Sáng hôm sau khi những tia nắng mặt trời đầu tiên sang lên, trong một căn phòng đơn giản nhưng đầy tao nhã những ánh nến chiếu lên tường là năm thân ảnh.
"Hắc, đã chuẩn bị như thế nào rồi?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Mọi thứ đã xong thưa gia. Người của chúng ta được chia làm hai, một bên đang đứng ở ngoài thành, số còn lại đang ở trong thành chờ mệnh lệnh của gia." Hắc cúi người xuống, giọng nói đùa cợt hằng ngày cũng đã thay thế bằng một giọng nói ngiêm túc.
"Tốt. Trị, đan dược như thế nào rồi?"
"Bẩm, các đan dược chữa thương, cầm máu, tăng giả đan và một số độc dược đã được phát cho mọi người rồi ạ." Trị cũng nghiêm giọng báo cáo.
"Nơi đống quân của thái tử đã tìm ra chưa?" Vân Thiên nhìn vào Linh nói.
"Chỉ cần chờ lệnh của vương gia." Linh vốn lạnh lùng cho nên hoàn cảnh hiện tại khiến cái lạnh quanh thân càng tăng lên.
"Tối các ngươi nghe đây, Hắc, Linh chỉ huy mọi người đi giết đám binh mã của thái tử xuất phát vào bảy giờ tối (Lam không biết dung giờ
cổ đại nên nói theo giờ hiện đại nha, mọi người thông cảm). " Vân Thiên ngiêm giọng ra lệnh.
"Vâng thưa gia." Hắc và Linh cúi đầu nhận lệnh.
Sau khi mọi chuyện được phân phó xong Vân Thiên khẽ phất tay bảo bốn người lui xuống. Hắc, Sát, Trị, Linh khẽ cúi chào rồi bước nhẹ ra ngoài.
Lúc này đôi mắt đang nhắm của Vân Thiên rung lên rồi mở ra.
"Thái tử, hoàng hậu, ta sẽ để các ngươi sống thêm vài ngày sau đó các ngươi sẽ biết được cảm giác sống không bằng chết." Vân Thiên nói khẽ đôi mắt hướng về phái hoàng cung đầy thù hận.
Ở tại một nơi được gọi là Phượng Linh Cung nơi ở của hoàng thái hậu đang tấp nập phi tần, công chúa đến vấn an.
"Hoàng thái hậu/mẫu hậu an khang." Các phi tần đứng đầu là hoàng hậu khẽ nhún người thỉnh an thái hậu.
"Bình thân." Thái hậu tuy đã gần sáu mươi nhưng làn da bà vẫn hồng hào, dáng người khanh mảnh nếu không phải đôi mắt bà có những nếp nhăn không ai nghĩ thái hậu đã sáu mười.
"Tạ thái hậu/mẫu hậu." Các phi tần sau khi tạ ơn thì bắt đầu đến chỗ ngồi của mình đã được chuẩn bị còn hoàng hậu thì người bên trái thái hậu.
Khi mọi đã ổn định thì giọng nói của công công vang lên
"Hoàng thướng giá Lâm." Một thân ảnh mặc long bào uy nghiêm bước vào Phượng linh cung.
"Mẫu thân an khang." Hoàng thượng đi về hướng thái hậu hành lễ.
"Vận nhi lại đây ngồi nào." Thái hậu vừa cười vừa vỗ vào phần trống trên ghế quý phi.
"Hoàng thượng vạn phúc." Các phi tần vội vàng đứng lên hành lễ.
"Bình thân." Hoàng thượng phất nhẹ long bào
"Tạ ơn hoàng thượng." Các vị phi tân tạ ơn xong lại lần lượt ngồi xuống.
"Vận nhi, dạo này con mất ngủ lắm à, nhìn con không khỏe." Tái hậu cầm tay hoàng thượng khẽ vỗ.
