Đam Mỹ Tình Chi Sở Chung - Rei Horina

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Tử Liên Thiên Nữ, 4 Tháng tư 2020.

  1. Tình chi sở chung.

    Tác giả: Rei Horina.

    Thể loại: Cổ trang, đam mỹ, ngược.

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Tử Liên Thiên Nữ

    [​IMG]

    (_Nguồn ảnh: Pinterest_)

    ____________________

    Gió khẽ đưa từng bông tuyết nhẹ lướt qua đỉnh núi quanh co. Sắc trắng tinh khôi bao trùm tỏa ra khí vị lạnh giá vốn có của ngày đông.

    Trên nền tuyết trắng, hồng mai nở đỏ rực như máu, tựa lửa hồng rực rỡ soi sáng một mảng núi rừng ảm đạm.

    Hồng mai như máu, quấn quýt dây dưa bên tuyết trắng không rời, cứ như vốn dĩ sinh ra đã thuộc về nhau, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

    Giữa tuyết trắng tinh khôi, một thanh y nữ tử yên lặng đứng. Khí chất băng lãnh hòa cùng băng tuyết càng thêm phần lạnh giá. Gương mặt yêu kiều phủ một tầng sương, hai cánh tay bạch ngọc của nữ nhân nhẹ nhàng nâng niu một cành hồng mai, tựa hồ chỉ cần nặng tay một chút, đóa hồng mai rực đỏ liền tiêu thất trong gió tuyết.

    Hết thảy đều như một bức họa, lộng lẫy đầy kiêu sa nhưng cũng thực yên bình. Nhưng không có cái gì là mãi mãi, tất cả sự yên bình đó đều bị giọng nói của nữ tử đánh vỡ.

    Giọng nói nhẹ nhàng mà thanh thoát, nhưng cất chứa bên trong lại là ngàn vạn sóng gió, có bi thương, cũng có hận ý trùng trùng: "Ta đợi hai trăm năm, cuối cùng cũng đợi được ngươi đến."

    Dứt lời, khuôn mặt nữ tử ánh lên ý cười tàn nhẫn, gần như khiến cả gương mặt xinh đẹp vặn vẹo. Mà không xa nơi nàng đứng, một đạo bạch quang xuất hiện, bước ra từ trong đạo ánh sáng thuần khiết ấy, một nam nhân bạch y như tuyết, gương mặt tuấn lãng, nhiễm lên một tầng băng sương mệt mỏi. Không biết gương mặt này đã làm cho bao thiếu nữ mê mẩn, nam nhân vội vàng bước đến. Nhưng ngay tại vị trí cách nàng ba bước liền dừng lại, dường như vô lực tiến tiếp.

    Đôi tay dưới lớp bạch y khẽ run, nam tử nhắm lại đôi mắt hằn đầy tơ máu đỏ chói, cực lực khắc chế tâm tình: "Hắn đang ở đâu?"

    Một câu hỏi đơn giản, chất chứa hoang mang chợt khiến gương mặt nữ tử đanh lại, nàng chậm rãi xoay người, ẩn ẩn tức giận nhìn bạch y nam nhân vừa tới. Trào phúng cười: "Hắn? Ngươi cảm nhận không thấy sao? Trên núi rõ ràng chỉ có hai người chúng ta. Ngươi còn muốn tìm ai nữa?"

    Sát ý theo từng lời trào phúng tỏa ra, nhất thời khiến gió bão nổi lên cuồn cuộn. Hồng mai từng bông từng bông rụng xuống, trên nền tuyết giá lạnh như máu tanh nóng hổi, tựa nét son điểm lên bức tranh thủy mặc yên bình, bớt một phần nhàm chán, tăng thêm một phần kinh diễm.

    "Cố Vân Phi đâu?"

    Gấp gáp lên tiếng, nam nhân tưởng chừng như sắp phát điên, bao nhiêu hoang mang sợ hãi cùng một đạo bạch quang uy lực kinh người đánh về phía trước. Nhưng linh quang bức người lại chạm không tới người nữ nhân, hồng mai ngay tại khắc ấy liền chuyển dời, che chắn trước người nàng, phát ra nồng đậm bảo hộ.

