16,120 ❤︎ Bài viết: 437 Tìm chủ đề
214325 68
Kiếm tiền
Land of Oblivion đã kiếm được 2143250 đ
Gặp Được, Phó Tiên Sinh

1584882457747.png


Tác giả: Vô Tẫn Tương Tư

Thể loại: Khoa học, Viễn tưởng, Không gian.

Convert bởi thành viên của Land of Oblivion

[Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Convert Của Land of Oblivion

Văn án:

(Siêu ngọt)

Cha mẹ bất công, bạn thân hãm hại, rơi vào đường cùng, Diệp Phồn Tinh gả cho Phó tiên sinh ngồi trên xe lăn.

Anh dạy cô chơi đàn dương cầm, tặng hoa cho cô, chiều chuộng cô thành người hạnh phúc nhất thế giới.

Một hôm, bạn bè họp lớp, cô bị người ta cười nhạo, nói chồng của cô là một kẻ tàn tật. Anh nhẹ nhàng phong độ xuất hiện làm tất cả những người chế giễu cô cứng họng không nói nên lời.

Vào thời điểm cuộc sống u ám nhất, có anh kéo cô hướng về phía ánh sáng tích cực mà sống, do đó có cuộc sống xán lạn.

Gặp được anh thật tốt, Phó tiên sinh của em.
 
Last edited by a moderator:
317 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 1: Bố mẹ trọng nam khinh nữ

Thành phố Giang Châu mùa hè rất nóng, thường có lò lửa danh xưng.

Diệp Tinh Phồn mồ hôi đầy đầu, vừa đến cửa nhà, liền nghe thấy tiếng kháng nghị của cậu em trai Diệp Tử Thần: "Con không cần đi học!"

Diệp mẫu thanh âm vô cùng nghiêm túc: "Con nhất định phải đi học! Con là con trai duy nhất nhà chúng ta, nếu con không đi học, về sau mẹ cùng bố con già rồi, ai nuôi?"

"Thành tích của chị con không phải rất tốt à? Hai người để chị học lên là được rồi." Mục tiêu của Diệp Tử Thần, đó chính là trở thành một người tuyển thủ điện tử tài giỏi, từ hơn một năm trước, tâm tư của cậu cũng đã không còn là học tập nữa rồi.

Cậu vốn nghĩ chính là, chỉ cần hết tốt nghiệp hết cấp ba, bản thân liền từ bỏ việc học, làm việc mà mình thích, không ngờ tới, mới vừa nói ra, cha mẹ liền kịch liệt phản đối.

"Chị con là con gái, đọc sách có nhiều hơn nữa, sau này cũng sẽ gả đi tới nhà người khác."

"Cho nên? Liền không nên ép con làm chuyện con không muốn làm?" Diệp Tử Thần lườm mẹ hắn một cái, "Ngay cả một chút liền lương kia của mẹ vàbố con, có thể nuôi nổi hai chị em con lên đại học sao?"

Cha mẹ cũng không có công việc ổn định, mẹ bây giờ đang làm ở một quán lẩu, cha thì làm tại trên công trường, một năm có một nửa thời gian, đều bởi vì không có việc mà nhàn rỗi.

Trong nhà vất vả lắm mới kiếm được một khoản tiết kiệm, cũng chỉ đủ một người vào đại học.

Diệp Tử Thần nhìn thấy cơ hội này, mới dự đoán cha mẹ cậu cũng sẽ đáp ứng cậu không cần phải học.

Diệp mẫu nói: "Mẹ cùng bố con làm đều vì con cả, con nói con cả ngày chơi game có thể có tương lai sao? Cái trường dạy nghề này tuy cũng không phải cái gì đại học to lớn, nhưng chỉ cần con vào học, học thật tốt, học một chút kĩ thuật, sau đó thì tìm công việc ổn định, không hề khó."

"Vậy còn chị thì sao?"

Diệp Tử Thần nhìn mẹ, "Con đi học, chị con lẽ nào không học lên hả?"

"Chị con sao? Nó lập tức sắp hai mươi tuổi rồi, mẹ cùng bố con cho nó một mối hôn sự trước, nhà người kia có rất nhiều tiền, còn có hai phòng đâu!"

Diệp Tử Thần hỏi: "Mẹ muốn đem chị gả đi? Chuyện này chị có biết không?"

"Tạm thời thì chưa có nói với nó. Nhưng nó sẽ đồng ý!"

Diệp Phồn Tinh đứng ở ngoài cửa, không dám tin những gì mình nghe được.

Mẹ lại muốn đem cô gả đi?

Làm ơn, sao cô lại hai mươi tuổi được?

Cô rõ ràng chỉ lớn hơn Diệp Tử Thần một tuổi mà thôi.

Qua năm nay cũng chỉ mới mười chín tuổi, lúc trước tại vì quy định của kế hoạch hóa gia đình, con gái bốn tuổi sau đó mới có thể sinh con thứ hai, cha mẹ vì không muốn bị phạt tiền, mà đặc biệt đem tuổi nàng kéo lên thêm hai tuổi, làm như vậy là để cùng Diệp Tử Thần chênh lệch tuổi tác.

Khi nào nghĩ đến, cha mẹ lại vì thế mà muốn đem cô gả đi ra ngoài?

Hai phòng?

Hóa ra, tương lai của cô trong mắt của bố mẹ, không quan trọng bằng hai phòng?

Ở trong mắt bọn họ, việc đi học của Diệp Tử Thần mới là quan trọng.

Để cho cô lập gia đình, mới là vì tốt cho cô?

Ha ha..

Thành tích cuộc thi lần này của Diệp Tử Thần, miễn cưỡng qua điểm của trường dạy nghề.

Mà cô.. Tại toàn bộ trường học, đều là xếp hàng đầu.

Diệp Phồn Tinh tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ, cha mẹ sẽ thiên vị đến như vậy.

Cô đẩy cửa vào trong.

Diệp mẫu thấy cô, sửng sốt một chút, trên mặt bày ra nụ cười, "Tinh Tinh, trở về rồi sao, công việc thế nào?"

"Buổi chiều còn phải đi." Đối mặt với mẹ mình tươi cười, Diệp Phồn Tinh lại một chút cũng cười không nổi, cô đối với mẹ hỏi: "Mẹ, mẹ vừa mới nói, là thật chăng?"

Diệp mẫu nói: "Con nghe được sao?"

Trên mặt cũng không có bất cứ cái gì áy náy.

Rốt cuộc bà vẫn cảm thấy, mình là vì tốt cho Diệp Phồn Tinh.
 
Chỉnh sửa cuối:
317 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 2: Để nàng đi gả chồng

Diệp Phồn Tinh nói: "Mẹ muốn cho Tử Thần đi học, muốn để cho con lập gia đình?"

Bởi vì mới vừa ở bên ngoài chạy nóng, Diệp Phồn Tinh thở hổn hển, nhưng cô biết, sở dĩ bản thân mệt như vậy, phần nhiều là vì tức giận với mẹ mình.

Diệp mẫu đi tới, nói: "Đúng vậy, nếu con đều đã nghe được, mẹ cũng không muốn dối gạt con, tài chính trong nhà như vậy, con cùng Tử Thần chỉ có thể có một người đi học. Tử Thần là con trai, sau này trưởng thành, còn cưới vợ. Hiện tại cưới vợ có bao nhiêu khó khăn con còn không biết, nếu thằng bé chỉ tốt nghiệp trung học, người khác sẽ nghĩ thế nào? Nhưng là con thì không giống, con là con gái, con gái chỉ cần gả đi tốt là được rồi. Nhà người kia xem qua hình của con, đối với con rất hài lòng. Con nói con đại học đọc mấy năm, tiền bỏ ra rồi, mới đi ra, không nhất định có thể tìm được cái gì dáng vẻ như công việc. Người ta ở thành phố Giang Châu có hai phòng cơ đấy! Con biết hiện tại giá phòng cao bao nhiêu không? Nhà chúng ta phấn đấu cả đời cũng mua không nổi."

"Nhưng con mới chỉ mười tám tuổi!" Diệp Phồn Tinh nghe lời của mẹ, quả thật là không biết nên khóc hay nên cười.

Hai phòng.. cả đời cô.. Chẳng lẽ, trong mắt mẹ, cô cũng chỉ là cái vật phẩm sao?

Diệp mẫu trợn mắt liếc nhìn cô, "Cái gì mười tám tuổi? Chờ tháng mười, con sẽ hai mươi. Tinh Tinh, kết hôn sớm một chút không có cái gì không tốt. Chờ con bốn mươi tuổi, người khác đều còn ở chịu khổ, con cũng đã bắt đầu hưởng phúc.. Mẹ cũng vì tốt cho con, con nói đúng hay không?"

"Con muốn đi học!" Diệp Phồn Tinh biết, trong nhà mình điều kiện rất kém, nhưng, cô cũng tin tưởng, chỉ có đi học, có thể thay đổi tương lai của cô.

Cô không giống như em trai, có mong ước khác, ước mơ của cô, đó là có thể đi học đủ cho giỏi. Đây là con đường dẫn tới thành công duy nhất.

Diệp mẫu thấy cô không chịu nghe lời, tức giận lên "Mẹ đã nói với con nhiều như vậy, con nghe không hiểu đúng hay không? Mẹ cho con biết, muốn học lên, một xu cũng không có! Con nhìn nhà Tiểu Thanh cách vách xem, người ta mới vừa lên sơ trung xong đã đi làm việc, hiện tại mỗi tháng cũng có thể cho trong nhà mấy ngàn đồng tiền trở lại! Con thì sao? Con xem con một chút, trừ sẽ học vẹt, con còn biết cái gì?"

"Còn Tử Thần đâu?" Diệp Phồn Tinh nhìn về phía bên người em trai không biết cố gắng, "Nó không nghĩ đi học, mẹ lại buộc nó phải đi?"

"Con bị bệnh hay sao? Em trai con tuổi còn nhỏ như thế! Tuổi trên thẻ của nó mới mười sáu tuổi đây này! Nó ra ngoài kia có thể làm cái gì? Nó coi như làm công, có người sẽ muốn thuê nó sao?"

"Nhưng nó chỉ so với con nhỏ hơn một tuổi." Diệp Phồn Tinh nhìn mẹ, "Mẹ là mẹ ruột của con, nhưng mà, mẹ không cảm thấy mình quá thiên vị sao?"

"Mẹ thiên vị thì đã sao? Sớm muộn gì con cũng phải gả tới nhà người khác. Đem tiền xài trên người con cũng quá lãng phí. Chờ con gả đi cho người, sợ rằng sau này con cũng không nhớ đến người mẹ như ta."

* * *

Diệp Tinh Phồn đứng ở trước cửa biệt thự nhà Triệu Gia Kỳ, nhớ tới hai ngày trước cùng mẹ cãi vã, nước mắt vẫn không nhịn được.

Cô duỗi tay lau đi nước mắt, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sau đó gõ cửa, trong chốc lát, Triệu Gia Kì đi ra, thấy cô, thân mật mà hỏi: "Tinh Tinh, cậu đến rồi! Đi vào trong ngồi đi!"

Cô cùng Triệu Gia Kỳ là bạn học, cũng là bạn tốt.

Trước lúc đi học thời điểm, có đôi khi sẽ tới, cho nên, cùng người Triệu gia cũng rất thân quen rồi.

Triệu Gia Kỳ dẫn cô vào cửa, hỏi: "Cậu như thế đột nhiên lại tới đây? Có chuyện gì sao?"

Triệu Gia Kỳ biết, nhà của Diệp Phồn Tinh ở Nam Xuyên, là địa phương nhỏ xung quanh thành phố Giang Châu, từ bên kia qua tới nơi này, đến ba giờ đường xe.

Diệp Phồn Tinh nói: "Mình có một số việc, muốn tìm cậu hỗ trợ.
"
 
Last edited by a moderator:
317 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 3: Đi vay tiền

"Đi vào rồi nói sau!" Triệu gia Kỳ đưa Diệp Tinh Phồn vào cửa, hôm nay Triệu mẹ cũng có ở nhà.

Nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đi vào, liền gọi: "Tinh Tinh lại đây."

"Dì khỏe." Diệp Phồn Tinh ngồi xuống ghế sô pha.

Không như cô, nhà của Triệu Gia Kỳ có rất nhiều tiền. Triệu Gia Kỳ chính là cô công chúa nhỏ.

Triệu Gia Kỳ nhìn Diệp Phồn Tinh, "Cậu nói tìm mình giúp đỡ, có chuyện gì sao?"

Diệp Phồn Tinh có chút khẩn trương mà cầm đôi tay lại, nhìn Triệu mẹ nói: "Cháu tưởng xin dì Triệu cho cháu mượn ít tiền."

Diệp Phồn Tinh cảm thấy thật sự xấu hổ, cô cùng Triệu Gia Kỳ là bạn học ba năm liền, nhưng cho dù như thế, từ trước đến nay cô chưa từng hỏi mượn tiền của Triệu Gia Kỳ.

Nếu lần này, không phải bởi vì học phí, Diệp Phồn Tinh sẽ không mở miệng nói chuyện này.

Cô cũng là nghĩ đến Triệu gia có năng lực kinh tế, mới mở miệng.

Cô nói cho hết lời, Triệu Gia Kỳ cùng mẹ của cô ta đều trầm mặc.

Diệp Phồn Tinh nói: "Mẹ cháu không cho cháu đi học, cháu muốn đi học, tiền cháu nhất định sẽ trả lại, cho nên, hi vọng dì có thể giúp cho cháu."

