, không những không còn một cái sẹo nào mà còn mịn như da em bé, đến cái mụn bé nhất trên mặt em cũng không còn.. ôi sờ sờ thích quá đi mất.. nè nè cậu sờ thử mà xem!" Dù sao thì cũng là con gái, da dẻ luôn được quan tâm hàng đầu, trước đó Bạch Hắc luôn không nói coi như không có chuyện gì để hắn không cần lo lắng, nhưng thực ra thâm tâm cũng có chút mặc cảm. Bạch Hắc sướng đến phát điên đánh mất luôn cả liêm sỉ, tự nâng tay hắn đặt lên má mình. "Rốt cuộc cậu đã làm gì vậy?" Hắn nhìn Bạch Hắc không chớp mắt, năm đầu ngón tay đặt lên má cô như đang bị thiêu cháy, nóng bùng bùng, vội vàng rút lại đưa vào túi móc ra một kim tiêm chứa dung dịch trong suốt như nước, từ tốn nói: "Muốn thêm phát nữa không?" Nụ cười trên môi Bạch Hắc vụt tắt, cảnh giác lùi lại mấy bước "là cái hôm qua cậu đâm em sao?" "Ưm" Đôi tay còn đang xoa mặt lập tức nổi gân xanh: "Đã không phải là cái gì nguy hiểm vậy cậu còn làm vẻ thần bí làm gì, cậu có thể nói trước cho em một tiếng được mà, có biết em tưởng mình đi gặp diêm vương rồi không?" "Haha sao có thể trao Trắng Đen cho thần chết được, nếu thế thì tôi buồn lắm" Nhìn cái mặt thiên thần, tươi cười của hắn đúng là ghê rợn mà, ước gì được nhảy vào táng cho một cái.. nhưng.. hắn đã biết mặt cô bị vậy từ lâu rồi sao? Nên mới nghiên cứu ra loại thuốc này vì cô.. Vì mình sao? Mặc dù cách thể hiện tình cảm không thể chấp nhận được. "Với cả tôi cũng nhiều lần bảo Trắng Đen uống rồi đó chứ, tại cô lúc nào cũng gạt đi nên tôi tiêm luôn cho nó nhanh, ai ngờ nó lại có công hiệu phụ làm cô buồn ngủ tức thì.. à còn tác dụng phụ nữa là làm cho sắc tố da bị đen hơn, nhưng.. xem ra cô vẫn đen như thế không có gì thay đổi, hahaha" hắn nói một tràng như thể chế giễu Bạch Hắc nên lại không để ý đôi mắt nhìn hắn không rời của cô. "Cảm ơn cậu" "..." Hình như đây là lần đầu tiên cô cảm ơn hắn. "Cậu còn không cho em?" "Làm gì?" hắn nheo mắt nhìn cô Bạch Hắc hai tay chìa ra ngoan ngoãn, cũng nheo mắt cười với hắn "dạo này em đang thiếu tiền.. hihihi" "Phụt" hắn chút nữa thì không kiềm được, nhíu mày nghi vấn: "Sao vậy, bán đống thuốc kia của tôi vẫn chưa đủ tiền mở máy chục thanh lâu sao, còn muốn mở rộng địa bàn sang châu lục nào nữa?" Không cho thì bà cướp.. hihi loại này mà bán thì được khối tiền! Khóe miệng Bạch Hắc cong lên mấy phần nịnh nọt: "Vậy em đổi cá hấp lấy bình này được không ạ" "Vì sự nghiệp thanh lâu.. cho cô đó.." chỉ cần nhanh chóng ra chương mới là được, cô càng kiếm được nhiều tư liệu thì đối với tôi cũng tốt. * * * Sau khi xin được lọ thuốc thì Bạch Hắc ù té về phòng gặp phải chị Huệ và Linh Chi, cả hai bắt đứng lại giải thích cả buổi mới buông tha, cũng may trước đo quản ga Trần đã nói là sai cô đi làm công việc riêng nên cũng không khó để nói dối. Màn đêm buông xuống, Bạch Hắc từ căn nhà nhỏ của hắn bước ra, tay cầm mấy cái lọ, mặt mày hí hửng. Gió thu vương vấn mang đi mùi kích dục đâu đó, loáng thoáng vẩn vơ nơi đầu mũi của Bạch Hắc, làm Bạch Hắc khựng lại đầu tai dựng lên nghe ngóng. "Nhị thiếu