    Trong gió tuyết ngút ngàn, chỉ thấy khóe mắt nữ tử mang theo lệ quang nhàn nhạt, nhưng chung quy đều không rơi xuống, nàng cười, nụ cười thật thê lương, nhưng cũng làm cho người khác cảm thấy rét lạnh thấu xương: "Hắn chết rồi. Chết đến không thể chết hơn được nữa. Từ hai trăm năm trước, thiên địa hồng hoang liền không còn ai tên Cố Vân Phi nữa."

    Nhìn bi thương cùng hận ý ánh lên trong ánh mắt nàng, nam nhân gần như chết lặng, cơ thể vô lực quỳ xuống nền tuyết trắng tinh. Hốc mắt đau rát, nhưng lại không có nước mắt. Cổ họng khô khan phát không ra một tiếng.

    Cứ ngỡ sẽ gặp được người nọ một lần.

    Cứ ngỡ sẽ tự tay kết thúc ân oán của hai người.

    Cố Vân Phi chết.

    Một kiếp sư đồ, một kiếp cừu địch.

    Liền sẽ như vậy kết thúc sao?

    Thù sát mẫu, tìm ai đòi?

    Trái tim đột nhiên quặn thắt đau đớn, nhưng tận sâu trong hư không lại cảm thấy bất lực trống rỗng. Bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, đột nhiên thấy bản thân thật ngu ngốc.

    "Hắn.. Vân Phi yêu thích nhất là hồng y, tựa như hồng mai nổi bật trong tuyết."

    Bạch y nam tử khẽ ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt không có tiêu cự nhìn về phía trước, như một cái xác không hồn quỳ trên nền lạnh giá. Nhưng từng lời từng lời thanh y nữ nhân nói, y đều nghe đến nhất nhất rõ ràng.

    "Hắn vì một lời nói của ngươi, liền trút đi hồng y rực lửa, thay lên một thân bạch y nhàm chán."

    "Đó là yêu."

    Rõ ràng một thân linh lực mạnh mẽ bảo hộ, nhưng nơi trái tim vẫn cảm thấy một trận lạnh giá. Lạnh đến đau đớn, lạnh đến thấm vào tâm can.

    "Thế nhân nói hắn là đại ma đầu, không việc ác nào không làm, máu trên kiếm của hắn lau mãi không sạch, toàn thân bạch y nhiễm đầy mùi huyết tinh ghê tởm."

    "Ngươi thì sao, nghĩ hắn thế nào?"

    Nam nhân không nói, chính là bản thân vô lực nói không thành lời. Nhưng như vậy cũng tốt, bởi cho dù có nói, lời của y cùng thế nhân có gì khác biệt?

    "Hắn giết cả thảy năm nghìn mạng người, không hơn một người, cũng không kém một người."

    "Ngươi biết Huyết Linh Lung vì sao mà có không?"

    Ánh mắt rốt cuộc có được một tia tiêu cự, nam tử nhìn thanh y nữ nhân, thu hết một thân biểu tình lạnh lẽo của nàng vào mắt, đáy lòng lại càng trở nên nặng nề. Năm xưa, mẫu thân hắn trọng thương gần như thần hồn đều sắp tiêu tán. Chỉ duy nhất Huyết Linh Lung mới có thể cứu trị. Nhưng thánh vật như vậy, đi đâu mà tìm?

    Từ tận sâu trong tiềm thức, dường như đã hiểu ra, nhưng lại tựa cái gì cũng không hiểu.

    "Huyết Linh Lung là thánh vật thần tộc. Nhưng để dưỡng một gốc Huyết Linh Lung, cần đánh đổi năm nghìn mạng người, dưỡng trong oán khí và máu tươi."

    "Một đời chân nhân thanh cao vạn người lĩnh mộ, vì vậy mà hủy."

    "Đó là si."

    Bạch y nam tử vẫn nghe thấy lời nữ nhân nói, nhưng chung quy không thể nghe rõ tiếng gió tuyết rít gào. Không nghe thấy, không có nghĩa cảm nhận không được. Một hồi bi thương khiến không gian càng trở nên lạnh giá. Nhưng mọi chuyện đã kết thúc rồi sao?

    "Cuối cùng mẫu thân ngươi vẫn không qua khỏi. Ái nhân của ngươi nói Huyết Linh Lung là do Vân Phi đánh tráo?"

    "Nàng ta quả nhiên đủ ngoan. Ai biết gốc Huyết Linh Lung mà Vân Phi dùng cả ngàn năm công lực dưỡng thành lại bị ả lén lấy đi."