Triệu mẹ nhìn Diệp Phồn Tinh nói: "Cái này.. Tinh Tinh, thật sự là ngại quá, nếu có thể giúp đỡ gì mà nói, chỉ là nhà của dì hiện tại, thật sự không có tiền. Thật là ngại quá!"

Tình trạng của nhà Diệp Phồn Tinh, Triệu gia đều biết, biết là nhà cô ở Nam Xuyên, cha mẹ công việc lại không ổn định. Đem tiền cho cô mượn, quả thật chính là ném đá trên sông.

Triệu Gia Kỳ nhìn Diệp Phồn Tinh, nói: "Tinh Tinh, thật ngại quá. Cậu trở về cùng mẹ mình nói tốt một chút, thành tích của cậu tốt, bà sẽ cho cậu đi học."

".. Tốt." Diệp Phồn Tinh có chút khó mở lời mà lên tiếng. Cô biết Triệu gia không thiếu tiền, nhưng, người ta cũng đã nói đến vậy, cô cũng không cần cưỡng bách chi nữa.

Phòng khách khí lạnh thật sự đủ, Diệp Phồn Tinh cảm giác có chút lạnh, cô nói: "Vậy cháu đây liền về trước."

"Mình đưa cậu về." Triệu Gia Kỳ tiễn cô đi ra khỏi, kết quả hai người vừa mới đến cửa, liền nhìn thấy một nam sinh tuấn tú từ trên xe xuống.

Hiện tại trời rất nóng, anh ăn mặc áo sơ mi trắng, vừa mới xuống dưới xe, trên mặt không có chút gì nóng bức.

Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới sẽ gặp anh ở chỗ này, "Cố Vũ Trạch."

Cố Vũ Trạch là bạn trai của Diệp Phồn Tinh.

Thời còn đi học, Cố Vũ Trạch là lớp trưởng, cô là ủy viên học tập, hơn nữa bọn họ còn ngồi cùng bàn.

Nhà anh điều kiện rất tốt, xuất phát từ kiêu ngạo nho nhỏ của mình, Diệp Phồn Tinh cũng không có nói cho anh nghe chuyện của nhà cô.

Cố Vũ Trạch nhìn Diệp Phồn tinh, ánh mắt bình thản, giọng điệu của anh mang theo vài ý châm chọc, "Còn nhớ tôi sao?"

Diệp Phồn Tinh hơn sửng sốt, nhớ đến khi thi đại học lúc sau, Cố Vũ Trạch có vài lần muốn gặp mặt cô, cô đều từ chối.

Cô không phải không nghĩ cho anh, mà là cô bận quá. Tốt nghiệp xong cô vẫn luôn đi làm việc. Nam Xuyên cách nơi này có hơi xa.

Cô nhìn Cố Vũ Trạch, "Anh giận à? Xin lỗi, em thật sự có có việc bận."

"Tôi biết." Cố Vũ Trạch tiếp lời cô nói, "Bận rộn tránh tôi sao! Diệp Phồn Tinh, cô nếu là muốn chia tay, nói thẳng là được, nhất thiết phải kiếm cớ sao?"

"Chia tay?" Diệp Phồn Tinh không hiểu được hắn lại sẽ hiểu lầm nàng như vậy, "Em không có, em là thật sự bận."

"Chúng ta chia tay đi!" Cố Vũ Trạch nói: "Khỏi phải phiền cô lại trốn tôi."

Chia tay?

Diệp Phồn Tinh không thể tin được mà nhìn anh, "Cố Vũ Trạch, anh thật sự là hiểu lầm em, em không có phải muốn trốn anh. Không tin anh hỏi Gia Kỳ, em thật sự mỗi ngày đều rất bận."
 
Chỉnh sửa cuối:
317 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 4: Chịu khổ chia tay

Chuyện Diệp Phồn Tinh đang đi làm, lừa Cố Vũ Trạch, nhưng không có lừa Triệu Gia Kỳ.

Bởi vì, cô nghĩ ở trước mặt của người yêu giữ một chút tự ái, nhưng mà, bạn bè là có thể tin tưởng.

Cô nhìn về phía Triệu Gia Kỳ, hy vọng Triệu Gia Kỳ có thể giúp mình giải thích.

Triệu Gia Kỳ thấy Diệp Phồn Tinh nhìn hướng mình, đi tới, kéo tay Diệp Phồn Tinh, "Tốt rồi, Tinh Tinh, cậu không phải là đã sớm muốn cùng Cố Vũ Trạch chia tay sao? Nếu anh ấyhiện tại cũng đề nghị, cậu nên đáp ứng đi! Như vậy sau đó cậu cũng không cần lại kiếm cớ tránh anh ấy nữa."

Cô nói lấy, còn kéo cánh tay của Diệp Phồn Tinh, thân mật lắc lắc.

"..."

Diệp Phồn Tinh không ngốc, cơ hồ rất nhanh liền kịp phản ứng, Cố Vũ Trạch vì sao lại hiểu lầm mình đang ẩn núp hắn, vì sao lại cho là mình muốn cùng anh chia tay.

Cô không dám tin tưởng nhìn lấy Triệu Gia Kỳ, đẩy ra tay cô ta, "Làm sao mà cậu có thể nói xấu mình như vậy?"

"Được rồi, là mình nói xấu cậu." Triệu Gia Kỳ nói: "Là tớ không cho cậu gặp Cố Vũ Trạch được chứ!"

Triệu Gia Kỳ càng như vậy nói, Cố Vũ Trạch lại càng sẽ không tin tưởng.

"Hiện tại, cô còn có cái gì tốt nói?" Cố Vũ Trạch lạnh lùng nhìn Diệp Phồn Tinh, hiển nhiên là hoàn toàn tin tưởng lời nói của Triệu Gia Kỳ.

Diệp Phồn Tinh không biết phải làm như thế nào giải thích cho anh, có nhân chứng Triệu Gia Kỳ này, cô trăm miệng cũng không thể bào chữa.

Đang lúc này, Triệu mẫu thấy Triệu Gia Kỳ vẫn không có trở về, lo lắng đi ra, nhìn thấy Cố Vũ Trạch ở chỗ này, nhiệt tình nói: "Vũ Trạch tới rồi, đi vào nhanh một chút."

Nhìn bộ dáng này, Cố Vũ Trạch có lẽ đã không phải là lần đầu tiên tới Triệu gia rồi.

Cố Vũ Trạch không có lại để ý tới Diệp Phồn Tinh, đi theo dì Triệu tiến vào.

Diệp Phồn Tinh nhìn lấy lưu lại Triệu Gia Kỳ, cảm giác trái tim đều lạnh thấu, "Cậu cố ý để cho hắn hiểu lầm tớ, có đúng hay không?"

Triệu Gia Kỳ nói: "Cô cùng Cố Vũ Trạch vốn là không thích hợp, các người không phải là người của một thế giới. Cô xem cô một chút, Diệp Phồn Tinh, mỗi ngày đều phải đi làm, ngay cả cái dáng dấp giống như quần áo cũng không mua nổi đó, như vậy đứng ở bên cạnh Cố Vũ Trạch, cô không cảm thấy lúng túng sao? Thật ra thì tao cảm thấy mẹ cô cũng là vì tốt cho cô đấy, người giống như cô, coi như đại học đi ra, thì có thể làm cái gì? Mỗi cái số mạng con người, sinh ra đã được quyết định rồi. Cho nên, điểm sáng trong cuộc đời cô chính là tìm người gả đi!"

Nói xong, Triệu Gia Kỳ trực tiếp đóng cửa vào trong, để lại Diệp Phồn Tinh một người đứng ở dưới đại thái dương, cô không nhịn được cười một tiếng.

Đây chính là.. Bạn tốt nhất của cô?

Buổi chiều, Diệp Phồn Tinh vào chỗ xe trở về Nam Xuyên.

Nam Xuyên là một khu du lịch, nơi này phong cảnh không tệ, có rất nhiều người trong thành phố cũng sẽ ở nơi này xây biệt thự, dùng cho khách du lịch.

Hàng xóm dì Lý lần trước giúp cô giới thiệu công việc, đi vào trong biệt thự quét dọn vệ sinh.

Nghỉ ngơi xong, Diệp Phồn Tinh vẫn đang làm công việc này.

Trên thực tế mùa này, bên này cũng rất nóng, người có thể tới nơi này nghỉ phép, đã rất ít, bọn họ đều sẽ tìm nơi lạnh thoải mái hơn.

Chủ nhân biệt thự là một người đàn ông ngồi trên xe lăn, Diệp Phồn Tinh chỉ thấy qua hai lần.

Ở trong mắt Diệp Phồn Tinh, anh ta chính là một cái quái già, dù sao chung quanh biệt thự đều hết rồi, cũng chỉ có anh, còn ở lại chỗ này.

Diệp Phồn Tinh mới vừa vào cửa, chỉ nghe thấy trong phòng khách truyền tới bịch một tiếng.

Nàng đi vào, nhìn thấy anh ngồi trên xe lăn, ly nước rơi trên mặt đất, mà ngón tay của anh không biết rõ làm sao cắt đến rồi.

Thấy một màn như vậy, anh cũng không có hốt hoảng, chẳng qua là bình thản mà nhìn tay mình chảy máu, giống như là đang ngắm phong cảnh.

"Đại thúc, anh không sao chứ?" Diệp Phồn Tinh đi tới, bận rộn đem trên đất mảnh vỡ quét ra, lại nhìn về phía người đàn ông này.
 
Chỉnh sửa cuối:
317 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 5: Nam nhân ngồi trên xe lăn

Tay bị thương, anh vẫn còn bình tĩnh như thế, lẽ nào là não có vấn đề?

Diệp Phồn Tinh không có suy nghĩ nhiều như vậy, đem rác quét hết ra sau, sau đó đi tìm hộp y tế, cô nhớ nơi này có cái hòm thuốc, lúc trước cô có thấy.

Rất nhanh, cô liền đem cái hòm thuốc cầm tới.

Thấy cô phải tự mình giúp xử lý vết thương cho anh, Phó Cảnh Ngộ mở miệng, "Tôi tự mình tới."

Anh không thích người khác chạm vào anh.

Diệp Phồn Tinh nói: "Không có việc gì, tôi tới, anh thật vụng về."

Cô giúp anh đem vết thương khử độc, lại đem băng dán cá nhân dán lên.

Vụng về?

Cô xác định là đang nói anh sao?

Phó Cảnh Ngộ không nhịn được nhíu mày một cái.

Tưởng Sâm từ ngoài cửa đi tới, vừa vặn thấy được cảnh này. Một cái cô gái trẻ ngồi xổm ở bên cạnh Phó tiên sinh, đang giúp anh xử lý vết thương.

Mà Phó tiên sinh lại không có đem cô ta đuổi đi?

Phó Cảnh Ngộ ở bên này đã ở đã hơn hai tháng, vẫn không có trở về, chính vì không muốn cùng người khác tiếp xúc.

Hôm nay lại như vậy, quả thực có chút ngoài ý muốn.

"Ổn rồi." Diệp Phồn Tinh đứng lên, ôm lấy cái hòm thuốc chuẩn bị đi trở về, nhìn thấy Tưởng Sâm đứng ở nơi này, "Tưởng tiên sinh."

Bình thường nơi này hết thảy, đều là Tưởng Sâm cùng với cô tiếp nhận, cô nói chuyện với Tưởng Sâm cơ hội cũng tương đối nhiều.

Tưởng Sâm gật đầu.

Thấy Diệp Phồn Tinh đi ra sau, anh đối với Phó Cảnh Ngộ nói: "Nghe nói, Tô tiểu thư vẫn là không có tin tức, nghe nói.. Cô đã ra nước ngoài du học."

Vị Tô tiểu thư này, vốn là vị hôn thê của Phó tiên sinh, hai người tính trước là năm nay sẽ kết hôn, nhưng mà sau khi Phó tiên sinh xảy ra chuyện, cô lại đến cả một lần cũng chưa từng xuất hiện. Thậm chí, ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi đến.

Nghe xong lời Tưởng Sâm nói sau, Phó Cảnh Ngộ nở nụ cười, "Tưởng Sâm, tôi đáng sợ như vậy sao?"

Cũng bởi vì anh gãy chân, cho nên, cô mới sợ anh sẽ quấn lấy cô mãi? Hỏi liên tục cũng không dám hỏi một câu.

Tưởng Sâm nói: "Phó tiên sinh, ngài không nên suy nghĩ nhiều. Chân sẽ khá hơn, sự việc cũng không có tuyệt vọng như thế. Người nhà đều đang quan tâm ngài."

Diệp Phồn Tinh đem quét dọn nhà một lần, chuẩn bị trở về, bên ngoài lại đột nhiên bắt đầu mưa lớn, cô chỉ có thể tạm thời ở lại.

Không cần về nhà sớm như vậy, cô lại thở phào nhẹ nhõm.

Những ngày qua mẹ không có cho qua cô sắc mặt tốt, cũng bởi vì cô cố chấp muốn lên học, mẹ liền coi cô là kẻ thù.

Diệp Phồn Tinh biết, muốn để cho mẹ lấy tiền ra cho mình đi học, là không thể nào.

Chẳng lẽ cô thật phải nghe theo lời của mẹ, ngoan ngoãn nghỉ học, đi lập gia đình sao?

Ánh mắt của Diệp Phồn Tinh, rơi vào đang ngồi ở trước cửa sổ sát đất ngẩn người trên người Phó Cảnh Ngộ.

