Ngôn Tình Đường Giao Nhau - Tiểu Tinh Linh

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Ánh Mai, 11 Tháng tám 2018.

  1. Ánh Mai

    Bài viết:
    67
    [​IMG]

    Đường giao nhau

    Tác giả: Tiểu Tinh Linh (me)

    Thể loại: Truyện teen, ngôn tình..

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Mai


    Văn án: là một câu chuyện siêu bình thường nói về tình cảm của 2 đứa học sinh tuổi mới lớn với những bỡ ngỡ bâng khuâng đầu đới.. vân vân và mây mây​
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng mười 2019
  2. Ánh Mai

    Bài viết:
    67
    ~ĐƯỜNG GIAO NHAU~

    Chap 1:


    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Trời se lạnh, ngoài hiên mưa rơi nhiều, nhưng trong phòng tối lại khá ấm. Vừa mở nhạc vừa mở điện thoại online facebook, cô ngồi thu mình tựa vào tấm cửa kính tận hưởng tuần cuối cùng trước khi chính thức nhập học. Cô là một thiếu nữ siêu nhàm chán đang tuổi lớn. Bề ngoài cô khá bình thường, không gì đặc biệt. Cô như một linh hồn nhẹ nhàng thừa thãi bởi nếu không để ý kỹ sẽ nghĩ rằng cô không hề tồn tại trên cõi đời này và đang ngồi trong căn phòng đầy sặc mùi thuốc ở bệnh viện này.

    Cô phải lùi lại việc nhập học tới gần hai tháng vì phải nằm viện do tai nạn. Người cô gầy đi nhiều, làn da xanh xao, mái tóc rối bù thay cho mái tóc dài mềm mại ngày trước. Cô gần như cảm thấy chán nản vô cùng, tất cả như biến mất trước mắt cô. Cô không hứng thú với gì hết hay nói cách khác là không có gì làmc ô có thể hứng thú trở lại. Bây giờ cô mệt mỏi thật sự, thật sự rồi.

    [​IMG]

    Ngày cô xuất viện, bạn bè của cô không đến thăm cô nhiều. Cũng phải thôi, vì cô ít giao lưu, trên lớp hay bên ngoài cô đều không thân thiết với ai. Mọi người coi cô như một cái bóng, có thiếu hay đủ cũng không quan trọng. Cô đã quen với việc đó rồi nên cho dù có trường mới cô cũng không mấy quan tâm. Cô cười một mình, thầm nghĩ: "Người như mình thì có ai quan tâm chứ". Cũng đúng thôi cô đã tránh giao tiếp khá nhiều. Những người con gái đó làm cô cảm thấy dường như chướng mắt, cô không nghĩ rằng việc quỷ quái gì trên đời cũng bị bọn họ lôi ra để bàn tán như một trò đùa của bản thân. Những cô thiếu nữ phiền phức luon ns xấu người khác, luôn muốn ai cx phải làm theo điều điều họ muốn. Vậy thì làm sao cô hòa nhập được cơ chứ buồn thật mà.

    [​IMG]

    Rồi đột nhiên tiếng chuông đồng hồ vang điểm 12h đêm. Cô vẫn chưa muốn ngủ cho dù mẹ cô nói cô phải nghỉ ngơi nhiều để lấy lại sức. Nhưng chỉ được vài ngày đầu tiên, và sau đó cô lại quay lại cuộc sống cú đêm của mình. Lướt qua lướt lại cái điện thoại cũng chẳng có gì hay, Tiểu Mai vòng qua mục những người đang online tìm người chat cho qua đêm dài. Cô chọn nick đầu tiên hiện ra, gửi một chữ "Hi" và vài giây sau, một chữ "Chào" khác được gửi lại. Qua trò chuyện, cô biết được đó là một cậu con trai bằng tuổi, tên Katori, và cũng có cùng thần tượng với cô nên hai người nói chuyện khá hợp.

    Cô và Katori nói chuyện gần 2h đồng hồ. Nhìn đồng hồ đã quá muộn, lo cho cô gái bé nhỏ bên màn hình đối diện, Vũ Ninh nói:

    - Đến lúc đi ngủ rồi đấy, con gái thức khuya nhiều không tốt đâu.

    - Ukm. Vậy cậu cũng ngủ sớm đi

    Katori không trả lời lại, mà gửi một icon hình chú thỏ Tuzki với hai hàng nước mắt chảy dài đang cầm cây quạt. Tắt máy điện thoại, cô chưa ngủ ngay mà ngồi tựa vào cửa sổ bằng kính trong suốt nhìn ra ngoài, hình ảnh chú thỏ đơn giản nhưng sao nó lạo làm cho cô thấy vui vui và nhớ mãi. Rồi cô chìm dần vào giấc ngủ với hình ảnh chú thỏ trắng còn nhảy nhót trong đầu.

    [​IMG]


    - Này, tớ nhờ cậu một việc được không? - Cô hỏi Katori

    - Nói đi

    - Cho tớ xin một đoạn voice chat của cậu, hát bài gì cũng được. - Cô nài nỉ kèm ảnh anime chắp tay cầu xin vô cùng dễ thương

    - Để làm gì?

    - Tớ có việc cần, sẽ giải thích cho cậu sau. Làm ơn đi >. <!

    Cô cần gấp một giọng hát nam, để gửi cho nhóm bạn qua mạng của cô. Ai bảo cô ham vui, dám cá phải hát một bài nếu chơi game bị thua. Và dĩ nhiên là cô không thắng. Và thật trớ trêu thay cô lại nói mình là con trai với nhóm bạn chat nên phải hát giọng nam. Tất nhiên xin được giọng hát của Katori không phải dễ, mà do cô lỡ nói với Katoti cô là nữ nên bây giờ Katori là người duy nhất biết giới tính thật của cô. Ko thấy hồi âm, cô nhắn tiếp:

    [​IMG]

    - Đi mà, rồi cậu bảo tớ làm gì cũng được.

    - Vậy cho tớ xem ảnh cậu đi, rồi tớ gửi voice chat cho.

    [​IMG] =))

    -..