gia, cậu đi lâu như vậy em nhớ cậu lắm!" giọng một thiếu nữ nhẹ nhàng, nũng nịu phát ra từ sau lùm cây. "Tất nhiên là nhớ Mỹ Chi bé nhỏ rồi" Như bắt đúng tần số của đài truyền hình "phát thanh trực tiếp" hai mắt Bạch Hắc sáng lên, chân tự khắc lùi vài bước, rón rén núp sau bụi cây, tìm vị trí an toàn, ló con mắt đại bàng ra. Ây da, ây da đây chẳng phải giọng của "Sói Ca" sao, mình đúng là may mắn mà, chưa gì đã bắt gặp được cảnh bỏng mắt. Sói Ca lướt đôi tay thon dài, dùng chất giọng ngọt ngào nam tính đưa đẩy cơ thể mong manh của gà con bé nhỏ Mỹ Chi "Nhớ bờ môi, nhớ chiếc lưỡi điêu luyện" vừa nói dứt Sói Ca đặt ngay xuống môi Mỹ Chi một nụ hôn mãnh liệt, nửa đầu thì như mơn chớn, nửa sau thì như muốn ăn tươi nuốt sống. "Nhớ vòng một căng tròn dâm dục này nữa" đôi tay mới đặt trên má đã lướt xuống xoa nhẹ hai trái bưởi căng mọng, đầu ngón tay không an phận vân vê trái nho nhỏ bé. Ôi trời hàng cô ta khủng quá, kia phải là dưa hấu mới đúng, nhanh lên vạch áo cô ấy xuống để thiên hậu ta còn miêu tả màu sắc.. ú.. ú hồng cánh sen à, cực phẩm cực phẩm, không hổ là nhị thiếu gia ăn món nào món náy đều thuộc hạng sơn hào hải vị. Thiếu nữ cũng không chịu lép vế, vẻ mặt đỏ bừng, hai mắt liếc xuống dưới nắm bóp phần nhô lên. Trời ạ, tay cô ta điêu luyện quá, like like like, tiếp tục kéo cái khóa kia xuống xem nào.. ú.. ú. Hàng.. Còn chưa kịp kiểm hàng to hay nhỏ, dài hay ngắn mấy cái lọ thủy tinh trong tay Bạch Hắc tự dưng chạm vào nhau kêu "keng" một tiếng. Bầu không khí đang nóng bỏng bị một tiếng "keng" làm cho đứt luôn mạch cảm hứng. Vũ Khánh Hoàng lập tức dừng động tác, đưa mắt liếc về phía bụi cây. Trong một giây ngắn ngủi ánh mắt hắn dường như đã chạm vào mắt cô. Sống lưng lạnh toát, tim Bạch Hắc nhảy dựng ra ngoài. Biết thế này không tham lam, đi vơ mấy chục lọ của Khánh Minh, giờ thì toi rồi.. TOI THẬT RỒI! (Lời của tác giả: Với câu hỏi lần trước "Meow Lười Mập *" trả lời suýt đúng, hoan hô bạn, phần thưởng là bạn được hỏi bất kì 1 câu hỏi, mình sẽ trả lời vào chương sau: 3: 3 :3 Và mình xin cam đoan là nếu như đến cảnh n9 n9 "A.. A.. A" thì sẽ phô hết tài năng viết lách của mình để các bạn thoải mái "ăn thịt", ăn đến nỗi nghiện mới thôi! CÂU HỎI CHƯƠNG NÀY: Các bạn đoán xem Bạch Hắc có bị phát hiện không, nếu có thì sẽ thế nào? A. Bị nhị thiếu gia làm thịt, sau bị Mỹ Chi ganh ghét. B. Không bị phát hiện, được đại thiếu gia nhảy vào cứu trợ. C. Bị phát hiện, nhị thiếu gia sắp ăn thì đại thiếu gia nhảy vào giành mất. D. Ý kiến khác của bạn.
Chương 22: "Giúp.. làm ơn!" Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 23: A.. A.. A. Phát hiện ra kho báu! Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 24: A.. A.. A. Sắp chết rồi! Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 25: A.. A.. A. Rớt giá! Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 26: A.. A.. A. "Chảy nước miếng"! Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 27: Bí mật bật mí Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**