Cô gõ cửa một cái, đi vào.

Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, "Có chuyện gì?"

"Đại thúc, ngài.. Có thể cho tôi mượn ít tiền hay không?" Có thể là bởi vì đối phương cùng với mình không quen đi! Cho nên, cô mở ra miệng hỏi, cũng không khó khăn như vậy.

Phó Cảnh Ngộ kỳ quái nhìn cô.

Diệp Phồn Tinh nói: "Tôi biết hỏi như vậy rất đường đột, nhưng mà tôi sẽ trả. Tôi muốn đi học, chẳng qua là học phí không đủ."

Cô nghĩ cực kỳ rõ ràng, bất luận như thế nào, cũng đều không thể nghỉ học được.

Đây là hy vọng cả đời của cô.

Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, lúc trước đã từng nghe qua Tưởng Sâm nói, thành tích của cô rất tốt. Bởi vì ở trong trường học phẩm học đa tài, Tưởng Sâm mới yên tâm để cô tới nơi này làm việc.

Nếu như là bình thường, anh khẳng định đã đồng ý rồi.

Nhưng là hôm nay, bởi vì chuyện của Tô Lâm Hoan, tâm tình của anh rất xấu.

Nhìn cô, không biết vì sao lại muốn gây khó cho cô, "Con người của tôi, không thích vô duyên vô cớ giúp người khác. Nếu như muốn để cho tôi giúp cô. Như thế, cô cũng phải giúp tôi một lần."
 
Chỉnh sửa cuối:
317 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 6: Hiệp nghị đính hôn

"Nhưng mà, tôi phải làm sao mới có thể giúp được ngài?" Cô không có thứ gì, cũng không có năng lực gì.

Phó Cảnh Ngộ nói: "Tôi thiếu một người vợ có thể kết hôn cùng tôi."

Mặc dù, anh rất muốn tìm không phải là không tìm được.

Có thể, giờ phút này, trong lòng của anh đang khó chịu, không khỏi muốn dò xét cô.

"..."

Diệp Phồn Tinh không dám tin nhìn lấy anh, cô là nghe lầm chứ?

Anh lại muốn mình gả cho anh!

Bản thân cô cùng anh lại không quen biết gì, chẳng lẽ, người như anh, cũng thiếu lão bà sao?

Thấy Diệp Phồn Tinh ngẩn người tại đó, Phó Cảnh Ngộ không nhịn cười được một tiếng, anh biết ngay sẽ như vậy mà.

Thế thái lương bạc, bộ dáng bây giờ của anh, có người con gái nào, còn có thể nguyện ý mà gả cho anh chứ?

Ngoài cửa sổ trời mưa rất lớn.

Thanh âm của Phó Cảnh Ngộ trở nên lạnh lùng, "Cô đi đi, ngày mai không cần trở lại."

"Chỉ cần gả cho ngài là được sao? Ngài sẽ để cho tôi tiếp tục đi học sao?" Nếu như cô hôm nay chưa từng gặp lại Cố Vũ Trạch, khả năng hiện tại, cô sẽ không hỏi.

Chẳng qua là, cô gặp lại, tình tình tốt bụng giống như cũng đã chết rồi.

Ngay cả hy vọng cuối cùng cũng không còn, còn có thể trông cậy vào cái gì?

Phó Cảnh Ngộ sửng sốt một chút, không nghĩ tới, cô lại.. Đáp ứng.

* * *

"Đây là hiệp nghị kết hôn." Tưởng Sâm đứng ở một bên, cùng Diệp Phồn Tinh giải thích: "Tôi xem qua hồ sơ cá nhân của cô, nghe nói thắng mười này là cô vừa tròn hai mươi tuổi, đến lúc đó lại đi lĩnh chứng."

Tháng mười, vừa vặn.. Là thời gian mà Phó tiên sinh đã đặt trước lễ kết hôn, chẳng qua là hiện tại cô dâu đã không còn.

Nhìn lên cô bé trước mắt này, Tưởng Sâm không khỏi than thở, cô rốt cuộc là có bao nhiêu may mắn, dĩ nhiên cũng sẽ như vậy mà nhặt được một món hời lớn.

Tại thành phố Giang Châu, nhớ nhà cho nữ nhân Phó Cảnh Ngộ không biết có bao nhiêu, đáng tiếc, đã có Tô Lâm Hoan, nhưng mà, Tô Lâm Hoan lại để cho tâm của Phó Cảnh Ngộ phải thấu lạnh.

Diệp Phồn Tinh không nhìn hiệp nghị kết hôn, ở phía trên nhận nhận chân chân viết lên tên của mình.

Cô rất khó tưởng tượng, bản thân lại.. Liền qua loa như vậy mà đem mình gả đi.

Nếu là lúc trước, cô nhất định sẽ cảm giác mình điên rồi.

Thấy cô ký tên xong, Tưởng Sâm có chút ngoài ý muốn, "Chuyện này không cần thiết cùng nhà của cô thương lượng một chút sao? Cô vẫn chưa tới hai mươi tuổi, bọn họ hẳn là sẽ không yên tâm!"

"Bọn họ sẽ đáp ứng." Nhớ tới người mẹ hận không thể gả cô đi đó, Diệp Phồn Tinh không nhịn được cười một tiếng.

Nụ cười này của cô, thật ra khiến Tưởng Sâm cảm thấy có chút khó chịu.

Cô gái nhỏ này, là bị kích thích à?

Tưởng Sâm nói: "Nếu quyết định gả cho Phó tiên sinh, cô nhìn cô hai ngày nay lúc nào thuận lợi, liền dời tới nơi này đi! Cô cùng Phó tiên sinh cũng không phải rất thân quen, thừa dịp cơ hội này trước làm quen một chút."

Diệp Phồn Tinh không dám tin tưởng nhìn lấy anh, "Còn.. Còn muốn dời tới à?"

Vẻ kinh ngạc của cô làm Tưởng Sâm bật cười, "Chẳng lẽ cô cho là kết hôn chẳng qua là ký tên mà thôi chứ? Coi như vì Phó tiên sinh nối dõi tông đường, đó cũng là ngươi phải làm. Đừng nói cho tôi là cô chưa từng nghĩ những thứ này, đã đáp ứng kết hôn rồi."

"..."

Diệp Phồn Tinh quả thật không có nghĩ tới.

Cô mới mười tám tuổi, không có làm giỏi bổn phận làm vợ, chuẩn bị làm mẹ.

Luôn cho là vậy cũng là rất lâu chuyện sau này.

Còn muốn nối dõi tông đường..

Nghe được mấy chữ này, cô lập tức liền túng, "Tôi có thể đổi ý hay không?"

"Không thể." Tưởng Sâm trở nên nghiêm túc dị thường.

Một cái Tô Lâm Hoan, liền để tâm của Phó tiên sinh thấu lạnh. Nếu như Diệp Phồn Tinh lại đi nói nàng muốn thoái hôn, Tưởng Sâm không dám tưởng tượng hậu quả.

Ngay tại một năm trước, Phó tiên sinh vẫn là đại nhân vật trong quân đội tiền đồ không thể đo lường, nếu như không là bị thương, nơi nào đến lượt Diệp Phồn Tinh tới gả cho anh?
 
Chỉnh sửa cuối:
317 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 7: Từ giờ trở đi, cô là vợ của anh

Trên thực tế coi như là hiện tại, lấy điều kiện của Phó gia, muốn tìm một con dâu điều kiện tốt cũng không phải là không tìm được. Chẳng qua là, ngoại trừ vết thương trên chân của Phó tiên sinh ra thì chỗ bị thương nhiều hơn chính là trong lòng.

Cho nên, anh tuyệt đối sẽ không để cho Diệp Phồn Tinh tạo một vết thương thứ hai cho Phó tiên sinh.

Anh nhìn chằm chằm Diệp Phồn Tinh, nói: "Nếu như cô dám làm chuyện tổn thương Phó tiên sinh, tôi sẽ không tha thứ cô."

Những lời này mang theo ý cảnh cáo.

Diệp Phồn Tinh nhìn anh, gật đầu một cái, "Ồ."

Cho tới tận bây giờ cô chưa từng thấy bộ dáng nghiêm túc của Tưởng Sâm như vậy.

Hai người từ thư phòng đi ra, mưa đã tạnh rồi, trên thủy tinh ngưng kết tầng tầng giọt nước.

Thế giới bên ngoài trở nên ướt nhẹp.

Phó Cảnh Ngộ ngồi ở bên cửa sổ, không biết đang nghĩ ngợi cái gì.

Tưởng Sâm đi tới, nói: "Phó tiên sinh, đã xử lý ổn thỏa."

Anh đem hiệp nghị kết hôn đưa tới, cho Phó Cảnh Ngộ nhìn qua một lần, ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ nhìn vào chữ kí của Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh. Đây là tên của cô.

Chữ viết của cô rất khá nhìn, rất thanh tú.

Anh liếc mắt nhìn cô, đem bản hiệp nghị còn trong tay Tưởng Sâm tới. Ánh mắt nhìn vào trên người Diệp Phồn Tinh, "Qua đây."

Diệp Phồn Tinh đi tới, nhìn thấy anh vươn tay ra, nắm tay cô.

Ngón tay của anh thon dài, rất sạch sẽ. Một bàn tay rất đẹp.

Độ ấm của lòng bàn tay anh truyền tới, Diệp Phồn Tinh nhìn anh, có một loại cảm giác thật kỳ diệu.

Từ giờ trở đi, cô.. Là vợ của anh rồi!

Phó Cảnh Ngộ phân phó: "Giúp cô ấy chuẩn bị một căn phòng."

Tưởng Sâm gật đầu, "Được."

Diệp Phồn Tinh ở trong biệt thự phụng bồi Phó Cảnh Ngộ ăn xong cơm tối, Tưởng Sâm tự mình đưa cô trở về nhà.

Diệp Tử Thần mới từ Internet trở lại, ngay lập tức thấy Diệp Phồn Tinh từ trên một chiếc xe Audi xuống tới rồi, đi tới, hỏi: "Chị, chị dựa người giàu có rồi hả?"

Diệp Phồn Tinh cứng người, lời nói của Diệp Tử Thần, bây giờ lọt vào trong lỗ tai của mình lại châm chọc vô cùng.

Cô cười một tiếng, "Đúng vậy, chị dựa người giàu có rồi."

Vì học phí của cô, cô đem mình gả đi, từ giờ trở về sau, cô không cần lại ủy khuất nhìn mặt mẹ.

Thật ra thì trong lòng Diệp Phồn Tinh rất rõ, sở dĩ bản thân sẽ ra quyết định như vậy, chẳng qua chỉ là vì cùng mẹ giận dỗi.

Cho dù là lập gia đình, cô cũng sẽ không gả cho người mà mẹ cô đã sắp xếp.

Diệp Tử Thần nhìn cô như vậy, có chút lúng túng, "Em giỡn với chị đấy! Chị, chị yên tâm, em sẽ xin với ba mẹ cho chị tiếp tục đi học. Thành tích học tập của chị tốt như vậy, chị không đi học ai đi!"

Ngược lại cậu cũng không muốn đi học, không muốn lãng phí cơ hội khó có này.

"Không cần rồi." Diệp Phồn Tinh nhìn lấy cậu, "Thật ra thì cũng không cần phải, vì chị mà em phải hy sinh."

Thái độ cha mẹ bày ở nơi đó.

Cô đã không trông cậy vào.

Ngay từ khi biết được ý định của ba mẹ. Diệp Phồn Tinh đã hoàn toàn buồn lòng, cũng nhận ra đôi lúc cô không hiểu được ba mẹ.

Cô cũng cho tới bây giờ cũng không biết, hóa ra, ở trong mắt ba mẹ là nghĩ cô như vậy.

Cô bắt quá sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài, không đáng giá lãng phí tâm tư ở trên người cô.

Bây giờ nàng tự đem mình gả đi, mẹ chắc là sẽ vui lắm!

Về nhà, Diệp mẫu đã làm xong cơm ăn, nhìn thấy Diệp Tử Thần, trên mặt vui mừng, "Tử Thần, lại đây, nhìn xem mẹ làm đồ ăn ngon cho con."

Hiện tại Diệp Tử Thần không muốn đi học, cha mẹ liền dụ dỗ cậu đi học, lời khen gì cũng có thể nói.

Nhưng mà, vì không cho Diệp Phồn Tinh học tiếp, cha mẹ cái lời nói khó nghe gì cũng có thể nói.
 
Chỉnh sửa cuối:
317 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 8: Bị giam

Giờ phút này nhìn thấy Diệp Phồn Tinh trở về, Diệp mẫu cười lạnh một tiếng, "Không phải nói tôi không phải là mẹ của cô sao? Cô đừng trở lại cái nhà này nữa! Nhìn thấy là phiền, cả ngày đều ở bên ngoài, cũng không muốn trở về để giúp đỡ làm chút việc gì. Tại sao tôi lại có người con gái như cô được?"

Bà ta nói lời nói khó nghe như vậy là bởi vì không muốn để cho Diệp Phồn Tinh mở miệng xin tiền của bà.

Diệp Phồn Tinh không nói gì, đi vào phòng của mình, Diệp Tử Thần hỏi: "Chị, chị không ăn cơm à?"

"Con lo lắng cho nó làm cái gì? Nó lớn như thế rồi, ở bên ngoài còn có thể không có ăn?"

Diệp Phồn Tinh ngồi ở trong phòng, cảm giác nước mắt rơi xuống.