    Cô không thể đồng ý ngay, vì từ trước tới giờ chụp ảnh với cô là một cực hình. Cô ghét chụp ảnh, kể cả ảnh kỉ niệm như ngày 8/3, lễ Noel.. cho dù bạn cô năn nỉ đến đâu cũng không được cô đồng ý chụp ảnh. Nhưng vì "đại sự", cô trả lời:

    - Được.

    - Vậy lúc nào cậu gửi ảnh cho tớ thì tớ sẽ gửi voice chat cho cậu. Mà lúc chụp ảnh cậu phải viết tên cậu vào tờ giấy rồi chụp cùng, đề phòng trường hợp cậu gửi ảnh mạng cho tớ.

    Cô đứng hình. Katori biết được ý đồ "đen tối" của cô. Vậy là sau hơn 30´, sau khi đi đi lại lại trong phòng tìm cảnh nền;tìm giấy viết thật to tên mình; tạo lại kiểu tóc; chỉnh trang quần áo;.. một tấm ảnh selfie của cô đầu tiên ra đời sau mười mấy năm xuất hiện trên đời.

    Mở điện thoại. Katori vẫn đang online. Cô hít một hơi sâu rồi mới dám bấm gửi ảnh cho cậu. Vài giây sau, biểu tượng đã xem hiện lên. Vì đây là lần đầu tiên tự chụp ảnh nên cô cảm thấy mình thật xấu xí. Và vài phút sau, quả thật một đoạn voice chat được gửi lại. Cô mừng rơn, vội mở lên nghe thử. Trời ạ! Đúng là giọng con trai nhưng sao nó lại ồm ồm và khó nghe quá. Té ra là bịt mũi hát. Cô tặc lưỡi: "Miễn có bài hát là được rồi".

    [​IMG]

    * * *

    - Tớ biết cậu. - Katori gửi tin sau khi cô gửi hai chữ "Cảm ơn"

    - Ủa, vậy hả? Vậy cho tớ xem ảnh cậu.

    - Ko cần đâu. Sáng mai giờ ra chơi ca 2 cậu ra hành lang lớp cậu đợi. Tớ sẽ gặp cậu ở đó.

    - Đồng ý. Nhưng làm sao tớ nhận ra cậu?

    - Đến lúc đó cậu sẽ biết. Tớ off đây, bye.

    - Sayo [tạm biệt]

    Dù còn nhiều điều thắc mắc, nhưng thôi, bỏ đi. Ngày mai mọi thắc mắc của cô sẽ được giải đáp thôi. Cô quyết định hôm nay đi ngủ sớm, để ngày mai thật tươi tỉnh gặp người bạn chat qua mạng đầu tiên được gặp ngoài đời.
     
    Kim Nhật NguyệtHoa Long thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tám 2018
  3. Ánh Mai

    Bài viết:
    67
    ~ĐƯỜNG GIAO NHAU~

    Chap 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng chuông reo báo hiệu giờ ra chơi ca 2 đã đổ. Thu vội sách vở trên bàn, cô bước nhanh ra hành lang, nơi Katori đã hẹn trước. Trong đầu cô tự nhiên hiện lên rất nhiều câu hỏi: "Katori trông thế nào? Cao hay thấp? Gầy hay béo? Lúc nói chuyện có lạnh lùng như trên mạng không? Mải ngước nhìn trời, cô không để ý một cậu con trai cao ngang cô, tóc để đầu nấm, da trắng và hơi gầy tiến tới:

    - Ohayo [ xin chào]

    [​IMG]

    Cô giật mình quay lại, ngơ ngác chưa biết thế nào bèn ấp úng hỏi:

    - Cậu là?

    - Katori. - Vẫn cách nói lạnh không đầu không cuối, nhưng bù lại đã có một cái nhếch mép khẽ.

    - Là cậu à. Ko ngờ cậu cũng học trường này. Cậu học lớp nào vậy?

    - Kia. - Katori đưa tay chỉ ra sau lưng, nhắm tới lớp học bên kia cầu thang. - Đó là lớp tớ.

    - Ồ, vậy à..

    Sự im lặng bắt đầu kéo dài. Cô cảm thấy nói chuyện bên ngoài khó khăn hơn nói chuyện trên mạng rất nhiều. Cảm thấy không khí im lặng kèm gương mặt" băng vĩnh cửu "của Katori, cô mở lời phá bầu không khí:

    - Cảm ơn về đoạn voice chat hôm qua.

    - Ko có gì.

    [​IMG]

    Katori đáp gọn lỏn, làm cô thấy Katori ngày càng có nhiều điểm giống cô-khó gần.

    Chưa biết nói gì tiếp thì chuông reo, hai người tạm biệt nhạ rồi ai về lớp nấy. Nhưng cô cảm thấy có gì đó không đúng, về giọng nói của Katori. Giọng nói hồi nãy và trong đoạn voice chat là hai giọng khác nhau. Giọng Katori trầm, ấm; còn giọng nói trong voice chat tuy hơi khó nghe nhưng vẫn nhận ra chất giọng trẻ con, hơi khàn. Cô phải hỏi cho rõ.

    * * *

    Vừa về đến nhà, cô đi luôn lên phòng, vồ lấy cái điện thoại và nhắn ngay một tin cho Katori:

    - Đoạn voice chat không phải của cậu đúng không?

    - Ừm. Đoạn voice chat đó là của em họ tớ.

    [​IMG]

    Cô tức sôi máu. Để xin đoạn voice chat dài vỏn vẹn 20s đó cô đã phải làm việc mà cô ghét nhất từ trước đến giờ. Cô xả một tràng bức xúc của mình vào Katori, và dọa không chat vs Katori nữa.

    - Tớ xin lỗi /_\. - Katori gửi.

    Cô không đáp, chỉ gửi lại những tấm ảnh có gương mặt tức giận, buồn, lạnh lùng.. Katori có nói thế nào, đáp lại vẫn là những tấm ảnh. Sau 10' giằng co, Katori buộc phải dùng cách cuối: Gửi đoạn voice chat của mình:

    - Xin lỗi mà!

    Giọng nói thật ấm, ngân dài trong đầu cô. Nghe đi nghe lại vài ba lần, tim cô dần mềm ra, định thứ lỗi cho Katori. Nhưng cô nghĩ lại:" Như vậy là chưa đủ, phải có thêm điều kiện gì đó":

    - Cậu dậy lúc mấy giờ? - Cô hỏi.