"Nhi thần không sao, dạo đây việc triều chính khá bận rộn." Hoàng thượng nhìn thái hậu nói.
"Đúng vậy hoàng thượng, nhìn người không được khỏe. Việc triều chính quan trọng nhưng vẫn phải giữ gìn sức khỏe." Một vị nương nương mặt bộ bộ váy màu hồng phấn, bộ đồ ôm lấy vòng eo khanh mảnh. Bộ váy màu xanh làm nổi bật khí chất ngây thơ.
"Trúc quý phi nói rất đúng, hoàng thượng hãy gữi gìn long thể." Các phi tần khác nghe Trúc quý phi nói cùng hùa vào kẻ đưa người đẩy quan tâm sức khỏe của hoàng thượng.
"Ân." Hoàng thượng lạnh lùng nhìn đám nữa nhân phía dưới lãnh đạm.
"Mẫu hậu, nhi thần còn tấu chương chưa làm xong, nhi thần cáo lui." Hoàng thượng dịu dàng nhìn thái hậu nhưng trong đôi mắt lại không có chút tình cảm nào.
"Được, chính sự quan trọng, con đi đi." Thái hậu không nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của hoàng thường vừa cười vừa nói.
"Nhi thần cáo lui." Hoàng thượng nói xong thì bước ra đi.
"Cung tiễn hoàng thượng." Các phi tần đứng lên hành lễ cho đến khi hoàng thượng đi xa mới ngồi xuống.
"Mẫu hậu gần đây thân thể ngươi có tốt không?" Hoàng hậu lên tiếng phá vỡ không khi trầm mặc.
"Ta không sao, hoàng hậu không cần lo lắng." Thái hậu nở nụ cười hiền hậu.
"Tỷ tỷ nói vậy là không đúng rồi, thái hậu da dẻ hồng hào sao có thể sinh bệnh được." Trúc quý phi lên tiếng, lên khóe môi nở một nụ cười đầy khiêu khích nhìn hoàng hậu.
"Trúc muội muội không thể nói như vậy, muội không thấy sắc mặt mẫu hậu không tốt sao?" Hoàng hậu cũng nhìn Trúc quý phi đầy chán ghét.
"Thôi được rồi, ai gia thấy không khỏe các con cứ ở chơi, ai gia đi nghỉ đây." Thái hậu mệt mỏi lên tiếng.
Sau một màng thỉnh an buổi sáng đặc sắc thì bảy giờ tối cúng đã tới. Ngoài thành từng nhóm người mặc y phục đen đang đi chuyển.
"Dừng." Một cánh tay đưa lên thì những nhóm người đồng thời dừng lại.
"Hắc, chính là nơi này, nhân số không nhiều khoảng bốn ngàn người trong đó đa số là vũ sư, một ngàn linh sư, đan sư hai người, thuần thú một người, kỵ sĩ 2 người. Cấp bậc cao chỉ có năm người hai vũ sư mộc sư hạ cấp, một tam cấp đan sư, một kỵ sĩ sơ cấp." Linh nhẹ giọng nói.
"Thái tử cũng thật không có thiên phú rồi, người thi đông mà không ai a hồn." Hắc khinh bỉ nói. Thế cả cả đám thuộc hạ phía sau không biết nên nói gì, chí ít với số lượng, và thực lục đó cao bằng cấm vệ quân rồi có được không.
"Được rồi mọi người nghe đây, vũ sư thì tự tìm người ngang thực lực mà đánh còn linh sư thịt hết linh sư bên kia cho ta. Được rồi đi đi." Cái con người ra lệnh kia ngồi trên cây gặm một con gà nướng mà ra lệnh. Linh chỉ biết lắc đầu chịu thua.
Thế là bảy trăm người xông ra, phái bên kia khi thấy có người xông vào thì loạn hết cả lên nhưng dù sao học cũng trải qua đào tạo đội hình cúng đã ôn định một cách nhanh chóng.