Từ nhỏ đã chiều chuộng Diệp Tử Thần, cô vẫn luôn cảm thấy, Tử Thần tuổi còn nhỏ, chiều cậu cũng là bình thường.

Nhưng mà bây giờ..

Cô mới biết không phải là bởi vì nàng lớn, mà là bởi vì cô là con gái.

Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Phồn Tinh đã đem đồ vật thu thập xong.

Lúc trước cô cảm thấy nơi này là nhà của cô, nhưng bây giờ chỉ muốn trốn khỏi nơi đây.

Vào lúc thấy cô xách hành lý đi ra ngoài, Diệp mẫu đang rửa chén, thấy cô mới sững sờ, "Mày đang làm cái gì vậy?"

"Con dự định dọn ra ngoài ở." Không phải là một mực hy vọng cô đi sao?

Cô đi rồi, mẹ chắc là cũng sẽ rất vui mừng đi!

Diệp mẫu thấy vậy, trực tiếp đi qua tới, ngăn cản nàng, "Mày còn muốn đi? Diệp Phồn Tinh, lông mày cánh cứng cáp rồi? Tao cho mày biết, không có tao và cha mày đồng ý, nơi nào mày cũng không được đi."

"Tôi cũng không phải là con ruột thịt của bà, tôi đi nơi nào, có quan hệ gì với bà sao?" Diệp Phồn Tinh khóc suốt đêm, hiện tại ánh mắt còn có chút đỏ.

Diệp mẫu cứng lời, nói: "Coi là như thế, tao nuôi dưỡng mày nhiều năm như thế, mày muốn đi đâu, cũng phải tao đồng ý mới được."

Buồn cười, bà đã nói tốt với người ta một tiếng rồi, nói sẽ đem cô gả qua.

Nếu như Diệp Phồn Tinh liền đi như vậy rồi, bà thất hứa với người ta sao được?

Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, "Tôi đã sắp hai mươi tuổi, không cần phải có đồng ý của bà."

"Hừ, mày thật muốn đi, ít nhất phải đem mấy năm nay tao nuôi dưỡng tình cảm cho mày trả hết lại đi. Tao và cha mày vì đem mày nuôi lớn khó khăn như thế nào, bây giờ mày ngược lại là nghĩ chuồn mất, nằm mơ!"

Bà ta nói xong, trực tiếp níu cánh tay Diệp Phồn Tinh lại, đưa cô kéo trở về phòng, đem cửa trực tiếp khóa lại, tức chết bà, làm sao mà bà sẽ có đứa con gái bất hiếu như vậy?

Nói chuyện cẩn thận cô không nghe, thật là nuôi không nhiều năm như vậy.

Bị nhốt cả ngày, sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Phồn Tinh lúc tỉnh lại, phát hiện bản thân bị sốt, đầu đau quá. Làm sao cũng không bò dậy nổi.

Cô đặt tay lên trên trán, nhìn trần nhà, không biết rõ làm sao nhớ lại Cố Vũ Trạch..

Vừa nghĩ tới người cô yêu đang cùng bạn tốt nhất của cô ở chung cùng một chỗ.

Cảm giác bi thương liền trào ra ngoài.

Nàng trở mình, tiếp tục đi ngủ.

Hai ngày sau, Diệp Tử Thần ngủ đến buổi trưa mới dậy, chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy Tưởng Sâm ăn mặc âu phục, đánh cà vạt xuất hiện, phản ứng đầu tiên chính là -- không nóng sao?

"Xin hỏi, Diệp Phồn Tinh có phải là ở nơi này không?" Biểu tình của Tưởng Sâm rất là nghiêm túc, anh là thuận theo địa chỉ Diệp Phồn Tinh ghi mà tìm tới.

Lúc trước mỗi ngày đều đi biệt thự, không đi được Diệp Phồn Tinh cũng sẽ xin nghỉ, bây giờ đã biến mất suốt hai ngày rồi.

Cô gái này muốn làm gì đây?

Kí hiệp định xong liền bỏ đi.

Không phải là hối hận chứ?

Nếu như cô thật sự dám đùa kiểu này, anh sẽ không bỏ qua cô.

Nghĩ đến ra trước khi tới, Phó tiên sinh vẻ mặt nghiêm túc, Tưởng Sâm liền một trận lòng mệt mỏi.

Phó tiên sinh số khổ quá, gặp phải đều là mấy cô gái một chút đáng tin cậy cũng không có.
 
Chỉnh sửa cuối:
317 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 9: Ở trong nhà anh tỉnh lại

Diệp Tử Thần nhìn Tưởng Sâm không hiểu, "Anh là ai vậy?"

"Hai ngày này Diệp Phồn Tinh không đi làm, tôi tới xem cô ấy một chút."

Mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng thái độ Tưởng Sâm vẫn duy trì lễ phép.

Việc Diệp Phồn Tinh ở trong biệt thự đi làm, người trong nhà đều là biết.

"Mẹ, có người tìm chị."

Cậu đem Tưởng Sâm mời vào cửa, đi về phía phòng bếp Diệp mẫu đang thu thập nói.

Nghe nói là tới tìm Diệp Phồn Tinh, sắc mặt của Diệp mẫu liền không dễ nhìn lắm, "Cậu là ai?"

"Tôi tới tìm Diệp Phồn Tinh, cô ấy có ở nhà không?"

Ngày mai Diệp mẫu đã hẹn người của Trần gia sẽ gặp mặt Diệp Phồn Tinh, nói chuyện kết hôn, không muốn lúc này tái sinh chuyện khác, "Nó không ở đây."

Diệp Tử Thần ở một bên phá đám: "Chị không phải bị mẹ nhất quyết nhốt vào trong phòng à?"

Diệp mẫu trừng mắt liếc cậu một cái, "Con thật là lắm mồm!"

Thằng con thúi này dám hố mẹ nó.

Tưởng Sâm ở một bên, nghe hai mẹ con đối thoại, biết Diệp Phồn Tinh ở trong nhà, nói với Diệp mẫu: "Nếu như cô ấy có ở đây, xin cho tôi gặp cô ấy một chút."

Diệp mẫu phòng bị mà nói: "Cậu tìm nó làm cái gì?"

Ngày mai người của Trần gia tới, bà đáp ứng thật tốt, nếu như bây giờ để Diệp Phồn Tinh chạy mất, làm sao mà bà có người giao ra đây?

Diệp Tử Thần cũng đã len lén đem chìa khóa của Diệp mẫu cầm tới, lúc trước cậu cũng đã từng nói mẹ, nhưng, cầm mẹ không có cách nào, hiện tại Tưởng Sâm tới rồi, hắn lá gan ngược lại là lớn.

"Diệp Tử Thần!" Diệp mẫu quả là nhanh phải bị đứa con như hắn làm cho tức chết.

Rất nhanh, cửa phòng đã bị mở ra. Tưởng Sâm đẩy cửa ra đi vào, nhìn thấy nằm trên giường, đang phát sốt cao Diệp Phồn Tinh..

Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, sặc một tiếng.

Nóng quá..

Nam nhân ngồi ở bên người nàng, cầm lấy lạnh như băng khăn lông, giúp nàng đắp lại cái trán, đang tại cho nàng giảm sốt.

Diệp Phồn Tinh mở mắt ra, ngoài ý muốn phát hiện, lại là Phó Cảnh Ngộ!

"Đại thúc, tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Ai ya, nàng không phải là cùng mẹ náo loạn mâu thuẫn, bị nhốt ở nhà sao?

Hắn làm sao sẽ xuất hiện?

"Tỉnh rồi?" Thấy nàng mở mắt, Phó Cảnh Ngộ thở phào nhẹ nhõm.

Nàng qua tới sau vẫn đang ngủ, hắn một mực đang chiếu cố nàng, thật sợ hãi nàng vẫn chưa tỉnh lại.

Mặc dù Tưởng Sâm một mực ở khuyên, nàng sẽ không yếu ớt như vậy, nhưng hắn vẫn là lần đầu tiên ý thức được, hóa ra nữ nhân, là sinh vật nhỏ yếu như vậy?

Diệp Phồn Tinh ngoài ý muốn phát hiện, bản thân không phải là ở trong nhà, mà là đang tại.. Biệt thự.

Nàng ngoài ý muốn nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "Ta tại sao lại ở chỗ này?"

"Tưởng Sâm đi tìm ngươi, nhìn ngươi bị bệnh liền đem ngươi mang theo trở lại." Hắn nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, trong giọng nói có trách cứ, "Tại sao không đi tìm thầy thuốc?"

Một giờ trước, hắn đã kêu thầy thuốc sang đây nhìn nàng.

Phát hiện nàng đã bị bệnh hai ngày rồi.

Diệp Phồn Tinh nói: "Chẳng qua là bị cảm nhỏ mà thôi."

Bình thường bị cảm nhỏ như vậy, ngủ một giấc liền khỏe. Hai ngày nay vẫn luôn ngủ, mẹ không thả nàng ra ngoài, nàng cũng không có quá để ý.

"Rốt cuộc vẫn là con nít." Trong giọng nói của Phó Cảnh Ngộ, mang theo vào phần mấy phần bất đắc dĩ.

Thanh âm của hắn rất chững chạc, ở trước mặt nàng, hắn phảng phất giống như một trưởng bối

Hắn nếu như vậy, để cho Diệp Phồn Tinh rất nhanh liền quên quan hệ chân chính của nàng cùng Phó Cảnh Ngộ, trở nên buông lỏng lên, "Cảm ơn ngươi chiếu cố ta."

Phó Cảnh Ngộ lần nữa cho nàng đem khăn lông khoác lên trên trán, "Ngủ một hồi nữa. Chờ vô nước biển xong rồi ta kêu ngươi."
 
Chỉnh sửa cuối:
317 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 10: Có anh ở

Diệp Phồn Tinh nhìn cái chai nước thuốc, còn có hơn nửa bình, "Tôi không sao, thật ra thì không cần phiền phức như vậy, ngủ một giấc sẽ khỏe, thật sự."

Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, ánh mắt rất cố chấp, "Tôi thích con gái biết nghe lời."

Những lời này của anh là muốn để cho Diệp Phồn Tinh từ bỏ việc cùng anh tranh chấp.

Trong căn phòng rất an tĩnh, cô nhìn Phó Cảnh Ngộ, lúc trước chỉ biết anh ngồi trên xe lăn, cô cũng không xem kĩ mặt của anh. Bây giờ nhìn, mới phát hiện anh lớn lên thật đẹp.

Thượng Đế giống như là thợ mộc hoàn mỹ, mà anh là bị tỉ mỉ điêu khắc mà ra thành kiệt tác, điểm chính là.. Trên người anh có một loại cảm giác an toàn không nói nên lời.

Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, Phó Cảnh Ngộ vẫn luôn ở bên bên chăm sóc cô.

Cô thật giống như cho tới bây giờ cũng không có hưởng thụ qua cảm giác được chăm sóc đến như vậy, ba mẹ đều rất bận, coi như cô bị bệnh, cũng là tự mình đi khám, bọn họ cũng không có cái này giờ Bắc kinh chăm sóc cho cô.

Dù sao cô chỉ là con gái, cô cùng Diệp Tử Thần không giống nhau.

Lúc Tưởng Sâm đi từ ngoài vào, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đang chăm sóc Diệp Phồn Tinh.

Vẫn là lần đầu tiên anh thấy Phó tiên sinh chăm sóc người khác.

Coi như lúc trước ở cùng chung một chỗ với Tô Lâm Hoan, anh cũng chưa từng như vậy qua.

Bởi vì khi đó Phó Cảnh Ngộ rất bận, cho dù có vị hôn thê, thời gian anh làm bạn với vị hôn thê cũng rất ít, thậm chí dường như không có.

Hết lần này tới lần khác hắn lại là cái loại người loại cá tính cũng rất nghiêm túc, nếu cưới Diệp Phồn Tinh, sẽ đem cô trở thành vợ của mình mà đối đãi.

Cũng không biết vận mệnh của Diệp Phồn Tinh là cái gì, thế nhưng lại trở thành người thứ nhất được Phó tiên sinh chăm sóc đến như thế.

Diệp Phồn Tinh vừa thấy Tưởng Sâm đến, liền nhớ lại lời Phó Cảnh Ngộ mới nãy, hắn nói, Tưởng Sâm đi tìm mình..

Diệp Phồn Tinh vội vàng ngồi dậy, "Ngài Tưởng, ngài đi vào nhà của tôi?"

Tưởng Sâm nói: "Hai ngày nay một chút tin tức về cô tôi cũng không có, tôi liền đi tìm."

Vốn là muốn đi mắng cô, kết quả thấy cô là bởi vì bị bệnh, anh liền mang cô trở lại.

Diệp Phồn Tinh hỏi: "Mẹ tôi đây.. Có thấy ngài hay không?"

Nếu như không có mẹ đáp ứng, anh hẳn là không mở được cửa nhà trong, mình cũng sẽ không được thả ra.

Tưởng Sâm gật đầu, "Gặp được."

"Kia bà không có làm khó ngài chứ?" Lấy tính tình của mẹ, Diệp Phồn Tinh quả thực có chút lo lắng.

Tưởng Sâm chần chờ một chút, mới nói: "Bà ta, rất tức giận. Còn nói phải báo cảnh sát."

Anh là được sự giúp đỡ của Diệp Tử Thần, cưỡng ép đem Diệp Phồn Tinh mang về.

Nếu không, lấy cá tính của Diệp mẫu, dường như chỉ mong đem Diệp Phồn Tinh đóng lại vài ngày như vậy.