    - 5h. Có gì không?

    - Tốt. Vậy từ mai giao cho cậu nhiệm vụ đánh thức tớ dậy.

    - Hả?

    - Có hay không? Hay tớ ngưng nói chuyện tiếp?

    - Được rồi. Tớ đồng ý. Vậy là hết giận nha.

    - Ừm ^^.

    Cô mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện. Trong cô bỗng dâng lên một niềm vui khó tả.

    [​IMG]
     
    Kim Nhật NguyệtHoa Long thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tám 2018
  4. Ánh Mai

    Bài viết:
    67
    ~ ĐƯỜNG SONG SONG~

    Chap 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đã gần một tháng từ khi Katori thành cái chuông báo thức biết đi của cô. Cứ mỗi 5h sáng, nhạc chuông báo cuộc gọi đến của cô lại vang lên. Dù có hôm cuộc gọi bị chậm 15 -> 20 phút, nhưng ko hôm nào Katori quên đánh thức cô dậy. Giữa họ nảy lên một mầm tình cảm đặc biệt, nhưng cô nghĩ đó là tình bạn thân. Và cô phát hiện ra điểm đó ở Katori.

    Lần đầu tiên, trong tin nhắn của Katori có dấu "~~" . Thấy lạ, cô hỏi đùa:

    - Điều vi diệu gì khiến cậu thay đổi vậy?

    - Có muốn biết vì ai ko? - Katori ko trả lời ngay mà hỏi ngược lại.

    - Có.

    - Người đó...là cậu đấy.

    [​IMG]

    Tiếp đó là một icon cười thật to. Lúc đó cô chỉ nghĩ Katori đang đùa với cô thôi, ko nghĩ lời nói đó là sự thật. Cũng phải thôi, trước giờ đâu có ai nói với cô như vậy. Mọi người ko để cô vào trong mắt, nên giờ thấy Katori với mình như vậy cô cảm thấy rất vui. Qua trò chuyện và tiếp xúc, cô nhận thấy những đặc tính khá thú vị ở Katori; cậu cũng nó i nhiều hơn, cởi mở hơn với cô. Cô ko phát hiện ra rằng, mình cũng đã có một thứ tình cảm với Katori. Và cô sẽ ko phát hiện ra, nếu như ko có ngày hôm ấy...

    [​IMG] [​IMG]
     
    Hoa Long thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tám 2018
  5. Ánh Mai

    Bài viết:
    67
    ~ĐƯỜNG GIAO NHAU~

    Chap 4:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuông reo là mẹ cô gọi.Nói chx vs mẹ chừng vài phút cô cúp máy.Cô cầm điện thoại lên đi đi lại lại trong phòng,sau cùng cô quyết định nhắn cho katori:

    -Cuối tuần rảnh k?

    -Có,có vc gì à?-katori đáp lai nhanh chóng

    -Tớ phải về quê thay mẹ vì mẹ tớ có vc bận k về đc,mà tớ cần ng đi cùng,cậu đi cùng tớ đc k?

    -Đợi tớ 1 lát

    [​IMG]

    Cô nghĩ katori sẽ từ chối,vì chẳng ai rảnh mà đi cùng bạn đến 1 vùng quê hẻo lánh,tẻ nhạt mà chẳng đc lợi lộc gì.Trc đây cô đã từng rủ bạn cô đi cùng ,nhưng đến phút cuối họ từ chối lm cô phải cuống cuồng gọi bác cô đến đón.May sao ít phút sau katori trả lời:

    -Tớ đc đi rồi,vậy cậu sắp xếp lịch cho tớ đi

    -Cảm ơn cậu nhiều lắm

    [​IMG]
    8h sáng chủ nhật mệt rã rời sau chuyến đi dài hơn 2 tếng,cô và katori lại phải cuốc bộ 1 đoạn đường dài để đi vào làng.

    Ngôi làng nhỏ đc bao bọc bởi rừng cây tươi tốt.Mấy ngôi nhà nhỏ nằm xen kẽ nhau.Thỉnh thoảng đâu đó lại vang lên tiếng chim hót êm tai.Nhưng cô và katori đều chẳng còn tâm trạng để thư giãn nghe tiếng chim nữa,vì giờ họ đang quá mệt.Thật may các các bác của cô cũng khá chu đáo.Lo vc nhà xong,cô và katori đã có 1 chỗ nghỉ ngơi dễ chịu.Và cô ngủ li bì tới 2 tiếng,lúc đó đã là 1h chiều.Nắng mỏng dải trên nền đất xua tạm cái giá lạnh mùa đông làm cô thấy dễ chịu.

    [​IMG]

    Nhưng rồi cô sớm phát hiện ra,katori đã biến đâu mất.Đi 1 vòng quanh nhà k thấy,thì e họ cô ns là katori đã đi vào rừng trc lúc cô tỉnh lại k lâu.Cô thở phào nhẹ nhõm nghĩ chắc katori sẽ trở lại sớm thôi.Nửa tiếng,1 tiếng,2 tiếng đồng hồ trôi qua mà k thấy katori quay trở lại,cô bắt đầu thấy lo lắng;hay katori đã đi lạc rồi.Cũng phải xung quanh toàn rừng rậm dễ đi lạc lắm .Mà thời tiết này trời tối rất nhanh,để 1 ng k quen thuộc địa phận đi 1 mk trong rừng rất nguy hiểm,mà các bác của cô sau khi xong vc đã về hết rồi.K còn nhiều thời gian ,cô bỏ vài vật dụng cần thiết vào ba lô rồi nhằm hướng e cô chỉ mà chạy vào rừng.Lòng cô thầm mong katori k có vc gì.Chỉ còn 2 tiếng nữa là trời tối hẳn,cô mong mk sẽ gặp đc katori trc lúc đó.Đầu cô thầm nghĩ cái điện thoại thật vô dụng,trong tình thế cấp bách này lại hết pin,điện thoại katori cũng vậy và để ở nhà cô.Cô tặc lưỡi:'' lần sau k cho katori đi cùng nữa'',rồi lại cắm đầu chạy vào rừng.