    "Lâm Vũ, ngươi thấy nực cười không? Hắn còn chưa kịp biện giải, ngươi liền cùng hắn cắt đứt tất thảy."

    Một cánh hồng mai lặng lẽ rời cành, lướt qua đôi mắt nam nhân, nhẹ nhàng trượt qua đôi môi đã có chút trắng bệch.

    Thù sát mẫu, tìm ai đòi?

    "Ngươi bị Long tộc đả thương, hắn nha, là đổi mạng cứu ngươi."

    "Thần hồn tiêu tán, vĩnh viễn không được siêu sinh."

    Hai lời nữ tử nói nhẹ tựa lông hồng, nhưng vào tai Lâm Vũ lại như sét đánh ngang trời.

    Rõ ràng không mưa, tại sao trên mặt lại ẩm ướt?

    Lâm Vũ mờ mịt vươn tay sờ mặt, từng giọt nóng hổi lặng lẽ lăn xuống hai bên gò má, có lẽ ngay từ ban đầu liền chưa từng dứt, chỉ là không một ai có hơi sức để ý đến nó.

    Trái tim như bị cứa ra từng vệt trải đầy máu tươi tanh tưởi, nhưng cảm giác trống rỗng bất lực càng khiến y đau đớn.

    "Ngươi biết như vậy gọi là gì không?"

    Nữ tử cười thật đẹp, nụ cười bình thản nhẹ nhõm, tưởng chừng chưa từng trải qua bất kỳ bi thương nào, rạng rỡ trong gió tuyết.

    "Là tình chi sở chung, đại ngu ngốc."

    Trong hư vô, Lâm Vũ thấy bản thân thét lên thật lớn. Dường như bạch y nam tử đã phát điên rồi. Cái gì trích tiên cửu thiên, hiện tại liền muốn chật vật đến chó mèo cũng không bằng.

    Từng là sư đồ, từng thụ ân giáo. Từng gọi hắn một tiếng sư tôn.

    Sau thành cừu địch không đội trời chung.

    Từng kính hắn, yêu hắn.

    Sau liền đơn phương chôn giấu ái tình xuống sâu thẳm trái tim.

    Tưởng như hận. Hóa ra đã sớm trao tâm.

    Yêu nhầm người, hận nhầm người.

    Hiện tại có tư cách gì để điên? Để đau lòng? Để áy náy?

    Đến lúc nhận ra, ngay cả nhìn cũng không có tư cách nhìn hắn một cái. Ngay cả một câu xin lỗi cũng không thể nói.

    Thiên địa hồng hoang từ nay vắng bóng một người. Một câu ta yêu ngươi, sẽ có ai nhận?

    Trong gió bão điên cuồng, tuyết trắng phủ đầy một mảng thiên địa. Hòa lẫn với tiếng gào thét như dã thú là một giọng hát thanh thuần nhỏ bé.

    Thanh y nữ tử nhẹ bước, bỏ lại phía sau một tiên nhân điên cuồng, bỏ lại rừng hồng mai tựa huyết.

    Bỏ lại một câu chuyện xưa đầy bi thương.

    Ta đã từng yêu một người, thật lòng thật dạ muốn ở bên huynh ấy. Được nhìn thấy hắn, ở bên cạnh hắn chính là hạnh phúc lớn nhất đời ta.

    Ta yêu chính người cho ta sinh mệnh.

    Từ một thứ vô tri vô giác, trở thành tiên tử vạn người lĩnh mộ.

    Hắn từng hỏi: "Có muốn thấy vẻ đẹp của trời sao không?"

    "Có muốn cùng ta thưởng nguyệt xem hoa không?"

    "Muốn tự mình cảm nhận da thịt ấm áp, trái tim từng nhịp từng nhịp hữu lực không?"

    Sau tất cả, nàng lại nghe hắn nói..

    "Xin lỗi. Nếu có kiếp sau, nhất định sẽ là ngươi."

    Nhưng mà, liệu còn có cái gọi là kiếp sau?

    "Cố Vân Phi, ta thực hận ngươi, hận chết đi được."

    Trong tuyết trắng, thanh y phiêu dật dần mờ nhạt, đến cuối cùng liền tiêu thất trong gió.

    Không ai biết nàng đi đâu, về đâu. Trên nền tuyết trắng lúc ấy, chỉ còn thừa lại một bông hồng mai đỏ chói.

    Nhưng hoa, đã sớm lụi tàn.

    Hết.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười hai 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...