Thật vất vả nuôi lớn con gái, bà sao có thể sẽ thả Diệp Phồn Tinh cùng người ta chạy.

Diệp Phồn Tinh áy náy mà nói: "Thật xin lỗi, cho anh thêm phiền toái."

Tưởng Sâm nói: "Người đó.. Là mẹ ruột ngươi chứ?"

Tưởng Sâm hỏi cái vấn đề này, làm cho Diệp Phồn Tinh sửng sốt một chút, ngay sau đó nở nụ cười khổ, "Tôi cũng muốn biết."

Những ngày qua mẹ cố ý lạnh nhạt cô, chính là vì buộc cô thỏa hiệp, vì buộc chuyện cô phải nghỉ học, sau đó đồng ý gả chồng.

Tưởng Sâm nhìn bộ dáng khổ sở của Diệp Phồn Tinh, nói: "Cô cũng không nên quá lo lắng, đem thân thể dưỡng tốt mới là điều quan trọng nhất, những thứ khác, Phó tiên sinh sẽ xử lý."

Chuyện Phó Cảnh Ngộ có thể làm được, so tưởng tượng với cô còn nhiều.

Tưởng Sâm nói những thứ này, trừ an ủi ở ngoài Diệp Phồn Tinh, cũng là vì gõ Diệp Phồn Tinh, để cho Diệp Phồn Tinh hiểu được, chỉ có Phó tiên sinh mới là chỗ cô dựa vào.

Hy vọng Diệp Phồn Tinh có thể nhận rõ thực tế, quyết một lòng cùng với Phó tiên sinh ở chung một chỗ, đừng để cho Phó tiên sinh đau buồn.

Nhưng mà, Diệp Phồn Tinh bận bịu thương tâm, căn bản không hiểu được ý tứ của anh.
 
Chỉnh sửa cuối:
317 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 11: Đột nhiên rất mất thể diện

Ngược lại là Phó Cảnh Ngộ một bên lên tiếng, "Ngươi đi ra ngoài đi."

Tưởng Sâm nói: ".. Được."

Không biết tại sao, hắn lại mơ hồ cảm thấy, Phó tiên sinh có chút mất hứng.

Không phải hắn nói cái gì sai chứ?

Trong lòng nghĩ đến giả ý này, Tưởng Sâm khép cửa lại.

Trong phòng chỉ có hai người Phó Cảnh Ngộ cùng Diệp Phồn Tinh.

Diệp Phồn Tinh cúi đầu, liều mạng đè nén xuống nước mắt mình muốn rơi xuống, nghe được Phó Cảnh Ngộ nói: "Nếu như ngươi muốn khóc, có thể khóc."

Thời điểm khi trước lúc mà Diệp Phồn Tinh vay tiền hắn, hắn còn đang suy nghĩ tại sao.

Dù sao, dưới tình huống bình thường, học phí đều hẳn là sự tình cha mẹ bận tâm.

Mà bây giờ, hắn hiểu được rồi.

"..."

Diệp Phồn Tinh vốn đang có thể miễn cưỡng khống chế tâm tình của mình, Phó Cảnh Ngộ vừa nói xong, liền cũng không nhịn được nữa.

Tại thời điểm người yếu ớt nhất, người khác một chút an ủi, đều sẽ phóng đại bi thương của mình.

Nàng khóc rất lâu, khóc xong mới phát hiện, Phó Cảnh Ngộ một mực đang ở bên người. Đột nhiên Diệp Phồn Tinh cảm giác rất mất mặt nằm ở trên giường, không nói câu nào.

Đây là lần đầu tiên nàng ở trước mặt người không quen biết khóc thành bộ dáng ngu đến như vậy.

Nàng len lén trừng mắt lên, phát hiện Phó Cảnh Ngộ đang xem sách.

Dường như cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng.

Nàng nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, mở miệng, "Đại thúc."

"Làm sao?" Hắn ngẩng đầu lên nhìn lấy Diệp Phồn Tinh.

Diệp Phồn Tinh nói: "Tình cảnh trong nhà ta ngươi hẳn cũng biết rồi, trong nhà của chúng ta không tốt đẹp gì, ngươi nhất định muốn ta làm vợ của ngươi sao?"

"Cái này có quan hệ gì sao?" Ánh mắt Phó Cảnh Ngộ khó hiểu, để cho Diệp Phồn Tinh cảm giác mình hỏi một vấn đề rất ngu ngốc.

Hắn đều nói, hắn chẳng qua là yêu cầu một người vợ, lại không phải thật muốn cùng với nàng sống hết đời.

Mặc dù không biết là vì cái gì, nhưng nàng cảm thấy, hắn nhất định là có nỗi khổ gì đó.

Uống hai chai thuốc xong, thân thể của Diệp Phồn Tinh tốt hơn nhiều. Nàng lại ăn ít thứ, bổ sung thể lực.

Trời sắp tối, nàng trở về nhà một chuyến, đi lấy đồ đạc của nàng.

Hành lý của nàng, điện thoại di động đều đang ở trong nhà.

Người Diệp gia đang dùng cơm, Diệp mẫu còn đang vì sự việc ngày mai người của Trần gia muốn đi qua đây mà nhức đầu, không ngừng nhắc tới Diệp Tử Thần, "Ngươi nói một chút ngươi, ta để cho chị ngươi lập gia đình, cũng là vì tốt cho ngươi! Ngươi ngược lại tốt, còn giúp nàng chạy trốn.."

Thấy Diệp Phồn Tinh đột nhiên đi vào, Diệp mẫu đứng lên, có vài phần kinh hỉ, "Ngươi trở lại rồi!"

Diệp Phồn Tinh không có nhìn Diệp mẫu. Nàng chỉ muốn trở lại lấy đồ.

Diệp mẫu thấy nàng trở lại, nhớ tới chuyện của ngày mai có chỗ dựa, đối với sắc mặt của Diệp Phồn Tinh cũng tốt nhìn, "Sự việc ngươi cùng người kia trốn ra ngoài, mẹ sẽ không trách ngươi. Nhanh tới dùng cơm, ngày mai người Trần gia muốn đi qua, ngươi biểu hiện tốt một chút."

Diệp Phồn Tinh rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn một cái mẹ, luôn cảm thấy hiện tại người mẹ này, căn bản chính là một người xa lạ nàng không quen biết.

Nàng lấy đồ vật xong muốn đi, Diệp mẫu phản ứng lại, đưa nàng kéo, "Trễ như vậy ngươi còn muốn đi nơi nào?"

Nàng đều đã trở về, Diệp mẫu làm sao có thể sẽ thả nàng đi?

Diệp Phồn Tinh nói, "Sau này chuyện của ta ngươi không cần quan tâm, chuyện đi học, chính ta sẽ xử lý."

Diệp Phồn Tinh đẩy ra tay của mẹ, nhớ tới thời điểm mình bệnh nặng như vậy, mẹ cũng không có phản ứng nàng.

Bây giờ còn suy nghĩ để cho nàng đi gặp người của Trần gia.

"Ngày mai người của Trần gia muốn qua đây, trước kia tại vậy, nơi nào ngươi đều không cho phép đi." Diệp mẫu mạnh mẽ nói.

Diệp Phồn Tinh lạnh lùng nói, "Ngươi thích như thế, tự mình đi gả đi. Ta sẽ không gả!"
 
Chỉnh sửa cuối:
317 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 12: Mặt thiêu đến lợi hại

Diệp Phồn Tinh vừa mới dứt lời, Diệp mẫu giơ tay lên, thì cho nàng một bạt tai, trực tiếp đem Diệp Phồn Tinh đánh ngã.

Mặt đã tê rần nửa bên..

Vì buộc nàng phải gả chồng, mẹ lại đánh nàng?

Không chỉ có thế, Diệp mẫu còn khóc, "Lão Diệp, ngươi nhìn xem con gái của ngươi một chút, nàng là nghĩ làm người mẹ như ta đây tức chết!"

Diệp Phồn Tinh nhìn lấy cắn ngược một cái mẹ, quả thật là không biết nói cái gì.

Trực tiếp cầm lấy hành lý ra cửa.

Tưởng Sâm ở dưới lầu chờ, thấy nàng xuống, giúp đem hành lý của nàng bỏ vào trong cái rương.

"Đại thúc, chúng ta trở về rồi." Trở lại biệt thự thời điểm, bên trong chỉ có Phó Cảnh Ngộ một người.

Diệp Phồn Tinh đi tới, nhìn lấy tự mình ngồi ở chỗ hắn đó, luôn cảm thấy trên người hắn có một loại hình dung không ra được cô đơn cảm giác.

Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên, nhìn lấy tiểu nha đầu ở bên cạnh cùng Tưởng Sâm, trẻ tuổi chính là tốt nhất, ban ngày mới khóc một trận, hắn cho là nàng sẽ tiêu cực rất lâu, kết quả hiện tại, nàng xem ra tốt hơn nhiều.

Phó Cảnh Ngộ nhìn về phía Tưởng Sâm, "Thu thập một chút, chúng ta ngày mai trở về."

"Ừ." Tưởng Sâm có chút ngoài ý muốn, trước trong nhà thúc giục lâu như vậy, Phó Cảnh Ngộ đều không có nghe, hắn hiện tại rốt cuộc quyết định trở về?

Chỉ là, cái này cuối cùng là chuyện tốt, hắn cũng không có hỏi cái gì, liền đi thu thập đồ đạc.

Ánh mắt Diệp Phồn Tinh rơi vào trên người Phó Cảnh Ngộ, "Trở về?"

"Trở về Giang Châu." Nhà Phó Cảnh Ngộ vốn là ở Giang Châu, hắn một mực ở lại nơi này, chẳng qua chỉ là muốn hiểu rõ tĩnh lặng một chút.

Diệp Phồn Tinh nhìn lấy hắn, "Ta đây.."

"Làm sao, ngươi không muốn cùng ta cùng nhau trở về?" Phó Cảnh Ngộ nhíu mày một cái, mặc dù bọn họ còn không có lĩnh chứng, nhưng đã ký hiệp nghị kết hôn, nàng đã nhận định là vợ hắn, hắn dĩ nhiên muốn dẫn nàng trở về.

Cảm giác được trên người hắn phát ra áp lực nặng nề, Diệp Phồn Tinh giải thích, "Không phải, ý của ta là, ngươi muốn mang ta cùng đi không? Ta ở bên kia cũng không có thân thích gì."

Lúc trước đều ở trong trường học, bây giờ lúc này trở về, nàng thật còn không biết mình phải làm gì.

Phó Cảnh Ngộ không nhịn được cười một tiếng, "Ngươi làm sao có thể đáng yêu như thế? Ta chẳng lẽ không phải?"

Bọn họ hiện tại, nhưng là so với thân nhân thân thiết hơn quan hệ.

Tưởng Sâm ở một bên, trong lúc vô tình nhìn thấy nụ cười trên mặt Phó Cảnh Ngộ, cảm thấy, có chút đáng sợ.

Đã bao lâu Phó tiên sinh không cười?

Hắn mới vừa lại cười!

Ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ, rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn tú lệ của Diệp Phồn Tinh, nàng mới vừa bị Diệp mẫu đánh bạt tai, bây giờ nhìn lại có chút sưng, "Bị đánh?"

"Không có việc gì, dù sao ta cũng chắc chắn, không sợ bị đánh." Có đứa trẻ nhà ai mà chưa từng bị cha mẹ đánh qua.

Diệp Phồn Tinh khi còn bé cùng Diệp Tử Thần bướng bỉnh là lúc, đều sẽ bị đánh.

Chẳng qua là.. Lần này bạt tai, so với ngày trước mỗi một lần, cũng để cho nàng cảm thấy khổ sở.

Bởi vì, mẹ lần này đánh nàng, không phải là bởi vì nàng làm sai chuyện gì, mà là nghĩ bức bách nàng gả chồng.

Phó Cảnh Ngộ nặng nề mà nhìn lấy nàng như vậy, đưa ngón tay ra, ở má nàng chỗ nhẹ nhàng mà vuốt ve một chút. Ngón tay của hắn giống như là mang theo điện mặc dù lành lạnh, lại để cho Diệp Phồn Tinh trở nên khẩn trương lên.

Nàng dù sao chỉ là một cái tiểu nữ sinh, cho tới bây giờ không có giống như vậy cùng người khác phái thân cận đến thế.

Nàng cảm giác có chút lúng túng, mở miệng dời đi chú ý, "Thật sự không có chuyện gì, hai ngày nữa bản thân liền khỏe lên."

Bị hắn như vậy nhìn chằm chằm, nàng cảm giác lòng của mình cũng không giống là của mình, như sắp nhảy sắp bay lên.

Trong đầu của Diệp Phồn Tinh, không giải thích được hai ngày trước tại thời điểm ký hiệp nghị, Tưởng Sâm nói câu nói kia, nàng sau đó, là muốn thay đại thúc nối dõi tông đường.

Mấy chữ nối dõi tông đường này, khiến cho mặt của Diệp Phồn Tinh cháy lên càng kịch liệt hơn.

Phó Cảnh Ngộ nhíu mày một cái, "Thiêu đốt như thế còn không lui, mặt nóng như vậy?"

"..."
 
317 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 13: Phó Cảnh Ngộ rất đau nàng

Diệp Phồn Tinh dĩ nhiên không thể nói là bởi vì nàng suy nghĩ chút ít lung ta lung tung, nàng sờ sờ trán của mình, "Có thể là vì bị bệnh vẫn chưa khỏe đi!"