    [​IMG]

    Cô mải miết chạy và dừng lại trước con đường đc chia làm hai. Cô thở hồng hộc, lấy tay lau vội mồ hôi và nghĩ xem mình nên đi theo hướng nào. Cô bắt đầu cảm thấy căng thẳng vì bây giờ trời tối rất nhanh, nếu cô ko nhanh tìm ra Katori thì... Bình tĩnh, cô phải bình tĩnh lại. Cô phải nghĩ xem nếu là Katori thì sẽ đi lối nào. Một bên là lối đi có rừng cây rậm rạp, tán cây phủ xanh che khuất ánh mặt trời, nhìn có vẻ hoang sơ và u tối; lối đi còn lại thì lại trái ngược, có khá nhiều đá hai bên lối đi, ngẩng đầu lên là thấy bầu trời đang nhuốm màu đỏ máu. Chợt cô nhớ tới một lần, cô thấy Katori online muộn hơn mọi ngày một chút. Hỏi ra cô mới biết là do Katori đi đường vòng có đèn sáng hơi xa nên về muộn, còn con đường Katori đi học về hằng ngày đang có công trình thi công nên đèn đóm mất hết. Từ đó cô suy ra: Katori ko thích bóng tối. Vậy là cô theo con đường nhiều đá chạy tiếp.

    [​IMG]

    Chạy đc một đoạn, bỗng cô dừng lại trước một đống...phân. Có lẽ ai đó đã dẫn trâu bò đi qua đây và để lại vết tích này. Và trên đos vẫn còn in dấu giày thể thao của Katori. Trời ạ! Cô cảm thấy vừa may mắn vừa xui xẻo cho Katori. May mắn là cô đã đi đúng đường, xui xẻo đây là đôi giày Katori mới mua trước chuyến đi. Và cô chợt nhớ có một lần cô thấy một mình Katori ở lại lớp quét dọn đống đồ sau buổi party mừng sinh nhật cô giáo chủ nhiệm. Cô hỏi Katori sao ko đợi bạn về lớp rồi cùng dọn thì Katori nói thấy lớp bẩn với có mùi quá ko chịu đc. Nghĩ đến đây cô cười thầm : " Con trai mà sạch sẽ qúa thể". Rồi đầu cô chợt sáng lên, Katori thích sạch sẽ, vậy chắn chắn sẽ tìm chỗ có nước để rửa.

    [​IMG]

    Cô liếc nhìn đồng hồ, đã 30' trôi qua rồi, nhanh thật. Cô nhớ gần đây nhất chỉ có chỗ mấy mỏm đá xanh là có dòng suối nhỏ chảy qua, có thể Katori sẽ đến đó. Bầu trời đang cố dấu hiệu muốn đổi sang màu đen lạnh lẽo. Cô thấy lo rồi ba chân bốn cẳng tiếp tục chạy đi tìm. Vừa đi cô ko quên gọi thật to tên Katori. Ko hiểu sao trong đầu cô hiện lên những tình huống ko hay xảy ra với Katori. Rồi bao câu hỏi cứ tuôn trào khi đáp lại cô là tiếng xào xạc của cây lá: " Mình có đi nhầm đường ko? Tại sao ko có ai trả trả lời mình? Hay cậu bị làm sao rồi?" Nghĩ đến đây, cô thấy mắt mình nhòe đi. Cô lo rằng mình sẽ ko gặp lại Katori nữa. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra thì cô biết phải làm sao chứ :

    " Làm ơn xuất hiện đi mà Katori!" Cùng lúc đó hai hàng nước mắt ko ngừng trào ra khóe mắt cô, chảy dài hai bên gò má...

    [​IMG]
     
    Hoa Long thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tám 2018
  6. Ánh Mai

    Bài viết:
    67
    ~ ĐƯỜNG GIAO NHAU ~

    Chap5:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Qua khỏi con đường mòn trong rừng, hiện lên trước mắt cô là một vùng những hòn non bộ phủ rêu xanh trải dài, xen kẽ các cây bụi lá mềm đã chuyển sang màu vàng hoe vì lạnh. Cô ko nhớ đã bao lâu cô ko quay lại nơi này, nhưng cô vẫn nhớ rõ những ngóc ngách của vùng đài nguyên này. Ngày còn nhỏ, cô hay cùng lũ bạn trong xóm rủ nhau ra bãi đá này chơi, và cô chính là người phát hiện ra dòng suối nhỏ khi chơi trốn tìm lúc đó.

    [​IMG]

    Định thần lại, " Phải tìm Katori chứ ", cô lấy hết sức, hét gọi thật to tên Katori. Cô thuộc dạng thấp cổ bé họng, bình thường nói chỉ đủ để người đối diện nghe nên việc hét to với cô vô cùng khó khăn. Cổ họng cô trở nên khô rát, nhưng cô ko quan tâm, cô phải tìm ra Katori. Gọi ba lần mà ko có ai trả lời, cô hoảng hốt, " Katori ko có ở đây sao? Vậy cậu ấy ở đâu?..." Cô lại khóc. Cô cảm giác lúc này mình thật yếu đuối. Trước giờ cô luôn cho rằng mình rất mạnh mẽ, ko sợ chuột, ko sợ gián, ko sợ sâu, ko sợ tối,...vân vân và mây mây. Vậy mà giờ đây, cô lại sợ hãi và rơi nước mắt, cố hét thật to dù đã sắp lạc giọng. Bởi cô sợ mình sẽ mất Katori. Cô cảm thấy Katori quan trọng với cô đến thế nào.

    Sắp chìm vào vô vọng, bỗng một giọng nam trầm, ấm vang lên:

    - Làm gì mà hét to quá vậy?

    [​IMG]

    Là Katori. Đúng là Katori rồi. Cái đầu nấm nhô lên sau một mỏm đá, cách cô khoảng 100m. Cô mừng rơn, vội vã chạy lại. Katori chưa kịp nói gì đã bị cô đấm một đấm vào vai, nói là đấm nhưng nó còn nhẹ hơn gối đập. Cô nói như mếu:

    - Cậu làm cái quái gì vậy hả?! Sao tự nhiên lại bỏ đi mất như vậy? Cậu có biết cậu đã làm tớ lo đến thế nào ko? Tại sao lại im lặng đi một mình như thế? Nhỡ có việc gì...!