Nàng tùy tiện tìm một cái lý do, Phó Cảnh Ngộ cũng rất là nghiêm túc.

Hắn gọi Tưởng Sâm qua đây, "Đi kêu bác sĩ lại đây."

Tưởng Sâm có chút do dự, "Vào lúc này? Thật giống như hơi trễ."

Nếu là Phó Cảnh Ngộ bị bệnh, cho dù là nửa đêm, hắn cũng sẽ kêu bác sĩ tới.

Nhưng, Diệp Phồn Tinh chẳng qua là có chút bị bệnh, Tưởng Sâm liền không có để ý như vậy.

Dù sao, ở trong lòng hắn, địa vị của Diệp Phồn Tinh, cùng Phó Cảnh Ngộ không có khả năng so sánh.

Phó Cảnh Ngộ nhìn Tưởng Sâm, sắc mặt biến đến lạnh, "Ngươi thật giống như đối với ta rất có ý kiến."

Tưởng Sâm không nghĩ tới hắn sẽ để ý sự tình Diệp Phồn Tinh như vậy, sợ đến vội vàng nói xin lỗi, "Ta đây liền đi ngay."

Hắn cũng là phục chính mình.

Rõ ràng hai ngày nay Phó tiên sinh cũng rất khác thường, đối với cái này Diệp Phồn Tinh quá tốt rồi, hắn cũng là tiện miệng, nhất định một hai phải cùng Phó tiên sinh đối nghịch.

Cũng không dám tranh chấp nhiều, Tưởng lâm rất nhanh liền đi gọi điện thoại cho bác sĩ.

Bác sĩ tới đây thời điểm, Phó Cảnh Ngộ đã bồi Diệp Phồn Tinh trở về phòng.

Hắn cùng Tưởng Sâm cũng là người quen cũ, hỏi: "Trễ như vậy gọi ta qua tới, là Phó tiên sinh khó chịu chỗ nào sao?"

"Không phải, là Diệp tiểu thư."

"Tiểu cô nương kia!" Bác sĩ cười nói: "Ngươi chừng nào thì đối với chuyện ở ngoài của tiên sinh nhà các ngươi cũng để ý như vậy."

Tưởng Sâm biểu tình nghiêm túc, "Chỗ nào là ta, rõ ràng là Phó tiên sinh. Hắn hiện tại thương yêu tiểu nha đầu kia đau đầu gần chết."

Nói tới đây, Tưởng Sâm không khỏi nghĩ tới kẻ kia đã bỏ rơi Phó tiên sinh đi mất Tô Lâm Hoan. Cũng không biết nàng từ bỏ tiên sinh tốt như vậy, có hối hận hay không.

Tính toán một chút, hắn nghĩ nữ nhân kia làm cái gì.

Hắn dẫn bác sĩ đi cái kia đặc biệt vì Diệp Phồn Tinh dọn ra căn phòng.

Phó Cảnh Ngộ đang đọc sách, Diệp Phồn Tinh ngóc cái đầu nhỏ ở bên cạnh hắn, "Đại thúc, ngươi ấy thế nhưng cũng sẽ đọc tiểu thuyết sao?"

Phó Cảnh Ngộ nhìn một cái giống như đứa trẻ hiếu kỳ tựa như Diệp Phồn Tinh, "Nhàm chán, giết thời gian."

"Thế nhưng toàn bộ đều là tiếng Anh, ngươi cũng đọc được!" Nàng vẻ mặt sùng bái.

Là người đều thích được khen.

Phó Cảnh Ngộ dĩ nhiên cũng giống vậy, hắn nhìn một cái Diệp Phồn Tinh, đáp lại một tiếng, "Ừm."

Diệp Phồn Tinh nói: "Vậy ngươi xem xong rồi, cho mượn ta xem một chút có được hay không?"

Nàng vẫn rất thích đọc sách.

Phó Cảnh Ngộ hỏi: "Ngươi đọc được?"

Cho dù thành tích của nàng rất tốt, nhưng rốt cuộc tài cao ba, từ đơn tích lũy lượng cũng không khả năng rộng như vậy hiện lên.

Diệp Phồn Tinh nói: "Ta nếu có chỗ không hiểu có thể hỏi ngươi nha!"

Nàng đang lo không biết sẽ làm sao cùng Phó Cảnh Ngộ giao lưu nhiều một chút, tìm một đề tài giống nhau, cũng tốt.

Phó Cảnh Ngộ nhìn nàng, hiếu học cũng không phải là thói hư tật xấu, hắn gật đầu, "Được."

Đang lúc này, Tưởng Sâm cùng bác sĩ đi vào.

Coi như hai tháng này, cùng Phó Cảnh Ngộ tiếp xúc nhiều nhất hai người, bọn họ cũng không quá tin tưởng, Phó Cảnh Ngộ sẽ dịu dàng như thế.

Đoạn thời gian này tới, ở trên người Phó Cảnh Ngộ, bọn họ nhìn thấy, chỉ có lạnh lùng và quái gở.

Nhưng mà, Diệp Phồn Tinh lại như có ma lực, có thể làm cho hắn buông xuống phòng bị.

Diệp Phồn Tinh rất khổ mà bị ép cho ăn chút ít thuốc, Phó Cảnh Ngộ mới để cho nàng ngủ.
 
317 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 14: Trở về Phó gia

Tác dụng phụ của thuốc rất mạnh, cái đầu nàng vừa mới dính vào gối, liền ngủ mất rồi.

Phó Cảnh Ngộ còn chưa đi, không thể tin được nàng nhanh như vậy liền ngủ đi rồi.

Hắn duỗi tay, bắt tay giúp nàng đắp vào trong chăn, còn đem máy điều hòa không khí nhiệt độ điều cao hơn một chút, mới đóng cửa lại rời đi.

Trên đường trở về Giang Châu, Diệp Phồn Tinh vẫn luôn ngủ.

Nàng mê man ngủ, trong chốc lát, đầu liền lệch đi qua, trực tiếp đè lên trên vai của Phó Cảnh Ngộ.

Phó Cảnh Ngộ vẫn luôn không thích người khác đụng vào hắn, đang chuẩn bị đem nàng đẩy ra, tay mới một vươn ra, lại dừng lại.

Hắn đem tay thu về.

Điện thoại Phó gia bên kia, một người tiếp một người gọi tới đây.

Phó Cảnh Ngộ muốn trở về, người nhà đều rất vui mừng, trên đường liền gọi mấy cú điện thoại, hỏi bọn họ tới chỗ nào.

Từ khi Phó Cảnh Ngộ xảy ra chuyện, mọi chú ý của người nhà đều ở trên người hắn.

Phó Cảnh Ngộ nghe điện thoại, nghe được trong điện thoại, Phó Linh Lung âm thanh, "Cảnh ngộ, các ngươi lúc nào đến?"

Phó Cảnh Ngộ cau mày, "Đây đã là điện thoại lần thứ ba rồi."

Phó Linh Lung cười một tiếng, "Tỷ đây không phải là đang quan tâm ngươi hay sao! Trở về nhanh lên, chúng ta đều đang chờ ngươi đấy."

"Ồn ào."

"Được, không làm ồn ngươi. Ta đây cúp trước." Biết người em trai này tính khí không được tốt, Phó Linh Lung cái gì cũng nhường cho hắn.

Từ nhỏ đến lớn, Phó Cảnh Ngộ chính là người kiêu ngạo.

Lúc đi học cực độ ưu tú, làm quân nhân cũng rất ưu tú.

Đáng tiếc, Thượng Đế chính là không nhìn được hoàn mỹ đồ vật.

Nghĩ đến Phó Cảnh Ngộ gặp gỡ, Phó Linh Lung cũng rất tiếc hận.

Phó Cảnh Ngộ bên này mới vừa cúp điện thoại, Diệp Phồn Tinh liền tỉnh.

Nàng ngủ một đường, nghe được Phó Cảnh Ngộ nhận hết mấy cái điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn một cái, phát hiện đã sắp đến Giang Châu rồi.

Đột nhiên nhớ tới, nàng muốn đi theo Phó Cảnh Ngộ về nhà, Diệp Phồn Tinh hỏi: "Đại thúc, trong nhà ngươi đông người sao?"

"Làm sao vậy?"

"Ta có chút khẩn trương." Diệp Phồn Tinh thở một hơi thật dài.

Hơn nữa, luôn cảm giác, Phó Cảnh Ngộ người này không đơn giản chút nào, người nhà hắn, khả năng cũng không phải là người đơn giản.

Nàng sẽ không bị ghét chứ?

Nàng tự động bổ não những cái hình ảnh nữ chủ trong các thứ tiểu thuyết kia, tỏ vẻ lo lắng.

Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy nàng, cười một tiếng, "Có cái gì có thể khẩn trương?"

Diệp Phồn Tinh nhìn lấy hắn, "Lần đầu tiên gặp mặt nha, ta có cần mua ít đồ hay không."

Chẳng qua là, nàng cũng không có tiền gì, mua đồ vật không biết người nhà họ Phó có thể hay không để ý.

Phó Cảnh Ngộ nói: "Không cần phiền toái như vậy."

Diệp Phồn Tinh đáp một tiếng, ngoan ngoãn ngồi vào một bên, không làm quấy rầy hắn.

Tưởng Sâm nói hắn thích an tĩnh, cho nên, lúc đi cùng với hắn, nàng đều thói quen giữ yên lặng.

"Phó tiên sinh, đến rồi."

Xe dừng ở trước cửa Phó gia, Tưởng Sâm xuống xe trước.

Phó Linh Lung không yên tâm, tự mình đến cánh cửa tiếp bọn hắn.

Phải biết rằng, có thể hưởng thụ được loại đãi ngộ này, cũng chỉ có người em trai này của nàng thôi.

Phó Cảnh Ngộ vừa xuống xe, nàng liền tiến lên đón, "Cảnh ngộ, đi đường vất vả."

Người nhà chỉ sợ Phó Cảnh Ngộ nghĩ luẩn quẩn trong lòng, một mực không đi ra.

Hắn nguyện ý trở về, bọn họ cũng yên tâm hơn nhiều.

Phó Cảnh Ngộ đạm mạc nhìn nàng, nàng bị mất mặt, cũng không đi về trước nữa.

Dù sao người em trai này của nàng, luôn luôn không thích để người khác chạm vào hắn.

Ánh mắt của nàng dừng lại trên người Diệp Phồn Tinh, "Đây chính là Tiểu Diệp đi!"

Chuyện Phó Cảnh Ngộ cùng Diệp Phồn Tinh, từ chỗ Tưởng Sâm, nàng đã nghe nói qua.

Người nhà họ Phó thái độ hiện tại, đều rất rõ ràng, gia thế của nữ hài tử thế nào không quan trọng, quan trọng chính là, Phó Cảnh Ngộ thích.

Diệp Phồn Tinh: "Tỷ tỷ khỏe."
 
Chỉnh sửa cuối:
317 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 15: Gọi nàng mợ nhỏ

Nàng so với Phó Cảnh Ngộ lớn mười mấy tuổi, mẹ Phó Cảnh Ngộ sinh trễ, cho nên, được Diệp Phồn Tinh kêu chị, nàng vẫn là thật là vui vẻ. Diệp Phồn Tinh rốt cuộc nhìn qua, tuổi tác cũng cùng con trai nàng không lớn hơn là bao.

Phó Linh Lung cười nói: "Thật ngoan!"

Chỉ cần nàng nguyện ý gả cho Phó Cảnh Ngộ, dù so với Tô gia nha đầu kia mạnh hơn nhiều.

Phải biết, lúc trước, Tô Lâm Hoan chính là do Phó Linh Lung giới thiệu.

Nàng trăm triệu không nghĩ tới, Tô Lâm Hoan lại là người như vậy, quả thật là đem nàng làm cho tức chết.

Diệp Phồn Tinh giúp Phó Cảnh Ngộ đẩy xe lăn, đi theo Phó Linh Lung vào cửa.

Biết Phó Cảnh Ngộ muốn trở về, ba mẹ của Phó Cảnh Ngộ đều đang bận rộn, hai vợ chồng tranh nhau ở trong phòng bếp phải cho con trai làm đồ ăn ngon.

Cho nên, trong phòng khách giờ phút này, chỉ có con trai của Phó Linh Lung đang chơi điện tử.

Vừa vào cửa, Phó Linh Lung liền mở miệng, "Bảo Bảo, mau tới đây, chào hỏi cậu con một cái."

Phó Linh Lung có một đứa con trai này, một mực cưng chiều vô cùng.

Trước mặt người khác hay sau lưng người khác đều là Bảo Bảo, vẫn luôn là kêu Bảo Bảo.

Cũng may con trai cũng rất không chịu thua kém, thành tích học tập thật tốt, rất có phong độ của cậu hắn.

Rất nhanh, người trên ghế sa lon liền cất điện thoại di động, đứng lên, lễ phép cùng Phó Cảnh Ngộ chào hỏi, "Cậu khỏe ạ."

Diệp Phồn Tinh đẩy xe lăn của Phó Cảnh Ngộ, đi trong phòng, nghe được âm thanh, sợ đến mức dừng lại.

Không có ai so với nàng quen thuộc hơn cái thanh âm này.

Chỉ là..

Không có khả năng đâu!

Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Vũ Trạch đứng ở nơi đó, hắn vẫn như thường ngày, ăn mặc áo sơ mi trắng, thả lỏng đĩnh đạt giống như tùng bách.