    Cô chưa kịp nói hết câu đã bị Katori một tay ôm vào lòng, thì thầm nói:

    - Xin lỗi đã làm cậu lo.

    [​IMG]

    Cô lại khóc, nhưng bây giờ là những giọt nước mắt hạnh phúc. Ở bên Katori cô cảm thấy thật bình yên, thật ấm áp, bao nhiêu muộn phiền bay đâu mất. Cô thấy mình thật nhỏ bé trong vòng tay Katori. Rồi Katori buông lỏng tay, chậm rãi nói:

    - Tớ định ra ngoài ngắm cảnh thư giãn một lát. Mải đi ko để ý dưới chân nên dẫm phải...thứ " bẩn bẩn ". Có một bác đi qua và chỉ cho tớ chỗ này có con suối chảy qua. Kì rửa xong xuôi, định về nhưng đôi giày lại ướt nên tớ phải phơi cho khô.- Katori chỉ sang tảng đá bên cạnh, trên đó có đặ đôi giày thể thao đen trắng đã được giặt rửa sạch sẽ. Rồi cậu nói tiếp - Rồi tớ nằm xuống tảng đá này đợi giày khô ai ngờ ngủ gật lúc nào ko biết. Ha, dạo này tớ hơi thiếu ngủ ấy mà.

    Rồi cậu nở một nụ cười. Nụ cười đó đã làm tan đu bao nỗi lo âu trong cô, làm cô cảm thấy thật thanh bình.

    - Hoàng hôn đẹp nhỉ! - Katori quay mặt về phía mặt trời nói.

    [​IMG]

    Rồi như chợt tỉnh giấc mộng, cô nhảy dựng lên:

    - Chết rồi, phải mau về thôi, ko là nguy to đấy!

    Dù chẳng hiểu gì cả nhưng Katori vẫn nghe lời cô, nhảy sang tảng đá bên cạnh lấy đôi giày xỏ vào và theo cô quay về. Cậu bỗng cảm thấy mình như con thú cưng đang đi theo chủ của mình!
    ( Chap7: hết)
     
    Hoa Long thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tám 2018
  7. Ánh Mai

    Bài viết:
    67
    ~ ĐƯỜNG GIAO NHAU~

    Chap6:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Họ bước thật nhanh quay trở lại con đường mòn trong rừng. Nhiwng thật ko may, chưa kịp ra khỏi đó thì trời đã tối. Katori lo sợ nhìn cô:

    - Chúng ta vẫn chưa ra khỏi rừng sao? Thật sự tớ...ko thích ở đây vào giờ này cho lắm. N...nếu ngày mai chúng ta ko về kịp thì phải nghỉ thêm một buổi học đấy. Cô cảm nhận đc sự lo sợ của Katori, bởi trong giọng nói trầm ấm hằng ngày giờ đã có chút run run. Cũng phải thôi, Katori ghét bóng tối mà. Cô hỏi nửa đùa nửa thật:

    - Đàn ông con trai mà sợ tối à?

    [​IMG]

    - A...ai nói tớ sợ. Tớ chẳng sợ gì cả! - Cậu ưỡn ngực, ngẩng mặt lên cao ra vẻ khí phách. Cô phì cười, Katori vẫn thật trẻ con. Rồi cô rút trong ba lô ra hai cây đèn pin, ném cho Katori một cây rồi nói:

    - Cầm lấy. Rồi cô quay lưng bước tiếp, phó mặc Katori lật đật chạy theo sau, nhưng lòng cũng ko khỏi buồn cười. - Bạn bè gì mà độc ác dữ. - Cậu buông lời thán. Họ cố bước đi thật nhanh, nhưng ko kịp ra khỏi khu rừng trước khi trời tối hẳn, trên bầu trời đã hiện ra vô vàn vì sao lấp lánh. Buổi tối trong rừng khá lạnh, nhưng cô biết đó ko phải vấn đề chính.

    - Ko xong rồi, có lẽ chúng ta phải ngủ trong rừng qua đêm thôi. - Cô nói.

    - Hả?! Ko đc đâu. Cậu cố đưa chúng ta ra khỏi đây đi.

    - Phải chịu thôi, ai bảo cậu tự nhiên đi vào rừng một mình làm gì. Dù hồi bé tớ hay đến đây chơi nhưng buổi tối trong rừng rất nguy hiểm. Hơn nữa chỉ có cậu và tớ, nhỡ một trong hai đứa gặp nguy hiểm thì biết làm sao?

    - Ko còn cách nào khác à? Cô lắc đầu. Katori thở dài não lòng. Họ tới bên một tảng đá dưới gốc cây phong lớn ngồi nghỉ. Tính đến thời điểm này họ đã đi bộ gần 1 giờ đồng hồ rồi. Ko ngờ ngày đầu tiên Katori đc về thăm quê cô lại thành ra như thế này. Thật sự cô ko mong chuyện này xảy ra, nhưng sao trong đầu cô lại có suy nghĩ giá như giây phút này kéo dài mãi, vì ở bên Katori thật tuyệt. Mà dù gì cũng ko đc, bởi vì Katori sợ tối!

    [​IMG]

    - Trời sao đẹp nhỉ. - Dòng suy nghĩ của cô bị đứt quãng bởi giọng nói của Katori.

    - Giờ này mà cậu còn ngắm trời sao đc ak?!

    - Tại sao ko? Kiểu gì chẳng phải ngắm trời sao này thêm vài tiếng nữa thì sao ko ngắm luôn từ bây giờ?

    - Thua cậu luôn. - Cô ngán ngẩm. Im lặng một lát cho tiếng lá cây xào xạc nhẹ đàn một bài ca rùng rợn, chợt Katori tiếp lời:

    [​IMG]

    - Này, tớ hỏi cậu một câu đc ko?

    - Hỏi đi. Cậu định nói gì đó, nhưng lại im lặng ko nói nữa. Điều này làm cô thấy sốt ruột:

    - Hỏi gì hỏi đi chứ.

    - Cậu...có người yêu chưa? Hoặc có yêu hoặc để ý ai ko?

    - Sao tự nhiên hỏi vậy?

    - Cậu cứ trả lời đi.

    - Chẳng yêu hay để ý ai cả. Và như vậy tất nhiên là ko có người yêu.

    - Vậy à... - Còn cậu thì sao?

    - Tớ á? - Ko cậu chẳng lẽ ma.

    - Thực ra thì...tớ có thích một người.

    - Ai vậy? -

    - Có nhất thiết phải nói ko?

    - Có. Vì tớ đã nói cho cậu biết rồi.

    - Người tớ thích... Là...

    [​IMG]

    - Người tớ thích... Là...

    - Người cậu thích là? - Cô dồn dập hỏi, mắt ko rời khỏi Katori.

    [​IMG]

    - Là... - Katori trái lại lại có vẻ rất ngập ngừng. Rồi như định nói gì đó thì sau lưng Katori bỗng có ánh đèn chiếu vào và tiếng hô to:

    - Họ đây rồi! Và từ xa một đám người lục đục kéo đến cắt ngang câu chuyện của họ. Cô có vẻ khó chịu, nhưng cũng mừng ra mặt vì tối nay cô và Katori ko phải ngủ ngoài trời. Những người vừa đến đều là hàng xóm và có bác trai và bác gái của cô.

    [​IMG]

    Cô quay sang phía Katori đang ngồi lặng lẽ đôi mắt đắm chiêu nhìn cô ...... Cô hơi hụt hẫng nhưng chính lúc đó trái tim cô tự hỏi một điều rằng: " Tại sao cô lại tò mò đến thế ????" Cô vốn không hề thíc h chuyện tình cảm càng ko thích sân si sang chuyện người khác, vậy mà giờ đây cô đang bối rối và lồng ngực như muốn phát điên lên vì không nghe được câu trả lời từ cậu. Katori à, cậu thật sự thích ai cơ chứ, nói đi, nói đi mà, mình thật sự tò mò chết mất, nếu ko có tiếng nói của bác cô thì chàng trai bên cạnh sẽ bị ánh mắt sắc nhọn dồn vào đương cùng đến mức ngột thở của cô thiếu nữ này mất :

    - Cháu có sao ko v?

    [​IMG]

    Họ lo lắng cô và Katori đi vào rừng tối chưa về nên đã kéo nhau đi tìm khắp khu rừng. May sao họ gặp người đã chỉ đường cho Katori nên họ nhanh chóng tìm được hai người và cắt ngang phần hay của câu chuyệ! Bao giờ cũng thế. Bác cô luôn đến vào những lúc bất ngờ nhất ! Đã yên vị trên xe trở về thành phố, nhưng đầu cô vẫn thắc mắc câu hỏi người Katori thích là ai? Thực ra cô đã lờ mờ đoán ra từ lâu, nhưng để cho chắc chắn, cô cần Katori khẳng định lại. Cô định quay sang Katori ngồi bên cạnh thì phát hiện Katori đã ngủ khò từ lúc nào. Thật mất hứng. Nhưng... Cô chăm chú quan sát Katori. Cô cảm nhận Katori ngủ thật đánh yêu! Trông như một đứa bé nghịch ngợm đã chán nên bây giờ ngủ khò. Cô bỗng liên tưởng đến nhân vật anime mà cô thích, gương mặt lúc ngủ cũng đáng yêu và hồn nhiên như thế này. Rồi cô gục đầu lên băng ghế, say sưa ngủ mất lúc nào ko hay. Trong cơn mơ màng, cô cảm nhận được một bàn tay cứng cỏi mà ấm áp khẽ đưa đầu cô lên một bờ vai gần đó. Cô mỉm cười.

    [​IMG]

    Thật hạnh phúc !
    (Chap6: hết)
     
    Hoa Long thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tám 2018
  8. Ánh Mai

    Bài viết:
    67
    ~ ĐƯỜNG GIAO NHAU ~

    Chap 7:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay trưa ngày hôm sau, vừa về đến nhà, cô đã vội chồm lấy cái điện thoại và lên mạng. Cô tò mò muốn biết về người con gái mà Katori thích.

    [​IMG]

    - Này, nói điều hôm qua cậu đanh nói dở đi. - Cô hỏi ngay khi thấy biểu tượng đang online của Katori bật sáng.

    - Chuyện về Kento ấy á? [ chú thích: kento- bạn chung của hai người ]

    - Ko, về điều hôm qua cậu nói trong rừng ấy.

    - À, cái đó hả? Cậu muốn biết thật à?

    - Tất nhiên!

    - Được, vậy tớ nói. Người-đó-là-cậu!

    [​IMG]

    Cô cảm thấy trống ngực đập thình thịch, như muốn nhảy ra ngoài. Một niềm vui khó tả chảy vào tâm trí cô. Dù đã biết trước câu trả lời nhưng tim cô vui rộn ràng. Cô gửi lại cho Katori một icon " :v " kèm câu " Eh ". Cô thích giả ngơ khi nói chuyện với Katori làm cậu ta phát điên nhưng lại chẳng thể làm gì được cô. Cô cũng ko ngờ khi nhắn tin thế này Katori lại mạnh bạo hơn hẳn khi nói chuyện trực tiếp. Rồi đột nhiên, Katori báo cho cô một tin khiến cô sững người:

    - Cậu có nhớ Toriki, người yêu cũ của tớ mà tớ đã kể với cậu trước đây ko? Hôm nay, cô ấy ngỏ ý quay lại với tớ và tớ...đã đồng ý.

    Chỉ một câu nói, nhưng nó khiến tim cô đang muốn nhảy ra ngoài sau ba nốt nhạc đã vỡ vụn. Chỉ vài giây sau, giọt nước trong suốt từ khoé mắt cô bắt đầu chảy xuống, rơi trên màn hình điện thoại. Cô thích Katori. Giờ phút cô biết Katori đã có người khác như khoảnh khắc trời sập. Đầu óc cô trống rỗng.

    - Cậu còn on ko vậy? - Katori nhắn.

    - Còn.

    - Sao ko trả lời?

    - Biết nói gì bây giờ.

    - Vậy tớ hỏi cậu một điều được ko?

    - Điều gì?

    - Cậu có tình cảm với tớ hay ko?

    - Có, thì sao? Vô nghĩa rồi.

    - Xin lỗi cậu.