Lúc đi học hắn với nàng ngồi cùng bàn, mỗi ngày hai người dường như đều giao tiếp, hiện tại nhìn thấy hắn, những thứ kia nhớ lại, liền xông ra.

Đương nhiên, cảnh chia tay máu chó ngày đó, cũng xông ra tới.

Diệp Phồn Tinh làm sao cũng không nghĩ tới, Phó Cảnh Ngộ lại sẽ là cậu hắn.

Nhiều buồn cười gặp lại!

Nhưng mà, so với Diệp Phồn Tinh tới, người càng khiếp sợ là Cố Vũ Trạch.

Biết cậu muốn trở về, cho nên, hắn sáng sớm liền theo mẹ tới.

Cho tới nay, mẹ hắn luôn luôn lấy Phó Cảnh Ngộ cho hắn làm tấm gương, hắn cũng ở mọi phương diện, cũng giống như Phó Cảnh Ngộ làm chuẩn. Địa vị Phó Cảnh Ngộ ở nhà bọn họ, có thể tưởng tượng được.

Nghe nói Phó Cảnh Ngộ trở lại, còn mang về đối tượng hắn sẽ kết hôn, chẳng qua là.. làm sao mà Diệp Phồn Tinh sẽ xuất hiện ở chỗ này?

Nàng, chính là đối tượng kết hôn của cậu hắn?

Không có khả năng!

Trước kia hắn cùng Diệp Phồn Tinh kết bạn, là bởi vì bọn họ là bạn học, mỗi ngày sớm chiều ở chung, sinh ra chút ít cảm tình không ngoài ý muốn.

Cậu từ khi xảy ra chuyện lúc sau, cũng rất ít cùng người qua lại, hắn làm sao có thể sẽ cùng Diệp Phồn Tinh quen biết.

Nhìn thấy Diệp Phồn Tinh trong nháy mắt, Cố Vũ Trạch cảm giác chính mình tam quan đều bị đổi mới.

Phó Linh Lung vỗ bả vai của Cố Vũ Trạch một cái, "Ngây ngốc làm cái gì? Đây là mợ nhỏ của con, mau gọi người."

Mặc dù ở trong trường học, là nam thần cao lãnh nhân thiết, nhưng Cố Vũ Trạch ở trong nhà, chính là cái địa vị gì cũng không có bảo bảo ngoan ngoãn, sứ mạng của hắn chính là nghe lời, nghe lời.

Chẳng qua là, mợ nhỏ này, hắn thật sự là.. Không mở miệng được!

Phó Linh Lung thấy hắn buồn bực, "Tại sao không gọi người? Mau gọi a!"

Diệp Phồn Tinh là lần đầu tiên tới trong nhà, nàng hy vọng cho Diệp Phồn Tinh lưu lại một cái ấn tượng tốt.

Rất sợ Diệp Phồn Tinh sẽ cảm thấy, người trong cái nhà này không chào đón nàng.

Loại thời điểm này, dĩ nhiên muốn cho con trai biểu hiện tốt một chút.

Trong lòng của của Cố Vũ Trạch, giống như có ngàn vạn mã lao bay nhanh qua đâm vào.

Hắn quả thực không muốn gọi, tìm một cái lý do, "Tuổi tác nàng thoạt nhìn cùng ta không khác nhau lắm."

Diệp Phồn Tinh so với hắn còn nhỏ hai tháng tuổi!
 
317 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 16: Nhận người con dâu này

"Tuổi tác không khác lắm đó cũng là mợ nhỏ của ngươi."

Tình huống ở chỗ này!

Phó Linh Lung cảm thấy có chút kỳ quái, ngày thường con trai cũng không phải là người như vậy, hôm nay làm sao thế này?

Nàng đối với Cố Vũ Trạch nhỏ giọng nói: "Ngươi muốn chọc cậu ngươi mất hứng?"

Hắn không gọi, chính là không nể mặt Phó Cảnh Ngộ.

Phó Cảnh Ngộ đều đã đem Diệp Phồn Tinh mang về, liền chứng minh, hắn thực sự nghĩ cùng với Diệp Phồn Tinh ở bên nhau, muốn cưới Diệp Phồn Tinh. Thật vất vả, sự tình đang phát triển theo hướng tốt, nàng sẽ không để cho con trai phá đám.

Cố Vũ Trạch thấy không thể làm theo được, dứt khoát xoay người đi rồi.

"Cố Vũ Trạch!" Phó Linh Lung sắp bị hắn làm tức chết, trực tiếp kêu tên đầy đủ của hắn ra.

Chỉ có lúc nàng không vui, mới có thể kêu tên của hắn như vậy.

Thấy Cố Vũ Trạch cũng không quay đầu lại, Phó Linh Lung đành phải từ bỏ.

Nàng nhìn Diệp Phồn Tinh, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, "Tinh Tinh, ngươi ngàn vạn lần đừng để trong lòng, chẳng qua là hắn xấu hổ. Ngươi có thể tới, người trong nhà của chúng ta đều rất vui."

Có thể ngàn vạn lần chớ sinh ra hiểu lầm gì đó!

Đây là lần đầu tiên Diệp Phồn Tinh nhìn thấy mẹ của Cố Vũ Trạch, Cố Vũ Trạch bình thường là loại người thật cao lãnh như vậy. Nhưng không nghĩ tới, mẹ của hắn lại dịu dàng như thế.

Diệp Phồn Tinh nói: "Ta sẽ không để bụng trong lòng. Cảm ơn chị."

Nàng đương nhiên biết, nguyên nhân Cố Vũ Trạch không chịu mở miệng là cái gì.

Ngay từ đầu, nàng còn lo lắng, người nhà họ Phó sẽ không thích chính mình, chính là gặp qua chị của Phó Cảnh Ngộ lúc sau, Diệp Phồn Tinh hoàn toàn mất hết băn khoăn.

Căn bản không có cái loại này nàng cho là khoảng cách cảm giác.

Người có tiền Chân chính, có không chỉ là tiền, cũng có tu dưỡng tốt đẹp, điểm này, ở trên người Phó Linh Lung liền có thể cảm nhận được.

Thậm chí nàng rất sợ bản thân ở trong nhà này không được tự nhiên, khắp nơi nhân nhượng nàng.

Rất nhanh, ba mẹ của Phó Cảnh Ngộ cũng đi ra tới, thứ nhất, chẳng những thấy được con trai rất lâu không thấy, cũng nhìn thấy tiểu cô nương bên cạnh Phó Cảnh Ngộ.

Tiểu cô nương ngồi ở bên người Phó Cảnh Ngộ, bộ dáng rất ngoan ngoãn, nhìn một cái chính là để cho người yêu thích bộ dáng.

Phải biết, Phó Cảnh Ngộ xảy ra chuyện lúc sau, luôn luôn không cùng người thân cận.

Ngay cả cùng hắn lúc trước rất thân thiết Phó Linh Lung, cùng với hắn rất cưng chiều Cố Vũ Trạch, cũng rất khó đến gần hắn.

Chính là bây giờ, hắn lại để cho Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên người hắn, cái này thật không thể tưởng tượng được.

Chỉ là, tóm lại cái này là chuyện tốt.

"Cảnh ngộ." Phó mẫu đi xuống, nhìn Phó Cảnh Ngộ, "Ngươi giống như gầy đi, nhất định là Tưởng Sâm không có chiếu cố ngươi thật tốt."

Tưởng Sâm đứng ở một bên: "..."

Phó mẫu nói hắn như vậy, hắn cũng không dám chối từ, thành thật thừa nhận, "Là ta không tốt."

Phó mẫu cũng không có thật muốn trách cứ hắn, "Trở về là tốt rồi, trở lại là tốt rồi."

Thấy Phó mẫu ánh mắt dừng lại trên người Diệp Phồn Tinh, Phó Linh Lung vội giới thiệu, "Mẹ, đây là Tiểu Diệp."

Thân phận không cần nói, mọi người đều biết.

Phó Cảnh Ngộ dắt tay Phồn Tinh, trên đường tới, Diệp Phồn Tinh nói nàng sẽ khẩn trương, hắn vẫn để cho nàng ở bên cạnh mình, muốn để cho nàng thả lỏng một ít.

Giờ phút này, hắn mở miệng nói với Diệp Phồn Tinh: "Kêu ba mẹ."

Mặc dù hắn cùng Diệp Phồn Tinh hôn sự, vẫn chưa hoàn toàn làm xong, nhưng, hắn hiển nhiên đã đem nàng làm vợ của mình giống nhau.

Diệp Phồn Tinh sửng sốt một chút, này có thể hay không quá nhanh?

Hơn nữa, chỉ là lần đầu tiên thấy.

Hết lần này tới lần khác tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm nàng, Diệp Phồn Tinh lại không giỏi từ chối, giòn giòn giã giã mà kêu một câu, "Cha, mẹ."

Phó Cảnh Ngộ để cho nàng kêu như vậy, ý tứ lại rõ ràng bất quá, mọi người đều hiểu, Phó phụ Phó mẫu đáp một tiếng, đối với người con dâu này, không nhận cũng phải nhận rồi.
 
317 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 17: Cầm đại đại bao tiền lì xì

Nhìn Diệp Phồn Tinh, Phó mẫu có chút băn khoăn, "Tiểu Diệp tuổi không lớn lắm chứ?"

Thoạt nhìn cùng Cố Vũ Trạch không khác nhau lắm.

Diệp Phồn Tinh vẫn còn là học sinh, trên người ngây ngô cảm giác mười phần.

Diệp Phồn Tinh nói: "Tháng mười liền tròn hai mươi." Nàng cũng không thể nói tuổi tác thực tế của mình càng nhỏ một chút đi.

Phó mẫu nói: "Đó là có chút nhỏ."

Bất quá, nàng nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, thật giống như con trai không có chút ngại nào.

"Còn đang đi học chứ?" Phó Linh Lung nói.

Người một nhà đối với Diệp Phồn Tinh đều rất tò mò.

"Lập tức liền muốn lên đại học."

"Thi trường học nào?"

"Báo chính là đại học Giang Châu."

Đại học Giang Châu mặc dù là đại học bản địa, nhưng cũng là trên cả nước sắp xếp tên đại học trọng điểm.

Nàng thật ra thì cũng muốn đi qua thành phố khác, nhưng lúc đó, cùng Cố Vũ Trạch hẹn xong.

Bây giờ nhớ lại, thật đúng là buồn cười.

Nghe nói là Giang Châu, Phó Linh Lung hai mắt tỏa sáng, "Không tệ nha! Vậy ngươi thành tích rất tốt đi! Bảo Bảo nhà ta cũng là đại học Giang Châu. Một mình hắn đi bên ngoài chúng ta đều không yên tâm, liền đem hắn giữ lại. Ồ, Tiểu Diệp, ngươi cao trung tại cái trường học nào lên?"

Diệp Phồn Tinh cứng đờ, "Là nhất trung."

Loại này tùy tiện tra một chút cũng biết sự tình, nàng cũng không giỏi nói láo.

"Oa!" Phó Linh Lung kinh ngạc nói: "Cùng Bảo Bảo nhà ta một trường học ư! Hắn gọi Cố Vũ Trạch, ngươi biết hắn sao?"

Đâu chỉ nhận biết, bọn họ vẫn là ngồi cùng bàn, còn lui tới qua lại..

Nghĩ tới đây, Diệp Phồn Tinh liền cảm giác tê dại cả da đầu.

Nhìn bộ dạng Phó Linh Lung, nàng nếu là nói thật, phỏng chừng, liền nàng cùng Cố Vũ Trạch lui tới qua sự tình, cũng phải dặn dò mới tính xong.

Cho nên, nàng vẫn lựa chọn nói dối, "Ngày thường không có làm sao lưu ý."

"Cũng đúng, vừa nhìn đã biết Tinh Tinh chính là người một lòng chuyên tâm học tập, không giống trường học những nữ nhân khác.. Ngươi đừng xem Bảo Bảo nhà ta như vậy, nghe nói thích hắn nữ sinh cũng là rất nhiều nha! Hiện tại hài tử thật là thành thục quá sớm rồi! Ta còn nghe nói trước hắn ở trong trường học có người bạn gái!"

"..."

Diệp Phồn Tinh cứng đờ cười cười, quả thật là không biết nên làm sao tiếp lời.

Nếu như, để cho Phó Linh Lung biết, bản thân mình chính là cái người bạn gái kia của Cố Vũ Trạch liền sẽ rất xấu hổ.

Phó Cảnh Ngộ cách Diệp Phồn Tinh rất gần, có thể cảm giác được nàng có chút không được tự nhiên.

Chẳng lẽ là bởi vì, Cố Vũ Trạch mới vừa phản ứng..

"Khi nào ăn cơm?" Phó Cảnh Ngộ mở miệng.

"Cảnh ngộ đói bụng sao? Lập tức là được. Ta đi xem canh của mẹ." Phó mẫu cũng sẽ không chú ý Diệp Phồn Tinh, trực tiếp đi phòng bếp.

Nàng mới vừa vội vã nhìn con trai cùng con dâu, đem canh cho trong nhà dì nhìn chằm chằm, liền trực tiếp lại đây.

Phó Cảnh Ngộ một chục xiên, Phó Linh Lung cũng không có hỏi lại vấn đề Diệp Phồn Tinh trong trường học, nàng đứng lên, "Ta đi gọi Bảo Bảo xuống dùng cơm."

Đây là Diệp Phồn Tinh lần đầu tiên tới trong nhà, cho nên, cha mẹ của Phó Cảnh Ngộ, còn cho nàng bọc bao tiền lì xì rất lớn.