    [​IMG]

    Cô bắt đầu suy nghĩ. Cô đã nhận ra một điều mà lâu nay cô ko hề biết- cô đã thích Katori. Cô nghĩ Katori đồng ý quay lại với Toriki là vì vương vấn tình cũ. Những giọt nước mắt vì tình đầu tiên của cô đã rơi. Bởi vì tuy Katori nói cậu thích cô hơn Toriki nhưng người đường đường chính chính với Katori trước mặt mọi người lại ko phải là cô. Lúc quyết định từ bỏ mối tình đầu của cô, cô còn ko rơi giọt nước mắt nào như thế này.

    - Tớ ko biết phải làm sao nữa... - Cậu nhắn tiếp.

    - Cho tớ biết nick facebook của Toriki.

    - Cậu vào nick tớ tìm cho nhanh.

    - Vậy đưa nick cậu đây.

    Katori ngoan ngoãn đưa tài khoản facebook cho cô, cả nick zingme nữa.

    [​IMG]

    Ngay lập tức cô vào trang cá nhân của Toriki. Chẳng đâu vào đâu. "Hoàng hôn kết thúc ánh sáng". Nghe như vừa bị thất tình. Rồi cô quay lại tài khoản của mình, tiếp tục cuộc trò chuyện:

    - Cậu thích ai hơn.

    - Cậu...

    - Hiểu rồi.

    - Tớ nên làm gì bây giờ?! @@

    - Cứ làm theo những gì cậu nghĩ.

    - Tớ ko thể thích hai người cùng lúc được.

    - Cứ từ từ đi.

    [​IMG]

    Sau khi nói những lời đó, ánh mắt cô sầm lại. Cô thật chỉ muốn gào lên với Katori :" Sao cậu ko bỏ quách cô ta đi?! Sao còn phải dây dưa nhiều?! Cậu bị gì vậy hả?!!!" Nhưng cô đã trấn tĩnh được. Tình hình phải đợi xem phản ứng của cả đôi bên.
    (Chap10: hết)
     
    Hoa Long thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tám 2018
  9. Ánh Mai

    Bài viết:
    67
    ~ ĐƯỜNG GIAO NHAU ~

    Chap 8:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Toriki học cùng lớp với cô, thật trớ trêu. Toriki thấp hơn cô nửa cái đầu, có tính cách trái ngược hẳn với cô. Cô rất kiệm lời, còn Toriki lại nói vô cùng nhiều, và một điểm vi diệu là Toriki chẳng bao giờ bị nhắc tên. Cô ghét chụp ảnh; còn Toriki nếu có một cái smart phone cài đặt phần mềm photoshop, Toriki sẽ chụp tới cả trăm bức với đủ biểu cảm và tư thế. Toriki học tốt tiếng Anh, kém hoá học; còn cô thì ngược lại. Nói chung, giữa cô và Toriki chỉ có điểm chung duy nhất là cùng chung giới tính và cùng một lớp.

    [​IMG]

    Hằng ngày cô phải im lặng đứng từ xa nhìn Katori và Toriki cùng nhau dắt xe ra khỏi trường cùng đi về nhà. Điềug này làm cô thật khó chịu và khổ tâm. Bởi vì cô biết, cách nói chuyện giữa hai người họ chẳng có gì đặc biệt, ko thể "tình củm" bằng cô và Katori hiện tại; nhưng quan hệ của cô và Katori lại nằm trong vòng bí mật, hay nói đúng hơn là chỉ có người bạn thâm của cô biết. Katori biết điều này, cô nghĩ vậy, nhưng bây giờ cậu ko thể từ bỏ ai đc. Cậu nói:

    - Tớ đã làm cho cô ấy (tức là Toriki) đau khổ một lần rồi, giờ nếu tớ làm vậy một lần nữa, ko biết cô ấy sẽ lạnh lùng tới mức nào nữa.

    [​IMG]

    - Vậy cậu đi mà lo cho Toriki!

    - Thôi mà. Giờ tớ ko biết phải làm sao nữa.

    - Việc đó phải tuỳ cậu lựa chọn thôi.

    Từng dòng chữ cô nhắn cho Katori như từng đợt mưa nước đá đổ vào tim cô. Mặc dù cô rất muốn Katori hoàn toàn ở bên cô, chứ ko phảii san sẻ cho ai kia. Tần suất trò chuyện của cô và Katori cao gấp mười lần giữa cậu và Tỏiki. Cô biết mình có ưu thế hơn Toriki rất nhiều nhưng cô muốn để yên như thế, một phần vì cô chẳng biết phải nói với Toriki thế nào; một phần cô muốn xem phản ứng của Katori với hai cô gái như thế nào. Nhưng cô ko ngờ, Katori lại đưa ra một quyết định đau longg cho cả ba người.

    [​IMG]

    Ngày hôm đó đột nhiên Katori lại trở về cách nói chuyện nhạt nhoà lúc trước. Ba phần tư, à ko, bốn phần năm những tin nhắn Katori nhắn cho cô là từ "ừ" và "ừm". Cậu ko nói thẳng, nhưng cô biết, cậu đang có ý từ bỏ cô. Và nếu điều đó xảy ra thật sự, câj cũng sẽ bỏ luôn Toriki, vì cậu ko thể chọn một trong hai, nên cậu nghĩ đây là lựa chọn tốt nhất cho cả ba người. Cậu muốn quay về cuộc sống cô đơn ngày trước. Tim cô nhói đau khi biết điều này, bởi đây là lần đầu, có một người thực sự hiểu cô, quan tâm và cho cô sự tin tưởng tuyệt đối. Và cô quyết tâm giữ Katori lại. Nhưng điều này cũng chẳng dễ dàng gì...

    [​IMG]
    (Chap11: hết)
    P/s: xl và đăng quá chậm, sẽ cố gắng khắc phục!
     
    Hoa Long thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tám 2018
  10. Ánh Mai

    Bài viết:
    67
    ~ ĐƯỜNG GIAO NHAU ~

    Chap 9:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì chuyện tay ba này cô đã phải khóc rất nhiều, lần quyết liệt nhất là lần thứ hai. Cô ko ăn cơm tối, ngồi một mình trong phòng riêng, khoá trái cửa và online để chat vs Katori. Cô trùm chăn kín đầu dù trong phòng khá ấm, vì cô sợ mẹ sẽ nghe thấy tiếng cô khóc.

    [​IMG]

    Suốt hai tiếng đồng hồ, chính xác là từ 7h đến 9h đúng, cô chỉ làm một việc duy nhất, đó là níu kéo Katori.

    - Tớ thật sự mệt mỏi lắm rồi. - Cậu nhắn, kèm theo icon :(

    - Vậy tớ sẽ là chỗ cho cậu dựa vào.

    - Tớ học ko giỏi, cũng chẳng phải hot boy. Có lẽ tớ ko xứng với cậu đâu.

    - Mấy cái đó đâu quá quan trọng, chỉ cần cậu cố gắng thì sẽ thay đổi được. Tớ...thích,à ko, bây giờ phải nói là YÊU cậu, đâu phải vì bề ngoài.

    - Tớ là một thằng tồi, xin lỗi.

    - Cậu xin lỗi vì cái gì chứ?! Cậu chán tớ rồi sao?

    - Ko.

    - Cậu ko còn thích tớ nữa phải ko?

    - Ko phải.

    - Nếu thật vậy thì tốt. Nhưng cho dù thế nào, tớ cũng ko thể phủ nhận với cậu một điều rằng, tớ-yêu-cậu.

    [​IMG]

    Cô cũng ko ngờ rằng mình có thể mạnh bạo tới vậy, dám nói hết những lời mà trước kia cô ko dám nói. Katori đã cho cô một sự mạnh dạn đến bất ngờ. Và chính lúc này cô cũng nhận ra rằng cô lại có thật nhiều nước mắt như vậy. Nước ướt đầm gối, vì hiện tại cô đang ôm chặt cái gối ôm, ngăn tiếng nấc nghẹn phát ra ngoài. Cô biết Katori ko thể chủ động nói lời chia tay với cô được, nên cậu đã cố lạnh lùng để cô tự động rút lui trước. Nhưng có vẻ nó chẳng hiệu quả.


    Đến đúng 9h, cuộc "nội chiến" đã ngã ngũ, phần thắng thuộc về cô. Katori đã từ bỏ ý định chia tay cô, nhưng cậu vẫn ko thể nói lời dứt bỏ với Toriki, và cô quyết định phải tự mình làm lấy.

    [​IMG]

    - Cậu làm mắt tớ sưng húp lên rồi đây này.-Cô nói, ko khỏi một nụ cười nhẹ dù nước mắt vẫn chưa khô hẳn.

    - Đừng khóc nữa mà. Cậu chụp ảnh cậu cho tớ xem đi.

    - Làm gì?

    - Để tớ nhìn ảnh cậu khóc để sau này ko dám làm vậy nữa. :))

    - Đáng ghét.

    - ^^

    - Cậu ơi...

    - Gì vậy?

    - Tớ đói.

    - Mới ăn mà đã đói rồi à?

    - Tớ đã ăn gì đâu. Nhắn tin với câj suốt đấy chứ.

    - Tớ xin lỗi. Vậy đi kiếm gì đó ăn đi.

    - Vậy cậu còn muốn bỏ tớ ko?

    - Ai muốn bỏ cậu đâu.

    [​IMG]

    Cô phì cười, cười câu nói ngây thơ của Katori phủ nhận điều cậu vừa là với cô thật trẻ con và dễ thương hết sức, đối với cô là vậy. Mọi việc tạm đi vào ổn thoả.


    Sau khoảng một tuần đôi với Katori, cuối cùng cô đã quyết định thay cậu chấm dứt mọi chuyện với Toriki. Sở dĩ cô chịu để yên một tuần như vậy là vì Tojika, cô em họ của Toriki. Lần chia tay trước, Tojika đã "khủng bố" tinh thần Katori rất nhiều. Cô bé đó tuy nhỏ tuổi hơn nhưng thật ko đơn giản. Lần này tuy chưa chia tay với Toriki, nhưng cô bé đã "đánh hơi" đc mọi chuyện. Cô bé nói với Katori:

    [​IMG]

    - Anh có người khác rồi hả?

    - Ừm...

    - Anh là đồ tồi, anh có biết chị ấy đối với anh tốt thế nào ko hả?! Lần trước còn chưa đủ hay sao?! Bla...bla...

    - Ừ.

    - &@%*...

    Những lúc như vậy Katori chỉ biết im lặng lắng nghe. Cô biết Katori đã khổ tâm rất nhiều. Cho nên lần này cô buộc phải ra tay.

    [​IMG]

    - Toriki, tớ có chuyện cần nói với cậu. Tớ sẽ đi thẳng vào vấn đề nhé. - Cô ib cho Toriki. Cô cảm thấy nói chuyện gián tiếp thế này cô sẽ can đảm và mạnh mẽ hơn.

    - Cậu nói đi. - Toriki trả lời.

    [​IMG]

    Và cô kêt hết mọi chuyện từ lúc bắt đầu quay lại với Toriki cho cô nghe. Sau một hồi nhắn tin mỏi cả tay, cô chốt một câu:

    - Vậy nên, tớ muốn cậu hãy kết thúc cới Katori.

    - Tớ biết rồi, Tojika đã kể cho tớ nghe rồi. Và tớ cũng nói với câj và Katori rằng ko cần thấy ăn năn, tớ chấp nhận cho cậu với cậu ấy.

    [​IMG]

    Vài ngày sau, cô biết tin Toriki đã có người yêu mới, và thật trùng hợp là tên của anh ta với Katori lại giống nhau. Cô ko hề ngạc nhiên với thông tin này, bởi cô nghĩ sớm muộn gì chuyện này cũng xảy ra. Và cô cũng ko quan tâm. Cô chỉ biết cô ấy sẽ buông tay Katori, vậy là đủ rồi.

    [​IMG]

    - Xin lỗi cậu. - Cô nhắn lại cho Toriki, nhưng cảm xúc thực của cô lại khá hờ hững.

    - Ko có gì.

    Và từ đó cô ko bao giờ nói chuyện với Toriki nữa. Cô và Katori tưởng chừng như sẽ được hạnh phúc êm ấm. Nhưng sóng gió lại xảy ra...
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tám 2018
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...