Lúc sau trở về phòng, Diệp Phồn Tinh trộm nhìn một cái, phát hiện tiền còn không ít.

"Đại thúc, cái này cho ngươi." Nàng đem bao tiền lì xì trả lại cho Phó Cảnh Ngộ.

Phó Cảnh Ngộ nhìn một cái, không có nhận, "Nhận đi."

"Cái này sao có thể?" Diệp Phồn Tinh chẳng qua là bị Phó Cảnh Ngộ tạm thời kéo tới làm cô dâu.

Lại không phải thật cùng Phó Cảnh Ngộ yêu đương kết hôn, trong nhà hắn cho đồ vật, nàng luôn cảm thấy cầm không tốt lắm.

"Để cho ngươi nhận lấy liền nhận đi." Phó Cảnh Ngộ vô cùng nghiêm túc.

Diệp Phồn Tinh nói: "Ta đây trước nhận nó, chờ thời điểm ngươi muốn, ta sẽ trả lại cho ngươi."

Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên, nhìn lấy nàng bộ dáng nghiêm trang, hắn nhìn ra được, mặc dù bọn họ lãnh giấy hôn thú, nhưng Diệp Phồn Tinh cũng không có chân chính thích ứng trở thành vợ của hắn.
 
317 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 18: Gặp phải người quen

Hai ngày sau, Diệp Phồn Tinh nhiệt cảm sốt, rốt cục cũng hoàn toàn khỏi.

Lúc nàng rời giường, Phó Cảnh Ngộ không ở nhà, sau khi trở lại thành phố Giang Châu, hắn liền rất bận rộn.

Diệp Phồn Tinh cũng không phải là một người nguyện ý mỗi ngày nhốt mình ở trong phòng, mặc dù học phí của nàng đã giải quyết được, nhưng, sớm muộn tiền cũng phải cần trả lại.

Nàng ở trong diễn đàn QQ nhìn thấy có tin tức kiêm chức, liền trực tiếp lại đây.

Ở trong phòng ăn lầu hai khách sạn làm gọi thức ăn viên, công việc này giờ cơm thời điểm sẽ tương đối bận rộn, nhưng những thời điểm khác, lúc không có khách, cũng gọi là nhẹ nhàng.

"Diệp Phồn Tinh!" Triệu Gia Kỳ hẹn hai người bạn học qua tới bên này chơi, tới lúc ăn cơm, đúng dịp thấy Diệp Phồn Tinh ở đây làm gọi thức ăn viên.

Mà hai cô gái bên cạnh Triệu Gia Kỳ kia, cũng là bạn học trong trường của các nàng.

Mặc dù không ở một lớp lên, nhưng đều cùng là học sinh chung trường, cho nên, cũng đều biết quen biết qua.

"Diệp Phồn Tinh, sao cậu lại ở chỗ này làm công vậy?" Lời nói thẳng thắn kia, tên là Đinh Phỉ Phỉ, là một người nổi tiếng trên mạng.

Sở dĩ Diệp Phồn Tinh không biết trong trường học có một người nổi tiếng như vậy, nhưng Triệu Gia Kỳ thường ở trước mặt nàng nhổ nước bọt, nói nàng phẫu thuật thẩm mỹ gì đó, cho nên, Diệp Phồn Tinh mới chậm rãi nhớ kỹ.

Bởi vì mỗi lần Triệu Gia Kỳ nói tới Đinh Phỉ Phỉ đều tràn đầy địch ý, Diệp Phồn Tinh còn tưởng rằng, hai người quan hệ không được tốt, lại không nghĩ rằng, các nàng lại còn là bằng hữu?

Nếu không, làm sao có thể sẽ cùng nhau xuất hiện ở nơi này đây?

Diệp Phồn Tinh không có chút nào nghĩ phản ứng Triệu Gia Kỳ, nhưng là, đây là công việc, nàng mới sẽ không cùng tiền gây khó dễ.

Nàng đem ipad trong tay đưa tới, cũng không trả lời vấn đề của các nàng, công sự công bạn mà nói: "Mấy vị yêu cầu gì?"

"Không phải cậu ở Nam Xuyên sao? Tại sao lại làm việc ở chỗ này?" Mặc dù ngày đó vậy cùng Diệp Phồn Tinh xích mích không vui, nhưng bây giờ, Triệu Gia Kỳ lại mang một bộ mặt như không có việc gì, như thế các nàng vẫn là bạn tốt, tiếp tục hỏi thăm sự tình của Diệp Phồn Tinh.

Diệp Phồn Tinh nhìn Triệu Gia Kỳ, coi như người bị hại, lòng nàng lại không lớn như vậy.

Nàng vĩnh viễn cũng sẽ nhớ rõ, ngày đó ở trước cửa Triệu gia, lời của Triệu Gia Kỳ, cho dù là một dấu chấm câu cũng sẽ không quên.

"Nếu như không cho việc gì, sau đó tôi sẽ tới nữa."

"Đừng!" Triệu Gia Kỳ ngăn lại nàng, nói: "Việc, làm sao không có việc gì nha? Chúng tớ tới ăn cơm. Có món gì ngon, cậu kêu lên một món thôi!"

Diệp Phồn Tinh lật lên thực đơn, cho nàng nhìn, "Những thứ này đều là đồ ăn hấp dẫn của khách sạn chúng tôi."

"Diệp Phồn Tinh, nghe nói cậu bị Cố Vũ Trạch bỏ?" Đinh Phỉ Phỉ tò mò nhìn Diệp Phồn Tinh, bộ dáng châm biếm.

Diệp Phồn Tinh cứng người một chút, nàng nhìn thoáng qua kẻ cầm đầu Triệu Gia Kỳ này một cái, không có đáp lời.

"Đang hỏi cậu đấy! Làm gì không nói?" Đinh Phỉ Phỉ thấy nàng không trả lời, phàn nàn nói, "Tại sao cậu lại ở chỗ này làm công? Cậu cùng Gia Kỳ đi gần như vậy, mình còn tưởng rằng nhà cậu có rất nhiều tiền cơ đấy!"

Diệp Phồn Tinh nói: "Trong nhà của mình không có tiền, cho nên ở chỗ này làm công. Còn nữa, bây giờ mình đang làm việc, không nói chuyện riêng tư!"

"Chúng ta đều là bạn học chung, nếu không cậu ngồi xuống ăn chung?" Đinh Phỉ Phỉ châm biếm cực kì.

Trước kia Diệp Phồn Tinh thành tích rất giỏi, lại cộng thêm dung mạo của nàng còn có thể, lại cùng Cố Vũ Trạch là ngồi cùng bàn, cho nên, mọi người đều ghen tỵ cực kì.

Bây giờ nhìn Diệp Phồn Tinh ở chỗ này làm công, nhất thời có một loại cảm giác rất thoải mái.

Hóa ra, nàng cũng không tốt như vậy nha!

Trong nhà lại đã nghèo đến mức phải ra ngoài làm việc.

"Không cần." Diệp Phồn Tinh cự tuyệt nói.

Triệu Gia Kỳ một mực lật thực đơn, cố ý lật cực kỳ chậm, chính là vì để cho Đinh Phỉ Phỉ vặn hỏi Diệp Phồn Tinh.
 
317 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 19: Diệp Phồn Tinh thích nói người nói xấu

Đinh Phỉ Phỉ tiếp tục đối với Diệp Phồn Tinh ác ý: "Cố Vũ Trạch bỏ cậu, có phải là vì biết chuyện nhà cậu rất nghèo hay không?"

Diệp Phồn Tinh: "..."

Đang lúc này, Triệu Gia Kỳ cuối cùng mở miệng, nàng nhìn Diệp Phồn Tinh, "Chuyện học phí của cậu chuẩn bị tốt rồi sao? Mẹ cậu không có lại để cho cậu gả chồng đấy chứ?"

"Gả chồng?" Đinh Phỉ Phỉ kinh ngạc trợn to đôi mắt, "Diệp Phồn Tinh, cậu tốt nghiệp cấp ba xong đã phải đi gả chồng rồi sao? Cậu không vào đại học?"

Nàng lúc kinh lúc rống, âm thanh cũng rất lớn, người chung quanh cũng có thể nghe thấy.

Diệp Phồn Tinh nhìn một cái Triệu Gia Kỳ, nàng chỉ sợ là chỉ ước gì mình không đi học, trực tiếp gả chồng đi!

Diệp Phồn Tinh cũng không đề cập tới chuyện của nàng cùng Phó Cảnh Ngộ, nói: "Đúng vậy, mình chuẩn bị gả chồng! Không vào đại học."

Triệu Gia Kỳ nói: "Thật ra thì kết hôn sớm một chút cũng không có cái gì không tốt, lúc chúng tớ tốt nghiệp đại học, hài tử cậu đã có thể mua nước tương chưa biết chừng nữa nha! Thật để cho người hâm mộ."

Những lời này của nàng ý tứ rõ ràng là chế giễu.

Đinh Phỉ Phỉ là một người thành thật, cho là Triệu Gia Kỳ thật sự là đang khen Diệp Phồn Tinh.

Nhổ nước bọt nói: "Có cái gì hâm mộ? Nữ nhân một khi sinh hài tử, liền sẽ nhanh già nha, không được bao lâu, liền sẽ biến thành bà thím già, nếu hiện tại để cho tớ kết hôn, hiện tại tớ đây tình nguyện đi chết!"

Triệu Gia Kỳ ha ha mà nở nụ cười, "Phỉ Phỉ cậu không giống nhau nha, cậu là nghệ sĩ thành công, lại có nhiều fan như thế, nhất định sẽ không gả chồng. Nhưng mà, có rất nhiều thiếu nữ nông thôn, mười sáu tuổi có thể sẽ sinh con nữa nha! Đúng không? Tinh Tinh?"

Nàng nói xong, cố ý liếc nhìn thoáng qua Diệp Phồn Tinh một cái.

Dù sao chuyện này, nàng hay là từ Diệp Phồn Tinh nơi này nghe nói.

Tại Nam Xuyên, quả thực có rất nhiều thật sớm thôi học, nữ tử liền đem mình đi gả chồng.

Mặc dù không có lĩnh chứng, nhưng, cũng sinh hài tử, chờ thời điểm tuổi tác kết hôn tới, phần lớn đều sẽ bỏ lại đứa trẻ, lựa chọn ly dị.

Diệp Phồn Tinh vẫn đối với hành vi như vậy, cảm giác thật không biết nói gì.

Nàng vẫn luôn cảm thấy, hôn nhân cùng sinh con đều là sự kiện quan trọng, không nên tùy tiện như vậy.

Lúc cùng Triệu Gia Kì nói chuyện phiếm, cũng tán gẫu qua cái đề tài này.

"Mười sáu tuổi liền sinh con? Không thể nào!"

Đinh Phỉ Phỉ cùng một đồng học khác không có chút nào dám tin tưởng.

Các nàng có chút sùng bái mà nhìn lấy Triệu Gia Kỳ, "Gia Kỳ, cậu biết thật nhiều."

Triệu Gia Kỳ nói: "Lý tưởng dân quê tớ cũng không hiểu, đều là Diệp Phồn Tinh nói với tớ."

Diệp Phồn Tinh nhìn lấy cái nữ nhân dối trá làm bộ này, nửa câu đầu mới là trọng điểm đi!

Dân quê thì thế nào?

Dân quê ăn gạo nhà ngươi rồi hả?

"Được rồi!" Đinh Phỉ Phỉ lắc đầu, "Lý tưởng người nghèo, tớ không hiểu được."

Diệp Phồn Tinh vô cùng giày vò mà nghe các nàng ở chỗ này nói chuyện, cuối cùng chờ đến Triệu Gia Kỳ cái này nữ nhân phiền phức ăn xong rồi thức ăn, cầm thực đơn đi rồi.

Đinh Phỉ Phỉ nhìn Triệu Gia Kỳ, hỏi: "Gia Kỳ, cậu cùng Diệp Phồn Tinh không phải là bạn tốt sao?"

Mới vừa nhìn thái độ Diệp Phồn Tinh, đối với Triệu Gia Kỳ không nóng không lạnh.

Triệu Gia Kỳ cười nói: "Trước kia là vậy, hiện tại đã không tính là gì."

"Tại sao?" Lúc trước Triệu Gia Kỳ cùng Diệp Phồn Tinh rất thân.

Triệu Gia Kỳ tiếc nuối than thở, "Tớ vốn tưởng cậu ấy làm bạn rất thân, đáng tiếc tính cách cậu ấy không tốt, thích ở sau lưng nói người nói xấu."

"Không thể nào! Thoạt nhìn không giống!"

"Lòng người cách một lớp da, cậu ấy là cái hạng người gì, cũng sẽ không viết lên mặt, đúng không! Đúng rồi, lúc trước cậu ấy còn nói với tớ cậu thì sao!"

"Nói mình?" Đinh Phỉ Phỉ không hiểu hỏi: "Nói mình cái gì?"

Tuy rằng nàng thành tích cũng không tốt, nhưng, Internet nhân khí rất tốt, hiện tại cũng đã có thu vào rất cao rồi.

Triệu Gia Kỳ nhìn lấy Đinh Phỉ Phỉ tấm kia lớn chừng bàn tay khuôn mặt nhỏ nhắn, "Cậu ấy nói, cậu phẫu thuật thẩm mỹ. Còn nói cậu là đổi đầu quái!"
 
Chia sẻ bài viết
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back